Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 309-310: Núi trọng lực

Núi Trọng Lực và Sở Tu Luyện có một sự khác biệt rất lớn.

Đó chính là Núi Trọng Lực được khảm vào bên trong núi, cửa vào duy nhất là một cái cửa động đen như mực, bên trên là một tấm biển với ba chữ cứng cáp – Núi Trọng Lực!

Du Tiểu Mặc nói: “Nghe nói đá để tạo thành Phòng Trọng Lực là khai quật từ trong ngọn núi này, sau đó bị học viện đào thành một sân huấn luyện trọng lực, nếu là thế thật, thì không biết diện tích của núi trong lực này lớn bao nhiêu nhỉ.”

Lăng Tiêu nghiêng đầu nói, “Hình như ở cửa có nội quy của Núi Trọng Lực, qua xem sao.”

Hai người đi qua, bên phải cửa động, đúng là có vài chữ được khắc vào bằng đao.

Bởi vì người đọc quy tắc khá nhiều, trong trong ngoài ngoài vây thành mấy lớp, cho nên Du Tiểu Mặc có cố kiễng chân cũng chỉ thấy được mỗi hai chữ ‘Quy tắc’.

Lăng Tiêu cúi đầu xuống cười khẽ với hắn: “Cần ta bế em lên không?”

Du Tiểu Mặc lập tức lắc đầu, “Không cần.”

Ở đây có nhiều người như vậy, sẽ mất mặt lắm đó.

Cũng may mà quy tắc của Núi Trọng Lực chỉ có lèo tèo mấy câu mà thôi, những người kia đọc xong rất nhanh, cả đám đều quay người đi vào trong núi, rốt cục thì cũng đến lượt Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu.

Quy tắc thứ nhất, ở Núi Trọng Lực cấm không được công kích người khác, một khi bị phát hiện, lập tức trục xuất khỏi học viện, rất nghiêm khắc, cho nên dù có nhìn thấy kẻ thù giết cha, thì cũng chỉ có thể cố mà nhịn.

Quy tắc thứ hai, Núi Trọng Lực không áp dụng hình thức thu phí, cho nên muốn ở bao nhiêu là tùy khả năng của người đó, không cần lo lắng tiêu hao điểm số, có điều để ghi chép tin tức, mỗi lần vào phải quét thẻ của mình ở trước cửa, nhưng cũng có thể bỏ qua, điều này không bắt buộc.

Dòng thứ ba không phải là quy tắc, mà là nhắc nhở, bên trên đó nói trọng lực trong núi sẽ tăng dần từ ngoài vào trong, cho nên đừng vọng tưởng một bước lên trời.

Đọc xong, hai người liền đi vào.

Không gian tối tăm trong lòng núi được mười viên dạ minh châu chiếu rọi, sáng như ban ngày.

Đây là một nơi vô cùng rộng rãi, cứ như một cái sân vận động vậy đó, có khoảng hai trăm người đang tụ tập ở đây, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu vừa bước vào, âm thanh trò chuyện của mấy trăm người cộng lại như cái chợ vỡ, mãi cho tới khi mười cánh cửa trên vách tường mở ra rồi, âm thanh mới yên lặng một chút.

Bởi vì có quá nhiều người muốn vào, để tránh tình trạng mọi người chen chúc ở một cửa, cho nên học viện cố ý làm ra mười cái cửa nhỏ, mỗi cửa nhỏ có thể để năm người đi vào cùng lúc, thực ra cũng chẳng nhỏ lắm.

Lúc đến phiên Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, một vị trưởng lão đứng bên cạnh cửa đột nhiên lên tiếng: “Các ngươi có cần mua đá truyền tống không?”

Du Tiểu Mặc hơi sững sờ, đương nhiên hắn biết rõ đá truyền tống là thứ gì, cứ tưởng lần này học viện tìm thấy lương tâm, cho nên mới không thu phí chứ, không ngờ còn có cả vụ này.

Im lặng mấy giây, Du Tiểu Mặc hỏi: “Một viên đá truyền tống hết bao nhiêu điểm thế ạ?”

