Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 186: Hung thủ

Thạch trưởng lão là người phản ứng đầu tiên, lập tức lên tiếng trước khi những người khác kịp mở miệng, “Lâm Tiếu, ngươi đến rất đúng lúc, phái Thanh Thành nói chúng ta giết đệ tử của chúng, hiện tại muốn ra tay với chúng ta.”

Nếu có người cẩn thận thì sẽ phát hiện, thời điểm ánh mắt Thạch trưởng lão nhìn về phía Lăng Tiêu có chút chột dạ, mà nói chuyện cũng chỉ nói sơ sơ.

Lăng Tiêu lại cư xử như chẳng có chuyện gì xảy ra, đi qua nhìn hai bên đang đằng đằng sát khí, cuối cùng ánh mắt mới dừng lại ở phía đám người phái Thanh Thành, cười cười, “Hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, sao tất cả mọi người không lùi một bước, Thiên Đường Cảnh vốn đầy rẫy nguy hiểm, chuyện gì sẽ xảy ra không nằm trong dự liệu của mọi người được, nói không chừng đây là bẫy rập do người nào đó sắp đặt để vu oan, muốn chúng ta đánh nhau rồi ở giữa làm ngư ông đắc lợi, các vị đều là người trưởng thành, tốt nhất là nên suy nghĩ kỹ tới hậu quả thì hơn.”

Mấy lời này của Lăng Tiêu cũng nói rõ ràng hợp lý, lại nhìn thái độ nghiêm túc của Lăng Tiêu, thật đúng là giúp không ít người bình tĩnh lại cơn giận.

Lạc Thư Hà và Mạc Thanh nhìn nhau, không ngờ chỉ một câu của Lăng Tiêu đã chỉ ra điểm mà họ cũng nghi ngờ.

Đúng vậy, lúc trước khi cầm được túi trữ vật, thực ra Lạc Thư Hà cũng nghi ngờ có thể có người đang cố ý vu oan cho phái Thiên Tâm, bởi vì căn cứ vào lời nói của vị sư đệ phát hiện thi thể Diệp Đan, hiện trường không có bao nhiêu dấu vết đánh nhau, suy ra thực lực của đối phương rất có thể cao hơn Diệp Đan không ít.

Một cao thủ như vậy, sao lại sơ hở rõ ràng đến thế.

Dù cho họ có nghi ngờ đến mức nào, nhưng cái chết của Diệp Đan lại không thể bỏ qua được, cho nên ý của Lạc Thư Hà đó là, dù sao quan hệ của phái Thanh Thành và phái Thiên Tâm đã đến mức như nước với lửa, sớm muộn gì cũng vạch mặt, nếu có thể đổ nguyên nhân cái chết của Diệp Đan lên đầu phái Thiên Tâm, sau khi rời khỏi đây phái Thanh Thành cũng có thể danh chính ngôn thuận mà ra tay.

Có điều dù họ biết rõ nguyên nhân sâu xa, nhưng các đệ tử thì không, lập tức bị mấy câu của Lăng Tiêu làm dao động.

Du Tiểu Mặc cố gắng nín cười, Lăng Tiêu lại triển khai tuyệt kỹ của y rồi.

Với tư cách là người duy nhất chứng kiến, hắn bày tỏ, mỗi lần nhìn thấy cái biểu hiện dối trá tới cực điểm này của y, hắn luôn xúc động tới muốn ói, đương nhiên là ói trong tưởng tượng ấy.

Nguyên bản là hai phái đã va chạm tới sắp bùng lửa, không ngờ lại được mấy câu ‘Khuyên nhủ’ của Lăng Tiêu làm ngừng chiến.

Các thế lực khác thấy không còn gì vui nữa, ồn ào cảm giác quá chán, đều tan cuộc.

Đám người Lạc Thư Hà chắc hẳn đã có tính toán riêng, cũng không tiếp tục tranh cãi nữa.

Dù Du Tiểu Mặc có chút ngốc nhưng hắn lại có thể nhìn thấu suy nghĩ của họ, tuy Lạc Thư Hà đã khế ước được một yêu thú cấp chín, nhưng hắn cũng biết con yêu thú kia bị thương rất nặng, trừ khi Lạc Thư Hà có loại bảo bối giống như linh thủy của hắn, nếu không thì chẳng có khả năng chữa khỏi thương tích cho Lục Lôi Thiên điểu chỉ trong mấy ngày, cũng bởi vậy mà tạm thời không muốn phát sinh xung đột chính diện.

Lăng Tiêu đi tới trước mặt Thạch trưởng lão, làm như vô tình nói: “Thạch trưởng lão, các ngươi tập trung cũng đông đủ quá, đừng bảo là đã hẹn trước hết nha.”

