Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 351-352: Mèo vờn chuột

Cũng chỉ có một lý do duy nhất mới giải thích được việc này. Một con yêu thú cấp mười thì bọn họ còn đối phó được, nhưng bây giờ thành hai con, bất lợi đang dồn về phía họ. Diêm Pháp đã phải cố gắng hết sức mới đối phó được với Quái Hồ, trong lúc này chẳng có ai có thể làm đối thủ của Huyền Thiên Tuyết Sư. Mọi người đều hốt hoảng, không thể không dừng tay.

“Dong dài làm gì, còn không mau giải quyết bọn chúng.”

Quái Hồ thẹn quá hóa giận, câu nói của Huyền Thiên Tuyết Sư đã dẫm trúng chân đau của ả. Tuyết Sư cười mỉa một tiếng, lơ đãng nói: “Sợ cái gì, những kẻ này đã thành cá trong cậu, cả đám còn chẳng có nổi một tên cường giả Đế cảnh, còn cần lo bọn chúng sẽ chạy thoát sao?”

Khuôn mặt Quái Hồ lạnh lùng, cười lạnh: “Cái thái độ ba lăng nhăng này của ngươi, nếu xảy ra chuyện xui xẻo, ngươi có muốn gánh chịu toàn bộ hậu quả không?”

Tuyết Sư nhíu mày, không nhịn được: “Được rồi, cứ giao Diêm Pháp và mấy lão già kia cho ta đi, ngươi giải quyết mấy đứa khác, được chưa?”

Quái Hồ gật đầu thỏa mãn, ánh mắt bỗng chuyển về phía Lăng Tiêu, lạnh lẽo như băng, sát khí trong con ngươi màu đỏ như cuồng phong lốc xoáy, dường như chỉ hận không thể lột da cạo xương Lăng Tiêu vậy đó, u ám nói: “Ta xem ngươi còn trốn đi đâu!”

Nói xong, Quái Hồ thoáng chốc đã biến mất, lao thẳng về phía Lăng Tiêu đang đứng. Diêm Pháp nói thầm không được rồi, cơ thể khẽ động muốn xông qua ngăn ả lại. Nhưng Tuyết Sư đã nhanh hơn một bước, ngăn cản Diêm Pháp chỉ trong chớp mắt, cười châm biếm: “Diêm Pháp, đừng vội, chơi với ta trước đã, hy vọng ngươi có thể kiên trì lâu một chút.” Sắc mặt Diêm Pháp đã âm u đến đang sợ.

Bên kia, trong lúc Quái Hồ lao tới, đám Ngân Qua cũng định chạy qua giúp Lăng Tiêu, trong suy nghĩ của họ, có lẽ Lăng Tiêu có thể đấu được với yêu thú cấp chín, nhưng tuyệt đối không thể làm gì yêu thú cấp mười, nhưng dù có muốn thì họ cũng bị thuộc hạ của Quái Hồ cuốn lấy không thể thoát ra nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Quái Hồ tới gần Lăng Tiêu. Còn Lăng Tiêu, y nhanh quay quơ lấy Du Tiểu Mặc, sau đó… Chạy thoát!

Quái Hồ cười lạnh, đuổi theo không chút do dự. Trong ánh mắt của ả, Lăng Tiêu đang có ý định muốn trốn khỏi vòng chiến, để tránh lan tới các vị đồng môn hoặc là muốn giúp bọn họ giảm bớt áp lực, cho nên mới lựa chọn cách chạy thật xa. Ý nghĩ kiểu này, thật quá ngu xuẩn! Vì vậy, trò chơi mèo vờn chuột đã xảy ra như thế! Quái Hồ cố ý muốn xem nét mặt hoảng hốt giãy dụa của họ, cho nên cố gắng kìm tốc độ, một trước một sau cứ chạy như vậy, chạy mãi tới ngàn dặm xa. Đến khi…

