Du Tiểu Mặc nhìn thời gian trên vách tường, đã qua 25 phút đồng hồ.
Cuối cùng chỉ còn năm người ở lại trong phòng trọng lực, nhưng thời điểm 26 phút 03 giây thì Đồng Việt Húc đã bỏ cuộc rồi, tuy tình huống hiện tại của Đồng Việt Húc có thể kiên trì thêm một lát, nhưng y không phải là loại người nhất định phải tranh giành cao thấp với người khác, có thể lấy được số điểm cao nhất là Đồng Việt Húc đã thỏa mãn rồi.
"Du Tiểu Mặc, ngươi phải cố gắng lên…"
Trước khi ra ngoài, Đồng Việt Húc quay đầu lại khích lệ Du Tiểu Mặc, ánh mắt như có như không lướt qua Đằng Tử Tâm và Sài Chính, dường như còn muốn nói điều gì, nhưng chưa kịp nói đã bị truyền tống ra bên ngoài.
Du Tiểu Mặc nhìn Đằng Tử Tâm và Sài Chính toát ra ánh mắt không thể chịu thua, thật sự là cũng ngu lắm.
Đồng Việt Húc vừa đi, trong phòng chỉ còn lại hắn, Thanh Thu, Đằng Tử Tâm và Sài Chính lần lượt chiếm lấy bốn góc của căn phòng, cứ đứng như vậy mà nhìn đối phương.
Thời gian yên lặng chuyển tới 26 phút 40 giây.
Dù sao Thanh Thu cũng là một cô gái, thời điểm đồng hồ chuyển qua giây 41, nàng quyết đoán bỏ cuộc.
Không bỏ cuộc cũng không được, bởi vì cả khuôn mặt Thanh Thu đã tái nhợt như trong suốt, đầu gối cũng hơi chùng xuống, chỉ đợt thêm lát nữa, chắc toàn thân sẽ bị trọng lực đè cho nằm rạp xuống mất, hơn nữa với tình hình của nàng cũng không thể vượt qua được 30 phút.
Thanh Thu nhìn Du Tiểu Mặc mang theo chút tiếc nuối, cuối cùng vẫn bóp nát đá truyền tống.
Du Tiểu Mặc không muốn thua Đằng Tử Tâm và Sài Chính, vì vậy cố gắng cắn chặt răng chịu đựng, có điều đã đi đến bước này, nếu không phải dựa vào nghị lực thì sao có thể chịu nổi, hắn nhìn hai người phía đối diện cũng cắn chặt răng, nhìn bộ dạng của họ, có vẻ vẫn còn một chút sức lực, không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Du Tiểu Mặc có thể khẳng định, thực lực của hắn tuyệt đối không thể kém Đằng Tử Tâm.
Sao lại có đạo lý nàng có thể cố gắng chịu đựng, còn hắn thì không, huống chi hắn vẫn là đàn ông, nếu như thua Đằng Tử Tâm thì thật mất thể diện.
Tuy thời gian hắn gia nhập học viện chưa tới một năm, nhưng hắn biết trong trận đấu không được phép dùng ngoại lực.
Ví dụ như, tác dụng của phòng trọng lực là để rèn luyện và kiểm tra thực lực của học sinh, đặc biệt là trong lúc thi đấu, một khi bị phát hiện, không những bị hủy bỏ tư cách dự thi, mà còn bị xử phạt.
Du Tiểu Mặc tin tưởng, chắc có lẽ Đằng Tử Tâm và Sài Chính không thể biết rồi mà vẫn cố phạm phải mới đúng, đã như vậy, thì rất có thể liên quan tới sức mạnh linh hồn rồi.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc thử chuyển một tia sức mạnh linh hồn ra bao trùm lên hai tay, hắn phát hiện, tốc độ cử động của ngón tay nhanh hơn, trong mắt không nén nổi sự vui vẻ, quả nhiên là có tác dụng.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được, vì sao Đằng Tử Diệp là một đan sư, mà thời gian trụ lại còn cao hơn cả tu luyện giả, thì ra là có liên quan tới sức mạnh linh hồn.
