Chương 98: Lửa giận của Ám Dạ đế vương.
Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán yêu thương
Đường Bội như có điều suy nghĩ nhìn Cố Diệp.
Cô có hơi mờ mịt.
Lần đầu gặp mặt, Cố Diệp đẹp đến yêu nghiệt, Cố Diệp sau đó là nông cạn chỉ vì cái lợi trước mắt, Cố Diệp gần đây là lúc gần lúc xa khi quay phim, luôn chú ý giữ khoảng cách với cô….
Giống như không phải là cùng một người vậy.
Lúc này Cố Diệp đang đứng nói chuyện với Sư Học Lâm ở gần đó, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, giống như một diễn viên chuyên nghiệp nhất, luôn muốn hoàn thành nhiệm vụ đạo diễn giao cho một cách hoàn mỹ nhất.
Có lẽ là cảm nhận được cái nhìn của Đường Bội, hắn ngẩng đầu nhìn cô, lúc bốn mắt giao nhau thì mỉm cười.
Sau đó nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Đường Bội rũ mắt xuống.
Ann đã tới.
Cảnh quay tiếp theo là của Đường Bội.
Ann vừa chỉnh sửa cho Đường Bội, vừa tò mò hỏi: “Vừa rồi hai người nói gì vậy?”
“Hả?” Đường Bội thuận miệng đáp, không hiểu ý Ann.
“Vừa rồi tất cả mọi người đều nói… Hai người đứng dựa vào cửa xe, rất xứng đôi.” Ann cười khẽ, nói: “Nếu như không phải biết cậu đã… Khụ khụ… Mình cũng sẽ cảm thấy như vậy đó.”
“Vừa rồi sao?” Đường Bội rũ mắt.
“Ừ.” Ann gật đầu, lại nói: “Nhưng mọi người đều biết, cậu là hoa đã có chủ. Nhưng vẻ mặt của Cố Diệp vừa rồi…”
Ann quay đầu nhìn Sư Học Lâm và Cố Diệp rồi nhìn Đường Bội, cười nói: “Vừa lo lắng vừa cô đơn, hễ cô gái nào thấy vậy cũng sẽ đau lòng.”
Đường Bội nhếch môi.
Ann cười, không nói thêm gì nữa.
Đường Bội biết, đây là Ann đang nhắc nhở cô.
So với cô, thời gian cô ấy làm trong giới này lâu hơn, cũng nhìn thấy nhiều chuyện hơn, cũng càng rõ ràng sự bẩn thỉu của chỗ này hơn cô.
Chỉ cần sơ sẩy một giây, giây trước bạn vẫn là một ngôi sao đứng trên đỉnh cao nhưng giây sau có lẽ bạn đã rơi xuông vũng bùn hôi thối, cả đời không thể trở mình.
Cô cười khẽ, véo má Ann, cười nói: “Cảm ơn cậu.”
Ann cười, chớp mắt, nói: “Cảm ơn mình cái gì?”
Ann sáp lại, cố làm ra vẻ thần bí nói: “Chẳng qua nếu như cậu thật lòng biết ơn mình, vậy mình hy vọng, lúc cậu kết hôn, việc trang điểm cô dâu hãy giao cho mình.”
Đường Bội cười thản nhiên, hỏi: “Chỉ là trang điểm cô dâu thôi à? Vậy phụ dâu? Phụ dâu thì phải làm sao đây?”
Ann ngẩn người, đột nhiên hoan hô một tiếng, cười nói: “Tất nhiên là muốn rồi!”
Đùa giỡn chốc lát, thời gian nghỉ ngơi cũng đã qua.
Cảnh quay buổi sáng khá dễ, Đường Bội diễn hai lần thì đạt được yêu cầu của Sở Dực Thành.
Buổi trưa, Lục Tử Mặc tới gọi cô đi ăn cơm.
Bởi vì quay ngoại cảnh nên xung quanh không có phòng nghỉ ngơi.
Ăn một bữa trưa đơn giản với nhân viên đoàn phim xong, Đường Bội trở lại xe, định dùng thời gian nghỉ để làm quen với cảnh quay tiếp theo.
Buổi trưa, mặc dù đã vào tháng chín, nhưng ánh mặt trời vẫn khá gắt.
Bây giờ bọn họ đang ở ngoài, không thể nào được như ở trong phòng, trừ phòng nghỉ đơn giản, thì không có bao nhiêu chỗ mát.
Đường Bội đậu xe chỗ khúc quanh ở lưng chừng núi, ở đó có một rừng cây, bóng cây che lại ánh mặt trời.
Chỗ này cách tổ phim một khoảng, nhân viên và diễn viên khác có làm gì thì cũng không ảnh hưởng tới cô.
Cô ngồi vào xe, bật nhạc, đọc kịch bản.
Hồi sáng trước khi quay, Sở Dực Thành đã nói sơ cho cô biết nội dung của những cảnh quay hôm nay.
Đường Bội vừa phác họa cảnh phim trong đầu, vừa khẽ hát theo điệu nhạc.
Lúc cửa bên cạnh ghế lái bị mở ra, cô chỉ hơi dừng một chút rồi lập tức cười chúm chím cúi xuống đọc kịch bản.
“Tại sao anh lại tới đây?” Đường Bội không nhìn lên, chỉ cười híp mắt hỏi: “Không phải anh nói hôm nay rất bận sao?”
“Làm xong rồi.” Sở Quân Việt đóng cửa xe lại.
Buổi sáng anh có việc, buổi trưa cũng có cuộc họp.
Sau khi làm xong, thấy thời gian còn sớm nên anh kêu người đưa tới đây luôn.
“Ừ.” Đường Bội vừa đáp vừa liếc mắt nhìn anh, nói: “Nếu như bị người khác nhìn thấy Sở đại thiếu đến đây, các phóng viên sẽ lại sôi máu lên mất.”
“Để bọn họ chụp thoải mái đi.” Sở Quân Việt nới lỏng cà vạt, thờ ơ nói: “Scandal liên quan đến Sở đại thiếu và cô Đường Bội đây, sẽ không có ai áp chế.”
Đường Bội cười ra tiếng.
Cô khép kịch bản lại, ngẩng đầu nhìn Sở Quân Việt, cười nói: “Hôm nay, hình như tâm trạng của anh rất tốt?”
“Gặp được em, tất nhiên anh rất vui rồi.” Sở Quân Việt lại hỏi: “Sao em lại ngồi đây một mình?”
“Tránh nắng, thuận tiện đọc trước kịch bản một chút.” Đường Bội đưa kịch bản lên cười với anh, nói: “Chiều nay anh không có việc sao? Trưa không nghỉ ngơi hả?”
Cô vừa nói vừa đưa tay kéo cà vạt của Sở Quân Việt xuống, sau đó cởi thêm hai nút áo sơ mi của anh.
“Bội Bội…” Lúc cô cởi nút áo của anh, ngón tay nhỏ bé vô tình sượt qua yết hầu của Sở Quân Việt.
Tim Sở Quân Việt đập nhanh, bắt lấy tay Đường Bội, khàn giọng gọi: “Bội Bội…”
“Anh nghĩ gì vậy?” Nụ cười trên mặt Đường Bội rõ ràng hơn một chút.
Cô rút tay ra khỏi tay Sở Quân Việt, thản nhiên nói: “Em phải quay phim ngay rồi, với lại ở đây có phóng viên, không ít đâu.”
Đường Bội vừa nói vừa giống như giận cười trừng mắt nhìn Sở Quân Việt, cúi đầu nhìn kịch bản trong tay, nói: “Nhưng mà có thể làm anh thoải mái một chút.”
Trong không gian nhỏ hẹp, trên người Đường Bội tỏa ra mùi thơm hấp dẫn người khác phạm tội.
Người Sở Quân Việt nóng hừng hực.
Anh nghiêng người qua, lấy sấp kịch bản trong tay cô ra, thuận thế hôn lên môi Đường Bội, đồng thời cũng che đi nụ cười xảo quyệt như hồ ly trên môi cô.
Sau đó anh lui ra, cúi đầu lật kịch bản trong tay, hỏi: “Chiều nay sẽ quay đoạn này?”
Anh ngước mắt nhìn Đường Bội, trong mắt là ý cười yếu ớt: “Anh đối diễn với em nhé?”
Đường Bội cười hỏi: “Thuật ngữ chuyên ngành này, Sở thiếu học được lúc nào thế?” Cô nhớ lại, nhìn kịch bản một lúc, chỉ một đoạn trong đó, nói: “Chỗ này.”
Đoạn này đúng là đoạn diễn cảnh trong xe.
Đêm trước ngày Bạch An quyết định ra nước ngoài, tới gặp Tạ Liên Thành lần cuối.
Mười năm tuổi trẻ khinh cuồng, yêu không giữ lại gì, từ khi cô còn là một cô bé, bóng hình của chàng trai với dáng người cao gầy đó đã khắc sâu vào tim cô.
Mà lúc này, người đàn ông cô yêu mười năm, người đàn ông cô đã dõi theo mười năm, đang ở bên cạnh cô.
Tạ Liên Thành vẫn không biết, chuyến đi này, là từ biệt mãi mãi.
Anh ta cho là, lần này cũng giống như lần trước, không hề khác nhau.
Đôi mắt đang nhìn anh ta, vẫn sáng ngời và nồng nhiệt như trước.
Chỗ khác duy nhất, là hôm nay Bạch An thật sự quá im lặng.
Cô chỉ im lặng ngồi ở ghế lái, nhìn Tạ Liên Thành không chớp mắt.
Ban ngày, trong tiệc sinh nhật của Bạch An, khách khứa tề tụ.
Bữa tiệc linh đình, tiếng cười nói vang lên liên miên.
Nhưng trong thư phòng của Bạch gia ở lầu hai là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Tạ Liên Thành lạnh lùng ngồi ở trên ghế sa lon, hai người ngồi bên cạnh anh ta, chính là ba mẹ của Bạch An.
Bạch An cúi đầu, ngồi đối diện anh ta.
Vừa rồi, anh ta vô cùng kiên định từ chối yêu cầu đám hỏi của Bạch gia.
Lúc này giương mắt nhìn Bạch An ngồi đối diện, bờ vai đơn bạc yếu ớt, giống như chiếc lá cuối cùng trên cây vào mùa thu, tựa như chỉ cần gió hơi mạnh một chút thì cô cũng sẽ biến mất theo gió.
Trong lòng Tạ Liên Thành xẹt qua một tia không đành lòng, nhưng anh ta chỉ ho nhẹ một tiếng, quả quyết đứng lên, diệp gia quán, mặc doanh rf, hờ hững nói: “Lời nên nói, tôi đều đã nói. Tôi không biết là cái gì khiến Bạch An nghĩ như vậy, tôi đã từng nói rất rõ ràng, tôi sẽ không cưới cô ấy.”
