Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 458-461: Luân hồi lâu

CHƯƠNG 458: LUÂN HỒI LÂU

Thoạt nhìn thì lão bán hàng rong rất bình thường, nhưng Du Tiểu Mặc phát hiện lão là một tu luyện giả Đế cảnh, khí tức trên người được che giấu rất kỹ. Đại khái là nghe được đối thoại giữa hắn và Lăng Tiêu.

Trừ phi cần luyện chế không gian phù, còn bình thường rất ít người sẽ mua hắc ngọc, lão bán hàng rong không xác định được liệu họ có dùng cho bản thân hay không, vì thế mà giọng nói vô thức kèm theo chút cẩn thận.

“Ông có biết nơi nào bán không?” Du Tiểu Mặc vội hỏi.

Lão bán hàng rong kiêng kỵ liếc Lăng Tiêu, gật gật đầu: “Đúng, xem ra hai vị mới tới nơi này lần đầu, thành Trung Tâm có hai khu giao dịch lớn nhất, theo thứ tự là Thiên khu và Địa khu, nếu các ngươi muốn mua hắc ngọc hoặc không gian phù, chắc hai nơi này sẽ có.”

“Thế hai khu này ở đâu?”

“Chúng ở phía nam và phía bắc của thành Trung Tâm, hai khu giao dịch nằm ở hai hướng ngược nhau, nhưng rất dễ tìm, chỉ cần theo dòng người tìm tới là có thể thấy ngay.”

“Vậy thì cảm ơn nha.” Du Tiểu Mặc vui vẻ, sau đó mới quay sang nói với Lăng Tiêu: “Chúng ta tới Thiên khu xem sao.”

Thiên khu khá gần nơi họ đang đứng.

Lão bán hàng rong nhìn bóng lưng hai người rời đi, nét mặt như đang suy ngẫm điều gì, nếu lão không nhìn nhầm, nam nhân bên cạnh thiếu niên kia hẳn là người mới tên Thập Thần Bảng – Lăng Mặc. Lúc y chiến đấu với Diều Hâu, lão cũng có mặt, cho nên mới may mắn nhìn thấy rõ khuôn mặt y, nhưng tại sao họ lại muốn mua hắc ngọc? Chẳng lẽ…

Ý nghĩa kia vừa lóe lên trong đầu, lão bán hàng rong lập tức chấn động, nếu đúng như lão nghĩ, chỉ sợ đại lục Thông Thiên lại có thêm một cường giả đứng đầu nữa rồi.

Dù sao thì tất cả cũng chỉ là phỏng đoán, bởi vì trước đó họ cũng đề cập đến việc mua không gian phù, mà muốn đạt tới cảnh giới kia cũng khó lắm, nếu không thì cường giả Thánh cảnh ở đại lục Thông Thiên đã chẳng ít đến thế.

Nói thì nói vậy, nhưng lão cũng không chắc mình có đoán trúng hay không.

Lão bán hàng rong vẫn chưa quên, lúc hai người rời đi, nam nhân tên Lăng Mặc kia đột nhiên nhìn lão, tuy không rõ hàm nghĩa của ánh nhìn ấy, nhưng lão sẽ không chọc vào cường giả đâu, tính mạng quý giá lắm.

Vì vậy lão bán hàng rong liền quyết định “quên” chuyện này đi.

※※※

Thiên khu và Địa khu có thể trở thành khu giao dịch lớn nhất thành Trung Tâm, liên quan rất nhiều tới các thế lực đứng sau lưng, bởi vì đứng sau Thiên khu chính là Đan Sư Công Hội, còn sau lưng Địa khu là Ngự Thú Công Hội.

Nghe đồn, ban đầu Thiên khu và Địa khu là địa điểm giao dịch cố định của đệ tử ở hai công hội, nội tình của hai công hội vốn thâm hậu, dần dần hấp dẫn rất nhiều người tìm tới, trải qua nhiều năm đã trở thành khu giao dịch bây giờ.

Có điều, lão bán hàng rong vẫn chưa nói cho họ biết một chuyện khác.

Vì tiện lợi, giữa Thiên khu và Địa khu cũng có một khu giao dịch chung, chỉ là mang tính nội bộ, người ngoài không thể tùy tiện vào được.

Hai người cũng chỉ muốn tìm mua hắc ngọc hoặc không gian phù mà thôi, chắc chắn hai khu giao dịch lớn này sẽ có.

Bỏ ra gần một giờ, cả hai mới tới được Thiên khu.

Thiên khu vốn là một quảng trường rộng bát ngát, sau này phát triển thành một thành trấn loại nhỏ, chính là bộ dạng của lúc này, Thiên khu được cấu tạo từ vài phố giao dịch vừa dài vừa rộng.

Du Tiểu Mặc sợ làm người ta chú ý, ngay từ đầu đã đi nghe ngóng chỗ nào bán không gian phù.

Không gian phù rất hi hữu, dù là ở khu giao dịch lớn thế này cũng hiếm người bán, cho nên bọn họ chỉ năm dò được đúng một nơi, đó chính là Luân Hồi Lâu.

Luân Hồi lâu là điểm giao dịch lớn nhất Thiên khu, nếu có người không biết giá trị của một vật, nhưng lại muốn mang nó đi bán, vậy thì có thể tới Luân Hồi Lâu để ước định, sau đó gửi lại để bán, nếu món đồ được bán đi, Luân Hồi Lâu sẽ thu một ít phí tổn từ số tiền đó.

Luân Hồi Lâu sẽ đặt vật phẩm được ước định xong xuôi trên đài triển lãm, hơn nữa còn ghi giá quy định, nếu có người cảm thấy thích sẽ đưa ra cái giá của mình, ai trả giá cao hơn thì món đồ sẽ thuộc về người đó.

Hình thức đấu giá này rất đặc biệt, nhưng lại vô cùng nổi danh ở Thiên khu, nghe nói Địa khu cũng có, bởi vì muốn bán đồ dễ và nhanh hơn, khá nhiều người đều chọn Luân Hồi lâu.

Không cần người khác dẫn đường, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã tìm được Luân Hồi Lâu kia.

Luân Hồi Lâu là nơi rất bắt mắt, kiến trúc hình hồ lô, hơn nữa lưu lượng khách đặc biệt cao, chỉ cần đi theo dòng người là có thể tìm tới.

“Không hổ là điểm giao dịch lớn nhất Thiên khu.”

Du Tiểu Mặc đứng ở cửa vào là có thể nhìn thấy tình hình trong lâu, không gian bên trong rất lớn, nhưng người cũng nhiều, mỗi đài triển lãm đều có rất nhiều người đứng chen chúc.

