Sau khi Hồ Ân chết, Lăng Tiêu hấp thu trí nhớ của hắn.
Lăng Tiêu có thể hấp thu trí nhớ của đối phương dù người kia chết hay còn sống, nhưng vẫn có sự khác biệt.
Nếu hấp thu khi còn sống, trí nhớ của người nọ sẽ sinh ra một cảm xúc chống cự theo bản năng, rất khó tiêu hóa, lại còn tốn thời gian, mà người chết rồi, ý thức tiêu tán, chỉ cần người chết không lâu hơn một ngày, trí nhớ vẫn còn lại trong đầu, như một món đồ vô chủ, rất dễ hấp thu.
Đây không phải là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc nhìn thấy Lăng Tiêu làm như vậy.
Nhưng lần nào nhìn cảnh tượng này cũng làm hắn chấn động, cứ có cảm giác như Lăng Tiêu đang ăn người kia vậy á.
Mấy phút đồng hồ sau, Lăng Tiêu đã tiêu hóa hết trí nhớ của Hồ Ân, cũng tìm được đáp án mà họ muốn, lúc này y mới lên tiếng: “Chúng ta đi thôi.”
Du Tiểu Mặc gật gật đầu.
Sau khi ra khỏi phòng, Lăng Tiêu thả một mồi lửa, còn hai người họ nhẹ nhõm rời đi.
Một phút trôi qua, thế lửa lan tràn, phía tây phủ thành chủ chìm trong biển lửa, lửa rất lớn, thậm chí còn có dấu hiệu lan tới nơi khác, dù có cố dập thế nào cũng không tắt, cả phủ thành chủ lâm vào trong khủng hoảng, thỉnh thoảng lại có tiếng gào rú truyền đến từ bên trong.
Sáng ngày hôm sau, chuyện phủ thành chủ bị hỏa hoạn đã đồn ầm khắp phố.
Nghe nói mãi tới buổi sáng mới có thể dập tắt, nhưng phủ thành chủ đã bị đốt trụi hơn phân nửa rồi.
Bởi vì phát hiện sớm, cho nên không có nhiều thương vong, chỉ là trong mấy người đã chết còn có Hồ Ân không ai bì nổi và một cường giả Đế cảnh, đối với việc này, vị cường giả Thần cảnh của gia tộc Xích Huyết nổi giận đùng đùng, tỏ vẻ nhất định phải bắt được hung thủ, cơ mà, có bắt được hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác.
Buổi chiều, tin tức khi nào lối vào địa cung xuất hiện đã được lan truyền nhanh chóng.
…
Trong phủ thành chủ, khắp nơi đều bị bầu không khí căng thẳng bao phủ, nhất là chỗ đại sảnh chưa bị ngọn lửa tàn phá, toàn bộ người của gia tộc Xích Huyết đều tập trung ở đó, chỉ là sắc mặt ai nấy đều rất tệ.
Du Minh, cũng là vị cường giả Thần cảnh của gia tộc Xích Huyết kia, lão nhìn nam tử ngồi ở chủ vị cao nhất, “Thanh Sơn, ngươi thấy chuyện này thế nào?”
Thanh Sơn trong lời của Du Minh chính là con trai thứ ba của gia chủ gia tộc Xích Huyết đương nhiệm, tướng mạo tuấn mỹ, thiên phú cũng là số một số hai trong tộc, địa vị cao hơn cả Du Minh, ở đây hắn là người có quyền lên tiếng nhất, nhiều lúc thậm chí Du Minh cũng phải nghe lệnh hắn.
Du Thanh Sơn trầm ngâm nói: “Người lẻn vào phủ thành chủ tối qua, nhất định có tu vi cao hơn Lỗ bá, nếu không sao có thể âm thầm giết chết Lỗ bá như vậy, còn Hồ Ân, đến bây giờ vẫn chưa tìm được hắn sao?”
“Chúng ta đã tìm lần lượt cả trong lẫn ngoài, xác thực không có bóng dáng của Hồ thiếu gia, chúng ta nghi, rất có thể hắn cũng bị sát hại rồi.” Thủ hạ của Hồ Ân cung kính nói.
Du Thanh Sơn gõ gõ mặt bàn: “Người nọ giết chết Lỗ bá, lại bắt Hồ Ân, chẳng lẽ có cừu oán với Hồ Ân?” Bởi vì bọn họ không tìm thấy thi thể của Hồ Ân, cho nên nhất trí nhận định rằng Hồ Ân đã bị bắt đi rồi.
“Ngũ thiếu gia, nếu như đối phương thật sự có cừu oán với Hồ thiếu gia, ta biết hai người có hiềm nghi lớn nhất.” Hồ Khang Ninh vừa chữa khỏi vết thương lập tức đứng dậy, lúc nói tới hai người kia, trong mắt gã lộ ra một tia oán độc.
Du Thanh Sơn hờ hững nhìn gã: “Ngươi muốn nói tới chuyện xảy ra ở khách sạn?”
Vài ngày trước khi tới thành Lục Nguyệt, hắn đã được nghe nói tới chuyện này.
Hồ Khang Ninh bị hắn nhìn đến mức căng thẳng, chắp tay nói: “Vâng! Một trong hai kẻ đó có thực lực cao hơn Hồ Ân, lúc ấy Hồ thiếu gia không thể đánh lại, cho nên ta cho rằng, rất có thể thực lực của kẻ nọ còn cao hơn cả Lỗ bá.”
Đúng lúc này, một gã hộ vệ chạy vào.
Hộ vệ chắp tay nói: “Thiếu gia, công tác tìm kiếm có tiến triển, chúng ta tìm được tùy thân không gian giới chỉ của Hồ Ân thiếu gia ở trong phế tích, bên dưới nhẫn còn có một đống quần áo màu đen xám, rất có thể là quần áo của Hồ Ân thiếu gia.”
“Chẳng lẽ sở dĩ Hồ Ân biến mất, thật ra là bị đại hỏa đốt thành tro?”
Du Thanh Sơn nhíu mày lại, không gian giới chỉ là một món đồ cao cấp hơn túi trữ vật, với thân phận của Hồ Ân, có một cái cũng là chuyện bình thường, nếu như hắn bị bắt đi rồi, sao có thể bỏ lại mỗi không gian giới chỉ, còn cả đống đồ đen xám này nữa, giải thích như vậy, việc Hồ Ân biến mất cũng hợp lý rồi.
RẦM——
Du Minh nện mạnh xuống bàn, rít lên: “Giỏi lắm, còn dám hạ sát cả người thừa kế của Ngọc Tiên Thành, xem ra mấy năm nay gia tộc Xích Huyết không có động tác gì, làm mọi người lầm tưởng chúng ta là mèo bệnh, không giết chết kẻ kia, uy nghiêm của gia tộc Xích Huyết còn để ở đâu!”
Nét mặt của Du Thanh Sơn rất sâu xa khó hiểu.