Vị trưởng lão kia nói: “Năm điểm.”

Du Tiểu Mặc lập tức xua tay đi vào trong núi: “Thế thì con không mua đâu.”

Thực ra năm điểm cũng không nhiều, nhưng lúc trở ra cũng chưa chắc đã cần dùng đến đá truyền tống, hơn nữa đã có viên đá kia, trong lòng sẽ cho rằng đã có đường lui, như vậy thì không đạt được hiệu quả của việc huấn luyện rồi.

Vị trưởng lão kia không nói gì, đưa mắt nhìn bóng lưng của hai người, sự thật là người thông minh sẽ không mua đá truyền tống.

Vừa bước chân vào trong lòng núi, Du Tiểu Mặc đã cảm thấy trọng lực hơi yếu tác dụng lên người.

Trọng lực này khác với trọng lực trong Phòng Trọng Lực, chỉ bằng một phần ba, ngoại trừ động tác hơi chậm lại, thì hắn vẫn có thể chuyển động cơ thể được, nhưng tốc độ đi đường chỉ bằng một phần ba lúc thường.

Phóng tầm mắt nhìn quanh, những người khác cũng như hắn, chỉ có Lăng Tiêu đứng cạnh hắn là thoải mái như chẳng có chuyện gì, tốc độ bước đi vẫn như lúc trước.

Lăng Tiêu hỏi: “Cảm giác thế nào?”

Du Tiểu Mặc nói: “Có thể đi vào thêm một đoạn, ở chỗ này không có hiệu quả gì.”

Lăng Tiêu nhìn tình huống phía trước, tất cả mọi người đã bắt đầu đi vào bên trong, nhưng khi họ đi tới một điểm giới hạn, tốc độ đột nhiên trở nên chậm hơn, chỉ nhanh hơn ốc sên một chút, y nhìn về phía mặt đất màu đen, bởi vì bên trong núi có thứ để chiếu sáng, cho nên có thể thấy rõ ràng từng đường kẻ màu vàng trên mặt đất.

Y nói: “Chỗ này hẳn là khu đầu tiên của núi trong lực, đi thêm hai trăm mét nữa sẽ là khu thứ hai.”

Du Tiểu Mặc nhíu mày, “Núi Trọng Lực còn phân khu nữa hả? Tổng cộng có mấy khu?”

Lăng Tiêu nói: “Đi xem thì biết.”

Vì phối hợp với tốc độ của Du Tiểu Mặc, cho nên Lăng Tiêu cũng thả chậm bước chân, bởi vậy dưới ánh mắt của người ngoài, Lăng Tiêu không có gì khác biệt.

Hai trăm mét không dài, nhưng sau khi Du Tiểu Mặc bước tới ranh giới giữa hai khu, trên trán đã thấm ra một lớp mồ hôi mỏng rồi.

Quả nhiên không thể xem thường Núi Trọng Lực được, kể cả khu thứ nhất, nếu như rèn luyện dài ngày ở đây, sau này đi ra ngoài toàn thân sẽ trở nên nhẹ như yến, tốc độ cũng nhanh hơn không ít.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Du Tiểu Mặc đột nhiên sáng lên.

Lăng Tiêu đang nhìn hắn, khẽ nhướn mày.

Du Tiểu Mặc kéo tay áo Lăng Tiêu, vui vẻ nói: “Lăng Tiêu, em nghĩ ra một cách rồi, sau này chúng ta không cần rèn luyện tốc độ trong không gian của anh nữa, chỗ này chính là một nơi rèn luyện rất tốt.”

Lăng Tiêu lập tức hiểu hắn đang có ý đồ gì, tuy rất có thể là vì hắn đang tránh né tia sét của Lôi Diễm báo, nhưng đề nghị này quả thật không tệ, y gật đầu thích thú, “Có thể thử một lần.”

Trong lòng Du Tiểu Mặc lén lút giơ lên biểu tượng ‘V’

Lăng Tiêu lại nói tiếp: “Nếu như hiệu quả không tốt, chúng ta cứ tiếp tục huấn luyện trong không gian.”

