CHƯƠNG 474: THÀNH CÔNG
Mấy câu của Triển Vũ Hiên là nói nhảm không, Vệ Bạch không khỏe, làm sao có thể đi tới bên này, huống chi bàn họ toàn là người hưởng ké ánh sáng của người khác mới được tham gia yến hội, toàn là tiểu nhân vật không có danh khí, làm gì có ai chú ý đến tình hình bên này.
Triển Vũ Hiên chỉ thuận miệng nói hai câu mà thôi, ai ngờ đệ tử của gia tộc Xích Huyết kia lại tin, còn dẫn người ra ngoài thật, nói hắn đầu óc đơn giản, còn không bằng nói hắn không có đầu óc.
Triển Vũ Hiên phỏng đoán, đại khái là Du Chấn Thiên cảm thấy quá mức yên tâm, cho nên mới dám giao Phong Trì Vân cho một tên đệ tử, hơn nữa với tình trạng của Phong Trì Vân cũng không cần lo hắn sẽ chạy trốn.
Yến hội sắp hết thúc, Ngân Qua làm bộ có việc phải rời đi.
Trong bữa tiệc, y và Triển Vũ Hiên gần như không nói câu nào với nhau, hơn nữa hai người không ngồi cạnh, cho nên không ai biết hai người bọn họ quen biết.
Không ai chú ý Ngân Qua đã rời tiệc.
Chung quanh hội trường có người của Thương Minh, vì hướng Ngân Qua đi tới không phải là cấm địa, cho nên thủ vệ không ngăn cản.
Thanh niên dẫn Phong Trì Vân rời đi sợ bị phát hiện, cố ý chọn nơi ít người, vừa vặn thuận tiện cho Ngân Qua, chờ tới lúc y tìm theo dấu vết của tử xà, thanh niên cũng đang mang theo Phong Trì Vân đi từ thạch lâm tới, xem chừng là do yến hội sắp kết thúc, cho nên hắn chuẩn bị đưa Phong Trì Vân về.
Ngân Qua đội mũ lên, làm mặt lạnh đi qua.
Thanh niên không nhận ra y chính là người ngồi cạnh Phong Trì Vân lúc nãy, nhìn thấy Ngân Qua cũng không để ý.
Ngay thời điểm hai người đi qua nhau, bụi cỏ bên cạnh đột nhiên có một con rắn xuất hiện, hàm răng mang theo đầy nọc độc cắn trúng chân của thanh niên, thanh niên kinh hãi la lớn, con rắn đã bỏ chạy mất tăm.
Thanh niên xem xét miệng vết thương, đã có dấu hiệu trúng độc, hơn nữa độc tính còn rất mạnh, mới vài giây mà toàn bộ chân đã tê liệt đến mức mất cảm giác, thanh niên hoảng hốt, vội vàng vận linh khí ép nọc độc xuống, nhưng hắn biết mình cứ thế này không thể đi vào hội trường kịp, nhưng cũng không thể bỏ mặc Phong Trì Vân.
Lúc này, linh quang trong đầu thanh niên lóe lên, nghĩ đến Ngân Qua vừa đi lướt qua hắn, vội vàng gọi lại Ngân Qua đang định đi vào thạch lâm, “Vị bằng hữu kia, xin đợi một chút.”
Ngân Qua dừng bước chân, quay người nhìn hắn, phát ra âm thanh trầm thấp khàn khàn: “Chuyện gì?”
Thanh niên cầu khẩn nói: “Ta là đệ tử của gia tộc Xích Huyết, ta vừa bị rắn độc cắn, có thể làm phiền ngươi đi qua yến hội thông báo cho bọn họ một tiếng giúp ta được không, ta sẽ cảm tạ ngươi.”
“Ngươi nghĩ ta mù hả?” Ngân Qua bất mãn nói.
Thanh niên sững sờ, “Sao lại nói thế?”
Ngân Qua lạnh lùng nói: “Rõ ràng bên cạnh người còn có đồng bạn, hắn cũng không bị rắn độc cắn, sao không bảo hắn đi, lại còn muốn nhờ ta giúp, không phải coi ta mù thì là gì!”
Thanh niên biết rõ y đã hiểu lầm, nhưng lại không thể giải thích rõ, đâu thể nói Phong Trì Vân bị khống chế, không có mình dẫn dắt thì hắn không thể tự tìm được yến hội, càng không có khả năng nhận ra người của gia tộc Xích Huyết.
“Đồng bạn của ta có chút vấn đề, ngươi nhìn nét mặt của hắn là biết hắn rất ngốc, cho nên ta không thể để hắn đi một mình, vị bằng hữu kia, nếu kéo dài nữa nọc độc sẽ lan rộng ra toàn thân, ngươi giúp ta chuyển lời một câu thôi, đến lúc đó ta sẽ báo cáo cho trưởng lão, chắc chắn trưởng lão sẽ hậu tạ ngươi.”
Thanh niên không ngờ nọc độc lại mạnh đến vậy, dùng tu vi của hắn chỉ có thể ép được một lát, hắn đột nhiên hối hận vì sao mình lại đến nơi vắng vẻ thế này, không đi thì đâu có bị rắn cắn.
“Được rồi, nể mặt ngươi là gia tộc Xích Huyết, ta sẽ chuyển lời cho ngươi, nhưng mà…” Ngân Qua làm ra vẻ đã bị thành ý của thanh niên làm rung động.
Thanh niên thấy y đồng ý, không nén nổi vui vẻ, “Nhưng mà cái gì?”
Ngân Qua nói, “Ta chẳng qua chỉ là tiểu nhân vật, nếu tùy tiện tìm người của gia tộc Xích Huyết nói gì, bọn họ có thể cho rằng ta nói dối, ta cũng không muốn bị chụp mũ, vậy đi, ngươi để vị đồng bạn bên cạnh ngươi đi cùng ta, chỉ cần bọn họ thấy đồng bạn của ngươi, nhất định sẽ tin tưởng ta, ngươi xem thế nào?”
Thanh niên chần chừ, “Cái này chỉ sợ…”
Trưởng lão đã từng nói không thể để Phong Trì Vân rời khỏi tầm mắt, nếu để Phong Trì Vân đi cùng người xa lạ này, lỡ lạc mất thì sao hắn gánh nổi hậu quả đây.
“Nếu như ngươi không muốn thì cũng dễ, ta không dưng vô duyên vô cớ đi rước họa vào người.” Ngân Qua làm bộ phải đi.
“Đợi một chút!”
Thanh niên vội vàng gọi y lại, nếu cứ để y rời đi như vậy, đợi người của gia tộc Xích Huyết phát hiện ra rồi tìm đến, chắc hắn đã chết vì độc phát tác rồi, lúc ấy cũng không có ai canh chừng Phong Trì Vân, còn không bằng đánh cuộc một lần.
Thanh niên lấy ra một cái hộp ngọc lớn chừng bàn tay, đưa cho Ngân Qua rồi nói: “Vậy thì làm phiền ngươi, tiện thể giao cái hộp ngọc này cho trưởng lão, nhớ phải nhất định giao vào tay người của gia tộc Xích Huyết.”
