Từ sáng nhìn thấy Lý An Thần thì có dự cảm bất an, bây giờ nhìn thấy Tiêu Trạch lại có một loại cảm giác không thể trốn tránh.
Nhan Hoan dứt khoát quyết định, hơi có ý khiêu khích nói: “Anh cảm thấy tôi sẽ sợ một người đàn ông đã thua tôi hai lần sao?”
Gạt cánh tay đang bị Lý An Thần giữ, Nhan Hoan kéo ghế ngồi xuống đối diện Tiêu Trạch, lớn mật nhìn thẳng vào anh.
Không giống vẻ phóng túng bất trị tối qua, người đàn ông trước mặt mái tóc được chải gọn gàng, cẩn thận, áo sơ-mi đơn giản tôn lên chiếc cà-vạt tinh tế, rõ ràng là dáng vẻ một nhân vật tinh anh trong giới kinh doanh.
Còn Nhan Hoan trong mắt Tiêu Trạch vẫn giống như tối qua, tóc dài xõa vai, áo phông quần jeans, ăn mặc tùy tiện nhưng không mất đi vẻ gợi cảm. Cổ áo phông rộng vừa vặn để lộ xương quai xanh đẹp đẽ, nhìn vào rất mê người.
Hai người đọ mắt, không khí xung quanh lập tức có sự thay đổi.
Lý An Thần không hiểu Tiêu Trạch có ý đồ gì khi bảo anh ta đưa người tới đây, anh ta bị khí thế tỏa ra từ mỗi người làm cho da đầu cũng run lên, mở chai rượu vang rót cho từng người, cười nói: “Có thể ngồi ăn cơm cùng bàn chính là duyên phận, mọi người đã quen nhau, sau này sẽ là bạn bè, hai người lại đều thích chơi xe, chắc rằng về sau sẽ vô cùng vui vẻ.”
Hai người kia không ai lên tiếng, chỉ tiếp tục nhìn nhau như trước.
Lý An Thần thấy mình bị bỏ mặc, bèn ngồi xuống, hết nhìn cô, lại nhìn anh. Cũng may nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, anh ta nhiệt tình giới thiệu với Nhan Hoan các món đặc sản ở đây.
Vì phải lái xe, trong ly chỉ rót một chút rượu vang đỏ. Tiêu Trạch đưa tay nâng ly rượu, hướng về phía Nhan Hoan kính.
Ngoại trừ ánh mắt chân thành sáng ngời xuyên qua ly thủy tinh màu vỏ quýt, Nhan Hoan còn nhìn thấy một chiếc đồng hồ màu đen trên cổ tay anh ta.
Đồng hồ rất đẹp, không phải kiểu dáng quá thời thượng, mặt trên đồng hồ được khảm đầy những viên kim cương màu đen, dây đeo là hai hàng xích bằng thạch anh cũng màu đen.
Hai hàng dây xích nhìn có vẻ hơi mỏng manh trên cổ tay mạnh mẽ rắn chắc của anh ta, Nhan Hoan chưa kịp nhìn kỹ đã bị câu nói của Tiêu Trạch làm giật mình.
Tiêu Trạch nói: “Xin mời cao thủ.”
Nhan Hoan sửng sốt, hơi khó tin nhìn anh.
“Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó, thua chính là thua, tài nghệ không bằng chính là tài nghệ không bằng, tối qua thua cô ở Bình Sơn, Tiêu Trạch tôi tâm phục khẩu phục, trong thâm tâm vô cùng kính nể kỹ thuật lái xe cao siêu của cô. Tuy nhiên, cô là phụ nữ. Tôi không thể nào vĩnh viễn chạy phía sau cô.” Khóe miệng Tiêu Trạch cong lên, ánh mắt trầm tĩnh: “Tôi sẽ đuổi theo cô.”
Chén rượu chạm môi, Tiêu Trạch nhấp một ngụm nhỏ.
Không phải ai cũng có dũng khí thừa nhận mình thua ở trước mặt đối thủ. Nói được những lời này, ít nhất cho thấy anh ta cũng là người đàn ông có khí phách.
Nhìn chăm chú vào cặp mắt đặc biệt sâu thẳm mê người, Nhan Hoan nâng ly rượu khẽ nhấp. Một câu đuổi theo cô cũng như chạy phía sau, khiến cô cảm thấy rất áp lực.
Lý An Thần cầm đũa gắp đồ ăn vào trong bát của Nhan Hoan, đôi mày thanh tú của Nhan Hoan hơi nhíu lại, dù không thích nhưng cô vẫn cố ăn hết từng miếng, tất cả cử chỉ và nét mặt của cô hoàn toàn rơi vào trong mắt Tiêu Trạch.
Cô gái này thích sạch sẽ, không thích quá gần gũi với người khác.
Có Lý An Thần, không khí tuyệt đối sẽ không tẻ nhạt, anh ta như một đứa trẻ hiếu kỳ, liên tục hỏi Nhan Hoan hết chuyện này đến chuyện khác. Ví dụ như, đã lái xe bao nhiêu năm, trước kia làm gì, sao lại đi làm thợ sửa chữa xe thể thao, vân vân. Nhan Hoan lảng tránh đáp qua loa, đến khi không kiên nhẫn được nữa, bèn lạnh lùng hỏi một câu: “Anh gọi tôi đến để ăn cơm, hay là điều tra hộ khẩu của tôi.”
“Điều tra hộ khẩu.”
Nhan Hoan trừng mắt, định hạ đũa xuống.
Lý An Thần cười hì hì lộ ra tám chiếc răng nhỏ trắng sáng, đổi giọng, “Ăn cơm.”
