CHƯƠNG 466: CẤM ĐỊA
Cấm địa của đại trang viên, một câu chuyện có thể ngược dòng tìm hiểu về năm, sáu ngàn năm trước.
Căn cứ vào một trong những truyền thuyết mà mỗi thế hệ của gia tộc Xích Huyết truyền lại, cấm địa là một bảo tàng, một bảo tàng mà gia tộc Xích Huyết đã tích cóp nhiều năm; truyền thuyết thứ hai lại nói rằng, cấm địa là nơi để gia chủ mỗi đời giam giữ các nhân vật quan trọng, nhưng tới giờ vẫn không ai chứng minh được lời đồn nào là đúng.
Du Vịnh không quan tới tâm việc của gia tộc Xích Huyết cho lắm, cho nên cũng chỉ biết được đại khái.
Sau khi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu thương lượng xong, quyết định tới cấm địa xem sao.
Miêu Cầu không giải trừ ảo thuật ếm vào Du Vịnh, dựa theo yêu cầu của chủ nhân, nó thao túng cô ả tự lên giường ngủ, trước khi rời khỏi lầu các, Du Tiểu Mặc còn dùng thân phận của Du Hòa nói lại với thị nữ rằng Cửu tiểu thư cần nghỉ ngơi, không được cho bất cứ kẻ nào quấy rầy ả.
Thị nữ không nghi ngờ gì, gật đầu liên tục.
Căn cứ vào trí nhớ của Du Vịnh, hai người tranh thủ thời gian chạy tới cấm địa.
Thủ vệ canh gác cấm đại rất nghiêm ngặt, trong trong ngoài ngoài ba tầng, căn cứ vào cảm giác của Lăng Tiêu, còn có hai cường giả tu vi Thần cảnh, mười cường giả Đế cảnh quản lý cấm địa, đội hình mạnh mẽ, gần như có thể khiến những kẻ dám xông vào không còn đường về.
Nghe được con số này, Du Tiểu Mặc nuốt một ngụm nước miếng.
Cả tửu lâu Song Ngư và Diều Hâu hội đều chỉ có một cường giả thần cảnh, cả hai đều trở thành thế lực hạng nhất ở đại lục Thông Thiên, vậy mà chỉ một cấm địa ở nơi này thôi đã có hai cường giả Thần cảnh rồi, đúng là mở mang tầm mắt, có thể thấy gia tộc Xích Huyết hùng mạnh tới mức nào.
“Chúng ta phải vào kiểu gì bây giờ?” Du Tiểu Mặc nhỏ giọng hỏi.
Muốn xông vào mà không bị phát hiện thì rất khó, nếu như làm cho hai gã cường giả Thần cảnh kia chú ý, thì khả năng tìm được Phong Trì Vân trong cấm địa càng khó hơn, trừ khi có thể quang minh chính đại vào mà vẫn không bị phát hiện.
Lăng Tiêu hơi trầm tư, “Trí nhớ của Cửu tiểu thư kia không đáng tin, cũng không thực dụng, không thể biết được liệu có người nào được quyền vào trong cấm địa hay không.”
Đúng lúc này, đá truyền âm để liên lạc với Ngân Qua rốt cục cũng có động tĩnh.
Để tránh bị người khác nghe được, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu tiến vào không gian mới lấy đá truyền âm ra hỏi: “Tình hình thế nào?”
“Chúng ta đã tìm sơ qua, nhưng không hề thấy bóng Phong Trì Vân đâu, có lẽ là đang ở tầng các ngươi đang tìm.” Người trả lời là Triển Vũ Hiên.
Du Tiểu Mặc nói: “Chúng ta tìm được một nơi gọi là cấm địa, có khả năng Phong Trì Vân sẽ bị giam bên trong, nhưng không vào được, trong cấm địa có không ít cường giả, nếu xông vào sẽ bị bao vây ngay.”
“Cấm địa là sao? Ngoại trừ Du Chấn Thiên, hẳn là phải có người khác được tự do ra vào, có khi nào là bốn người con trai của Du Chấn Thiên không?” Triển Vũ Hiên suy đoán.
Lăng Tiêu tiếp lời, “Kể cả họ được phép ra vào thì cũng không ổn, đầu tiên chúng ta không biết bốn tên đó ở đâu, sẽ tốn khá nhiều thời gian để tìm người, hơn nữa tu vi của mấy kẻ này không thấp, muốn bắt giữ mấy tên đó mà không đánh rắn động cỏ sẽ rất khó.”
“Vậy, có cách nào điều tra được trí nhớ của thủ vệ không?”
Lông mày Lăng Tiêu khẽ động, “Có thể thử xem.”
Nếu như là thủ vệ, chắc chắn họ sẽ biết rõ có những ai đến cấm địa, nếu có giờ giấc cố định thì càng tốt, chỉ cần mai phục giữa đường là được, nhưng đây là việc cần có kỹ thuật, dù sao thủ vệ canh gác bên ngoài cấm địa có bốn người. Cũng may mà y đã lên tới Thánh cảnh, nếu không thì chưa chắc đã làm được.”
Mỗi cường giả Thần cảnh đều có lĩnh vực riêng, lĩnh vực căn cứ vào đặc tính của từng cá nhân và hình thành thuộc tính của mình, có điều dù sao cường giả Thần cảnh cũng không phải là cường giả có thể nghịch thiên, tỷ lệ bị phát hiện khi thi triển lĩnh vực là rất lớn.
Nhưng cường giả Thánh cảnh thì lại khác, không chỉ phạm vi lĩnh vực mở rộng hơn, mà thuộc tính cũng thăng cấp, chỉ cần không đụng phải cường giả Thánh cảnh, thì khó ai phát hiện ra nổi.
Sau khi xác định bốn phía không có ai qua lại, Lăng Tiêu bắt đầu đánh cắp trí nhớ của thủ vệ.
Lĩnh vực như một lớp bình phong ngăn cách thủ vệ và ba người còn lại, dù đứng đối diện trước mặt cũng không thể phát hiện ra, lúc này hai người mới hiện thân.
Thủ đoạn dùng để đối phó với cửu tiểu thư cũng được áp dụng với thủ vệ, bởi vì thực lực của người này cao hơn cửu tiểu thư, cho nên hơi tốn thời gian.
Du Tiểu Mặc tra trí nhớ của thủ vệ, phát hiện cứ mỗi bảy ngày sẽ có một thị nữ tới cấm vệ để đưa đồ, bọn họ khá may mắn, mai sẽ là ngày thị nữ tới đưa đồ, ngoài ra, cũng chỉ có gia chủ các đời mới được đặt chân vào cấm địa, còn những người khác, cho dù là con trai của gia chủ cũng không được.
