Trùng sinh siêu sao: Vợ yêu của ám dạ đế vương

Chương 91

Chương 91.1: Cầu hôn

Editor: Mặc Doanh RF

Diệp Gia Quán.

Buổi họp báo bấm máy phim mới được tường thuật trực tiếp.

Người chú ý đến phim mới của KelvinChu vốn không ít, lúc này người ngồi trước máy tính và ti vi cũng rất nhiều.

Hơn nữa cũng đúng như lời phóng viên đó nói, liên quan tới tấm hình chiếc nhẫn Đường Bội đăng lúc nửa đêm, cùng với câu tus mập mờ kia, dân mạng đã sớm thảo luận long trời lở đất. Còn về chuyện nam chủ nhân của chiếc nhẫn này là ai, người chú ý đến Đường Bội, chú ý đến chuyện này đều muốn biết.

Nhưng sau hôm đó, Đường Bội cũng chưa từng nhận phỏng vấn.

Cho nên dân mạng thảo luận rất nhiều trường hợp.

Nhưng người bị suy đoán nhiều nhất là Hạ Tử Diệu và Cố Diệp.

Ảnh đế Hạ đã vào nghề nhiều năm, mặc dù thỉnh thoảng cũng có scandal, nhưng người quen biết anh ta đều biết, Hạ Tử Diệu có kỹ thuật diễn tốt gia cảnh lại lớn, cần gì phải dựa vào scandal để đánh bóng quảng bá tên tuổi.

Đường Bội là một người mới, bộ phim đầu tiên cô quay lại có Hạ Tử Diệu, ảnh đế Hạ còn cam tâm tình nguyện tạo scandal với cô, mà lần này còn không hề gạt bỏ như những lần trước, một vài câu hời hợt hóa giải là xong.

Cho nên tất cả mọi người đều cho là, Hạ Tử Diệu tìm được người quan trọng của đời mình, nên mới như thế.

Cộng thêm chiếc nhẫn kim cương xuất sắc trên tay Đường Bội, bất luận là ánh sáng, độ lớn hay đường nét, vừa nhìn đã biết là có giá trị không nhỏ, người bình thường làm sao có thể mua một chiếc nhẫn kim cương có giá trị lớn như vậy. Bản thân Hạ Tử Diệu có thu nhập cao, tài sản lại phong phú, đúng là một trong những người tốt nhất.

Còn về Cố Diệp.

Đoán là hắn, vì những người hâm mộ tự tình nguyện từ một phía, bởi vì thời gian trước hắn và Đường Bội liên tiếp xuất hiện scandal, cho nên Đảng ‘Cố Đường’ mới cảm thấy là hắn.

Nhưng người trong giới hiểu rõ hơn so với fan.

Mặc dù Cố Diệp chỉ là một người mới, nhưng lai lịch bí ẩn, nghe nói bối cảnh sau lưng hắn cũng không nhỏ.

Cho nên, những phóng viên có khứu giác nhạy bén, đều cảm thấy rất có thể là Cố Diệp.

Trên mạng, những cuộc thảo luận liên quan tới vấn đề này, vẫn không thuyên giảm.

Nhưng vì Đường Bội không nhận phỏng vấn cho nên không có kết luận,

Lúc này bị phóng viên hỏi thẳng, không chỉ là các phóng viên ở hiện trường, ngay cả các khán giả đang xem trực tiếp trên mạng cũng kích động.

Trầm Thanh Văn ngồi trong phòng nghỉ ngơi, lúc này lại có chút kinh ngạc nhíu mày, giống như lầm bầm lầu bầu, hỏi người ngồi đối diện mình: “Cậu có biết chủ nhân còn lại của chiếc nhẫn kim cương là ai không?”

Trầm Thanh Văn tin tưởng, nếu như nói ở đây còn có người biết đáp án, biết nam chủ nhân của chiếc nhẫn kim cương là ai, thì chỉ có cậu thanh niên đang ngồi đối diện mình mà thôi.

Đường Tử Thái khẽ mỉm cười.

Mặc dù cậu cảm thấy tính cách của Trầm Thanh Văn cũng coi như là không tệ, nhưng hai người không thân quen đến mức này.

“Tôi biết.” Mặc dù Đường Bội không chính miệng nói cho cậu, nhưng Đường Tử Thái rất rõ, trừ Sở Quân Việt, sẽ không có người thứ hai.

Sau khi nói xong cậu không nói thêm gì nữa.

Trầm Thanh Văn chờ thật lâu vẫn không thấy cậu nói tiếp, cũng không hỏi tới, chỉ thản nhiên nhìn Đường Tử Thái một cái, rồi giống như những người khác, im lặng ngồi chờ Đường Bội trả lời.

Người duy nhất không bình tĩnh, chính là chính chủ của chiếc nhẫn, Sở Quân Việt.

Anh biết sáng nay Đường Bội có buổi họp báo, dù rất muốn đích thân tới đó, thuận tiện tặng hoa cho cô.

Nhưng sáng nay anh có rất nhiều chuyện phải làm.

Anh vừa kết thúc một cuộc họp video, lúc này đang ngồi dựa vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần.

Văn Tư Miểu gõ cửa đi vào, anh cũng không mở mắt, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Tài liệu chuẩn bị xong rồi?”

“Dạ.” Văn Tư Miểu đặt tất cả tài liệu của cuộc họp kế tiếp lên bàn.

Phòng làm việc trở nên yên tĩnh lần nữa.

Văn Tư Miểu ngẩng đầu nhìn Sở Quân Việt, há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại có chút do dự.

