Truy Tìm Ký Ức

Chương 100: Ngoại Truyện: Mặt Lạnh Vô Tình - P2

Tô Miên, Lải Nhải và Châu Tiểu Triện hết sức hưng phấn. Những cô gái trẻ xung quanh cũng dõi mắt về bên này.

 

Mặt Lạnh hơi nhíu mày, chẳng để ý đến anh chàng cảnh sát không biết trời cao đất dày dám thách thức mình. Cuộc thi chưa chính thức bắt đầu, anh chẳng thừa hơi làm mấy chuyện vô bổ. Đang định từ chối, Mặt Lạnh chợt phát hiện Hạ Tử Thất nhìn về hướng này. Anh đột nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng. Hôm nay, cô đến xem ai thi đấu? Xem anh hay còn người nào khác?

 

Im lặng vài giây, Mặt Lạnh cuối cùng cũng có quyết định quan trọng. Anh sẽ đánh bại mọi đối thủ trong ngày hôm nay, để cô không thể nhìn ai khác ngoài anh.

 

Tối hôm đó, những đối thủ khác không hề hay biết Mặt Lạnh đã ra một quyết định tàn khốc. Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi vừa thách đấu vui mừng chờ đợi Mặt Lạnh chỉ giáo. Anh ta nghĩ bụng, thua thì thua nhưng có thể tiếp mấy chiêu của Mặt Lạnh cũng đã oai phong rồi. Hơn nữa, anh ta nghe nói đối phương ngoài mặt lạnh lùng, trên thực tế là người dịu dàng, chắc sẽ nương tay với mình.

 

Mặt Lạnh đứng dậy, gật đầu nói với anh ta: “Chúng ta ra kia đi!”

 

Mọi người hết sức phấn chấn. Hạ Tử Thất hơi căng thẳng và xúc động. Cô cảm thấy lo lắng cho anh. Anh mới bị thương cách đay không lâu, hy vọng lần này sẽ không xảy ra vấn đề gì.

 

Một phút sau… Cả sân thi đấu im lặng như tờ. Anh chàng cảnh sát trẻ tuổi nằm dưới đất, nấc nghẹn muốn khóc. Trong vòng một phút, anh ta bị đốn ngã liên tiếp năm lần, vô cùng mất mặt. Má bên trái còn trúng một cú đấm nên sưng húp. Anh bị lời đồn lừa gạt thật rồi, đại ca Mặt Lạnh chẳng dịu dàng chút nào cả.

 

Ngoài Hàn Trầm, tất cả mọi người đều há hốc mồm. Mặt Lạnh bình thản kéo đối thủ đứng dậy, sau đó vỗ vai động viên anh ta rồi quay người trở về chỗ ngồi. Dáng vẻ của anh rất đàn ông và có khí thế, khiến các cô gái reo hò ầm ĩ.

 

Hạ Tử Thất không nhịn nổi, suýt nữa hét lên. Dõi theo hình bóng người đàn ông, cô chỉ cảm thấy trái tim mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

 

Cô thích anh quá đi mất! Phải làm sao bây giờ? Cũng không rõ từ bao giờ, cô bắt đầu thích anh đến thế. Thích đến mức không biết nên làm thế nào mới phải.

 

Nghe tiếng hò reo của các cô gái, vành tai Mặt Lạnh hơi ửng đỏ, nhưng sắc mặt anh vẫn không một chút biểu cảm. Cho tới bây giờ, kế hoạch của Mặt Lạnh tạm coi là thuận lợi. Nhưng trên thế giới này, chúng ta không sợ đối thủ như thần chỉ sợ đồng đội như heo. Anh vừa ngồi một lúc Lải Nhải ghé sát Tô Miên, thì thầm điều gì đó. Vài giây sau, Tô Miên quay sang người đàn ông của mình, cất giọng ngọt nào: “Chồng yêu…”

 

Hàn Trầm nhướng mày nhìn cô: “Miễn đi!”