“Ta biết rồi.”
Ngân Qua cất cái hộp ngọc đi, nói với Phong Trì Vân đang ngơ ngác một câu “Đi thôi” liền xoay người rời khỏi nơi này, Phong Trì Vân còn đứng im tại chỗ đột nhiên đi theo sau y như một con rối.
Thanh niên thở phào một tiếng, chuyên tâm đối phó với nọc độc đang lan dần khắp toàn thân, thanh niên cúi đầu không hề phát hiện, tại thời điểm rẽ xuống Ngân Qua không hề đi về hướng yến hội, mà đi xuống chân núi, đương nhiên Phong Trì Vân vẫn theo sát y, mãi tới khi bốn phía không còn người khác nữa…
Ngân Qua đột nhiên lấy hai miếng mặt nạ mỏng dính ra, may mà lúc trước vì thuận tiện đi lại nên y đã chuẩn vị vài miếng, Ngân Qua dán một miếng vào mặt Phong Trì Vân, còn một miếng khác thì dán trên mặt mình, như vậy sẽ không gây thêm phiền toái cho Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc.
Cứ như vậy, Ngân Qua quang minh chính đại dẫn Phong Trì Vân xuống núi.
Lối vào núi Miên Miên luôn có thủ vệ của Thương Minh canh chừng, nhưng ai đi lên đều đã được kiểm tra thân phận, cho nên lúc đi xuống không cần thủ tục rườm rà nữa.
Bóng hai người dễ dàng lẩn vào trong đám đông.
Trên đỉnh núi Miên Miên, hội trường yến hội.
Triển Vũ Hiên thấy Ngân Qua vẫn chưa trở lại, biết rõ y đã thành công.
Về phần thanh niên bị rắn độc cắn trúng kia, đoán chừng lần bây giờ đã độc phát thân vong rồi, chắc có lẽ trong chốc lát người của gia tộc Xích Huyết không thể phát hiện ra được.
Đợi sau khi yến hội kết thúc, rất khó để tra ra ai mang Phong Trì Vân đi, bởi vì trên đường không thiếu người rời khỏi hội trường, một vài người đi đường vội vã rời khỏi núi Miên Miên ngay nửa đường, gia tộc Xích Huyết có muốn tra cũng không dễ, hơn nữa tình huống của Phong Trì Vân không thể công bố trước mặt bàn dân thiên hạ được.
Nhưng không phải việc gì cũng là tuyệt đối, cho nên điều Ngân Qua phải làm bây giờ là, tranh thủ dẫn Phong Trì Vân đi càng xa càng tốt.
Lúc yến hội kết thúc, Xá trưởng lão khiêu khích Lăng Tiêu lúc trước đột nhiên nhớ ra Phong Trì Vân và tên đệ tử kia, lúc lão muốn quan sát xem hai người có ổn hay không, nhưng tìm mãi mà không thấy bóng hai người đâu, tim đập hẫng một nhịp, không ổn.
Xá trưởng lão lập tức đi đến trước mặt Du Chấn Thiên nói nhỏ vài câu.
Trong mắt Du Chấn Thiên lóe lên vẻ tức giận, “Lập tức phái người đi tìm, hai người không thể nào vô duyên vô cớ biến mất, nhất định phải tìm ra cho lão phu.”
Xà trưởng lão lập tức dẫn mấy tên đệ tử vội vàng chạy ra ngoài.
Vì giờ là lúc yến hội kết thúc, không có mấy ai để ý.
Một bàn khác, Lăng Tiêu cầm ly nhấp rượu, ánh mắt như có như không đảo về hướng Xá trưởng lão, nhếch miệng nở một nụ cười thản nhiên, xem ra đã thành công rồi.
Du Tiểu Mặc lười biếng dựa vào vào y, xoa xoa cái bụng căng tròn, ợ một cái, rất không văn nhã.
Lăng Tiêu đưa mắt nhìn hắn, xem ra tên nhóc tham ăn này đã quên mất kế hoạch rồi.
“Không ngờ các hạ lại là cái thùng cơm lớn, đừng bảo là bị bỏ đói mấy trăm năm, chậc chậc, hiển nhiên là quỷ chết đói đầu thai.” Lân Hạo Vũ lão đại mất hứng mỉa mai, nhất là khi nhìn thấy bộ dạng thỏa mãn của Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc lười biếng nhếch mí mắt, “Làm sao ngươi biết ta bị bỏ đói mấy trăm năm?”
Lân Hạo Vũ cứng họng một giây, nhanh chóng phản kích: “Nhìn cái bộ dạng ăn uống lúc nãy của ngươi là biết, đó giờ ta chưa từng thấy kẻ nào ăn uống gớm ghiếc như ngươi.”
“Đầu óc có bệnh thì phải trị, không biết có tu vi thì không cần ăn cơm sao? Chưa kể, ta còn chưa đến trăm tuổi nữa, ở đâu ra mấy trăm năm.” Du Tiểu Mặc hùng hồn tuyên bố.
“Ngươi nói ai có bệnh?” Lân Hạo Vũ đứng phắt dậy.
“Nói cái người phản ứng kịch liệt nhất ấy.”
“Ngươi—— “ Lân Hạo Vũ tức giận chỉ vào hắn, trợn tròn mắt nhìn vào Lăng Tiêu: “Đừng tưởng rằng bạn ngươi là người của Kỳ Lân tộc thì có thể hung hăng trước mặt bản thiếu gia, chọc giận ta, cho dù hắn trở lại Kỳ Lân tộc, ta cũng có cách để hắn không sống nổi trong tộc!”
Du Tiểu Mặc cười lớn.
“Ngươi cười gì?” Lửa giận của Lân Hạo Vũ bị tiếng cười của hắn làm cháy hừng hực.
Du Tiểu Mặc vội vàng chui vào trong lòng Lăng Tiêu, “Không có, ta chỉ biểu đạt ta đang rất sợ hãi thôi.”
Lân Hạo Vũ giận điên, miệng toét cả sang hai bên mà gọi là sợ hãi hả? Cho rằng hắn mù sao?
Lúc này, Huyền Minh chậm chạp đột nhiên lên tiếng, chậm rãi nói: “Lân Hạo Vũ, ta khuyên ngươi không nên đấu võ mồm với hắn thì hơn, tài ăn nói của ngươi không bằng hắn, trừ phi da mặt ngươi có thể dày ngang hắn.”
CHƯƠNG 475: GIA PHỤ
Da mặt Du Tiểu Mặc khá dày, có từ hồi cha sinh mẹ đẻ đó, nhưng có đôi khi da mặt của hắn cũng mỏng ghê lắm, cho nên độ dày mỏng của da mặt hắn được quyết định bởi đủ các loại nhân vật và sự vật xung quanh, muốn làm được như hắn hả, phải có trình độ đại thần như ảnh đế ảnh hậu mới được nha.