“Nhất định kẻ kia sẽ xuất hiện vào ngày mai, đến lúc đó nhìn xem ai đáng nghi nhất.”
Hồ Khang Ninh xiết chặt nắm đấm, mặc kệ hai kẻ kia có phải là hung thủ hay không, chắc chắn gã sẽ không bỏ qua cho chúng.
…
Hôm sau, lúc thời cơ vẫn chưa tới.
Khắp góc tây nam của sơn mạch Lục Nguyệt đã đầy bóng người.
Tất cả các cường giả đều tới nơi này, người đông đúc chen chúc thành một đống, sơn mạch hoang vu quanh năm bỗng tràn đầy nhân khí.
Lúc Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu chạy tới, mọi người đang líu ríu thảo luận.
Lúc này, khoảng cách tới khi cửa vào địa cung xuất hiện chỉ còn lại nửa canh giờ nữa.
“Nhiều cường giả quá đi!” Du Tiểu Mặc hưng phấn nói, tuy tin tức được thả ra khá muộn, nhưng trong sơn mạch Lục Nguyệt có rất nhiều cường giả tán tu ẩn giấu, muốn tới chỉ là chuyện trong giây lát, bởi như vậy, đâu đâu cũng có người thực lực cao hơn Lỗ bá, đâu đâu cũng có kẻ đáng ngờ.
“Không nên khinh thường.” Lăng Tiêu nói.
“Em biết rồi, ầy, chỗ đó chính là lối vào sao?” Du Tiểu Mặc tò mò chỉ về nơi địa thế hiểm trở phía trước.
Đoạn sơn mạch phía trước còn một chỗ nứt rất to, rộng khoảng hai trăm mét, cũng là đoạn cốc đã được tương truyền mấy hôm nay, nghe nói rất lâu trước đây có hai cường giả đánh nhau ở chỗ này, khe núi nguy hiểm kia chính là một trong những kiệt tác của họ.
Bởi vì lực phá hoại của họ quá mạnh, trong đoạn cốc có một vùng không gian bị xé nứt, trải qua năm tháng lắng đọng, mảnh đoạn cốc này đã thành hiểm địa nổi danh ở sơn mạch Lục Nguyệt, khắp nơi trong đoạn cốc đều là gió lớn sắc bén như lưỡi dao, trong ngọn gió còn mang theo vài tia năng lượng không gian, có thể nhẹ nhàng phá vỡ phòng ngự của cường giả Tiên cảnh, cho nên chỉ có cường giả Hoàng cảnh trở lên mới vào được.
“Người của gia tộc Xích Huyết và Đan Sư Công Hội đã đến!”
Đang nói dở, đám đông trước mặt đã xôn xao.
Du Tiểu Mặc đưa mắt theo hướng bọn họ đang nhìn, trên bầu tới có mười ánh sáng nhanh chóng xẹt qua, từ xa tới gần, chỉ loáng cái đã xuất hiện trước mặt họ, rơi vào khoảng đất trống không ai dám đến gần.
Ngoại trừ Thành Đông Thanh và Hồ Khang Ninh thì còn lại toàn là người lạ mặt.
Du Tiểu Mặc cứ tưởng rằng Hồ Phong và Đường Hạo đã gặp ở Bắc Động cũng sẽ xuất hiện chứ, nhưng đến bây giờ vẫn không phát hiện ra bóng dáng hai người nọ, đến đây hắn mới xác định bọn chúng thật sự không tới.
Hắn cũng không biết, vì cả Hồ Phong và Đường Hạo không hoàn thành nhiệm vụ Thiên Công Đỉnh, nên đang bị cấm túc.
Sau khi đám người kia tới, Thanh Quy của Hùng Tiếu cũng xuất hiện, Thanh Quy khổng lồ nhanh chóng che khuất cả khoảng trời bao la, trên mặt đất đều trở nên tăm tối, Thanh Quy tìm một mảnh đất trống rồi mới đáp xuống.
Hùng Tiếu và Kiều Vô Song đồng thời nhảy xuống từ trên mai của Thanh Quy, không biết có phải tình cờ hay không mà đáp lại đúng chỗ Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đứng không xa, hai người đã sớm nhìn thấy bọn họ.
“Lăng Mặc, Du Tiểu Hắc huynh đệ, chúng ta lại gặp mặt.”
Hùng Tiếu sải bước đi tới, khuôn mặt vốn nghiêm nghị bỗng lộ ra vẻ vui mừng.
Du Tiểu Mặc lại tiếp tục bị cái câu “Du Tiểu Hắc huynh đệ” làm cho lúng túng, sớm biết như vậy thì không nên để Lăng Tiêu cướp lời, kết quả biến thành Du Tiểu Hắc gì đó, còn y thì hay rồi, lại dùng một chữ trong tên hắn, Lăng Mặc Lăng Mặc, nghe rất êm tai á.
Lăng Tiêu thờ ơ đáp lại: “Vừa tới mà thôi.”
Kiều Vô Song thấy mặt Du Tiểu Mặc đang nhăn lại thành một nhúm, giọng nói mang theo chút quan tâm hỏi: “Du huynh đệ, ngươi làm sao thế?”
Du Tiểu Mặc bị cái câu “Du huynh đệ” này an ủi, dễ nghe hơn Du Tiểu Hắc quá nhiều, vui vẻ cười nói: “Không sao đâu, ta chỉ đang tự hỏi một vấn đề liên quan tới cuộc đời ta ấy mà.”
Kiều Vô Song châm chước hỏi: “Xin hỏi vấn đề gì mà liên quan tới cuộc đời?”
Du Tiểu Mặc khẽ thở dài: “Ta họ Du, người của bổn gia trong gia tộc Xích Huyết cũng họ Du, ngươi nói ta có phải là tộc nhân lưu lạc bên ngoài của họ không nhỉ?”
“Ây…” Kiều Vô Song ngơ ngác.
“Thời buổi này loại người gì cũng có, chó mèo đâu ra cũng dám giả mạo người của gia tộc Xích Huyết, không biết nhìn lại thân phận mình đi, chỉ ngươi mà cũng dám!”
Một tiếng cười lạnh mỉa mai bỗng vang lên, giọng điệu thì ác ý mà còn cố lớn tiếng, công kích ác độc chĩa thẳng vào Du Tiểu Mặc.
Mọi người nhìn theo hướng tiếng cười phát ra, là “người quen”, chính là cái gã Hồ Khang Ninh đã bị Lăng Tiêu đá bay ấy.
Bên cạnh Hồ Khang Ninh còn có Du Thanh Sơn và Du Minh, biểu lộ khó lường, không nhìn ra liệu hai người này có ý kiến gì với câu nói vừa rồi của Du Tiểu Mặc hay không, nhưng bọn họ không lên tiếng nhắc nhở Hồ Khang Ninh, hiển nhiên là tán thành gã.
Du Tiểu Mặc liếc nhìn bọn họ, sau đó thu ánh mắt lại như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục nói với Kiều Vô Song: “Ngươi nói liệu ta có nên đổi họ không, nhỡ đâu người khác lại nghĩ ta liên quan tới đám người chỉ biết dùng lỗ mũi nhìn người kia, chẳng phải ta đây sẽ bị thua thiệt sao!”