Nói tới đây, trong giọng nói của anh ta chứa sự tức giận bị đè nén.
Thật ra thì, anh ta cũng không phải thật sự không muốn kết hôn với Bạch An.
Nhưng khoảng thời gian này, Bạch An ép sát từng bước, bây giờ còn đem ba mẹ ra để dọa, muốn dùng bọn họ để gây áp lực cho mình.
Trong giới này ai cũng biết, tiểu thiếu gia Tạ gia yêu tự do, vì không chịu sự trói bộc của gia tộc, thậm chí còn nghĩ tới việc từ bỏ quyền thừa kế.
Anh ta ghét nhất là bị người khác ép buộc.
Sắc mặt của ba mẹ Bạch An trở nên khó coi.
Bọn họ không chọc nổi Tạ gia, cũng không dám chọc.
Cho dù Tạ Liên Thành ngạo nghễ đứng đó, nói ra những lời mang tính sỉ nhục đó, bọn họ cũng chỉ có thể mở mắt nhìn nhau, kiềm chế nói: “Tạ thiếu, chuyện này, có phải nên bàn bạc lại với ba cậu…”
“Cho dù ba tôi tới đây, cũng không thể nào quản được tôi.” Tạ Liên Thành lạnh lùng, trào phúng nói: “Huống chi chuyện hôn sự của con cái, ba tôi cũng sẽ không ép. Nếu hai người đi tìm ông ấy, cũng không thể mời được ông ấy.”
Anh ta cười giễu cợt nói: “Trừ phi hai người nói cho ông ấy biết, trong bụng Bạch An có cháu của ông ấy, có lẽ ông ấy sẽ nể mặt cháu trai mà ra mặt quản một chút.”
Lúc ấy Tạ Liên Thành chỉ là thuận miệng nói ra, anh ta và Bạch An chỉ lên giường một lần, tất nhiên không tin cô sẽ có con của mình.
Nhưng, người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Những lời này, Tạ Liên Thành nói trong lúc vô tình nhưng lại vô cùng tổn thương người khác, cuối cùng mới làm cho anh ta và Bạch An, dần dần đi tới bước đường ngày hôm nay.
Chiều hôm đó, Bạch An không hề nói năng gì.
Cô chỉ cúi đầu, bả vai thỉnh thoảng run lên, nhưng không ai thấy được vẻ mặt của cô như thế nào.
Mà bây giờ, giống như buổi chiều lúc ngồi trong thư phòng ở nhà cô vậy, Bạch An cũng một mực im lặng.
Qua một lúc lâu, lâu đến mức làm cho Tạ Liên Thành mất kiên nhẫn, cô mới chậm rãi giơ tay lên.
Ngón tay thon dài, đầu ngó tay lạnh lẽo khẽ run, từ từ đặt lên khóe mắt Tạ Liên Thành, dần kéo xuống mũi, lướt qua đôi môi mỏng hấp dẫn, chiếc cằm cương nghị, cuối cùng dừng lại ở ngực trái.
“Chú Tạ…” Bạch An lẩm bẩm hỏi: “Nơi này thật sự chưa từng có tôi sao?”
Đôi mắt của cô quá mức tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức làm Tạ Liên Thành có chút thương xót.
Theo bản năng, anh ta nắm chắt bàn tay đang đặt ở ngực mình.
Nhưng, Bạch An hiểu lầm, cho là anh ta cũng giống như những lần trước, muốn hất tay mình ra.
Cô cười khổ sở.
Bạch An trước giờ luôn cười rực rỡ và đầy sức sống, lúc này lại cười đau thương như vậy, làm cho trái tim Tạ Liên Thành như bị mèo cào.
Nhưng không đợi anh ta nói chuyện, Bạch An đã nghiêng qua, hôn lên môi Tạ Liên Thành.
Chủ động hôn, mang theo sự run rẩy tuyệt vọng, từng chút một, nuốt hết suy nghĩ của Tạ Liên Thành.
Anh ta không kiềm lòng được mà đưa tay đè lên lưng Bạch An, kéo cô sát vào mình, để nụ hôn này sâu hơn.
“Chú Tạ…”
Lại qua một lúc lâu, lâu đến mức Tạ Liên Thành nếm được vị nước mắt mặn chát từ môi Bạch An.
Cô im lặng dựa trước ngực Tạ Liên Thành, nghe nhịp tim của anh ta, thì thào nói: “Nếu chỗ này có em, thì tốt biết bao.”
Tạ Liên Thành há miệng, nhưng không nói gì.
Anh ta vốn cho là, sau khi trải qua chuyện lúc chiều, có lẽ Bạch An sẽ mấy ngày không tới tìm mình.
“Chú Tạ…” Nước mắt Bạch An chảy dài xuống gò má, thấm ướt áo Tạ Liên Thành.
Anh ta giống như bị phỏng, đột nhiên đẩy Bạch An ra.
“Hôm nay là sinh nhật của tôi…” Đột nhiên bị đẩy trở về ghế lái Bạch An sững sốt một lúc lâu mới ngẩng đầu khẩn cầu nhìn Tạ Liên Thành.
Đôi mắt cô đã bị nước mắt nhuộm đẫm, trong mắt đều là đau thương và tuyệt vọng: “Chú đã đồng ý với tôi, cùng tôi trải qua một cái sinh nhật.”
Tạ Liên Thành nhíu mày.
Thật lâu không thấy Tạ Liên Thành đáp lại, Bạch An từ từ cúi đầu xuống.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống quần áo của cô, trong suốt như thủy tinh, rơi xuống không ngừng.
Sau đó, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười với Tạ Liên Thành.
Đó là nụ cười mà Tạ Liên Thành chưa từng thấy qua.
Đó cũng là nụ cười đẹp nhất mà anh ta gặp trong cuộc đời này.
Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại ngày hôm nay thì anh ta sẽ không kiềm được mà nhớ lại nụ cười này của Bạch An.
Chỉ tiếc là, anh ta không thể nào nhìn thấy nụ cười ấy nữa.
Chờ khi Tạ Liên Thành tỉnh hồn lại, Bạch An đã lau khô nước mắt trên mặt, đôi mắt đỏ hoe, quay đầu sang hướng khác, thấp giọng nói: “Tôi đưa chú về.”
Cô không nói một lời chạy xe đi.
“Sao hả?” Đường Bội dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn Sở Quân Việt, hỏi: “Kịch bản chú út viết rất hay đúng không?”
Sở Quân Việt từ từ khép kịch bản lại.
Liên quan tới chuyện của chú và Thích Bạch Phong, thật ra anh biết nhiều hơn Đường Bội nhiều.
Năm đó anh đã hai mươi hai tuổi, bắt đầu tiếp quản không ít chuyện trong gia tộc.
“Thật ra thì năm đó Thích gia, đã từng tới tìm ông nội.” Sở Quân Việt đột nhiên nói.
“Sao?” Đường Bội có chút kinh ngạc: “Vậy tại sao…”
“Bọn họ không hề nói cho ông nội biết cô Thích đã có con của chú út.” Sở Quân Việt khẽ thở dài, lại nói: “Cho tới sau này khi cô Thích sang Mỹ, suýt chút sanh non trên máy bay rồi được đưa tới bệnh viện của Sở gia, anh và ông nội mới biết chuyện này.”
Sở Quân Việt dừng một chút, lại nói: “Sau này, ông nội đã hối hận nhiều năm. Nếu như lúc đầu ông biết cô Thích có con của chú út, ông nhất định sẽ không bỏ mặc, để chuyện đi tới mức đó.”
Đường Bội im lặng.
Một lát sau, mới hỏi: “Ông nội…. Rất để ý đến chuyện con cái sao?”
Trong mắt cô, ông cụ Sở hài hước không câu chấp, không phải là một người chỉ coi trọng đứa bé.
Sở Quân Việt lắc đầu, nói: “Ông nội quan tâm không chỉ là đứa bé. Năm đó…”
Nói tới đây, anh đột nhiên sững sờ.
Đường Bội đợi một lúc lâu, không chờ được câu nói tiếp theo, không kiềm được mà hỏi: “Năm đó thế nào?”
“Không có gì.” Sở Quân Việt lắc đầu, lại nói: “Ông nội đã thề, không can thiệp vào chuyện hôn nhân của con cháu. Mà khi đó ông nội không hề biết vấn đề lại nghiêm trọng như vậy, năm đó tuổi của cô Thích không lớn. Ông nội nghĩ rằng đó chỉ là bọn họ đang giận dỗi, định để bọn họ quậy hai ba năm. Nghĩ rằng có lẽ sau hai ba năm, chú út sẽ nghĩ thông, cô Thích cũng trưởng thành hơn, diệp gia quán, mặc doanh rf, có lẽ không cần người lớn hai nhà thúc dục, họ cũng sẽ kết hôn thôi.”
Anh nghiêng đầu nhìn Đường Bội, lại nói: “Cho nên lần này ông nội mới gấp như vậy. Chuyện của chú út đã làm cho ông hối hận thật lâu, lần này em chủ động cầu hôn rồi, anh lại không công khai đáp lại, làm cho ông vô cùng lo lắng, ông nội sợ bi kịch năm đó sẽ tái diễn. Mới gấp gáp bay về đây, sợ sẽ phát sinh bất ngờ.”
Đường Bội cười khẽ, không nói gì.
Nói đến chuyện năm đó, bầu không khí trong xe đột nhiên trở nên nặng nề.
Lại qua một lúc lâu, Đường Bội mới cười nói: “Không phải nói muốn đối diễn với em sao?”
Sở Quân Việt ngẩn ra, thu suy nghĩ lại.
Anh cúi đầu lật xem kịch bản, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt trở nên âm trầm: “Nam chính, chính là tên Cố Diệp kia?”
Đường Bội gật đầu.
Sở Quân Việt lật kịch bản.
Phim ảnh hiện đại, luôn có không ít cảnh thân mật.
Đường Bội và Cố Diệp diễn chung, đa số lúc khi đến cẩn thân mật thì sẽ ngừng, nên cũng không cảm thấy gì,
Nhưng Sở Quân Việt chưa từng xem kịch bản, lúc này xem một mạch, càng xem càng thấy chướng mắt.
Chờ tới lúc lật đến trang cuối cùng, sắc mặt của anh đã xanh mét.
Anh hoàn toàn không thể hiểu ngẩng đầu nhìn Đường Bội: “Chú biết quan hệ của chúng ta, còn để em diễn như vậy?!”
“Này này…” Đường Bội bất mãn: “Cái gì gọi là diễn như vậy?”
“Anh không hề biết, em lại phải diễn như vậy!” Sắc mặt Sở Quân Việt trở nên âm trầm.
“Này này này…” Đường Bội không nhịn được cười một tiếng, nói: “Anh nói thế giống như em đang quay một bộ phim không ra gì vậy.”