Lân Hạo Vũ sĩ diện, lại là đại biểu của Kỳ Lân tộc, bảo hắn mặt dày mày dạn giống như Du Tiểu Mặc, sau khi trở về hắn không bị các trưởng lão trong tộc bắt bế quan mới lạ.
Bên kia, Xá trưởng lão đi ra ngoài tìm Phong Trì Vân cũng trở về.
Lão tìm bốn phía, nhưng chỉ tìm được thi thể của đệ tử kia, mà Phong Trì Vân đã không thấy tăm hơi, Xá trưởng lão không dám trì hoãn thêm.
Du Chấn Thiên nghe nói Phong Trì Vân biến mất, gần như những người có mặt trong hội trường đều cảm nhận được cơn phẫn nộ của lão, mọi người âm thầm suy đoán, không biết ai lại chọc tới vị lão gia chủ này rồi.
Cho dù Du Chấn Thiên không muốn để cho người ta biết về sự tồn tại của Phong Trì Vân, nhưng trước mắt không còn cách nào khác, nếu người nọ đã biết lấy đi cả hộp ngọc, hiển nhiên là biết rõ tình huống của Phong Trì Vân, lão không thể không hoài nghi, có lẽ lúc trước kẻ cầm được bảo bối truyền tộc và đồng bạn của hắn đã theo dõi gia tộc Xích Huyết rồi.
Núi Miên Miên là tổng bộ của Thương Minh, gia tộc Xích Huyết không thể nào gióng trống khua chiêng để tìm người, cho nên đành phải nhờ Phó Thương Khung giúp đỡ, nhưng mà muốn che giấy lão hồ ly này cũng phải phí mất một phen công phu.
Phó Thương Khung cười nhạt nói: “Không nhìn ra lão gia chủ lại quan tâm tới đệ tử như vậy, đã thế, ta lập tức phái người đi điều tra một chút.”
“Lão phu phải đa tạ Phó minh chủ rồi!” Du Chấn Thiên trầm giọng nói.
“Du gia chủ không cần phải khách khí.”
Sau đó, quả nhiên Phó Thương Khung phái tam đệ tử Phương Trì Nghiêu đi điều tra, rất nhanh, bọn họ đã biết rõ có một tên đệ tử của gia tộc Xích Huyết bị rắn độc cắn chết ở thạch lâm.
Du Tiểu Mặc nhìn xem yến hội lại trở nên náo nhiệt, hơi kinh ngạc, “Không phải yến hội kết thúc rồi à, vì sao mọi người vẫn còn ở lại chỗ này?”
Hắn còn tưởng là mọi việc đã xong xuôi, bọn hắn có thể rời khỏi đây, lại không ngờ chẳng ai có ý định rời tiệc, nếu như lúc này bọn hắn rời đi thì quá đường đột rồi.
“Chẳng lẽ ngươi không nghe nói gì sao?” Cửu Dạ nghe thấy thắc mắc của hắn, kinh ngạc nhướn mày.
“Nghe nói cái gì?” Du Tiểu Mặc hơi sửng sốt.
Cửu Dạ dùng khuôn mặt vô cảm nói: “Mấy ngày hôm trước có một cường giả Thánh cảnh xuất hiện ở thành Bắc Dương, người kia nói sẽ đến yến hội để tìm một lão hữu lâu không gặp, mọi người lưu lại là muốn xem đến cùng thì cường giả Thánh cảnh kia có tới hay không.”
Du Tiểu Mặc nghe xong, lặng lẽ quay mặt nhìn về phía Lăng Tiêu, hắn quên béng chuyện này rồi.
Bảo sao Phong Trì Vân mất tích mà Du Chấn Thiên vẫn ngồi ở đây.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lập tức nhỏ giọng truyền âm cho Lăng Tiêu: “Chuyện cường giả Thánh cảnh phải làm sao, anh không có ý định hiện thân hả?”
“Em cứ chờ xem đi.” Lăng Tiêu trả lời.
Du Tiểu Mặc nhíu nhíu mày, lòng hiếu kỳ có thể giết chết người đó.
Hiệu suất làm việc của Thương Minh rất nhanh, không lâu lắm đã điều tra ra được có hai người bộ dạng quỷ dị rời khỏi núi Miên Miên trước khi yến hội chấm dứt, nhưng bởi vì dưới núi quá đông, cho nên không tìm thấy họ.
Du Tiểu Mặc yêu cầu tra rõ ràng những khách mời tới tham gia yến hội hôm nay, nhìn xem có bao nhiêu người rời tiệc sớm. Ngại thân phận của Du Chấn Thiên, cộng thêm việc đã có người chết trên núi, Phó Thương Khung liền lệnh cho Phương Trì Nghiêu và Hùng Tiếu tra rõ.
Xem ra sự việc đã náo loạn.
Bây giờ mọi người có muốn rời đi cũng không được.
Mười lăm phút sau, cuối cùng cũng có danh sách những người rời tiệc, tình cờ làm sao, tên Ngân Qua cũng có trong số đó.
Tuy trên danh sách có khá nhiều người, nhưng gia tộc Xích Huyết nhắm ngay đầu mâu vào Ngân Qua, bởi vì Lăng Tiêu đưa y tới, hơn nữa thân phận còn không rõ.
Đối mặt với chất vấn của gia tộc Xích Huyết, biểu hiện của Lăng Tiêu cực kỳ bình tĩnh, “Nếu nghi ngờ ta, lấy chứng cớ ra.”
Du Chấn Thiên mang theo uy nghiêm kinh người đi tới, khuôn mặt nghiêm túc, nghe được hắn nói liền cười lạnh một tiếng, “Vô duyên vô cớ rời tiệc, nếu không có mục đích chỉ sợ không ai tin tưởng, muốn biết có phải bằng hữu của ngươi bắt đệ tử của gia tộc Xích Huyết hay không, chỉ cần tìm hắn ra rồi đối chất là biết rõ.”
“Nếu Du gia chủ đã cố ý, vậy thì đợi một chút đi, lát nữa hắn sẽ trở lại.” Lăng Tiêu thờ ơ nhếch khóe môi, cũng không đôi co với lão, bọn họ đã sớm suy tính đến loại tình huống này rồi.
“Lão phu không có nhiều thời gian để lãng phí ở đây!” Du Chấn Thiên chắp hai tay sau lưng, cặp mắt lợi hại nhìn thẳng vào Lăng Tiêu, khí thế của cường giả Thánh cảnh cao sao lờ mờ áp chế đối phương.
Đúng lúc này, Hùng Tiếu phụng mệnh điều tra đột nhiên đi tới.
Ánh mắt của mọi người lập tức lập trung về hướng ấy.
Hùng Tiếu cung kính chắp tay với Phó Thương Khung: “Sư tôn, bằng hữu của Lăng Mặc đã trở về.”
Thời điểm Ngân Qua bị dẫn tới, y không khoác chiếc áo choàng màu đen kia nữa, mái tóc bạch kim như thác nước rủ xuống bên hông, khuôn mặt lạnh lùng như băng, tản ra khí tức lạnh lẽo đẩy người ta ra xa vạn dặm. Cho dù thực lực của y không xuất chúng nhất ở đây, nhưng khí chất lạnh như băng này đặc biệt nổi bật.
