Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 325-326: Hủy bỏ thí luyện đấu

“Liệu chúng ta thay quần áo khác rồi có bị phát hiện không?” Du Tiểu Mặc hơi lo lắng, sau khi ra khỏi không gian hắn mới nghĩ đến vấn đề này.

Dù sao hai người họ cũng được coi là tới thâm sơn rèn luyện mà, ai lại có thời gian rảnh rỗi để thay đồ chứ, đương nhiên, đây không phải là tuyệt đối.

“Em nghĩ nhiều quá.” Lăng Tiêu nói.

Đến lúc ấy, làm gì còn ai có tâm trí mà để ý ngươi mặc quần áo khác chứ, mà dù có phát hiện ra, cũng chẳng để trong lòng.

Du Tiểu Mặc nhếch miệng, hắn chỉ cẩn thận thôi mà.

Đúng lúc này, Ngạo Mạn điểu đã trở về, ngoại trừ cây linh thảo cấp chín kia, hắn còn mang theo cả cây linh thảo cấp mười mà mình bảo vệ, nếu đã muốn quy hàng, đương nhiên là phải có thành ý rồi.

Du Tiểu Mặc không chút khách sáo bỏ hết hai gốc linh thảo vào túi, hắn cũng không biết, cây linh thảo cấp mười kia chính là cây linh thảo mà Khâu Nhiễm luôn mơ ước, gã đang chuẩn bị luyện một loại linh đan cấp mười, nguyên liệu duy nhất còn thiếu chính là cây linh thảo trong túi hắn. Nhưng vì thực lực của Ngạo Mạn điểu, cho nên Khâu Nhiễm không thể giành được, dù mấy lần tìm người đến cướp nhưng đều thất bại tan tác.

Nếu như Du Tiểu Mặc biết rõ, chắc hắn sẽ giấu nhẹm gốc linh thảo kia đi.

Giải quyết xong nhiệm vụ, bây giờ chính là phần khế ước với Ngạo Mạn điểu.

Ngạo Mạn điểu nhìn cơ thể gầy gò của Du Tiểu Mặc, cuối cùng vẫn phải nuốt cái câu ‘Không phải có hai lựa chọn sao’ xuống bụng, thực ra hắn muốn chọn làm người hầu của Lăng Tiêu, Thất Tội thú luôn nguyện trung thành với người mạnh mẽ.

Nhưng thấy Lăng Tiêu che chở cho Du Tiểu Mặc tới vậy, trực giác nói cho hắn biết, đợi tới khi hắn nói hết câu đó, nói không chừng kết cục còn thảm hại hơn.

Bởi vì Ngạo Mạn điểu không hề phản kháng, thậm chí còn cực kỳ ngoan ngoãn, cho nên bất chấp sự chênh lệch cấp bậc quá lớn giữa Du Tiểu Mặc và Ngạo Mạn điểu, quá trình khế ước diễn ra vô cùng trôi chảy.

Tiếp theo, chính là tiết mục đặt tên nè.

Mỗi yêu thú bị Du Tiểu Mặc khế ước, đều không thể chạy thoát khỏi cửa ải này được.

Du Tiểu Mặc nhìn Ngạo Mạn điểu chằm chằm rồi nói: “Ngạo Mạn điểu, ta muốn lấy cho ngươi một cái tên thiệt là hay, thiệt là dễ gọi.”

Ngạo Mạn điểu bày tỏ lòng trung thành của mình, “Hết thảy đều nghe theo chủ nhân.”

Ánh mắt Du Tiểu Mặc lòe sáng, “Thân hình ngươi vừa cao vừa cường tráng như vậy, chắc chơi bóng rổ giỏi lắm ha, hay là gọi ngươi là Lam Cầu (bóng rổ) đi nha, cái tên này quá hợp với ngươi luôn, quyết định vậy đi.”

Ngạo Mạn điểu: “…” Hắn có thể nuốt lời được không?

Lăng Tiêu đứng xem với thái độ rất sung sướng, mãi một lát sau mới thả Xà Cầu ra khỏi không gian.

Du Tiểu Mặc lập tức đẩy Xà Cầu tới trước mặt Lam Cầu, hắn giới thiệu với Xà Cầu trước: “Hắn là yêu thú ta mới khế ước, bạn mới của ngươi Lam Cầu.”

