Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 514-517: Phát hiện thân phận

CHƯƠNG 514: PHÁT HIỆN THÂN PHẬN

Hôm sau, Du Tiểu Mặc nhận được lệnh bài của tầng chín mươi.

Mỗi tầng ở Cự Vô Phách đều có lệnh bài riêng, đại biểu cho từng tầng khác nhau, chỉ có tấm lệnh bài này mới được đi lên tầng chín mươi, nếu không thì chắc chắn đạo sư tầng chín mươi sẽ không quan tâm tới việc nhìn ngươi có quen mặt hay không mà thẳng thắn để ngươi đứng ngoài.

Sau đó, hắn nhờ người ta chuyển cho đám Kiều Vô Tinh mấy câu rồi đi cùng Lăng Tiêu rời khỏi Trung Thiên.

Sau khi Kiều Vô Tinh biết được chuyện này đã không còn lời nào để nói, hình như từ lúc Du Tiểu Hắc trở thành viện sinh Tiêu Dao Viện, hắn chẳng ở lại Cự Vô Pách được mấy ngày, bây giờ khiêu chiến xong quy tắc đặc biệt là bỏ chạy không thấy tăm hơi đâu.

Việc Du Tiểu Mặc nhờ Kiều Vô Tinh là tìm giúp mấy vị linh thảo còn dư lại của Luân Hồi đan, và linh thảo có thể luyện ra thải đan, bất kể là hạt giống, đang thời kỳ trưởng thành hay thành thục đều được.

Ngoại trừ linh thảo dùng cho Luân Hồi đan, mấy thứ kia hắn không thể nhờ Phó Thương Khung được, nguyên nhân hả, với sự khôn khéo của Phó Thương Khung, tuyệt đối sẽ không tin lời hắn, hơn nữa mạng lưới tình báo của Thương Minh quá lợi hại.

Nếu họ biết gia tộc Xích Huyết đang tìm báu vật truyền tộc, rất có thể thân phận của hắn sẽ bị bại lộ, mà hắn thì không bao giờ làm mấy chuyện vừa nguy hiểm vừa không nắm chắc được này.



Tửu lâu Song Ngư, Vũ Thành đang trầm ngâm nhìn tờ giấy đặt trên mặt bàn.

Trên tờ giấy có tên linh thảo dùng cho Luân Hồi đan mà Du Tiểu Mặc viết cho hắn, còn có các loại hạt giống không hạn chế, chỉ nói cho Vũ Thành biết dù là linh thảo cấp mười một mười hai nào cũng được.

Cử động quái dị như vậy, Vũ Thành không thể nào không nghi ngờ, có điều…

Vũ Thành nhớ tới đáp án mà ngày đó Du Tiểu Mặc nói cho hắn, thật sự là, không thể dùng từ nào để hình dung cái cảm giác bị lừa gạt này, hắn có thể nhớ rõ từng câu từng chữ mà Du Tiểu Mặc nói lúc ấy “Đương nhiên là chuẩn bị cho tương lai chứ sao, ngươi nghĩ xem, bây giờ ta trồng hết linh thảo cấp mười một mười hai vào trong ruộng, có khi mấy vạn năm sau là thu hoạch được rồi, chuẩn bị sớm, tránh cho sau này già rồi hối hận đó!”

Đúng là Du Tiểu Mặc nói có lý lắm, nhưng Vũ Thành vừa nghĩ tới cái nét mặt đứng đắn khi nói mấy lời này của hắn, liền cảm thấy quái dị.

Nhưng có thể khẳng định một điều, Du Tiểu Mặc thực sự tin chắc rằng trong tương lai mình có thể trở thành một đan sư rất mạnh.

Chỉ riêng điểm này thôi, Vũ Thành đã có thể giúp hắn không lý do, mặc kệ tương lai hắn có làm được hay không, dù sao cũng chỉ giúp thu thập linh thảo thôi mà, hơn nữa cái hắn muốn không phải là linh thảo đã thành thục.

Trung Thiên không thiếu đan sư, linh thảo cấp mười một mười hai vừa bày lên quầy đã có hàng đống người tranh nhau mua, tài sản riêng của Vũ Thành không nhiều, cho nên cảm thấy yêu cầu tìm hạt giống và linh thảo chưa thành thục này quá đơn giản, bởi vì ít đan sư có hứng thú với chúng.

“Thành nhi.” Phụ thân của Vũ Thành – Vũ Chính đẩy cửa bước tới.

Vũ Thành vội vàng đứng lên, “Phụ thân đại nhân, sao ngài lại tới đây?”

Vũ Chính là một người trung niên có bề ngoài khá cương trực công chính, mặt chữ quốc, trên miệng còn có hai hàng ria ngắn, trong mắt lóe lên vẻ khôn khéo khiến ông ra có gì đó rất quang minh lỗi lạc, nhưng người có thể trở thành quản sự tửu lâu Song Ngư sao có thể lương thiện đây.

“Vi phụ nghe nói hôm qua con bảo người ta nghe ngóng về linh thảo đỉnh cấp, hơn nữa còn tìm linh thảo ở nhiều giai đoạn trưởng thành khác nhau, chuyện này có thật không?”

Linh thảo cấp mười một mười hai còn được gọi chung là linh thảo đỉnh cấp.

“Dạ đúng, phụ thân đại nhân!” Vũ Thành thẳng thắn, hắn không hề có ý định giấu diếm chuyện này, thậm chí còn muốn mời phụ thân hỗ trợ, nói sao thì năng lực của hắn cũng có hạn, có vài người cho dù hắn là con trai của quản sự, người ta cũng không nể mặt hắn.

Vũ Chính cầm tờ giấy trên bàn lên, “Có người nhờ con tìm số linh thảo này?”

Vũ Thành kể lại chi tiết những việc đã xảy ra.

Biết được người nhờ chính là Du Tiểu Mặc, Vũ Chính từng trải hơn Vũ Thành, nhận thấy sự kỳ lạ, nhưng ông ta không điều tra quá kỹ càng, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc chưa từng kết thù oán với họ, nếu chỉ vì thám thính một tin tức mà đắc tội cường giả trên Thập Thần Bảng, vậy thì cái được không bù nổi cái mất.

“Chuyện này cứ giao cho vi phụ, gây động tĩnh quá lớn sẽ khiến người chú ý.”

“Dạ, phụ thân đại nhân!”



Nam lục, bổn gia của gia tộc Xích Huyết.

Mấy hôm nay Du Chấn Thiên bắt đầu kết nối những sự việc đã xảy ra gần đây, hơn nữa căn cứ vào lời Giang Lưu, rốt cục cũng tin một việc, Du Tiểu Hắc chính là Du Tiểu Mặc, mà Lăng Mặc chính là Lăng Tiêu.

“Vô liêm sỉ!”

Du Chấn Thiên giận dữ gạt hết đồ sứ trên bàn trà xuống đất, sự phẫn nộ khi bị đùa bỡn vòng vòng cứ mắc kẹt trong lòng lão không sao đi nổi, nhất là lúc ở tiệc sinh nhật mà Thương Minh tổ chức, để chúng quang minh chính đại chạy trước mắt mình. Thực ra lão nên nghĩ tới từ lâu rồi mới phải, thực lực xuất chúng, còn là tổ hợp của đan sư và tu luyện giả.

