Chương 95.1: Khiêu khích Ám Dạ đế vương
Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán
Lúc này Cố Diệp đã thay quần áo thành quần áo của mình.
Vẻ ngoài của hắn vốn không tệ, mũi cao mắt to mày rậm, ngũ quan sâu sắc hoàn mỹ, cho dù đứng trong giới giải trí đầy người tài năng, vẻ ngoài của hắn cũng nằm trong top xuất chúng.
Trên người là bộ âu phục màu xám đậm, đôi chân dài thẳng tắp, nếu như chỉ nhìn bề ngoài, Cố Diệp thật sự đúng là con cưng của trời.
Cho dù kỹ thuật diễn xuất của hắn không ra gì, cũng tuyệt đối có thể chiếm một chỗ đứng trong giới giải trí.
Mặc dù hắn xuất thân từ hệ đạo diễn, nhưng kỹ thuật diễn xuất lại không thua bất kỳ một diễn viên nào.
Chỉ đơn giản là một nụ cười, động tác lười biếng, do Cố Diệp làm, thật sự làm cho người ta cảm thấy lâng lâng.
“Sao vậy?” Hắn lại quay chìa khóa thêm một vòng, cười hỏi Đường Bội: “Không phải cô tới xem show diễn thời trang của Trầm Thanh Văn sao?”
Đường Bội thu hồi ánh mắt quan sát.
Cô tuyệt đối không phải là người biểu hiệu rõ sự xa cách.
Mặc dù cô mới bước vào giới giải trí không lâu, nhưng từng hợp tác với Hạ Tử Diệu và Tần Hạo Diễm, còn có Ann, quan hệ của cô và bọn họ cũng không tệ lắm.
Duy chỉ có Cố Diệp này.
Từ đầu đến cuối Đường Bội đều duy trì khoảng cách nhất định với hắn.
Cho dù hai người từng có scandal.
Cho dù bây giờ hai người thủ vai nam nữ chính, tình cảm của nhân vật cũng ngày càng lớn. Nhưng qua hơn hai mươi ngày chung đụng, quan hệ giữa bọn họ lại không hề thân thiết.
“Anh… Biết chiều nay tôi muốn đi xem show diễn thời trang?” Đường Bội nhíu mày, tỉnh bơ hỏi.
“Không phải Đường Tử Thái là em trai cô sao?” Cố Diệp khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cậu ta không nói cho cô biết, model của show diễn lần này là tôi và cậu ta sao?”
Vẻ ngoài của Cố Diệp rất khá, dáng lại cao, cộng thêm thực lực diễn xuất… Nếu như hắn chịu làm model, Đường Bội tin tưởng, hắn chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Nhưng dù Trầm Thanh Văn là một nhà thiết kế nổi tiếng trong nước đi chăng nữa thì chuyện mời được Cố Diệp – vị khách quý của đài truyền hình Minh thị, Đường Bội cảm thấy, Trầm Thanh Văn không đủ trình.
Cố Diệp cũng không phải là người mới như Đường Tử Thái.
Đường Bội cười như không cười nói: “Hai người mẫu chủ chốt, ý tưởng của Trầm Thanh Văn luôn rất đặc biệt.”
Cố Diệp từ từ đi tới trước mặt cô, cười nói: “Với lại cả hai đều là người mới của giới người mẫu, không những đặc biệt, còn rất gan dạ.”
Hắn nhìn vào mắt Đường Bội, tựa như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, qua một lúc lâu, mới hỏi: “Như vậy, bây giờ tôi có được vinh hạnh làm tài xế cho cô Đường không?”
“Tôi nghĩ là không được rồi.” Đường Bội cười nói.
Ở phía sau bọn họm Lục Tử Mặc chờ một lúc lâu mà không thấy cô nên đã đi tới đây.
Thấy có người, Cố Diệp lập tức lui ra mấy bước.
Giống như lúc quay phim vậy, trên người hắn luôn có một sự cẩn thận không giống với người khác, vô cùng đế ý đến xung quanh, tận lực không để cho các phóng viên mượn cơ hội viết bậy.
“Vậy gặp lại ở show diễn.” Cố Diệp cười, gật đầu với Lục Tử Mặc rồi xoay người bước đi.
“Hắn ta… Không có nói gì chứ?” Chờ Cố Diệp đi khỏi đó, Lục Tử Mặc mới bước nhanh tới chỗ Đường Bội, thấp giọng hỏi.
Anh ta vừa nói, vừa nhìn về hướng Cố Diệp đi, nhíu mày, không chút giấu giếm nói với Đường Bội: “Văn Tư Miểu đã điều tra người này. Xuất thân vô cùng sạch sẻ, gần như không tra ra được chỗ này có vấn đề.” Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
“Tại sao lại điều tra anh ta?” Đường Bội hỏi.
Lục Tử Mặc nhíu mày, nói: “Cô không cảm thấy hắn rất kỳ lạ sao? Mặc dù phóng viên rất thích viết lung tung, hai người mới có triển vọng hợp tác, đúng là một đề tài không tồi. Nhưng từ khi hắn vào nghề tới nay, hầu như nơi nào có cô, hắn đều luôn có mặt…”
“Vậy tôi có nên nói cho anh biết điều này hay không? Show diễn chiều này của Tử Thái, anh ta cũng là một trong hai người mẫu chính!” Đường Bội khẽ mỉm cười, ánh mắt trở nên sắc bén.
Quả nhiên chân mày Lục Tử Mặc càng nhíu chặt hơn.
“Đại diện Lục.” Đường Bội không kiềm được mà cười trêu: “Tôi cảm thấy anh là người đại diện càng ngày càng chuyện nghiệp, mới có mấy tháng ngắn ngủi, anh thích ứng với cái giới này còn tốt hơn tôi. Đúng là tiền đồ vô lượng.
Lục Tử Mặc trợn mắt nhìn cô một cái, nói: “Tôi đã từ chối mấy hoạt động thương nghiệp cho cô.”
Dừng một chút, anh ta lại nói: “PDA chuẩn bị chính thức ký hợp đồng với cô.”
“PDA?” Đường Bội nhướng mi: “Là ý của Sở thiếu sao?”
“Không hoàn toàn là vậy.” Lục Tử Mặc không chút che giấu nói: “Hiệu quả của quảng cáo lần trước rất tốt, nghe nói số lượng tiêu thụ gấp bốn so với quý trước.”
“Ồ?”
“Cho nên PDA chuẩn bị chính thức ký hợp đồng với cô.” Lục Tử Mặc lại nói.
Đường Bội cười gật đầu.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới chỗ Lục Tử Mặc đậu xe.
Lục Tử Mặc đậu xe ở cửa sau, mặc dù gần đây Sở gia áp chế, phóng viên dám chạy theo Đường Bội không nhiều, nhưng người chụp lén thì không thiếu.
Cho nên mỗi lần đậu xe, Lục Tử Mặc đều chọn chỗ tương đối vắng vẻ.
Nhưng Đường Bội và Lục Tử Mặc vừa đi ra khỏi cửa, ở khúc quanh cách đó không xa, ánh sáng chợt lóe lên.
Lục Tử Mặc nhíu mày, mắt nhìn về hướng phát ra ánh sáng, lui về sau một bước nhỏ.
Vóc người anh ta cao lớn, một động tác đơn giản đã bảo vệ Đường Bội sau lưng.
Lúc này, ở góc của người chụp lén, cho dù có chụp thì cũng chỉ chụp được Lục Tử Mặc chứ không chụp được Đường Bội.
Một khúc nhạc đệm nhỏ này, hai người không ai để trong lòng.
Lục Tử Mặc hơi khom lưng xuống, mở cửa xe cạnh ghế lái cho Đường Bội.
Buổi trưa ánh nắng mặt trời luôn gay gắt.
Ánh nắng chiếu xuống cửa sổ xe, vô cùng chói mắt.
Lục Tử Mặc đang muốn mời Đường Bội lên xe, trong nháy mắt khi anh ta xoay người, Đường Bội vẫn luôn đứng cười yếu ớt lại đột nhiên đưa tay kéo vai anh ta.
Lục Tử Mặc chỉ cảm thấy có một nguồn lực mạnh mẽ đang kéo mình.
Nếu so với phụ nữ thì vóc dáng của Đường Bội có thể xem là cao gầy, nhưng mà vóc người cao 1m7 của cô so sánh với Lục Tử Mặc, vẫn thấp hơn.
Nhìn cô cũng không giống như lực sĩ, có lúc còn cho người ta cảm giác cô là một cô gái yếu đuối.
Nhưng mà sức lực của cô, lại lớn hơn cả Lục Tử Mặc.
Hoặc có lẽ là Đường Bội cố hết sức, Lục Tử Mặc chưa kịp phản ứng đã bị Đường Bội giữ chặt vai, kéo qua một bên.
Đường Bội không nói gì, chỉ kéo Lục Tử Mặc lùi mấy bước.
Bọn họ lùi tới cửa sau của phim trường, cô và Lục Tử Mặc nhanh chóng chạy vào trong.
Cô ép Lục Tử Mặc dựa vào tường, tay kia nhanh chóng đóng cửa lại.
Nếu không phải vì biểu cảm trên mặt cô quá nghiêm túc, tư thế này, thật sự rất gợi liên tưởng.
Lục Tử Mặc thở một hơi dài, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Đường Bội lại đặt tay lên môi hắn.
Ngón trỏ hơi lạnh đặt giữa môi Lục Tử Mặc, Đường Bội tỏ ý đừng lên tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sau. Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
Chờ Lục Tử Mặc phản ứng lại thì nghe thấy một tiếng nổ thập lớn, tiếp theo chính là tiếng thủy tinh rơi xuống đất.
Đường Bội đứng thẳng người, buông Lục Tử Mặc ra.
Phim trường có rất nhiều nhân viên bảo vệ, nếu không, lúc diễn viên tới đây đóng phim, sợ rằng sẽ bị fan đè bẹp.
Tiếng nổ lớn nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhân viên bảo vệ ở gần đó.
Đường Bội sửa sang lại đầu tóc, khi mở cửa lần nữa, sự sắc bén trong mắt đã biến mất, trở về vẻ ung dung như bình thường.
Lục Tử Mặc sợ run mấy giây, cũng vội vàng đi theo sau lưng cô.
Chiếc BMW màu đen, cửa kiếng ở vị trí ghế lái bị nứt thành hình mạng nhện.
Có không ít miếng kính vụn rơi xuống mặt đất.
Nhưng mảnh vụn còn sót lại thì dính trên khung hoặc rơi tung toé trên xe.
Cho dù không nhìn thấy chuyện xảy ra vừa rồi, nhưng Đường Bội lại ngửi được mùi thuốc súng rất rõ ràng.
Mùi hương đó cô rất rành, Lục Tử Mặc cũng không xa lạ gì.
