Trong hành lang yên tĩnh bên ngoài phòng bệnh, vừa vội vã trở về từ thành phố T, lúc này Lãnh Ngự Thần đang đứng đó, xuyên qua cánh cửa sổ thủy tinh, anh nhìn thấy Lãnh Tiểu Mạn đang liên tục ăn khoai tây chiên, trong mắt tỏa ra sự lạnh lẽo đến rùng mình, anh nói với Từ Giai Oánh cũng đang đứng ở cửa: “Tại sao lại bảo nó làm như vậy? Ngoài một vết sẹo ra thì nó có thể đạt được cái gì? Không phải bất kỳ người đàn ông nào cũng mắc phải khổ nhục kế.
Nó không phải là mẹ năm xưa, Tiêu Trạch cũng không phải Lãnh Thế Hùng ngày đó. Cho dù Tiểu Mạn có cắt cổ tay một trăm lần, Tiêu Trạch cũng không hề đau lòng chút nào.”
“…” Từ Giai Oánh bị nhìn hơi chột dạ, quay đầu ngó nghiêng xung quanh. Diêu Bội Bội cướp đi Lãnh Thị đã là một kết cục chắc chắn, tiền thì không, nhưng người không thể không có, bà ta phải sử dụng một chiêu cuối cùng, bảo con gái dùng cái chết để buộc Tiêu Trạch đi vào khuôn phép. Cũng như năm đó bà ta buộc Lãnh Thế Hùng phải ly hôn với Diêu Bội Bội vậy.
“Con phải đưa Tiểu Mạn đi, nếu cứ tiếp tục ở lại bên mẹ thì sớm muộn cũng sẽ mất mạng.” Lãnh Ngự Thần nói xong câu đó liền bỏ đi không quay đầu lại.
Từ Giai Oánh bị đả kích nặng nề, không ngờ trong lòng con trai, bà ta lại là một kẻ ác độc như vậy, thậm chí đến mạng con gái mình mà cũng muốn. Ông trời ơi, bà ta đã làm gì chứ!
Trong phòng bệnh, ăn xong gói khoai tây chiên cuối cùng, một tia hi vọng cuối cùng của Lãnh Tiểu Mạn cũng hoàn toàn tiêu tan, kéo chiếc chăn trắng toát lên che đầu, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Người đàn ông đó không thương mày, có làm gì cũng vô ích.
Cứ tiếp tục dây dưa sẽ chỉ có mình mày đau khổ.
Lau khô nước mắt, vén chăn lên, rút kim truyền dịch.
“Về nhà.”
…
Lãnh Thị không có Lãnh Ngự Thần thì không thể chống đỡ được, gần như toàn bộ tiền đổ vào các hạng mục đều bị chặn đứng, các lực lượng cả bên trong lẫn bên ngoài làm cho cổ phiếu sụt giá nghiêm trọng, từ đó bị Tiêu Trạch và Diêu Bội Bội mua vào không ít. Trong văn phòng của Hoa Thần, Diêu Bội Bội đang cùng Tiêu Trạch uống rượu vang chúc mừng, Diêu Bội Bội hỏi: “Giải quyết xong Lãnh Thị, tôi sẽ trở về Anh Quốc.”
Tiêu Trạch sờ sờ cằm, nói: “Nếu như máy bay còn chỗ thì tốt nhất dẫn theo cháu và Nhan Hoan, cháu muốn chính thức nói chuyện cầu hôn với bác gái và Hill tiên sinh, xin được gả Nhan Hoan cho cháu.”
Cả hai đều đang đắm chìm trong những chuyện tốt đẹp, không chú ý đường cong trên màn hình máy tính bắt đầu biến đổi. Cửa văn phòng đột nhiên bị người đẩy ra, trợ lý Toni của Diêu Bội Bội đi vào, nói: “Phu nhân, có người thu mua cổ phiếu của chúng ta với số lượng lớn.”
Tiêu Trạch và Diêu Bội Bội đều kinh ngạc.
Tiêu Trạch nói: “Có biết là công ty nào không?”
Toni: “Là tập đoàn Thịnh Thế ở thành phố T.”
“Cái gì? Nhắc lại lần nữa?” Tiêu Trạch không thể tin vào tai mình, anh biết rõ công ty kia là của… Lý An Thần.
“Là tập đoàn Thịnh Thế ở thành phố T, Tiêu tiên sinh.”
Tiêu Trạch kinh hoàng câm lặng, nặng nề ngả ra ghế sô-pha…
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, nước chảy dài lâu cũng có ngày mòn đá. Tập đoàn Thịnh Thế ở thành phố T thu mua cổ phiếu của Hoa Thần cũng không phải ngày một ngày hai, từ những khoản giao dịch nhỏ không thu hút sự chú ý của người khác, nay trước hành động thu mua Lãnh Thị của Hoa Thần, họ vung một khoản tiền lớn trắng trợn mua lại, khiến Hoa Thần lâm vào hoàn cảnh khó khăn, có điều không hề động đến Tần Vũ.
Diêu Bội Bội nghi ngờ hỏi Tiêu Trạch: “Cậu và Lý An Thần của Thịnh Thế hẳn là phải có quan hệ rất tốt.”
“Quan hệ vô cùng tốt.” Lúc Tiêu Trạch nói lời này, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau phát ra những tiếng ken két. Anh gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại cho Lý An Thần nhưng không ai nhấc máy, anh không hiểu rốt cuộc người anh em của mình ra tay với Hoa Thần vào thời điểm này là có mưu đồ gì.
