Chủ nhân của bóng dáng thướt tha kia là một cô gái tuyệt sắc hơn cả Ninh Tĩnh đạo sư.
Cô nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, khuôn mặt tuyệt trần lộ ra trước đám đông, chỉ là ánh mắt của nàng hơi lạnh lùng, có vẻ không phải là người dễ gần, có người nói nhìn từ cách đi đường có thể đoán được tính cách của một người, quả nhiên không sai.
Nữ tử mặc một bộ váy lụa tím, vạt áo rộng lớn thêu hoa văn phiêu lượng, cái eo nhỏ nhắn dùng một thắt lưng được dệt tỉ mỉ siết lại, đằng sau là mái tóc dài rủ tới hông, những sợi tóc kia như đang tỏa ra một loại ánh sáng lộng lẫy, khiến cho dung mạo tuyệt sắc không chút phấn son kia càng nổi bật động lòng người, cao quý diễm lệ, khí chất ấy quả thực đã khiến người người kinh diễm.
Thấy tất cả mọi người đều nhìn nàng, nét mặt của nữ tử như thể những ánh mắt kia đều không tồn tại, nhẹ nhàng bước đi, chậm rãi vào đại điện, dáng người yểu điệu quyến rũ, vậy mà không thề đối lập với khí chất cao quý lãnh diễm kia, đôi mắt đen như có ánh sáng lưu chuyển, khiến nhiều người nhìn không chớp mắt.
Mỗi lần nhìn thấy nữ tử, trong lòng Cao Dương cũng rất rung động, hít vào một hơi thật sâu mới giải thích: “Người này là Đằng Tử Tâm của Đằng gia, em gái của Đằng Tử Diệp, năm nay hai mươi tuổi, là một đan sư cấp năm trung phẩm, vậy mà ngang hàng với anh trai lớn hơn một tuổi của mình, cũng là thiên tài tuyệt đỉnh của Đằng Gia, nàng đã trở thành đan sư cấp bốn khi mười sáu tuổi, sở dĩ khi ấy không gia nhập học viện Đạo Tâm là vì đi dạo chơi cùng sư phụ của nàng, sư phụ của Đằng Tử Tâm là một đan sư cấp mười.”
Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng, đúng là người trước còn lợi hại hơn người sau, cứ tưởng đẳng cấp của mấy thiên tài này toàn cấp bốn thôi chứ, ai ngờ vẫn còn một người cấp năm, mà mới có hai mươi tuổi.
Thời điểm đang suy nghĩ, Du Tiểu Mặc đột nhiên cảm giác được một ánh mắt âm lãnh đang lia về phía mình, sau đó hắn mới nhìn thấy một gã thanh niên đi cuối cùng.
Thanh niên kia không xa lạ gì, chính là cái kẻ đã gây sự với hắn ngày hôm qua Sài Tuấn. Giờ phút này Sài Tuấn đang dùng cái nét mặt hung ác nhìn chằm chằm vào hắn, thấy hắn nhìn qua, Sài Tuấn lộ ra một nụ cười lạnh lẽo hung tàn, sau đó còn làm động tác như đang cắt cổ.
Du Tiểu Mặc chú ý tới, cánh tay phải ngày hôm qua bị Lăng Tiêu bẻ gãy lúc này đã lành rồi.
Ngẫm lại cũng chẳng buồn ngạc nhiên nữa, Sài gia đã là đại gia tộc của Viêm Thanh, chắc hẳn có không ít đan sư làm việc cho họ, muốn luyện một viên linh đan để chữa thương cũng chẳng đáng là bao.
Du Tiểu Mặc không để ý tới gã, ngay lúc Sài Tuấn làm cái hành động đó đã nhìn qua chỗ khác.
Hiển nhiên Cao Dương cũng chú ý tới Sài Tuấn, nhíu mày: “Hôm qua ngươi đã gặp Sài Tuấn rồi, thiên phú của hắn không cao lắm, nhưng gã có một anh trai sinh đôi tên là Sài Chính, là một đan sư cấp năm, cũng là học sinh của học viện Đạo Tâm, tính cách của hai người này thuộc kiểu có thù tất báo, sau này ngươi nên cẩn thận.”
