Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 188: Chu Bằng gặp chuyện không may

Du Tiểu Mặc vừa bò lên dực điểu thì bên phía Tiêu Long đã bay mất.

Phương Thần Nhạc ngồi cạnh vỗ vỗ vai hắn, ý bảo hắn ngồi xuống, dực điểu sắp bay rồi.

Tuy không thể hỏi được gì từ những người khác, nhưng người Đô Phong phái tới đón họ chính là tứ sư tỷ của Du Tiểu Mặc, Nam Cung Doanh. Lúc bọn họ hỏi, tuy Nam Cung Doanh do dự một chút, nhưng vẫn nói.

Thì ra phái Thiên Tâm đã thực sự xảy ra chuyện lớn.

Hơn một tháng trước, các môn phái thế lực luôn có va chạm với ma nhân, cả hai bên đều tử thương không ít, quan hệ vốn đã tệ hại lại càng bế tắc, nhưng không lâu lắm, cũng là sau nửa tháng khi họ tiến vào Thiên Đường Cảnh.

Đội tuần tra của phái Thiên Tâm bị ma nhân đánh lén, kết quả là toàn quân bị diệt, trong đó có một đệ tử của Tiêu Long, chính là cái người vì Lý Tuấn mà châm chọc Du Tiểu Mặc, Vương Vũ Phi.

Vốn chuyện ma nhân sẽ đánh lén phái Thiên Tâm cũng nằm trong dự liệu, nhưng vấn đề ở chỗ, đội tuần tra này của phái Thiên Tâm là tạm thời tổ chức, hơn nữa thời gian giao ban cũng không cố định, gần như là thay đổi từng ngày.

Vậy mà ma nhân lại như biết rõ bọn họ sẽ giao ban vào giờ nào, không chỉ im hơi lặng tiếng lẻn vào khu vực của phái Thiên Tâm, mà còn sát hại cả hai đội tuần tra.

Sau khi biết được tin tức này, chưởng môn giận dữ, hạ lệnh nhất định phải tra triệt để tới cùng.

Có thể biết rõ thời gian và địa điểm như vậy, chỉ có hai khả năng, một là ma nhân có mật thám ở phái Thiên Tâm, hai là có người đã cấu kết với ma nhân, để lộ tin tức ra ngoài.

Vì vậy, Thang Phàm tra từng người biết rõ tin tức, kết quả là họ đã phát hiện ra một người khả nghi, người kia chính là Chu Bằng, sư đệ thân thiết nhất với Lăng Tiêu.

Thực ra cũng không có chứng cớ trực tiếp chứng minh rằng Chu Bằng cấu kết với ma nhân, nhưng hắn không thể kể rõ hành tung của mình ngày đó, cũng không có ai làm chứng, vì là nghi phạm, Chu Bằng đã bị giam vào tử lao của phái Thiên Tâm.

Về phần sao lại muốn dẫn Lăng Tiêu đi, cũng vì quan hệ của Chu Bằng và Lăng Tiêu vẫn thân thiết như huynh đệ, hơn nữa bình thường Chu Bằng lại rất nghe lời Lăng Tiêu, cộng thêm hành vi khác thường trong một năm qua của y, cho nên chưởng môn mới nghi ngờ Lăng Tiêu có vấn đề, lúc này mới cử Tiêu Long tự đến giải y về phái Thiên Tâm.

Du Tiểu Mặc nghe xong cứng họng, “Không có chứng cớ cũng tùy tiện bắt người được sao?”

Rõ ràng là Thang Phàm đang muốn trừng phạt Lăng Tiêu, cho nên mới muốn mượn cơ hội này xuống tay với y.

Thực ra Nam Cung Doanh cũng nghi ngờ, Lâm Tiếu là đại đệ tử của chưởng môn, thực lực mạnh, nhân phẩm tốt, đệ tử trong phái Thiên Tâm đều tin phục y, nếu nói là người kế thừa chức vị chưởng môn trong tương lai cũng không phải là không có khả năng, theo lý thuyết chưởng môn không thèm điều tra đã phái người bắt Lâm Tiếu về, thái độ này tuyệt đối không phải là kiểu đối đãi với người thừa kế trong tương lai.