Sở Quân Việt không nói gì.
Anh lại lật kịch bản ra xem.
Chương 98.2: Lửa giận của Ám Dạ đế vương.
Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán yêu thương
Đường Bội lấy kịch bản lại, nói: “Không phải nói đối diễn sao?”
“Diễn hôn, tuyệt đối không thể quay!” Sở Quân Việt không chút chần chừ nói.
“Đây chỉ là giả, là giả mà thôi!” Đường Bội nói.
Sở Quân Việt nghĩ đến gương mặt đẹp như yêu nghiệt của Cố Diệp, sắc mặt càng lạnh hơn mấy phần: “Ôm cũng tuyệt đối không được!”
“Lần trước em đã giải thích với anh rồi mà.” Đường Bội cười nói: “Đó chỉ là giả vờ mà thôi.”
“Khó trách hôm biểu diễn thời trang, ở ngay trước mặt anh, hắn dám ôm em lên sân khấu!” Sở Quân Việt trầm giọng nói: “Hắn muốn bị đào thải triệt để sao?”
“Lật nợ cũ là một hành động không tốt.” Đường Bội véo cằm anh, cười nói: “Sở đại thiếu, đây chỉ là công việc mà thôi.”
“A…” Sở Quân Việt cười lạnh.
Lần trước thấy Đường Bội và Cố Diệp diễn hôn, anh không tức giận, chỉ vì lần ấy anh thấy rõ, đó chỉ là số nhớ.
Nhưng theo từng ngày.
Ôm hôn, thậm chí cảnh tình cảm không hề thiếu, thật sự là làm người ta nhìn mà giật mình.
Ở ngay trước mặt anh mà cũng dám lớn lối như thế.
Vành tai tóc mai chạm vào nhau lâu như vậy, khó trách ngày đó Cố Diệp, cười tươi đến mức yêu nghiệt, đáng ăn đoàn như thế!
“A cái gì mà a?” Đường Bội cười như không cười liếc anh một cái: “Lúc quay phim, chú vẫn ở bên cạnh, anh có gì không yên lòng?”
Sở Quân Việt không nói gì.
Trong đầu anh lập tức hiện lên vô số ý niệm, cuối cùng nhớ lại lời nói của Văn Tư Miểu.
Tên Cố Diệp này, không phải không biết thân phận của anh!
Vậy mà còn dám làm ra chuyện như thế ở ngay trước mặt anh, càng làm cho anh xác định, hắn tuyệt đối không đơn giản.
“Được rồi được rồi.” Đường Bội hôn lên môi anh, trấn an nói: “Lần kế lúc thảo luận kịch bản, em sẽ chú ý.”
Cô không muốn nói tiếp vấn đề này nữa, thấy không còn nhiều thời gian, cô vặn chìa khóa xe, cười nói: “Em đưa anh tới chỗ anh Văn.”
Xe lập tức được khởi động.
Sở Quân Việt không nói gì.
Để Đường Bội tiếp tục ở lại giới giải trí vốn là vì anh tôn trọng cô.
Nhưng bây giờ, anh có hơi giao động.
Anh là người thừa kế Sở gia, từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc, không thể xem ti vi và chơi đùa.
Cho dù có xem, cũng ít khi nào xem phim tình cảm.
Nghề chính của Sở gia cũng không phải là ngành giải trí.
Sau đó, ở cùng Đường Bội, mỗi tuần anh đều xem phim tình cảm ít nhất một lần.
Nhìn diễn viên thân thiết ngọt ngào, so với nhìn người yêu của mình thân thiết với người khác trong phim, diệp gia quán, mặc doanh rf, cảm giác hoàn toàn khác nhau—-
Sau này, hay là chỉ cho Đường Bội quay phim thiếu nhi và quảng cáo mình có thể quản lý thôi.
Sở Quân Việt nghĩ như vậy.
Nhưng Đường Bội hoàn toàn không biết anh lại nghĩ như vậy.
Cô hát khẽ, thuần thục lái xe.
Cô chạy không nhanh, chỗ cô đậu xe cách chỗ Văn Tư Miểu đậu xe không xa,
Mặc dù Sở Quân Việt không quan tâm việc để người khác thấy anh và Đường Bội ở cùng nhau, nhưng không thích nhiều người vây xem quấy rầy anh, nên để Văn Tư Miểu chạy từ sau núi lên.
Trước khi tới đây anh đã liên lạc với Sở Dực Thành, nên không ai biết hôm nay anh sẽ tới đây.
Xe từ từ chạy lên đỉnh núi.
Kỹ thuật lái xe của Đường Bội không tệ, hơn nữa lúc lái xe cô còn hát khẽ và mỉm cười, làm tim Sở Quân Việt đập nhanh, nói: “Em thích chiếc xe này?”
“Ừ.” Đường Bội cười.
“Vậy em giữ lại dùng đi.” Sở Quân Việt nói: “Nhưng phải cẩn thận, lúc quay xong, hoặc là lúc mệt mỏi, hoặc lúc không có nhiều thời gian… Phải để Lục Tử Mặc đưa đón em.”
“Ừ.” Đường Bội cười nhìn anh, nói: “Cảm ơn anh.”
Sở Quân Việt nghĩ một chút, vẫn không yên tâm, nói: “Chiếc xe của Lục Tử Mặc anh đã cho người tân trang lại, trước tiên em đừng dùng chiếc xe này, đợi sau khi anh trang bị tốt rồi em hẵng dùng.”
Đường Bội càng nghe càng buồn cười.
Sở đại thiếu lạnh lùng cao ngạo, một cái liếc mắt cũng làm người ta sợ hãi lúc mới quen biến đâu mất rồi?
Cô càng nghe càng cảm thấy thú vị, cuối cùng không kiềm được mà bật cười thành tiếng, nói: “Sở thiếu, anh có cảm thấy, gần đây anh càng ngày càng trở nên dong dài không hả?”
“…”
Sở Quân Việt đột nhiên im lặng.
Anh xụ mặt xuống, không nói gì.
Đường Bội quay sang nhìn anh, cười thêm dầu vào lửa hỏi: “Giận rồi à?”
Sở Quân Việt cứng đơ mấy giây, sau đó bất đắc dĩ thở dài, đưa tay nắm rái tai Đường Bội, xoa nhẹ.
Mắt vẫn nhìn về phía trước.
Phong cảnh trên núi không tệ, bóng cây in trên mặt đất, đốm nhỏ loang lổ, mang thêm sự yên tĩnh và trong lành của ngoại ô sau buổi trưa.
“Sao thế hả?” Đường Bội cười nói: “Được rồi được rồi, em sai rồi. Sở thiếu của chúng ta, vẫn anh minh thần vũ, hoàn toàn không hề dong dài như phụ nữ…”
Tâm trạng của cô đang rất tốt, nụ cười trên mặt cũng tươi rói.
Đường Bội vừa lái xe vừa nói chuyện với Sở Quân Việt, không khí rất hài hòa, rất yên bình, nhưng hoàn toàn không làm cho bọn họ cảm thấy nhàm chán.
Cái này thật sự là quá yên bình.
Thật muốn cứ mãi như vậy, thế giới và thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này.
Cô cười khẽ, vừa định nói chuyện thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Nét mặt của Đường Bội, tất nhiên không tránh được đôi mắt của Sở Quân Việt.
Người phụ nữ của anh trước giờ gặp chuyện gì cũng luôn trấn định, rất ít khi thấy cô có nét mặt thế này.
Sở Quân Việt liền hỏi: “Sao vậy?”
Nét mặt của Đường Bội càng thêm nghiêm túc, cúi đầu nhìn xuống, thử thêm mấy lần, mới nói: “Thắng xe!”
Cô nện lên tay lái một cái, trầm giọng nói: “Thắng xe không ăn!”
Đôi mắt Sở Quân Việt trở nên rét lạnh, chiếc xe này là do anh đưa tới, đặc biệt chọn vì Đường Bội. Bởi vì lần phục kích kia, trước khi đưa xe tới đây, anh đã cho người kiểm tra toàn bộ.
Chiếc xe thể thao có giá trị không nhỏ, vốn cực kỳ khó xuất hiện vấn đề này.
Huống chi chiếc xe này đã được kiểm tra, cho dù không chắc chắn 100% là an toàn, nhưng không thể nào có chuyện thắng xe không ăn.
Ngọn núi này vốn không cao, hai người nói xong mấy câu này thì cũng gần đã tới đỉnh núi.
Vẻ mặt của Đường Bội trở nên vô cùng nghiêm túc.
Mặt Sở Quân Việt cũng trầm xuống.
“Nhảy khỏi xe!” Chỉ chần chờ một giây, Sở Quân Việt nói.
Thừa lúc bây giờ tốc độ xe vẫn không nhanh, nhảy xuống sẽ không bị thương quá nặng.
Một khi xe chạy đến đỉnh núi, tất cả đều là đường dốc xuống, đến lúc đó tốc độ xe sẽ nhanh, rất nguy hiểm!
Đường Bội nhanh chóng nhìn xung quanh.
Bên phải bọn họ là rừng cây.
Mặc dù giữa rừng cây và đường nhựa có một con mương nhỏ, nhưng ít nhất không tệ như bên trái, toàn là đồi dốc.
Nếu như nhảy xuống bên trái, có thể bị lăn đến chân núi hay không, ai cũng không thể biết rõ.
Cô quay đầu nhìn Sở Quân Việt, diệp gia quán, mặc doanh rf, cẩn thận lái xe sát vào ven đường, thấp giọng nói: “Chuẩn bị.”
Cô và Sở Quân Việt, đối với chuyện như thế này, đều vô cùng sát phạt và quyết đoán.
Khi Đường Bội suy đoán xong, Sở Quân Việt cũng phán đoán y như thế.
Chốt cửa đã được Đường Bội mở ra, cô nhìn Sở Quân Việt, ngay khi anh mở cửa xe ra, cô lập tức nhào qua người anh.
Thật ra thì tốc độ hiện tại không nhanh.
Lúc nãy bọn họ lái đường dốc, Đường Bội lại không chạy nhanh, nếu thật sự nhảy xuống, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Cho nên trong nháy mắt khi cửa xe bị mở ra, cô lập tức đưa tay ôm lấy đầu Sở Quân Việt, muốn che chở anh trong ngực mình.
Nhưng phản ứng của Sở Quân Việt còn nhanh hơn so với tưởng tượng của Đường Bội.
Tay của Đường Bội chỉ mới chạm vào vai anh. Sở Quân Việt đã trở tay nắm chặt tay cô, sau đó dùng lực, kéo cô vào ngực mình.
Ngay khi cửa xe bị mở ra hoàn toàn, Sở Quân Việt đã vây nửa người trên của Đường Bội trong lòng mình, không chút chần chừ, ôm Đường Bội nhảy ra khỏi xe.