Thị trường chứng khoán rối loạn, một thế lực mới xuất hiện trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Sự việc nhanh chóng có kết quả, lúc Toni đem tài liệu nội bộ của tập đoàn Thịnh Thế đến, Diêu Bội Bội chỉ cười, “Không ngờ vẫn thua trên tay cậu ta…”
Nhìn tư liệu có liên quan tới ban giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế mà Diêu Bội Bội vừa đặt lên bàn, Tiêu Trạch mỉm cười tự giễu. Có nằm mơ cũng không thể ngờ người bạn tốt nhất của anh lại liên kết với Lãnh Ngự Thần, mở công ty để đối phó với anh, Tiêu Trạch cười, nhưng lại càng muốn khóc hơn.
…
T98.
Cánh cửa gỗ chạm trổ ngăn cách âm thanh ồn ào bên ngoài, trong phòng, sắc mặt của từng người đều nghiêm nghị, Nhan Hoan ngồi bên quầy bar, cách xa Tiêu Trạch đang trong cơn thịnh nộ.
Lý An Thần bị Hạ Thiệu Nhiên đẩy vào cửa, chân bước lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống, đã lẩn trốn như một con chuột trong hang mà vẫn bị Hạ Thiệu Nhiên tóm được, anh ta chột dạ nhìn Tiêu Trạch, chấn chỉnh lại quần áo định ngồi xuống. Nhưng mông còn chưa chạm đến ghế sô-pha đã bị Bạch Diệc Phong đạp mạnh một cú, “Thằng khốn mày, còn dám ngồi à!” Bạch Diệc Phong nổi điên đầu tiên, níu cổ áo Lý An Thần quát: “Nói mau, Thịnh Thế rốt cuộc là thế nào?”
“Cậu muốn hỏi chuyện gì?” Lý An Thần vặn lại, “Như các cậu đều biết, Thịnh Thế là công ty tôi và Lãnh Ngự Thần hùn vốn, mấy năm nay công ty không ngừng phát triển vươn lên đứng đầu thành phố T, gần như tất cả các quyết định đều do anh ta chi phối, bốn mươi phần trăm cổ phần của tôi so với năm mươi lăm phần trăm của anh ta, chỉ có quyền lên tiếng, quyền lựa chọn, quyền phản đối, chứ không có quyền thi hành.”
“Mẹ nó, nói thản nhiên quá nhỉ.” Bạch Diệc Phong không khách khí buông lời độc địa, “Mày chính là điển hình rõ nhất cho việc bán bạn cầu vinh. Tại sao trước kia tao lại không phát hiện ra Lý An Thần mày có khả năng này chứ, nếu sớm biết mày sẽ giở trò với anh em thì tao đã không khoanh tay đứng nhìn, làm gì có chuyện ung dung ngồi đợi!”
“Cậu tưởng tôi muốn làm như vậy lắm sao? Bán bạn cầu vinh thì trong lòng tôi dễ chịu lắm à? Tôi còn có cách gì, mẹ nó, tôi mới là người ngột ngạt nhất.” Lý An Thần kéo cà vạt, ngồi xuống sô-pha, thở hồng hộc, nói: “Tên Lãnh Ngự Thần đó rất thủ đoạn, không cần tôi nói các cậu cũng biết, trong chuyện này, nếu tôi làm trái lời anh ta, sợ rằng Thịnh Thế chẳng còn chỗ cho Lý An Thần tôi sống yên ổn.
Giữa tình bạn và lợi ích, tôi chọn lợi ích, nếu như các cậu cũng phải đối mặt với tình huống như tôi thì các cậu sẽ chọn cái gì? Nếu chọn tình bạn thì cứ khinh bỉ tôi cũng được.”
Nói xong những lời này, Lý An Thần nhìn thẳng vào mắt Tiêu Trạch, “Trước đó tôi đã nhắc nhở cậu, nhưng cậu không để ý, sự việc đi đến nước này, tôi chỉ có thể nói, xin lỗi người anh em. Nếu ngay từ đầu tôi mà biết Lãnh Ngự Thần đối phó với cậu thì nói gì đi nữa tôi cũng sẽ không chọn anh ta làm đối tác, thiệt hại gây ra cho cậu tôi sẽ cố hết sức đền bù.”
Lợi ích và tình bạn, quả thật là một sự lựa chọn khó khăn.
Tiêu Trạch hai tay vuốt mặt, đứng dậy cài cúc áo Âu phục, gọi Nhan Hoan, “Đi thôi.”
Người bạn tốt nhất bỗng nhiên đứng ở phe kẻ địch, trong lòng vừa căm phẫn nhưng cũng vừa khổ sở, bàn tay siết vô lăng đến trắng bệch, Tiêu Trạch lái xe với tốc độ cực nhanh. Aston Martin màu bạc lao đi giữa những con phố tràn ngập sắc màu lung linh, cảnh vật hai bên đường biến thành những đường cong rực rỡ lập lòe hư ảo, Nhan Hoan giữ chặt tay nắm cửa, điên cuồng cùng anh, bị ép buộc phải hưởng thụ sự kích thích của tốc độ và tình cảm mãnh liệt.
“Muốn uống một chén không?” Nhan Hoan đề nghị.
“Đang có ý đó.” Tiêu Trạch dồn sức đánh tay lái cho xe quẹo vào một con đường khác.
