Lúc Ninh Tĩnh đạo sư đi rồi Lăng Tiêu mới xuống lầu, đi đến bên cạnh hắn rồi nói: “Không phải em nói bà ta đã đưa cho em một cái ngọc giản sao? Lấy ra xem có tin tức gì về lão đầu kia không.”
“Ờ ha, suýt nữa thì em quên mất việc này rồi.” Lúc này Du Tiểu Mặc mới nhớ tới, lập tức lấy cái ngọc giảm kia, dùng một chút sức mạnh linh hồn xem sơ lược tin tức trong ngọc giản, sau đó mới đưa cho Lăng Tiêu.
Tư liệu mà Ninh Tĩnh đạo sư đưa không chỉ nói về những vị đan sư cao cấp trong học viện, mà còn có cả tư liệu của các đạo sư khác nữa, tất cả đều được ghi lại bên trong, khá đầy đủ.
Ngoại trừ tư liệu thì trong ngọc giản còn có hình ảnh của các đạo sư, hắn nghĩ nghĩ, nhưng không phát hiện ra hình ảnh nào giống với vẻ ngoài của lão đầu kia, đơn nữa đan sư cấp cao nhất trong đó cũng chỉ ở cấp chín đỉnh phong, mà lão đầu nói mình đã là đan sư cấp mười, nhưng trong ngọc giản lại chẳng có ai là đan sư cấpmười hết.
“Đừng bảo là lão đầu kia lừa em nha?” Du Tiểu Mặc không nén nổi nghi ngờ.
“Lão không lừa em, cấp bậc của lão đúng là cấp mười.” Lăng Tiêu nói, sáng nay lúc nhìn thấy lão đầu, tuy rằng ông ta che giấu rất sâu, nhưng vẫn bị y nhìn thấu.
“Vậy sao tư liệu của ổng không có trong ngọc giản? Mà nghe khẩu khí đó thì có vẻ ổng có cũng là người của học viện Đạo Tâm.” Du Tiểu Mặc hỏi.
“Cái này thì có gì lạ đâu, Khâu Nhiễm đi ra từ học viện Đạo Tâm, mà với tư cách là sư phụ của Khâu Nhiễm, tám chín phần cũng là đạo sư trong học viện, đẳng cấp của lão đầu kia cao như vậy, có lẽ Ninh Tĩnh đạo sư của em không có quyền tìm hiểu tư liệu của lão.” Lăng Tiêu lười biếng ngồi dựa vào ghế, không kinh ngạc chút nào.
Du Tiểu Mặc vội vàng đi tới, ngồi xuống cái ghế bên cạnh y, “Vậy anh nói em có nên bái ổng làm sư phụ không?”
Lão đầu kia kỳ kỳ quái quái, điên điên khùng khùng, giờ bái ổng làm thầy không biết là tốt hay xấu nữa, bây giờ hắn rất cẩn thận với mấy chuyện bái sư thế này.
“Theo ta thấy…” Lăng Tiêu vuốt cằm.
“Sao?” Du Tiểu Mặc lập tức ngồi sát vào một chút, dùng ánh mắt mong đợi nhìn y.
Lăng Tiêu nhe răng cười với hắn, đột nhiên ôm cổ hắn kéo lại, trong lúc Du Tiểu Mặc còn chưa kịp lên tiếng đã há miệng ngậm lấy đôi môi kia, thừa dịp hắn còn không kịp khép hàm răng lại, liền đưa lưỡi vào.
Thời điểm Du Tiểu Mặc nhìn thấy Lăng Tiêu cười với hắn, chuông cảnh báo trong đầu đã vang lên inh ỏi, quả nhiên tên này có mục đích xấu mà, hắn còn chưa kịp lùi ra phía sau thì cổ đã bị ôm lấy, đầu lưỡi cũng chui vào, một cơn khoái cảm mãnh liệt lập tức ùa tới, mãi cho tới khi hắn thở gấp, Lăng Tiêu mới buông ra.
Lăng Tiêu liếm sạch nước miếng còn đọng trên khóe miệng hắn, khuôn mặt còn mang theo một cảm giác thỏa mãn: “Bây giờ lão đầu kia có rất nhiều tác dụng với em, bái ông ta làm thầy cũng không sao, nếu quả thật không thích, cùng lắm thì đợi lão hết giá trị lợi dụng rồi đá đi cũng được.”