Tuy thực lực của tu luyện giả rất mạnh, nhưng họ không có sức mạnh linh hồn, bởi vậy cũng chỉ có thể dựa vào sức mạnh và ý chí để cố gắng kiên trì, còn đan sư có sức mạnh linh hồn, cho nên điều kiện chịu đựng cũng tốt hơn tu luyện giả một chút, đương nhiên, cũng chỉ là một chút mà thôi, thể chất của đan sư yếu hơn tu luyện giả cũng là chuyện bình thường.
Du Tiểu Mặc không do dự nữa, lập tức dùng sức mạnh linh hồn bao phủ khắp toàn thân, mặc dù cách làm này hơi lãng phí sức mạnh linh hồn, nhưng áp lực trên người thật sự giảm bớt đi một chút.
Du Tiểu Mặc không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm, bây giờ hắn đã có lòng tin có thể kiên trì thêm mấy phút nữa, cũng có thể liều mình với Đằng Tử Tâm và Sài Chính rồi, xem xem sức mạnh linh hồn của ai nhiều hơn.
Phía đối điện, chứng kiến sắc mặt của Du Tiểu Mặc buông lỏng trong nháy mắt, Đằng Tử Tâm và Sài Chính lập tức sầm mặt lại.
Sau đó quả nhiên chỉ có thể so đấu sức mạnh của linh hồn rồi, có điều bởi vì bọn họ bao trùm toàn thân bằng sức mạnh linh hồn, cho nên lượng sức mạnh linh hồn bị tiêu hao rất lớn, vì vậy dù bình thường sức mạnh linh hồn có vẻ nhiều lắm, nhưng ở trong phòng trọng lực này rất khó mà kiên trì nổi vài phút đồng hồ.
Thời gian chậm rãi dịch tới phút thứ 28, ngay tại thời điểm 26 giây, phía Sài Chính đột nhiên vang lên một tiếng ‘Rầm’, một chân gã đã nặng nề quỳ xuống.
Cái quỳ này không khỏi làm sắc mặt gã tái hơn rất nhiều, bả vai cũng bị trùng xuống, trong vòng năm giây sau, thời điểm cả người đã bị đè sấp xuống, Sài Chính mới không cam lòng bóp nát đá truyền tống, sau một hồi không khí vặn vẹo, Sài Chính biến mất khỏi phòng.
Thời gian của Sài Chính kém Đằng Tử Diệp tới gần một phút.
Du Tiểu Mặc cứ tưởng gã sẽ trụ được tới 29 phút hay gì, không ngờ lại bị hạ gục ở 28 phút 30 giây, quả là tầm mắt hạn hẹp, bây giờ thì hắn đã mơ mồ nhận ra Đằng Tử Diệp kinh khủng tới mức nào.
Nhìn sức mạnh linh hồn lưu chuyển quanh thân mình, sức mạnh linh hồn của hắn đã tiêu hao gần một nửa rồi, tuy đã sớm có dự liệu, nhưng không ngờ được, tốc độ tiêu hao lại nhanh đến thế.
Du Tiểu Mặc nhìn Đằng Tử Tâm đứng phía đối diện, xem ra cô nàng cũng chẳng kiên trì được bao lâu.
Đằng Tử Tâm nhìn chòng chọc vào Du Tiểu Mặc, điều nàng muốn không chỉ là vượt qua Du Tiểu Mặc, mà còn phải vượt qua là cả người anh trai siêu việt của nàng, dưới áp lực gấp đôi ấy mới có mục tiêu để nàng tiếp tục kiên trì.
Có điều sức mạnh linh hồn càng tiêu hao nhiều càng làm cho sắc mặt Đằng Tử Tâm trở nên khó coi, mặc dù nàng đã là một đan sư cấp sáu, nhưng không dám nói khả năng khống chế sức mạnh linh hồn xuất sắc tới cỡ nào, đặc biệt là lúc dùng sức mạnh linh hồn để bao phủ khắp toàn thân, bởi vì trước kia ít khi thử qua, cho nên động tác rất gượng gạo, lãng phí không ít sức mạnh linh hồn.
Đây cũng là lý do vì sao cấp bậc của Sài Chính và Thanh Thu đều cao hơn nhưng vẫn bỏ cuộc sớm hơn Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc không để ý tới Đằng Tử Tâm nữa, hắn nhìn chằm chằm vào thời gian trên vách tường.