Thế nhưng mà tâm tư của chưởng môn xưa nay chưa từng có ai hiểu được, cho nên dù nghi ngờ thì vẫn mãi chỉ là nghi ngờ mà thôi, mọi người vẫn giữ thái độ đứng ngoài xem.

“Nói thế nào, hiện tại Lâm Tiếu chắc sẽ không có việc gì đâu, chúng ta cứ chờ một chút, nói không chừng hai ngày nữa chưởng môn sẽ thả Lâm Tiếu ra.” Phương Thần Nhạc nhìn Du Tiểu Mặc nói.

Đương nhiên là mấy câu này dùng để an ủi Du Tiểu Mặc rồi, Phương Thần Nhạc nghĩ Du Tiểu Mặc rất lo lắng, trên thực tế, căn bản là Du Tiểu Mặc không hề lo lắng, ngược lại hắn còn hy vọng đừng có làm lố quá, bằng không chọc giận Lăng Tiêu thì lúc đó có hối hận cũng muộn.

Sau khi mặt trời ngày thứ ba mọc không bao lâu, rốt cục bọn họ cũng trở lại Đô Phong.

Bởi vì xảy ra chuyện ma nhân đánh lén, cho nên không khí của Đô Phong yên tĩnh và áp lực hơn một tháng trước rất nhiều.

Chỉ là khi năm người họ về tới, vẫn được sự chào đón của các đệ tử Đô Phong, thực ra còn thiếu một người, người nọ là cháu trai của Triệu Chân, đáng tiếc là quá xui xẻo, đã chết trong Thiên Đường Cảnh.

Phương Thần Nhạc dẫn mấy vị sư đệ đi tới trước mặt Khổng Văn, “Sư phụ, đệ tử đã trở về.”

Khổng Văn nở một nụ cười vui mừng, ánh mắt rơi vào Độc Vĩ Giao trên vai Phương Thần Nhạc, “Không hổ là đệ tử của Khổng Văn ta, Độc Vĩ Giao không phải là yêu thú trung giai bình thường, không tệ không tệ, không uổng công sư phụ bồi dưỡng ngươi những năm này, còn Tử Lâm tuy chỉ khế ước một yêu thú cấp sáu, nhưng có vẫn hơn không, sau này hãy tiếp tục cố gắng.”

Vừa nói vừa nhìn Phương Thần Nhạc, tuy lão không thích tính tình lạnh nhạt của nhị đồ đệ cho lắm, nhưng thiên phú của Phục Tử Lâm lại là trăm người chỉ có một, hai người vẫn luôn là niềm kiêu ngạo của lão.

Yêu thú cấp sáu trong miệng lão chính là Tuyệt Mệnh Hồn thú nằm trên vai Phục Tử Lâm, bởi vì Hồn thú là một loại yêu thú cao cấp mang theo huyết mạch từ thượng cổ, không có ghi chép trong Tàng Thư Các, cộng với việc Hồn thú tận lực ẩn khí tức của mình đi, cho nên ngay cả Khổng Văn cũng không nhận ra được.

Sau đó, Khổng Văn lại khen ngợi đệ tử của hai vị trưởng lão.

Họ không được may mắn như Phương Thần Nhạc và Phục Tử Lâm, chỉ khế ước được một yêu thú cấp bốn và cấp năm.

Ngoại trừ yêu thú, mấy người còn đào được không ít linh thảo ở Thiên Đường Cảnh, đặc biệt là Phương Thần Nhạc, vì hắn khế ước được Độc Vĩ Giao khá sớm, nhờ Độc Vĩ Giao đuổi đi không ít yêu thú bảo vệ linh thảo, chỉ là những thứ này đều dựa vào sức mình mà lấy được, cho nên không cần nộp lên trên.

Có năm người lại chỉ khen ngợi bốn người, Khổng Văn bỏ sót mỗi mình Du Tiểu Mặc, không biết là cố ý, hay là vô tình.