Khóe miệng Xà Cầu giật một cái, lại thêm một tên đồng bọn cùng bị hãm hại nữa rồi.

Đồng bọn bị hãm hại đang mang vẻ mặt vặn vẹo.

Sau đó, Du Tiểu Mặc lại nói với Lam Cầu: “Lam Cầu, tên hắn là Xà Cầu, trong không gian của ta còn có mấy quả bóng nữa, sau này các ngươi phải chung sống hòa bình nha.”

Tâm lý vặn vẹo của Lam Cầu lập tức thăng bằng trở lại, thì ra không chỉ có mình hắn bị hãm hại.

Được nghe lại cái tên này, Xà Cầu đã rất bình tĩnh, bởi vì không bình tĩnh chính là tự gây khó dễ cho bản thân, nhưng khi Xà Cầu nhìn thấy vẻ mặt tìm được thăng bằng của Lam Cầu, nét mặt vẫn hơi vặn vẹo.

Du Tiểu Mặc đưa cả hai vào không gian, có chuyện riêng thì vào không gian giải quyết đi ha.

Trên thực tế, Xà Cầu rất vui vẻ khi được nghênh đón thành viên mới, bởi vì đã có thành viên mới cũng tương đương với việc, nhiệm vụ trong không gian của bọn chúng sẽ có thêm người cùng chia sẻ.

Sau khi Lam Cầu biết Du Tiểu Mặc có không gian, hắn cứ dùng ánh mắt như gặp quỷ mà nhìn Du Tiểu Mặc lâu thiệt là lâu.

Đan sư không thể nào mở được một không gian riêng, trừ khi có một không gian giới chỉ hoàn toàn độc lập, nhưng mấy thứ như vậy chỉ có ở vị diện cao cấp, hơn nữa số lượng cũng chẳng thể hơn ba cái.

Có điều, cho dù không gian giới chỉ có hiếm có tới nhường nào, cũng không cần phải vì vật này mà cố ý chạy từ vị diện cao cấp xuống vị diện trung cấp chứ hả, phải biết, muốn làm việc này phải trả một cái giá cực cao. Nhưng mà, sau khi Lam Cầu nhìn thấy mảnh hồ linh thủy trong không gian kia, hắn rốt cuộc cũng đã hiểu rõ.

Nếu như tin tức không gian giới chỉ có thể thúc cho linh thảo nhanh chóng thành thục mà bị đồn ra ngoài, có lẽ toàn bộ cường giả ở vị diện cao cấp đều điên cuồng ấy chứ, bảo sao những người kia không tiếc phải trả một cái giá lớn cũng phải tìm tới đây.

Về điểm này, không chỉ có một mình Lam Cầu đoán ra được.

Du Tiểu Mặc không tin cái khả năng Diệp Hàn sư thúc bán đứng bọn hắn cho lắm, có lẽ lúc ấy đã xảy ra việc gì mà hắn không biết, trong lòng hắn có chút hồi hộp, dù sao thì phái Thiên Tâm cũng ở quá xa nơi này, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng không đến được tai bọn hắn.

“Làm sao bây giờ, chẳng lẽ phái Thiên Tâm xảy ra chuyện gì rồi sao?” Du Tiểu Mặc sốt ruột nhìn về phía Lăng Tiêu.

“Vấn đề cũng không lớn lắm.” Câu này của Lăng Tiêu không phải chỉ để an ủi hắn, người mạnh nhất phái Thiên Tâm chỉ mới có tu vi Hoàng cảnh, nếu đánh thì chắc chắn không thể đánh lại, trừ khi phải thỏa hiệp, mà với tình hình trước mắt, tỷ lệ bọn họ thỏa hiệp là khá lớn.

“Anh chắc chắn chứ?” Hy vọng của Du Tiểu Mặc lại dâng lên.

“Không chắc lắm.” Lăng Tiêu đáp.

“…” Không thể an ủi em một chút sao.

