Du Tiểu Mặc cũng chú ý tới nét mặt của họ, tuy nói thực lực của bốn người có vẻ không tệ, nhưng mà, chưa nói tới Lăng Tiêu, thì thực lực của mấy người khu một cũng rõ như ban ngày mà, chẳng lẽ họ cứ chắc chắn rằng mình sẽ thắng như vậy sao?
Du Tiểu Mặc không nhịn được liền quay sang hỏi Đồng Việt Húc.
Đồng Việt Húc hơi suy nghĩ một chút, “Ta đoán có lẽ là phương thức tu luyện của học khu A khác biệt.”
Ngay cả Phong Trì Vân khi nghe những lời này cũng không giấu nổi kinh ngạc.
Du Tiểu Mặc nghe mà vẫn thấy mơ hồ: “Cách tu luyện thì có gì khác nhau chứ, chẳng lẽ không phải chỉ có một kiểu tu luyện thôi sao?”
Đồng Việt Húc lắc đầu: “Không phải thế, ở học khu B ngoại trừ vào thâm sơn rèn luyện và lên đài thi đấu, thì đặc sắc lớn nhất chính là linh khí trong bốn viện Xuân Hạ Thu Đông, nhưng mà, học khu A thì không có, phòng ở chỉ là một căn phòng bình thường, nhưng học khu A lại có một nơi gọi là Sở Tu Luyện, có thể giúp cho tu vi của đan sư và tu luyện giả tăng lên nhanh chóng, nghe nói là liên quan tới linh mạch dưới mặt đất, còn tốt hơn cả tu luyện trong phòng lầu, nhưng cụ thể là thế nào, thì ta cũng không rõ lắm.”
“Sở Tu Luyện còn tốt hơn cả phòng lầu?”
Du Tiểu Mặc đột nhiên có chút chờ mong với học khu A, cơ mà… Hắn lại nhớ tới một việc Xà Cầu đã nói với hắn trước kia, cũng liên quan tới linh mạch dưới mặt đất.
Nếu như tòa Sở Tu Luyện này có liên quan tới linh mạch, nhỡ đâu một ngày nào đó linh mạch kia bị khô kiệt, chẳng phải Sở Tu Luyện này cũng biến mất?
Đồng Việt Húc nói tiếp: “Ta nghĩ họ sẽ tự tin như vậy, cũng là bởi vì đã từng tu luyện ở Sở Tu Luyện ấy, cho nên thực lực đã được tăng lên không ít.”
Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu, người nọ đã bước lên bệ đá, trước mặt y là một đối thủ mặc đồ đen, là một nam tử có hình thể rất cường tráng, tuy chiều cao của Lăng Tiêu đã cỡ 1m9, nhưng so với nam tử này, y còn thấp hơn tới nửa cái đầu.
Đúng lúc này, một vị trưởng lão họ Đường đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngũ trưởng lão, nam nhân gọi là Lăng Tiêu này chính là người đứng đầu giải đấu của học khu A sao?”
Ngũ trưởng lão gật đầu nói: “Đúng vậy, theo ý ngươi thì hắn có thể đánh thắng được Ngư Văn không?”
Đường trưởng lão liếc nhìn Lăng Tiêu, thực lực của người nọ quả thật không tệ, có thể lấy chiến thắng trong giải đấu, hiển nhiên là rất có bản lĩnh trong đơn chiến và hỗn chiến, nhưng mà… Xem tu vi của y, hình như chỉ có Tinh cảnh năm sao, đối với Ngư Văn đã ở Sinh cảnh một sao mà nói, vẫn có chút không đủ.
Đường trưởng lão nói: “Ngư Văn là người có thực lực mạnh nhất ở đây, mặc dù hắn chưa lọt vào được bảng xếp hạng, nhưng thực lực cũng gọi là nổi bật ở học khu A, quan trọng hơn là, thời gian hắn đến đây vẫn chưa tới một năm, ta cho rằng, Lăng Tiêu không thể là đối thủ của Ngư Văn.”
Ngũ trưởng lão vuốt râu, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt đầy ẩn ý.
