Ngày đó qua đi, sự chú ý của Du Tiểu Mặc đã bị chuyển qua chỗ khác.
Khoảng thời gian trước, học khu B lại tổ chức giải thi đấu mỗi năm, diễn ra trong vòng hai ngày, chấm dứt vào ba ngày trước, hôm nay chính là ngày tân sinh khu B tới học khu A.
Du Tiểu Mặc nghe nói Bách Lý Tiểu Ngư, Giang Tiểu Phong và Liễu Nhạc đều thông qua, hắn quyết định phải đích thân đi đón họ, nói gì thì nói, ba người này cũng đi theo hắn một thời gian, coi như là tiểu đệ của hắn rồi còn gì.
“Không phải đã nói chỉ có người được chọn mới được đi à?” Lăng Tiêu nghe hắn nói xong, thuận miệng hỏi một câu.
“Không cần, em đã nói với Lưu trưởng lão rồi, ông ấy đồng ý để em đi cùng, thời gian là giờ thân một khắc chiều nay, nghe nói năm nay học viện có thêm không ít hạt giống tốt.” Du Tiểu Mặc mừng rỡ nói.
“Ta đi cùng với em xem sao.”
Khoảng hai giờ rưỡi lúc xế chiều, mọi người tập hợp tại quảng trường.
Lưu trưởng lão kiểm kê hết số lượng liền dẫn bọn họ đi tới, địa điểm đúng là năm võ đài loại nhỏ mà năm trước họ đã phải đi qua, lúc họ tới, bên học khu B vẫn chưa xuất hiện.
Mọi người bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Các ngươi nghe nói gì chưa, năm nay học khu B xuất hiện một học sinh được điểm tối đa.” Một học sinh rành tin tức mới nhỏ giọng thông báo.
Thực ra cũng không nhỏ lắm, Du Tiểu Mặc đứng sau mấy mét còn nghe rõ, chắc chắn hai vị trưởng lão cũng nghe thấy, đại khái là không muốn để ý tới.
Nói đến điểm tối đa, Du Tiểu Mặc liền nhớ lại quy tắc của giải đấu.
Vòng thứ nhất và vòng thứ hai có số điểm tối đa là sáu, phần thi hỗn chiến cuối cùng thì số điểm cao nhất là năm, nếu muốn có điểm tuyệt đối, vậy thì là mười bảy điểm, có thể trổ hết tài năng trong nhiều người như vậy, đúng là rất lợi hại.
Bách Lý Tiểu Ngư đã được coi là tiểu thiên tài, từ sau khi Du Tiểu Mặc rời đi, hắn bị kích thích, tiến bộ rất rõ rệt, nhưng hắn chỉ đứng thứ ba mà thôi.
“Ta nghe nói bên khu một cũng có một người đứng đầu rất lợi hại, mặc dù bên khu một không có số điểm chính xác, nhưng hình như người kia đã đánh bại cả năm người đứng đầu bảng xếp hạng, nhất là lúc hỗn chiến, nghe nói một mình hắn đấu lại cả năm người kia luôn, cuối cùng điểm của hắn cách người đứng hạng hai một đoạn dài.”
“Oa, lợi hại quá.”
“Biết họ tên người đó không?”
“Hình như khu một tên là Vũ Văn Nam, còn khu hai là Trần Tình Nhi.”
Có người ra vẻ suy nghĩ, “Hình như chưa bao giờ nghe nói tới hai người này, lai lịch thế nào? Làm sao tự nhiên lại trở thành hắc mã thế nhỉ?”
Du Tiểu Mặc cũng vểnh tai nghe.
Người nọ nhún vai: “Cái này ta cũng không rõ lắm, hình như lúc ở học khu B hai người rất ít khi xuất hiện, biểu hiện thường thường, chẳng có gì nổi bật, chỉ là thời điểm thi đấu mới nổi bật, thực ra cũng không ngạc nhiên lắm, chẳng phải trước kia cũng có chuyện tương tự xảy ra sao?”
Mọi người nhao nhao nhìn về phía Du Tiểu Mặc đang đứng.