Đúng vào lúc này, Sở Quân Việt tựa như có thần giao cách cảm, mở mắt ra nhìn hắn một cái, hỏi: “Có chuyện gì không?”

“Sở thiếu.” Văn Tư Miểu ho nhẹ một cái, sau đó nói: “Thằng nhóc cứng đầu Lục Tử Mặc gửi tin nhắn tới, nói các phóng viên ở hiện trường đang truy hỏi cô Đường chuyện liên quan đến chiếc nhẫn.”

“Bụp.” Sở Quân Việt vỗ bàn đứng lên.

Anh chống hai tay lên bàn, sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Hành động bất ngờ này làm Văn Tư Miểu giật mình, theo bản năng, hắn cho rằng Boss tức giận vì các phóng viên truy hỏi cô Đường.

“Vậy… Cắt đứt buổi hợp báo bây giờ sao?” Dù sao cũng là buổi họp báo do Sở Dực Thành mở, cho dù anh ta đã bị ông cụ xóa tên dưới cơn tức giận, nhưng trên dưới Sở gia, bao gồm vị đang đứng trước mặt hắn, đều vẫn coi anh ta là người nhà.

Văn Tư Miểu hỏi xong thì cẩn thận nhìn Sở Quân Việt.

Hắn đã đi theo Sở Quân Việt nhiều năm, vốn dĩ đối với cảm xúc của Boss nhà mình thì vẫn tương đối rõ ràng. Nhưng kể từ sau khi có Đường Bội, tất cả quy luật đều bị vạch ra làm lại, gần đây cảm xúc của Sở Quân Việt đã thay đổi, làm Văn Tư Miểu thường không đoán ra cảm xúc của anh. Diệp Gia Quán.

Nhưng bây giờ, hắn nhanh chóng nhìn ra, trên mặt Sở Quân Việt không có sự tức giận như mình tưởng.

Mà là có hơi hồi hộp, còn mang theo chút ngượng ngùng…

Văn Tư Miểu bị ý nghĩ của mình hù dọa.

Sở Quân Việt nhanh chóng bấm tìm video trực tiếp.

Hiện trường buổi họp báo rất yên tĩnh, nụ cười trên mặt Đường Bội vẫn không giảm, mặc dù đã trôi qua một phút, nhưng cô vẫn chưa trả lời.

Cho đến khi lòng Sở Quân Việt cũng hơi thấp thỏm…

Lúc này mọi người mới nhìn thấy, Đường Bội đột nhiên cười tươi, môi anh đào khẽ mở, cười xinh đẹp nói: “Chủ nhân khác của chiếc nhẫn kim cương này, tất nhiên là người yêu của tôi rồi.”

Ặc…

Câu trả lời được nói ra, trong lòng mọi người ở hiện trường đều đồng loạt xuất hiện câu này, khó nén thất vọng nhìn Đường Bội ngồi đó.

Câu trả lời này có khác gì không trả lời đâu.

Ngay cả Sở Quân Việt, trên mặt cũng lộ rõ sự thất vọng.

Anh không thể nói rõ tâm trạng phức tạp của mình lúc này.

Đường Bội chủ động công khai tấm hình kia, đã cho anh cảm giác như cô đang cầu hôn anh, chứ không phải là anh cầu hôn cô.

Nếu như hôm nay ngay cả chính thức công bố cũng do Đường Bội làm, vậy Sở Quân Việt sẽ có cảm giác như mình mới là người được cầu hôn.

Nói thật, anh không muốn như thế.

Nhưng mà nếu Đường Bội chịu công khai mối quan hệ của bọn họ, để những người đoán mò của đảng ‘Cố Đường’, đảng ‘Hạ Đường’ một câu trả lời chính xác để họ im miệng, công khai quyền sở hữu của Sở Quân Việt anh.

Sở thiếu lại vô cùng vui mừng.

Ngay khi các phóng viên do dự, không biết có nên mạo hiểm đắc tội người đàn ông thần bí sau lưng Đường Bội, truy hỏi tới cùng hay không, lại thấy Đường Bội cười hỏi: “Có phải mọi người rất thất vọng hay không?”

Cô đảo mắt nhìn khách hội trường, thu hết biểu cảm của các phóng viên vào mắt, không đợi bọn họ trả lời, cô đã nói tiếp: “Anh ấy không phải là ảnh đế Hạ hay đạo diễn Tần như mọi người đoán, anh ấy cũng không phải người trong giới.”

Nới tới đây, cô không kiềm được mà cười khẽ, nói: “Đối với chuyện mọi người luôn đoán về chủ nhân còn lại của chiếc nhẫn, ý kiến của anh ấy có thể là rất lớn. Cho nên…”

Đường Bội cười thản nhiên.

Hai mắt của cô nhìn thẳng vào ống kính, nụ cười trên mặt không giảm, nhưng giọng nói trở nên nghiêm túc hẳn lên: “…Không biết anh Sở có đang coi buổi họp báo không, anh có bằng lòng chấp nhận lời cầu hôn của em, kết hôn với em không?”

Giọng của cô không được coi là lớn, giọng điệu vui vẻ, thậm chí còn mang theo chút đùa giỡn.

Nhưng hiện trường đột nhiên trở nên cực kỳ yên tĩnh.

Yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi.

Trong nháy mắt các phóng viên đều cảm thấy có chút không chân thật, có khi nào diễn viên hay nghệ sĩ muốn kết hôn mà lại công khai như thế này đâu?

Mặc dù người chủ động nói tới vấn đề đó là bọn họ, không sai!