Du Tiểu Mặc khinh bỉ, bái sư mà như đi chơi vậy hả? Nếu hắn thật sự làm như vậy, về sau chắc cả đời cũng không thoát nổi tội danh khi sư diệt tổ rồi, “Chuyện bái sư cứ để qua một bên đã, em cảm thấy Ninh Tĩnh đạo sư rất có thể quen biết ổng, để em tìm cơ hội rồi hỏi thăm một chút, bây giờ phải đi tìm đạo sư lớp hạng ba xin lỗi đã.”
“Ta đi với em.” Lăng Tiêu nói xong, cũng không đợi hắn đáp lại, đã ôm Du Tiểu Mặc lên rồi đi ra ngoài.
Bị ôm một hồi, mắt thấy sắp bước ra khỏi cửa rồi, Du Tiểu Mặc rốt cục cũng giãy dụa, “Anh thả em xuống, em tự đi.” Nếu bị người khác nhìn thấy cái hình ảnh khó tả thế này, hình tượng và thanh danh vất vả lắm mới tạo dựng được của hắn sẽ tan thành mây khói mất.
Lăng Tiêu nhẹ buông tay ra, Du Tiểu Mặc liền rớt xuống, cũng may hắn đã sớm chuẩn bị, nhưng độ cao có năm mười phân, muốn ngã đau tới mấy cũng không chuẩn bị được.
Bởi vì không biết đạo sư ở nơi nào, cho nên Du Tiểu Mặc phải phí hết một phen công phu mới tìm được nơi ở của họ.
Chỗ ở của đạo sư và các trưởng lão không nằm cùng khu với học sinh, nhưng cũng không cách xa lắm, đạo sư của khu hai nằm trong Cúc Viện, núi sông dựa nhau, cảnh vật và điều kiện đều tốt hơn cả bốn khu Xuân Hạ Thu Đông nhiều.
Biết được học sinh trốn học hôm nay tới tìm mình, đạo sư nọ vốn còn không muốn gặp hắn, định cảnh cáo Du Tiểu Mặc một cái, nhưng nghĩ đến tiềm lực của hắn, cuối cùng vẫn để người ta cho hắn tiến vào.
Du Tiểu Mặc cũng không cố gắng che giấu cấp bậc của mình, cho nên hắn vừa vào cửa, vị đạo sư kia đã phát hiện ra, kế hoạch ban đầu là định răn dạy hắn một bữa lập tức bị làm rối loạn, trong lòng cũng căng thẳng, chẳng lẽ là vì lên cấp, cho nên chạy tới lớp hạng bốn để học?
Du Tiểu Mặc không có thuật đọc tâm, nhưng dù hắn có biết rõ ý nghĩ của đạo sư cũng không dám nói dối, loại chuyện này chỉ cần nghe ngóng một chút đã sẽ biết liền, vì vậy hắn xin lỗi rất thành tâm, sau đó giải thích lại toàn bộ chuyện buổi sáng.
Kết quả, sắc mặt của vị đạo sư này cũng giống như Ninh Tĩnh đạo sư, lập tức đổi sắc, cuối cùng rất nôn nóng mời hắn rời đi, có vẻ cũng không còn truy cứu chuyện hắn trốn học nữa, Du Tiểu Mặc cũng vui vẻ cực kì, lập tức rời đi.
Kỳ hạn ba ngày có vẻ chỉ trôi qua trong một cái chớp mắt, Du Tiểu Mặc còn chưa kịp thăm dò thân phận của lão thì sáng sớm hôm đó lão đầu kia đã tìm tới cửa.
Bởi vì không vào được trong phòng, vậy là lão đầu kia đứng ngay bên ngoài cửa lớn tiếng gọi tên hắn, kết quả làm cho một đám người còn đang cuốn chăn ngủ ngon bị đánh thức, tiếng chửi rủa lập tức vang lên ầm ầm, Du Tiểu Mặc cũng sợ lão, lập tức mời lão đầu vào trong phòng.
Xà Cầu đã bị gọi về không gian, lúc này chỉ còn có hắn và Lăng Tiêu ở trong phòng.
Nhìn Lăng Tiêu quần áo xốc xếch, đang ngáp dài đi xuống từ trên lầu, lão đầu lập tức trợn tròn mắt, giận dữ chỉ vào y quát lớn: “Ngươi là ai, sao lại ở trong phòng của đồ đệ ta?”