Nhìn thấy hắn, trong đầu Phó Thương Khung thoáng hiện lên một bóng người, thật sự quá giống.
Ngân Qua đứng trước mặt Phó Thương Khung, lấy ra một cái hộp lớn, đưa cho ông rồi nói: “Phó minh chủ, đây là lễ vật đệ tử thay mặt gia phụ tặng cho ái đồ, bởi vì ông tạm thời có việc không thể đích thân đến, cho nên nhờ ta đại biểu cho ông tặng đệ tử của ngài một món quà.”
Phó Thương Khung bảo Hùng Tiếu nhận lễ vật, chợt cười ha hả: “Không ngờ lão già kia lại có một nhi tử vừa lớn vừa xuất sắc như vậy, giấu kín quá nha, gần đây phụ thân của ngươi có khỏe không?”
“Hết thảy mạnh khỏe.” Ngân Qua thản nhiên nói, “Thực ra cha ta vốn định đích thân tới, cũng đã đi đến thành Bắc Dương rồi, nhưng bởi vì một sự việc đột nhiên phát sinh, cho nên đành phải thay đổi kế hoạch, mong Phó minh chủ thứ lỗi!”
Ngân Qua vừa nói dứt lời, mọi người đều chấn kinh rồi.
Hóa ra cường giả Thánh cảnh làm xôn xao huyên náo mấy hôm nay, lại là phụ thân của nam tử trước mắt này, có điều rốt cuộc thì hắn là ai?
Mấy người thực lực khá mạnh đã nhìn thấu thân phận của Ngân Qua, nói đến phụ thân Cửu Đầu Xà Hoàng của y đúng là một cường giả cấp mười hai, chỉ là ngàn năm qua ông ta không hề xuất hiện, ấn tượng của mọi người về Cửu Đầu Xà Hoàng càng lúc càng mờ nhạt.
Ngoại trừ người trong cuộc, những người chứng kiến đều không ngờ rằng sự việc lại chuyển biến như trò đùa thế này, cường giả Thánh cảnh mà bọn họ mong đợi từ đầu tới giờ, hóa ra là Cửu Đầu Xà Hoàng thành danh đã lâu, nhưng đúng là Cửu Đầu Xà Hoàng và Phó Thương Khung có giao tình không nhỏ, cộng với việc đã lâu lắm rồi ông ta không xuất hiện, mọi người cảm thấy mình đã hiểu câu nói kia.
“Làm sao con trai của Cửu Đầu Xà Hoàng lại đi cùng bọn hắn?” Ánh mắt sắc bén của Du Chấn Thiên quét về phía Ngân Qua, trong mắt mang theo kinh ngạc, nhưng vẫn thản nhiên nói.
“Bọn hắn là bằng hữu của ta.” Ngân Qua lạnh nhạt trả lời, nếu không phải thân phận của Du Chấn Thiên đặc biệt, y đã chẳng thèm đáp lại lão một chữ.
Du Tiểu Mặc nhìn trọn vẹn quá trình, vội vàng níu Lăng Tiêu lại, lặng lẽ truyền âm: “Như vậy có được không, nếu như bị phụ thân của Ngân Qua biết, ông ta sẽ biết chúng ta đang nói xạo.”
“Biết cũng không sao.” Lăng Tiêu giải thích: “Phụ thân của Ngân Qua đã sớm biết con trai mình chạy tới gia tộc Xích Huyết để cứu người, bây giờ Ngân Qua dùng ông ta làm tấm chắn, cho dù Cửu Đầu Xà Hoàng có biết, cũng chỉ giấu diếm giúp con mình mà thôi.”
“Hóa ra đây chính là kế hoạch của anh.”
“Quá khen.”
“Em đâu có khen ngợi anh.”
“Ta biết.”
“…”
Lăng Tiêu bổ sung: “Có điều Du Chấn Thiên là kẻ đa nghi, mấy ngày gần đây không nên làm hành động kỳ quái nào, đợi lão quay về thành Xích Huyết là hết chuyện.”
Du Tiểu Mặc vừa định hỏi lúc nào Du Chấn Thiên mới quay về thành Xích Huyết, phía lối vào yến hội đột nhiên truyền tới một trận rối loạn tưng bừng.
Ngay sau đó có mấy người vội vã chạy vào, có người lập tức nhận ra người dẫn đầu, hắn chính là đệ đệ của Du Thanh Vân – Du Thanh Sơn, Du Thanh Sơn vừa nhìn thấy Du Chấn Thiên, lập tức hô một tiếng ‘gia gia’.
“Thanh Sơn?” Du Chấn Thiên vốn muốn quát lớn, nhìn thấy là cháu mình, liền thu lại nộ khí, “Có chuyện gì xảy ra, sao lại quay lại.”
Du Thanh Sơn lập tức nói về tình trạng của đại trang viên, đương nhiên chỉ có thể nói cho một mình Du Chấn Thiên.
Còn chưa nói xong, âm thanh tức giận của Du Chấn Thiên đã vang lên, “Thật chứ?”
Du Thanh Sơn nuốt nước miếng, gật gật đầu.
Bởi vì khoảng cách quá xa, đá truyền âm mất tác dụng, cho nên hắn đành phải đích thân tới báo tin, Du Thanh Sơn có thể đoán trước được sự phẫn nộ này, ai mà ngờ mình vừa đi mấy hôm, đại trang viên đã bị đánh lén, không chỉ cấm địa thất thủ, phạm nhân đào tẩu hơn phân nữa, mà Du An Thái cũng chết.
Du Chấn Thiên bất chấp chuyện điều tra đến cùng thì ai đã mang Phong Trì Vân đi, dẫn theo đệ tử của gia tộc Xích Huyết, lập tức cáo từ Phó Thương Khung.
Một đoàn người vội vã ra đi, để lại mọi người mơ mơ hồ hồ.
Bọn họ đi rồi, Hùng Tiếu lập tức báo tin tức về gia tộc Xích Huyết cho Phó Thương Khung, tuy con trai của Du Chấn Thiên đã xử lý kịp thời, nhưng tin tức vẫn truyền ra ngoài.
Về sau người ta đồn đại thêm, tất cả mọi người đều biết gia tộc Xích Huyết đã gặp phải tổn thất nghiêm trọng nhất từ trước tới nay, đồng thời còn mất một vị cường giả có thể tấn cấp Thánh cảnh bất cứ lúc nào.
Đả kích nặng nề.
Thủ phạm vẫn bình tĩnh đứng trong số quan khách.
CHƯƠNG 476: SƯ HUYNH ĐỆ
Vệ Bạch không có hứng thú với cường giả Thánh cảnh thần bí kia, cũng không có hứng thú với biến cố của gia tộc Xích Huyết, hắn chỉ muốn biết vì sao Lăng Tiêu lại biết danh tự của sư phụ.