Đây là một vùng biển trắng xóa, chẳng biết nằm ở góc nào của Huyễn Sa hải, nhìn xung quanh đều không thấy bóng dáng của hải đảo, chỉ có nước biển mênh mông vô tận, không hề có một bóng người, có thể nói, đây là nơi gây án số một. Rốt cục thì Lăng Tiêu cũng ngừng lại, sau đó mới buông Du Tiểu Mặc xuống, “Được rồi, khoảng cách này chắc cũng tàm tạm.” Phía sau, Quái Hồ phát hiện bọn họ đã ngừng lại, trong mắt không nén nổi ý nghi hoặc, nhưng ả không nghĩ nhiều, có lẽ hai người kia biết mình không thể chạy thoát, định buông tay đánh cược một lần cũng nên.

Tốc độ của Quái Hồ rất nhanh, bọn họ mới dừng lại chưa đến năm giây ả đã chạy tới, thân hình hạ xuống một nơi cách đó mười mấy mét. Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn quyái hồ đang hả hê đắc ý, “Chẳng lẽ anh biết Tuyết Sư kia đang núp trong bóng tối tùy thời xông ra, cho nên mới cố gắng đùa giỡn Quái Hồ, làm cho ả giận điên lên, dẫn Tuyết Sư kia ra, sau đó mượn cơ hội thoát khỏi Cao đại ca bọn họ hả?”

Lăng Tiêu không phủ nhận, “Em không thấy đó là một cơ hội rất tốt sao?”

Du Tiểu Mặc tặng cho Quái Hồ một ánh mắt đồng tình, đại khái thì cô ả vẫn nghĩ mình là mèo kìa, “Mặc dù là cơ hội tốt, nhưng thực lực của Tuyết Sư kia còn cao hơn Quái Hồ một chút, liệu những người khác có bị nguy hiểm không?”

Lăng Tiêu đáp: “Nếu có nguy hiểm, thì vẫn còn Ngân Qua, hắn rất bất thường, chắc chắn sẽ không trơ mắt mặc kệ đâu, còn nữa, Diêm Pháp cũng không phải đèn đã cạn dầu.”

Du Tiểu Mặc kinh ngạc: “Sao Ngân Qua lại bất thường?”

Lăng Tiêu níu vai hắn lại, ánh mắt nhìn về phía Quái Hồ đang ngờ vực, cười dịu dàng: “Chuyện này sẽ nói cho em biết sau, bây giờ… Giải quyết ả trước đã.”

Khóe miệng nam nhân hiện lên một sự vui vẻ mập mờ, không hề có dáng vẻ của một người đang lo lắng cho tình cảnh của mình, cảm giác kỳ lạ trong lòng Quái Hồ càng ngày càng dâng cao, ả nghĩ mãi mà cũng không hiểu đã có chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ bọn chúng cho rằng kéo ả ra đây là thành công rồi sao? Quái Hồ nghĩ đi nghĩ lại, dứt khoát ném mấy ý nghĩ này qua bên, lại biến trở về cái vẻ mặt tràn đầy tự tin lúc trước, âm u nói với Lăng Tiêu: “Nể mặt ngươi là học sinh của Đạo Tâm, ta cho ngươi một cơ hội, giết bạn của ngươi, ta sẽ cho ngươi được chết thoải mái một chút.”

Lăng Tiêu phớt lờ ả, nghiêng đầu nói với Du Tiểu Mặc: “Trước hết cứ để Lam Cầu ra đã.”

Du Tiểu Mặc không hiểu lắm nhưng vẫn thả Lam Cầu ra, đôi cánh xám xịt trên lưng hắn tróc ra, sau đó hóa thành một bóng người màu đỏ tươi trước mắt. Từ lúc Ngạo Mạn điểu bắt đầu hiện hình, khí thế của yêu thú cấp mười đã ùn ùn khuếch tán ra xung quanh.

“Khí tức của yêu thú cấp mười?” Đồng tử Quái Hồ co lại, bảo sao bọn họ không hề sợ hãi, hóa ra là đã có một con yêu thú khế ước cấp mười, nhưng nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, “Các ngươi có yêu thú cấp mười thì sao chứ, nói cho cùng cũng chỉ là yêu thú có tu vi cấp mười.”

