“Sao anh lại ở đây, không đúng, sao anh lại biết em ở đây?”
Du Tiểu Mặc nhìn thấy người vỗ vai lại càng hoảng sợ, rõ ràng người này không lâu lắm vẫn còn đang ở đài thi đấu, vậy mà lúc này lại xuất hiện trước mặt hắn một cách rất ảo diệu.
Một tay Lăng Tiêu chống lên bức tường sau lưng hắn, dùng cơ thể bao vây hắn lại, nở một nụ cười, “Em vừa xuất hiện ở đài thi đấu là ta đã biết ngay rồi, nhưng mà, em lại có thể trò truyện với một người đàn ông xa lạ đến là vui, đã thế còn không xem ta đấu đã bỏ đi, em nói, cái này phải tính sao đây?”
Nhìn Lăng Tiêu đang nheo mắt lại, tim Du Tiểu Mặc đã đập rộn ràng.
Mũi của tên này là mũi kiểu gì vậy, sao hắn vừa xuất hiện đã biết, lại còn có thể tìm tới tận đây nữa chứ.
Du Tiểu Mặc đảo mắt, cười làm lành: “Thì em tin tưởng anh nhất định sẽ thắng, cho nên mới không ở lại đó.”
Lăng Tiêu nhìn hắn chằm chằm, mãi lâu sau mới nhổ ra hai chữ, “Nói nhảm!”
Du Tiểu Mặc lập tức câm nín.
Lăng Tiêu nói, “Lấy thẻ của em ra.”
Du Tiểu Mặc không hiểu gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa thẻ của mình cho y.
Lăng Tiêu nhận lấy thẻ đen, sau đó lại lấy thẻ của y ra, quẹt nhẹ hai tấm thẻ rồi dùng linh lực của bản thân, một trăm điểm lập tức xuất hiện trên thẻ của Du Tiểu Mặc, sau đó mới trả lại cho hắn.
Du Tiểu Mặc nhìn con số ‘10’ trên thẻ biến thành ‘160’, hai mắt trợn tròn, “Không phải anh muốn thuê phòng mới sao? Đưa nhiều điểm cho em thế này, chẳng phải anh chỉ có thể thuê năm ngày hả?”
Khóe miệng Lăng Tiêu cong lên, “Em cảm thấy trong vòng năm ngày ta không thể kiếm lại được hả, còn em đó, nếu ta không cho em, chẳng phải em sẽ phải ở chung với ba người khác à, ở nơi như vậy em còn dám luyện đan sao?”
Du Tiểu Mặc nói không ra lời.
Được rồi, đúng là hắn không dám, dù sao hắn cũng toàn dùng linh thảo thượng phẩm để luyện đan.
Nếu như cứ mãi ở cùng Giang Tiểu Phong thì đúng là hắn không thể luyện đan nữa rồi, việc này còn khó chịu hơn cả giết hắn ấy chứ, bởi vì cách kiếm tiền thứ tư mà hắn chọn cũng có liên quan đến luyện đan đó mà.
“Em không có ở cùng ba người, Bách Lý Tiểu Ngư và Đồng Việt Húc đã dọn đi rồi, chỉ còn một người tên là Giang Tiểu Phong ở lại, em vốn đi ra ngoài cùng hắn, nhưng mà bị lạc mất.” Du Tiểu Mặc giải thích.
Lăng Tiêu nói, “Tiếp theo em muốn kiếm điểm thế nào.”
Thực ra y biết rõ Du Tiểu Mặc không ở lại xem y thi đấu là vì muốn đi nghe ngóng mấy cách kiếm điểm.
Du Tiểu Mặc giơ tấm thẻ đen trên tay lên, “Luyện đan, đây chính là việc em làm quen nhất, mấy cách khác thì không được.”
Lăng Tiêu lỡ đễnh nói, “Đan sư trong học viện Đạo Tâm nhiều như vậy, những người có cùng ý định với em hẳn là không ít chứ, em xác định người khác sẽ mua linh đan của em hả?”