Du Tiểu Mặc lập tức cảm giác không ổn.
Lăng Tiêu bị tiếng quát kia làm cho tỉnh táo hẳn, lười biếng dựa vào lan can, liếc nhìn lão đầu rồi cười híp mắt: “Đương nhiên là để ngủ rồi!”
“Ngủ? Đây không phải là phòng của đồ đệ ta sao?” Lão đầu cũng không quay lại.
“Nhưng đây cũng là phòng ta.” Lăng Tiêu tán dóc rất phấn khởi.
Lão đầu kia vẫn không thèm chuyển chủ đề, “Đây không phải là phòng lầu đơn sao?”
Lăng Tiêu cười gật đầu, “Là phòng lầu đơn.”
Lão đầu trợn tròn mắt, “???”
“Thì chúng ta ngủ cùng một giường đó.”
“…” lão đầu trợn tròn mắt, lập tức bùng cháy, “Ngươi ngươi ngươi… Vì sao ngươi ngủ cùng giường với đồ đệ của ta? Ngươi có ý đồ gì, ta cảnh cáo ngươi, dọn đi ngay, ta sẽ không truy cứu chuyện này.”
Lăng Tiêu nở một nụ cười rất vô sỉ, “Vậy thì ngại quá, ta không những chỉ ngủ cùng giường, mà còn…”
“Lăng Tiêu, anh im ngay cho em!” Du Tiểu Mặc rốt cục cũng bị thẹn quá hóa giận.
Lần này Lăng Tiêu rất ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không ngậm cũng không được, ánh mắt vợ nhìn y sắp phun lửa rồi kìa.
Lão đầu bị tiếng gào của Du Tiểu Mặc làm cho giật mình, tính tình suýt nữa thì bùng cháy cũng bị tiếng gào kia làm tàn lụi, nhưng lão rất đắc ý, bởi vì người đồ đệ quát không phải là mình, mà vừa đắc ý, lão đầu liền hí hứng, khí phách quay sang nhìn Lăng Tiêu: “Nghe chưa, bảo ngươi câm miệng đó, bây giờ ngươi có thể đi đi nha.”
“Ông cũng im lặng dùm tui!” Bên cạnh lập tức vang lên âm thanh u ám của Du Tiểu Mặc.
Lão đầu lập tức ngậm miệng, tính tình của đồ đệ này còn xấu hơn cả mình nữa.
Rốt cục hai người cũng yên tĩnh, Du Tiểu Mặc mới nguôi giận, đi đến bên bàn rót chén trà, lão đầu còn tưởng Du Tiểu Mặc tỉnh ngộ rồi, quyết định bái mình làm sư phụ chứ, hắng giọng vài cái, chờ hắn đến dâng trà cho mình, tay cũng vươn ra rồi kìa, kết quả… Chỉ một giây sau, trái tim mong manh của lão vỡ vụn rơi đầy đất.
Du Tiểu Mặc nghe được tiếng nén cười, nghiêng đầu liền thấy Lăng Tiêu đang tựa vào lan can, bả vai rung rung không ngừng, cái dáng vẻ như thể suýt nữa thì cười bể bụng rồi, sau đó nhìn sang tầm mắt của y, lập tức thấy biểu lộ như thể đã bị đả kích dữ dội lắm của lão đầu, trong lòng nghi ngờ, sau đó để chén trà mới uống một ngụm đặt lên bàn, kinh ngạc nói: “Sao thế?”
“Không có gì, lúc nào ngươi chuẩn bị bái ta làm thầy?” lão đầu sợ Lăng Tiêu sẽ nói toạc ra tai nạn xấu hổ hồi nãy, tranh chủ cướp lời.
Du Tiểu Mặc chép miệng, “Bái ông làm thầy cũng được, nhưng ông phải chăm chỉ dạy bảo ta mới được đó!” Hắn cố ý tăng thêm chữ “chăm chỉ” kia, tốt nhất là nên lập tức truyền Thiên Hồn Kinh cho hắn ấy.
Lão đầu lập tức vỗ ngực một cái tuyên bố: “Ngươi yên tâm, trở thành đồ đệ của ta, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi bị thua thiệt.”
Câu này nghe cũng chẳng có gì là cam đoan, nhưng Du Tiểu Mặc cũng không sợ lão không “chăm chỉ”, như Lăng Tiêu nói đó, nếu lão đầu thật sự lừa dối hắn, cùng lắm thì đuổi việc vị sư phụ này là xong.