Trong quán rượu nhỏ, hai người gọi vài món ăn, uống hết chén này sang chén khác, Nhan Hoan nói: “Mỗi người có một tín ngưỡng, lý tưởng, sự nghiệp, tình yêu, tình bạn, tình thân…
Người coi trọng gia đình sẽ xếp tình thân lên hàng đầu, phụ nữ thích xếp tình yêu lên trước, còn đàn ông thì lại quá đặt nặng sự nghiệp. Có lẽ, trong mắt Lý An Thần, Thịnh Thế do một tay anh ta gây dựng nên mới là quan trọng nhất, bạn bè bị xếp ở đằng sau.”
“Xếp ở cuối cùng sao?” Tiêu Trạch ngửa đầu rót rượu vào miệng.
Từ quán cơm nhỏ đi ra, bước chân hai người đã loạng choạng, mò mẫm lên xe trong con hẻm tối đen, Tiêu Trạch hung hăng hôn Nhan Hoan, nỗi bực dọc trong lòng khiến động tác của anh vừa ngang tàng vừa vội vã, Nhan Hoan bị đau khẽ kêu lên “Nhẹ thôi”. Không thể không chuyển bị động thành chủ động, cô dịu dàng hôn anh, ghé sát bên tai anh khe khẽ nỉ non: “Nhẹ thôi, Tiêu Trạch, em là Nhan Hoan…”
Lần đầu tiên Tiêu Trạch mạnh bạo như vậy, anh dùng tốc độ nhanh nhất lột sạch quần áo của cô, tách hai chân cô nhấc lên vai, động tác chiếm hữu mạnh mẽ như chạy nước rút khiến chiếc xe thể thao màu bạc cũng rung động theo. Nhan Hoan bám vào vai anh, gọi tên anh…
…
Lãnh Ngự Thần ra tay với Hoa Thần chỉ là bước thăm dò, không ai không e ngại tập đoàn Mạch Kha sau lưng Diêu Bội Bội, một khi đã chọc giận Pierce thì thực lực hùng hậu của Thịnh Thế ở thành phố T cũng chẳng đủ nhét kẽ răng. Thực tế chứng minh Lãnh Ngự Thần đã dự đoán đúng, Mạch Kha không vươn tay trợ giúp Diêu Bội Bội. Vì quan hệ của Nhan Hoan, Lãnh Ngự Thần đối với Hoa Thần cũng có điểm dừng.
Trong thư phòng rộng rãi sáng sủa, Diêu Bội Bội phiền não đưa tay đỡ trán, tài chính của Á Mỹ điều động để đối phó với Lãnh Thị cũng có hạn, phần lớn vốn đều đã bí mật dùng để mua mấy quả đồi trọc ở thành Bắc. Với thân phận Chủ tịch tập đoàn Á Mỹ của bà thì vẫn có thể huy động tài chính để giải quyết, nhưng bà không muốn làm như vậy. Từ khi bắt đầu, bà chỉ dùng việc trả thù Lãnh Thị để chứng minh năng lực của mình, để chiếm được ánh mắt tán dương của Pierce. Chỉ từ sau khi Nhan Hoan bị hại, bà mới chính thức muốn hủy hoại Lãnh gia. Bây giờ Lãnh Thị bị Lãnh Ngự Thần tiếp quản, một bác gái trung niên như bà nếu cứ khăng khăng đọ sức với người vai dưới thì sẽ bị kẻ khác chê cười. Chơi đùa, đọ sức gì đó, vẫn nên để cho những người trẻ tuổi đi.
Toni giày Tây Âu phục nghiêm chỉnh xách hành lý vào, cung kính đứng một bên, “Phu nhân, đã đến giờ.”
“Đượcrong giọng nói nhàn nhạt lộ ra chút mệt mỏi, Diêu Bội Bội nhếch môi, nụ cười hăng hái trong lành giúp lên tinh thần không ít.
Không thể để lại cho con gái một gương mặt than khóc tang thương mà bỏ đi!
Toni mở cửa lớn, Nhan Hoan đang chờ ở ngoài tiến vào, “Mẹ.”
Diêu Bội Bội nhìn thoáng qua người đứng phía sau cô, cười trêu: “Đến tiễn mẹ hay là muốn đi cùng mẹ hả?”
“Mẹ!”
“Được rồi, được rồi, biết con không nỡ rời bỏ cậu ta.”
Đối với lời trêu đùa của mẹ vợ tương lai, Tiêu Trạch chỉ mỉm cười.
Bốn người cùng xuống lầu, Diêu Bội Bội dặn dò Tiêu Trạch trông chừng Nhan Hoan, đặc biệt không được để cô đi đua xe, Nhan Hoan cũng khuyên mẹ vài câu, đừng cứ bận bịu công tác mà hãy dành nhiều thời gian hơn cho Pierce.
Mặt đất phủ một lớp tuyết trắng, máy bay trực thăng chuẩn bị cất cánh, Diêu Bội Bội nắm tay con gái đặt vào lòng bàn tay Tiêu Trạch, nói: “Hợp tác rất vui vẻ, có điều thời gian quá ngắn, tôi vốn định sau khi thu mua thành công Lãnh Thị sẽ giao nó và Hoa Thần cho cậu quản lý, haiz, bây giờ đành nhường lại chiến trường cho những người trẻ tuổi. Còn đứa con gái bướng bỉnh này của tôi cũng giao cho cậu chăm sóc.”
“So với Lãnh Thị và Hoa Thần, cô ấy mới là món quà quý nhất mà con nhận được, con sẽ hết sức trân trọng, cảm ơn mẹ vợ.” Tiêu Trạch nắm chặt tay Nhan Hoan, mỉm cười vui vẻ.
