Amy rút trong túi xách ra một tờ báo được gấp làm đôi, tiêu đề của mục giải trí – Nữ minh tinh cùng đại gia vụng trộm vui vẻ ở khách sạn. Bóng lưng đôi nam nữ trên tấm ảnh không ai khác chính là Tiêu Trạch và Lãnh Tiểu Mạn.
Tiêu Trạch phẫn nộ vo nát tờ báo rồi nhét vào tay cô, nói: “Ông chủ của cô có thể dễ dàng ngủ với người khác vậy sao?”
“À.” Amy vỗ vỗ ngực thở phào, vừa bước một chân ra khỏi cửa, cô quay đầu lại cười gian nói: “Ông chủ, tôi nhìn thấy dáng người của Nhan tiểu thư rồi, anh sẽ rất thỏa mãn đấy nhé!”
Tiêu Trạch nghiến răng, hai ngón tay làm động tác đâm vào mắt cô, “Có hiểu câu bất lịch sự chớ nhìn [1] không?”
[1] Phi lễ vật thị: không nhìn điều sai.
“Ông chủ cứ thỏa thích hâm mộ ghen ghét căm hận tôi đi, bái bai.” Amy vẫy tay rồi chạy biến.
Lúc Tiêu Trạch quay trở vào, Nhan Hoan đã ngủ rồi, anh kéo chăn cho cô, điều chỉnh tốc độ truyền dịch, sau đó vào phòng bếp thu xếp các thứ Amy mang tới.
Nhìn trong tủ lạnh chỉ có trứng gà và táo, Tiêu Trạch chỉ có một cảm giác, trong linh hồn Nhan Hoan chính là một người đàn ông.
Lúc Nhan Hoan tỉnh dậy, cháo hạt dẻ nóng hổi và canh trứng đã được dọn lên, Tiêu Trạch dựng một chiếc gối để cô dựa lưng, bưng cháo đút cho cô ăn. Thìa cháo được đưa tới, Nhan Hoan ngại ngùng há miệng, “Em tự ăn được mà.”
“Có được không?” Tiêu Trạch không chắc lắm.
“Ừm.”
Tiêu Trạch đưa thìa và bát vào trong tay cô, “Ăn đi.”
Lại thế nữa! Nhan Hoan mím môi nhìn, giơ cánh tay phải đang truyền dịch chậm rãi cầm lấy thìa.
“Kim truyền dịch vẫn phải để nguyên một lúc nữa.” Tiêu Trạch cầm lại cái bát từ tay cô, anh múc một thìa cháo nóng hổi ở rìa bát, đưa lên miệng thổi thổi, “Trước mặt anh đừng tỏ ra mạnh mẽ, được không?”
“Em rụt rè một chút cũng không được à? Dù gì người ta cũng là con gái.” Sao có thể không biết xấu hổ mà bảo anh làm cái này cái nọ được.
“Con gái ngoài miệng nói không muốn nhưng thật ra là muốn, anh hiểu rồi.” Tiêu Trạch đưa thìa cháo đã được thổi cho nguội bớt tới bên miệng cô.
Nhan Hoan há miệng, cháo nấu sền sệt, miệng đắng ngắt nhưng cô lại cảm nhận được vị ngọt. “Đây là cháo gì?” Cô hỏi.
“Bên trong có hạt dẻ.” Tiêu Trạch múc một thìa canh trứng cho cô, sau đó lại là một thìa cháo.
Chầm chậm nhấm nháp, đúng là có hương vị hạt dẻ. “Làm như thế nào vậy?”
“Hạt dẻ trần lên rồi mài vụn, nấu gạo trong nồi ba mươi phút rồi thả hạt dẻ vào, khi nào gạo nhuyễn thành cháo thì cho thêm chút đường.”