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Ta biết rồi, cám ơn Cao đại ca.”
Cao Dương cười nói: “Không khách khí, hai ngày nữa ngươi sẽ thành niên đệ của ta rồi, quan tâm tới ngươi là điều ta nên làm.”
Sau khi những người này đi vào dại diện, tất cả liền đi về chỗ của gia tộc. Những đệ tử khác trong gia tộc của họ đã sớm đứng chờ ở đại điện, vừa thấy thiên tài tới lập tức ùa lên, háo hức vây quanh.
Du Tiểu Mặc thu lại ánh mắt, đúng là hôm nay được mở rộng tầm mắt rồi, nếu không phải Cao Dương dẫn hắn tới đây, hắn còn không biết thì ra Viêm Thành có nhiều thiên tài tới vậy, nguyên một đám đều dữ dằn, nghĩ vậy, hắn càng chờ mong ngày nhập học.
Lăng Tiêu tiến đến bên tai hắn cười nói: “Tiểu Mặc Mặc, hình như em đang rất hưng phấn.”
Du Tiểu Mặc xoa xoa tay, gật đầu không do dự: “Đương nhiên, chẳng lẽ anh không chờ mong hả?”
Lăng Tiêu mỉm cười: “Nơi nào có em ta sẽ chờ mong chỗ đó.”
Mặt Du Tiểu Mặc đỏ bừng lườm y một cái, sao hắn lại phát hiện, từ sau khi hai người bắt đầu xác định quan hệ, Lăng Tiêu càng ngày càng buồn nôn thế nhỉ.
Lúc này, Du Tiểu Mặc cũng không biết mấy người mới nãy hắn đang dò xét cũng bắt đầu đánh giá hắn.
Đan sư cấp bốn khi mười tám tuổi thì có thể so sánh với Bách Lý Tiểu Ngư rồi, mặc dù là một tiểu đan sư không có chỗ dựa, nhưng một khi đã trở thành học sinh của học viện Đạo Tâm, vậy có nghĩa là họ sẽ trở thành đối thủ, hơn thế nữa, không phải mỗi lần trong đại hội tuyển sinh của học viện đều sẽ xuất hiện thiên tài không thuộc tứ đại gia tộc đâu.
Thời điểm Đồng Việt Húc nhìn sang, Du Tiểu Mặc đang bị Lăng Tiêu chọc cho đỏ mặt, một thiếu niên biết xấu hổ, ấn tượng đầu tiên khá tốt, không khỏi mỉm cười nói với người bên cạnh: “Du Tiểu Mặc mà các ngươi nói tới chính là hắn sao, ngược lại rất đáng để người khác chờ mong.”
Đệ tử Đồng gia thấy ấn tượng của Đồng Việt Húc với Du Tiểu Mặc có vẻ không xấu lắm, quay sang nhìn nhau, nhưng đây cũng là tính cách của Đồng Việt Húc, y chính là một người hòa nhã, khí chất như lan.
Bách Lý Tiểu Ngư bên cạnh cũng tò mò xem xét Du Tiểu Mặc, ánh mắt tinh quái đảo đảo, làm cho người ta vừa nhìn đã buồn cười.
Thấy Bách Lý Tiểu Ngư như vậy, nhưng kẻ muốn nói xấu Du Tiểu Mặc để tâng bốc hắn lên cũng không dám nói nhiều nữa, không ngờ, họ không nói, Bách Lý Tiểu Ngư lại chủ động nhắc tới.
“Ái chà, các ngươi nói hắn lợi hại hay ta lợi hại nào.”
Bách Lý Tiểu Ngư quay đầu nhìn các đệ tử trong tộc, ánh mắt lanh lợi chớp chớp, khó lắm mới gặp được một người bằng tuổi mà đẳng cấp cũng bằng mình luôn, thiếu niên nào chả muốn ganh đua.
Một đệ tử lập tức đi tới, khẳng định: “Đương nhiên là Tiểu Ngư lợi hại rồi, dù bây giờ ngươi là một đan sư cấp bốn hạ phẩm, nhưng hơn ở căn cơ vững chắc.”