Lời này nói đúng lúc Lạc Thư Hà chuẩn bị quay đầu bỏ đi, vẻ mặt lúc quay lại nhìn mang theo chút nghi hoặc và ngờ vực.

Thạch trưởng lão lo lắng nếu nói thêm thì sẽ lộ beng mất, vội vàng kéo Lăng Tiêu qua chỗ khác, mãi tới khi xác định không ai nghe thấy đối thoại của họ nữa, lúc này mới giả ho, nói: “Ta ngẫu nhiên nhận được tin tức kết giới của Yêu Phong sẽ mở ra, cho nên mới hẹn với mấy vị trưởng lão cùng tới Yêu Phong, lúc ấy ngươi vẫn ở phía Bắc, cho nên không kịp thông báo.

Lăng Tiêu ‘À~’ một tiếng, kéo rất dài.

Thạch trưởng lão hoàn toàn không biết liệu y có ý kiến gì không, đành phải vỗ vỗ vai Lăng Tiêu, cười lớn lấp liếm: “Cũng may mà Lâm sư điệt không tới, chỉ sợ ngươi vẫn chưa biết, không lâu trước đây tòa núi Yêu Phong đã sụp xuống rồi, kết quả là rất nhiều người bị thương vong, Lâm sư điệt quả nhiên là người có phúc.”

Khóe miệng Lăng Tiêu nhếch lên, “Theo lời của Thạch trưởng lão thì… quả thực Lăng Tiêu khá may mắn rồi.”

Nếu lão già kia biết rõ đầu sỏ làm Yêu Phong sụp xuống chính là y, không biết còn nói được như vậy không.

“Đúng rồi, Thạch trưởng lão, tại sao không thấy Vương trưởng lão và Hoàng Kiệt sư đệ.”

Dường như vì quan tâm tới Thạch trưởng lão còn đang chột dạ, Lăng Tiêu rất ‘tâm lý’ mà chuyển chủ đề.

Trong lòng Thạch trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, “Vân Kỳ bỗng dưng mất tích, cho nên họ đang đi tìm, cũng gần năm canh giờ rồi, hẳn là họ sắp trở về.”

Có câu nói, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới!

Thạch trưởng lão vừa dứt lời chưa được bao lâu, đã có người vội vã chạy tới bệ đá.

Người này không phải ai khác, chính là đoàn người của Vương trưởng lão, chỉ là sắc mặt của họ lúc này rất tăm tối.

Thạch trưởng lão nhìn sang, ánh mắt đã dính chặt vào cái cáng mà hai đệ tử đi phía sau mang theo, đợi lúc lão thấy rõ ràng, hít mạnh một hơi, tầm mắt như đã biến thành một màu đen.

“Chuyện, chuyện gì xảy ra thế này?” Mặt Ông trưởng lão cắt ra cũng không còn một giọt máu, hai mắt hoang mang nhìn Thang Vân Kỳ trên cáng cứu thương, toàn thân bị máu nhuộm đỏ, ngực còn hổng một lỗ, nhìn bộ dạng lạnh tanh thế này, hẳn là đã chết mấy canh giờ rồi.

Đương nhiên, sắc mặt họ trở nên khó coi không phải vì cái chết của Thang Vân Kỳ, mà là nghĩ tới lửa giận của chưởng môn sau khi biết con gái mình đã chết ở Thiên Đường Cảnh, đến lúc đó nguyên một đám trưởng lão như họ chỉ sợ không trốn tránh được trách nhiệm.

“Vương trưởng lão, đến cùng thì đã xảy ra chuyện gì, tại sao Vân Kỳ chất nữ lại chết?” Thạch trưởng lão vội vàng đi đến trước mặt Vương An.

Vương An chính là trưởng lão trực tiếp chịu trách nhiệm cho sự an toàn của Thang Vân Kỳ ở Thiên Đường Cảnh, bây giờ Thang Vân Kỳ gặp chuyện, lão cũng là người có trách nhiệm lớn nhất.

Từ lúc tìm được thi thể của Thang Vân Kỳ, sắc mặt âm u của Vương An chưa bao giờ dịu đi chút nào, thậm chí càng ngày càng tối tăm, ánh mắt sâu thẳm lạnh lẽo như muốn giết người, nghe được câu hỏi của Thạch trưởng lão, lão mới lạnh giọng nói: “Ta cũng không biết đã có chuyện gì xảy ra, khi chúng ta tìm được nàng, nàng đã chết.”