Đường trưởng lão thấy thế, kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ ngũ trưởng lão cho rằng hắn có thể thắng được Ngư Văn?”
Ngũ trưởng lão nhìn về phía bệ đá kia, rồi nói: “Điểm ấy, ngươi cứ xem đi thì biết, hắn tuyệt đối không hề đơn giản như vẻ bề ngoài đâu.”
Đường trưởng lão cũng quay sang nhìn, đúng lúc thấy Ngư Văn rơi xuống khỏi bệ đá, không khỏi trợn mắt, mới bắt đầu mà Ngư Văn đã thất bại rồi sao?
Ngũ trưởng lão cười nói: “Thiếu chút nữa đã quên nói cho ngươi biết, thời điểm hỗn chiến, hắn là người đã nhẹ nhõm đánh thắng mười đối thủ cùng một lúc, trong đó còn có hai người mang thứ hạng cao hơn hắn.”
Đường trưởng lão dùng ánh mắt khó mà tin nổi nhìn Lăng Tiêu thong thả bước xuống bệ đá, lại có thể che giấu thực lực, bảo sao mới nãy lão đột nhiên cảm thấy mình không nhìn thấu được người này, một người có thể đánh thắng Ngư Văn một cách thoải mái như vậy, xem ra thực lực phải mạnh hơn Ngư Văn không ít, đợi tới khi y chính thức trở thành học sinh khu A, chắc có thể chen chân vào bảng một trăm người đứng đầu rồi.
Kết quả cuối cùng là, chỉ có một mình Lăng Tiêu dùng tư thế chiến thắng để qua cửa, hơn nữa cũng là người duy nhất đánh cho đối thủ rơi khỏi bệ đá.
Về phần Vinh Hiên và Tần Chương, vốn Vinh Hiên có thể trở thành người thứ hai qua cửa, nếu không phải lúc đấu tới hiệp thứ năm, hắn bất cẩn dẫm vào biên giới, một chân rơi xuống khỏi bệ đá.
“Tiếp theo là học sinh khu hai, những người được ta gọi đến thì bước lên phía trước.” Ngũ trưởng lão quay lại nói với đám tân sinh đang vô cùng hồi hộp: “Người đầu tiên là Du Tiểu Mặc, thứ hai là Đồng Việt Húc, thứ ba là Phong Trì Vân, thứ tư là Sài Chính, thứ năm là Thanh Thu.”
Du Tiểu Mặc đột nhiên phát hiện hắn là người đầu tiên bị gọi tên đó, hơn nữa theo thứ tự này, hình như là gọi theo thứ tự trong giải đấu đây mà.
Đồng Việt Húc mỉm cười vỗ vỗ vai hắn, “Đi thôi, đến lượt chúng ta rồi.”
Du Tiểu Mặc đi đến trước mặt đối thủ của hắn, là một thanh niên luôn giữ một nụ cười trên môi, có vẻ là một người rất nhã nhặn, nhưng thực lực của người này không hề yếu, cấp bảy hạ phẩm, rất không tệ.
“Ngươi chính là người chiến thắng giải đấu sao?” Thanh niên cười ha ha mở miệng nói.
Du Tiểu Mặc nhẹ gật đầu: “Ta là Du Tiểu Mặc, xin chỉ giáo.”
Thanh niên cười nói: “Du Tiểu Mặc tiếng tăm lẫy lừng, ta nghe nói ngươi là đồ đệ của Đoàn đại sư, có phải Đoàn đại sư đã dạy rất nhiều thứ tốt cho ngươi, nên ngươi mới có thể dùng lực thực cấp sáu hạ phẩm để chiến thắng giải đấu?”
Du Tiểu Mặc kinh ngạc, sao nghe mấy câu này có cảm giác không thể xuôi tai nổi, chẳng lẽ là do hắn hiểu sai rồi hả? Sau khi kịp phản ứng, hắn bình tĩnh trả lời: “Nếu ngươi đã muốn biết như vậy, không bằng tự mình cảm nhận là được.”
Dáng cười của thanh niên vẫn không đổi, “Ta đang mong đợi đây, cũng không biết, người đứng đầu như ngươi sẽ sống sót nổi mấy hiệp trong tay ta.”
