CHƯƠNG 534: RỜI BẾN
Thiên Đao đã từng nói, có ngư dân ở Hà trấn từng tiếp xúc với thông linh Huyền Quy, thậm chí còn tới địa bàn của thông linh Huyền Quy rồi, nhưng là ngư dân nào thì không ai biết, cho nên bọn hắn phải tự tìm.
Ở bến cảng có vài vị ngư dân, một số người vừa trở về từ biển, đang dỡ hàng hóa trên thuyền, đều là tôm tươi cá biến, còn chẳng đáng được gọi là yêu thú cấp thấp, chủ thuyền đều là nam tử trẻ trung tráng kiện, chỉ có một lão nhân khoảng sáu mươi gầy trơ cả xương đang cột một cái thuyền nhỏ vào bên cạnh bờ.
Hai người đi đến trước mặt lão nhân.
Du Tiểu Mặc nhìn vị lão nhân đã có tuổi này, rõ ràng lão nhân nhìn thấy họ, nhưng lại không mảy may để ý tới.
Du Tiểu Mặc đang châm chước phải mở lời thế nào, lão nhân đã lên tiếng.
“Nếu các ngươi muốn mượn thuyền rời bến thì đi đi, Hà trấn không cho đám người lạ như các ngươi mượn thuyền đâu.” Lão nhân lạnh lùng nói, còn chẳng ngẩng đầu lên.
“Không phải chúng ta muốn mượn thuyền, mà là muốn thuê thuyền.” Du Tiểu Mặc còn tưởng lão nhân lo bọn họ không trả tiền.
Rốt cục lão nhân cũng ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhiều nếp nhăn nở một nụ cười trào phúng, ánh mắt lạnh lùng dạo một vòng quanh người họ, mới nói: “Thuê thuyền cũng không được.”
“Vì sao chớ?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi.
Lão nhân nói: “Chỉ sợ thuê thuyền là cái cớ, mục đích thật sự của các ngươi là nghe ngóng về thông linh Huyền Quy chứ gì?”
Thấy lão mang cái vẻ đã biết trước, Du Tiểu Mặc kinh ngạc, “Vì sao lại nói thế?”
“Các ngươi không phải là nhóm người đầu tiên.” Lão nhân nói, “Hàng năm có rất nhiều kẻ từ ngoài tới muốn ra biển tìm thông linh Huyền Quy, ngẫu nhiên cũng chỉ có một hai kẻ may mắn còn sống trở về.”
Du Tiểu Mặc cứ tưởng lão nhân biết vì sao bọn hắn muốn tìm thông linh Huyền Quy chứ, nghe nói thế mới hiểu ra, vội hỏi: “Vậy họ có tìm được thông linh Huyền Quy không?”
“Ngươi cho rằng thông linh Huyền Quy dễ tìm thế sao?” Lão nhân hỏi ngược lại, thậm thí còn thấy được ý cười nhạo trong giọng nói già nua kia, như đang chế giễu những người kia không biết tự lượng sức mình, trong lòng những ngư dân như họ, thông linh Huyền Quy chính là thần thánh phù hộ cho họ, là thánh nhân không thể xâm phạm.
“Vậy sao họ lại phải đi tìm thông linh Huyền Quy?” Du Tiểu Mặc không để ý tới sự khinh thị trong giọng điệu của lão, càng hỏi càng có hứng thú.
“Cũng chỉ là mấy kẻ tham lam!” Lão nhân xì mũi coi thường.
Du Tiểu Mặc gật đầu cái hiểu cái không.
Lão nhân thấy thái độ của hắn không ngang ngược vô lý như những người kia, sắc mặt hơi hòa hoãn một chút, khuyên nhủ: “Chắc các ngươi rời bến lần đầu đúng không, sông Hoạt Thủy khác với những vùng biển khác, dòng bước vô cùng hung hiểm, mà cũng không chỉ có Quy tộc sinh tồn bên trong, lơ đãng là chết ngay.”