Mặc dù Đường Bội đăng hình chiếc nhẫn kim cương là cô có lá gan rất lớn, không sai!

Mặc dù từ khi cô vào giới tới nay, hình tượng nữ vương vẫn chiếm đa số, không sai!

Nhưng cho dù yêu nhau rồi thậm chí là kết hôn luôn, các diễn viên cũng nghĩ cách gạt fan và các phóng viên giải trí mà?!

Các phóng viên trước giờ chạy theo nghệ sĩ săn tin, lúc này đều trố mắt nhìn nhau, đối với tin tức Đường Bội thoải mái đích thân đưa tới chỗ, bọn họ lại không biết phải làm sao.

Cánh tay chống lên bàn của Sở Quân Việt đột nhiên cứng đờ.

Văn Tư Miểu đứng đối diện anh, cho nên những lời Đường Bội nói đều lọt vào lỗ tay bọn họ.

Hắn chưa từng nghĩ, đời này lại dám có người mở miệng cầu hôn Boss nhà mình ở trường hợp công khai như vậy.

“Sở… Sở thiếu…” Văn Tư Miểu cà lăm: “Video phải xử lý sao?”

Video tường thuật trực tiếp vẫn chưa được tắt, hiện trường buổi họp báo vẫn cực kỳ yên tĩnh.

Đường Bội đã đứng lên, chào các phóng viên, rồi xoay người đi về phía lối ra.

Sở Dực Thành ngồi bên cạnh cô cũng có hơi kinh ngạc.

Nhưng anh ta chỉ nhíu mày, mỉm cười nhìn theo bóng lưng Đường Bội, sau đó nhanh chóng nháy mắt với trợ lý.

Trợ lý hiểu ý, trước khi các ký giả kịp phản ứng, đã sắp xếp vệ sĩ và bảo vệ che chở Đường Bội đi về phòng nghỉ ngơi.

Quả nhiên mấy giây sau, các phóng viên đều tỉnh lại.

Hiện trường buổi hợp báo đột nhiên trở thành một nồi nước sôi, các phóng viên đồng loạt đứng lên muốn vọt tới chỗ Đường Bội.

Các vệ sĩ và bảo vệ đã sớm chuẩn bị, hành động trước một bước, kiên quyết ngăn cản các phóng viên, không để bọn họ đuổi theo Đường Bội.

Bởi vì vừa rồi là vấn đề cuối cùng, cho nên Sở Dực Thành cũng đứng lên, cùng Cố Diệp đi về phía lối ra.

Sở Dực Thành trở lại phòng nghỉ ngơi, nhìn Đường Bội bình thản ngồi đó, không nhịn được mà cười đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, nói: “Nói ra như vậy thật sự không sao chứ?”

Ngay cả Cố Diệp cũng không nén được kinh ngạc mà nhìn cô, hỏi: “Chẳng lẽ cô không lo lắng, làm vậy sự nghiệp của cô sẽ bị hủy trong chốc lát sao?”

“Khi đăng tấm hình tôi đã nghĩ tới rồi.” Đường Bội cười, không trực tiếp trả lời vấn đề của Cố Diệp và Sở Dực Thành: “Nếu như sợ bị người khác biết, tôi đã không đăng tấm hình kia lên rồi.”

“Một tấm ảnh thì quá dễ giải thích, có thể nói đó là vì muốn quảng cáo đánh bóng tên tuổi.” Cố Diệp nhìn Đường Bội không chớp mắt: “Nhưng hành động của cô lúc nãy, đã…”

“Nhưng cũng đã nói ra rồi…” Đường Bội cười mở tay ra, hiếm khi lại giở trò vô lại: “Ít nhất tôi biết, KelvinChu tuyệt đối sẽ không vì chuyện này mà đá tôi khỏi phim mới.”

“Nhưng mà…”

Cố Diệp còn muốn nói gì đó, nhưng điện thoại của Đường Bội lại vang lên.

Vừa rồi vì muốn bày tỏ sự tôn trọng nên cô không cầm điện thoại theo.

Lúc này cúi đầu nhìn một cái, thì thấy có mấy cuộc gọi nhỡ.

Đường Bội cười khẽ, ngẩng đầu lên nói với Cố Diệp và Sở Dực Thành: “Xin lỗi, tôi nghe điện thoại.”

Vì thường xuyên tổ chức các buổi họp báo nên phòng nghỉ ngơi của nhà hàng này rất rộng rãi, diện tích cũng lớn hơn phòng nghỉ của Đường Tử Thái và Trầm Thanh Văn gấp sáu bảy lần.

Đường Bội cầm điện thoại đi về góc khác của phòng, nghe điện thoại, cười nói: “Sao hả anh Sở? Có coi video trực tiếp không?”

“Đường Bội!”

Ừ, có hơi nghiến răng.

Đường Bội khẽ mỉm cười, cố ý bỏ qua sự bất đắc dĩ trong giọng nói của Sở Quân Việt, cười hỏi: “Vậy bây giờ, anh Sở có thể cho em một câu trả lời chắc chắn không?”

“Đường Bội em không thể như vậy…” Giọng của Sở Quân Việt mang theo sự bất đắc dĩ.

“Tại sao lại không?” Đường Bội hỏi ngược lại: “Anh không muốn chấp nhận lời cầu hôn của em?”

“Chúng ta đã nói rồi, lần này dù thế nào của là do anh chủ động công khai.” Trái tim Sở Quân Việt máu me đầm đìa, màn cầu hôn anh chú tâm chuẩn bị thật lâu vậy mà ngay cả lời thoại cũng không thể nói thì đã bị Đường Bội cướp trước.