Người này, vừa mở miệng nói chuyện đã mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng chán ghét.
Du Tiểu Mặc thật sự rất hy vọng người này đừng nói gì thì tốt hơn.
Sau khi dứt lời, hai người đồng thời kéo dài khoảng cách, sau khi trải qua hỗn chiến, Du Tiểu Mặc đã biết cái gì gọi là ra tay trước mới có lợi thế, hắn bắn một cái Linh Tê Chỉ mang tính thăm dò về phía thanh niên.
Thanh niên thấy thế, cười khinh bỉ, dùng một bức tường linh hồn lấp kín đã dễ dàng chặn lại công kích của Du Tiểu Mặc, đồng thời cười khẩy: “Đây là thực lực của ngươi sao? Người chiến thắng giải đấu, cũng không hơn gì cái này, nếu như ngươi không còn chiêu khác, tiếp theo sẽ tới lượt ta công kích.”
Thanh niên phất tay làm tan bức tường linh hồn trước mặt gã, sau đó nhanh chóng kết mấy cái thủ ấn, một dòng sức mạnh linh hồn rộng lớn lập tức bạo phát ra khỏi co thể gã, hóa thành một con báo vô hình lao về phía Du Tiểu Mặc…
Du Tiểu Mặc biết rõ nếu dùng Linh Tê Chỉ thì không thể chống lại được, dứt khoát dựng lên một bức tường linh hồn để ngăn cản, nhưng điều làm hắn khiếp sợ đã xảy ra, lúc sắp va vào bức tường linh hồn, con báo vô hình kia đột nhiên chia thành hai, một con đánh thẳng vào bức tường linh hồn đang ngăn cản nó, còn một con đột nhiên rẽ qua hướng khác, tấn công hắn từ phía bên cạnh.
Thanh niên đối diện cười lớn: “Tiểu bằng hữu, ở đây không phải là nơi dùng mấy đồ trẻ con này như học khu B đâu, hôm nay ngươi nên cẩn thận nếm thử mùi vị thất bại, sau này nhớ sống cho cẩn thận.”
Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, trong giây lát nữa con báo kia sẽ cắn trúng hắn thì dưới chân đột nhiên như thể có một cơn gió lốc được sinh ra, bắt đầu chuyển động, một giây sau, con báo lao thẳng vào tàn ảnh đang đứng im tại chỗ của Du Tiểu Mặc.
Cách đó không xa, Du Tiểu Mặc nhìn qua vết nứt trên bệ đá, thở phào một tiếng.
Cũng may mà hắn tránh kịp, chứ mà bị đánh trúng thì chỉ sợ hắn sẽ bị bay ra khỏi bệ đá luôn quá.
Hắn đột nhiên cảm thấy may mắn, cũng may mà mấy ngày này Lăng Tiêu đều huấn luyện tốc độ cho hắn, tuy chỉ có hai ngày ngắn ngủi, nhưng hiệu quả thật đáng kể.
Chỉ là hai con báo này có uy lực còn lớn hơn cả cự mãng của Chung Cảnh Sơn, nếu không phải hắn đề phòng từ trước chắc đã sớm bị thương rồi.
Du Tiểu Mặc tò mò nhìn thanh niên, chiêu kia của gã rất hay ho, đánh được nửa đường thì đột nhiên chia làm hai, đúng là có tác dụng rất đặc biệt, nếu như thật sự có thể học được, sẽ rất có lợi cho hắn.
Du Tiểu Mặc ngẫm lại thủ ấn lúc nãy của thanh niên, nhưng không thể nhớ rõ, bởi vì khi ấy hắn không chú ý lắm, nhưng đã là sức mạnh linh hồn của mình, chắc quyền khống chế vẫn ở trong tay mình đúng không.
“Mẹ, lại bị hắn tránh thoát.” Hiển nhiên là thanh niên kia không hề hài lòng với kết quả này, khẽ chửi thề một tiếng, “Nhưng lần sau thì không dễ dàng như vậy đâu.”
Nói xong câu đó, thanh niên lại tiếp tục phát động công kích.