Tuy thứ hạng của Quái Hồ áp chót trong mười một yêu thú có mặt tại Huyễn Sa hải này, nhưng không phải là người đứng cuối, bởi vì nàng có tu vi cấp mười hai sao, đã đến cấp bậc như bọn họ, sự chênh lệch giữa một hai sao là một khoảng cách vô cùng lớn.

Lam Cầu ban cho ả một ánh mắt như nhìn kẻ ngu, sắp chết đến nơi mà còn không biết. Lăng Tiêu nói với Lam Cầu: “Bảo vệ Tiểu Mặc cẩn thận, ta đi một chút sẽ trở lại.”

Lam Cầu cung kính đáp: “Dạ, Lăng Tiêu đại nhân.”

Lăng Tiêu đại nhân? Một yêu thú cấp mười mà dùng thái độ cung kính với nam nhân kia như vậy sao? Mặt mũi Quái Hồ tràn đầy sự khiếp sợ, đương nhiên là ả không hề biết, Lam Cầu cố ý để cho ả nhìn mà, tuy rằng đây cũng là sự thật. Quái Hồ không ngu, ả nhanh chóng ý thức được có chỗ không ổn, từ đầu tới cuối hai người kia chẳng hề biểu lộ một chút sợ hãi nào, bình tĩnh như thể nàng mới là con chuột trong cuộc rượt đuổi này, chỉ có một lời giải thích cho toàn bộ câu hỏi.

Sau khi ý thức được điều này, Quái Hồ tham sống không thèm quan tâm tới tôn nghiêm gì hết, mười ngón tay ả nhanh chóng kết thành mấy thủ ấn, nhẹ nhàng lên giọng: “Kính Hoa Thủy Nguyệt.” Kính Hoa Thủy Nguyệt* là tuyệt chiêu của yêu hồ, cũng là một chiêu thức cực kì lợi hại, loại ảo cảnh bao gồm cả công và thủ, vì đây là tuyệt chiêu, cho nên Quái Hồ ít khi sử dụng. Nam nhân bị ảo cảnh kéo vào xong bắt đầu nhìn xung quanh, đây là một thế giới đẹp đẽ với cánh hoa đào bay đầy trời, nhìn thì rất đẹp, nhưng mỗi cánh hoa đều là một vũ khí, chỉ trong nháy mắt đã biến thành những lưỡi dao sắc bén, xuất hiện đầy trời, bay tới phía nam nhân.

Nam nhân nhếch khóe miệng thích thú, đôi môi mỏng chậm mãi nhổ ra một chữ: “Phá!” Theo tiếng nói kia, tất cả các cánh hoa đều tự bốc cháy, bị một đám lửa màu tím nho nhỏ đốt thành hư vô, ảo cảnh vỡ vụn. Đây là cách phá trận rất bạo lực, gần như cả đời Quái Hồ chưa bao giờ gặp kẻ nào đám thẳng tay đốt tất cả cánh hoa thế này.

Nam nhân vừa bước ra khỏi ảo cảnh, Quái Hồ đã chạy thoát. Sở dĩ ả sử dụng tuyệt chiêu này cũng là vì muốn cầm chân nam nhân một lát, để ả có cơ hội bỏ chạy, nhưng ả không ngờ được, nam nhân lại phá ảo cảnh nhanh đến thế, từ đầu tới cuối chẳng tốn mất ba giây. Nhìn bóng người sắp biến mất ở phía chân trời, nam nhân không nói hai lời liền đuổi theo.

Du Tiểu Mặc vội vàng quay sang nói với Lam Cầu: “Nhanh nhanh mang ta đi xem.”

Lam Cầu đáp: “Lăng Tiêu đại nhân sẽ quay lại.”

Du Tiểu Mặc nói: “Ta muốn để cho ảnh bớt được một quãng đường không được à?”

Làm Cầu: “… Được.”

