Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 345-346: Khát khao đến thế hả

Huyễn Sa hải là một vùng thuộc biển Vô Tận, nhưng hải vực này nổi tiếng vì sự nguy hiểm của nó.

Ngoại trừ môi trường xung quanh, thì cũng có không ít yêu thú với thực lực mạnh mẽ ẩn núp xung quanh, nghe nói, ở Huyễn Sa hải có một yêu thú cấp mười trấn giữ, con yêu thú này đã thành danh ở Huyễn Sa hải nhiều năm, ngay cả ba đại cường giả của Vô Tận trấn cũng phải kiêng dè, cho nên bình thường người rời bến đi săn sẽ không tới gần Huyễn Sa hải, là nếu phải đi qua cũng cố gắng đi vòng.

Chỉ là lần này có sự xuất hiện của Nguyên Tố Chi Tâm, dù biết nơi ấy là đầm rồng hang hổ thì mọi người vẫn cố xông vào. Giờ tỵ, khoảng chín giờ sáng, Diêm Pháp và năm vị trưởng lão khác cũng tới nơi. Địa điểm hẹn gặp mặt của họ chính là tửu lâu này, một đoàn người vừa tiến đến, mọi người đã nhận ra ngay.

“Sư phụ.” Cao Dương đứng lên chào một tiếng, đồng thời nhường chỗ lại. Diêm Pháp khẽ gật đầu, liền ngồi xuống vị trí này, những người khác còn định nhường chỗ cho các vị trưởng lão, nhưng bọn họ lại đi thẳng tới một cái bàn trống ngồi xuống.

Du Tiểu Mặc còn định học kính lão theo Cao Dương đành phải đem mông đặt lại trên mặt ghế. Diêm Pháp bưng lên ly trà được Cao Dương rót cho, nhấp một hớp. Cao Dương hỏi: “Sư phụ, Nguyên Tố Chi Tâm hấp dẫn nhiều cường giả như vậy, chúng ta muốn lấy nó, chỉ sợ không dễ dàng, nếu không, hay là để cho đệ tử giúp ngài đi.”

Diêm Pháp từ chối không cần suy nghĩ, “Không được, vì tranh đoạt Nguyên Tố Chi Tâm, các thế lực khắp nơi nhất định sẽ dốc toàn bộ lực lượng, các ngươi có đi cũng không có tác dụng.” Cao Dương biết sư phụ nói vậy vì muốn tốt cho bọn họ.

Lăng Tiêu thờ ơ nói một câu, “Phó viện trưởng, chúng ta đến đây để rèn luyện.” Những người khác lập tức nhìn về phía hắn.

Diêm Pháp hơi nhíu mày, sau một lát thì thở dài một tiếng, “Thôi được, nếu các ngươi đã muốn đi, ta cũng không ngăn cản các ngươi nữa, nhưng bản thân các ngươi phải chú ý, sau khi Nguyên Tố Chi Tâm xuất hiện, ta và mấy vị trưởng lão không thể nào trông nom các ngươi nữa.”

Cao Dương vui vẻ nói: “Sư phụ, ngài đừng lo lắng, bọn con sẽ cẩn thận.”

Lăng Tiêu vui vẻ cong khóe miệng, vừa nghiêng đầu đã thấy Du Tiểu Mặc đang lườm y, ra vẻ ‘Em biết anh đang có ý gì đó’. Du Tiểu Mặc không hề đoán sai, Lăng Tiêu nói như vậy là có mục đích. Nếu như đám người Cao Dương thực sự nghe lời Diêm Pháp không tới gần Huyễn Sa hải nữa, thì đi theo bọn họ còn có ý nghĩa gì chứ. Nhưng cũng không hẳn là chỉ có lý do này, như y đã nói đó, bọn họ đến đây để rèn luyện, nếu gặp một chút nguy hiểm đã lùi bước, vậy thì con đường tu luyện cũng chỉ có thể ngừng ở đây thôi.