“Nếu biết rõ báu vật truyền tộc đang ở trong tay kẻ tên Du Tiểu Hắc kia, phải mau chóng thu hồi lại!”

“Phu quân bớt giận.”

Ngân phu nhân thấy lão tức đến mức chỉ muốn lập tức phái người tới Trung Thiên bắt họ lại, vội vàng lên tiếng.

“Phu nhân, nàng cũng biết tầm quan trọng của báu vật truyền tộc đối với gia tộc Xích Huyết, đây là bảo vật truyền lại từ viễn cổ, tại sao có thể để cho bọn đạo chích lấy được!” Du Chấn Thiên cứ nghĩ tới lúc biết tin báu vật biến mất, trong mắt liền bắn ra một loại chấp niệm nhất định phải có được.

Ngân phu nhân đặt tay phải lên tay trái, thản nhiên nói: “Phu quân, bọn đạo chích kia là con trai của đệ đệ phu quân đó, nếu không có sự việc kia phát sinh, thì bây giờ hắn chính là con trai của gia chủ, huống chi phu quân không thắc mắc vì sao hắn có thể kế thừa được báu vật truyền tộc sao?”

Khởi điểm của báu vật truyền tộc có thể ngược dòng tới viễn cổ, nó là tín vật cho mỗi người kế thừa vị trí gia chủ, nói cách khác, ai có được báu vật truyền tộc thì người đó chính là gia chủ, nhưng không phải ai cũng dùng được món báu vật này.

Không biết bắt đầu tự khi nào, nghe nói truyền thừa đột nhiên đứt đoạn, về sau báu vật truyền tộc từ một món bảo bối nghịch thiên biến thành tín vật của mỗi đời gia chủ, nhưng không ai biết nó có tác dụng gì.

Nếu truyền thừa từ viễn cổ, tuyệt đối không chỉ đơn giản là tín vật.

Nhiều đời gia chủ của gia tộc Xích Huyết đã thử rất nhiều lần, nhưng tín vật vẫn chỉ là tín vật, không ai biết làm cách nào để mở báu vật truyền tộc ra.

Mãi về sau mới tới thế hệ của Du Chấn Thiên.

Cũng như Ngân phu nhân nói, người ban đầu được định đoạt kế thừa vị trí gia chủ phải là phụ thân của Du Tiểu Mặc, kể cả trước khi công bố tên người kế thừa, gia chủ tiền nhiệm đã sớm đưa báu vật truyền tộc cho phụ thân của Du Tiểu Mặc rồi.

Có điều, phụ thân của Du Tiểu Mặc là một người trời sinh khá lười biếng, nói trắng ra thì là không ôm chí lớn, ông chỉ muốn sống một cuộc sống thật bình yên, hoàn toàn không hy vọng phải đeo trọng trách gia chủ này trên vai.

Nhưng ý nguyện của ông hoàn toàn không nằm trong sự cân nhắc của gia chủ tiền nhiệm, ai quan tâm ngươi vui hay không, bảo ngươi kế thừa thì ngươi nhất định phải kế thừa!

Kết quả chắc ai cũng đoán được, một tháng trước khi kế thừa ngôi vị tộc trưởng, phụ thân của Du Tiểu Mặc bị Du Chấn Thiên hãm hại, sau đó bắt đầu kiếp sống chạy trốn khắp nơi, trước khi trốn còn tiện tay còn mang luôn cả báu vật truyền tộc đi, khiến cho vị trí gia chủ của Du Chấn Thiên luôn danh bất chính, ngôn bất thuận.

Đừng nhìn gia tộc Xích Huyết bây giờ đang rất thái bình, yên ổn, thực ra một vài lão quái vật trong tộc chưa bao giờ phục Du Chấn Thiên, nếu không phải Du Chấn Thiên dùng tu vi trấn áp họ, gia tộc Xích Huyết đã sớm lật trời.

Về sau, Du Chấn Thiên vô tình phát hiện bí mật của báu vật truyền tộc trong một quyển điển tịch cổ xưa, vì vậy mới bắt đầu phái người truy tìm tung tích phụ thân của Du Tiểu Mặc, muốn lấy lại báu vật, nhưng sự việc đâu có đơn giản như vậy.

Phụ thân của Du Tiểu Mặc đã biến mất rất lâu, Du Chấn Thiên cũng kế thừa vị trí gia chủ rất nhiều năm rồi, ban đầu cảm thấy chẳng cần tín vật gì để chứng minh, cho nên triệu hồi hết những người truy lùng.

Đợi tới thời điểm lão muốn tìm, biển người mênh mông, đối phương còn có khả năng đã không ở đại lục Thông Thiên nữa, lão phải đi đâu để tìm.

Ngay lúc lão sắp lâm vào ngõ cụt, phụ thân của Du Tiểu Mặc đột nhiên xuất hiện.

Du Chấn Thiên phái người bắt ông ta lại, còn dễ dàng hơn trong tưởng tượng, nhưng hỏi mãi vẫn không biết tung tích của báu vật truyền tộc, bởi vì bên trên có áp lực từ đám lão quái vật kia, cho nên Du Chấn Thiên không thể nào dùng cực hình với phụ thân của Du Tiểu Mặc.

Hơn mười năm trước, rốt cục thì Du Chấn Thiên cũng không kiềm chế được nữa.

Lão làm bộ muốn chọn người kế nhiệm vị trí gia chủ tiếp theo, tiết lộ chuyện về báu vật truyền tộc cho bốn người con trai, lão biết cả bốn con trai đều nuôi dưỡng rất nhiều nhân mạch kể cả ngoài sáng và trong tối.

Quả nhiên, cả bốn người đều phái thuộc hạ truy tùng khắp nơi như lão suy đoán, cuối cùng cũng tìm được, cũng là sự việc xảy ra hơn một năm tước, nhưng kết quả vẫn thất bại, không những không bắt được người, còn mất luôn tung tích của Du Tiểu Mặc.

Khi Du Chấn Thiên biết có khả năng báu vật truyền tộc đã bị mở ra, không từ ngữ nào có thể đủ để hình dung sự khiếp sợ trong lòng lão.

Vì sao báu vật truyền tộc lại mở ra?

CHƯƠNG 515: TÂY CẢNH

Báu vật truyền tộc không bao giờ mở ra đã là sự thật mà gia tộc Xích Huyết đã công nhận!

Bởi vì không thể nào ngược dòng tìm hiểu nguồn gốc, cũng không thể nào biết cách mở, cho nên đành bỏ cuộc, bất luận là gia chủ hay tộc nhân của gia tộc Xích Huyết, đều coi nó chỉ là tín vật.

Thực ra Du Chấn Thiên chỉ biết về bí mật của báu vật truyền tộc, nhưng làm sao để mở ra, bản điển tịch kia không hề nhắc tới.

Ngay từ đầu lão muốn tìm báu vật về rồi chậm rãi nghiên cứu sau, nhưng khi biết chuyện của Du Tiểu Mặc, lão lại nghĩ bất chấp giá nào cũng phải bắt cả người về, cho dù lão không thể nào chính thức đạt được báu vật truyền tộc, nhưng chỉ cần khống chế Du Tiểu Mặc, lão cũng có thể sỡ hữu món bảo bối nghịch thiên đó.

