Bách Lý Thiên Dật đã sớm phát hiện ra sự xuất hiện của Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, vốn định đi qua, nhưng Đường Ngọc Lân lại né tay y ra, ngồi xuống thu nhặt linh thảo rơi vãi khắp nơi trên mặt đất, vì vậy Bách Lý Thiên Dật đành phải ngồi xuống thu nhặt dùm.
Bách Lý Thiên Dật khẽ mắng, “Sớm biết như vậy đáng lẽ phải để cho họ thu dọn hết quầy hàng rồi mới đi.”
Đường Ngọc Lân thờ ơ liếc nhìn y một cái, nói: “Ngươi muốn mua linh thảo sao, ta có thể bán rẻ cho ngươi một chút.”
Nghe nói thế, Bách Lý Thiên Dật lập tức vui vẻ, “Vậy thì tốt quá, ở đây ngươi còn dư bao nhiêu, ta muốn mua hết.”
Đường Ngọc Lân thật sự tính toán, sau một lát mới nói: “Nguyên Đương đan còn lại mười lăm bộ, ta lấy ba mươi điểm thôi, Hoạt Huyết đan còn mười tám bộ, ta lấy ba mươi sáu điểm, Chân Dương đan còn chín bộ, ta cũng lấy ba mươi sáu điểm là được, tổng cộng là một trăm linh hai điểm.”
“Thật là rẻ.” Bách Lý Thiên Dật cười ha hả, rồi lấy thẻ đưa cho Đường Ngọc Lân, “Tự ngươi trừ đi, trừ sai cũng không sao, coi như là ta trả thêm cho ngươi.”
“Không.” Đường Ngọc Lân lắc đầu, nghiêm túc nói: “Ta là thương nhân đứng đắn, tuyệt đối không lừa điểm số của khách.”
“Ừ, ta biết Ngọc Lân rất đứng đắn, ta chỉ đùa thôi.” Đối với Đường Ngọc Lân, Bách Lý Thiên Dật ngoan ngoãn phục tùng tới tình trạng “Thê nô” luôn rồi, chính là cái kiểu Đường Ngọc Lân nói gì thì cái đó mới đúng.
Du Tiểu Mặc nghe toàn bộ cuộc đối thoại của họ, khóe miệng cũng giật giật vài cái, hắn đã mua linh thảo của Đường Ngọc Lân vài lần, có thể nói rõ ràng là cái giá kia tuyệt đối không rẻ tẹo nào, thậm chí còn đắt gấp đôi so với giá mà hắn mua được, vậy mà cái tên Bách Lý Thiên Dật này mua ngay không chớp mắt, nhưng sau khi hắn nhìn thấy thẻ của Bách Lý Tiểu Ngư, lập tức hiểu rõ, Bách Lý Thiên Dật có một tấm thẻ màu tím, bảo sao bị lừa một đống điểm mà vẫn cười hì hì.
Lại bán được sạch bách linh thảo trong một lần, tâm trạng của Đường Ngọc Lân rất tốt, rốt cục cũng chú ý tới sự hiện diện của Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, có điều hắn không biết Lăng Tiêu, nhưng vừa nhìn thấy Du Tiểu Mặc vốn còn ngơ ngác, sau đó nhíu mày, ném ra một lúc ba câu hỏi: “Ngươi muốn lấy linh thảo hả? Không phải là ngày mai sao? Chẳng lẽ ta nhớ sai?”
Du Tiểu Mặc cười nói: “Ngươi không nhớ lầm, ta không phải tới lấy linh thảo, ta muốn mua linh thảo để luyện linh đan khác.”
Đường Ngọc Lân thuận miệng hỏi một câu, “Linh đan gì, có khi ta cũng có.”
Du Tiểu Mặc không ngờ Đường Ngọc Lân lại nói tiếp, liền trả lời: “Là Thiên Linh đan và Thanh Tâm đan.”
Đường Ngọc Lân chẳng cần do dự, dùng vẻ mặt mong đợi nhìn hắn: “Ta có, ngươi muốn mua không?”