Liếc mắt nhìn nhau, Lục Tử Mặc nhìn nhưng nhân viên bảo vệ đang nghiên cứu mảnh kiếng vỡ, cau mày hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì?”
“Chào anh.” Một nhân viên bảo vệ trẻ tuổi cường tráng bước tới, cười lấy lòng nói với Lục Tử Mặc: “Chúng tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa tới đây thì nó đã biến thành như vậy. Xin hỏi đây là xe của anh sao?”
Lục Tử Mặc gật đầu.
“Nếu như anh không ngại, xe của anh, sợ rằng phải để lại đây để điều tra. Chúng tôi sẽ đem xe đi sửa rồi đưa đến tận nhà của anh!” Một người khác tầm hơn bốn mươi tuổi bước tới, nói với Lục Tử Mặc: “Lúc này nếu anh muốn dùng xe, chúng tôi sẽ báo với cấp trên, để họ giải quyết, anh thấy có được không?”
Thái độ của bọn họ vô cùng khách sáo.
Ở phim trường này có quá nhiều người không thể đắc tội, huống chi bây giờ xe của Lục Tử Mặc, thật sự xảy ra vấn đề ở đây.
“Ừ.” Lục Tử Mặc gật đầu, nói: “Xe thành ra thế này, dù sao cũng không thể dùng.”
Vừa nói anh vừa lấy điện thoại ra, thông báo người lái xe tới đón anh ta và Đường Bội.
Suy nghĩ một chút, vẫn nhắn tin cho Văn Tư Miểu.
Không tới hai mươi phút sau xe đã tới.
Cửa ở chỗ ghế lái bị mở ra, Văn Tư Miểu xuống xe trước.
Văn Tư Miểu nhanh chóng quét mắt nhìn qua đống thủy tinh dưới đất, bước nhanh tới chỗ Đường Bội vf Lục Tử Mặc, nói: “Hai người không sao chứ?”
“Ừ.” Đường Bội gật đầu.
Cách nhân viên bảo vệ có mặt ở đây đều nhìn bọn họ, Văn Tư Miểu cảm nhận được những ánh mắt kia, thấp giọng nói: “Lên xe trước đi.”
Xe trực tiếp đưa bọn họ đưa đến trụ sở chính của Sở thị.
Trong phòng làm việc của Sở Quân Việt, lúc này Văn Tư Miểu mới hỏi: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Tử Mặc nhìn Đường Bội.
Thật ra thì chuyện xảy ra vừa rồi, anh ta vẫn còn hơi mơ hồ.
Nhưng Đường Bội lại vô cùng tỉnh táo.
Văn Tư Miểu cũng nhìn sang Đường Bội.
Hắn thấy khi nãy trên mặt Đường Bội vẫn là nụ cười yếu ớt, bây giờ lại trở nên vô cùng tỉnh táo, ánh mắt cũng sắc bén lạ thường.
“Những mảnh vỡ thủy tinh…” Văn Tư Miểu lại hỏi.
Hắn suy nghĩ một chút, vội vàng nói: “Sở thiếu đang họp, sau khi nhận được tin nhắn thì tôi tới đó trước.”
Lúc hắn đến phim trường, mùi thuốc súng trong không khí đã tán đi hết. Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán. Nhưng mà Lục Tử Mặc và Đường Bội nghiêm túc như thế, chắc chắn chuyện lúc nãy không đơn giản.
“Có người, núp trong bóng tối, bắn một phát súng vào xe.” Đường Bội nhàn nhạt nói.
Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc hít một hơi lạnh, kinh ngạc nhìn Đường Bội.
Nhất là Lục Tử Mặc.
Hắn đột nhiên nhớ tới lần thứ hai gặp mặt, Đường Bội cầm súng cười nói như thường.
Cũng nhớ tới ngày đó lúc bị Thích Bạch Phong chặn đường, Đường Bội cười, nhìn cũng không thèm nhìn đã bắn thủng bốn bánh xe của chiếc xe bảo vệ Thích Bạch Phong.
Hắn biết Đường Bội không đơn giản, nhưng đại đa số thời điểm Đường Bội đều cười, giống như một diễn viên đơn thuần.
Cho nên lần này xảy ra chuyện như vậy, làm cho hắn khó mà dung nhập ‘hai’ Đường Bội lại với nhau.
Biểu cảm trên mặt Đường Bội vẫn không thay đổi, tiếp tục nói: “Lúc Tử Mặc mở cửa xe, tôi nhìn thấy một chấm đỏ. Mặc dù người đó dời khỏi rất nhanh, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đó là súng nhắm hồng ngoại. Mặc dù không biết là ai làm, nhưng tuyệt đối đã có chuẩn bị từ trước, ngay cả súng cũng là súng hãm thanh.”
Lục Tử Mặc nhớ lại, đúng là lúc đó không hề nghe thấy tiếng súng.
Đường Bội lại nói: “Hơn nữa phát đầu tiên không trúng người nọ lại không tùy tiện nổ phát thứ hai, cho nên đấy chắc chắn là một tay già đời.”
Nếu lúc ấy bảo vệ không đến thì người nọ vẫn sẽ không nổ phát súng thứ hai. Có thể nhìn ra được, hắn đối với Đường Bội, hoặc có lẽ là Sở gia sau lưng cô, vẫn có chút kiêng kỵ.
“Căn cứ vào góc độ…” Cô nhớ lại vết nứt trên cửa kiếng, nhàn nhạt nói: “Người nọ không phải muốn giết tôi, vị trí của viên đạn, nhắm ngay vai phải của tôi.”
Lúc ấy cô khom người ngồi vào xe, không phải là muốn một phát bắn thủng sọ.
Lục Tử Mặc và Văn Tư Miểu hai mắt nhìn nhau, lo lắng, đồng thời trong lòng cũng rất kinh ngạc.
Đường Bội bình tĩnh như vậy, có thể phân tích ra mọi chuyện từ những chi tiết nhỏ, bất luận nhìn thế nào cũng không đơn giản.
Văn Tư Miểu trầm ngâm mấy giây, nói: “Tôi sẽ phái người đi điều tra.”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Làm cho cô Đường sợ hãi rồi.”
Đường Bội lắc đầu, bây giờ cô rất tò mò, người nọ hao tâm tốn sức phái người tấn công cô, nếu như cô phân tích không sai, người nọ không muốn giết cô.
Chuyện này đúng là kỳ lạ.
“Chuyện còn lại cứ giao cho tôi đi.” Văn Tư Miểu lại nói: “Nếu như cô Đường không ngại, tôi sẽ điều vệ sĩ của Sở gia đến bảo vệ cô.”
Đường Bội bây giờ hơn phân nửa đã là Thiếu phu nhân của Sở gia, có điều chỉ thiếu một nghi thức chính thức mà thôi.
Sự an toàn của cô, Văn Tư Miểu tin tưởng Sở Quân Việt còn xem trọng hơn sự an toàn của anh.
Đường Bội còn chưa kịp nói chuyện, cửa phòng làm việc đã bị người ta mở ra.
Sở Quân Việt mặt mày lạnh lẽo đi vào, thư ký mở cửa cho anh cũng bị khí lạnh trên người anh làm rùng mình mà không dám nhìn lâu, nhanh chóng đóng cửa lại cho bọn họ.
Sắc mặt Sở Quân Việt lạnh y như băng ngàn năm trên đỉnh núi cao, anh lạnh lùng quét qua Lục Tử Mặc, sau đó là Văn Tư Miểu.
Cuối cùng khi dừng lại trên người Đường Bội thì mới miễn cưỡng có thêm một chút ấm áp.
Anh bước tới trước mặt Đường Bội, nhìn cô từ trên xuống dưới mấy lần, Đường Bội thấy vậy thì không nhịn được mà bật cười: “Anh đừng nghiêm túc như thế, em không sao.”
Cô vừa nói vừa mở hai tay ra, xoay vài vòng chứng tỏ mình không sao: “Xem nè, ngay cả tóc cũng không thiếu một cọng.” Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
“Nói đi, xảy ra chuyện gì?” Sở Quân Việt vẫn nhìn Đường Bội, hơi nghiêng đầu về phía Văn Tư Miểu, nghiêm nghị hỏi.
“Sở thiếu…” Văn Tư Miểu cúi đầu.
Hắn mới nói hai chữ đã bị Đường Bội cướp lời: “Chuyện này để tôi giải thích!”
Cô cười híp mắt nhìn Sở Quân Việt, mắt chuyển qua người Văn Tư Miểu, hỏi: “Anh Văn không ngại chứ?”
Tất nhiên là không ngại rồi!
Văn Tư Miểu thật sự muốn quỳ lạy Đường Bội!
Giải thích một chuyện mình chưa tra ra với Sở Quân Việt đang nổi giận, áp lực lớn như núi!
Nhưng hắn lại không dám biểu lộ ra mặt mà chỉ cúi đầu.
Sở Quân Việt cũng không phản đối, Đường Bội cười híp mắt nói: “Hai người đi ăn cơm trước đi, chuyện vừa rồi tôi sẽ giải thích với Sở thiếu thật tốt.”
Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc đều nhìn Sở Quân Việt.
Sở Quân Việt yên lặng mấy giây, nhìn nụ cười chúm chím trên mặt Đường Bội, khẽ gật đầu.
Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc như được đặc xá, vội vàng bước nhanh ra ngoài, để lại không gian cho hai người bọn họ.
Cho khi bọn họ đi ra ngoài, Đường Bội đưa tay véo má Sở Quân Việt, cười nói: “Vừa rồi anh làm cho anh Văn suýt chút khóc luôn, anh nghiêm túc như vậy làm gì?!”
Cô vừa nói, vừa xoay người đặt túi xách lên bàn làm việc của Sở Quân Việt.
Vừa cử động một cái, Sở Quân Việt đã phủ lên từ phía sau.
Cánh tay ôm eo cô rất cường tráng, giống như vòng sắt vậy, giam cô lại trong lòng ngực ấm áp kia.
Lồng ngực sau lưng, cứ rộng rãi và kiên cường như thế, tiếng tim đập có quy luật, như xuyên qua cơ thể dính sát vào nhau, hạ xuống chút nữa, như trực tiếp đập vào lòng Đường Bội.
Cô nghiêng đầu, hôn lên môi Sở Quân Việt.
“Đúng ra anh nên trói em lại, không để em đi bất kỳ đâu.” Lúc tách ra, Sở Quân Việt nhìn chằm chằm gò má đỏ ửng của cô chốc lát rồi trầm giọng nói.
Anh ôm Đường Bội chặt hơn nữa, chặt đến mức như muốn khảm cô vào người mình vậy.
“Em có thể xảy ra chuyện sao?” Đường Bội mỉm cười, nói: “Yên tâm đi, em có thể tự bảo vệ tốt bản thân.”
Sở Quân Việt không nói gì, chỉ chôn đầu vào vai cô.
Lúc ấy anh đang họp, khi anh biết chuyện, Văn Tư Miểu đã đưa Đường Bội tới đây.
“Rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì?” Sở Quân Việt lại hỏi.
“Em không biết.” Đường Bội cau mày, hơi nghi hoặc thấp giọng nói: “Thật sự có người muốn tấn công em, nhưng lại không phải muốn mạng của em.”
Chương 95.2: Khiêu khích Ám Dạ đế vương
Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán
Cô có thể cảm giác được đôi tay trên eo mình càng thêm siết chặt, cô quay đầu cười trấn an Sở Quân Việt, nói: “Yên tâm đi, em có thể tự bảo vệ tốt chính mình.”
Người phục kích cô, là một sát thủ có kinh nghiệm già dặn hơn nữa còn rất tĩnh táo, nhưng mà Đường Bội không sợ.
Đóng phim cô là một người mới, nhưng nếu bàn về độ linh hoạt và sự nhạy bén, kinh nghiệm của cô tuyệt đối nhiều nhất trong giới giải trí.
“Sao anh có thể yên tâm?!” Sở Quân Việt nói: “Em mới quay có hai bộ phim, lần nào cũng xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn! Em kêu anh làm sao yên tâm đây?!”
Anh ôm Đường Bội thật chặt, trong mũi tràn ngập mùi hương của cô.
Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho anh tỉnh táo hơn một chút.
“Nhưng mà em có thể bảo vệ tốt bản thân.” Đường Bội cười tự tin: “Bọn họ muốn làm em bị thương, không dễ.”
Sở Quân Việt không nói thêm gì nữa.
Anh cứ ôm Đường Bội như vậy, hai người im lặng rúc vào nhau, cho đến khi có người đưa bữa trưa tới. (móa, mù mắt bố rồi)
“Chiều nay anh sẽ đi xem show diễn thời trang với em.” Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán. Cơm nước xong, Sở Quân Việt liền nói với Đường Bội: “Bây giờ em đi nghỉ ngơi một chút đi, đến giờ anh sẽ gọi em.” (tui đang hoài nghi bé Bội có thai nhé :)) . Tui thề tui không hề đọc trước!!!)
“Được.” Đường Bội vui vẻ gật đầu đồng ý.
Cô biết xảy ra chuyện như vậy, cho dù cô không chịu thì Sở Quân Việt cũng sẽ không nghe theo.
Lúc này Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc đang ngồi trong phòng làm việc của Văn Tư Miểu.
Cơm trưa của bọn họ cũng rất phong phú và ngon, nhưng hai người ăn cơm lại không biết ngon.
Trừ bọn họ, trên ghế salon, còn có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang ngồi đó.
Người này cũng khá điển trai, quan trọng hơn là, khí chất và sự thành thục trên người càng tăng thêm sự quyến rũ mà những người đàn ông trẻ tuổi không có.
Anh ta tên là Chu Hồng Tuyển, là một trong những nhân viên cao cấp của tập đoàn Sở thị, rất được Sở Quân Việt coi trọng, quan hệ với Văn Tư Miểu luôn luôn không tệ.
Lúc này anh ta không ăn cơm với bọn họ, mà lòng vẫn còn sợ hãi ngồi ở đó, chờ hai người bọn họ ăn cơm xong mới hỏi: “Rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao?” Văn Tư Miểu quay đầu nhìn anh ta, hỏi: “Sở thiếu nói gì sao?”
“Cậu không thấy!” Chu Hồng Tuyển cao giọng: “Lúc ấy mặt của Boss lập tức trầm xuống, toàn bộ phòng hợp như rơi vào mùa Đông giá rét, tôi chắc chắn rằng có người thầm uống thuốc trợ tim.”
Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc nhìn nhau một cái, trong mắt rõ ràng là: Cậu chết chắc rồi!
Lục Tử Mặc đã kể lại chuyện lúc nãy cho Văn Tư Miểu nghe, Đường Bội tự vệ, đồng thời vẫn không quên cứu Lục Tử Mặc.
May mắn cô không bị gì, nếu không Lục Tử Mặc sẽ bị Boss trực tiếp quăng đến Nam Cực cũng không chừng!
“Đừng để cho tôi biết là ai làm!” Lục Tử Mặc nhớ lại cũng cảm thấy sợ hãi.
Hơn nữa…
Lúc ấy người đi trước rõ ràng là anh ta, Đường Bội phản ứng nhanh nhẹn như vậy, tự vệ hoàn toàn không có một chút vấn đề.
Nhưng phản ứng đầu tiên của cô ấy không phải là tự trốn mà là kéo mình cùng trốn.
Lúc ấy hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ tỉnh táo nghĩ lại, trong đầu vẫn nhớ, lúc ấy Đường Bội đè ngón tay lên môi anh ta, cùng với, mùi thơm trên người cô.
Mặt của Lục Tử Mặc nóng lên. (móa, vợ Boss nhe bé Mặc)
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Văn Tư Miểu, anh ta ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng kéo suy nghĩ về, hung ác nói: “Nếu bắt được tên đó, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay.”
Văn Tư Miểu nhìn Lục Tử Mặc một cái thật sâu.
Rõ ràng đang thảo luận vấn đề nghiêm túc như vậy mà mặt của Lục Tử Mặc lại đỏ lên, càng xem càng thấy không bình thường!
Hắn im lặng mấy giây, sau đó mới nói: “Cậu có biết cô Đường là ai không?”
Lục Tử Mặc nhướng mày một cái, không hiểu hỏi: “Cậu có ý gì?”
“Cô ấy sẽ nhanh chóng trở thành Tổng giám đốc phu nhân của tập đoàn Sở thị.” Văn Tư Miểu ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc, nhìn thẳng vào mắt đối phương, gằn từng chữ nghiêm túc nói.
Lục Tử Mặc nhìn hắn trong chốc lát, nhàn nhạt nói: “Không cần cậu nhắc nhở, tôi biết.”
Anh ta dừng một chút rồi nói: “Tôi không có ý đồ không an phận, đó chỉ là cảm kích mà thôi.”
“Vậy thì tốt!” Văn Tư Miểu vỗ vai Lục Tử Mặc một cái, nói: “Tôi coi cậu là anh em nên mới nói như vậy, cậu đừng để trong lòng.” Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
Lục Tử Mặc im lặng gật đầu. (ty vừa nảy mầm đã bị gà mổ :)) la la la)
“Được rồi được rồi.” Chu Hồng Tuyển đi tới, một tay đặt trên vai một người, nói: “Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này.”
Anh ta quay đầu nhìn Văn Tư Miểu, lại hỏi: “Chuyện lần trước cậu điều tra thế nào rồi? Có manh mối không?”
Văn Tư Miểu lắc đầu: “Đối phương vô cùng cẩn thận, lần nào cũng cẩn thận dò xét, cũng không tham lam. Bất luận chúng ta để lộ sơ hở lớn thế nào, đối phương cũng không mắc câu.”
Chu Hồng Tuyển buông hai người ra, đi tới đi lui mấy vòng, trầm ngâm nói: “Nếu như cô Đường đoán không sai, cùng với chuyện hôm nay, có thể nói là rất giống nhau.”
“Rốt cuộc là ai?” Chu Hồng Tuyển nhíu mày: “Muốn đối phó Sở thị, còn thâm sâu như thế…”
“Bất luận là ai, nếu chuyện này dính dáng đến cô Đường, động tác của chúng ta phải nhanh.” Văn Tư Miểu thở dài nói: “Đã bao năm rồi Boss không tức giận như vậy?! Nếu cứ thế nữa, tôi cảm thấy mình cũng phải uống thuốc trợ tim.”
Hắn giương mắt nhìn Lục Tử Mặc, nói: “Tôi sẽ cử người bảo vệ hai người, cậu cũng nên cẩn thận một chút, chú ý nhiều hơn.”
“Ừ.” Lục Tử Mặc gật đầu.
“Sắp tới lễ kỷ niệm thành lập của Sở thị rồi.” Chu Hồng Tuyển lại nói: “Có thể lúc ấy sẽ xảy ra chuyện, mọi người nên cẩn thận một chút.”
Phòng làm việc trở nên yên tĩnh lại.
Ba người cũng im lặng.
Sở Quân Việt luôn luôn không để lộ cảm xúc, lần này vì Đường Bội xảy ra chuyện mà nổi giận ngay trong lúc họp.
Đường Bội quan trọng với anh thế nào, không cần nói cũng biết.
Là thân tín của Sở Quân Việt, ba người đều biết, lễ kỷ niệm thành lập lần này của Sở thị, Sở Quân Việt sẽ công bố tin kết hôn với Đường Bội.
Nếu thật sự xảy ra chuyện thì chỉ sợ Boss sẽ không chỉ tức giận đơn giản như vậy.
Thiên tử giận dử, triệu người phơi thây!
Mặc dù Sở Quân Việt không phải là hoàng đế, nhưng người cầm quyền của Sở thị hiện tại, chỉ cần nhấc một ngón tay cũng đủ để dấy lên mưa bão!
Nếu như anh thật sự tức giận, vậy…
Văn Tư Miểu, Lục Tử Mặc và Chu Hồng Tuyển đồng loạt rùng mình, không dám nghĩ tiếp.
Trưa hôm nay Đường Bội ngủ được khoảng một tiếng.
Lúc thức dậy, Sở Quân Việt vẫn ngồi ở bàn làm việc xử lý văn kiện.
Cô rửa mặt chải đầu xong, thay một bộ đồ dự tiệc.
Bộ đồ này Sở Quân Việt đã kêu người đưa tới lúc cô đang ngủ.
Bởi vì Đường Phỉ Phỉ thích màu trắng cho nên quần áo của Đường Bội có rất ít cái màu trắng.
Nhưng lễ phục mà Sở Quân Việt kêu người đưa tới lại là một chiếc váy trắng.
Phần trên váy, bên trong là lụa mỏng, bên ngoài là ren.
Mặc chiếc váy này lên người, nhìn Đường Bội càng thêm quyến rũ.
Từ eo trở xuống, là nhiều lớp lụa mỏng, làm nổi bật sự dịu dàng của phái nữ.
Đồ trang sức là là bộ dây chuyền và bông tai ngọc trai.
Cổ Đường Bội cao, trắng, nên khi đeo sợi dây chuyền ngọc trai này lên thì càng thêm đẹp mắt.
Sở Quân Việt nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Bội.
Vừa nhìn một cái thì anh lại không muốn dời mắt.
“Sao hả?” Đường Bội cười đi tới bên cạnh anh, hỏi: “Em rất ít khi mặc đồ màu trắng.”
“Rất đẹp.” Sở Quân Việt ngửa đầu nhìn Đường Bội, nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần mình.
Anh nhìn cô thật kỹ, lấy đôi bông tai ngọc trai trong tay cô.
Đường Bội cười yếu ớt, cúi đầu xuống.
Sở Quân Việt dịu dàng đeo bông tai lên cho cô, nói: “Ngày xưa Trương Sưởng thường kẻ lông mày cho vợ mình, việc đó, thì ra lại thú vị như vậy.”