“Gọi mẹ vợ sớm quá!” Diêu Bội Bội bật cười vài tiếng xong lại nghiêm túc: “Tôi đi rồi, một mình cậu phải đối mặt với Lãnh Ngự Thần, có thể khẳng định cậu ta tuyệt đối sẽ không khoan dung với Tần Vũ như với Hoa Thần, có thể thua, cũng có thể thắng.” Diêu Bội Bội nhìn lướt qua Nhan Hoan rồi nói tiếp: “Cho dù là vì con bé, hay là vì chính cậu, cũng đều phải cứng rắn kiên trì.” Diêu Bội Bội đặt một món đồ vào tay Tiêu Trạch, nắm chặt. “Cố gắng lên!”
Tiêu Trạch mở lòng bàn tay cúi đầu nhìn, là một miếng kim loại màu bạc, chưa kịp suy nghĩ nhiều thì sự chú ý đã bị hấp dẫn bởi tiếng cánh quạt cực lớn trên đỉnh đầu.
Một máy bay trực thăng từ từ giảm tốc độ trong tầm mắt mọi người, nhìn thấy người trong buồng lái, hai mắt Diêu Bội Bội bỗng nhòe đi.
“Là tiên sinh!” Toni kinh ngạc hô lên.
Cánh quạt xoáy lên gió lớn, Diêu Bội Bội không đợi máy bay dừng lại đã lao vào, quần áo bị gió thổi phần phật, bà giữ chặt cổ áo đứng trong gió lớn cuồn cuộn, chờ đợi người trong lòng.
Tốc độ quay của cánh quạt chậm lại, gió hạ dần, Pierce mặc áo khoác da đi giày Martens [1] từ cabin bước xuống, từng bước chân vững chãi hướng về phía Diêu Bội Bội, đôi mắt xanh ngập tràn vẻ dịu dàng vô hạn chỉ nhìn một mình bà, Diêu Bội Bội lại như đang sắp khóc.
[1] DR Martens: Nhãn hiệu giày dép lâu đời nổi tiếng của Anh:
Họ nhìn nhau, rất lâu, rất lâu.
Pierce nói: “Em yêu, anh đến đón em về nhà.”
Diêu Bội Bội cúi đầu, giữa hàng lông mày chau lại dần hiển hiện niềm vui, đầu ngón tay lặng lẽ lau đi giọt lệ nơi khóe mắt. Trước mặt bọn trẻ mà khóc thì thật quá mất mặt, cho dù có cảm động muốn khóc bao nhiêu cũng đành cố gắng kìm nén.
Diêu Bội Bội nhìn lớp tuyết trắng đang dần dần tan ra dưới ánh mặt trời, nói: “Nhưng mà, em vẫn chưa muốn về nhà, còn rất nhiều việc chưa làm xong.”
“…” Đôi đồng tử xanh thẳm hơi kinh ngạc, chút ánh sáng vừa lóe lên lại mơ hồ trầm xuống.
Diêu Bội Bội lại nói: “Em muốn đi Hokkaido ngắm tuyết.” Bà ngẩng đầu dè dặt hỏi: “Có thể đi cùng em không?”
“Đương nhiên có thể.” Pierce mỉm cười ôm chặt bà vào lòng, ánh mắt sáng quắc, “Đi đâu cũng được, chỉ cần em muốn.”
“…”
Hai người chăm chú nhìn chính mình trong mắt người kia, Pierce cao lớn cúi đầu, Diêu Bội Bội xấu hổ, “Các con đang nhìn đấy!”
Pierce ngẩng đầu mỉm cười nhìn sang, Tiêu Trạch lập tức ôm Nhan Hoan xoay người sang chỗ khác, Toni cũng ngơ ngác quay mặt vào tường.
Nhan Hoan nhịn cười khẽ hỏi: “Anh đoán bọn họ đang làm gì?”
“Muốn biết à?”
“…” Cô mím môi cười.
Một ngón tay Tiêu Trạch nâng cằm cô lên, phủ môi xuống.
Ôi! Toni đứng cạnh tường âm thầm kêu rên: Có để cho người cô đơn tôi đây được sống nữa không!
Lúc Pierce buông Diêu Bội Bội ra, Tiêu Trạch và Nhan Hoan vẫn đang hôn nhau khó dứt ra được, cánh tay Tiêu Trạch vòng quanh eo cô, tay Nhan Hoan ôm lấy cổ anh.
“Khụ!” Một tiếng ho nhẹ cắt ngang hai người.
Mặt Nhan Hoan đỏ bừng, trong mắt Tiêu Trạch là nét rạng rỡ, dáng vẻ như chưa được thỏa mãn.
Nhan Hoan cứ há miệng nhưng lại nghẹn ngào, cho đến khi bóng hình cao lớn càng đi càng xa, một chân bước lên phi cơ…
“Ba!”
Âm điệu khàn khàn thoát ra khỏi cổ họng Nhan Hoan, Diêu Bội Bội không thể tin được lấy tay che miệng, hai mắt rưng rưng, Pierce sững sờ ngây ngẩn, khuôn mặt cương nghị lộ ra vẻ xúc động, một chân đạp lên phi cơ giữ nguyên tại chỗ.
Pierce nói: “Thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta là ngày mẹ con gả cho ta, và bây giờ, Hoan Hoan, tiếng ba này đã để ta phải đợi quá lâu, có thể gọi một lần nữa được không?”