Nghe câu này, Du Tiểu Mặc vốn còn cho là Đường Ngọc Lân không có, lập tức lộ ra nét mặt kinh hỉ, cũng đỡ công hắn phải tới quầy khác mua, hơn nữa mua của người quen có khi còn được giảm giá không chừng, “Vậy thì tốt quá, ngươi còn bao nhiêu.”
Đường Ngọc Lân đáp: “Ta tích trữ không ít, mỗi loại có tầm trăm bộ, nhưng ta không mang đến, nếu ngươi muốn mua thì tới phòng ta lấy, hoặc ta xem lúc nào đưa qua cho ngươi?”
“Bây giờ ta đang rảnh, ta đi cùng ngươi tới lấy đi.”
“Vậy thì tốt, chúng ta đi luôn.”
Hai người vừa thương lượng xong, có vẻ quên mất bên cạnh họ còn có Lăng Tiêu và Bách Lý Thiên Dật, chuẩn bị rời khỏi nơi này, hai người nào đó bị mặc kệ một bên.
Đường Ngọc Lân đã muốn đi, đương nhiên Bách Lý Thiên Dật cũng đi cùng rồi, động tác này khá nhất trí với Lăng Tiêu cũng bị bỏ rơi bên kia, Bách Lý Thiên Dật nhìn Lăng Tiêu thảnh thơi đi phía sau, “Lăng Tiêu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
Lăng Tiêu lười biếng liếc qua một cái, “Ừm.”
Bách Lý Thiên Dật: “…”
“Du Tiểu Mặc là người của ngươi đúng không, hắn đắc tội Sài gia, tuy Sài gia kiêng dè học viện Đạo Tâm, nhưng Sài Chính là kiểu người sẽ không từ bỏ ý đồ, một chiêu không thành, Sài Chính sẽ không bỏ qua.” Bách Lý Thiên Dật đi mãi cũng chán, liền tìm một đề tài bắt chuyện.
Lăng Tiêu thờ ơ nói: “Hắn sẽ không có cơ hội đâu.”
Bách Lý Thiên Đật nhìn chằm chằm Lăng Tiêu vài giây, đột nhiên nở nụ cười, cũng không nói thêm gì nữa, chủ đề cứ như thế dừng lại.
Phòng của Đường Ngọc Lân nằm trong khu phòng đơn, tu vi của hắn không cao nhưng lại có bản lĩnh thuê một phòng đơn, đối với nhiều học sinh khác mà nói thì Đường Ngọc Lân đã được gọi là đứng ở tốp những “Người giàu có” rồi.
Thực ra Du Tiểu Mặc cũng tò mò vì sao mỗi ngày Đường Ngọc Lân đều có nhiều linh thảo tới vậy, nhưng gì thì gì đây cũng là chuyện riêng của người ta, hắn không tiện mở miệng hỏi được, đành phải kiềm nén sự tò mò lại.
Để bảo quản linh thảo cấp năm, Đường Ngọc Lân còn cố tình nhờ người chế tạo một cái hộp ngọc rất lớn, hộp ngọc kia để bên trong phòng hắn, gần như đã chiếm hết một phần mười không gian phòng, bên trong có hơn một ngàn cây linh thảo.
Chỗ linh thảo này đã được Đường Ngọc Lân tích trữ thật lâu, bình thường hắn chỉ bán linh thảo cấp bốn, linh thảo cấp năm xưa nay rất khó bán, dần dà liền tồn đọng rất nhiều.
Nhưng một bộ nguyên liệu để luyện Thiên Linh đan những ba điểm, một trăm bộ là ba trăm điểm, ngoại trừ mua nguyên liệu luyện Thiên Linh đan thì Du Tiểu Mặc còn muốn mua cả nguyên liệu của Thanh Tâm đan nữa, nhưng trong thẻ của hắn chỉ có hơn ba trăm điểm, đành phải mua mỗi loại một nửa, cũng may mà Đường Ngọc Lân đồng ý đợi tới khi hắn kiếm đủ điểm lại bán tiếp, lúc nào cũng có thể qua mua.