Tuy còn phải đợi một thời gian nữa, nhưng cũng đành vậy, bởi vì chỉ có mỗi cách này là khả thi.
Trong khoảng thời gian này, bọn họ và Ngân Qua thảo luận về kế hoạch rút lui sau khi cứu được Phong Trì Vân, phải đảm bảo không để lại chút sơ hở nào, bọn họ đã cân nhắc rất nhiều lần.
Trong lúc bốn người thảo luận, ngày đã vào sáng.
Trên hành lang khúc khuỷu yên tĩnh, một thị nữ bộ dáng yêu kiều nhẹ nhàng đi về phía cấm địa, bên hông nàng đeo mấy cái túi trữ vật có màu sắc khác nhau.
Ngay đoạn đường vắng, chuẩn bị qua một khúc ngoặt, bước chân thị nữ đột nhiên chậm lại, đứng sững tại chỗ ngơ ngác, chỉ là dù có ai đi qua nhìn thấy hình ảnh của nàng cũng không hề nghi ngờ, bởi vì đây chính là ảo giác mà Miêu Cầu tạo ra, thị nữ thật sự đã nằm trong không gian của Lăng Tiêu rồi.
Du Tiểu Mặc nhìn thị nữ té xỉu trên mặt đất, quay đầu nhìn về phía Lăng Tiêu, “Ai đóng giả cô ta đây?”
Bởi vì ảo thuật của Miêu Cầu vẫn chưa đủ để lừa hai cường giả Thần cảnh, chỉ có thể đổi khuôn mặt, nhưng quần áo thì không thể làm giả được, cho nên người giả trang thị nữ phải mặc quần áo của nàng.
Lăng Tiêu liếc mắt nhìn hắn, “Không phải em thì chẳng lẽ là ta?”
Du Tiểu Mặc hậm hực nguýt y một cái, đừng tưởng em không biết thực ra anh đang âm thầm cười trộm nhé, oán thầm vài câu, Du Tiểu Mặc vẫn phải cam chịu thay đồ, có điều công việc cởi quần áo của thị nữ tốn mất một phen công phu của hắn, cũng may mà hắn chỉ cần mấy món y phục bên ngoài.
Mười lăm phút sau, thị nữ sinh đẹp đang ngơ ngác tại chỗ phảng phất như sống lại.
Chỉ là bước chân không còn nhẹ nhàng như trước, vô cùng mất tự nhiên, bước sen đâu có dễ đi như vậy.
Mãi khi cấm địa gần ngay trước mắt, Du Tiểu Mặc mới thu cái vẻ mặt khổ sở lại.
Thủ vệ nhận ra thị nữ, hơn nữa còn rất quen thuộc, bởi vậy chỉ nhìn qua lệnh bài rồi để Du Tiểu Mặc tiến vào, dựa vào trí nhớ của thị nữ, Du Tiểu Mặc trực tiếp lược qua những nơi thị nữ đã đi qua mà dò xét thẳng vào nơi tận cùng.
Cái gọi là cấm địa thực ra là một lao tù khổng lồ, tổng cộng có mười tầng, nhưng không phải xây sâu xuống lòng đất, mà là lên cao dần, cho nên càng đi lên, tu vi của phạm nhân càng cao, hơn nữa đãi ngộ cũng tốt hơn, ví dụ như tầng sáu, phòng giam còn có giường, có ghế, có chăn, đồ ăn cũng tốt hơn mất tầng dưới nhiều.
Du Tiểu Mặc quan sát từ tầng thứ nhất tới tầng thứ sáu, đáng tiếc là không hề thấy bóng dáng của Phong Trì Vân.
Du Tiểu Mặc có chút buồn phiền, tu vi của Phong Trì Vân không cao, nếu như cấm địa thật sự được phân phối theo tu vi, chắc chắn không thể qua nổi tầng bảy, bởi vì người bị nhốt ở tầng sáu đã có tu vi Hoàng cảnh rồi, từ tầng bảy trở lên hẳn là tu vi Đế cảnh.
“Tình huống của Phong Trì Vân khá đặc biệt, cũng có khả năng bị nhốt ở bên dưới.” Giọng nói của Lăng Tiêu vang lên trong đầu hắn.
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, tiếp tục đi xuống.
Trên đường đi có đụng phải mấy gã thủ vệ, nhưng không có ai ngăn cản hắn.
“Này, ngươi tới!”
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên.
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, nhìn thấy một người trung niên mặc áo giáp màu đỏ đang đứng cách đó không xa, mới phát hiện đối phương đang gọi hắn lại, trong trí nhớ của thị nữ đã từng thấy người này, gã là đội trưởng đội thủ vệ tầng bảy.
Cấm địa phân chia cấp bậc rất nghiêm khắc, mỗi tầng đều có một người quản lý, cái gọi là quản lý chính là đội trưởng của đội thủ vệ, thực lực rất mạnh, đội trưởng hiếm khi rời khỏi cấm địa, cho nên bọn họ muốn gì, thị nữ sẽ mang tới giúp họ, bảy ngày một lần.
Như gã đội trưởng này, gã yêu rượu như mạng, ngày nào không uống là toàn thân ngứa ngáy khó chịu.
Du Tiểu Mặc đưa túi trữ vật đựng rượu cho gã.
Đội trưởng vội vã nhận lấy túi trữ vật, phẩy tay bảo hắn rời đi.
Du Tiểu Mặc thở phào khe khẽ, cũng may mà gã không hỏi gì, bằng không thì chưa chắc hắn đã diễn được, bước nhanh lên tầng thứ tám, thực lực của phạm nhân tầng tám là Đế cảnh sáu đến bảy sao, nếu như thả họ ra, có thể tùy thời đột phá lên Thần cảnh.
Đang lúc hắn chuẩn bị đi lên tầng thứ chín, lại xuất hiện một người gọi hắn, có điều không phải là đội trưởng đội thủ vệ, mà là một lão giả mặt mày ôn hòa, khí tức nội liễm, ấn tượng đầu tiên của Du Tiểu Mặc về lão là không hề đơn giản —— Vì sao hả, vì Lăng tiêu vừa nhắc nhở hắn nè, hì hì!
Lão giả đúng là một trong hai cường giả Thần cảnh trông coi cấm địa, lão tên là Du Đan, người còn lại tên là Du Song, hai người này là anh em sinh đôi, tu vi đều là Thần cảnh năm sao.
Dựa vào cảm ứng tâm linh giữa song bào thai, nếu hai người này đã liên thủ thì cường giả Thần cảnh đỉnh phong thông thường cũng phải nhường đường.
CHƯƠNG 467: NAM TỬ XA LẠ
Du Tiểu Mặc xoay người nhìn về phía lão giả.