Thời điểm 29 phút 17 giây, đã gần tới kỷ lục của Đằng Tử Diệp, chỉ cần kiên trì một lát nữa thôi là hắn có thể phá vỡ kỷ lục của Đằng Tử Diệp rồi.
Nhưng chỉ có thế vẫn chưa đủ, mục tiêu của hắn không chỉ là vượt qua Đằng Tử Diệp.
Đang mải nghĩ ngợi, Đằng Tử Tâm ở phía đối diện đã đột nhiên có động tĩnh.
Không khác gì Sài Chính, một chân của nàng dần dần chùng xuống, nhưng dưới sự kiên trì, nàng vẫn cố gắng gượng vượt qua.
20 giây, 22 giây, 24 giây.
Đằng Tử Tâm nửa quỵ xuống dưới đất đột nhiên cử động ngón tay, trong mắt nhanh chóng lóe lên một vệt sáng, nhưng lại bị dập tắt ngay tức khắc, chỉ còn lại sự nhẫn nhịn và không cam lòng.
Vì sao Du Tiểu Mặc lại có thể kiên trì đến bây giờ?
Đằng Tử Tâm nghĩ mãi cũng không có kết quả.
Nàng cũng không biết, thứ Du Tiểu Mặc học được nhiều hơn nàng biết rất nhiều, ví dụ như phương pháp luyện đan mới mà lão đầu dạy hắn, loại phương pháp không cần dùng hai tay, chỉ dựa vào khả năng điều khiển sức mạnh linh hồn để luyện đan ấy, bình thường chỉ có đan sư cấp bảy trở nên mới làm được.
Thế nhưng mà, Du Tiểu Mặc không chỉ học được loại phương pháp này, mà thậm chí còn học được cách làm nhiều việc một lúc, việc này càng cần yêu cầu nghiêm khắc đối với khả năng khống chế sức mạnh linh hồn, cho nên dù đám người Đằng Tử Tâm và Sài Chính có thể học được cách chỉ dùng sức mạnh linh hồn để luyện đan, nhưng so về khả năng khống chế sức mạnh linh hồn thuần thục, thì Du Tiểu Mặc mạnh hơn bọn họ rất rất nhiều.
Đương nhiên, bản thân Du Tiểu Mặc cũng không biết chuyện này, hắn vẫn cho là có rất nhiều đan sư đều biết cách luyện đan.
Đối với mỗi người đứng trong phòng trọng lực này mà nói thì mỗi giây đều trôi qua vô cùng chậm chạp, nhưng đối với những người đợi bên ngoài thì nửa giờ này thực ra rất nhanh, gần như mỗi phút họ đều có thể thấy rất nhiều người bị truyền tống ra ngoài.
Cứ liên tiếp có người xuất hiện trước mặt họ, tới thời điểm càng ngày càng có nhiều gương mặt quen thuộc, mọi người hiểu rõ đã đến cao trào rồi.
Khi thời gian gần 25 phút, thì người bị truyền tống ra chính là Chung Cảnh Sơn.
Người từng nghe nói tới Chung Cảnh Sơn không nhiều lắm, nhưng chỉ cần nghĩ tới trận đấu giữa Du Tiểu Mặc và Sài Tuấn thì sẽ biết, gã chính là người đề nghị hai bên tới võ đài quyết đấu.
Sau khi gã xuất hiện không bao lâu, thì Đồng Việt Húc cũng đi ra.
Điều khiến cho người khác bất ngờ là, Thanh Thu và Sài Chính lại đi ra trước Đằng Tử Tâm và Du Tiểu Mặc, thực lực của họ vốn khá cao, vậy mà lại thua.
Sắc mặt của hai người rất khó coi, đặc biệt là Sài Chính, khó coi đến mức người ta còn tưởng hắn ăn phải phân chứ.
Chỉ là trong thoáng chốc chú ý của mọi người lại trở về phòng trọng lực, hiện tại chỉ còn Du Tiểu Mặc và Đằng Tử Tâm, thời điểm vừa bước vào học viện là hai người này đã thường xuyên bị mang ra so sánh.
Có người nói Đằng Tử Tâm mới xuất sắc, cũng có người nói Du Tiểu Mặc cao hơn một bậc, mỗi người một lý lẽ, vẫn không thể phân được cao thấp, bây giờ rốt cục cũng có cơ hội rồi, mọi người nôn nóng nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Ước chừng một phút sau, một bóng trắng xuất hiện ngay trước cửa phòng.