Tạm biệt Đường Ngọc Lân, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đi tới chỗ Cống trưởng lão, phòng hắn đã sắp đến kỳ hạn, trong thẻ chỉ còn dư lại chín mươi điểm, đủ cho hắn thuê tiếp bảy ngày nữa, còn Lăng Tiêu, y tiếp tục thuê năm ngày, cũng không biết vì sao, nhưng có vẻ Lăng Tiêu không muốn tốn quá nhiều điểm số, chẳng biết tích lũy vào để làm gì.
Lại tạm biệt Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc trở về phòng mình, còn bất ngờ gặp được Ninh Tĩnh đạo sư ở bên ngoài, tới lúc hỏi thăm mới biết được, thì ra Ninh Tĩnh đạo sư nghe người khác nói Du Tiểu Mặc tới tìm mình, cứ cho là hắn có chuyện gì gấp lắm, nên chủ động tới tìm.
Bởi vì đám Xà Cầu còn đang tu luyện trong phòng cho nên Du Tiểu Mặc không tiện mời Ninh Tĩnh đạo sư vào ngồi, đành phải thất lễ đứng nói chuyện ở bên ngoài, lúc đề cập tới việc mình đã lên cấp, phản ứng của Ninh Tĩnh đạo sư không có gì kì lạ, đại khái là đã bị đả kích quá nhiều rồi, lúc này biết tin hắn lên cấp lại thành ra bình tĩnh.
Chỉ là vì tư liệu đã chuyển lên trên rồi, cho nên lúc này khó mà sửa lại.
Ninh Tĩnh đạo sư liền nói hắn đợi đến khi nào tìm được cơ hội sẽ báo lên, hàn huyên thêm một lát mới rời khỏi.
Tiễn Ninh Tĩnh đạo sư đi, Du Tiểu Mặc vội vội vàng vàng quay về phòng, trong thẻ đã không còn bao nhiêu điểm, bây giờ hắn thực sự cần kiếm thêm, cộng với việc hắn vừa lên cấp, cho nên cũng có chút xíu mong đợi với linh đan cấp năm.
Trong lúc luyện đan, Bách Lý Tiểu Ngư đã tới tìm hắn, ba mươi bộ nguyên liệu được Du Tiểu Mặc chia cho đã được Bách Lý Tiểu Ngư luyện thành linh đan hết, tổng cộng có hai mươi lăm viên, bị hỏng năm viên, xác xuất thành công này cũng rất cao.
Nhưng vì tốc độ luyện đan của Bách Lý Tiểu Ngư khá chậm, hôm qua Đường Ngọc Lân lại mang linh thảo tới, Du Tiểu Mặc thấy Bách Lý Tiểu Ngư còn chưa dùng hết, cho nên không chia thêm nữa, sau khi đi ra ngoài, Bách Lý Tiểu Ngư vốn còn muốn rủ Du Tiểu Mặc cùng đi bày quầy, nhưng vì Du Tiểu Mặc đang bận rộn, thế là đưa luôn ba mươi viên linh đan mình đã luyện xong từ hôm trước nhờ Bách Lý Tiểu Ngư mang đi bán hộ.
Bách Lý Tiểu Ngư nhận được nhiệm vụ lập tức hớn hở chạy tới bày quầy, Du Tiểu Mặc không sợ người khác bắt nạt hắn, chỉ cần ném hai chữ Bách Lý ra, chắc những người có đầu óc cũng biết đây là người không thể đắc tội.
Buổi chiều, quả nhiên Bách Lý Tiểu Ngư thắng lợi trở về, tuy thời gian thu quán muộn hơn Du Tiểu Mặc rất nhiều, nhưng cuối cùng cũng bán hết trong ngày.
Ba mươi viên linh đan của Du Tiểu Mặc là một trăm hai mươi điểm, vốn hắn còn định trả công cho Bách Lý Tiểu Ngư, nhưng dù hắn nói gì thì người nọ cũng không chịu, bảo là mình tự nguyện, Du Tiểu Mặc cũng không kiên trì nữa, sau đó đem một nửa linh thảo khác Đường Ngọc Lân đưa tới hôm qua cho hắn, Bách Lý Tiểu Ngư có vẻ đã luyện đan bán đan tới nghiện rồi, vừa nhận được linh thảo lại trốn trong phòng luyện đan.
