CHƯƠNG 482: NHÂN HỌA ĐẮC PHÚC
Ruộng linh thảo ở thôn Hồ có gần ngàn mẫu, trong đó đa số là linh thảo cấp hai và cấp ba, giá trị của linh thảo cấp một không cao, còn chu kỳ của linh thảo từ cấp bốn trở lên quá dài, cho nên số lượng trồng khá ít.
Linh thảo trong ruộng đều được gieo xuống từ năm trước, còn hai tháng nữa là tròn một năm, linh thảo cấp hai đã thành thục, xanh mơn mởn một mảnh, vừa nhìn đã thấy thư thái, trong không khí đều là mùi vị tươi mát của linh thảo, linh thảo cấp ba còn mấy tháng nữa mới thành thục.
Du Tiểu Mặc nhìn sơ qua, chất lượng linh thảo ở đây không tốt, đều là hạ phẩm.
Nghĩ cũng phải, thôn dân nơi này chỉ là người bình thường, với năng lực của họ, tuyệt đối không trồng ra được linh đan trung phẩm hay thượng phẩm, huống chi không phải là đan sư, bọn họ không thể đào được một cây linh thảo hoàn chỉnh, cũng chỉ trồng được linh thảo cấp thấp, bởi vì bộ rễ của chúng không bám sâu vào đất.
Quan sát một lượt, Du Tiểu Mặc thu hồi ánh mắt.
Không ngờ, Thôn Kim thú vốn đang ngoan ngoãn nằm trong lòng hắn đột nhiên chuyển động, thoáng cái đã ló ra khỏi vạt áo, bốn cái móng vuốt nhẹ nhàng đáp xuống đất, thân thể cũng lớn dần, tên nhóc ngoan ngoãn này nhìn về phía một hướng nào đó kêu vài tiếng, khóe miệng còn có nước miếng rất khả nghi đang chảy ra.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhướn mày, đi qua ôm nó lên, đưa ánh mắt nhìn về phía sườn núi nhỏ.
Phía bắc thôn Hồ có một sườn núi nhỏ, ruộng linh thảo của thôn dân cách chân núi hơn trăm mét, có thể làm cho Thôn Kim thú đột nhiên xao động, đừng bảo trên sườn núi có thứ gì nha?
Mang theo nghi hoặc, Du Tiểu Mặc ôm Thôn Kim thú đi về phía sườn núi.
Lúc bọn hắn đi đến con dốc dưới chân núi, Thôn Kim thú đột nhiên nhảy ra khỏi vòng tay hắn, hấp tấp chạy lên sườn núi, cái đuôi lắc lư vui vẻ cực kỳ.
Du Tiểu Mặc đành phải theo sau.
Bởi vì địa thế của sườn núi khá cao, đứng bên trên có thể nhìn bao quát toàn bộ thôn Hồ, nhưng do bùn đất ở dốc núi quá xốp, không thể nào gieo trồng linh thảo.
Thôn Kim thú vui sướng nhảy tới phía bên kia của dốc núi, sau đó dừng lại trước một khe hở.
Sườn núi quay về phía thôn Hồ có một khe nhở, khe hở này do nham thạch tạo thành, miệng khe không lớn, chỉ có đủ chỗ cho một người lách qua.
Thôn Kim thú nhìn vào phía trong kêu hai tiếng, sau đó lại xông về phía chủ nhân nhà mình kêu thêm một tiếng, như thể đang thúc giục hắn hãy mau mau vào trong.
Du Tiểu Mặc bỗng cảm thấy chần chừ, liệu bên trong có nguy hiểm gì không?
Thôn Kim thú thấy chủ nhân ngốc đột nhiên do dự, vội chạy tới cắn chặt vạt áo kéo hắn đi, khí lực của tên này rất lớn, Du Tiểu Mặc nợ nó sẽ xé rách áo mất, đành phải đi theo sau.
Phía trong khe là một không gian rộng khoảng ba, bốn trưởng, bên trong phủ kín nham thạch mù mịt.
Thôn Kim thú nhảy lên đám nham thạch này, cặp mắt màu xanh lam phát sáng lấp lánh trong bóng đêm, nhìn vào cuối động, nước miếng đang hung mãnh tràn bờ.
Du Tiểu Mặc vừa đi vào, lập tức phát hiện nồng nộ linh khí nơi này cao hơn bên ngoài tới vài lần, đợi đến lúc hắn đi vào trong, bước chân đã sững lại.
Chẳng lẽ hắn đi lộn chỗ rồi hả, bên trong cái động này có cả một mảnh ruộng linh thảo, sinh cơ bừng bừng luôn, tuy còn chưa thành thục, nhưng hắn có thể cảm giác được chấn động mà những cây linh thảo này truyền tới, cường đại hơn bất cứ cây linh thảo nào hắn từng gặp trước kia, chắc chắn cấp bậc của chúng phải cao hơn cấp mười.
Hai con Kim Sí trùng cũng bay ra khỏi vạt áo hắn, không giống với Thôn Kim thú vừa nhìn linh thảo vừa chảy nước miếng, hai đứa có vẻ hơi nôn nóng, cứ bay tới bay lui bên cạnh hắn nhưng không hề lại gần ruộng linh thảo.
Thấy cảnh này, Du Tiểu Mặc đột nhiên thông minh đột xuất, hắn nhìn Thôn Kim thú, tuy có vẻ tên này rất thèm muốn linh thảo ở bên trong, nhưng cứ đứng trên tảng đá do dự mãi, thỉnh thoảng còn nôn nóng đá móng vuốt, hiển nhiên cũng giống như Kim Sí trùng, dù muốn lắm nhưng lại không dám tới gần.
Du Tiểu Mặc nghĩ đến một câu mà cặp vợ chồng già đã nói với hắn.
Thôn Hồ ở gần rừng Tử Vong, mà cứ một đoạn thời gian ngắn, trong rừng Tử Vong sẽ xảy ra một đợt thú triều, vậy mà hai người lại nói với hắn, thú triều chưa bao giờ công kích thôn họ.
Theo lý thuyết, thôn Hồ không thể nào may mắn đến vô lý như vậy được, trừ khi nơi này có bí mật gì.
Nếu không thấy mảnh ruộng linh thảo này, còn cả phản ứng của đám yêu thú, chắc hắn đã không tưởng tượng được, càng không thể nào ngờ tới, hóa ra linh thảo cấp mười một mười hai còn có tác dụng áp chế yêu thú.
Du Tiểu Mặc cười mờ ám, xoa xoa hai bàn tay, xem ra là trong họa có phúc!
“Các bé linh thảo thân yêu, ta tới đây!”