Đại khái là Diêm Pháp cũng cân nhắc đến điểm này, cho nên mới đồng ý. Đại sảnh không phải là nơi để nói chuyện, về học viện Đạo Tâm, cường giả của Vô Tận trấn và tứ đại gia tộc đều hết sức chú ý, bởi vì đối thủ lớn nhất của bọn họ không phải là đối phương, mà là quái vật khổng lồ như học viện Đạo Tâm đây, cho nên nhất cử nhất động đều bị chú ý. Mấy phút sau, một đám người đã tập hợp ở phòng của Cao Dương, vì đề phòng bị nghe lén, Diêm Pháp còn cố ý phái hai vị trưởng lão đứng ngoài trông coi.

Nếu đã để đám học sinh tham dự cuộc tranh đoạt Nguyên Tố Chi Tâm, Diêm Pháp sẽ không lãng phí sức chiến đấu của họ, cũng may mà họ đều có tu vi Tiên cảnh, cho nên phải lập kế hoạch thật tốt chuẩn bị cho ba ngày sau nghênh chiến. Diêm Pháp nhìn những người đang ngồi ở đây, trong mắt lóe lên một chút an tâm. Những học sinh ở nơi này đều có tên trên bảng xếp hạng, ngoại trừ Bách Lý Thiên Dật là người của Bách Lý gia, thì những người khác không hề thuộc về bất cứ thế lực nào, ít nhiều cũng làm lão yên tâm.

Đương nhiên, không phải Diêm Pháp đề phòng Bách Lý Thiên Dật, nhân cách của Bách Lý Thiên Dật vẫn có thể tin tưởng.

“Ba ngày sau, cường giả của Vô Tận trấn sẽ cử hành đại hội ở đảo Kính Hoa, ta sẽ đại biểu cho học viện Đạo Tâm tới tham dự, các ngươi cũng đi cùng đi, nhưng cũng có một điều cần chú ý, đề phòng bọn hắn giở trò, sau khi đến đó, các ngươi cố gắng không hành động một mình.” Đảo Kính Hoa chính là cửa ải quan trọng để tới Huyễn Sa hải, do ba đại cường giả của Vô Tận trấn phái người cùng canh gác, bất cứ ai muốn đi tới Huyễn Sa hải, đều phải được sự đồng ý của họ. Đương nhiên, việc này chỉ áp dụng cho những thế lực nhỏ yếu, những thế lực như tứ đại gia tộc của Viêm thành hay học viện Đạo Tâm, nếu muốn tới Huyễn Sa hải, căn bản không cần sự đồng ý của mấy người kia.

Tạm thời thì Diêm Pháp không muốn kết thù với mấy thế lực ở Vô Tận trấn. Bởi vì cái gọi là con thỏ tức giận cũng cắn người, tuy thế lực ở Vô Tận trấn không dám đối nghịch ngay mặt với học viện Đạo Tâm, nhưng nếu thật sự vạch mặt rồi, sau này học sinh muốn đi vào thâm sơn rèn luyện, có thể sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn. Kết thù là việc nhỏ, tổn thất học sinh mới là lớn. Diêm Pháp nói tiếp: “Vô Tận trấn có ba phe thế lực, theo thứ tự là Hắc Ốc Phường, Phù Dung Cốc và Phi Hạt Trại, mỗi phe đều có một cường giả Đế cảnh, Hắc Ốc Phường là Hắc Vân lão nhân, Phù Dung Cốc là Phù Dung tiên tử, Phi Hạt Trại là Phích Lịch Phi Hạt, lát nữa ta sẽ truyền tư liệu chi tiết về ba người này cho các ngươi, có thể tránh phiền toái thì hãy cố gắng tránh.” Nghe được một cái tên quen thuộc, Du Tiểu Mặc hơi sửng sốt.

Hắc Vân lão nhân trong lời mấy người lúc nãy quả nhiên không phải là hạng tầm thường, bảo sao mấy người kia chỉ dám bàn luận sau khi thiếu nữ nọ rời đi. Nhưng nếu những người này đều là cường giả Đế cảnh, mà học viện Đạo Tâm chỉ phái Diêm Pháp và năm vị trưởng lão tới, hình như vẫn chưa đủ nhìn, Lăng Tiêu đã từng nói với hắn, Diêm Pháp là người yếu nhất trong tám vị bề trên, tu vi chỉ là Hoàng cảnh bảy sao, tuy đã rất mạnh, nhưng nếu muốn đấu với đám người Hắc Vân lão nhân nọ, không hề dễ dàng. Không biết đến cùng thì học viện có ý kiến gì không, hay là, còn bí mật phái người tới nữa.