Khuôn mặt của Du Đan rất già, nhưng vóc dáng lại cực kỳ cường tráng, lão đi tới đánh giá Du Tiểu Mặc từ đầu tới chân, mới nói, “Đưa tất cả mấy thứ kia cho ta, ngươi có thể đi.”
Qua sông đoạn cầu hả!
Được rồi, mấy câu này không hợp để dùng ở đây.
Du Tiểu Mặc từ từ lấy hai cái túi trữ vật cuối cùng xuống, có chút không tình nguyện đưa cho lão, hắn còn muốn lên tầng chín và tầng mười xem sao mà, có lẽ Phong Trì Vân đang bị nhốt ở trên ấy, tuy không biết vì sao hắn không bị giam ở tầng mấy tầng dưới.
Du Đan cầm được túi trữ vật, lừ mắt nhìn hắn: “Còn không đi mau?”
Du Tiểu Mặc đành phải quay lại.
Du Đan đứng im tại chỗ nhìn bóng hắn đi lên tầng tám, lúc này mới quay người bước lên tầng chín.
Năm giây sau, bóng Du Tiểu Mặc, í nhầm, là bóng thị nữ đột nhiên xuất hiện ở góc rẽ tầng tám, chỗ này rất dễ tránh khỏi tầm mắt của thủ vệ, có điều do những người này đều thấy Du Đan đuổi hắn xuống. Cho nên bây giờ không thể quanh minh chính đại nữa rồi.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Du Tiểu Mặc vừa định chui vào không gian, Lăng Tiêu đã kéo hắn vào trước.
Dưới chân hắn là huynh đệ Du Bình và tiểu thị nữ đang nằm la liệt, không biết Lăng Tiêu đã dùng cách gì, đến bây giờ ba người này vẫn chưa tỉnh.
Mười lăm phút sau, một thủ vệ lạ hoắc đã tự tiện rời cương vị
Bởi vì mỗi tầng lầu đều có thủ vệ cố định, cho nên thủ vệ tự ý rời cương vị cũng rất nguy hiểm, may mà thủ vệ ở nơi này chỉ quản riêng vị trí của mình, hơn nữa áo giáp trên người đã che khuất nửa khuôn mặt.
Hai người đi tới cửa vào tầng chín, đợi vài giây, một đội tuần tra vừa đi qua, chờ họ đi hết, hai người liền lặng lẽ đi theo, thủ vệ phía trước không hề phát hiện điều gì kì lạ.
Tầng chín không lớn như tầng tám, cũng chỉ có mười phòng gian, tổng cộng có năm tù nhân, trong đó có hai người mang tu vi Thần cảnh, ba người còn lại là Đế cảnh, phòng giam xa hoa như khách sạn năm sao, có điều phòng giam của họ được xây bằng loại sắt cứng nhất thế giới này.
Loại sắt này có tên là Cửu Huyền thiết, theo lời thiên hạ đồn thì nó là thứ thích hợp nhất để chế tạo lao tù nhất, một khi bị Cửu Huyền thiết giam lại, những người có tu vi dưới Thánh cảnh sẽ không thể giãy dụa được, mà còn có tác dụng giam cầm tu vi của cường giả.
Kém hơn Cửu Huyền thiết còn có từ Bát Huyền thiết tới Nhất Huyên thiết.
Mà phòng giam của mỗi tầng đều được chế thành từ loại Huyền thiết tương ứng.
Xem ra để giam giữ mấy người này, gia tộc Xích Huyết cũng bỏ hết vốn liếng ấy nhỉ, bởi vì Huyền thiết cấp càng cao càng khó tìm.
Những gì nói trên chỉ là tình hình từ tầng một đến tầng chín, còn tầng mười cũng chỉ có hai huynh đệ Du Đan có quyền vào.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đi quanh một vòng, phát hiện tầng chín cũng không có bóng dáng của Phong Trì Vân, hai người rời khỏi đội ngũ, trốn vào không gian để thương lượng đối sách.
Thực ra thì không gian của Du Tiểu Mặc có thể di động, nhưng lại không dùng được ở đây, bởi vì nơi này có hai cường giả Thần cảnh canh gác, với thực lực của hắn thì vừa động đậy là bị phát hiện ngay, cường giả có thực lực càng cao, càng mẫn cảm với không gian.
“Nếu như phòng giam tầng mười cũng được chế tạo từ Huyền thiết, chẳng phải chúng ta nên nghĩ phải giải quyết Huyền thiết hả?” Du Tiểu Mặc vuốt cằm.
Lăng Tiêu thờ ơ liếc nhìn hắn, “Cửu huyền thiết dùng để giam giữ ai?”
Du Tiểu Mặc đáp: “Đương nhiên là cường giả Thần…” Còn chưa nói hết câu hắn đã hiểu, có một cường giả Thánh cảnh ở đây, Cửu Huyền thiết là cái thá gì chớ.
“Theo dự đoán của ta, số người bị giam giữ ở tầng mười sẽ ít hơn ba người, khá dễ tìm, từ tầng này chỉ có thể xông vào, đợi chúng ta thuận lợi cứu được Phong Trì Vân, ta sẽ đánh lạc hướng hai huynh đệ kia, lúc ấy em dùng không gian di động khỏi cấm địa trước, cũng thông tri cho đám Ngân Qua luôn.”
“Em biết rồi, anh phải cẩn thận đó.”
“Không cần.”
“Hở?”
“Cho dù không cẩn thận, cũng chẳng có ai làm gì được ta.”
“…” Phải nói là tự tin hay là quá mức tự phụ.
Sau khi rời khỏi không gian, hai người liền đi thẳng tới cầu thang dẫn tới tầng mười, đang lúc bọn hắn sắp đi hết cầu thang, phía trên đột nhiên truyền tới một tiếng quát lạnh như băng kèm theo một chút uy áp.
“Ai cho phép các ngươi tự tiện đi lên, cút xuống mau!”
Đương nhiên là làm gì có ai nghe lời mà cút xuống, cả hai lao thẳng lên tầng mười như chưa hề nghe thấy gì.
“Khốn khiếp, các ngươi là ai?” Chủ nhân của giọng nói kia lập tức nổi giận, uy áp tràn ngập nộ khí ùn ùn kéo đến, một bóng người màu đen xuất hiện trước mặt họ.
Du Tiểu Mặc vội vàng trốn đến sau lưng Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nở nụ cười quỷ dị, mũi chân dùng lực nhanh chóng vọt tới trước mặt lão, khí tức cường giãn không ngừng tuôn ra, chỉ trong khoảng khắc đã vọt tới trước mặt Du Song, vẻ mặt khiếp sợ của người nọ lập tức bị phóng đại, bởi vì tính sai, lão không kịp né tránh, nắm đấm bao phủ bởi ngọn lửa đỏ lóe chút ánh tím hung hăng nện vào phần yếu ớt nhất trên bụng lão…
Du Song ho ra một ngụm máu tươi, đầu gối nặng nề nện trên mặt đất, nền đất vỡ nát.