Du Tiểu Mặc đáp: “Được.” Hắn sẽ không để cho chuyện này xảy ra đâu.

Sau khi giải quyết xong họa lớn trong lòng, Du Tiểu Mặc cảm thấy cả người nhẹ nhóm hơn hẳn, mang theo tâm trạng vui vẻ, hắn bước từng bước tới gần đường kẻ vàng trên đất, trọng lực mạnh nhất của khu một lập tức ập lên người hắn.

Du Tiểu Mặc thở ra một hơi, quả nhiên là dần dần tăng, trọng lực ở khu hai gần như gấp đôi khu một, nhưng hắn vẫn còn cử động được, chỉ là tốc độ lại chậm hơn, xem ra trọng lực ở khu thứ ba chính là trọng lực dùng để thử thách họ lúc trước.

Hai người tiếp tục tiến tới khu thứ ba, đến khi trọng lực ở khu thứ ba tác dụng lên người hắn, Du Tiểu Mặc đột nhiên kinh ngạc, cảm giác vẫn chưa đủ.

Lúc trước hắn bước vào Phòng Trọng Lực thì đã bị ép đến không thể động đậy nổi, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy hình như vẫn còn chút sức, cơ thể nhẹ hơn trước một chút, hắn đem sự nghi ngờ này nói cho Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu liếc hắn một cái, “Đương nhiên là có sự khác biệt rồi, từ lúc thi đấu đến giờ đã qua mấy tháng, trong thời gian này không chỉ có tu vi của em tiến triển, mà còn huấn luyện trong không gian, nếu như tố chất thân thể còn chưa tăng lên, thì em có thể đi tự vẫn tạ tội được rồi!”

Du Tiểu Mặc bị y nói mà xấu hổ vô cùng, hắn đã quên béng mấy việc này, bình thường khi tu vi tăng thì tố chất thân thể cũng tăng, cộng với việc hắn đã bị sét đánh thiệt nhiều lần, thực lực cũng có tinh tiến, đương nhiên là phải khác biệt rồi.

Sau khi đi được vài chục trước, mồ hôi của Du Tiểu Mặc đã túa ra như mưa.

Chống tay vào đầu gối, thở hổn hển không ngừng, hắn đưa mắt nhìn đường kẻ vàng vẫn còn cách xa hơn ba trăm mét, cố gắng giữ vững tinh thần, nhất định phải đến được khu thứ tư.

Đang nghĩ ngợi, Lăng Tiêu đột nhiên giữ chặt vai hắn.

Du Tiểu Mặc quay đầu lại nhìn y, “Làm sao thế?”

Lăng Tiêu nói: “Hôm nay huấn luyện ở khu thứ ba.”

Du Tiểu Mặc không hiểu: “Vì sao?”

Lăng Tiêu hỏi ngược lại: “Em đến đây để rèn luyện, hay là đến để kiểm tra cực hạn của mình?”

Du Tiểu Mặc: “Ầy… Thì rèn luyện.”

Lăng Tiêu nói: “Bây giờ em mà bước vào khu thứ tư thì căn bản là chẳng nhúc nhích nổi, Núi Trọng Lực tồn tại không phải để học sinh kiểm tra cực hạn của mình, điều em cần làm bây giờ là, làm bản thân có thể chạy được ở khu thứ ba, sau khi em có thể chạy nhảy bình thường, lúc ấy có thể khiêu chiến khu thứ bốn.”

Du Tiểu Mặc nghiêm túc suy nghĩ từng lời y nói, đúng là rất có lý.

Lăng Tiêu lại nói: “Còn nữa, lúc rèn luyện, em có thể dùng sức mạnh linh hồn để phụ trợ, làm như thế có thể vừa rèn luyện cơ thể, vừa rèn luyện độ thuần thục của sức mạnh linh hồn.”

Du Tiểu Mặc gật đầu liên tục, nếu không có Lăng Tiêu nhắc nhở, thì hắn cũng chẳng nghĩ được nhiều như vậy.,

Du Tiểu Mặc lập tức thả sức mạnh linh hồn ra, cẩn thận dùng nó để bao trùm lấy toàn thân, quả nhiên cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn, hắn thấy Lăng Tiêu đứng im không nhúc nhích, tiện thể nói: “Anh không cần quan tâm tới em đâu, anh thử đi vào trong kiểm tra xem.”