Hai người đi được một đoạn đường mới gặp một trưởng lão được cử tới tìm họ, vị trưởng lão kia nói cho hai người biết thí luyện đấu sẽ dừng ở đây, dặn bọn họ mau chóng tập hợp ở khối đất trống bên ngoài kết giới kia, không nói nguyên nhân, chỉ thấy sau khi nói xong, ông ta đã vội vã đi mất.

Đúng như Lăng Tiêu đã dự liệu, thí luyện đấu đã bị hủy bỏ.

Nếu sự tình đã nghiêm trọng đến vậy, rất có thể đã có học sinh bị giết.

Theo phỏng đoán của Lăng Tiêu, cái kẻ gọi là Đông Thần kia biết rõ bọn họ ở sườn núi Bất Chu, chắc chắn là do moi được thông tin từ những học sinh bị giết.

Lúc đi tới sườn núi Bất Chu phải bỏ ra gần ba ngày, nhưng khi quay về nơi tập hợp chỉ mất có một buổi, hai người được thông báo khá trễ, cho nên lúc chạy tới, đã có khoảng hơn trăm người tụ tập trên bãi đất trống kia.

Đa số đều túm tụm lại để bàn tán liệu lần này đã có chuyện gì xảy ra, căn cứ vào câu chuyện của bọn họ, Du Tiểu Mặc biết được, quả thật đã có học sinh bị giết rồi, hơn nữa không chỉ có hai người. Trước mắt chỉ biết số người thiệt mạng là sáu, sáu người kia đều phân bố ở trên đường đi tới hướng bắc, cho nên có thể xác định hung thủ đang muốn đến hướng bắc.

Lăng Tiêu đang nói chuyện với Du Tiểu Mặc, đột nhiên phát hiện có một ánh mắt âm u đang rơi vào trên người y.

Đợi y quay đầu nhìn lại, đã chẳng phát hiện ra dấu vết gì, nhưng y có thể nhìn thấy Đường Mạnh Thừa và Sài Chính đang đứng ở hướng đó. Tuy thực lực của hai người không cao lắm, nhưng bọn họ cũng nhận nhiệm vụ thứ năm, chỉ tiếc là nhiệm vụ đó đã bị đội của Đằng Tử Diệp hoàn thành trước.

Du Tiểu Mặc tò mò hỏi: “Anh đang nhìn gì thế?”

Lăng Tiêu quay lại, khóe miệng cong cong, “Không có gì, chỉ nhìn thấy hai con bọ chó mà thôi.”

Du Tiểu Mặc nghĩ thầm, bọ chó thì có gì đáng nhìn chớ.

Lại qua mấy canh giờ nữa, đội của Ngân Qua và An Tâm Nhuế cũng trở về, một đội thì không có gì khác biệt với lúc đi, đội còn lại thì chật vật thê thảm, xem ra, nhiệm vụ đã thất bại rồi.

Nhìn thấy Phong Trì Vân, Du Tiểu Mặc vui vẻ vẫy vẫy tay với hắn, Phong Trì Vân nói với Ngân Qua một tiếng, sau đó đi tới bên này.

Phong Trì Vân vừa tới đã mở lời: “Quả nhiên các ngươi cũng bị gọi về rồi.”

Du Tiểu Mặc thấy Phong Trì Vân không bị gì, thở phào nhẹ nhõm, một lát sau, hắn liền phát hiện ra một sự kiện, “Ngươi lên cấp? Chúc mừng ngươi!”

Phong Trì Vân khiêm tốn: “May mắn mà thôi.”

Du Tiểu Mặc rất hâm mộ Phong Trì Vân, kể từ sau khi biết thân thế của Lăng Tiêu, hắn càng muốn lên cấp thật nhanh.

Lúc này, một con yêu thú nhỏ xíu, hơi giống mèo hoa đột nhiên nhảy từ trên đỉnh đầu Phong Trì Vân xuống, ngồi lên vai hắn.

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, “Đây là yêu thú khế ước của ngươi hả?”

Nghe vậy, nét mặt của Phong Trì Vân trở nên hơi cổ quái, mãi một lúc lâu sau mới trả lời: “Nó là một yêu thú có tên Liệt Diễm Hùng Sư, trước mắt thì đúng là yêu thú khế ước của ta.”

Du Tiểu Mặc ngờ vực hỏi: “Ngân Qua cho ngươi con yêu thú này sao?”