Tốc độ của Lăng Tiêu vẫn nhanh như mọi khi, đợi tới lúc bọn họ chạy tới, hai người đã xuất hiện trên một hòn đảo vô danh, Quái Hồ bị Lăng Tiêu dẫm dưới chân, yếu đuối không thể phản kháng, vô cùng chật vật, nào còn khí phách như lúc đầu, hơi hở của ả hơi yếu, có vẻ suýt nữa thì đã hiện ra nguyên hình.

“Đại nhân muốn hỏi gì cứ hỏi, tiểu nữ nhất định sẽ nói tường tận, chỉ cầu xin đại nhân buông tha cho tiểu nữ.” Quái Hồ khóc thút thít, khuôn mặt vốn quyến rũ bây giờ điềm đạm đáng yêu làm sao, khiến cho người ta cảm thấy thương hại. Lam Cầu mang Du Tiểu Mặc chạy tới cũng thấy cảnh tượng này, nét mặt lập tức trở nên mơ nàng, mãi cho tới khi một tiếng kêu thảm thiết vang lên, hắn mới dần dần tỉnh táo lại. Tập trung nhìn kĩ mới thấy, bàn chân của Lăng Tiêu không hề biết thương hoa tiếc ngọc, đang dẫm ở trên… ngực Quái Hồ, mặt thì mang theo nụ cười ác ma, “Nếu để ta nhìn thấy ngươi sử dụng thuật quyến rũ một lần nữa, ta sẽ lột da mặt của ngươi, muốn thử không?”

Quái Hồ vội vã van xin: “Tiểu nữ không dám.”

Thô bạo quá đi!


CHƯƠNG 353: NÓI DỐI

Lăng Tiêu không nói vòng vo, đi thẳng vào vấn đề, “Nguyên tố chi tâm ở đâu?”

Quái Hồ không hề bất ngờ, nhưng ả lắc đầu: “Đại nhân, tiểu nữ cũng không biết Nguyên Tố Chi Tâm ở nơi nào, Lưu Ly Thủy Giao rất đa nghi, kể từ sau biết sự tồn tại của linh mạch, hắn đã đè hết tất cả những tin tức liên quan xuống, tuy quan hệ giữa chúng ta là hợp tác, nhưng hắn còn giấu giếm với cả chúng ta, chỉ là…”

Quái Hồ thận trọng nhìn y một cái, sợ y không hài lòng với đáp án này, đã lâm vào hoàn cảnh này rồi, sao ả dám lừa gạt Lăng Tiêu.

“Chỉ là sao?” Người nói tiếp là Du Tiểu Mặc.

Quái Hồ liếc nhìn hắn, rủ mắt xuống: “Chỉ là tiểu nữ có vụng trộm thăm dò được một tin tức, tuy Lưu Ly Thủy Giao luôn biểu hiện tu vi cấp mười, nhưng trên thực tế, hắn đã đạp nửa chân tới cấp mười một, chỉ cần có được Nguyên Tố Chi Tâm, hắn có thể gặp nước hóa rồng, đến lúc ấy, chỉ sợ viện trưởng của học viện Đạo Tâm mới có thể làm đối thủ của hắn, nhưng bây giờ lại tăng thêm một vị rồi.”

Câu nói sau cùng là để nịnh nọt, trên thực tế thì ả không cho rằng Lăng Tiêu có thể lợi hại hơn Lưu Ly Thủy Giao, nếu như đại lục Long Tường có một nhân vật lợi hại thế này, ả phải nhận được tin tức từ sớm mới đúng.

“Còn gì nữa không?” Lăng Tiêu thờ ơ hỏi, lần này cũng không chủ động đưa ra câu hỏi nữa.

“Còn nữa, tiểu nữ nghi ngờ, rất có thể khởi điểm của linh mạch nằm nay dưới đảo Hỏa cách xa vạn mét, cho dù không phải, chắc chắn cũng ở bên cạnh đảo Hỏa.”

“Vì sao ngươi lại khẳng định thế?”