Ngay cả Du Tiểu Mặc cũng có thể thấy rõ, thì những người khác càng tinh tường hơn, vậy nên dù biết, nhưng không có ai đưa ra nghi vấn.

“Xin phó viện trưởng yên tâm, nếu như gặp phải người của Phù Dung Cốc, bọn con sẽ tránh đi.” Bách Lý Thiên Dật khẳng định. Du Tiểu Mặc thấy Bách Lý Thiên Dật cố ý nói đến người của Phù Dung Cốc, không khỏi nhìn về phía y đầy nghi ngờ, người có động tác giống như hắn còn có Đường Ngọc Lân, bọn hắn đều được coi như tân sinh, hoàn toàn không biết gì về Vô Tận trấn. Bách Lý Thiên Dật còn định khơi gợi trí tò mò của mọi người, nhưng thấy Đường Ngọc Lân cũng tò mò nữa, đành phải giải thích: “Phù Dung Cốc chỉ nhận đệ tử nữ, bởi vì công pháp tu luyện rất đặc thù, cả đám nữ nhân kia đều rất khát khao, vừa thấy nam nhân liền dụ dỗ, nghe nói, mỗi nữ nhân của Phù Dung Cốc đều đã… Khụ… Ngủ cùng ba nam nhân trở lên.” Du Tiểu Mặc vô thức nổi da gà.

Con số này cũng quá gớm à nha, đã từng, lại còn ba người trở lên. Nếu Phù Dung Cốc đã là một trong ba thế lực lớn của Vô Tận trấn, có thể khẳng định trong môn không ít nữ đệ tử, hắn nghi ngờ, liệu có phải hơn phân nửa nam nhân của Vô Tận trấn đều quan hệ với nữ nhân của Phù Dung Cốc không hả.

“Mấy cái này vẫn chưa là gì, ta nghe nói hậu cung của Phù Dung tiên tử kia có tới ba ngàn nam sủng, cũng chẳng biết bắt được ở đâu, mỗi người đều có tư sắc, nghe nói là phàm bị mụ nhìn trúng, thì không ai có thể chạy thoát, nam nhân bị mụ bắt đi hàng năm đều không dưới trăm người.” Người lên tiếng là Triễn Vũ Hiên, hắn và Ngân Qua cũng đã từng tới Vô Tận trấn, nhờ đó mà nghe được không ít lời đồn về Phù Dung tiên tử.

Du Tiểu Mặc không ngờ người lên tiếng lại là Triễn Vũ Hiên, buột miệng nói: “Nhiều như vậy hả? Vậy không phải là mỗi đêm mụ đều đổi một người sao?” Câu này vừa nói ra, mọi người đều câm nín. Mỗi đêm một người thì sao mà đủ, nhất định là phải ba người trở lên. Chỉ là, sao lại nói về hướng này rồi?

Người duy nhất ở đây chịu phụ họa với Du Tiểu Mặc, chắc cũng chỉ có bạn nhỏ ngốc manh Đường Ngọc Lân, hắn nói: “Một người sao mà đủ?”

Trong giây lát Du Tiểu Mặc không kịp phản ứng, “Cái gì mà một người không đủ?”

Đường Ngọc Lân nói: “Mụ ta khát khao như vậy, một người thì làm sao mà thỏa mãn được, tối thiểu là năm.”

Du Tiểu Mặc: “…” Sao ngươi biết?

Mọi người: “…”

“Vậy nè, ta nghe nói Phi Hạt Trại chỉ toàn đệ tử nam, công pháp bọn họ tu luyện cũng rất đặc thù, kiểu cần lấy âm bổ dương ấy, cũng giống như đệ tử nữ của Phù Dung Cốc…”

“Ồ? Vậy sao bọn họ không gom góp lại một đôi đi nhờ?”

“Bởi vì Phù Dung tiên tử bất hòa với Phi Hạt.”