“Hả? Chúng ta nói khi nào?” Đường Bội hơi nghi hoặc.

“Lần trước đã nói xong, chờ sau khi buổi họp báo phim mới của chú út kết thúc, Sở gia ra mặt công khai…” Sở Quân Việt buồn bực nói.

“Em không nhớ anh đã nói vậy, Sở gia công khai.” Đường Bội xoay mắt, cười gian xảo nói: “Xin lỗi nha, bây giờ đúng lúc phóng viên đang ở bên ngoài, có muốn em đi ra nói cho bọn họ biết vừa rồi là do em đùa giỡn không?”

Sở Quân Việt không hề nghe ra một chút hối hận hay có lỗi nào trong lời nói của cô.

Anh tưởng tượng, chắc khi Đường Bội đi ra sẽ nói: Xin lỗi, vừa rồi tôi nói nhầm, không phải tôi chủ động cầu hôn Sở thiếu. Người muốn cầu hôn là anh ấy, cho nên mọi người hãy quên lời tôi vừa nói đi, nếu không Sở thiếu sẽ không vui…

Trong hai mươi tám năm cuộc đời của Sở Quân Việt, chưa từng cảm thấy bất lực và…

Ngọt ngào đến chết người như vậy!

“Được rồi.” Anh buồn bực nói.

“Anh chắc chắn không?” Đường Bội cười gian xảo: “Ở đây rất tiện lợi, phóng viên còn đang chặn ở cửa, em nghĩ trong chốc lát họ sẽ không đi đâu. Nếu Sở thiếu thay đổi suy nghĩ thì lúc nào cũng có thể nói với em.”

“Thật sự không cần.” Sở Quân Việt buồn bực nói.

Tất nhiên anh biết, Đường Bội đang đùa giỡn với mình,

“Vậy…” Bên kia điện thoại, Đường Bội đột nhiên ho nhẹ một tiếng, giọng điệu cũng trở nên nghiêm chỉnh lại: “Anh Sở, anh có chấp nhận lời cầu hôn của em không?”

“Anh chấp nhận…” Sở Quân Việt vẫn còn hơi buồn rầu.

“Này…” Đường Bội cười khẽ: “Sao lại gượng ép như thế chứ, giống như anh bị em ép vậy đó.”

“Bội Bội…” Sở Quân Việt không trực tiếp trả lời vấn đề này.

Anh im lặng một lúc mới nghiêm túc nói: “Anh không phải là một người lãng mạn, công việc cũng rất bận rộn. Diệp Gia Quán. Ở cùng anh, có thể em sẽ cực khổ hơn người khác rất nhiều, thậm chí có thể vì thân phận của anh mà mang tới nhiều lời nói khó nghe… Cho dù như vậy, em cũng bằng lòng gả cho anh sao?”

Đường Bội im lặng một lúc.

Bên kia điện thoại, tiếng hít thở dài đều của Sở Quân Việt như bao phủ trái tim cô, làm cả người cô đều trở nên ấm áp.

“Chúng ta…” Cô chớp mắt một cái: “Không phải là định thảo luận chuyện này qua điện thoại chứ?”

Cô cười, nói: “Em muốn gặp anh….”

Từ phòng nghỉ ngơi đi tới bãi đậu xe, Lục Tử Mặc không nói gì, chỉ mở cửa xe để Đường Bội ngồi vào ghế phụ.

Chiếc BMW màu đen được khởi động, đưa Đường Bội đến trụ sở chính của tập đoàn Sở thị ở thành phố S.

Đường Bội tới nơi này, sóng vai bước vào thang máy đi lên tầng cao nhất với Lục Tử Mặc, lúc này rốt cuộc Lục Tử Mặc mới không kiềm được nói: “Lần sau trước khi làm những chuyện này, có thể bàn bạc với người đại diện với cô một chút không?”

“Được.” Đường Bội cười nói.

Lục Tử Mặc bất đắc dĩ thở dài nói: “Chưa từng gặp ai như cô.”
Chương 91.2: Cầu hôn

Editor: Mặc Doanh RF

Diệp Gia Quán.
Đột nhiên anh ta nhớ tới lần đầu tiên gặp Đường Bội, lần đầu chủ trì buổi bán đấu giá ở Sở gia, cô cười tự nhiên, ưu nhã xách váy đi lên đài cao.

Trước ánh mắt của mọi người, bình tĩnh cầm súng chĩa thẳng vào người gia chủ Sở gia.

Không đúng! Có lẽ là sớm hơn.

Cô là người dám nữa đêm lẻn vào biệt thự Sở gia, mới vừa vào đã đẩy ngã đại thiếu gia.

Lúc ấy người của Sở thị thu được video, cắt nối biên tập thành tấm poster quảng cáo, khi ấy Lục Tử Mặc cũng có mặt.

Trong hình là cô gái to gan dám trêu đùa Sở thiếu, mặc dù cô có nét giống Đường Phỉ Phỉ, nhưng bây giờ, Lục Tử Mặc có thể hoàn toàn không lẫn lộn hai người với nhau.

Trên đời này, có lẽ là không chuyện gì mà cô không dám làm!

So với chuyện khi đó thì chuyện hôm nay, thật sự không là gì trong mắt Đường Bội.

“Người trên tấm poster dreaming là cô?” Lục Tử Mặc đột nhiên hỏi.

Đúng lúc này thang máy dừng lại, Đường Bội vừa đặt chân ra khỏi thang máy thì nghe được vấn đề này.