Kiều Vô Song chỉ có thể cười gượng.
CHƯƠNG 399: SẼ MANG THAI ĐÓ
Sắc mặt đám gia tộc Xích Huyết dùng lỗ mũi nhìn người tập thể phát biểu.
Mấy câu này thể hiện rất rõ ràng bản lãnh đắc tội người của Du Tiểu Mặc mạnh mẽ dữ dội cỡ nào, dù không chỉ đích danh, nhưng ai nghe cũng hiểu hắn đang nói tới người nào, hơn nữa còn nói ngay trước mặt nhân vật chính, hiệu quả gấp bội luôn.
Người duy nhất biết đầu đuôi câu chuyện – Lăng Tiêu yên lặng nhìn trời.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là, người của gia tộc Xích Huyết không nổi bão ngay tại chỗ.
Sắc mặt Hồ Khang Ninh rất khó coi, nhưng hình như bị người khác cản lại, tuy tức giận đến nỗi toàn thân phát run, hai mắt thì vằn vện tơ máu nhìn chòng chọc vào Du Tiểu Mặc, bộ dạng chỉ hận không thể phanh thây xé xác hắn ra, nhưng không có động tác khác.
Mà người ngăn cản gã lại chính là Du Thanh Sơn.
Lúc này, Thành Đông Thanh của Đan Sư Công Hội đi tới trước mặt hắn, liếc nhìn Du Tiểu Mặc như cười mà không cười, quay lại nói với Du Thanh Sơn: “Thanh Sơn huynh, bị một tên hề nói khó nghe như vậy, thật khổ cho các ngươi phải nhẫn nhịn!”
Mặt Du Thanh Sơn không đổi sắc, hờ hững trả lời: “Ngươi cũng nói là tên hề mà, tranh chấp với hắn chỉ làm giảm địa vị của mình, ta không có rảnh rỗi đến thế.”
Sắc mặt Thành Đông Thanh thay đổi, hắn nhớ tới chính mình cũng từng tranh chấp với Du Tiểu Mặc, thực ra không thể xem như tranh chấp, nhưng rất nhanh đã bị che giấu kĩ, nhạt nhẽo đáp: “Thanh Sơn huynh nói đúng lắm.”
Lần đầu tiên bị đối thủ phản kích như vậy, đầu óc Du Tiểu Mặc không kịp phản ứng.
Một lúc lâu sau, hắn mới mở to hai mắt nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu than nhẹ một tiếng: “Đã nói với em từ trước rồi, đừng tùy tùy tiện tiện nói chuyện với mấy kẻ ‘chỉ biết dùng lỗ mũi nhìn người’ mà, em cứ không tin, không biết nói chuyện với chúng sẽ mang thai sao?”
“Phụt….” Du Tiểu Mặc cười tới nỗi ngực cũng đau.
Hắn sai rồi, đây mới thật sự là đại BOSS nè!
Chung quanh, nét mặt những người cùng nghe được câu này đều trở nên mười phần vặn vẹo, nói chuyện sẽ mang thai, đây đúng là câu nói mới mẻ, đa số đều phản ứng giống Du Tiểu Mặc, không thể nhịn được cười, chỉ là bọn họ “kín đáo” hơn, lén cười sau lưng mà thôi.
Nghe được câu này, ánh mắt Du Thanh Sơn âm u tới nỗi có thể kết thành băng, hết lần này tới lần khác, hắn lại không thể gây chuyện với mấy kẻ này, nếu không thì sẽ ứng với lời mình vừa nói, chắc đây đại khái là vụ “đào hố đem mình chôn” thành công nhất trong truyền thuyết rồi.
“Đừng để ý tới chúng, thời gian sắp tới, chúng ta đi thôi.”
Du Minh đi tới thay Du Thanh Sơn giải trừ tình cảnh lúng túng này.
Sắc mặt Du Thanh Sơn âm trầm liếc nhìn Du Tiểu Mặc, cái liếc này bao hàm sát ý mãnh liệt, mặc dù không động thủ, nhưng hắn đã khắc ghi bộ dạng của Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu trong đầu rồi.
Nếu như Du Tiểu Mặc biết rõ ý nghĩ của Du Thanh Sơn, nhất định sẽ nói cho hắn biết, hình dạng của chúng ta là giả đó.
Hùng Tiếu và Kiều Vô Song dở khóc dở cười nhìn Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, không ngờ bọn họ lại có thể nghĩ ra mấy câu thế này, hôm nay đã đắc tội hoàn toàn với Du Thanh Sơn, nguyên một đám người bổn gia của gia tộc Xích Huyết không dễ chọc đâu.
Hùng Tiếu là người buông ra đầu tiên, thực ra y đã sớm ngứa mắt mấy kẻ tới từ bổn gia của gia tộc Xích Huyết kia rồi, bình thường nguyên một đám lôi kéo nhau cùng nói này nói nọ như tự kỷ ấy, nếu không phải do thân phận hạn chế, y cũng làm vậy từ lâu rồi.
“Hai người các ngươi thật sự là vượt quá dự liệu của ta.” Tính tình của Hùng Tiếu hào sảng, lúc này cất tiếng cười lớn, “Nhưng cũng rất thoải mái.”
“Quá khen quá khen!” Du Tiểu Mặc khách khí cười nói, con mắt đều híp lại thành một đường kẻ rồi.
Kiều Vô Song bật cười lắc đầu, đợi sau khi tiến vào địa cung, người của gia tộc Xích Huyết nhất định sẽ không bỏ qua cho họ, vậy mà vẫn còn cười được.
Thời gian càng tới gần, bầu không khí càng căng thẳng hơn.
Hình như Kiều Vô Song nhìn thấy ai đó, đột nhiên nói với họ: “Ta có chút việc, cáo từ trước.”
Nói xong hắn liền đi về một ngọn núi ở phía xa xa, nơi đó mới có mấy cường giả xuất hiện, khí thế trên người phát tán rất cường đại.
Hùng Tiếu nói: “Đó là người của Ngự Thú Công Hội.”
Ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng rực, “Kiều đại ca là người của Ngự Thú Công Hội?”
Hùng Tiếu kinh ngạc nói: “Đúng rồi, sao ngươi không biết?” Thanh danh của Kiều Vô Song ở Nam Lục rất vang dội, theo lý thuyết thì làm gì có ai chưa nghe nói tới hắn chứ.
Du Tiểu Mặc cười ha ha, “Bây giờ thì biết rồi.”
Đúng là tìm mãi chẳng thấy, giờ bỗng hiện ra ngay trước mặt, đã có quan hệ với Kiều Vô Song, chuyện hắn muốn học Ngự Thú Pháp sẽ dễ dàng hơn một chút rồi.