“Bởi vì sau khi tin tức về linh mạch được truyền ra, Lưu Ly Thủy Giao đột nhiên phái trọng binh canh chừng đảo Hỏa nghiêm ngặt, bất cứ kẻ nào đi vào đều bị giết, nếu như chỗ đấy không có vấn đề thì sao hắn lại làm vậy, trên đảo Hỏa nhiều núi lửa trải dài, lúc nào cũng có thể phun trào, cho nên hiếm có ai đi vào đó, hắn đột nhiên phái binh trông coi, còn phái tới hai gã thuộc hạ đắc lực, không phải nói rõ đảo Hỏa có vấn đề sao?”

Quái Hồ nhíu mày, nếu không có sự việc ngoài ý muốn này, chính nàng cũng muốn tới đó điều tra.

Lăng Tiêu lại hỏi thêm một việc nữa, Quái Hồ đều thành thật khai hết.

Lần này gặp phải mai phục cũng coi như học viện Đạo Tâm đã sơ sẩy, bọn họ có thể nhận được tình báo về Huyễn Sa hải, đương nhiên đối phương cũng có thể nhận được tin tình táo về bọn họ, hơn nữa bên kia còn nhiều hơn hai cường giả cấp mười, liền ý định lợi dụng ưu thế này để cho bọn họ một trận.

Cho nên khi bọn họ mới tiến vào Huyễn Sa hải, đã có người giám thị bọn họ rồi.

“Lưu Ly Thủy Giao kia đang ở đâu?” Lúc hỏi được kha khá, Lăng Tiêu đột nhiên đề cập tới vấn đề này.

“Chắc là ở đảo Lưu Ly, hắn biết rõ Hắc Thiên của học viện Đạo Tâm sẽ đến tìm mình, nên ở lại canh giữ đảo Lưu Ly, đợi Hắc Thiên tìm tới cửa.” Quái Hồ cúi đầu.

“À…”

Quái Hồ không nhịn được mà ngẩng đầu, giọng nói tràn đầy hi vọng: “Những gì đại nhân hỏi tiểu nữ đã nói hết cho ngài, bây giờ có thể thả tiểu nữ được không?”

Lăng Tiêu dừng một chút, chợt cười nói: “Đương nhiên là có thể, không bằng để ta tiễn ngươi một đoạn đường đi.”

Quái Hồ trợn mắt, trong cặp mắt ả phản chiếu ra hai ngọn lửa đỏ và tím đan xen vào nhau.

Một giây sau, ngọn lửa kia đã quấn quanh cơ thể ả, nhanh chóng đốt cháy, nhiệt độ nóng rực như thể sẽ hòa tan ả chỉ trong một giây, Quái Hồ đau tới nỗi kêu gào thảm thiết, chỉ sợ là đứng cách ngàn mét cũng có thể nghe thấy tiếng hét này, vô cùng đáng sợ.

“Vì sao! Vì sao?” Quái Hồ điên cuồng gào thét.

Giọng nói thì thầm của nam nhân chậm vãi vang lên trên đầu nàng, “Vì sao? Ta cho rằng ngươi cũng biết.”

Mặt mũi Quái Hồ tràn đầy kinh hãi.

Dưới sự tấn công của ngọn lửa, quái hồ đã hiện trở về nguyên hình, sau đó cơ thể ả bắt đầu bị hòa tan, lúc đầu là da lông, sau đó be bét máu thịt, cuối cùng tới khung xương… Chưa tới một phút, quái hồ đã bị đốt thành một vũng máu, cuối cùng ngay cả máu cũng bị bốc hơi.

Thảm hơn cả chết không toàn thây nữa, còn chẳng để lại một cọng lông.

Đây là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc nhìn thấy cách thức giết người tàn nhẫn như vậy, làm hắn sợ tới mức hai chân mềm nhũn.

Phải nhờ Lăng Tiêu đưa tay ra đỡ thì hắn mới không quỵ xuống.

Du Tiểu Mặc cảm thấy có thể trong thời gian gần đây hắn sẽ không nuốt nổi cái gì luôn quá, tận mắt nhìn thấy một con yêu thú bị hòa tan tách rời ra từng mảnh, lại còn ở khoảng cách gần, cảnh này mang cho hắn chấn động quá lớn.