Du Tiểu Mặc phát hiện thái độ của lão nhân đã mềm mỏng hơn, liền đánh sắt khi còn nóng, nói: “Lão nhân gia, thực ra mục đích chúng ta ra biển không giống với những người kia, là như vậy, chúng ta có một người bạn bị thương, bây giờ hắn không nhúc nhích được, cho nên nhờ chúng ta thông báo cho tộc nhân của hắn, hắn nói tộc nhân của hắn sống ở sông Hoạt Thủy.”
Lão nhân hồ nghi nhìn hắn, tựa hồ muốn xác định liệu hắn có nói dối hay không.
Du Tiểu Mặc cười cười.
Ánh mắt lão lại chuyển qua khuôn mặt thờ ơ của Lăng Tiêu.
Du Tiểu Mặc lén lút giật giật tay áo Lăng Tiêu, ý bảo y tỏ vẻ một chút.
Lăng Tiêu sờ mũi một cái, “Lão nhân gia, nói thật cho ông biết, vị bằng hữu kia của chúng ta là tộc nhân của Linh Quy tộc, hắn bị người đuổi giết, bảo chúng ta đi tìm thông linh Huyền Quy, nếu không nhanh chóng thông báo cho họ, chỉ sợ tính mạng của hắn sẽ bị nguy hiểm.”
Lão nhân giật mình.
Du Tiểu Mặc cũng giật mình, không ngờ Lăng Tiêu lại nói thẳng như vậy.
“Chuyện này là thật?” Trên mặt lão nhân hiện lên vẻ lo lắng.
Lăng Tiêu đưa mắt nhìn Du Tiểu Mặc, người nọ lập tức hiểu ý lấy lệnh bài Mạc Cảnh ra, cũng không quan tâm lão nhân có biết hay không liền đưa cho lão, “Đây là tín vật của Linh Quy tộc, không biết ngài có nhận ra hay không.”
Lão nhân nhận lấy tấm lệnh bài, trong mắt hiện lên một đạo tinh quang, năm giây sau liền trả lại cho họ, do dự nói: “Lão già ta không biết thứ này, nhưng xem bộ dạng của các ngươi không giống nói dối, ta liền tin tưởng các ngươi một lần vậy.”
Du Tiểu Mặc mừng rỡ, “Thế thì tốt quá, bây giờ ông có thể cho chúng ta mượn thuyền đúng không?”
Lão nhân lại lắc đầu, “Thuyền nhỏ ở Hà trấn chỉ có thể chạy gần bến cảng, không thể nào đi tới đại dương bao la, chưa ra được bao xa đã bị sóng biển quật ngã.
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Các ngươi cũng may đấy, đêm nay có hai chiếc thuyền hàng lớn muốn rời bến đi về đảo Kình, các ngươi có thể đi nhờ họ ra biển, tới đảo lại hỏi mượn hoặc mua thuyền của người khác, thuyền đánh cá ở đảo Kình rắn chắc hơn Hà trấn nhiều.” Cuối cùng lão nhân cũng chịu tiết lộ.
“Đa tạ lão nhân gia, vậy chạng vạng tối nay chúng ta lại tới.” Du Tiểu Mặc vui vẻ cảm tạ, sau đó hai người liền rời đi.
Lão nhân nhìn bóng lưng hai người, mãi tới khi họ đi khuất, lão mới vội vàng đứng dậy, đi về một hướng khác.
Sau khi rời khỏi bến cảng, Du Tiểu Mặc không giấu nổi tò mò lập tức hỏi: “Lăng Tiêu, sao anh lại nói chân tướng cho ông lão kia, nhớ ông ta tiết lộ ra ngoài, nói không chừng sẽ rước thêm phiền toái.”
“Lão đầu kia không phải là người bình thường.” Lăng Tiêu giải thích.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc, “Làm sao anh biết.”
Lăng Tiêu nói: “Đoán.”
Du Tiểu Mặc: “…” Đùa em vui thế hả.
Chỉ là Lăng Tiêu không nói dối, ngay từ đầu đúng là y đoán, nhưng sau khi nhìn thấy phản ứng của lão nhân, y đã xác định được một điều, lão nhân này không phải ngư dân bình thường, theo suy đoán của y, rất có thể lão nhân chính là thám tử mà thông linh Huyền Quy an bài.
