Miêu Cầu Miêu Cầu, sao mà không hợp nổi đây!
Căn bản thì nó sinh ra chính là để dành cho đội bóng của Du Tiểu Mặc đó mà.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, lúc nói tới chuyện Đằng Tử Tâm là đồ đệ của Khâu Nhiễm, Lăng Tiêu cũng hơi kinh ngạc một chút, đúng là rất có “duyên phận” nhỉ, nhưng chuyện này thực ra cũng có một chút dấu vết.
Dùng bối cảnh của gia tộc Đằng Tử Tâm, đan sư có thể nhận nàng làm đồ đệ không phải là cấp chín thì chính là cấp mười.
Tuy nói đan sư cấp chín cũng là chọn một trong hàng vạn cường giả, nhưng còn chưa hi hữu đến nỗi làm Đằng gia kiêng nể, bởi vì chính Đằng gia cũng có đan sư cấp chín, nếu cân nhắc cẩn thận, thì cũng chỉ có Khâu Nhiễm mới đủ tư cách làm sư phụ của Đằng Tử Tâm rồi.
Có điều Du Tiểu Mặc đã không quan tâm tới chuyện này nữa.
Hắn có dự cảm, nửa năm tiếp theo chắc Đằng Tử Tâm sẽ không muốn gặp hắn đâu, về phần tại sao, cái này còn cần phải đoán hả?
Vừa nghĩ tới hai người từ quan hệ là bạn học thành sư thúc, Du Tiểu Mặc liền không nhịn được muốn cười trộm.
Nhìn cái bộ dạng ngu ngốc kia của hắn, Lăng Tiêu không nhịn được nữa, ngứa tay gõ cho hắn vài cái, cũng không chú ý tới ánh mắt người qua đường đều nhìn hắn sao, cười đến ngu xuẩn như vậy, còn không ngại mất mặt hả?
Còn chưa đợi đi về phòng, Du Tiểu Mặc liền nóng lòng mở lễ gặp mặt Diêm Pháp cho hắn.
Lăng Tiêu cũng rất tò mò không biết Diêm Pháp sẽ tặng quà gì cho Du Tiểu Mặc, nếu như y nhớ không nhầm thì Diêm Pháp là một tu luyện giả, đã không phải đan sư, chắc trên người không có bao nhiêu thứ tốt để tặng cho đồ đệ của Đoàn Kỳ Thiên.
Đây là một chiếc hộp vuông nhỏ màu đen, kích cỡ lớn hơn bàn tay Du Tiểu Mặc một chút.
Lúc cầm vào có cảm giác lạnh buốt, chiếc hộp ngọc nhỏ như vậy, chắc không đựng được bao nhiêu đồ.
Du Tiểu Mặc mở hộp ra, món đồ lọt vào tầm mắt lập tức làm cho hắn trợn tròn hai mắt.
Lăng Tiêu vuốt cằm, “Diêm Pháp này ra tay hào phóng ghê, ngay cả thẻ đỏ cũng cam lòng lấy ra, ta nhớ kể cả ở học khu A thì người có được thẻ đỏ cũng không hơn con số hai mươi.”
Đúng vậy, lễ gặp mặt của Diêm Pháp cho Du Tiểu Mặc chính là một tấm thẻ đỏ.
Vì Diêm Pháp biết rõ tốc độ kiếm điểm của Du Tiểu Mặc, nếu như tặng một tấm thẻ tím thì hoàn toàn không thể hiện được độ quan trọng, vì vậy mới đưa cho Du Tiểu Mặc một tấm thẻ đỏ, phần lễ gặp mặt này không thể kém Thiên Huyễn Miêu Cầu.
Du Tiểu Mặc cầm thẻ đỏ phấn khởi cực kì, mở ra ngắm nghía chính diện, nụ cười trên mặt lập tức vụt tắt, lẩm bẩm phàn nàn: “Gì thế này, chẳng có điểm nào hết.” So với thẻ thì hắn càng thích điểm số hơn kìa, đây mới là thứ thực dụng nhé.
Nghe vậy, Lăng Tiêu nở nụ cười, “Vậy thì quá dễ, bán tấm thẻ đỏ này đi là có rồi.”
“Ây…” Du Tiểu Mặc bị nghẹn một chút, “Hay là thôi đi.”
