Truy Đuổi

Chương 44

Nhan Hoan trắng đêm không ngủ lái GTR chạy về hướng tập đoàn Tần Vũ. Cứ với cảm xúc ngột ngạt bất an, vừa giận vừa buồn phiền thế này mà đợi Tiêu Trạch trở về thì cô sẽ phát điên, cô phải chủ động xuất kích, nói rõ sự tình.
Một cỗ Aston Martin màu bạc lao vun vút trước mặt, là Tiêu Trạch chở Amy, Nhan Hoan giảm bớt tốc độ, Tiêu Trạch lại làm như không nhìn thấy, phóng vụt qua nhanh như tên bắn, Nhan Hoan quay đầu xe đuổi theo.
Trong Aston Martin, Amy liếc trộm sắc mặt u ám của Tiêu Trạch, đã phần nào đoán ra anh tức giận vì ai. Xe đột nhiên tăng tốc, Amy không thoải mái nắm chặt tay cầm trên đỉnh đầu, sắc mặt dần dần trắng bệch khi trông thấy chiếc GTR xuất hiện trong kính chiếu hậu. Hai chiếc xe một trước một sau phóng trên đường cái, GTR càng đuổi, Aston Martin càng tháo chạy.
“Vèo…”
“Vèo…”
Hai chiếc xe lần lượt lao vút qua trạm gác giao thông, Lý An Thần và Giản Ninh đang lộn xộn giằng co bỗng dừng lại động tác, ánh mắt sững sờ nhìn theo hai chiếc xe đang gào thét lao đi.
“Chuyện gì thế này?” Lý An Thần nắm chặt tay Giản Ninh nói.
Giản Ninh gạt tay anh ta, hạ tối hậu thư: “Lý An Thần anh mà còn phá đám, có tin tôi sẽ gọi xe kéo không?”
“Xe kéo, xe kéo, em chỉ có từng ấy bản lĩnh thôi à?” Thân thể lười biếng tựa vào cửa xe, Lý An Thần nói: “Em gọi đi.”
“Thách tôi phải không?” Giản Ninh nhăn mày, cầm bộ đàm do dự rồi lại buông xuống, sao lại chọc phải tên mặt dày vô sỉ này chứ.
Phóng nhanh, vượt đèn đỏ, cướp làn đường, một xấp hóa đơn phạt đang chờ cô, Nhan Hoan không thèm đếm xỉa, điều khiển GTR tránh trái tránh phải, đổi làn đường, vượt các xe, chạy lên phía trước làn đường của Aston Martin. Tiêu Trạch sang trái cô sang trái, Tiêu Trạch sang phải cô cũng sang phải, xui xẻo nhất là Amy, bám chặt cái tay cầm, đầu bị lắc lư đến choáng váng, dạ dày khó chịu bắt đầu nhộn nhạo: “Ông chủ, tôi buồn nôn, tôi thật sự buồn nôn lắm.”
“Kém cỏi.” Tiêu Trạch hừ lạnh, khống chế tay lái, đầu xe gần như sắp chạm vào đuôi GTR, Nhan Hoan tức giận nghiến răng nghiến lợi giương mắt nhìn kính chiếu hậu, đánh tay lái ngoặt sang một bên để Aston Martin nhanh chóng vượt lên. Sắc mặt Amy trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô khổ sở che miệng nói: “Không nhịn được nữa.”
Tiêu Trạch lừ mắt nói: “Nếu cô dám nôn, có tin tôi trừ nửa tháng tiền lương của cô không?”
Amy vốn coi tiền rất quan trọng đành gắng gượng nhịn tiếp, ánh mắt u oán nhìn người cho mình cơm ăn áo mặc, “Dùng tiền uy hiếp người, ông chủ, anh như thế là không tốt.”
Xe chạy thẳng đến nơi tổ chức họp báo, vừa dừng lại, Amy đẩy cửa xuống xe bắt đầu nôn mửa dữ dội, Tiêu Trạch nhìn lướt qua chiếc GTR cũng vừa dừng lại theo, vuốt phẳng cà vạt rồi đi vào trong hội trường. Đúng lúc Lãnh Tiểu Mạn cũng bước xuống từ chiếc xe phía sau, đám phóng viên chờ đã lâu nhanh chóng vây quanh hai người, Nhan Hoan ngồi trong GTR cắn môi đánh tay lái rời khỏi nơi này.
Giữa giao lộ gió thu lạnh lẽo, Giản Ninh ôm một bụng tức, quát lớn Lý An Thần: “Cút mau, trông thấy anh là tôi đã buồn nôn rồi.”
“Buồn nôn?” Lý An Thần bị chửi đang ỉu xìu đột nhiên bật dậy, tung tăng như chim sẻ tới gần hỏi: “Có phải đã có rồi không?”
Sắc mặt Giản Ninh cực kỳ 囧, bắt đầu cà lăm, “Có, có cái đầu anh.”
“Em khẳng định?”
Giản Ninh rống, “Tôi khẳng định.”
Lý An Thần vẻ mặt đang hớn hở lại nhanh chóng ủ rũ, lầm bầm: “Làm nhiều lần như vậy, sao lại không trúng chứ?”