Cô quay đầu cười với Lục Tử Mặc, nói: “Không phải anh đã sớm biết rồi sao?”

Văn Tư Miểu chờ ở bên ngoài cửa thang máy, vừa gặp Đường Bội, lập tức cảm thấy kính nể: “Cô Đường, Sở thiếu đang đợi cô trong phòng làm việc.”

Văn Tư Miểu đã ở Sở gia nhiều năm, phụ nữ muốn đến gần Boss vì tiền tài và địa vị hắn đã gặp rất nhiều rồi.

Nhưng cô gái vừa chủ động công khai cầu hôn với ‘Ám Dạ đế vương’, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy.

Hắn tin tưởng, đây cũng là người cuối cùng.

Đường Bội gật đầu coi như chào hỏi.

Tầng cao nhất chỉ có mỗi phòng làm việc của Sở Quân Việt.

Lúc Đường Bội đẩy cửa đi vào, Sở Quân Việt đang đứng trước cửa sổ sát đất, quan sát phong cảnh bên ngoài.

Nơi này được coi là một trong những tòa kiến trúc cao nhất của thành phố S, cách đài truyền hình Minh thị khá xa.

Đứng ở tầng chót, có thể thu hết toàn bộ phong cảnh của thành phố S vào mắt.

Toàn bộ phòng làm việc được trải thảm mềm, cả gian phòng đều mang phong cách Sở Quân Việt, chủ yếu là đen trắng, nhìn rất lạnh.

Đường Bội từ từ đi tới bên cạnh Sở Quân Việt, cùng anh nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.

Những tòa kiến trúc tựa như những chiếc hộp quẹt, nằm im dưới chân bọn họ. Những chiếc xe hơi chạy trên đường, giống như những con kiến nhỏ.

“Anh đang suy nghĩ gì vậy?” Đường Bội chỉ nhìn một chút, rồi quay đầu nhìn Sở Quân Việt.

Gò má của anh rất đẹp, khi anh không cười, nhìn giống như một vị thần Hy Lạp, ngay cả mỗi đường cong, cũng như do thượng đế chú tâm điêu khắc.

Lông mi thật dài hơi rũ xuống, che hết tất cả sắc bén trong mắt, làm cho Sở Quân Việt trở nên vô hại hơn rất nhiều.

“Anh đang nghĩ…” Anh quay đầu nhìn Đường Bội, nhìn quét qua người cô, cuối cùng rơi vào nụ cười trên môi cô.

Sở Quân Việt bước lên một bước, mạnh mẽ ôm lấy eo Đường Bội, tay kia nhẹ nắm cằm cô: “Đang chờ em đến, ăn em như thế nào, để em và anh hòa thành một thể, không thể nào rời khỏi anh!”

Anh cúi người xuống hôn cô.

Trước giờ Sở Quân Việt vẫn cảm thấy mình rất tỉnh táo và lý trí, chưa từng nghĩ có một ngày mình lại không phân được được công tư, làm ra chuyện như vậy ở ngay phòng làm việc của mình.

Lúc làm xong, anh bế Đường Bội lên giường ở phòng nghỉ ngơi của mình.

Vuốt ve mái tóc bị mồ hôi thấm ướt của cô, nhìn trần nhà trắng noãn, trong đầu anh có rất nhiều lời muốn nói, nhưng không biết nên nói cái gì trước tiên.

Tay của Đường Bội trượt xuống cằm anh, hơi nhột một chút, anh nắm chặt tay cô, khẽ nói: “Đừng quậy.”

Đường Bội cười khẽ, xoay mình ngồi dậy.

Sở Quân Việt cũng ngồi dậy theo, nhìn cô cầm máy tính bảng, bắt đầu xem tin tức.

Anh đưa tay kéo Đường Bội vào ngực mình, để cô ngồi dựa vào mình, ôm lấy cô từ phía sau, cùng cô xem tin tức.

Chỉ mới mấy tiếng đồng hồ, các trang mạng đều đã bị tin tức vừa rồi của buổi họp báo chiếm đầy.

Tùy tiện mở một trang web giải trí, trang đề chính là tin tức Đường Bội công khai kết hôn trong buổi họp báo.

Lần này, lại không có ai dám phán đoán ‘anh Sở’ trong miệng Đường Bội là ai.

Bởi vì thật sự quá dễ đoán.

Mọi người vẫn chưa quên, trong tiết mục của Minh Hiên, ở vòng thi đua ngựa, Sở đại thiếu lạnh lùng tỉnh táo, bị Đường Bội mạnh mẽ kéo lên ngựa. Diệp Gia Quán.

Cho nên, anh Sở trong miệng cô là ai, câu trả lời đã rõ rành rành rồi.

Mặc dù bên phía Sở gia vẫn chưa thấy hành động, nhưng giới giải trí ai mà không thành tinh?!

Đường Bội dám làm như vậy trong trường hợp công khai, nếu như làm Sở thiếu không vui, không cần bọn họ dùng ngòi bút, thì chỉ sợ cô không thể nào đặt trong giới giải trí.

Đường Bội lật từng trang một, những thông tin và câu văn trên web trên cơ bản đều là giống nhau.

Cô nhích sát vào ngực Sở Quân Việt, để mình thoải mái hơn một chút, cười nói: “Hình như, anh đã bị em dán nhãn lên rồi. Không biết lại có bao nhiêu người đang cắn răng nghiến lợi ghen tị với em.”

Sở Quân Việt cúi đầu hôn lên rái tai xinh xắn của cô.

Suy nghĩ một chút, lại cắn một cái trên vành tai cô, nói: “Em còn dám nói!”