Sở dĩ sau khi lão nhân nghe bọn hắn nói xong mà vẫn không để lộ thân phận, có lẽ là vì chưa tin tưởng hoàn toàn, việc chủ động an bài thuyền hàng cho họ đại khái là để thăm dò, dù sao thì mặc kệ lão nhân có phải thám tử của thông linh Huyền Quy hay không, làm theo lời lão vẫn tốt hơn bọn hắn cứ mù quáng đi tìm.
Chạng vạng tối, hai người đúng giờ có mặt trên bến cảng.
Bến cảng bang ngày chỉ có hai hàng thuyền đánh cả nhỏ, nhưng bây giờ đã có thêm hai chiếc thuyền chở hàng rất lớn, nếu so với thuyền đánh cá thì phải lớn hơn đến mấy chục lần.
Bến cảng cũng náo nhiệt hơn, một đám người đang vận chuyển hàng hóa.
Hai người đi tới bên cạnh bến cảng, quả nhiên lão nhân cũng có mặt, lão đang chỉ huy một đám ngư dân vận chuyển hàng hóa, có vẻ địa vị ở Hà trấn này không nhỏ.
Mãi tới khi hai người đến gần, lão nhân mới chú ý tới họ, “Các ngươi đợi một lát.”
Du Tiểu Mặc tò mò nhìn hàng hóa trên thuyền, đều là những món đồ thường gặp ở lục địa, ví dụ như hương liệu, son phấn, đồ dùng sinh hoạt này nọ, mà thứ khiến hắn kinh ngạc vạn phần là, hình như đối tượng giao dịch với thuyền hàng là yêu thú, chẳng lẽ yêu thú cũng thích dùng mấy thứ này?
Lăng Tiêu nhìn ra nghi ngờ của hắn, “Yêu thú ở nơi này luôn sống ở trong nước hoặc trên đảo, ít khi gặp mấy thứ đồ của loài người, có cảm thấy thích thú cũng là chuyện bình thường.”
Tuy ngư dân Hà trấn thường xuyên rời bến, nhưng họ không sống nhờ việc đánh cá, mà hai cái thuyền hàng này mới là thứ thực sự đảm bảo cho cuộc sống của họ, mỗi tháng ra biển một lần, thời gian thường xuyên thay đổi, có lúc là buổi sáng, có lúc là giữa trưa, chủ yếu là xem tình hình trên biển mà định, cho nên lão nhân mới nói Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu may mắn, nếu lỡ mất hôm nay thì phải chờ đến tháng sau.
Đợi hai chiếc thuyền hàng đều được chất đầy, thời gian đã tới giờ dậu.
Lão nhân lau mồ hôi trên trán, đi tới trước mặt Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, “Có chuyện ta phải nói với hai vị, buôn bán trên biển cũng không thuận buồm xuôi gió, ngoại trừ bão và biển động thì còn có một thứ khác chính là hải tặc, bọn chúng hoành hành khắp nơi, thường xuyên cướp hàng, cho nên ta hy vọng đến lúc ấy hai vị có thể giúp đỡ một chút.”
“Không phải sông Hoạt Thủy là địa bàn của thông linh Huyền Quy hả, sao lại có hải tặc nữa?” Du Tiểu Mặc cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Lão nhân nói: “Đúng là thế, nhưng luôn có vài kẻ lén lút gây án, dù có Huyền Quy tộc che chở, nhưng đâu thể che chở cả ngày lẫn đêm.”
Có lý!
“Nếu thật sự gặp phải hải tặc, đến lúc ấy ta sẽ không ngồi nhìn đâu.” Du Tiểu Mặc cam đoan.
Lão nhân gật đầu thỏa mãn, lại để họ lên thuyền.
Tuy thuyền hàng không phải là loại thuyền du lịch xa hoa, nhưng rất rắn chắc, lúc trước thôn dân Hà trấn phải hao phí không ít tinh lực mới chế tạo được hai chiếc thuyền này, đến giờ đã là sáu năm, thuyền hàng vẫn được bảo dưỡng rất tốt.