Bách Lý Tiểu Ngư hỏi: “Sao ngươi biết hắn không phải là cấp bốn trung phẩm hay thượng phẩm?”
Người kia bị nghẹn, làm sao hắn biết, đương nhiên là đoán mò.
Bách Lý Tiểu Ngư u oán nhìn người nọ: “Ta biết ngay ngươi đang dỗ cho ta vui mà, ta biết rồi, hắn nhất định là đan sư trung phẩm, ngươi không cần giải thích, tuy ngươi nói cho ta biết sự thật tàn khốc này, nhưng ta không trách ngươi đâu, thật đó!”
Đệ tử kia đổ mồ hôi tới chết mất, thiếu chút nữa muốn mổ bụng tạ tội rồi.
Những người khác ồn ào cười, ai bảo ngươi tranh giành đi nịnh nọt Tiểu Ngư.
Nhưng tất cả bọn họ đều đoán sai, cấp bậc Du Tiểu Mặc không phải là hạ phẩm cũng không phải thượng phẩm, mà càng không phải trung phẩm, bởi vì bây giờ hắn đang ở cấp bốn đỉnh phong, nếu không phải gặp bình cảnh, hắn đã sớm đột phá khỏi cấp bốn, trở thành đan sư cấp năm rồi.
Bên kia, thiên tài ngàn năm khó gặp của Đằng gia, Đằng Tử Tâm không hề có hứng thú mới Du Tiểu Mặc, dung nhan tuyệt sắc vô cùng bình tĩnh, trực tiếp lướt qua đám đông, dẫn theo mấy tên đệ tử của gia tộc đi về phía trước.
Về phần Sài Tuấn, hôm qua gã đã mất hết mặt mũi ở hội quán, tới lúc về cũng bị các trưởng bối khiển trách một trận, lý do đương nhiên là làm mất mặt gia tộc, việc này khiến gã cảm thấy rất hậm hực, bây giờ chỉ nghĩ làm sao để trả thù Du Tiểu Mặc.
Mấy người đã tới, trên cơ bản những người cần kiểm tra lần này đều đến đông đủ, cũng không lâu lắm, người phụ trách lần kiểm tra này của Đan Sư Công Hội liền đi ra, là một lão giả tóc trắng xóa nhưng mặt mũi rất hồng hào, sau khi đi tới trước mặt mọi người, lão liền cao giọng nói: “Ta là người phụ trách lần kiểm tra này, tên ta là Quan Vĩnh, một đan sư cấp tám, hiện tại ta tuyên bố buổi kiểm tra chính thức bắt đầu, mời tất cả những người tới tham dự bước về phía trước.”
Lão vừa nói xong, không ít người liền lục tục đi ra khỏi đám đông.
Du Tiểu Mặc hơi lo lắng, đột nhiên nhớ tới một việc, hắn cảm thấy nên thương lượng với Lăng Tiêu một chút, muốn nghe ý kiến của y, khẽ hỏi: “Lăng Tiêu, anh bảo lần này em nên giữ lại hay là triển khai toàn lực?”
Lăng Tiêu nói, “Cái này thì phải xem em nghĩ sao, nhưng bình thường người có tiềm lực càng lớn sẽ càng được học viện coi trọng, quyền hạn có thể lấy được càng nhiều.”
Du Tiểu Mặc còn muốn nói thêm, Cao Dương phía trước đã quay lại.
“Du huynh đệ, đã bắt đầu kiểm tra rồi, sao ngươi còn chưa đi ra?”
Lúc này Du Tiểu Mặc mới phát hiện gần như mọi người đã đi ra ngoài, vội vã tạm biệt Lăng Tiêu rồi chạy qua, cũng may mà hắn không phải là người cuối cùng, có vài người còn hồi hộp hơn cả hắn, lúc đi suýt chút nữa đã ngã sấp xuống, hấp dẫn tất cả sự chú ý về phía đó.