Lúc này, Du Tiểu Mặc lập tức dựng lên vài bức tường linh hồn bao quanh, bảo vệ bản thân thật kỹ càng, sau đó mới bắt đầu kết thủ ấn.
Hai con mãng xà hung hăng nện vào bức tường linh hồn, chỉ một lát sau, bức tường kia đã phát ra âm thanh vù vù, bởi vì sức mạnh linh hồn đã bị hắn phân tán mất, cho nên độ chắc chắn không còn được như trước, chỉ ba giây sau, trên bức tường đã xuất hiện một vết nứt, lan rộng ra khắp nơi.
Khi khắp bức tường tràn đầy vết nứt, một tiếng ầm ầm đinh tai vang lên, bức tường phòng thủ của Du Tiểu Mặc thành mảnh vỡ, nhưng một giây trước khi bức tường kia vỡ vụn, Du Tiểu Mặc đã lập tức lui ra ngoài, chỉ là dư âm kia vẫn ảnh hưởng nhẹ tới hắn.
Cũng may mà thủ ấn của hắn đã hoàn thành rồi.
Hoàng Ấn màu vàng xoay tròn giữa hai tay Du Tiểu Mặc, ẩn chứa một dòng năng lượng cực lớn, chỉ trong thoáng chốc đã làm cho những người ở chỗ này biến sắc, đặc biệt là thanh niên đối diện.
Tuy gã có nghe nói về thủ ấn của Du Tiểu Mặc, nhưng lại không hiểu rõ tỉ mỉ về tình hình trận chiến.
Du Tiểu Mặc tặng cho gã một nụ cười, “Học trưởng, nếm thử Tu Di Hoàng Ấn của ta đi!”
CHƯƠNG 297: NHẬP HỌC
Sắc mặt thanh niên thoáng cái đã khó coi như thể nuốt phải một con ruồi.
Du Tiểu Mặc cũng chẳng thèm quan tâm tới việc gã có đỡ nổi chiêu này hay không, hắn đang rất muốn cho vị học trưởng đây biết rõ, vị trí đứng đầu đã tới tay hắn như thế nào.
Nói xong, hắn liền đẩy Hoàng Ấn giữa hai tay ra.
Năng lượng linh hồn dồi dào tới điên cuồng lập tức xé gió lao về phía thanh niên, những nơi Hoàng Ấn đi qua, không gian đều bị vặn vẹo tới không thành hình, cả mặt đất cũng không thể chịu được áp lực của nó mà vỡ vụn.
Thanh niên run rẩy, gã tự hiểu được bản thân mình, căn bản là gã không thể tiếp nổi một chiêu này, nhưng sao gã có thể ngồi chờ chết như vậy được, thanh niên lập tức nâng hai tay lên, một dòng sức mạnh linh hồn mạnh mẽ nhanh chóng ngưng tụ lại trước mặt gã, so với bức tường linh hồn lúc này thì bức tường này còn dày gấp ba bốn lần.
Sau khi ánh sáng màu vàng của Hoàng Ấn lập lòe vài cái, dưới ánh mắt khiếp sợ của mọi người, hung hăng nện vào vách tường linh hồn của thanh niên nọ.
“Ầm!”
Một cơn chấn động cực mạnh truyền tới từ nơi hai nguồn năng lượng giao nhau, như thể cuồng phong bạo vũ, lan ra xung quanh trong nháy mắt, chỉ hai giây sau, mọi người liền nghe được một tiếng ‘Rắc’, khe hở lan tràn khắp nơi, bức tường linh hồn của thanh niên kia đã bị đập tan thành nhiều mảnh vỡ.
Nhưng mà, điều làm người ta khiếp sợ nhất không chỉ có vậy, mà hình như viên Hoàng Ấn kia chỉ bị tổn thất một nửa năng lượng mà thôi, hình thái cũng nhỏ hơn trước một chút, nhưng bên trong vẫn đang ẩn chứa một luồng năng lượng mạnh mẽ, sau khi bức tường ngăn cản nó đã bị vỡ vụn, Hoàng Ấn chỉ chần chừ một lát rồi tiếp tục lao thẳng về phía thanh niên.