Lăng Tiêu ngẩng đầu, “Bên trong có một cường giả Thần cảnh tọa trấn.”

“Chúng ta vào thôi.”

Vật phẩm trưng bày trên đài triển lãm cũng chỉ có linh đan, linh thảo, công pháp và kỹ pháp, thực ra cũng có mấy thứ kỳ kỳ quái quái mà Du Tiểu Mặc không biết tên.

Có điều những món đồ này không phải vật phẩm thông thường, bởi vì giá quy định mà Luân Hồi Lâu đặt ra không thấp hơn một trăm vạn linh tinh.

Du Tiểu Mặc nhìn qua loa mấy vật triển lãm trên đài, gặp được mấy bản công pháp và kỹ pháp làm hắn không ngừng động tâm, chỉ đáng tiếc là quá cả cao quá.

Từ khi hắn đưa phần lớn linh tinh cho Lăng Tiêu, hắn cũng chưa làm gì để kiếm lại, vậy là túi trữ vậy càng ngày càng hom hem rồi.

Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc không nhịn được mà phàn nàn với Lăng Tiêu, “Đưa cho anh nhiều linh tinh như thế mà anh dùng hết luôn hả, rốt cuộc anh đã dùng vào việc gì vậy, sao không thấy mua gì về, có biết kiếm linh tinh khó thể nào không?”

“Ta không tiêu.” Lăng Tiêu bình tĩnh nói.

Du Tiểu Mặc quay đầu lại, hùng hổ nhìn y chằm chằm, “Anh không tiêu, vậy đám linh tinh kia đi đâu hết rồi, chẳng lẽ chúng tự có chân bỏ chạy hả?”

Lăng Tiêu nói: “Không phải bỏ chạy, bị thân tín của cha ta lấy mất rồi.”

“Anh nói gì?” Du Tiểu Mặc đột nhiên dừng lại, âm lượng cũng vô thức cao lên.

Giọng nói cực lớn của hắn khiến mọi người chung quanh nhíu mày nhìn lại, một số người còn khó chịu.

Du Tiểu Mặc vội vàng hạ giọng, “Đến cùng thì đã có chuyện gì?”

Lăng Tiêu im lặng một chút, giải thích: “Lúc trước ta đã nói với em rồi, ông ấy tạo dựng một thế lực, nhưng hình như thế lực đang rất cần tiền, cả đám đều ủ rũ, về sau ông ấy phát hiện trong túi trữ vật của ta có không ít linh tinh, liền lấy luôn.”

“Đây là cướp bóc!” Du Tiểu Mặc hùng hồn lên án.

Lăng Tiêu gật đầu tán đồng: “Ta cũng nói vậy, nhưng ông ấy nói thế lực kia xây dựng cho ta, ta cũng ngại lấy lại.”

Du Tiểu Mặc hết hồn: “Anh mà cũng biết ngại hả?”

Lăng Tiêu khẽ cười: “Đừng nói thế, thực ra ta là người biết kính già yêu trẻ.”

Du Tiểu Mặc cười ha ha, “Đúng rồi đúng rồi, một ngày nào đó mặt trời mọc từ đằng tây, thì có khả năng lắm.”

Lăng Tiêu lắc đầu thở dài, “Ta nói thật.”

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Em cũng nói thật mà.”

Ba hoa xong, dù sao linh tinh cũng hết rồi, có đòi cũng chẳng lấy lại được, Du Tiểu Mặc không muốn xoắn xuýt với y nữa, bằng không thì người cuối cùng bị thương luôn là hắn thôi.

Luân Hồi lâu có ba tầng, mỗi tầng đều có một người phụ trách.

Người phụ trách tầng một là một phụ nữ, khi biết bọn họ muốn mua không gian phù, liền bảo người dẫn bọn họ lên tầng hai.

Không gian phù là loại vật phẩm hi hữu quý giá, đương nhiên mấy thứ ở tầng một sao có thể đủ đẳng cấp để trưng bày, bình thường đều đặt ở đài triển lãm của tầng hai hoặc tầng ba.

Không gian phù cấp thấp đặt tại tầng hai, trung cấp ở tầng ba, còn cao cấp thì là hàng không bán. Một là vì giá cực cao, rất nhiều người đều để lại cho mình dùng, hai là chỉ có cường giả Thánh cảnh cao sao mới luyện chế được, có thể nghĩ, không gian phù cao cấp không đời nào được bày bán.

Lại nghĩ đến cái túi trữ vật đầy phiền muộn kia, Du Tiểu Mặc tạm thời không có ý định lên tầng ba.

Có điều lúc hắn nhìn thấy không gian phù cấp thấp có giá một trăm vạn, mắt trợn tròn hết cỡ.

Hắn đã hiểu rồi, cái giá Vu Bộ đưa ra không cao chút nào.

Bỏ ra một vạn linh tinh một lúc, trừ khi là các thế lực giàu có, chứ còn đại đa số người bình thường chỉ có thể đưa mắt nhìn mà thôi, hơn nữa không gian phù cấp thấp đã đắt như thế, có thể tưởng được cái giá khủng khiếp của không gian phù trung cấp.

Du Tiểu Mặc ưu thương sờ túi trữ vật, tiền của hắn chỉ có tầm hơn ngàn vạn thôi, nhưng ngẫm lại không chỉ có mình hắn muốn mua miếng không gian phù này, còn có mấy người đứng trước đài triển lãm, đảm bảo sẽ nâng giá lên không ít, vậy thì hắn có lấy cả gia sản ra cũng chẳng mua được, xem ra đành phải đổi mục tiêu thành mua hắc ngọc rồi.

Du Tiểu Mặc thở dài một tiếng, bên người có một tên phá sản thật khổ mà, nghĩ vậy, ánh mắt hắn nhìn Lăng Tiêu càng u oán hơn.

Lăng Tiêu sờ mũi một cái, “Tuy yết giá là linh tinh, nhưng không nhất định phải mua bằng linh tinh đúng không?”



CHƯƠNG 459: ĐẤU GIÁ

Du Tiểu Mặc phát hiện ra sai lầm của mình, lặng lẽ nói sang chuyện khác.

Cuối cùng sau khi hỏi phụ trách tầng này mới cho biết, một trăm vạn linh tinh là chỉ giá trị của không gian phù, rất ít người có thể bỏ ra được số tiền này, cho nên tại đây không bắt buộc phải giao dịch bằng linh tinh, người ta thường lấy vật đổi vật.