Hai người dường như không hề để ý tới chuyện bên ngoài, có Đường Ngọc Lân tự tới đưa linh thảo, cho nên mấy ngày kế tiếp, cả Du Tiểu Mặc và Bách Lý Tiểu Ngư gần như không bước chân ra khỏi phòng, bởi vậy không biết việc săn bắt yêu thú của Lăng Tiêu đã gây xôn xao toàn bộ học khu B, đặc biệt là những yêu thú đã bắt được kia, y không bán cho học sinh, mà làm một khoản giao dịch với học viện.
Chờ Du Tiểu Mặc đi ra khỏi phòng, chuyện này đã xảy ra được mấy ngày rồi.
Mấy ngày nay hắn tôi luyện kỹ thuật luyện đan của mình rất nhiều lần, kết quả là luyện hết sạch một trăm bộ nguyên liệu mua được ở chỗ Đường Ngọc Lân, tuy vẫn chưa mang linh đan đi bán, nhưng Du Tiểu Mặc có thể đoán được, số điểm trên thẻ của hắn sẽ trở về sớm thôi.
Buổi sáng hôm nay, Du Tiểu Mặc và Bách Lý Tiểu Ngư rốt cục cũng “Xuất quan” rồi.
Chỉ là lần này không phải do muốn đi bán linh đan, mà là Ninh Tĩnh đạo sư đã phái người đến thông báo cho họ, nói là lớp học đã sắp xếp xong, bảo hai người đi học.
Vị đạo sư dạy họ không thích nhất là tân sinh đi học muộn trong buổi học đầu tiên, cho nên hai người còn được căn dặn phải tới thật sớm, tránh để lại ấn tượng xấu cho đạo sư.
Bởi vì Ninh Tĩnh đạo sư chưa nói cho hắn biết sau khi lên cấp liệu có được chia lớp lại không, mà đạo sư dạy riêng thì hắn vẫn chưa chọn được, cho nên Du Tiểu Mặc quyết định cứ đi tới lớp hạng ba như trước.
Chỉ là hắn không học cùng lớp với Bách Lý Tiểu Ngư, tuy khoảng cách không xa, nhưng cũng không ngắn, thời điểm đi tới khu phòng học bọn họ đã phải tách ra.
Vốn Du Tiểu Mặc còn nghĩ mình có thể tới lớp đúng giờ cơ, nhưng không ngờ, trên đường lại gặp phải một người quái dị, làm cho hắn không chỉ muộn học, mà còn quên mất phải vào lớp.
CHƯƠNG 257: LÃO ĐẦU CƯỚP BÓC
Đó là một lão đầu kỳ quái ngồi ngay giữa đường, lão ăn mặc rất mộc mạc, chỉ có một bộ áo bào màu xám tro, đầu tóc hơi rối, mặc dù không đến mức quá khó nhìn, nhưng cũng chẳng thể nói là sạch sẽ.
Lúc này, lão đầu đang ngồi trên một tảng đá đặt ở chính giữa đường, ý định ngăn cản mọi người đi qua, có người muốn chạy qua, nhưng không biết vì sao, đều bị một vật vô hình đẩy về.
Chỉ là mọi người đang vội vàng tới lớp, ai có thể thoải mái với lão đầu kì quặc này, đủ thứ lời nói hùng hùng hổ hổ văng ra. Bọn họ cũng chẳng lo lắng lão đầu sẽ là đại nhân vật nào trong học viện, bởi vì làm gì có vị đạo sư nào lại ăn mặc rách rưới, bề ngoài luộm thuộm tới vậy.
Dù giờ học đã sắp tới, nhưng nói sao cũng không thể thuyết thục lão đầu nhường đường.
Đúng lúc cả đám vội muốn chết, rốt cục cũng có người tiến tới hỏi thăm.
Một thanh niên có vẻ khá lớn mật đi đến trước mặt lão đầu, cẩn thận mở miệng nói: “Vị lão nhân này, chúng ta muốn đi học, liệu ngài có thể nhường đường một chút được ông?”
Lão đầu bắt chéo hai chân, lắc đầu dứt khoát cực kỳ, “Không thể!”
Thanh niên cố áp chế nộ khí: “Vậy ngài muốn thế nào mới bằng lòng để chúng ta đi qua?”
