CHƯƠNG 506: MÓN ĐỒ KINH HỈ
Cuối cùng thì giao dịch hội Trung Đình cũng bước vào giai đoạn cao trào.
Trình Hà bước lên tự tay lật miếng vải đen phủ lên vật phẩm thứ nhất, miếng vải bị lấy xuống, phía trên giá là một quyển trục có hoa văn xanh lam.
Suy nghĩ lóe lên trong đầu mọi người là công pháp và kỹ pháp, nếu là thật, rất có thể là công pháp hoặc kỹ pháp cao cấp, đám đông lập tức kích động.
Trình Hà cầm lấy quyển trục, như thể đoán được suy nghĩ trong đầu mọi người, cười nhạt một tiếng: “Có lẽ các vị cho rằng đây là công pháp và kỹ pháp, nhưng thật tiếc như phải nói cho các vị, quyển trục này không phải là công pháp và cũng chẳng phải là kỹ pháp, nhưng ta có thể cam đoan, giá trị của nó không kém công pháp đỉnh cấp bao nhiêu…”
Trình Hà dừng một chút, ánh mắt đảo qua mấy vị đan sư có danh vọng đang đứng đây, chậm rãi nói: “Bởi vì nó là đơn thuốc thải đan nhất phẩm.”
Nghe được câu này, mọi người không tự chủ được mà hít một hơi.
Dù giàu mạnh như Đan Sư Công Hội hay Ngự Thú Công hội cũng không đem đơn thuốc ra đấu giá, dù là đơn thuốc cấp mười cũng thế, chớ nói tới đơn thuốc thải đan, đây chính là vật vô giá, số lượng còn ít ỏi hơn công pháp cao cấp.
Vừa nghĩ tới đó, không ít đan sư lộ ra ánh mắt kiên định.
Trong đám đông ở đây có cả người của Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công hội, sớm biết hôm nay sẽ có một đơn thuốc thải đan nhất phẩm xuất hiện, bọn họ đã bắt đầu xoa tay.
Căn cứ vào tình hình trước giờ, chỉ cần là món đồ mà Đan Sư Công Hội hay Ngự Thú Công hội muốn, cuối cùng nó sẽ rơi vào tay họ, những đan sư khác không có thông tin, nếu có cũng không giàu như họ, cho nên chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Trình Hà nhìn thấy đa số đã lộ ra nét mặt thèm thuồng, một số đan sư lại mang ánh mắt bất đắc dĩ, biết rõ bọn họ đã bỏ cuộc, tình huống này thường xuyên xảy ra, nhưng hình như một nay còn thêm hai đối thủ cạnh tranh có vẻ mạnh mẽ, nhớ đến đây, Trình Hà nhìn thoáng qua Du Tiểu Mặc và Vân thiếu.
“Đơn thuốc này là một loại thải đan có tên Càn Khôn đan, càn khôn đại biểu cho thiên địa và âm đương, cho nên còn có tên là Âm Dương đan, nó có thể khiến người ta kích phát năng lực tiềm ẩn lúc gặp nguy hiểm, sau đó còn có thể lên cấp, tương đương với thêm một cái mạng, trong số các loại thải đan nhất phẩm, Càn Khôn đan có thể tính là linh đan thượng đẳng.”
Nghe Trình Hà chậm rãi giới thiệu, Du Tiểu Mặc thề, hắn nghe được tiếng nuốt nước miếng của rất nhiều người.
Nhưng cũng khó trách, giá trị của Càn Khôn đan cao hơn thải đan bình thường nhiều, có thể kích phát tiềm lực, còn có thể lên cấp, đúng là một hòn đá ném trúng hai con chim.
“Trình trưởng lão, chủ nhân của đơn thuốc có yêu cầu gì?” Lôi lão của Đan Sư Công Hội đi tới, người này chính là sư phụ của Cửu Dạ, địa vị trong Đan Sư Công Hội khá cao, rất nhiều người nhìn thấy ông ta đều phải cung kính hô một tiếng Lôi trưởng lão, lúc này, ông ta có vẻ quyết tâm giành lấy đơn thuốc Càn Khôn đan.
“Ha ha!”
Một tiếng cười lớn truyền tới từ đám đông, mọi người nhìn về phía âm thanh, phát hiện người đang cười là một lão giả râu màu hoa râm, tóc trắng như tuyết, gương mặt tròn sáng như châu ngọc vẫn mang nụ cười tươi rói, rất có cảm giác như một lão ngoan đồng.
Người này là đối thủ một mất một còn của Lôi lão, sư phụ của Kiều Vô Tinh - Thân lão, mục đích của người này cũng giống với Lôi lão, thấy Lôi lão nhìn qua, nụ cười trên mặt sâu hơn.
“Ông cười cái gì?” Lôi lão khó chịu.
“Ông còn quan tâm ta cười gì cơ à.” Thân lão nhướn mày.
Vừa lên tiếng đã sặc mùi thuốc súng, đúng là oan gia, về ân oán giữa hai người, Du Tiểu Mặc từng được Kiều Vô Tinh kể sơ qua.
Nghe nói rất lâu trước đây hai người này là bạn tốt, không biết tại sao, một người gia nhập Đan Sư Công Hội, một người gia nhập Ngự Thú Công hội, có thể do ý kiến bất đồng, về sau cứ gặp nhau là lại đấu võ miệng.
Có vẻ Trình Hà cũng đoán được tình huống này, bình tĩnh nói: “Chủ nhân của đơn thuốc chỉ có một yêu cầu, người nọ muốn một viên thải đan nhất phẩm và một viên thải đan nhị phẩm.”
Vừa nói dứt lời, hai lão đầu đã trở nên yên tĩnh.
So với vẻ mặt ngạc nhiên của người khác, nét mặt của họ khá tự nhiên, đây là chỗ tốt của việc đi cửa sau, biết trước còn có thể chuẩn bị.
Du Tiểu Mặc nghe xong yêu cầu này là biết mình phải bó tay rồi.
Giờ hắn còn chẳng luyện được thải đan nhất phẩm nữa là nhị phẩm.
Sớm biết nơi này sẽ xuất hiện đơn thuốc Càn Khôn đan, hắn sẽ điên cuồng tăng thực lực, phải biết bây giờ trên người hắn chẳng có lấy một đơn thuốc thải đan nào hết, đủ để thấy đơn thuốc Càn Khôn đan hấp dẫn hắn đến nhường nào, vậy mà giờ chỉ có thể giương mắt nhìn.
Du Tiểu Mặc theo bản năng bỏ qua việc dù hắn có lên cấp, nhưng không có đơn thuốc thì hắn vẫn không luyện được viên thải đan nào, lúc này hắn đang chìm vào buồn phiền vô hạn.
Lăng Tiêu thấy Du Tiểu Mặc bày ra vẻ mặt thất lạc, trong mắt lóe lên một vệt sáng.
Phía bên kia, Vân thiếu vốn cũng mang vẻ mặt nhất định phải có được, lúc này như ăn phải ruồi, trong tay hắn có một viên thải đan nhất phẩm, nhưng còn nhị phẩm thì…
“Vị Trình trưởng lão này, xin hỏi có thể dùng vật khác để thay thế thải đan nhị phẩm không?” Vân thiếu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không cam lòng đi tới hỏi, dù hắn biết hy vọng rất mong manh.
Không ngoài dự liệu, Trình Hà lắc đầu, “Không thể, chủ nhân của đơn thuốc chỉ cần hai viên thải đan nhất và nhị phẩm.”
Vân thiếu mang biểu lộ âm u khó đoán lui về, bực bội đong đưa chiếc quạt trong tay, trơ mắt nhìn đơn thuốc thải đan bay đi ngay trước mắt hắn, tuy suy nghĩ thì khác nhưng cảm nhận lại giống Du Tiểu Mặc đến kì diệu.
Quả nhiên, sau đó là cuộc cạnh tranh của Lôi lão đầu và Thân lão đầu.
Khi bọn họ đồng thời cùng lấy ra hai viên thải đan nhị phẩm, chỉ có thể xem tỉ lệ của linh đan để phán đoán ai hơi ai, bởi vì họ lấy ra cùng một loại thải đan.
Lần đầu tiên gặp phải tình huống này, Trình Hà cũng khó xử, nàng đành mời vị giám định sư tốt nhất của giao dịch hội ra, sau khi đối phương kiểm nghiệm, kết quả cho ra lại là không chênh lệch là mấy, thật khó xử.