Hùng Tiếu liếc nhìn hướng đoạn cốc, nói với hai người: “Lối vào địa cung đã xuất hiện rồi, các ngươi phải cẩn thận, ta cũng phải đi tập hợp với những người khác đây, đi trước một bước.”
Du Tiểu Mặc vẫy vẫy tay với y.
Lần này có rất nhiều người tới sơn mạch Lục Nguyệt, ngoại trừ siêu cấp gia tộc như Xích Huyết, thì còn một vài thế lực khác, nguyên một đám đều là thế lực có máu mặt ở Nam Lục, thậm chí hung danh còn vang ra bên ngoài, thời gian càng tới gần, những người này đồng loạt tập trung ngay trước cửa đoạn cốc.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu hơi rớt lại phía sau, thời gian có nửa khắc* đồng hồ, hai người không vội lắm.
Ước chừng mười phút đồng hồ trôi qua, phía trước đột nhiên vang lên một âm thanh không nén nổi vui mừng, “Lối vào địa cung đã xuất hiện.”
Âm thanh này vừa vang lên, một số người lập tức nôn nóng vọt tới.
Đám người đông đúc chi chít như đại quân kiến chen chúc vào đoạn cốc, ngay cả những người có thực lực kém hơn tu luyện giả là đan sư cũng như bị mờ mắt, liên tiếp chạy đi chịu chết.
Kết quả có thể nghĩ, không ai tránh thoát nổi, bị gió mạnh cắt thành thịt nát, rớt ở cửa đoạn cốc, rất ghê tởm, rốt cục thì cũng có vài người bị cảnh tượng này kích thích tới tỉnh táo, không dám mù quáng lao vào nữa, âu sầu nhìn mấy người đã chết, cuối cùng chỉ có thể đứng ở cửa vào mà lực bất tòng tâm.
Các thế lực thì có sự mở đường của cường giả, đi thẳng vào đoạn cốc.
Du Tiểu Mặc tranh thủ kéo Lăng Tiêu chạy qua, còn chưa vào đoạn cốc mà đã cảm giác được một hơi thở âm hàn, cái cảm giác mà ngay cả linh hồn cũng đang run sợ.
Theo chân mọi người đi vào, trước mắt chính là hai vách múi cheo leo cao vút trong mây, rêu xanh mọc đầy, vách đá lởm chởm, vừa nhìn đã thấy u ám khó tả, phía trước còn có gió mạnh thổi tứ tung, tiếng rít thê lương như quỷ hồn đang than khóc, rất đáng sợ.
Du Tiểu Mặc ngẩng đều lên nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy một khe hở thật nhỏ ngay giữa không trung.
Khe nứt này đã xuất hiện rất nhiều năm rồi, năng lượng không gian dò rỉ ra từ khe hở này cũng càng ngày càng nhiều, cho nên mới nói chỉ có cường giả Hoàng cảnh mới ngăn cản được.
Gần như không có ai dám tới gần khe hở, tất cả mọi người đều tự giác né nó đi.
Du Tiểu Mặc nhìn thấy người của gia tộc Xích Huyết ở phía trước, khung cảnh càng ngày càng mơ hồ, những người khác rụt rè đi theo họ như bị thấp khớp, bộ dạng rất thận trọng, chỉ sợ mất dấu.
Nhưng cũng khó trách, tuy mọi người đều biết cửa vào địa cung kia sẽ xuất hiện ở đoạn cốc, nhưng bên trong đoạn cốc rất lớn, nhìn từ ngoài vào chỉ rộng khoảng hai trăm mét, nhưng bên trong còn sâu hơn ngàn mét, hơn nữa khắp nơi đều có gió mạnh tàn sát, bọn họ không thể đi lần dò từng ngõ ngách, cho nên cách tốt nhất chính là đi theo sát người của gia tộc Xích Huyết.
“Chúng ta cũng đi theo.” Lăng Tiêu túm lấy cánh tay Du Tiểu Mặc kéo hắn lên trước.
Du Tiểu Mặc lập tức hiểu ý, tuy nói hai người đã biết cửa vào ở đâu, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, nếu không thì người của gia tộc Xích Huyết sẽ nghi ngờ bọn họ là hung thủ phóng hỏa giết người ở phủ thành chủ ngay.
Ai ngờ, đúng là Du Minh đi phía trước đang quan sát họ.
Từ thời điểm lão nhìn thấy Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, cũng đã chú ý tới họ, nhất là Lăng Tiêu, người nam nhân này mang đến cho lão một cảm giác vô cùng kỳ quái, giống như có thể nhìn thấu y, nhưng rồi lại nhìn không thấu, như bị che phủ bởi một tấm màng mỏng mông lung, khó phân biệt thật giả.
Tuy không xác định hai người này có giết Hồ Ân và Hồ Lỗ hay không, nhưng chỉ với Lăng Tiêu, trong lòng lão đã tự tăng thêm vài phần hoài nghi.
“A A!!”
Đang lúc mọi người đi tới, một âm thanh thảm thiết bỗng vang lên, hai giây sau một tiếng “Bùm” vang lên, có thứ gì đó nổ tung, mà âm thanh kia cũng im bặt.
Hóa ra là một kẻ xui xẻo nào đó không biết đã làm cái gì, lại bị gió mạnh thổi tới chỗ vết nứt không gian kia, chỉ vừa tới gần khe hở đã bị năng lượng không gian nghiến vụn, mưa máu đầy trời, còn bị gió thổi tới chỗ xa hơn, một số người không kịp né tránh, bị thổi cho nguyên một mặt đầy máu.
Du Tiểu Mặc trốn sau lưng Lăng Tiêu, coi y thành tấm chắn máu.
Đương nhiên, mưa máu kia sao có thể rơi vào người Lăng Tiêu, ngay cả góc áo y cũng không dính nổi.
Một lát sau, Du Tiểu Mặc bị Lăng Tiêu xách tới phía trước.
“Phu nhân, người chết chẳng có gì ghê gớm, đâu phải em chưa từng nhìn thấy, ngần này chỉ là chuyện nhỏ, em không cần phải sợ, lớn gan hơn chút đi.”
Du Tiểu Mặc khinh bỉ, “Nhưng mà buồn nôn có được không.”
Cơ thể con người vẫn rất yếu ớt, ví dụ như mấy thứ dạ dày, ruột, gan rồi các loại khí quan đó, cũng bị nghiền thành mưa máu, nếu thật sự dính vào trên mặt hắn, nhất định hắn sẽ ói ba ngày ba đêm cho coi.
Lăng Tiêu cười tủm tỉm: “Quen là tốt rồi.”
Du Tiểu Mặc phản bác: “Vậy thì em tình nguyện vĩnh viễn không quen nổi.” Bởi vì một khi đã thành thói quen, cũng có nghĩa là rất có thể sau này hắn sẽ gặp thêm mấy việc giống như vậy.
Ngay lúc đó, đại quân đang tiến về phía trước đột nhiên dừng lại.