Sau khi họ nhìn thấy hình dạng của bóng trắng kia, cả đại điện lập tức lặng như tờ, yên lặng nhìn Đằng Tử Tâm tuy không ngừng thở dốc, nhưng lại mang theo vẻ mặt không cam lòng.
Đằng Tử Tâm lại có thể thua Du Tiểu Mặc sao…
Không chỉ có thế, mà kỷ lục của nàng cũng không thể vượt qua được Đằng Tử Diệp.
Thời gian lúc này là 29 phút 26 giây.
“Du Tiểu Mặc đâu? Sao hắn vẫn chưa ra?” Sau khi kinh ngạc qua đi, có người phát hiện thời gian đã vượt qua kỷ lục của Đằng Tử Diệp rồi, nhưng bóng dáng Du Tiểu Mặc từ đầu đến cuối đều không xuất hiện.
Dưới sự nhắc nhở kia, mọi người mới phát hiện Du Tiểu Mặc đã phá vỡ kỷ lục của Đằng Tử Diệp, không đợi họ thảo luận, thời gian đã vui vẻ chạy tới phút thứ 30.
Một số người lập tức trợn tròn mắt, kỷ lục bị phá rồi.
CHƯƠNG 289: ƯỚC ĐỊNH VÀ HỖN CHIẾN
1 giây, 2 giây, 3 giây…
Mãi tới thời điểm số giây chuyển đến 29, không khí trước cửa phòng trọng lực đột nhiên trở nên vặn vẹo, ngay sau đó, bóng dáng Du Tiểu Mặc rốt cục cũng xuất hiện trước mặt đám đông.
Vừa đi ra, hắn đã mặc kệ hình tượng mà ngồi dưới đất thở hổn hển.
Sức mạnh linh hồn đã bị dùng hết sạch rồi, thiếu chút nữa thì cạn kiệt, bây giờ hắn còn chẳng động đậy nổi một ngón tay.
Có thể phá vỡ kỷ lục, thậm chí đột phát qua 30 phút, hắn rất vui vẻ, còn cái vấn đề hình tượng ấy hả, hình như hắn cũng chẳng còn lại bao nhiêu.
Lúc này, có một người bước tới trước mặt hắn.
Du Tiểu Mặc vừa thở, vừa ngẩng đầu, người nọ chính là Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu cúi người xuông đỡ hắn dậy, nếu không phải lúc này đang ở trước mặt mọi người, mà Du Tiểu Mặc tuyệt đối sẽ không đồng ý, thì y đã ôm hắn lên rồi.
Đối với tình nhân, tuy y thường xuyên biểu hiện rất bá đạo, nhưng ngẫu nhiên vẫn tôn trọng suy nghĩ của Du Tiểu Mặc.
Nhờ có Lăng Tiêu đỡ dậy, Du Tiểu Mặc mới dùng cái cẳng chân run run mà đứng lên.
Một lát sau, toàn bộ đại điện vang lên một hồi tiếng vỗ tay như sấm, trong đó thì Bách Lý Tiểu Ngư và Giang Tiểu Phong là cố gắng vỗ mạnh nhất, cứ như thể họ mới là người đứng đầu đó.
Ngũ trưởng lão vuốt râu gật đầu thỏa mãn, mãi cho tới khi tiếng vỗ tay hơi vãn, lão mới đứng ra, cười tủm tỉm rồi nói: “Trận đấu thứ hai, người đứng đầu là Du Tiểu Mặc, bởi vì hắn đã phá kỷ lục, cho nên có thể nhận được sáu điểm, tổng điểm là mười hai, đứng thứ hai là Sài Chính và Thanh Thu, thứ ba là Đằng Tử Tâm, thứ tư là Đồng Việt Húc…”
Nghe âm thanh tuyên bố của ngũ trưởng lão, Du Tiểu Mặc không thể ngăn nổi vẻ hưng phấn trên mặt, rốt cục thì cũng ở lại trong số ba người đứng đầu rồi, hắn tin tưởng cho dù trong vòng ba không lấy được điểm cao, nhưng hắn vẫn có thể đứng ở ba vị trí đầu.