Lão nhân đưa một ngón tay lên, tuyên bố rất khí phách: “Mỗi người nộp một điểm phí qua đường, không giao thì không cho qua.” Cái thái độ hoàn toàn là kiểu “Đường này do ta mở.”
Nghe vậy, mọi người cũng chẳng nén nổi giận dữ một hồi, họ đã đi đường này nhiều như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa gặp phải chuyện thế này, rõ ràng là cướp bóc, chẳng có ai phục.
Thanh niên kia lạnh mặt, uy hiếp nói: “Lão nhân gia, bởi vì ông lớn tuổi nên ta mới nể tình, ông đừng có được một tấc là muốn tiến một thước, cho tới giờ học viện chưa từng nói tới việc nơi này phải thu phí quá đường, ông lại cố tình gây sự, coi chừng chúng ta bẩm báo với đạo sư, xem ông có bị đuổi ra khỏi học viện hay không.”
“Từ hôm nay trở đi thì có, còn nữa, ngươi có đi bẩm báo với phó viện trưởng cũng vô dụng.”
Dường như lão đầu chẳng hề sợ sự huy hiếp của hắn, thậm chí còn ra vẻ rất thoải mái.
Nghe lão nói như vậy, thanh niên vốn còn đang giận dữ lắm, đột nhiên bình tĩnh lại, ông già này vừa mở miệng đã nói tới phó viện trưởng, chẳng lẽ ông ta quen biết phó viện trưởng sao?
Nghĩ tới nghĩ lui, thanh niên cảm thấy có lẽ lão đầu thật sự quen biết với các vị bề trên của học viện, mà một điểm cũng chẳng nhiều lắm, hắn không cần phải làm chim đầu đàn, hơn nữa nhìn thái độ của lão đầu này có vẻ nếu họ không nộp điểm thì thật sự sẽ không được đi qua, thanh niên không muốn tới muộn, càng không muốn gây phiền toái, dứt khoát nộp một điểm.
Lão đầu đúng là nói được thì làm được, sau khi thanh niên nộp điểm xong lập tức được đi qua.
Những người khác thấy thế, do dự một chút, cuối cùng đành phải cam chịu nộp điểm, suy nghĩ của họ cũng giống như thanh niên, không cần vì một điểm mà đắc tội một lão đầu không biết rõ lai lịch, ai mà biết ông ta có phải là đại nhân vật hay không chứ.
Khi mà đa số đã thỏa hiệp, thì không còn ai oán giận nữa rồi, mỗi người đều ngoan ngoãn nộp phí qua đường.
Du Tiểu Mặc tới rất đúng lúc, còn được chứng kiến toàn bộ cảnh được này.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn được gặp một lão đầu hiếm thấy như vậy đó, lại còn làm cái trò thu phí qua đường giữa học viện.
Nhưng suy nghĩ của hắn cũng chẳng khác gì so với mọi người, dù lão đầu đã chặn đường nhưng lại chẳng có ai đến quản, có thể thấy lão đầu là người có vai vế, hoặc có chỗ dựa trong học viện, hắn cũng không muốn gây phiền toái, liền đứng trong đám đông yên lặng theo dõi tình hình, trong mắt Du Tiểu Mặc, thì cuối cùng mọi người sẽ cam chịu thôi, quả nhiên, không lâu sau đó, thanh niên kia đã trở thành người nộp điểm đầu tiên.
Mà đã có người thứ nhất, đương nhiên sẽ có người thứ hai, mọi người rất tự giác đứng xếp hàng, vì không nhiều người lắm, cho nên rất nhanh đã tới lượt Du Tiểu Mặc rồi.
Du Tiểu Mặc vừa đưa thẻ đen của mình ra, đang chuẩn bị nộp cho lão đầu một điểm, ai ngờ lão đầu vẫn im lặng kia đột nhiên mở miệng.
Ánh mắt lão nhìn thẳng vào Du Tiểu Mặc, dùng giọng điệu không cho phép từ chối tuyên bố: “Ngươi, phải đóng mười điểm.”