“Ba, ba!” Nhan Hoan lướt qua Diêu Bội Bội ôm chầm lấy Pierce, mặt dán vào lồng ngực ông, nói: “Tuy ngoài miệng con một mực không thừa nhận, nhưng trong lòng, từ lâu người đã chính là ba của con.”
Nó không phải là mẹ năm xưa, Tiêu Trạch cũng không phải Lãnh Thế Hùng ngày đó. Cho dù Tiểu Mạn có cắt cổ tay một trăm lần, Tiêu Trạch cũng không hề đau lòng chút nào.”
“…” Từ Giai Oánh bị nhìn hơi chột dạ, quay đầu ngó nghiêng xung quanh. Diêu Bội Bội cướp đi Lãnh Thị đã là một kết cục chắc chắn, tiền thì không, nhưng người không thể không có, bà ta phải sử dụng một chiêu cuối cùng, bảo con gái dùng cái chết để buộc Tiêu Trạch đi vào khuôn phép. Cũng như năm đó bà ta buộc Lãnh Thế Hùng phải ly hôn với Diêu Bội Bội vậy.
“Con phải đưa Tiểu Mạn đi, nếu cứ tiếp tục ở lại bên mẹ thì sớm muộn cũng sẽ mất mạng.” Lãnh Ngự Thần nói xong câu đó liền bỏ đi không quay đầu lại.
Từ Giai Oánh bị đả kích nặng nề, không ngờ trong lòng con trai, bà ta lại là một kẻ ác độc như vậy, thậm chí đến mạng con gái mình mà cũng muốn. Ông trời ơi, bà ta đã làm gì chứ!
Trong phòng bệnh, ăn xong gói khoai tây chiên cuối cùng, một tia hi vọng cuối cùng của Lãnh Tiểu Mạn cũng hoàn toàn tiêu tan, kéo chiếc chăn trắng toát lên che đầu, nước mắt lặng lẽ chảy xuống.
Người đàn ông đó không thương mày, có làm gì cũng vô ích.
Cứ tiếp tục dây dưa sẽ chỉ có mình mày đau khổ.
Lau khô nước mắt, vén chăn lên, rút kim truyền dịch.
“Về nhà.”
…
Lãnh Thị không có Lãnh Ngự Thần thì không thể chống đỡ được, gần như toàn bộ tiền đổ vào các hạng mục đều bị chặn đứng, các lực lượng cả bên trong lẫn bên ngoài làm cho cổ phiếu sụt giá nghiêm trọng, từ đó bị Tiêu Trạch và Diêu Bội Bội mua vào không ít. Trong văn phòng của Hoa Thần, Diêu Bội Bội đang cùng Tiêu Trạch uống rượu vang chúc mừng, Diêu Bội Bội hỏi: “Giải quyết xong Lãnh Thị, tôi sẽ trở về Anh Quốc.”
Tiêu Trạch sờ sờ cằm, nói: “Nếu như máy bay còn chỗ thì tốt nhất dẫn theo cháu và Nhan Hoan, cháu muốn chính thức nói chuyện cầu hôn với bác gái và Hill tiên sinh, xin được gả Nhan Hoan cho cháu.”
Cả hai đều đang đắm chìm trong những chuyện tốt đẹp, không chú ý đường cong trên màn hình máy tính bắt đầu biến đổi. Cửa văn phòng đột nhiên bị người đẩy ra, trợ lý Toni của Diêu Bội Bội đi vào, nói: “Phu nhân, có người thu mua cổ phiếu của chúng ta với số lượng lớn.”
Tiêu Trạch và Diêu Bội Bội đều kinh ngạc.
Tiêu Trạch nói: “Có biết là công ty nào không?”
Toni: “Là tập đoàn Thịnh Thế ở thành phố T.”
“Cái gì? Nhắc lại lần nữa?” Tiêu Trạch không thể tin vào tai mình, anh biết rõ công ty kia là của… Lý An Thần.
“Là tập đoàn Thịnh Thế ở thành phố T, Tiêu tiên sinh.”
Tiêu Trạch kinh hoàng câm lặng, nặng nề ngả ra ghế sô-pha…
Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, nước chảy dài lâu cũng có ngày mòn đá. Tập đoàn Thịnh Thế ở thành phố T thu mua cổ phiếu của Hoa Thần cũng không phải ngày một ngày hai, từ những khoản giao dịch nhỏ không thu hút sự chú ý của người khác, nay trước hành động thu mua Lãnh Thị của Hoa Thần, họ vung một khoản tiền lớn trắng trợn mua lại, khiến Hoa Thần lâm vào hoàn cảnh khó khăn, có điều không hề động đến Tần Vũ.
Diêu Bội Bội nghi ngờ hỏi Tiêu Trạch: “Cậu và Lý An Thần của Thịnh Thế hẳn là phải có quan hệ rất tốt.”
“Quan hệ vô cùng tốt.” Lúc Tiêu Trạch nói lời này, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau phát ra những tiếng ken két. Anh gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại cho Lý An Thần nhưng không ai nhấc máy, anh không hiểu rốt cuộc người anh em của mình ra tay với Hoa Thần vào thời điểm này là có mưu đồ gì.
