Khó trách lúc ở dưới chân núi bọn họ không gặp được đệ tử Võ Hệ, thì ra họ đã tới thị trấn từ trước rồi.
Chỉ là Du Tiểu Mặc không nghĩ tới, đệ tử Võ Hệ được phái đi vậy mà lại là Lâm Tiếu, nghĩ tới chuyện mấy hôm trước mình vô tình nghe được, hắn càng ngày càng có cảm giác, lần này đi ra ngoài sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Du Tiểu Mặc hạ quyết tâm, đợi sau khi ra khỏi đây sẽ tách ra đi riêng, hơn nữa hắn cũng có việc cần làm, mà việc này còn không thể để cho ai biết.
Thang Vân Kỳ, cũng là con gái của chưởng môn, tiểu sư muội được phái Thiên Tâm sủng ái nhất.
Cả một đoạn đường dài, âm thanh Du Tiểu Mặc nghe thấy nhiều nhất chính là giọng cười khúc khích của nàng, đặc biệt là lúc được người khác tâng bốc, cô nàng có vẻ rất hưởng thụ, cho nên dực điểu bay bao lâu, nàng cũng cười bấy lâu.
Sau khi Lâm Tiếu xuất hiện, Thang Vân Kỳ là người đầu tiên chạy tới, nũng nịu gọi một tiếng ‘Tiếu ca ca’ nghe muốn sởn da gà sau đó thì nhào vào người Lâm Tiếu. Chỉ là, nàng nhất định không nhào được, bởi vì Lâm Tiếu thoáng cái đã tránh ra rồi.
Thang Vân Kỳ cũng không cảm thấy mất mặt hoặc giả là chưa bao giờ mất mặt, phảng phất như việc này xảy ra thường xuyên lắm, cho nên nàng vẫn tỉnh bơ ôm cánh tay Lâm Tiếu, nét mặt đầy ái mộ nhìn y.
Mấy sư huynh đệ khác đều toát ra vẻ mặt hâm mộ, ngay cả bốn vị sư huynh bên người Du Tiểu Mặc cũng giống vậy.
Quan hệ của Lâm Tiếu với bọn họ khá tốt, đặc biệt là Mạc Cốc, lúc gặp mặt ở chân núi cho tới bây giờ, Du Tiểu Mặc đều không nhìn thấy ông ta cười một lần, biểu hiện rất nghiêm túc, giống như ai cũng nợ tiền ổng vậy đó, thế mà bây giờ, từ sau khi Lâm Tiếu xuất hiện, trên mặt Mạc Cốc vậy mà tràn ngập vẻ tươi cười, nhìn Lâm Tiếu và Thang Vân Kỳ thỉnh thoảng còn gật đầu.
Sau khi hai người gặp mặt thì nói vài câu khách sáo rồi đi ra ngoài.
Đi tới cửa, Mạc Cốc quay lại nói với năm người bọn họ: “Đã tới Hòa Bình trấn, các ngươi muốn mua gì thì mua đi, đúng giờ này ngày mai tập trung ở chỗ này, nếu muộn sẽ không đợi.”
Nói xong, Mạc Cốc dẫn một đám đệ tử đi tới chỗ phiên chợ, ngay cả đệ tử Võ Hệ cũng bị ông ta mang đi, một người cũng không còn.
Người dẫn đầu, Lưu sư huynh thở dài một tiếng, đối với tình huống này có vẻ không hề bất ngờ, sau một lát hắn mới nói với Du Tiểu Mặc mấy người: “Tiếp theo ta và Lý sư đệ sẽ đi mua mấy thứ cho sư phụ, các ngươi có việc gì cũng cố phải hoàn thành trong vòng một ngày, lời của Mạc sư bá các ngươi cũng nghe rồi đó, nếu ngày mai tới muộn, chắc chắn hắn sẽ không đợi các ngươi.”
“Biết rõ, Lưu sư huynh.”
Lưu sư huynh gật đầu, sau đó cũng dẫn Lý sư đệ đi mất, đi cùng hướng với Mạc sư bá. Thấy họ đi rồi, mấy vị sư huynh còn lại cũng tự tìm phương hướng tản ra, bọn họ phải về nhà thăm người thân mà.
Du Tiểu Mặc đợi đến khi mọi người đi hết mới phản ứng được, hắn… lần đầu tiên tới Hòa Bình trấn.
Mà người lần đầu tiên tới Hòa Bình trấn như Du Tiểu Mặc, cuối cùng cũng không thể bắt chước Lưu sư huynh đi về phía náo nhiệt nhất, hắn phải chậm rãi tìm đường, nếu như không tìm thấy sẽ kiếm ai đó để hỏi đường, dù sao thì vẫn phải hỏi mà.