Du Tiểu Mặc không hiểu lắm về việc bái sư, cho nên hắn dập đầu một cái, lão đầu cũng không chú ý nhiều như vậy, rất mừng rỡ nhận đồ đệ này, còn đưa cho hắn một món quà gặp mặt, là một hộp ngọc màu trắng rất đẹp, không biết bên trong chứa cái gì.
Sau khi tiễn sư phụ đi, Du Tiểu Mặc quay vào trong phòng lập tức mở món quà ra.
Mới chỉ mở ra một khe nhỏ mà mùi thuốc nồng đậm đã phun ra, Lăng Tiêu vốn đang lim dim đột nhiên mở mắt ra, khẽ thì thào: “Linh đan cấp chín?”
Du Tiểu Mặc để nắp hộp qua một bên, trong hộp là một viên linh đan màu vàng tươi, nhìn sơ sơ thì đây rất có thể là một viên linh đan cấp chín trung phẩm.
“Lão đầu này ra tay cũng hào phóng quá, cứ như thế là tặng một viên linh đan cấp chín cho đồ đệ của mình.” Lăng Tiêu hít sâu một hơi, chỉ có linh đan từ cấp chín trở lên mới có tác dụng với y.
Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng một cái, đúng là bất ngờ, xem ra nhận lão đầu này làm sư phụ cũng không phải là chuyện xấu gì, sau đó hắn liền cầm hộp ngọc đưa tới trước mặt Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu kinh ngạc nhướn mày, “Em muốn cho ta?”
Du Tiểu Mặc đỏ mặt vuốt mũi một cái, “Em biết cấp bậc của mình còn quá thấp, linh đan luyện ra cũng không có tác dụng gì lớn với anh, dù sao em cũng không cần dùng tới viên linh đan cấp chín này, còn không bằng đưa cho anh.”
Lăng Tiêu im lặng nhìn hắn một lúc, đột nhiên kéo hắn vào trong lòng, than thở một tiếng: “Em đưa linh đan cho ta làm ta rất cảm động, để báo đáp em, ta quyết định, tối nay chúng ta làm thêm một lần đi.”
“…”
Đỉnh đầu Du Tiểu Mặc lập tức giăng đầy tơ nhện.
CHƯƠNG 261: MẶT NGƯỜI DẠ THÚ
Trong màn đêm yên tĩnh, ánh trăng sáng tỏ lặng lẽ len lỏi qua ô cửa sổ mở hé, dưới ánh sáng nhàn nhạt kia, có thể thấy được phía đối diện đang mơ hồ trình diễn hình ảnh hoạt sắc thanh hương H.
Du Tiểu Mặc với khuôn mặt khẽ ửng hồng, đang quỳ sấp bên trên mặt giường rộng rãi phủ đầy chăn bông, thỉnh thoảng lại bị người nào đó hung mãnh xỏ xuyên qua từ phía sau lưng, thân thể bị húc lên tới nỗi lay động không ngừng, dù hàm răng đã cắn chặt nhưng vẫn không thể nén nổi vài tiếng rên rỉ khó ức chế, âm thanh ấy hiện rõ mồn một trong căng phòng yên tĩnh này.
“Anh… Chậm một chút.” Âm thanh khàn khàn của Du Tiểu Mặc vang lên đứt quãng.
Kích thích mãnh liệt vì bị xuyên qua khiến cặp mắt hắn đã đỏ hồng, khoái cảm dữ dội như một cơn sóng dữ dâng lên không ngừng, làm cho hắn cứ có cảm giác muốn khóc nhưng không thể khóc được, gần như đã ép hắn muốn điên rồi.
Nam nhân phía sau thở hổn hển, hai tay vẫn nắm chặt vòng eo nhỏ gầy của Du Tiểu Mặc, động tác tiến vào rút ra cũng không hề chậm lại, mỗi lần ma sát đều sinh ra khoái cảm khiến cho cả hai run rẩy mãi không thôi, đồng thời cũng kích thích toàn bộ dục vọng ẩn núp bên trong nam nhân bùng nổ, động tác sau còn sâu hơn trước, lực đạo cũng càng ngày càng mạnh hơn, mỗi lần đều đâm thẳng vào nơi mẫn cảm nhất bên trong Du Tiểu Mặc.