Với địa vị của gia tộc Xích Huyết ở đại lục Thông Thiên, có kẻ nào dám đối địch chính hiện với họ, vậy thì cứ chờ tai họa ngập đầu đi…

Du Chấn Thiên định làm ầm ĩ khắp nơi, lại tính sai một chuyện, Du Tiểu Mặc lại có một cường giả lúc nào cũng ở bên.

Vất vả lắm hai người mới tới đại lục Thông Thiên, địa bàn của gia tộc Xích Huyết, nhưng lại thay hình đổi dạng, chưa đầy hai năm mà đã quấy cho gia tộc Xích Huyết long trời lở đất, Du Chấn Thiên quen thói sai bảo chỉ huy người khác, sao có thể nuốt trôi cục tức này.

“Phu quân, thiếp không rõ món báu vật truyền tộc đó có bí mật động trời gì, nhưng đã hơn mười năm, chẳng lẽ phu quân không có ý định giải thích cho thiếp sao?” Giọng điệu của Ngân phu nhân rất bình thản, nhưng bà ta đã chủ động mở miệng chứng tỏ bà ta rất quan tâm tới chuyện này.

Du Chấn Thiên biết sớm muộn gì phu nhân cũng hỏi tới chuyện này, giận dữ nói: “Phu nhân, không phải ta muốn giấu diếm nàng, nhưng chuyện này thực sự quá trọng đại, nếu vô tình tiết lộ ra ngoài, rất có thể gia tộc Xích Huyết sẽ gặp tai họa ngập đầu.”

Ngân phu nhân rùng mình, tai họa ngập đầu?

“Thiếp biết, thiếp không hỏi là được, nhưng phu quân muốn xử lý chuyện của Du Tiểu Mặc thế nào, thiếp nghe nói, hình như người này có quan hệ khá thân mật với Phó Thương Khung.”

Du Chấn Thiên nhíu mày thật chặt, đây cũng là điểm khiến lão cố kỵ, từ lúc nhận được tin tình báo, Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu và đồ đệ Phó Thương Khung có một bí mật không ai biết, Phó Thương Khung lại sủng ái đồ đệ, khó đảm bảo Phó Thương Khung sẽ không nể mặt đệ tử mà che chở cho hai kẻ kia.

“Phó Thương Khung đúng là phiền phức, vi phu lại không thể đến hỏi thẳng hắn, huống hồ, phu nhân không thấy tình huống ngày đó, chỉ sợ không biếtt tình hình thực tế, dường như hai kẻ này còn có quan hệ khó lường với con trai của Cửu Đầu Xà Hoàng.”

“Chuyện này thiếp cũng hơi nghe tiếng.” Ngoài dự liệu, Ngân phu nhân biết rõ chuyện này.

Nhưng Du Chấn Thiên không hề bất ngờ, giọng điệu nặng nề: “Tuy Cửu Đầu Xà Hoàng chỉ có tu vi Thánh cảnh ba sao, nhưng gã đó là một kẻ điên, một khi chọc giận gã, gã sẽ bất chấp bằng mọi giá để trả thù.”

Gia tộc Xích Huyết gia lớn nghiệp lớn, tuyệt đối không thể chịu nổi sự trả thù của cường giả Thánh cảnh, thực lực của Du Chấn Thiên có mạnh đến mấy cũng không thể trong coi người của gia tộc từng giây từng phút.

Cửu Đầu Xà Hoàng đã sống hơn mười vạn năm, số tuổi Ngân phu nhân còn nhỏ hơn ông ta một nửa, từ nhỏ đã nghe kể về Cửu Đầu Xà Hoàng.

Cửu Đầu Xà Hoàng là một người rất nóng nảy hơn nữa còn không nói lý, ông ta mà thấy không đúng, vậy thì cho dù ngươi có hơn một vạn cái miệng cũng không thể khiến ông ta thay đổi suy nghĩ, hơn nữa tộc Cửu Đầu Xà Hoàng quá ít ỏi, nếu miễn cưỡng xem thì cả tộc chỉ còn mỗi hai người là ông ta và con trai.

Nếu để Cửu Đầu Xà Hoàng biết gia tộc Xích Huyết chuẩn bị ra tay với con ông ta, lão già kia thực sự sẽ làm chuyện điên rồ ngay.

Nếu Du Chấn Thiên muốn ra tay với Ngân Qua, vậy thì phải cân nhắc tới cả hậu quả sau khi chọc tức Cửu Đầu Xà Hoàng.

Chưa kể, lão còn phải cân nhắc tới nam nhân bên cạnh Du Tiểu Mặc, tuy trong khoảng thời gian này chưa có tin tức về y, nhưng thân phận của y cũng đủ làm lão kiêng kị.

Nghĩ tới đây, Du Chấn Thiên vừa kinh vừa sợ phát hiện, lão muốn ra ta với Du Tiểu Mặc nhưng lại phải cố kỵ nhiều chuyện như vậy, đường đường là gia chủ của gia tộc Xích Huyết, thế mà không thể làm gì hai kẻ kia.

Ngân phu nhân biết rõ Du Chấn Thiên lại đang để tâm vào chuyện vụn vặt, đứng dậy đi đến bên cạnh lão, bàn tay trắng nõn chậm rãi vuốt ve lưng lão, nhẹ giọng nói: “Phu quân, nếu phu quân muốn động Du Chấn Thiên vậy thì chỉ cần cố kỵ một mình Phó Thương Khung là đủ.”

“Vì sao?”

“Chỉ cần phu quân không động vào con trai của Cửu Đầu Xà Hoàng, lão sẽ không trở thành địch với gia tộc Xích Huyết, còn nếu phu quân băn khoăn về người nam nhân kia, chắc phu quân cũng biết, Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc rất xem trọng huyết mạch, người nam nhân kia lại có tới hai loại huyết mạch, chắc chắn không thể khiến hai tộc tiếp nhận.”

“Chuyện này là thật?” Du Chấn Thiên kinh hỉ nói.

“Đương nhiên, ngoài ra, người này không được hai tộc tiếp nhận, phu quân có thể theo manh mối này điều tra về thân phận của hắn.” Ngân phu nhân là con gái của tộc trưởng Ngân Long tộc, mấy chuyện thế này bà ta biết rất rõ.

“Được, vi phu sẽ phái người đi thăm dò ngay.”

“Phu quân, hãy nhớ, việc này không thể làm quá khoa trương.”

“Xin phu nhân cứ yên tâm, vi phu hiểu rồi.” Du Chấn Thiên nói xong câu đó liền hấp tấp đi.



Tây Cảnh là khu vực yêu thú dày đặc nhất đại lục Thông Thiên, cũng là khu vực duy nhất khắp nơi có sơn mạch, đồi núi, cao nguyên, thậm chí đất bằng ở đây còn không chiếm được tới 1%, bởi vậy chỉ thích hợp cho yêu thú.

Ở nơi này ít khi thấy người đi riêng lẻ, trên cơ bản đều đi theo nhóm, hơn nữa nhân số không nhiều, nhưng nhất định phải là cường giả, bởi vì không ai có thể sinh tồn ở Tây Cảnh nếu không phải cường giả, tất cả những điều này đại biểu cho cái gì, Tây Cảnh chính là khu vực xảy ra nhiều vụ chém giết nhất đại lục Thông Thiên.

