Kỹ Pháp Các và Công Pháp Các cùng nằm trong một cái lồng năng lượng, nhưng lại là hai tòa nhà khác nhau.
Nơi Du Tiểu Mặc muốn đi tới chính là Kỹ Pháp Các, bước vào trong lồng năng lượng, Du Tiểu Mặc liền rẽ sang một lối vào bên trái mang đầy màu sắc cổ xưa, bên trên lối đi có một tấm biển màu xanh viết ba chữ lớn “Kỹ Pháp Các”.
Lăng Tiêu không có hứng thú với Công Pháp Các, y cũng không cần tu luyện mấy bản công pháp đó, bởi vì khi y mới sinh ra đời, trong đầu y đã có một bản công pháp truyền thừa chỉ thuộc về riêng y, mà bản công pháp này tốt hơn mấy thứ công pháp khác không biết bao nhiêu lần.
Toàn bộ Kỹ Pháp Các đều dùng một loại vật liệu bằng gỗ dựng thành, là một tòa lầu các tràn ngập hơi thở cổ xưa.
Du Tiểu Mặc đi vào liền ngửi thấy mùi gỗ nhàn nhạt, không những không cảm thấy gay mũi, mà còn có một cảm giác thoải mái thích thú.
Bước vào lầu các rộng lớn, trên mặt Du Tiểu Mặc không nén nổi sự sợ hãi thán phục, hắn chưa bao giờ được thấy một tòa lầu các xinh đẹp như vậy, mà loại vật liệu gỗ để xây dựng nên tòa lầu các này lại có một màu xanh lam, bước chân vào đây cứ như thể đang được đặt mình trong đại dương mênh mông vậy.
“Đây là một loại vật liệu gỗ tên là hải lam miên, là một loại cây rất quý giá, những cây hải lam miên có tuổi thọ hơn vạn năm, bên ngoài sẽ tỏa ra một hào quang màu xanh lam nhàn nhạt, loại hào quang này có thể hấp thu bất cứ loại năng lượng nào, cũng như bọt biển, tuổi thọ càng cao, khả năng thừa nhận càng cao.” Lăng Tiêu đứng sau lưng Du Tiểu Mặc, vừa giải thích cho hắn.
Du Tiểu Mặc không nhịn được, duỗi một ngón tay ra, khẽ chạm vào vầng sáng của hải lam miên, cảm xúc này xác thực như chạm vào bọt biển, rất mềm, có độ đàn hồi, hưng phấn nói: “Anh nghĩ hải lam miên ở đây có tuổi thọ bao nhiêu năm rồi?”
Lăng Tiêu lười biếng nói: “Nếu không có gì sơ xót, thì khoảng một vạn năm ngàn năm.”
Du Tiểu Mặc hít sâu một hơi, bước nhanh vào bên trong.
Trong Kỹ Pháp Các, ngoại trừ trần nhà, sàn nhà và vách tường thì những vật dụng khác đều được làm từ hải lam miên, tất cả các giá sách đựng kỹ pháp đều được làm bằng loại vật liệu này, từng cuốn kỹ pháp rực rỡ muôn màu trưng bày bên trong, đều được năng lượng của hải lam miên bao phủ.
Muốn lấy kỹ pháp ra, phải dùng thẻ của mình trả điểm số trước, số điểm để lấy mỗi bản kỹ pháp đều có ghi ngay bên cạnh, sau khi làm xong thủ tục này mới có thể cầm được kỹ pháp.
Bước vào cửa, thứ họ thấy đầu tiên là những cuốn kỹ pháp có cấp bậc hơi thấp.
Nhưng càng đi vào trong, đẳng cấp của kỹ pháp càng cao, đương nhiên, điểm số cũng càng tăng.
Du Tiểu Mặc nhìn thấy một cuốn kỹ pháp cấp thấp thượng phẩm, mặc dù đây là một loại kỹ pháp cấp bậc thấp, nhưng cái giá trên đó thì không hề thấp chút nào, cần những một trăm năm mươi điểm mới đổi được.
Chỉ là những kỹ pháp này đều dành cho tu luyện giả, hắn vẫn chưa tìm được kỹ pháp dành cho đan sư.