Du Tiểu Mặc cười đắc ý: “Đương nhiên là em có nghĩ tới điểm này rồi, mới nãy em đã nghe ngóng được, học khu còn đặc biệt lập ra một điểm tiêu thụ, rất nhiều đan sư đều tới đó bày quầy bán hàng, tuy sự cạnh tranh rất mạnh, nhưng em đã nghĩ ra cách rồi, nếu như bán linh đan thật sự lỗ vốn thì em có thể bán một ít linh thảo thượng phẩm, bên cạnh khu bán đan có một khu chuyên bán linh thảo.”
“Cũng không tệ, nhưng ta nghe nói khu linh đan và khu linh thảo có giá thuê quầy hàng rất cao, em vừa muốn đóng tiền thuê phòng lại phải đóng tiền thuê quầy, có đủ không?” Lăng Tiêu cũng học điệu bộ giơ thẻ đen của hắn.
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, tên này lắm trò quá nha, tuy hắn cũng biết thế, nhưng bây giờ hắn đã lấy một trăm năm mươi điểm, nếu lấy thêm thì không phải số điểm Lăng Tiêu ‘vất vả’ kiếm được đã đi hết hả.
Nghĩ một lát, hắn mới nói: “Vậy bây giờ đi xem giá tiền thuê quầy bao nhiêu, về rồi cộng lại.”
Hắn tạm thời không cần thuê phòng lầu, chỉ cần phòng đơn là được, nếu nói một ngày sáu điểm thì số tiền trong thẻ có thể thuê gần một tháng.
Lăng Tiêu khoác vai hắn rồi nói: “Ta đi cùng em.”
Du Tiểu Mặc biết ngay y sẽ nói thế, nhưng hắn cũng thực sự muốn tìm người đi cùng, chỉ là không nghĩ tới người này lại là Lăng Tiêu mà thôi, có điều, Du Tiểu Mặc nhìn y đầy nghi ngờ, “Đi cùng anh, thế này có phải quá lộ liễu rồi không hả?” Mới cách đây không lâu Lăng Tiêu còn đánh nhau với cái gã Tôn Triết kia, bây giờ họ lại đi chung, lúc ấy sẽ bị coi thành đồng lõa, tuy rằng đúng là thế thật.
Lăng Tiêu cười toe toét với hắn, mang lại một cảm giác rất là dịu dàng, “Bây giờ em mới nói mấy lời này, em không biết là đã quá muộn rồi sao?”
Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn chung quanh thỉnh thoảng lại có người quăng cho họ ánh mắt hiếu kỳ, đúng là đã muộn.
Vì vậy, hắn đành phải đi cùng Lăng Tiêu đến điểm tiêu thụ.
Điểm tiêu thụ linh đan và linh thảo nằm ở vị trí chính giữa khu một và khu hai, bởi vì là láng giềng của khu hai, cho nên rất gần.
Khu vực trung gian vì được cố định, cho nên mỗi ngày có sẽ người ra vào không dứt, hai người vừa đi tới đã gặp được hơn mười nhóm, không thiếu tu luyện giả.
Thời điểm Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu chạy tới, khu tiêu thụ linh đan lúc này cực kỳ náo nhiệt.
Mặt trời còn chưa lặn, cho nên rất nhiều quầy hàng còn chưa dọn quán.
Đan khu không hổ là khu tiêu thụ nóng nhất, dòng người tấp nấp, ngay cả quầy hàng bày trong góc cũng có người vào xem, với tình hình này, hẳn là không cần lo không bán được linh đan.
Hai người đi dạo một vòng, phát hiện có một số người đều cố định đi tới một quầy hàng, hẳn là những quầy này bán đắt hàng nhất, hơn nữa họ còn phát hiện được, chủ quán của những quầy hàng này đều thuộc về vài thế lực khác nhau, bởi vì đồ án trên áo bào của mỗi người đều không giống nhau, nhưng mỗi đồ án đều mang tính biểu trưng.
Nghe ngóng một lát mới biết được, những người này đều thuộc về một số thế lực của khu hai.
Bởi vì đây là ngày đầu tiên Du Tiểu Mặc vào học viện, cho nên hắn cũng không biết về sự phân chia của các thế lực.
Hai người nhìn qua một lúc rồi tới chỗ khác, nơi có nhiều người nhất hẳn là không rẻ, cho nên họ chỉ có thể chọn quầy hàng ở chỗ hẻo lánh.