Vừa nói anh vừa xoa nhẹ rái tai xinh xắn của Đường Bội.
Tay của anh men xuống cổ cô, thuận thế kéo cô xuống, hôn một cái lên môi cô.
Sau đó mới buông ra.
Đường Bội khẽ mỉm cười, nói: “Nếu Sở thiếu đã tự nguyện như thế thì em cũng không ngại, mỗi ngày đều để anh phục vụ em.”
Cô không đứng thẳng lên ngay, mà cúi đầu hôn lên trán Sở Quân Việt, cười nói: “Sở thiếu kẻ lông mày, có lẽ cũng không thua Trương Sưởng.”
“Sao hôm nay em lại ngoan vậy?” Sở Quân Việt vừa vuốt chân mày Đường Bội, vừa lẩm bẩm hỏi.
“Ngày nào em không như vậy?” Đường Bội cười xinh đẹp nói: “Anh không thấy báo viết sao? Không biết Đường Bội có bản lĩnh gì mà có thể bắt được lòng Sở thiếu…”
Sở Quân Việt khẽ cắn môi dưới của Đường Bội như trừng phạt, Sở Quân Việt thuận thế ngăn chặn lời nói của Đường Bội.
Anh ngửa đầu nhìn vào mắt Đường Bội, một lát sau mới cúi đầu xuống, nắm hai tay cô, chôn mặt vào lòng bàn tay của cô, thấp giọng nói: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán. “Bội Bội, em phải đồng ý với anh, sau này bất luận gặp chuyện nguy hiểm gì, bất luận là ở cùng ai, em cũng phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu.”
Sở Quân Việt không nói ra miệng, hôm nay khi anh biết Đường Bội bị người ta mai phục, không phải một mình chạy trốn mà là kéo Lục Tử Mặc cùng trốn, trong lòng không chỉ sợ và lo lắng, càng nhiều hơn là tức giận.
Đường Bội cười nhưng không đáp.
“Đồng ý với anh!” Sở Quân Việt kiên định nói.
Chờ thật lâu mà không thấy cô đáp lại, anh từ từ ngẩng đầu lên nhìn Đường Bội, ánh mắt thâm thúy, tựa như có thể hút hồn người khác: “Bội Bội, đồng ý với anh! Nếu không…” Anh trầm giọng, gằn từng chữ chậm rãi nói: “Anh thật sự sợ mình không khống chế được mình, bắt nhốt em lại.”
“Em đồng ý với anh, bất luận xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không sao!” Đường Bội cúi đầu, đặt trán lên trán anh.
Trong mắt cô là nụ cười thản nhiên, nhưng càng nhiều hơn là tình yêu sâu đậm và hạnh phúc ngọt ngào: “Bất luận như thế nào, em cũng sẽ sống mà trở về bên anh!”
Bọn họ không nói gì nữa mà chỉ im lặng nhìn nhau, hưởng thụ sự ngọt ngào.
Cho đến khi Văn Tư Miểu gọi điện thoại tới, nhắc nhở: “Sở thiếu, nên đi tới nơi tổ chức biểu diễn thời gian trang rồi.”
Lúc anh và Đường Bội cùng nhau đi vào lầu hai của cao ốc Tân Tú thì hấp dẫn không ít ánh mắt.
Đường Tử Thái, Cố Diệp và Trầm Thanh Văn đều không có ở đây, lúc này họ đang bận rộn chuẩn bị.
Nhân viên lập tức chạy lên đón tiếp, đưa hai người tới hàng ghế khách quý.
Vẫn chưa bắt đầu, nhưng đèn đuốc đã sáng trưng.
Đường Bội và Sở Quân Việt chưa ngồi được bao lâu, nhân viên lại dẫn thêm hai người khác tới.
Gần một tháng không gặp, Liên Tu Cận nhìn gầy hơn không ít.
Liên tam thiếu phong lưu ngày xưa, giống như đã hoàn toàn biến mất.
Người còn sống bây giờ, chỉ là một ông cụ ở tuổi xế chiều không được con trai mình nhận.
Liên Thiên Duệ bên cạnh, lại không có gì thay đổi.
Vẫn nghiêm túc như vậy, lúc Đường Bội nhìn sang, hắn cũng gật đầu với cô coi như chào hỏi.
Buổi trình diễn thời trang của Trầm Thanh Văn, tuyệt đối không mời được tổng giám đốc lập đoàn Liên thị và Liên tam thiếu.
Nhưng mà vì Đường Tử Thái là người mẫu chính, nhiều nhân vật tai to mặt lớn lại không mời mà đến, làm cho Trầm Thanh Văn cũng cảm thấy bất ngờ.
Vớ được một người mới như vậy, cô cảm thấy, mình hời to rồi.
Ghế khách quý vốn là không nhiều nên rất rộng rãi, có thể thấy rõ từng người mẫu, hơn nữa cũng rất yên tĩnh.
Liên Tu Cận nhìn thấy Đường Bội, không cảm thấy bất ngờ.
Lúc đối diện với ánh mắt hờ hững của đối phương, ông ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Ông ta hơi cúi đầu, ngồi xuống chỗ nhân viên chỉ, qua một lúc lâu, mới quay đầu nhìn Đường Bội, khàn giọng nói: “Đã lâu không gặp.”
Đường Bội cũng không nhìn ông ta, chốc lát sau, mới khẽ trả lời: “Đã lâu không gặp, Liên tam thiếu.”
Cô lạnh lùng, làm cho ông ta không thể nào nói ra câu tiếp theo.
Liên Thiên Duệ cũng ngồi xuống bên cạnh Liên Tu Cận, sau khi chào hỏi Sở Quân Việt, cũng im lặng.
Hàng ghế khán giả dần dần đầy người, hàng ghế khách quý lại vẫn không thấy ai tới thêm.
Có một số phóng viên được mời vào, tất nhiên cũng thấy Đường Bội.
Nhưng không được cho phép, bọn họ không thể nào tới hàng ghế dành cho khách quý.
Phóng viên lớn gan hơn chút thì cũng chỉ dám đi tới chỗ xa, tắt đèn led, lặng lẽ chụp mấy tấm hình,
Đường Bội cũng thấy, nhưng không để ý tới.
Xung quanh trở nên yên tĩnh lại, đến khi ánh đèn sân khấu bỗng nhiên tối om, tất cả đèn pha tập trung chiếu vào sân khấu hình chữ T.
Trầm Thanh Văn cũng khá nổi tiếng trong nước, người đến xem cũng không ít.
Nhưng mà có lẽ do có mấy người Sở Quân Việt ngồi đấy, nên cũng không coi là náo nhiệt.
Từng người mẫu nhanh chóng đi qua.
Đường Bội nhìn kĩ, Trầm Thanh Vân thật sự có tài nên mới có thể tự tạo ra một chỗ đứng riêng trong giới thời trang.
Quần áo hôm nay đều là đồ nam, nhưng đa số đều là một đôi nam nữ cùng đi ra.
Đến cuối cùng hai người mẫu chính mới đi ra.
Ngoài ý muốn của mọi người, hai người kia không phải là một nam một nữ mà là hai người đàn ông anh tuấn.
Bên cạnh Đường Tử Thái chính là Cố Diệp, diễn viên mới nổi, sở hửu vẻ ngoài anh tuấn đến nỗi có chút yêu nghiệt.
Trên người Đường Tử Thái mặc bộ âu phục mà hôm qua Đường Bội đã gặp.
Nụ cười trên mặt cậu vẫn có chút xấu hổ, vừa rồi khách dự nhìn thấy toàn là những người mẫu lạnh lùng, lúc này nhìn thấy cậu thì hai mắt lập tức sáng lên.
Nhất là khí chất trong sáng lại thêm gương mặt anh tuấn.
Đến cả Liên Tu Cận khi vừa nhìn thấy con trai mình thì đôi mắt cũng lập tức sáng ngời.
Ông ta nắm chặt tay vịn, nghiêng người về phía trước, ánh mắt cực kì kiêu ngạo.
Con ông ta đã trở thành một người đàn ông anh tuấn như thế, thật sự làm cho lòng ông ta vừa chua xót lại vừa vui mừng.
Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều bị Đường Tử Thái thu hút, cảm xúc tự hào của người làm ba, làm sao cũng không giấu được.
Ngay cả Liên Thiên Duệ ngồi bên cạnh ông ta cũng không nhịn được mà ho nhẹ, thấp giọng nhắc nhở ông ta: “Chú Ba…”
Nhưng mà Liên Tu Cận như không nghe thấy.
Hốc mắt hơi đỏ lên.
Đây là con trai của mình!
Là con trai ruột của mình!
Người yêu bị ông ta ruồng bỏ, lại để lại cho ông ta món quà quý giá nhất!
Nhưng ông ta lại không thể làm cho Đường Tử Thái gọi ông ta một tiếng cha!
Tất nhiên Cố Diệp đi bên cạnh Đường Tử Thái cũng hoàn toàn không thua kém.
Gương mặt yêu nghiệt cộng thêm nụ cười lưu manh.
Hắn và Đường Tử Thái một người tà mị, một người ngây ngô, sự tương phản đến từ hai người khiến mọi người kích động.
Hiện trường vốn vẫn yên tĩnh, đến khi nhà thiết kế lên sân khấu lại bắt đầu xôn xao.
Cố Diệp với Đường Tử Thái đứng ở trước mặt bọn người Đường Bội.
Trên mặt Đường Tử Thái vẫn có chút xấu hổ, cười mỉm yên tĩnh đứng tại chỗ.
Cố Diệp nhếch môi, đôi mắt chậm rãi lướt qua toàn trường.
Kiêu ngạo như đế vương, ánh mắt tà mị ngang ngược làm cho mọi người khi bị hắn nhìn chăm chú thì lập tức cảm thấy khó thở.
Sau đó, hành động tiếp theo của hắn lại khiến cho mọi người kinh ngạc!
Bỗng nhiên Cố Diệp cười khẽ, sau đó vô cùng lưu loát nhảy xuống sân khấu chữ T, yên ổn ngồi bên cạnh Đường Bội.
Tiếp theo, lúc mọi người chưa kịp phản ứng, hắn nhảy xuống khỏi sân khấu hình chữ T, một tay ôm lấy eo Đường Bội, một cánh tay khác chống trên bục rồi nhảy lên trở lại.
“A a a a!” Mọi người hét lên.
Trong nháy mắt bầu không khí bị đẩy lên đến đỉnh điểm!
——– Hết chương 95 ———
Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán
Lúc này Cố Diệp đã thay quần áo thành quần áo của mình.
Vẻ ngoài của hắn vốn không tệ, mũi cao mắt to mày rậm, ngũ quan sâu sắc hoàn mỹ, cho dù đứng trong giới giải trí đầy người tài năng, vẻ ngoài của hắn cũng nằm trong top xuất chúng.