Lời này vừa vang lên, những người khác lập tức cho hắn một ánh mắt đồng tình, họ có thể cảm nhận được lão đầu này là một người rất càn quấy, có lẽ mười điểm này đã không thoát được rồi, nhưng mấy người xếp hàng phía sau Du Tiểu Mặc cũng lo sợ nơm nớp, chỉ sợ đến phiên họ cũng bị đòi mười điểm.
Du Tiểu Mặc dừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng lão đầu, hắn còn cho là mình nghe nhầm rồi cơ, liền hỏi lại: “Lão nhân gia, ngài mới nói gì?”
Trên mặt lão đầu lập tức lộ ra sự bực bội, nhưng kì lạ là, lão không nổi giận, còn khẽ lẩm bẩm một câu, sau đó mới nói: “Ngươi phải nộp mười điểm.”
“Vì sao?” Du Tiểu Mặc bình tĩnh hỏi, sao lại có cái đạo lý người khác đều đóng một điểm là tới phiên hắn lại thành mười điểm rồi, loại hành vi này có khác gì cướp bóc đâu?
“Hỏi nhiều thế làm gì, bảo ngươi đóng thì đóng đi, không đóng thì biến.” Lão đầu hiển nhiên không có hứng thú giải thích với hắn, hoặc đơn thuần chỉ là làm bừa, cố ý muốn thế, dù sao thái độ của lão đã coi như Du Tiểu Mặc nhất định sẽ đóng.
“Thế nhưng mà, vì sao mấy người đi trước đều đóng có một điểm, mà đến phiên ta lại mười điểm?” Du Tiểu Mặc vẫn không nghĩ ra được.
“Vậy chỉ có thể coi như ngươi không may, lão đầu ta đã đổi ý, muốn tăng giá chứ sao, được rồi, đừng lãng phí thời gian của ta.” Cái vụ lý sự cùn của lão đầu này có thể nói là đứng hạng nhất luôn đó, đã cùn mà còn ra vẻ lý lẽ hùng hồn lắm.
“Ông chặn ở đây cũng lãng phí thời gian của ta kia mà.” Du Tiểu Mặc cũng khó chịu.
Thực ra đây không phải là vấn đề chính, lý do thực sự là, nếu lúc này Du Tiểu Mặc có mấy trăm điểm thì có khi hắn đã khuất phục rồi, kiếp trước hắn thật sự đã gặp không ít người cao tuổi có tình tình kì lạ như vậy.
Nhưng bây giờ thì không thể, vài ngày trước hắn đã dùng hết sạch số điểm trong thẻ rồi, chủ yếu là tiêu vào tiền thuê phòng, bởi vì hắn không muốn cứ vài ngày lại phải tới chỗ Cống trưởng lão, cho nên thuê luôn một lần nửa tháng, vì vậy bây giờ trong thẻ của hắn chỉ còn có sáu điểm mà thôi, sao hắn có thể lấy ra nổi mười điểm đây, có muốn đóng cũng chẳng đóng được.
Còn nữa, hắn cảm thấy lão đầu này quá ngang ngược, đã tự nhiên vô duyên vô cớ ngồi ở đây thu phí qua đường thì thôi đi, còn vô lý như vậy.
Ông còn tưởng ta nhất định sẽ đóng thật sao?
Được, ta sẽ không thèm đóng!
Sự kiêu ngạo trong lòng Du Tiểu Mặc cũng dâng lên, cùng lắm thì lì tới cùng là được chứ gì.
Tuy hắn đã xác định chắc chắn sẽ đi học muộn, thậm chí có thể vì việc này mà trốn học, nhưng hắn tin tưởng, vị đạo sư kia sẽ hiểu cho hắn.
Tự nhiên trên đường lại xuất hiện một lão đầu hung hăng càn quấy, nếu đạo sư không thể hiểu, vậy thì hắn cũng đành chịu thôi.
Lão đầu bị câu tranh luận kia của hắn làm tức tới dựng cả râu, có thể nói là mất hết mặt mũi, liền cả giận: “Đã không nộp được, thì ngươi cút đi cho ta!”
Du Tiểu Mặc cũng kiên cường lắm, hắn không phải là người chỉ biết chịu thua thôi đâu, hắn không cút mà còn tìm một góc trống vắng vẻ, sau đó lấy một tấm vải trong túi trữ vật ra trải lên mặt đất, rồi ngồi khoanh chân trên đó.