Có vẻ đã tìm được lối vào địa cung, kể cả các thế lực lớn như Thương Minh và Ngự Thú Công Hội cũng vây lại, mọi người đang tụ chung một chỗ để xác định liệu đây có phải là lối vào địa cung hay không.
*Nửa khắc: một khắc bằng mười lăm phút.
CHƯƠNG 400: KIM LOẠI MỚI XUẤT HIỆN
“Bên cửa động này có một chút khoáng chất thuộc tính kim, lão phu từng đọc được một số tập tính của Thôn Kim thú ở trong thư tịch, nó thích ở những nơi có mỏ khoáng kim loại, hẳn là đúng nơi này rồi.” Hoàng Phủ Lập của Ngự Thú Công Hội vuốt râu lên tiếng đầu tiên.
Vừa mới dứt lời, Du Minh đã dẫn người của gia tộc Xích Huyết vào.
Những người khác thấy thế, không khỏi chửi thề trong lòng, hiển nhiên Du Minh đã sớm biết cái động này chính là cửa vào, nhưng lão không thèm nói, mãi tới khi người của Ngự Thú Công Hội mở lời lão mới hành động, nham hiểm thấy rõ.
Mọi người không cam lòng rớt lại phía sau, nhao nhao theo vào.
Không bao lâu, nhóm người tụ tập bên miệng hang đã ít hơn phân nửa.
Bởi vì thời gian có hạn, những người đứng hơi xa cũng vội vàng chạy tới, có vài người nôn nóng quá, suýt nữa đã bị gió mạnh thổi bay.
Đợi tới khi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đi tới cửa hang, các thế lực đã vào gần hết.
“Cái cửa hang này có làm liên tưởng tới miệng Miêu Cầu không?”
Du Tiểu Mặc ngửa đầu nhìn xem hình dạng cửa hang, là một hình tròn trịa rất hiếm thấy, cảm giác cũng giống giống lúc Miêu Cầu đang ngáp ấy, nhưng bây giờ phải vào tìm kho báu rồi, hắn có chút hưng phấn.
Lăng Tiêu nhìn hắn một cái, nói: “Miêu Cầu vẫn chưa lớn hẳn.”
Du Tiểu Mặc không để ý tới y.
Hai người đi theo vào trong, không gian trong hang động này khá sáng, nhưng không lâu lắm, quang cảnh bỗng tối xuống, mọi người quay đầu lại, cửa hang đã biến mất rồi.
Nửa khắc đồng hồ còn chưa trôi qua, nhưng cửa động đã biến mất sớm hơn hai phút, phía bên ngoài, một số người đang chuẩn bị bước vào đều đứng ngơ ngác tại chỗ.
“Cũng may mà chúng ta vào sớm.” Du Tiểu Mặc cảm thán.
Những người khác cũng âu sầu trong lòng, may mà bọn họ đều có dự kiến trước, nhưng điều này cũng nói rõ, bảo bối trong hang động vô duyên với những người ngoài kia rồi, trong lòng không nhịn được mà cảm thán, may quá người cạnh tranh lại ít hơn. Phải biết, còn chưa chắc ai mới là người thật sự may mắn đâu!
Sau đó, những người may mắn đồng loạt tăng tốc, chuẩn bị vượt trước những người khác, tiếng bước chân vội vội vàng vàng sinh ra một đợt tiếng động ồn ào.
Du Tiểu Mặc không vội vã như họ, hắn vừa đi cùng Lăng Tiêu vào bên trong, vừa quan sát tình hình bên trong động.
Cũng như Hoàng Phủ Lập đã nói lúc trước, đúng là Thôn Kim thú rất thích ở những nơi có nhiều mỏ kim loại, cho nên có thể nhìn thấy rất nhiều các dạng kim loại ở chỗ này, phân bố từ ngoài vào trong, màu sắc cũng từ từ đậm hơn.
Đi về phía trước khoảng ngàn mét, cuối cùng bọn họ cũng đi tới chỗ phân nhánh.
Tổng cộng có ba nhánh, con đường bên phải có đầy khoáng kim loại mà họ nhìn thấy lúc đầu, còn phát ra sóng linh lực lờ mờ.
Con đường bên trái chỉ toàn đất vàng, cửa động dính đầy đất cát màu vàng, thoạt nhìn không giống như nơi có bảo bối.
Cuối cùng là con đường chính giữa, cũng là con đường bình thường nhất, đen như mực, ngoài ra không có gì hết.
Không cần phải nói, mọi người nhất định sẽ chọn con đường bên phải, bởi vì Thôn Kim thú ăn kim loại, mà chỉ lối đi bên phải mới có, cho nên chắc chắn Thôn Kim thú đang ở bên trong.
Cách nghĩ của Du Tiểu Mặc cũng giống như họ, Lăng Tiêu đột nhiên túm tay hắn lại, khẽ nói: “Chúng ta đi lối chính giữa.”
“Vì sao?” Du Tiểu Mặc thì thào hỏi lại.
Lăng Tiêu đáp: “Bởi vì gia tộc Xích Huyết cũng đi đường này.”
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu: “Làm sao anh biết?”
Lăng Tiêu trả lời: “Con đường này có khí tức của họ để lại.”
Du Tiểu Mặc chép miệng, vội vàng nuốt cái câu “anh là cẩu à” lại trong bụng.
Lăng Tiêu như cảm ứng được, cúi đầu, hai con mắt màu đen nhìn thẳng vào hắn, “Em vừa định nói gì?”
Du Tiểu Mặc khụ một tiếng, “Không có gì…”
Cứ tưởng chỉ có mình họ mới đi con đường chính giữa, không ngờ, sau khi bọn họ đi vào, cũng có mấy người theo sau, có vẻ toàn là tán tu, người nào người nấy đều có bộ dạng mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực.
Du Tiểu Mặc liếc nhìn bọn họ đánh giá một lượt rồi thu ánh mắt lại, lần này còn chưa đi được bao lâu, trước mắt đã sáng trưng.
Đây là một hang động rộng lớn tới mức không nhìn thấy điểm cuối, trên đỉnh đầu và mặt đất đều có đủ các loại thạch nhũ với hình dạng khác nhau, phóng tầm mắt ra xa hơn nhưng vẫn không thể tìm thấy điểm cuối cùng. Lòng đất vốn tối tăm, nhưng chỗ này lại sáng ngời nhờ ánh sáng mà các thạch nhũ phát ra.
Khó trách người ta lại nói bên dưới sơn mạch Lục Nguyệt chính là một cung điện dưới mặt đất, nếu như khắp nơi đều rộng rãi như hang động này, thì đây chính xác là một địa cung rồi còn gì.
Có lẽ hang động rộng lớn này đã tồn tại hơn vạn năm, những nơi bọn họ đi qua đều là thạch nhũ đã bị ăn mòn mà hình thành các loại dốc đứng, muôn hình vạn trạng, khách quan mà nói thì nơi này cũng có thể trở thành một thắng cảnh đẹp.