Cũng may, Đường trưởng lão luôn trong tư thế sẵn sàng lập tức bay lên đài đẩy thanh niên kia ra.
Hoàng Ấn đập thẳng vào mặt đất tạo thành một cái hố lớn, cả nửa bệ đá đều bị hủy.
Đứng trước cách cái hố kia không xa, thanh niên với sắc mặt tái nhợt ngã ngồi trên mặt đất, nếu như không phải có Đường trưởng lão ta tay, rất có thể gã đã chết.
Du Tiểu Mặc thở phì phò, cũng hơi giật mình khi nhìn thấy cái hố lớn kia.
Hắn nhớ rõ vào trận đấu hai ngày trước, Sài Chính cũng dùng thế chính diện để đón một chiêu này của hắn, nhưng khi ấy đâu có tạo thành hiện tượng này.
Du Tiểu Mặc phỏng đoán, tuy cấp bậc của thanh niên nọ cao hơn Sài Chính, nhưng sau lưng gã không có một Sài gia để làm chỗ dựa, bởi vậy mà thủ đoạn không cao bằng Sài Chính chăng.
Đường trưởng lão nhìn chằm chằm cái cái hố lớn ấy, ánh mắt lại chuyển qua Du Tiểu Mặc, cũng chỉ dùng hai chiêu đã đánh bại đối thủ, xem ra tân sinh năm nay có vẻ rất khủng khiếp.
Đường trưởng lão lập tức tuyên bố: “Ván này, Du Tiểu Mặc thắng!”
Thanh niên không cam lòng mà đưa thẻ của mình cho Du Tiểu Mặc, thua là thua, dù không cam tâm đến mấy cũng chẳng thể hay đổi được sự thật này.
Du Tiểu Mặc hào hứng lấy thẻ của mình ra, sau khi quẹt mười điểm của thanh niên qua mới trả lại cho gã.
Thanh niên nhìn chằm chằm vào tấm thẻ đỏ trên tay hắn tới sững sờ, đột nhiên đỏ mặt, bây giờ gã mới ý thức được, hành vi khiêu khích của mình lúc trước ngu xuẩn tới cỡ nào.
Du Tiểu Mặc không đếm xỉa gì tới suy nghĩ của gã, hắn vội vàng chạy đến trước mặt Lăng Tiêu, giơ ngón tay cái lên đầy đắc ý, “Lăng Tiêu, em cũng thắng nè!”
Lăng Tiêu cầm chặt ngón cái của hắn, khẽ nheo mắt lại rồi nói: “Vừa nãy tốc độ của em rất không tồi!”
Du Tiểu Mặc lập tức chột dạ, muốn rút lại ngón cái của mình, nhưng lại bị Lăng Tiêu siết nhẹ, nhưng cũng như Lăng Tiêu đã nói rồi đó, cuộc tỉ thí này không chỉ chứng minh thực lực của hắn trước mặt những người của học khu A, mà còn chứng minh rằng hai ngày huấn luyện tốc độ trong không gian hoàn toàn có hiệu quả.
“Được rồi được rồi mà, cùng lắm thì sau này em sẽ ngoan ngoãn huấn luyện là được chứ gì.”
Với ánh nhìn chằm chằm của Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc cũng chỉ có thể thỏa hiệp thôi, thực ra trong lòng rất cũng rất vui vẻ, cảm giác nhận được thành quả thực sự rất tuyệt.
Lăng Tiêu cười ha ha: “Vậy thì tốt, sau này mỗi ngày sẽ tăng thời gian huấn luyện lên một canh giờ nữa.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Một lúc lâu sau, hắn túm lấy tay áo Lăng Tiêu, khóc tóc thảm thiết: “Đừng mà, hai canh giờ quá quá quá lâu, em còn muốn tu luyện, em còn muốn luyện đan nữa mà, chúng ta hãy lùi một bước, chỉ thêm nửa canh giờ nữa thôi có được không?”
Lăng Tiêu nói: “Được!”
Du Tiểu Mặc, “…” Sao đồng ý nhanh quá vậy?
Hắn hối hận rồi, nếu sớm biết thế thì đáng ra lúc nãy hắn nên tranh thủ nói bớt một canh giờ có phải hơn không, hắn lại cảm giác mình bị Lăng Tiêu đùa bỡn rồi.