Phong Trì Vân đáp: “Ừm, lúc ấy hắn nói là do hắn ép ta tới tham gia thí luyện đấu, cho nên con Liệt Diễm Hùng Sư này coi như là để đền bù tổn thất của ta.”

Bảo sao Ngân Qua lại chọn nhiệm vụ thứ ba, hóa ra là muốn bắt yêu thú cho Phong Trì Vân.

Du Tiểu Mặc cảm giác mình đã nhìn thấu được sự thật rồi!

Cũng không lâu lắm, mấy người Bách Lý Thiên Dật và Cao Dương cũng đã trở về, còn có mấy vị trưởng lão đi theo, có vẻ mọi người đã tập hợp đông đủ.

Ngoại trừ sáu học sinh bị giết, thì những người khác đều bình yên vô sự, chỉ có một vài người bị thương nhẹ do cố gắng hoàn thành nhiệm vụ.

Sau khi xác định tất cả đã có mặt đông đủ, mấy vị trưởng lão lập tức dẫn bọn họ đi vào trong kết giới.

Trở lại mảnh quảng trường xuất phát lúc trước, phó viện trưởng Diêm Pháp đã đứng đó đợi bọn họ, sắc mặt của mọi người đều không tốt.

“Về chuyện sáu học sinh bị giết, học viện sẽ điều tra triệt để, nếu như có ai biết manh mối về hung thủ, ta hy vọng các ngươi có thể nói ra…”

Nói đến đây, Diêm Pháp cố ý nhìn về phía Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc đang đứng.

Mục tiêu của hung thủ ở phía bắc, mà nhiệm vụ của hai người cũng nằm ở phía bắc, rất dễ dàng để liên tưởng tới bọn họ.

Sau đó, Diêm Pháp nói đại khái về tình hình thí luyện đấu, tuy rằng bị ép phải bỏ dở, nhưng nếu hoàn thành nhiệm vụ rồi vẫn được nhận thưởng như trước, ai chưa hoàn thành, học viện sẽ ban thưởng thỏa đáng để đền bù tổn thất cho mọi người.

Sau đó, Diêm Pháp để cho một vị trưởng lão ghi chép về tiến độ của nhiệm vụ.

CHƯƠNG 327: CON HỒI HỘP LẮM

Tuy thí luyện đấu chỉ diễn ra trong vòng bốn năm ngày, nhưng đã có một phần tư nhiệm vụ được hoàn thành.

Mà điều khiến người ta bất ngờ nhất là, cả năm nhiệm vụ đầu tiên đều đã hoàn thành.

Nhiệm vụ thứ năm là Đằng Vũ, thứ tư là Cao Dương, thứ ba là Ngân Qua, thứ hai là Bách Lý Thiên Dật, bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, cho nên Bách Lý Thiên Dật đã thương lượng với Triễn Vũ Hiên, nếu Triễn Vũ Hiên giúp y lấy được sinh mệnh kết tinh, y sẽ đưa cho Triển Vũ Hiên thứ hắn muốn, cuối cùng là nhiệm vụ đầu tiên.

Mọi người cứ tưởng rằng Lăng Tiêu chẳng thể có cơ hội hoàn thành, nhưng cuối cùng y vẫn thành công.

Sau khi Diêm Pháp bảo vị trưởng lão kia ghi chép lại, để mọi người giải tán trước, chỉ có Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc bị đưa đi.

Tim Du Tiểu Mặc cứ đập thình thịch, hắn thật sự rất muốn kể về Đông Thần, nhưng bí mật của hắn cũng bao gồm trong chuỗi sự việc này, cho nên hắn hơi do dự. Nhưng phải nói, sau này chắc chắn người kia sẽ đến tìm bọn họ, đến lúc đó thể nào cũng gây ra động tĩnh lớn, không thể gạt phó viện trưởng và các trưởng lão nữa rồi.

Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu, nếu biết trước thì đã thông khẩu cung với y rồi.

Lăng Tiêu lặng lẽ truyền âm cho hắn: “Chuyện này cứ giao cho ta, đến lúc đó em chỉ cần gật đầu là được.”

Du Tiểu Mặc chớp mắt, tỏ vẻ hiểu rồi.