Mặc dù trong đại điện có rất nhiều người, nhưng đa số đều là người đi cùng, còn có một vài người tới để góp vui, cho nên những người bước ra phía trước chưa tới trăm người, mà thiên tài chân chính thì không hơn mười người.
Quan Vĩnh thấy tất cả đều ổn định, ánh mắt lướt qua bọn họ, chỉ là đến khi nhìn thấy Đằng Tử Tâm hơi dừng lại một chút, cuối cùng mới rơi xuống trên người Du Tiểu Mặc vừa chạy tới.
Hội quán kia ở phía sau Đan Sư Công Hội, khoảng cách có thể nói là gần trong gang tấc, một đan sư cấp bốn mười tám tuổi đương nhiên là họ có nghe nói đến, tuy không phải là người xuất sắc nhất trong ngàn năm qua, nhưng thiên phú này tám chín phần sẽ trở thành một đan sư cao cấp trong tương lại.
Chỉ là so với Đằng Tử Tâm thì hơi kém một chút, thời điểm Đằng Tử Tâm mười tám tuổi đã là một đan sư cấp năm hạ phẩm rồi, Quan Vĩnh trưởng lão vô thức so sánh Du Tiểu Mặc với Đằng Tử Tâm.
Thực ra việc này cũng không thể trách Quan Vĩnh trưởng lão, bởi vì Đằng Tử Tâm thật sự quá xuất sắc, mỗi khi có một thiên tài mới xuất hiện, tất cả mọi người sẽ vô thức mà đem người nọ so sánh với Đằng Tử Tâm.
CHƯƠNG 227: LẤY LÒNG
Thực ra còn một việc đã bị mọi người quên mất, nhưng cũng không phải cố ý quên đâu.
Đó chính là kiểm tra màu sắc linh hồn, vốn thời điểm một thế lực tuyển đệ tử đều dùng đá khảo nghiệm để kiểm tra màu sắc linh hồn của đệ tử kia, dựa vào đó mà phán đoán tư chất của họ, nhưng học viện Đạo Tâm lại không có.
Yêu cầu đầu tiên của họ là học sinh phải trở thành đan sư cấp bốn trước hai mươi lăm tuổi, những người có thể trở thành đan sư cấp bốn ở cái tuổi này, tư chất linh hồn sẽ không thấp được, hơn nữa vẫn có nhiều người tư chất kém cũng có thể đạt được điều kiện này, bởi vậy mỗi lần tuyển sinh học viện Đạo Tâm không kiểm tra màu sắc linh hồn là vì thế.
Mỗi một đan sư mạnh mẽ, ngoại trừ tư chất vốn có, thì yêu cầu đối với sự nhạy bén và sức khống chế sức mạnh linh hồn tốt cũng rất cao, những thứ này không liên quan lắm tới tư chất của đan sư, tư chất chỉ là cái cơ bản, không phải là thứ quan trọng.
Bởi vì có quá nhiều người tham gia kiểm tra, Quan Vĩnh trưởng lão cũng không có thời gian để kiểm tra từng người một.
Vậy là, mặt đất phía trước đột nhiên vang lên một hồi tiếng vang ầm ầm, ngay sau đó rất nhiều bệ đá trồi lên từ bên dưới, mỗi bệ đá có diện tích xung quanh khoảng một mét, ước chừng có bốn mươi đến năm mươi bệ đá như vậy, hình ảnh rất đồ sộ.
Quan Vĩnh trưởng lão đứng trên đài, nhìn mọi người rồi nói: “Bây giờ sẽ là bài kiểm tra ngày hôm nay của chúng ta, tổng cộng có hai hạng mục, ta tin mọi người đã nghe nói rồi, hạng thứ nhất là rèn luyện, mọi người đều biết, rèn luyện là cái căn bản của một đan sư, một viên linh đan có chất lượng tốt hay xấu đều dựa vào quá trình rèn luyện, đồng thời cũng là rèn luyện khả năng khống chế của chư vị đối với sức mạnh linh hồn, cho nên Đan Sư Công Hội sẽ cung cấp cho chư vị bốn cây linh thảo hạ phẩm, dùng bốn lần làm mốc, nếu như thấp hơn con số này sẽ tự động bị loại, không cần làm bài kiểm tra vòng sau, ai rèn luyện được số lần nhiều nhất sẽ trở thành người đứng đầu trong hạng mục này.”