Đi dạo qua nhiều giá sách cũng không thấy, Du Tiểu Mặc không khỏi lén lút lẩm bẩm.
Chẳng lẽ kỹ pháp của đan sư và kỹ pháp của tu luyện giả lại không ở cùng một nơi.
Nghe được tiếng lẩm bẩm của Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu vỗ vỗ vai hắn, thấy hắn quay đầu lại mới chỉ vào một cái cầu thang nho nhỏ cách đó không xa.
Kỹ Pháp Các có hai tầng, tầng hai nhỏ hơn tầng một rất nhiều, chỉ bằng một phần ba mà thôi, ngẩng đầu nhìn về phía trước, ở một vị trí cao hơn bốn mét chính là tầng hai, chỉ có điều đã bị một lớp màng năng lượng màu xanh thật mỏng che mất, cho nên người vào đây là lần đầu tiên chắc chắn sẽ tưởng nơi đó chỉ có vách tường, cũng không chú ý phía trên còn có một tầng nữa.
Du Tiểu Mặc lập tức kéo Lăng Tiêu chạy lên tầng hai.
Bước chân dẫm vào cầu thang gỗ vang lên từng tiếng “Rầm rầm rầm”, vang vọng khắp tòa lầu các, những người đang muốn tìm kỹ pháp cũng vô thức nhìn về phía đó, nhưng đa số cũng chỉ thờ ơ liếc nhìn một cái rồi quay đi.
Trên lối vào tầng hai, quả nhiên Du Tiểu Mặc đã thấy được bốn chữ Kỹ Pháp Linh Hồn.
Có điều kỹ pháp linh hồn khá thưa thớt, cho dù học viện Đạo Tâm có giàu mạnh đến mức nào, nhưng số lượng sưu tầm cũng không thể hơn nổi hai trăm bản, trong đó đa số toàn là kỹ pháp cấp thấp và cấp trung, kỹ pháp cấp cao vô cùng ít, mà đỉnh cấp thì tới bóng dáng cũng không có.
Du Tiểu Mặc đi vào bên trong, vị trí trưng bày kỹ pháp ở tầng hai cũng giống như tầng một, giá sách đặt từ ngoài vào trong, mà đẳng cấp của kỹ pháp cũng tăng dần theo thứ tự giá sách.
Quả nhiên, Du Tiểu Mặc nhìn thấy ở giá sách cuối cùng mười cuốn kỹ pháp hoàn toàn khác biệt.
Lồng năng lượng bao quanh những cuốn kỹ pháp này có một sự khác biệt rõ ràng với những bản kỹ pháp khác, sự khác biệt lớn nhất là màu sắc của cái lồng năng lượng này đậm hơn rất nhiều.
Du Tiểu Mặc mừng rỡ cực kỳ, lúc hắn đang muốn chạy qua, thì một tiếng “Ầm” vang lên, cả người đâm vào một màng năng lượng trong suốt, cũng may mà màng năng lượng này có tính co dãn, chứ không chắc mũi hắn lệch qua một bên rồi.
“Cái gì thế?” Du Tiểu Mặc ôm mũi, rên rỉ mà hỏi.
“Tới hải lam miên hai vạn năm cũng có thể lấy được, học viện Đạo Tâm quả nhiên là danh bất hư truyền.” Lăng Tiêu đi tới cảm thán một tiếng, sau đó mới giải thích: “Hải lam miên hai vạn năm có nhiều công năng hơn loại một vạn năm tuổi, đại khái chính là hiệu quả tạo kết giới.”
Du Tiểu Mặc chọc chọc kết giới kia, đau lòng hỏi: “Vậy phải làm sao mới vào được?”
Lăng Tiêu ý bảo hắn nhìn sang mặt tường gỗ bên cạnh giá sách, ở nơi đó có một cái lỗ khảm, cũng cùng loại với lỗ khảm mà họ đã nhìn thấy lúc đi vào, chỉ có điều cái lỗ này không phải để lệnh bài lam ngọc, mà hình dạng của nó càng giống tấm thẻ trong tay họ hơn, hẳn là phải để thẻ vào đó mới khiến cho hiệu quả của kết giới hải lam miên biến mất.