Hơn hai trăm năm trước, hắn bị Khâu Nhiễm đuổi giết, sau đó vô ý rơi xuống một sơn cốc, sơn cốc kia là một chỗ cực kỳ hung hiểm, tràn ngập năng lượng không gian, lúc hắn rơi xuống tình cờ gặp phải vết nứt không gian, khi ấy, hắn không hề có chút sức chống cự nào đã bị vết nứt không gian cắn nuốt mất.
Vệ Bạch cho rằng mình chắc chắn phải chết.
Vậy mà hình như ngay tại thời khắc này, vận mệnh của hắn đã thay đổi, hắn bị cuốn tới vị diện cao cấp - đại lục Thông Thiên.
Đây cũng chưa phải là may mắn nhất, may mắn phải kể tới lúc hắn bị vết nứt không gian đẩy ra, đã không chết, còn ngã trên người Phó Thương Khung.
Không đọc sai đâu, đúng là trên người Phó Thương Khung.
Nếu không phải tu vi của Phó Thương Khung cao, chắc cả đời anh minh của minh chủ Thương Minh sẽ bị hắn nện chết luôn quá.
Thực ra cũng không giống với lời đồn, ban đầu Phó Thương Khung chỉ thấy hắn đáng thương, bởi vì dù hắn may mắn sống sót, nhưng kinh mạch toàn thân đều bị phá hủy, linh hồn cũng bị chấn thương khủng khiếp, nếu như lúc ấy Phó Thương Khung không cứu hắn, có lẽ hắn đã chết rồi.
Sau đó, Phó Thương Khung dẫn hắn về liền giao cho đại đệ tử Tả Diễm, Tả Diễm giống như sư phụ của mình, bề ngoài tục tằng nhưng tính tình lại rất cẩn thận, nếu không nhờ có Tả Diễm níu lại chút hơi thở cuối cùng, chắc Vệ Bạch đã sớm đi gặp Diêm Vương.
Chỉ là vì vết thương trên người hắn quá nặng, dù Tả Diễm có dùng đủ loại thuốc cũng không khởi sắc mấy, về sau vô phương, Tả Diễm đành phải ném lại vấn đề khó này cho sư tôn của mình.
Lúc ấy Phó Thương Khung mới nhớ ra mình từng cứu được một đứa nhỏ.
Hơn hai trăm năm trước, Vệ Bạch mới hai mươi bốn tuổi, đối với Phó Thương Khung mà nói thì đúng là còn nhỏ hơn cả nhỏ ấy chứ.
Phó Thương Khung cũng rất đau đầu với vết thương của Vệ Bạch, trên thực tế lúc ấy ông cũng không hiểu, rõ ràng Vệ Bạch đã tổn thương nghiêm trọng đến tình trạng đủ để chết, nhưng hết lần này tới lần khác hắn vẫn sống, mặc kệ là vì sao, nếu đã cứu hắn thì không thể bỏ dở giữa chừng.
Có điều kinh mạch của Vệ Bạch đã vỡ hết, không phải phế, nếu như chỉ là phế thì vẫn còn cơ hội chữa trị, chỉ cần kinh mạch còn tồn tại, nhưng kinh mạch của Vệ Bạch đã vỡ nát, cơ thể như một cái vỏ trống rỗng, chớ nói chi là linh hồn của hắn cũng bị trọng thương.
Loại thương thế này rất khó mà chữa nổi.
Phó Thương Khung sống đến bây giờ vẫn chưa từng gặp người nào kinh mạch vỡ nát, linh hồn bị thương mà được chữa khỏi.
Nếu như lui vạn bước, cho dù níu kéo được tính mạng của Vệ Bạch, hắn cũng không thể trở thành một đan sư hay tu luyện giả, cho nên cả đời này hắn chỉ có thể làm phế nhân.
Trước hai mươi tư tuổi, Vệ Bạch là một thiên tài, nhờ Đoàn Kỳ Thiên hun đúc, từ nhỏ hắn đã có lý tưởng và khát vọng rất lớn, cho nên sau khi biết được mình sẽ thành một tên phế nhân, Vệ Bạch biết, bầu trời của hắn sụp rồi.
Từ đó về sau, Vệ Bạch không còn ý chí để tiếp tục sống nữa.
Há biết, Phó Thương Khung lại phản đối sự nản lòng của hắn.
Đủ các loại linh đan diệu dược trân quý tiêu tốn hàng núi linh tinh không ngừng trôi vào trong bụng Vệ Bạch, Vệ Bạch không muốn mở miệng, tùy ý để Phó Thương Khung hành hạ.
Phó Thương Khung vất vả một hồi, nội thương vẫn vậy, nhưng ngoại thương lại đỡ được vài phần, ví dụ như khuôn mặt bị vết nứt không gian hủy hoại kia.
Vệ Bạch không xấu, ngược lại còn có rất hương vị, tuấn tú sâu xa, vẻ đẹp trong vắt, nhìn sao cũng giống như công tử văn nhã xuất trần, nhưng bây giờ ánh mắt vốn sáng trong lại chỉ còn một màu xám ảm đạm, dù vậy dung mạo của hắn vẫn không bị tổn hại chút nào.
Vệ Bạch còn nhớ rõ, sau khi mặt hắn hoàn toàn hồi phục, Phó Thương Khung còn dùng một loại giọng điệu như đại thúc bỉ ổi, nâng cằm hắn lên nói một câu —— Ô, hóa ra tiểu đồ đệ của ta lại dễ thương như vậy!
Mặt Vệ Bạch đen thui, đẹp đến mấy cũng có làm được gì, hai trăm năm trôi qua, Phó Thương Khung tìm kiếm rất nhiều nơi, mang tới vô số trận kỳ dị bảo, tuy đúng là đã giúp cho Vệ Bạch chuyển biến tốt một chút, nhưng vẫn không thể nào giải quyết căn nguyên.
Phó minh chủ ưu sầu dữ lắm!
Thấy bệnh trị mãi không hết, ánh mắt đã từng dao động của tiểu đồ đệ lại biến mất, mặc kệ ông có dỗ dành thế nào, hắn cũng không tin mình có thể chữa khỏi nữa.
Đến bây giờ, tiểu đồ đệ càng lúc càng mờ nhạt, Phó Thương Khung đều buồn tới mức rụng mất một đống tóc.
Cho đến yến hội sinh nhật lần này.
Nghe được Vệ Bạch mở miệng bảo vệ cho người sư tôn này, suýt nữa thì Phó Thương Khung đã đánh mất sự tự chủ mà ông vẫn lấy làm kiêu ngạo, chỉ muốn ôm lấy ái đồ mà cười ha hả.
Nhưng Phó Thương Khung không ngờ, còn có chuyện khiếp sợ hơn ở phía sau.
Trái tim hết lặng hai trăm năm của tiểu đồ đệ, vậy mà lại trở nên kích động bởi vì một câu của người ta, tuy không biết đối phương đã nói gì, nhưng Phó Thương Khung lại đoán được, hẳn là có liên quan tới thân thế của tiểu đồ đệ.