Trên người là bộ âu phục màu xám đậm, đôi chân dài thẳng tắp, nếu như chỉ nhìn bề ngoài, Cố Diệp thật sự đúng là con cưng của trời.
Cho dù kỹ thuật diễn xuất của hắn không ra gì, cũng tuyệt đối có thể chiếm một chỗ đứng trong giới giải trí.
Mặc dù hắn xuất thân từ hệ đạo diễn, nhưng kỹ thuật diễn xuất lại không thua bất kỳ một diễn viên nào.
Chỉ đơn giản là một nụ cười, động tác lười biếng, do Cố Diệp làm, thật sự làm cho người ta cảm thấy lâng lâng.
“Sao vậy?” Hắn lại quay chìa khóa thêm một vòng, cười hỏi Đường Bội: “Không phải cô tới xem show diễn thời trang của Trầm Thanh Văn sao?”
Đường Bội thu hồi ánh mắt quan sát.
Cô tuyệt đối không phải là người biểu hiệu rõ sự xa cách.
Mặc dù cô mới bước vào giới giải trí không lâu, nhưng từng hợp tác với Hạ Tử Diệu và Tần Hạo Diễm, còn có Ann, quan hệ của cô và bọn họ cũng không tệ lắm.
Duy chỉ có Cố Diệp này.
Từ đầu đến cuối Đường Bội đều duy trì khoảng cách nhất định với hắn.
Cho dù hai người từng có scandal.
Cho dù bây giờ hai người thủ vai nam nữ chính, tình cảm của nhân vật cũng ngày càng lớn. Nhưng qua hơn hai mươi ngày chung đụng, quan hệ giữa bọn họ lại không hề thân thiết.
“Anh… Biết chiều nay tôi muốn đi xem show diễn thời trang?” Đường Bội nhíu mày, tỉnh bơ hỏi.
“Không phải Đường Tử Thái là em trai cô sao?” Cố Diệp khẽ mỉm cười, hỏi ngược lại: “Chẳng lẽ cậu ta không nói cho cô biết, model của show diễn lần này là tôi và cậu ta sao?”
Vẻ ngoài của Cố Diệp rất khá, dáng lại cao, cộng thêm thực lực diễn xuất… Nếu như hắn chịu làm model, Đường Bội tin tưởng, hắn chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Nhưng dù Trầm Thanh Văn là một nhà thiết kế nổi tiếng trong nước đi chăng nữa thì chuyện mời được Cố Diệp – vị khách quý của đài truyền hình Minh thị, Đường Bội cảm thấy, Trầm Thanh Văn không đủ trình.
Cố Diệp cũng không phải là người mới như Đường Tử Thái.
Đường Bội cười như không cười nói: “Hai người mẫu chủ chốt, ý tưởng của Trầm Thanh Văn luôn rất đặc biệt.”
Cố Diệp từ từ đi tới trước mặt cô, cười nói: “Với lại cả hai đều là người mới của giới người mẫu, không những đặc biệt, còn rất gan dạ.”
Hắn nhìn vào mắt Đường Bội, tựa như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô, qua một lúc lâu, mới hỏi: “Như vậy, bây giờ tôi có được vinh hạnh làm tài xế cho cô Đường không?”
“Tôi nghĩ là không được rồi.” Đường Bội cười nói.
Ở phía sau bọn họm Lục Tử Mặc chờ một lúc lâu mà không thấy cô nên đã đi tới đây.
Thấy có người, Cố Diệp lập tức lui ra mấy bước.
Giống như lúc quay phim vậy, trên người hắn luôn có một sự cẩn thận không giống với người khác, vô cùng đế ý đến xung quanh, tận lực không để cho các phóng viên mượn cơ hội viết bậy.
“Vậy gặp lại ở show diễn.” Cố Diệp cười, gật đầu với Lục Tử Mặc rồi xoay người bước đi.
“Hắn ta… Không có nói gì chứ?” Chờ Cố Diệp đi khỏi đó, Lục Tử Mặc mới bước nhanh tới chỗ Đường Bội, thấp giọng hỏi.
Anh ta vừa nói, vừa nhìn về hướng Cố Diệp đi, nhíu mày, không chút giấu giếm nói với Đường Bội: “Văn Tư Miểu đã điều tra người này. Xuất thân vô cùng sạch sẻ, gần như không tra ra được chỗ này có vấn đề.” Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
“Tại sao lại điều tra anh ta?” Đường Bội hỏi.
Lục Tử Mặc nhíu mày, nói: “Cô không cảm thấy hắn rất kỳ lạ sao? Mặc dù phóng viên rất thích viết lung tung, hai người mới có triển vọng hợp tác, đúng là một đề tài không tồi. Nhưng từ khi hắn vào nghề tới nay, hầu như nơi nào có cô, hắn đều luôn có mặt…”
“Vậy tôi có nên nói cho anh biết điều này hay không? Show diễn chiều này của Tử Thái, anh ta cũng là một trong hai người mẫu chính!” Đường Bội khẽ mỉm cười, ánh mắt trở nên sắc bén.
Quả nhiên chân mày Lục Tử Mặc càng nhíu chặt hơn.
“Đại diện Lục.” Đường Bội không kiềm được mà cười trêu: “Tôi cảm thấy anh là người đại diện càng ngày càng chuyện nghiệp, mới có mấy tháng ngắn ngủi, anh thích ứng với cái giới này còn tốt hơn tôi. Đúng là tiền đồ vô lượng.
Lục Tử Mặc trợn mắt nhìn cô một cái, nói: “Tôi đã từ chối mấy hoạt động thương nghiệp cho cô.”
Dừng một chút, anh ta lại nói: “PDA chuẩn bị chính thức ký hợp đồng với cô.”
“PDA?” Đường Bội nhướng mi: “Là ý của Sở thiếu sao?”
“Không hoàn toàn là vậy.” Lục Tử Mặc không chút che giấu nói: “Hiệu quả của quảng cáo lần trước rất tốt, nghe nói số lượng tiêu thụ gấp bốn so với quý trước.”
“Ồ?”
“Cho nên PDA chuẩn bị chính thức ký hợp đồng với cô.” Lục Tử Mặc lại nói.
Đường Bội cười gật đầu.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới chỗ Lục Tử Mặc đậu xe.
Lục Tử Mặc đậu xe ở cửa sau, mặc dù gần đây Sở gia áp chế, phóng viên dám chạy theo Đường Bội không nhiều, nhưng người chụp lén thì không thiếu.
Cho nên mỗi lần đậu xe, Lục Tử Mặc đều chọn chỗ tương đối vắng vẻ.
Nhưng Đường Bội và Lục Tử Mặc vừa đi ra khỏi cửa, ở khúc quanh cách đó không xa, ánh sáng chợt lóe lên.
Lục Tử Mặc nhíu mày, mắt nhìn về hướng phát ra ánh sáng, lui về sau một bước nhỏ.
Vóc người anh ta cao lớn, một động tác đơn giản đã bảo vệ Đường Bội sau lưng.
Lúc này, ở góc của người chụp lén, cho dù có chụp thì cũng chỉ chụp được Lục Tử Mặc chứ không chụp được Đường Bội.
Một khúc nhạc đệm nhỏ này, hai người không ai để trong lòng.
Lục Tử Mặc hơi khom lưng xuống, mở cửa xe cạnh ghế lái cho Đường Bội.
Buổi trưa ánh nắng mặt trời luôn gay gắt.
Ánh nắng chiếu xuống cửa sổ xe, vô cùng chói mắt.
Lục Tử Mặc đang muốn mời Đường Bội lên xe, trong nháy mắt khi anh ta xoay người, Đường Bội vẫn luôn đứng cười yếu ớt lại đột nhiên đưa tay kéo vai anh ta.
Lục Tử Mặc chỉ cảm thấy có một nguồn lực mạnh mẽ đang kéo mình.
Nếu so với phụ nữ thì vóc dáng của Đường Bội có thể xem là cao gầy, nhưng mà vóc người cao 1m7 của cô so sánh với Lục Tử Mặc, vẫn thấp hơn.
Nhìn cô cũng không giống như lực sĩ, có lúc còn cho người ta cảm giác cô là một cô gái yếu đuối.
Nhưng mà sức lực của cô, lại lớn hơn cả Lục Tử Mặc.
Hoặc có lẽ là Đường Bội cố hết sức, Lục Tử Mặc chưa kịp phản ứng đã bị Đường Bội giữ chặt vai, kéo qua một bên.
Đường Bội không nói gì, chỉ kéo Lục Tử Mặc lùi mấy bước.
Bọn họ lùi tới cửa sau của phim trường, cô và Lục Tử Mặc nhanh chóng chạy vào trong.
Cô ép Lục Tử Mặc dựa vào tường, tay kia nhanh chóng đóng cửa lại.
Nếu không phải vì biểu cảm trên mặt cô quá nghiêm túc, tư thế này, thật sự rất gợi liên tưởng.
Lục Tử Mặc thở một hơi dài, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì Đường Bội lại đặt tay lên môi hắn.
Ngón trỏ hơi lạnh đặt giữa môi Lục Tử Mặc, Đường Bội tỏ ý đừng lên tiếng, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa sau. Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
Chờ Lục Tử Mặc phản ứng lại thì nghe thấy một tiếng nổ thập lớn, tiếp theo chính là tiếng thủy tinh rơi xuống đất.
Đường Bội đứng thẳng người, buông Lục Tử Mặc ra.
Phim trường có rất nhiều nhân viên bảo vệ, nếu không, lúc diễn viên tới đây đóng phim, sợ rằng sẽ bị fan đè bẹp.
Tiếng nổ lớn nhanh chóng thu hút sự chú ý của nhân viên bảo vệ ở gần đó.
Đường Bội sửa sang lại đầu tóc, khi mở cửa lần nữa, sự sắc bén trong mắt đã biến mất, trở về vẻ ung dung như bình thường.
Lục Tử Mặc sợ run mấy giây, cũng vội vàng đi theo sau lưng cô.
Chiếc BMW màu đen, cửa kiếng ở vị trí ghế lái bị nứt thành hình mạng nhện.
Có không ít miếng kính vụn rơi xuống mặt đất.
Nhưng mảnh vụn còn sót lại thì dính trên khung hoặc rơi tung toé trên xe.
Cho dù không nhìn thấy chuyện xảy ra vừa rồi, nhưng Đường Bội lại ngửi được mùi thuốc súng rất rõ ràng.
Mùi hương đó cô rất rành, Lục Tử Mặc cũng không xa lạ gì.
Liếc mắt nhìn nhau, Lục Tử Mặc nhìn nhưng nhân viên bảo vệ đang nghiên cứu mảnh kiếng vỡ, cau mày hỏi: “Đây là xảy ra chuyện gì?”
“Chào anh.” Một nhân viên bảo vệ trẻ tuổi cường tráng bước tới, cười lấy lòng nói với Lục Tử Mặc: “Chúng tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa tới đây thì nó đã biến thành như vậy. Xin hỏi đây là xe của anh sao?”