Yêu thú ở Tây Cảnh chỉ tuân theo luật rừng, giống như loài người tôn trọng vũ lực, nhưng từ trước tới nay đám yêu thú khá thẳng thắn, họ không có nhiều tâm địa gian giảo như loài người, đại đa số chỉ cần liếc mắt thấy không hợp là lao vào đánh nhau ngay, cảnh tượng cực kỳ máu me khủng khiếp.

Như hiện tại, hai con yêu thú thực lực mạnh mẽ đang cắn xé nhau trên dãy núi đằng xa, máu rơi như mưa, mặt đất phía dưới đã bị nhuộm đỏ một màu.

Có vẻ sức mạnh của hai con yêu thú này ngang nhau, dù vết thương chằng chịt, nhưng hai bên vẫn không thể làm gì được đối phương, khi cả hai đều sắp tổn hại, con yêu thú khổng lồ cường tráng như trâu, mắt như được đặt dưới nách đột nhiên ngửa đầu phát ra tiếng gào thét, như truyền xa khắp mấy ngàn dặm.

Yêu thú hình rùa đối diện thay đổi sắc mặt, đột nhiên quay đầu bỏ chạy.

Con yêu thú mới kêu gọi đồng bọn kia thấy đối thủ chạy trốn, lập tức đuổi theo, cuối cùng yêu thú hình rùa bị gã đồng bọn mới tới chặn lại, tình tình ngày càng bất lợi.

“Hình Thất, ngươi cũng dám mai phục định giết ta sao, không sợ tộc nhân của ta phát hiện rồi đuổi giết các ngươi hả?” Yêu thú có hình thức giống một con rùa lớn phát ra âm thanh tức giận.

“Khặc khặc khặc.” Yêu thú có hình thức giống bò cười lớn, đầy khát máu, “Ta mà sợ thì đã không giết ngươi, chỉ cần ngươi chết sẽ không ai biết là ta làm, ta cần gì phải sợ, ta khuyên ngươi nên ngoan ngoãn giao thứ trong lòng người ra đây, ta có thể cân nhắc để ngươi toàn thây.”

“Nằm mơ!” Yêu thú hình rùa còn bảo vệ cơ thể chặt chẽ hơn, mặt mày phẫn nộ, như muốn ăn sống đối thủ.

“Vậy thì ngươi tự tìm tới cái chết rồi!” Yêu thú hình bò cứ mở miệng ra phun ra mấy câu âm độc, dùng ánh mắt ra hiệu cho đồng bọn, cả hai đột nhiên cử động.

Yêu thú hình rùa vừa sợ vừa giận, nhưng hắn đã bị trọng thương, vốn là nỏ mạnh hết đà, giờ lại thêm một kẻ nữa, nếu không có kỳ tích xuất hiện, chắc chắn hôm nay hắn sẽ chết, hắn chết cũng không sao, nhưng chủ nhân đang trốn trong ngực hắn không thể xảy ra chuyện gì.

Bị hai người hợp lực công kích, yêu thú hình rùa đã không chống cự nổi, lảo đảo ngã xuống vách núi phía dưới, tiếng vang ầm ầm, tro bụi bay tứ tung.

Một lát sau yêu thú hình rùa đột nhiên biến thành hình người, là một nam tử mặc áo sam tím, phun ra một búng máu đỏ tươi, lung lay sắp ngã, một lúc lâu sau, hắn đột nhiên giở vạt áo ra, nhìn thoáng qua bên trong, xác định tiểu chủ nhân không có việc gì mới thở dài một tiếng.

Yêu thú hình bò và đồng bọn của gã cũng hóa thành hình người, là hai gã đàn ông cường tráng, vẻ mặt dữ tợn, vừa nhìn đã thấy âm tàn độc ác, không giống người tốt.

Cả hai chạy tới trước mặt nam tử, Hình Thất cười ha hả càn rỡ, “Chạy đi, ta xem ngươi còn chạy đi đâu.”

“Hình Thất, có phải có kẻ đã sai khiến các ngươi phục kích ta không?”

Nam tử không thể hiểu nổi, hai kẻ này đến như đã chuẩn bị trước, còn ôm mục đích giết hắn rất rõ ràng, nhưng hắn không cho rằng chỉ bằng thực lực của hai kẻ này lại dám đối đầu với cả tộc, trừ phi có kẻ đứng sau màn sai khiến chúng.

“Tiếc quá, dù ngươi chết, ta cũng không nói cho ngươi biết.” Nét mặt Hình Thất chuyển thành âm u, giọng điệu cực kỳ xấu xa.

Trong con mắt vằn vện tia máu của nam tử đột nhiên lóe lên một tia linh quang, ngẩng đầu nhìn về phía hư không nào đó, vội vàng hô: “Vị bằng hữu kia, ta là Mạc Cảnh của Linh Quy tộc, nếu ngài chịu ra tay tương trợ, Linh Quy tộc nhất định sẽ báo đáp ngài.”

Hình Thất sững sờ, cười khặc khặc.

“Không có tác dụng đâu, vô thích thôi, ở đây ngoài chúng ta thì làm gì còn người khác, muốn đánh lạc hướng để bỏ chạy sao? Hết hy vọng đi! Ha ha ha!”

“A, thế hả?”

Trên trời đột nhiên vang lên một âm thanh nghi vấn.

CHƯƠNG 516: TIỂU Ô QUY

Tiếng cười của Hình Thất ngưng bặt, hoảng hốt nghi ngờ nhìn về hướng âm thanh phát ra, nếu có người thứ tư ở đây, sao gã không phát hiện.

Mạc Cảnh vui mừng, hắn thật sự không ngờ lại có người ở chỗ này, trên thực tế thời điểm hắn hô câu nói kia đúng là vì muốn đánh lạc hướng Hình Thất và đồng bọn của gã, tranh thủ thời cơ chạy trốn, còn việc có người đáp lại hay không, Mạc Cảnh không ôm hy vọng quá lớn, vậy mà thật sự có người đang ở đây.

“Vị bằng hữu kia, ta là bàng chi của thông linh Huyền Quy, nếu ngài ra tay tương trợ, Huyền Quy tộc sẽ cảm kích ngài lắm.” Mạc Cảnh không biết đối phương là địch hay bạn, nhưng trước mắt chỉ có thể dựa vào người này.

Vừa nói dứt lời, trong hư không bỗng hiện lên một bóng người, ban đầu chỉ thoáng qua, rất nhỏ, mãi tới khi bộ mặt thật của người kia hiện ra.

Cả ba đều sửng sốt.

Phát hiện người trước mặt bọn hắn là một thiếu niên thanh tú, trên người tản ra khí chất hoạt bát, khuôn mặt tươi cười tủm tỉm.

Ba người có đều là cường giả đại thần thông, vừa liếc mắt đã nhìn ra tu vi thật sự của thiếu niên.

Rõ ràng thiếu niên là con người, hơn nữa còn là một đan sư cấp mười, thực lực không thấp cũng chẳng cao, bất cứ ai trong bọn họ cũng có thể dùng một tay bóp chết hắn, bởi vì cả ba đều có tu vi cấp mười một.

Sau khi sững sờ qua đi, Hình Thất đột nhiên cười ha hả, “Mạc Cảnh, hóa ra chỗ dựa của ngươi là một tên tiểu đan sư, còn là loài người, ta cứ tưởng phải là yêu thú gì mạnh mẽ chứ, ngươi đã chờ mong hắn cứu ngươi như vậy, thế thì để ta giết hắn trước mặt cho ngươi xem.”