Mắt Đường Bội, hoàn toàn bị ngực Sở Quân Việt che lại.
Nhưng mắt cô, vẫn trợn to.
Thứ cô thấy được, chỉ có bộ tây trang màu đen Sở Quân Việt đang mặc.
Trong mũi cô đều là mùi hương của Sở Quân Việt.
Nửa người của cô, được Sở Quân Việt ôm chặt trong lòng.
Sở Quân Việt ôm Đường Bội, ngã trên mặt đất.
Đường Bội cảm thấy cả người chấn động, hai chân đã chạm vào mặt đất.
Lực va chạm khi nhảy, cộng thêm tốc độ xe, Sở Quân Việt ôm Đường Bội, hầu như không thể nào khống chế mà lăn xuống ven đường.
Hai người bọn họ như cuộn vào nhau, lăn mấy vòng, cuối cùng lăn khỏi đường lớn, cuối cùng lăn tới rừng cây.
Rốt cục cũng ngừng lại.
Rừng cây gió thổi hiu hiu, lá cây chạm vào nhau phát ra tiếng xào xạt.
Nhưng tất cả những thứ này, đều không thể lọt vào tai Đường Bội.
Cô thở dốc mấy cái, chớp mắt.
Ngực Sở Quân Việt không ngừng phập phòng, tim đập nhanh như đánh trống, nặng nề nện vào lòng Đường Bội.
Cô cảm thấy chóp mũi ê ẩm, hốc mắt nóng lên.
Chuyện vừa rồi, xảy ra nhanh và rõ ràng như thế.
Không quá nửa phút, nhưng đối với Đường Bội mà nói, nó, dài như một thế kỷ.
Trước đó, cô chưa từng có cảm giác như thế.
Hồi ấy lúc huấn luyện, Lạc đối xử với cô không tệ. Nhưng, Lạc là đồng đội, là người kề vai chiến đấu, người cô có thể yên tâm giao lại phía sau lưng. Nhưng tuyệt đối sẽ không bảo vệ cô cẩn thận như thế, giống như cô là một món đồ trân quý dễ vỡ.
Sau đó nữa, gặp phải nguy hiểm, Đường Phỉ Phỉ thật hận không thể quăng cô ra làm bia đỡ đạn, cho dù cô gãy tay gãy chân, chỉ cần cô ta không bị thương thì cô ta sẽ vô cùng vui vẻ.
Cho đến khi biết Sở Quân Việt.
Sở Quân Việt ôm Đường Bội ngồi dậy.
Anh hoàn toàn không quan tâm bản thân, diệp gia quán, mặc doanh rf, hai tay nắm chặt vai Đường Bội, kéo cô ra khỏi ngực mình.
Trong mắt đều là sự nóng nảy và lo lắng, nhìn Đường Bội từ trên xuống dưới, nói: “Bội Bội, em có bị thương không?”
Đường Bội cụp mắt xuống, nhưng vẫn ngoan ngoãn lắc đầu một cái.
Nhưng Sở Quân Việt không yên tâm.
Từ lúc nào mà Đường Bội lại ngoan như vậy?!
Anh không tin, bắt đầu tự ra tay, kiểm tra khắp người Đường Bội.
Bàn tay già dặn có lực bắt đầu di chuyển từ tay Đường Bội kéo dài xuống dưới, cho đến bắp chân trái của cô, Đường Bội đột nhiên rút chân về, nói: “Em không sao.”
Thật ra cô cảm thấy, từ đầu gối trở xuống, rất đau và rát.
Chắc xương không bị gảy, nhưng mà khẳng định là bị trầy da rồi.
Nhưng so với Sở Quân Việt mà nói, đây chỉ là một vết thương nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Sở Quân Việt nắm chặt mắt cá chân trái của cô, thấp giọng nói: “Đừng cử động!”
Thật ra thì anh nói không lớn, nhưng lại vô cùng kiên định và nghiêm túc, làm cho Đường Bội ngơ ngác.
Sở Quân Việt cẩn thận xăn ống quần Đường Bội lên.
May mắn vì cảnh quay hôm nay nên Đường Bội mặc quần dài.
Ống quần bị xắn lên, bắp chân thon dài lộ ra.
Trên làn da trắng noãn, mảng đỏ to lớn đập vào mắt Sở Quân Việt.
Anh ngẩng đầu nhìn Đường Bội, động tác lại càng thêm nhẹ nhàng và cẩn thận.
Mặc dù bắp chân bị đỏ một mảng lớn, nhưng không thấy chảy máu.
Nhưng chỗ đầu gối, lại bị rách da, máu rỉ ra.
Sở Quân Việt nhíu mày, trong giọng nói khó nén sự đau lòng: “Đau không?”
“Hơi hơi.” Đường Bội thành thật nói: “Nhưng chỉ là vết thương ngoài da thôi, qua mấy ngày sẽ khỏi.”
Cô không hề quan tâm đến đầu gối của mình, đưa tay muốn kéo ống quần xuống.
Tay cô, bị bao trọn bởi một bàn tay ấm áp mạnh mẽ.
“Đừng cử động!” Sở Quân Việt lại nhíu mày.
Anh cúi đầu nhìn người mình, áo khoác âu phục màu đen cao cấp đã dính đầy bùn và bụi bậm.
Áo sơ mi cũng không tránh khỏi kiếp nạn cũng dính khá nhiều bùn đất.
“Không sao đâu.” Đường Bội nói: “Vết thương nhỏ này, không cần quá quan tâm đến nó.”
“Sao có thể không quan tâm?!” Sở Quân Việt cúi đầu.
Đầu lưỡi ướt át dịu dàng liếm qua vết thương trên đầu gối của Đường Bội. Đây là cách để tiêu độc duy nhất lúc này, sau khi bảo đảm mỗi một chỗ đều được mình khử trùng xong, Sở Quân Việt mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn Đường Bội.
Đôi mắt vô cùng chuyên chú, vô cùng nghiêm túc.
Lông mày hơi nhíu lại, rất đẹp trai.
…..
Một thoáng kia, Đường Bội cảm thấy mất đi không khí.
Sở Quân Việt đưa tay chạm vào má Đường Bội.
Tay anh còn dính bùn, làm cho gò má được bảo vệ tốt lúc nãy xuất hiện vết dơ.
Nhưng bọn họ nào rảnh để tâm đến mấy cái này.
Đường Bội hơi nghiêng đầu, để tay của Sở Quân Việt cạ một cái trên mặt cô.
“Sao có thể không quan tâm?” Sở Quân Việt lập lại câu nói vừa rồi, rất khẽ, nhưng lại vô cùng nghiêm túc: “Em ở ngay bên cạnh anh! Anh lại để em bị thương! Sao anh có thể không quan tâm?!”
Phía sau anh, truyền tới tiếng ‘ầm ầm’.
Chiếc xe mất khống chế, rơi xuống vách núi.
Nhưng Đường Bội và Sở Quân Việt không hề có tâm trí để quan tâm đến chiếc xe kia.
Lúc này, trong mắt họ, chỉ còn lại đối phương.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều mất đi màu sắc!
Cho đến khi đám người Văn Tư Miểu vội vã chạy tới.
Văn Tư Miểu sợ đến suýt chút nhũn chân.
Trước giờ hắn chưa từng thấy Boss nhà mình chật vật như vậy…
Hắn nhìn qua Đường Bội, thấy vết thương gớm máu trên đầu gối cô, suýt chút đã làm hắn quỳ xuống.
Không ai có tâm tình để quan tâm đến tình huống của chiếc xe, Văn Tư Miểu vội vàng bước tới, vừa đi vừa gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình của Sở gia.
“Sở thiếu, cô Đường.” Văn Tư Miểu đi tới bên cạnh Sở Quân Việt, diệp gia quán, mặc doanh rf, cúi đầu nhìn xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn Đường Bội, hỏi: “Vết thương của cô Đường…”
“Tôi không sao.” Câu nói của Văn Tư Miểu rốt cuộc kéo Đường Bội lại.
Cô rụt chân lại, từ từ đứng lên.
Sở Quân Việt cũng đứng lên cùng cô, đỡ vai cô.
“Em thật sự không sao.” Đường Bội nắm chặt tay anh, những vết thương cô từng bị còn nặng hơn thì vết thương nhỏ này có là gì đâu?!
Cô nắm chặt hai vai Sở Quân Việt, nhìn anh từ trên xuống dưới.
Thấy cả người anh đầy bụi bặm, sắc mặt cô lập tức khó coi: “Còn anh? Anh có làm sao không?”
Sở Quân Việt lắc đầu.
Anh không để Đường Bội nhìn nữa, đưa tay ôm eo cô, kéo cô vào người mình.
Sở Quân Việt quay đầu nhìn Văn Tư Miểu.
Ánh mắt vô cùng sắc bén, làm cho hô hấp của Văn Tư Miểu chậm lại, cả người cương cứng.
Sở Quân Việt như vậy, không biết đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa gặp.
“Trước ngày mai.” Sở Quân Việt trầm giọng nói: “Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện.”
Anh nhìn sang chiếc xe thể thao kia, diệp gia quán, mặc doanh rf, ánh sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt, dù là Đường Bội cũng bị khí thế của anh kiềm chế.
Văn Tư Miểu và người hắn mang tới, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cúi đầu nghe Sở Quân Việt nói: “Kêu Lục Tử Mặc nói với chú út, nếu phim cần phải quay lại, tôi sẽ bồi thường toàn bộ tổn thất!”
Văn Tư Miểu sợ run, vội vàng đáp: “Dạ!”
Sở Quân Việt nói xong thì không đếm xỉa tới Văn Tư Miểu nữa, ôm eo Đường Bội, đi về phía chiếc xe Văn Tư Miểu đã mở cửa sẵn.
Văn Tư Miểu không dám thở mạnh, bước theo sau lưng Sở Quân Việt, nhanh chóng đóng cửa xe cho bọn họ.
Đường Bội cười trấn an nhìn Văn Tư Miểu nhưng lập tức bị Sở Quân Việt trầm mặt nhét vào xe.
“Còn nữa!” Sở Quân Việt xoay người nhìn Văn Tư Miểu, lạnh giọng nói: “Người làm Đường Bội bị thương!”
Anh quay đầu nhìn Đường Bội, lạnh lùng nói tiếp: “Một người, cũng không tha!”
Giọng của anh cũng không lớn.
Nhưng đôi mắt quá lạnh, sự khát máu và cuồng nộ không thể nào xem thường.
Đây, chính là lửa giận của Ám Dạ đế vương!
—— Hết chương 98 ——
Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán yêu thương
Đường Bội như có điều suy nghĩ nhìn Cố Diệp.
Cô có hơi mờ mịt.
Lần đầu gặp mặt, Cố Diệp đẹp đến yêu nghiệt, Cố Diệp sau đó là nông cạn chỉ vì cái lợi trước mắt, Cố Diệp gần đây là lúc gần lúc xa khi quay phim, luôn chú ý giữ khoảng cách với cô….