Loại khoái cảm như muốn khoan thẳng vào tim này sắp giết chết hắn tới nơi rồi, nó chạy khắp toàn thân sau đó tập chung vào nửa người dưới, không ngừng kích thích hắn, Du Tiểu Mặc rốt cục không nhịn được mà kêu lên một tiếng, tiết ra chăn bông lần thứ hai.
Tứ chi vốn còn cố chịu đựng chống đỡ, nhưng sau khi hắn phát tiết xong, cả người đều mềm nhũn, nằm lỳ trên giường thở hổn hển, phải nhờ vào cánh tay cường tráng của nam nhân đang giữ lấy eo thì Du Tiểu Mặc mới không gục hẳn xuống giường.
Du Tiểu Mặc mới phát tiết xong, phía dưới cũng co lại thật chặt, từng đợt khoái cảm mãnh liệt lập tức truyền đến từ nơi đang tiếp xúc chặt chẽ của hai người, Lăng Tiêu đã nhẫn nhịn một hồi lâu đều không bắn, rốt cục cũng rên lên một tiếng, rồi phóng tất cả tinh hoa vào bên trong Du Tiểu Mặc.
Tấm chăn dưới thân hai người đã sớm bị nhuộm ướt bởi mồ hôi và thứ dịch trắng trắng, ướt một mảng lớn.
Du Tiểu Mặc gần như không thể nhớ nổi họ đã làm mấy lần, bây giờ hắn chỉ biết mình đang rất mệt mỏi, cũng chẳng còn sức lực mà làm tiếp nữa, không bao lâu đã mơ màng ngủ.
Lăng Tiêu bước xuống giường, bế Du Tiểu Mặc đang say ngủ lên, đi đến thùng nước đã sớm chuẩn bị sẵn phía sau bình phong, tuy nước đã lạnh, nhưng không sao, sau khi rửa sạch sẽ thân thể Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu mới ôm hắn trở về giường, đám chăn nệm ướt nhẹp kia đã bị y tiện tay ném xuống đất, cũng không đổi chăn mới, cứ như vậy ôm hắn ngủ.
Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc tỉnh lại chỉ cảm thấy toàn thân bủn rủn vô lực, đành phải nằm lỳ trên giường, không nén nổi cơn giận, cứ nhớ tới chuyện ngày hôm qua, tên khốn kia đúng là làm thêm mấy lần thật, nếu sớm biết như vậy thì hắn còn lâu mới đưa linh đan cho y nhé.
Cũng may mà hôm nay rảnh rỗi, Du Tiểu Mặc dứt khoát không thèm dậy luôn, nghỉ ngơi một buổi sáng, tinh thần cũng khôi phục được kha khá, hắn mới dùng hai chân vẫn còn hơi mềm đi xuống.
Đã hoạt động một vòng trong phòng nhưng vẫn không nhìn thấy Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc chẳng thèm quan tâm nữa, sau khi tinh thần khôi phục hoàn toàn, hắn mới lên lầu luyện đan.
Hai ngày trước hắn đã làm một giao dịch với Đường Ngọc Lân, ngoại trừ mỗi hai ngày sẽ đưa linh thảo cấp bốn tới cho hắn ra, thì hắn còn nhờ Đường Ngọc Lân tiện thể tích trữ vài ngày nguyên liệu làm Thiên Linh đan và Thanh Tâm đan, rồi đưa đến cùng lúc luôn, cho nên ngoại trừ điểm số mua linh thảo, thì mỗi lần Du Tiểu Mặc còn trả thêm cho Đường Ngọc Lân tiền công, đây là đã thương lượng xong, vì Đường Ngọc Lân cũng cần điểm, cho nên không từ chối.
Nhưng hôm nay Du Tiểu Mặc không luyện đám linh đan này.
Hắn nhớ tới Phá Nguyệt đan và Tử Vân đan từng được thấy ở đấu giá hội, hai loại linh đan này, một loại có thể giúp đột phá khỏi Nguyệt cảnh, mà một loại có thể giúp tăng tu vi của tu luyện giả, cũng là một trong những loại linh đan mà mỗi học sinh khu một đều tranh nhau mua.
Tuy những người khác cũng có bán, nhưng không sở hữu được quầy hàng ở nơi có lưu lượng người nhiều nhất, mà linh đan của họ cũng không có đảm bảo về chất lượng, cho nên lượng tiêu thụ không cao cho lắm.