Sau khi yến hội kết thúc, Phó Thương Khung dẫn Vệ Bạch quay về Bạch Miểu Cư.
Bạch Miểu Cư là nơi Vệ Bạch ở, có Phó minh chủ tự mình trông coi, có thể nói đây đã thành chỗ an toàn nhất núi Miên Miên.
Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc cũng được dẫn qua.
Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn Phó minh chủ lệnh cho thủ hạ lui xuống, nhưng người này lại không có ý tứ rời đi. Hắn không có ý định nói chuyện của đại lục Long Tường trước mặt vị minh chủ này, bằng không chỉ cần ông ta phái người đi thăm dò một chút, có khi chuyện về không gian cũng bị bại lộ.
Đúng lúc này, Vệ Bạch mở miệng nói: “Ông đi ra ngoài đi, ta muốn nói chuyện với họ.”
Phó Thương Khung do dự, thương lượng: “Tiểu đồ đệ, để sư tôn lưu lại không được sao?”
Vệ Bạch nghiêm mặt: “Không thể, đây là việc riêng của ta.”
Một câu việc riêng làm Phó Thương Khung không nói được gì, cuối cùng đành phải thất vọng đi ra ngoài, rõ ràng tiểu đồ đệ không hoàn toàn tín nghiêm người sư tôn này, mặc dù quan hệ sư đồ là do ông bắt ép, xem ra chỉ có thể nghe ngóng sau vậy.
Ngân Qua và Triển Vũ Hiên cũng ở bên ngoài, bọn họ không liên quan tới chuyện này.
Cuối cùng trong phòng chỉ còn Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc và Vệ Bạch.
Vệ Bạch dùng vẻ mặt chờ đợi nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu.
Thấy thế, Du Tiểu Mặc khụ một tiếng, nhị sư huynh à, huynh nhìn nhầm người rồi, phải xem phía này này.
Quả nhiên Vệ Bạch nhìn về phía hắn.
Du Tiểu Mặc thừa cơ hô một tiếng, rất chi là thâm tình: “Nhị sư huynh…”
Vệ Bạch nhíu mày, “Ta nhớ hình như nhị đồ đệ của sư tôn không phải là ngươi.”
Du Tiểu Mặc đoán được Vệ Bạch sẽ hiểu lầm, lại nói: “Đệ là đệ tử của Đoàn Kỳ Thiên, mấy năm trước được sư phụ thu làm đồ đệ, sư phụ thường kể về huynh cho đệ nghe.” Thực ra chỉ nhắc tới có mấy lần thôi, đối với vị đồ đệ không rõ sống chết này, từ trước tới nay lão đầu không muốn nói nhiều.
Vệ Bạch trợn tròn mắt, “Ngươi nói thật chứ?”
Du Tiểu Mặc gật gật đầu.
Vệ Bạch lại cúi đầu xuống, ở nơi bọn họ không thấy được, hốc mắt hắn đỏ ửng, hơn hai trăm năm rồi, cuối cùng hắn cũng nghe được tin tức về sư phụ, sau khi biến thành phế nhân, hắn coi như mình đã chết, cũng cố gắng liều mạng quên hết những thứ trong trí nhớ, nhưng dù hắn có cố quên cũng không thể quên được vị ân sư đã dạy bảo hắn nên người, chỉ là, hắn đã không có dũng khí trở về nữa.
Thanh niên đã từng hăng phái tràn đầy lý tưởng kia đã không còn tồn tại, Vệ Bạch không muốn ân sư nhìn thấy bộ dạng chật vật thảm hại này của hắn.
“Sư phụ… Có khỏe không?” Vệ Bạch không muốn để người khác nhìn bộ dạng xấu xí của mình, sau khi bi thương qua đi liền thu liễm cảm xúc.
“Bây giờ sư phụ khỏe lắm, lúc đệ tới vị diện cao cấp, đại lục Long Tường đã xảy ra rất nhiều việc lớn, sư phụ đã biết chuyện đại sư huynh sát hại huynh, lập tức trục xuất hắn khỏi sư môn, thời điểm hắn trốn đi còn bị thương rất nặng.” Du Tiểu Mặc nói qua loa về chuyện của Khâu Nhiễm.
“Hắn chưa chết?” Vệ Bạch nói.
“Chưa…”
“Tốt lắm.” Trong mắt Vệ Bạch lóe lên sát ý, “Nếu có cơ hội, ta nhất định phải tự tay đâm hắn.”
Du Tiểu Mặc câm nín, không ngờ tính cách của vị nhị sư huynh này lại mạnh mẽ tới vậy, lúc trước nghe Hùng Tiếu hình hung về người này, hắn còn tưởng tượng ra một nhân vật thiếu hụt bi tình, nhưng không phải hắn muốn dội nước lạnh đâu, với tình trạng hiện tại của Vệ Bạch, muốn tự tay đâm Khâu Nhiễm là chuyện bất khả thi, trừ khi…
Vệ Bạch nói trong đột nhiên yên lặng, sau đó lại tự cười nhạo: “Ta biết mình đang mạnh miệng, bây giờ ta chỉ là một tên phế nhân, ngay cả sinh hoạt cá nhân còn không tự gánh vác được, làm sao có thể tự tay đâm Khâu Nhiễm.”
“Cũng không phải là không có cách.” Du Tiểu Mặc thốt lên.
Vệ Bạch lập tức ngẩng đầu, hai mắt tràn đầy chờ mong: “Ngươi có cách nào sao?”
Nhìn khuôn mặt này, Du Tiểu Mặc đột nhiên chột dạ, “À thì, đệ muốn nói, huynh có thể bảo Phó minh chủ bắt Khâu Nhiễm đem tới trước mặt huynh, sau đó huynh chọc hắn vài đao, vậy là có thể tự tay đâm cừu nhân rồi.”
Vệ Bạch: “…”
Lăng Tiêu mím môi nín cười, biết ngay cái thứ Du Tiểu Mặc gọi là biện pháp rất không có ích.
Vệ Bạch thất lạc gục đầu xuống, làm như vậy căn bản không có cảm giác thành tựu.
Du Tiểu Mặc tự biết mình nói nhầm, liền đổi chủ đề sang kể chuyện về lão đầu, hắn biết, thực ra nhị sư huynh rất nhớ lão đầu, nếu không thì đã không dùng dằng hơn hai trăm năm chưa chịu làm đồ đệ của Phó minh chủ.
Vệ Bạch nghe rất chăm chú, đại khái nói hơn nửa canh giờ, hắn liền lộ ra vẻ mệt mỏi.
Phó Thương Khung đi tới, “Có lời gì lần sau nói tiếp, nếu hai vị không chê, hãy ở lại đây, Tiểu Bạch mệt mỏi, cần nghỉ ngơi.”
Vệ Bạch mất hứng trợn mắt lườm Phó Thương Khung, đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có gọi hắn là Tiểu Bạch.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cũng không vội, vì vậy hai người liền ở lại.