Nhan Hoan ngắm những đầu móng tay hồng hồng của anh, nuốt xuống từng thìa cháo thơm ngon, lòng ngọt lịm ấm áp. Thực tế, trong trí nhớ của cô, cô chưa từng được người khác đút cho ăn, ngay cả khi gan bàn tay phải bị thương do Lãnh Thế Hùng dùng cây vĩ cắt vào, cô cũng không được ai giúp đỡ cả, toàn phải dùng tay trái khó khăn đưa cơm vào miệng, thỉnh thoảng không ăn cho xong. Khi đó Diêu Bội Bội đang đau lòng, tuyệt vọng vì bị chồng phản bội, trái tim như đã chết, đâu còn tâm trạng mà quan tâm đến cô.
Tiêu Trạch nhìn cô ăn một thìa cháo mà nhai nuốt mãi không xong, anh hỏi: “Không ngon à?”
“Không phải.” Nhan Hoan xoa xoa mũi nói: “Ngon lắm.” Để chứng minh lời nói của mình, cô tiếp tục ăn một thìa rất to, làm dính cả ra ngoài miệng.
Tiêu Trạch buồn cười cầm khăn tay nhẹ nhàng lau đi hạt gạo, nói: “Nếu em thích thì ngày nào anh cũng có thể nấu cho em ăn.”
“Thật không?”
“Đương nhiên.”
“Vậy anh sẽ nấu món gì?”
“Các món ăn thường ngày anh đều biết.” Tiêu Trạch nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng rực, “Không biết thì anh có thể học.”
Nhan Hoan mím môi cười, “Quân tử viễn bào trù [2], tại sao anh lại có sở thích này.”
[2] Đàn ông tránh xa bếp núc.
“Không phải em nói anh là thế hệ thứ hai nhà giàu mới nổi sao, nhà giàu mới nổi trước khi phát tài thì đều rất nghèo.” Tiêu Trạch đặt cái bát không sang một bên, rũ tầm mắt xuống, kể: “Khi còn nhỏ nhà anh rất nghèo, sức khỏe mẹ anh lại không tốt, việc nội trợ trong nhà đều do anh thu xếp, những việc nhỏ nhặt như đi chợ, nấu cơm là chuyện đương nhiên. Sau này điều kiện gia đình càng ngày càng được cải thiện, nhưng sức khỏe của mẹ lại càng ngày càng sa sút, một năm thì có hơn nửa năm là ở trong bệnh viện, bà không ăn quen đồ ăn ở ngoài, mỗi ngày ba bữa đều là anh nấu.”
Nhan Hoan hỏi: “Vừa đi học vừa phải chăm sóc mẹ, như vậy không phải anh quá vất vả sao, ba anh đâu?”
“Hồi ấy ông suốt ngày gian khổ bôn ba ở ngoài, căn bản không quan tâm tới anh và mẹ, có ba với không có ba cũng chẳng khác biệt lớn lắm.” Lúc Tiêu Trạch nói lời này, trong giọng nói rõ ràng ẩn chứa sự khinh thường và thất vọng. “Lúc mẹ anh qua đời, người đó còn đang ở Nhật Bản bàn chuyện làm ăn, khi trở về…” Lần đầu tiên Tiêu Trạch kể với người khác những chuyện này, anh cúi thấp đầu, vành mắt đỏ hoe, loay hoay ngón tay thon dài.
Nhan Hoan gối đầu lên đùi anh, bắt lấy bàn tay anh hôn lên những đầu ngón tay đỏ hồng, Tiêu Trạch vò rối mái tóc cô, thở dài chuyển đổi tâm trạng, “Không nói những chuyện đó nữa. Nhan Hoan, anh chính thức thông báo với em, anh phải ở lại đây, chăm sóc cho em.”
“Gì chứ!” Nhan Hoan nhướngày, “Em kháng nghị. Chỉ là cảm mạo, không phải đứt tay đứt chân.”
“Được thôi.” Tiêu Trạch cười cực kỳ không trong sáng, “Còn một lựa chọn khác, theo anh về nhà.”
“Không muốn!”
“Rụt rè sao?”