Nói xong gã liền lao về phía thiếu niên.

Thiếu niên tỏ vẻ thật sự là nằm cũng trúng đạn, thực ra hắn chẳng biết chuyện gì mới xảy ra ở đây, chỉ vừa bị truyền tới đã nghe thấy tiếng cười khặc khặc rất chi là quái dị, còn nói gì mà ngoài họ ra không có người khác, chẳng lẽ hắn không phải người sao?

Vậy là hắn liền không nhịn được mà đáp lại một câu, nào ngờ, người này chẳng biết phân biệt tốt xấu, chưa nói gì đã định giết hắn.

Bảo sao nhiều người nói Tây Cảnh là nơi không an toàn nhất đại lục Thông Thiên, không có thực lực mà tới nơi này thì chẳng khác gì tự sát, bây giờ mắt thấy tai nghe, quả nhiên lời đồn không giả.

“Vị đại ca kia, thương lượng được không?” Thiến niên chắp tay, khiêm tốn cười nói.

Hình Thất rất thưởng thức bộ dạng giãy dụa trước khi chết của kẻ khác, dù sao cũng chỉ là một tên đan sư nho nhỏ, không đời nào chạy thoát được khỏi lòng bàn tay gã, muốn giết hắn lại chẳng dễ như trở bàn tay, liền tốt tính nói: “Bổn đại gia để cho ngươi nói di ngôn cuối cùng.”

Thiếu niên cười rộ, lộ ra hai hàm răng trắng, “Thực ra ta còn có đồng bạn nữa, hắn đang ở ngay đây này, ngươi muốn giết ta, phải hỏi xem hắn có đồng ý không mới được.”

Hình Thất cảnh giác nhìn xung quanh, xác thực không phát hiện bóng dáng ai.

Nhưng mà, thời điểm Mạc Cảnh cầu cứu người này, gã không hề phát hiện sự hiện diện của hắn, cho nên lời nói của hắn cũng có căn cứ.

Nhưng Hình Thất sẽ không vô duyên vô cớ tin tưởng lời nói của một kẻ xa lạ, nói không chừng hắn đang âm mưu giương đông kích tây, thích thú hồ nghi hỏi: “Ngươi nói đồng bạn của ngươi cũng ở đây, vậy bây giờ hắn đang ở đâu?”

Thiếu niên cười tủm tỉm: “Ngươi không phát hiện ra hả? Chẳng phải hắn đang đứng sau lưng ngươi sao?”

Hình Thất giật mình, cứ tưởng rằng hắn đang nói láo, nhưng cảm giác rợn tóc gáy đột nhiên ập tới, cảnh báo nguy hiểm rung lên trong đầu, vậy mà gã lại phát hiện mình không thể động đậy được nữa, trong lòng không nén nổi bàng hoàng.

Người có thể vô thanh vô tức kiềm chế gã, thực lực tuyệt đối cao hơn gã, thậm chí còn cao hơn rất nhiều.

Hình Thất kinh hãi há hốc miệng, lại phát hiện không thể thốt ra một từ.

Cao Ân đứng ở phía dưới, cũng là đồng bọn của Hình Thất, lúc nghe đến lời Du Tiểu Mặc, theo bản năng nhìn về phía sau Hình Thất, nhưng không hề phát hiện người nào, vừa định phát hiện mau ra tay, miễn cho biến cố phát sinh, lại phát hiện bộ dạng của Hình Thất có chút kì quặc.

“Hình Thất, sao chưa động thủ?” Cao Ân dò hỏi.

Hình Thất há to miệng, mồ hôi lạnh trên trán túa ra đầm đìa, nhỏ xuống trên mặt, mồ hôi bị ánh mặt trời chiếu vào, phản xạ ra ánh sáng.

Rốt cục Cao Ân cũng phát hiện ra sự kì lạ.,

Lúc này đây, phía sau lưng Hình Thất đột nhiên xuất hiện bóng người như ẩn như hiện, tựa hồ là một nam nhân mặc áo đen, rất lãnh khốc, một tay y đang đặt lên vai Hình Thất, cũng chính cái tay này khiến Hình Thất không thể nhúc nhích nổi.

Nam nhân vừa hiện thân, Hình Thất lập tức phát giác được uy áp từ cường giả cấp mười hai, như có như không, nhưng vì khoảng cách giữa hai người quá gần, gã có thể phát giác ngay.

Ở biên cảnh của Tây Cảnh sao lại xuất hiện cường giả cấp mười hai?

Hình Thất sợ hãi nuốt nước miếng, tuy Tây Cảnh có tồn tại yêu thú cấp mười hai, nhưng sao vận khí của gã lại kém đến mức tùy tùy tiện tiện liền gặp phải chứ, chỉ là uy áp thực sự tồn tại.

“Vị bằng hữu kia, vừa nãy là ta không đúng, ta không nên nói câu kia, ta không ngờ vị tiểu đan sư này lại là bằng hữu của ngài, nếu có chỗ mạo phạm xin lượng thứ, ta không cố tình đâu.” Hình Thất do dự một chút liền xuống nước.

“Ha ha!” Nam nhân khẽ cười.

Hình Thất rùng mình, phản ứng này có vẻ không lạc quan.

Đúng lúc này, Cao Ân yên lặng đứng dưới đất đột nhiên chuyển động, cái bóng màu xanh chạy về hướng ngược lại nhanh như chớp, vậy mà có ý định chạy trốn bỏ đồng bọn một thân một mình.

Mọi người nhao nhao ghé mắt.

Yêu thú có một đặc tính rất giống loài người, đó là nếu không có quan hệ đặc thù, ví dụ như huyết thống hay giao tình thân thiết lắm thì sẽ chẳng có ai tình nguyện trả giá mạng sống cho người khác, nhất là yêu thú có tu vi càng cao, càng sợ chết, cho nên Cao Ân rất thẳng thắn bỏ lại Hình Thất, chạy thoát một mình.

Sau khi cơn giật mình qua đi, Hình Thất chửi ầm ĩ trong lòng.

Nhưng nếu đổi vị trí của hai người cho nhau, chắc chắn gã sẽ làm như vậy.

Gã rất hy vọng nam nhân đuổi theo, nhưng hiển nhiên là nam nhân không có hứng thú với người không quen biết, chỉ lười biếng nhìn thoáng qua, chẳng có động tác gì.

“Vị bằng hữu kia, chỉ cần ngươi buông tha cho ta, ta cam đoan sẽ không tìm ngươi gây chuyện, cũng không nói sự việc lần này cho bất cứ ai nghe.” Hình Thất tiếp tục xuống nước, gã rất quý trọng tính mạng của mình.

“Thả ngươi thì cũng được thôi, tuy nhiên…” Nam nhân đột nhiên lên tiếng

Hình Thất nghe xong thấy có hy vọng, vội vàng hỏi: “Tuy nhiên làm sao?”

Nam nhân phát ra tiếng cười sung sướng, tay kia đột nhiên nắm lấy cánh tay phải của gã, giọng điệu nhẹ nhàng như sứ giả gọi hồn, “Tuy nhiên ta không thích người khác khoa tay múa chân với phu nhân nhà ta, lại còn là kẻ muốn hắn chết nữa, cho nên không bắt ngươi để lại chút gì đó, trong lòng ta khó chịu lắm.”