Du Tiểu Mặc đang nghe chăm chú bỗng phát hiện hình như mình thành tiêu điểm chú ý của mọi người rồi, một lát sau hắn liền phát hiện, đa số ánh mắt đều nhìn về phía Lăng Tiêu đang đứng bên cạnh hắn, nói đến hắc mã, đúng là Lăng Tiêu còn hắc hơn cả hắn ấy chứ.
“Bọn họ tới rồi.” Không biết ai hô một câu.
Du Tiểu Mặc nhìn về phía kết giới, quả nhiên thấy phó viện trưởng Diêm Pháp đang dẫn một đám học sinh đi tới, có điều… Hình như số người đủ tiêu chuẩn năm nay còn ít hơn cả năm trước.
Đợi bọn họ đến gần, hắn mới nhìn rõ, nhân số thiếu gần một phần ba, nhất là học sinh khu một.
Bảo sao lúc nãy hắn cứ cảm thấy có chỗ nào là lạ, hóa ra là đây. Số người của học khu B ít đi, thì bên phía học khu A cũng sẽ phái số người tương đương tới.
“Lăng Tiêu, anh biết vì sao nhân số năm nay lại ít vậy không?” Du Tiểu Mặc không nhịn được, phải quay sang hỏi Lăng Tiêu ngay.
Lăng Tiêu đưa mắt nhìn hắn, thật sự coi y là vạn sự thông rồi hả, nhưng mà…
“Đại khái là bởi vì một trong hai người vừa được nhắc tới.”
“Là sao?”
“Trận đấu của khu một diễn ra theo hình thức hỗn chiến, tuy rằng quy định hai mươi người còn lại trên võ đài có thể vào vòng sau, nhưng nếu bị đá xuống thì cũng coi như thất bại, chắc chắn người kia đã mượn hỗn chiến để đá một đám đối thủ xuống đài, làm cho số người còn lại trên đài ít hơn hai mươi người.”
Du Tiểu Mặc nghe mà tặc lưỡi mãi, người kia hung ác quá, ngay cả cơ hội của người khác mà cũng cướp đoạt.
“Nhìn kìa, hai người kia chính là Vũ Văn Nam và Trần Tình Nhi.” Một học sinh chỉ vào một nam một nữ đứng sau lưng Diêm Pháp.
Du Tiểu Mặc nhìn theo tầm mắt của họ, ngũ quan hai người này rất bình thường, thuộc về kiểu người nếu đứng trong đám đông sẽ khó mà nhận ra ấy, nhưng không thể phủ nhận, khí thế của họ khác xa những người xung quanh, chính vì vậy mà hắn vừa liếc đã chú ý tới.
“Em cảm giác, thấy hai người này có điểm gì quái lạ lắm, anh có cảm thấy thế không?” Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu.
“Ừm, đúng là rất kỳ quái.” Lăng Tiêu nhìn hai người, mịt mờ nheo mắt lại.
Đúng lúc này, Lưu trưởng lão tuyên bố bắt đầu, một người trong đó, chính là người tên Vũ Văn Nam ấy, quả nhiên là người nằm trong nhóm đầu tiên.
Trong giải đấu, hắn có thể dùng sức mạnh của một người để đấu với năm người, không thể khinh thường được, cho nên Lưu trưởng lão phái một người đứng hạng thứ năm mươi trong bảng xếp hạng, chuẩn bị đập bẹp sự hung hăng của hắn.
Kết quả lại nằm ngoài sự mong đợi.
Vũ Văn Nam thắng, hơn nữa thắng rất đẹp, bởi vì ngay ở hiệp thứ hai, cường giả kia đã bị đánh rơi khỏi võ đài.
Toàn trường đều yên tĩnh, Vũ Văn Nam bỏ qua ánh mắt của mọi người, bình tĩnh bước khỏi võ đài.
Sau hắn, lại có hai học sinh nữa thành công qua của, có điều bọn họ không khoa trương được như Vũ Văn Nam, khi học sinh cuối cùng của khu một bị đánh rơi khỏi võ đài, cuối cùng cũng đến phiên khu hai rồi.