Trưởng bối mới cho lễ gặp mặt, đảo mắt một cái đã đòi bán đi, nhìn sao cũng thấy đây là hành vi không coi ai ra gì, không tôn trọng trưởng bối, hơn nữa cho dù có muốn bán, cũng là bán Thiên Huyễn Miêu Cầu ấy.
Sau khi hai người trở về, Thiên Huyễn Miêu Cầu lập tức bị đám Xà Cầu nhiệt liệt vây xem.
Miêu Cầu nho nhỏ, dung mạo còn đáng yêu hơn cả Tiểu Cầu, đặc biệt là hai con mắt to tròn kia kìa, đúng là mắt to xứng đáng với tên gọi đó, long lanh đầy nước như hai viên đá quý óng ánh, nhưng thực lực kém hơn Tiểu Cầu một chút.
Xà Cầu lười biếng đưa ra bình luận: “Nhóc này rất may mắn.”
Tiểu Hắc lãnh diễm cao quý thì: “Lại thêm một thằng ngu.”
Mao Cầu xinh đẹp yêu nghiệt nhận xét: “Thật tốt.”
Tiểu Cầu vui vẻ đi vào con đường ngốc nghếch: “Ta lại có thêm một người bạn nữa rồi, về sau sẽ có người cùng chơi với ta.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Lăng Tiêu cười dữ dội đến nỗi bả vai run run.
Vì vậy, Thiên Huyễn Miêu Cầu không cần đổi tên nữa, cứ gọi là Miêu Cầu, sau khi được Du Tiểu Mặc khế ước thì nó chính thức trở thành thành viên mới của đội bóng, vừa đủ năm đứa, cũng may mà bây giờ hắn là đan sư cấp năm, nếu trong tương lai đội bóng của hắn có xuất hiện đầy đủ trước mặt người khác, cũng không cần lo lắng có vấn đề gì.
Thực ra hắn còn có một quả trứng, quả trứng kia lấy được ở trong Thiên Đường Cảnh đó, từ sau khi mang về, Du Tiểu Mặc chưa thấy quả trứng kia nở ra được yêu thú nào, cũng không biết có phải thời gian ấp trứng khá dài không.
Về sau lúc Tiểu Cầu đang đùa nghịch lỡ tay để trứng rơi vào trong hồ, quả trứng kia cũng không có phản ứng gì, sau đó hắn có dặn đám Xà Cầu canh chừng, chỉ là sau khi chúng ra ngoài thì nguyên một đám ít khi chịu về lại không gian, cũng không biết tình hình sao rồi, còn cả hai con Thất Tinh Ẩn Hương trùng nữa.
Lại nói tiếp, hình như có một đoạn thời gian dài hắn chưa vào không gian, đồ vật bên trong bừa bộn quá mà hắn cũng chưa có thời gian rảnh rỗi để dọn dẹp lại, xem ra cần phải bỏ thời gian để sửa sang lại một lượt mới được.
Sau khi khế ước, Du Tiểu Mặc không có đưa hóa hình thảo cho tiểu Miêu Cầu.
Chủ yếu là bởi vì tiểu Miêu Cầu là do Khâu Nhiễm đưa cho, khẳng định sẽ có một vài người biết đến chuyện này.
Nếu để cho người khác biết tiểu Miêu Cầu chưa đến cấp chín mà đã biến hóa được, sẽ mang tới phiền toái, đương nhiên, hóa hình thảo không phải là thứ không thể lộ ra ngoài, chủ yếu là vì lý do an toàn, nói sau, hình thái yêu thú của tiểu Miêu Cầu đúng là rất đáng yêu.
Về biến hóa, chờ sau khi nó tu luyện đến cấp chín lại đưa cho nó một cây hóa hình thảo, lúc ấy sẽ gia tăng xác xuất biến hóa thành công.
Ngày hôm sau, trước khi ra khỏi nhà, Du Tiểu Mặc có thương lượng một chuyện với Lăng Tiêu.
Bây giờ chắc thỉnh thoảng hắn sẽ phải tới chỗ Đoàn Kỳ Thiên để học tập, số lượng đan luyện được mỗi này nhất định sẽ giảm đi rất nhiều, cho nên sau này chỉ có thể dựa vào Lăng Tiêu thôi.
Du Tiểu Mặc chỉnh quần áo, rồi quay đầu nói với Lăng Tiêu đang đứng ở cầu thang: “Anh không nên lười biếng nữa, nếu như ở đài thi đấu không ai chịu đánh với anh, thì anh có thể đi bán linh thảo, đám linh thảo anh đào trong thâm sơn em vẫn chưa dùng hết đâu, nếu không đủ thì, có thể lựa lúc mà lấy chút linh thảo thượng phẩm mang đi bán.”