Lục Tử Mặc gật đầu.
“Nếu như anh không ngại, xe của anh, sợ rằng phải để lại đây để điều tra. Chúng tôi sẽ đem xe đi sửa rồi đưa đến tận nhà của anh!” Một người khác tầm hơn bốn mươi tuổi bước tới, nói với Lục Tử Mặc: “Lúc này nếu anh muốn dùng xe, chúng tôi sẽ báo với cấp trên, để họ giải quyết, anh thấy có được không?”
Thái độ của bọn họ vô cùng khách sáo.
Ở phim trường này có quá nhiều người không thể đắc tội, huống chi bây giờ xe của Lục Tử Mặc, thật sự xảy ra vấn đề ở đây.
“Ừ.” Lục Tử Mặc gật đầu, nói: “Xe thành ra thế này, dù sao cũng không thể dùng.”
Vừa nói anh vừa lấy điện thoại ra, thông báo người lái xe tới đón anh ta và Đường Bội.
Suy nghĩ một chút, vẫn nhắn tin cho Văn Tư Miểu.
Không tới hai mươi phút sau xe đã tới.
Cửa ở chỗ ghế lái bị mở ra, Văn Tư Miểu xuống xe trước.
Văn Tư Miểu nhanh chóng quét mắt nhìn qua đống thủy tinh dưới đất, bước nhanh tới chỗ Đường Bội vf Lục Tử Mặc, nói: “Hai người không sao chứ?”
“Ừ.” Đường Bội gật đầu.
Cách nhân viên bảo vệ có mặt ở đây đều nhìn bọn họ, Văn Tư Miểu cảm nhận được những ánh mắt kia, thấp giọng nói: “Lên xe trước đi.”
Xe trực tiếp đưa bọn họ đưa đến trụ sở chính của Sở thị.
Trong phòng làm việc của Sở Quân Việt, lúc này Văn Tư Miểu mới hỏi: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Tử Mặc nhìn Đường Bội.
Thật ra thì chuyện xảy ra vừa rồi, anh ta vẫn còn hơi mơ hồ.
Nhưng Đường Bội lại vô cùng tỉnh táo.
Văn Tư Miểu cũng nhìn sang Đường Bội.
Hắn thấy khi nãy trên mặt Đường Bội vẫn là nụ cười yếu ớt, bây giờ lại trở nên vô cùng tỉnh táo, ánh mắt cũng sắc bén lạ thường.
“Những mảnh vỡ thủy tinh…” Văn Tư Miểu lại hỏi.
Hắn suy nghĩ một chút, vội vàng nói: “Sở thiếu đang họp, sau khi nhận được tin nhắn thì tôi tới đó trước.”
Lúc hắn đến phim trường, mùi thuốc súng trong không khí đã tán đi hết. Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán. Nhưng mà Lục Tử Mặc và Đường Bội nghiêm túc như thế, chắc chắn chuyện lúc nãy không đơn giản.
“Có người, núp trong bóng tối, bắn một phát súng vào xe.” Đường Bội nhàn nhạt nói.
Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc hít một hơi lạnh, kinh ngạc nhìn Đường Bội.
Nhất là Lục Tử Mặc.
Hắn đột nhiên nhớ tới lần thứ hai gặp mặt, Đường Bội cầm súng cười nói như thường.
Cũng nhớ tới ngày đó lúc bị Thích Bạch Phong chặn đường, Đường Bội cười, nhìn cũng không thèm nhìn đã bắn thủng bốn bánh xe của chiếc xe bảo vệ Thích Bạch Phong.
Hắn biết Đường Bội không đơn giản, nhưng đại đa số thời điểm Đường Bội đều cười, giống như một diễn viên đơn thuần.
Cho nên lần này xảy ra chuyện như vậy, làm cho hắn khó mà dung nhập ‘hai’ Đường Bội lại với nhau.
Biểu cảm trên mặt Đường Bội vẫn không thay đổi, tiếp tục nói: “Lúc Tử Mặc mở cửa xe, tôi nhìn thấy một chấm đỏ. Mặc dù người đó dời khỏi rất nhanh, nhưng vẫn có thể nhìn ra, đó là súng nhắm hồng ngoại. Mặc dù không biết là ai làm, nhưng tuyệt đối đã có chuẩn bị từ trước, ngay cả súng cũng là súng hãm thanh.”
Lục Tử Mặc nhớ lại, đúng là lúc đó không hề nghe thấy tiếng súng.
Đường Bội lại nói: “Hơn nữa phát đầu tiên không trúng người nọ lại không tùy tiện nổ phát thứ hai, cho nên đấy chắc chắn là một tay già đời.”
Nếu lúc ấy bảo vệ không đến thì người nọ vẫn sẽ không nổ phát súng thứ hai. Có thể nhìn ra được, hắn đối với Đường Bội, hoặc có lẽ là Sở gia sau lưng cô, vẫn có chút kiêng kỵ.
“Căn cứ vào góc độ…” Cô nhớ lại vết nứt trên cửa kiếng, nhàn nhạt nói: “Người nọ không phải muốn giết tôi, vị trí của viên đạn, nhắm ngay vai phải của tôi.”
Lúc ấy cô khom người ngồi vào xe, không phải là muốn một phát bắn thủng sọ.
Lục Tử Mặc và Văn Tư Miểu hai mắt nhìn nhau, lo lắng, đồng thời trong lòng cũng rất kinh ngạc.
Đường Bội bình tĩnh như vậy, có thể phân tích ra mọi chuyện từ những chi tiết nhỏ, bất luận nhìn thế nào cũng không đơn giản.
Văn Tư Miểu trầm ngâm mấy giây, nói: “Tôi sẽ phái người đi điều tra.”
Hắn dừng một chút, lại nói: “Làm cho cô Đường sợ hãi rồi.”
Đường Bội lắc đầu, bây giờ cô rất tò mò, người nọ hao tâm tốn sức phái người tấn công cô, nếu như cô phân tích không sai, người nọ không muốn giết cô.
Chuyện này đúng là kỳ lạ.
“Chuyện còn lại cứ giao cho tôi đi.” Văn Tư Miểu lại nói: “Nếu như cô Đường không ngại, tôi sẽ điều vệ sĩ của Sở gia đến bảo vệ cô.”
Đường Bội bây giờ hơn phân nửa đã là Thiếu phu nhân của Sở gia, có điều chỉ thiếu một nghi thức chính thức mà thôi.
Sự an toàn của cô, Văn Tư Miểu tin tưởng Sở Quân Việt còn xem trọng hơn sự an toàn của anh.
Đường Bội còn chưa kịp nói chuyện, cửa phòng làm việc đã bị người ta mở ra.
Sở Quân Việt mặt mày lạnh lẽo đi vào, thư ký mở cửa cho anh cũng bị khí lạnh trên người anh làm rùng mình mà không dám nhìn lâu, nhanh chóng đóng cửa lại cho bọn họ.
Sắc mặt Sở Quân Việt lạnh y như băng ngàn năm trên đỉnh núi cao, anh lạnh lùng quét qua Lục Tử Mặc, sau đó là Văn Tư Miểu.
Cuối cùng khi dừng lại trên người Đường Bội thì mới miễn cưỡng có thêm một chút ấm áp.
Anh bước tới trước mặt Đường Bội, nhìn cô từ trên xuống dưới mấy lần, Đường Bội thấy vậy thì không nhịn được mà bật cười: “Anh đừng nghiêm túc như thế, em không sao.”
Cô vừa nói vừa mở hai tay ra, xoay vài vòng chứng tỏ mình không sao: “Xem nè, ngay cả tóc cũng không thiếu một cọng.” Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
“Nói đi, xảy ra chuyện gì?” Sở Quân Việt vẫn nhìn Đường Bội, hơi nghiêng đầu về phía Văn Tư Miểu, nghiêm nghị hỏi.
“Sở thiếu…” Văn Tư Miểu cúi đầu.
Hắn mới nói hai chữ đã bị Đường Bội cướp lời: “Chuyện này để tôi giải thích!”
Cô cười híp mắt nhìn Sở Quân Việt, mắt chuyển qua người Văn Tư Miểu, hỏi: “Anh Văn không ngại chứ?”
Tất nhiên là không ngại rồi!
Văn Tư Miểu thật sự muốn quỳ lạy Đường Bội!
Giải thích một chuyện mình chưa tra ra với Sở Quân Việt đang nổi giận, áp lực lớn như núi!
Nhưng hắn lại không dám biểu lộ ra mặt mà chỉ cúi đầu.
Sở Quân Việt cũng không phản đối, Đường Bội cười híp mắt nói: “Hai người đi ăn cơm trước đi, chuyện vừa rồi tôi sẽ giải thích với Sở thiếu thật tốt.”
Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc đều nhìn Sở Quân Việt.
Sở Quân Việt yên lặng mấy giây, nhìn nụ cười chúm chím trên mặt Đường Bội, khẽ gật đầu.
Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc như được đặc xá, vội vàng bước nhanh ra ngoài, để lại không gian cho hai người bọn họ.
Cho khi bọn họ đi ra ngoài, Đường Bội đưa tay véo má Sở Quân Việt, cười nói: “Vừa rồi anh làm cho anh Văn suýt chút khóc luôn, anh nghiêm túc như vậy làm gì?!”
Cô vừa nói, vừa xoay người đặt túi xách lên bàn làm việc của Sở Quân Việt.
Vừa cử động một cái, Sở Quân Việt đã phủ lên từ phía sau.
Cánh tay ôm eo cô rất cường tráng, giống như vòng sắt vậy, giam cô lại trong lòng ngực ấm áp kia.
Lồng ngực sau lưng, cứ rộng rãi và kiên cường như thế, tiếng tim đập có quy luật, như xuyên qua cơ thể dính sát vào nhau, hạ xuống chút nữa, như trực tiếp đập vào lòng Đường Bội.
Cô nghiêng đầu, hôn lên môi Sở Quân Việt.
“Đúng ra anh nên trói em lại, không để em đi bất kỳ đâu.” Lúc tách ra, Sở Quân Việt nhìn chằm chằm gò má đỏ ửng của cô chốc lát rồi trầm giọng nói.
Anh ôm Đường Bội chặt hơn nữa, chặt đến mức như muốn khảm cô vào người mình vậy.
“Em có thể xảy ra chuyện sao?” Đường Bội mỉm cười, nói: “Yên tâm đi, em có thể tự bảo vệ tốt bản thân.”
Sở Quân Việt không nói gì, chỉ chôn đầu vào vai cô.
Lúc ấy anh đang họp, khi anh biết chuyện, Văn Tư Miểu đã đưa Đường Bội tới đây.
“Rốt cuộc lúc đó đã xảy ra chuyện gì?” Sở Quân Việt lại hỏi.