Kết quả này nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người, mặc dù biết Du Tiểu Mặc sẽ không biểu hiện tầm thường, nhưng ai mà ngờ được, hắn thậm chí còn phá vỡ cả hai hạng kỷ lục, hạng một là kỷ lục của Đằng Tử Diệp, mà hạng hai chính là kỷ lục của phòng trọng lực.
Ngũ trưởng lão lại nói tiếp: “Trận đấu vòng ba sẽ tiến hành vào giờ mùi lúc xế chiều ngày hôm nay, địa điểm thi đấu là đài thi đấu, vòng đấu này rất quan trọng, hy vọng các thí sinh có thể mang trạng thái tốt nhất tới tham gia, được rồi, mọi người có thể ra về.”
Sau khi trận đấu kết thúc, mọi người cũng không định ở lại nữa, mãi tới lúc chiều muộn mới bắt đầu vòng thứ ba, vẫn còn mấy giờ nữa, vì vậy đám đông lục tục rời khỏi đại điện.
Du Tiểu Mặc đã được Lăng Tiêu đỡ ra khỏi đại tiện, cho tới khi đến một chỗ ít người, Lăng Tiêu đột nhiên cúi người bế hắn lên.
“Chờ một chút.” Du Tiểu Mặc hốt hoảng nhìn quanh.
Chung quanh rất ít người, cũng không thấy bóng dáng Bách Lý Tiểu Ngư và Giang Tiểu Phong đâu, lúc này hắn mới thở phào một tiếng.
Lăng Tiêu nheo mắt lại: “Em rất sợ bị người khác biết về quan hệ của chúng ta sao?”
Du Tiểu Mặc rụt cổ một cái, đúng là hắn có băn khoăn tới việc này, tuy hắn đã chấp nhận sự nhật hai người bọn họ đang ở chung với nhau, nhưng nếu bắt hắn quang minh chính đại nói cho người khác rằng hắn và Lăng Tiêu là một đôi thì hắn cứ thấy ngại ngại sao đó.
Lăng Tiêu vừa đi, vừa dụ dỗ: “Bất kể là tu luyện giả hay đan sư, thì ý nghĩa của con đường tu luyện này là làm theo những gì mình muốn, chỉ có như vậy mới có hi vọng trở thành chí cao vô thượng, nếu như cố kỵ quá nhiều như em, thì sau này lên cấp sẽ rất khó khăn.”
Du Tiểu Mặc vừa chột dạ, vừa kinh ngạc hỏi: “Không lừa em đó chứ, nghiêm trọng như vậy thật sao?”
Lăng Tiêu liếc xuống nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Em cảm thấy ta nói không có lý?”
Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, “Cũng không phải.”
Tuy hắn không phải là người của thế giới này, nhưng thời gian ở lại đây cũng khá lâu, hơn nữa hắn cũng hiểu rõ, thực ra tu luyện có liên quan rất nhiều tới tâm trạng, nếu tâm trạng tốt, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn.
Do dự một chút, Du Tiểu Mặc còn nói: “Thế nhưng mà coi như vậy, chẳng lẽ anh muốn em đi tuyên bố với mọi người, chúng ta là một đôi sao?”
Lăng Tiêu vuốt cằm, “Nếu như em thích thế, thì ta cũng không phản đối.”
Du Tiểu Mặc lập tức trợn mắt.
Lăng Tiêu cười ‘Ha ha’ rồi nói: “Được rồi, thực ra cũng không cần gióng trống khua chiêng như vậy, chỉ cần sau này em giới thiệu ta với người khác, không nên nói ta là bạn em nữa là được.”
Mặt Du Tiểu Mặc lập tức đỏ bừng, khẽ thì thào: “Em, em sẽ cố.”
Lăng Tiêu đột nhiên cúi đầu xuống, ghé vào tai hắn rồi nói một câu rất mập mờ: “Nếu như có thể, ta thích em nói với họ, ta là tướng công của em, được không? Phu nhân…”
Đầu Du Tiểu Mặc kêu ‘Bùm’ một tiếng, mặt cũng đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu lắp ba lắp bắp: “Ai ai ai… Ai là phu nhân của anh, anh đừng có mà kêu bừa.”
Khóe miệng Lăng Tiêu cong lên, “Trừ em ra, chẳng lẽ còn có người khác?”
Du Tiểu Mặc nhỏ giọng kháng nghị: “Nhưng em là nam.”