Nhan Hoan liế anh ta một cái, vươn đũa gắp thức ăn. Tướng ăn của cô không thể nói là thô lỗ, cũng chưa đến mức tao nhã, chính là kiểu tự nhiên, không giả tạo. Phần lớn thời gian ánh mắt Tiêu Trạch đều đặt trên người cô, hơn nữa còn là kiểu rất trắng trợn hiển nhiên. Anh chính là như vậy, luôn luôn rất chuyên chú, rất cố chấp đối với những thứ bản thân cảm thấy hứng thú.
Về kiểu nhìn chăm chú nhiệt tình này, Nhan Hoan quyết định mặc kệ.
Loại ánh mắt chỉ có thể thấy khi nhìn xe thể thao đẳng cấp lại có thể sử dụng đối với phụ nữ, Lý An Thần đọc thấy điều gì đó không bình thường trong mắt Tiêu Trạch, đúng lúc có điện thoại gọi tới, anh ta mượn cớ bỏ đi, để lại không gian cho hai người.
Tiêu Trạch đã ăn no, đặt đũa xuống, ngả người vào lưng ghế, nâng cổ tay trái có đeo đồng hồ, lấy một điếu thuốc trong hộp, bật lửa, chậm rãi đưa lên miệng, từ tốn nhả từng làn khói mỏng như sương mù.
Không thể không thừa nhận, tư thế hút thuốc của người đàn ông này cực kỳ đẹp mắt, đôi mắt lim dim, hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc đặt bên đôi môi mỏng, hít một hơi rồi lại dời đi, nhả ra một vòng khói, cuối cùng chỉ còn tàn thuốc nhẹ nhàng rơi xuống, từng động tác đều tao nhã, tuyệt đẹp, một người đàn ông đặc biệt.
Cả căn phòng nhanh chóng bị mùi hương thuốc lá chiếm cứ. Đó là hương vị của tình yêu cuồng nhiệt, bạc hà và thuốc lá kết hợp với nhau, mát lạnh, sâu lắng nhưng phức tạp.
Cách một làn sương mờ, Nhan Hoan nhìn thấy khóe môi anh ta hơi nhếch lên, cô không khỏi nhíu mày.
Tiêu Trạch cầm gạt tàn thuốc thong thả đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa đang đóng chặt, làn gió tràn vào lập tức thổi tan sương mù, đầu lọc tàn lụi rơi xuống gạt tàn thuốc, anh nói: “Ghét mùi thuốc lá?”
“Không.” Nhan Hoan trả lời đơn giản.
Anh lại rút một điếu thuốc, bật lửa, đứng bên cửa sổ bắt đầu hút, không tiếp tục nhìn cô, cũng không nói với cô lời nào, chỉ để lại cho cô một bóng dáng nghiêng nghiêng cao ngất, một bên sườn mặt anh tuấn, cùng một tư thế hút thuốc vô cùng đẹp mắt.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, hai người cứ thế một đứng một ngồi, không ai tập trung vào ai.
Tiêu Trạch cúi đầu nhìn đồng hồ, dập tắt thuốc, nói: “Đi thôi.”
“Không đợi anh ta sao?” Nhan Hoan hỏi.
“Cậu ta không về đâu.”
“Tôi chỉ chọc ghẹo một câu, anh ta một mình đi trước, được lắm.” Nhan Hoan vẻ mặt giận dữ đi ra ngoài, bị Tiêu Trạch gọi lại.
“Chờ đã, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa cô về.”
“Không cần làm phiền Trạch thiếu.”
“Ở đây không gọi được xe.”
“…”
Nhan Hoan đứng lại, Tiêu Trạch cầm chìa khóa đi vượt lên phía trước cô, cô cắn răng, không tình nguyện chậm chạp đi theo. Lúc đi đến đại sảnh, không biết Tiêu Trạch nói gì đó với quản lý, quản lý vội vàng chạy ra ngoài.
Trong sân đã sớm không còn thấy bóng dáng chiếc GTR màu lam, Tiêu Trạch điều khiển xe mở cửa, từ chiếc xe bên cạnh có một người đàn ông cao gầy cầm tập tài liệu chui ra.
Tống Thế Phong tiến đến, ánh mắt đảo qua Nhan Hoan đang đi tới từ bên này, lễ độ nói: “Tiêu tổng, tôi là Tống Thế Phong của Giang Hân, làm phiền chút thời gian của ngài!”
Tiêu Trạch nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng không vui.
Tống Thế Phong móc từ túi áo ra một chiếc danh thiếp, cung kính đưa tới trước mặt Tiêu Trạch: “Đây là danh thiếp của tôi.”
Giang Hân là công ty đại lý chuyên phân phối máy móc công trình, hiện nay đang đi khắp nơi tìm một nhà đầu tư cho công xưởng sắp xây dựng, Tiêu Trạch đã từng nghe nói. Anh nhìn qua những chữ trên danh thiếp, không có ý muốn nhận.
Tống Thế Phong hơi ngại ngùng chậm rãi hạ tay xuống, thân là quân nhân xuất ngũ, anh ta chẳng hề thích cảm giác phải khúm núm trước những hạng người này, nhưng đối mặt với tình thế công ty đang bị đe dọa thu mua, anh ta đành phải miễn cưỡng đến cầu cạnh.
Đồ ngạo mạn không coi ai ra gì! Nhan Hoan liếc nhìn Tiêu Trạch, trong lòng âm thầm đánh giá, chút thiện cảm vừa tăng lên lại bị giảm đi một phần, cô lướt qua hai người, không hề khách khí ngồi vào vị trí ghế lái phụ của chiếc Reventon đang mở rộng cửa.