Sắc mặt Hình Thất lập tức đại biến.

Không đợi gã kịp phản ứng, bả vai đột nhiêu kêu “Răng rắc”, cơn đau thấu tim gan truyền thẳng vào đại não, Hình Thất phát ra tiếng kêu thảm thiết vang vọng bầu trời.

Kèm theo đó là máu bắn tung tóe, trong tay nam nhân đã có thêm một cánh tay đứt lìa, còn Hình Thất đã bị y quăng ra ngoài.

Hình Thất lơ lửng giữa trời, bất chấp thống khổng dùng tay không bị thương bụm lấy miệng vết thương, cánh tay không chỉ đơn giản là bị kéo đứt, miệng vết thương còn có dấu vết bị đốt trọi, nhưng gã đâu thể làm gì, sau khi bị nam nhân quăng ra, gã lập tức quay đầu chạy thoát, bóng dáng chật vật nhanh chóng biến mất ở phía chân trời.

Trên mặt đất, Mạc Cảnh thở phào một tiếng, thân thể chỉ dựa vào ý chí kiên trì lung lay ngã quỵ, áo tím trên người đã bị máu thấm ướt.

Vết thương của hắn rất nặng, trước mặt đã không thể chạy được, hơn nữa nế không nhanh chóng chữa thương, chỉ sợ hắn không sống được bao lâu nữa.

Du Tiểu Mặc bay từ không trung xuống trước mặt Mạc Cảnh, phía sau hắn là một đôi cánh màu đen.

Đôi cánh này do Đại Bàng biến thành, bản thân Đại Bàng có tu vi cấp mười một, lại là vương giả của bầu trời, cho dù người sử dụng là Du Tiểu Mặc cũng có thể giữ tốc độ rất nhanh.

“Này, ngươi không sao chứ?”

Du Tiểu Mặc tò mò hỏi, thật ra hắn không có nhiều đồng tình với người này, mạnh được yếu thua mà.

Mạc Cảnh lắc đầu, ánh mắt lại nhìn từ trên không trung xuống, giờ phút này Lăng Tiêu đang đứng sau lưng Du Tiểu Mặc, bọn họ dùng không gian phù, cho nên mới đột nhiên xuất hiện ở biên giới Tây Cảnh, nhưng muốn vào sâu trong Tây Cảnh thì cần dùng thêm một miếng không gian phù nữa.

“Tại hạ Mạc Cảnh, đa tạ hai vị ân nhân đã cứu mạng, ân tình này Mạc Cảnh sẽ nhớ kỹ.” Mạc Cảnh miễn cưỡng chắp tay, thiệt tình thành ý nói cám ơn, cho dù nam nhân không có bản ý cứu hắn, nhưng sự thật là thế, nhờ hai người này mà hắn mới được cứu.

Du Tiểu Mặc xua xua tay, “Việc nhỏ, không đáng nhắc đến, lại nói, ngươi thật sự là người của Linh Quy tộc sao, có quan hệ gì với thông linh Huyền Quy không?”

Mạc Cảnh khẽ giật mình, chợt mừng rỡ nói: “Hai vị có quen biết với Huyền Quy tộc sao?”

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Ừm, nhưng chỉ là may mắn gặp gỡ một người tên là Huyền Minh một lần mà thôi, tuy chỉ chạm mặt, nhưng thoạt nhìn có vẻ là người tốt.”

Mạc Cảnh nghe thấy hai chữ Huyền Minh, đã tin lời hắn hơn phân nữa, do dự một chút mới nói: “Thực không dám dấu diếm, Linh Quy tộc chúng ta cũng được coi là một nhánh của thông linh Huyền Quy, lần này ta định tới Huyền Quy tộc, không ngờ giữa đường bị Hình Thất phục kích, nhờ hai vị mới được cứu mạng, đợi ta tới Huyền Quy tộc, sẽ nói rõ chuyện này, báo đáp hai vị sau, nói lâu như vậy, còn không biết cao tính đại danh của hai vị.”

“Ta là Du Tiểu Hắc.” Du Tiểu Mặc cười tủm tỉm trả lời, sau đó lại chỉ vào Lăng Tiêu rồi nói: “Hắn tên là Lăng Mặc, có lẽ ngươi đã từng nghe tới tên của hắn.”

Mạc Cảnh sửng sốt một chút, Lăng Mặc?

Hắn cố gắng suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không thấy có ấn tượng với tên người này, không khỏi lúng túng, hình như ân nhân đã cho rằng hắn từng nghe nói qua.

“Ồ? Chẳng lẽ chưa từng nghe tới?” Du Tiểu Mặc chú ý tới nét mặt của Mạc Cảnh, không nén nổi kinh ngạc.

Mạc Cảnh cười cười áy náy, “Thật có lỗi, có thể là do kiến thức ta quá nông cạn.”

Du Tiểu Mặc thấy nét mặt người này không có vẻ giả bộ, cũng không để ý, không biết cũng tốt, vậy thì sẽ không ai biết đến thân phận của họ, cũng không sợ bị phơi bày.

“Chưa nghe nói cũng không cần lo, ta chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, chúng ta liền từ biệt nha.” Du Tiểu Mặc nói xong chuẩn bị rời đi.

“Đợi một chút… Khục khục khục…” Mạc Cảnh vội vàng đứng dậy gọi hắn lại, bởi vì qua nóng vội, thân thể vừa đứng lên một nửa đã ngã quỵ, lại nhổ ra một búng máu, tiếng ho khan kịch liệt như muốn ho ra cả nội tạng vậy.

Du Tiểu Mặc quay đầu lại, vừa định nói, đột nhiên vị động tĩnh trong ngực Mạc Cảnh hấp dẫn chú ý.

Một con rùa đen bé bé đang chậm rãi leo ra khỏi cổ áo Mạc Cảnh, đại khái là thấy khó chịu với mùi máu tươi nên bò ra.

Mạc Cảnh vội vàng nhét tiểu ô quy lại, tiểu ô quy không bỏ buộc, lại leo ra, như muốn đối nghịch với hắn.

“Tiểu chủ nhân, ngoan ngoãn, đừng nghịch.”

Mạc Cảnh nhỏ giọng nói tới tiểu ô quy, sau đó dùng tay âm thầm che chở nó.

Du Tiểu Mặc cảm thấy hứng thú liền hỏi: “Đây là con của ngươi hả?”

“Ngốc!”

Mạc Cảnh còn chưa kịp lên tiếng, Lăng Tiêu nãy giờ vẫn đứng làm phong cảnh đột nhiên nói chuyện, hơn nữa mới mở miệng đã nói một câu rất quen tai.

Du Tiểu Mặc gượng cười.

“Bảo em ôn tập lại đặc điểm của yêu thú ở Tây Cảnh mà không nghe, con rùa nhỏ này sao có thể là con của hắn, rõ ràng là hậu duệ của Huyền Quy tộc.”

“Hở?” Du Tiểu Mặc mở to hai mắt, lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con rùa đen nhỏ như vậy đó, còn là Huyền Quy tộc, hắn có nghe nói về Huyền Quy, nhưng hình như thông linh Huyền Quy còn lớn hơn Thanh Quy nhiều lắm.

Nghe thấy nam nhân rành rọt như vậy, trong mắt Mạc Cảnh có thêm một chút cảnh giác.