 

Tô Miên nắm lấy cánh tay anh: ”Anh đấu với Mặt Lạnh một trận đi mà! Không lẽ anh sợ đánh không lại anh ấy sao? Người ta rất muốn, rất muốn thấy anh trổ tài mà…” Từ “người ta” chắc chắn do Lải Nhải chỉ cho cô. Câu nói “sến” như thế không phải là phong cách của Tô Miên, nhưng khiến người đàn ông luôn chiều chuộng bạn gái cảm thấy rất dễ chịu.

 

Trước ánh mắt mong chờ của Tô Miên, Hàn Trầm vỗ nhẹ vào gáy cô, hạ giọng: “Nếu thắng Mặt Lạnh thì anh sẽ được gì?”

 

Tô Miên: “…Anh đúng là lưu manh!”

 

Hàn lưu manh đứng dậy: “Chúng ta cứ quyết định như vậy đi nhé”.

 

Tô Miên: “Quyết định gì chứ?”

 

Cô muốn nuốt lời nhưng không còn kịp nữa. Hàn Trầm đi tới, vỗ vai Mặt Lạnh.

 

Mặt Lạnh bình thản ngoảnh đầu. Cứ ngỡ là đối tượng nào đó không biết trời cao đất dày, dám thách đấu anh, ai ngờ lại là lão đại nhà mình.

 

Vào thời khắc Hàn Trầm đứng lên, bầu không khí tựa như được đẩy tới cao trào. Dù trước kia Hàn Trầm chưa chính thức tham gia cuộc thi nào, nhưng những người từng có dịp đọ sức với anh chỉ có thể thờ dài bất lực. Khả năng của anh cao hơn hẳn Mặt Lạnh…

 

Mọi người đều tỏ ra hưng phấn. Hạ Tử Thất là người duy nhất cảm thấy lo lắng. Đấu với Hàn Trầm… liệu Mặt Lạnh có thắng nổi không? Mặc dù trong lòng hiểu rõ, thất bại dưới tay Hàn Trầm là chuyện bình thường nhưng cô không muốn anh thua. Không hiểu nguyên nhân vì sao, cô cảm thấy con người như anh không nên thua. Bởi nếu vậy, cô sẽ rất đau lòng. Nhiều lúc, vấn đề phụ nữ lo lắng lại chẳng là gì đối với đàn ông. Mặt Lạnh yên lặng nhìn Hàn Trầm vài giây rồi đưa mắt về phía Hạ Tử Thất. Hàn Trầm là người hết sức nhạy bén, nhanh chóng phát hiện ra cô bác sĩ đang ngồi ở một góc.

 

Hai người đàn ông lại nhìn nhau. Ánh mắt của Mặt Lạnh như muốn nói: Lão đại, tôi giúp anh nhiều như vậy. Lần này, anh hãy tự lo liệu đi!

 

Ánh mắt của Hàn Trầm đáp lại: Cậu cứ yên tâm. Tôi nhất định sẽ chơi đẹp.

 

Sau này có người bình luận, cuộc đọ sức giữa Hàn Trầm và Mặt Lạnh là trận Kick-Boxing kinh thiên động địa nhất từ trước đến nay trong lịch sử tỉnh K. Dù không phải là thi đấu chính thức, dù khán giả chỉ có hơn hai chục người, thế nhưng, trận thi đấu vẫn hấp dẫn đến mức khiến những khán giả có mặt đều nín thở, nhiều năm sau vẫn còn ấn tượng sâu sắc…

 

Cuối cùng, Hần Trầm bị đánh bại do một sơ suất nhỏ. Anh gật đầu, nói một câu mang hàm ý sâu xa: “Mặt Lạnh! Cậu là cảnh sát hình sự mạnh nhất tỉnh K”.

 

Người kiêu ngạo như Hàn Trầm có thể đánh giá cao Mặt Lạnh đến mức đó, thậm chí còn cho rằng mình không bằng người ta đúng là chuyện hiếm có khó gặp.