Du Tiểu Mặc dạo qua một vòng, phát hiện có ba quầy hàng khá vắng vẻ, đại khái là do lưu lượng người quá ít, cho nên chung quanh có rất ít người mở quầy, đương nhiên giá thuê mấy quầy này sẽ rất rẻ.
Sau khi xác định được vị trí quầy hàng xong xuôi, Du Tiểu Mặc cũng không lập tức rời khỏi, mà vòng vo một lần quanh mấy quầy có vẻ đắt hàng, để xác định loại linh đan nào bán chạy nhất.
Vòng mất mấy vòng, hắn phát hiện có vài loại linh đan bán rất chạy, trong đó có một loại hắn đã từng luyện rất nhiều là Nguyên Dương đan, vốn hắn tưởng tu luyện giả rất ít khi dùng đến loại linh đan này, không ngờ ở đây lại bán đắt như tôm tươi.
Ngoại trừ Nguyên Dương đan, thì còn có Thiên Linh đan giúp phục hồi linh lực, Chân Dương đan giúp trị liệu nội thương, Hoạt Huyết đan trị liệu ngoại thương, bốn loại này chính là bốn loại hàng hóa bán chạy nhất đan khu, ngoại trừ Thiên Linh đan là linh đan cấp năm, thì ba loại còn lại đều là linh đan cấp bốn, cho nên đa số học sinh ở khu hai đều có khả năng luyện chế.
Có điều là dù có năng lực luyện chế nhưng cũng chưa chắc đã có bản lĩnh luyện chế một số lượng lớn, bởi vì muốn luyện linh đan thì phải có linh thảo, rất nhiều, trừ khi trên người đã có sẵn, hoặc tự mình gieo trồng.
Ngoài ra, hắn còn thăm dò được giá cả của bốn loại linh đan.
Nói tóm lại thì có một chữ, đó chính là… Đắt!
Nguyên Dương đan và Hoạt Huyết đan theo thứ tự là ba và bốn điểm một viên, Chân Dương đan là năm điểm, mà do Thiên Linh đan là linh đan cấp năm, cho nên giá cả rất cao, những bảy điểm, giá cả đắt tới mức có thể thuê một phòng đơn một ngày, bảo sao việc tiêu thụ linh đan lại được liệt vào nghề nghiệp lời nhất, xem ra cái gì cũng có lý của nó cả.
“Sao nào?” Lăng Tiêu quay đầu nhìn về phía Du Tiểu Mặc đang mải suy nghĩ.
Du Tiểu Mặc trả lời, “Bốn loại linh đan này tạm thời thì em chỉ có thể luyện được hai loại, là Nguyên Dương đan và Chân Dương đan, còn Hoạt Huyết đan thì em thiếu hai loại linh thảo, nhưng không vội, có hai loại là đủ rồi, tuy rằng…”
Lăng Tiêu hỏi, “Tuy rằng làm sao?”
Du Tiểu Mặc nhíu mày, “Bình thường chỉ có lúc nguy cấp mới dùng đến Nguyên Dương đan, đáng lẽ cái loại linh đan thế này sao có thể bán chạy được ở trong học viện, sao lại lắm người mua vậy, nếu như thi đấu thì cũng không cần dùng nhiều đến thế chứ?”
Việc này thì Lăng Tiêu cũng không biết, tuy rằng thực lực của y rất mạnh, nhưng y cũng nhập học ngày đầu như Du Tiểu Mặc, thêm với việc Lăng Tiêu cũng chưa tiếp xúc với các học sinh khác, chỉ có duy nhất một người, mà người đầu tiên chính là Tôn Triết, cho nên càng không có khả năng hiểu nổi.
Du Tiểu Mặc cũng không trông mong vào việc Lăng Tiêu sẽ giải đáp cho hắn, dù sao ngày mai cũng lên lớp, hắn có thể tìm cơ hội để hỏi Ninh Tĩnh đạo sư.
Đã xác định được các việc cần thiết, Du Tiểu Mặc liền ôm tay Lăng Tiêu rồi nói: “Bây giờ chúng ta đi tới chỗ thuê quầy để hỏi tiền thuê, rồi về ha.”
Lăng Tiêu tùy ý để hắn kéo đi.