Một chai nước thuốc hạ sốt, một chai nước thuốc kháng sinh truyền mất hai giờ. Lúc rút kim, Tiêu Trạch không để Nhan Hoan phải chịu đau, theo kinh nghiệm nhổ kim ra thật nhanh, sau khi cắt hoa quả ép nước trái cây cho Nhan Hoan, anh xách chiếc vali ngoài phòng khách vắng vẻ vào trong phòng ngủ sắp xếp quần áo.
Tiêu Trạch treo Âu phục của mình vào chiếc tủ quần áo rộng rãi, Nhan Hoan ngồi một mình trên ghế sô-pha chống má nhìn anh bận rộn, bắt đầu có cảm giác vừa chờ mong vừa sợ hãi đối với cuộc sống ở chung.
Trong hai ngày đợi sửa đồng hồ ở London, Tiêu Trạch mua không ít đồ, cặp dép lê tình nhân kia chỉ là một trong số đó, còn có hai chiếc áo khoác tình nhân, và một đôi giày cao cổ. Nhan Hoan rất thích chiếc áo khoác màu tím có quân hàm quân trang kia. Dưới yêu cầu của Tiêu Trạch, cô mặc vào xoay một vòng, nháy nháy mắt hỏi: “Nhìn được không?”
Tiêu Trạch ôm cô hôn chụt một cái, “Vợ của anh mặc gì cũng đẹp.”
Bệnh nhanh đến cũng nhanh đi, qua hai ngày Nhan Hoan đã khỏe hơn rất nhiều. Hai ngày này Tiêu Trạch cũng không đến công ty, nhưng Amy thì có đến đây vài lần, mỗi lần đều mang theo một đống túi lớn túi nhỏ, không phải đồ ăn thì là vật dụng nhà bếp, hại cô kêu khổ thấu trời, một trợ lý nở mày nở mặt lại biến thành công nhân bốc vác khổ cực. Tiêu Trạch không đuổi cô đi nữa, hai người vì công chuyện mà đều rất bận rộn.
Đó là lần đầu tiên Nhan Hoan trông thấy dáng vẻ anh chăm chỉ làm việc, kính đen gác trên mũi, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính, sờ cằm tự hỏi điều gì đó, bộ dạng đó lại càng đẹp trai mê người.
Nhan Hoan cảm thấy hơi kích động, hình tượng người đàn ông hư hỏng không đáng phó thác cả đời đã hoàn toàn bị lật đổ. Biết quan tâm chăm sóc người khác, biết làm nội trợ, lại có chí làm ăn, đàn ông như vậy sẽ là một người chồng tốt.
Chồng!
Cô lại có thể bắt đầu tưởng tượng ra cuộc sống sau hôn nhân của cô và anh!
Nhan Hoan, mày đang nghĩ cái gì vậy!
Không muốn quấy rầy anh làm việc, Nhan Hoan quay về phòng nấu cháo điện thoại với Giản Ninh, hai người nói lâu tới mức điện thoại nóng lên mới dừng lại, mấy phút sau Diêu Bội Bội chợt gọi điện tới.
Diêu Bội Bội đã đến, giới kinh doanh thành phố C chẳng yên tĩnh được mấy ngày.
Nhan Hoan không biết, Diêu Bội Bội đã sớm tham gia vào giới kinh doanh thành phố C, công ty Hoa Thần tranh đoạt mảnh đất ở thành Đông với Lãnh Ngự Thần chính là do Diêu Bội Bội thu mua. Mảnh đất trống gần sông núi đường thông tám hướng ở vùng ngoại thành này vốn có thể dễ dàng nằm trong túi Lãnh Thị, nhưng Hoa Thần nhập cuộc khiến giá trị sáu trăm vạn đồng của mảnh đất bị đẩy lên không ngừng.