Đây là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc được nhìn thấy một hang động rộng lớn như vậy, nhìn xung quanh, thạch nhũ nhỏ nhất cũng dài khoảng hai mươi mấy mét, còn lớn nhất chắc đã hơn trăm mét rồi, thỉnh thoảng thạch nhũ trên đầu còn nhỏ nước xuống, rơi trên mặt đất phát ra tiếng tí tách tí tách.
Tốc độ của mọi người khá nhanh, chưa tới một giờ đã vượt qua mảng thạch nhũ lớn, đi vào một thế giới kì dị của thạch hoa, mặt đất và vách đường đều do một loại đá màu đen lắng đọng mà thành, vân đá có hình dạng như hoa, cho nên còn gọi là thạch hoa.
Thấy cảnh tượng này, mấy người đi phía sau Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã không kiềm chế nổi nữa.
Căn bản là nơi này không hề có bảo bối gì, mục tiêu của họ là Thôn Kim thú, làm gì có thời gian để lãng phí ở chỗ này, đồng thời cũng cảm thấy hối hận, nếu biết trước thì đã đi theo mọi người vào lối bên phải rồi.
Mấy người này vừa đi, Du Tiểu Mặc lập tức chạy đến trước một khối thạch hoa màu đen khá lớn, cẩn thận quan sát vài lần, suy ngẫm: “Hình như bên trong những tảng đá này có thứ gì đó.”
“Dùng sức mạnh linh hồn của em cắt thử xem.” Lăng Tiêu đi tới.
Du Tiểu Mặc cũng có quyết định này, nhưng loại vật chất này đen này không phải cứng bình thường, hắn mệt phờ râu, mồ hôi túa ra đầy đầu mới cắt được, hơn nữa đây vẫn chỉ là khối thạch hoa nhỏ nhất đó. “Thứ nhỏ nhỏ này là gì vậy?” Du Tiểu Mặc cầm lấy vật chất màu đen rơi ra từ bên trong thạch hoa, chỉ lớn chừng ngón tay cái, quá nhỏ.
Lăng Tiêu xoa cằm suy tư: “Nếu như ta không đoán nhầm, thì đây cũng là một dạng khoáng kim loại mới xuất hiện, trải qua nhiều năm phát triển mà thành.”
Du Tiểu Mặc thử cắt hòn đá nhỏ màu đen này ra, vậy mà hì hụi mãi cũng chỉ để lại được một vết cắt màu trắng trên thân nó, cứng rắn tới nỗi không hề sứt mẻ gì, sắc mặt Du Tiểu Mặc không những không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
“Chúng ta lấy thêm vào khối kim loại màu đen này, nói không chừng có thể dùng để dụ dỗ con Thôn Kim thú kia nhỉ?”
“Có thể thử một lần.”
Vì vậy hai người phân công hợp tác, tốc độ của Lăng Tiêu nhanh hơn Du Tiểu Mặc nhiều, lúc Du Tiểu Mặc đang hì hụi cắt tới khối thứ hai, y đã động tới khối đá thứ mười rồi.
Du Tiểu Mặc quay đầu lại thấy cảnh này, không làm nữa, dứt khoát chạy theo chân y thu hoạch đá, Lăng Tiêu chọn những khối thạch hoa khá lớn, lớn nhất phải hơn mười mét, đào được một khối đá có đường kính khoảng hai mươi phân, đây cũng là khối lớn nhất, thứ khối khác đều khoảng mười centimet mà thôi.
Cắt xong khoảng hai mươi khối, Lăng Tiêu mới thu tay lại.
Du Tiểu Mặc kiểm kê số lượng, cảm thấy cũng đủ rồi đó.
Đi về phía trước, bọn họ phát hiện ra từng mảng thạch hoa lớn vỡ nát, hòn đá màu đen bên trong thạch hoa đều bị lấy mất, xem ra có người cũng giống như họ, biết rõ bên trong có thứ gì.
Đợi hai người đi ra khỏi động thạch hoa, trước mặt lại xuất hiện năm con đường nhỏ hơn, dẫn tới năm hướng khác nhau, lần này càng khó chọn hơn rồi.
Lăng Tiêu lại tiếp tục dùng tới... ờm… Cảm giác nhạy bén tìm ra con đường mà gia tộc Xích Huyết đã đi, chính là lối thứ ba, vị trí ở chính giữa, nhưng điều làm hắn bất ngờ hơn là, những thế lực còn lại đã chọn lối đi khác, tình huống này giải thích được một điều, ý kiến của họ đã xuất hiện bất đồng rồi.
Nghĩ tới đây, Lăng Tiêu không do dự nữa, tùy ý chọn một con đường.
Mười mấy phút sau, phía trước đột nhiên truyền đến một đợt âm thanh, là tiếng nói của rất nhiều người, đợi họ đi tới cuối đường, rốt cuộc mới nhìn rõ cảnh tượng kia.
Đây là một khoảng đất trống rộng bằng ba cái sân bóng cộng lại, có hơn hai trăm người đang tụ tập ở đó, tất cả đều là những người đã tiến vào địa cung, nhưng vẫn ít hơn trước nhiều, cũng như Lăng Tiêu dự liệu, các thế lực lớn đều có mặt, lúc trước thì có vẻ năm lối đi kia sẽ dẫn tới năm hướng khác nhau, nhưng trên thực tế nó đều hướng về một nơi.
“Có chuyện gì thế này, sao mọi người lại tụ tập hết ở đây?”
Du Tiểu Mặc nhỏ giọng hỏi Lăng Tiêu, hơn nữa khoảng đất trống này không hề giống tự nhiên hình thành, trên vách tường còn thấy rõ ràng dấu vết khắc đục nhân tạo, còn cả cánh cửa lớn cao khoảng mười mấy mét ở đối diện kia nữa, dù thiên nhiên có thần kỳ đến đâu, cũng không thể tự hình thành một cánh cửa được.
Lăng Tiêu đáp: “Đại khái là đang nghĩ làm sao để đẩy cánh cửa kia ra.”
Dường như cánh cửa lớn kia được tạo thành từ chất liệu đặc biệt, một cường giả Đế cảnh bước lên thử đẩy một chút, vậy mà nó không hề nhúc nhích, còn cường giả Đế cảnh kia thì mặt đỏ bừng.
Bây giờ, mấy thế lực lớn này đang tụ tập để cùng thương lượng cách mở cửa, Hùng Tiếu và Kiều Vô Song cũng có mặt, dù hai người là tiểu bối, nhưng với nơi coi cường giả là nhất như đại lục Thông Thiên này, tuổi tác không quan trọng.
“Lăng Tiêu…”
Tiếng thì thào như muỗi của Du Tiểu Mặc bỗng vang lên.
Lăng Tiêu quay đầu lại, chỉ thấy hắn đang dán trên tường như thạch sùng, y vừa nhìn sang, Du Tiểu Mặc đã cười thầm vẫy vẫy tay, con mắt sáng lập lòe.