Nhưng ngay lúc hai người sắp đi tới lối vào, đột nhiên có một đám người đi tới.
Đám người kia cười cười nói nói, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu không nhận ra họ, nhưng họ lại nhận ra Lăng Tiêu, kết quả vừa nhìn thấy y, không khí náo nhiệt đã lập tức trở nên nghiêm túc, sắc mặt ai cũng khó coi rồi nhìn Lăng Tiêu chằm chằm.
“Ôi, vị này không phải là tân sinh cuồng vọng làm Tôn Triết học trưởng bị thương sao?”
Thanh nhiên dẫn đầu phát ra một âm thanh rất kì quặc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu như Bạo Vũ Lê Hoa châm vậy đó, cứ chíu chíu chíu bắn ra không ngừng.
Lăng Tiêu cao hơn gã, tuy không thấy dung mạo bên dưới mặt nạ, nhưng đôi mắt nhìn về gã thanh nhiên thật sự rất ngạo mạn, nghe được lời hắn nói, khóe miệng nhếch lên giễu cợt, “Ngươi nói sai rồi, hẳn là ta đánh thắng hắn mới đúng, ta và Tôn Triết quang minh chính đại thi đấu trên đài, giờ ngươi nói làm bị thương sẽ dễ làm cho người ta hiểu nhầm đó.”
Thanh niên kia sầm mặt, nhưng có vẻ lại nhớ tới sự chênh lệch giữa hai người, gã cố gắng nén lửa giận, chỉ hung tợn nhổ ra một câu: “Lăng Tiêu, ngươi chớ đắc ý, ngươi sớm muộn gì cũng sẽ biết, khu một không phải là nơi mà loại người như người có thể phách lối.”
Lăng Tiêu ưu nhã nói: “Ừm, Tôn Triết cũng nói một câu như vậy.”
Khuôn mặt của gã trở nên âm tàn ‘Hừ’ một tiếng, rồi vang theo đồng bọn vênh váo đi qua họ.
Khóe miệng Lăng Tiêu nhếch lên, quay lại nói với Du Tiểu Mặc: “Chúng ta đi.”
Du Tiểu Mặc cảm thấy, bản lĩnh gây phiền toái của Lăng Tiêu cũng chẳng kém gì hắn.
CHƯƠNG 239: HAI NGƯỜI
Việc phụ trách cho thuê quầy hàng nằm trong tay một vị gọi là Vạn trưởng lão.
Vạn trưởng lão nổi tiếng vì nghiêm khắc, bất kể người nào muốn thuê quầy hàng trong tay lão cũng chỉ có thể dựa vào quy định của học viện mà làm việc, muốn đi cửa sau hả, vậy thì hãy áng chừng cân lượng của mình, bởi vì một khi bị lão phát hiện ra thì ngươi đừng hòng thuê thêm một quầy hàng nào nữa, cho nên coi như là những đệ tử của các gia tộc lớn cũng không dám làm liều.
Chỉ là tiền thuê quầy hàng của hai điểm tiêu thụ cũng quá đắt, mấy quầy hàng buôn may bán đắt kia mỗi ngày mất một trăm điểm.
Nghe được con số này, hai mắt Du Tiểu Mặc trợn tròn tới mức muốn rớt ra rồi.
Một ngày mà đòi những một trăm điểm, vậy tức là một ngày trung bình phải bán đi hơn ba mươi viên Nguyên Dương đan hoặc Hoạt Huyết đan mới hồi vốn nổi, bởi vì linh thảo để luyện đan cũng tốn kém.
Nhưng với những thế lực kia, hẳn là mỗi ngày không chỉ dừng lại ở con số ba mươi viên.
Đầu tiên là họ có nhiều người, nhiều đan sư hợp sức luyện chế, thứ hai là mấy điểm tiêu thụ kia có lưu lượng người qua lại rất nhiều, không biết mỗi ngày có bao nhiêu người lui tới, đoán chừng năm mươi hay một trăm viên cũng không thành vấn đề ấy chứ.