Cũng không lâu lắm, bốn người khác đã phân ra thắng bại.
Ngoại trừ Đồng Việt Húc miễn cưỡng sống sót qua năm hiệp, thì ba người còn lại đều thua.
Du Tiểu Mặc tập trung quan sát, mới phát hiện ngoại trừ đối thủ của Đồng Việt Húc là một đan sư cấp sáu thượng phẩm, thì những người khác bởi vì thực lực khá cao, cho nên đối thủ của họ đều là đan sư cấp bảy.
Nói cho cùng thì giữa cấp sáu và cấp bảy vẫn luôn tồn tại một đường ranh giới rất lớn, khác hoàn toàn so với sự chênh lệch giữa cấp sáu trung phẩm và thượng phẩm, có thể nói cấp bảy là một sự thăng hoa, ba người kia đều không thể sống sót nổi, tất cả thua hết trong hiệp thứ ba.
Đương nhiên cũng có khả năng là vì Du Tiểu Mặc đánh bại thanh niên kia làm mấy người ở học khu A bị kích thích, họ cũng không muốn bị mất mặt như thanh niên nọ, cho nên mấy vị lão sinh còn lại lập tức dùng hết tám chín phần thực lực, đánh cho đám tân sinh không thể phản kháng nổi.
Về sau, Đằng Tử Tâm cũng dựa vào một thân bản lĩnh để sống sót qua năm hiệp, thậm chí còn không hề có một chút chật vật nào, nếu như đấu thêm mấy hiệp nữa, nói không chừng nàng thực sự có thể chiến thắng đối thủ.
Nhưng sau Đằng Tử Tâm thì không còn ai sống sót nổi qua cửa ải này nữa rồi, cuối cùng, người chính thức có thể dùng tư thế thắng lợi để bước qua cửa chỉ có bốn người, nhìn thì có vẻ rất ít, nhưng so với những năm qua, đã nhiều hơn ba người rồi đó.
“Được rồi, bây giờ tất cả mọi người hãy đi theo ta.” Ngũ trưởng lão đứng dậy, nhìn về phía một đám người vui buồn lẫn lộn, bình tĩnh nói, rồi quay lưng đi.
Mọi người lập tức thu lại cảm xúc trên mặt, vội vàng đi theo.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đi ngay sau cùng, tuy việc còn phải qua cửa làm cho họ hơi bất ngờ, nhưng mà kết thúc rất tốt đẹp, mười điểm không nhiều, nhưng có thì vẫn hơn không mà.
Học khu A cũng như học khu B, nằm trong một nơi lõm vào trong lòng núi, hơn nữa diện tích không chỉ lớn gấp đôi học khu B, nhìn từ phía trên, như một mô hình toàn những công trình kiến trúc cao lớn, chỉ cần biến nhỏ lại thêm một chút là có bản mẫu rồi.
Trên đường, vì ngũ trưởng lão có việc bận, nên người dẫn học sinh trở thành Đường trưởng lão.
Đường trưởng lão dẫn họ đi thẳng tới ký túc xá.
Học khu A không giống như học khu B, không chia thành bốn viện Xuân Hạ Thu Đông, cũng không căn cứ vào thực lực mà phân chia ký túc xá, nhưng vẫn có một điểm chung, đó là phí thuê phòng.
“Có một số việc lão phu phải nhắc trước, điều hiện ký túc xá ở học khu A chỉ có hai loại, đó chính là tốt và xấu, tốt thì có loại phòng đơn, một ngày nộp hai điểm, phòng nhiều người là ba điểm, xấu thì cũng có phòng đơn và phòng dành cho nhiều người, bài trí trong phòng khá đơn giản, cũng không cần nộp tiền phòng, mọi người ở đây cũng không cần vì mặt mũi mà miễn cưỡng, bởi vì sau này các ngươi sẽ biết, số điểm trong thẻ còn có một công dụng quan trọng hơn, bây giờ, mọi người tự chọn đi, chọn tốt thì qua bên phải, xấu thì qua bên trái.”