Có điều, Du Tiểu Mặc không hiểu giá thị trường của linh đan và linh thảo ở nơi này, cho nên hắn cũng không biết phải bỏ ra cái gì mới đủ điều kiện, đành phải đi hỏi người của Luân Hồi lâu.

Mỗi tầng đều có một vị lão giả nhãn lực hơn người, toàn bộ đồ vật đều cho những người này ước định, giá cả rất phải chăng.

Lúc người của Luân Hồi lâu đưa họ tới trước mặt lão giả, ông ta đang ước định một cây linh thảo cho thanh niên nào đó.

Du Tiểu Mặc nhìn thoáng qua, kiến thức về linh thảo của hắn cũng được coi là rộng rãi, cây linh thảo của thanh niên là linh thảo cấp mười thượng phẩm, nhìn từ bề ngoài thì có vẻ là vậy, nhưng gốc rễ của linh thảo hơi tổn thương, điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn tới chất lượng của linh thảo, có khi còn kéo giá trị xuống một nửa.

“Thế nào?” Thanh niên thấy lão giả đặt cây linh thảo vào trong tay, lo lắng hỏi.

Lão giả vuốt chòm râu màu hoa râm: “Cây linh thảo này bị tổn thương ở gốc, chất lượng hạ thấp xuống trung phẩm, tối đa là ba mươi vạn linh tinh, năm cây linh thảo thượng phẩm khác có giá bốn trăm vạn linh tinh, cộng thêm những thứ khác, tổng cộng là sáu trăm mười vạn linh tinh.”

Thanh niên nhíu mày lại, giữa trung phẩm và thượng phẩm hơn kém nhau tới năm mươi vạn linh tinh, chênh lệch quá lớn, bây giờ hắn rất cần linh tinh, cũng đành phải thế.

Thanh niên đi rồi, cuối cùng cũng tới lượt họ.

Du Tiểu Mặc lấy một cái bình ngọc ra khỏi túi trữ vật, bên trong có hai viên linh đan cấp chín và một viên linh đan cấp mười đang lăn lăn trong bình ngọc.

Nét mặt hờ hững của lão giả bỗng trở nên nghiêm túc sau khi nhìn thấy linh đan, mở nắp bình ngọc ra, thận trọng ngửi một cái, trong mắt lóe lên sự sợ hãi xen lẫn vui mừng, “Đều là linh đan thượng phẩm, xem tỉ lệ này, chất lượng rất cao.”

“Làm phiền ông định giá giúp.” Du Tiểu Mặc nói.

Lão giả không trả lời hắn ngay, mà hỏi: “Các hạ chuẩn bị đặt ở Luân Hồi lâu, hay là đấu giá.”

Du Tiểu Mặc đáp: “Đấu giá.”

Lão giả đổ viên linh đan cấp mười màu xanh nhạt ra, nói: “Thực ra chỉ cần dùng viên linh đan này các hạ đã có thể lên tầng ba, giá trị của nó cao hơn tất cả những món đồ ở tầng hai, nếu dùng nó để đấu giá thì… hơi lãng phí, giá trị của hai viên linh đan cấp chín khác cộng lại vẫn ít hơn linh đan cấp mười một chút.”

Du Tiểu Mặc ấp a ấp úng nói: “Vậy viên linh đan cấp mười này có thể đổi bao nhiêu linh tinh?”

Động tác của lão giả hơi sững lại, “Ngươi muốn bán đứt nó?” Đây là lần đầu tiên lão nghe thấy có người muốn bán linh đan cấp mười để lấy linh tinh đó.

Phải nói là, những thứ trân quý như linh đan thượng phẩm, nếu không lấy vật đổi vật, thì cũng giữ lại cho bản thân, hoặc là giao cho đấu giá hội, người đến thẳng cửa hàng để bán linh đan không nhiều lắm đâu, nếu thật sự phải dùng từ nào để hình dung, thì đó chính là kẻ đần.

Hứng chịu ánh mắt như nhìn kẻ đần của lão giả, khóe miệng Du Tiểu Mặc co giật: “Không có, ta chỉ hỏi một chút thôi.”

Lão giả đặt viên linh đan lại trên bàn, nói: “Giá khởi điểm của viên linh đan này là một ngàn năm trăm vạn linh tinh, nếu như các hạ thật sự muốn bán đi, tốt nhất là bán đấu giá, chắc chắn giá cả sẽ nhân lên hơn một lần, còn hai viên linh đan cấp chín, giá quy định là khoảng bốn trăm năm mươi vạn linh tinh, bán đấu giá cũng được kha khá.”

“Đa tạ.” Du Tiểu Mặc lấy lại bình ngọc, dừng một chút lại hỏi: “Xin hỏi chỗ các ông có hắc ngọc để chế tác không gian phù không?”

Giá không gian phù quá cao, vì được cường giả Thánh cảnh chế tác nên cái giá của nó chỉ có cao hơn mà thôi, nếu cứ bỏ linh tinh đi mua mãi, sẽ là một số tiền rất lớn, còn không bằng tự làm cho rồi.

Lão giả nghi ngờ nhìn hắn.

Cũng như hắn nói, hắc ngọc là vật liệu dùng để chế tác không gian phù, nhưng mua hắc ngọc cũng chưa chắc đã dùng để chế không gian phù, dù sao chỉ cần cường giả Thánh cảnh muốn chế tác, với thân phận của họ thì việc gì phải tự đi mua, nói thẳng một câu là có vô số người dâng hắc ngọc lên ngay.

Lão giả chưa từng gặp Lăng Tiêu, cho nên không lập tức liên tưởng tới cường giả Thánh cảnh, bởi vậy cho dù trong lòng còn nghi hoặc, lão cũng không nói gì thêm.

“Tất nhiên là có hắc ngọc, chỉ là vì số lượng rất ít, cho nên giá khá cao.”

“Các ông có bao nhiêu?”

Lão giả lấy tay ước lượng, “Lớn khoảng như vậy, tầm một ngàn vạn linh tinh.”

Như vậy của lão là tầm trái bóng rổ, đúng là giá cao thật, nhưng hắn vẫn mua nổi, giờ bảo hắn bỏ một ngàn vạn linh tinh ra mua một khối không gian phù, còn không bằng mua hắc ngọc, chẳng phải lời hơn sao?

Đương nhiên, Du Tiểu Mặc không nghĩ tới việc Lăng Tiêu chưa từng chế tác không gian phù, có thể khẳng định ban đầu y cần luyện tay một chút, trừ khi Lăng Tiêu giỏi giang may mắn hơn người, có thể chế tác thành công 100%, chỉ là khả năng rất thấp, còn chưa kể đến việc hắc ngọc là một thứ mong manh dễ vỡ.