CHƯƠNG 477: CHẮC CHẮN ÔNG KHÔNG PHẢI LÀ CHA TUI
Núi Miên Miên sơn minh thủy tú, địa linh nhân liệt, tuy là một ngọn núi thấp lùn, nhưng lại có thể khiến mấy ngọn núi cao xung quanh bị lu mờ vì cảnh đẹp của nó, ở trên núi Miên Miên, chỉ cần không phải tên nào trời sinh đã âm trầm, thì cơ bản mỗi ngày đều có thể giữ tâm trạng tốt.
Sau khi sự kiện yến hội kết thúc, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc ở lại đây mấy ngày, Ngân Qua và Triển Vũ Hiên thì rời đi ngay hôm sau, bởi vì có thân phận của Cửu Đầu Xà Hoàng làm yểm hộ, gần như không còn ai nghi ngờ họ.
Ngày đó, khi nói chuyện với Vệ Bạch xong, hôm sau Vệ Bạch bỗng cảm thấy mệt mỏi, cho tới giờ vẫn không thể gặp mặt.
Du Tiểu Mặc chán muốn chết, rốt cục cũng nhớ tới người đàn ông áo trắng bị Lăng Tiêu bỏ vào không gian hôm trước, đang lúc hai người chuẩn bị vào không gian, Hùng Tiếu bỗng tìm tới.
Hùng Tiếu là người duy nhất biết được bọn hắn từng ủy thác Thương Minh điều tra gia tộc Xích Huyết, mặc dù không biết đệ tử bị mất tích của gia tộc Xích Huyết là ai, nhưng với tài trí thông minh của y, muốn đoán cũng không khó, nhưng đoán được cũng chưa hẳn đã rõ ràng mọi chuyện.
Với sự ghé thăm của Hùng Tiếu, Du Tiểu Mặc tỏ vẻ thấp thỏm không yên.
Lăng Tiêu cầm chặt tay hắn, hời hợt nói: “Sợ gì, nếu như hắn dám dùng cái này để uy hiếp chúng ta, vậy thì giết hắn, cùng lắm thì bắt đầu chạy trốn.”
Du Tiểu Mặc xạm mặt, còn tưởng rằng y nói câu gì an ủi hắn chứ, kết quả càng nói càng làm cho hắn lo lắng dễ sợ.
Hùng Tiếu đi vào, nhìn thấy hai người liền cười tươi rói, “Lăng huynh, Tiểu Hắc huynh đệ, ở yến hội cứ bận rộn mãi, không có thời gian trò chuyện với các ngươi, xin lượng thứ!”
Du Tiểu Mặc buồn phiền, mất hứng nói: “Ngươi có thể gọi ta là Du huynh được không, đừng gọi là ta Tiểu Hắc huynh đệ.”
Hùng Tiếu sững sờ, cười ha hả, “Ta cảm thấy tên ngươi rất êm tai, người của gia tộc Xích Huyết đều họ Du, gọi vậy thì chung chung quá.”
Du Tiểu Mặc không tìm được từ để phản bác.
“Ngươi tìm chúng ta có chuyện gì?” Lăng Tiêu đi đến cạnh bàn, tiện tay pha ấm trà, lá trà của Thương Minh, nước là linh thủy trong không gian của Du Tiểu Mặc, lại nói tiếp, thực ra y rất thích uống trà.
Du Tiểu Mặc luôn cảm thấy sở thích này của y rất bất thường, bởi vì một tên chẳng bao giờ sinh hoạt một cách bình thường, đột nhiên một ngày đẹp trời lại có sở thích quá ư là bình thường này, thật quái dị. Được rồi, hắn thừa nhận là vì mỗi ngày Lăng Tiêu dùng linh thủy pha trà làm hắn cực kỳ oán niệm.
“Sư tôn phân phó ta, nếu như các ngươi muốn dạo chơi quanh núi Miên Miên, ta sẽ dẫn đường cho các ngươi.” Nghe được câu hỏi của Lăng Tiêu, Hùng Tiếu lập tức đáp lại.
“Chỉ có vậy?” Lăng Tiêu liếc mắt nhìn y.
Hùng Tiếu đột nhiên hạ giọng, biểu lộ nghiêm túc: “Việc các ngươi nhờ ta điều tra gia tộc Xích Huyết, tuy ta không biết nguyên nhân là gì, nhưng các ngươi cứ việc yên tâm, chuyện điều tra lúc trước đều do một tay ta an bài, ngoại trừ ta, không có người thứ hai biết, Hùng Tiếu ta có thể thề, tuyệt đối không để lộ chuyện của các ngươi ra ngoài nửa câu.”
Du Tiểu Mặc nhìn Lăng Tiêu, không ngờ Hùng Tiếu lại chủ động nói rõ.
Lăng Tiêu nhếch môi: “Hùng huynh không cần thề, ta tin ngươi.”
“Phụt—— “
Vừa dứt lời, Du Tiểu Mặc đã phun phì phì.
Hình như Hùng Tiếu cũng biết rõ hắn đang cười gì, vẻ mặt xấu hổ.
Du Tiểu Mặc nén cười khoát khoát tay, “Xin lỗi nha, ta không cố ý.”
Hùng Tiếu khụ một tiếng, “Không ngại, về sau cứ gọi thẳng ta là Hùng Tiếu đi, còn Hùng huynh, xin miễn cho.”
Hùng Tiếu đi rồi, Lăng Tiêu gõ đầu Du Tiểu Mặc một cái, chậc chậc, “Ta bỗng phát hiện, em là cao thủ chuyên phá vỡ không khí.”
Du Tiểu Mặc đắc ý cực kỳ, “Cảm ơn đã khích lệ.”
Lăng Tiêu nói: “Không, đây là nghĩa xấu.”
“Không sao không sao, em coi như khen ngợi.”
※※※
Trong không gian sâu thảm tĩnh mịch, một người đàn ông áo trắng an tĩnh ngồi bên cạnh hồ nước sâu, đây là hồ nước thông thường, nước trong hồ trong vắt, có thể nhìn rõ dưới đáy hồ có mấy cục đá.
Người nọ rủ hàng lông mi đen dày, nét mặt bình tĩnh như mặt hồ yên lặng, dù biết mình đã bị người xa lạ bắt đi, khí tức của ông vẫn bình thản như trước, không chút thay đổi, giống như trời có sập xuống cũng chẳng liên quan.
Lúc Du Tiểu Mặc nhìn thấy bóng lưng của người nọ, biểu lộ hơi hoảng hốt.
Hắn chưa bao giờ gặp người nam nhân này, nhưng tại sao lại có ảo giác như đã từng gặp ở đâu rồi thế này?
Lăng Tiêu đi tới, lại nói tiếp, y có thể đoán được Phong Trì Vân bị Du Chấn Thiên mang theo người, cũng là nhờ người này, nếu không thì sự việc đã chẳng thuận lợi đến thế.
Dường như người nọ không hề chú ý tới sự hiện diện của họ, vẫn cúi đầu, như thể toàn bộ sự chú ý đều đặt trên mặt hồ.