 

Hai người đàn ông bình thản về chỗ ngồi. Tô Miên đã chú ý đến sự có mặt của Hạ Tử Thất nên rất ủng hộ hành động của bạn trai. Thế mới có nghĩa khí chứ! Còn Mặt Lạnh toàn thân đầy mồ hôi, vừa cầm chai nước, vừa tiếp tục dõi mắt về phía cô bác sĩ. Vừa định uống, anh chợt phát hiện chai không còn nước.

 

Mặt Lạnh chuẩn bị chai nước khác, liền bị Tô Miên ngăn lại: “Khoan đã!”

 

Mặt Lạnh liền dừng động tác. Trong khi đó, Tô Miên nhanh chóng cầm chai nước chạy về phía Hạ Tử Thất. Tô Miên tiến lại gần, đưa chai nước cho Hạ Tử Thất: “Tử Thất, Mặt Lạnh uống hết nước rồi, em mang cho anh ấy đi!”

 

Châu Tiểu Triện và Lải Nhải suýt phun nước ra ngoài, còn Mặt Lạnh cứng đờ người.

 

Có kiểu làm mối nào như vậy không? Mặt Lạnh thận trọng tiến hành từng bước một thời gian dài. Tô Miên làm vậy chẳng khác nào đẩy anh vào cục diện bế tắc. Dù là người bình tĩnh như Mặt Lạnh cũng không kịp chuẩn bị tâm lý. Hàn Trầm hết nói nổi, đành vỗ vai an ủi anh.

 

Cũng phải nhắc lại một điều, não bộ của phụ nữ khác xa đàn ông. Hạ Tử Thất bình thường tương đối điềm tĩnh nhưng rơi vào hoàn cảnh này, đầu óc cô hỗn loạn, hai má nóng ran. Khi Tô Miên đưa chai nước cho Hạ Tử Thất, trong đầu cô chỉ nghĩ đến một vấn đề: Tại sao lại bảo cô mang nước cho anh? Vì quan hệ giữa cô và Cẩm Hi không tệ ư? Nếu cô mang đến, liệu anh có uống không? Vì Cẩm Hi nhờ nên chắc anh sẽ không nhận ra cô thích anh…

 

“Vâng”. Hạ Tử Thất cầm chai nước, bình tĩnh đứng dậy đi về phía Mặt Lạnh.

 

Hàn Trầm chỉ nở nụ cười nhàn nhạt. Lải Nhải và Tiểu Triện từ kinh ngạc chuyển sang vui mừng và xúc động. Mặt Lạnh đứng dậy, trống ngực đập thình thịch theo từng bước chân tiến lại gần của cô.

 

Toàn thân Hạ Tử Thất đã nóng đến mức ngất ngây. Thân hình cao lớn hừng hực và gương mặt tuấn tú của anh hiện rõ trong tầm mắt. khiến cô không dám nhìn thẳng.

 

Hạ Tử Thất nhanh chóng đến trước mặt anh. Bốn thành viên tổ Khiên Đen vờ như không nhìn thấy, đều quay đi chỗ khác.

 

Hạ Tử Thất lên tiếng: “Chị Cẩm Hi bảo em đưa nước cho anh”.

 

Mặt Lạnh điềm nhiên nhận lấy: “Cảm ơn em”.

 

Hai người im lặng vài giây, Hạ Tử Thất rất bối rối, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản: “Em có chút việc phải đi trước. Chào anh!”

 

Mặt Lạnh: “Em…”

 

Bình thường vốn kiệm lời nên vào thời khắc này anh càng không biết nói gì. Anh định hỏi: Em mang nước cho tôi, rốt cuộc là do em tự nguyện hay vì em ngốc nghếch nên mới để Tô Miên sai khiến?

 

Nhưng anh làm sao có thể phê bình cô ngốc nghếch? Anh nên nói gì bây giờ?

 

Trong lúc Mặt Lạnh đang sắp xếp câu từ, Hạ Từ Thất vội vàng quay người bỏ đi. Mặt Lạnh phản ứng nhanh túm lấy tay cô. Cô liền dừng bước, quay đầu mỉm cười với anh: “Trì Thâm! Biểu hiện của anh rất tuyệt. Cố lên!”