Chủ nhân đơn thuốc cũng không biết làm thế nào cho phải, bởi vì chọn ai cũng sẽ đắc tội người còn lại, quá lỗ!
Lôi Long và Thân lão đầu biết không thể kéo dài thêm, sau khi thương lượng, cuối cùng quyết định để Thân lão đầu mua đơn thuốc Càn Khôn đan.
Du Tiểu Mặc thấy mà kinh ngạc quá chừng, “Không phải bọn họ là đối thủ hả, sao sư phụ của Cửu Dạ lại nhường đơn thuốc cho sư phụ của Kiều Vô Tinh?”
“Chắc là chuẩn bị chia xẻ đây.” Lăng Tiêu thả nhiên nói.
“Đối thủ một mất một còn mà lại muốn chia xẻ một đơn thuốc?” Du Tiểu Mặc khiếp sợ thốt lên, lúc trước nghe Kiều Vô Tinh hình dung cảnh tượng hai người đứng cùng một chỗ, phải nói là tia lửa bắn tung tóe.
“Đừng quên, lúc trước hai người này là bạn thân, có lẽ chỉ là giận dỗi.” Lăng Tiêu nở một nụ cười giả tạo.
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, sao lại cảm giác tình bạn thuần khiết bị y nói trở nên ác ý dễ sợ vậy hả, như có thêm thứ gì nữa, do hắn ảo tưởng đúng không? Đúng thế rồi!
Vật phẩm thứ hai là một bản công pháp đỉnh cấp.
Du Tiểu Mặc không có hứng thú, Phất Liễu U Điển mà hắn đang tu luyện đã là công pháp đỉnh cấp rồi, nhưng điều khiến hắn bất ngờ là giao dịch hội Trung Đình lại có nhiều vật phẩm quý giá thế này, hắn cảm giác mình càng chờ mong được nhìn thấy vật phẩm cuối cùng hơn.
Nhưng có một việc vượt qua dự liệu của Du Tiểu Mặc, cứ tưởng Vân thiếu kia sẽ tham dự cạnh tranh, không ngờ hắn không thèm nhúc nhích, như thể hoàn toàn không có hứng thú với quyển công pháp đỉnh cấp này.
Cuối cùng công pháp đỉnh cấp rơi vào tay Lôi Long, bởi vì ông ta ném ra hai viên thải đan chưa có cơ hội dùng kia, vốn chỉ có Thân lão đầu mới đủ khả năng tranh cao thấp, nhưng người nọ lại không thèm ra tay.
Trình Hà cười bảo người ta mang vật phẩm cuối cùng lên, đám đông vốn đang thảo luận nhiệt liệt lập tức im lặng, cả đám đều nhìn chằm chằm vào món đồ bị phủ vải đen kia.
“Kế tiếp là vật phẩm cuối cùng.” Trình Hà nhận lấy khay, lúc tầm mắt của mọi người đều tập trung trên người nàng, Trình Hà mới đưa tay từ từ nhấc tấm vải đen lên, như đang cố ý nâng sự tò mò của mọi người tới đỉnh điểm.
Lúc miếng vải đen rơi xuống đất, tất cả nhìn chằm chằm vào đồ vật trên khay.
Đó là một hộp ngọc trong suốt, vuông vắn, được trạm trổ từ ôn ngọc, ôn ngọc là loại ngọc thượng đẳng, thích hợp nuôi dưỡng linh vật, ở bên trong có một tia sáng màu đỏ đang vui sướng nhúc nhích, như có linh hồn.
Loại vật này, Du Tiểu Mặc có thể thề, hắn đã gặp bốn lần rồi, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tiêu, quả nhiên, biểu lộ không thèm đếm xỉa của y đã trở nên nghiêm túc, đôi mắt tinh minh từ từ nheo lại.
Du Tiểu Mặc giật giật tay áo y, “Chẳng lẽ nó là nguyên tố chi tâm Hỏa?”
“Ừm.” Lăng Tiêu đáp.
Du Tiểu Mặc kiên định siết chặt nắm đấm, trong ánh mắt lóe tia lửa, “Anh yên tâm, em nhất định sẽ dùng hết vốn liếng để mua được nó.”
“À, không mua được cũng không sao.” Lăng Tiêu đột nhiên lên tiếng.
“Hở? Không phải anh muốn gom đủ năm loại nguyên tố chi tâm à, cơ hội tốt thế này, sao lại bỏ qua?” Du Tiểu Mặc ngẩng đầu.
Lăng Tiêu nhìn hắn một cái.
Du Tiểu Mặc có cảm giác mình đang bị khinh bỉ.
Lăng Tiêu nói: “Nếu nguyên tố chi tâm Hỏa này được đặt ở cuối cùng, giá trị của nó sẽ cao hơn hai thứ trước, em còn chẳng mua được công pháp hay đơn thuốc, có hy vọng mua được nguyên tố chi tâm không?”
Du Tiểu Mặc kìn nén bực bội, “Không thử sao biết được.”
“Em muốn thử cũng được, thử không thành công, chúng ta lại thương lượng phải làm sao để cướp được nguyên tố chi tâm.”
“…”
Hóa ra đại nhân ngài đã suy nghĩ làm sao để giật đồ của người ta rồi hả.
Người có ý muốn mua nguyên tố chi tâm không chỉ có bọn hắn, còn có Vân thiếu, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nó, Vân thiếu đã nhìn lom lom như thể muốn dán ánh mắt lên đó không bao giờ tách rời ấy, ánh lửa lóe ra từ cặp mắt ấy không hề thua kém Du Tiểu Mặc, hay cả hơi thở cũng gấp gáp hơn.
Trình Hà bắt đầu giới thiệu, “Đây là nguyên tố chi tâm Hỏa của Đan Sư Công Hội, ta không muốn nói nhiều về giá trị của nó, chắc các vị ở đây đều nghe nói qua, Đan Sư Công Hội chỉ có một yêu cầu, nếu chư vị ở đây có thể lấy ra được món đồ khiến Đan Sư Công Hội động tâm, sẽ là người sở hữu nó.”
Đan Sư Công Hội không thiếu linh đan, cho nên không thể dùng linh đan làm họ động tâm, trừ khi là thải đan ngũ phẩm hay lục phẩm gì đó còn có cơ may.
“Thiếu gia, nguyên tố chi tâm Hỏa này có tác dụng rất lớn đối với ngài, chúng ta nhất định phải giành được nó.” Lão giả tới gần Vân thiếu, nói như đinh chém sắt.
Vân thiếu hít sâu một hơi, “Bản thiếu gia biết rõ, nhưng chỉ sợ khó mà lấy ra được món đồ khiến Đan Sư Công Hội động tâm, thứ quý giá nhất mà ta có lúc này chỉ còn mỗi viên thải đan nhất phẩm này thôi.”
Lão giả nói: “Thiếu gia, ngài đã quên, ngài còn có tinh huyết mà trưởng lão ban thưởng, chắc chắn Đan Sư Công Hội sẽ động tâm.”
“Ông nói giọt tinh huyết kia?” Nét mặt Vân thiếu trở nên nghiêm túc, đó là thứ đồ mà hắn phải vất vả lắm mới đổi được, cứ để đó mãi không nỡ dùng, bây giờ bảo hắn lấy ra, hắn không lỡ.
“Thiếu gia, ngài chớ quên, nguyên tố chi tâm Hỏa có giá trị với ngài hơn giọt tinh huyết kia, còn nữa, ngài không muốn thua bởi người kia chứ, nếu để hắn vượt qua ngài, vị trí tộc trưởng sẽ rời khỏi tầm tay ngài đó, trước mắt, các vị trưởng lão đã coi hắn như bảo bối, ngài phải hành động mới được.” Lão giả tiếp tục khuyên can.
Vừa nói đến người kia, ánh mắt Vân thiếu cũng thay đổi.
Hán vĩnh viễn không thể quên được người kia – kẻ vừa xuất hiện đã cướp đi địa vị trong tộc của hắn. Văn lão nói phải, hắn không thể do dự thêm nữa.
“Ta hiểu rồi.”
Thời điểm hai người đối thoại, đã có mấy người tiến lên thương lượng với Trình Hà, nhưng không ai có thể khiến Trình Hà thỏa mãn, đành phải thất vọng lui về.