Cuối cùng, Du Tiểu Mặc dùng một viên linh đan cấp chín để đổi hắc ngọc.

Tuy lão giả đưa ra giá ước định là khoảng bảy trăm vạn, nhưng giá thị trường cao hơn thế nhiều lắm.

Đang lúc hắn muốn rời đi, Lăng Tiêu đột nhiên giữa chặt hắn.

“Làm gì thế?”

“Mua tấm không gian phù này lại.”

“Vì sao?”

Lăng Tiêu nhìn hắn một cái, “Lúc nãy em vừa biểu hiện hứng thú rất lớn với không gian phù, bây giờ chỉ mua hắc ngọc mà không mua nó, chẳng phải em đang nói cho người khác biết mình mua hắc ngọc là để chế tác không gian phù đó sao? Hơn nữa ta không thể đảm bảo mình có thể chế tác không gian phù thành công đâu.”

“Vì sao?” Du Tiểu Mặc lại hỏi.

Lăng Tiêu bình tĩnh nói: “Việc chế tác không gian phù có yêu cầu rất nghiêm khắc với khả năng khống chế năng lượng không gian, ta chưa từng thử qua, cho nên không biết liệu có thể thành công được không.”

Ngụ ý là, cứ bỏ ra một ngàn vạn linh tinh mua một miếng phù không gian là được rồi.

Du Tiểu Mặc trầm mặc một hồi, yên lặng bỏ tiền.

Phía trước mỗi vật phẩm trên đài triển lãm đều có một cái rương nhỏ, sau khi xác định vật phẩm mình muốn đấu giá, hãy ghi tên mình và giá cả hoặc đồ vật muốn dùng để đổi vào một tấm thẻ nhỏ màu trắng, sau đó bỏ vào rương, đợi đến khi thời gian kết thúc, Luân Hồi lâu sẽ lấy thẻ trong rương ra tiến hành đối lập, sau khi định giá sẽ lấy tấm thẻ ra giá cao nhất kia.

Du Tiểu Mặc lấy một cái thẻ trắng, viết tên mình và viên linh đan cấp mười kia vào.

Chủ nhân của không gian phù có một yêu cầu, đó là người nọ chỉ lấy linh đan và linh tinh, điều này làm Du Tiểu Mặc đang định mang linh thảo ra đấu giá đành phải dùng viên linh đan ít ỏi để đấu giá.

Giá trị của linh đan cao hơn linh thảo nhiều, cho nên trừ phi đối phương là một đan sư, nếu không đa số chỉ cần linh tinh, linh đan hoặc công pháp kỹ pháp.

Tin tức không gian phù cấp thấp xuất hiện đã được lan truyền từ ba ngày trước, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu tới đúng ngày cuối cùng, đợi bọn họ vừa bỏ thẻ vào rương không lâu, thời hạn cũng tới.

Những người báo giá đang nhao nhao chạy đến, trong đó có một người gây chú ý nhất, đó chính là một tên mập tới nỗi muốn chảy mỡ.

Quần áo của tên mập khá đẹp cũng có vẻ đắt, tầm quạt trắng trong tay, tuy gã rất muốn bày cho mọi người xem vẻ phong độ nhẹ nhàng của mình, nhưng không biết sao mà hiệu quả nhỏ quá, thậm chí còn có chút buồn cười, có điều hình như gã không hề phát hiện tiếng cười trộm của mọi người xung quanh, cao ngạo nâng cằm, ánh mắt nhìn người phụ trách cầm rương đi ra.

“Trương thiếu gia, ngài yên tâm, không gian phù này chắc chắn là của ngài rồi.” Tên lâu la chân chó bên cạnh gã mập ân cần cười nịnh nọt.

Gã mập nghe xong thấy ưng lắm, nhưng vẫn hoạnh họe: “Làm sao ngươi biết không gian phù sẽ là của ta?”

Chân chó nói: “Cái này còn phải nói sao, đối thủ của ngài toàn một đám nghèo kiết hủ lậu, sao có thể so với ngài được, ngài là Trương thiếu gia của Song Ngư Lâu cơ mà, làm gì còn ai giàu có hơn ngài đây.”

Gã mập cười tới nỗi mắt biến mất luôn, gật đầu liên tục, “Không tệ không tệ, tiểu tử ngươi cũng tinh mắt thật.”

Tiếng hai người trò chuyện không nhỏ, có lẽ còn cố nói cho những người khác nghe thấy.

Tuy đúng là không nhiều người giàu, nhưng đâu thể dùng bề ngoài nhìn người, càng không thể dùng linh tinh để cân nhắc.

Có vài người giàu có, eo quấn bạc triệu, có thể họ không có linh tinh, nhưng linh dược trên người có giá trị liên thành, tùy tiện lấy ra cũng hơn một ngàn vạn ấy chứ.

Nhưng sau khi nhắc tới tửu lâu Song Ngư, lửa giận trong lòng mọi người lại tắt ngóm.

“Tửu lâu Song Ngư có nhiều thiếu gia lắm sao?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi.

“Hình như tửu lâu Song Ngư có mấy vị quản sự, như Vũ Thành và tên mập này đều là con trai của quản sự, khó tránh khỏi hung hăng càn quấy.” Lăng Tiêu cũng không rõ lắm.

Có điều gã mập này khác với Vũ Thành, gã mập là nhị thế tổ điển hình, chỉ biết ăn uống vui đùa, thường xuyên tới Mỹ Nhân quật, không có thực tài, nhưng thói xấu thì nhiều vô kể, lúc nào cũng ỷ vào thân phận để đè đầu người khác, đây cũng là lý do vì sao Vũ Thành có thể hỗ trợ ở sòng bạc, còn gã thì không.

Thật ra thì có rất nhiều người hứng thú với không gian phù, đâu chỉ mình sáu người có mặt ở đây.

Sở dĩ ít người như vậy, cũng liên quan tới tên mập, bởi vì đa số đã bị gã uy hiếp mới đành phải bỏ cuộc, việc này phát sinh vào ngày hôm qua và hôm kia, cho nên Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc không gặp phải.



CHƯƠNG 460: KHÔNG PHẢI TIÊU KHIỂN

Người phụ trách mang theo rương và không gian phù, sau đó dẫn vào mọi người tới một thạch thất kín đáo để bỏ niêm phong.