Tiêu Trạch nghiêng đầu nhìn cô, con ngươi trong vắt hiện lên một tia sáng sắc bén, kèm theo vẻ mặt không thể tin được.
Tống Thế Phong lại nhìn thoáng qua cô gái vừa ngồi vào chiếc xe thể thao, nhẹ giọng gọi anh: “Tiêu tổng…”
“Có chuyện gì nói mau, thời gian có hạn.” Ánh mắt Tiêu Trạch vẫn dừng lại trên người Nhan Hoan, không hề nhìn Tống Thế Phong.
Tống Thế Phong đưa tập tài liệu màu xanh da trời tới trước mặt anh, “Tiêu tổng, đây là phương án đầu tư mà Giang Hân chúng tôi đã chuẩn bị, mong ngài có thể bớt chút thời giờ xem qua.” Rõ ràng anh ta lớn tuổi hơn nhưng lại phải dùng kính ngữ, trong lòng Tống Thế Phong vô cùng khó chịu.
Tiêu Trạch nhìn tập tài liệu, hỏi: “Là việc này?”
“Chính là việc này, Giang Hân chúng tôi vô cùng hy vọng có thể hợp tác cùng quý công ty.” Tống Thế Phong gắng gượng mỉm cười.
“Được, tôi biết rồi.” Tiêu Trạch nhận lấy tập tài liệu, bất mãn nhìn Tống Thế Phong vẫn còn đứng bên cạnh, “Còn chưa đi sao?”
“Vâng, tôi lập tức đi ngay.” Tống Thế Phong kịp thời phản ứng, chạy vào xe của mình, không ngừng gật đầu cười có lỗi, lái xe đi.
Lúc này, Nhan Hoan ngồi bên ghế lái phụ đã hoàn toàn bị chiếc siêu xe cao cấp phiên bản hạn chế số lượng này chiếm cứ tâm tư. Trái với bề ngoài bá đạo khiến người khác trầm trồ, nội thất bên trong lại có phong cách quá bảo thủ, ghế da bình thường, tay lái ba ngạc cổ điển, chỗ nào cũng có thể thấy nhãn hiệu được may thủ công.
Thứ duy nhất làm vẻ vang khoang điều khiển này chính là đồng hồ hiển thị, hoàn toàn mô phỏng theo phong cách máy bay chiến đấu. So với ngoại hình hung hãn, thứ khiến Nhan Hoan thích nhất chính là đồng hồ, đây mới là thứ khiến chiếc xe này mất hồn nhất.
Nhìn ngón tay mảnh khảnh của cô lưu luyến trên bàn điều khiển, Tiêu Trạch có một loại cảm giác, cô gái này không phải đang đùa giỡn bà xã của anh, mà là đùa giỡn anh.
Quản lý khách sạn chạy đến, thở hồng hộc nói: “Trạch thiếu, xe đã giúp ngài chuẩn bị xong, mời đưa vị tiểu thư kia…”
Ánh mắt Tiêu Trạch chuyên chú nhìn chằm chằm Nhan Hoan, từ tốn nói với quản lý: “Bây giờ không cần nữa.” Anh cầm chìa khóa cúi người ngồi vào ghế lái, chở Nhan Hoan rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của quản lý khách sạn.
Nhìn chiếc xe thể thao càng chạy càng xa, quản lý dụi dụi hai mắt, không thể tin vào những gì mình vừa trông thấy.
Xe chạy nhanh vào đường lớn, đi qua quảng trường thương mại, trên đường đi, Nhan Hoan liên tục liếc trộm thủ pháp lái xe của Tiêu Trạch, phản ứng đầu tiên trước mỗi tình huống phát sinh.
Trong lòng Tiêu Trạch hiểu rõ, nét mặt vẫn tự nhiên như trước, điều khiển tay lái.
Trước cổng chính của xưởng sửa chữa, chiếc Reventon lao vụt tới rồi vững vàng dừng lại, cửa xe mở ra, Nhan Hoan nhấc một chân ra ngoài, sau khi nói lời cảm ơn không chút tình cảm, cô đóng cửa xe rời đi, không quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng cô dần xa, Tiêu Trạch nhếch miệng, vừa định khởi động xe, một làn hương thơm ngát dìu dịu xộc vào khoang mũi, anh hít một hơi thật sâu, nhận ra đó hương táo trong lành hấp dẫn.
Là từ trên người cô sao?
Chiếc siêu xe màu xám quay đầu, phóng như tên bắn dưới ánh nắng chói chang, xuyên qua thành phố, lao lên cầu vượt. Xe chạy nhanh, cảnh tượng hai bên đường liên tục bị bỏ lại đằng sau, Tiêu Trạch nhìn lướt qua tập tài liệu màu xanh da trời để ở ghế bên cạnh, một tay giữ bánh lái, rút mấy tờ giấy bên trong, mở cửa sổ xe. Gió đầu thu ùa vào, thổi tung mái tóc ngắn, Tiêu Trạch đưa tay giơ mấy tờ giấy ra ngoài cửa sổ.
“Xoạt” một tiếng, gió hung hãn cuốn mấy tờ giấy đi, lộn xộn xoay tròn giữa không trung rồi từng tờ, từng tờ chậm rãi rơi xuống.
“Xoạch.”
Tập tài liệu màu xanh da trời cũng bị ném ra khỏi xe, rơi xuống mặt đường xi măng đang bị mặt trời nướng hầm hập.
Reventon chạy thẳng về công ty. Trợ lý Amy thấy lãnh đạo trở về, vội vàng đứng dậy nghênh đón, “Ông chủ, chủ tịch đang ở trong văn phòng của ngài.” Amy cẩn thận nhìn sắc mặt Tiêu Trạch, dè dặt nói: “Hình như rất tức giận.”