Du Tiểu Mặc lập tức lấy thẻ đen ra, sau đó bỏ vào.
Vốn cứ tưởng kết giới sẽ biến mất ngay luôn cơ, nhưng đợi mãi đợi mãi, thậm chí còn chẳng có chút phản ứng nào, chẳng lẽ hắn đã đoán sai?
Lăng Tiêu nói: “Dùng thử thẻ của ta xem?”
Du Tiểu Mặc im lặng một chút, sau đó lấy tấm thẻ tím ra để vào, tấm thẻ vừa được đặt vào, kết giới đã trở nên mỏng dần theo tốc độ mắt thường cũng có thể thấy, cuối cùng biến mất hẳn.
“…”
Nếu không phải có Lăng Tiêu đi cùng, thì chuyến đi này của hắn thành tay không hả?
Được rồi, hắn thừa nhận mình không đi nghe ngóng kỹ đã chạy tới đây, về sau hắn sẽ từ chối tái phạm loại sai lầm cấp thấp này.
Lấy lại thẻ của mình, Du Tiểu Mặc đi đến phía trước một quyển trục, liếc nhìn bảng giá một cái, lại im lặng chớp mắt một cái, sau đó hắn yên lặng đi tới trước quyển trục thứ hai, thời gian im lặng chớp mắt còn dài hơn, rồi lại tiếp tục yên lặng đi tới quyển trục thứ ba, đến lúc Du Tiểu Mặc nhìn thấy điểm số phía trên, rốt cục cũng bùng nổ.
“A a a! Đắt quá đi!”
Lăng Tiêu liếc một cái, không thể nín cười được, y hiểu rất rõ tâm trạng của Du Tiểu Mặc, đúng là quá đắt.
Quyển trục đầu kiên là kỹ pháp cao cấp hạ phẩm, cần hai ngàn điểm mới đổi được, quyển thứ hai là kỹ pháp cao cấp trung phẩm, cần ba ngàn điểm, còn quyển ba chính là công pháp cao cấp thượng phẩm, cần bốn ngàn điểm.
Cái giá tiền này đúng là quá cao, cuốn kỹ pháp cao cấp trung phẩm Đường Ngọc Lân muốn đổi cũng chỉ có hai ngàn điểm, vậy mà ở đây lại nhiều thêm một ngàn, bảo sao Du Tiểu Mặc sẽ nổi bão.
Bây giờ đừng nói có thể đổi được hai quyển hay không, tới một quyển cũng đã là vấn đề lớn rồi.
Nhưng cái này cũng gián tiếp giải thích được vì sao những người có thẻ tím mới mở được kết giới, bởi vì một người đã sở hữu một tấm thẻ tím, đương nhiên là tài sản cũng sẽ khấm khá hơn, vì vậy khả năng đổi đồ của họ cũng cao hơn.
Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào quyển trục thứ ba, lòng đau đến mức rỉ máu rồi nè, những bốn ngàn điểm hả, hắn dốc sức liều mạng buôn bán hơn một tháng, mà số điểm trong thẻ cũng chỉ tới được ba ngàn bốn trăm điểm, bây giờ sự thật lại nói cho hắn biết, hắn không thể đổi được cuốn kỹ pháp cao cấp thượng phẩm này đâu, đây không phải là sấm sét giữa trời quang sao!
Trong lòng hắn, kỹ pháp có đẳng cấp càng cao càng tốt, cho nên lần này hắn ôm hy vọng sẽ đổi được một cuốn kỹ pháp cao cấp thượng phẩm mà tới đây, vốn tưởng rằng số điểm trong thẻ đã đủ rồi, ai dè giá cả lại cao tới mức không hợp thói thường như vậy.
“Đổi đi.” Giọng nói của Lăng Tiêu vang lên bên tai hắn
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn y một cái, rồi lại cúi xuống, việc này là một đả kích quá lớn đối với hắn.
Lăng Tiêu nói: “Nếu điểm trong thẻ của em không đủ, thì cộng thêm điểm của ta hẳn là đủ rồi.”