Hoa Thần phát tài nhờ vào một nhà máy hóa chất, mua đất có phải còn muốn xây dựng thêm một nhà máy hóa học gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng không? Không biết ai đã tiết lộ nghi vấn này cho tòa soạn báo. Tin tức vừa tung ra lập tức gặp sự phản đối của các thành phần bảo vệ môi trường, chính quyền đang phải đối mặt với áp lực rất lớn, tỏ rõ thái độ rằng sẽ không cho bất kỳ đơn vị hay cá nhân nào xây dựng nhà máy hóa chất gây tổn hại đến môi trường xanh ở thành Đông. Cùng thời gian đó, người phát ngôn của Hoa Thần tổ chức một cuộc họp báo với các phóng viên để tỏ rõ rằng Hoa Thần sẽ không xây nhà máy hóa chất bên cạnh sông Hoàn Thành, mua đất là do có một hạng mục mới. Khi các phóng viên liên tục truy hỏi hạng mục mới là hạng mục gì, người phát ngôn lại rất kín miệng.
Trong buổi đấu giá mảnh đất, Tổng giám đốc của Hoa Thần, Nhiêu Hướng Niên, đặt thẳng giá tám trăm vạn, trợ lý Triển Dương của Lãnh Ngự Thần giơ cao tấm biển trong tay nâng giá lên tám trăm năm mươi vạn. Hai bên đều không chịu nhượng bộ, tiếp tục ra giá, giá bị ép lên tới hàng ngàn vạn, Triển Dương liếc Nhiêu Hướng Niên một cái, nói với Lãnh Ngự Thần: “Lãnh tổng, còn muốn tiếp tục không?”
Lãnh Ngự Thần trầm mặt phân phó: “Tiếp tục.” Gần đây Lãnh Thị luôn bị một thế lực ngầm đả kích, Lãnh Ngự Thần đã chịu bao uất hận không muốn lại vứt bỏ nỗ lực với mảnh đất này nữa.
Cuối cùng mảnh đất ở thành Đông được mua với giá một ngàn năm trăm vạn. Cuộc đấu giá trải qua như một trận chiến nảy lửa, đa số các thương gia đã mua được mảnh đất mình muốn, hiện tại chỉ còn mảnh đất trên núi ở thành Đông, Lãnh Ngự Thần không có hứng thú với quả đồi trọc không một ngọn cỏ đó, cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: “Đi thôi.”
Lúc đi ngang qua đám người Hoa Thần không thu hoạch được gì, giọng nói của Nhiêu Hướng Niên vang lên, “Một ngàn năm trăm vạn, Lãnh tổng quả nhiên rất quyết đoán như những lời đồn đại.”
Lãnh Ngự Thần dừng bước, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh: “Nhiêu tổng quá khen.”
Lúc này người chủ trì trên đài đấu giá tuyên bố: “Mảnh đất số 4 giá khởi điểm hai trăm vạn.”
Đám người Nhiêu Hướng Niên bắt đầu ra giá, Lãnh Ngự Thần có một loại ảo giác rằng Hoa Thần nhắm đến mảnh đồi trọc đó, nhưng suy nghĩ này lập tức bị loại bỏ, bởi vì không thể nghĩ ra mảnh đất đó rốt cuộc đáng giá chỗ nào.
…
Đối với Nhan Hoan đã quen sống một mình, có thêm một người nữa ở chung thật sự khiến cô khó mà thích ứng được. Ví dụ như, lúc bạn vào cửa vung giày, quần áo cởi ra một nửa rồi mới phát hiện người đàn ông đứng ở cửa ra vào kia dù bận tối mắt vẫn đang ung dung khoanh tay nhìn bạn, Nhan Hoan kinh hãi vội vàng kéo chiếc quần đã tụt xuống một nửa lên. Ví dụ như, tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn bông đi ra khiến người ta như đang được thưởng thức một ly kem, ví dụ như, nửa đêm mơ mơ màng màng đi vệ sinh xong mới phát hiện mình đã quên không đóng cửa. Tóm lại, có vô vàn những sự việc 囧囧.
Ngày đầu tiên Nhan Hoan đi làm sau khi khỏi bệnh, Tiểu Thứ và A Hạ thầm thì không biết đang bàn luận chuyện gì, Nhan Hoan rón rén đi tới định hù dọa bọn họ.