CHƯƠNG 401: CON GÀ XUN XOE
Lăng Tiêu khoanh tay nhướn mày nhìn Du Tiểu Mặc, “Em đang tưởng tượng mình là thạch sùng sao?”
Du Tiểu Mặc không thèm để ý tới câu trêu chọc của y, ngoắc ngoắc tay: “Anh đi tới đây làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
Lăng Tiêu đi qua theo lời hắn, không phải ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì, mà là y đang nghĩ như vậy đây.
“Nói đi, em đang chơi gì thế?”
“Em phát hiện, có khả năng nơi này có cơ quan.” Du Tiểu Mặc thì thào.
“Thật hả? Ta xem một chút.” Lăng Tiêu đẩy cái người còn dán lên tường kia ra, quả nhiên thấy trên vách tường có một khe hở thật nhỏ, còn chưa tới một centimet, dài khoảng hai mươi phân, tạo thành một hình dạng vuông vắn.
Lúc trước Du Tiểu Mặc cảm thấy một nơi lớn như vậy, có khi lại xuất hiện mấy thứ như cơ quan không chừng, nếu không thì thật có lỗi với cái tên địa cung này, cho nên liền lục lọi xung quanh, ai ngờ tìm được thật.
Lăng Tiêu nói: “Vậy thì em thử một lần đi.”
Du Tiểu Mặc hưng phấn xoa tay: “Thế em làm theo nhá.” Đưa tay tới.
Lăng Tiêu còn đang định lên tiếng, Du Tiểu Mặc đã nhấn xuống.
Sau đó, không có sau đó rồi…
Lúc này, một nữ tu luyện giả đứng phía trước đột nhiên quay đầu lại, nhìn phía sau trống rỗng, trong miệng phát ra một âm thanh nghi hoặc.
Nam tử bên cạnh nghe thấy, nghiêng đầu hỏi: “Sư muội, làm sao vậy?”
“Sư huynh, vừa nãy muội tình cờ nghe được tiếng động gì đó, hơn nữa hình như chỗ kia mới nãy còn có hai người, muội vừa quay đầu lại đã không thấy tăm hơi.” Nữ tu luyện giả cảm thấy có lẽ đây chỉ là ảo giác của mình, nhưng rồi lại thấy không giống, hình như nàng thật sự nghe được âm thanh gì đó.
Nam tử khẽ cười: “Có thể đó là hai người kỳ quái, lần này có rất nhiều người tính tình cổ quái cũng tới địa cung, đừng để ý tới họ, chúng ta tự chú ý tới bản thân là được.”
※※※
“A A A!!!”
Trong lối đi tối om bỗng vang lên tiếng la thất thanh, thậm chí ở nơi chật hẹp thế này được phóng đại vài lần, trong đó còn kèm theo tiếng ma sát hối hả.
Du Tiểu Mặc ôm chặt lấy Lăng Tiêu, cơ thể lại vì quán tính không ngừng tuột xuống, cái thứ lừa đảo này, hắn không ngờ đây thật sự là cơ quan, sau khi cơ quan mở ra còn dẫn tới một đường trượt uốn lượn, chẳng biết dẫn tới nơi nào, chỉ biết là bọn họ đang không ngừng trôi xuống.
Lăng Tiêu ôm eo hắn thay đổi tư thế, sau khi xác định tạm thời không có việc gì, y mới đánh giá con đường này. Đường trượt chỉ rộng khoảng một mét, xung quanh đen như mực đưa tay ra cũng không thấy được năm ngón, y sờ lên bề mặt, rất trơn nhưng lại lạnh như băng, dường như được tạo ra từ kim loại nào đó.
Ước chừng mười phút sau, rốt cục phía trước cũng có một tia sáng le lói.
Ở bên trong đường trượt tối om này, tia sáng nọ cứ như ánh sao mai.
Du Tiểu Mặc cũng phát hiện ra, hắn hoảng sợ hô: “Đừng bảo cuối cùng lẽ xuất hiện mấy thứ nhọn nhọn đâm ngược lên nha?”
Lăng Tiêu nói, “Thế thì tốt quá, thỏa mãn khát vọng với cơ quan của em.”
Du Tiểu Mặc không thèm để ý tới Lăng Tiêu, dùng thêm sức ôm thật chặt cổ y, lực kia trực tiếp truyền cho Lăng Tiêu một loại tin tức, kiểu như ‘Có chết cũng phải cùng chết’ vậy đó.
Lăng Tiêu phát ra một tiếng rên rỉ.
“A!”
Khi hai người trượt đến cuối cùng, Du Tiểu Mặc lại tiếp tục phát ra một tiếng thét chói tai, mặc dù đã phòng bị rồi, nhưng hai người vẫn bị lực ném ra làm tách rời.
Du Tiểu Mặc lung tung quơ quơ tứ chi trên không trung, mỗi lần lại bày ra một loại tư thế rất kỳ quái, vừa trợn mắt lườm Lăng Tiêu có vẻ rất hả hê cách đó không xa.
Lăng Tiêu nhìn mà vui quá trừng, đợi Du Tiểu Mặc trợn tới mức mỏi mắt mới bay qua đỡ hắn.
Cùng lúc đó, cuối cùng thì đám người Du Minh cũng có kết quả của cuộc thương lượng, cánh cửa lớn kia không phải nặng bình thường, nếu đoán sơ sơ, thì sức nặng của nó phải vượt qua hàng tỉ tấn, không thể dùng sức mạnh để phá vỡ nó, bởi vì nếu làm thế rất có thể sẽ khiến địa cung sụp đổ, cho nên đành phải nhờ các cường giả ở đây ra tay.
Nhưng vấn đề đã xuất hiện.
Ở đây, người có thể chính thức được xưng tụng là cường giả không nhiều, mà đám người Du Minh đâu có chịu làm mai mối cho người khác, ngoại trừ các thế lực lớn, thì nơi này còn có rất nhiều người khác.
Vì chuyện này, mọi người lại tranh chấp một phen, cuối cùng cũng đưa ra quyết định, tất cả các thế lực lớn phái ra hai cường giả, mà bên tán tu cũng phải phái ra hai mươi người đại biểu, còn cử ai, đó là chuyện của họ.
Du Minh nhìn đám người hò hét ầm ĩ, đột nhiên nhíu mày lại.
Du Thanh Sơn bên kia đột nhiên nói ra tiếng lòng của lão, “Hình như hai người kia không có ở nơi này.”
Du Minh nói: “Không phải là hình như, mà căn bản là bọn chúng không ở đây.” Ban đầu lão còn định mượn cơ hội này để thăm dò thực lực của Lăng Tiêu, nhưng nếu y không có ở đây thì đành chịu.
Du Minh còn cho rằng nhất định hai người họ sẽ xuất hiện ở chỗ này, bây giờ không thấy bóng dáng đâu, trong lòng lão không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ hung thủ giết người phóng hỏa đêm đó không phải là chúng?
Cũng không lâu sau, hai mươi đại biểu bên tán tu đã được chọn lựa.