Trần Tình Nhi là người đầu tiên được Diêm Pháp gọi tên, nữ nhân này cũng giống như Vũ Văn Nam, khuôn mặt vô cảm, thậm chí còn mang theo vài phần u ám.
“Trận này ngươi lên đi.”
Lưu trưởng lão đột nhiên quay đầu, nói với Du Tiểu Mặc đang ngơ ngác.
Du Tiểu Mặc ‘A’ một tiếng, sau lúc đến hắn chưa từng nghe nói mình cũng phải lên sàn thế nhỉ, lại còn bảo hắn đánh với Trần Tình Nhi kia nữa, “Lưu trưởng lão, có phải ngài nhầm rồi không, không phải con đúng không ạ?”
“Ta biết, nhưng Trần Tình Nhi cũng che giấu thực lực như Vũ Văn Nam, người ta an bài không thể là đối thủ của nàng, danh tiếng của hai người này quá cao, phải bắt bí một phen.” Lưu trưởng lão vuốt vuốt chòm râu dài, nét mặt có chút chăm chú.
“Vậy được rồi, nhưng mà nếu có thất bại, Lưu trưởng lão cũng đừng trách con đó.” Du Tiểu Mặc bất đắc dĩ, đành phải nhận lời.
“Xú tiểu tử, bây giờ ngươi là đan sư cấp tám, nếu có thua thì ngươi cũng không thấy mất mặt sao?” Lưu trưởng lão nghe hắn nói mà dở khóc dở cười.
Du Tiểu Mặc thản nhiên nói: “Đan sư cấp tám thì sao chứ, nếu đúng như trưởng lão suy đoán, cô ta cũng che giấu thực lực, có khi cũng là một đan sư cấp tám ấy chứ!”
Có điều nếu thực lực thật sự cao như vậy, thì cái người tên Trần Tình Nhi này thật đáng nghi.
Lưu trưởng lão nói: “Bất kể thế nào, ngươi cứ cố hết sức là được.”
Lúc Du Tiểu Mặc định đi qua, Lăng Tiêu đột nhiên túm lấy cánh tay hắn.
Du Tiểu Mặc quay đầu lại, “Làm sao thế?”
Lăng Tiêu liếc nhìn Trần Tình Nhi, “Nếu như phát hiện có gì kì lạ, lập tức vào không gian, cho dù bại lộ cũng không sao hết.”
“Anh nói thế… Làm em cũng cảm thấy không được bình thường.”
“…”
“Em sẽ cẩn thận, bây giờ có thể buông tay rồi chứ.” Du Tiểu Mặc phát hiện rất nhiều người đều đang nhìn họ, đối thủ của hắn đã đứng vào vị trí, chỉ còn thiếu mỗi hắn thôi.
“Được rồi.” Lăng Tiêu buông tay ra.
Du Tiểu Mặc bước lên võ đài, hắn thấy Trần Tình Nhi đang nhìn chằm chằm hắn đầy ý vị, cặp mắt kia sâu thẳm như không thấy đáy, khuôn mặt bình thường đến chẳng thể bình thường hơn lại mang đến cho hắn một cảm giác quỷ dị, như thể… Đang cười?
Trần Tình Nhi khẽ vuốt lọn tóc dài đến eo, khuôn mặt kia đột nhiên nở một nụ cười thản nhiên, ánh mắt kì lạ nhìn thẳng vào hắn, “Học viện để mắt đến ta thật đấy, vậy mà phái một đan sư cấp tám đến đối phó đan sư cấp sáu như ta.”
Du Tiểu Mặc kinh ngạc, cô ta có thể nhìn ra được?
Nói như vậy, nếu một đan sư cấp sáu muốn nhìn rõ cấp bậc của đan sư cấp tám không phải là không thể xảy ra, nhưng muốn nhìn xuyên qua hai cấp, dường như khả năng rất nhỏ, huống chi gần đây hắn có thói quen che giấu khí tức toàn thân.
Đã làm đến thế rồi mà Trần Tình Nhi này cũng có thể nhìn thấy, quả nhiên Lưu trưởng lão nói đúng, tu vi của nàng cao hơn vẻ bề ngoài nhiều lắm.