“Em sợ sao?” Lăng Tiêu ôm hắn vào lòng, ghé vào tai hắn khẽ nói.

“Sợ chứ!” Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng một cái.

“Thế nhưng mà, đây mới là bộ mặt thật của ta…” Giọng điệu của Lăng Tiêu rất bình tĩnh không hề có chút nhấp nhô.

Du Tiểu Mặc quay đầu lại nhìn y, kinh ngạc mở to mắt, “Em biết chứ, anh không cần cố ý nhắc nhở em đâu, nói tiếp, không phải anh vốn là như vậy sao?”

Lăng Tiêu bị hỏi lại câm nín mất nửa ngày, “Không phải em đang sợ à?”

Du Tiểu Mặc nói không thèm nghĩ: “Em nghĩ một ngày nào đó em sẽ quen thôi.” Từ sau khi đi theo Lăng Tiêu, hắn đã nhìn thấy mấy chuyện ghê tởm không ít, cộng thêm việc Lăng Tiêu thường xuyên thì thầm vào tai hắn giải thích này kia, bây giờ hắn đã miễn dịch với chuyện giết người rồi.

Lăng Tiêu lại im lặng một hồi. “… Em còn muốn xem ta giết người à?”

Du Tiểu Mặc ngơ ngác, đúng rồi, hắn hoàn toàn có thể không nhìn mấy hình ảnh gớm như vậy mà, “Vậy sao này anh định dùng lửa đốt ai đó, nhớ báo trước với em một tiếng nha.”

Nghe được câu này, Lăng Tiêu quyết định không tiếp tục đề tài này nữa.

“Đúng rồi, mấy câu cuối của hai người chơi trò bí hiểm gì đó, sao em nghe mà chẳng hiểu gì hết?” Du Tiểu Mặc thấy y không muốn nói nữa, liền nói qua chuyện khác.

Lăng Tiêu đặt cằm vào vai hắn, “Bởi vì ả đang nói láo, ta đã định để cho ả toàn thây.”

Du Tiểu Mặc hỏi: “Sao anh biết?”

Lăng Tiêu không trả lời thẳng câu hỏi của hắn, chỉ hỏi ngược lại: “Nếu là em, khi biết rõ chỗ nào có giấu bảo bối, em có thể trắng trợn nói cho người khác biết bảo bối này ở đâu không?”

Du Tiểu Mặc lập tức nói: “Đương nhiên là không, em đâu có ngu… Anh nói là, Quái Hồ nói Nguyên Tố Chi Tâm ở đảo Hỏa là đang lừa chúng ta hả, trên thực tế đấy là thủ đoạn của Lưu Ly Thủy Giao?”

“Không tệ.” Lăng Tiêu gật đầu: “Quái Hồ đã nghĩ đến chỗ này từ trước, nhưng ả lại dùng giọng điệu khẳng định mười phần nói cho chúng ta rằng Nguyên Tố Chi Tâm ở ngay đảo Hỏa, chẳng phải muốn dụ chúng ta qua đó sao?”

“Thế Nguyên Tố Chi Tâm thật sự đang ở đâu?” Du Tiểu Mặc hỏi.

“Hẳn là ngay trên đảo Lưu Ly.” Lăng Tiêu nói, “Đảo Lưu Ly là đại bản doanh của Lưu Ly Thủy Giao, nếu hai cường giả Đế cảnh chiến đấu ở đó, nhất định sẽ làm ảnh hưởng đến đảo Lưu Ly, Lưu Ly Thủy Giao đâu có ngu đến thế, nếu ở trong tình huống bình thường, hắn nên rời khỏi đảo Lưu Ly mới phải.”

“Vậy mà hắn không hề, ngược lại còn ở nguyên chỗ đó, chứng tỏ là có vấn đề đúng không.” Du Tiểu Mặc nói tiếp: “Thế nhưng mà, hắn không sợ bị đại trưởng lão phát hiện ra hả? Chắc chắn đại trưởng lão rất quen thuộc với Nguyên Tố Chi Tâm, với bản lãnh của ông, chắc sẽ phát hiện ra thôi.”