Du Tiểu Mặc gục đầu xuống, ủ rũ nói: “Đủ thì cũng đủ, nhưng chỉ là vừa khít mà thôi, nếu sử dụng hết thì chúng ta chỉ còn lại mỗi chín điểm, hôm nay cũng đến kỳ hạn trả tiền thuê phòng nè, nếu không thuê tiếp, ngày mai sẽ phải dọn ra ngoài.”
Hắn có thể chạy về luyện thêm chút linh đan đem đi bán, nhưng hôm qua hắn đã bán hết hàng tồn kho rồi.
Linh thảo Đường Ngọc Lân bán cho hắn cũng đã bị dùng hết, chỗ linh thảo Lăng Tiêu cho lại chẳng gom đủ nổi một bộ, hắn cũng không còn điểm số, cho nên linh đan hạ phẩm không thể luyện được.
Về phần linh đan thượng phẩm, tháng này hắn đã bán quá đủ rồi, nếu bán nhiều hơn nữa sẽ làm người khác nghi ngờ.
Lăng Tiêu sờ sờ đầu hắn: “Chuyện điểm số ta sẽ nghĩ cách, em cứ dùng đi.”
Nghe vậy, Du Tiểu Mặc lập tức rũ bỏ hết gánh nặng, thoải mái đồng ý.
Từ sau khi Lăng Tiêu đổi được một tấm thẻ tím, thì tên này liền chẳng thèm nỗ lực kiếm điểm nữa, mỗi ngày đều lười biếng nằm trong phòng, ngẫu nhiên cũng chỉ đi ra ngoài bày quầy với hắn, những người khác một tháng còn vào thâm sơn một hai lần, hoặc lên đài thi đấu luyện tập, còn y thì chẳng thèm đi lấy một lần, cho nên số điểm trong thẻ chỉ giảm chứ không hề tăng.
Tuy Du Tiểu Mặc không phải học sinh khu một, nhưng hắn nhớ rõ bảng xếp hạng mười cường giả đứng đầu dường như có một quy tắc nhất định phải tuân thủ, nếu không tuân theo thì sẽ bị đẩy ra khỏi bảng.
CHƯƠNG 265: NGƯƠI LÀ AI THẾ?
Lăng Tiêu không phải là một người sẽ tuân theo quy tắc, từ trước tới nay y thích làm theo ý mình hơn.
Cho nên từ tháng trước xếp hạng của Lăng Tiêu đã tụt thẳng từ hạng chín xuống hạng mười một, bởi vì y từ chối quá nhiều lời khiêu khích của mọi người.
Mười cường giả đứng đầu của khu một, mỗi tháng phải nhận ba lần khiêu chiến từ người khác, trừ khi không có ai khiêu chiến, như vậy thì không cần tuân theo quy tắc này, nhưng trọng điểm chính là không có người khiêu chiến.
Từ sau khi lấy được thẻ tím, Lăng Tiêu đã không ra ngoài hoạt động gần một tháng rồi.
Vì vậy ấn tượng của y đối với rất nhiều người đã dần phai nhạt, có người thậm chí còn quên mất một người tên là Lăng Tiêu.
Bởi vì mỗi ngày có nhiều chuyện xảy ra lắm, ví dụ như tin tức người nào đó lên cấp, hoặc tin tức ai đó đánh bại ai đó, tầng tầng lớp lớp, thế nên mỗi khi ngươi liên tục không xuất hiện trong thời gian ngắn, mọi người sẽ rất thực tế mà quên mất ngươi.
Chỉ là những người lọt vào bảng mười cường giả đứng đầu vẫn rất được chú ý.
Mỗi tháng những người muốn chen vào bảng xếp hạng không biết bao nhiêu, cho nên những cường giả có tên trên đó sẽ thường xuyên nhận được lời khiêu chiến.
Thứ hạng của Lăng Tiêu là chín, lại biến mất trước mặt mọi người một tháng, cho nên uy danh càng ngày càng nhỏ, cộng với thứ hạng của y gần áp chót, vậy là rất nhiều người muốn khiêu chiến với y, có điều y cứ từ chối mãi thôi, mặc kệ thực lực người kia cao hay thấp, toàn bộ đều bị từ chối.