Nghe lời này, Lăng Tiêu cười tủm tỉm đáp lại: “Em không sợ linh thảo thượng phẩm như vậy sẽ làm người khác ngấp nghé sao?”
Du Tiểu Mặc nói: “Không nên bán quá nhiều là được, nhớ tăng giá cao cao một chút, em cứ dự cảm những người khác nhất định sẽ mua, không nên để cho họ chiếm lời.”
Nói xong hắn liền lấy ra linh thảo đã chuẩn bị từ trước.
Bởi vì hắn không có hộp ngọc lớn như của Đường Ngọc Lân, cho nên đành phải để trong túi trữ vật, chỉ cần thời gian để bên ngoài không dài quá, thì sẽ không ảnh hưởng mấy tới chất lượng linh thảo.
Lăng Tiêu không có quá nhiều hứng thú với đài thi đấu, có thể ví dụ như một cường giả Hoàng cảnh đang khi dễ một đám người có tu vi Thiên cảnh vậy đó, cảm giác đánh thắng mà chẳng có chút thành tựu nào, cho nên y không có dị nghị gì với lời dặn của Du Tiểu Mặc.
Sau khi xác định giá cả linh thảo, còn đưa linh đan đã luyện được hai ngày này cho Lăng Tiêu, rồi lại nghiêm túc giao trách nhiệm xong, Du Tiểu Mặc mới đi ra ngoài.
Đạo sư khu hai đều ở Cúc Uyển, đương nhiên không bao gồm Đoàn Kỳ Thiên.
Tuy Đoàn Kỳ Thiên cũng là một đan sư cao cấp của học viện, nhưng lão có một tòa biệt viện ngay bên cạnh Cúc Viện, còn có cả một mảnh vườn linh thảo chiếm diện tích không nhỏ, nghe nói linh thảo trong vườn đã được trồng mấy thập niên rồi, đa số là linh thảo trung cấp, có loại đã sắp thành thục.
Đến Lan Uyển nơi Đoàn Kỳ Thiên ở, Du Tiểu Mặc lại gặp được nam tử đã dẫn đường cho mình hôm qua.
Nam tử không hề bất ngờ với sự xuất hiện của hắn, biểu cảm thờ ơ, hoàn toàn không có vì hắn là đồ đệ của Đoàn Kỳ Thiên mà ra vẻ nịnh nọt, dẫn hắn tới thẳng chỗ lão đầu, nhưng lại nói cho hắn là lão đang luyện đan trong phòng, rồi bảo hắn tự đi vào trong đó mà tìm người.
Du Tiểu Mặc quay đầu lại nhìn bóng lưng của nam tử, cảm thấy người này là lạ sao đó, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, đẩy cửa phòng luyện đan ra rồi đi vào.
Phòng luyện đan của lão đầu rất lớn, đứng ở cửa vào cũng không nhìn thấy bóng người.
Du Tiểu Mặc liền đi tìm từng gian một, rốt cục cũng tìm được tung tích của ông ở gian phòng lớn nhất trong cùng.
Cách một cánh cửa nhưng hắn có thể cảm giác được bên trong đó đang có một cỗ năng lượng rất cường đại đang chấn động, đúng lúc do dự có nên đi vào hay không, thì bên trong đã truyền ra giọng nói lạnh lùng của lão đầu, “Còn không mau đi vào cho ta!”
Du Tiểu Mặc không do dự nữa, đẩy cửa đi vào.
Lọt vào tầm mắt là Đoàn Kỳ Thiên đang đưa lưng về phía hắn, lão đang đứng trước một cái lô đỉnh thật lớn, lô đỉnh cao khoảng hai mét, rộng một mét, mà cỗ năng lượng kia chính là truyền tới từ bên trong lô đỉnh.
Âm thanh uy nghiêm của lão đầu lại vang lên, “Lấy hết linh thảo từ chiếc giá thứ hai bên phải tới cho ta.”
Tuy cảm thấy lão đầu bây giờ chỗ nào cũng kì cục, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn làm theo lời lão, hắn vừa đi qua đã phát hiện trên giá linh thảo thứ hai có bốn mươi cây, do dự một chút, hỏi: “Sư phụ, nơi này có rất nhiều, ngài muốn loại nào?”