“Được rồi được rồi.” Đường Bội vừa cười vừa né, nói: “Vậy lần sau em cho anh chủ động là được.”

Cô cúi đầu tiếp tục xem tin tức.

Hôm nay, có lẽ là mấy ngày sắp tới, cái tin này vẫn còn nóng hổi.

Đường Bội lại nhìn một lúc nữa rồi đặt máy tính bảng về chỗ cũ.

“Tin về phim của chú út lại không thấy nói gì.” Đường Bội mặc cho Sở Quân Việt vuốt tóc mình ra sau, quay đầu nhìn anh nói: “Em phải nói xin lỗi với chú ấy.”

“Chú ấy sẽ không để ý chuyện này.” Sở Quân Việt nhàn nhạt nói.

Sở Dực Thành quả thật sẽ không để ý những chuyện này, lúc này anh ta cũng giống Đường Bội, xem tin tức giải trí.

Thấy những trang báo đều đăng tin về màn cầu hôn của Đường Bội, nổi khổ trong lòng tràn ra từng chút từng chút.

Thật ra thì lúc Cố Diệp nói câu kia cũng không phải là vô ý.

Đã xem kịch bản tất nhiên Cố Diệp biết, nếu Đường Bội bằng lòng thì họ có thể giải thích mọi chuyện chỉ là quảng cáo cho phim.

Bởi vì trong phim, có một điểm rất quan trọng thay đổi số mạng của nữ chính, đó là cầu hôn.

Sở Dực Thành rũ mắt xuống, cúi đầu nhìn Đường Bội cười tươi như hoa trong máy tính bảng.

Nụ cười rất rực rỡ, đôi mắt sáng ngời trong suốt, tràn đầy mong đợi đối với tương lai. Anh ta cũng tin tưởng, Sở Quân Việt nhất định sẽ không để cô đau lòng.

Sở Quân Việt sẽ dốc hết toàn lực, làm cho Đường Bội mãi mãi tươi cười như thế.

Nhưng mình thì sao…

Ngón tay Sở Dực Thành mơn trớn khóe môi Đường Bội qua màn hình, trong mông lung, nụ cười đó dần dần chồng lên gương mặt trong trí nhớ.

Anh ta còn nhớ, đó là một buổi sáng ngày xuân ấm áp, nụ cười của cô ấy còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời.

Nhưng mà, đó là lần cuối cùng anh ta nhìn thấy, ánh sáng rực rỡ nhất cuộc đời mình.

Từ đó về sau, sinh mạng của anh ta, chỉ còn lại một mảng sương mù.

Quanh năm không tiêu tan!

Đường Bội chính thức bước vào tổ kịch [Phong Hoa] là vào ba ngày sau.

Trên mạng sùng sục tin tức về cô ba ngày, cuối cùng cũng hơi dịu xuống.

Sở gia ra mặt đè xuống, lúc Lục Tử Mặc đưa Đường Bội tới thành phố S quay phim thì không có bất kỳ phóng viên nào dám không sợ chết mà chạy theo Đường Bội.

Thành phố điện ảnh ở thành phố S, được coi như là phim trường lớn nhất nước, mỗi ngày ở đây đều không thiếu các đoàn phim.

Lúc Đường Bội đến là buổi sáng, nhưng bên trong đã có không ít người.

Lục Tử Mặc đưa cô đến cửa phim trường, lúc Đường Bội xuống xe, vẫn cảm nhận được không ít ánh mắt tập trung trên người mình.

Cô làm như không nhận ra.

Kết quả như vậy, lúc chuẩn bị đi cô đã dự đoán được.

Khi cô đi vào thì thấy Sở Dực Thành và Cố Diệp đã đến rồi.

Sở Dực Thành đang chỉ huy nhân viên bố trí hiện trường, Cố Diệp đứng bên cạnh, thấp giọng nói gì đó với anh ta.

Hai người bọn họ, bao gồm không ít nhân viên đang làm việc cũng chú ý đến Đường Bội.

“Con đi thay quần áo và trang điểm trước đi.” Sở Dực Thành quét quanh một vòng, để những nhân viên thu hồi ánh mắt tò mò của mình lại, tiếp tục công việc trong tay, sau đó nói với Đường Bội: “Chút nữa chú sẽ nói cụ thể cho con.”

“Được.” Đường Bội gật đầu, đi tới phòng hóa trang.

Đợi lúc cô đi ra, lối ăn mặc đã đổi thành lối cá tính.

Trên người là cái áo ngang eo, phía dưới mặc quần đùi, vớ cao, trên tay và cổ còn đen trang sức lấp lánh.

Sở Dực Thành quan sát cô từ trên xuống dưới, gật đầu nói: “Hôm nay là ngày đầu tiên, chỉ có hai phân cảnh.”

Bộ phim này, thật ra Sở Dực Thành muốn thể hiện, chính là Thích Bạch Phong.

Vai Đường Bội diễn, chính là thể hiện toàn bộ về Thích Bạch Phong.

Khi còn trẻ, cô cao ngạo phản nghịch, kiêu ngạo, dám yêu dám hận, xinh đẹp vô song.

Mà vai nam chính của Cố Diệp, chính là Sở Dực Thành hồi còn trẻ.

Soạn giả thiên tài, tác phẩm đầu tiên đã làm lung chuyển toàn bộ giới điện ảnh. Cộng thêm thân thế bất phàm, ở trong giới giải trí, nơi vốn chỉ là say mê vàng son, không biết có bao nhiêu người muốn ôm đùi tiểu thiếu gia Tạ gia để leo lên.