“Biết rồi.”
Tiêu Trạch mặt không biểu cảm đẩy cửa văn phòng, Amy vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt lo lắng.
Tiêu Kiến Đông ngồi trên ghế tổng giám đốc nhìn người vừa bước vào, cơn bực tức càng trở nên nặng nề, trừng ánh mắt lạnh lẽo, nắm đấm cuộn chặt.
Tiêu Trạch xoay xoay cổ tay, đi đến trước tủ rượu, rót một ly vang đỏ, nhẹ nhàng thảnh thơi đong đưa ly rượu, nhếch môi.
Bộ dạng nhàn nhã thong thả đó khiến Tiêu Kiến Đông tức đến nghiến răng nghiến lợi, ông đập bàn một cái thật mạnh, lớn tiếng quở trách: “Bỏ lại tất cả người trong phòng họp, anh chạy đi đâu? Hả? Cuộc họp hôm nay có liên quan mật thiết tới sự phát triển sau này của Tần Vũ, ngay cả thành viên chủ chốt trong ban giám đốc là Mã tổng đã lâu không tham gia mà hôm nay cũng đến, tầm quan trọng không cần tôi nói anh cũng biết.
Anh giỏi lắm, mặc kệ tất cả mọi người mà bỏ đi, chỉ sợ người ta không biết con trai của Tiêu Kiến Đông tôi là một thằng thối nát vô tích sự, suốt ngày chỉ biết ăn chơi, lái siêu xe đi rêu rao khoe khoang khắp nơi sao. Tôi thấy anh là có ý đồ muốn ông già này phải mất mặt.”
Tiêu Kiến Đông kéo cà-vạt thở hổn hển, nói: “Tiêu Trạch, anh nói đi, anh đã sắp ba mươi tuổi rồi, sao suốt ngày mang cái bộ dạng cà lơ phất phơ đó. Anh như thế này, bảo tôi làm sao yên tâm giao công ty cho anh đây?”
Tựa như đã quen với kiểu giáo huấn này, Tiêu Trạch nhìn rượu đỏ trong ly, giữ im lặng.
“Cùng là người trẻ tuổi, nhìn Ngự Thần nhà người ta xem, tuổi trẻ tài cao, khiêm nhường, có chí tiến thủ, hai mươi lăm tuổi đã giúp Lãnh Thế Hùng quản lý công ty, sau khi tốt nghiệp thì vào công ty làm từ chức vụ thấp, dựa vào thực lực dần dần leo lên vị trí tổng giám đốc, hai năm qua còn đàm phán thành công vài hợp đồng làm ăn béo bở, lăn lộn trên thương trường như cá gặp nước, Lãnh thị cũng như mặt trời ban trưa [1]. Tôi không thể hiểu nổi, cùng tốt nghiệp trường danh tiếng mà sao các anh lại chênh lệch nhiều như vậy.” Tiêu Kiến Đông đập bàn ầm ầm, thở hồng hộc nhìn thằng con phá sản trông thì được nhưng dùng thì không [2].
[1] Ý nói đang cực kỳ hưng thịnh.
[2] Trung khán bất trung dụng.
Ly rượu nện xuống bàn, Tiêu Trạch sa sầm mặt. “Ngự Thần, Ngự Thần, ba thích anh ta như vậy thì nhận anh ta làm con trai là được rồi.”
Sống dưới cái bóng của kẻ khác, cảm giác này không hề dễ chịu.
“Mày!” Tiêu Kiến Đông đứng bật dậy, “Thằng ranh, mày cố tình muốn tao tức điên đấy phải không, có tin tao sẽ xóa tên mày khỏi công ty, tịch thu xe của mày, một xu cũng không cho, khiến mày biến thành kẻ nghèo hèn không xu dính túi không.”
“Tùy ba.” Tiêu Trạch chẳng buồn bận tâm, đẩy cửa đi ra ngoài.
Tiêu Kiến Đông bị cơn giận làm cho phát hỏa, bỗng ngã ngồi xuống ghế, tay ôm ngực, lông mày nhíu chặt, dáng vẻ vô cùng khổ sở. Ông run run thò tay vào túi áo lấy ra lọ thuốc nhỏ…
Amy trông thấy lãnh đạo hấp tấp đi ra, vội vàng đuổi theo. Tiêu Trạch lạnh lùng nới lỏng cà vạt, cởi một khuy áo sơ-mi, sải bước ra ngoài. Các nhân viên đi qua gặp dáng vẻ này thì vội nhường đường, cúi đầu yếu ớt lên tiếng, “Tổng giám đốc.”
Tiêu Trạch có vẻ như chưa hề nguôi giận, giật mạnh cà vạt ném cho Amy đang đuổi theo sau, lạnh giọng ra lệnh, “Đừng đi theo tôi.”
“Vâng…” Vẻ mặt Amy sợ hãi, hai tay cầm cà vạt không dám bước tiếp.
Ra khỏi tập đoàn Tần Vũ, Tiêu Trạch ngồi vào xe điên cuồng lao đi. Cửa sổ xe bên ghế lái phụ bị hạ xuống, gió thu mang theo cảm giác oi bức ùa vào, áo sơ-mi kẻ sọc màu tối bị gió thổi mạnh dán chặt vào cơ thể, tâm trạng hỗn loạn, anh lái thẳng lên đỉnh Bình Sơn, dựa vào thành ghế, nặng nề thở dài.
Đầu óc trống rỗng bị gió thổi qua.
Tiêu Trạch xoay đồng hồ trên cổ tay, nhìn về phía chân trời xa, ánh mắt rơi vào hư không.
Từ khi nào, cuộc đời anh trở thành một mớ hỗn độn.