Trình Hà biết món đồ của họ không kém, nhưng nếu so sánh với nguyên tố chi tâm thì không chỉ một từ kém có thể hình dung, nhưng nàng không thất vọng, ánh mắt nhìn về phía Du Tiểu Mặc và Vân thiếu, hai người này vẫn chưa ra tay, nàng rất hứng thú xem cuối cùng họ sẽ lấy ra bảo bối gì.
Du Tiểu Mặc đang hào hứng, hắn đã quyết định được món đồ dùng để trao đổi, đang định đi qua nhưng vẫn chậm hơn Vân thiếu một bước.
Tên kia mang vẻ mặt đắc chí đi về phía Trình Hà, như thể nguyên tố chi tâm đã nằm trong tay hắn vậy đó.
CHƯƠNG 507: LĂNG TIÊU ĐỘC MIỆNG
Vân thiếu vừa bước ra, tầm mắt của mọi người đều tập trung trên người hắn, suy nghĩ của đám đông cũng giống Trình Hà, nếu như hắn và Du Tiểu Mặc không lấy ra nổi món đồ khiến Đan Sư Công Hội động tâm, vậy thì nguyên tố chi tâm Hỏa đành phải ở lại, tình huống này đã từng xảy ra, chỉ là có chút đáng tiếc.
Thật ra nguyên tố chi tâm hỏa là một loại bảo bối có thể so sánh ngang với thải đan tứ hay ngũ phẩm, nhưng nó có một khuyết điểm. Hỏa đại biểu cho sự hủy diệt, mà nó là một loại lửa còn dày đặc hơn cả Kỳ Lân Thần Hỏa, nếu có thể khiến năng lượng của nó trở nên dịu dàng ngoan ngoãn, nó sẽ thành vật đại bổ, ngược lại, nó sẽ biến thành một thứ cực kỳ cuồng bạo.
Chính vì vậy, người có thể chịu đựng được nguyên tố chi tâm Hỏa, chỉ có người trời sinh mẫn cảm với lửa, trong thân thể ẩn chứa năng lượng lửa, hoặc người có thể điều khiển lửa.
Có lẽ trong Đan Sư Công Hội sẽ có người quen thuộc với lửa, nhưng tuyệt đối không thể nào bằng những yêu thú có ngọn lửa bản mệnh kia, ví dụ như Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc, ngọn lửa bản mệnh của họ đều là loại lửa mạnh nhất, nếu họ được sở hữu nguyên tố chi tâm Hỏa thì chỉ có lợi chứ không có hại.
Vân thiếu bước đến trước mặt Trình Hà, trong ánh mắt dò xét của đám đông xung quanh, hắn lấy ra một cái bình ngọc, dưới đáy bình là một giọt chất lỏng có màu vàng đỏ, chậm rãi nói: “Đây là tinh huyết từ Phượng Hoàng đàn của Yêu Hoàng tộc chúng ta, ăn vào là có thể luyện hóa, không chỉ cải biến thể chất mà còn thúc đẩy linh hồn tiến hóa.”
Trình Hà khẽ động tâm, nàng đã từng nghe nói về tinh huyết từ Phượng Hoàng đàn của Yêu Hoàng tộc, nghe nói mỗi Yêu Hoàng chết đi sẽ được chôn cất trong một nghĩa địa, ngàn vạn năm sau hình thành một huyết trì, máu trong huyết trì được chảy ra từ các Yêu Hoàng qua nhiều thế hệ, ẩn chứa phần tử cực kỳ đậm đặc mà cuồng bạo.
Đúng là tinh huyết từ Huyết Trì có thể cải biến thể chất, nhưng câu ‘Có cơ hội thúc đẩy linh hồn tiến hóa’ còn phải xem một người sử dụng có may mắn hay không đã.
Cho nên nói, đây là một lời đồn rất êm tai khiến nhiều người động tâm, nhưng trên thực tế chưa có ai từng thành công, đương nhiên việc này còn liên quan tới chuyện Yêu Hoàng tộc chưa bao giờ đem tinh huyết cho người ngoài.
Trình Hà do dự, nếu có ví dụ chân thật thì tốt, vậy mà không hề có, hơn nữa nếu linh hồn không tiến hóa được, chẳng phải cuộc làm ăn này sẽ khiến Đan Sư Công Hội lỗ lớn sao.
“Nếu Trình trưởng lão cảm thấy chưa đủ, vậy thì thêm một ân tình từ Yêu Hoàng tộc, thế nào?” Vân thiếu nói không chút hoang mang, hắn đã sớm đoán được một giọt tinh huyết không thể khiến bọn họ động tâm, ân tình của Yêu Hoàng tộc mới là đòn sát thủ.
Ánh mắt Trình Hà hơi sáng lên, với tư cách là một trong Tứ Linh, khó mà nhận được ân tình của Yêu Hoàng tộc, dùng một giọt tinh huyết và một lần ân tình để đổi lấy nguyên tố chi tâm, rất lời, nhưng chuyện này không phải do nàng quyết định.
Trình Hà nhìn về phía người duy nhất có thể đưa ra quyết định ở đây – Lôi Long, việc Lôi Long đích thân tới tham gia giao dịch hội cũng bởi vì nguyên nhân này, địa vị của ông ta ở Đan Sư Công Hội rất cao quý, chuyện này cũng chỉ có mình Lôi Long được quyền làm chủ.
Vân thiếu nhìn theo tầm mắt Trình Hà gặp được Lôi Long, biểu lộ rất tự tin.
Hắn tin không ai có thể từ chối nổi sự hấp dẫn này.
Ánh mắt Lôi Long nhìn gương mặt tự tin của Vân thiếu, nhếch miệng nở nụ cười tùy tiện, “Tiểu tử, ngươi có thể đại biểu cho Yêu Hoàng tộc sao?”
Nét mặt Vân Thiếu hơi cứng lại, “Bây giờ thì đúng là chưa thể, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ ngồi lên vị trí kia, ta tên là Cơ Vân Lang, chắc hẳn chư vị đã nghe nói tới tên của ta.”
Cái tên Cơ Vân Lang còn vang dội hơn cả Cơ Phượng, nghe nói hắn là thí sinh tiềm năng cho ngôi vị tộc trưởng của Yêu Hoàng tộc, nếu hắn thật sự trở thành tộc trưởng, vậy ân tình này có khả năng mang đến cho Đan Sư Công Hội lợi ích không thể nào đoán nổi, nhưng điều kiện tiên quyết là hắn thật sự có thể bước lên ngôi vị ấy.
“Sự tình này chẳng ai có thể đoán được, trước mắt, ngươi vẫn chỉ là Cơ Vân Lang, ân tình của một tiểu bối, Đan Sư Công Hội không muốn buôn bán lỗ đâu.” Lôi Long không phải đứa nhóc còn để chỏm, chỉ vì biết Cơ Vân Lang là thí sinh liền kính trọng hắn, với ông ta, chuyện chưa thể xác thực thì dù một giây cuối cùng cũng có thể phát sinh biến cố.
Cơ Vân Lang bị nói tới nỗi sắc mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng Lôi Long không hề nói sai.
Hắn hơi thẹn quá hóa giận đem viên thải đan nhất phẩm ra, bất kể thể nào, hắn đều phải lấy được nguyên tố chi tâm Hỏa.
“Ta thêm một viên thải đan nhất phẩm nữa là được đúng không.”
Ánh mắt thâm sâu khó đoán của Lôi Long nhìn hắn một cái, “Mời Cơ công tử đứng qua bên cạnh đợi, nếu tiếp theo không có ai làm lão phu động tâm, lão phu sẽ nói cho ngươi quyết định cuối cùng.”
Cơ Vân Lang giận dữ lui về, tuy trong lòng khó chịu, nhưng không dám lộ ra chút sát khí nào, nơi này là địa bàn của Đan Sư Công Hội, mà ngay cả Yêu Hoàng tộc cũng khó mà so sánh nổi với danh vọng của Đan Sư Công Hội ở đại lục Thông Thiên này.
Sau đó, tầm mắt mọi người cứ như có như không liếc về phía Du Tiểu Mặc.
Họ chưa quên, cách đây không lâu thiếu niên này bỏ ra những bốn viên linh đan cấp mười để đổi lấy hai cây linh thảo cấp mười một, mà linh thảo cấp mười một chính là nguyên liệu luyện thải đan đó.