Du Tiểu Mặc tự nhận mình không có khả năng ấy, chưa nói tới việc hắn có thể bán nổi ba mươi viên không, chỉ riêng chuyện mỗi ngày mỗi đêm phải luyện đan là hắn đã thấy mệt muốn chết rồi, cho nên hắn tuyệt đối không muốn đụng vào mấy quầy hàng này, chỉ có thể ngắm từ xa mà hâm mộ thôi.
Về phần tiền thuê những quầy hàng khác thì đỡ hơn, giống như mấy quầy hàng hẻo lánh mà họ ưng, cũng vì quá hẻo lánh, cho nên một ngày có thể bán nổi một viên không cũng là vấn đề to tát, ít người hỏi thăm, vì vậy tiền thuê cũng ít vô cùng, mỗi ngày chỉ cần hai điểm.
Đương nhiên, những thứ này không phải là tìm Vạn trưởng lão để hỏi đâu.
Bây giờ hắn vẫn chưa bắt tay vào luyện đan, cũng không chắc sẽ thuê mấy ngày, trước là phải lập kế hoạch hoàn chỉnh rồi đến thuê sau.
Dù sao hắn cũng không sợ mấy cái quầy hàng sẽ chạy mất.
Tiếp theo Du Tiểu Mặc đi cùng với Lăng Tiêu tới xem phòng lầu, Lăng Tiêu không có yêu cầu gì đặc biệt với hoàn cảnh để tu luyện, nhưng y lại không thích ở chung với người xa lạ, cho dù không cùng phòng cũng không được, cho nên y rất xa xỉ mà thuê một phòng lầu mười hai điểm.
Người phụ trách việc cho thuê phòng ở là một trưởng lão họ Cống, đó là một lão giả có mái tóc hoa râm, tuổi già sức yếu, nhưng người có thể lên làm trưởng lão trong học viện sao có thể đơn giản như vẻ bề ngoài được.
Nghe được họ muốn thuê phòng lầu đơn, ánh mắt đang rủ xuống của Cống trưởng lão cũng nâng lên, lộ ra một ánh mắt tinh quang, ánh mắt kia quét một vòng trên người Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, rồi đặt bút: “Tên gì?”
Lăng Tiêu đáp: “Lăng Tiêu.”
Bàn tay đang cầm bút của Cống trưởng lão dừng một chút, rốt cục lại nhìn thẳng vào mặt y một lần nữa, “Ngươi chính là Lăng Tiêu đã đánh bại Tôn Triết.”
Nghe giọng điệu này, hiển nhiên là đã biết chuyện mới xảy ra không lâu, có thể nói việc quyết đấu của họ đã bị đồn ầm khắp nơi rồi.
Lăng Tiêu sờ mũi một cái rồi cười nói: “Phải.”
Cống trưởng lão nhìn khuôn mặt tươi cười của y, thản nhiên nói: “Người trẻ tuổi, có tự tin là chuyện tốt, nhưng phải hiểu được khiêm tốn, không kiêu không ngạo.”
Lăng Tiêu chắp tay khách khí nói: “Đa tạ Cống trưởng lão đã nhắc nhở, Lăng Tiêu nhất định sẽ ghi nhớ.”
Du Tiểu Mặc nhìn toàn bộ cuộc đối thoại mà buồn cười quá chừng, thiếu chút nữa là bật cười rồi.
Nhưng khi hắn thu lại nét mặt, một ánh mắt sắc bén như đánh giá lập tức rơi vào trên người hắn, là Cống trưởng lão, Du Tiểu Mặc sợ tới mức chột dạ nhìn qua chỗ khác.
Cũng may Cống trưởng lão không có ý định chỉ trích hắn, nhanh chóng làm xong thủ tục cho họ.
Tất cả số điểm trong thẻ đen của Lăng Tiêu đều bị y ném hết vào tiền thuê phòng, tổng cộng là năm ngày, nếu như trong vòng năm ngày y không thể kiếm thêm điểm thì lúc ấy nhất định sẽ phải dọn về phòng bốn người miễn phí.
Sau khi đăng ký xong, Cống trưởng lão liền đưa cho Lăng Tiêu một tấm lệnh bài xanh lục, lệnh bài chính là bằng chứng cho việc y thuê phòng lầu, và cũng coi như là chìa khóa để ra vào, bởi vì mỗi phòng có lượng linh khí khác nhau, cho nên bên ngoài đều xếp đặt một tầng kết giới, nếu không có sự đồng ý của chủ nhà thì không ai bước vào được.