Hai người thừa cơ xông vào tầng mười.
Con mắt của Du Tiểu Mặc suýt nữa thì mù luôn, đứng ở cửa ra vào cũng có thể nhìn được tình huống bên trong, cho dù có dùng từ ‘phòng tổng thống’ cũng chẳng đủ để hình dung sự tráng lệ của nơi này, giá sách trang nghiêm màu nâu cực lớn, trên giá sách bày đủ các loại sách vở ngăn nắp, mặt đất thì được phủ một lớp thảm lông thượng đẳng. Bàn ghế, đồ uống trà cũng thuộc loại thượng đẳng hết, vách tường xung quanh được khảm rất nhiều viên minh châu to bằng nắm đấm, khiến cho tầng mười này sáng ngời như ban ngày.
Nhưng thứ bắt mắt nhất phải kể tới một cái giường lớn được đặt tựa vào tường, chiều dài và chiều rộng đều hơn hai mét, ga giường màu trắng phủ dài chạm đất, trên giường là một nam tử bị khóa hai chân bằng xiềng xích màu trắng, phía kia của xiềng xích kết nối với vách tường, bởi vì người nọ cúi đầu, đầu tóc rối bời, cho nên không thể nhìn thấy rõ dung mạo của ông ta.
Lăng Tiêu đột nhiên nhíu mày, sau nháy mắt do dự liền xông tới trước mặt nam tử, tiện tay bắn ra hai ngọn lửa chém đứt xiềng xích.
Dường như tiếng xiềng xích đứt gãy đã làm kinh động tới nam tử, ông ta ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt kinh ngạc, rõ ràng không phải Phong Trì Vân.
Du Tiểu Mặc giật mình há hốc miệng, vừa định lên tiếng, Lăng Tiêu đã dứt khoát bỏ nam tử vào không gian, giọng trầm trầm thốt ra một tiếng: “Đi!”
Tất cả những sự việc này chỉ xảy ra trong vài giây ngắn ngủn, nhưng Du Đan phát hiện dị trượng đã lập tức xông lên, nhìn thấy Du Song bị thương không nén nổi chấn động, lập tức vịn lão rời khỏi tầng mười. Đợi sau khi Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc ra ngoài, cửa tầng mười đã bị bao vây kín mít, thủ vệ của tầng tám và chín đều tập trung hết ở đây, kẻ cầm đầu là hai huynh đệ Du Đan.
Hai người vừa xuất hiện, Du Đan và Du Song lập tức cảnh giác lui về phía sau, người có thể đánh gục họ khi vừa đối mặt, tuyệt đối không phải là cường giả thông thường, rất có thể người này mang tu vi cao hơn Thần cảnh bảy sao.
Hiện tượng này khiến cho năm người trong ngục chú ý, một người đàn ông lôi thôi có tu vi Thần cảnh đột nhiên nhổ một bãi nước miếng, cười ha hả, “Đây là lần đầu tiên lão tử thấy có người dám xông vào cấm địa của gia tộc Xích Huyết đấy, Du Song lão cẩu, ngươi làm sao thế, không bị thương chứ?”
“Câm miệng!” Du Song tức tới nỗi da mặt đều run lên.
Người nọ khinh miệt cười lạnh một tiếng.
Lăng Tiêu đứng trên bậc thang nhìn xuống, thấy mọi người rục rịch, ngón tay y búng nhẹ, một ngọn lửa màu đỏ tức thì xuất hiện trước mặt mọi người, nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng vọt. Như thể chợt nghĩ tới điều gì đó, Du Đan đột nhiên trợn to mắt, “Chẳng lẽ ngươi là…” Sau đó tầm mắt lão xoáy vào trên người Du Tiểu Mặc.
Lăng Tiêu nhướn mày, “Xem ra ngươi biết, Phong Trì Vân ở đâu?”
Nghe nói thế, Du Đan lập tức khẳng định thân phận của họ, trong mắt chỉ toàn sự kinh ngạc, hai kẻ này to gan thật, còn dám tự dẫn xác tới cửa, xem ra chúng đã biết lão gia chủ không có ở bổn gia.
Lăng Tiêu thấy lão không trả lời, tung ngọn lửa trong tay ra, thủ vệ không né tránh kịp lập tức phát ra tiếng kêu thảm thiết, ngọn lửa điên cuồng lan tràn ra xung quanh, Du Đan và Du Song không chú ý tới, ngọn lửa đã lan về phía nhà tù, đang nung chảy thứ Cửu Huyền thiết kia.
Nhìn Cửu Huyền thiết dần dần bị ngọn lửa hòa tan, ánh mắt năm tù phạm đều hiện lên vẻ điên cuồng, đó là khát vọng hướng tới sự tự do, họ đã bị giam cầm ở nơi này quá lâu, ý chí cũng sắp phai tàn, cứ cho rằng cả đời này mình chỉ có thể sống ở nơi đây.
Khi một đoạn Cửu Huyền thiết rơi xuống mặt đất, người đàn ông lôi thôi kia đột nhiên ngửa mặt lên trời gầm lên giận dữ như muốn phát tiết, sau đó lao ra khỏi căn phòng đã giam giữ mình bấy lâu, nhưng gã không lao tới chiến đấu với Du Đan, mà xông về phía tầng tám, bốn người khác cũng theo sát phía sau.
Du Song nghe được âm thanh này cũng nhìn thấy hình ảnh năm người xông ra khỏi lao tù, hai mặt vằn vện tia máu, “Không ổn, bọn chúng trốn thoát rồi!”
Toàn bộ cấm địa náo loạn, người đàn ông nọ chạy đến tầng tám giải thoát hết tù nhân bên trong, họ không tốt tới mức ấy, giải thoát cho những tù nhân khác chỉ vì tăng khả năng chạy trốn thành công. Mục đích cũng như khi Lăng Tiêu thả họ ra vậy.
Tuy nói Lăng Tiêu là cường giả Thánh cảnh, nhưng đã không tìm thấy Phong Trì Vân thì cũng không cần tốn thời gian ở chỗ này, sau khi đánh lui Du Đan, Lăng Tiêu lập tức mang theo Du Tiểu Mặc rời khỏi cấm địa.
CHƯƠNG 468: VỘI VÃ
Cấm địa náo loạn, bên ngoài cũng hỗn loạn không kém.
Ngân Qua và Triển Vũ Hiên dựa theo kế hoạch gây hỗn loạn ở tầng trên, khiến cho quân cứu viện không thể chạy xuống tầng dưới kịp thời, hầu hết phạm nhân trong cấm địa đều được thả ra, không chỉ có mấy chục, mà hơn cả trăm người.