Sau khi Đường trưởng lão dứt lời, cũng không can thiệp vào ý định của mọi người nữa.
Vì vậy, tất cả bắt đầu lựa chọn theo suy nghĩ của bản thân, cũng không biết mọi người đều nghe lời Đường trưởng lão hay là do ý định riêng, đa số đều tới tấp chọn xấu.
Mặc dù ở phòng loại tốt thì mỗi ngày chỉ cần nộp có hai điểm, nhìn thì có vẻ không nhiều, nhưng được ở miễn phí, ai mà không thích, những người đứng ở chỗ này, trừ đi vài người có chút của cải, thì đa số đều là người đơn độc, cũng chịu được khổ sở.
Du Tiểu Mặc cực kỳ dứt khoát kéo Lăng Tiêu đứng qua bên phải.
Như Đường trưởng lão đã nói, đã có điều kiện thì sao không hưởng thụ, hắn đâu có ngu.
Hơn nữa nếu đến lúc đó mà thật sự thiếu điểm thì chuyển đi cũng chưa muộn, dù sao học viện cũng đâu có cấm học sinh được chuyển đi.
Trừ họ ra thì Đồng Việt Húc và Phong Trì Vân cũng đứng qua bên phải, đương nhiên, đám người Đằng Tử Tâm cũng thế, đối với bọn họ, từ trước tới nay điểm số không phải là vấn đề, thể diện mới là thứ quan trọng nhất.
Du Tiểu Mặc cứ trưởng Phong Trì Vân sẽ chọn bên trái chứ, thấy hắn đi tới cũng không cầm lòng được mà hỏi: “Ngươi nhìn có vẻ rất giống một người biết tiết kiệm, sao lại chạy qua bên này?”
Phong Trì Vân thản nhiên nói: “Không sao, đến lúc cần thì chuyển đi là được, không quan trọng lắm.”
Rõ ràng là có chung suy nghĩ với hắn nè, bảo sao hắn càng nhìn Phong Trì Vân càng thấy thuận mắt.
Du Tiểu Mặc nở nụ cười.
Sau đó, Đường trưởng lão để một vị trưởng lão khác dẫn những người bên trái đi, còn chính ông thì tự dẫn đám người Du Tiểu Mặc đi tới nơi có phòng ở chất lượng tốt.
Sau khi đi vài bước, Đường trưởng lão hỏi: “Mấy người các ngươi, có ai muốn thuê chung không?”
Mọi người lập tức lắc đầu, kể cả là bạn thân cũng chưa chắc đã chịu thuê chung, nói tiếp, mọi người cũng không thiếu mấy điểm số.
Đường trưởng lão không nói gì nữa, vừa đi vừa bố trí gian phòng cho họ, Du Tiểu Mặc cố gắng kéo Lăng Tiêu đi ở phía sau cùng, cho nên hai người chính là người cuối cùng được an bài.
Đường trưởng lão đẩy cánh cửa căn phòng ra, ánh mặt trời chiếu vào trong làm sáng rõ mấy món nội thất có vẻ không tệ, màu sắc của căn phòng rất hài hòa, ông nói với Du Tiểu Mặc: “Ngươi hãy ở phòng này đi.”
Du Tiểu Mặc liếc nhìn Lăng Tiêu đầy vướng mắc, cuối cùng vẫn mang khuôn mặt đỏ ứng đi tới nói thẳng: “Đường trưởng lão, hai người bọn con ở cùng một gian là được rồi, ngài không cần bố trí gian khác nữa đâu.”
Đường trưởng lão hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn qua lại giữa hai người, nhưng dù sao thì ông cũng là người đã từng chứng kiến sóng to gió lớn, gặp chuyện thế này phản ứng nhiều nhất cũng chỉ là ngạc nhiên một thoáng mà thôi, Đường trưởng lão nói: “Các ngươi thích là được, ngoài ra, học khu A không có lớp học, tất cả việc tu luyện đều thuộc về tính tự chủ, cho nên bắt đầu từ ngày mai, hết thảy đều phải dựa vào bản thân các ngươi rồi.”
Nói xong Đường trưởng lão liền rời khỏi đây.