Ngoại trừ thủy thủ chuyển hàng hóa, thì trên thuyền còn có vài người ngoài đến như họ, thực lực có vẻ không tệ, lão nhân an bài tất cả trong một khoang thuyền.
Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng biết vì sao trên biển lại có hải tặc rồi, mỗi tháng thuyền hàng của Hà trấn đều rời bến một lần, hóa ra họ cho một vài người ngoài muốn ra biển đi nhờ là để làm bảo tiêu.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu ở cùng một gian, những người khác mỗi người một gian.
Gian phòng rất nhỏ, chỉ có một cái giường, hoàn toàn không có vật gì khác, bàn ghế tủ, đồ dùng uống nước, hết thảy đều không có.
Du Tiểu Mặc leo lên giường nằm, không bao lâu lại đứng lên, cái giường này cứng quá, thậm chí còn không có lấy một cái chăn.
“Quá keo kiệt!”
Du Tiểu Mặc giận dữ phàn nàn.
Đáp lại hắn là tiếng cười nhạo của Lăng Tiêu, “Em cho rằng mỗi người đều giống em hả, tối ngủ còn đắp chăn, có phải là loài người yếu đuối đâu, cái giường này cũng không dùng để ngủ.”
Mấy người ngoài muốn ra biển nếu không phải tu luyện giả thì cũng là đan sư, cho nên buổi tối họ không cần ngủ, giường chỉ dùng để ngồi thôi.
Du Tiểu Mặc chột dạ nhìn qua chỗ khác.
Thời gian vừa đến, hai chiếc thuyền hàng bắt đầu ra khơi, ngay từ đầu vẫn êm như đi trên đất bằng, nhưng vừa rời khỏi vùng biển ngư dân hay hoạt động, sóng nước bỗng chốc trở nên mãnh liệt, thân tàu hơi rung nhẹ.
Du Tiểu Mặc ngồi trong khoang thuyền mà cũng cảm giác được thuyền đang lay động, ngồi thuyền hàng mà cũng cảm giác rõ rệt thế này, bảo sao lão nhân không cho họ rời bến bằng thuyền đánh cả, chỉ sợ vừa vào hải vực này, thuyền nhỏ đã tan nát.
Trước khi lên thuyền, lão nhân nói cho họ một số việc cần chú ý.
Thuyền hàng cung cấp phòng ở cho họ, nhưng sẽ không cung cấp bất cứ cái ăn gì, hoặc là tự chuẩn bị, hoặc là bỏ tiền ra mua, đến lúc đó đầu bếp sẽ làm giúp họ.
Từ Hà trấn đến đảo Kình mất khoảng mười ngày, nếu gặp được hải lưu tốt thì sẽ rút ngắn lại khoảng năm ngay, lần này rời bến, mọi người đã tính toán hết.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu rời khỏi khoang thuyền, ngoại trừ ánh sáng vọng ra từ thuyền hàng, xung quanh đều là bóng tối, hoàn toàn im lặng.
Các thủy thủ không nghỉ ngơi, mỗi người đều đứng nguyên ở cương vị của mình, nét mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào nước biển, mãi tới khi thuyền trưởng ra lệnh, họ mới cử động, thân tàu dần dần di chuyển sang bên phải, mười mấy giây sau, tốc độ tăng lên rõ rệt.
Du Tiểu Mặc chỉ cầm thấy thuyền lắc lư một cái, ngay sau đó hai chiếc thuyền hàng phóng nhanh về phía trước như có lắp động cơ, không khỏi kinh hô một tiếng.
Đời trước hắn cũng từng đi thuyền, mỗi lần nghỉ hè hay nghỉ đông, Du Bách đều thích rủ hắn và Du Lộ đi du ngoạn khắp nơi, nhưng khi ấy thuyền đều chạy nhờ sức người chèo hoặc động cơ, hắn chưa từng thấy đội thuyền nào lại lợi dụng hải lưu để di chuyển như thế này.