Du Tiểu Mặc không ngờ có nhiều người mong đợi hắn như vậy, áp lực chậm chạp ùa đến.
Du Tiểu Mặc mang hai tay trống không đi tới, cười cười áy náy nói với Trình Hà, “Trình trưởng lão, món đồ của ta hơi đặc biệt, không muốn để quá nhiều người nhìn thấy, có thể tìm nơi nào riêng tư một chút không?”
Trình Hà hơi kinh ngạc, nhưng cũng hiểu ý hắn, tài không nên lộ ra ngoài, đâu phải ai cũng có chỗ dựa là Yêu Hoàng tộc như Cơ Vân Lang, dù có người dám thèm thuồng cũng chẳng ai dám xông lên cướp, Du Tiểu Mặc thì khác.
“Đi theo ta.”
Du Tiểu Mặc chạy về kéo Lăng Tiêu theo sau.
Đi cùng họ còn có Lôi Long và Thân lão đầu, những người khác đều bị ngăn cản lại, kể cả Cơ Vân Lang, bởi vì quyền quyết định có đổi nguyên tố chi tâm hay không vốn nằm trong tay Đan Sư Công Hội, cho nên Cơ Vân Lang không có quyền biết rõ Du Tiểu Mặc sẽ lấy ra bảo bối gì.
Không ngờ đối phương lại đưa ra yêu cầu này, đám đông thất vọng thở dài, đáng tiếc quá, không được nhìn tận mắt món bảo bối đặc biệt ấy.
Vì tiện cho những người có yêu cầu đặc biệt như Du Tiểu Mặc, giao dịch hội Trung Đình đã chuẩn bị trước một gian mật thất không kẻ nào có thể thăm dò nổi, mật thất chỉ có tám mét vuông, cực kỳ đơn sơ, chính giữa có đúng một cái bàn nhỏ để đặt đồ vật, Trình Hà trực tiếp chuyển quyền chủ động cho Lôi Long.
Lôi Long quay người, nhìn Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, “Du gì đó tiểu bằng hữu, bây giờ có thể lấy món bảo bối đặc biệt của ngươi ra rồi đó.”
Thân lão đầu cũng dùng vẻ mặt hứng thú nhìn họ, hiển nhiên đã sớm nhận ra thân phận của hai người, hoặc giả là từng nghe đồ đệ nhắc qua, có điều lão nhìn Lăng Tiêu lâu hơn, cường giả Thần cảnh đỉnh phong đúng là thâm sâu khó đoán.
Du Tiểu Mặc dùng túi trữ vật trống để ngụy trang, lấy một lọ linh thủy ra khỏi không gian, đây là thứ quý giá nhất trong tất cả tài sản của hắn, sau đó là đám linh thảo cấp mười một và mười hai, vốn đám linh thảo này rất thích hợp để trao đổi, nhưng hắn giữa có hạt giống, cho nên không lấy ra.
“Đây là?” Lôi Long mở lớn cặp mắt tinh anh.
Du Tiểu Mặc mở nắp ra, mùi linh khí nồng nặc bay ra khỏi bình, chỉ ngửi thôi cũng làm người ta thoải mái, hơn nữa còn có cảm giác sức mạnh linh hồn đang khôi phục nhanh hơn.
Cặp mắt vốn nheo lại của Thân lão đầu cũng mở thật to.
Lôi Long đột nhiên nhíu mày lại, “Nếu ta không đoán sai, đây chính là linh thủy, chắc tiểu hữu nói thứ đồ đặc biệt là nó chăng?”
“Dạ…” Du Tiểu Mặc thấy ông ta thình lình trở mặt, có chút không hiểu.
Lôi Long lắc đầu, đúng là thứ này khiến ông hơi kinh ngạc, nhưng chưa tới mức kinh hỉ, ông đã từng thấy linh thủy, có thể khôi phục linh lực và sức mạnh linh hồn nhanh chóng, thích hợp dùng vào lúc luyện đan dở dang bỗng kiệt sức, nhưng đây không phải là món đồ đặc thù ly kỳ gì, chỉ cần tới các khu giao dịch là có thể tìm mua.
Du Tiểu Mặc cứ tưởng Lôi Long ngại ít, định lấy ra thêm một lọ, vừa muốn lên tiếng, Lăng Tiêu đột nhiên đè vai hắn lại, lắc đầu.
“Không phải lão ngại ít, mà là ghét bỏ giá trị của linh thủy.”
Du Tiểu Mặc há hốc miệng, linh thủy được hắn coi như bảo bối đang bị chê hả? Trong lòng không nén nổi cơn giận, có thể sỉ nhục hắn, nhưng tuyệt đối không được sỉ nhục linh thủy của hắn.
“Nhưng nhưng nhưng linh thủy có chỗ nào không tốt chớ, có thể nâng cao chất lượng linh đan, còn tăng tốc độ sinh trưởng của linh thảo, anh nói xem chỗ nào không tốt?” Hắn gấp gáp tới mức khó mà nói rành rọt.
Linh thủy trong không gian hoàn toàn khác với linh thủy được luyện hóa từ băng điêu, dù linh thủy trong băng điêu có được tinh luyện thế nào cũng không thể loại bỏ hết tạp chất, hơn nữa quá trình hình thành của nó khác linh thủy trong không gian một trời một vực.
Trước kia Hùng Tiếu đã nói một khối băng điêu có thể luyện hóa ra ba giọt linh thủy, nhưng tính chất của chúng rất khác biệt.
Rõ ràng nhất chính là lúc trước Đằng Tử Tâm dùng linh thủy đã lấy trộm của hắn khiến một viên linh đan hạ phẩm tăng lên tới trung phẩm, một cấp đó trời ơi, linh thủy bình thường sao có thể làm được!
Cuối cùng, linh thủy bình thường không thể nào tăng tốc độ sinh trưởng của linh thảo, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất.
Lăng Tiêu kiềm chế thiếu niên đang nôn nóng, thản nhiên nói: “Không phải là linh thủy của em không tốt, mà là do người khác không có mắt, em không thể mong đợi người ta cũng tinh mắt như mình được.”
Du Tiểu Mặc đột nhiên bình tĩnh lại, lần đầu tiên cảm thấy cái sự độc miệng của Lăng Tiêu thật là tốt, ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy ba khuôn mặt kinh ngạc, đúng thế, hắn không thể mong đợi người khác cũng tinh mắt như mình.
CHƯƠNG 508: BỎ VÀO NỒI NẤU LẠI
Linh thủy có thể khiến tăng tốc độ sinh trưởng của linh thảo và khiến linh đan tăng cấp bậc, trong mắt của nhiều người thì đây là chuyện không bao giờ xảy ra.
Bởi vì nếu là thật, các thế lực lớn ở đại lục Thông Thiên này sẽ điên cuồng đi thu thập linh thủy, đến lúc ấy linh thủy sẽ bị đẩy lên một cái giá điên cuồng, không phải chỉ mấy vạn một giọt linh thủy như bây giờ nữa.
Trong nhận thức của những người như Lôi Long và Thân lão đầu, linh thủy họ biết chỉ là linh thủy thông thường, có thể khôi phục sức mạnh linh hồn, có thể tăng tỉ lệ luyện đan thành công, nhưng tuyệt đối chưa từng nghe thấy những tác dụng mà Du Tiểu Mặc nêu ra, cho nên sau khi nghe Du Tiểu Mặc nói, ba người đều kinh hãi.
Du Tiểu Mặc thu linh thủy lại, quả nhiên nghe lời Lăng Tiêu vẫn tốt.
Rốt cục thì Lôi Long cũng kịp tỉnh táo, thò tay định tóm lấy bả bai Du Tiểu Mặc, nhưng Lăng Tiêu nhanh tay nhanh mắt đã kéo hắn vào trong lòng mình.
“Lôi lão tiên sinh, có chuyện gì nói thẳng.”
Lôi Long nhận ánh mắt đen như mặt hồ sâu thẳm của Lăng Tiêu, trên mặt hiện lên vẻ lúng túng, giả vờ ho khan một tiếng, sau đó mới mong đợi nhìn Du Tiểu Mặc: “Du tiểu hữu, ngươi nói thật chứ?”
Du Tiểu Mặc vốn không định thoải mái với ông ta, nhưng nghĩ tới việc lão đầu này là sư phụ của Cửu Dạ, lại còn là trưởng lão của Đan Sư Công Hội, nể mặt ông là sư phụ của người quen, ta đại nhân đại lượng sẽ không so đo nữa.