Nhan Hoan dứt khoát quyết định, hơi có ý khiêu khích nói: “Anh cảm thấy tôi sẽ sợ một người đàn ông đã thua tôi hai lần sao?”
Gạt cánh tay đang bị Lý An Thần giữ, Nhan Hoan kéo ghế ngồi xuống đối diện Tiêu Trạch, lớn mật nhìn thẳng vào anh.
Không giống vẻ phóng túng bất trị tối qua, người đàn ông trước mặt mái tóc được chải gọn gàng, cẩn thận, áo sơ-mi đơn giản tôn lên chiếc cà-vạt tinh tế, rõ ràng là dáng vẻ một nhân vật tinh anh trong giới kinh doanh.
Còn Nhan Hoan trong mắt Tiêu Trạch vẫn giống như tối qua, tóc dài xõa vai, áo phông quần jeans, ăn mặc tùy tiện nhưng không mất đi vẻ gợi cảm. Cổ áo phông rộng vừa vặn để lộ xương quai xanh đẹp đẽ, nhìn vào rất mê người.
Hai người đọ mắt, không khí xung quanh lập tức có sự thay đổi.
Lý An Thần không hiểu Tiêu Trạch có ý đồ gì khi bảo anh ta đưa người tới đây, anh ta bị khí thế tỏa ra từ mỗi người làm cho da đầu cũng run lên, mở chai rượu vang rót cho từng người, cười nói: “Có thể ngồi ăn cơm cùng bàn chính là duyên phận, mọi người đã quen nhau, sau này sẽ là bạn bè, hai người lại đều thích chơi xe, chắc rằng về sau sẽ vô cùng vui vẻ.”
Hai người kia không ai lên tiếng, chỉ tiếp tục nhìn nhau như trước.
Lý An Thần thấy mình bị bỏ mặc, bèn ngồi xuống, hết nhìn cô, lại nhìn anh. Cũng may nhân viên phục vụ bắt đầu mang đồ ăn lên, anh ta nhiệt tình giới thiệu với Nhan Hoan các món đặc sản ở đây.
Vì phải lái xe, trong ly chỉ rót một chút rượu vang đỏ. Tiêu Trạch đưa tay nâng ly rượu, hướng về phía Nhan Hoan kính.
Ngoại trừ ánh mắt chân thành sáng ngời xuyên qua ly thủy tinh màu vỏ quýt, Nhan Hoan còn nhìn thấy một chiếc đồng hồ màu đen trên cổ tay anh ta.
Đồng hồ rất đẹp, không phải kiểu dáng quá thời thượng, mặt trên đồng hồ được khảm đầy những viên kim cương màu đen, dây đeo là hai hàng xích bằng thạch anh cũng màu đen.
Hai hàng dây xích nhìn có vẻ hơi mỏng manh trên cổ tay mạnh mẽ rắn chắc của anh ta, Nhan Hoan chưa kịp nhìn kỹ đã bị câu nói của Tiêu Trạch làm giật mình.
Tiêu Trạch nói: “Xin mời cao thủ.”
Nhan Hoan sửng sốt, hơi khó tin nhìn anh.
“Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó, thua chính là thua, tài nghệ không bằng chính là tài nghệ không bằng, tối qua thua cô ở Bình Sơn, Tiêu Trạch tôi tâm phục khẩu phục, trong thâm tâm vô cùng kính nể kỹ thuật lái xe cao siêu của cô. Tuy nhiên, cô là phụ nữ. Tôi không thể nào vĩnh viễn chạy phía sau cô.” Khóe miệng Tiêu Trạch cong lên, ánh mắt trầm tĩnh: “Tôi sẽ đuổi theo cô.”
Chén rượu chạm môi, Tiêu Trạch nhấp một ngụm nhỏ.
Không phải ai cũng có dũng khí thừa nhận mình thua ở trước mặt đối thủ. Nói được những lời này, ít nhất cho thấy anh ta cũng là người đàn ông có khí phách.
Nhìn chăm chú vào cặp mắt đặc biệt sâu thẳm mê người, Nhan Hoan nâng ly rượu khẽ nhấp. Một câu đuổi theo cô cũng như chạy phía sau, khiến cô cảm thấy rất áp lực.
Lý An Thần cầm đũa gắp đồ ăn vào trong bát của Nhan Hoan, đôi mày thanh tú của Nhan Hoan hơi nhíu lại, dù không thích nhưng cô vẫn cố ăn hết từng miếng, tất cả cử chỉ và nét mặt của cô hoàn toàn rơi vào trong mắt Tiêu Trạch.
Cô gái này thích sạch sẽ, không thích quá gần gũi với người khác.
Có Lý An Thần, không khí tuyệt đối sẽ không tẻ nhạt, anh ta như một đứa trẻ hiếu kỳ, liên tục hỏi Nhan Hoan hết chuyện này đến chuyện khác. Ví dụ như, đã lái xe bao nhiêu năm, trước kia làm gì, sao lại đi làm thợ sửa chữa xe thể thao, vân vân. Nhan Hoan lảng tránh đáp qua loa, đến khi không kiên nhẫn được nữa, bèn lạnh lùng hỏi một câu: “Anh gọi tôi đến để ăn cơm, hay là điều tra hộ khẩu của tôi.”
“Điều tra hộ khẩu.”
Nhan Hoan trừng mắt, định hạ đũa xuống.
Lý An Thần cười hì hì lộ ra tám chiếc răng nhỏ trắng sáng, đổi giọng, “Ăn cơm.”