Ruộng linh thảo này không lớn, dài rộng chỉ có ba bốn mét, nhưng được phân chia rất rõ ràng, gồm hai ba mươi ô nhỏ bằng chằn chặn, mỗi ô được trồng một cây linh thảo, đều là giống khác nhau.
Có lẽ số linh thảo này đã được trồng ở đây từ rất lâu, ngắn nhất cũng đã ở trạng thái cây non, may mắn là không có cây nào thành thục.
Du Tiểu Mặc dạo qua một vòng, không thấy hạt giống.
Thạch động này không giống như tự nhiên hình thành, trên vách tường cũng có dấu vết nhân công, nhưng đại khái là do bị hoang phế quá lâu, rêu xanh mọc khắp nơi, không thể nhìn được dáng dấp ban đầu của hang động.
Mặc kệ người từng ở đây là ai, rõ ràng người kia đã tan thành mây khói, nếu không thì sao ở đây trồng nhiều linh thảo cấp mười một mười hai như vậy, mà chủ nhân của thạch động lại không làm biện pháp gì để phòng ngự.
Du Tiểu Mặc vừa đào linh thảo, vừa nghĩ ngợi, nhưng bất kể thế nào hắn cũng phải đào hết số linh thảo ở đây, dù trong số này không có nguyên liệu của Luân Hồi đan cũng có thể giữ lại làm đồ dự bị.
Về phần người của thôn Hồ, hắn đã nghĩ ra đường lui cho họ.
Sở dĩ những thôn dân hiện tại của thôn Hồ không chuyển đi là vì không có linh tinh, trên người hắn vẫn còn chút linh tinh, đến lúc ấy cho họ một ít, coi như là bồi thường vì hắn đã lấy linh thảo, bằng không thì cứ đi như thế, lương tâm của hắn sẽ bất an.
Cấp bậc của linh thảo quá cao, một ngày không đủ để đào hết tất cả.
Du Tiểu Mặc đào tới cây thứ sáu thì dừng lại, hắn nhìn sắc trời bên ngoài, mặt trời sắp xuống núi rồi, xem ra chỉ có thể dừng ở đây, ngày mai lại tiếp tục vậy.
Trở lại thôn Hồ, đôi vợ chồng già nghe nói hắn muốn nghỉ lại, tuy kinh ngạc, nhưng vẫn nhiệt tình dọn cho hắn một phòng, gian phòng này từng thuộc về con gái họ, nhưng cô con gái này lại rủi ro chết trong miệng yêu thú, về sau liền để trống.
Hai người còn định đưa đồ ăn và nước cho hắn, nhưng Du Tiểu Mặc bảo họ đừng đưa, tạm thời hắn không có tâm trạng ăn cơm, buổi tối nay có rất nhiều chuyện phải làm.
Sau khi đóng của lại, Du Tiểu Mặc lấy ra một chiếc bình ngọc và một chiếc đĩa nhỏ từ trong không gian.
Trong bình ngọc chứa một loại chất lỏng vàng lấp lánh, đúng là thứ đã lấy được dưới đáy địa cung ở sơn mạch Lục Nguyệt, Thôn Kim thú ăn kim loại, món yêu thích của nó chính là chất lỏng vàng óng này.
Du Tiểu Mặc đổ nửa bình vào đĩa, Thôn Kim thú vội chạy tới, thè lưỡi ra hiếm, như husky vậy.
Kim Sí trùng lập tức bay tới bay lui tới trước mặt hắn.
Du Tiểu Mặc vung tay, hai đứa nhanh nhẹn né tránh, “Được rồi được rồi, không thiếu phần của các ngươi đâu.” Nói xong hắn liền lấy ra hai cây thất tinh thảo cho chúng.
Xác định mấy đứa đang yên lặng ăn uống, không đột nhiên chạy tới dọa người ta, Du Tiểu Mặc ngồi tĩnh tâm trên giường, nhấp một ngụm linh thủy, bắt đầu tu luyện.
Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc dậy rất sớm.
Nhưng đôi vợ chồng già còn dậy sớm hơn cả hắn, vừa ra khỏi phòng đã thấy hai người đội mũ rơm đang chuẩn bị ra ngoài, Du Tiểu Mặc đoán có lẽ họ đang chuẩn bị tới ruộng linh thảo, liền gọi họ lại.
“Lão bá, ta có thể đi cùng các vị không?”
Cụ ông kinh ngạc, bỗng cười nói: “Nếu công tử không chê, hãy đi cùng đi.”
Du Tiểu Mặc lập tức về phòng xách theo Thôn Kim thú và Kim Sí trùng, sau đó đi cùng họ tới ruộng linh thảo.
Ruộng linh thảo của hai người không lớn, dù sao tuổi tác của họ đã quá cao, có muốn cũng chẳng trồng được nhiều linh thảo, cố lắm cũng chỉ được một mẫu đất.
Trong ruộng đều là linh thảo cấp hai và cấp ba, linh thảo cấp hai khá nhiều, chiếm hai phần ba tổng diện tích, toàn bộ đều thành thục, hai người đang chuẩn bị thu hoạch đám linh thảo cấp hai này, nhưng tốc độ của họ quá chậm, bỏ ra mấy ngày cũng chưa thu hoạch xong một phần mười.
Du Tiểu Mặc nhìn nơi họ đào qua, gồ ghề, hiển nhiên là trực tiếp dùng xẻng đào linh thảo ra khỏi đất, tuy làm vậy có thể đảm bảo không làm tổn thương gốc rễ linh thảo, nhưng quá phiền toái.
Nghĩ đến mục đích của mình, Du Tiểu Mặc đi qua nói với họ: “Lão bá, trước đừng làm việc, dùng tốc độ của các vị, nếu muốn thu hoạch toàn bộ cũng phải mất một tháng, như vậy đi, không bằng để ta đào giúp các vị.”
“Công tử, như vậy sao được?” Lão nông ngẩng đầu, cười cười, “Đây là việc của chúng ta, ngài là khách, không liên quan tới việc này, không thể làm phiền ngài.”
Du Tiểu Mặc trả lời: “Lão bá, ta là đan sư, chút chuyện này chỉ là tiện tay với ta thôi, còn nữa, ta còn muốn bàn về chuyện mua linh thảo với các vị.”
Rốt cuộc thì hai người cũng ngừng công việc, nhìn hắn đầy kinh ngạc.
Họ không nghe lầm chứ?
CHƯƠNG 483: THUYẾT PHỤC
Mặc dù đôi vợ chồng già là người thường nhưng họ đều nghe nói đan sư là sự tồn tại thần kỳ thế nào. Du Tiểu Mặc thấy hai người đang bán tín bán nghi, còn lộ liễu khoe chút tài cho họ xem.