Lăng Tiêu lắc đầu, “Ta không thể kiểm tra, sẽ bị người khác nhìn thấy.”

Nếu một người có tu vi Tiên cảnh một sao mà đi được tới cuối Núi Trọng Lực, thì người này nhất định dùng hack!

Du Tiểu Mặc biết rõ ý nghĩ của y, “Hay là anh về trước đi?”

Lăng Tiêu đáp: “Về cũng không có việc gì, ta nhìn em rèn luyện là được.”

Du Tiểu Mặc chép miệng, như thế thì thẹn thùng lắm á! Nhưng Lăng Tiêu đã quyết định rồi, hắn cũng không nói được gì, chỉ nói: “Tùy anh.”

Vì vậy, hắn bắt đầu chuyên tâm rèn luyện.

Mục tiêu đầu tiên là làm mình có thể chạy được, nhưng dù đã có sức mạnh linh hồn phụ trợ, thì việc hắn có thể làm bây giờ cũng chỉ là chậm rãi bước từng bước, mỗi một bước đều tốn tới ba đến bốn giây, nếu đạt đến tốc độ đi lại bình thường, chỉ sợ không thể làm được trong hôm nay.

Khi mặt trời xuống núi, toàn thân Du Tiểu Mặc đã ướt đẫm mồ hôi, bị Lăng Tiêu ôm về phòng.

CHƯƠNG 311: ĐẰNG TỬ DIỆP

Ngày hôm sau thức dậy, Du Tiểu Mặc chỉ cảm thấy mình hoạt bát gấp trăm lần hôm trước.

Tuy ngày đầu tiên rèn luyện chưa nhìn ra hiệu quả cụ thể, nhưng nếu cứ kiên trì, hắn tin tưởng hiệu quả nhất định sẽ vượt ngoài mong muốn của hắn, bây giờ hắn đã có cảm giác bước đi như gió lướt, thoái mái lắm luôn.

Trước khi ra cửa, Du Tiểu Mặc còn cố ý kéo Lăng Tiêu vào không gian tìm Lôi Diễm báo thử một chút, quả nhiên tốc độ đã tăng lên một ít, tuy không nhiều lắm, chỉ là mới một ngày đã có hiệu quả như vậy, càng làm cho hắn thêm kiên định với mục tiêu, nhưng quan trong nhất là, rèn luyện ở Núi Trọng Lực hoàn toàn miễn phí.

Hôm nay, Du Tiểu Mặc vẫn tới Núi Trọng Lực như trước.

Lăng Tiêu không đi cùng nữa, đã bị hắn đuổi tới khu thẻ đỏ rồi.

Phong Trì Vân nghe nói hôm qua hắn tới Núi Trọng Lực để huấn luyện, cho nên cũng muốn đi thử xem sao.

Gần đây Đồng Việt Húc không tới Sở Tu Luyện nữa, nhưng y lại bận luyện đan, trong khoảng thời gian này Đồng Việt Húc đã lên cấp quá nhanh, cơ bản không chắc cho lắm, vì vậy phải củng cố và ổn định lại nền tảng, nếu không sau này tỉ lệ luyện đan thành công sẽ rất thấp.

Trên đường, Du Tiểu Mặc tiện thể nói cho Phong Trì Vân những quy tắc và điều cần chú ý ở Núi Trọng Lực.

Hai người đi rất sớm, lúc đến nơi cũng chẳng có bao nhiêu người ở bên trong, trước khi vào, vị trưởng lão kia cũng đề cử đá truyền tống cho Phong Trì Vân, nhưng hắn từ chối.

Du Tiểu Mặc thong thả bước đến khu thứ ba.

Phong Trì Vân thì nhắm mắt theo sau hắn, thoạt nhìn bộ dạng còn rất thành thạo.