Lão cũng muốn biết ai đã giết Thang Vân Kỳ, tuy lão không bảo vệ được nàng, nhưng nếu có thể đem hung thủ mang về, ít nhất sự trừng phạt sẽ nhẹ hơn một chút, nhưng hung thủ ra tay quá sạch sẽ, lão tìm quanh hiện trường cũng không thấy chút manh mối nào.

Ông trưởng lão đánh giá quanh một vòng, không khỏi nghi hoặc, “Vương trưởng lão, khế ước thú của Vân Kỳ chất nữ đâu?”

Nghe nói thế, sắc mặt Vương An càng trở nên khó coi, “Không thấy, ta nghi ngờ có thể hung thủ đã thèm muốn khế ước thú của Thang Vân Kỳ, vì thế mới giết chết nàng.”

Cái việc giết người đoạt bảo này họ nhìn tới quen mắt luôn rồi, thực ra họ cũng không nghi ngờ gì với lý do này.

Nhưng mà…

Khế ước thú của Thang Vân Kỳ là một con yêu thú cấp bảy một sao, dù Tinh cảnh bảy sao có lợi hại tới mức nào, cũng không thể so được với yêu thú cấp bảy, mà cũng không thể nào có tu luyện giả cướp người đoạt bảo chỉ trong mấy canh giờ ngắn ngủi như vậy được, trừ khi đã lên kế hoạch trước, ví dụ như nhiều Tinh cảnh bảy sao hợp lại chẳng hạn.

Nhưng mà, giả thiết này cũng không được hợp lý cho lắm.

Việc Yêu Phong sụp đổ không nằm trong dự liệu của mọi người, việc Thang Vân Kỳ lạc mất bọn họ cũng là chuyện ngoài ý muốn, cho nên có thể loại trừ khả năng có kẻ lên kế hoạch để giết người đoạt bảo, bởi như vậy, chỉ có một khả năng.

Hung thủ có thể là một kẻ cũng có khế ước thú, mà thực lực của khế ước thú đó hơn cả khế ước thú của Thang Vân Kỳ, chỉ có như vậy mới giải thích được cái chết của Thang Vân Kỳ mà thôi.

“Yêu thú mạnh hơn cấp bảy.”

Vương An lẩm bẩm một câu, cặp mắt sắc bén thoáng chốc đã lướt qua những tu luyện giả và đan sư có khế ước thú trên bệ đá, đã có đáp án này, phạm vi truy tìm hung thủ được thu hẹp lại rất nhiều, bởi vì không phải ai cũng có cơ hội khế ước một con yêu thú cấp bảy trở lên, người như vậy có thể nói là hiếm như lông phượng sừng lân.

Nói tiếp, nếu như hung thủ thật sự cướp đi khế ước thú của Thang Vân Kỳ, như vậy rất có thể người kia là một đan sư, bởi vì chỉ có đan sư mới khế ước được hơn một yêu thú trở lên, dựa vào việc này, phạm vi lại thu hẹp, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng hung thủ có hơn hai người.

Tuy nói là vậy, nhưng Vương An không có khả năng bất chấp việc đắc tội những thế lực khắc để tra hỏi họ được.

Không ai lại muốn bị nghi là hung thủ giết Thang Vân Kỳ, huống chi, không phải ai cũng như Thang Vân Kỳ mang khế ước thú nghênh ngang rêu rao, thường thì người có yêu thú thực lực càng mạng, sẽ càng cố gắng che giấu, nếu không chừng cái chuyện giết người đoạt bảo này lại phát sinh trên người mình ấy chứ.

Cho nên mới nói, Thang Vân Kỳ rơi vào kết cục thế này, hoàn toàn là tự làm tự chịu.

Nhưng cái chết của Thang Vân Kỳ vẫn gây sóng to gió lớn trong đám người của phái Thiên Tâm.

Đối với việc phỏng đoán hung thủ không chỉ có đám người Vương An, những người đứng ở đây đều là những người khôn khéo, cho dù có ít người biểu hiện ra ngoài, nhưng đã lặng lẽ dặn dò khế ước thú của mình giấu thực lực rồi.

Chỉ là có một người có khế ước thú rất gây chú ý, người nọ chính là Phương Thần Nhạc.

Bởi vì lúc ấy vội cứu người, Phương Thần Nhạc đành bất đắc dĩ gọi Độc Vĩ Giao ra, kết quả bị mấy đệ tử nhìn thấy, mấy người đó còn là đệ tử Võ Hệ, không thân thiết gì cho lắm, cho dù Phương Thần Nhạc có dặn dò bọn họ chớ nói ra ngoài, nhưng vẫn có người kể ra.

Thạch trưởng lão đã từng bỏ mặc Phương Thần Nhạc vào chỗ chết, cũng như Du Tiểu Mặc đã từng dự đoán, không hề vui vẻ chút nào, bởi vì lão phát hiện Độc Vĩ Giao chính là con yêu thú dưới đáy hồ kia.