Với thực lực bây giờ của hắn, muốn đào cả một mảnh ruộng linh thảo cấp thấp nên là chuyện quá ư dễ dàng, dùng sức mạnh linh hồn bao trùm khắp ruộng, từng mảng từng mảng linh thảo lớn liền tự rút lên khỏi đất, sau đó đặt chỉnh tề dưới chân hai người.
Tận mắt nhìn thấy, hai người rốt cục cũng tin tưởng hắn.
Ngoại trừ để họ tin tưởng, Du Tiểu Mặc làm như vậy cũng vì muốn họ vững tin hắn là đan sư, bởi vì hắn muốn mua rất nhiều linh thảo, không chỉ một nhà, mà là toàn thôn.
Hai người là thôn dân thôn Hồ, họ đã sinh sống ở đây vài thập niên, ngoại trừ thôn trưởng, không ai có tư lịch hơn họ, hai người vừa ra tay, nhưng gia đình còn lại trong thôn lập tức tin tưởng hơn phân nửa.
Không đến nửa canh giờ, tất cả mọi người đã tập trung ở bên ngoài căn phòng của đôi vợ chồng già nọ.
Một đám người đen thui, nhìn sao cũng phải hơn bốn năm trăm người, thôn Hồ ít khi có người ngoài tới, cho nên khi nghe đôi vợ chồng già đề cập đến việc này, cả một đám người ló đầu ra ngó, muốn nhìn xem người định mua linh thảo là ai.
Du Tiểu Mặc thấy mọi người đã đến gần như đông đủ mới đi ra.
Ai ngờ âm thanh tranh luận càng lớn, đại khái là họ không ngờ người muốn mua linh thảo lại trẻ như vậy, sắc mặt càng thêm hoài nghi.
Thôn trưởng là một người đàn ông trung niên khoảng bốn năm mươi tuổi, ông đại biểu mọi người ra mặt, cung kính bước tới gần Du Tiểu Mặc.
“Vị công tử này, nghe Hồ lão nói ngài muốn mua tất cả linh thảo chúng ta gieo trồng, thật chứ?”
Du Tiểu Mặc khụ một tiếng, “Ta ngẫu nhiên đi qua nơi này, tình cờ phát hiện thôn các vị trồng linh thảo, cũng đúng lúc ta cần một số lượng linh thảo lớn, cho nên mới làm ra quyết định này, nếu chư vị chịu bán cho ta, ta tình nguyện thu mua bằng giá cao.”
“Công tử, thực không dám giấu diếm, linh thảo trong thôn Hồ chúng ta đều bị Thanh Phong Môn dự định, nếu chúng ta bán cho ngươi, ngày sau Thanh Phong Môn tìm tới tận cửa, chỉ sợ thôn Hồ sẽ gặp đại nạn.”
Mặc dù thôn trưởng rất động tâm với mấy chữ “thu mua bằng giá cao” của Du Tiểu Mặc, nhưng ông còn phải cân nhắc đến an nguy của thôn dân, bọn họ chỉ là người thường, không đấu lại được Thang Phong Môn.
Du Tiểu Mặc nói: “Ta đã nghe lão bá nói về chuyện này, ta nghe nói mười năm qua người dân thôn Hồ luôn bị Thanh Phong Môn áp bức bóc lột, nếu cho các vị cơ hội rời khỏi nơi này, các vị có chịu không?”
Các thôn dân lại ngơ ngác nhìn nhau.
Đương nhiên là bọn họ tình nguyện chuyển đi rồi, thôn trang nhỏ như thôn Hồ có ở khắp nơi, nếu không phải Thanh Phong Môn còn thiếu bọn họ một khoản nợ, kéo dài tới tận bây giờ còn chưa trả, dù có trả cũng không phải là tiền tài, thì họ đã sớm chuyển đi rồi.
Thôn trưởng khẽ rung động, “Xin lắng tai nghe.”
Du Tiểu Mặc làm bộ bấm bấm ngón tay, sau đó dùng một loại giọng điệu như thần côn* nói với họ: “Mấy ngày qua ta xem phong thủy của thôn Hồ, phát hiện số mệnh của thôn Hồ đã đi đến tận cùng, nếu các ngươi không mau chóng chuyển đi, có thể trận thú triều tiếp theo sẽ san thôn Hồ thành đất bằng.”
Thôn trưởng hít một hơi, san bằng?
Bọn họ đều là người phàm, không hiểu gì về mấy thứ như số mệnh, cho nên luôn giữ suy nghĩ thà tin còn hơn không.
“Vị công tử này, có mê sảng thì nói cũng hợp lý một chút.”
Lúc này, một lão nhân tóc trắng xóa, tay chống gậy đi ra từ trong đám người, bởi vì tuổi tác đã cao, mí mắt lão sụp xuống, con mắt chỉ mở ra được một đường nhỏ, có điều ánh mắt thôn dân nhìn lão rất tôn kính.
Du Tiểu Mặc không ngờ giữa đường lại có Trình Giảo Kim xuất hiện, hơn nữa có vẻ lão nhân này rất có địa vị ở thôn Hồ, người như vậy rất khó đối phó, muốn thuyết phục càng không dễ.
Du Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, liền hỏi lại: “Tại sao lão nhân gia lại nhận định ta đang nói bậy?”
Cây gậy trong tay lão nhân đập mạnh xuống mặt đất, phát ra tiếng vang trầm đục, các thôn dân lập tức yên tĩnh trở lịa.
“Năm nay lão phu đã một trăm mười tuổi, sinh sống ở thôn Hồ này hơn một trăm năm, lão phu tận mắt nhìn thấy tám mươi ba lần thú triều, nhưng chưa từng có thú triều này tấn công thôn Hồ, dù cho ngẫu nhiên có yêu thú lạc đàn cũng chỉ lởn vởn bên ngoài thôn, không hề tiến vào thôn trang, dường như loại tình huống này đã xuất hiện từ khi thôn Hồ thành lập, hôm nay ngươi lại nói thôn Hồ sẽ bị trận thú triều tiếp theo công kích, chẳng phải là nói bậy?”
Lão nhân nói một hồi, nhất thời khiến các thôn dân đều xao động.
Du Tiểu Mặc nói thầm một tiếng cố chấp, nhưng hắn cũng biết lão nhân này nói cũng có lý.
Có vẻ thôn Hồ đã có lịch sử bình an vô sự từ một hai trăm năm nay rồi, đột nhiên có người nói với họ nơi này sẽ bị thú triều công kích, chắc chẳng có mấy ai tin tưởng.
Du Tiểu Mặc đã sớm nghĩ tới loại tình huống này, nghe lão nhân nói vậy càng không cảm thấy bất ngờ.