Giống như không phải là cùng một người vậy.
Lúc này Cố Diệp đang đứng nói chuyện với Sư Học Lâm ở gần đó, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, giống như một diễn viên chuyên nghiệp nhất, luôn muốn hoàn thành nhiệm vụ đạo diễn giao cho một cách hoàn mỹ nhất.
Có lẽ là cảm nhận được cái nhìn của Đường Bội, hắn ngẩng đầu nhìn cô, lúc bốn mắt giao nhau thì mỉm cười.
Sau đó nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Đường Bội rũ mắt xuống.
Ann đã tới.
Cảnh quay tiếp theo là của Đường Bội.
Ann vừa chỉnh sửa cho Đường Bội, vừa tò mò hỏi: “Vừa rồi hai người nói gì vậy?”
“Hả?” Đường Bội thuận miệng đáp, không hiểu ý Ann.
“Vừa rồi tất cả mọi người đều nói… Hai người đứng dựa vào cửa xe, rất xứng đôi.” Ann cười khẽ, nói: “Nếu như không phải biết cậu đã… Khụ khụ… Mình cũng sẽ cảm thấy như vậy đó.”
“Vừa rồi sao?” Đường Bội rũ mắt.
“Ừ.” Ann gật đầu, lại nói: “Nhưng mọi người đều biết, cậu là hoa đã có chủ. Nhưng vẻ mặt của Cố Diệp vừa rồi…”
Ann quay đầu nhìn Sư Học Lâm và Cố Diệp rồi nhìn Đường Bội, cười nói: “Vừa lo lắng vừa cô đơn, hễ cô gái nào thấy vậy cũng sẽ đau lòng.”
Đường Bội nhếch môi.
Ann cười, không nói thêm gì nữa.
Đường Bội biết, đây là Ann đang nhắc nhở cô.
So với cô, thời gian cô ấy làm trong giới này lâu hơn, cũng nhìn thấy nhiều chuyện hơn, cũng càng rõ ràng sự bẩn thỉu của chỗ này hơn cô.
Chỉ cần sơ sẩy một giây, giây trước bạn vẫn là một ngôi sao đứng trên đỉnh cao nhưng giây sau có lẽ bạn đã rơi xuông vũng bùn hôi thối, cả đời không thể trở mình.
Cô cười khẽ, véo má Ann, cười nói: “Cảm ơn cậu.”
Ann cười, chớp mắt, nói: “Cảm ơn mình cái gì?”
Ann sáp lại, cố làm ra vẻ thần bí nói: “Chẳng qua nếu như cậu thật lòng biết ơn mình, vậy mình hy vọng, lúc cậu kết hôn, việc trang điểm cô dâu hãy giao cho mình.”
Đường Bội cười thản nhiên, hỏi: “Chỉ là trang điểm cô dâu thôi à? Vậy phụ dâu? Phụ dâu thì phải làm sao đây?”
Ann ngẩn người, đột nhiên hoan hô một tiếng, cười nói: “Tất nhiên là muốn rồi!”
Đùa giỡn chốc lát, thời gian nghỉ ngơi cũng đã qua.
Cảnh quay buổi sáng khá dễ, Đường Bội diễn hai lần thì đạt được yêu cầu của Sở Dực Thành.
Buổi trưa, Lục Tử Mặc tới gọi cô đi ăn cơm.
Bởi vì quay ngoại cảnh nên xung quanh không có phòng nghỉ ngơi.
Ăn một bữa trưa đơn giản với nhân viên đoàn phim xong, Đường Bội trở lại xe, định dùng thời gian nghỉ để làm quen với cảnh quay tiếp theo.
Buổi trưa, mặc dù đã vào tháng chín, nhưng ánh mặt trời vẫn khá gắt.
Bây giờ bọn họ đang ở ngoài, không thể nào được như ở trong phòng, trừ phòng nghỉ đơn giản, thì không có bao nhiêu chỗ mát.
Đường Bội đậu xe chỗ khúc quanh ở lưng chừng núi, ở đó có một rừng cây, bóng cây che lại ánh mặt trời.
Chỗ này cách tổ phim một khoảng, nhân viên và diễn viên khác có làm gì thì cũng không ảnh hưởng tới cô.
Cô ngồi vào xe, bật nhạc, đọc kịch bản.
Hồi sáng trước khi quay, Sở Dực Thành đã nói sơ cho cô biết nội dung của những cảnh quay hôm nay.
Đường Bội vừa phác họa cảnh phim trong đầu, vừa khẽ hát theo điệu nhạc.
Lúc cửa bên cạnh ghế lái bị mở ra, cô chỉ hơi dừng một chút rồi lập tức cười chúm chím cúi xuống đọc kịch bản.
“Tại sao anh lại tới đây?” Đường Bội không nhìn lên, chỉ cười híp mắt hỏi: “Không phải anh nói hôm nay rất bận sao?”
“Làm xong rồi.” Sở Quân Việt đóng cửa xe lại.
Buổi sáng anh có việc, buổi trưa cũng có cuộc họp.
Sau khi làm xong, thấy thời gian còn sớm nên anh kêu người đưa tới đây luôn.
“Ừ.” Đường Bội vừa đáp vừa liếc mắt nhìn anh, nói: “Nếu như bị người khác nhìn thấy Sở đại thiếu đến đây, các phóng viên sẽ lại sôi máu lên mất.”
“Để bọn họ chụp thoải mái đi.” Sở Quân Việt nới lỏng cà vạt, thờ ơ nói: “Scandal liên quan đến Sở đại thiếu và cô Đường Bội đây, sẽ không có ai áp chế.”
Đường Bội cười ra tiếng.
Cô khép kịch bản lại, ngẩng đầu nhìn Sở Quân Việt, cười nói: “Hôm nay, hình như tâm trạng của anh rất tốt?”
“Gặp được em, tất nhiên anh rất vui rồi.” Sở Quân Việt lại hỏi: “Sao em lại ngồi đây một mình?”
“Tránh nắng, thuận tiện đọc trước kịch bản một chút.” Đường Bội đưa kịch bản lên cười với anh, nói: “Chiều nay anh không có việc sao? Trưa không nghỉ ngơi hả?”
Cô vừa nói vừa đưa tay kéo cà vạt của Sở Quân Việt xuống, sau đó cởi thêm hai nút áo sơ mi của anh.
“Bội Bội…” Lúc cô cởi nút áo của anh, ngón tay nhỏ bé vô tình sượt qua yết hầu của Sở Quân Việt.
Tim Sở Quân Việt đập nhanh, bắt lấy tay Đường Bội, khàn giọng gọi: “Bội Bội…”
“Anh nghĩ gì vậy?” Nụ cười trên mặt Đường Bội rõ ràng hơn một chút.
Cô rút tay ra khỏi tay Sở Quân Việt, thản nhiên nói: “Em phải quay phim ngay rồi, với lại ở đây có phóng viên, không ít đâu.”
Đường Bội vừa nói vừa giống như giận cười trừng mắt nhìn Sở Quân Việt, cúi đầu nhìn kịch bản trong tay, nói: “Nhưng mà có thể làm anh thoải mái một chút.”
Trong không gian nhỏ hẹp, trên người Đường Bội tỏa ra mùi thơm hấp dẫn người khác phạm tội.
Người Sở Quân Việt nóng hừng hực.
Anh nghiêng người qua, lấy sấp kịch bản trong tay cô ra, thuận thế hôn lên môi Đường Bội, đồng thời cũng che đi nụ cười xảo quyệt như hồ ly trên môi cô.
Sau đó anh lui ra, cúi đầu lật kịch bản trong tay, hỏi: “Chiều nay sẽ quay đoạn này?”
Anh ngước mắt nhìn Đường Bội, trong mắt là ý cười yếu ớt: “Anh đối diễn với em nhé?”
Đường Bội cười hỏi: “Thuật ngữ chuyên ngành này, Sở thiếu học được lúc nào thế?” Cô nhớ lại, nhìn kịch bản một lúc, chỉ một đoạn trong đó, nói: “Chỗ này.”
Đoạn này đúng là đoạn diễn cảnh trong xe.
Đêm trước ngày Bạch An quyết định ra nước ngoài, tới gặp Tạ Liên Thành lần cuối.
Mười năm tuổi trẻ khinh cuồng, yêu không giữ lại gì, từ khi cô còn là một cô bé, bóng hình của chàng trai với dáng người cao gầy đó đã khắc sâu vào tim cô.
Mà lúc này, người đàn ông cô yêu mười năm, người đàn ông cô đã dõi theo mười năm, đang ở bên cạnh cô.
Tạ Liên Thành vẫn không biết, chuyến đi này, là từ biệt mãi mãi.
Anh ta cho là, lần này cũng giống như lần trước, không hề khác nhau.
Đôi mắt đang nhìn anh ta, vẫn sáng ngời và nồng nhiệt như trước.
Chỗ khác duy nhất, là hôm nay Bạch An thật sự quá im lặng.
Cô chỉ im lặng ngồi ở ghế lái, nhìn Tạ Liên Thành không chớp mắt.
Ban ngày, trong tiệc sinh nhật của Bạch An, khách khứa tề tụ.
Bữa tiệc linh đình, tiếng cười nói vang lên liên miên.
Nhưng trong thư phòng của Bạch gia ở lầu hai là một cảnh tượng hoàn toàn khác.
Tạ Liên Thành lạnh lùng ngồi ở trên ghế sa lon, hai người ngồi bên cạnh anh ta, chính là ba mẹ của Bạch An.
Bạch An cúi đầu, ngồi đối diện anh ta.
Vừa rồi, anh ta vô cùng kiên định từ chối yêu cầu đám hỏi của Bạch gia.
Lúc này giương mắt nhìn Bạch An ngồi đối diện, bờ vai đơn bạc yếu ớt, giống như chiếc lá cuối cùng trên cây vào mùa thu, tựa như chỉ cần gió hơi mạnh một chút thì cô cũng sẽ biến mất theo gió.
Trong lòng Tạ Liên Thành xẹt qua một tia không đành lòng, nhưng anh ta chỉ ho nhẹ một tiếng, quả quyết đứng lên, diệp gia quán, mặc doanh rf, hờ hững nói: “Lời nên nói, tôi đều đã nói. Tôi không biết là cái gì khiến Bạch An nghĩ như vậy, tôi đã từng nói rất rõ ràng, tôi sẽ không cưới cô ấy.”
Nói tới đây, trong giọng nói của anh ta chứa sự tức giận bị đè nén.
Thật ra thì, anh ta cũng không phải thật sự không muốn kết hôn với Bạch An.
Nhưng khoảng thời gian này, Bạch An ép sát từng bước, bây giờ còn đem ba mẹ ra để dọa, muốn dùng bọn họ để gây áp lực cho mình.