Thị trường chứng khoán rối loạn, một thế lực mới xuất hiện trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người. Sự việc nhanh chóng có kết quả, lúc Toni đem tài liệu nội bộ của tập đoàn Thịnh Thế đến, Diêu Bội Bội chỉ cười, “Không ngờ vẫn thua trên tay cậu ta…”
Nhìn tư liệu có liên quan tới ban giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế mà Diêu Bội Bội vừa đặt lên bàn, Tiêu Trạch mỉm cười tự giễu. Có nằm mơ cũng không thể ngờ người bạn tốt nhất của anh lại liên kết với Lãnh Ngự Thần, mở công ty để đối phó với anh, Tiêu Trạch cười, nhưng lại càng muốn khóc hơn.
…
T98.
Cánh cửa gỗ chạm trổ ngăn cách âm thanh ồn ào bên ngoài, trong phòng, sắc mặt của từng người đều nghiêm nghị, Nhan Hoan ngồi bên quầy bar, cách xa Tiêu Trạch đang trong cơn thịnh nộ.
Lý An Thần bị Hạ Thiệu Nhiên đẩy vào cửa, chân bước lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống, đã lẩn trốn như một con chuột trong hang mà vẫn bị Hạ Thiệu Nhiên tóm được, anh ta chột dạ nhìn Tiêu Trạch, chấn chỉnh lại quần áo định ngồi xuống. Nhưng mông còn chưa chạm đến ghế sô-pha đã bị Bạch Diệc Phong đạp mạnh một cú, “Thằng khốn mày, còn dám ngồi à!” Bạch Diệc Phong nổi điên đầu tiên, níu cổ áo Lý An Thần quát: “Nói mau, Thịnh Thế rốt cuộc là thế nào?”
“Cậu muốn hỏi chuyện gì?” Lý An Thần vặn lại, “Như các cậu đều biết, Thịnh Thế là công ty tôi và Lãnh Ngự Thần hùn vốn, mấy năm nay công ty không ngừng phát triển vươn lên đứng đầu thành phố T, gần như tất cả các quyết định đều do anh ta chi phối, bốn mươi phần trăm cổ phần của tôi so với năm mươi lăm phần trăm của anh ta, chỉ có quyền lên tiếng, quyền lựa chọn, quyền phản đối, chứ không có quyền thi hành.”
“Mẹ nó, nói thản nhiên quá nhỉ.” Bạch Diệc Phong không khách khí buông lời độc địa, “Mày chính là điển hình rõ nhất cho việc bán bạn cầu vinh. Tại sao trước kia tao lại không phát hiện ra Lý An Thần mày có khả năng này chứ, nếu sớm biết mày sẽ giở trò với anh em thì tao đã không khoanh tay đứng nhìn, làm gì có chuyện ung dung ngồi đợi!”
“Cậu tưởng tôi muốn làm như vậy lắm sao? Bán bạn cầu vinh thì trong lòng tôi dễ chịu lắm à? Tôi còn có cách gì, mẹ nó, tôi mới là người ngột ngạt nhất.” Lý An Thần kéo cà vạt, ngồi xuống sô-pha, thở hồng hộc, nói: “Tên Lãnh Ngự Thần đó rất thủ đoạn, không cần tôi nói các cậu cũng biết, trong chuyện này, nếu tôi làm trái lời anh ta, sợ rằng Thịnh Thế chẳng còn chỗ cho Lý An Thần tôi sống yên ổn.
Giữa tình bạn và lợi ích, tôi chọn lợi ích, nếu như các cậu cũng phải đối mặt với tình huống như tôi thì các cậu sẽ chọn cái gì? Nếu chọn tình bạn thì cứ khinh bỉ tôi cũng được.”
Nói xong những lời này, Lý An Thần nhìn thẳng vào mắt Tiêu Trạch, “Trước đó tôi đã nhắc nhở cậu, nhưng cậu không để ý, sự việc đi đến nước này, tôi chỉ có thể nói, xin lỗi người anh em. Nếu ngay từ đầu tôi mà biết Lãnh Ngự Thần đối phó với cậu thì nói gì đi nữa tôi cũng sẽ không chọn anh ta làm đối tác, thiệt hại gây ra cho cậu tôi sẽ cố hết sức đền bù.”
Lợi ích và tình bạn, quả thật là một sự lựa chọn khó khăn.
Tiêu Trạch hai tay vuốt mặt, đứng dậy cài cúc áo Âu phục, gọi Nhan Hoan, “Đi thôi.”
Người bạn tốt nhất bỗng nhiên đứng ở phe kẻ địch, trong lòng vừa căm phẫn nhưng cũng vừa khổ sở, bàn tay siết vô lăng đến trắng bệch, Tiêu Trạch lái xe với tốc độ cực nhanh. Aston Martin màu bạc lao đi giữa những con phố tràn ngập sắc màu lung linh, cảnh vật hai bên đường biến thành những đường cong rực rỡ lập lòe hư ảo, Nhan Hoan giữ chặt tay nắm cửa, điên cuồng cùng anh, bị ép buộc phải hưởng thụ sự kích thích của tốc độ và tình cảm mãnh liệt.
“Muốn uống một chén không?” Nhan Hoan đề nghị.
“Đang có ý đó.” Tiêu Trạch dồn sức đánh tay lái cho xe quẹo vào một con đường khác.
Trong quán rượu nhỏ, hai người gọi vài món ăn, uống hết chén này sang chén khác, Nhan Hoan nói: “Mỗi người có một tín ngưỡng, lý tưởng, sự nghiệp, tình yêu, tình bạn, tình thân…
Người coi trọng gia đình sẽ xếp tình thân lên hàng đầu, phụ nữ thích xếp tình yêu lên trước, còn đàn ông thì lại quá đặt nặng sự nghiệp. Có lẽ, trong mắt Lý An Thần, Thịnh Thế do một tay anh ta gây dựng nên mới là quan trọng nhất, bạn bè bị xếp ở đằng sau.”