 

Mặt Lạnh ngẩn người. Mấy thành viên tổ Khiên Đen cũng sững sờ, tròn mắt nhìn Hạ Tử Thất chạy đi. Lải Nhải túm vai Mặt Lạnh: “Sao anh không đuổi theo? Sao không giữ cô ấy lại?”

 

Tô Miên phụ họa: “Đây là thời khắc then chốt đó, mau đuổi theo đi. Anh là đàn ông mà!”

 

Hàn Trầm cũng lên tiếng: “Sao cậu không đuổi theo?”

 

Nào ngờ Mặt Lạnh im lặng hồi lâu, đột nhiên nở nụ cười rạng rỡ.

 

Bình thường anh rất hiếm khi cười nên gương mặt anh bây giờ khiến những người xung quanh lóa mắt. Sau đó, anh cất giọng chắc nịch: “Cô ấy thích tôi. Cô ấy cũng thích tôi”.

 

Hả? Tô Miên và mọi người nhất thời không hiểu tại sao Mặt Lạnh có thể chắc chắn như vậy?

 

“Là vì cô ấy động viên anh? Hay do cô ấy mang nước cho anh?” Châu Tiểu Triện tỏ ra ngờ vực. Mặt Lạnh nở nụ cười thâm sâu: “Những việc đó không quan trọng”.

 

“Vậy thì là gì?” Hàn Trầm cũng chịu.

 

Mặt Lạnh cầm áo khoác, chuẩn bị đuổi theo người ta. Sau đó, anh nói rành từng chữ một: “Nếu không thích tôi, sao cô ấy lại nhớ rõ tên thật của tôi?”

 

Hàn Trầm: “…”

 

Tô Miên: “…”

 

Tiểu Triện: “Thế cũng được sao?”

 

Chỉ một người cũng không được ai nhớ tên thật là Lải Nhải vỗ đùi đánh đét một cái: “Ôi trời! Rất có lý! Chắc chắn cô ấy thích anh. Mặt Lạnh! Anh mau đuổi theo đi!”

 

Mặt Lạnh chạy ra khỏi sân thi đấu, cứ tưởng sẽ chặn được người ở giữa đường. Kết quả, cả đoạn đường dài, cũng chẳng thấy bóng giáng Hạ Tử Thất. Về đến toàn nhà có phòng y tế, anh phát hiện nơi làm việc của cô bật đèn sáng.

 

Mặt Lạnh mỉm cười. Em chạy nhanh thật đấy!

 

Hạ Tử Thất quay về phòng làm việc, gương mặt vẫn nóng bừng. Tuy nhiên, tâm tình của cô không phơi phới như Mặt Lạnh, mà chỉ có cảm giác ấm áp, ngọt ngào, thấp thỏm giống như mấy tháng qua. Cô tự nhủ, có thể làm bạn cũng tốt. Cô và anh chắc chắn không thể tiến thêm bước nữa. Với tính cách đó, Mặt Lạnh làm sao có thể mở cánh cửa trái tim cho một phụ nữ bước vào.

 

Hạ Tử Thất đang chìm trong suy tư đột nhiên nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô thấy hơi lạ, tối muộn như vậy rồi còn ai đến đây?

 

“Ai đấy ạ?” Cô mở miệng hỏi.

 

“Mặt…” Người đàn ông ngoài cửa chữa lại: “Trì Thâm”.

 

Trống ngực Hạ Tử Thất đập thình thịch… Anh đến đây làm gì nhỉ?

 

Cánh cửa từ từ mở ra. Mặt Lạnh đứng dưới ánh trăng, thân hình cao lớn thẳng tắp, mái tóc ngắn còn ướt mồ hôi. Anh nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời.

 

Hạ Tử Thất không cách nào nhìn thẳng vào anh. Chỉ có hai người trong màn đêm yên tĩnh, bầu không khí trở nên căng thẳng và ngột ngạt trong giây lát.