“Hy vọng mọi người thể hiện hết khả năng của mình, có năng lực cũng đừng giấu giếm, các ngươi có thể trở thành học sinh của học viện Đạo Tâm, ta tin mọi người đều hiểu về cơ cấu của học viện: người có tiềm lực càng cao càng có nhiều cơ hội, ngược lại, nếu như vì cái nhỏ mà bỏ qua cái lớn sẽ thiệt thòi rất nhiều.”
Ánh mắt sắc bén của Quan Vĩnh trưởng lão nhìn qua những người có năng lực cao nhất bên dưới, Du Tiểu Mặc cũng nằm trong số đó, lão lại nói tiếp: “Nếu không có vấn đề gì nữa, tiếp theo sẽ bắt đầu bài kiểm tra đầu tiên, mọi người tự giác đi lên.”
Du Tiểu Mặc không nhúc nhích mà quay sang nhìn mọi người, lúc này đã có người lục tục tiến lên.
Nhưng hắn quan sát, những thiên tài thiếu niên thiếu nữ của tứ đại gia tộc hình như cũng không có ý định lên trước.
Lúc ánh mắt của hắn nhìn về phía Bách Lý Tiểu Ngư, người kia đột nhiên quay sang nhìn hắn, sau đó nở một nụ cười, rất sáng lạn, chỉ nhìn đã biết là một mỹ thiếu niên hoạt bát hiếu động.
Đã bị người ta nhìn thấy rồi, Du Tiểu Mặc cũng không thể lờ đi được, liền mỉm cười đáp lại, sau đó hắn thấy ánh mắt của Bách Lý Tiểu Ngư bỗng sáng lên, trực tiếp giơ tay vẫy vẫy với hắn, đổ mồ hôi…
Du Tiểu Mặc tranh thủ thời gian nhìn qua chỗ khác, thế này thì cũng quá nhiệt tình rồi đó.
Nhưng nhớ tới lời nói của Quan Vĩnh trưởng lão cũng làm cho hắn hơi bất ngờ.
Nói cho cùng thì ý nghĩa của những lời này không kém là bao với mấy câu Lăng Tiêu nói với hắn, vốn Du Tiểu Mặc còn đang do dự, bây giờ thì không thể lảng tránh vấn đề này nữa rồi, tuy tự làm thấp mình để sống yên lặng cũng được, nhưng cũng như Lăng Tiêu và Quan Vĩnh trưởng lão đã nói, quá vô danh sẽ không có cơ hội được coi trọng, cũng không hề có trợ giúp gì cho việc tu luyện, một năm qua ở phái Thiên Tâm chính là ví dụ tốt nhất.
Chẳng lẽ hắn còn phải trải qua những ngày tháng đó mãi sao?
Du Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, lập tức phủ định, hắn nghĩ mình muốn có nhiều cơ hội, càng phải biểu hiện năng lực của mình với các đạo sư, nghĩ tới đây, hắn nắm tay, rốt cục cũng quyết định.
Lăng Tiêu đứng phía sau vẫn luôn nhìn hắn, thấy Du Tiểu Mặc siết tay hai mắt tỏa sáng thế kia, giống như đã quyết định điều gì đó rồi, không nén được nụ cười, xem ra hắn chuẩn bị làm một vố lớn rồi, vậy cũng tốt, người của y nên đứng ở nơi được muôn người chú ý, khiến tất cả mọi người chỉ có thể ngước nhìn mà hâm mộ.
Du Tiểu Mặc quan sát bốn mươi mấy người đang rèn luyện rất nghiêm túc.
Cũng vì cái gọi là biết mình biết ta, đầu tiên phải tìm hiểu rõ về tình huống của đối phương, rồi căn cứ vào tình huống đó mà điều chỉnh.