“Em không biết.” Đường Bội cau mày, hơi nghi hoặc thấp giọng nói: “Thật sự có người muốn tấn công em, nhưng lại không phải muốn mạng của em.”
Chương 95.2: Khiêu khích Ám Dạ đế vương
Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán
Cô có thể cảm giác được đôi tay trên eo mình càng thêm siết chặt, cô quay đầu cười trấn an Sở Quân Việt, nói: “Yên tâm đi, em có thể tự bảo vệ tốt chính mình.”
Người phục kích cô, là một sát thủ có kinh nghiệm già dặn hơn nữa còn rất tĩnh táo, nhưng mà Đường Bội không sợ.
Đóng phim cô là một người mới, nhưng nếu bàn về độ linh hoạt và sự nhạy bén, kinh nghiệm của cô tuyệt đối nhiều nhất trong giới giải trí.
“Sao anh có thể yên tâm?!” Sở Quân Việt nói: “Em mới quay có hai bộ phim, lần nào cũng xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn! Em kêu anh làm sao yên tâm đây?!”
Anh ôm Đường Bội thật chặt, trong mũi tràn ngập mùi hương của cô.
Chỉ có như vậy, mới có thể làm cho anh tỉnh táo hơn một chút.
“Nhưng mà em có thể bảo vệ tốt bản thân.” Đường Bội cười tự tin: “Bọn họ muốn làm em bị thương, không dễ.”
Sở Quân Việt không nói thêm gì nữa.
Anh cứ ôm Đường Bội như vậy, hai người im lặng rúc vào nhau, cho đến khi có người đưa bữa trưa tới. (móa, mù mắt bố rồi)
“Chiều nay anh sẽ đi xem show diễn thời trang với em.” Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán. Cơm nước xong, Sở Quân Việt liền nói với Đường Bội: “Bây giờ em đi nghỉ ngơi một chút đi, đến giờ anh sẽ gọi em.” (tui đang hoài nghi bé Bội có thai nhé :)) . Tui thề tui không hề đọc trước!!!)
“Được.” Đường Bội vui vẻ gật đầu đồng ý.
Cô biết xảy ra chuyện như vậy, cho dù cô không chịu thì Sở Quân Việt cũng sẽ không nghe theo.
Lúc này Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc đang ngồi trong phòng làm việc của Văn Tư Miểu.
Cơm trưa của bọn họ cũng rất phong phú và ngon, nhưng hai người ăn cơm lại không biết ngon.
Trừ bọn họ, trên ghế salon, còn có một người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang ngồi đó.
Người này cũng khá điển trai, quan trọng hơn là, khí chất và sự thành thục trên người càng tăng thêm sự quyến rũ mà những người đàn ông trẻ tuổi không có.
Anh ta tên là Chu Hồng Tuyển, là một trong những nhân viên cao cấp của tập đoàn Sở thị, rất được Sở Quân Việt coi trọng, quan hệ với Văn Tư Miểu luôn luôn không tệ.
Lúc này anh ta không ăn cơm với bọn họ, mà lòng vẫn còn sợ hãi ngồi ở đó, chờ hai người bọn họ ăn cơm xong mới hỏi: “Rốt cuộc lúc nãy đã xảy ra chuyện gì?”
“Sao?” Văn Tư Miểu quay đầu nhìn anh ta, hỏi: “Sở thiếu nói gì sao?”
“Cậu không thấy!” Chu Hồng Tuyển cao giọng: “Lúc ấy mặt của Boss lập tức trầm xuống, toàn bộ phòng hợp như rơi vào mùa Đông giá rét, tôi chắc chắn rằng có người thầm uống thuốc trợ tim.”
Văn Tư Miểu và Lục Tử Mặc nhìn nhau một cái, trong mắt rõ ràng là: Cậu chết chắc rồi!
Lục Tử Mặc đã kể lại chuyện lúc nãy cho Văn Tư Miểu nghe, Đường Bội tự vệ, đồng thời vẫn không quên cứu Lục Tử Mặc.
May mắn cô không bị gì, nếu không Lục Tử Mặc sẽ bị Boss trực tiếp quăng đến Nam Cực cũng không chừng!
“Đừng để cho tôi biết là ai làm!” Lục Tử Mặc nhớ lại cũng cảm thấy sợ hãi.
Hơn nữa…
Lúc ấy người đi trước rõ ràng là anh ta, Đường Bội phản ứng nhanh nhẹn như vậy, tự vệ hoàn toàn không có một chút vấn đề.
Nhưng phản ứng đầu tiên của cô ấy không phải là tự trốn mà là kéo mình cùng trốn.
Lúc ấy hoàn toàn không có tâm tư suy nghĩ nhiều, nhưng bây giờ tỉnh táo nghĩ lại, trong đầu vẫn nhớ, lúc ấy Đường Bội đè ngón tay lên môi anh ta, cùng với, mùi thơm trên người cô.
Mặt của Lục Tử Mặc nóng lên. (móa, vợ Boss nhe bé Mặc)
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Văn Tư Miểu, anh ta ho nhẹ một tiếng, miễn cưỡng kéo suy nghĩ về, hung ác nói: “Nếu bắt được tên đó, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay.”
Văn Tư Miểu nhìn Lục Tử Mặc một cái thật sâu.
Rõ ràng đang thảo luận vấn đề nghiêm túc như vậy mà mặt của Lục Tử Mặc lại đỏ lên, càng xem càng thấy không bình thường!
Hắn im lặng mấy giây, sau đó mới nói: “Cậu có biết cô Đường là ai không?”
Lục Tử Mặc nhướng mày một cái, không hiểu hỏi: “Cậu có ý gì?”
“Cô ấy sẽ nhanh chóng trở thành Tổng giám đốc phu nhân của tập đoàn Sở thị.” Văn Tư Miểu ngẩng đầu nhìn Lục Tử Mặc, nhìn thẳng vào mắt đối phương, gằn từng chữ nghiêm túc nói.
Lục Tử Mặc nhìn hắn trong chốc lát, nhàn nhạt nói: “Không cần cậu nhắc nhở, tôi biết.”
Anh ta dừng một chút rồi nói: “Tôi không có ý đồ không an phận, đó chỉ là cảm kích mà thôi.”
“Vậy thì tốt!” Văn Tư Miểu vỗ vai Lục Tử Mặc một cái, nói: “Tôi coi cậu là anh em nên mới nói như vậy, cậu đừng để trong lòng.” Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán.
Lục Tử Mặc im lặng gật đầu. (ty vừa nảy mầm đã bị gà mổ :)) la la la)
“Được rồi được rồi.” Chu Hồng Tuyển đi tới, một tay đặt trên vai một người, nói: “Bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này.”
Anh ta quay đầu nhìn Văn Tư Miểu, lại hỏi: “Chuyện lần trước cậu điều tra thế nào rồi? Có manh mối không?”
Văn Tư Miểu lắc đầu: “Đối phương vô cùng cẩn thận, lần nào cũng cẩn thận dò xét, cũng không tham lam. Bất luận chúng ta để lộ sơ hở lớn thế nào, đối phương cũng không mắc câu.”
Chu Hồng Tuyển buông hai người ra, đi tới đi lui mấy vòng, trầm ngâm nói: “Nếu như cô Đường đoán không sai, cùng với chuyện hôm nay, có thể nói là rất giống nhau.”
“Rốt cuộc là ai?” Chu Hồng Tuyển nhíu mày: “Muốn đối phó Sở thị, còn thâm sâu như thế…”
“Bất luận là ai, nếu chuyện này dính dáng đến cô Đường, động tác của chúng ta phải nhanh.” Văn Tư Miểu thở dài nói: “Đã bao năm rồi Boss không tức giận như vậy?! Nếu cứ thế nữa, tôi cảm thấy mình cũng phải uống thuốc trợ tim.”
Hắn giương mắt nhìn Lục Tử Mặc, nói: “Tôi sẽ cử người bảo vệ hai người, cậu cũng nên cẩn thận một chút, chú ý nhiều hơn.”
“Ừ.” Lục Tử Mặc gật đầu.
“Sắp tới lễ kỷ niệm thành lập của Sở thị rồi.” Chu Hồng Tuyển lại nói: “Có thể lúc ấy sẽ xảy ra chuyện, mọi người nên cẩn thận một chút.”
Phòng làm việc trở nên yên tĩnh lại.
Ba người cũng im lặng.
Sở Quân Việt luôn luôn không để lộ cảm xúc, lần này vì Đường Bội xảy ra chuyện mà nổi giận ngay trong lúc họp.
Đường Bội quan trọng với anh thế nào, không cần nói cũng biết.
Là thân tín của Sở Quân Việt, ba người đều biết, lễ kỷ niệm thành lập lần này của Sở thị, Sở Quân Việt sẽ công bố tin kết hôn với Đường Bội.
Nếu thật sự xảy ra chuyện thì chỉ sợ Boss sẽ không chỉ tức giận đơn giản như vậy.
Thiên tử giận dử, triệu người phơi thây!
Mặc dù Sở Quân Việt không phải là hoàng đế, nhưng người cầm quyền của Sở thị hiện tại, chỉ cần nhấc một ngón tay cũng đủ để dấy lên mưa bão!
Nếu như anh thật sự tức giận, vậy…
Văn Tư Miểu, Lục Tử Mặc và Chu Hồng Tuyển đồng loạt rùng mình, không dám nghĩ tiếp.
Trưa hôm nay Đường Bội ngủ được khoảng một tiếng.
Lúc thức dậy, Sở Quân Việt vẫn ngồi ở bàn làm việc xử lý văn kiện.
Cô rửa mặt chải đầu xong, thay một bộ đồ dự tiệc.
Bộ đồ này Sở Quân Việt đã kêu người đưa tới lúc cô đang ngủ.
Bởi vì Đường Phỉ Phỉ thích màu trắng cho nên quần áo của Đường Bội có rất ít cái màu trắng.
Nhưng lễ phục mà Sở Quân Việt kêu người đưa tới lại là một chiếc váy trắng.
Phần trên váy, bên trong là lụa mỏng, bên ngoài là ren.
Mặc chiếc váy này lên người, nhìn Đường Bội càng thêm quyến rũ.
Từ eo trở xuống, là nhiều lớp lụa mỏng, làm nổi bật sự dịu dàng của phái nữ.
Đồ trang sức là là bộ dây chuyền và bông tai ngọc trai.
Cổ Đường Bội cao, trắng, nên khi đeo sợi dây chuyền ngọc trai này lên thì càng thêm đẹp mắt.
Sở Quân Việt nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Bội.
Vừa nhìn một cái thì anh lại không muốn dời mắt.
“Sao hả?” Đường Bội cười đi tới bên cạnh anh, hỏi: “Em rất ít khi mặc đồ màu trắng.”
“Rất đẹp.” Sở Quân Việt ngửa đầu nhìn Đường Bội, nắm lấy tay cô, kéo cô lại gần mình.