“Xếp ở cuối cùng sao?” Tiêu Trạch ngửa đầu rót rượu vào miệng.
Từ quán cơm nhỏ đi ra, bước chân hai người đã loạng choạng, mò mẫm lên xe trong con hẻm tối đen, Tiêu Trạch hung hăng hôn Nhan Hoan, nỗi bực dọc trong lòng khiến động tác của anh vừa ngang tàng vừa vội vã, Nhan Hoan bị đau khẽ kêu lên “Nhẹ thôi”. Không thể không chuyển bị động thành chủ động, cô dịu dàng hôn anh, ghé sát bên tai anh khe khẽ nỉ non: “Nhẹ thôi, Tiêu Trạch, em là Nhan Hoan…”
Lần đầu tiên Tiêu Trạch mạnh bạo như vậy, anh dùng tốc độ nhanh nhất lột sạch quần áo của cô, tách hai chân cô nhấc lên vai, động tác chiếm hữu mạnh mẽ như chạy nước rút khiến chiếc xe thể thao màu bạc cũng rung động theo. Nhan Hoan bám vào vai anh, gọi tên anh…
…
Lãnh Ngự Thần ra tay với Hoa Thần chỉ là bước thăm dò, không ai không e ngại tập đoàn Mạch Kha sau lưng Diêu Bội Bội, một khi đã chọc giận Pierce thì thực lực hùng hậu của Thịnh Thế ở thành phố T cũng chẳng đủ nhét kẽ răng. Thực tế chứng minh Lãnh Ngự Thần đã dự đoán đúng, Mạch Kha không vươn tay trợ giúp Diêu Bội Bội. Vì quan hệ của Nhan Hoan, Lãnh Ngự Thần đối với Hoa Thần cũng có điểm dừng.
Trong thư phòng rộng rãi sáng sủa, Diêu Bội Bội phiền não đưa tay đỡ trán, tài chính của Á Mỹ điều động để đối phó với Lãnh Thị cũng có hạn, phần lớn vốn đều đã bí mật dùng để mua mấy quả đồi trọc ở thành Bắc. Với thân phận Chủ tịch tập đoàn Á Mỹ của bà thì vẫn có thể huy động tài chính để giải quyết, nhưng bà không muốn làm như vậy. Từ khi bắt đầu, bà chỉ dùng việc trả thù Lãnh Thị để chứng minh năng lực của mình, để chiếm được ánh mắt tán dương của Pierce. Chỉ từ sau khi Nhan Hoan bị hại, bà mới chính thức muốn hủy hoại Lãnh gia. Bây giờ Lãnh Thị bị Lãnh Ngự Thần tiếp quản, một bác gái trung niên như bà nếu cứ khăng khăng đọ sức với người vai dưới thì sẽ bị kẻ khác chê cười. Chơi đùa, đọ sức gì đó, vẫn nên để cho những người trẻ tuổi đi.
Toni giày Tây Âu phục nghiêm chỉnh xách hành lý vào, cung kính đứng một bên, “Phu nhân, đã đến giờ.”
“Đượcrong giọng nói nhàn nhạt lộ ra chút mệt mỏi, Diêu Bội Bội nhếch môi, nụ cười hăng hái trong lành giúp lên tinh thần không ít.
Không thể để lại cho con gái một gương mặt than khóc tang thương mà bỏ đi!
Toni mở cửa lớn, Nhan Hoan đang chờ ở ngoài tiến vào, “Mẹ.”
Diêu Bội Bội nhìn thoáng qua người đứng phía sau cô, cười trêu: “Đến tiễn mẹ hay là muốn đi cùng mẹ hả?”
“Mẹ!”
“Được rồi, được rồi, biết con không nỡ rời bỏ cậu ta.”
Đối với lời trêu đùa của mẹ vợ tương lai, Tiêu Trạch chỉ mỉm cười.
Bốn người cùng xuống lầu, Diêu Bội Bội dặn dò Tiêu Trạch trông chừng Nhan Hoan, đặc biệt không được để cô đi đua xe, Nhan Hoan cũng khuyên mẹ vài câu, đừng cứ bận bịu công tác mà hãy dành nhiều thời gian hơn cho Pierce.
Mặt đất phủ một lớp tuyết trắng, máy bay trực thăng chuẩn bị cất cánh, Diêu Bội Bội nắm tay con gái đặt vào lòng bàn tay Tiêu Trạch, nói: “Hợp tác rất vui vẻ, có điều thời gian quá ngắn, tôi vốn định sau khi thu mua thành công Lãnh Thị sẽ giao nó và Hoa Thần cho cậu quản lý, haiz, bây giờ đành nhường lại chiến trường cho những người trẻ tuổi. Còn đứa con gái bướng bỉnh này của tôi cũng giao cho cậu chăm sóc.”
“So với Lãnh Thị và Hoa Thần, cô ấy mới là món quà quý nhất mà con nhận được, con sẽ hết sức trân trọng, cảm ơn mẹ vợ.” Tiêu Trạch nắm chặt tay Nhan Hoan, mỉm cười vui vẻ.