“Đương nhiên là thật, đây là linh thủy ta ngẫu nhiên lấy được, thử rồi mới phát hiện ra loại công dụng này, về sau ta liền giấu đi để dùng dần, lần này ta phải hạ quyết tâm lớn lắm mới lấy ra đấy, không ngờ… Vừa bắt đầu đã bị đả kích.”
Ánh mắt ám chỉ của Du Tiểu Mặc dừng hai giây trên khuôn mặt già nua của Lôi Long.
Cơ mà dù là ai nhìn thấy bảo bối được mình nâng niu bấy lâu bỗng bị người khác ghét bỏ, chỉ sợ trong lòng cũng cảm thấy bất mãn, phản ứng của hắn vô cùng bình thường.
Lôi Long hiểu ý của hắn, việc này đúng là ông sai, chưa hỏi rõ đã tự phán đoán, Lôi Long cũng biết thiếu niên rất quý trọng linh thủy, cho nên không trách hắn.
“Có thể cho ta xem không?”
Du Tiểu Mặc do dự một chút mới lấy ra, “Không thể đổ ra, chỉ có thể ngửi.”
Lôi Long gật đầu tỏ vẻ đã biết, nhận lấy bình ngọc, nóng lòng mở ra, mùi linh khí nồng nặc quen thuộc này lại tỏa ra khỏi miệng lọ, thực ra ngay từ đầu ông nên phát hiện mới đúng.
Linh thủy thông thường làm gì có việc chỉ ngửi đã thấy sức mạnh linh hồn khôi phục nhanh hơn, chỉ bằng điểm này cũng có thể thây slinh thủy trong bình khác linh thủy bình thường.
Lôi Long hơi kích động, đưa cho Thân lão đầu, nói: “Ông xem đi, đúng là rất khác linh thủy bình thường.”
Thân lão đầu bình tĩnh hơn nhiều, sau khi xác nhận với gật đầ: “Đúng vậy, loại linh thủy này khác với linh thủy bán trên thị trường, nó hình thành ít nhất là hơn triệu năm, hơn nữa chỉ sợ phải có hoàn cảnh đặc biệt mới hình thành được loại linh thủy đặc biệt này.”
Chính xác!
Ngoài mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng Du Tiểu Mặc đã âm thầm khen, sư phụ của Kiều Vô Tinh uyên bác ghê, chỉ căn cứ vào một lọ linh thủy đã đoán được hai điểm này, đúng là lợi hại.
Tuy có được đáp án khẳng định từ Thân lão đầu, nhưng không được nhìn tận mắt, Lôi Long không dám quyết định, liền đề nghị thí nghiệm.
Du Tiểu Mặc nhún nhún vai tỏ vẻ không sao, “Tùy các vị, nhưng ta phải nói trước, ta chỉ có hai bình linh thủy, các vị muốn thí nghiệm cũng được, nhưng dùng bao nhiêu đều coi như của các vị đó.”
“Đương nhiên.”
Vì chứng kiến hiệu quả, Lôi Long bảo người ta cầm một cây linh thảo cấp một lên, người nọ tốn một chút thời gian mới tìm được linh thảo cấp một. Hơn nữa để tiết kiệm, bọn họ chỉ dùng một giọt, dù ít, nhưng hiệu quả rất rõ ràng, trong chốc lát đã tận mắt nhìn thấy linh thảo nảy mầm.
Chứng minh được điểm này, hai tác dụng còn lại được Du Tiểu Mặc nêu ra cũng không cần xác nhận nữa, bởi vì bất luận thật hay giả, trong lòng Lôi Long đã có đáp án.
Hôm nay nếu người đứng ở chỗ này là người khác, có lẽ sẽ băn khoăn giữa Cơ Vân Lang và Du Tiểu Hắc, dù sao ân tình của Yêu Hoàng tộc rất hiếm. Có điều Lôi Long lại biết, địa vị của Cơ Vân Lang ở Yêu Hoàng tộc đã tràn đầy nguy cơ.
Ngoài mật thất, Cơ Vân Lang đã chờ đợi đến mất kiên nhẫn.
Chỉ là nhìn một món đồ mà thôi, sao lâu quá vậy, hắn đã đợi hơn nửa canh giờ rồi.
Thời gian càng lâu, trong lòng Cơ Vân Lang càng bất an, cảm giác, càng lâu càng bất lợi.
Đúng lúc này, cửa mật thất mở ra.
Lôi Long và Thân lão đầu bước ra đầu tiên, theo sau là Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu.
Cơ Vân Lang cẩn thận quan sát nét mặt họ, tất cả đều bình tĩnh, không thể biết liệu họ có thỏa mãn hay không hài lòn không.
Lôi Long bước tới vị trí Trình Hà đã đứng lúc trước, chắp tay sau lưng, trong ánh mắt chờ mong của mọi người, chậm rãi nói: “Về người sở hữu nguyên tố chi tâm, sau khi trải qua thương lượng, lão phu quyết định trao đổi với Du tiểu hữu.”
Cơ Vân Lang xiết chặt chuôi quạt trên tay.
Một giọt tinh huyết, một viên thải đan nhất phẩm và ân tình của hắn, nhìn sao cũng thấy Đan Sư Công Hội được lời, vậy mà lại bại bởi một kẻ không có danh tiếng.
Cơ Vân Lang có cảm giác mình bị coi thường, xem ra Lôi Long vẫn không tin tưởng hắn sẽ kế thừa ngôi vị tộc trưởng Yêu Hoàng tộc, nhất định là thế!
Du Tiểu Mặc vô cùng vui sướng nhận lấy nguyên tố chi tâm, tốt quá, vậy là bọn hắn tập hợp đủ bốn viên nguyên tố chi tâm rồi, bây giờ chỉ còn nguyên tố chi tâm Thủy nữa thôi, nếu có nó, Lăng Tiêu sẽ có cơ hội đột phá khỏi Thánh cảnh.
Nguyên tố chi tâm Hỏa mà Đan Sư Công Hội đưa cho không có linh thức, không phải là kém hơn ba viên nguyên tố chi tâm bọn họ có, mà nó đã bị xóa sạch linh thức rồi.
Vật phẩm cuối cùng giao dịch thành công, Du Tiểu Mặc định rời đi lại bị Lôi Long giữ lại, nói là có chuyện rất quan trọng muốn hỏi hắn.
Du Tiểu Mặc suy nghĩ một chút là biết họ muốn hỏi gì, tám phần là định hỏi hắn lấy linh thủy ở đâu, nhưng hắn không thể nào nói cho họ biết, may mà hắn đã kiếm cớ được rồi, mặc kệ họ có tin hay không, dù sao hắn tin là được!
Trước khi rời đi, Du Tiểu Mặc bảo họ không được tuyên truyền chuyện này ra ngoài.
Linh thủy nghịch thiên như thế, nếu truyền đi, chưa đợi gia tộc Xích Huyết tìm được bọn hắn, những đám người điên cuồng vì tác dụng của linh thủy sẽ tìm tới tận cửa luôn, dù hắn nói không có, họ cũng không tin.
Lôi Long cũng có suy tính của mình, vui vẻ đáp ứng.
Bên kia, Cơ Vân Lang mang theo một bụng phẫn nộ rời khỏi giao dịch hội Trung Đình, hắn có nghĩ thế nào cũng không cam tâm, vì đạt được nguyên tố chi tâm, hắn đã bỏ ra nhiều đồ như vậy, thế mà vẫn bị Du Tiểu Hắc kia đánh bại, ba lần liên tiếp, sự nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn.
“Thiếu gia, đừng vọng động, đây vẫn là địa bàn của Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công hội, không nên gây chuyện!” Cơ Văn đoán được suy nghĩ của Cơ Vân Lang, vội vàng kéo hắn lại.
Cơ Vân Lang gạt tay lão ra, tức giận quát, “Bản thiếu gia không thể nuốt trôi cơn tức này, còn nữa, cũng không phải các ngươi không biết nguyên tố chi tâm Hỏa quan trọng với ta tới mức nào, chẳng lẽ muốn ta trơ mắt nhìn cơ hội tốt như vậy chạy ra khỏi tầm mắt sao?”