“Lão nhân gia, ta biết các vị không tin, mấy việc thế này ta có giải thích mấy cũng chẳng có ý nghĩa, chỉ có thời gian mới chứng minh được mọi điều, nhưng tạm thời gác lại chuyện này qua một bên, chúng ta giải quyết vấn đề linh thảo trước đã.” Du Tiểu Mặc đổi chủ đề, lập tức dẫn sự chú ý của mọi người ra chỗ khác.
Lão nhân bất mãn nói: “Vấn đề này thôn trưởng vừa nói rồi, linh thảo bị Thanh Phong Môn dự định, nếu bán cho ngươi, đợi người của Thanh Phong Môn tới, chúng ta phải lấy gì để bán cho họ?”
Du Tiểu Mặc cảm thấy lão nhân này có gì đó hùng hổ dọa người, vấn đề này khó trả lời, bởi vì có liên quan trực tiếp tới những gì hắn vừa nói, cho nên hắn quyết định tạm thời tránh vấn đề này đi, làm bộ không nghe thấy.
“Nếu chư vị chịu bán linh thảo cho ta, ta tình nguyện dùng một linh tinh mua năm trăm cây linh thảo cấp hai, ngoài ra ta cũng cần ruộng đồng của các vị, một mẫu ruộng cộng linh thảo chưa thành thục, ta có thể trả mọi người một trăm linh tinh.”
Buổi sáng Du Tiểu Mặc đã tính sơ qua với cặp vợ chồng già, một mẫu ruộng có thể gieo hơn một ngàn cây linh thảo, ví dụ như linh thảo cấp hai, nhiều đến mấy cũng chỉ được hai linh tinh, hắn lấy mất an toàn của thôn Hồ, nếu chỉ cho họ hai linh tinh thì hắn sẽ băn khoăn lắm, cho nên hắn quyết định dựng một câu chuyện hợp lý, mua luôn cả ruộng linh thảo.
Hắn cũng hỏi qua về tình trạnh sinh hoạt nơi này, một linh tinh có thể giúp người trong thôn sinh sống mấy năm, một trăm linh tinh đủ để bọn họ vô ưu vô lự cả đời rồi.
Hắn biết rõ thôn dân nơi này cả đời đều chưa nhìn thấy nhiều linh tinh như vậy, thậm chí có vài người còn chẳng biết mặt mũi linh tinh ra sao, khẳng định không ít người động tâm, còn không động tâm hả, hắn lại nghĩ biện pháp giải quyết sau.
Các thôn dân nghe hắn nói mà ngơ ngẩn.
Năm trăm cây linh thảo có giá một linh tinh? Một mẫu ruộng mà tới một trăm linh tinh.
Trong ấn tượng của họ, Thanh Phong Môn thu mua năm trăm cây linh thảo với giá khoảng năm thủy tinh tệ, mà tỉ lệ hối đoái thủy tinh và linh tinh là 1000:1
“Mọi người đừng tin hắn, người này vô duyên vô cớ ra giá cao như vậy, nhất định là có âm mưu gì!” Lão nhân lưng còng kia lại chạy đến châm ngòi.
Du Tiểu Mặc không thể giải thích, hắn rất thẳng thắn mang một cái bàn trong nhà đôi vợ chồng già ra, sau đó đặt một cái túi trữ vật đầy linh tinh lấp lánh lên bàn, còn nhìn quanh các thôn dân một vòng, bình tĩnh nói: “Tại hạ nói lời giữ lời, chắc hẳn các vị cũng muốn rời khỏi thôn Hồ, đi xa khỏi cuộc sống bị Thanh Phong Môn áp bức, hôm tay ta sẽ để lời đề nghị ở chỗ này, ai muốn bán linh thảo, bán ruộng cứ tới tìm ta, ta sẽ kết toán linh tinh cho người đó.”
Vừa nói xong, bầu không khí chìm vào yên lặng.
Không lâu lắm, đôi vợ chồng già bước lên đầu tiên.
Bọn họ ở cùng Du Tiểu Mặc một ngày, buổi sáng lại thấy hắn giúp đào linh thảo trong ruộng lên, một người tốt tính như vậy, họ quyết định tin hắn một lần.
Đôi vợ chồng già chỉ có hơn tám trăm cây linh thảo cấp hai, Du Tiểu Mặc đưa trước cho họ một linh tinh, những thứ khác cứ dựa theo thủy tinh tệ mà tính toán, cũng may trên người hắn còn một chút thủy tinh tệ chưa dùng hết.
Đặt linh tinh và thủy tinh tệ vào túi trữ vật, Du Tiểu Mặc còn tặng kèm cả túi trữ vật cho đôi vợ chồng già.
Túi trữ vật là một món đồ rất phổ biến, người thường cũng dùng được, thậm chí còn giống như túi bách bảo với họ vậy, lúc dọn nhà chỉ cần bỏ hết đồ đạc vào trong, nhẹ nhàng như thường, bớt được rất nhiều phiền toái.
Một ít thôn dân tinh mắt nhìn thấy cảnh này, rối rít chạy về nhà lấy linh thảo.
Họ đã sớm nghe về túi trữ vật, nhưng giá của nó quá đắt, bây giờ nhìn thấy hình như công tử cố ý tặng kèm một cái túi trữ vật cho họ, nếu không tích cực một chút sau này cũng chỉ có thể hối hận.
Lão nhân còng tức giận đến mức râu ria đều dựng lên.
Du Tiểu Mặc thấy thế, vừa cười vừa nói: “Lão nhân gia, ta biết ông vì tốt cho mọi người, sợ các thôn dân bị mắc lừa, nhưng ta thật sự không có ác ý, nếu như ông không tin, không ngại đánh cuộc một lần, xem đợt thú triều tiếp theo có tới như ta nói không, dù sao ông cũng không có tổn thất gì, không phải sao?”
Hình như lão nhân không nghe lọt tai, hừ một tiếng rồi quay người rời đi.
Lão nông đi tới an ủi: “Công tử, ngài chớ để ý, Ông Công là lão nhân có tư lịch già nhất thôn chúng ta, tính hình hơi cố chấp, nếu như ông ấy còn không nghĩ thấu, đến lúc đó chúng ta lại đi khuyên nhủ một chút.”
Du Tiểu Mặc cười gật gật đầu.
Một canh giờ tiếp theo, lại có hai mươi ba mươi gia đình chạy tới thương lượng với Du Tiểu Mặc, chỉ là túi trữ vật của hắn sắp cạn kiệt rồi.
* Thần côn: chỉ những người chuyên dùng thần linh để lừa đảo người khác
CHƯƠNG 484: CƯỚP SẮC
Thường thì Du Tiểu Mặc không có thói quen mua túi trữ vật, sở dĩ hắn có nhiều như vậy đều là vì trước kia hắn giao dịch với người ta còn tồn lại, cho tới bây giờ hắn không biết có một ngày mình sẽ cần túi trữ vật đến thế.