Dù người của gia tộc Xích Huyết có nhiều tay đến mấy cũng không thể bắt lại ngay, huống chi trong số những tù phạm này không thiếu cường giả thực lực cao, như thể ngựa thoát khỏi dây cương, đi khắp nơi gây náo loạn như uống nhầm thuốc kích thích.
Họ đã nhẫn nhịn quá lâu, một khi được tự do, có chết cũng không muốn trở lại, ai nấy đều dùng tư thế liều mạng.
Vì khiến cho đại trang viên càng hỗn loạn hơn, sau khi Lăng Tiêu rời khỏi cấm địa còn thuận tiện làm mấy đội trưởng đội thủ vệ có vẻ mạnh bị thương, sức thiến đấm giảm phân nữa đã không còn là đối thủ của đám tù nhân nữa rồi, hình như còn có một hai gã đội trưởng đã bị giết chết.
Tù nhân điên cuồng lao ra khỏi cấm địa, tuôn ra khỏi lối vào, thủ vệ vội vàng chạy tới không ngăn cản được, có người còn bị sát hại tàn nhẫn, tiếng hét chói tai vang lên liên tiếp.
“Vô liêm sỉ!”
Đúng lúc này, một khí thế vô cùng cưỡng hãn phóng thẳng lên trời, mang theo tiếng quát giận dữ, đám tù nhân chạy rất xa đột nhiên bị quăng ngược lại, khi họ ngã xuống, trước mặt đột nhiên xuất hiện một người.
Người nọ quắc mắt nhìn trừng trừng, mang theo một khuôn mặt mà Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu rất quen thuộc.
Lão chính là Thiết Huyết Thần Du An Thái, từ sau khi bị Lăng Tiêu đánh bại, Du An Thái vẫn bế quan trong thạch thất của gia tộc Xích Huyết, gần như không ra khỏi đó một bước.
Nếu không phải phát giác được bạo động từ cấm địa, Du An Thái cũng không xuất quan sớm như vậy.
Gã đàn ông lôi thôi và mấy người còn lại vừa phát hiện sự có mặt của Du An Thái, lập tức ngừng dây dưa với những người khác, chạy trốn theo đủ mọi hướng, tuy Du An Thái đã bị đá khỏi Thập Thần Bảng, nhưng lão vẫn là cường giả Thần cảnh đỉnh phong, còn gã chỉ là Thần cảnh ba sao mà thôi, không thể trở thành đối thủ của lão.
Du An Thái không hề do dự, lập tức đuổi theo gã đàn ông lôi thôi nọ, bởi vì trước mắt tu vi của gã cao nhất, mà những kẻ tu vi cao tuyệt đối không thể bỏ qua, nếu không sau này chúng sẽ dồn hết tâm trí sức lực trả thù gia tộc Xích Huyết, các gia tộc lớn sợ nhất là kẻ địch trong tối, gia tộc Xích Huyết cũng vậy.
Hai huynh đệ Du Đan và Du Song đuổi theo những người khác, dù cả hai đều bị thương, nhưng không nghiêm trọng tới mức mất hết sức chiến đấu.
Sau khi Du An Thái rời đi, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc đang ẩn thân bỗng xuất hiện giữa không trung.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào hướng Du An Thái rời đi.
Du Tiểu Mặc nghiêng đầu nhìn nét mặt y, “Sao vậy? Đừng bảo là anh muốn đuổi theo giết lão nha?”
Lăng Tiêu khẽ cười, “Em cảm thấy có thể làm được không?”
Du Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, “Thực ra thì cũng được, nhưng liệu có làm trễ nải kế hoạch của chúng ta không, vẫn chưa tìm được Phong Trì Vân mà!”
Lăng Tiêu nói: “Yên tâm đi, ta đã đoán được đại khái Phong Trì Vân đang ở đâu rồi, đợi ra ngoài rồi nói sau.”
Du Tiểu Mặc trợn mắt, hắn muốn hỏi luôn bây giờ cơ.
Sau đó, hai người liền đuổi theo.
Tốc độ của Du An Thái rất nhanh, mà gã lôi thôi đã bị giam cầm quá lâu, tu vi trì trệ từ khi bị bắt tới giờ, chỉ một lát đã bị đuổi kịp, ba sao đối đầu với bảy sao, căn bản không thể chống đỡ nổi mấy hiệp.
Gã lôi thôi nọ tức giận gào lớn, vẻ mặt không cam lòng, khó khăn lắm gã mới có cơ hội bỏ trốn, không ngờ mới tự do chưa đầy một canh giờ đã bị bắt lại, bảo gã phải cam tâm thế nào đây.
“Du Long, ta có thể bắt được ngươi một lần, cũng có thể bắt được lần nữa, huống hồ ta đã sớm nói, cả đời này ngươi chỉ có thể ở trong cấm địa cho đến chết.”
Khuôn mặt Du An Thái lạnh lẽo như Diêm Vương, giọng điệu và vẻ mặt đúng là đang trắng trợn miệt thị Du Long.
Du Long dần nản lòng thoái trí.
“Ha ha, Du An Thái, ngươi đang nói ra tiếng lòng của ta đó, có thể đánh bại ngươi một lần, ta cũng có thể đánh bại ngươi lần nữa.”
Một giọng nói đột nhiên chen ngang.
Du An Thái ngơ ngác, sao giọng nói này quen thuộc quá vậy?
Sau đó lão được nhìn thấy khuôn mặt mà cả đời lão không bao giờ quên nổi, đúng là gương mặt của Lăng Mặc - kẻ đã đánh bại lão ở sơn mạch Lục Nguyệt, nếu không phải y, hiện tại lão đã không cần phải ở bổn gia của gia tộc Xích Huyết, mà đang trên đường tham dự yến hội rồi!
“Là ngươi!”
“Đúng vậy, chính là ta.” Lăng Tiêu khẽ nheo mắt.
Chỉ là khi Du Long bàng hoàng ngẩng đầu lên, Lăng Tiêu lại biến về tướng mạo lúc trước, hai cánh tay hiện lên từng đám lửa hừng hực, màu tím và màu đỏ đan xen, nhiệt độ xung quanh đột nhiên tăng lên mấy trăm độ.
Hai con mắt của Du An Thái phản chiếu đám lửa kia, có thứ gì đó trong đầu lão đang phá kén mà ra, màu tím và màu đỏ, Kỳ Lân Thần Hỏa và Yêu Hoàng Thần Hỏa…
“Hóa ra, hóa ra là các ngươi!” Rốt cục Du An Thái cũng nghĩ tới, thì ra Lăng Mặc và Du Tiểu Hắc chính là Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc mà gia tộc Xích Huyết tìm kiếm bấy lâu.
“Chính xác, có điều đã quá muộn!” Lăng Tiêu khen ngợi.