Giản Ninh cảm giác cô thật sự sắp phát điên. “Lý An Thần!”
Kết hợp với tiếng hét của cô, GTR màu đen bay nhanh như tên bắn vụt qua, kéo theo sức gió mãnh liệt muốn thổi tung cả ống quần.
Nhan Hoan phiền muộn nên lái xe không tập trung, một cỗ SRT8 màu đen lao nhanh về phía cô, cho đến khi nó đã tới rất gần cô mới có phản ứng, vội vàng đạp phanh, đánh tay lái, “rầm” một tiếng, cột đèn đường cao cao rung lắc dữ dội.
Dạ Sâm cách đó một đoạn không thể tưởng tượng nổi quay đầu lại nhìn, hắn thề hắn chỉ định trêu chọc cô mà thôi.
“Nhan Hoan!”
Giản Ninh và Lý An Thần chứng kiến toàn bộ quá trình gấp gáp chạy tới…
*
Trong hội trường, Tiêu Trạch nghiêm nghị chụp ảnh cùng hai anh em họ Lãnh. Hai nhân vật nam chính một vị cằm tím bầm máu, một vị sống mũi dán băng gạc, sức chú ý của truyền thông đã chuyển từ sản phẩm mới sang hai người đàn ông đồng thời bị thương.
Điện thoại trong túi áo reo lên, Tiêu Trạch đã không thể kiên nhẫn từ lâu, anh nói câu xin lỗi với phóng viên rồi đứng sang bên cạnh nhận điện thoại, giữa hội trường ồn ào huyên náo, giọng nói lo lắng của Lý An Thần rõ ràng truyền vào tai anh. Trong đầu nổ ầm một tiếng, cả người Tiêu Trạch cứng đờ.
Lãnh Tiểu Mạn hớn hở kéo anh qua chụp ảnh, Tiêu Trạch gạt tay cô ta, đẩy đám người rồi chạy ra ngoài, truyền thông đã nhanh nhạy chớp được khoảnh khắc đó.
Bánh xe mãnh liệt xoay tròn nghiền nát thảm cỏ, Aston Martin táo bạo xông thẳng vào bệnh viện, trong đại sảnh, người đang chờ khám bệnh và những bác sĩ dáng vẻ hấp tấp đột nhiên trông thấy một chiếc xe lao vào, tất cả sợ hãi hét lên vội vàng né tránh, một tiếng phanh xe bén nhọn vang lên chói tai, chiếc xe vững vàng dừng lại cách thang máy chỉ nửa mét. Tiêu Trạch đẩy cửa xuống xe, ngón tay vội vã ấn nút thang máy, hai chiếc thang máy chậm chạp nhảy số, lòng nóng như lửa đốt, Tiêu Trạch cắn răng leo thang bộ một mạch lên tầng sáu, chân chạy băng băng trong hành lang của khoa chấn thương chỉnh hình, giày da nện xuống mặt sàn sáng bóng vang lên những tiếng lộp cộp.
Đến cửa phòng bệnh cao cấp 613, Tiêu Trạch không sờ tới tay nắm mà đạp thẳng cửa xông vào, tim đau đớn như bị bóp nghẹt khi nhìn thấy người nằm trên giường bệnh mặt mũi đầy máu.
“Hoan Hoan.” Anh chạy tới, nhìn gương mặt đầy những vết thương của Nhan Hoan, bàn tay run rẩy vén chăn lên kiểm tra xem còn có chỗ nào bị thương nữa không, chân trái quấn băng dày đặc như thể cuốn chặt lấy lòng anh, khiến anh không thể nào thở được.
“Lái xe tốt như vậy sao có thể xảy ra tai nạn! Là vì anh phải không?” Trong mắt ngập tràn sự đau xót, Tiêu Trạch nắm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Nhan Hoan, nhìn chằm chằm gương mặt trầy xước, tự trách: “Đều là lỗi của anh, bỏ lại em một mình, khiến em bị thương.”
“Hoan, anh…” Tiêu Trạch hối hận không thôi, sắc mặt bất chợt trở nên nghiêm nghị, anh nhìn chăm chú vào gương mặt như màu máu, trong mắt lóe lên tia sáng dữ tợn, cắn răng châm chọc nói: “Hóa ra bác sĩ không chỉ có thể cứu người mà còn có thể làm thợ trang điểm.”
Anh quá lo lắng, quá căng thẳng nên mới không phân biệt được màu đỏ trên mặt cô là máu hay là nước thuốc, càng không chú ý trên tay cô có đúng là đang truyền dịch hay không.
Không giả vờ được nữa, Nhan Hoan mở mắt, chột dạ gọi một tiếng: “Tiêu Trạch.”
“Em được lắm, diễn xuất không tệ! Sao anh lại không phát hiện ra em rất có thiên phú ở phương diện này chứ.” Tiêu Trạch bị dọa gần chết, giờ biết mình bị lừa thì lửa giận ngùn ngụt bốc lên, anh hất tay cô, đi nhanh ra ngoài.