Sau một lát, Diêm Pháp mới dẫn họ tới một nơi, đó là một căn phòng hội nghị, bên trong đã có năm người đứng sẵn, khuôn mặt người nào người nấy đều mang một vẻ nghiêm túc, thậm chí còn cảm giác được một sự áp bức từ trên người họ.

Diêm Pháp đi vào, chắp tay nói với một lão giả áo đen đứng chính giữa: “Đại trưởng lão, đã đưa hai người họ đến rồi.”

Lão giả áo đen lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc chỉ cảm thấy trái tim đang đập ầm ầm như sấm rền, căng thẳng tới nỗi trên trán cũng toát mồ hôi, khí thế của người này quá khủng khiếp, bị ông ta nhìn chằm chằm như vậy đã làm hai chân hắn suýt nữa thì mềm nhũn.

Vì không để người khác nghi ngờ, Lăng Tiêu cũng biểu hiện ra một chút yếu thế, không tới nỗi như Du Tiểu Mặc, chỉ là sắc mặt hơi tái đi.

Du Tiểu Mặc liếc mắt nhìn thấy cảnh này, không nhịn được mà chửi thề, mẹ nó, diễn thật quá vậy!

“Nói rõ tất cả những sự việc các ngươi thấy ở sườn núi Bất Chu.”

Đại trưởng lão theo như Diêm Pháp nói rốt cục cũng mở miệng, giọng nói không hề già nua, chỉ nhiều thêm một chút tang thương.

Lăng Tiêu đang muốn lên tiếng.

Đại trưởng lão đột nhiên nhìn về phía Du Tiểu Mặc, “Ngươi nói đi.”

Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, còn phải cẩn thận như vậy sao?

Hắn không dám nhìn về phía Lăng Tiêu, bởi vì tất cả những ánh mắt ở đây về đang nhìn về phía hắn, như thể muốn tìm ra manh mối gì vậy.

Trán Du Tiểu Mặc đã túa đầy mồ hôi, hắn nhanh chóng sửa sang bộ não sắp biến thành bột nhão, ý định tìm kiếm một con đường thoát trong hoạn nạn, một lát sau, hắn mới lắp bắp nói: “Dạ dạ dạ…. Thực thực thực ra ra ra… Là là…”

Diêm Pháp nghe câu trả lời thảm tới mức không nỡ nhìn này, có một xúc động muốn đỡ trán, “Đừng vội, cứ từ từ nói.”

Du Tiểu Mặc lập tức nhìn về phía Diêm Pháp, nhanh nhẹn nói: “Các vị đều nhìn con, con hồi hộp lắm.”

Khóe miệng Diêm Pháp giật giật.

Trên thực tế, trong ánh mắt của mấy vị trưởng lão vừa nhìn đã thấy uy nghiêm thế này, Du Tiểu Mặc có một loại cảm giác lo lắng như thể đang bị thầy giáo xách lên trả bài cũ ngay giữa toàn trường, loại áp lực này đối với một người vô danh như hắn mà nói, rất rất rất chi là lớn. Còn nữa, bây giờ hắn vẫn chưa nghĩ ra phải nói sao, cho nên cũng không thể kiếm nổi cớ gì.

“Ngươi nói đi.”

Đại trưởng lão nhìn hắn thật lâu, rốt cuộc cũng buông tha cho hắn, ánh mắt chuyển về phía Lăng Tiêu.

Sắc mặt Lăng Tiêu không thay đổi, “Dạ, đại trưởng lão, chuyện là thế này…”

Lăng Tiêu kể hết một phiên bản khác của sự việc diễn ra ở sườn núi Bất Chu, bọn họ vốn là nhân vật chính thì biến thành người ngoài đứng xem, tranh thủ lúc hai nhóm người kia đại chiến, bọn họ đã chuồn êm vào sườn núi Bất Chu, sau đó thừa dịp lúc con yêu thú cấp chín kia chạy ra ngoài xem cuộc chiến, len lén đào linh thảo, còn hai nhóm người đang chiến đấu kia là ai, bọn họ không hề biết.