Du An Thái cảm nhận được sát ý của y, cười lạnh: “Đúng là ngươi đã từng đánh bại ta, nhưng muốn giết ta hả, không dễ vậy đâu…”
Lăng Tiêu phát ra tiếng cười trầm trầm: “Cái này hả, thử rồi sẽ biếtt.”
Du An Thái há miệng, lời còn chưa kịp bật ra khỏi miệng, một dòng uy áp mênh mông ùn ùn kéo đến, như một tòa thái sơn đè ép con sâu cái kiến là lão, đừng nói phản kháng, dù lão muốn động đậy cũng không nổi, loại cảm giác này lão chỉ cảm nhận ở một người, dó chính là lão gia chủ Du Chấn Thiên!
Lăng Tiêu thưởng thức nét mặt Du An Thái từ bình tĩnh chuyển thành hoàng sợ tới vặn vẹo, “Vậy, trò hay bắt đầu!”
Năm phút sau, Lăng Tiêu mang theo Du Tiểu Mặc rời khỏi tầng dưới.
Du Long nhìn hướng hai người rời đi, cứ ngơ ngác mãi, đây chính là sức mạnh của cường giả Thánh cảnh sao, thậm chí tới Du An Thái cũng không trụ nổi vài phút dưới tay y, cứ thế mà chết?
Cảm giác có rất nhiều người đang chạy tới đây, Du Long giật mình tỉnh táo, không dám trì hoãn lâu, nhanh chóng rời khỏi mảnh đất thị phi này.
Đợt bạo động cấm địa này gần như tạo thành tổn thất không thể bù đắp nổi cho gia tộc Xích Huyết.
Hơn một trăm phạm nhân tẩu thoát tứ tán, trong đó còn bao gồm mấy cường giả ở tầng chín, nhưng điều kinh hãi nhất là, Thiết Huyết Thần Du An Thái đã chết.
Khi đội thủ vệ chạy đến, chỉ thấy phần chân tay cụt còn lại của Du An Thái nằm trong vũng máu.
Vị cường giả hoành hành ở đại lục Thông Thiên hơn một ngàn năm nay, cứ thế mà chết, lại còn chết ngay trong bổn gia của gia tộc Xích Huyết.
Đợi tới khi hai trong bốn vị chủ tử nhận được tin tức chạy đến, bạo động đã đến hồi kết, nhìn đại trang viên tan nát như mới có đàn lợn rừng chạy qua, thê thảm biết bao, các chủ tử bạo nộ rồi, tuyên bố nhất định phải tìm ra thủ phạm, dùng để chấn chỉnh uy danh của gia tộc Xích Huyết.
Sau đó bọn hắn lập tức cho người phong tỏa thành Xích Huyết.
Nhưng không có hiệu quả, đợi tới lúc đại quân chạy tới, thủ vệ canh giữ cửa thành không chết cũng bị thương, còn phạm chân đã chạy khỏi thành Xích Huyết.
Tuy sau này căn cứ vào ghi chép tập trung hết nghi vấn lên đầu Lăng Tiêu và những người bạn, chỉ là bọn họ đều dùng tên giả, có tra đến mấy cũng không tra nổi.
Lúc này, bốn người đang trên đường tới yến hội.
…
Phía bắc Nam Lục là đại bản doanh của Thương Minh, nơi này không dùng thành trì thành trấn làm chủ, mà gọi chung là Thương Minh, tiến vào phạm vi thế lực của họ, nhất định phải tuân theo quy củ của họ, cho dù là gia tộc Xích Huyết cũng thế.
Yến tiệc sinh nhật của vị tiểu sư đệ kia cũng được tổ chức ở núi Miên Miên như năm ngoái.
Núi Miên Miên là một tòa núi khổng lồ thuộc sơn mạch Già Lam, cũng là tổng bộ của Thương Minh, cũng chỉ có hai người được tổ chức sinh nhật ở ngọn núi lớn này, đó là minh chủ Thương Minh và đồ đệ cưng của ông ta.
Sinh nhật yến càng tới gần, núi Miên Miên càng náo nhiệt hơn ngày thường, vô số tia sáng bay về phía sơn mạch Già Lam, liên tục bay qua tổng bộ của Thương Minh trên đỉnh núi.
Bình thường những đại năng giả kia rất hiếm khi ra mặt, nhưng lúc này lại xuất hiện liên tục, nhiều như rau cải phát miễn phí, khiến một vài người chạy tới xem náo nhiệt cảm thấy may mắn quá chừng. Bởi vì phải có thiếp mời mới được bước vào sinh nhật yến, cho nên rất nhiều người đều bị chặn ở ngoài cửa, đành phải dùng vẻ mặt hâm mộ nhìn người khác nghênh ngang đi vào.
Bốn tia sáng xẹt qua bầu trời, cuối cùng rơi vào chân núi Miên Miên.
Bốn tia sáng này chính là đám Lăng Tiêu, rốt cục cũng tới nơi trước khi yến hội bắt đầu.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn núi Miên Miên, tuy ngọn núi này rất lớn, nhưng lại thấp đến kỳ lạ, nếu so sánh với mấy ngọn núi xung quanh, cứ như thể người lùn đứng trong đám đông cao lớn.
“Đi thôi.”
Ngân Qua và Triển Vũ Hiên hơi chần chừ một chút, “Chúng ta không có thiếp mời có thể vào không?”
Du Tiểu Mặc nói: “Chắc là có, Thương Minh không nói một tấm thiệp có hạn chế người đi cùng mà, không sao đâu.”
Hai người không chậm trễ nữa, nếu như dựa theo lời Lăng Tiêu nói, Phong Trì Vân thật sự bị Du Chấn Thiên mang theo bên người, vậy thì chắc chắn hắn đang ở trên núi Miên Miên, sao Ngân Qua có thể chịu ngồi dưới núi chờ đợi.
Mặc dù núi Miên Miên thấp, nhưng lộ trình đi từ chân núi tới đỉnh núi không hề ngắn.
Năm phút sau, bốn người hạ cánh tại một nơi trống trải gần đỉnh núi, trên núi còn náo nhiệt hơn cả phía dưới, nhưng trên con đường rộng lớn này, chỉ có rất ít người đi chính giữa, những người này đều có thân phận và địa vị, còn hai bên đường là những người tới nơi xem náo nhiệt.
Nhìn bọn họ, người vây xem thỉnh thoảng phát ra tiếng xì xào bàn tán, tuy nói nhỏ, nhưng nhiều tiếng nói nhỏ cộng lại khiến không khí xung quanh trở nên cực kỳ náo nhiệt.
Tại cửa vào phía cuối đường, các đệ tử của Thương Minh đang giữ gìn trật tự, vì ngăn có người dùng thiếp mời giả để vào trong, công tác kiểm tra diễn ra rất nghiêm ngặt.