“Kính xin học trưởng hạ thủ lưu tình.” Trần Tình Nhi nói thẳng, nụ cười trên mặt vẫn dịu dàng thích thú như trước
Học trưởng ấy hả? Hình như Trần Tình Nhi này còn lớn hơn hắn một đống tuổi, bị một người lớn hơn gọi là học trưởng, Du Tiểu Mặc tỏ vẻ đây là lần đầu tiên đấy.
“Học muội khách khí quá, nói không chừng thực lực của ngươi còn cao hơn ta.” Du Tiểu Mặc mỉm cười.
Nghe câu nói đầy tính ám chỉ này, nụ cười trên mặt Trần Tình Nhi càng dịu dàng hơn.
“Vậy mời học trưởng xuất chiêu trước.”
“Ta đây sẽ không khách khí.” Du Tiểu Mặc rất rất không khách khí ấy, bởi vì bình thường đều ưu tiên phái nữ mà, nhưng hắn lại đón lời thuận miệng lắm, làm Trần Tình Nhi tưởng hắn sẽ từ chối phải sửng sốt một chút.
“A, học trưởng không cần khách khí với ta.”
CHƯƠNG 369: HÀNH ĐỘNG BẤT NGỜ
Trong ánh nhìn chằm chằm của đám đông, hai người bắt đầu khai chiến.
Sở dĩ Du Tiểu Mặc có thể nhận lời dứt khoát nhưng vậy cũng là có mục đích, hắn muốn cơ hội này thử Tu Di Ấn thứ hai, Huyền Ấn.
Huyền Ấn là loại ấn thứ hai hắn học được sau khi trở về từ biển Vô Tận, có điều bây giờ hắn vẫn chưa có cơ hội giao chiến với người khác, cho nên hắn không rõ uy lực của Huyền Ấn lớn đến bao nhiêu.
Nếu Trần Tình Nhi này đã có vấn đề, vậy thì hắn có thể thoải mái dùng cô ả để thử tay một chút.
Sức mạnh linh hồn ùn ùn kéo tới như sóng lớn quay cuồng, dùng thanh thế đáng sợ tụ tập phía trước Du Tiểu Mặc, ở trên tay hắn, là một Hoàng Ấn đang xoay tròn, từ bên trong Hoàng Ấn ấy, mọi người có thể cảm nhận được một dòng sức mạnh cường đại.
Vừa ra tay đã triển khai Tu Di Ấn, mọi người đều cảm thấy khiếp sợ.
Hoặc là Du Tiểu Mặc quá để mắt tới Trần Tình Nhi, hoặc là bản thân hắn muốn hung hăng ra oai phủ đầu với Trần Tình Nhi, cho nên vừa ra tay đã sử dụng tuyệt chiêu thế này.
Mặc kệ loại khả năng nào, đa số mọi người đều mang tâm trạng hả hê đứng nhìn, bởi vậy cũng có thể thấy, nhân duyên của Trần Tình Nhi chẳng hề tốt.
Trần Tình Nhi hơi nhíu mày, có vẻ không hiểu nổi hành vi của hắn.
Du Tiểu Mặc cười cười ẩn ý, mấy giây sau, Hoàng Ấn trước mặt hắn đã hoàn thành, thanh thế to lớn lúc nãy đã thu hết vào bên trong Hoàng Ấn.
Du Tiểu Mặc nhìn về phía Trần Tình Nhi, cười nói: “Công kích của ta tới đây, ngươi nên cẩn thận.”
Nghe vậy, Trần Tình Nhi không những không bày ra tư thế phòng ngự, mà còn dịu dàng đáp lại: “Đa tạ học trưởng đã nhắc nhở.”
Một trận gió lớn thổi qua, Du Tiểu Mặc biến mất tại chỗ.
Xung quanh lập tức vang lên một tràng âm thanh thảng thốt, bọn họ còn tưởng Du Tiểu Mặc chuẩn bị bắn Hoàng Ấn ra, không ngờ lại biến mất.