Du Tiểu Mặc nói: “Phong Trì Vân, thực lực của ngươi không tệ, sao lúc thử thách ở Phòng Trọng Lực lại không kiên trì thêm vài phút nữa?”

Phong Trì Vân lắc đầu: “Ta chỉ cần đảm bảo mình có thể nằm trong số mười người đứng đầu là được.”

Ý nghĩ này đúng là thoải mái, bảo sao ở một nơi đầy rẫy thiên tài như học viện Đạo Tâm mà hắn vẫn có thể đứng ở tốp đầu.

Du Tiểu Mặc nghĩ thầm, nếu như không phải có Đằng Tử Tâm và Sài Chính khiêu khích, lại còn thêm sự uy hiếp của lão đầu, thì chắc hắn cũng sẽ đảm bảo mình đứng trong mười hạng đầu là được.

Phong Trì Vân đã đột phá khỏi cấp sáu, trở thành đan sư cấp bảy hạ phẩm, sức mạnh linh hồn lúc này đã có sự thay đổi về cả chất lượng và số lượng, đan sư cấp sáu sao có thể so sánh nổi, cho nên Phong Trì Vân đứng ở khu thứ ba nhẹ nhõm hơn Du Tiểu Mặc một chút.

Chỉ là Du Tiểu Mặc cũng không phải ngồi không, mỗi phương diện của hắn đều lợi hại hơn những đan sư bình thường, không bao lâu nữa là hắn có thể đuổi kịp Phong Trì Vân rồi.

Đúng lúc này, Phong Trì Vân chỉ vào một người đứng phía trước: “Ngươi nhìn khu bốn xem, bên phải đó, cái người mặc áo đen kia kìa, nhìn hắn quen quen.”

Du Tiểu Mặc nhìn theo ngón tay Phong Trì Vân, đó là một nam tử có khuôn mặt khá lạnh lùng, ngũ quan anh tuấn như một kiệt tác điêu khắc hoàn mỹ, gương mặt của người nọ đã bị mồ hôi phủ kín, nhưng y vẫn kiên trì đi lại không ngừng.

Khuôn mặt của người này thật sự quen mắt, nếu như ngũ quan mềm mại hơn một chút, thì người này sẽ thành phiên bản nữ của Đằng Tử Tâm.

Không còn nghi ngờ gì nữa, người này hẳn là Đằng Tử Diệp.

Phong Trì Vân nói: “Thực ra nếu so sánh hai anh em họ, thì Đằng Tử Diệp mới là thiên tài thực sự của Đằng gia, Đằng Tử Tâm chỉ có thiên phú tốt hơn một chút thôi, lại có một sư phụ rất lợi hại, cho nên trong ánh mắt người ngoài, Đằng Tử Tâm mới là thiên tài xuất sắc nhất.”

Du Tiểu Mặc nói tiếp: “Thế nhưng mà thiên tài chân chính không chỉ cần thiên phú tốt, mà còn cần một trái tim biết tiến tới, cố gắng và mồ hôi cũng quan trọng như vậy đúng không.”

So với hắn, Phong Trì Vân càng hiểu rõ đạo lý này hơn.

Phong Trì Vân mỉm cười, không nói gì.

Tầm mắt hai người không hẹn mà cùng rời khỏi người Đằng Tử Diệp, họ sẽ không vì việc y là anh trai Đằng Tử Tâm mà ghét lây, rốt cuộc thì Đằng Tử Diệp là hạng người gì, thời gian sẽ trả lời họ.

Trải qua một ngày rèn luyện, tốc độ của Du Tiểu Mặc đã nhanh hơn một chút, hắn tin tưởng không lâu nữa, mình có thể đi lại như bình thường.

Sau khi mặt trời xuống núi, hai người cùng rời khỏi Núi Trọng Lực, cơ thể như trút được gánh nặng ngàn cân.

Du Tiểu Mặc thở phào nhẹ nhõm, hắn quay lại liếc nhìn Núi Trọng Lực, trước khi đi ra hắn còn cố ý nhìn thoáng qua Đằng Tử Diệp, người nọ vẫn đang cố gắng, không hề có ý định ra ngoài.

“Xem ra hôm nay hắn sẽ không về đâu.”