Du Tiểu Mặc biết rõ có hai nguyên nhân tại sao Lăng Tiêu lại từ chối hết thảy như vậy, mà một nguyên nhân trong đó rất vô sỉ.
Nguyên nhân đầu tiên là y lười, bởi vì có cái câu gọi là không động đậy sẽ mất hết nhiệt tình ấy, điều này cũng được ứng dụng trên người Lăng Tiêu.
Nguyên nhân thứ hai chính là cái kiểu khiêu chiến thế này chẳng kiếm được bao nhiêu điểm, mục tiêu của y là một trận phải được hai trăm điểm trở lên kìa, mà làm gì có tên ngu nào lại cầm nhiều điểm như vậy để đi đặt cược chứ hả, đâu phải ai cũng giống như Tôn Triết.
Cho nên tháng trước, bởi vì y từ chối tất cả mọi lời khiêu chiến, thứ hạng cũng tự động bị loại khỏi bảng xếp hạng.
Bây giờ Lăng Tiêu đã nói sẽ nghĩ cách, nhất định là phải chăm chỉ hơn rồi.
Du Tiểu Mặc biết rõ y nói được là sẽ làm được, cho nên không thèm xoắn suýt nữa.
Hắn đem hết điểm số trong thẻ của mình chuyển qua thẻ của Lăng Tiêu, sau đó đi đến trước ngăn thứ ba, để thẻ vào khe hở trên đó rồi quẹt một cái, điểm số bên trong lập tức ào ào bay mất, cuối cùng chỉ còn lại một con số chín nằm lẻ loi, làm cho Du Tiểu Mặc thấy mà đau lòng quá chừng.
Cũng may mà không tốn oan uổng, Du Tiểu Mặc nhìn quyển trục bên trong ô vuông và nghĩ như vậy.
Kỹ pháp linh hồn cao cấp chỉ có mười quyển, nhưng kỹ pháp cao cấp thượng phẩm thì chỉ có đúng một quyển trên tay hắn mà thôi, còn dư lại thì đa số là hạ phẩm, khoảng sáu bản, ba quyển còn lại là trung phẩm.
Tuy không biết học viện còn có hàng tồn hay không, nhưng cứ nghĩ đến việc mình may mắn lấy được một cuốn kỹ pháp thượng phẩm duy nhất là Du Tiểu Mặc đã không nén nổi mừng thầm một hồi, vuốt vuốt quyển trục yêu thích không lỡ buông tay, đây chính là món đồ hắn đã phải bỏ ra bốn ngàn điểm số để đổi đó.
Lấy lại tấm thẻ, không lâu lắm, kết giới lại dần dần ngưng tụ.
Du Tiểu Mặc cầm quyển trục đi đến trước mặt Lăng Tiêu, đang muốn nói chuyện với y, nhưng một hồi tiếng bước chân nhỏ nhẹ đột nhiên truyền vào từ bên ngoài, mấy giây sau, một mỹ nữ có dung mạo tuyệt sắc xuất hiện trong tầm mắt.
Cô gái kia hiển nhiên cũng không ngờ ở đây sẽ có người, bước chân hơi dừng một chút, chỉ là khi nàng nhìn thấy dung mạo của người nọ, vẻ mặt kinh ngạc lập tức bị thay thế bằng sự lạnh lùng.
Cô gái này không phải là ai xa lạ, mà chính là Đằng Tử Tâm mà Du Tiểu Mặc chưa gặp đã lâu.
Nàng sẽ xuất hiện ở nơi này, tám chín phần là có mục đích giống Du Tiểu Mặc.
Bầu không khí vốn vẫn yên tĩnh càng trở nên im lặng hơn, Du Tiểu Mặc cũng không ngờ lại gặp được Đằng Tử Tâm ở chỗ này, sau khi kinh ngạc qua đi cũng chẳng chào hỏi nàng, dù sao cho tới giờ bọn họ cũng chưa từng quen nhau.
Lúc này, lại một tiếng bước chân nữa vang lên, theo giọng nói thánh thót kia, là một cô gái nữa đi ra từ phía sau Đằng Tử Tâm, “Tử Tâm, sao lại đứng ở đây không đi tiếp?”