Việc của Lăng Tiêu đã xong xuôi, Du Tiểu Mặc cũng tranh thủ thuê một cái phòng đơn.
Tất cả phòng ở của khu một và khu hai đều thuộc quyền quản lý của Cống trưởng lão, có điều không cùng ghi chép trên một cuốn sổ, cho nên lúc nãy hắn không lập tức yêu cầu ngay.
Du Tiểu Mặc nói, “Cống trưởng lão, con muốn thuê phòng một người ở, con là Du Tiểu Mặc.”
Cống trưởng lão nhíu mày nói: “Ngươi chính là Du Tiểu Mặc kia?”
Nghe được câu này, Du Tiểu Mặc cảm thấy quen tai quá chừng, vừa nãy lúc ghi tên Lăng Tiêu lão cũng từng hỏi một câu y chang vậy, Du Tiểu Mặc đáp: “Nếu không có người khác trùng tên thì, con chính là Du Tiểu Mặc mà ngài đang nói tới.”
Cống trưởng lão trầm ngâm một lát, rồi nói: “Ngươi đã chọn được đạo sư chưa?”
Du Tiểu Mặc kinh ngạc: “Đạo sư?”
Cống trưởng lão nhìn nét mặt của hắn là hiểu hắn chẳng biết gì, không khỏi nhướn mày, sau đó mới giải thích: “Tư chất của ngươi rất tốt, cũng đứng đầu kỳ kiểm tra ngang với Đằng Tử Tâm, cho nên có quyền lợi được tự chọn đạo sư, trước mắt đang có rất nhiều đạo sư đều trông xem lựa chọn của ngươi thế nào, nếu như không chọn, phía bên sẽ an bài cho ngươi một vị đạo sư có cấp bậc cao.”
Du Tiểu Mặc cũng hiểu được đại khái, “Không phải đạo sư của con là Ninh Tĩnh đạo sư sao?”
Lúc trước người kiểm tra cho hắn là Ninh Tĩnh đạo sư, ngày mai cũng phải đi theo các bạn học khác tới nghe nàng giảng bài, hắn cứ cho là đạo sư trong tương lai của mình sẽ là Ninh Tĩnh đạo sư chứ.
“Tuy Ninh Tĩnh đạo sư cũng là một đan sư cao cấp, nhưng thực lực của nàng chỉ thuộc về trung đẳng trong học viện, ngươi có thể tìm một đạo sư tốt hơn, lựa chọn của ngươi không đạo sư nào được quyền xen vào, cho nên ngươi không cần câu nệ.” Cống trưởng lão nói ra.
“Cám ơn Cống trưởng lão, đệ tử đã hiểu.” Du Tiểu Mặc gật đầu.
“Không cần cám ơn ta, ta cũng chỉ tò mò với lựa chọn của ngươi mà thôi” Cống trưởng lão lắc đầu, rồi đưa lệnh bài cho hắn, “Con số trên lệnh bài chính là số phòng của ngươi, nếu như không tìm thấy thì hãy nhờ quản sự tìm giúp.”
Du Tiểu Mặc nhận lệnh bài, quả nhiên nhìn thấy mấy con số ở bên trên, khác với lệnh bài của Lăng Tiêu, lệnh bài của hắn là màu xanh lam.
Sau đó hai người rời đi, Cống trưởng lão nói cũng đúng, tuy ngày hôm nay không có người nào đến tìm hiểu, nhưng không ít người đều vụng trộm trông xem lựa chọn của hắn, dù sao bây giờ hắn cũng được ví với Đằng Tử Tâm thứ hai, tiềm lực lớn, không chỉ có các đạo sư hứng thú với hắn, mà một số thế lực ở học khu B cũng mong muốn thu nhận hắn. Chỉ là vì chưa có ai chịu làm chim đầu đàn, nên đa số đều án binh bất động, chuẩn bị quan sát Du Tiểu Mặc xem sao.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, Du Tiểu Mặc cũng không xoắn xuýt quá lâu, mấy thế lực của học khu B ấy mà, hắn dùng đầu ngón chân cũng biết là thế lực kiểu gì, hơn phân nửa là con em của bốn đại gia tộc, hắn không muốn liên quan tới chuyện của họ, cho nên chắc chắn sẽ không gia nhập.