“Ngu xuẩn, ta đã bảo ngươi lấy hết tới.” Lão đầu mắng không chút khách khí.
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, sao cái tiếng “Ngu xuẩn” này quen thế nhỉ, rõ ràng là câu cửa miệng của Lăng Tiêu mới bị hắn sai đi bán linh thảo mà, nhưng giọng điệu của Lăng Tiêu khác kìa.
Bình thường Lăng Tiêu đều cười tủm tỉm mà mắng người, còn lão đầu này hả, gương mặt lạnh lùng, cứ như thể người ta nợ ổng mấy ngàn điểm ấy.
Du Tiểu Mặc cố nhịn một chút, đem tất cả linh thảo đưa tới trước mặt lão.
Lão đầu không nhìn cũng không liếc, “Bỏ tất cả vào bên trong lô đỉnh.”
Du Tiểu Mặc nhíu mày, lô đỉnh cao như vậy, chẳng lẽ muốn hắn đứng bên dưới rướn người lên mà ném vào? Còn đang nghĩ ngợi, Du Tiểu Mặc đột nhiên nhìn thấy bên cạnh lô đỉnh còn có một cái thang nhỏ, vì vậy hắn liền mượn cái thang để trèo lên, xem xét bên trong lô đỉnh, chẳng nhìn thấy gì hết, bên ngoài lô đỉnh như có một lớp gì đó bao phủ, hoàn toàn không thấy rõ những thứ bên trong, vì vậy hắn đổ hết linh thảo trong giá vào trong.
“Ngu xuẩn, còn không xuống mau, cái này cũng cần ta nhắc nhở sao?” Giọng nói chán ghét của lão đầu lại vang lên lần nữa, cũng không biết uống nhầm thuốc gì rồi, cứ như đột nhiên biến thành người khác vậy.
Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn lão đầu với khuôn mặt lạnh lùng, đang nhắm mắt lại kia, trèo xuống khỏi thang rồi đứng một bên.
Lão đầu không nói gì nữa, cả người cứng đơ như một cây gỗ, không nhúc nhích, vừa nhìn thì thấy không giống như đang luyện đan, nhưng cũng không thể bảo là không luyện đan, chứ không thì ổng bảo hắn bỏ linh thảo vào trong lô đỉnh làm gì chớ.
Thế nhưng mà, Du Tiểu Mặc không hiểu lắm.
Nếu như lão đầu đang luyện đan, tại sao ổng còn chẳng thèm động một cái, chẳng lẽ cứ đứng yên là có thể luyện đan được hả.
Trong đầu Du Tiểu Mặc vô thức hiện lên một cảnh tượng.
Một lão đầu đứng trước cái lô đỉnh thật to, hai mắt lóe sáng, nhìn chằm chằm vào lô đỉnh không ngừng lẩm bẩm: “Luyện đan cho ta, luyện đan cho ta, luyện đan cho ta….”
“Phì —— “ Du Tiểu Mặc bị tưởng tượng của mình làm cho hết hồn, không nhịn được mà bật cười
Một giây sau, hắn cảm giác có một ánh mắt cứ như tia laser đang lia vào người hắn.
CHƯƠNG 271: ĐA NHÂN CÁCH
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn qua, nhưng lão đầu vẫn nhắm mắt như trước, không có động tĩnh gì, chỉ có lô đỉnh thỉnh thoảng vẫn vang lên những tiếng “xì xì”, cứ như thể cảm giác mới nãy chỉ là ảo giác vậy.
Hắn còn chưa nghĩ nhiều thì động tĩnh trong lô đỉnh đã càng ngày càng lớn, Du Tiểu Mặc có thể cảm giác được một cỗ năng lượng khổng lồ truyền tới từ bên trong lô đỉnh, phảng phất như có một bàn tay vô hình, thoáng chốc đã đẩy hắn ra xa cả mét.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc mở to mắt.
Bây giờ hắn có thể khẳng định, lão đầu kia đúng là đang luyện đan.
Nhưng mà, loại thủ pháp luyện đan này đúng là khiến cho hắn mở rộng tầm mắt, không ngờ còn có thể làm như vậy.
Không biết qua bao lâu, Đoàn Kỳ Thiên đột nhiên mở mắt, nghe thấy lão hét một tiếng: “Ngừng cho ta!”