Diêm Pháp khụ một tiếng, “Được rồi, đề tài này dừng ở đây thôi, tiếp theo hãy thảo luận đến chuyện khác…”

Chủ đề trần trụi như vậy, một ông già như lão sao có thể chịu được. Lần này nhiều người tới tranh đoạt Nguyên Tố Chi Tâm như vậy, bọn họ không thể lơ là được. Lúc cuộc nói chuyện sắp kết thúc, Du Tiểu Mặc chợt nhớ ra một việc, liền hỏi: “Phó viện trưởng, liệu sư phụ con có tới không?” Hắn cảm thấy lúc này trong lòng lão đầu chắc đang giãy dụa ghê lắm, bởi vì Nguyên Tố Chi Tâm cũng rất quan trọng với ông, nhưng học viện còn cần nó hơn.

Diêm Pháp đáp: “Ba ngày sau, ông ấy và đại trưởng lão sẽ cùng tới, tới đảo Kính Hoa là có thể gặp được.” Mọi người khẽ giật mình, không ngờ học viện cũng phái đại trưởng lão tới, phải biết vị này cũng lánh đời như viện trưởng vậy đó, xem ra tình thế của học viên là bắt buộc phải có Nguyên Tố Chi Tâm rồi.

Đại trưởng lão và viện trưởng đều là những nhân vật thần bí, đến bây giờ có rất ít người được bái kiến họ, học viện có thể đứng sừng sững đến ngày nay mà không ai dám đến khiêu khích, phải kể đến công lao to lớn của hai vị này. Diêm Pháp đứng lên: “Chuyện đến đây thôi, tất cả mọi người giải tán đi, nhớ lấy, buổi trưa ngày mai phải tập hợp ở đại sảnh.” Vừa dứt lời, Diêm Pháp đã dẫn mấy vị trưởng lão đi, Cao Dương liền đi thuê mấy gian phòng cho họ, cũng là mấy gian phòng cách vách, Cao Dương vội vàng đứng lên đi theo.

Ngân Qua không phải là kiểu người thích tham gia náo nhiệt, chuẩn bị rời đi. Du Tiểu Mặc nhanh hơn y một bước, chỉ là lúc sắp ra khỏi cửa, hắn đột nhiên vòng trở lại, nở một nụ cười rất chi là hả hê với mọi người, “Lại nói tiếp, mỗi người các ngươi đều là long phượng trong biển người, sau khi đi đến đảo Kính Hoa, nhớ coi chừng Phù Dung tiên tử nha.”

Mọi người: “…”

Lăng Tiêu vừa nhìn thấy cái nét mặt đầy ý xấu kia là đã đoán được hắn định nói gì rồi, bình tĩnh đi ra khỏi phòng của Cao Dương, y đeo mặt nạ, hoàn toàn không cần lo lắng.


CHƯƠNG 347: PHÙ DUNG TIÊN TỬ

Buổi chiều ngày hôm sau, mọi người đều đúng giờ xuất hiện ở dưới lầu.

Nhìn thấy Đường Ngọc Lân, suýt nữa thì Du Tiểu Mặc đã cười bể bụng, bởi vì trên mặt hắn có thêm một tấm mặt nạ rất xấu, hóa ra sáng nay Bách Lý Thiên Dật dẫn hắn ra ngoài là để mua tấm mặt nạ này. Vừa hỏi thăm nguyên nhân mới biết được, vì Bách Lý Thiên Dật lo lắng Phù Dung tiên tử sẽ vừa ý với Đường Ngọc Lân. Du Tiểu Mặc cho rằng, Bách Lý Thiên Dật mới là người cần đeo mặt nạ ấy, Phù Dung tiên tử kia đã thành danh nhiều năm như vậy, lại còn là hạng người lòng dạ độc ác, kiểu thanh tú như Đường Ngọc Lân sao có thể lọt vào mắt mụ. Tuy không muốn thừa nhận, nhưng hắn và Đường Ngọc Lân không hề có khí khái hiên ngang kiểu đàn ông như thế này.