Về phần đạo sư, tới giờ hắn chỉ biết mỗi Ninh Tĩnh đạo sư, tuy còn chưa nhìn thấy các đạo sư khác, nhưng Ninh Tĩnh đạo sư mang đến cho hắn một cảm giác rất tốt, còn có chút quan tâm tới hắn, cho nên có thể hắn sẽ không cân nhắc tới việc chọn đạo sư khác.
Tuy nói thế, nhưng hắn cũng biết một việc, học khu A và học khu B không nằm cùng một nơi, nếu tương lai hắn chuyển vào học khu A thì sẽ không thể đi theo Ninh Tĩnh đạo sư nữa rồi.
Du Tiểu Mặc có chút tự tin, mặc dù Ninh Tĩnh đạo sư là một đan sư cấp bảy, nhưng chờ hắn trở thành đan sư cấp sáu hoặc cấp bảy, có lẽ đã có thể vào học khu A rồi.
Ném chuyện này ra sau đầu, Du Tiểu Mặc kéo Lăng Tiêu tới khu tiêu thụ linh thảo.
Hắn chỉ thuê phòng trong năm ngày, vị chi là ba mươi điểm, còn dư lại một trăm ba mươi điểm, bởi vì linh thảo trong không gian của hắn đều là loại thượng phẩm, nếu cứ lấy ra mãi sẽ làm người ta chú ý, cho nên hắn đành phải bất đắc dĩ tới khu linh thảo mua chút linh thảo hạ phẩm.
Ý định của Du Tiểu Mặc là như vậy, tuy không thể bán linh đan thượng phẩm một cách trắng trợn, nhưng hắn có thể từ từ bỏ hai ba viên vào trong đám linh đan hạ phẩm, đương nhiên giá cả khác nhau rồi, chỉ là làm thế sẽ giảm bớt sự chú ý của người khác.
Dạo một vòng trong khu linh thảo, Du Tiểu Mặc phát hiện giá cả linh thảo cũng không đắt lắm.
Ví dụ như linh thảo cần thiết để luyện ra Nguyên Dương đan, cả thành phẩm lẫn công chỉ hết có hai điểm, đôi khi còn chẳng tới hai điểm, một người có bí quyết còn đạt được hợp tác lâu dài, thậm chí còn nhận được giá cả rất ưu đãi.
Nếu nói một viên Nguyên Dương đan bán ra bốn điểm, thì người bán có thể lời những hai điểm, thật là một phương pháp kiếm bộn.
Du Tiểu Mặc bỏ ra chút điểm mua một số nguyên liệu để luyện Nguyên Dương đan và Hoạt Huyết đan.
Hắn mua bốn mươi bộ nguyên liệu làm Nguyên Dương đan, hết bốn mươi mấy điểm, giá cả của nguyên liệu làm Hoạt Huyết đan thì rẻ hơn, năm mươi bộ mà hết có hai mươi lăm điểm, sau đó là Chân Dương đan, giá cả hơi đắt, hai mươi bộ mà mất bốn mươi mấy điểm rồi, người bán thấy hắn mua nhiều như vậy, liền tặng kèm cho Du Tiểu Mặc một chút hạt giống làm Chân Dương đan mà hắn không có.
Đi mua sắm một chuyến mà trong thẻ đen chỉ còn lại có hai mươi điểm.
Tuy cũng đau lòng, nhưng chỉ cần hắn luyện được linh đan thì sẽ kiếm lại thôi.
Sau đó Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu tạm biệt nhau, ngay đêm ấy, trong ánh mắt hâm mộ của Giang Tiểu Phong, hắn chuyển tới phòng một người.
Việc được ở chung phòng với mấy người có tiềm lực cao, sau lưng lại còn có chỗ dựa đáng lẽ phải là một việc rất đáng vui mừng mới đúng, bởi vì có thể nhờ vào đó mà lôi kéo làm quen, không chờ còn chưa kịp qua một ngày mà cả đám đã lục tục dọn đi hết rồi, chắc hẳn trong lòng Giang Tiểu Phong lúc này rất phiền muộn.