Một giây sau, Du Tiểu Mặc đang biến mất đột nhiên xuất hiện trước mặt Trần Tình Nhi, hơn nữa còn ở phía chính diện.
Thứ lao tới không phải là Hoàng Ấn, mà là một cái chân, một cước này còn mang theo sức mạnh xé nát không khí, hung hãn đá về phía Trần Tình Nhi.
Liên tiếp xuất ra công kích không theo lẽ thường khiến cho khuôn mặt vô cảm của Trần Tình Nhi cũng bắt đầu có biểu lộ, vừa phải chặn một cước kia, lại còn phải đề phòng Hoàng Ấn trong tay hắn, điều làm cho nàng kinh ngạc là, sức mạnh của Hoàng Ấn này không hề suy yếu vì sự chậm trễ này.
Không chỉ có thế, tốc độ và sức mạnh của Du Tiểu Mặc hoàn toàn vượt khỏi dự đoán của nàng.
Ngăn cản cái chân đang quét tới, Trần Tình Nhi đột nhiên biến sắc, thân hình nhanh chóng lui lại.
Nhưng sao Du Tiểu Mặc có thể để nàng trốn được, chân vừa đặt xuống đất đã mượn lực của phiến đá dưới chân để bật lên, bóng dáng màu lam thoắt ẩn thoắt hiện theo sát sau lưng nàng.
Có điều tốc độ của Trần Tình Nhi cũng rất nhanh, Du Tiểu Mặc phải dùng hết toàn lực mới miễn cưỡng đuổi kịp, nếu như không đuổi kịp thì cả kế hoạch của hắn đều vô dụng mất.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc nâng tay trái lên, ngón tay động vài cái, nơi đầu ngón tay chậm rãi ngưng tụ ra một dòng sức mạnh linh hồn, bắn về phía lưng Trần Tình Nhi.
Cảm nhận được uy hiếp truyền tới từ phía sau lưng, Trần Tình Nhi đành phải hãm tốc độ lại.
Nhưng chỉ cần nàng hơi chậm lại một chút, Du Tiểu Mặc đã đuổi kịp ngay.
Sau khi ngăn cản Trần Tình Nhi bằng Linh Tê Chỉ, hắn lập tức đánh tới một cái khác, tiếp tục mượn cơ hội này để tới gần Trần Tình Nhi, cùng lúc đó, điều làm cho mọi người bất ngờ nhất là Hoàng Ấn trong tay hắn cũng lao ra ngoài.
“Ôi trời ơi, hắn không kết thủ ấn?”
Lúc này đã có người nhìn ra chân tướng, cách công kích nào cũng cần phải kết ấn, nhưng Du Tiểu Mặc thì không, thậm chí còn dùng tới hai lần.
Trần Tình Nhi đã dính phải cái bẫy này. Bởi vì bên tay phải của Du Tiểu Mặc vẫn luôn giữ Hoàng Ấn, ai cũng nghĩ rằng hắn không thể được dùng hai tay thì làm sao mà kết ấn khác được nữa, lúc ấy cũng không thể tấn công tiếp.
Đây chính là chỗ nhầm lẫn.
Vì tính sai trong nhất thời, Trần Tình Nhi luống cuống tay chân.
Linh Tê Chỉ của Du Tiểu Mặc kém Tu Di Ấn nhiều lắm, cho nên Linh Tê Chỉ không thể làm gì được nàng, nhưng cũng không thể bỏ mặc cho nó lao vào người mình, Trần Tình Nhi đành phải dừng lại để ngăn cản.
Nói chung, mỗi người sẽ căn cứ vào công kích mà đối phương áp dụng để bày ra biện pháp phòng ngự hoặc phản kích tương đương.
Đây chính là mục đích của Du Tiểu Mặc.
Đại khái là Trần Tình Nhi cũng phát giác ra sự kì lạ, cho nên mới phải kéo giãn khoảng cách với Du Tiểu Mặc.
Ngươi có kế Trương Lương, ta cũng có thang trèo thành*!