 

Cô xoay lưng đi vào phòng: “Có chuyện gì sao ạ?”

 

Mặt Lạnh không trả lời, thuận tay khóa trái cửa. Nhịp tim Hạ Tử Thất càng đập loạn xạ. Cô ngồi xuống trước bàn làm việc, giả vờ giở sách. Thấy anh vẫn im lặng, cô đành mở miệng hỏi: “Anh tìm em… có chuyện gì thế?”

 

Mặt Lạnh trầm mặc hổi lâu. Sau đó, anh chống hai tay xuống mặt bàn, từ từ cúi thấp người. Thân hình của anh cao lớn dường như bao phủ lên cô.

 

Trái tim Hạ Tử Thất như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực… Anh muốn làm gì vậy?

 

“Em biết rõ rồi còn hỏi”. Giọng nói trầm thấp, dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu cô.

 

Hạ Tử Thất sắp phát điên đến nơi rồi… Rốt cuộc cô “biết rõ” điều gì chứ? Chẳng qua cô chỉ làm theo yêu cầu của Bạch Cẩm Hi, đưa chai nước cho anh mà thôi. Không lẽ anh đã nhìn thấu tâm tư của cô hay sao? Cũng có thể lắm chứ. Dẫu sao anh cũng là thần thám của tổ Khiên Đen mà.

 

“Tại sao em lại nhớ tên tôi?” Giọng nói đầy từ tính mang theo ý cười vang lên. Mặt Lạnh định “ngả bài” ngay bây giờ vào thời khắc này mà không hành động thì còn gọi gì là đàn ông nữa.

 

Hạ Tử Thất chẳng biết trả lời thế nào, đành hàm hồ đáp: “Em nhớ hết tên của mọi người trong Cục mà. Anh là Trì Thâm, còn Lải Nhải tên thật là Thi Hoành…”

 

Cô còn chưa nói hết câu, người đàn ông ở phía đối diện đã biến sắc mặt.

 

Hạ Tử Thất: “Anh sao thế?”

 

Mặt Lạnh: “…”

 

Hạ Tử Thất cảm nhận được Mặt Lạnh có chút khác thường. Lúc mới bước vào, anh tỏa ra khí thế bức người. Câu nói “Em biết rồi còn hỏi” quả thật giống con sói để lộ nanh vuốt của mình, rất oai phong và bá đạo. Vào thời khắc này, anh lặng lẽ đứng đó, tựa như trở về hình ảnh chàng cảnh sát Mặt Lạnh trầm mặc và đáng tin cậy thường lệ.

 

Hạ Tử Thất cảm thấy mình ngày càng mềm lòng. Cũng không rõ nguyên nhân tại sao, dáng vẻ của anh lúc này khiến cô có chút xót xa. Hay là vì cô nhớ tên thật của người đàn ông khác nên anh… ghen? Không thể nào, không thể có chuyện đó.

 

Tâm tư của cô rối bời, Mặt Lạnh cũng cảm thấy khó xử. Ban đầu, anh định bất kể cô viện lý do gì, anh cũng sẽ nói: “Em có thích tôi không? Tôi thích em”.

 

Nhưng anh không ngờ… ngay cả tên thật của Lải Nhải cô cũng nhớ. Đúng là sét đánh giữa ban ngày. Hai người yên lặng nhìn nhau một lúc, Hạ Tử Thất chuyển đề tài: “Vừa rồi… Anh không bị thương đấy chứ?”

 

Mặt Lạnh định trả lời “Không”. Nhưng nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, anh liền chữa lại: “Tôi đau tay”.

 

Hạ Tử Thất lo lắng, đứng dậy nắm tay anh: “Để em xem nào”.