Vì thế, nếu như ngày nào đó đột nhiên xuất hiện Phá Nguyệt đan và Tử Vân đan được đảm bảo về chất lượng, nhất định sẽ không ít người tranh đoạt, thậm chí có khi còn đắt hàng hơn cả Nguyên Dương đan ấy chứ, nói chung là thị trường của hai loại linh đan này tuyệt đối không thể nào lường được.
Du Tiểu Mặc không đi mua linh thảo cho hai loại linh đan này, hắn định dùng linh thảo thượng phẩm có trong không gian, mỗi loại chỉ luyện năm viên, bởi như vậy, cho dù có ai nghi ngờ, cũng không thể ngờ được hắn có một không gian để gieo trồng linh thảo.
Độ khó của Phá Nguyệt đan và Tử Vân đan cao hơn Thiên Linh đan nhiều, nhất là Tử Vân đan.
Du Tiểu Mặc đọc kĩ đơn thuốc Tử Vân đan, trình tự thành đan có tới ba mươi sáu bước, hơn nữa còn có vài bước phải tiến hành cùng lúc, nếu như khả năng điều khiển sức mạnh linh hồn không vững, căn bản là không thể luyện thành công.
Cho nên Tử Vân đan chính là một trong những loại linh đan cấp năm khó luyện nhất.
Đại khái cũng bởi vì nguyên nhân này, cho nên vài đan sư không luyện được mới nảy ra ý định ăn bớt nguyên liệt, khiến cho chất lượng linh đan rất kém, mà tu luyện giả lại không muốn bất chấp với tỉ lệ nguy hiểm cao như vậy, cho nên Tử Vân đan và Phá Nguyệt đan không bán được bao nhiêu.
Du Tiểu Mặc lấy năm bộ nguyên liệu trong không gian ra, sau khi cả tinh thần và thể lực đều khôi phục lại trạng thái tột cùng, hắn mới bắt đầu luyện đan, vì làm quen một chút với trình tự phức tạp kia, hắn lựa chọn dùng Phá Nguyệt đan để tập luyện trước, trình tự luyện Phá Nguyệt đan chỉ có hai mươi chín bước, mà độ phức tạp cũng không thấp hơn Tử Vân đan là bao.
Lăng Tiêu vừa bước chân vào cửa đã phát hiện Du Tiểu Mặc đang luyện đan.
Không chỉ có thế, y còn ngửi thấy mùi thuốc bốc ra từ trong lô đỉnh đậm đặc hơn trước rất nhiều, đại khái là độ khó của linh đan lần này khá cao, cho nên một ít sức mạnh linh hồn không khống chế được, mới làm mùi thuốc thất thoát ra khỏi lô đỉnh.
Nhíu mày kinh ngạc, Lăng Tiêu dứt khoát nhảy thẳng qua cửa sổ lầu hai để vào phòng, lúc tiếp đất cũng không hề phát ra tiếng động gì, sau đó y liền nhìn thấy Du Tiểu Mặc đang ngồi bên trong, sắc mặt của hắn hơi tái nhợt, trên trán cũng toát ra một lớp mồ hôi mỏng, nhưng ánh mắt vẫn cố chấp nhìn thẳng vào lô đỉnh như trước.
Nhìn hình dạng của hắn, Lăng Tiêu lập tức nhớ được lúc đầu khi còn ở phái Thiên Tâm, lúc y phát hiện ra sức mạnh linh hồn của Du Tiểu Mặc đang trong trạng thái khô kiệt, chẳng khác bây giờ là bao, hai hàng lông mày lập tức nhíu lại.
Lăng Tiêu đi đến trước mặt Du Tiểu Mặc, cũng không cắt đứt việc luyện đan của hắn, mà lấy túi trữ vật hắn thường đeo bên hông xuống, tìm được nửa bình linh thủy trong túi, cũng may mà Du Tiểu Mặc bây giờ đã có thói quen mang theo nửa bình linh thủy trong túi trữ vật, bằng không thì y cũng đành phải cứng rắn cắt ngang quá trình luyện đan của hắn rồi.
Mở nắp bình ra, Lăng Tiêu lấy một giọt linh thủy rồi bắn thẳng vào đôi môi đang mím chặt kia, linh thủy nhẹ nhàng thấm vào, làm dịu đi bờ môi trắng bệch.