Cơ Vũ đứng ra, “Thiếu gia, ngài hiểu lầm ý Cơ Văn rồi, ông ta nói cho dù muốn ra tay cũng không thể ra tay ở chỗ này, hơn nữa khi chưa biết chi tiết về hai kẻ kia, tùy tiện động thủ rất bất lợi.”
“Không tệ.” Cơ Văn gật đầu, “Muốn ra tay phải tìm nơi vắng vẻ, còn phải bố trí thật tốt, ta phát hiện nam nhân bên cạnh thiếu niên kia không đơn giản.”
“Không đơn giản? Ông cho rằng chúng lợi hại lắm sao?”
Cơ Vân Lăng không tin lắm, Cơ Văn và Cơ Vũ là hai thân tín mà phụ thân phái đi theo hắn, cả hai đều có tu vi Thần cảnh, chỉ cần không gặp phải cường giả trên Thập Thần Bảng hay cường giả Thánh cảnh, thì chẳng việc gì phải sợ kẻ khác, còn nữa chỉ bằng địa vị của hắn, Cơ Vân Lang cho rằng không có mấy người dám đắc tội hắn.
“Cái này…” Cơ Văn không nói được, với cảm giác của lão, người nam nhân kia rất lợi hại, nhưng cụ thể thế nào thì không rõ lắm.
Cơ Vũ đột nhiên lên tiếng; “Thiếu gia, ta thấy có vẻ người của Đan Sư Công Hội cũng biết bọn hắn, không bằng chúng ta đi hỏi thăm một chút, biết rõ chúng là ai, chúng ta cũng có thêm mấy phần tự tin.”
Thời điểm ở giao dịch hội Trung Đình, bởi vì từ đầu tới đuôi Lăng Tiêu không nói câu nói, mà cái tên Du Tiểu Hắc này cũng chỉ được lưu truyền ở Trung Thiên, dù sao hắn đã đánh bại Độc Nhãn mặt sẹo có tiếng xấu nức trời, nhưng một người từ ngoài đến như Cơ Vân Lang chắc chắn chưa nghe nói tới tên hắn.
Cơ Vũ chỉ hỏi mấy người là biết được thân phận của họ.
Một người là viện sinh của Tiêu Dao Viện, một người là cường giả Thần cảnh đỉnh phong đã đánh bại hai gã cường giả Thần cảnh trên Thập Thần Bảng, lúc này cũng có tên trên Thập Thần Bảng, đúng là thân phận của hai người làm họ khiếp sợ.
Cơ Văn thực sự cảm thấy may mắn vì đã hỏi thăm trước khi ra tay, nếu không chắc họ đã thành cừu non tự đưa thân tới cửa.
Sắc mặt Cơ Vân Lang lúc trắng lúc xanh, hóa ra hai kẻ hắn cứ tưởng tầm thường lắm kia, không chỉ có danh tiếng cao hơn hắn, mà thực lực cũng cao hơn cả Cơ Văn và Cơ Vũ. Bây giờ nếu muốn lấy nguyên tố chi tâm, trừ phi nhờ phụ thân phái cường giả chân chính tới.
“Thiếu gia, việc này phải bàn bạc kỹ hơn.”
“Ngươi bảo ta phải đợi thế nào?” Cơ Vân Lang tức giận bẻ gãy quạt, “Nếu nam nhân tên Lăng Mặc kia thật sự là người của Kỳ Lân tộc, nguyên tố chi tâm Hỏa cũng là vật đại bổ với hắn, đợi chúng ta nghĩ ra cách, nói không chừng hắn đã sớm luyện hóa xong nguyên tố chi tâm rồi.”
Cơ Văn và Cơ Vũ quay sang nhìn nhau, họ biết đây cũng là một vấn đề.
“Không được, phải nói chuyện này cho phụ thân, bảo phụ thân phái người tới.” Cơ Vân Lang kiên định nói, nguyên tố chi tâm Hỏa quá quan trọng với hắn, có thể nhận được vài phần kính trọng từ các trưởng lão hay không cũng chỉ có cơ hội này, chắc phụ thân sẽ đồng ý với cách làm của hắn.
…
Rời khỏi giao dịch hội, Du Tiểu Mặc cũng đang nghĩ đến Cơ Vân Lang, nếu không phải tên này tự xưng, hắn còn không biết Cơ Vân Lang là người của Yêu Hoàng tộc, mà vừa nhắc tới Yêu Hoàng tộc, hắn sẽ vô thức nghĩ đến Tiểu Kê.
Từ sau khi Tiểu Kê rời khỏi bọn hắn tới Tây Cảnh, bây giờ hắn vẫn chưa nhận được chút xíu tin tức nào, chẳng biêt nó và Ngạo Mạn điểu ra sao.
“Hẳn là bây giờ con gà kia đang rất được Yêu Hoàng tộc coi trọng.” Lăng Tiêu biết rõ Du Tiểu Mặc đang nghĩ gì.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc quay đầu, “Sao anh biết?”
Lăng Tiêu nói: “Đoán được từ đối thoại của bọn họ, ngay từ đầu Cơ Vân Lang rất tự tin đưa ra yêu cầu trao đổi ân tình của Yêu Hoàng tộc, nhưng thời điểm Lôi Long chất vấn, lòng tin của hắn lại bị giao động, rõ ràng là nghĩ đến chuyện gì đó, lòng tin bị đả kích.”
“Chỉ vậy mà anh có thể chắc chắn Tiểu Kê được Yêu Hoàng tộc coi trọng hả?”
“Đương nhiên là không, nếu con gà kia không nhận được sự coi trọng của Yêu Hoàng tộc, nó sẽ sớm truyền tin tình báo từ Yêu Hoàng tộc tới, nhưng tới giờ vẫn chưa có tin tức gì, cộng với biểu hiện của Cơ Vân Lang, đủ để chứng minh bây giờ nó rất được coi trọng, không có thời gian truyền tin tức cho chúng ta.”
“Xem ra Tiểu Kê có không ít đối thủ cạnh tranh nhỉ.”
“Nếu nó không đối phó được với loại đối thủ không có chỉ số thông minh như Cơ Vân Lang, còn không bằng bỏ vào nồi nấu lại.”
“…” Hình như ở đây cũng có một bạn nhỏ không có chỉ số thông minh nè.
Trước khi quay về Tiêu Dao Viện, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đi tới căn cứ của Thương Minh, bảo họ báo tin cho Phó Thương Khung là hắn đã tìm được ba cây linh thảo của Luân Hồi đan, như vậy phạm vi tìm kiếm của Thương Minh sẽ nhỏ hơn, sau đó hai người mới về Tiêu Dao Viện.
Du Tiểu Mặc nhốt mình trong phòng, lần tham dự giao dịch hội này khắc sâu một điều vào ý thức của hắn, thân phận đan sư cấp mười đã không thể thỏa mãn những gì hắn cần lúc này.
Nếu không nhanh chóng trở thành đan sư thải cấp, hắn sẽ bị Lăng Tiêu bỏ lại phía sau, đến lúc ấy, chờ cơ hội y đột phá Thánh cảnh tới, nếu hắn không luyện được linh đan phụ trợ, vậy thì đại sự hỏng bét.
Ngoại trừ chuyện này, còn có một việc rất quan trọng khác.
Nếu hắn trở thành đan sư thải cấp, vậy thứ cần thiết nhất lúc này là linh thảo cấp mười một mười hai và đơn thuốc thải đan, vậy mà hắn đang thiếu cả hai loại trầm trọng, nhất là đơn thuốc, không có đơn thuốc, dù có linh thảo và thực lực cũng vô dụng.
Thời điểm sắp bất lực, Du Tiểu Mặc đột nhiên nhớ ra một việc đã bị hắn quên mất từ rất lâu.
CHƯƠNG 509: QUY TẮC ĐẶC BIỆT
Du Tiểu Mặc nhớ lúc hắn và Lăng Tiêu chuẩn bị tới đại lục Thông Thiên, lão đầu từng đưa cho hắn một chiếc ngọc giản có cấm chế, nhưng vì cấm chế trên ngọc giản quá mạnh, quá khủng khiếp, quá dữ dội, tu vi Thần cảnh của Lăng Tiêu không giải được, cho nên cứ lần lữa mãi, đến bây giờ đã qua mấy tháng, hắn quên béng luôn rồi.
Nghĩ vậy, hắn gần như không kiềm chế được nữa.