“Gọi mẹ vợ sớm quá!” Diêu Bội Bội bật cười vài tiếng xong lại nghiêm túc: “Tôi đi rồi, một mình cậu phải đối mặt với Lãnh Ngự Thần, có thể khẳng định cậu ta tuyệt đối sẽ không khoan dung với Tần Vũ như với Hoa Thần, có thể thua, cũng có thể thắng.” Diêu Bội Bội nhìn lướt qua Nhan Hoan rồi nói tiếp: “Cho dù là vì con bé, hay là vì chính cậu, cũng đều phải cứng rắn kiên trì.” Diêu Bội Bội đặt một món đồ vào tay Tiêu Trạch, nắm chặt. “Cố gắng lên!”
Tiêu Trạch mở lòng bàn tay cúi đầu nhìn, là một miếng kim loại màu bạc, chưa kịp suy nghĩ nhiều thì sự chú ý đã bị hấp dẫn bởi tiếng cánh quạt cực lớn trên đỉnh đầu.
Một máy bay trực thăng từ từ giảm tốc độ trong tầm mắt mọi người, nhìn thấy người trong buồng lái, hai mắt Diêu Bội Bội bỗng nhòe đi.
“Là tiên sinh!” Toni kinh ngạc hô lên.
Cánh quạt xoáy lên gió lớn, Diêu Bội Bội không đợi máy bay dừng lại đã lao vào, quần áo bị gió thổi phần phật, bà giữ chặt cổ áo đứng trong gió lớn cuồn cuộn, chờ đợi người trong lòng.
Tốc độ quay của cánh quạt chậm lại, gió hạ dần, Pierce mặc áo khoác da đi giày Martens [1] từ cabin bước xuống, từng bước chân vững chãi hướng về phía Diêu Bội Bội, đôi mắt xanh ngập tràn vẻ dịu dàng vô hạn chỉ nhìn một mình bà, Diêu Bội Bội lại như đang sắp khóc.
[1] DR Martens: Nhãn hiệu giày dép lâu đời nổi tiếng của Anh:
Họ nhìn nhau, rất lâu, rất lâu.
Pierce nói: “Em yêu, anh đến đón em về nhà.”
Diêu Bội Bội cúi đầu, giữa hàng lông mày chau lại dần hiển hiện niềm vui, đầu ngón tay lặng lẽ lau đi giọt lệ nơi khóe mắt. Trước mặt bọn trẻ mà khóc thì thật quá mất mặt, cho dù có cảm động muốn khóc bao nhiêu cũng đành cố gắng kìm nén.
Diêu Bội Bội nhìn lớp tuyết trắng đang dần dần tan ra dưới ánh mặt trời, nói: “Nhưng mà, em vẫn chưa muốn về nhà, còn rất nhiều việc chưa làm xong.”
“…” Đôi đồng tử xanh thẳm hơi kinh ngạc, chút ánh sáng vừa lóe lên lại mơ hồ trầm xuống.
Diêu Bội Bội lại nói: “Em muốn đi Hokkaido ngắm tuyết.” Bà ngẩng đầu dè dặt hỏi: “Có thể đi cùng em không?”
“Đương nhiên có thể.” Pierce mỉm cười ôm chặt bà vào lòng, ánh mắt sáng quắc, “Đi đâu cũng được, chỉ cần em muốn.”
“…”
Hai người chăm chú nhìn chính mình trong mắt người kia, Pierce cao lớn cúi đầu, Diêu Bội Bội xấu hổ, “Các con đang nhìn đấy!”
Pierce ngẩng đầu mỉm cười nhìn sang, Tiêu Trạch lập tức ôm Nhan Hoan xoay người sang chỗ khác, Toni cũng ngơ ngác quay mặt vào tường.
Nhan Hoan nhịn cười khẽ hỏi: “Anh đoán bọn họ đang làm gì?”
“Muốn biết à?”
“…” Cô mím môi cười.
Một ngón tay Tiêu Trạch nâng cằm cô lên, phủ môi xuống.
Ôi! Toni đứng cạnh tường âm thầm kêu rên: Có để cho người cô đơn tôi đây được sống nữa không!
Lúc Pierce buông Diêu Bội Bội ra, Tiêu Trạch và Nhan Hoan vẫn đang hôn nhau khó dứt ra được, cánh tay Tiêu Trạch vòng quanh eo cô, tay Nhan Hoan ôm lấy cổ anh.
“Khụ!” Một tiếng ho nhẹ cắt ngang hai người.
Mặt Nhan Hoan đỏ bừng, trong mắt Tiêu Trạch là nét rạng rỡ, dáng vẻ như chưa được thỏa mãn.
Nhan Hoan cứ há miệng nhưng lại nghẹn ngào, cho đến khi bóng hình cao lớn càng đi càng xa, một chân bước lên phi cơ…
“Ba!”
Âm điệu khàn khàn thoát ra khỏi cổ họng Nhan Hoan, Diêu Bội Bội không thể tin được lấy tay che miệng, hai mắt rưng rưng, Pierce sững sờ ngây ngẩn, khuôn mặt cương nghị lộ ra vẻ xúc động, một chân đạp lên phi cơ giữ nguyên tại chỗ.
Pierce nói: “Thời khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta là ngày mẹ con gả cho ta, và bây giờ, Hoan Hoan, tiếng ba này đã để ta phải đợi quá lâu, có thể gọi một lần nữa được không?”
“Ba, ba!” Nhan Hoan lướt qua Diêu Bội Bội ôm chầm lấy Pierce, mặt dán vào lồng ngực ông, nói: “Tuy ngoài miệng con một mực không thừa nhận, nhưng trong lòng, từ lâu người đã chính là ba của con.”