Cho dù chỉ cần lúc Đông Thần tìm đến, lời nói dối này sẽ bị vạch trần, nhưng để đối phó với Đại trưởng lão, cũng chỉ có thể nói như vậy, nếu không thì hai người bọn họ làm gì có cách giải thích nào tốt hơn cho việc hoàn thành được nhiệm vụ đây.

“Chỉ có thể thôi sao, hai người các ngươi có nhìn thấy tướng mạo của họ không?” Đại trưởng lão hỏi.

“Dạ không, lúc ấy đứng xa quá, chỉ là đệ tử có nhìn thấy một con yêu thú to lớn xuất hiện ở trên không, con yêu thú kia có màu xanh đậm, màu mắt nó cũng xanh như nước biển, vô cùng đẹp, rất giống hải yêu sinh sống ở biển, đệ tử có thể cảm nhận được, nó còn lợi hại hơn cả Ngạo Mạn điểu sống ở sườn núi Bất Chu.” Lăng Tiêu trả lời.

“Chẳng lẽ là… U Minh Hải Yêu?”

Diêm Pháp lập tức liên tưởng đến con yêu thú này, theo như hình dung của Lăng Tiêu, thì hơn phân nửa khả năng chính là nó, chỉ là sao lại có Đế Vương thú xuất hiện ở đại lục Long Tường.

“Kẻ kia đã dám giết học sinh của học viện ta, bất kể thế nào cũng phải tìm được hắn.” Đại trưởng lão nói, chợt nhìn về phía hai người Du Tiểu Mặc, “Hai người các ngươi có thể đi rồi, nhớ kỹ, tuyệt đối không được kể chuyện này cho bất cứ ai.”

Sau khi vâng vâng dạ dạ, Du Tiểu Mặc lập tức kéo Lăng Tiêu rời đi.

Đợi bọn họ đi rồi, nhị trưởng lão mới lên tiếng: “Đại trưởng lão, ông cho rằng bọn hắn không nói dối?”

Không đợi đại trưởng lão lên tiếng, lão giả áo vàng, cũng là tam trưởng lão đã giải thích: “Bọn hắn có lý do gì để nói dối? Lúc ấy ta và đại trưởng lão đã tới hiện trường xem qua, từ khi tức lưu lại mà xem xét thì, tám chín phần chính là U Minh Hải Yêu.”

“Mấy kẻ đó không thể vô duyên vô cớ xuất hiện ở sườn núi Bất Chu được, khoảng thời gian tiếp theo, mọi người phải chú ý cặn kẽ, nếu như chúng có mục đích gì, nhất định sẽ xuất hiện trở lại.” Đại trưởng lão tổng kết.

Vừa bước ra khỏi phòng họp, Du Tiểu Mặc đã thở phào một tiếng.

Còn đang định nói gì, Lăng Tiêu đã cản hắn lại.

Du Tiểu Mặc lập tức che miệng lại, tai vách mạch rừng, hắn biết, tuy xung quanh còn chả có lấy một bức tường này.

Ở một thế giới không có khoa học như thế này ấy mà, khoa học rồi logic, làm ơn dẹp qua một bên.

Nhìn cái nét mặt ‘Em hiểu’ của Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu khẽ cười, nhưng không nói gì thêm.

Du Tiểu Mặc nhìn ký túc xá đã hiện ra trước mặt, hắn rốt cục cũng không thể nhịn nổi nữa, “Đã nói chuyện được chưa?” Hắn bứt rứt muốn chết rồi nè, trong bụng còn ôm một đống nghi vấn.

Lăng Tiêu liếc mắt nhìn hắn, “Em muốn nói gì?”

Du Tiểu Mặc đang định lên tiếng, đột nhiên để ý thấy mấy người xung quanh đều đang nhìn họ, lập tức nói: “Được rồi, chúng ta về rồi nói sau.”

Lăng Tiêu tặng cho hắn ánh mắt như đang nhìn một đứa ngốc, sau đó nhanh chóng bỏ đi.

Du Tiểu Mặc chột dạ sờ mũi, lập tức chạy theo.

Vừa về đến nơi, Du Tiểu Mặc đã tự giác đóng cửa phòng lại, lúc hắn đang định bước vào, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên sau lưng, hắn có chút khó chịu quay người mở ra, người đứng phía ngoài là Đường Ngọc Lân, lại khái là đến nghe ngóng tin tức.