Cảm giác được linh thủy đọng trên môi, Du Tiểu Mặc liền chủ động hé miệng, hút giọt linh thủy kia vào, cũng không lâu lắm, sức mạnh linh hồn sắp khô kiệt của hắn bắt đầu tăng lại.
Tuy số lượng tăng lên không nhiều nhặn gì, nhưng cũng đủ để cho hắn hoàn thành quá trình luyện đan.
Nửa khắc sau, một mùi thơm nức mũi tràn ra khỏi lô đỉnh, rồi một viên linh đan màu đỏ thẫm cũng lập tức bay ra từ bên trong.
Du Tiểu Mặc vốn muốn đưa tay túm lấy, nhưng linh đan đã bị một cánh tay vươn ra cướp mất, ngạc nhiên ngẩng đầu, đã thấy Lăng Tiêu đang cười như có như không nhìn hắn, bên trong hai ngón tay đang vân vê một thứ, chính là viên Tử Vân đan của hắn, bàn tay mới vươn ra lại rụt về, chột dạ vuốt mũi một cái.
“Du Tiểu Mặc, còn nhớ ta đã nói gì với em không?” Lăng Tiêu bình tĩnh hỏi.
Đã tới mức chỉ mặt gọi tên hắn rồi nè, hắn lại dám không nhớ tới sao? Tuy câu này nói không đầu không đuôi, nhưng Du Tiểu Mặc càng chột dạ hơn vì hắn biết Lăng Tiêu đang nói đến chuyện gì.
“Thì, thì…” Du Tiểu Mặc gãi đầu một cái, ấp úng.
Lăng Tiêu không khách khí gõ đầu hắn một cái, sau đó lại xoa xoa hai cái, như thể đầu tiên đánh cho một roi rồi lại tặng cho một viên kẹo vậy đó, khuôn mặt tuấn tú đã cởi mặt nạ ra kia đang mang một nụ cười cực kỳ dịu dàng, dùng giọng nói ấm áp vô cùng hỏi ngược lại: “Thì thì cái gì?”
Du Tiểu Mặc ôm đầu, nức nở nhận lỗi: “Xin lỗi mà, em sai rồi!”
Lăng Tiêu nâng cằm hắn lên, thổi ra một làn hơi ấm áp: “Sau này mà còn để cho ta phát hiện ra tình trạng này nữa, chúng ta sẽ thử xem ta có thể làm mười lần một đêm hay không.”
Trong nháy mắt trí não Du Tiểu Mặc lập tức nhớ ra cái lực bền của người kia, một lần những nửa canh tới một canh giờ, nếu thật sự muốn làm mười lần, chẳng phải là hết cả ngày rồi sao? Tuyệt đối sẽ chết người đó!
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lập tức lắc đầu lia lịa.
Lăng Tiêu vuốt ve khuôn mặt hắn, than thở một tiếng: “Thực ra bản thân ta vẫn rất là mong đợi.”
Du Tiểu Mặc, “…” Mặt người dạ thú!
Vốn Du Tiểu Mặc còn cảm thấy chột dạ lắm, nhưng chỉ trong giây lát đã bị mấy câu này làm cho bùng nổ rồi, đập cho cái tay kia một cái, tiện thể khinh bỉ thêm một lần, giật lấy viên linh đan trong tay y, sau đó mới đem bình ngọc trên mặt đất cầm lên, bên trong đã có sẵn bốn viên, cộng thêm viên này nữa chính là năm viên, còn có một bình Phá Nguyệt đan nữa, vì mười viên linh đan này mà hắn đã phải bỏ ra không biết bao nhiêu là thời gian và sức lực đó, cũng may mà đã luyện xong xuôi rồi.
Lăng Tiêu hỏi: “Em muốn đem hết đám linh đan thượng phẩm này đi bán?”
Du Tiểu Mặc vừa thu dọn đồ đạc, vừa trả lời: “Đám linh đan này chắc cũng bán được nhiều điểm lắm, hơn nữa còn không mất tiền nguyên liệu.”
Lăng Tiêu hỏi: “Muốn đi bây giờ không?”
Du Tiểu Mặc nhìn bầu trời bên ngoài, mặt trời đã sắp xuống núi rồi, liền lắc đầu: “Sáng mai đi cũng được.”
Ngày hôm sau, mới sáng sớm hai người đã đi tới điểm tiêu thụ linh đan.