Nhan Hoan liế anh ta một cái, vươn đũa gắp thức ăn. Tướng ăn của cô không thể nói là thô lỗ, cũng chưa đến mức tao nhã, chính là kiểu tự nhiên, không giả tạo. Phần lớn thời gian ánh mắt Tiêu Trạch đều đặt trên người cô, hơn nữa còn là kiểu rất trắng trợn hiển nhiên. Anh chính là như vậy, luôn luôn rất chuyên chú, rất cố chấp đối với những thứ bản thân cảm thấy hứng thú.
Về kiểu nhìn chăm chú nhiệt tình này, Nhan Hoan quyết định mặc kệ.
Loại ánh mắt chỉ có thể thấy khi nhìn xe thể thao đẳng cấp lại có thể sử dụng đối với phụ nữ, Lý An Thần đọc thấy điều gì đó không bình thường trong mắt Tiêu Trạch, đúng lúc có điện thoại gọi tới, anh ta mượn cớ bỏ đi, để lại không gian cho hai người.
Tiêu Trạch đã ăn no, đặt đũa xuống, ngả người vào lưng ghế, nâng cổ tay trái có đeo đồng hồ, lấy một điếu thuốc trong hộp, bật lửa, chậm rãi đưa lên miệng, từ tốn nhả từng làn khói mỏng như sương mù.
Không thể không thừa nhận, tư thế hút thuốc của người đàn ông này cực kỳ đẹp mắt, đôi mắt lim dim, hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc đặt bên đôi môi mỏng, hít một hơi rồi lại dời đi, nhả ra một vòng khói, cuối cùng chỉ còn tàn thuốc nhẹ nhàng rơi xuống, từng động tác đều tao nhã, tuyệt đẹp, một người đàn ông đặc biệt.
Cả căn phòng nhanh chóng bị mùi hương thuốc lá chiếm cứ. Đó là hương vị của tình yêu cuồng nhiệt, bạc hà và thuốc lá kết hợp với nhau, mát lạnh, sâu lắng nhưng phức tạp.
Cách một làn sương mờ, Nhan Hoan nhìn thấy khóe môi anh ta hơi nhếch lên, cô không khỏi nhíu mày.
Tiêu Trạch cầm gạt tàn thuốc thong thả đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa đang đóng chặt, làn gió tràn vào lập tức thổi tan sương mù, đầu lọc tàn lụi rơi xuống gạt tàn thuốc, anh nói: “Ghét mùi thuốc lá?”
“Không.” Nhan Hoan trả lời đơn giản.
Anh lại rút một điếu thuốc, bật lửa, đứng bên cửa sổ bắt đầu hút, không tiếp tục nhìn cô, cũng không nói với cô lời nào, chỉ để lại cho cô một bóng dáng nghiêng nghiêng cao ngất, một bên sườn mặt anh tuấn, cùng một tư thế hút thuốc vô cùng đẹp mắt.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, hai người cứ thế một đứng một ngồi, không ai tập trung vào ai.
Tiêu Trạch cúi đầu nhìn đồng hồ, dập tắt thuốc, nói: “Đi thôi.”
“Không đợi anh ta sao?” Nhan Hoan hỏi.
“Cậu ta không về đâu.”
“Tôi chỉ chọc ghẹo một câu, anh ta một mình đi trước, được lắm.” Nhan Hoan vẻ mặt giận dữ đi ra ngoài, bị Tiêu Trạch gọi lại.
“Chờ đã, tôi sẽ chịu trách nhiệm đưa cô về.”
“Không cần làm phiền Trạch thiếu.”
“Ở đây không gọi được xe.”
“…”
Nhan Hoan đứng lại, Tiêu Trạch cầm chìa khóa đi vượt lên phía trước cô, cô cắn răng, không tình nguyện chậm chạp đi theo. Lúc đi đến đại sảnh, không biết Tiêu Trạch nói gì đó với quản lý, quản lý vội vàng chạy ra ngoài.
Trong sân đã sớm không còn thấy bóng dáng chiếc GTR màu lam, Tiêu Trạch điều khiển xe mở cửa, từ chiếc xe bên cạnh có một người đàn ông cao gầy cầm tập tài liệu chui ra.
Tống Thế Phong tiến đến, ánh mắt đảo qua Nhan Hoan đang đi tới từ bên này, lễ độ nói: “Tiêu tổng, tôi là Tống Thế Phong của Giang Hân, làm phiền chút thời gian của ngài!”
Tiêu Trạch nhíu mày, vẻ mặt rõ ràng không vui.
Tống Thế Phong móc từ túi áo ra một chiếc danh thiếp, cung kính đưa tới trước mặt Tiêu Trạch: “Đây là danh thiếp của tôi.”
Giang Hân là công ty đại lý chuyên phân phối máy móc công trình, hiện nay đang đi khắp nơi tìm một nhà đầu tư cho công xưởng sắp xây dựng, Tiêu Trạch đã từng nghe nói. Anh nhìn qua những chữ trên danh thiếp, không có ý muốn nhận.
Tống Thế Phong hơi ngại ngùng chậm rãi hạ tay xuống, thân là quân nhân xuất ngũ, anh ta chẳng hề thích cảm giác phải khúm núm trước những hạng người này, nhưng đối mặt với tình thế công ty đang bị đe dọa thu mua, anh ta đành phải miễn cưỡng đến cầu cạnh.
Đồ ngạo mạn không coi ai ra gì! Nhan Hoan liếc nhìn Tiêu Trạch, trong lòng âm thầm đánh giá, chút thiện cảm vừa tăng lên lại bị giảm đi một phần, cô lướt qua hai người, không hề khách khí ngồi vào vị trí ghế lái phụ của chiếc Reventon đang mở rộng cửa.
Tiêu Trạch nghiêng đầu nhìn cô, con ngươi trong vắt hiện lên một tia sáng sắc bén, kèm theo vẻ mặt không thể tin được.