Tiểu Thứ nắm chặt tờ báo nói: “Chuyện này không thể để chị ấy biết.”
Tiêu Trạch phẫn nộ vo nát tờ báo rồi nhét vào tay cô, nói: “Ông chủ của cô có thể dễ dàng ngủ với người khác vậy sao?”
“À.” Amy vỗ vỗ ngực thở phào, vừa bước một chân ra khỏi cửa, cô quay đầu lại cười gian nói: “Ông chủ, tôi nhìn thấy dáng người của Nhan tiểu thư rồi, anh sẽ rất thỏa mãn đấy nhé!”
Tiêu Trạch nghiến răng, hai ngón tay làm động tác đâm vào mắt cô, “Có hiểu câu bất lịch sự chớ nhìn [1] không?”
[1] Phi lễ vật thị: không nhìn điều sai.
“Ông chủ cứ thỏa thích hâm mộ ghen ghét căm hận tôi đi, bái bai.” Amy vẫy tay rồi chạy biến.
Lúc Tiêu Trạch quay trở vào, Nhan Hoan đã ngủ rồi, anh kéo chăn cho cô, điều chỉnh tốc độ truyền dịch, sau đó vào phòng bếp thu xếp các thứ Amy mang tới.
Nhìn trong tủ lạnh chỉ có trứng gà và táo, Tiêu Trạch chỉ có một cảm giác, trong linh hồn Nhan Hoan chính là một người đàn ông.
Lúc Nhan Hoan tỉnh dậy, cháo hạt dẻ nóng hổi và canh trứng đã được dọn lên, Tiêu Trạch dựng một chiếc gối để cô dựa lưng, bưng cháo đút cho cô ăn. Thìa cháo được đưa tới, Nhan Hoan ngại ngùng há miệng, “Em tự ăn được mà.”
“Có được không?” Tiêu Trạch không chắc lắm.
“Ừm.”
Tiêu Trạch đưa thìa và bát vào trong tay cô, “Ăn đi.”
Lại thế nữa! Nhan Hoan mím môi nhìn, giơ cánh tay phải đang truyền dịch chậm rãi cầm lấy thìa.
“Kim truyền dịch vẫn phải để nguyên một lúc nữa.” Tiêu Trạch cầm lại cái bát từ tay cô, anh múc một thìa cháo nóng hổi ở rìa bát, đưa lên miệng thổi thổi, “Trước mặt anh đừng tỏ ra mạnh mẽ, được không?”
“Em rụt rè một chút cũng không được à? Dù gì người ta cũng là con gái.” Sao có thể không biết xấu hổ mà bảo anh làm cái này cái nọ được.
“Con gái ngoài miệng nói không muốn nhưng thật ra là muốn, anh hiểu rồi.” Tiêu Trạch đưa thìa cháo đã được thổi cho nguội bớt tới bên miệng cô.
Nhan Hoan há miệng, cháo nấu sền sệt, miệng đắng ngắt nhưng cô lại cảm nhận được vị ngọt. “Đây là cháo gì?” Cô hỏi.
“Bên trong có hạt dẻ.” Tiêu Trạch múc một thìa canh trứng cho cô, sau đó lại là một thìa cháo.
Chầm chậm nhấm nháp, đúng là có hương vị hạt dẻ. “Làm như thế nào vậy?”
“Hạt dẻ trần lên rồi mài vụn, nấu gạo trong nồi ba mươi phút rồi thả hạt dẻ vào, khi nào gạo nhuyễn thành cháo thì cho thêm chút đường.”
Nhan Hoan ngắm những đầu móng tay hồng hồng của anh, nuốt xuống từng thìa cháo thơm ngon, lòng ngọt lịm ấm áp. Thực tế, trong trí nhớ của cô, cô chưa từng được người khác đút cho ăn, ngay cả khi gan bàn tay phải bị thương do Lãnh Thế Hùng dùng cây vĩ cắt vào, cô cũng không được ai giúp đỡ cả, toàn phải dùng tay trái khó khăn đưa cơm vào miệng, thỉnh thoảng không ăn cho xong. Khi đó Diêu Bội Bội đang đau lòng, tuyệt vọng vì bị chồng phản bội, trái tim như đã chết, đâu còn tâm trạng mà quan tâm đến cô.