Sao có thể gọi một người đàn ông là phu nhận được, từ ấy rõ ràng để hình dung phụ nữ mà.
Lăng Tiêu liếc hắn từ đầu tới chân, trong ánh mắt thoáng lóe lên chút vui vẻ: “Sao em là nam lại không thể gọi là phu nhân, em cảm thấy mình có thể đi đâm người khác sao?”
Du Tiểu Mặc nheo mắt, mấy từ ở câu cuối thật sự là có khẩu vị nặng quá, vì sao mỗi lần Lăng Tiêu nói mấy câu thế này đều chẳng thay đổi sắc mặt thế nhỉ, so với trình độ mặt dày của y thì dù hắn có thúc ngựa cũng không đuổi kịp, nhưng mà việc này còn liên quan tới tôn nghiêm của đàn ông à nha, dù thế nào thì hắn cũng không lùi bước được.
“Nếu như anh nằm dưới, thì em cũng có thể… làm thế với anh.” Du Tiểu Mặc hơi chột dạ, thực ra trong lòng hắn biết rõ với cái thân gầy gò của hắn sao mà đè ngã nổi Lăng Tiêu, nhưng hắn muốn đấu võ miệng đó, hắn cũng là đàn ông mà.
“Được, bây giờ chúng ta sẽ đi thử xem sao, xem em có thể ‘Làm thế’ với ta không.” Lăng Tiêu nở nụ cười, lúc nói câu đó, y cũng đồng thời tăng tốc nhanh hơn.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc, mãi đến khi Lăng Tiêu đã đi một đoạn rất xa, hắn mới vội vàng tỉnh táo lại, rồi lại vội vàng nói: “Chờ một chút chờ một chút, em mới thi đấu xong, bây giờ không còn sức đâu, để hôm khác có được không?”
Với tình hình này mà bảo hắn đè Lăng Tiêu, hắn không cho rằng mình có phần thắng nào, nhưng hắn lại không muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
Lăng Tiêu tặng cho hắn một nụ cười thật dịu dàng, “Không được, rèn sắt khi còn nóng!”
Du Tiểu Mặc hộc máu, đừng tưởng em không thấy cái vẻ mặt mong đợi kia của anh nhé, hắn thất vọng nói: “Thế thì thôi, em không cần nữa.”
Lăng Tiêu cười nói: “Thật sự không cần?”
Du Tiểu Mặc lại vùng vẫy, xoắn xuýt cả buổi, cuối cùng vẫn không nhịn được mà thương lượng: “Chiều em còn phải thi đấu tiếp, thật sự không thể đổi qua hôm khác được hả?”
Lăng Tiêu nín cười đến sắp nội thương rồi, cuối cùng với ra vẻ miễn cưỡng đồng ý.
Du Tiểu Mặc thiếu chút nữa đã hoan hô, nhưng cân nhắc tới tâm trạng của Lăng Tiêu, hắn chỉ có thể để sự vui vẻ này trong lòng, vừa nắm chặt nắm tay nhỏ, vừa ảo tưởng quá trình phản công trong đầu, có điều bản thân hắn còn không ý thức được, tưởng tượng và thực tế có một sự chệnh rất rất lớn đó.
Sau khi trở về phòng, Du Tiểu Mặc bị Lăng Tiêu ôm lên lầu nghỉ ngơi.
Tốc độ sức mạnh linh hồn khôi phục lại không chậm lắm, chưa đến nửa giờ đã khôi phục lại được tám chín phần rồi.
Sau đó hắn liền chạy qua nghe ngóng với Bách Lý Tiểu Ngư về nội dung vòng thi đấu thứ ba.
Trận đấu thứ ba này khá bạo lực, mà cái cần kiểm tra cũng là năng lực công kích của mỗi đan sư, tất cả mọi người sẽ đứng trên cùng một võ đài, rồi đánh nhau, có điều chỉ có năm người cuối cùng ở lại trên đài mới có điểm, theo thứ tự là một đến năm điểm.
Nếu như đám người Đằng Tử Tâm và Sài Chính muốn chuyển bại thành thắng, thì chỉ có thể cố gắng trong trận đấu này.
Đến giờ mùi, Du Tiểu Mặc và mấy người còn lại cũng xuất hiện bên cạnh võ đài.