“Thông minh!” Lăng Tiêu cười híp mắt chỉ chỉ vào mi tâm của hắn, “Nếu như Nguyên Tố Chi Tâm ở trên đảo Lưu Ly, nhất định sẽ bị Hắc Thiên phát hiện, nhưng nếu Nguyên Tố Chi Tâm vẫn bị giấu bên trong linh mạch, thì dù bản lĩnh của Hắc Thiên có lớn đến đâu cũng không thể phát hiện ra được.”

“Thế chúng ta còn chờ gì nữa, tranh thủ thời gian xuất phát đến đảo Lưu Ly thôi, chắc chắn cũng có người đoán ra được điểm này, nếu họ tới trước thì phiền toái lắm.” Du Tiểu Mặc kích động, bị Lăng Tiêu gõ đầu một cái.

Lăng Tiêu nói: “Vội cái gì, cho dù bị người đoán được, thì bọn chúng có muốn lén lút vào ngay trước mắt Lưu Ly Thủy Giao là chuyện bất khả thi, thời cơ thích hợp nhất là lúc Lưu Ly Thủy Giao và Hắc Thiên giao chiến tối mặt tối mày, giờ vẫn còn sớm, hai người sẽ không khai chiến sớm vậy đâu.”

Trước khi xuất phát, Lăng Tiêu bảo Du Tiểu Mặc đưa đám Xà Cầu ra, một đội bóng, tuy không được đầy đủ lắm, nhưng đây là lần thứ hai Du Tiểu Mặc gọi cả đội ra đó, lần đầu tiên là để đối phó với Khổng Văn.

Nghe thấy có chuyện kích thích, tới Xà Cầu cũng có chút hưng phấn.

Từ sau khi bọn họ trở thành yêu thú khế ước của Du Tiểu Mặc đến nay, thật ra rất ít khi bị hắn sai bảo, bản tính của yêu thú có chút hiếu chiến, ngay cả Miêu Cầu với bề ngoài không có chút sức chiến đấu nào cũng hưng phấn nhảy lên nhảy xuống.

Sáu người chia đều thành ba nhóm, để trông nom Tiểu Cầu và Miêu Cầu, Du Tiểu Mặc chia chúng ra tổ đội với Xà Cầu và Lam Cầu, Tiểu Hắc và Mao Cầu cũng thành một nhóm.

“Chủ nhân, ta không cần tổ đội phải không?” Da đầu Lam Cầu tê tại khi nhìn Miêu Cầu, cặp mắt nó nhìn hắn cứ ngập nước, như thể một giây sau sẽ khóc luôn ấy, khóe miệng cũng giật giật, nếu mang theo món đồ chơi này chỉ tổ vướng tay vướng chân, hắn không muốn làm bảo mẫu đâu.

Du Tiểu Mặc do dự một chút.

Lăng Tiêu nói: “Hình như Thiên Huyễn Miêu Cầu có một năng lực rất tốt, vậy hãy đi theo nhóm của Tiểu Hắc và Mao Cầu đi.”

Thiên Huyễn Miêu Cầu là cao thủ trong lĩnh vực biến ảo, nó có thể biến một người thành bất cứ hình dáng nào tùy ý muốn, hơn nữa khi thực lực của nó tăng cao, huyễn thuật sẽ càng cao minh hơn.

Tiểu Hắc và Mao Cầu đã là yêu thú cấp tám, nhưng ở Huyễn Sa hải thì vẫn chưa đủ nhìn, nếu có Miêu Cầu ở bên thì xem thì chúng sẽ có thêm một sự bảo đảm.

Du Tiểu Mặc cũng thấy rất có lý, lập tức đồng ý.

Lam Cầu thở phào một tiếng.

Còn Tiểu Hắc thì dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn Miêu Cầu.

Miêu Cầu bĩu môi, không thích Tiểu Hắc, thường xuyên khi dễ nó.

back top