Tiêu Trạch nhìn cô ăn một thìa cháo mà nhai nuốt mãi không xong, anh hỏi: “Không ngon à?”
“Không phải.” Nhan Hoan xoa xoa mũi nói: “Ngon lắm.” Để chứng minh lời nói của mình, cô tiếp tục ăn một thìa rất to, làm dính cả ra ngoài miệng.
Tiêu Trạch buồn cười cầm khăn tay nhẹ nhàng lau đi hạt gạo, nói: “Nếu em thích thì ngày nào anh cũng có thể nấu cho em ăn.”
“Thật không?”
“Đương nhiên.”
“Vậy anh sẽ nấu món gì?”
“Các món ăn thường ngày anh đều biết.” Tiêu Trạch nhìn cô chăm chú, ánh mắt sáng rực, “Không biết thì anh có thể học.”
Nhan Hoan mím môi cười, “Quân tử viễn bào trù [2], tại sao anh lại có sở thích này.”
[2] Đàn ông tránh xa bếp núc.
“Không phải em nói anh là thế hệ thứ hai nhà giàu mới nổi sao, nhà giàu mới nổi trước khi phát tài thì đều rất nghèo.” Tiêu Trạch đặt cái bát không sang một bên, rũ tầm mắt xuống, kể: “Khi còn nhỏ nhà anh rất nghèo, sức khỏe mẹ anh lại không tốt, việc nội trợ trong nhà đều do anh thu xếp, những việc nhỏ nhặt như đi chợ, nấu cơm là chuyện đương nhiên. Sau này điều kiện gia đình càng ngày càng được cải thiện, nhưng sức khỏe của mẹ lại càng ngày càng sa sút, một năm thì có hơn nửa năm là ở trong bệnh viện, bà không ăn quen đồ ăn ở ngoài, mỗi ngày ba bữa đều là anh nấu.”
Nhan Hoan hỏi: “Vừa đi học vừa phải chăm sóc mẹ, như vậy không phải anh quá vất vả sao, ba anh đâu?”
“Hồi ấy ông suốt ngày gian khổ bôn ba ở ngoài, căn bản không quan tâm tới anh và mẹ, có ba với không có ba cũng chẳng khác biệt lớn lắm.” Lúc Tiêu Trạch nói lời này, trong giọng nói rõ ràng ẩn chứa sự khinh thường và thất vọng. “Lúc mẹ anh qua đời, người đó còn đang ở Nhật Bản bàn chuyện làm ăn, khi trở về…” Lần đầu tiên Tiêu Trạch kể với người khác những chuyện này, anh cúi thấp đầu, vành mắt đỏ hoe, loay hoay ngón tay thon dài.
Nhan Hoan gối đầu lên đùi anh, bắt lấy bàn tay anh hôn lên những đầu ngón tay đỏ hồng, Tiêu Trạch vò rối mái tóc cô, thở dài chuyển đổi tâm trạng, “Không nói những chuyện đó nữa. Nhan Hoan, anh chính thức thông báo với em, anh phải ở lại đây, chăm sóc cho em.”
“Gì chứ!” Nhan Hoan nhướngày, “Em kháng nghị. Chỉ là cảm mạo, không phải đứt tay đứt chân.”
“Được thôi.” Tiêu Trạch cười cực kỳ không trong sáng, “Còn một lựa chọn khác, theo anh về nhà.”
“Không muốn!”
“Rụt rè sao?”
Một chai nước thuốc hạ sốt, một chai nước thuốc kháng sinh truyền mất hai giờ. Lúc rút kim, Tiêu Trạch không để Nhan Hoan phải chịu đau, theo kinh nghiệm nhổ kim ra thật nhanh, sau khi cắt hoa quả ép nước trái cây cho Nhan Hoan, anh xách chiếc vali ngoài phòng khách vắng vẻ vào trong phòng ngủ sắp xếp quần áo.