 

Mặt Lạnh đang đợi giây phút này. Anh quyết định không tỏ tình nữa, mà sẽ dùng hành động để chứng minh. Ngón tay của Hạ Tử Thất vừa chạm vào mu bàn tay anh, anh nhanh như chớp nắm lấy tay cô. Hạ Tử Thất ngơ ngẩn nhìn anh. Mặt Lạnh cũng cúi xuống nhìn vào mặt cô. Hô hấp trở nên khó khăn, cô thốt ra thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Anh… muốn làm gì thế?”

 

Mặt Lạnh: “Anh muốn…”

 

Bên ngoài cửa sổ. Tô Miên ra sức chen về phía trước, để giành một chỗ tốt. Nhưng Lải Nhải vốn có tư chất nhiều chuyện trời sinh nên đâu có chịu thiệt, thân hình như tảng đá chắn ở phía trước. Thấy hai người tranh nhau, Châu Tiểu Triện hạ giọng thầm thì: “Này, hai người nhẹ nhàng một chút, đừng để bị phát hiện. Mặt Lạnh đã nắm được tay, bây giờ sắp hôn rồi. Đừng làm hỏng chuyện tốt của người ta”.

 

Tiếng động lớn như thế, Mặt Lạnh mà không phát hiện ra thì chẳng xứng với danh hiệu thần thám. Anh lập tức dừng động tác nhưng không quay đầu, vì quay đầu cũng vô dụng, ba người kia vẫn không bỏ cuộc, có khi còn khiến cô bác sĩ nhỏ hoảng sợ cũng không biết chừng.

 

Mặc dù không giỏi ăn nói nhưng Mặt Lạnh thuộc dạng quyết đoán. Anh lập tức nói nhỏ với Hạ Tử Thất: “Bên ngoài có người nghe trộm, chúng ta vào gian trong”. Nói xong, anh liền đẩy cánh cửa ở bên trong, một tay nắm chặt tay cô.

 

Hạ Tử Thất có chút chóng mặt, cứ thế bị anh dắt vào. Cánh cửa nhanh chóng khép lại. Nhưng nơi này là gian chứa đồ, anh dẫn cô vào đây làm gì?

 

Bây giờ Mặt Lạnh mới phát hiện bên trong chất đầy đồ, dường như chỉ đủ chỗ cho hai người đứng. Anh thuận tay đẩy Hạ Tử Thất vào tường.

 

Tâm tình Mặt Lạnh trở nên sôi sục. Trong đầu anh đột nhiên bật ra một từ mà Tiểu Triện hay nhắc tới: Thần trợ công[1].

 

[1] Trong trò chơi hay đanh bóng, “thần trợ công” là cú chuyền bóng rất đẹp, không ai ngờ tới.

 

Không thể không thừa nhận, cùng làm việc chung bao lâu nay, cuối cùng cũng có một lần anh không bị ba người ở ngoài kia phá đám, mà được “thần trợ công”.

 

Hạ Tử Thất cũng phát giác ra tình huống này rất mờ ám. Ánh đèn tối mờ mờ, anh lại ở quá gần, tựa như đè lên người cô. Cô có chút hoảng loạn: “Ai ở ngoài thế?”

 

“Là mấy người thuộc tổ anh”.

 

“Họ đang làm gì vậy?”

 

Mặt Lạnh ngẫm nghĩ rồi trả lời thật: “Nói chuyện và xem trò vui”.

 

“Thế à?” Hạ Tử Thất hỏi nhỏ: “Họ nói chuyện gì thế?”

 

Mặt Lạnh cúi đầu, nhìn cô đăm đăm, khiến trái tim Hạ Tử Thất lại đập loạn xạ. Giây tiếp theo, khóe miệng của anh để lộ nụ cười khó nắm bắt.

 

“Họ nói…” Anh từ tốn trả lời: “Mặt Lạnh sắp hôn rồi”.

 

Ngày hôm sau đi làm, Hạ Tử Thất cảm thấy rất không thoải mái. Có lẽ bởi vì… khụ khụ, môi cô bị anh hôn đến sưng mọng.