Anh ta bị sự phồn hoa này làm mờ mắt.

Hôm nay màn đầu tiên Đường Bội diễn, chính là cảnh dự tiệc, anh ta quên mất lời hẹn ăn sinh nhật với Bạch An. Tiểu thư nhà họ Bạch nổi giận đùng đùng tìm anh ta.

Phim trường đã sớm được bố trí thành sảnh tiệc, trên bàn được trải khăn ngăn nắp, phía trên để đủ loại thức ăn, hoa tươi và nến.

Đèn thủy tinh thật to trên trần nhà, chiếu sáng sảnh tiệc.

Diễn viên quần chúng đã vào vị trí, phòng khách đầy người, quần áo hoa lệ, tiệc tùng linh đình.

Cố Diệp mặc âu phục đen, bên trong là áo sơ mi cùng màu, cổ áo để mở, nhìn anh ta rất ưu nhã, vóc dáng cao gầy, khuôn mặt anh tuấn, gia thế khổng lồ, trong nháy mắt đã trở thành tiêu điểm trong mắt phái nữ.

Vai nam chính hắn diễn, chính là Tạ Liên Thành trẻ tuổi cao ngạo không ai bì nổi.

Không ngừng có người bước tới mời rượu, giới giải trí là nơi không thiếu gái đẹp, đủ loại người cười nói, làm nụ cười ưu nhã trên khóe môi Tạ Liên Thành càng thêm rõ ràng.

Anh ta thưởng thức tất cả mọi thứ tốt đẹp.

Nhưng sẽ không yêu.

Lúc này, anh ta hăm hở, khi giơ tay nhấc chân đều mang theo sự đắc chí vừa lòng.

Lúc này, Bạch An xuất hiện.

Quần áo trên người cô hoàn toàn khác biệt với không khí buổi tiệc.

Cô không coi ai ra gì đi tới, dọc đường đi mọi người đều che miệng cười khinh.

Nhưng bọn họ lại dần phát hiện, dưới lớp trang điểm trên mặt cô bé kia, là khuôn mặt hoàn mỹ đến mức làm người ta ghen tỵ.

Đôi chân thon dài thẳng tắp, bả vai mảnh khảnh xinh đẹp, dù mặc quần áo cá tính, nhưng cũng không che được vóc người lả lướt…

Ánh mắt của mọi người, nhất là cánh đàn ông, đều trở nên khác hẳn.

Nhưng Bạch An không hề đếm xỉa tới ánh mắt của bọn họ, cô chỉ đi thẳng về hướng mục tiêu của mình.

Tạ Liên Thành đang thấp giọng nói cười với người bên cạnh, chờ anh ta phát hiện sự dị thường, lúc xoay người lại, thì Bạch An đã đứng trước mặt anh ta. (Lúc làm đoạn này, tui kh hề nghĩ đó là Cố Diệp hay TLT, mà là SDT :v)

Tạ Liên Thành không kiềm được mà nhíu mày, hỏi: “Sao cô lại tới đây?”

Nghe được câu nói của anh ta, xung quanh lập tức vang lên tiếng xì xào bàn tán.

Mọi người không hề nghĩ rằng, cô gái phản nghịch này, lại biết tiểu thiếu gia Tạ gia.

“Chú đã đồng ý với tôi, hôm nay sinh nhật của tôi, chú sẽ ở cùng tôi.” Bạch An cắn môi dưới, uất ức nói.

Chân mày Tạ Liên Thành nhíu chặt hơn, anh ta không nhớ mình đã cam kết như vậy, nhưng thấy càng lúc càng có nhiều ánh mắt tập trung vào Bạch An, anh ta nói: “Cô về trước đi.”

“Tôi không muốn!” Bạch An quật cường nói: “Chú Tạ, chuyện đã đồng ý với người ta thì phải làm, đây không phải là lời chú dạy tôi sao?”

Cô lấy phiếu điểm trong túi xách ra, đưa đến trước mặt anh ta: “Đây là thành tích học kỳ này của tôi, toàn bộ điều là điểm A.”

Mọi người xung quanh cười rộ lên.

Ở trường hợp này mà lại xuất hiện đoạn đối thoại như vậy, thật sự là hoàn toàn không hợp cảnh.

Chân mày Tạ Liên Thành nhíu lại càng lúc càng chặt hơn.

Rốt cuộc anh ta cũng nhớ, mấy tháng trước, hình như mình đã đồng ý với cái đuôi Bạch An này, nếu như năm hai đại học, cô có thể đạt được điểm A tất cả các môn, vậy anh ta sẽ ăn sinh nhật với cô.

Nhưng mà sau khi đồng ý chuyện này xong thì anh ta cũng quên bẫng luôn, điều may mắn duy nhất chính là cô bé này cuối cùng cũng không tiếp tục quấn lấy anh ta.

Tiếng cười xung quanh càng lúc càng lớn, nhưng Bạch An giống như không nghe thấy, chỉ quật cường nhìn Tạ Liên Thành. Diệp Gia Quán. Đôi mắt to trong suốt sáng ngời giống như có thể nói chuyện, Tạ Liên Thành nhìn vào thì hết sức không vui.

Anh ta đặt ly rượu qua một bên, kéo cổ tay Bạch An, kéo cô ra ngoài.

Bạch An vừa muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lại nhanh chóng ngậm miệng lại.

Ánh mắt cô dừng lại trên bàn tay đang nắm tay mình, hai gò má từ từ ửng hồng, nở nụ cười thẹn thùng.