Cơ mà, gần đây Lăng Tiêu đã tiêu hóa hết truyền thừa, nhưng vì muốn nắm giữ một vài kỹ xảo của Long tộc, y liền rời khỏi Tiêu Dao Viện, tìm một nơi xa xôi không người để tu luyện, sớm nhất cũng phải chạng vạng tối mới về.
Du Tiểu Mặc có sốt ruột đến mấy cũng phải chờ đợi.
Buổi chiều, Du Tiểu Mặc không đợi được Lăng Tiêu trở về, ngược lại còn đợi đến Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ.
Hiếm lắm mới thấy hai người này đến tìm hắn cùng một lúc, Du Tiểu Mặc mời hai người vào phòng, tận tình làm đúng quy cách của chủ nhà rót cho họ hai chén trà nguội, chỉ những lúc Lăng Tiêu có nhà trà mới nóng.
“Chỗ ta chỉ có trà nguội, không có trà nóng cũng chẳng có rượu, các ngươi chịu khó uống đi ha.” Hai người nhìn chén trà nguội trước mặt, không hề động.
Du Tiểu Mặc cũng chẳng thấy xấu hổ, “Các ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“À, ta nghe nói hai ngay trước ngươi và Lăng Mặc tới giao dịch hội Trung Đình, gặp được sư phụ của ta và sư phụ của Cửu Dạ.” Kiều Vô Tinh châm chước mở lời.
“Đúng rồi đó!”
Chuyện này không có gì cần giấu diếm, hơn nữa đã nói là sư phụ của họ rồi, đồ đệ có biết cũng là chuyện quá bình thường, Du Tiểu Mặc chỉ tò mò không biết họ muốn nói gì.
Nếu như được sư phụ nhắc nhở, bảo bọn họ tới làm thân thì không cần, bởi vì quan hệ giữa mấy người họ bây giờ đã không tệ rồi, dù chưa thân thiết lắm, nhưng cũng coi là bằng hữu. Ăn nói khách sáo như vậy, hắn không ngu, chuyện linh thủy sao có thể tùy tùy tiện tiện bị moi ra.
“Thực ra cũng không có gì, ta tới để nói cho ngươi một việc, nếu ngươi muốn lên tầng sớm, có thể đi khiêu chiến quy tắc đặc biệt của Tiêu Dao Viện xem sao.”
“Quy tắc đặc biệt là gì?” Lần đầu tiên Du Tiểu Mặc nghe nói tới.
Giọng nói lạnh nhạt của Cửu Dạ chậm rãi vang lên.
“Cái gọi là quy tắc đặc biệt là để dành cho cường giả có thực lực, lại không chờ được ba tháng, nhưng không phải ai muốn khiêu chiến cũng được, cần trưởng bối có uy vọng lấy giúp ngươi một vị trí.”
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Vậy nội dung khiêu chiến là gì?”
Kiều Vô Tinh nói: “Thực ra rất đơn giản, chỉ cần ngươi đấu với một vị đạo sư của học viện, thắng người nọ, ngươi có thể lên tầng.”
“Đấu thế nào?”
“Đấu kỹ thuật luyện đan.”
Du Tiểu Mặc suy nghĩ, “Hỏi một câu, thực lực của đạo sư này cao bao nhiêu?”
Cửu Dạ chậm rãi nhả ra mấy chữ, “Tu vi ít nhất là thải cấp nhất phẩm.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Rồi so thế nào hả? Bây giờ hắn tối đa chỉ có thể luyện được linh đan cấp mười thượng phẩm, nếu đối phương luyện một viên thải đan một màu thì hắn thua chắc rồi, thải đan một màu là chỉ thải đan nhất phẩm, bởi vì nó chỉ có đúng một màu vân, cho nên cũng có thể dùng số màu để xưng hô.
Kiều Vô Tinh cười nói: “Nếu thực lực của đạo sư không cao thì sao có thể gọi là quy tắc đặc biệt, dù sao đây cũng là khiêu chiến quy tắc của Tiêu Dao Viện, cho nên hơi khó, còn nữa, mỗi người có ba lần khiêu chiến, một khi sử dụng hết, sau này ngươi chỉ có thể leo lên theo cách bình thường.”
“Thực ra ngươi không cần lo lắng quá.” Cửu Dạ đột nhiên nói.
Du Tiểu Mặc dùng ánh mắt bảo y nói tiếp đi.
“Tuy nói ngươi khiêu chiến đạo sư có tu vi là thải cấp nhất phẩm, nhưng tỉ lệ luyện thải đan thành công không cao, cũng có yêu cầu về hoàn cảnh và bản thân đan sư, cho nên mỗi khi gặp người khiêu chiến quy tắc đặc biệt, đạo sư sẽ không luyện thải đan đâu.”
Linh thảo cần dùng cho thải đan quý hiếm ngàn vàng khó cầu, một khi thất bại, muốn tìm đủ một bộ dược liệu khác rất khó khăn, cho nên nếu không nắm chắc, tuyệt đối không có vị đạo sư nào dám tùy tiện.
“Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.” Du Tiểu Mặc nói.
“Nếu quyết định, có thể nói cho chúng ta bất cứ lúc nào.” Kiều Vô Tinh đứng lên, muốn khiêu chiến quy tắc đặc biệt cũng phải có thời gian để chuẩn bị.
Tiễn hai người, Du Tiểu Mặc đóng cửa phòng.
Trở lại bên bàn, Du Tiểu Mặc uống hết hai ly trà nguội hai người chưa chạm qua, chậc chậc, thực ra trà nguội cũng ngon lắm. Tuy ở trước mặt Lăng Tiêu hắn rất đần, nhưng đôi lúc chỉ số thông minh của hắn không bỏ nhà ra đi đâu hẳn mà.
Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ đột nhiên chạy đến tìm hắn, muốn nói không liên quan tới hai vị sư phụ của họ thì hắn tuyệt đối không tin, rất có thể là sư phụ của hai người này đã gợi ý, còn nguyên nhân, suy nghĩ kỹ một chút là biết.
Lần trước ở giao dịch hội, tuy hắn đã từng tuyên bố rằng mình không còn chút linh thủy nào nữa, nhưng hai người kia tinh minh như vậy, chắc chắn không tin tưởng hoàn toàn, cho nên bây giờ mới phái đồ đệ tới báo cho hắn biết có một thứ gọi là quy tắc đặc biệt tồn tại.
Trước kia Kiều Vô Tinh không nói cho hắn về quy tắc đặc biệt, đại khái là nghĩ hắn không có khả năng đấu nổi đạo sư là đan sư thải cấp, nhưng nếu có sư phụ gợi ý thì khác rồi.
Với ánh mắt của Lôi Long và Thân lão đầu, chắc họ đã nhìn ra tu vi của hắn.
Nếu hắn thật sự đáp ứng khiêu chiến, vậy dùng tu vi hiện tại của hắn, trừ phi đối phương xuống nước, nếu không thì muốn thắng nổi đạo sư hắn nhất định phải dùng đến linh thủy, nhờ linh thủy làm tăng cấp bậc của linh đan.
Chỉ thế là có thể chứng minh liệu hắn còn linh thủy hay không.
Hắn tin chắc hai lão đầu sẽ không cướp đồ của hắn, nhưng nhất định sẽ nhây cho đến lúc hắn chịu lấy linh thủy ra mới thôi, đúng là hai lão già âm hiểm, biết rõ hắn muốn lên tầng, nên mới dùng quy tắc đặc biệt để dụ dỗ hắn, chắc đang nghĩ là hắn sẽ không bỏ qua cơ hội này sao.
Trong lòng Du Tiểu Mặc rất do dự, thực ra hắn cũng muốn lên tầng, chỉ là…
Lăng Tiêu vừa bước vào, liền thấy Du Tiểu Mặc hai tay chống cằm, ra vẻ u buồn thở than, cái bộ dạng này hoàn toàn không thích hợp với hắn, càng nhìn càng thấy buồn cười.
Du Tiểu Mặc mải nghĩ, không chú ý Lăng Tiêu đã trở về.
Mãi tới khi cái cằm của hắn bị bàn tay ai đó nâng lên, khuôn mặt tuấn tú hừng hực khí khái anh hùng đang dần tới gần, bờ môi bị một thứ gì đó lạnh như băng ngậm lấy, chỉ khẽ nhếch miệng đã bị xâm nhập bá đạo, Du Tiểu Mặc ngơ ngác.