“Bọn họ đều là thủy thủ đã trải qua vô số lần sóng to só lớn, cũng quen thuộc tập tính của vùng biển này như lòng bàn tay, trừ khi có người can thiệp, nếu không chúng ta sẽ tới đảo Kình rất nhanh.” Lăng Tiêu giải thích.
“Nhưng vẫn cần vài ngày mới tới nơi được.”
Du Tiểu Mặc tựa vào trên lan can, buồn phiền nhìn nước biển gợn sóng lăn tăn.
Nếu như bay thì với tốc độ của bọn hắn còn chẳng cần năm ngày nữa kìa, tiếc là hai người không biết đảo Kình ở đâu, còn cần nhờ lão nhân giúp bọn hắn tìm được Huyền Quy tộc, mà biển rộng hung hiểm cũng không nằm trong phạm vi lo nghĩ của bọn hắn.
CHƯƠNG 535: XUỐNG BẾP
Cả đêm ngắm cảnh biển trên boong tàu, tiện thể hứng gió lạnh cả đêm, ngày mới sáng, Du Tiểu Mặc đã bị Lăng Tiêu vác về buồng nhỏ, cho dù chưa được ngắm cảnh biển đêm ở thế giới này, thì cũng không cần biểu hiển ngu xuẩn như vậy chứ, làm thế sẽ kéo luôn cả chỉ số thông minh của y xuống mất.
Mười hai giờ trưa, mặt trời nóng bỏng.
Du Tiểu Mặc đi ra khỏi khoang thuyền hít thở không khí, đây là thời gian ăn trưa, tuy trong không gian của hắn cũng có đồ ăn, nhưng cứ ăn mấy thứ đó mãi cũng chán lắm.
Du Tiểu Mặc hỏi một thuyền viên về vị trí phòng bếp, vừa suy nghĩ, vừa đi về phía phòng bếp, hắn quyết định tự mình xuống bếp.
Nói đến tài nấu nướng của hắn, phải nói là được rèn luyện từ nhỏ đó.
Bởi vì trong nhà không được ba mẹ yêu thương, khi còn bé Du Tiểu Mặc luôn muốn làm chút gì đó để gây chú ý với ba mẹ, lúc ấy hắn không được thông minh cho lắm, nên chọn cách học nấu cơm, sau đó suýt chút nữa đã hối hận muốn tự sát luôn cho rồi, bởi vì hắn không hấp dẫn được sự chú ý của ba mẹ, mà còn thu hút Du Lộ và Du Bách tới, từ đó về sau phải sống một cuộc sống thật đau khổ.
Mỗi khi thấy hăn rảnh rỗi, Du Lộ và Du Bách đều bắt hắn xuống bếp nấu cơm, mà hai tên này cực kỳ kén ăn, chỉ đơn giản thế thôi mà tài nấu bếp của hắn được rèn luyện chẳng kém gì đầu bếp năm sao.
Nhưng từ sau khi hắn tới thế giới này, Du Tiểu Mặc bỗng phát hiện hắn còn chưa nấu cho Lăng Tiêu một bữa.
Du Tiểu Mặc áy náy cực kỳ, lần này tranh thủ có điều kiện, hắn quyết định phải thể hiện tài năng. Miễn cho như lần đầu nấu cơm, kết quả bị thịt Vạn Linh Địa dương đả kích.
Trong phòng bếp chỉ có một vị đầu bếp họ Vạn và trợ thủ của ông ta, hai người phụ trách ba bữa cơm của thủy thủ và thuyền trưởng, hai mươi gần ba mươi người, mỗi lần nấu đều nguyên một nồi to tướng.
Cơm trưa đã xong từ lúc mười một giờ, hiện tại phòng bếp trống không, chỉ có Vạn đầu bếp và trợ thủ đang ngồi cạnh cửa bếp ăn cơm, bọn họ ăn riêng.
“Vạn sư phụ, ta muốn mượn phòng bếp dùng một chút được không?” Du Tiểu Mặc đi đến trước mặt Vạn đầu bếp, sau đó đưa cho ông ta mấy miếng linh tinh.