Sau khi khói bụi tán đi, bóng dáng của Trần Tình Nhi xuất hiện dưới một cái hố lớn màu đen, không thể tìm nổi sự chật vật nào trên người nào, thậm chí vạt áo trắng còn tung bay theo gió, chỉ là cái nét vui vẻ dịu dàng trên mặt đã biến mất, nàng dùng sắc mặt khó đoán nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc đứng cách xa năm, sáu mét.
Trong mắt Du Tiểu Mặc lóe lên một tia kinh ngạc, bị Hoàng Ấn đánh trúng trong khoảng cách gần như vậy mà chẳng hề tổn thương mảy may, quả nhiên là đã ẩn giấu thực lực.
“Quả nhiên, ngươi rất lợi hại.” Du Tiểu Mặc khen ngợi.
“Đâu có, học trưởng mới là người lợi hại nhất, có thể nghĩ ra được cách này, Tình Nhi bội phục.” Nụ cười lại hiện lên trên khuôn mặt Trần Tình Nhi, “Bây giờ đến lượt ta ra tay, học trưởng nên cẩn thận.”
Du Tiểu Mặc lập tức cảnh giác.
Tay phải của Trần Tình Nhi nâng lên, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, một đống thứ gì đó kì dị giống tơ lụa bỗng xuất hiện nơi khẽ tay nàng, một màu hồng nhạt trong suốt, thoạt nhìn thì giống như sợi tơ, dài khoảng năm mét.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc phát hiện, hình như những sợi tơ này được ngưng tụ từ sức mạnh linh hồn, nhưng lại không giống thế, chẳng lẽ nàng muốn dùng đống sợi này để làm vũ khí?
Khóe miệng Trần Tình Nhi cong lên thật khẽ, cầm chặt đầu sợi tơ, nhẹ nhàng quăng hai cái trên mặt đất, tiếng “Chát chát” vang lên theo từng đường quật, nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lớp đá trên mặt đất đã bị cắt ra vài đường trắng dài và sâu, đây chỉ là nhẹ nhàng, nếu như dùng sức, có lẽ mặt đất sẽ vỡ vụn cũng nên.
Du Tiểu Mặc đang kinh ngạc thì sợi tơ kia đã thình lình lao về phía hắn, mang theo công kích bén nhọn đánh thẳng chính diện.
Sợi tơ vừa đập vào mặt đất thì nơi đó xuất hiện ra một cái hố, đường kính khoảng một mét.
Du Tiểu Mặc lùi ra phía sau, nhưng sợi tơ kia như có mắt, hắn rẽ lối vào thì chúng đánh về phía hắn theo hướng đó, cứ như thế, liên tiếp không ngừng.
Lần này Du Tiểu Mặc dứt khoát không né cũng chẳng tránh, một dòng sức mạnh linh hồn lập tức bạo phát khỏi cơ thể hắn, một chia thành hai, một phần đón lấy sợi tơ của Trần Tình Nhi, một phần thừa cơ quấn vào nó…
Sợi tơ bị chặn lại, chuyển động hơi chậm một chút, đó điều vẫn có thể dùng mắt thường nhìn thấy nó đang chậm rãi di chuyển về phía Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc muốn thử cắt đứt đám sợi kia như lúc đấu với Sài Tuấn, nhưng hiển nhiên là Sài Tuấn sao có thể so được với Trần Tình Nhi, sợi tơ của nàng không chỉ có công kích kinh người mà phòng ngự cũng lợi hại không kém, trong giây lát Du Tiểu Mặc không thể làm gì được nàng.
Theo lý thuyết, việc này không thể xảy ra.
Bởi vì dù công kích và phòng ngự của đan sư cấp sáu thượng phẩm có lợi hại thế nào cũng không thể là đối thủ của đan sư cấp tám, nếu không thì tất cả đan sư cấp sáu đều có thể nghịch thiên rồi.
Trừ khi, thực lực của nàng tương đương hoặc hơn hắn.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc dứt khoát thu sức mạnh linh hồn lại.
Không còn gì ngăn cản, sợi tơ lại tiếp tục tấn công hắn, chỉ là lại bị Du Tiểu Mặc né tránh lần nữa, sau đó là cảnh tượng ngươi đuổi ta trốn.