Vừa dứt lời, lô đỉnh đột nhiên kêu “vù vù”, cứ như có một lực hấp dẫn nào đó khiến linh khí trong phòng luyện đan dùng tốc độ mắt thường cũng thấy được mà tuôn vào bên trong lô đỉnh, tốc độ hấp thu điên cuồng hình thành một vòng xoáy không nhỏ.
Tình hình này kéo dài đến gần một giờ, tốc độ hấp thu mới chậm lại một chút, dần dần biến mất.
Du Tiểu Mặc cảm giác được dòng năng lượng bên trong lô đỉnh dần dần biến mất, dưới ánh nhìn soi mói của hắn, một viên linh đan vàng lấp lánh bay ra khỏi lô đỉnh, cứ như có mắt, vì nó bay thẳng về phía cửa.
“Muốn chạy? Quay lại ngay!”
Lão đầu cười lạnh một tiếng, viên linh đan kia như thể đâm vào một tấm màn bông, bị bắn trở lại, rơi chính xác vào trong tay Đoàn Kỳ Thiên, chỉ là vừa rơi vào trong tay lão là đã không có động tĩnh, yên lặng nằm trong lòng bàn tay.
Du Tiểu Mặc nhìn mà trợn mắt há miệng, linh đan có thể biết bay đi sao, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy đó.
Đoàn Kỳ Thiên liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên giải thích: “Đây là linh đan cấp tám Phượng Hoàng đan, người dùng Phượng Hoàng đan có thể niết bàn trùng sinh trước cửa ải sống chết, hơn nữa không có bất cứ tác dụng phụ gì, người may mắn còn có thể nhờ cơ hội này để lên cấp, là linh đan còn chân quý hơn cả Bỉ Mệnh đan.”
Du Tiểu Mặc rốt cục lại nuốt nước miếng một cái, lợi hại như vậy sao, “Sư phụ, sao mới nãy nó lại bay đi?”
Lão đầu hờ hững nói: “Sự khác biệt lớn nhất giữa linh đan cao cấp và linh đan trung cấp là, linh đan cao cấp có linh tính, chúng sẽ chuẩn bị đào tẩu ngay giây phút ra lò, cho nên lúc luyện linh đan cao cấp phải chuẩn bị sẵn sàng.”
Du Tiểu Mặc hỏi: “Sư phụ, có phải linh đan có cấp bậc càng cao, thì linh tính càng cao không ạ?”
Ánh mắt của lão đầu bỗng trở nên nghiêm khắc, “Ngu xuẩn, có điểm ấy mà cũng không biết, bình thường người học thế nào vậy?”
Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, “Thì cứ học như thế đó.”
Lão đầu lại nói: “Vừa mới có nhìn rõ chưa?”
Du Tiểu Mặc: “Nhìn rõ cái gì?”
Lão đầu lập tức giận tái mặt, chỉ trích mãnh liệt: “Ngươi đi ra ngoài không mang theo mắt hả?”
Du Tiểu Mặc: “… Không cần mang, tự nó cũng sẽ đi theo con mà.”
Lão đầu: “…”
Du Tiểu Mặc cảm thấy lão đầu này có điểm gì kì lạ lắm, “Sư phụ, có phải ngài luyện đan nhiều quá, nên ở đây có chút vấn đề không?” Hắn chỉ chỉ vào đầu mình.
Lão đầu: “…”
Du Tiểu Mặc đi quanh lão một vòng, vừa đi vừa nói: “Hôm nay ngài có điểm gì là lạ á, so với ngày hôm qua thì quả thực như hai người, cứ như thể có đa nhân cách ấy.”
Lão đầu: “…”
Thấy lão im lặng, Du Tiểu Mặc dừng một chút, sau một lát đột nhiên giật mình chỉ vào ông ta: “Sư phụ, đừng bảo là ngài… Thật sự có đa nhân cách chứ?” Cũng chỉ có vậy mới giải thích được hành vi quái dị vừa nãy thôi.
Lão đầu ông nhiên ngẩng đầu, nhìn chòng chọc vào hắn, rồi hung tợn uy hiếp: “Nếu dám nói lung tung ra bên ngoài thì coi chừng ta giết ngươi.”
Lời này rõ ràng là thừa nhận mà.
Du Tiểu Mặc: “… Sư phụ, thì ra ngài thật sự có đa nhân cách.”
Hắn cũng chỉ thuận miệng đoán mò thôi, căn bản không hề xác định Đoàn Kỳ Thiên thật sự có đa nhân cách hay không.