Hiển nhiên Phương Thần Nhạc không chỉ mạng lớn, mà còn vô cùng may mắn, không biết vì sao hắn lại khế ước được con Độc Vĩ Giao này, nhưng sau chuyện đó Phương Thần Nhạc cũng không nói cho họ biết về sự tồn tại của Độc Vĩ Giao, hiển nhiên là đang đề phòng họ.

Sau khi tập trung, Phương Thần Nhạc liền bị một đám đồng môn vây quanh hỏi lung tung này kia.

Cũng may mà có Phục Tử Lâm ở bên cạnh, một khuôn mặt vô cảm lại còn bắn ra khí lạnh khiến không ít người sợ hãi.

Mãi cho tới khi Du Tiểu Mặc xuất hiện, vị gia này mới hơi nguôi.

“Đại sư huynh, chúc mừng huynh!” Du Tiểu Mặc không thèm để ý tới Lăng Tiêu còn đang đóng kịch với đám người Thạch trưởng lão, chạy thẳng tới chỗ Phương Thần Nhạc, chúc mừng một câu vui vẻ từ đáy lòng.

Nhìn thấy hắn, cuối cùng Phương Thần Nhạc cũng nở ra một nụ cười thật lòng, kéo hắn tới bên cạnh nhìn hết một lượt, sau khi xác định hắn không bị thương mới thở dài một tiếng.

Phương Thần Nhạc nói, “Đại sư huynh cũng muốn chúc mừng ngươi, nghe nói ngươi khế ước được Huyết Thương lang, không tệ nha.”

Du Tiểu Mặc vui vẻ cười rộ lên: “Đại sư huynh còn may mắn hơn đệ, đệ nghe nói Độc Vĩ Giao có huyết mạch của thuồng lồng, nói không chừng trong tương lai có cơ hội đột phá cấp tám.”

Phương Thần Nhạc gõ nhẹ đầu hắn, “Hiện tại Độc Vĩ Giao mới cấp bảy thôi, muốn đột phá cấp tám còn rất lâu, huống chi trở thành yêu thú biến hóa cấp chín không phải cứ tùy tùy tiện tiện là đột phá được câu.”

Nói đến biến hóa, ánh mắt Du Tiểu Mặc không khỏi lóe sáng, “Đại sư huynh, huynh có thể cho đệ xem khế ước thú của huynh không?”

“Được chứ!” Phương Thần Nhạc không hề nghĩ ngợi, lập tức đồng ý.

Độc Vĩ Giao không thích bị loài người vây xem, cho nên biến thành phiên bản bé xíu núp trong áo, nếu như là người khác thì chắc chắn Phương Thần Nhạc sẽ không đồng ý, nhưng Du Tiểu Mặc là ngoại lệ.

Du Tiểu Mặc nhận lấy Độc Vĩ Giao trong tay Du Tiểu Mặc, dùng một ngón tay vuốt ve cơ thể nó, vừa thì thầm: “Độc Vĩ Giao à Độc Vĩ Giao, sự an toàn của đại sư huynh sau này giao cả cho ngươi đó, ngươi tuyệt đối không nên làm ta thất vọng nha, nếu không ta sẽ bảo Lăng sư huynh đánh ngươi đó, biết chưa.”

Độc Vĩ Giao, “…”

Sau khi rủ rỉ thì thầm một lúc lâu, Du Tiểu Mặc mới trả Độc Vĩ Giao lại cho Phương Thần Nhạc, rồi lại làm như thuận miệng hỏi, “Nhị sư huynh, huynh không khế ước được yêu thú sao?”

Thực ra hắn đang muốn biết con Tuyệt Mệnh Hồn thú kia có tìm nhị sư huynh hay không.

Không ngờ, sau khi nghe được câu hỏi này hai người lại im lặng, tuy rằng vốn cũng đã im lặng từ trước rồi, cuối cùng Phương Thần Nhạc mới mở miêng, “Tiểu sư đệ, sau khi trở về sẽ nói cho ngươi biết.”

Xem bộ dáng này hẳn là có khế ước được rồi, Du Tiểu Mặc lập tức gật gật đầu.

Sau một lát, Phục Tử Lâm đột nhiên nói: “Tiểu sư đệ, ngươi xem phía Lâm Tiếu kìa.”

Nhị sư huynh đã không mở miệng thì thôi, mở ra liền nói toàn chuyện giật mình.

Du Tiểu Mặc quay lại nhìn, có một người rất quen thuộc đang đi về phía Lăng Tiêu.

back top