…
Hòa Bình trấn nổi tiếng nhất là về linh đan, bởi vì nó nằm ở biên giới của phái Thiên Tâm, thường xuyên có giao dịch với đệ tử của phái, trừ đó ra, còn có những môn phái nhỏ khác ở xung quanh, lâu ngày, Hòa Bình trấn cũng phát triển theo thời gian, mấy thôn trang và thị trấn nhỏ xung quanh cũng giàu lên.
Cửa tiệm bán linh đan đều tập trung ở trên một con đường phồn hoa nhất tại Hòa Bình trấn, gọi là phố Bắc.
Phố Bắc, đi qua một loạt dãy hàng đều là đan phố (cửa hàng bán linh đan), cũng là nơi có người tập trung nhiều nhất trong trấn, từng cửa hàng lúc nào cũng có khách, có một số chỗ còn chật kín người.
Du Tiểu Mặc đứng ở bên đường, mở to mắt mà quan sát một lúc lâu, cuối cùng mới chọn một cửa tiệm không đắt khách cho lắm, nhưng cũng không tới nỗi ế ẩm rồi đi vào.
Vừa tới trước cửa, lập tức có một thanh niên ăn mặc giống như tiểu nhị thời cổ đại đi về phía hắn, giọng nói đầy khách khí: “Vị công tử này, ngài muốn mua linh đan phải không?”
Du Tiểu Mặc liếc nhìn cửa hàng, sau đó quay lại nhìn nụ cười sáng lạn của tiểu nhị: “Chỗ các ngươi, có thu mua linh đan không?”
Người này ngơ ngác một chút, nhưng phản ứng kịp thời, ánh mắt nhìn hắn cũng không hề thay đổi, vẫn cười nói: “Có, cửa hàng của chúng ta có thu mua linh đan, mời công tử đi bên này.”
Nơi bán đan và mua đan không cùng một chỗ, bởi vì bảo mật riêng tư cho khách hàng, vì thế mỗi Đan Phố đều có một nơi riêng tư ở bên trong, hơn nữa mấy cửa hàng ở phố Bắc đều thuộc loại tiếng lành đồn xa, cho nên không cần lo bị lừa.
Du Tiểu Mặc nghĩ, bọn hắn đã dám mở cửa hàng ngay gần phái Thiên Tâm, chắc chắn không dám lừa ai, cũng yên lòng đi vào.
Người tiếp đãi hắn giờ đổi thành chưởng quầy, là một người trung niên tuổi tầm sáu mươi, tóc mai hoa râm, nhưng thần sắc không tệ, nụ cười trên mặt làm cho ông ta thoạt nhìn càng thêm hòa áo dễ gần.
Chưởng quầy nhìn thấy Du Tiểu Mặc, rất nhanh mà đánh giá hắn, cũng không hỏi chuyện gì, đi thẳng vào vấn đề: “Không biết vị công tử này muốn bán linh đan cấp mấy?”
“Ừm… là linh đan cấp một.” Du Tiểu Mặc có chút ngượng ngùng mà nói.
Lúc đi vào, hắn đã nhanh chóng dò xét tình huống của cửa hàng, phát hiện ở đây đa số là bán linh đan cấp hai, ba, mặc dù cũng có bán linh đan cấp một, nhưng không nhiều, hắn có một cảm giác khó nói, dù sao trong tay hắn cũng chỉ có một ít linh đan cấp một.
Chưởng quầy ngơ ngác một chút, lập tức khách sáo mà hỏi: “Công tử có thể lấy linh đan ra cho lão hủ xem một chút được không?”
Du Tiểu Mặc yên lặng đem mấy bình linh đan lấy ra, tổng cộng có bốn bình, để riêng bốn loại linh đan, nhưng thật ra chỉ có hai loại, điểm khác nhau ở số lần rèn luyện linh thảo, bởi vậy chất lượng cũng khác nhau, cho nên hắn mới chia ra.
Chưởng quầy cầm lấy một lọ, đổ ra một viên rồi quan sát kỹ, phát hiện chỉ là giải linh đan bình thường, lại lấy thêm một chiếc bình khác, cũng là một loại tụ khí đan thường gặp, không khỏi nhíu mày.
Chưởng quầy cứ tưởng thiếu niên này có thể là đệ tử của môn phái lớn, nếu đã bán linh đan cấp một có khi sẽ khác biệt, ví dụ như linh đan thượng phẩm chẳng hạn, nhưng sau khi xem hai bình, lại phát hiện đều là linh đan bình thường, còn là loại hạ phẩm, có chút thất vọng.
Nhưng dù sao lão cũng làm việc buôn bán rất nhiều năm rồi, sống tới cái tuổi này có chuyện gì kì lạ còn chưa gặp qua, rất nhanh đã lấy lại linh thần, nhẫn nại đổ chai thứ ba ra xem, lấy một viên linh đan, lần này nhìn, không khỏi sững sỡ.