Nhìn thấy các thôn dân mong đợi được sở hữu túi trữ vật, cuối cùng Du Tiểu Mặc quyết định phải tới thành Tinh La một chuyến, dù sao cả đi cả về chỉ hết hai canh giờ, có thể trở lại trong ngày.
Nói một tiếng với hai người, Du Tiểu Mặc bắt đầu xuất phát.
Đôi vợ chồng già thấy hắn chu đáo như vậy, quyết định đi thuyết phục mấy gia đình khá cố chấp giúp hắn.
Sau khi rời khỏi thôn Hồ, Du Tiểu Mặc bảo Miêu Cầu huyễn hóa thành khuôn mặt khác, xác định không có sơ hở mới gấp rút đi tới thành Tinh La.
Thời gian đi đường còn nhanh hơn hắn dự liệu mười lăm phút, có điều thời điểm chạy đến bên ngoài thành Tinh La, hắn đã thở hổn hển rồi.
Thành Tinh La rất lớn, là một trong những cửa khẩu đi tới thành Xích Huyết.
Với tư cách là tòa thành trì lớn nhất Nam Lục, sự phồn vinh của thành Tinh La làm cho người ta khó mà tưởng tượng được, chỉ riêng cửa thành đã có rất nhiều lối vào, bằng không thì chỉ đợi xếp hàng vào thành cũng đã lãng phí nửa canh giờ.
Sau khi đóng phí vào thành, Du Tiểu Mặc nhanh chóng tìm được cửa hàng bán túi trữ vật, thoạt nhìn thì có vẻ là hiệu bán vải, nếu không phải nhờ người chỉ đường, hắn còn tưởng chỉ cửa hàng linh thảo mới có bán.
Khách hàng trong hiệu vải toàn là phụ nữ, lác đác có một vài nam nhân đi cùng.
Các bà các cô đang líu ríu bàn tán xem mảnh vải nào đẹp, tiểu nhị trong tiệm loay hoay chân không chạm đất.
Du Tiểu Mặc thấy không ai chú ý đến mình, đành phải đi tìm chưởng quầy, đại khái là lần đầu tiên chưởng quầy gặp khách hàng muốn mua hơn một trăm cái túi trữ vật, không khỏi nhìn hắn thêm vài lần.
“Khách quan, ngài muốn túi trữ vật có không gian bao nhiêu, ở đây chúng ta có ba loại, hai trăm mét vuông, bốn trăm mét vuông và sáu trăm mét vuông.”
Du Tiểu Mặc suy tư nói: “Cho ta hai trăm chiếc loại hai trăm mét vuông là được.” Đồ đạc của các thôn dân không nhiều, hai trăm mét vuông là đủ để họ dùng rồi.
Chưởng quầy lập tức tính toán: “Một túi là năm linh tinh, hai trăm là một ngàn linh tinh.”
Những nơi như tiệm vải của họ, một vụ giao dịch lớn nhất cũng chỉ vài chục đến vài trăm linh tinh, giao dịch một lần lên tới một ngàn linh tinh thật là hiếm thấy.
Chưởng quầy còn tặng cho Du Tiểu Mặc một cái túi trữ vật bốn trăm mét vuông.
Du Tiểu Mặc dứt khoát thanh toán linh tinh, cầm túi trữ vật rời khỏi hiệu vải.
Phải biết, vụ mua bán lớn của hắn đã bị người phía ngoài nhìn rõ, đợi sau khi hắn rời đi, có hai người ngay lập tức theo sau.
Chưởng quầy tình cờ thấy cảnh này, nhưng lão không tìm người nhắc nhở Du Tiểu Mặc, mấy chuyện thế này chỉ có thể tự cầu đa phúc.
Vừa đi vài mét, Du Tiểu Mặc đã phát hiện hắn bị theo dõi.
Hắn suýt thì tưởng thân phận mình bại lộ, nhưng lại phát hiện thực lực của mấy kẻ theo dõi không cao, nếu như phát hiện thân phận của hắn, làm sao lại phái mấy tên yếu như vậy.
Du Tiểu Mặc không để ý tới, tăng tốc chạy ra khỏi thành.
Tuy hai kẻ theo dõi hắn yếu, nhưng tốc độ lại không tệ, chạy mãi mà không cắt đuôi được, còn theo sát hắn tới tận cửa thành.
Du Tiểu Mặc âm thầm liếc nhìn chúng, phát hiện người theo dõi hắn là hai nam nhân một cao một thấp, xem ra hắn thật sự mang bộ dạng dễ bắt nạt đây mà.
Sau khi ra khỏi thành, Du Tiểu Mặc thả chậm bước chân.
Quả nhiên hai tên kia đuổi theo thật, tên cao chìa cái vẻ mặt bỉ ổi ra, mở miệng nói: “Ăn cướp đây, cởi đồ ra.”
Du Tiểu Mặc ngớ người: “Sao ăn cướp lại phải cởi đồ?”
Tên cao mắng: “Bởi vì chúng ta muốn cướp tiền và cướp sắc.”
Du Tiểu Mặc bị sét đánh tới mức trong cháy ngoài mềm, siết chặt nắm đấm, cái mẹ gì đấy, nhìn hắn giống nữ nhân lắm hả, còn đòi cướp sắc, đầu bị lừa đá rồi à, không thấy hắn là đàn ông sao?
“Ngươi nói lại lần nữa, muốn cướp cái gì?”
Tên cao làm ra vẻ ‘ngươi thật phiền’.
Tên lùn đột nhiên kéo gã xuống.
Tên còn đang định hỏi, một bóng đen đột nhiên vọt tới trước mặt chúng, sau đó một cái chân xuất hiện hung hăng đá trúng cằm gã, tên cao bay lên rồi rơi tự do, ‘RẮC’, có vẻ xương cột sống đã gãy rồi.
Tên lùn sợ tới mức chân run lẩy bẩy, thấy Du Tiểu Mặc đi về phía mình, lập tức dùng sức bổ nhào về phía đồng bọn, giả chết!
Du Tiểu Mặc bị phản ứng của người này chọc cười, cuối cùng cũng bớt giận, vỗ vỗ bụi trên vạt áo, quay người rời đi. Đợi đến lúc hắn tới được thôn Hồ, đã có rất nhiều thôn dân đào xong linh thảo, đang đứng cạnh nhà đôi vợ chồng già đợi hắn, thấy hắn về, cả một đám người không nén nổi sự vui mừng, thực ra họ có chút lo lắng Du Tiểu Mặc sẽ một đi không trở lại.