Phương Thần Nhạc lại như không hề phát hiện ra, kéo Du Tiểu Mặc đang cố gắng lẩn vào trong đám người lên phía trước, vui vẻ nói: “Sư phụ, còn có Du sư đệ nữa, hắn cũng may như Tử Lâm vậy, bên trong Thiên Đường Cảnh khế ước được một con Huyết Thương lang cấp sáu đó.”

Nụ cười trên mặt Khổng Văn lập tức nhạt đi rất nhiều, thờ ơ nói một tiếng sau đó im lặng, giống như một chữ cũng không muốn phung phí, trước kia dù lão có không thích Du Tiểu Mặc đến đâu, cũng không biểu hiện rõ ràng như vậy, nhưng không biết vì sao, lúc này lại tỏ thái độ rõ ràng trước mặt mọi người như vậy.

Phục Tử Lâm lạnh nhạt nói: “Sư phụ, người không mừng cho tiểu sư đệ sao?”

Khổng Văn lập tức bị câu này làm cho sượng ngắt, thở gấp hai tiếng, hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt không thay đổi của nhị đồ đệ, sau nửa ngày mới nhả ra vài chữ, “Sao có thể, vi sư rất mừng cho hắn.”

Phục Tử Lâm gật gật đầu, “Vậy là tốt rồi, đệ tử cũng mừng thay cho hắn.”

Du Tiểu Mặc bị Khổng Văn lườm, nở ra một nụ cười gượng, nhị sư huynh bị ai nhập vào thế này?

Kết quả của buổi gặp gỡ này là tan rã trong căng thẳng, Khổng Văn bị hai đồ đệ của mình làm cho bực bội, sau đó cũng chẳng nói thêm lời nào, tìm đại cái cớ rồi thở hổn hển rời khỏi.

Khổng Văn vừa đi, Du Tiểu Mặc lập tức cảm thấy áp lực giảm nhẹ đi nhiều, lại hàn huyên với mấy vị sư huynh đệ một lát rồi mới rời đi.

Vừa về đến phòng, hắn liền ngã xuống giường, gần như là chạm đầu vào gối liền ngủ mất rồi.

Một tháng trong Thiên Đường Cảnh, cơ bản là hắn không có cơ hội ngủ một giấc tử tế, vừa nhắm mắt đã ngủ tới sáng ngày hôm sau, cả người dễ chịu hơn rất nhiều.

Vừa ra cửa hắn đã gặp được Dương Nhất ở phòng bên, Dương Nhất vẫn nhiều chuyện như vậy, đã có một trái tim ưa hóng hớt, còn có một cái miệng thích nói nhiều, một ngày mà không buôn chuyện là khó chịu ngay, đã thế người này còn có thể vừa tu luyện tiến triển vừa nhiều chuyện nữa chứ.

Chỉ là có một sư huynh thích buôn chuyện như vậy, ít nhất có thể thăm dò được rất nhiều tin tức mà mình không biết.

Tin tức về cái chết của Thang Vân Kỳ ở Thiên Đường Cảnh không tới một ngày đã truyền đi gây xôn xao, chỉ là bởi vì khi sống cô ả đã gây ra quá nhiều nghiệp trướng, rất nhiều đồng môn đều khó chịu, cho nên số người lén hả hê không hề ít.

Thang Phàm tỏ vẻ nhất định phải điều tra tới cùng, chỉ là trải qua bàn bạc, đại đa số đều cảm thấy hung thủ có thể là người của phái Thanh Thành, vốn phái Thanh Thành và phái Thiên Tâm có thù hận chồng chất, hơn nữa cũng chỉ có phái Thanh Thành mới không e ngại phái Thiên Tâm như vậy, cho dù mấy thế lực khác có muốn giết người đoạt bảo, cũng sẽ tuyệt đối e dè chỗ dựa sau lưng Thang Vân Kỳ.

Cho nên dù bên ngoài nói muốn điều tra cho kỹ, trên thực tế mọi người đã coi phái Thanh Thành là hung thủ sát hại Thang Vân Kỳ rồi, theo một nguồn tin tức đáng tin cậy, Thang Phàm đã truyền lệnh, về sau gặp được đệ tử của phái Thanh Thành thì không cần nhân nhượng nữa.