Chỉ là Du Tiểu Mặc không nghĩ tới, đệ tử Võ Hệ được phái đi vậy mà lại là Lâm Tiếu, nghĩ tới chuyện mấy hôm trước mình vô tình nghe được, hắn càng ngày càng có cảm giác, lần này đi ra ngoài sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
Du Tiểu Mặc hạ quyết tâm, đợi sau khi ra khỏi đây sẽ tách ra đi riêng, hơn nữa hắn cũng có việc cần làm, mà việc này còn không thể để cho ai biết.
Thang Vân Kỳ, cũng là con gái của chưởng môn, tiểu sư muội được phái Thiên Tâm sủng ái nhất.
Cả một đoạn đường dài, âm thanh Du Tiểu Mặc nghe thấy nhiều nhất chính là giọng cười khúc khích của nàng, đặc biệt là lúc được người khác tâng bốc, cô nàng có vẻ rất hưởng thụ, cho nên dực điểu bay bao lâu, nàng cũng cười bấy lâu.
Sau khi Lâm Tiếu xuất hiện, Thang Vân Kỳ là người đầu tiên chạy tới, nũng nịu gọi một tiếng ‘Tiếu ca ca’ nghe muốn sởn da gà sau đó thì nhào vào người Lâm Tiếu. Chỉ là, nàng nhất định không nhào được, bởi vì Lâm Tiếu thoáng cái đã tránh ra rồi.
Thang Vân Kỳ cũng không cảm thấy mất mặt hoặc giả là chưa bao giờ mất mặt, phảng phất như việc này xảy ra thường xuyên lắm, cho nên nàng vẫn tỉnh bơ ôm cánh tay Lâm Tiếu, nét mặt đầy ái mộ nhìn y.
Mấy sư huynh đệ khác đều toát ra vẻ mặt hâm mộ, ngay cả bốn vị sư huynh bên người Du Tiểu Mặc cũng giống vậy.
Quan hệ của Lâm Tiếu với bọn họ khá tốt, đặc biệt là Mạc Cốc, lúc gặp mặt ở chân núi cho tới bây giờ, Du Tiểu Mặc đều không nhìn thấy ông ta cười một lần, biểu hiện rất nghiêm túc, giống như ai cũng nợ tiền ổng vậy đó, thế mà bây giờ, từ sau khi Lâm Tiếu xuất hiện, trên mặt Mạc Cốc vậy mà tràn ngập vẻ tươi cười, nhìn Lâm Tiếu và Thang Vân Kỳ thỉnh thoảng còn gật đầu.
Sau khi hai người gặp mặt thì nói vài câu khách sáo rồi đi ra ngoài.
Đi tới cửa, Mạc Cốc quay lại nói với năm người bọn họ: “Đã tới Hòa Bình trấn, các ngươi muốn mua gì thì mua đi, đúng giờ này ngày mai tập trung ở chỗ này, nếu muộn sẽ không đợi.”
Nói xong, Mạc Cốc dẫn một đám đệ tử đi tới chỗ phiên chợ, ngay cả đệ tử Võ Hệ cũng bị ông ta mang đi, một người cũng không còn.
Người dẫn đầu, Lưu sư huynh thở dài một tiếng, đối với tình huống này có vẻ không hề bất ngờ, sau một lát hắn mới nói với Du Tiểu Mặc mấy người: “Tiếp theo ta và Lý sư đệ sẽ đi mua mấy thứ cho sư phụ, các ngươi có việc gì cũng cố phải hoàn thành trong vòng một ngày, lời của Mạc sư bá các ngươi cũng nghe rồi đó, nếu ngày mai tới muộn, chắc chắn hắn sẽ không đợi các ngươi.”
“Biết rõ, Lưu sư huynh.”
Lưu sư huynh gật đầu, sau đó cũng dẫn Lý sư đệ đi mất, đi cùng hướng với Mạc sư bá. Thấy họ đi rồi, mấy vị sư huynh còn lại cũng tự tìm phương hướng tản ra, bọn họ phải về nhà thăm người thân mà.
Du Tiểu Mặc đợi đến khi mọi người đi hết mới phản ứng được, hắn… lần đầu tiên tới Hòa Bình trấn.
Mà người lần đầu tiên tới Hòa Bình trấn như Du Tiểu Mặc, cuối cùng cũng không thể bắt chước Lưu sư huynh đi về phía náo nhiệt nhất, hắn phải chậm rãi tìm đường, nếu như không tìm thấy sẽ kiếm ai đó để hỏi đường, dù sao thì vẫn phải hỏi mà.