Đội ngũ khá ngắn, chỉ chốc lát đã đến phiên bốn người họ.
CHƯƠNG 469: NGƯỜI CỦA KỲ LÂN TỘC
Người được Thương Minh phái ra giữ gìn trật tự là Vu Bộ, tuy thực lực của Vu Bộ không cao bằng Hùng Tiếu, nhưng người này tính cách hoạt bát, tâm tư kín đáo, căn cứ vào đánh giá mà Hùng Tiếu dành cho hắn “đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”, chưa kể còn là một tay làm ăn thiện nghệ.
Lần trước, thời gian Du Tiểu Mặc liên hệ với Vu Bộ không dài, cho nên không cảm nhận được, nhưng lần này đứng cạnh quan sát có thể thấy rõ ràng, mỗi lời Vu Bộ nói chuyện với mỗi vị khách gần như không trùng lặp, mà khuôn mặt tươi cười kia nhìn cũng có vẻ thân thiết ghê lắm.
Khi bọn họ chuẩn bị đi qua, một bóng người không biết ở đâu ra, đột nhiên chặn trước mặt Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc chăm chú nhìn lên, phát hiện là một thanh niên mặc hoa bào, đầu đội ngọc quan, tướng mạo khá xuất sắc, nhưng cái cằm của tên này vểnh lên cao quá, như thể đang mải nhìn trời nên không thấy họ vậy đó, tay cầm một chiếc quạt, để lại cho họ một cái bóng lưng.
Có điều thứ khiến Du Tiểu Mặc để ý là, giữa hai đầu lông màu của thanh niên này có một hoa văn hình ngọn lửa màu tím, hắn nhớ rõ Lăng Tiêu đã từng nói, hoa văn này chính là biểu tượng của Kỳ Lân tộc.
Sau khi thanh niên đi qua, còn có một lão giả đuổi theo sau, lão giả này như một miệng giếng cổ đã lắng đọng rất nhiều năm, thoạt nhìn sâu xa khó đoán, dường như hai người này không hề nhận ra mình đã chen ngang.
Du Tiểu Mặc ngẫm nghĩ một lát, quyết định không chấp nhặt với họ.
Với hắn mà nói, đi trước đi sau không khác nhau mấy, chưa kể nơi này là địa bàn của Thương Minh, hắn không muốn gây sự.
Du Tiểu Mặc lui tới bên người Lăng Tiêu, thì thào: “Bọn họ là người của Kỳ Lân tộc?”
Lăng Tiêu nhìn bóng lưng của thanh niên, hờ hững nheo mắt lại, “Chưa từng gặp qua, hẳn là người này xuất hiện sau khi ta đi.”
“Tên này có vẻ cuồng ghê há.”
Lăng Tiêu cúi đầu nhìn hắn một cái, “Kỳ Lân tộc vốn ngông cuồng.”
Du Tiểu Mặc gật đầu, đồng cảm dễ sợ, chẳng phải cái vị trước mặt hắn đây chính là ví dụ tốt nhất sao.
Làm sao Lăng Tiêu lại không biết hắn đang suy nghĩ gì, đưa tay gõ đầu hắn một cái.
Du Tiểu Mặc ôm đầu oán tầm, nghĩ trong bụng mà cũng không cho nữa, người này không chỉ cuồng, mà còn phải cộng thêm cái sự siêu cấp bá đạo!
Thanh niên và lão giả đi theo được qua cửa rất nhanh.
Có điều trước khi bước vào, thanh niên đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn họ, ánh mắt tràn đầy khinh miệt khiêu khích, sau đó mới vào trong.
Du Tiểu Mặc “chậc” một tiếng, không cuồng không coi ai ra gì sẽ chết hả?
Người của thế giới này thật là “hiếu động” quá à nha!
Vu Bộ đứng ở cửa vào nhìn trọn vẹn cảnh tượng này, Kỳ Lân tộc là cường giả đứng ở đỉnh đại lục Thông Thiên, mấy người trẻ tuổi khó tránh khỏi cái thói không coi ai ra gì, thấy bốn người không so đo, trong lòng Vu Bộ âm thầm thở phào một tiếng, ấn tượng đối với họ cũng tốt hơn.
“Hai vị quả nhiên đã đến.” Vu Bộ tiến lên trước một bước, ôm quyền cười nói, ánh mắt rơi vào trên người Ngân Qua và Triển Vũ Hiên phía sau, “Hai vị này là?”
“Bọn họ là bằng hữu của ta, lần này đi cùng chúng ta để tham gia yến hội, chắc có thể vào đúng không?” Du Tiểu Mặc đáp.
“Đương nhiên.” Vu Bộ cười gật gật đầu, “Mời bốn vị vào trong.”
Cửa vào là một cầu thang thật dài, bởi vì quá dài, nhìn như thể đang đi vào trong mây vậy đó, xung quanh núi Miên Miên còn có sương mù lượn lờ, rất có cảm giác tiên cảnh.
Du Tiểu Mặc chưa từng đi qua cái cầu thang nào như vậy, hơi hào hứng ngẩng cao đầu, chút khó chịu mới gặp lúc nãy đã bay hết.
Ngân Qua bước nhanh tới, nhìn về phía Lăng Tiêu, “Chúng ta tách ra đi.”
Lăng Tiêu biết rõ y muốn điều tra người của gia tộc Xích Huyết có tới hay không, liền đồng ý.
Hai người đi lên trước Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu một bước.
Đứng trên cầu thang có nhìn thấy quần thể kiến trúc khổng lồ ở phía cuối, chính giữa là chủ điện Thương Minh, chủ hiện xây dựng theo hình tháp, bề ngoài có vẻ rất uy nghiêm trang trọng. Phía trước chủ điện là một quảng trường rộng lớn, lúc này đang có rất nhiều người tụ tập ở đó, còn có đội hộ vệ của Thương Minh, nhìn qua có vẻ náo nhiệt lắm.
Hôm nay đúng là sinh nhật của vị tiểu sư đệ kia, trên quảng trường được treo đầy vải đỏ, không khí vui mừng, có không ít người tới trước họ, đứng ở mỗi góc trong quản trường, đang túm năm tụm ba lại trò chuyện.
Du Tiểu Mặc nhìn một vòng bên trong, không thấy tăm hơi của Ngân Qua và Triển Vũ Hiên.
Bởi vì khách khứa rất đông, mà Thương Minh không thể quan tâm tới từng vị khách, Du Tiểu Mặc liền đi cùng Lăng Tiêu tới một nơi ít người còn có thể quan sát tình hình đại khái xung quanh.
“Có thấy người của gia tộc Xích Huyết không?” Du Tiểu Mặc hỏi.