Có điều Du Tiểu Mặc chẳng thèm quan tâm tới mấy việc này, hắn vẫn để ý chuyện về Lăng Tiêu hơn.

Dương Nhất thấy hắn hỏi về Lăng Tiêu, cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ dùng vẻ mặt tiếc nuối mà nói: “Thực ra ta cũng không biết về chuyện của Lâm Tiếu, việc này là cơ mật của phái Thiên Tâm, cho dù ta nghe ngóng thế nào thì người nọ cũng không chịu nói, nhưng mà với thân phận là người đứng đầu Võ Hệ của Lâm Tiếu, ta nghĩ sẽ không có chuyện gì đâu.”

Du Tiểu Mặc suy nghĩ một lát, lại hỏi, “Thế Chu Bằng thì sao?”

Dương Nhất hốt hoảng, vội vàng nhìn quanh bốn phía, lúc xác định không có ai mới thì thần: “Du sư đệ, sau này ngươi không nên nhắc tới tên Chu Bằng nữa, chưởng môn đã hạ lệnh, cấm bất cứ kẻ nào bàn tán về chuyện này.”

Du Tiểu Mặc kinh ngạc nói: “Tại sao?”

Dương Nhất thì thầm: “Còn tại sao nữa, hình như chưởng môn đã cho rằng Chu Bằng chính là kẻ cấu kết với ma nhân, ta nghe nói chưởng môn đã xóa tên Chu Bằng khỏi phái Thiên Tâm rồi.”

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, “Cho rằng là có ý gì?”

Dương Nhất thở dài nói: “Thì là ý ngươi đang nghĩ ấy, ta cảm thấy Chu sư huynh thật đáng thương.”

Tuy Dương Nhất không biết gì về Chu Bằng, nhưng ít nhất cũng từng nghe được chuyện về Chu Bằng rồi, là một người kiên cường thẳng thắn, tính cách hào phóng, lúc nói chuyện chưa bao giờ làm ra vẻ, người như vậy sao có thể cấu kết với ma nhân, huống chi cấu kết với ma nhân Chu Bằng đâu có được lợi gì.

Chỉ là ngay cả hắn cũng nghĩ được tới đây, sao chưởng môn có thể không nghĩ tới? Chưa kể Chu Bằng còn là đồ đệ của lão, chỉ là bây giờ cả hai đồ đệ xuất sắc nhất của lão đều bị sa cơ, tâm tư của chưởng môn quả nhiên là khó đoán.

Du Tiểu Mặc bất đắc dĩ lắc đầu, sao hắn cảm giác thực ra Thang Phàm cũng chẳng khôn ngoan cho lắm.

Trước mắt là lúc quan hệ giữa ma nhân tộc và tu luyện giả càng ngày càng nghiêm trọng, lại còn mối thù với phái Thanh Thành nữa, lúc nào cũng có khả năng bộc phát cả hai cuộc đại chiến, vậy mà lão lại nhằm vào đúng thời khắc mấu chốt này để trừng trị đồ đệ của mình, lão không sợ người khác sẽ có ý kiến với một chưởng môn như lão sao?

Sau khi cáo biệt Dương Nhất, Du Tiểu Mặc tới phòng ăn một chuyến.

Hắn phát hiện, các sư huynh đệ bình thường vốn rất ôn hòa với hắn bây giờ càng ngày càng lạnh nhạt hơn rồi, có người thậm chí vừa thấy hắn đã rẽ sang hướng khác, chẳng biết tại sao.

Tuy không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn vui vẻ hưởng thụ.

Thời điểm trở về phòng, Du Tiểu Mặc trùng hợp gặp Triệu Đạt Chu vừa tới tìm mình.

Thực ra hôm qua Triệu Đạt Chu cũng tới, nhưng khi đó Du Tiểu Mặc đang ngủ, cũng biết có lẽ hắn đang mệt cho nên không quấy rầy, vì vậy lại quay về, việc này tới Dương Nhất cũng không biết.