Bởi vì Hỏa Diễm điểu không thể bay qua biển, nên lần này đã đổi qua một loại yêu thú phi hành khác, đó là một loài chim sinh sống trường kỳ ở biển Vô Tận, Hải Bằng điểu, tốc độ của chúng rất nhanh, thậm chí còn nhanh hơn cả Hỏa Diễm điểu, cũng không cần lo sẽ lạc đường trên biển. Nhưng mà dù đã có Hải Bằng điểu chở đi, thì cũng cần phải đi ba bốn ngày mới đến được đảo Kính Hoa.

Trên đường, Du Tiểu Mặc cảm thấy nhàm chán cực kì, chui vào ngực Lăng Tiêu ngủ thiếp đi. Đường Ngọc Lân thấy thế, cũng kéo Bách Lý Thiên Dật qua làm gối đầu, học theo Du Tiểu Mặc, chui vào ngực nam nhân nhà mình để ngủ, không hề tu luyện, thật là hiếm thấy, cũng có thể là cách Du Tiểu Mặc bày cho đã có hiệu quả. Các bạn trai độc thân bày tỏ: không thèm hâm mộ.

Trên không trung của biển Vô Tận rất nhiều sương mù, dùng mắt thường cũng chỉ nhìn thấy được cảnh vật trong phạm vi ngàn mét, nhìn từ trên không xuống dưới biển còn có thể nhìn thấy yêu thú đang bơi qua bơi lại trên mặt biển, bởi vì Hải Bằng điểu bay rất cao, dù yêu thú có khổng lồ đến mấy cũng chỉ như một con cá nhỏ. Vài ngày sau, cuối cùng thì Hải Bằng điểu cũng đến đích. Từ xa xa đã thấy một hòn đào rộng lớn nằm yên lặng trên biển, thỉnh thoảng còn có tu luyện giả tuần tra trên không, canh giữ cực kỳ nghiêm ngặt. Thấy sự xuất hiện của bọn họ, những người tuần tra đều đề cao cảnh giác, bầu không khí nghiêm túc cũng tự động sinh ra.

“Người đến là người phương nào?” Một nam tử trung niên mặc đạo bào màu đỏ, tay cầm trường thương lập tức hét lớn một tiếng khi Hải Bằng điểu đến gần, theo giọng nói này vang lên, những người gần đó cũng tới tấp bày ra tư thế chuẩn bị chiến đấu. Du Tiểu Mặc bị âm thanh này đánh thức, dụi dụi mắt mới phát hiện bọn họ đã đến nơi. Một khối lệnh bài màu đen lao về phía nam tử trung niên.

Nam tử trung niên nhận lấy xem xét, bên trên lệnh bài viết bốn chữ “Học viện Đạo Tâm” màu đỏ, hơi giật mình, lập tức bảo thuộc hạ nhường đường, sau đó mới ném trả lệnh bài lại, khi Hải Bằng điểu biến mất bên trong hòn đảo, nam tử mới nói với người bên cạnh: “Ngươi đi thông báo cho ba vị đảo chủ, người của học viện Đạo Tâm đã đến, người dẫn đầu hẳn là phó viện trưởng Diêm Pháp.”

Đảo Kính Hoa được chia thành bảy hòn đảo nhỏ, ở chính giữa là một hòn đảo lớn nhất, diện kích lớn gấp mười lần những đảo nhỏ xung quanh, Hải Bằng điểu đáp xuống ngay bên ngoài mảnh quảng trường rộng lớn kia. Bọn họ đến khá trễ, trên quảng trường đã có hơn vài chục con Hải Bằng điểu, người lạ, người quen, tụ tập lại thành một đám đông. Diêm Pháp là người đầu tiên bước xuống khỏi Hải Bằng điểu, rất nhiều người đều nhường bước. Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu theo sát phía sau, lúc trước nhìn từ trên không xuống dưới vẫn chưa cảm giác được, bây giờ đứng ở đây rồi mới phát hiện ra hòn đảo này thật sự rất lớn, chỉ riêng quảng trường để cho Hải Bằng điểu đỗ lại cũng đã lớn ngang với mười sân bóng.