Bởi vì cái gọi là tài không lộ ra ngoài, để ngăn ngừa một vài kẻ tham lam soi mói, Luân Hồi lâu sẽ không hủy niêm phong trước mặt mọi người, quá trình do Luân Hồi lâu dùng linh tinh ước định giá vật phẩm, sau đó chọn ra người có cái giá cao nhất, đương nhiên, cũng sẽ không tuyên bố giá cả công khai trước mặt mọi người.

Sau khi một đoàn người tiến vào mật thất, lão giả ước định linh đan giúp Du Tiểu Mặc đã có mặt, cũng chính lão là người phụ trách lần định giá này.

Người phụ phách đặt rương và không gian phù lên bàn đá trước mặt lão giả.

Lão giả mở rương, lấy sáu tấm thẻ bên trong ra, cố ý đặt riêng một thẻ qua bên cạnh, rồi bắt đầu tiến hành ước định với năm thẻ còn lại.

Ước định không lâu, lão giả bỏ mấy tấm thẻ trên tay xuống, sau đó cầm tấm thẻ đã để bên cạnh ngay từ đầu lên, nói: “Người đạt được không gian phù là Du Tiểu Hắc.”

“Ta không phục!” Lúc này, gã mập đột nhiên hô lớn.

Lão giả bình tĩnh nói: “Không phục ở đâu?”

Tên mập: “Tổng giá trị ta đưa ra đã gần một ngàn năm trăm vạn linh tinh, làm sao người này có thể cao hơn ta!”

Lão giả mặt không đổi sắc nói: “Hắn ra một viên linh đan cấp mười thượng phẩm, bất luận theo tỉ lệ hay chất lượng đều vượt xa linh đan cấp mười bình thường, giá quy định đã là một ngàn năm trăm vạn, giá thị trường gần hai ngàn vạn linh tinh, làm sao lại không cao hơn ngươi?”

Mặt gã mập đỏ rần, nhưng lão giả ngồi kia là người của Luân Hồi lâu, gã có phách lối tới mấy cũng không dám làm càn ở nơi này, nhưng gã càng không cam lòng để kẻ khác lấy mất không gian phù.

Gã chắc chắn phải có được nó, bởi vì đây là lễ vật gã chuẩn bị tặng phụ thân, gã phải dựa vào sự che chở của phụ thân mới có địa vị ngày hôm nay, thỉnh thoảng cũng phải nịnh nọt phụ thân chứ.

Chó cùng rứt giậu, gã mập liền bới móc: “Các lão chưa xem linh đan của hắn, làm sao biết linh đan của hắn tốt như vậy?”

“Bởi vì vị công tử này vừa đem viên linh đan kia cho lão phu ước định, liệu đáp án này đã đủ thỏa mãn Trương công tử chưa, hay là nói, ngươi đang nghi ngờ danh dự của lão phu?” Lão giả nghiêm túc nói.

“Tô các lão, ngài đừng hiểu lầm, Trương thiếu gia không có ý kia đâu.” Chân chó vội vàng nhảy ra giải thích, sợ lão giả tức giận, nhưng hơn hết là để cho Trương thiếu gia có thể xuống nước.

Tô các lão không trả lời, lão đưa không gian phù cho Du Tiểu Mặc, “Vật này đã là của ngươi.”

Du Tiểu Mặc cất không gian phù vào túi trữ vật, lễ phép nói tiếng cám ơn với Tô các lão rồi cùng Lăng Tiêu rời khỏi mật thất, ngay lúc bọn họ ra khỏi cửa Luân Hồi lâu, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng quát.

“Chậm đã!”

Nhìn lại, gã mập đang mang theo một thân thịt mỡ đi tới, chân chó nhắm mắt theo đuôi, gã mập đưa mắt đánh giá hai người từ trên xuống dưới, khinh miệt nói.

“Ngươi muốn bao nhiêu linh tinh mới bằng lòng nhường không gian phù lại?”

Ánh mắt Du Tiểu Mặc dừng lại: “Nếu như ngươi bỏ ra được ba ngàn vạn linh tinh, ta sẽ đưa cho ngươi.”

Nét mặt gã mập thay đổi, “Ngươi dám tiêu khiển ta?”

Du Tiểu Mặc khoát tay chỉ, “Sai, không phải tiêu khiển ngươi, mà là trêu chọc ngươi.”

“Ngươi muốn chết hả, biết ta là ai không?” Gã mập tức điên, ba lớp cằm rung rung, biểu lộ ngươi nhất định sẽ chết.

“Đương nhiên là biết, không phải Trương thiếu gia của tửu lâu Song Ngư sao, thân phận gần giống Vũ Thành.” Du Tiểu Mặc bình tĩnh gật đầu, vừa nãy hai tên này lớn tiếng như vậy, muốn không biết cũng khó.

“Ngươi biết Vũ Thành?” Lửa giận của gã mập hơi trì trệ, ánh mắt nhìn họ mang theo chút nghi hoặc, gã rất rất ghét Vũ Thành, bởi vì phụ thân cứ so sánh gã với Vũ Thành mãi.

“Ta với hắn khá quen thuộc.” Du Tiểu Mặc nói.

Nghe được câu này, sắc mặt gã mập đột nhiên trở nên bỉ ổi, âm hiểm cười nói: “Hóa ra là bằng hữu của Vũ Thành, ta đổi ý rồi, để không gian phù lại, hiếu kính cho ta thêm một ngàn vạn linh tinh, các ngươi cũng biết thân phận của ta rồi, tốt nhất là nên ngoan ngoãn nghe theo, nếu không ta sẽ làm cho các ngươi khó mà tồn tại được ở thành trung tâm đấy.”

Du Tiểu Mặc liếc gã từ đầu tới chân, lại nhìn chung quanh gã, ngoại trừ chân chó thì không có ai khác.

Đến cùng thì tên mập này lấy đâu ra lắm tự tin quá vậy, chỉ bằng tu vi Hoàng cảnh một sao của gã cũng muốn uy hiếp họ hả? Đây là lần đầu hắn gặp chuyện thế này đó, thêm kiến thức à nha.

“Không có không gian phù, cũng chẳng có linh tinh, ta chỉ có hai nắm đấm, ngươi muốn một hay cả hai?” Du Tiểu Mặc cười tủm tỉm.

Gã mập giận điên gầm lớn, “Đánh chết hắn cho bản thiếu gia.”

Chân chó không có động tĩnh.

Gã mập tức giận quay đầu, lại thấy chân chó đang run rẩy, vẻ mặt vô cùng sợ hãi, “Ngươi không nghe thấy gì sao?”