Trong giới này ai cũng biết, tiểu thiếu gia Tạ gia yêu tự do, vì không chịu sự trói bộc của gia tộc, thậm chí còn nghĩ tới việc từ bỏ quyền thừa kế.
Anh ta ghét nhất là bị người khác ép buộc.
Sắc mặt của ba mẹ Bạch An trở nên khó coi.
Bọn họ không chọc nổi Tạ gia, cũng không dám chọc.
Cho dù Tạ Liên Thành ngạo nghễ đứng đó, nói ra những lời mang tính sỉ nhục đó, bọn họ cũng chỉ có thể mở mắt nhìn nhau, kiềm chế nói: “Tạ thiếu, chuyện này, có phải nên bàn bạc lại với ba cậu…”
“Cho dù ba tôi tới đây, cũng không thể nào quản được tôi.” Tạ Liên Thành lạnh lùng, trào phúng nói: “Huống chi chuyện hôn sự của con cái, ba tôi cũng sẽ không ép. Nếu hai người đi tìm ông ấy, cũng không thể mời được ông ấy.”
Anh ta cười giễu cợt nói: “Trừ phi hai người nói cho ông ấy biết, trong bụng Bạch An có cháu của ông ấy, có lẽ ông ấy sẽ nể mặt cháu trai mà ra mặt quản một chút.”
Lúc ấy Tạ Liên Thành chỉ là thuận miệng nói ra, anh ta và Bạch An chỉ lên giường một lần, tất nhiên không tin cô sẽ có con của mình.
Nhưng, người nói vô tình, người nghe hữu ý.
Những lời này, Tạ Liên Thành nói trong lúc vô tình nhưng lại vô cùng tổn thương người khác, cuối cùng mới làm cho anh ta và Bạch An, dần dần đi tới bước đường ngày hôm nay.
Chiều hôm đó, Bạch An không hề nói năng gì.
Cô chỉ cúi đầu, bả vai thỉnh thoảng run lên, nhưng không ai thấy được vẻ mặt của cô như thế nào.
Mà bây giờ, giống như buổi chiều lúc ngồi trong thư phòng ở nhà cô vậy, Bạch An cũng một mực im lặng.
Qua một lúc lâu, lâu đến mức làm cho Tạ Liên Thành mất kiên nhẫn, cô mới chậm rãi giơ tay lên.
Ngón tay thon dài, đầu ngó tay lạnh lẽo khẽ run, từ từ đặt lên khóe mắt Tạ Liên Thành, dần kéo xuống mũi, lướt qua đôi môi mỏng hấp dẫn, chiếc cằm cương nghị, cuối cùng dừng lại ở ngực trái.
“Chú Tạ…” Bạch An lẩm bẩm hỏi: “Nơi này thật sự chưa từng có tôi sao?”
Đôi mắt của cô quá mức tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức làm Tạ Liên Thành có chút thương xót.
Theo bản năng, anh ta nắm chắt bàn tay đang đặt ở ngực mình.
Nhưng, Bạch An hiểu lầm, cho là anh ta cũng giống như những lần trước, muốn hất tay mình ra.
Cô cười khổ sở.
Bạch An trước giờ luôn cười rực rỡ và đầy sức sống, lúc này lại cười đau thương như vậy, làm cho trái tim Tạ Liên Thành như bị mèo cào.
Nhưng không đợi anh ta nói chuyện, Bạch An đã nghiêng qua, hôn lên môi Tạ Liên Thành.
Chủ động hôn, mang theo sự run rẩy tuyệt vọng, từng chút một, nuốt hết suy nghĩ của Tạ Liên Thành.
Anh ta không kiềm lòng được mà đưa tay đè lên lưng Bạch An, kéo cô sát vào mình, để nụ hôn này sâu hơn.
“Chú Tạ…”
Lại qua một lúc lâu, lâu đến mức Tạ Liên Thành nếm được vị nước mắt mặn chát từ môi Bạch An.
Cô im lặng dựa trước ngực Tạ Liên Thành, nghe nhịp tim của anh ta, thì thào nói: “Nếu chỗ này có em, thì tốt biết bao.”
Tạ Liên Thành há miệng, nhưng không nói gì.
Anh ta vốn cho là, sau khi trải qua chuyện lúc chiều, có lẽ Bạch An sẽ mấy ngày không tới tìm mình.
“Chú Tạ…” Nước mắt Bạch An chảy dài xuống gò má, thấm ướt áo Tạ Liên Thành.
Anh ta giống như bị phỏng, đột nhiên đẩy Bạch An ra.
“Hôm nay là sinh nhật của tôi…” Đột nhiên bị đẩy trở về ghế lái Bạch An sững sốt một lúc lâu mới ngẩng đầu khẩn cầu nhìn Tạ Liên Thành.
Đôi mắt cô đã bị nước mắt nhuộm đẫm, trong mắt đều là đau thương và tuyệt vọng: “Chú đã đồng ý với tôi, cùng tôi trải qua một cái sinh nhật.”
Tạ Liên Thành nhíu mày.
Thật lâu không thấy Tạ Liên Thành đáp lại, Bạch An từ từ cúi đầu xuống.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống quần áo của cô, trong suốt như thủy tinh, rơi xuống không ngừng.
Sau đó, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười với Tạ Liên Thành.
Đó là nụ cười mà Tạ Liên Thành chưa từng thấy qua.
Đó cũng là nụ cười đẹp nhất mà anh ta gặp trong cuộc đời này.
Nhiều năm sau, mỗi khi nhớ lại ngày hôm nay thì anh ta sẽ không kiềm được mà nhớ lại nụ cười này của Bạch An.
Chỉ tiếc là, anh ta không thể nào nhìn thấy nụ cười ấy nữa.
Chờ khi Tạ Liên Thành tỉnh hồn lại, Bạch An đã lau khô nước mắt trên mặt, đôi mắt đỏ hoe, quay đầu sang hướng khác, thấp giọng nói: “Tôi đưa chú về.”
Cô không nói một lời chạy xe đi.
“Sao hả?” Đường Bội dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn Sở Quân Việt, hỏi: “Kịch bản chú út viết rất hay đúng không?”
Sở Quân Việt từ từ khép kịch bản lại.
Liên quan tới chuyện của chú và Thích Bạch Phong, thật ra anh biết nhiều hơn Đường Bội nhiều.
Năm đó anh đã hai mươi hai tuổi, bắt đầu tiếp quản không ít chuyện trong gia tộc.
“Thật ra thì năm đó Thích gia, đã từng tới tìm ông nội.” Sở Quân Việt đột nhiên nói.
“Sao?” Đường Bội có chút kinh ngạc: “Vậy tại sao…”
“Bọn họ không hề nói cho ông nội biết cô Thích đã có con của chú út.” Sở Quân Việt khẽ thở dài, lại nói: “Cho tới sau này khi cô Thích sang Mỹ, suýt chút sanh non trên máy bay rồi được đưa tới bệnh viện của Sở gia, anh và ông nội mới biết chuyện này.”
Sở Quân Việt dừng một chút, lại nói: “Sau này, ông nội đã hối hận nhiều năm. Nếu như lúc đầu ông biết cô Thích có con của chú út, ông nhất định sẽ không bỏ mặc, để chuyện đi tới mức đó.”
Đường Bội im lặng.
Một lát sau, mới hỏi: “Ông nội…. Rất để ý đến chuyện con cái sao?”
Trong mắt cô, ông cụ Sở hài hước không câu chấp, không phải là một người chỉ coi trọng đứa bé.
Sở Quân Việt lắc đầu, nói: “Ông nội quan tâm không chỉ là đứa bé. Năm đó…”
Nói tới đây, anh đột nhiên sững sờ.
Đường Bội đợi một lúc lâu, không chờ được câu nói tiếp theo, không kiềm được mà hỏi: “Năm đó thế nào?”
“Không có gì.” Sở Quân Việt lắc đầu, lại nói: “Ông nội đã thề, không can thiệp vào chuyện hôn nhân của con cháu. Mà khi đó ông nội không hề biết vấn đề lại nghiêm trọng như vậy, năm đó tuổi của cô Thích không lớn. Ông nội nghĩ rằng đó chỉ là bọn họ đang giận dỗi, định để bọn họ quậy hai ba năm. Nghĩ rằng có lẽ sau hai ba năm, chú út sẽ nghĩ thông, cô Thích cũng trưởng thành hơn, diệp gia quán, mặc doanh rf, có lẽ không cần người lớn hai nhà thúc dục, họ cũng sẽ kết hôn thôi.”
Anh nghiêng đầu nhìn Đường Bội, lại nói: “Cho nên lần này ông nội mới gấp như vậy. Chuyện của chú út đã làm cho ông hối hận thật lâu, lần này em chủ động cầu hôn rồi, anh lại không công khai đáp lại, làm cho ông vô cùng lo lắng, ông nội sợ bi kịch năm đó sẽ tái diễn. Mới gấp gáp bay về đây, sợ sẽ phát sinh bất ngờ.”
Đường Bội cười khẽ, không nói gì.
Nói đến chuyện năm đó, bầu không khí trong xe đột nhiên trở nên nặng nề.
Lại qua một lúc lâu, Đường Bội mới cười nói: “Không phải nói muốn đối diễn với em sao?”
Sở Quân Việt ngẩn ra, thu suy nghĩ lại.
Anh cúi đầu lật xem kịch bản, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, sắc mặt trở nên âm trầm: “Nam chính, chính là tên Cố Diệp kia?”
Đường Bội gật đầu.
Sở Quân Việt lật kịch bản.
Phim ảnh hiện đại, luôn có không ít cảnh thân mật.
Đường Bội và Cố Diệp diễn chung, đa số lúc khi đến cẩn thân mật thì sẽ ngừng, nên cũng không cảm thấy gì,
Nhưng Sở Quân Việt chưa từng xem kịch bản, lúc này xem một mạch, càng xem càng thấy chướng mắt.
Chờ tới lúc lật đến trang cuối cùng, sắc mặt của anh đã xanh mét.
Anh hoàn toàn không thể hiểu ngẩng đầu nhìn Đường Bội: “Chú biết quan hệ của chúng ta, còn để em diễn như vậy?!”
“Này này…” Đường Bội bất mãn: “Cái gì gọi là diễn như vậy?”
“Anh không hề biết, em lại phải diễn như vậy!” Sắc mặt Sở Quân Việt trở nên âm trầm.
“Này này này…” Đường Bội không nhịn được cười một tiếng, nói: “Anh nói thế giống như em đang quay một bộ phim không ra gì vậy.”
Sở Quân Việt không nói gì.
Anh lại lật kịch bản ra xem.
Chương 98.2: Lửa giận của Ám Dạ đế vương.