Không lâu sau, một người phụ trách liền chạy ra chào đón, sau khi trò chuyện vài câu khách sáo với Diêm Pháp, người nọ mới dẫn bọn hắn tới hội trưởng tổ chức đại hội. Nửa giờ nữa trôi qua, bọn họ đã đến hội trường. Đại hội được tổ chức ở một mảnh đất trống, không hề hoa lệ, mà ngược lại rất đơn giản. Chỉ chia vị trí của nhiều thế lực, mỗi thế lực đều có một khu riêng, ở đó bày biện một ít bàn ghế. Chỉ là ba vị đảo chủ cũng không dám lạnh nhạt với đám người của học viện Đạo Tâm.

Du Tiểu Mặc nhìn về hướng của học viện, không hề thấy bóng dáng của sư phụ và đại trưởng lão, xem ra bọn họ vẫn chưa tới.

“Diêm phó viện trưởng, lâu rồi mới gặp, thiếp nhớ ngài lắm đó.” Thời điểm bọn họ ngồi xuống, một giọng nói yêu mị tới mức làm người ta nổi da gà đột nhiên vang lên. Mọi người nhìn theo tiếng nói, đã bị một hình ảnh diễm lệ làm cho giật mình, hóa ra là một nữ nhân sinh đẹp đến cực điểm, bề ngoài của nữ nhân nọ chỉ khoảng hai ba mươi tuổi, mắt hạnh má đào, mày như trăng khuyết, trong mắt chứa xuân thủy, cơ thể nở nang, dáng người thướt tha mềm mại, giống như một nụ phù dung chớm nở trong nước. Mặt mũi nữ nhân tràn đầy mị ý, quần áo khá mát mẻ, nhưng trên người lại có khí chất thùy mị theo kiểu trưởng thành, nàng chính đối tượng mà đám Du Tiểu Mặc bàn luận hôm trước —— Phù Dung tiên tử.

Da mặt Diêm Pháp hơi nhăn, gần như vô thức nhớ tới nội dung cuộc thảo luận của mấy học sinh hôm trước. Cũng may mà lão đã sớm tu luyện đến nơi đến chốn, loại biểu cảm mất tự nhiên này chỉ xuất hiện trong nháy mắt, dù là Phù Dung tiên tử cũng không nhìn ra được có gì khác thường. Chỉ là một đám học sinh phía sau thì không ổn chút nào. Đám người Cao Dương đã từng bái kiến Phù Dung tiên tử, vừa nhìn thấy ả, gần như tầm mắt của mọi người đều rơi trên người ả, trong ánh mắt như cố nén cảm xúc nào đó, cuối cùng đành phải buộc mình nhìn sang chỗ khác. Hiện tượng này lập tức rơi vào trong ánh mắt lão luyện tới mức thành tinh của Phù Dung, trong lòng không khỏi hiện lên một chút nghi ngờ, bởi vì khó giải thích, Phù Dung liền quy tội cho mình quá đẹp, cho nên bọn họ mới nhìn tới ngẩn ngơ.

Phù Dung xoắn xoắn lọn tóc, trong nháy mắt đã hiện ra phong tình vạn chủng, cặp mắt mang theo ý cười yêu mị quét qua từng người một, đó là một loại dò xét mang tính xâm lược, làm cho người ta không thể nào thoải mái nổi. Da đầu cả đám đều tê dại, vô thức nhớ tới câu nói của Du Tiểu Mặc vào mấy ngày trước, đúng là mỏ quả đen, đừng bảo là thật sự ưng ý bọn họ rồi đó nha? Đúng lúc này, Phù Dung nũng nịu cười nói: “Diêm phó viện trưởng, học sinh của quý viện, thật đúng là người nào cũng tuấn tú.”

Diêm Pháp lạnh mặt, không khách khí: “Dù có tuấn cũng không để cho ngươi mơ ước.”

Phù Dung không để tâm tới câu châm chọc kia, vừa cười vừa nói: “Phó viện trưởng nghiêm túc quá, thiếp chỉ đùa một chút thôi mà, đệ tử của quý viện, sao thiếp dám động tâm tư không đứng đắn đây.”

Tuy thực lực của Diêm Pháp không bằng, nhưng phía sau lưng lão còn có cường giả lợi hại hơn cả nàng, dù Phù Dung có tự tin đến đâu, cũng không dám đắc tội Diêm Pháp. Diêm Pháp cũng cho rằng nàng không dám, không thèm nhiều lời nữa.