Du Tiểu Mặc lập tức nhanh chóng nói trước: “Đại trưởng lão không cho ta kể ra đâu.”

Mặt Đường Ngọc Lân toàn một màu mờ mịt, “Chuyện gì?”

Du Tiểu Mặc nóng nảy: “Còn có chuyện gì nữa, đương nhiên là chuyện sáu học sinh bị giết á.”

Đường Ngọc Lân do dự nhìn hắn, “Ngươi nén bi thương!”

Du Tiểu Mặc: “Hở?”

Mấy câu này nghe quen ghê!

Đường Ngọc Lân vỗ vỗ vai hắn an ủi, “Người chết không thể sống lại, ta biết ngươi rất đau lòng, nhưng mà, ngươi vẫn phải đưa điểm số cho ta thôi.” Nói xong, hắn lôi một cái túi trữ vật ra, trong mấy ngày Du Tiểu Mặc tham gia thí luyện đấu, hắn đã góp mặt được vài cây linh thảo cao cấp, tốn không ít điểm đâu, làm hắn đau lòng cực kỳ, cho nên lúc nghe được Du Tiểu Mặc đã trở về, hắn lập tức chạy đến cầu an ủi.

Du Tiểu Mặc hít một hơi thật sâu.

Hắn sai rồi, cơ bản là thần kinh của Đường Ngọc Lân và hắn không cùng một đường điện não đồ mà.

“Linh thảo cấp chín khó tìm lắm, ta phải bỏ ra hơn ba trăm điểm mới lấy được hai cây chưa thành thục, còn có hơn mười hạt giống linh thảo cấp tám.” Đường Ngọc Lân dùng cặp mắt sáng lấp lánh nhìn Du Tiểu Mặc chằm chằm, một cây linh thảo không thành thục giá một trăm năm mươi điểm cũng coi như là tạm được, nhưng đây là kết quả sau khi hắn cò kè mặc cả, vì mua được hai cây linh thảo với giá này, mỗi ngày hắn đều phải chạy tới tìm người bán ‘nói chuyện phiếm’ mãi cho tới khi người nọ chịu bán mới thôi.

Linh thảo cấp bậc càng cao, thì người khác càng không dễ dàng mang đi bán, cho nên trong khoảng thời gian này Đường Ngọc Lân tìm được đa số là hạt giống, cũng may mà Du Tiểu Mặc cần cả những thứ này.

Du Tiểu Mặc phát hiện, thực ra Đường Ngọc Lân còn tham tiền hơn cả hắn nữa.

Cộng với tiền công, Du Tiểu Mặc đưa cho Đường Ngọc Lân tất cả là năm trăm điểm, tuy nói hạt giống linh thảo cấp tám đáng giá, nhưng cũng có thể nói là chẳng tốn bao nhiêu tiền, bởi vì muốn chăm bẵm cho nó thành cây, tuyệt đối phải tốn hơn trăm năm, vì thế bình thường hiếm có người mua, hơn mười hạt mà mất những một trăm điểm thì không thể gọi là thấp, nhưng cũng tương đương với việc hắn cho Đường Ngọc Lân một trăm điểm tiền công.

Ai có thể hào phóng được như hắn đây!

Hắn cảm thấy Đường Ngọc Lân rất biết nắm chắc cơ hội.

Tiễn Đường Ngọc Lân tham tiền đi, lần này Du Tiểu Mặc khóa cửa luôn, bất kể ai tới gõ cửa hắn cũng không mở đâu, kết quả là, hắn vừa cài then cửa xong thì, ‘Cốc cốc’…

Du Tiểu Mặc ló đầu ra, thấy người tới là Đồng Việt Húc, hắn cười nói: “Đồng đại ca, ngươi lại đến buôn chuyện hả?”

Câu nói đầu tiên của Đồng Việt Húc lập tức nghẹn lại trong cổ, “Không… Ta chỉ tới nhìn ngươi một lát thôi.”

“Bây giờ ngươi nhìn thấy rồi á.”

“… Ừa.”

“Vậy ta không tiễn đâu nha.” Một tiếng ‘Rầm’ vang lên thật là kêu, cửa đã đóng chặt.

“…”

back top