 

Là thành viên của tổ Khiên Đen, Mặt Lạnh vô cùng bận rộn. Nhưng bây giờ đã xác định mối quan hệ, Hạ Tử Thất mới phát hiện, anh có mặt ở khắp mọi nơi. Mới sáng sớm, anh đã đợi ở dưới nhà để đưa cô đi làm, trong khi mãi ba giờ sáng, anh mới đưa cô về. Lúc đến cơ quan, anh còn lấy một bình canh giữ nhiệt từ trong cốp xe đưa cho cô.

 

Hạ Tử Thất vô cùng kinh ngạc: “Tại sao… anh lại nấu canh cho em? Tối qua anh không ngủ à?” Mặc dù từng nghe nói về tay nghề nấu canh của anh nhưng niềm hạnh phúc đến quá đột ngột khiến cô vô cùng bất ngờ.

 

Mặt Lạnh lặng thinh. Tại sao nấu canh cho cô ư? Do tối qua anh nhận được tin nhắn của Tô Miên: Chúc mừng Mặt Lạnh! Sau này anh nhớ nấu nhiều canh cho cô bác sĩ nhỏ nhé. Phải nắm chặt trái tim cô ấy mới được.

 

Mặt Lạnh đúng là muốn nắm chặt trái tim cô. Hơn nữa tối qua…

 

“Ừ. Anh không ngủ.” Anh đáp: “Anh không tài nào chợp mắt”.

 

Hạ Tử Thất ôm bình giữ nhiệt, trong lòng lâng lâng. Thật ra, cô cũng vì người đàn ông này trằn trọc đến sáng.

 

Buổi trưa, mặc dù mọi người đều ăn cơm ở căng tin của cơ quan nhưng bàn của phòng y tế và tổ Khiên Đen từ trước đến giờ đều không liên quan. Hôm nay, Mặt Lạnh bê khay đầy ụ thức ăn, thản nhiên ngồi xuống bàn của phòng y tế, còn nói với cô gái bên cạnh: “Cho tôi nhờ một chút”.

 

Mọi người trong căng tin đều nhìn bọn họ bằng ánh mắt ngạc nhiên pha lẫn tò mò làm Hạ Tử Thất đỏ mặt. Sự việc càng trở nên khó xử khi mấy thành viên tổ Khiên Đen cũng chạy qua bên này. Châu Tiểu Triện cười hì hì: “Đều là người nhà cả, các vị đừng khách sáo!” Tô Miên nói nhỏ vào tại Hạ Tử Thất: “Em phải tập làm quen đi. Đàn ông của tổ Khiên Đen luôn hành động theo ý mình, chẳng quan tâm đến ánh mắt thiên hạ. Chị nói em nghe, có chuyện kinh khủng hơn ấy chứ. Mặt Lạnh…” Còn chưa dứt lời, cô đã bị Hàn Trầm kéo về chỗ ngồi.

 

Hạ Tử Thất và Mặt Lạnh đã yêu nhau một thời gian. Họ gần ít xa nhiều nhưng mỗi ngày đều rất ngọt ngào.

 

Buổi trưa, Hạ Tử Thất nằm bò xuống mặt bàn, ngắm bầu trời xanh ngoài cửa sổ.

 

Bên dưới có rất nhiều cảnh sát bận rộn đi đi lại lại. Phòng y tế ngược lại vắng lặng như tờ. Cô quay đầu, theo dõi tin tức trên tivi. Quảng trường ở bán đạo bị uy hiếp, cảnh sát đang nỗ lực giải cứu con tin. Nghe nói còn xảy ra tình trạng tòa nhà sụp đổ, có người bị chôn dưới lòng đất. Cùng lúc xuất hiện một tin tức khác. Một chuyến tài điện ngầm bị uy hiếp, tình hình cụ thể vẫn chưa rõ.

 

Hạ Tử Thất nhắm mắt, gối đầu lên cánh tay. Lần này, cô đợi từ sáng đến tối mà Mặt Lạnh vẫn chẳng thấy tăm hơi. Mặt Lạnh! Bao giờ anh mới về với em đây?

back top