“Hẳn là chưa tới.”
Du Tiểu Mặc mím môi cười: “Thế, chúng ta đi lấy chút gì để ăn được không?”
Một buổi yến hội của Thương Minh thường có điểm tâm và món chính, lúc này điểm tâm đã được bày trên bàn dài giữa quảng trường, tản ra mùi thơm mê người, Du Tiểu Mặc đã chú ý từ nãy rồi.
Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Đức hạnh!”
Nói thì nói thế, nhưng y vẫn dẫn hắn đi.
Đại khái thì bọn họ là người đầu tiên tỏ vẻ hứng thứ với điểm tâm, bởi vì cũng chỉ có hai người đứng ở cạnh cái bàn dài kia, những người khác ngại thân phận, đâu thèm làm chuyện này, hơn nữa lúc này mới là cơ hội tốt để kết giao với các thế lực khác, làm gì có ai chịu bỏ qua.
Vì vậy, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đứng cạnh bàn dài điểm tâm hết sức gây chú ý.
Du Tiểu Mặc mặc kệ người ngoài nhìn vào, có đồ ngon trước mắt mà không đi hưởng, cứ đứng đằng kia rụt rè mãi, đây là chuyện kẻ ngu mới làm nhé, cho nên mới nói sĩ diện hão quá mức quả là vướng víu.
Du Tiểu Mặc dùng đĩa Thương Minh chuẩn bị sẵn gắp một khối điểm tâm được chiên vàng óng ánh, cắn xuống một miếng, không nén nổi âm thanh hưng phấn, “Ăn ngon thật, hình như không phải là linh quả thông thường.”
“Đương nhiên, điểm tâm dùng để chiêu đãi khách quý sao có thể làm từ thứ thông thường.” Lăng Tiêu thờ ơ.
“Anh cũng ăn một miếng đi.” Du Tiểu Mặc gắp một khối đưa tới bên miệng y.
Lăng Tiêu chẳng thèm do dự, há miệng cắm một miếng.
Một số người nhìn thấy cảnh này, biểu lộ trở nên quái dị, tuy đúng là có việc hai nam nhân ở bên nhau, nhưng ít ai lại hành động hiển nhiên tới vậy, rốt cục cũng có người nhận ra thân phận của họ.
“Này, người nam nhân kia kìa, hình như hắn chính là nhân tài mới xuất hiện trên Thập Thần Bảng Lăng Mặc, quả nhiên, hắn cũng được Thương Minh mời tới.”
“Đúng vậy, xem ra Thương Minh đã thừa nhận địa vị của hắn, thiếp mời là minh chứng rõ ràng nhất.”
“Cơ mà ta không ngờ quan hệ giữa hắn với thiếu niên kia lại là kiểu đó nha.”
“Ha ha, ta nghe nói hai nam nhân cũng có thể song tu.”
“Nhưng mà, tu vi của họ chênh lệch rất lớn phải không?”
“Ta nghe nói Du Tiểu Hắc này đã là một đan sư cấp mười, Độc Nhãn mặt sẹo của Diều Hâu hội bị hắn đánh bại đó, không nên xem thường người ta, hơn nữa hắn còn là viện sinh của Tiêu Dao Viện, lúc trước tham gia kì thi của Tiêu Dao Viện, hình như hắn đứng đầu đó.”
“Đứng đầu? Lợi hại đến vậy sao?”
“Đương nhiên, nghe nói thiên chi kiêu tử của Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công hội đều không phải là đối thủ của hắn.”
“Đúng là nhìn người không thể xem bề ngoài!”
…
Người cùng thấy cảnh tượng này còn có thanh niên khiêu khích Du Tiểu Mặc ở trước cửa, hắn dùng vẻ mặt khinh thường nhìn về phía Lăng Tiêu.
“Hóa ra hắn chính là Lăng Mặc, nghe nói hắn là tộc nhân của Kỳ Lân tộc chúng ta.” Thanh niên thờ ơ, giọng điệu hình như còn có chút ngả ngớn, hoàn toàn không tìm thấy vui vẻ khi gặp người cùng tộc, “Trưởng lão, ngài thấy việc này thế nào, hắn thật sự là người của Kỳ Lân tộc sao? Không phải là kẻ giả mạo nào mượn thanh danh của Kỳ Lân tộc chứ.”
Lão giả nói: “Khí tức của người này nội liễm trầm ổn, chỉ khi hắn ra tay mới phán đoán được.”
Thanh niên khép quạt lại, khẽ cười nói: “Vậy thì, tìm cơ hội thử hắn một lần, dám có gan giả mạo người của Kỳ Lân tộc, không thể bỏ qua đơn giản như vậy.”
Lão giả hờ hững nhìn hắn một cái, “Dùng nhãn lực của những cường giả kia, không thể nhìn lầm được, lão phu cho rằng, chuyện này có lẽ là thật.”
“Thế, trưởng lão nói người này là ai, Kỳ Lân tộc cũng chỉ có ngần ấy người, ta và ông đều gặp họ rồi, người này chui ở đâu ra?” Thanh niên chậm rãi nói.
Lão giả không trả lời được, tất cả thành viên của Kỳ Lân tộc đều có mặt trong tộc, có lẽ trước kia có người lưu lạc ở ngoài, nhưng bây giờ gần như không còn, mà có cũng sẽ được Kỳ Lân tộc tìm lại, bởi vì thành viên của Kỳ Lân tộc càng ngày càng ít, bất kỳ tộc nhân lưu lạc nào cũng sẽ được đón về.
Cuối cùng nếu như thật sự xác định y là người của Kỳ Lân tộc, có lẽ mấy vị trưởng lão trong tộc sẽ gọi y trở về.
Thanh niên cũng nghĩ tới chỗ này, cho nên mới muốn chứng thực.
Đương nhiên, không phải hắn muốn đón Lăng Tiêu về, mà là vì muốn phủ định chuyện này, chẳng hiểu tại sao, hắn cứ nhìn Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc là không thấy vừa mắt, nghĩ vậy, thanh niên cao giọng nói.
“Ta thấy, hắn căn bản không phải là người của Kỳ Lân tộc, Kỳ Lân tộc làm gì có thứ tộc nhân mất mặt như vậy, muốn giả mạo cũng phải cao siêu hơn tí chứ.”
Tiếng mọi người nói chuyện không lớn, giọng nói kia vừa vang lên, lập tức hấp dẫn hết sự chú ý về phía mình.
Vị lên tiếng này chính là tộc nhân chính hiệu của Kỳ Lân tộc, hắn nói không phải, vậy có lẽ là Kỳ Lân tộc không có người này rồi, nhưng sao có thể, chẳng lẽ những người có mặt ở sơn mạch Lục Nguyệt đều mù hết sao?
Hiển nhiên là không thuyết phục.