Editor: Mặc Doanh RF, Diệp Gia Quán yêu thương
Đường Bội lấy kịch bản lại, nói: “Không phải nói đối diễn sao?”
“Diễn hôn, tuyệt đối không thể quay!” Sở Quân Việt không chút chần chừ nói.
“Đây chỉ là giả, là giả mà thôi!” Đường Bội nói.
Sở Quân Việt nghĩ đến gương mặt đẹp như yêu nghiệt của Cố Diệp, sắc mặt càng lạnh hơn mấy phần: “Ôm cũng tuyệt đối không được!”
“Lần trước em đã giải thích với anh rồi mà.” Đường Bội cười nói: “Đó chỉ là giả vờ mà thôi.”
“Khó trách hôm biểu diễn thời trang, ở ngay trước mặt anh, hắn dám ôm em lên sân khấu!” Sở Quân Việt trầm giọng nói: “Hắn muốn bị đào thải triệt để sao?”
“Lật nợ cũ là một hành động không tốt.” Đường Bội véo cằm anh, cười nói: “Sở đại thiếu, đây chỉ là công việc mà thôi.”
“A…” Sở Quân Việt cười lạnh.
Lần trước thấy Đường Bội và Cố Diệp diễn hôn, anh không tức giận, chỉ vì lần ấy anh thấy rõ, đó chỉ là số nhớ.
Nhưng theo từng ngày.
Ôm hôn, thậm chí cảnh tình cảm không hề thiếu, thật sự là làm người ta nhìn mà giật mình.
Ở ngay trước mặt anh mà cũng dám lớn lối như thế.
Vành tai tóc mai chạm vào nhau lâu như vậy, khó trách ngày đó Cố Diệp, cười tươi đến mức yêu nghiệt, đáng ăn đoàn như thế!
“A cái gì mà a?” Đường Bội cười như không cười liếc anh một cái: “Lúc quay phim, chú vẫn ở bên cạnh, anh có gì không yên lòng?”
Sở Quân Việt không nói gì.
Trong đầu anh lập tức hiện lên vô số ý niệm, cuối cùng nhớ lại lời nói của Văn Tư Miểu.
Tên Cố Diệp này, không phải không biết thân phận của anh!
Vậy mà còn dám làm ra chuyện như thế ở ngay trước mặt anh, càng làm cho anh xác định, hắn tuyệt đối không đơn giản.
“Được rồi được rồi.” Đường Bội hôn lên môi anh, trấn an nói: “Lần kế lúc thảo luận kịch bản, em sẽ chú ý.”
Cô không muốn nói tiếp vấn đề này nữa, thấy không còn nhiều thời gian, cô vặn chìa khóa xe, cười nói: “Em đưa anh tới chỗ anh Văn.”
Xe lập tức được khởi động.
Sở Quân Việt không nói gì.
Để Đường Bội tiếp tục ở lại giới giải trí vốn là vì anh tôn trọng cô.
Nhưng bây giờ, anh có hơi giao động.
Anh là người thừa kế Sở gia, từ nhỏ đã được giáo dục nghiêm khắc, không thể xem ti vi và chơi đùa.
Cho dù có xem, cũng ít khi nào xem phim tình cảm.
Nghề chính của Sở gia cũng không phải là ngành giải trí.
Sau đó, ở cùng Đường Bội, mỗi tuần anh đều xem phim tình cảm ít nhất một lần.
Nhìn diễn viên thân thiết ngọt ngào, so với nhìn người yêu của mình thân thiết với người khác trong phim, diệp gia quán, mặc doanh rf, cảm giác hoàn toàn khác nhau—-
Sau này, hay là chỉ cho Đường Bội quay phim thiếu nhi và quảng cáo mình có thể quản lý thôi.
Sở Quân Việt nghĩ như vậy.
Nhưng Đường Bội hoàn toàn không biết anh lại nghĩ như vậy.
Cô hát khẽ, thuần thục lái xe.
Cô chạy không nhanh, chỗ cô đậu xe cách chỗ Văn Tư Miểu đậu xe không xa,
Mặc dù Sở Quân Việt không quan tâm việc để người khác thấy anh và Đường Bội ở cùng nhau, nhưng không thích nhiều người vây xem quấy rầy anh, nên để Văn Tư Miểu chạy từ sau núi lên.
Trước khi tới đây anh đã liên lạc với Sở Dực Thành, nên không ai biết hôm nay anh sẽ tới đây.
Xe từ từ chạy lên đỉnh núi.
Kỹ thuật lái xe của Đường Bội không tệ, hơn nữa lúc lái xe cô còn hát khẽ và mỉm cười, làm tim Sở Quân Việt đập nhanh, nói: “Em thích chiếc xe này?”
“Ừ.” Đường Bội cười.
“Vậy em giữ lại dùng đi.” Sở Quân Việt nói: “Nhưng phải cẩn thận, lúc quay xong, hoặc là lúc mệt mỏi, hoặc lúc không có nhiều thời gian… Phải để Lục Tử Mặc đưa đón em.”
“Ừ.” Đường Bội cười nhìn anh, nói: “Cảm ơn anh.”
Sở Quân Việt nghĩ một chút, vẫn không yên tâm, nói: “Chiếc xe của Lục Tử Mặc anh đã cho người tân trang lại, trước tiên em đừng dùng chiếc xe này, đợi sau khi anh trang bị tốt rồi em hẵng dùng.”
Đường Bội càng nghe càng buồn cười.
Sở đại thiếu lạnh lùng cao ngạo, một cái liếc mắt cũng làm người ta sợ hãi lúc mới quen biến đâu mất rồi?
Cô càng nghe càng cảm thấy thú vị, cuối cùng không kiềm được mà bật cười thành tiếng, nói: “Sở thiếu, anh có cảm thấy, gần đây anh càng ngày càng trở nên dong dài không hả?”
“…”
Sở Quân Việt đột nhiên im lặng.
Anh xụ mặt xuống, không nói gì.
Đường Bội quay sang nhìn anh, cười thêm dầu vào lửa hỏi: “Giận rồi à?”
Sở Quân Việt cứng đơ mấy giây, sau đó bất đắc dĩ thở dài, đưa tay nắm rái tai Đường Bội, xoa nhẹ.
Mắt vẫn nhìn về phía trước.
Phong cảnh trên núi không tệ, bóng cây in trên mặt đất, đốm nhỏ loang lổ, mang thêm sự yên tĩnh và trong lành của ngoại ô sau buổi trưa.
“Sao thế hả?” Đường Bội cười nói: “Được rồi được rồi, em sai rồi. Sở thiếu của chúng ta, vẫn anh minh thần vũ, hoàn toàn không hề dong dài như phụ nữ…”
Tâm trạng của cô đang rất tốt, nụ cười trên mặt cũng tươi rói.
Đường Bội vừa lái xe vừa nói chuyện với Sở Quân Việt, không khí rất hài hòa, rất yên bình, nhưng hoàn toàn không làm cho bọn họ cảm thấy nhàm chán.
Cái này thật sự là quá yên bình.
Thật muốn cứ mãi như vậy, thế giới và thời gian vĩnh viễn dừng lại ở giây phút này.
Cô cười khẽ, vừa định nói chuyện thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống.
Nét mặt của Đường Bội, tất nhiên không tránh được đôi mắt của Sở Quân Việt.
Người phụ nữ của anh trước giờ gặp chuyện gì cũng luôn trấn định, rất ít khi thấy cô có nét mặt thế này.
Sở Quân Việt liền hỏi: “Sao vậy?”
Nét mặt của Đường Bội càng thêm nghiêm túc, cúi đầu nhìn xuống, thử thêm mấy lần, mới nói: “Thắng xe!”
Cô nện lên tay lái một cái, trầm giọng nói: “Thắng xe không ăn!”
Đôi mắt Sở Quân Việt trở nên rét lạnh, chiếc xe này là do anh đưa tới, đặc biệt chọn vì Đường Bội. Bởi vì lần phục kích kia, trước khi đưa xe tới đây, anh đã cho người kiểm tra toàn bộ.
Chiếc xe thể thao có giá trị không nhỏ, vốn cực kỳ khó xuất hiện vấn đề này.
Huống chi chiếc xe này đã được kiểm tra, cho dù không chắc chắn 100% là an toàn, nhưng không thể nào có chuyện thắng xe không ăn.
Ngọn núi này vốn không cao, hai người nói xong mấy câu này thì cũng gần đã tới đỉnh núi.
Vẻ mặt của Đường Bội trở nên vô cùng nghiêm túc.
Mặt Sở Quân Việt cũng trầm xuống.
“Nhảy khỏi xe!” Chỉ chần chờ một giây, Sở Quân Việt nói.
Thừa lúc bây giờ tốc độ xe vẫn không nhanh, nhảy xuống sẽ không bị thương quá nặng.
Một khi xe chạy đến đỉnh núi, tất cả đều là đường dốc xuống, đến lúc đó tốc độ xe sẽ nhanh, rất nguy hiểm!
Đường Bội nhanh chóng nhìn xung quanh.
Bên phải bọn họ là rừng cây.
Mặc dù giữa rừng cây và đường nhựa có một con mương nhỏ, nhưng ít nhất không tệ như bên trái, toàn là đồi dốc.
Nếu như nhảy xuống bên trái, có thể bị lăn đến chân núi hay không, ai cũng không thể biết rõ.
Cô quay đầu nhìn Sở Quân Việt, diệp gia quán, mặc doanh rf, cẩn thận lái xe sát vào ven đường, thấp giọng nói: “Chuẩn bị.”
Cô và Sở Quân Việt, đối với chuyện như thế này, đều vô cùng sát phạt và quyết đoán.
Khi Đường Bội suy đoán xong, Sở Quân Việt cũng phán đoán y như thế.
Chốt cửa đã được Đường Bội mở ra, cô nhìn Sở Quân Việt, ngay khi anh mở cửa xe ra, cô lập tức nhào qua người anh.
Thật ra thì tốc độ hiện tại không nhanh.
Lúc nãy bọn họ lái đường dốc, Đường Bội lại không chạy nhanh, nếu thật sự nhảy xuống, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Cho nên trong nháy mắt khi cửa xe bị mở ra, cô lập tức đưa tay ôm lấy đầu Sở Quân Việt, muốn che chở anh trong ngực mình.
Nhưng phản ứng của Sở Quân Việt còn nhanh hơn so với tưởng tượng của Đường Bội.
Tay của Đường Bội chỉ mới chạm vào vai anh. Sở Quân Việt đã trở tay nắm chặt tay cô, sau đó dùng lực, kéo cô vào ngực mình.
Ngay khi cửa xe bị mở ra hoàn toàn, Sở Quân Việt đã vây nửa người trên của Đường Bội trong lòng mình, không chút chần chừ, ôm Đường Bội nhảy ra khỏi xe.
Mắt Đường Bội, hoàn toàn bị ngực Sở Quân Việt che lại.