Du Tiểu Mặc đi đến phía sau ông ta, bởi vì hắn không biết thực lực của người này cao bao nhiêu, dù gì cũng là nhân vật đặc biệt bị giam ở tầng mười mà, hắn không dám tới quá gần, cân nhắc một chút mới mở miệng: “Tiền bối, ông cũng là người của gia tộc Xích Huyết sao?”
Một giây, hai giây…
Một phút, hai phút…
Du Tiểu Mặc cố gắng kiên nhẫn đợi tới ba phút, kết quả là người nọ còn chẳng thèm phản ứng, lòng hiếu kỳ dâng lên, Du Tiểu Mặc đi đến bên cạnh công ta ngồi xổm xuống, cúi đầu nhìn nhìn, vừa nhìn một lần mà cằm đã rớt thẳng xuống đất.
Du Tiểu Mặc chạy về bên cạnh Lăng Tiêu, ngạc nhiên nói: “Ông ông ông ta… Đang ngủ á! Rơi vào trong tay người xa lạ rồi, ông ta không lo lắng cho số phận của mình sao, lại còn ngủ được, ngủ ngon luôn, em cứ tưởng ổng đang ngồi minh tưởng.”
Lăng Tiêu liếc mắt nhìn hắn, “Có vấn đề gì?”
Du Tiểu Mặc: “…”
Hắn quên mất, trước mắt cũng là một đồng chí dùng bản thân làm trung tâm vũ trụ, nếu như đổi lập trường của hai người cho nhau, chắc Lăng Tiêu còn phản ứng kì quái hơn.
Đúng lúc này, một tiếng ngáp làm kinh động đến hai người, cuối cùng thì người nọ cũng tỉnh, như thể bây giờ mới chú ý tới sự hiện diện của hắn, ông ta quay đầu lại.
Trong nháy mắt, Du Tiểu Mặc cho rằng hắn đang nhìn thấy chính mình.
Bởi vì khuôn mặt của người nọ quá quá giống hắn, như thể được đúc ra từ một khuôn ấy, ngoại trừ khí chất, khuôn mặt Du Tiểu Mặc thanh tú, có chút trẻ trung bồng bột, còn người nọ mang khí chất lắng đọng, nguội lạnh như nước.
Nếu nói hai người không có quan hệ máu mủ, chỉ sợ không ai tin.
Người nọ thấy hắn cứ nhìn mình lom lom, không khỏi đưa tay sờ má, thấp giọng cười nói: “Vị tiểu huynh đệ này, cho dù ta có đẹp trai đến mấy, ngươi cũng không nên nhìn ta như vậy!”
Du Tiểu Mặc giống như bị giật mình, lùi ra sau một bước thật dài, quay đầu hoảng hốt nhìn Lăng Tiêu, ngón tay run run rẩy chỉ vào người áo trắng nọ, biểu lộ như muốn cầu an ủi, cầu vuốt lông: “Ông ông ông ta….”
Lăng Tiêu cầm chặt ngón tay của hắn, “Em phải cam chịu số phận thôi.”
Du Tiểu Mặc lắc đầu điên cuồng, “Không được không được, bên cạnh em đã có một anh rồi, thêm một người nữa sẽ không chịu nổi đâu.”
Lăng Tiêu tóm lấy cằm hắn, nguy hiểm nheo mắt lại: “Em nói gì?”
Du Tiểu Mặc đau tới mức kêu thảm thiết.
Lúc này, người áo trắng bị bọn họ bỏ qua một bên do dự lên tiếng: “Tiểu huynh đệ, bắt cá hai tay là không đúng đâu, hơn nữa ta cũng không thích nam nhân, cho nên…”
“Ông có thích nam nhân hay không thì liên quan gì đến tui!” Du Tiểu Mặc đẩy tay Lăng Tiêu ra, thẹn quá hóa giận, nói cứ như thể hắn muốn chơi 3P ấy, tiết tháo rơi đầy đất rồi đó.
Người nọ cứng họng, tính tình của tiểu huynh đệ này nóng nảy quá.
“Này, ông tên gì?” Đây là lần đầu tiêu Du Tiểu Mặc rất nóng lòng muốn biết rõ quan hệ giữa mình và người đàn ông này, tốt nhất không phải là cha con, bằng không thì hắn đang có xúc động muốn hủy thi diệt tích đây.
Người nọ lẩm bẩm một câu, “Tiểu huynh đệ, tên ta không phải là này.”
Du Tiểu Mặc đáp: “Cho nên tui mới hỏi ông tên gì.”
Người nọ đáp: “Ta là Du Húc.”
“Tại sao lại bị giam trong cấm địa của gia tộc Xích Huyết.”
“Bởi vì phạm sai lầm.”
“Sai lầm gì?” Du Tiểu Mặc quyết định phải truy hỏi sự việc kỹ càng.
“Ầy, không nói có được không?” Ánh mắt người nọ lập lòe, có một thứ tên là chột dạ đang sinh sôi nảy nở.
Hai mắt Du Tiểu Mặc sáng rực, biết rõ có trò hay rồi, “Không thể”
Người nọ ấp úng, “Bởi vì… Bởi vì ta đùa giỡn đại tẩu của ta.”
Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu: “…”
Năm giây sau, Du Tiểu Mặc mang vẻ mặt đắc ý chạy về bên cạnh Lăng Tiêu, cười há há: “Anh xem anh xem đi, em đã nói chắn chắn lão già này không phải đâu mà, bây giờ rõ ràng chân tướng chưa.” Sao cha hắn có thể làm mấy hành động hèn mọn bỉ ổi như đùa giỡn đại tẩu chớ.
Lăng Tiêu chờ hắn cười cho đã rồi nói tiếp tục chủ đề lúc nãy, “Quan hệ giữa ngươi và Du Chấn Thiên là gì?”
Người nọ chột dạ: “Hắn là đại ca của ta.”
Trong đầu Du Tiểu Mặc lập tức hiện lên gương mặt già nua của Du Chấn Thiên, nếu lão đã già như vậy rồi, chắc vợ lão cũng già dữ lắm ha, hít mạnh một hơi, Du Tiểu Mặc dùng ánh mắt khó tin nổi nhìn ông ta, “Không ngờ gu của ông lại đậm dữ vậy.”
Khuôn mặt người áo trắng đã đỏ bừng, “Không phải như các ngươi nghĩ đâu…”
Du Tiểu Mặc đồng tình vỗ vỗ vai ông ta, “Ông không cần giải thích đâu, tui hiểu, thực ra với ngoại hình của ông, ông có thể tìm người trẻ trung hơn mà, không cần vì một gốc cây già héo mà bỏ qua cả khu rừng xanh mướt, chắc chắn bọn họ cũng rất vui vẻ… Ây, cộng hưởng cá nước thân mật với ông.”
Người nọ thật sự muốn chết luôn cho rồi, chớ nhìn bộ dáng của ông ta trẻ trung, thực ra ổng đã rất già rất già.
Người áo trắng không biết giải thích làm sao đã bị Du Tiểu Mặc phán quyết tử hình như thế đấy.