“Trương thiếu gia, thực lực của bọn hắn còn cao hơn chúng ta. . .”

Tuy nhiên thực lực của chân chó không cao, cũng không nhìn ra thực lực của Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, nhưng là thấy bọn họ nghe được danh hào của Trương thiếu gia mà vẫn còn dám dùng giọng khiêu khích như vậy, hoặc là đối phương cũng có bối cảnh, hoặc là thực lực cao hơn họ, “Hơn nữa, ta cảm giác, hình như đã nghe thấy tên hắn ở đâu.”

“Phế vật." Gã mập đạp hắn một cước, chỉ vào Du Tiểu Mặc quát: “Thực lực cao hơn chúng ta thì sao, ta không tin hắn dám đắc tội với tửu lâu Song Ngư.”

Hai mắt Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào ngón tay đang chỉ vào mũi hắn, chân còn ngứa hơn tay nữa, sau đó hắn không nhịn nổi rồi…

Trương thiếu gia hơn hai trăm cân có thừa, bị đá bay ra ngoài như tàn hoa bại liễu, nước miếng văng tung tóe, làm mọi người sợ tới mức nhao nhao chạy tới chỗ an toàn để trốn, thật là gớm, xung quanh hỗn loạn.

Trương thiếu gia tựa như một đống thịt bự xự, cả một thân thịt rơi thẳng trên mặt đất, nằm một đống không bò dậy nổi, chân chó sợ tới mức ngã quỵ. Đánh người xong, Du Tiểu Mặc cùng Lăng Tiêu sảng khoái tinh thần bỏ đi. Gã mập là người của Song Ngư Lâu, nói không chừng Vũ Thành còn phải cảm tạ hắn.

Ngay lúc họ vừa đi, Trương quản sự hay tin con trai bị đánh vội vã mang người chạy tới, thấy bộ dạng chật vật của nhi tử, giận sôi máu.

“Chiếu nhi, kẻ nào cho gan như vậy, dám đánh con, nói cho cha nghe, cha nhất định sẽ khiến hắn hối hận không kịp.” Trương quản sự biết rõ đức hạnh của nhi tử, nhưng xấu đến mấy cũng là con trai ruột của mình, bị đánh ngay ở trung tâm thành, hiển nhiên là có người không nể mặt lão.

“Cha! Cha nhất định phải báo thù thay con.” Gã mập ôm chặt chân cha mình, nước mặt tèm lem, “Hai kẻ kia khinh người quá đáng, biết rõ con là con của ngài mà còn dám xuống tay với con.”

"Đến cùng thì xảy ra chuyện gì?" Trương quản sự muốn kéo gã lên, đột nhiên nhớ tới gì đó, cánh tay ngừng trên không trung, sau đó mất tự nhiên thu lại, gã mập cũng không phát hiện.

Gã mập lên án: “Hôm nay con vốn định mua tặng cha một miếng không gian phù ở Luân Hồi Lâu, có thể sử dụng thứ kia lúc nguy hiểm, tương đương với việc nhiều hơn một cái mạng, cho nên mới định đem nó tặng cho ngài, chỉ là hài nhi không đấu lại được hai kẻ kia, hài nhi liền xin bọn họ bán cho mình, còn nói rõ tình huống, nhưng là hai người kia không những không bán cho con, còn ác ngôn phỉ nhổ, ra tay với con trước, cha, cha nhất định phải thay hài nhi làm chủ.”

Trương quản sự giận đến nỗi ngón tay đều run run, dám khi dễ con của lão trắng trợn như thế, tuy nhiên lão biết câu chuyện vừa rồi có hơi thiếu căn cứ, nhưng chắc chuyện không bán lại không gian phù là sự thật.

"Biết hai kẻ kia tên là gì không? Cha nhất định sẽ báo thù cho con."

Gã mập lau nước mắt và vết máu trên mặt, âm u nói: “Bọn hắn có hai nguời, một cao một thấp, nhưng con chỉ biết danh tự của tên thấp hơn, hắn gọi Du Tiểu Hắc.”

“Du Tiểu Hắc?” Trương quản sự nhíu mày suy tư, sao cái tên này quen tai như vậy, như thể đã nghe qua ở đâu, trong đầu đột nhiên hiện lên một tiếng sét, Trương quản sự ngơ ngác, hắn. . . Đừng bảo hắn là thiếu niên đã đánh bại Độc Nhãn mặt sẹo chứ?

“Cha, cha làm sao vậy?” Gã mập nhìn cha mình mà không hiểu sao.

Trương quản sự đột nhiên dùng sức tóm lấy bờ vai của gã, “Chiếu nhi, con xác định người kia tên là Du Tiểu Hắc chứ, nam nhân bên cạnh hắn có phải cao cao, dung mạo rất xuất sắc không?”

Gã mập hoảng sợ nhìn cha mình, "Cha, cha làm con đau."

“Mau nói cho ta biết.” Trương quản sự quát.

"Dạ dạ dạ, con con xác định hắn tên là Du Tiểu Hắc, nếu cha không tin, có thể đến hỏi Tô các lão của Luân Hồi lâu.”

Gã mập không hiểu gì, rõ ràng mới nãy cha còn ổn lắm, sao đột nhiên lại biến sắc rồi.

“Ngu xuẩn, chỉ biết gây phiền toái cho ta.” Trưởng quản sự đập mạnh vào đầu gã mập, giận không kiềm được, lúc này cũng không quan tâm tới đứa con trai ngu xuẩn này nữa, vội vội vàng vàng bỏ đi, nếu như người nam nhân kia vì con lão rồi giận chó đánh mèo liên lụy tới tửu lâu Song Ngư, thì lão khỏi cần làm quản sự nữa.

Gã mập bị cha đánh tới choáng váng, ngơ ngác ngồi bệt dưới đất, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Chân chó đứng phía sau nhìn cảnh này, con mắt đột nhiên hiện lên một tia tinh quang, ở nơi không ai chú ý, gã lén lút thu đá truyền âm trong tay vào, lập tức khôi phục lại bộ dạng chân chó thường ngày, làm bộ chạy tới đỡ gã mập dậy.

Cùng lúc đó, Vũ Thành mang theo nụ cười ẩn ý đi ra khỏi phòng.



CHƯƠNG 461: GẶP LẠI

Sau khi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu rời khỏi Trung Thiên không bao lâu, thế lực bên trong tửu lâu Song Ngư đã xảy ra một cuộc thay đổi trọng đại, thế lực của cha gã mập đã bị đá ra khỏi tầng quản lý, số lượng quản sự từ năm người biến thành bốn người.