“Hình như hắn đã ở trong đó nửa tháng rồi.”

“Đằng Tử Diệp đúng là liều mạng, hắn không sợ cơ thể mình sẽ không chịu được sao?”

“Nghe nói nếu hắn mệt sẽ lui về khu ba nghỉ ngơi, sau khi nghỉ đủ rồi sẽ tiếp tục tới khu bốn để rèn luyện.”



Tiếng xì tào bàn tán truyền tới từ phía sau họ, đó là mấy người cũng đi ra khỏi Núi Trọng Lực như bọn họ, hình như mấy người này cũng là lão sinh, rất hiểu biết về Đằng Tử Diệp.

Tuy nhìn bộ dạng của Đằng Tử Diệp đúng là rất liều mạng, nhưng nơi tu luyện như Núi Trọng Lực này, thứ cần thiết nhất chính là kiên trì mới có hiệu quả, Du Tiểu Mặc cảm thấy, có lẽ hắn đã hiểu được một chút suy nghĩ của Đằng Tử Diệp rồi.

Cùng là nhân vật thiên tài của gia tộc, nhưng vẫn bị lấy ra so sánh với em gái của mình, không chỉ có thế, còn bị em gái mình hạ thấp, đối với một người làm anh trai, trong lòng sẽ có chút ít khó chịu.

Cho nên rất có thể là Đằng Tử Diệp không muốn bị hạ thấp, y yên lặng nỗ lực, nhưng có vẻ Đằng Tử Diệp rất ít khi xuất hiện, cho dù có thành tựu nổi bật hơn cả Đằng Tử Tâm, y cũng không tùy ý rêu rao.

Sau khi trở về phòng, Du Tiểu Mặc phát hiện tờ giấy Lăng Tiêu để lại trên bàn.

Trên tờ giấy viết, y muốn bế quan ở khu thẻ đỏ hơn một tháng, dặn dò hắn phải chăm sóc bản thân cho tốt, còn nữa, phải nhớ y nhiều vào đó.

Du Tiểu Mặc rất vui, tuy hơn một tháng sẽ tiêu hết ba bốn trăm điểm, nhưng trong khoảng thời gian Lăng Tiêu bế quan lần trước hắn đã bán được kha khá linh đan, mỗi tấm thẻ đều có khoảng hai ngàn điểm, đây đã là một khoản tiền lớn.

Lăng Tiêu đã muốn bế quan, thì hắn cũng tới Núi Trọng Lực bế quan luôn.

Hắn cũng bị sự kiện của Đằng Tử Diệp kích thích, nếu y có thể rèn luyện ở khu bốn, thì hắn cũng sẽ làm được, nhưng hắn vẫn chưa quên việc Lăng Tiêu bảo hắn phải rèn luyện tới khi có thể chạy nhảy ở khu ba mới thôi.

Trước khi tới Núi Trọng Lực bế quan, Du Tiểu Mặc đi tìm Đường Ngọc Lân, nói cho người nọ rằng hắn đi bế quan đây, dặn Đường Ngọc Lân nếu tìm được linh thảo thì cứ để đó, đợi hắn trở lại sẽ kết toán một thể.

Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc lại đi cùng Phong Trì Vân tới Núi Trọng Lực.

Khi hai người đi vào, quả nhiên lại thấy Đằng Tử Diệp đang đứng ở khu bốn.

Thực ra nếu Đằng Tử Diệp nôn nóng muốn tăng thực lực lên, thì có thể tới Sở Tu Luyện, thứ quan trọng nhất của đan sư không phải là tố chất cơ thể, mà là sức mạnh linh hồn.

Phong Trì Vân nhìn Du Tiểu Mặc đang rục rịch, cười nói: “Ngươi muốn tới khu bốn không?”

Du Tiểu Mặc do dự một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Không, ta đã hứa với Lăng Tiêu phải rèn luyện ở khu ba, còn khu bốn, đợi ta lên cấp bảy rồi nói sau.”

Phong Trì Vân nói: “Ta xem khí tức của ngươi, có vẻ sắp lên cấp rồi.”