Vạn đầu bếp cầm năm miếng linh tinh gật gật đầu, họ chỉ là người bình thường, năm linh tinh đủ mua tất cả các thứ trong bếp rồi, hơn nữa, đây là lần đầu tiên ông ta gặp được người tự xuống bếp đó.
Du Tiểu Mặc đi vào trong bếp, nhìn qua đại khái xem còn nguyên liệu gì.
Thuyền viên không phải là người ăn chay, hơn nữa khi làm việc rất hao sức, cho nên đa số nguyên liệu đều là các loại thịt, trên sàn còn có mấy lồng nuôi gà và vịt sống.
Du Tiểu Mặc nghĩ một lát, rốt cục quyết định làm ba mặn hai chay, sau đó làm thêm một món điểm tâm ngọt và một món súp.
Loại việc vặt như giết gà là chuyện hắn hay làm nhất khi còn là người bình thường, món đầu tiên là gà xé trộn chua cay, món ăn này vừa tươi vừa ngon, chua cay vừa miệng, chắc người thích món mặn như Lăng Tiêu cũng hợp, không biết mấy năm không vào bếp, trù nghệ có giảm đi không nhỉ.
Du Tiểu Mặc loay hoay trong phòng bếp, không chú ý đến Vạn đầu bếp và trợ thủ ngồi ngoài đã bị mùi thơm hấp dẫn kéo vào, nhìn Du Tiểu Mặc nhanh nhẹn làm đồ ăn, hai người đưa mắt nhìn nhau.
Sáu món ăn và một món điểm tâm ngọt, Du Tiểu Mặc chỉ mất một giờ để hoàn thành. Hơn nữa còn là một mình hắn làm, phòng bếp sớm tràn ngập mùi thơm chua chua cay cay kích thích nước miếng người ta. Còn nước miếng của Vạn đầu bếp và trợ thủ đã sớm vỡ đê từ lâu rồi.
Du Tiểu Mặc nhìn mấy món mới làm xong, thở phào nhẹ nhõm, may mà không giảm chút nào, xem ra tay nghề của hắn vẫn còn ngon nghẻ lắm. Nhưng một mình hắn mà bê hết chỗ đồ này về thì hơi phiền toái.
Lúc này, Du Tiểu Mặc mới chú ý tới sự tồn tại của Vạn đầu bếp và trợ thủ, thấy họ nhìn mình chằm chằm, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.
“Vạn sư phụ, có thể làm phiền hai người đem thức ăn về phòng cho ta, để báo đáp lại, những thứ còn trong nồi tặng cho hai người hết, sao nào?”
“Không vấn đề! Không vấn đề!” Vạn đầu bếp lau lau nước miếng, ông ta đã sớm chú ý thấy trong nồi vẫn còn thừa, dù Du Tiểu Mặc không mở miệng, hai người cũng sẽ giúp một tay.
Trước khi rời khỏi phòng bếp, tiểu trợ thủ còn giấu hết đồ ăn Du Tiểu Mặc đã làm đi, tránh cho người khác ăn hết trước khi họ kịp về, vậy thì lỗ quá.
Sau đó, hai người bưng sáu đĩa đi về buồng nhỏ trên tàu.
Bước chân Du Tiểu Mặc hơi chậm, rửa tay xong mới bưng đĩa điểm tâm ngọt đi cuối, vừa tới cửa khoang thuyền, trước mặt có ba người đi tới, có vẻ cũng là người ngoài như họ.
Du Tiểu Mặc nhìn thoáng qua liền thu hồi ánh mắt, bình tĩnh đi qua.
Vạn đầu bếp và trợ thủ vừa đi ra khỏi phòng, lên tiếng chào hỏi với hắn liền vội vội vàng vàng chạy về phòng bếp.
Du Tiểu Mặc đẩy cửa đi vào, Lăng Tiêu kinh ngạc nhìn đồ ăn bày biện trên giường, bởi vì không có bàn, cho nên phải đặt hết lên giường.
“Mấy món này do em làm?” Lăng Tiêu hỏi.
Du Tiểu Mặc kiêu ngạo hất hàm, “Đương nhiên là em làm, bằng không thì anh cho là ai?”