Tình hình của tửu lâu Song Ngư không bình tĩnh như những gì biểu hiện ra bên ngoài, trong mắt người ngoài thì năm người cùng nhau quản sự, nhưng do sự hình thành của hai phái khác nhau, bên phía cha của Vũ Thành chỉ có ông ta và một vị huynh đệ thân thiết, ba vị quản sự khác về một phe.

Tình thế này cực kỳ bất lợi cho phía Vũ Thành.

Bởi vì mỗi lần có chuyện quan trọng, thời điểm bất đồng ý kiến, năm người sẽ tiến hành bỏ phiếu, mà lần nào bên phe Vũ Thành cũng chỉ có hai phiếu.

Nếu muốn thay đổi tình trạng này, phải kéo một người xuống ngựa, sau đó bồi dưỡng người của mình lên chức.

Bọn họ đã nhắm mục tiêu vào cha gã mập, thực lực yếu nhất, đời sau còn không bằng đời trước, ví dụ như gã mập kia, chỉ biết làm chuyện vướng chân cha mình, không diệt trừ lão thì còn ai nữa.

Bởi vậy, phe Vũ Thành mượn chuyện của Du Tiểu Mặc làm ngòi nổ, sau đó hợp lực kéo Trương quản sự xuống ngựa, có điều họ không thể bồi dưỡng người khác thế chân vào vị trí ấy, phe khác cũng không thể, bởi vì vị đại nhân kia đã quyết định sẽ tự tham gia những hội nghị sau này, ông ta chính là người thứ năm kia.

Tuy khác với kế hoạch, nhưng kết cục khá lý tưởng.

Mà những việc này đều nhờ phúc của Du Tiểu Mặc, sự kiện Diều Hâu hội lần trước cũng vậy.

Diều Hâu hội là họa lớn trong lòng tửu lâu Song Ngư, nhất là đối với vị đại nhân kia, bởi vì luôn bị Diều Hâu đè đầu, uất hận tích cóp từng chút từng chút một, bởi vậy sau khi biết Diều Hâu bị đuổi khỏi thành Trung Tâm, làm gì có ai vui hơn vị đại nhân kia đây.

Tuy không biết vị đại nhân kia có cảm giác gì với sự kiện lần này, nhưng sự thật là phe của Trương quản sự đã đắc tội với Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu rồi, quyết sách của ông ta sảng khoái hơn lúc trước nhiều.

Du Tiểu Mặc không biết những chuyện này, bây giờ hắn và Lăng Tiêu đã trở lại Nam Lục.

Chỉ là không gian phù cấp thấp bị hạn chế về khoảng cách, bọn họ không thể nào tới thẳng chỗ cần đến. Đành phải bị truyền tống tới một nơi bất kỳ trong Nam Lục.

“Thành Bắc Dương? Đây là đâu?”

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn phía trên cổng thành, quy mô khoảng trung đẳng, nhưng tường thành lại cực cao, người ra vào khá nhiều, canh phòng khá nghiêm ngặt, giống như thành Bắc Dương này là một cửa khẩu quan trọng.

“Đi hỏi là biết.” Lăng Tiêu không thèm đếm xỉa tới việc này, đi trước.

Thành Bắc Dương nhiều người hỗn tạp, hai người vừa hỏi đã nghe ngóng được kha khá.

Đúng là thành Bắc Dương là một cứ điểm trọng yếu, nơi này có con đường dẫn tới khu vực phồn hoa nhất Nam Lục, cho nên đây cũng là nơi qua lại của rất nhiều tiểu thương.

Có điều lần này dòng người còn đông đúc hơn xưa.

Bởi vì không lâu nữa chính là sinh nhật đồ đệ của minh chủ Thương Minh, tuy khá ít người nhận được thiếp mời, nhưng đám đông vẫn muốn tham gia náo nhiệt một chút, nếu có may mắn nhìn thấy các cường giả trong truyền thuyết, đã quá đáng giá rồi.

Vào thành, hai người không lập tức chạy đến địa điểm dự định trước, mục đích của chuyến đi tới Nam Lục lần này là để nghe ngóng về tung tích của Phong Trì Vân, nếu thành Bắc Dương này đã là cứ điểm tự nhiên, chắc chắn tin tức sẽ linh thông lắm.

“Lại nói tiếp, các ngươi có biết vị đồ đệ được minh chủ Thương Minh yêu thương nhất là thần thánh phương nào không, hình như chưa từng nghe nói người kia tới từ đâu.”

Trong tửu lâu ngư long hỗn tạp, rất nhiều người đang nhiệt liệt thảo luận về yến hội sinh nhật sắp được tổ chức. Nói tới mới thấy trong lòng mọi người vẫn nghi ngờ điều này.

“Nghe đồn là Thương Minh giấu người kia kỹ lắm, ít ai thấy được.”

“Chẳng lẽ yến hội sinh nhật của hắn mà chủ nhân cũng không ra mặt sao?”

“Các ngươi không biết rồi, năm năm trước ta từng có may mắn chứng kiến, tuy người kia xuất hiện, nhưng hắn mặc áo choàng màu đen, trên đầu còn đeo mạng che mặt, từ đầu đến chân được che kín mít, không thể nhìn nổi dáng dấp ra sao, có điều hình như thân thể rất yếu.”

“Thật là tò mò quá đi mất!”



Du Tiểu Mặc vểnh tai nghe cả buổi mà không thấy ai nhắc tới gia tộc Xích Huyết, rốt cuộc thì đã nói xong rồi, hay là không có chủ đề để nói.

“Vị đại ca này, nghe nói lần này có rất nhiều người tham gia yến hội, toàn là người có lai lịch lớn cả, có thật không?”

Nam tử không bất ngờ, “Đương nhiên rồi, ngươi thử nghĩ xem thân phận của minh chủ Thương Minh là gì chứ, người được ông ta mời nếu không phải là cường giả trên Thông Thiên Bảng, thì chính là các thế lực lớn, thậm chí có người còn cảm thấy vinh quanh khi được Thương Minh mời kia mà.”

“Vậy có những thế lực nào?” Du Tiểu Mặc tiếp tục nói bóng nói gió.

“Cái này thì nhiều, hai đại công hội ở Trung Thiên, bộ lạc Cổ Mã ở Đông Châu này, Tứ Linh ở Tây Cảnh và một vài yêu thú mạnh mẽ khác, gia tộc Xích Huyết ở Nam Lục và hai bàng chi nữa.” Đồng bạn của nam tử chen vào nói: “Đúng rồi, vốn còn có cả Diều Hâu hội, nhưng từ sau khi Diều Hâu bỏ trốn, tất cả mọi người đang phỏng đoán liệu gã có tới tham dự yến hội hay không.”