Du Tiểu Mặc mừng rỡ nói: “Đúng thế, à đúng rồi, không phải ngươi đã là đan sư cấp bảy sao? Không định tới khu bốn thử xem hả?”

Phong Trì Vân liếc về phía Đằng Tử Diệp, lắc đầu, “Không được, ta muốn tiến bộ đến nơi đến chốn.”

Du Tiểu Mặc kích động vỗ vỗ vai Phong Trì Vân, “Tính cách của ngươi thật sự làm người ta rất thích đó.”

Một người làm mọi việc đều đến nơi đến chốn, sao có thể bị ghét đây.

Phong Trì Vân không hiểu việc này có gì đáng kích động, chỉ cười không nói gì thêm.

Sau mười ngày liên tục rèn luyện và thích nghi, Du Tiểu Mặc đã có thể đi lại bình thường ở khu ba, trong mười ngày này hắn chưa từng đi ra ngoài lần nào, Phong Trì Vân thì kiên trì được ba ngày, sau đó không tới thêm lần nào nữa, có vẻ là bận tới đài thi đấu và Sở Tu Luyện.

Lại qua mười ngày nữa, Du Tiểu Mặc đã có thể chạy chậm, dùng đường kẻ ngăn cách giữa hai khu làm điểm xuất phát và đích, hắn cứ chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng lại tăng tốc.

Cảnh tượng này đã hấp dẫn sự chú ý của không ít người.

Bình thường rất ít khi thấy đan sư tới Núi Trọng Lực, cho nên chung quanh đều là tu luyện giả.

Đối với rất nhiều người mà nói, việc chạy nhảy ở Núi Trọng Lực quả là khó khăn, đa số chỉ đợi tới khi có thể đi lại được bình thường là đã chuyển tới khu kế tiếp, rất ít người lại làm như Du Tiểu Mặc, vừa chạy, vừa nhảy.

“Người này là ai vậy? Lúc trước chưa gặp bao giờ.”

“Với thực lực của hắn bây giờ, có vẻ đã tới khu bốn được rồi, chẳng biết vì sao hắn cứ cố rèn luyện ở đây.”

“Ta lại cảm thấy phương pháp rèn luyện của hắn không tệ.”



Không có mấy người ở học khu A biết tới Du Tiểu Mặc, mọi người chỉ biết hắn là một đan sư, mà chuyện một đan sư có thể làm được, tại sao tu luyện giả bọn họ lại không thể, vì vậy, trong lúc Du Tiểu Mặc không hề hay biết, đã có một đợt hiệu ứng bươm bướm xảy ra.

Đằng Tử Diệp nghe được tiếng ồn ào truyền đến từ phía sau lưng, quay đầu lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía khởi điểm của tiếng ồn.

Một nơi cách khoảng ba đến bốn trăm mét, có một thiếu niên đang cố gắng chạy bộ.

Đằng Tử Diệp cũng không nhận ra Du Tiểu Mặc, nhưng trong khoảng thời gian này luôn nhìn thấy hắn, sự cố chấp của hắn làm Đằng Tử Diệp nghĩ đến chính mình, vô thức nhìn chăm chú hơn, ngay thời điểm y muốn thu ánh mắt lại, bên kia đã truyền tới tiếng vang không nhỏ.

“A, hắn muốn lên cấp.”

Không biết là tiếng kinh hô của ai.

Đằng Tử Diệp phát hiện trên người thiếu niên truyền đến một đợt sóng linh Hồn Cực mạnh, đó là dấu hiệu lên cấp, không lâu trước kia y đã từng trả qua, việc khiến y ngạc nhiên chính là, thiếu niên có vẻ rất trẻ, nhưng lại sắp lên cấp bảy rồi.

.

Hiệu ứng bươm bướm: Hiểu đơn giản là một cái đập cánh của con bướm nhỏ bé cũng có thể gây ra sự thay đổi (dù rất nhỏ), dẫn đến kết quả là những thay đổi lớn về thời tiết như cơn lốc tại một địa điểm cách nơi con bướm đập cánh hàng vạn km.

back top