Đa số hộ gia đình ở thôn Hồ chỉ có một mẫu đất, chỉ mười hộ có hai mẫu đất, những người này tới khá trễ, bởi vì phải phí không ít thời gian để đào linh thảo.
Cũng chỉ có những nhà này mới trồng linh thảo cao cấp trong ruộng trồng linh thảo cấp bốn năm, bởi vì họ không đào được, cho nên những linh thảo trên cấp bốn đều để lại cho người Thanh Phong Môn tự đào.
Cân nhắc đến tình huống này, Du Tiểu Mặc liền bảo họ tính xem trong ruộng có bao nhiêu linh thảo, bằng không thì đợi họ đào xong chẳng biết đến bao giờ.
Làm thế này dễ hơn nhiều, một vài thôn dân đang lo lắng nghe nói vậy, suýt nữa đã nhảy lên vì vui mừng.
Mãi cho tới thời điểm mặt trời sắp xuống núi, hơn hai trăm hộ gia đình của thôn Hồ ngoại trừ Ông Công đã bán hết linh thảo và ruộng, vui vẻ trở về nhà, đã vững tin chỉ trong mấy ngày nữa bọn họ sẽ rời khỏi nơi này.
Buổi chiều, đôi vợ chồng già còn nói với hắn, rất nhiều thôn dân đang hưng phấn bàn tán xem nên dọn tới thôn nào, hiện tại bọn họ đã có tiền, dù không làm gì vài năm cũng không sợ chết đói.
Nghĩ vậy, trong lòng Du Tiểu Mặc nhẹ như rút được gánh nặng.
Bây giờ chỉ còn mỗi Ông Công ngoan cố kia thôi, rốt cuộc phải thuyết phục lão như thế nào đây, đối phó với mấy lão đầu ngoan cố thế này, hắn chẳng có cách nào hết.
Kiếp trước, ông nội cực kỳ cưng chiều hắn, bạn của ông cũng rất quan tâm đến hắn, căn bản là hắn không có cơ hội gặp phải mấy lão đầu ngoan cố như thế này.
Đúng lúc này, lão nông gõ cửa đi vào, “Công tử, ta muốn nói với ngài một chuyện, có lẽ, sẽ giúp ích cho ngài.”
Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhướn mày, chẳng lẽ trên người Ông Công ngoan cố này còn có cố sự gì hả?
Đúng là có thật.
Gia đình Ông Công vốn là một gia đình lớn ở thôn Hồ này, con cháu đầy đàn, Ông Công là một lão nhân có phúc khí, nhưng sau khi Thanh Phong Môn xuất hiện, hai người con trai của lão vì bất mãn với sự bá đạo của Thanh Phong Môn, kết quả là cả nhà đều bị sát hại tàn nhẫn, hôm ấy Ông Công có việc phải ra ngoài, cho nên tránh được một kiếp.
Từ đó về sau, tính tình Ông Công càng ngày càng trở nên cổ quái, lão từng thề vĩnh viễn phải canh giữ ở thôn Hồ này, lão muốn tận mắt nhìn thấy Thanh Phong Môn bị báo ứng.
Ông Công đã hơn trăm tuổi, so với người thường số tuổi thọ này đã rất cao, nghe nói bởi vì lúc còn trẻ lão từng ăn nhầm một cây linh thảo, may mắn được cao nhân cứu giúp mới sống sót, về sau thân thể lão vẫn khỏe mạnh cho tới giờ.
Nghe xong, Du Tiểu Mặc phát hiện mình muốn thuyết phục Ông Công rời khỏi nơi này còn khó hơn lên trời.
Nhưng giờ hắn đổi ý rồi, Ông Công đã không muốn đi, thì cứ để lão ở lại, dù sao thú triều không tới nhanh như vậy.
Nghĩ xong, Du Tiểu Mặc lại vào thạch động trên vách núi tiếp tục đào số linh thảo còn dư lại, đợi lúc hắn trở về, người trong thôn đã dọn đi một phần ba.
Ngày thứ ba lại có một nhóm người nữa rời khỏi.
Ngày thứ đi, đôi vợ chồng già cũng đi, để lại gian phòng cho Du Tiểu Mặc.
Ngày thứ năm, nhóm người cuối cùng cũng dọn đi rồi, thôn Hồ trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại hai người là Du Tiểu Mặc và Ông Công.
Ông Công đã rất già, không có năng lực sinh tồn, thôn dân liền để lại chút lương thực cho Ông Công, căn hầm nhà lão tràn đầy, đủ để lão vui chơi nhiều năm.
Du Tiểu Mặc xem qua những đã ăn kia, hơi nghi ngời liệu lão nhân này có thể cắn nổi hay không, nghĩ nghĩ, hắn liền để lại cho Ông Công chút linh quả.
Trong không gian của hắn có rất nhiều đồ ăn tích lũy từ trước kia vẫn chưa kịp ăn hết, đa số là món chay, thích hợp với Ông Công.
Ngay từ đầu Ông Công không nhận, đồ thôn dân để lại lão nhận, nhưng Du Tiểu Mặc chỉ là người xa lạ, lão không vô duyên vô cớ nhận bố thí từ người lạ.
Du Tiểu Mặc nói với lão một câu —— Ăn những thứ này mới sống lâu hơn được.
Sau đó Ông Công ngoan ngoãn ăn hết, linh quả giúp cơ thể thư giãn, kéo dài tuổi thọ, ăn một trái là không cần ăn cơm một ngày, sau khi phát hiện chuyện này, ông công chưa từng trì hoãn.
Lão nhân này rất quý trùng sinh mạng, lão nhất định phải sống tới ngày nhìn thấy Thanh Phong Môn gặp báo ứng.
Có một lần, Du Tiểu Mặc quên đưa linh quả cho lão, lão nhân gia cũng không mở miệng, nhưng lão cứ đi qua đi lại bên ngoài phòng hắn, bởi vì khắp thôn đều là phòng trống, lão nhân chuyển thẳng tới bên cạnh nơi hắn ở, mỗi ngày đi qua đi lại.
Du Tiểu Mặc phục lão lắm, hắn cũng không muốn bị lão nhân phát hiện ra bí mật của thạch động, vì vậy dùng túi trữ vật bỏ một ít linh quả vào cho lão.
Tốn mất năm ngày, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng đào hết linh thảo trong động, hắn tới tìm Ông Công nghe ngóng, mỗi năm lại có một lần thú triều, còn một tháng nữa mới tới thú triều năm nay, nói cách khác, thôn Hồ vẫn an toàn trong vòng một tháng sau.
Đào xong linh thảo Du Tiểu Mặc muốn đi luôn cho rồi, nhưng lại không thể bỏ mặc Ông Công.