Nụ hôn dài đến năm phút, Du Tiểu Mặc vì khó thở mà suýt mất nửa cái mạng, miệng cũng bị hôn đến sưng đỏ, khí chất ưu buồn lúc nãy đã biến thành hèn mọn bỉ ổi, thật sự là, thật sự là quá đau trứng rồi!
Lăng Tiêu ôm hắn đặt lên đùi mình, một tay luồn vào y phục xốc xếch trước ngực hắn, động tác sàm sỡ cộng thêm cái thứ nóng nóng đang chuẩn bị thức dậy.
Du Tiểu Mặc vội vàng tóm lấy tay y, “Đợi một chút, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh.”
“Ừm, ta đang làm chuyện quan trọng đây, cùng làm đi.”
“…”
Du Tiểu Mặc hít một hơi thật sâu, quyết định đi thẳng vào vấn đề, không cho Lăng Tiêu có cơ hội, “Hơn một canh giờ trước, Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ tìm tới, hẳn là sư phụ họ bảo họ tới, mục đích là vì nói cho em biết Tiêu Dao Viện có một quy tắc đặc biệt.”
“Vô sự mà ân cần, không phải gian thì cũng là trộm.” Lăng Tiêu bình luận, rốt cục cũng ngừng tay, không khỏi tiếc nuối khép lại vạt áo trước ngực hắn, “Liên quan tới linh thủy phải không?”
“Đúng…”
Du Tiểu Mặc hơi khó chịu, hắn còn chưa nói nội dung của quy tắc đặc biệt mà, sao Lăng Tiêu đoán được hay vậy, có phải cố ý muốn làm hắn tức chết không hả, sau đó Du Tiểu Mặc dùng giọng điệu mất hứng kể lại đại khái sự việc.
Lăng Tiêu đặt cằm lên vai hắn, “Không nói tới mục đích của bọn họ, em đang do dự gì?”
Du Tiểu Mặc ấp a ấp úng: “Chẳng phải lúc trước anh đã nói, nếu em lên tới tầng bảy mươi, anh không thể đi cùng em sao?”
Ánh mắt Lăng Tiêu nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của hắn, nghe hắn hỏi mới trả lời: “Ngốc, ta không thể lên cùng, chẳng lẽ em không thể ra ngoài tìm ta sao? Tiêu Dao Viện đâu có quy định bắt học sinh phải ở trong Cự Vô Phách.”
Trong đầu Du Tiểu Mặc lập tức hiện lên ba chữ to tướng —— Học ngoại trú!
Mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống, hắn quên mất, kiếp trước, lúc học trung học hắn cũng dùng hình thức học ngoại trú mà, tiếc nuối duy nhất là, sau khi hắn đi lên, Lăng Tiêu không thể ở trong Cự Vô Phách nữa, không có thẻ viện sinh của hắn, Lăng Tiêu cũng không được vào.
“Còn chuyện về linh thủy thì sao?”
Tình huống Cửu Dạ đề cập tới chỉ là một khả năng, chưa chắc đạo sư hắn khiêu chiến đã không luyện thải đan một màu, đây cũng là vấn đề hắn phải cân nhắc, tốt nhất là nên nghĩ cách đối phó trước rồi nói sau.
“Linh đan cấp mười dù có tăng lên thế nào cũng không thể biến thành thải đan.” Lăng Tiêu suy tư nói: “Sỡ dĩ thải đan trở thành thải đan, quyết định chủ yếu ở dược liệu của nó, mỗi cây linh thảo đều có tính hạn chế, nếu dựa vào vật bên ngoài để thay đổi cấp bậc của linh thảo, vậy thì thế nhân cần gì phải phân chia cấp bậc của linh thảo nữa.”
“Em hiểu rồi.” Du Tiểu Mặc đập tay vào nhau, “Linh đan cấp mười hạ phẩm có thể dùng linh thủy để tăng lên thành linh đan cấp mười trung phẩm, là bởi vì chúng đều dược liệu là linh thảo cấp mười, trong cùng một cấp bậc, linh đan có thể nhờ linh thủy để nâng cao chất lượng, nhưng không thể nào vượt qua cấp bậc, ví dụ như một viên linh đan cấp mười thượng phẩm không thể biến thành một viên linh đan thải đan nhất phẩm, tình huống này, trên lý luận là bất khả thi, đúng không?”
“Chính xác!” Lăng Tiêu cắn nhẹ vành tai hắn coi như ban thưởng.
Du Tiểu Mặc vội vàng né tránh, hắn không thèm kiểu ban thưởng này nhé.
Lăng Tiêu cười tủm tỉm: “Chắc chắn sư phụ của Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ đã nghĩ đến tình huống này, cũng có lẽ đã thí nghiệm rồi, cho nên nếu em chấp nhận khiêu chiến, vị đạo sư kia tuyệt đối sẽ không luyện thải đan.”
Thực ra không chỉ như thế.
Nếu đạo sư đều luyện thải đan thì quy tắc đặc biệt không gọi là quy tắc đặc biệt nữa, mà gọi là quy tắc bế tắc, quy tắc không cho viện sinh tí hy vọng nào thì cần quái gì phải lập nên.
Du Tiểu Mặc chợt có cảm giác mây mù tan bỗng thấy trời xanh.
Bảo sao Cửu Dạ lại nói đạo sư không thường luyện thải đan nhất phẩm, đây mới là nguyên nhân thật sự, như vậy thì hắn có thể nắm chắc bảy phần, nhớ ngày đó, lúc ở học viện Đạo Tâm, hắn đã dùng tu vi đan sư hạ phẩm để luyện một viên linh đan thượng phẩm.
Tuy cấp bậc linh đan khác nhau, độ khó sẽ tăng lên nhiều lắm, nhưng chỉ một phẩm mà thôi, hắn tin mình có thể vượt qua.
“Tốt rồi, vấn đề đã được giải quyết, chúng ta lên giường làm chuyện quan trọng thôi.” Lăng Tiêu ôm hắn đứng dậy, mặt trời vừa xuống nói, có thể làm những việc nên làm trong đêm rồi.
Mãi tới khi bị đặt lên giường, Du Tiểu Mặc mới nghĩ đến một chuyện hắn tâm tâm niệm niệm cả buổi sáng, đây mới là việc quan trọng nhất nè, “Em còn có một chuyện quan trọng hơn.”
“Chuyện của em quan trọng, còn chuyện của ta không quan trọng?” Lăng Tiêu nheo mắt lại.
Du Tiểu Mặc nuốt nước miếng, không sợ chết nói: “Của em quan trọng hơn.”
“Lặp lại lần nữa.”
“… Của anh quan trọng hơn.”
“Ngoan.”
Trăng đã lên cao, lúc Cự Vô Phách chìm vào bóng đêm, trong một gian phòng nào đó, tiếng giường ê a kẽo kẹt cả đêm rốt cuộc cũng ngừng lại tiếng kêu mất hồn của nó, mà giờ đã là đêm khuya.
Du Tiểu Mặc toàn thân trắng bóng tựa vào ngực Lăng Tiêu, cái lưng vốn bóng loáng giờ đã xanh xanh tím tím, nói rõ tình hình chiến đấu thảm thiết lúc trước, dưới chân, nơi hai người kết hợp còn chưa tách ra.
Du Tiểu Mặc run run tay chỉ chỉ, quyết tâm: “Em có chuyện quan trọng muốn hỏi anh.”
Lăng Tiêu mang vẻ mặt thỏa mãn, cười tủm tỉm xoa đầu hắn, “Em nói đi.”
Du Tiểu Mặc sụt sịt mũi, quá chua xót!
“Cái ngọc giản bị cấm chế kia…”
Lăng Tiêu im lặng vài giây, hình như phải mãi một lúc mới nhớ ra ngọc giản bị cấm chế là thứ gì, sau đó lấy ra một chiếc ngọc giản bị y nhét vào không gian, “Em nói thứ này hả, quên mất.”
Du Tiểu Mặc lệ rơi đầy mặt, hắn biết mà, Lăng Tiêu cũng quên luôn rồi.
Bây giờ Lăng Tiêu đã thành cường giả Thánh cảnh, có điều người đặt cấm chế cũng là một cường giả tu vi rất cao, nếu muốn cởi bỏ cấm chế thì không dễ, làm ở đây rất có thể sẽ khiến cường giả trong Tiêu Dao Viện chú ý, Lăng Tiêu ôm Du Tiểu Mặc đi thẳng vào không gian của y.