Tuy sau khi ra khỏi Thiên Đường Cảnh, Du Tiểu Mặc đã ở lại Đô Phong một hai tháng, những ngày kia đều bận rộn hỏi thăm tình hình của Lăng Tiêu, lúc đó hắn cũng có luyện một ít linh đan cấp bốn.
Bởi vì hắn không công bố thân phận là đan sư cấp bốn của mình, cho nên cũng không tới Linh Thảo Đường để nhận linh thảo, cũng bởi vậy mà hắn chưa từng rèn luyện linh thảo cấp bốn hạ phẩm bao giờ, lúc bình thường đều dùng linh thảo thượng phẩm để luyện tập.
Với linh thảo thượng phẩm hắn chỉ có thể rèn luyện tối đa là bốn lần.
Mọi người đều biết, tạp chất trong linh thảo thượng phẩm ít hơn hạ phẩm rất nhiều, bốn lần là do hắn cố gắng chắt lọc lắm, tới lần thứ năm thì không thể tiếp tục, không phải do sức mạnh linh hồn của hắn không đủ, mà như vậy đã là cực hạn của linh thảo. Dù có cố rèn luyện thêm nữa cũng không thể lấy nổi tạp chất ra, đây mới là nguyên nhân chủ yếu.
Về phần linh thảo hạ phẩm, bởi vì chưa thử lần nào cho nên hắn cũng không biết mình có thể rèn luyện mấy lần.
Theo thời gian trôi qua, những người đang kiểm tra cũng dần dần ngừng động tác, đa số đều mang sắc mặt tái nhợt, hiển nhiên là do sức mạnh linh hồn đã bị hao hụt quá nhiều, nhưng nhiều người đều mang nụ cười hài lòng, chỉ có mấy người hơi đờ dẫn, có vẻ là đã thất bại.
Bốn lần không nhiều nhưng cũng không ít, chỉ là một đan sư cấp bốn, nếu như chỉ có một cây linh thảo hạ phẩm mà cũng không rèn luyện nổi được bốn lần, vậy thì đó cũng chỉ là vỏ ngoài hào nhoáng, những người này không hề được đồng tình, bởi vì có một số người thực lực thật sự chưa tới cấp bốn, chỉ dựa vào một vài thứ để ép buộc lên cấp, người như vậy căn cơ sẽ bất ổn, lúc qua cửa ải rèn luyện này liền hiện hình rồi.
Thời gian vừa kết túc, tất cả mọi người cũng đã rèn luyện trong.
Quan Vĩnh trưởng lão nhìn một lát rồi mới nói: “Thời gian chấm dứt, mọi người xếp hàng đến phía trước kiểm tra.”
Bên tay trái của Quan Vĩnh trưởng lão là một dụng cụ kiểm tra rất đẹp, dụng cụ này không chỉ kiểm tra độ tinh khiết mà nó còn có thể kiểm tra được chính xác số lần rèn luyện, là một dụng cụ rất tinh vi, nghe nói là do chế tạo sư không biết tên tuổi đã tạo ra, rất thích hợp với loại kiểm tra này, chỉ là bây giờ được ứng dụng rộng rãi nhưng không ai biết người chế tạo ra nó có tên gọi là gì.
Vừa nói dứt lời đã có người bắt đầu đi lên kiểm tra.
Một lần có thể kiểm tra được năm người, cũng không lâu lắm đã kiểm tra xong tất cả.
Những người tham gia kiểm tra đa số đều rèn luyện bốn lần, chỉ có vài người rèn luyện tới năm đến sáu lần, thành tích này đã rất tốt, nhưng cũng có vài kẻ muốn đục nước béo cò, rõ ràng chỉ rèn luyện ba lần, cho rằng có thể mập mờ qua, kết quả vẫn bị dụng cụ kia nói ra con số chính xác.
Người nào thất bại thì ủ rũ rời khỏi đại điện, còn đứng lại ở đây cũng chỉ tổ mất mặt thêm, nhưng cũng có vài người nán lại để xem đợt kiểm tra thứ hai, bởi vì những thiên tài của tứ đại gia tộc đều chưa bắt đầu.