Tống Thế Phong lại nhìn thoáng qua cô gái vừa ngồi vào chiếc xe thể thao, nhẹ giọng gọi anh: “Tiêu tổng…”
“Có chuyện gì nói mau, thời gian có hạn.” Ánh mắt Tiêu Trạch vẫn dừng lại trên người Nhan Hoan, không hề nhìn Tống Thế Phong.
Tống Thế Phong đưa tập tài liệu màu xanh da trời tới trước mặt anh, “Tiêu tổng, đây là phương án đầu tư mà Giang Hân chúng tôi đã chuẩn bị, mong ngài có thể bớt chút thời giờ xem qua.” Rõ ràng anh ta lớn tuổi hơn nhưng lại phải dùng kính ngữ, trong lòng Tống Thế Phong vô cùng khó chịu.
Tiêu Trạch nhìn tập tài liệu, hỏi: “Là việc này?”
“Chính là việc này, Giang Hân chúng tôi vô cùng hy vọng có thể hợp tác cùng quý công ty.” Tống Thế Phong gắng gượng mỉm cười.
“Được, tôi biết rồi.” Tiêu Trạch nhận lấy tập tài liệu, bất mãn nhìn Tống Thế Phong vẫn còn đứng bên cạnh, “Còn chưa đi sao?”
“Vâng, tôi lập tức đi ngay.” Tống Thế Phong kịp thời phản ứng, chạy vào xe của mình, không ngừng gật đầu cười có lỗi, lái xe đi.
Lúc này, Nhan Hoan ngồi bên ghế lái phụ đã hoàn toàn bị chiếc siêu xe cao cấp phiên bản hạn chế số lượng này chiếm cứ tâm tư. Trái với bề ngoài bá đạo khiến người khác trầm trồ, nội thất bên trong lại có phong cách quá bảo thủ, ghế da bình thường, tay lái ba ngạc cổ điển, chỗ nào cũng có thể thấy nhãn hiệu được may thủ công.
Thứ duy nhất làm vẻ vang khoang điều khiển này chính là đồng hồ hiển thị, hoàn toàn mô phỏng theo phong cách máy bay chiến đấu. So với ngoại hình hung hãn, thứ khiến Nhan Hoan thích nhất chính là đồng hồ, đây mới là thứ khiến chiếc xe này mất hồn nhất.
Nhìn ngón tay mảnh khảnh của cô lưu luyến trên bàn điều khiển, Tiêu Trạch có một loại cảm giác, cô gái này không phải đang đùa giỡn bà xã của anh, mà là đùa giỡn anh.
Quản lý khách sạn chạy đến, thở hồng hộc nói: “Trạch thiếu, xe đã giúp ngài chuẩn bị xong, mời đưa vị tiểu thư kia…”
Ánh mắt Tiêu Trạch chuyên chú nhìn chằm chằm Nhan Hoan, từ tốn nói với quản lý: “Bây giờ không cần nữa.” Anh cầm chìa khóa cúi người ngồi vào ghế lái, chở Nhan Hoan rời đi trước ánh mắt kinh ngạc của quản lý khách sạn.
Nhìn chiếc xe thể thao càng chạy càng xa, quản lý dụi dụi hai mắt, không thể tin vào những gì mình vừa trông thấy.
Xe chạy nhanh vào đường lớn, đi qua quảng trường thương mại, trên đường đi, Nhan Hoan liên tục liếc trộm thủ pháp lái xe của Tiêu Trạch, phản ứng đầu tiên trước mỗi tình huống phát sinh.
Trong lòng Tiêu Trạch hiểu rõ, nét mặt vẫn tự nhiên như trước, điều khiển tay lái.
Trước cổng chính của xưởng sửa chữa, chiếc Reventon lao vụt tới rồi vững vàng dừng lại, cửa xe mở ra, Nhan Hoan nhấc một chân ra ngoài, sau khi nói lời cảm ơn không chút tình cảm, cô đóng cửa xe rời đi, không quay đầu lại.
Nhìn bóng lưng cô dần xa, Tiêu Trạch nhếch miệng, vừa định khởi động xe, một làn hương thơm ngát dìu dịu xộc vào khoang mũi, anh hít một hơi thật sâu, nhận ra đó hương táo trong lành hấp dẫn.
Là từ trên người cô sao?
Chiếc siêu xe màu xám quay đầu, phóng như tên bắn dưới ánh nắng chói chang, xuyên qua thành phố, lao lên cầu vượt. Xe chạy nhanh, cảnh tượng hai bên đường liên tục bị bỏ lại đằng sau, Tiêu Trạch nhìn lướt qua tập tài liệu màu xanh da trời để ở ghế bên cạnh, một tay giữ bánh lái, rút mấy tờ giấy bên trong, mở cửa sổ xe. Gió đầu thu ùa vào, thổi tung mái tóc ngắn, Tiêu Trạch đưa tay giơ mấy tờ giấy ra ngoài cửa sổ.
“Xoạt” một tiếng, gió hung hãn cuốn mấy tờ giấy đi, lộn xộn xoay tròn giữa không trung rồi từng tờ, từng tờ chậm rãi rơi xuống.
“Xoạch.”
Tập tài liệu màu xanh da trời cũng bị ném ra khỏi xe, rơi xuống mặt đường xi măng đang bị mặt trời nướng hầm hập.
Reventon chạy thẳng về công ty. Trợ lý Amy thấy lãnh đạo trở về, vội vàng đứng dậy nghênh đón, “Ông chủ, chủ tịch đang ở trong văn phòng của ngài.” Amy cẩn thận nhìn sắc mặt Tiêu Trạch, dè dặt nói: “Hình như rất tức giận.”