Lão đầu: “…”
Sau khi xác nhận lão đầu có đa nhân cách, Du Tiểu Mặc lập tức hào hứng dâng trào: “Sư phụ sư phụ, lúc nào thì ngài phát hiện ra nhân cách khác, đa là có mấy kiểu, hai? Ba? Hay là bốn?”
“Câm miệng!” Mặt lão đầu đều giận đến đen thui rồi kìa.
Du Tiểu Mặc lập tức ngậm miệng, bởi vì hắn đã cảm nhận được sát khí trên người lão đầu rồi, xem ra người trước mắt này vẫn khó tính như người hôm qua vậy đó, nhưng hiển nhiên là nhân cách này nóng nảy hơn người hôm qua rất nhiều, động một chút là giết giết giết.
Lão đầu nói: “Tuy hắn thu ngươi làm đồ đệ, nhưng đã muốn làm đồ đệ của ta, trừ khi làm cho ta hài lòng, nếu không thì ta không cần biết ngươi có phải là đồ đệ của hắn hay không, lúc nào cũng có thể đuổi ngươi đi, hiểu chưa?”
Du Tiểu Mặc, “… Đã hiểu.”
Lúc này lão đầu mới hơi hài lòng một chút, gật đầu, “Tốt lắm, bây giờ cho ngươi một khắc để dọn dẹp phòng luyện đan, dọn xong thì qua bên cạnh tìm ta.” Dứt lời lão liền phất tay áo rời đi.
Du Tiểu Mặc nhìn bóng lưng của Đoàn Kỳ Thiên, khóe miệng co giật, sao hắn lại có cảm giác rơi vào miệng cọp thế này.
Nhìn phòng luyện đan bừa bộn dễ sợ kia, Du Tiểu Mặc rũ vai, loại cảm giác này có so sánh như từ thiên đường rơi xuống địa ngục cũng chẳng đủ để hình dung nữa.
Nếu như hôm qua, có lẽ Du Tiểu Mặc sẽ phản kháng rồi.
Nhưng sau khi hắn nhìn thấy cách luyện đan của lão đầu này, hắn mới ý thức tới một điều.
Tự học và gì đó, quả nhiên là tự hạn chế tầm mắt của mình, có nhiều thứ chưa chắc đã đọc được trong sách, bảo sao những đan sư kia lại tốn trăm phương ngàn kế để bái một sư phụ giỏi.
Vì vậy, vì sự nghiệp học đến già, Du Tiểu Mặc quét dọn rất nghiêm túc.
Cũng may mà hắn thường xuyên quét dọn phòng ở, cho nên hoàn toàn chẳng cần tới mười lăm phút đã làm xong tất cả, chờ tới lúc hắn tìm được lão đầu kia, chỉ còn dư lại hai ba phút.
Ngày hôm nay, Du Tiểu Mặc không có làm theo ý nguyện học đến già được, bởi vì hắn toàn bị sai vặt thôi.
Lúc đầu thì quét dọn phòng luyện đan, sau đó là thư phòng, rồi phòng ngủ, cuối cùng là tưới nước cho linh thảo, vân vân và vân vân, khiến cho hắn cảm giác như mình tới đây để làm việc nhà vậy đó, mãi cho tới khi mặt trời xuống núi, lão đầu mới giải thoát cho hắn.
“Ngươi có thể đi, ngày mai lại tới.” Lão đầu phẩy phẩy tay, đuổi người không chút lưu luyến.
“…” Sao Du Tiểu Mặc lại hy vọng lão đầu ngày hôm qua xuất hiện thế nhỉ, tuy tính cách người kia cũng khó chịu lắm, nhưng ít nhất ổng tuyệt đối sẽ không làm vậy với mình.
Làm việc mệt mỏi cả ngày, cuối cùng lại bị đạp đi, đã thế còn chẳng học được gì chứ.
Du Tiểu Mặc mang tâm trạng vô cùng phiền muộn rời khỏi biệt viện của lão đầu, không ngờ, hắn lại gặp phải một người quen trên đường.
Từ sau khi sự việc ở Kỹ Pháp Các qua đi, hắn chưa gặp lại Đằng Tử Tâm, cũng không ngờ lại đụng phải trên đường, nhìn phương hướng của cô nàng, có vẻ là muốn tới tòa biệt viện nào đó mà hắn vừa đi ra.