Lăng Tiêu vẫn bình thản như không thấy gì, tiếp tục phổ cập tri thức cho Du Tiểu Mặc, “Mai của Linh Quy tộc có màu xanh tím, phía trên không có vân, mà con rùa nhỏ này dù chưa lớn hẳn, nhưng trên mai đã có hoa văn rõ ràng, hơn nữa mai của nó còn có màu xanh nhạt, đây là tiêu chí của thông linh Huyền Quy.”

“À.”

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, đã thấy Mạc Cảnh dùng vẻ mặt đề phòng nhìn họ chằm chằm.

CHƯƠNG 517: THỈNH CẦU

Thông linh Huyền Quy là một trong Tứ Linh, địa vị trong yêu thú vô cùng cao quý, nhưng trên cơ bản thì Đế Vương thú như Tứ Linh không thể nào ký kết khế ước với loài người.

Chỉ là dù chủng tộc có mạnh mẽ đến mấy, bọn họ cũng không thể ngăn chặn mơ ước của loài người với Tứ Linh, có lẽ loài người không thể nào ép buộc khế ước với Đế Vương thú thành niên, nhưng lại có thể làm như vậy với Đế Vương thú còn nhỏ hoặc vừa sinh ra không lâu.

Dù bàng chi của thông linh Huyền Quy có rất nhiều, nhưng Huyền Quy tộc cũng ít ỏi như Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc vậy, chỉ còn mười mấy cá thể, bởi vậy họ vô cùng chú trọng đến hậu duệ của mình.

Tiểu ô quy là hậu duệ của Huyền Quy tộc. Từ khi sinh ra tới giờ còn chưa tới nửa năm, linh trí chưa mở hết, muốn khế ước rất đơn giản. Cũng vì nguyên nhân này mà Mạc Cảnh mới lo lắng hai người trước mắt nổi lên tâm tư khác thường với tiểu ô quy.

Du Tiểu Mặc đoán được ý nghĩ của hắn, nhún nhún vai đầy vô vị.

Thực ra hắn không có hứng thú với thông linh Huyền Quy, cùng lắm là cảm thán một câu: không ngờ lại gặp thông linh Huyền Quy ở đây, còn mới sinh ra không lâu nữa chứ.

“A, chẳng lẽ thứ mà gã Hình Thất kia bảo ngươi giao ra, chính là con rùa nhỏ này?” Du Tiểu Mặc đột nhiên tỉnh ngộ.

Mạc Cảnh không nhìn thấy sự tham lam trong mắt hắn, chần chừ một lúc mới gật đầu.

“Mục tiêu của Hình Thất đúng là tiểu chủ nhân, nhưng không hiểu vì sao hắn lại biết tin ta sẽ đưa tiểu chủ nhân đi qua nơi này, lúc trước ta còn tưởng là trùng hợp.”

“Vì sao?” Du Tiểu Mặc tò mò hỏi.

Mạc Cảnh sờ sờ mai của tiểu ô quy, hắn đã hơi buông chút cảnh giác với họ, bởi vì người bình thường sau khi biết chủ nhân là thông linh Huyền Quy, hẳn là phải xông lại cướp lấy, không thể nào hỏi lung tung này kia như Du Tiểu Mặc được, biểu lộ hết sức tò mò.

Bây giờ hắn cũng coi như là bước đến đường cùng rồi, ngoại trừ tin tưởng bọn họ cũng chẳng còn cách khác, chỉ hy vọng hắn không nhìn lầm người.

“Thời điểm tiểu chủ nhân sinh ra, chủ nhân đã đặt xuống một đạo cấm chế, cấm chế kia có thể ngăn cản năng lượng cường đại bẩm sinh từ trên người tiểu chủ nhân, chỉ cần không gặp cường giả cấp mười hai, tuyệt đối không thể nào phát hiện ra sự tồn tại của tiểu chủ nhân, nhưng Hình Thất lại khẳng định tiểu chủ nhân ở trên người ta, cho nên chắc chắn hắn đã biết trước, rồi mai phục ở nơi này.”

Du Tiểu Mặc xoa cằm, “Nói như vậy, có khả năng lớn là trong các ngươi đã có kẻ phản bội.”

Mạc Cảnh gật gật đầu, “Đúng, thực ra ta cũng không muốn tin tưởng có tộc nhân lại phản bội Quy tộc, nhưng sự thật đã chứng minh, bởi vì không hơn năm người biết được ta sẽ hộ tống tiểu chủ nhân về Huyền Quy tộc.”

“Vậy chúc ngươi mã đáo thành công! Chúng ta còn có việc quan trọng, lần này đi thật đây, ngươi cũng mau chóng rời khỏi nơi này thôi, nhỡ đâu cái gã Hình Thất và đồng bọn của gã lại quay lại đó.” Du Tiểu Mặc ngồi dậy, lòng hiếu kỳ của hắn đã được thỏa mãn.

“Đợi một chút!” Mạc Cảnh lần nữa gọi hắn lại, sau khi xác định hai người này không hề có hứng thú với tiểu ô quy, hắn càng không thể để họ đi như vậy.

“Lại có chuyện gì?” Du Tiểu Mặc quay đầu hỏi, trên mặt còn mang theo nụ cười tủm tỉm.

Mạc Cảnh bỗng có cảm giác đối phương đang đợi hắn nói câu này, cười khổ: “Hai vị ân công cũng biết tình trạng của ta bây giờ, không chữa thương kịp thì không thể về được tới Huyền Quy tộc, nhưng tình huống của tiểu chủ nhân quá đặc thù, cho nên ta muốn nhờ hai vị ân công giúp một việc.”

“Nhờ gì?” Du Tiểu Mặc hỏi.

Mạc Cảnh nâng tiểu chủ nhân của hắn lên, “Ta muốn mời hai vị đưa tiểu chủ nhân về Huyền Quy tộc hộ ta.”

Du Tiểu Mặc đột nhiên nhếc khóe miệng, trêu ghẹo, “Ô, ngươi giao tiểu chủ nhân của ngươi cho hai người xa lạ như chúng ta có tốt không, chẳng lẽ ngươi không sợ chúng ta bằng mặt mà không bằng lòng, mang theo tiểu chủ nhân của ngươi, một đi không trở lại?”

Khuôn mặt Mạc Cảnh lộ vẻ lúng túng, “Ta, ta tin tưởng hai vị ân công.”

Du Tiểu Mặc bày ra nụ cười Lăng Tiêu thường dùng khi nhìn hắn.

Mạc Cảnh gãi gãi đầu, bản thể của hắn là Linh Quy, thực ra cũng không biết ăn nói, nhất là càng vội, hắn càng không giải thích được.

“Hai vị ân công, ta biết chuyện này có chút đường đột, nhưng hiện tại ta chỉ có thể cầu hai vị hỗ trợ, nếu trong tộc thật sự có người để lộ hành tung của ta, chắc chắn đối phương sẽ lại phái người tìm tới, với tình trạng hiện tại của ta, không thể nào bảo hộ tiểu chủ nhân udợc…”

Nói xong, Mạc Cảnh lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Du Tiểu Mặc, nhìn có vẻ như để chứng minh thân phận.