Mọi người biết rõ thực lực của Du Tiểu Mặc, nhưng thấy hắn bị sợi tơ của Trần Tình Nhi đuổi đánh mãi, làm cho đám người đứng ngoài xem nhao nhao kinh ngạc mãi.
Ước chừng năm phút sau, động tác của Du Tiểu Mặc đột nhiên ngừng lại.
Thời điểm mọi người còn thấy bất ngờ, hắn đột nhiên chuyển hướng, lao thẳng về phía Trần Tình Nhi, tốc độ còn nhanh hơn cả lúc trước, gần như chỉ trong nháy mắt đã đến nơi.
Trần Tình Nhi nheo mắt, không phải vì tốc độ của Du Tiểu Mặc bỗng nhanh hơn, mà khoảng cách giữa hai người còn chỉ còn vỏn vẹn ba mét, vậy mà tranh thủ lúc chạy trốn để kéo khoảng cách lại. Nhưng đến khi nàng nhìn thấy Kim Ấn nằm trong lòng bàn tay Du Tiểu Mặc, rốt cục cũng hiểu được mục đích của hắn rồi.
Trần Tình Nhi vội vàng triệu hồi sợi tơ trở lại, nhanh chóng biến chúng thành một tấm chắn màu hồng nhạt.
Du Tiểu Mặc giơ tay phải lên, thẳng tay đập tấm chắn lên cái lưới kia không chút do dự, một công một thủ, thanh thế lập tức khiến linh khí trong thiên địa phải rung chuyển, Du Tiểu Mặc mượn sức gió nhanh chóng lui về phía sau mấy mét.
Huyền Ấn dễ dàng xé rách tấm chắn, đánh thẳng vào Trần Tình Nhi, một tiếng động chói tai như sấm rền ầm ầm vang lên từ nơi mà Trần Tình Nhi đang đứng, đất đá văng tung tóe, khí thế to lớn, thậm chí còn lan đến gần những người xung quanh, một số người còn suýt nữa ngã xuống đất.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn cảnh tượng này.
Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng Huyền Ấn, căn cứ những gì Tu Di Ấn ghi lại thì càng luyện lên cao, uy lực của mỗi ấn càng mạnh hơn gấp bội, nhưng căn cứ vào tình hình trước mắt, hình như còn vượt qua cả gấp bội rồi.
Lần này, vì không muốn Trần Tình Nhi phát hiện Huyền Ấn trong lòng bàn tay, hắn không sử dụng linh khí trong thiên địa nữa.
Bởi vì trước khi sử dụng bất cứ loại kỹ pháp nào đều phải dùng linh khí trời đất xung quanh mình để phụ trợ, làm như vậy có thể kết chiêu dễ dàng hơn, còn chỉ đơn thuần dựa vào sức mạnh linh hồn, cách này khó hơn nhiều lắm, yêu cầu về khả năng khống chế của người thi triển cũng rất cao.
Du Tiểu Mặc muốn hành động bất ngờ nên mới chọn cách thứ hai.
Nhờ vậy mới làm cho Trần Tình Nhi chỉ kịp triệu hồi sợi tơ, nhưng dưới uy lực lớn như vậy của Huyền Ấn, lần này nàng không thể nào thản nhiên như trước được nữa rồi.
Quả nhiên, đợi sau khi mọi thứ yên tĩnh, trong đám tro bụi lộ ra bóng dáng hơi chật vật của Trần Tình Nhi, quần áo màu trắng đã bị ô uế, có mấy nơi còn bị rách.
Ở nơi mọi người không thấy được, đôi mắt hơi rủ xuống của Trần Tình Nhi hiện lên một tia âm tàn.
*Ngươi có kế Trương Lương, ta có thang trèo thành: Trương Lương là một danh nhân thời Hán, từng đưa ra rất nhiều mưu kế lợi hại, cho nên từ “kế Trương Lương” là từ để chỉ mưu kế tốt. Đại ý câu này là ngươi có mưu kế lợi hại, ta cũng có phương án ứng đối.