Anh nhìn cô thật kỹ, lấy đôi bông tai ngọc trai trong tay cô.
Đường Bội cười yếu ớt, cúi đầu xuống.
Sở Quân Việt dịu dàng đeo bông tai lên cho cô, nói: “Ngày xưa Trương Sưởng thường kẻ lông mày cho vợ mình, việc đó, thì ra lại thú vị như vậy.”
Vừa nói anh vừa xoa nhẹ rái tai xinh xắn của Đường Bội.
Tay của anh men xuống cổ cô, thuận thế kéo cô xuống, hôn một cái lên môi cô.
Sau đó mới buông ra.
Đường Bội khẽ mỉm cười, nói: “Nếu Sở thiếu đã tự nguyện như thế thì em cũng không ngại, mỗi ngày đều để anh phục vụ em.”
Cô không đứng thẳng lên ngay, mà cúi đầu hôn lên trán Sở Quân Việt, cười nói: “Sở thiếu kẻ lông mày, có lẽ cũng không thua Trương Sưởng.”
“Sao hôm nay em lại ngoan vậy?” Sở Quân Việt vừa vuốt chân mày Đường Bội, vừa lẩm bẩm hỏi.
“Ngày nào em không như vậy?” Đường Bội cười xinh đẹp nói: “Anh không thấy báo viết sao? Không biết Đường Bội có bản lĩnh gì mà có thể bắt được lòng Sở thiếu…”
Sở Quân Việt khẽ cắn môi dưới của Đường Bội như trừng phạt, Sở Quân Việt thuận thế ngăn chặn lời nói của Đường Bội.
Anh ngửa đầu nhìn vào mắt Đường Bội, một lát sau mới cúi đầu xuống, nắm hai tay cô, chôn mặt vào lòng bàn tay của cô, thấp giọng nói: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán. “Bội Bội, em phải đồng ý với anh, sau này bất luận gặp chuyện nguy hiểm gì, bất luận là ở cùng ai, em cũng phải đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu.”
Sở Quân Việt không nói ra miệng, hôm nay khi anh biết Đường Bội bị người ta mai phục, không phải một mình chạy trốn mà là kéo Lục Tử Mặc cùng trốn, trong lòng không chỉ sợ và lo lắng, càng nhiều hơn là tức giận.
Đường Bội cười nhưng không đáp.
“Đồng ý với anh!” Sở Quân Việt kiên định nói.
Chờ thật lâu mà không thấy cô đáp lại, anh từ từ ngẩng đầu lên nhìn Đường Bội, ánh mắt thâm thúy, tựa như có thể hút hồn người khác: “Bội Bội, đồng ý với anh! Nếu không…” Anh trầm giọng, gằn từng chữ chậm rãi nói: “Anh thật sự sợ mình không khống chế được mình, bắt nhốt em lại.”
“Em đồng ý với anh, bất luận xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ không sao!” Đường Bội cúi đầu, đặt trán lên trán anh.
Trong mắt cô là nụ cười thản nhiên, nhưng càng nhiều hơn là tình yêu sâu đậm và hạnh phúc ngọt ngào: “Bất luận như thế nào, em cũng sẽ sống mà trở về bên anh!”
Bọn họ không nói gì nữa mà chỉ im lặng nhìn nhau, hưởng thụ sự ngọt ngào.
Cho đến khi Văn Tư Miểu gọi điện thoại tới, nhắc nhở: “Sở thiếu, nên đi tới nơi tổ chức biểu diễn thời gian trang rồi.”
Lúc anh và Đường Bội cùng nhau đi vào lầu hai của cao ốc Tân Tú thì hấp dẫn không ít ánh mắt.
Đường Tử Thái, Cố Diệp và Trầm Thanh Văn đều không có ở đây, lúc này họ đang bận rộn chuẩn bị.
Nhân viên lập tức chạy lên đón tiếp, đưa hai người tới hàng ghế khách quý.
Vẫn chưa bắt đầu, nhưng đèn đuốc đã sáng trưng.
Đường Bội và Sở Quân Việt chưa ngồi được bao lâu, nhân viên lại dẫn thêm hai người khác tới.
Gần một tháng không gặp, Liên Tu Cận nhìn gầy hơn không ít.
Liên tam thiếu phong lưu ngày xưa, giống như đã hoàn toàn biến mất.
Người còn sống bây giờ, chỉ là một ông cụ ở tuổi xế chiều không được con trai mình nhận.
Liên Thiên Duệ bên cạnh, lại không có gì thay đổi.
Vẫn nghiêm túc như vậy, lúc Đường Bội nhìn sang, hắn cũng gật đầu với cô coi như chào hỏi.
Buổi trình diễn thời trang của Trầm Thanh Văn, tuyệt đối không mời được tổng giám đốc lập đoàn Liên thị và Liên tam thiếu.
Nhưng mà vì Đường Tử Thái là người mẫu chính, nhiều nhân vật tai to mặt lớn lại không mời mà đến, làm cho Trầm Thanh Văn cũng cảm thấy bất ngờ.
Vớ được một người mới như vậy, cô cảm thấy, mình hời to rồi.
Ghế khách quý vốn là không nhiều nên rất rộng rãi, có thể thấy rõ từng người mẫu, hơn nữa cũng rất yên tĩnh.
Liên Tu Cận nhìn thấy Đường Bội, không cảm thấy bất ngờ.
Lúc đối diện với ánh mắt hờ hững của đối phương, ông ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên.
Ông ta hơi cúi đầu, ngồi xuống chỗ nhân viên chỉ, qua một lúc lâu, mới quay đầu nhìn Đường Bội, khàn giọng nói: “Đã lâu không gặp.”
Đường Bội cũng không nhìn ông ta, chốc lát sau, mới khẽ trả lời: “Đã lâu không gặp, Liên tam thiếu.”
Cô lạnh lùng, làm cho ông ta không thể nào nói ra câu tiếp theo.
Liên Thiên Duệ cũng ngồi xuống bên cạnh Liên Tu Cận, sau khi chào hỏi Sở Quân Việt, cũng im lặng.
Hàng ghế khán giả dần dần đầy người, hàng ghế khách quý lại vẫn không thấy ai tới thêm.
Có một số phóng viên được mời vào, tất nhiên cũng thấy Đường Bội.
Nhưng không được cho phép, bọn họ không thể nào tới hàng ghế dành cho khách quý.
Phóng viên lớn gan hơn chút thì cũng chỉ dám đi tới chỗ xa, tắt đèn led, lặng lẽ chụp mấy tấm hình,
Đường Bội cũng thấy, nhưng không để ý tới.
Xung quanh trở nên yên tĩnh lại, đến khi ánh đèn sân khấu bỗng nhiên tối om, tất cả đèn pha tập trung chiếu vào sân khấu hình chữ T.
Trầm Thanh Văn cũng khá nổi tiếng trong nước, người đến xem cũng không ít.
Nhưng mà có lẽ do có mấy người Sở Quân Việt ngồi đấy, nên cũng không coi là náo nhiệt.
Từng người mẫu nhanh chóng đi qua.
Đường Bội nhìn kĩ, Trầm Thanh Vân thật sự có tài nên mới có thể tự tạo ra một chỗ đứng riêng trong giới thời trang.
Quần áo hôm nay đều là đồ nam, nhưng đa số đều là một đôi nam nữ cùng đi ra.
Đến cuối cùng hai người mẫu chính mới đi ra.
Ngoài ý muốn của mọi người, hai người kia không phải là một nam một nữ mà là hai người đàn ông anh tuấn.
Bên cạnh Đường Tử Thái chính là Cố Diệp, diễn viên mới nổi, sở hửu vẻ ngoài anh tuấn đến nỗi có chút yêu nghiệt.
Trên người Đường Tử Thái mặc bộ âu phục mà hôm qua Đường Bội đã gặp.
Nụ cười trên mặt cậu vẫn có chút xấu hổ, vừa rồi khách dự nhìn thấy toàn là những người mẫu lạnh lùng, lúc này nhìn thấy cậu thì hai mắt lập tức sáng lên.
Nhất là khí chất trong sáng lại thêm gương mặt anh tuấn.
Đến cả Liên Tu Cận khi vừa nhìn thấy con trai mình thì đôi mắt cũng lập tức sáng ngời.
Ông ta nắm chặt tay vịn, nghiêng người về phía trước, ánh mắt cực kì kiêu ngạo.
Con ông ta đã trở thành một người đàn ông anh tuấn như thế, thật sự làm cho lòng ông ta vừa chua xót lại vừa vui mừng.
Nhất là khi nhìn thấy ánh mắt của mọi người đều bị Đường Tử Thái thu hút, cảm xúc tự hào của người làm ba, làm sao cũng không giấu được.
Ngay cả Liên Thiên Duệ ngồi bên cạnh ông ta cũng không nhịn được mà ho nhẹ, thấp giọng nhắc nhở ông ta: “Chú Ba…”
Nhưng mà Liên Tu Cận như không nghe thấy.
Hốc mắt hơi đỏ lên.
Đây là con trai của mình!
Là con trai ruột của mình!
Người yêu bị ông ta ruồng bỏ, lại để lại cho ông ta món quà quý giá nhất!
Nhưng ông ta lại không thể làm cho Đường Tử Thái gọi ông ta một tiếng cha!
Tất nhiên Cố Diệp đi bên cạnh Đường Tử Thái cũng hoàn toàn không thua kém.
Gương mặt yêu nghiệt cộng thêm nụ cười lưu manh.
Hắn và Đường Tử Thái một người tà mị, một người ngây ngô, sự tương phản đến từ hai người khiến mọi người kích động.
Hiện trường vốn vẫn yên tĩnh, đến khi nhà thiết kế lên sân khấu lại bắt đầu xôn xao.
Cố Diệp với Đường Tử Thái đứng ở trước mặt bọn người Đường Bội.
Trên mặt Đường Tử Thái vẫn có chút xấu hổ, cười mỉm yên tĩnh đứng tại chỗ.
Cố Diệp nhếch môi, đôi mắt chậm rãi lướt qua toàn trường.
Kiêu ngạo như đế vương, ánh mắt tà mị ngang ngược làm cho mọi người khi bị hắn nhìn chăm chú thì lập tức cảm thấy khó thở.
Sau đó, hành động tiếp theo của hắn lại khiến cho mọi người kinh ngạc!
Bỗng nhiên Cố Diệp cười khẽ, sau đó vô cùng lưu loát nhảy xuống sân khấu chữ T, yên ổn ngồi bên cạnh Đường Bội.
Tiếp theo, lúc mọi người chưa kịp phản ứng, hắn nhảy xuống khỏi sân khấu hình chữ T, một tay ôm lấy eo Đường Bội, một cánh tay khác chống trên bục rồi nhảy lên trở lại.
“A a a a!” Mọi người hét lên.
Trong nháy mắt bầu không khí bị đẩy lên đến đỉnh điểm!
——– Hết chương 95 ———