…
Hòa Bình trấn nổi tiếng nhất là về linh đan, bởi vì nó nằm ở biên giới của phái Thiên Tâm, thường xuyên có giao dịch với đệ tử của phái, trừ đó ra, còn có những môn phái nhỏ khác ở xung quanh, lâu ngày, Hòa Bình trấn cũng phát triển theo thời gian, mấy thôn trang và thị trấn nhỏ xung quanh cũng giàu lên.
Cửa tiệm bán linh đan đều tập trung ở trên một con đường phồn hoa nhất tại Hòa Bình trấn, gọi là phố Bắc.
Phố Bắc, đi qua một loạt dãy hàng đều là đan phố (cửa hàng bán linh đan), cũng là nơi có người tập trung nhiều nhất trong trấn, từng cửa hàng lúc nào cũng có khách, có một số chỗ còn chật kín người.
Du Tiểu Mặc đứng ở bên đường, mở to mắt mà quan sát một lúc lâu, cuối cùng mới chọn một cửa tiệm không đắt khách cho lắm, nhưng cũng không tới nỗi ế ẩm rồi đi vào.
Vừa tới trước cửa, lập tức có một thanh niên ăn mặc giống như tiểu nhị thời cổ đại đi về phía hắn, giọng nói đầy khách khí: “Vị công tử này, ngài muốn mua linh đan phải không?”
Du Tiểu Mặc liếc nhìn cửa hàng, sau đó quay lại nhìn nụ cười sáng lạn của tiểu nhị: “Chỗ các ngươi, có thu mua linh đan không?”
Người này ngơ ngác một chút, nhưng phản ứng kịp thời, ánh mắt nhìn hắn cũng không hề thay đổi, vẫn cười nói: “Có, cửa hàng của chúng ta có thu mua linh đan, mời công tử đi bên này.”
Nơi bán đan và mua đan không cùng một chỗ, bởi vì bảo mật riêng tư cho khách hàng, vì thế mỗi Đan Phố đều có một nơi riêng tư ở bên trong, hơn nữa mấy cửa hàng ở phố Bắc đều thuộc loại tiếng lành đồn xa, cho nên không cần lo bị lừa.
Du Tiểu Mặc nghĩ, bọn hắn đã dám mở cửa hàng ngay gần phái Thiên Tâm, chắc chắn không dám lừa ai, cũng yên lòng đi vào.
Người tiếp đãi hắn giờ đổi thành chưởng quầy, là một người trung niên tuổi tầm sáu mươi, tóc mai hoa râm, nhưng thần sắc không tệ, nụ cười trên mặt làm cho ông ta thoạt nhìn càng thêm hòa áo dễ gần.
Chưởng quầy nhìn thấy Du Tiểu Mặc, rất nhanh mà đánh giá hắn, cũng không hỏi chuyện gì, đi thẳng vào vấn đề: “Không biết vị công tử này muốn bán linh đan cấp mấy?”
“Ừm… là linh đan cấp một.” Du Tiểu Mặc có chút ngượng ngùng mà nói.
Lúc đi vào, hắn đã nhanh chóng dò xét tình huống của cửa hàng, phát hiện ở đây đa số là bán linh đan cấp hai, ba, mặc dù cũng có bán linh đan cấp một, nhưng không nhiều, hắn có một cảm giác khó nói, dù sao trong tay hắn cũng chỉ có một ít linh đan cấp một.
Chưởng quầy ngơ ngác một chút, lập tức khách sáo mà hỏi: “Công tử có thể lấy linh đan ra cho lão hủ xem một chút được không?”
Du Tiểu Mặc yên lặng đem mấy bình linh đan lấy ra, tổng cộng có bốn bình, để riêng bốn loại linh đan, nhưng thật ra chỉ có hai loại, điểm khác nhau ở số lần rèn luyện linh thảo, bởi vậy chất lượng cũng khác nhau, cho nên hắn mới chia ra.
Chưởng quầy cầm lấy một lọ, đổ ra một viên rồi quan sát kỹ, phát hiện chỉ là giải linh đan bình thường, lại lấy thêm một chiếc bình khác, cũng là một loại tụ khí đan thường gặp, không khỏi nhíu mày.
Chưởng quầy cứ tưởng thiếu niên này có thể là đệ tử của môn phái lớn, nếu đã bán linh đan cấp một có khi sẽ khác biệt, ví dụ như linh đan thượng phẩm chẳng hạn, nhưng sau khi xem hai bình, lại phát hiện đều là linh đan bình thường, còn là loại hạ phẩm, có chút thất vọng.
Nhưng dù sao lão cũng làm việc buôn bán rất nhiều năm rồi, sống tới cái tuổi này có chuyện gì kì lạ còn chưa gặp qua, rất nhanh đã lấy lại linh thần, nhẫn nại đổ chai thứ ba ra xem, lấy một viên linh đan, lần này nhìn, không khỏi sững sỡ.