Nhờ sự đồng tâm hiệp lực, cánh cửa cung điện bị khóa chặt phát ra tiếng động vừa trầm vừa tang thương, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, khe cửa đã càng lúc càng lớn, thời điểm được mở rộng đủ để một người đi qua, mặt đất đột nhiên chấn động, âm thanh như tiếng xiềng xích bị kéo bỗng vang lên.
Ước chừng khoảng mười mấy giây giằng co, mấy chục người đẩy cửa bỗng đồng loạt lui lại.
Đại môn như bị chạm vào cơ quan gì đó, tự động mở ra, cảnh tượng đằng sau cánh cửa hiện ra trước mắt mọi người.
※※※
Du Tiểu Mặc ngã dập mông, từ đầu đến chân không có chỗ nào là không bẩn.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên hắn ngã sấp xuống đâu, từ sau khi xuyên qua đến nay, hắn không có một lần nào không gặp xui xẻo.
Hắn cứ cho rằng phía cuối đường trượt sẽ là các loại kiến trúc cung điện hoa lệ gì chứ, ai ngờ chỉ là một thế giới dưới lòng đất được tạo thành từ đất vàng, khắp nơi đều toàn đất sét vàng, làm hắn cứ đi được mấy bước là lại ngã.
“Đến cùng thì bao giờ mới thoát khỏi đây?”
Du Tiểu Mặc rên rỉ nắm một đống đất sét lên, dùng sức quăng về phía trước, kết quả là chỉ quăng được có tí tẹo, hơn phân nửa đều dính lại trong tay hắn, đây chính điểm hắn ghét nhất ở nơi này, không biết thứ đất vàng này có tính chất gì nữa, dính dễ sợ, làm hắn cứ phải gạt đi mãi.
Lăng Tiêu phủi đất sét dính trên áo choàng: “Nhẫn nhịn một chút, chắc sắp tới lối ra rồi.”
“Ồ, đây là cái gì?”
Đúng lúc này, Du Tiểu Mặc phát ra một tiếng nghi hoặc.
Lăng Tiêu nghiêng đầu nhìn qua, Du Tiểu Mặc không những không gạt bỏ đất sét trên tay, mà ngược lại còn quỳ trên mặt đất đào bới cái gì đó, không bao lâu, trong tay hắn xuất hiện một khối tinh thể màu vàng.
Tinh thể chôn sâu ở trong đất sét, rất khó phát hiện, chỉ có một viên bằng khoảng móng tay, nếu không phải hắn lơ đãng phát hiện ra, chỉ sợ tới lúc đi ra vẫn không biết bên trong đám đất dinh dính kia lại còn loại vật này.
Trực giác mách bảo cho hắn đây là đồ tốt, sau khi thu tinh thể lại, Du Tiểu Mặc tiếp tục đào, kết quả là hắn lại đào được một viên nữa, kích cỡ tương đương.
Lăng Tiêu nhặt một viên tinh thể lên xem xét, phát hiện bên trong còn có chút ánh sáng màu vàng.
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, “Biết thứ này là gì không?”
Lăng Tiêu đáp: “Nam nhân của em không phải vạn năng.”
Du Tiểu Mặc nhếch miệng, không thèm để ý tới y nữa, không biết thì thôi, dù sao hắn cho rằng đây là đồ tốt là được, mà đồ tốt thì phải có càng nhiều càng tốt, cho dù không có giá trị thì sáng lấp lánh thế này cũng đẹp mắt lắm, hẳn là đám Xà Cầu sẽ thích.
Nghĩ đến Xà Cầu, linh quang trong đầu Du Tiểu Mặc lóe lên, từ sau khi tiến vào đại lục Thông Thiên, hắn chỉ mang Miêu Cầu ra, chủ yếu là từ lúc ấy tới nay có quá nhiều việc phát sinh, bây giờ dễ dàng gọi chúng ta để tìm hoàng tinh.
Nơi vốn không có một bóng người, sau khi Du Tiểu Mặc suy nghĩ, đột nhiên xuất hiện năm người một thú, thú chính là Tiểu Kê còn chưa biến hóa.
Nhìn thấy nó, Du Tiểu Mặc phát hiện mình đã sơ ý thả con gà này ra rồi, còn đang định nhét nó vào không gian, Tiểu Kê như cảm ứng được ý nghĩ của hắn, nhoáng cái đã bay lên đầu Tiểu Cầu, hai cái móng vuốt hung tàn túm chặt đám tóc ít đến thương cảm của Tiểu Cầu, còn giang cánh ra, kêu “Chiếp chiếp” với hắn, bộ dạng xù lông như thể “Ta kiên quyết không về đâu”.
Thiếu chút nữa thì Du Tiểu Mặc đã cười phá lên, nhưng hắn rất buồn phiền, vì sao nó lại chọn trúng Tiểu Cầu?
Nhưng hắn đã nhận được đáp án ngay, nguyên một đám đều tỏ vẻ đã quá quen rồi, hình như đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, hóa ra con gà này còn biết chọn quả hồng mềm để ra tay, nhưng Du Tiểu Mặc cũng không nghĩ tới, chính hắn cũng từng là quả hồng mềm đó.
“Chủ nhân, ngươi gọi chúng ta ra làm gì?”
Phái nữ duy nhất ở đây – Mao Cầu cúi đầu nhìn đất sét dính vào vạt áo, khẽ nhíu mày, nàng có chút thích sạch sẽ.
Du Tiểu Mặc không chú ý tới vẻ mặt ghét bỏ của đám khế ước thú, đem hoàng tinh trên tay đưa cho chúng, nói: “Các ngươi nhanh tới giúp ta đào thứ này đi.”
Cả đám ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không hề nhúc nhích.
Cuối cùng, đứa phản ứng đầu tiên chính là Tiểu Kê đang chễm chệ trên đỉnh đầu Tiểu Cầu, rốt cục cũng buông tha cho đống tóc đáng thương kia, hai cái cánh trụi lủi của nó đập đập từ từ bay đến trước mặt Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào viên hoàng tinh đã lộ ra một nửa trong đất sét, mười mấy giây sau, nó cũng quyết định, cùng mỏ ngoạm thật chặt, thật chuẩn xác vào hoàng tinh, dứt khoát kéo viên đá ra khỏi đất sét.
Tiểu Kê đắc chí cực kì, ngậm lấy hoàng tinh bay đến trước mặt Du Tiểu Mặc tranh công.
Du Tiểu Mặc không nói gì, rõ ràng khối hoàng tinh này là do hắn đào được rồi để dưới đất mà, con gà này lại dùng hoàng tinh hắn đào để chạy tới xun xoe trước mặt hắn, Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào nó thật lâu, rốt cục cũng thò tay nhận lấy hoàng tinh từ trong miệng nó, không ngờ, đất sét trên ta hắn lại dính vào mỏ Tiểu Kê…
Tiểu Kê lập tức ngơ ngác, mãi một lúc lâu sau, tiếng kêu thê lương bỗng vang lên.
“Chiếp! Chiếp!”