“Kế tiếp là đợt thứ hai, những người còn lại đều tiến lên đi.” Quan Vĩnh trưởng lão lên tiếng, bởi vì nhân số chưa tới chín mươi người, cho nên sau vòng đầu tiên đã trừ đi hơn phân nửa, còn dư lại đều tập trung hết vào đợt thứ hai, lúc nói lời này, lão còn cố ý liếc nhìn mấy thiên tài kia.
Quan Vĩnh rất tò mò, ba năm trước huynh trưởng của họ đã thi triển tài năng, không biết năm nay sẽ thế nào, những người này đều là trụ cột trong tương lai của Viêm Thành.
Du Tiểu Mặc hít vào một hơi thật sâu, rốt cục cũng tới hắn, hắn tùy ý chọn một bệ đá khá gần mình.
Ngay sau khi hắn mới đứng yên không lâu, đột nhiên có một bóng người xuất hiện ngay bên cạnh, bóng người màu xanh kia đứng ngay bệ đá phía bên trái hắn, Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn lại, không nén nổi ngạc nhiên, lại là Bách Lý Tiểu Ngư, tên này không thèm những vị trí khác lại còn chạy tới góc vắng vẻ này nữa.
Thấy hắn nhìn qua, Bách Lý Tiểu Ngư lại cười toe toét, khoe ra hàm răng trắng sáng của mình.
Du Tiểu Mặc bị sáng tới mù mắt, phiền muộn nhìn về bệ đá, hẳn cái tên Bách Lý Tiểu Ngư này chạy theo hắn, hắn cũng không nghĩ người này sẽ thích luyện đan trong góc, rồi lại cười tươi tới vậy, thật không hiểu Bách Lý Tiểu Ngư đang muốn làm gì.
Chỉ là vì động tác của Bách Lý Tiểu Ngư, rất nhiều người đều tò mò nhìn về phía họ.
Nhưng còn có việc kinh ngạc hơn đang đợi họ ở phía sau.
Theo sau Bách Lý Tiểu Ngư, có một người khác cũng đi tới.
Người kia chính là Đồng Việt Húc, khí chất hòa nhã như nước của Đồng Việt Húc xưa giờ luôn được ủng hộ hơn những người khác nhiều, thấy y cũng đi qua, âm thanh bàn tán xì xào lập tức vang lên.
Đồng Việt Húc lại cư xử như thể không nhận ra, đi tới đã nhẹ gật đầu với Du Tiểu Mặc còn đang kinh ngạc, mỉm cười nhã nhặn: “Ta là Đồng Việt Húc, Tiểu Ngư làm phiền người rồi.”
Đã cố ý tìm một bệ đá ở nơi hẻo lánh, đương nhiên là không muốn để người khác chú ý tới mình.
Du Tiểu Mặc lúng túng nói: “Ta là Du Tiểu Mặc, rất… vui khi quen biết ngươi.” Thực ra ngươi cũng mang tới phiền toái không nhỏ cho ta đó.
Bách Lý Tiểu Ngư cũng không cam chịu bị bỏ qua một bên, hắn cũng không để ý tới lời nói của Đồng Việt Húc, vội vàng chỉ chỉ vào mình, hai mắt sáng lấp lánh: “Ta là Bách Lý Tiểu Ngư.”
Du Tiểu Mặc đành phải đáp lại: “Ừ, ta biết ngươi.”
Đứng ở góc đối diện với bọn họ, Sài Tuấn lo lắng nhìn ba người nói nói cười cười, Đồng Việt Húc và Bách Lý Tiểu Ngư lại chủ động bắt chuyện với Du Tiểu Mặc, điều này mang tới cho gã một sự khiếp sợ không hề nhỏ, nhưng mà, Sài Tuấn nhìn Đằng Tử Tâm đứng cách đó không xa, cũng may nàng không có động tác gì, bằng không trong tương lai đã muốn ra tay với Du Tiểu Mặc, lại phải cố kỵ Đằng Tử Tâm rồi.
Sau một phát, Quan Vĩnh trưởng lão liền nâng tay tuyên bố: “Tất cả đứng vào vị trí, kiểm tra bắt đầu!”