“Vậy thì, các ngươi cho rằng các thế lực lớn sẽ phái ai tới tham gia?”

Nam tử trầm ngâm một lát, “Khó mà nói, ví dụ như gia tộc Xích Huyết, thế lực này quá lớn, nhân tài trong gia tộc xuất hiện lớp lớp, cuối cùng ai được phái đi cũng khó đoán, nhưng nếu không có bất ngờ gì xảy ra, hẳn là một trong bốn người con trai của tộc chủ.”

“Vì sao lại chắc chắn vậy?” đáp án Du Tiểu Mặc mong đợi không phải là điều này.

“Chuyện này dễ đoán mà, minh chủ Thương Minh có yêu thương đồ đệ của mình đến mấy, cũng không thể bỏ qua sự khác biệt về thân phận và thực lực được, nếu như nói yến hội này để mừng thọ minh chủ Thương Minh , chắc chắn vị lão giả chủ của gia tộc Xích Huyết sẽ phải đích thân tới.”

Theo lời người này nói thì hy vọng của họ quá mong manh.

Du Tiểu Mặc bất đắc dĩ nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu vuốt cái cằm trơn bóng suy tư.

Đúng lúc này, phía cửa có hai người mặc áo choàng đột nhiên bước vào, xét theo dáng người cao lớn này thì hẳn là đàn ông, sau khi sau người vào liền hình xung quanh đại sảnh một vòng, cuối cùng quyết định ngồi gần Du Tiểu Mặc, cất bước đi tới.

Trang phục của hai người này rất bắt mắt, một vài tầm mắt đi theo từng bước chân họ, hai người tiêu sái bước thẳng tới trước bàn của Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc kinh ngạc ngẩng đầu, đang định mở miệng đột nhiên thoáng nhìn thấy một vài sợi tơ màu bạch kim lộ ra bên ngoài áo choàng, nhìn thấy tơ bạc là nghĩ tới người kia ngay.

Lúc này, một trong hai người tiến lên, kéo áo choàng xuống một chút, lộ ra khuôn mặt quen thuộc, mỉm cười chào hỏi họ: “Cuối cùng cũng tìm được các ngươi.”

Người này quả nhiên là Triển Vũ Hiên, vậy thì người còn lại chính là Ngân Qua rồi, chỉ là, chẳng phải Ngân Qua đã bị phụ thân của y giam lại hả? Sao lại xuất hiện ở đây thế này.

Thấy bọn họ dè chừng như vậy, Du Tiểu Mặc bảo chưởng quầy xếp cho bọn họ một gian phòng, tất cả cùng đi lên lầu.

Vừa bước vào phòng, Triển Vũ Hiên đã cởi áo choàng, Ngân Qua chỉ lộ ra mái tóc màu bạch kim kia, không có ý định cởi áo choàng.

Du Tiểu Mặc rót cho hai người chén nước.

Triển Vũ Hiên nói tiếng cám ơn rồi uống cạn, hôm nay đi đường dài như vậy, đến bây giờ vẫn chưa uống qua ngụm nước nào

Ngân Qua không uống, ánh mắt lạnh lùng như trước rơi vào trên người Lăng Tiêu, dường như trong mắt lóe lên chút kinh ngạc.

“Làm sao các ngươi lại nhận ra chúng ta?” Du Tiểu Mặc không chú ý tới ánh mắt của Ngân Qua, rốt cục cũng hỏi ra được nghi ngờ trong lòng, rõ ràng bọn họ đã thay đổi dung mạo rồi mà, dù có quen biết thế nào cũng không thể nhận ra ngay từ đầu chứ.

Triển Vũ Hiên cười nói: “Là do danh tự, hơn nữa các ngươi cũng là tổ hợp hai người, chỉ cần là người quen thân với các ngươi sẽ đoán đoạn, còn dung mạo, sau cuộc chiến với Diều Hâu, chân dung Lăng Tiêu đã được phát tán.”

Cho nên hắn là hàng tặng kèm hả?

Du Tiểu Mặc phiền muộn nghĩ, sao không truyền luôn cả chân dung của hắn đi, tuy mặt hơi bình thường, nhưng dầu gì cũng có thể khoe một chút, dù không phải là mặt của hắn.

Sau đó, Triển Vũ Hiên kể lại sơ lược những gì đã trải qua, nói ngắn gọn, bây giờ bọn họ đang là “tội phạm bỏ trốn”, vì phụ thân của Ngân Qua là một cường giả Thánh cảnh, rất có sức ảnh hưởng ở đại lục Thông Thiên này, bọn họ sợ bị phát hiện, cho nên cả đường cứ che che lấp lấp, nhất là Ngân Qua, mái tóc bạch kim của y quá rõ ràng.

Từ năm ngày trước, hai người đã đợi ở thành Bắc Dương.

Triển Vũ Hiên phỏng đoán rất có thể Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu sẽ đi qua thành Bắc Dương, cho nên quyết định đợi ở đây bảy tám ngày, nếu như đến lúc ấy vẫn không thấy họ đâu, vậy thì đi thẳng tới chỗ Thương Minh tổ chức yến hội.

Sở dĩ có khẳng định như vậy là vì Lăng Tiêu đã lên được Thập Thần Bảng, mà cường giả trên Thập Thần Bảng đều nhận được thiếp mời từ Thương Minh.

Tiếp theo, Du Tiểu Mặc nói tin tức mà Hùng Tiếu đưa cho và kế hoạch của bọn hắn.

Sau khi hai người nghe xong đều nhìn họ đầy khiếp sợ, không chỉ có gan lớn là đủ để xông vào đại bản doanh của gia tộc Xích Huyết đâu.

“Nếu thật sự phải tới bổn gia của gia tộc Xích Huyết, ta có một cách làm cho lão gia chủ kia đổi ý, đích thân tới tham gia yến hội.” Ngân Qua vốn trầm mặc đột nhiên lên tiếng.

Tầm mắt ba người lập tức tập trung trên người y.

Ngân Qua chậm rãi giải thích: “Các ngươi mới tới đại lục Thông Thiên nên có lẽ không biết, tình hình ở Nam Lục rất nghiêm trọng, nhìn bề ngoài thì có vẻ bình thản, nhưng bên trong sóng lớn mãnh liệt.”

back top