Tiêu Trạch treo Âu phục của mình vào chiếc tủ quần áo rộng rãi, Nhan Hoan ngồi một mình trên ghế sô-pha chống má nhìn anh bận rộn, bắt đầu có cảm giác vừa chờ mong vừa sợ hãi đối với cuộc sống ở chung.
Trong hai ngày đợi sửa đồng hồ ở London, Tiêu Trạch mua không ít đồ, cặp dép lê tình nhân kia chỉ là một trong số đó, còn có hai chiếc áo khoác tình nhân, và một đôi giày cao cổ. Nhan Hoan rất thích chiếc áo khoác màu tím có quân hàm quân trang kia. Dưới yêu cầu của Tiêu Trạch, cô mặc vào xoay một vòng, nháy nháy mắt hỏi: “Nhìn được không?”
Tiêu Trạch ôm cô hôn chụt một cái, “Vợ của anh mặc gì cũng đẹp.”
Bệnh nhanh đến cũng nhanh đi, qua hai ngày Nhan Hoan đã khỏe hơn rất nhiều. Hai ngày này Tiêu Trạch cũng không đến công ty, nhưng Amy thì có đến đây vài lần, mỗi lần đều mang theo một đống túi lớn túi nhỏ, không phải đồ ăn thì là vật dụng nhà bếp, hại cô kêu khổ thấu trời, một trợ lý nở mày nở mặt lại biến thành công nhân bốc vác khổ cực. Tiêu Trạch không đuổi cô đi nữa, hai người vì công chuyện mà đều rất bận rộn.
Đó là lần đầu tiên Nhan Hoan trông thấy dáng vẻ anh chăm chỉ làm việc, kính đen gác trên mũi, tập trung tinh thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính, sờ cằm tự hỏi điều gì đó, bộ dạng đó lại càng đẹp trai mê người.
Nhan Hoan cảm thấy hơi kích động, hình tượng người đàn ông hư hỏng không đáng phó thác cả đời đã hoàn toàn bị lật đổ. Biết quan tâm chăm sóc người khác, biết làm nội trợ, lại có chí làm ăn, đàn ông như vậy sẽ là một người chồng tốt.
Chồng!
Cô lại có thể bắt đầu tưởng tượng ra cuộc sống sau hôn nhân của cô và anh!
Nhan Hoan, mày đang nghĩ cái gì vậy!
Không muốn quấy rầy anh làm việc, Nhan Hoan quay về phòng nấu cháo điện thoại với Giản Ninh, hai người nói lâu tới mức điện thoại nóng lên mới dừng lại, mấy phút sau Diêu Bội Bội chợt gọi điện tới.
Diêu Bội Bội đã đến, giới kinh doanh thành phố C chẳng yên tĩnh được mấy ngày.
Nhan Hoan không biết, Diêu Bội Bội đã sớm tham gia vào giới kinh doanh thành phố C, công ty Hoa Thần tranh đoạt mảnh đất ở thành Đông với Lãnh Ngự Thần chính là do Diêu Bội Bội thu mua. Mảnh đất trống gần sông núi đường thông tám hướng ở vùng ngoại thành này vốn có thể dễ dàng nằm trong túi Lãnh Thị, nhưng Hoa Thần nhập cuộc khiến giá trị sáu trăm vạn đồng của mảnh đất bị đẩy lên không ngừng.