Phù Dung không muốn rước nhục, quay người rời đi, đột nhiên phát hiện có một ánh mắt len lén rơi trên người ả, liếc qua, lại là một thiếu niên mà ả chưa từng gặp bao giờ, đôi mắt đen lay láy to tròn kia cứ nhìn ả chằm chằm như thể tò mò lắm, “Tiểu đệ đệ, ngươi còn nhìn thiếp nữa, thiếp sẽ nghĩ ngươi thích thiếp rồi đó.” Lúc này Phù Dung mới uyển chuyển chớp mắt với hắn, khuôn mặt xinh đẹp còn nở một nụ cười mê người, giọng nói mang theo mị ý như muốn dụ dỗ người ta lạc lối.

Du Tiểu Mặc giật mình tỉnh táo lại mới phát hiện tất cả mọi người đang nhìn hắn, liền vội vàng xua tay: “Không đâu không đâu, ta không có chút hứng thú nào với bà lão hết á.” Mọi người âm thầm thu ánh mắt lại. Mặt Phù Dung thì đã đen thui.

Bao nhiêu năm qua chưa có ai dám gọi ả là bà lão, nhất là từ sau khi nàng trở thành cường giả Đế cảnh, thì ngay cả Hắc Vân lão nhân và Phích Lịch Phi Hạt cũng không dám nói vậy trước mặt ả.

“Hả? Nói vậy là, nếu như mụ không phải là bà lão, thì em sẽ có hứng thú?” Một giọng nói lười biếng hờ hững vang lên, mang theo một chút sự thờ ơ. Du Tiểu Mặc khóc không ra nước mắt, Lăng Tiêu đang kéo cừu hận cho hắn đó hả, nhưng nếu hắn không trả lời, nhất định sẽ làm Lăng Tiêu có ý kiến, mà đã có ý kiến rồi thì buổi tối nay hắn sẽ thê thảm luôn ấy, “Em… Em sao có thể có hứng thú với bà ta, còn nguyên nhân, mọi người tự biết mà…” Mọi người lập tức ngầm hiểu.

Mặt Phù Dung càng đen hơn, ánh mắt mù mịt âm u liếc nhìn Du Tiểu Mặc, hất đầu rời đi. Thế này là triệt để đắc tội người ta rồi. Cao Dương đi tới an ủi: “Yên tâm đi, mục tiêu của mụ là Nguyên Tố Chi Tâm, không có thời gian dư thừa tới tìm ngươi để tính sổ đâu.”

Du Tiểu Mặc lườm Lăng Tiêu.

Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều người xuất hiện ở hội trường, mà tứ đại gia tộc cũng đến gần đông đủ, Du Tiểu Mặc phát hiện ra cả Đằng Tử Tâm, Sài Chính và Đường Mạnh Thừa đều có mặt, cũng không thấy Đằng Tử Diệp đâu, nghe nói trước một ngày khi chuyện linh mạch được đồn ầm ĩ, y đã tiến vào cấm địa truyền thừa của gia tộc.

Tuy bọn họ cũng là học sinh của học viện Đạo Tâm, nhưng suy cho cùng thì cũng không thuộc về học viện, đối với điều này, học viện cũng không ép buộc bọn họ phải đứng về phía mình. Sài Chính phát hiện ra sự có mặt của Du Tiểu Mặc, lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau khi thu ánh mắt thì cúi đầu nói mấy câu với một lão giả khí thế bất phàm bên cạnh mấy câu, một lát sau, lão giả kia nhìn về phía hắn. Lạnh lùng như sét, dù cách xa mười mấy mét cũng có thể cảm nhận được ánh mắt của lão giả kia còn mang theo một luồng uy áp làm cho người ta bị đè nén, cảm giác không thể thở nổi.

Một bàn tay đột nhiên khoác lên vai hắn, Du Tiểu Mặc không cần nhìn cũng biết người nọ là Lăng Tiêu, hắn bỗng thấy toàn thân chợt nhẹ bẫng, mà sự áp bách kia cũng biến mất. Lăng Tiêu cúi người, thì thầm vào tai hắn: “Người này là lão tổ đã thành danh nhiều năm của Sài gia.”

back top