Nhìn thấy Du Tiểu Mặc, sắc mặt Đằng Tử Tâm khẽ thay đổi.
Du Tiểu Mặc cũng tình cờ nhìn trọn bộ dạng này của nàng, lập tức nở nụ cười vui vẻ, “Đằng sư điệt, gần đây khỏe không?”
Sắc mặt Đằng Tử Tâm có chút khó coi, lúc trước nàng không biết Du Tiểu Mặc lại bái sư công của nàng làm sư phụ, cũng nhờ sư phụ trở lại nói cho nàng biết, sư phụ biết rõ nàng và Du Tiểu Mặc có chút ít ân oán, bởi vậy cũng dặn dò nàng sau này nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không được đối nghịch với hắn, nhưng càng như vậy, nàng càng phẫn hận.
Nghe được câu này, Đằng Tử Tâm hung hăng lườm Du Tiểu Mặc một cái, rồi bỏ qua hắn chuẩn bị đi.
Du Tiểu Mặc cũng không ngăn đón nàng, chỉ thản nhiên nói: “Vài ngày trước sư phụ còn nói đồ đệ của đại sư huynh là một người rất lễ phép, xem ra điều ngài biết và sự thật có chút khác biệt rồi.”
Câu này vừa nói ra, cả người Đằng Tử Tâm cũng cứng đờ.
Du Tiểu Mặc thấy sắc mặt nàng xanh lét như nước ép rau củ vậy đó, tâm tình tốt cực kì.
Hắn biết rõ với sự kiêu ngạo của Đằng Tử Tâm sẽ không đời nào chịu cúi đầu, ngược lại hắn cũng không nóng lòng, chỉ tiện thể nói: “Ta cũng không chờ mong chút lễ phép của ngươi, nhưng nhớ kỹ ước định nửa năm sau.”
“Du sư thúc, nửa năm sau, ta nhất định sẽ làm ngươi hối hận.” Đằng Tử Tâm nhìn hắn, nhả ra từng chữ.
“Mỏi mắt mong chờ.” Khí thế của Du Tiểu Mặc cũng không hề thua kém.
Sau đó hai người đồng thời quay người rời đi, một người về phòng, còn một người đi gặp sư công.
Lúc về phòng, Lăng Tiêu đã sớm bán hết linh đan và linh thảo, lúc này nhìn thấy Du Tiểu Mặc uể oải thế kia, kinh ngạc một chút: “Bị cướp rồi hả?”
Du Tiểu Mặc bĩu môi: “Còn thảm hơn cả bị cướp ấy.”
Sau đó hắn kể lại chuyện lão đầu kia có đa nhân cách, còn có cả việc hắn bị sai vặt cả một ngày cho Lăng Tiêu, tuy lúc trở về có tìm được chút an ủi nhờ mỉa mai Đằng Tử Tâm, nhưng vẫn không thể san bằng nỗi phiền muộn trong lòng hắn.
“Không nhìn ra lão đầu kia lại có đa nhân cách, thật thú vị.” Lăng Tiêu cười híp mắt.
“Thú vị cái đầu anh ấy.” Du Tiểu Mặc lắc lắc đầu, nhân cách hôm nay không dễ nói chuyện như hôm qua, động chút là mắng hắn ngu xuẩn, đức hạnh giống hệt Lăng Tiêu ấy.
“Em cố chịu một chút đi, dù gì ông ta cũng là sư phụ em, từ từ sẽ dạy bảo thôi.” Lăng Tiêu cũng đoán được ý nghĩ đại khái của hắn.
Du Tiểu Mặc nói thầm: “Em cảm thấy ổng cố ý chơi em thì có.”
“Đợi sau này tìm cơ hội chơi lại là được.” Lăng Tiêu đưa thẻ cho hắn, “Đây là số điểm bán được hôm nay, chuyển qua thẻ của em đi.”
Du Tiểu Mặc nhìn điểm số trong thẻ, cuối cùng cũng thấy được an ủi, sau đó lại lấy thẻ đỏ mà Diêm Pháp cho ra, tấm thẻ đen đã bị hắn trả lại cho Ninh Tĩnh đạo sư, bởi vì trong mỗi tấm thẻ có thông tin của học sinh đó, cho nên mỗi người chỉ có thể sở hữu một tấm thẻ, nếu đã có thẻ đỏ thì hắn không thể dùng thẻ đen nữa.