Trước khi lên đài, Du Tiểu Mặc vẫn rất lo lắng, vòng thi đấu này không hòa bình được như hai phòng trước, bởi vì cái nó cần xác nhận chính là khả năng thực chiến của từng người, hơn nữa lần này chỉ có một mình một ngựa, không thể dùng yêu thú khế ước.
Du Tiểu Mặc không kiềm chế được vội vàng kéo Lăng Tiêu ra nói chuyện.
Lăng Tiêu nói: “Em chỉ cần lấy được hai điểm là có thể bảo vệ vị trí nằm trong ba người đứng đầu.”
Du Tiểu Mặc hỏi: “Vậy nếu không được hai điểm thì sao đây?”
Lăng Tiêu đáp: “Thế thì đợi sư phụ em trở về xử lí em thôi.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Ngay tại lúc Du Tiểu Mặc chuẩn bị lên đài, Thanh Thu đột nhiên bước đến trước mặt hắn.
Du Tiểu Mặc nhìn nàng mà trong lòng nơm nớp lo sợ, hắn chưa quên việc Giang Tiểu Phong nói buổi sáng đâu, nếu sự thật là vậy, thì hắn thật sự không biết phải đối mặt với Thanh Thu thế nào nữa, chẳng lẽ thẳng từng từ chối? Nói không chừng người ta đâu có ý tứ kia với hắn, nếu không từ chối, hắn sợ dấm chua của Lăng Tiêu sẽ dìm mình chết đuối mất.
Thanh Thu nói: “Đằng Tử Tâm và Sài Chính chuẩn bị hợp lại để đối phó ngươi.”
Du Tiểu Mặc hỏi: “Cho nên?” Việc này hắn đã sớm đoán được rồi.
Thanh Thu vén lọn tóc bên tai, cười nói: “Ta rất có cảm tình với ngươi, nếu như ta giúp ngươi, ngươi có thể cho ta một cơ hội không?”
Du Tiểu Mặc đổ mồ hôi rào rào, Giang Tiểu Phong đoán trúng phóc rồi, quả nhiên Thanh Thu có ý tứ với hắn, cơ mà, hắn vẫn chưa kịp trả lời, thì một ánh mắt nóng rực như thể muốn xuyên thủng hắn đã bắn qua.
Du Tiểu Mặc cân nhắc một chút, “Thật có lỗi, ta đã có người mình thích rồi.”
Thanh Thu im lặng thật lâu, “Vậy thì thật đáng tiếc.”
Nói xong nàng cũng bỏ đi, không nói tiếp về chuyện hợp tác nữa, xem ra là không vui, thật là một người cố chấp, nếu không làm tình nhận được, thì có thể làm bạn mà.
Lúc này, Đồng Việt Húc đã đi tới, y nói: “Ta giúp ngươi.”
Du Tiểu Mặc lập tức cho y một cái nhìn cảm động.
Sau khi lên đài, quả nhiên Đồng Việt Húc đứng chung một chỗ với hắn, đối diện là đám người của Đằng Tử Tâm và Sài Chính, Thanh Thu cũng có một đám người ủng hộ, còn dư lại đều đứng đơn độc. Trải qua hai lần đào thải, bây giờ chỉ còn chưa tới năm mươi người đang đứng trên đài, đa số đều có thực lực khá tốt.
Sau khi ngũ trưởng lão tuyên bố trận đấu bắt đầu, bầu không khí trên võ đài lập tức trở nên nghiêm túc.
Du Tiểu Mặc phát hiện, Đằng Tử Tâm và Sài Chính đang nhìn chằm chằm về phía hắn.
Tuy hắn đã lấy được số điểm rất cao ở hai phòng trước, nhưng cũng như ngũ trưởng lão đã nói, trận đấu vòng ba này cũng vô cùng quan trọng, bởi vì những người đứng sau có thể nhờ cơ hội này mà vượt lên.
Hắn tin tưởng, trong lòng Đằng Tử Tâm và Sài Chính chắc đang hận không thể lập tức đá hắn xuống đài.
Theo một âm thanh trầm đục vang lên, từng đợt từng đợt uy áp của linh hồn lập tức bộc phát khỏi cơ thể thí sinh, từng cơn bão táp vô hình, như thể những con rồng ngủ say vừa mới tỉnh lại.