Đây là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc được nhìn thấy một mỹ nữ ăn mặc mát mẻ như vậy trong học viện đó.
Dáng người mỹ nữ cao gầy, mái tóc dài đen nhánh rủ xuống bên hông, nhìn xuống chút nữa là một đôi chân trắng nõn gợi cảm, chỉ được che chắn bằng một lớp vải thật mỏng, đường cong của cặp đùi đẹp đẽ kia hiện ra gần như là rõ ràng qua lớp vải mỏng dính ấy, không thể phủ nhận, đây là một cặp mùi đẹp đến mê người, hơn nữa dung mạo của nàng cũng chẳng kém gì Đằng Tử Tâm, nhất là bộ ngực nở nang cao vút được miêu tả rất sinh động.
Nhìn thấy họ, mỹ nữ sửng sốt một chút, ánh mắt liếc qua Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu một lần, cuối cùng lại nhìn về phía Đằng Tử Tâm toàn thân đầy lãnh ý: “Tử Tâm, họ là?”
“Không quen biết.” Đằng Tử Tâm trả lời thản nhiên, gần như không có một chút xao động, như thể nàng thật sự không hề biết Du Tiểu Mặc vậy đó.
Mỹ nữ cũng không nhận ra chỗ nào kì lạ, liền tin tưởng, sau đó cũng chẳng thèm ban cho họ một ánh mắt, nói với Đằng Tử Tâm: “Không phải ngươi muốn đổi kỹ pháp cao cấp sao? Nhanh đi.”
Thấy bạn thân không hỏi thêm nữa, nét mặt lạnh lùng của Đằng Tử Tâm mới dịu đi một chút, nghe được câu nói phía sau, liền gật đầu, lấy ra một tấm thẻ.
Du Tiểu Mặc lơ đãng liếc qua, phát hiện ra đó là một tấm thẻ màu tím, nhưng nghĩ tới thân phận của Đằng Tử Tâm thì hắn cũng chẳng buồn bất ngờ nữa.
Hắn đã từng nghe nói qua, năm thế lực lớn ở học khu B có một thế lực gọi là Đằng Vân, hình như thế lực này do người của Đằng gia thành lập, đã truyền lại từ rất nhiều năm trước, còn có một đoạn lịch sử không nhỏ, có Đằng Vân hậu thuẫn, hẳn là tấm thẻ tím của Đằng Tử Tâm đã có từ lúc bước vào học viện.
Nhưng Du Tiểu Mặc không hề hâm mộ đâu.
Bởi vì tất cả điểm số trong thẻ là hắn dựa vào cố gắng của bản thân tự kiếm được, qua hơn một tháng vất vả mới tích đủ, cho nên hắn có tự tin, nếu Đằng Tử Tâm ở cùng vị trí với hắn, nàng tuyệt đối không thể tích lũy đủ số điểm để đổi một cuốn kỹ pháp cao cấp thượng phẩm.
Quan trọng nhất là, thẻ tím của Lăng Tiêu cũng là thẻ tím của hắn, cho nên hắn căn bản chẳng cần phải lãng phí thêm năm trăm điểm để đi đổi làm gì.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc liền kéo tay Lăng Tiêu chuẩn bị đi, bây giờ hắn đã có một nửa khác rồi, nếu là lúc trước có lẽ hắn sẽ thích một em gái kiểu như thế này này, sau đó cố gắng nán lại nhìn người ta một chút, nhưng bây giờ có cho thì hắn cũng không thèm nhé, chớ nói chi là ở lại đây xem sắc mặt của Đằng Tử Tâm.
Lăng Tiêu đeo cái mặt nạ xấu xí kia cho nên không thể nhìn được ra y có ý kiến gì hay không, tuy thời điểm không đeo mặt nạ cũng chẳng thể đoán nổi, có điều trước khi bị Du Tiểu Mặc kéo đi, y quay đầu lại liếc nhìn hai người kia.
“Đứng lại!”
Đúng lúc này, Đằng Tử Tâm đột nhiên sẵng giọng la lớn.
Lầu các vốn rất yên tĩnh, tiếng quát này của Đằng Tử Tâm cứ như sấm rền bên tai vang đội khắp tầng hai.