Hoa Thần phát tài nhờ vào một nhà máy hóa chất, mua đất có phải còn muốn xây dựng thêm một nhà máy hóa học gây ô nhiễm môi trường nghiêm trọng không? Không biết ai đã tiết lộ nghi vấn này cho tòa soạn báo. Tin tức vừa tung ra lập tức gặp sự phản đối của các thành phần bảo vệ môi trường, chính quyền đang phải đối mặt với áp lực rất lớn, tỏ rõ thái độ rằng sẽ không cho bất kỳ đơn vị hay cá nhân nào xây dựng nhà máy hóa chất gây tổn hại đến môi trường xanh ở thành Đông. Cùng thời gian đó, người phát ngôn của Hoa Thần tổ chức một cuộc họp báo với các phóng viên để tỏ rõ rằng Hoa Thần sẽ không xây nhà máy hóa chất bên cạnh sông Hoàn Thành, mua đất là do có một hạng mục mới. Khi các phóng viên liên tục truy hỏi hạng mục mới là hạng mục gì, người phát ngôn lại rất kín miệng.
Trong buổi đấu giá mảnh đất, Tổng giám đốc của Hoa Thần, Nhiêu Hướng Niên, đặt thẳng giá tám trăm vạn, trợ lý Triển Dương của Lãnh Ngự Thần giơ cao tấm biển trong tay nâng giá lên tám trăm năm mươi vạn. Hai bên đều không chịu nhượng bộ, tiếp tục ra giá, giá bị ép lên tới hàng ngàn vạn, Triển Dương liếc Nhiêu Hướng Niên một cái, nói với Lãnh Ngự Thần: “Lãnh tổng, còn muốn tiếp tục không?”
Lãnh Ngự Thần trầm mặt phân phó: “Tiếp tục.” Gần đây Lãnh Thị luôn bị một thế lực ngầm đả kích, Lãnh Ngự Thần đã chịu bao uất hận không muốn lại vứt bỏ nỗ lực với mảnh đất này nữa.
Cuối cùng mảnh đất ở thành Đông được mua với giá một ngàn năm trăm vạn. Cuộc đấu giá trải qua như một trận chiến nảy lửa, đa số các thương gia đã mua được mảnh đất mình muốn, hiện tại chỉ còn mảnh đất trên núi ở thành Đông, Lãnh Ngự Thần không có hứng thú với quả đồi trọc không một ngọn cỏ đó, cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: “Đi thôi.”
Lúc đi ngang qua đám người Hoa Thần không thu hoạch được gì, giọng nói của Nhiêu Hướng Niên vang lên, “Một ngàn năm trăm vạn, Lãnh tổng quả nhiên rất quyết đoán như những lời đồn đại.”
Lãnh Ngự Thần dừng bước, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh: “Nhiêu tổng quá khen.”
Lúc này người chủ trì trên đài đấu giá tuyên bố: “Mảnh đất số 4 giá khởi điểm hai trăm vạn.”
Đám người Nhiêu Hướng Niên bắt đầu ra giá, Lãnh Ngự Thần có một loại ảo giác rằng Hoa Thần nhắm đến mảnh đồi trọc đó, nhưng suy nghĩ này lập tức bị loại bỏ, bởi vì không thể nghĩ ra mảnh đất đó rốt cuộc đáng giá chỗ nào.
…
Đối với Nhan Hoan đã quen sống một mình, có thêm một người nữa ở chung thật sự khiến cô khó mà thích ứng được. Ví dụ như, lúc bạn vào cửa vung giày, quần áo cởi ra một nửa rồi mới phát hiện người đàn ông đứng ở cửa ra vào kia dù bận tối mắt vẫn đang ung dung khoanh tay nhìn bạn, Nhan Hoan kinh hãi vội vàng kéo chiếc quần đã tụt xuống một nửa lên. Ví dụ như, tắm xong chỉ quấn một chiếc khăn bông đi ra khiến người ta như đang được thưởng thức một ly kem, ví dụ như, nửa đêm mơ mơ màng màng đi vệ sinh xong mới phát hiện mình đã quên không đóng cửa. Tóm lại, có vô vàn những sự việc 囧囧.
Ngày đầu tiên Nhan Hoan đi làm sau khi khỏi bệnh, Tiểu Thứ và A Hạ thầm thì không biết đang bàn luận chuyện gì, Nhan Hoan rón rén đi tới định hù dọa bọn họ.
Tiểu Thứ nắm chặt tờ báo nói: “Chuyện này không thể để chị ấy biết.”