Đang phiền muộn, người của Thanh Phong Môn đã tìm tới.
CHƯƠNG 485: NHÌN NGƯỜI KHÔNG THỂ XEM BỀ NGOÀI
Những năm qua, người của Thanh Phong Môn luôn đến vào thời điểm linh thảo cấp ba thành thục, cụ thể là hai tháng sau, nhưng năm nay lại tới trước hai tháng.
Du Tiểu Mặc hơi bất ngờ.
Ông Công nhìn thấy đám người kia, rất kích động, tuy không biết lão nhân đang nghĩ gì trong đôi mắt đang nheo lại thành một đường kẻ ấy, nhưng Du Tiểu Mặc cảm thấy có sát khí đâu đây.
Đối với thôn Hồ chỉ còn lại đúng hai người, Thanh Phong Môn tỏ vẻ rất kinh ngạc.
Ngay từ đầu chúng tưởng do thôn dân nghe được tin tức chúng tới sớm nên mới đào tẩu, nhưng nhìn thấy linh thảo vẫn còn trong ruộng, chúng càng cảm thấy kỳ quái hơn.
Thôn Hồ còn dư lại hai trăm hộ, mỗi hộ đều bị thu dọn cực kỳ sạch sẽ, với động tác của người thường, nếu không chuẩn bị từ sớm thì sao mà nhanh vậy được, mà quyết định tới sớm của chúng được ban xuống từ hôm qua.
Nhưng sự nghi ngờ này chỉ thoáng qua mà thôi, đám người được phái đến thu thập linh thảo lập tức bị những ruộng linh thảo xanh mơn mởn kia hấp dẫn.
Người của thôn Hồ đi thì tốt, chúng chỉ cần đem linh thảo về báo cáo kết quả, còn chẳng tốn một xu.
Thôn Hồ là thôn của người bình thường, đối phó với mấy kẻ phàm nhân không có chút vũ lực nào, chẳng cần phái bao nhiêu người, cho nên lần này chỉ có năm người đến, trong đó có một tên là đan sư cấp thấp.
Bởi vì trong thôn không có ai, cho nên lần này chúng đành phải tự đào linh thảo.
Tục ngữ nói, không làm việc sao biết được công việc vất vả thế nào, rốt cục thì đám người của Thanh Phong Môn cũng được cảm nhận.
Đào khoảng nửa canh giờ, cơn giận của chúng đã dâng lên tới tận đỉnh đầu.
Ngoại trừ tên đan sư kia có sức mạnh linh hồn nên thoải mái, thì những tên khác đào linh thảo tới đau lưng, mồ hôi đầm đìa, trong miệng không ngừng chửi bới các thôn dân dám bỏ trốn.
Du Tiểu Mặc và Ông Công ngồi trong phòng nghe rõ âm thanh của chúng.
Ông Công nhìn qua cửa sổ thấy linh thảo trong ruộng dần dần bị chúng đào đi, quay đầu nhìn về phía Du Tiểu Mặc: “Ngươi không đi ngăn cản chúng sao? Đó là thứ ngươi tốn linh tinh để mua, cứ để chúng đào như vậy, không thấy tức giận hả?”
Du Tiểu Mặc cười một tiếng, “Không sao hết!”
Ông Công nhìn hắn vài giây, đột nhiên nói: “Ta biết rồi, ngay từ đầu mục đích của ngươi đã không phải là đám linh thảo này, ngươi chỉ lấy cớ thôi, đúng không?”
Du Tiểu Mặc vui vẻ nhếch miệng, hắn không có ý giấu diếm, nếu không đã chẳng ngồi đây không ra mặt.
“Đúng vậy, thực ra mục đích của ta là để các thôn dân rời khỏi nơi này.”
“Vì sao?” Ông Công dùng ánh mắt sáng quắc nhìn hắn.
Du Tiểu Mặc bình tĩnh đáp: “Chẳng phải ông đã thấy rồi sao?”
Ông Công lắc đầu, “Ngươi không liên quan gì tới thôn Hồ, sao có thể làm những việc này chỉ gì giúp đỡ thôn dân, chắc chắn ngươi đang có mục đích khác, đúng không?”
Du Tiểu Mặc cười nhưng không nói.
Ông Công biết mình đoán đúng, tiếng tra hỏi hóa thành âm thanh than nhẹ, “Mặc kệ ngươi có mục đích gì, nhưng sự thật là ngươi đã giúp đỡ người thôn Hồ, nếu hôm nay vẫn chưa đào xong linh thảo, họ sẽ lại bị đám người của Thanh Phong Môn đánh chửi, ta thay mặt họ cảm tạ ngươi.”
“Ông Công, ông không cần cảm tạ ta, ông cứ coi như chúng ta làm vì lợi ích riêng là tốt rồi, không cần để trong lòng.” Du Tiểu Mặc nói.
Ông Công há hốc mồm, cửa phòng ốc truyền đến tiếng vang, như bị gió thổi qua, nhưng chưa đầy một giây, một tiếng “RẦM” vang lên chát chúa, cửa bị đạp bay, tiếng nói truyền vào.
“Vương ca, nơi này có người.”
Nghe nói thế, đám người đang đào linh thảo lập tức bỏ việc chạy tới, Vương ca chính là tên cầm đầu, nhưng cũng chỉ là lính tôm tướng cua của Thanh Phong Môn mà thôi, chậc chậc, Du Tiểu Mặc không đành lòng nhìn thẳng luôn.
Vương ca đi tới, nhìn thấy một già một trẻ bên trong, gã nhận ra Ông Công, bởi vì gã chính là kẻ phụ trách việc thu linh thảo ở thôn Hồ, còn Du Tiểu Mặc thì lạ hoắc, nhưng gã không biết rõ tất cả thôn dân ở đây, liền cho rằng hắn cũng vậy.
“Hóa ra còn có kẻ đang trốn, nói cho gia biết, đám thôn dân kia chạy đâu rồi?”
Vương ca đá ngã cái ghế gần nhất, một chân đạp lên thành ghế, thái độ hung tàn dữ dội. Hàng năm chúng lấy được thôn Hồ vài chục vạn cây linh thảo, tuy số lượng không nhiều, nhưng cũng có thu nhập thêm, nếu như thôn dân chạy hết, đợi lấy hết đám linh thảo này, sang năm làm gì có ai trồng nữa.
Thanh Phong Môn đã xem hết những thôn trang xung quanh, chỉ có đất của thôn Hồ mới phù hợp để trồng linh thảo.
Ông Công hừ lạnh một tiếng, không thèm trả lời.