Du Tiểu Mặc dừng bước, cau mày quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Đằng Tử Tâm đang dùng vẻ mặt âm u đi về phía họ, trên người được bao phủ một loại áp suất thấp, nhanh chóng đi tới trước mặt họ.
“Cuốn kỹ pháp cao cấp thượng phẩm kia bị ngươi lấy mất?” Đằng Tử Tâm lạnh giọng hỏi.
Tuy rất không muốn nói chuyện với Du Tiểu Mặc, nhưng lần này Đằng Tử Tâm không thể không mở miệng, bởi vì lần này nàng tới đúng là vì muốn đổi cuốn kỹ pháp thượng phẩm duy nhất kia, nhưng mới nãy thôi, nàng lại phát hiện vị trí đặt cuốn kỹ pháp kia đã trống rỗng, trong mười ô vuông, chỉ có cuốn kỹ pháp kia là biến mất, mà lúc này cũng chỉ có hai người Du Tiểu Mặc.
Mỹ nữ ngực lớn đi theo Đằng Tử Tâm nghe nói thế cũng lập tức lộ ra nét mặt kinh ngạc, tên đan sư thoạt nhìn không có danh tiếng này lại đủ vốn liếng để đổi một chuyến kỹ pháp cao cấp thượng phẩm sao, chẳng lẽ hắn thuộc mấy thế lực kia?
Mỹ nữ suy nghĩ cẩn thận, nhưng mãi mà vẫn không nghĩ ra nổi có thế lực nào lại liên quan tới Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc vốn là bối rối nhướn mày, nhưng sau đó lại dùng vẻ mặt nghiêm túc mà hỏi: “Ngươi là ai thế?”
Ẩn ý của câu nói này chính là ta không biết ngươi.
Đằng Tử Tâm cứng họng, sắc mặt càng trở nên khó coi hơn, nàng nhớ tới mới nãy mình cũng nói với bạn thân ba chữ, nếu bây giờ nàng lại nói là mình biết hắn, chẳng khác nào tự tát mình.
“Ta bỏ ra năm ngàn điểm, đổi cuốn kỹ pháp thượng phẩm trên tay ngươi.” Đằng Tử Tâm cố nén lửa giận trong lòng, rồi nói một điều kiện như vậy, đối với cuốn kỹ pháp kia, nàng nhất định phải có được.
Mỹ nữ không khỏi kinh hô một tiếng: “Tử Tâm, năm ngàn điểm không phải là một con số nhỏ đâu.”
Thân là bạn của Đằng Tử Tâm, mỹ nữ biết rõ trong thẻ tím của Đằng Tử Tâm cũng chỉ có năm ngàn điểm, bên trong ngoại trừ một ngàn năm trăm điểm do Đằng Tử Tâm tự kiếm, thì còn dư lại đều mượn từ Đằng Vân bang.
Mặc dù Đằng Vân bang là một trong năm thế lực lớn ở học khu B, thực lực cũng rất mạnh, nhưng ngày càng có nhiều học sinh gia nhập, chi tiêu nội bộ cũng càng lúc càng lớn, cộng với lúc trước lượng tiêu thụ linh đan bị xói mòn, thì ba ngàn năm trăm điểm đối với Đằng Vân bang đã không phải là một con số nhỏ nữa rồi.
Lý do Đằng Vân bang đưa số điểm này cho Đằng Tử Tâm là vì biểu ca của nàng đã bị người khác tạo áp lực, nếu như bị họ biết được, Đằng Tử Tâm vì đổi một cuốn kỹ pháp cao cấp từ trong tay người khác, mà bỏ ra số điểm nhiều hơn giá gốc tới một ngàn, nhất định sẽ bị những người còn lại nắm thóp.
Đương nhiên, suy nghĩ của bạn thân không có nghĩa là suy nghĩ của Đằng Tử Tâm, nàng là đan sư kiệt xuất nhất đời này của Đằng gia, muốn gì có nấy, tới ba ngàn năm trăm điểm nàng cũng không để vào mắt, nói ra điều kiện trao đổi như vậy cũng hoàn toàn là vì nàng không nuốt trôi được cơn tức này.