“Biết rồi.”
Tiêu Trạch mặt không biểu cảm đẩy cửa văn phòng, Amy vẫn đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt lo lắng.
Tiêu Kiến Đông ngồi trên ghế tổng giám đốc nhìn người vừa bước vào, cơn bực tức càng trở nên nặng nề, trừng ánh mắt lạnh lẽo, nắm đấm cuộn chặt.
Tiêu Trạch xoay xoay cổ tay, đi đến trước tủ rượu, rót một ly vang đỏ, nhẹ nhàng thảnh thơi đong đưa ly rượu, nhếch môi.
Bộ dạng nhàn nhã thong thả đó khiến Tiêu Kiến Đông tức đến nghiến răng nghiến lợi, ông đập bàn một cái thật mạnh, lớn tiếng quở trách: “Bỏ lại tất cả người trong phòng họp, anh chạy đi đâu? Hả? Cuộc họp hôm nay có liên quan mật thiết tới sự phát triển sau này của Tần Vũ, ngay cả thành viên chủ chốt trong ban giám đốc là Mã tổng đã lâu không tham gia mà hôm nay cũng đến, tầm quan trọng không cần tôi nói anh cũng biết.
Anh giỏi lắm, mặc kệ tất cả mọi người mà bỏ đi, chỉ sợ người ta không biết con trai của Tiêu Kiến Đông tôi là một thằng thối nát vô tích sự, suốt ngày chỉ biết ăn chơi, lái siêu xe đi rêu rao khoe khoang khắp nơi sao. Tôi thấy anh là có ý đồ muốn ông già này phải mất mặt.”
Tiêu Kiến Đông kéo cà-vạt thở hổn hển, nói: “Tiêu Trạch, anh nói đi, anh đã sắp ba mươi tuổi rồi, sao suốt ngày mang cái bộ dạng cà lơ phất phơ đó. Anh như thế này, bảo tôi làm sao yên tâm giao công ty cho anh đây?”
Tựa như đã quen với kiểu giáo huấn này, Tiêu Trạch nhìn rượu đỏ trong ly, giữ im lặng.
“Cùng là người trẻ tuổi, nhìn Ngự Thần nhà người ta xem, tuổi trẻ tài cao, khiêm nhường, có chí tiến thủ, hai mươi lăm tuổi đã giúp Lãnh Thế Hùng quản lý công ty, sau khi tốt nghiệp thì vào công ty làm từ chức vụ thấp, dựa vào thực lực dần dần leo lên vị trí tổng giám đốc, hai năm qua còn đàm phán thành công vài hợp đồng làm ăn béo bở, lăn lộn trên thương trường như cá gặp nước, Lãnh thị cũng như mặt trời ban trưa [1]. Tôi không thể hiểu nổi, cùng tốt nghiệp trường danh tiếng mà sao các anh lại chênh lệch nhiều như vậy.” Tiêu Kiến Đông đập bàn ầm ầm, thở hồng hộc nhìn thằng con phá sản trông thì được nhưng dùng thì không [2].
[1] Ý nói đang cực kỳ hưng thịnh.
[2] Trung khán bất trung dụng.
Ly rượu nện xuống bàn, Tiêu Trạch sa sầm mặt. “Ngự Thần, Ngự Thần, ba thích anh ta như vậy thì nhận anh ta làm con trai là được rồi.”
Sống dưới cái bóng của kẻ khác, cảm giác này không hề dễ chịu.
“Mày!” Tiêu Kiến Đông đứng bật dậy, “Thằng ranh, mày cố tình muốn tao tức điên đấy phải không, có tin tao sẽ xóa tên mày khỏi công ty, tịch thu xe của mày, một xu cũng không cho, khiến mày biến thành kẻ nghèo hèn không xu dính túi không.”
“Tùy ba.” Tiêu Trạch chẳng buồn bận tâm, đẩy cửa đi ra ngoài.
Tiêu Kiến Đông bị cơn giận làm cho phát hỏa, bỗng ngã ngồi xuống ghế, tay ôm ngực, lông mày nhíu chặt, dáng vẻ vô cùng khổ sở. Ông run run thò tay vào túi áo lấy ra lọ thuốc nhỏ…
Amy trông thấy lãnh đạo hấp tấp đi ra, vội vàng đuổi theo. Tiêu Trạch lạnh lùng nới lỏng cà vạt, cởi một khuy áo sơ-mi, sải bước ra ngoài. Các nhân viên đi qua gặp dáng vẻ này thì vội nhường đường, cúi đầu yếu ớt lên tiếng, “Tổng giám đốc.”
Tiêu Trạch có vẻ như chưa hề nguôi giận, giật mạnh cà vạt ném cho Amy đang đuổi theo sau, lạnh giọng ra lệnh, “Đừng đi theo tôi.”
“Vâng…” Vẻ mặt Amy sợ hãi, hai tay cầm cà vạt không dám bước tiếp.
Ra khỏi tập đoàn Tần Vũ, Tiêu Trạch ngồi vào xe điên cuồng lao đi. Cửa sổ xe bên ghế lái phụ bị hạ xuống, gió thu mang theo cảm giác oi bức ùa vào, áo sơ-mi kẻ sọc màu tối bị gió thổi mạnh dán chặt vào cơ thể, tâm trạng hỗn loạn, anh lái thẳng lên đỉnh Bình Sơn, dựa vào thành ghế, nặng nề thở dài.
Đầu óc trống rỗng bị gió thổi qua.
Tiêu Trạch xoay đồng hồ trên cổ tay, nhìn về phía chân trời xa, ánh mắt rơi vào hư không.
Từ khi nào, cuộc đời anh trở thành một mớ hỗn độn.