Vương ca không có ý định hỏi lão già này, mỗi lần nhìn thấy bọn chúng cứ như đang nhìn kẻ thù giết cha, gã cũng biết chuyện của lão già, nhưng kẻ đến thu linh thảo mười năm trước không phải gã, mà là lão đại cấp trên của gã, về sau lão đại được đề bạt lên chức, gã mới nhận công việc này.
Vương ca nhìn khuôn mặt xa lạ của Du Tiểu Mặc, “Tiểu tử, hỏi ngươi đấy, thành thật trả lời cho gia, nếu nói dối nửa câu, ta sẽ làm ngươi sống không bằng chết.”
Du Tiểu Mặc đảo mắt một vòng, “Vương ca hả, xin lỗi nha, ta không biết.”
Vương ca rút đao ra, nện vào trên bàn, “Bây giờ thì biết chưa.”
Du Tiểu Mặc ra vẻ hết hồn: “Không ai nói cho ta, làm sao mà ta biết được.”
“Xem ra không muốn uống rượu mời mà thích rượu phạt đây!” Vương ca cầm đao, ánh mắt lóe lên tia hung mãnh, cười âm tàn.
Ông Công lập tức trốn sau lưng Du Tiểu Mặc.
Lần đầu tiên Du Tiểu Mặc được người ta ‘cầu bảo vệ’ đó, trong lòng giật mình ghê lắm, phải biết từ trước đến nay toàn hắn đi cầu người ta bảo vệ không à.
Ông Công cho là hắn mất hứng, khẽ nói: “Sao, một tiểu tử tứ chi kiện toàn như ngươi không nên bảo hộ một lão già tay trói gà không chặt như ta sao?”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, ngài còn đi như bay được cơ mà.
“Ô, Vương ca, người này còn muốn ra tay với chúng ta kìa, xem ra không dạy cho hắn một bài học, hắn còn tưởng chúng ta vô dụng.” Thủ hạ của Vương ca lập tức cười lớn rất quái gở, nói tiếp: “Vương ca, mấy thứ yếu thế này cứ giao cho bọn em thu thập là được, hai ba lượt là xử xong ngay ấy mà.”
Vương ca lạnh nhạt nói: “Được, nhưng không thể đánh chết.”
Thủ hạ lập tức vỗ ngực cam đoan.
Kết quả là gã bị Du Tiểu Mặc xử xong ba hai lượt, đầu còn đang bị chân hắn dẫm lên.
Khí thế này, rõ ràng thực lực của đối phương còn cao hơn chúng, Vương ca vừa sợ hãi vừa lo lắng, nhưng dù gì chúng cũng là người của Thanh Phong Môn, gã không tin tên này dám đối nghịch với Thanh Phong Môn.
“Ngươi là ai?”
Du Tiểu Mặc ngẩng đầu ưỡn ngực, “Người qua đường.”
Vương ca liếc mắt ra cửa, nói: “Ngươi biết kết cục của kẻ dám đối nghịch với Thanh Phong Môn không?”
Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Không biết, nhưng ta biết nếu ngươi còn lui về sau, ta sẽ cho ngươi biết kết cục của kẻ dám đối nghịch với ta, bây giờ ngươi nên cân nhắc có nên tiếp tục lui về phía sau hay là nên đứng tại chỗ.”
Bước chân đang lui dần của Vương ca ngừng lại, hung tợn nhìn chằm chằm vào hắn: “Ngươi muốn thế nào?”
Du Tiểu Mặc nhìn về phía Ông Công, “Ông Công, ông bảo nên xử lý gã thế nào đây?”
Ông Công nhìn chằm chằm vào Vương ca một lúc lâu, đột nhiên quay đầu qua một bên, “Do ngươi bắt, ngươi muốn xử lý thế nào là chuyện của ngươi.”
Du Tiểu Mặc sờ mũi một cái, “Vậy, giết chúng đi thì sao?”
Ông Công trợn tròn mắt.
Nghe hắn nói vậy, Vương ca đột nhiên nhảy dựng lên, hét lớn một tiếng rồi rút đao ra, dùng tư thế liều mạng xông về phía Du Tiểu Mặc, “Lão tử liều mạng với ngươi.”
Tâm lý kém quá!
Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng biết vì sao lần nào Lăng Tiêu cũng thích nói câu này với hắn, cảm giác thật vi diệu, nhưng thực lực của Vương ca cũng chỉ cỡ Nguyệt cảnh, đánh bại gã chẳng có chút cảm giác thành tựu nào.
Du Tiểu Mặc đang giải quyết Vương ca nhanh gọn không chú ý tới, ánh mắt Ông Công nhìn hắn còn sáng hơn lúc trước, đợi Du Tiểu Mặc quay đầu lại, lão đã nhìn qua chỗ khác như không có chuyện gì xảy ra.
Du Tiểu Mặc giải quyết luôn cả ba tên bên ngoài, sau đó nhốt cả đám vào một phòng, tất cả đều bị hắn đập cho bất tỉnh.
Tuy ngoài miệng nói muốn giết chúng, nhưng hắn không muốn giết người vô duyên vô cớ, hơn nữa còn giết kẻ yếu hơn hắn nhiều như vậy. Du Tiểu Mặc bảo Ông Công chờ hắn một lát, sau đó chạy về phòng đôi vợ chồng già xách theo Thôn Kim thú và Kim Sí trùng, bởi vì cứ tới gần thạch động là chúng lại có dấu hiệu mất kiểm soát, cho nên hắn để mấy đứa lại trong phòng.
Đợi hắn quay về nơi Ông Công ở, mùi máu tươi xộc thẳng ra ngoài.
Hắn với đi vào, đã thấy Ông Công giơ cái gậy trong tay lên thật cao, sau đó đập mạnh vào đầu Vương ca, máu bắn tung tóe.
Du Tiểu Mặc cảm giác tam quan của hắn sắp nổ tung rồi.
Một lão nhân tuổi già tóc bạc trắng mà lại giết người không chớp mắt, còn đập thẳng vào đầu, nếu không phải lão không có sức, chắc đầu tên kia phải nát bấy như dưa hấu rồi.
Phải có bao nhiêu thù hận mới làm được việc này!
Ông Công thấy hắn trở về, yên lặng lau máu trên gậy, tập tễnh bước đi
, thoạt nhìn vô cùng cô đơn và đáng thương.
Này, ông già, bây giờ mới giả bộ đáng thương có phải đã quá muộn rồi không hả?
Du Tiểu Mặc nhìn thảm trạng của năm người, kỳ lạ là hắn chẳng có chút cảm giác gì, chép miệng tắc lưỡi, quả nhiên, hắn đã bị Lăng Tiêu làm hư rồi.
Đóng cửa lại, Du Tiểu Mặc đi ra khỏi phòng.