“Tiêu Trạch…” Nhan Hoan muốn ngăn anh lại nhưng không cẩn thận ngã xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt, Tiêu Trạch đi tới cửa đâu có nhẫn tâm nhìn cô bị ngã, anh vội vàng chạy tới đỡ lấy cô. Nhan Hoan thừa cơ đẩy anh ngã, cả người đè lên người anh.
“Em biết em không nên giả vờ bị thương để lừa anh, khiến anh lo lắng, nhưng mà không làm thế thì anh có để ý đến em không? Tiêu Trạch, trong lòng em khó chịu lắm, em sắp phát điên rồi, anh biết không?”
“Anh mới bị em làm cho phát điên rồi có biết không?” Tiêu Trạch ngã trên sàn nhà thả lỏng thân thể, anh nói: “Lúc nhìn thấy hai người hôn nhau anh đã phát điên rồi.”
“Là anh ta cưỡng hôn em.”
“Sao không đẩy hắn ra?”
“Sức lực anh ta mạnh như vậy đẩy được ư, anh cũng không phải chưa từng cưỡng hôn người ta, anh biết rõ phụ nữ làm sao đọ được với sức của đàn ông. Người ta bị ức hiếp không an ủi mà còn trách móc, ghét anh chết đi được.”
“Này, tiểu thư. Buổi sáng nghe được từ miệng người khác em lợi dụng tình cảm của anh, buổi tối lại nhìn thấy em hôn người đàn ông khác, em bảo anh phải nghĩ như thế nào, phải làm gì, tuy anh sẵn lòng tin tưởng em không phải như lời Từ Giai Oánh nói, cũng sẵn lòng tin em và Lãnh Ngự Thần không hề có quan hệ gì, nhưng trong lòng anh vẫn sẽ khó chịu, sẽ để ý, sẽ phiền muộn, sẽ nghĩ lung tung, sẽ tức giận, đó là bởi vì anh quan tâm em, hiểu không?”
“Em hiểu, Tiêu Trạch, là em không tốt, không nói rõ với anh ngay từ đầu, thực ra em rất sợ sau khi biết được quan hệ của em với Lãnh Thị, anh sẽ rời bỏ em.”
Nhan Hoan ngước ánh mắt chờ mong nhìn anh. Dáng vẻ đáng thương khiến Tiêu Trạch mềm lòng, “Tại sao anh phải rời bỏ em?”
“Bởi vì mẹ em muốn đối phó với Lãnh Thị, theo quan hệ của Tần Vũ và Lãnh Thị, em sợ anh sẽ vì công ty…”
“Chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, mau vứt hết những lo lắng vớ vẩn của em đi.”
Nhan Hoan nghe xong lời anh, mặt mày hớn hở, cô cúi đầu hôn lên môi anh. Đôi môi này dường như vẫn còn dính hương vị của Lãnh Ngự Thần, Tiêu Trạch chán ghét né tránh, “Bẩn.”
Trong đôi mắt đẹp rõ ràng nhen lên một ngọn lửa, Nhan Hoan rướn lên trước mặt anh, trừng mắt há miệng, rống: “Em đã đánh răng nhiều lần rồi, đánh đến nỗi rách cả lợi, anh mà chê bẩn vậy thì tự anh đến mà làm sạch đi.” Dứt lời, đôi môi không chần chừ đã dán lên làn môi mỏng mát lạnh.
Cánh môi mềm mại hôn anh, chiếc lưỡi lướt trên môi anh như gãi ngứa, Tiêu Trạch bị cô trêu chọc không chịu nổi nữa, anh mạnh mẽ lật người đè cô xuống dưới, hung bạo điên cuồng dã man hôn, nụ hôn như gặm cắn khiến vết thương cũ lại rách ra, như thể muốn trên đôi môi cô chỉ lưu lại hương vị của anh.
Cơn đau cùng với mùi máu tanh khiến Nhan Hoan bật ra tiếng nức nở, miệng lưỡi tê rần, cô nhíu mày chịu đựng cơn đau cho đến khi anh trút giận xong mới thở khó nhọc nói: “Em không để anh ta chạm vào lưỡi.”
Đầu lưỡi liếm qua cánh môi bị giày vò đến sưng đỏ, hơi rỉ ra một ít máu. Tiêu Trạch khàn giọng trêu chọc cô, “Vậy sao? Con ma lem.”
“Ai là con ma… Á…” Chiếc lưỡi thơm tho đột nhiên bị ngậm lấy khiến cô không thể nói được, chỉ nghẹn ngào kêu lên.
Bên ngoài phòng bệnh, Giản Ninh tựa vào cửa sổ cười trộm, nhìn hai kẻ đang nằm trên mặt đất, Lý An Thần mổ một cái rất nhanh lên mặt cô. Giản Ninh trừng mắt, đấm mạnh vào người anh ta, Lý An Thần vội vàng giơ tay ra hiệu yên lặng, ý bảo cô đừng làm ồn ảnh hưởng đến hai người đang lăn trên đất trong kia. Giản Ninh xoa tay, xắn tay áo quay người lại, sửng sốt. Lý An Thần cũng quay lại, sắc mặt cứng đờ, gọi một tiếng: “Anh Lãnh.”

back top