Cô gái vừa rồi còn phản nghịch mười phần, giờ đột nhiên như biến thành người khác, vô cùng xinh đẹp quyến rũ.

Không chỉ là những người xung quanh, ngay cả Sở Dực Thành đang quay phim, cũng có chút giật mình.

Thậm chí, anh ta còn quên kêu ‘Cut’.

Nhưng màn diễn này, tới đây vốn đã nên kết thúc.

Phó đạo diễn nhìn Đường Bội và Cố Diệp, lại nhìn Sở Dực Thành đang thất thần, thay anh ta hô ‘cut’.

Hình ảnh dừng lại tại đây.

Trên màn ảnh, Đường Bội cúi đầu thu mắt, thẹn thùng nhìn cánh tay đang cầm cổ tay mình, trong mắt tràn đầy tình yêu, chỉ có người mù mới không nhìn ra.

Đôi mắt Sở Dực Thành trở nên mơ hồ. (D: haizzz, mọi thứ quá muộn rồi ông ơi…..)

Năm đó… Năm đó…

Thật ra thì cảnh này, trong trí nhớ của anh ta không có ấn tượng quá sâu, anh ta chỉ nhớ tới đây, nhớ Thích Bạch Phong lúc còn trẻ, không chút kiêng kỵ, hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới ánh mắt của người khác. Diệp Gia Quán.

Cô cứ luôn như thế, độc hành độc lập, mặc quần áo mình thích, làm chuyện mình muốn làm.

Thích Bạch Phong là con gái độc nhất, từ nhỏ đã thích đi theo sau lưng anh ta, mở miệng là gọi ‘chú Sở’, quấn anh ta muốn anh ta chơi đùa với cô.

Cô gọi anh ta là ‘chú Sở’, không phải vì hai nhà có quan hệ thân thích, mà do Sở Dực Thành là đứa con nhỏ nhất của ông cụ, cho nên anh ta chỉ lớn hơn Sở Quân Việt mấy tuổi, nhưng bối phận lại cao hơn.

Nhưng khi đó, Sở Dực Thành nào có hứng thú chơi đùa với một một cô bé.

Anh ta là con út của ông cụ, được cả nhà cưng chiều lớn lên, tính cách tự cao tự đại, cái gì cũng không lọt vào mắt.

Thích Bạch Phong tới tìm anh ta mười lần thì đã bị anh ta từ chối chín lần.

Thời điểm đó, anh ta căn bản không muốn nhìn Thích Bạch Phong lâu hơn, lúc thảo luận kịch bản với Đường Bội, cũng không nói chuyện này cho cô.

Nhưng Đường Bội tiền nhân hậu quả, biết chuyện năm đó của Thích Bạch Phong và Sở Dực Thành, tính tình nhân vật trong lòng anh ta, cuối cùng lại diễn ra như vậy.

Ngón tay Sở Dực Thành run rẩy.

Anh ta từ từ đưa tay lên sờ màn hình, nụ cười thẹn thùng trên khóe môi Đường Bội. Tựa như có thể xuyên qua ánh mắt nóng bỏng của cô, thấy được mình năm đó, cũng nhìn thấy Thích Bạch Phong năm đó.

“Đạo diễn Sở.” Đường Bội và Cố Diệp đã quay xong, đi tới bên cạnh Sở Dực Thành.

Một tiếng kêu, kéo anh ta ra khỏi hồi ức.

Hình ảnh vẫn dừng lại đó, Cố Diệp nhìn Đường Bội trên màn hình, cũng có hơi kinh ngạc: “Nét mặt này quá tốt!”

Hắn quay đầu nhìn Đường Bội, nửa đùa nửa thật nói: “Diễn như vậy, cuối cùng tôi nghĩ chắc tôi sẽ bị người xem chửi chết!”

Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Cố Diệp đùa giỡn nói câu kia, nhưng lại chọt trúng vết thương của Sở Dực Thành.

Đường Bội vội vàng nháy mắt với Cố Diệp, cười nói: “Phải không, tôi cũng không biết mình diễn đúng không nữa!”

Năm đó Thích Bạch Phong bị Sở Dực Thành kéo ra khỏi buổi tiệc, trên mặt là biểu cảm gì, trong lòng nghĩ gì, có lẽ chỉ có mình Thích Bạch Phong mới biết.

Nhưng Bạch An trong màn hình, là do Đường Bội xây dựng dựa trên những chuyện mình biết, tạo hình ảnh mới cho nhân vật.

Tất cả vui buồn mừng giận của cô, khó có thể không mang theo bóng dáng mà Đường Bội nghĩ, không thể nào hoàn toàn giống với hình tượng nhân vật.

Đường Bội bận tâm nhìn Sở Dực Thành, cẩn thận hỏi: “Đạo diễn Sở, có tiếp tục không?”

Sở Dực Thành nhắm mắt, khi mở ra lần nữa thì đã tỉnh táo hơn rất nhiều.

Đây chỉ là màn diễn đầu tiên, anh ta đã không kiềm chế được, vậy tiếp sau đó, anh ta có thể trụ vững được không?

“Tiếp tục.” Sở Dực Thành khàn giọng nói.

Đường Bội không phải người xuất thân chính quy, hiểu biết và cách lý giải nhân vật của cô có lẽ không phải là thuần thục nhất, nhưng lại sắc bén nhất và tự nhiên nhất.

Đột nhiên Sở Dực Thành có chút không rõ, mời Đường Bội diễn vai Bạch An, rốt cuộc nên nói anh ta may mắn hay là không may mắn đây?

——– Hết chương 91 ——–

back top