Nhưng mắt cô, vẫn trợn to.
Thứ cô thấy được, chỉ có bộ tây trang màu đen Sở Quân Việt đang mặc.
Trong mũi cô đều là mùi hương của Sở Quân Việt.
Nửa người của cô, được Sở Quân Việt ôm chặt trong lòng.
Sở Quân Việt ôm Đường Bội, ngã trên mặt đất.
Đường Bội cảm thấy cả người chấn động, hai chân đã chạm vào mặt đất.
Lực va chạm khi nhảy, cộng thêm tốc độ xe, Sở Quân Việt ôm Đường Bội, hầu như không thể nào khống chế mà lăn xuống ven đường.
Hai người bọn họ như cuộn vào nhau, lăn mấy vòng, cuối cùng lăn khỏi đường lớn, cuối cùng lăn tới rừng cây.
Rốt cục cũng ngừng lại.
Rừng cây gió thổi hiu hiu, lá cây chạm vào nhau phát ra tiếng xào xạt.
Nhưng tất cả những thứ này, đều không thể lọt vào tai Đường Bội.
Cô thở dốc mấy cái, chớp mắt.
Ngực Sở Quân Việt không ngừng phập phòng, tim đập nhanh như đánh trống, nặng nề nện vào lòng Đường Bội.
Cô cảm thấy chóp mũi ê ẩm, hốc mắt nóng lên.
Chuyện vừa rồi, xảy ra nhanh và rõ ràng như thế.
Không quá nửa phút, nhưng đối với Đường Bội mà nói, nó, dài như một thế kỷ.
Trước đó, cô chưa từng có cảm giác như thế.
Hồi ấy lúc huấn luyện, Lạc đối xử với cô không tệ. Nhưng, Lạc là đồng đội, là người kề vai chiến đấu, người cô có thể yên tâm giao lại phía sau lưng. Nhưng tuyệt đối sẽ không bảo vệ cô cẩn thận như thế, giống như cô là một món đồ trân quý dễ vỡ.
Sau đó nữa, gặp phải nguy hiểm, Đường Phỉ Phỉ thật hận không thể quăng cô ra làm bia đỡ đạn, cho dù cô gãy tay gãy chân, chỉ cần cô ta không bị thương thì cô ta sẽ vô cùng vui vẻ.
Cho đến khi biết Sở Quân Việt.
Sở Quân Việt ôm Đường Bội ngồi dậy.
Anh hoàn toàn không quan tâm bản thân, diệp gia quán, mặc doanh rf, hai tay nắm chặt vai Đường Bội, kéo cô ra khỏi ngực mình.
Trong mắt đều là sự nóng nảy và lo lắng, nhìn Đường Bội từ trên xuống dưới, nói: “Bội Bội, em có bị thương không?”
Đường Bội cụp mắt xuống, nhưng vẫn ngoan ngoãn lắc đầu một cái.
Nhưng Sở Quân Việt không yên tâm.
Từ lúc nào mà Đường Bội lại ngoan như vậy?!
Anh không tin, bắt đầu tự ra tay, kiểm tra khắp người Đường Bội.
Bàn tay già dặn có lực bắt đầu di chuyển từ tay Đường Bội kéo dài xuống dưới, cho đến bắp chân trái của cô, Đường Bội đột nhiên rút chân về, nói: “Em không sao.”
Thật ra cô cảm thấy, từ đầu gối trở xuống, rất đau và rát.
Chắc xương không bị gảy, nhưng mà khẳng định là bị trầy da rồi.
Nhưng so với Sở Quân Việt mà nói, đây chỉ là một vết thương nhỏ đến không thể nhỏ hơn.
Sở Quân Việt nắm chặt mắt cá chân trái của cô, thấp giọng nói: “Đừng cử động!”
Thật ra thì anh nói không lớn, nhưng lại vô cùng kiên định và nghiêm túc, làm cho Đường Bội ngơ ngác.
Sở Quân Việt cẩn thận xăn ống quần Đường Bội lên.
May mắn vì cảnh quay hôm nay nên Đường Bội mặc quần dài.
Ống quần bị xắn lên, bắp chân thon dài lộ ra.
Trên làn da trắng noãn, mảng đỏ to lớn đập vào mắt Sở Quân Việt.
Anh ngẩng đầu nhìn Đường Bội, động tác lại càng thêm nhẹ nhàng và cẩn thận.
Mặc dù bắp chân bị đỏ một mảng lớn, nhưng không thấy chảy máu.
Nhưng chỗ đầu gối, lại bị rách da, máu rỉ ra.
Sở Quân Việt nhíu mày, trong giọng nói khó nén sự đau lòng: “Đau không?”
“Hơi hơi.” Đường Bội thành thật nói: “Nhưng chỉ là vết thương ngoài da thôi, qua mấy ngày sẽ khỏi.”
Cô không hề quan tâm đến đầu gối của mình, đưa tay muốn kéo ống quần xuống.
Tay cô, bị bao trọn bởi một bàn tay ấm áp mạnh mẽ.
“Đừng cử động!” Sở Quân Việt lại nhíu mày.
Anh cúi đầu nhìn người mình, áo khoác âu phục màu đen cao cấp đã dính đầy bùn và bụi bậm.
Áo sơ mi cũng không tránh khỏi kiếp nạn cũng dính khá nhiều bùn đất.
“Không sao đâu.” Đường Bội nói: “Vết thương nhỏ này, không cần quá quan tâm đến nó.”
“Sao có thể không quan tâm?!” Sở Quân Việt cúi đầu.
Đầu lưỡi ướt át dịu dàng liếm qua vết thương trên đầu gối của Đường Bội. Đây là cách để tiêu độc duy nhất lúc này, sau khi bảo đảm mỗi một chỗ đều được mình khử trùng xong, Sở Quân Việt mới từ từ ngẩng đầu lên nhìn Đường Bội.
Đôi mắt vô cùng chuyên chú, vô cùng nghiêm túc.
Lông mày hơi nhíu lại, rất đẹp trai.
…..
Một thoáng kia, Đường Bội cảm thấy mất đi không khí.
Sở Quân Việt đưa tay chạm vào má Đường Bội.
Tay anh còn dính bùn, làm cho gò má được bảo vệ tốt lúc nãy xuất hiện vết dơ.
Nhưng bọn họ nào rảnh để tâm đến mấy cái này.
Đường Bội hơi nghiêng đầu, để tay của Sở Quân Việt cạ một cái trên mặt cô.
“Sao có thể không quan tâm?” Sở Quân Việt lập lại câu nói vừa rồi, rất khẽ, nhưng lại vô cùng nghiêm túc: “Em ở ngay bên cạnh anh! Anh lại để em bị thương! Sao anh có thể không quan tâm?!”
Phía sau anh, truyền tới tiếng ‘ầm ầm’.
Chiếc xe mất khống chế, rơi xuống vách núi.
Nhưng Đường Bội và Sở Quân Việt không hề có tâm trí để quan tâm đến chiếc xe kia.
Lúc này, trong mắt họ, chỉ còn lại đối phương.
Tất cả mọi thứ xung quanh đều mất đi màu sắc!
Cho đến khi đám người Văn Tư Miểu vội vã chạy tới.
Văn Tư Miểu sợ đến suýt chút nhũn chân.
Trước giờ hắn chưa từng thấy Boss nhà mình chật vật như vậy…
Hắn nhìn qua Đường Bội, thấy vết thương gớm máu trên đầu gối cô, suýt chút đã làm hắn quỳ xuống.
Không ai có tâm tình để quan tâm đến tình huống của chiếc xe, Văn Tư Miểu vội vàng bước tới, vừa đi vừa gọi điện thoại cho bác sĩ gia đình của Sở gia.
“Sở thiếu, cô Đường.” Văn Tư Miểu đi tới bên cạnh Sở Quân Việt, diệp gia quán, mặc doanh rf, cúi đầu nhìn xuống rồi ngẩng đầu lên nhìn Đường Bội, hỏi: “Vết thương của cô Đường…”
“Tôi không sao.” Câu nói của Văn Tư Miểu rốt cuộc kéo Đường Bội lại.
Cô rụt chân lại, từ từ đứng lên.
Sở Quân Việt cũng đứng lên cùng cô, đỡ vai cô.
“Em thật sự không sao.” Đường Bội nắm chặt tay anh, những vết thương cô từng bị còn nặng hơn thì vết thương nhỏ này có là gì đâu?!
Cô nắm chặt hai vai Sở Quân Việt, nhìn anh từ trên xuống dưới.
Thấy cả người anh đầy bụi bặm, sắc mặt cô lập tức khó coi: “Còn anh? Anh có làm sao không?”
Sở Quân Việt lắc đầu.
Anh không để Đường Bội nhìn nữa, đưa tay ôm eo cô, kéo cô vào người mình.
Sở Quân Việt quay đầu nhìn Văn Tư Miểu.
Ánh mắt vô cùng sắc bén, làm cho hô hấp của Văn Tư Miểu chậm lại, cả người cương cứng.
Sở Quân Việt như vậy, không biết đã bao nhiêu năm rồi hắn chưa gặp.
“Trước ngày mai.” Sở Quân Việt trầm giọng nói: “Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện.”
Anh nhìn sang chiếc xe thể thao kia, diệp gia quán, mặc doanh rf, ánh sáng lạnh chợt lóe lên trong mắt, dù là Đường Bội cũng bị khí thế của anh kiềm chế.
Văn Tư Miểu và người hắn mang tới, ngay cả thở mạnh cũng không dám, cúi đầu nghe Sở Quân Việt nói: “Kêu Lục Tử Mặc nói với chú út, nếu phim cần phải quay lại, tôi sẽ bồi thường toàn bộ tổn thất!”
Văn Tư Miểu sợ run, vội vàng đáp: “Dạ!”
Sở Quân Việt nói xong thì không đếm xỉa tới Văn Tư Miểu nữa, ôm eo Đường Bội, đi về phía chiếc xe Văn Tư Miểu đã mở cửa sẵn.
Văn Tư Miểu không dám thở mạnh, bước theo sau lưng Sở Quân Việt, nhanh chóng đóng cửa xe cho bọn họ.
Đường Bội cười trấn an nhìn Văn Tư Miểu nhưng lập tức bị Sở Quân Việt trầm mặt nhét vào xe.
“Còn nữa!” Sở Quân Việt xoay người nhìn Văn Tư Miểu, lạnh giọng nói: “Người làm Đường Bội bị thương!”
Anh quay đầu nhìn Đường Bội, lạnh lùng nói tiếp: “Một người, cũng không tha!”
Giọng của anh cũng không lớn.
Nhưng đôi mắt quá lạnh, sự khát máu và cuồng nộ không thể nào xem thường.
Đây, chính là lửa giận của Ám Dạ đế vương!
—— Hết chương 98 ——