Có bản lĩnh thì ông cứ chặn đường mãi đi, tui đây sẽ ngồi tu luyện.
Có điều do xuất sứ của Thiên Hồn Kinh cũng hơi khó nói, hắn không dám tu luyện trước mặt người khác, nghĩ đi nghĩ lại, liền lấy Kim Minh đỉnh ra, chuẩn bị luyện đan giết thời gian.
Mấy ngày ở trong phòng này, hắn đều luyện linh đan cấp năm, đám linh thảo cấp bốn Đường Ngọc Lân đưa tới hắn còn chưa động, cho nên tích lũy lại kha khá, bây giờ cũng đúng lúc mang ra dùng.
Bên kia, lão đầu nhìn thấy động tác này của hắn thì giận quá chừng.
Tên tiểu quỷ này cũng dám đối nghịch với lão trắng trợn như vậy, có điều trong giây lát lão cũng không nghĩ ra được cách nào.
Nhưng Du Tiểu Mặc cũng có thể khẳng định một điều, lão đầu này quả nhiên đang nhắm vào mình, bởi vì sau khi hắn đi, mấy người đứng phía sau chỉ cần nộp có một điểm.
Đã qua thời gian vào lớp, cho nên con đường này gần như chẳng có ai qua lại, vì thế mà hiện tại cũng chỉ còn mỗi lão đầu và Du Tiểu Mặc đang giằng co với nhau.
Đây có thể coi là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc luyện đan ở bên ngoài, mà trong lúc luyện đan hắn lại rất tập trung, cho nên không bao lâu hắn đã quên béng lão đầu kia, cũng chả quan tâm lão có tức giận hay không, bởi vì toàn bộ sự chú ý của hắn đã tập trung hết vào trong lô đỉnh.
Ném một lúc tám cây linh thảo vào trong lô đỉnh, Du Tiểu Mặc cũng chia sức mạnh linh hồn ra làm tám phần, bắt đầu tập trung luyện đan, âm thanh “xì xì” truyền tới từ trong lô đỉnh không gián đoạn.
Lão đầu kia lúc đầu còn bực tới mức đỉnh đầu bốc khói, nhưng đột nhiên thấy chiêu vừa rồi của Du Tiểu Mặc, không nén nổi một tiếng “Ồ”.
Một lần rèn luyện tới tám cây linh thảo, đã thế mặt còn không đổi sắc nữa chứ, đây không phải là việc mà một đan sư bình thường có thể làm được, vậy mà tiểu đan sư này coi như chuyện hiển nhiên, như thể đây không phải là lần đầu tiên hắn làm việc này.
Lão đầu cũng chẳng còn quan tâm tới sự bực bội lúc nãy, cứ ngồi xổm cách chỗ Du Tiểu Mặc không xa, dài cổ mà nhìn.
Cùng lúc đó, Du Tiểu Mặc còn không biết việc mình không tới lớp đã để lại ấn tượng xấu trong lòng đạo sư và bạn cùng lớp.
Trước kia còn nghe nói thiên tài có thiên phú cao hơn cả Đằng Tử Tâm sẽ lên lớp, vậy là ai ai cũng muốn tận mắt nhìn xem vị thiếu niên thiên tài này là hạng người gì, ngay cả đạo sư lớp hạng ba cũng mang theo vài phần chờ mong, nhưng không ngờ, đợi cả buổi cũng chẳng thấy bóng dáng, cho tới khi vào lớp mà vẫn không thấy đâu, lúc này mọi người mới phát hiện ra, tiểu thiên tài lại có thể trốn học.
Buổi học đầu tiên, đi muộn thì thôi đi, vậy mà dám trốn học!
Mọi người không dám nhìn sắc mặt đạo sư, ai cũng biết, vị đạo sư này nổi tiếng nghiêm khắc, những học sinh đi học trễ còn chẳng được tha thứ, nói chi là trốn học.
Cứ như vậy, cho tới lúc tan lớp cũng không thấy bóng dáng Du Tiểu Mặc đâu.