Có vẻ Triệu Đạt Chu cũng nghe nói tới thái độ của Khổng Văn với hắn ngày hôm qua, vừa nhìn thấy đã đánh giá hắn từ đầu tới chân, còn cẩn thận lựa lời hỏi: “Thất sư đệ, ngươi không sao chứ?”

Du Tiểu Mặc nhướn mày nhìn ngũ sư huynh, “Đệ có thể bị làm sao?”

Triệu Đạt Chu thấy có vẻ hắn không nói dối, lúc này mới thở dài một tiếng: “Không sao là tốt rồi, đúng rồi, ta đã nghe nói về chuyện của Lâm Tiếu, ngươi cũng đừng lo cho hắn quá, Lâm Tiếu xuất sắc như vậy, tiềm lực cũng lớn, chưởng môn sẽ không làm khó hắn đâu.”

Vì sao mấy người cứ cho rằng ta sẽ lo lắng cho y vậy hả? Du Tiểu Mặc phiền muộn.

Nghe giọng điệu này, cứ như thể hắn lo lắng cho Lăng Tiêu tới mức ăn không ngon ngủ không yên ấy, có trời mới biết tên kia mạnh tới nhường nào, đâu cần tiểu đan sư như hắn quan tâm làm chi, chỉ là hắn không thể nói ra mấy lời này được.

Nhìn Triệu Đạt Chu, Du Tiểu Mặc đột nhiên nhớ tới một việc, “Ngũ sư huynh, huynh đi theo đệ vào trong, đệ có cái này cho huynh nè.”

Lúc này Triệu Đạt Chu mới nhớ ra hai người còn đứng ngoài cửa phòng, nhưng hắn cũng rất tò mò không biết Du Tiểu Mặc muốn đưa cho mình cái gì, liền đi theo.

Du Tiểu Mặc quay người nói với Triệu Đạt Chu, “Huynh cứ ngồi đây chờ nha.”

Nói xong hắn liền đi tới sau tấm bình phong, lúc xác định Triệu Đạt Chu không nhìn, mới lén lút mang tiểu Lục Dực Thần hổ trong không gian ra, tiểu Thần hổ đã mở mắt, hai cái móng be bé cầm nội đan của mẹ nó, dùng vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.

Trong thoáng chốc Du Tiểu Mặc đã bị cái sự đáng yêu kia làm cho điên cuồng, nhóc con này cũng quá dễ thương, tuy rất luyến tiếc nó, nhưng ngoại trừ nó, Du Tiểu Mặc không còn sự lựa chọn nào khác.

Triệu Đạt Chu vẫn còn phiền muộn sao Du Tiểu Mặc đi lâu tới vậy, lúc ấy đã thấy hắn đi ra khỏi tấm bình phong, vừa muốn nói chuyện đã bị tiểu yêu thú mà Du Tiểu Mặc ôm trong lòng hấp dẫn tất cả sự chú ý, “Thất sư đệ, đây là?”

Du Tiểu Mặc đem tiểu Lục Dực Thần hổ đưa tới trước mặt Triệu Đạt Chu, phấn khởi nói: “Không phải lần trước huynh bảo đệ tìm giúp một con yêu thú sao? Đệ tìm được rồi nè, sao, đáng yêu không?”

Triệu Đạt Chu há hốc miệng, ấp úng không nói gì, tới hắn cũng đã quên béng từ lâu.

Lúc trước mặc dù có nhờ Du Tiểu Mặc tìm yêu thú cho, nhưng thật sự chỉ nói mà thôi, nào nghĩ tới Du Tiểu Mặc thật sự tìm được một con, hơn nữa bề ngoài của con yêu thú này còn chưa từng thấy trong sách.

Sau nửa ngày im lặng, Triệu Đạt Chu run rẩy bờ môi, không nhịn được mà hỏi: “Thất sư đệ, đệ thật sự cho ta con yêu thú này sao?”

Du Tiểu Mặc gật đầu, “Thật mà.”

Triệu Đạt Chu, “Thật sao thật sao?”

Du Tiểu Mặc lại gật đầu, cũng không phiền trả lời: “Thật đó thật đó.”

Triệu Đạt Chu, “Thật sao thật sao thật sao?”

Du Tiểu Mặc, “…”

back top