“Ân công, đây là tín vật của Linh Quy tộc, chỉ cần đưa tiểu chủ nhân đến Huyền Quy tộc, giao cho họ tấm lệnh bài này, chắc chắn Huyền Quy tộc sẽ thay tại hạ báo đáp hai vị, xin hai vị ân nhân giúp cho, Mạc Cảnh nhất định sẽ nhớ kỹ.”

Đưa hậu duệ của thông linh Huyền Quy cho hai người xa lạ mới gặp một lần, thực ra Mạc Cảnh đã phải hạ quyết tâm thật lớn.

Tiểu chủ nhân quá quan trọng, lần này hắn mới tới biên giới Tây Cảnh đã gặp mai phục, vậy nhất định trên đường tới Huyền Quy tộc sẽ còn rất nhiều kẻ địch đang đợi hắn.

Mạc Cảnh có nhìn thấy động tác Lăng Tiêu giựt phăng một cánh tay của Hình Thất.

Không thể nghi ngờ, nam nhân tên Lăng Mặc này tuyệt đối là một cường giả có thể ngang nhiên đi qua Tây Cảnh, nếu có y hộ tống tiểu chủ nhân quay về Huyền Quy tộc, hắn có thể yên tâm 120%.

Du Tiểu Mặc nhận lấy lệnh bài, thực ra hắn cũng cảm thấy hứng thú với tiểu ô quy lắm.

Mạc Cảnh mừng rỡ vạn phần, chịu nhận lệnh bài chứng tỏ hắn đã đáp ứng thỉnh cầu của mình.

Có điều, Mạc Cảnh âm thầm liếc nhìn lăng Tiêu, mục đích của hắn thật ra là lời đáp ứng của người nam nhân này, dù sao người có thực lực là y.

Du Tiểu Mặc không chú ý tới ánh mắt của hắn, lập tức cười ha hả nói: “Xét thấy ngươi rất có thành ý, ta sẽ cố mà đáp ứng ngươi, nhưng có việc ta phải thanh minh trước.”

“Cái gì?” Mạc Cảnh hỏi.

“Nếu trên đường có chuyện phát sinh mà chúng ta không thể không làm, ta sẽ ưu tiên cho việc riêng của chúng ta trước, cho nên ngươi đừng kỳ vọng quá mức chúng ta sẽ chạy không ngừng nghỉ để đưa tiểu chủ nhân của ngươi về nhà.”

“Chuyện này… Thôi được rồi.” Mạc Cảnh khổ sở thỏa hiệp, “Nhưng hai vị Ân Công cũng phải để lại cho Mạc Cảnh một chút tin tức, nếu không sau khi ta trị thương xong phải đi đâu tìm hai vị đây.”

Du Tiểu Mặc cân nhắc xoa cằm, không thể nói cho hắn biết họ muốn đi tìm vị thân tín của phụ thân Lăng Tiêu, ai biết đó có phải là tổ chức bí mật gì không!

“Vậy đi, nếu trong vòng hai tháng rưỡi chúng ta vẫn chưa đưa tiểu ô quy về Huyền Quy tộc, ngươi có thể tới Tiêu Dao Viện ở Trung Thiên để tìm chúng ta, chỉ cần nói tên là người ở đó sẽ biết ngay.”

Kiến thức Mạc Cảnh có hạn hẹp thế nào cũng từng nghe nói tới Tiêu Dao Viện, lại liên tưởng tới lời thiếu niên giới thiệu nam nhân kia, có lẽ nam nhân tên Lăng Mặc này rất nổi danh, cuối cùng cũng hơi yên tâm.

“Tiếp theo chúng ta sẽ nói chuyện thù tao.” Du Tiểu Mặc ngồi xổm xuống trước mặt hắn.

“A?” Mạc Cảnh sững sờ, hắn cứ tưởng đã nói xong rồi, nếu nói về thù lao, bây giờ trên người hắn chẳng có gì đáng giá, “Ân công, hiện tại ta không thể nào…”

“Ta biết.” Du Tiểu Mặc nâng tay lên ngăn hắn nói tiếp.

“Vậy ân công có ý gì?”

“Khắp Tây Cảnh đều bao trùm bởi rừng cây rậm rạp, chắc hẳn ở đây có rất nhiều linh thảo sinh trưởng đúng không?” Ánh mắt của Du Tiểu Mặc tỏa sáng như sao.

Tây Cảnh là khu vực cực kỳ thích hợp cho linh thảo sinh trưởng, ở đây bao trùm rất nhiều thảm thực vật nguyên thủy, trong đó còn có cả rất nhiều linh thảo đã trồng ngàn vạn năm vẫn chưa bị phát hiện hoặc đào đi, lý do là vì yêu thú không biết luyện đan, mà Tây Cảnh lại là khu vực nguy hiểm đầy rẫy yêu thú, cho nên linh thảo ở nơi này vô cùng phong phú.

Đối với đa số đan sư mà nói, Tây Cảnh tựa như một kho báu.

Rất nhiều đan sư muốn đi tìm linh thảo cấp cao sẽ nghĩ ngay tới Tây Cảnh. Cho nên vài người chọn giao dịch với một vài yêu thú ở nơi này, hoặc tự mình mang cường giả tới Tây Cảnh tìm kiếm linh thảo.

Lúc Du Tiểu Mặc ở thành Trung Tâm thỉnh thoảng có nghe người ta nhắc tới.

Bây giờ, mục tiêu của hắn cũng bao gồm cả linh thảo ở Tây Cảnh.

Tuy hắn có nhờ Vũ Thành thu thập linh thảo, nhưng ở thành Trung Tâm, linh thảo đỉnh cấp rất hiếm hoi, tính cạnh tranh cao, cuối cùng chưa chắc linh thảo đã thuộc về hắn.

Còn nữa, tốc độ sinh trưởng của linh thảo đỉnh cấp quá chậm, dù có linh thủy cũng tốn không ít thời gian, cho nên hắn phải chuẩn bị trước một ít linh thảo đã thành thục.

Du Tiểu Mặc có dự cảm, ngày hắn đột phá trở thành đan sư thải cấp đã không xa.

Trước khi đi, Du Tiểu Mặc ném cho Mạc Cảnh một viên linh đan chữa thương, dù không thể nào chữa trị hoàn toàn, nhưng ít ra có thể bảo trụ tính mạng của hắn.

Sau đó, hai người liền rời khỏi nơi này.

Mạc Cảnh nắm chặt linh đan trên tay, nhìn hướng hai người rời đi, thật lâu không rời ánh mắt, “Hy vọng ta không nhìn lầm người.”

Về phần linh thảo mà ân công muốn, việc này không thành vấn đề.

Tuy yêu thú ở Tây Cảnh không biết luyện đan, nhưng họ biết rõ tầm quan trọng của linh thảo đối với loài người, bởi vậy đa số yêu thú đều thu thập một ít linh thảo, rồi dùng nó để đổi lấy linh đan diệu được từ các đan sư.

Sau đó, Mạc Cảnh chống đỡ thân thể bị trọng thương rời khỏi nơi này.

Hình Thất có trở lại hay không, hắn không biết, nhưng hắn phải rời khỏi đây tìm một nơi thật an toàn để chữa thương.

Ngay một lúc lâu sau khi Mạc Cảnh rời đi, một người xa lạ đột nhiên xuất hiện đúng nơi mà hắn đã đứng lúc trước, không phải Hình Thất, cũng không phải đồng bọn của gã.

back top