Lăng Tiêu ngước mắt nhìn hắn, “Ta tưởng là đầu bếp kia.”
Du Tiểu Mặc buông bát đũa và đĩa điểm tâm xuống, nhét một đôi đũa vào trong tay y, nói: “Vạn đầu bếp kia còn lâu mới nấu ngon được như em, tất cả đều do một mình em làm đó, họ nhìn còn chảy nước miếng kìa, không tin anh nếm thử xem.”
Chiếc đũa trên tay Lăng Tiêu không khách khí đưa tới đĩa gà xé chua cay, tuy nguyên liệu rất bình thường, nhưng không thể phủ nhận hương vị rất thơm, y thích.
“Sao nào?” Du Tiểu Mặc dùng hai mắt lấp lánh nhìn y.
Lăng Tiêu nói: “Cuối cùng em vẫn có chút tác dụng, không uổng công ta chờ mong.”
Du Tiểu Mặc: “…”
Có phải em nên cảm tạ sự chờ mong của anh không hả?
Tuy ngoài miệng không nể nang gì, nhưng đồ ăn đã bị Lăng Tiêu chén sạch, lần này Lăng Tiêu còn ăn nhiều hơn hắn, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng nhận được chút an ủi từ hành động.
“Cơm tối phải nhờ em rồi.” Lăng Tiêu ăn uống no đủ, ngay lúc Du Tiểu Mặc bưng bàn ăn chuẩn bị đi ra, đột nhiên nói với theo.
Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn y, kiêu ngạo nói: “Xem tâm trạng của em đã.”
Sau đó bước ra ngoài như một con chim công cao ngạo.
Lăng Tiêu nhìn bóng lưng hắn, khóe miệng nở nụ cười vui vẻ, đúng là có thù tất báo mà!
Phòng bếp, Du Tiểu Mặc vừa đi vào đã thấy Vạn đầu bếp và trợ thủ, hai người đang nhăn nhó đau khổ nhìn một cái chảo rỗng, đúng là cái chảo mà tiểu trợ thủ đã giấu đi.
“Các ngươi làm sao vậy?” Du Tiểu Mặc thuận miệng hỏi.
Tiểu trợ thủ than thở phàn nàn nói: “Uổng công ta cố ý giấu đồ ăn đi, không ngờ vẫn bị ăn vụng, đám người kia thật đáng ghét, không có sự đồng ý của người khác đã ăn.” Mặc dù đối phương có cho họ một linh tinh, nhưng mà ai thèm chứ, một lũ ngang ngược.
“Được rồi, đừng nói nữa.” Vạn đầu bếp cản lại lời oán trách của hắn, nhỡ bị đám người kia nghe được thì phiền, dù sao họ cũng chỉ là người bình thường.
Tiểu trợ thủ nhếch miệng.
Du Tiểu Mặc không hỏi tiếp, buông bát đũa liền trở về.
Hắn không phải là đại thiện nhân, sao có thể vì người khác bị giành ăn mà đi tìm công lý, hơn nữa hắn cũng trả linh tinh rồi.
Tiểu trợ thủ cũng biết không có khả năng, hắn chỉ phàn nàn chút thôi.
Vừa về phòng, Du Tiểu Mặc vốn định thừa dịp rảnh rỗi để luyện thêm một viên linh đan thải cấp, lúc trước có trao đổi linh thảo với Thiên Tu, bây giờ hắn đã đủ để luyện hai loại linh đan, nhưng cứ nghĩ tới việc vừa thành đan sẽ dẫn tới lôi kiếp, hắn liền bỏ ý định này, đi trên biển đã đủ hung hiểm, nếu có lôi kiếp, nói không chừng sẽ lật thuyền mất, thế thì tội lỗi của hắn quá lớn.
Lăng Tiêu nhìn bộ mặt xoắn xuýt của Du Tiểu Mặc, nói: “Không bằng chúng ta tu luyện đi.”
“Đành vậy.” Bởi vì mới đột phá không lâu, Du Tiểu Mặc cũng không hy vọng mình có thể đột phá tiếp. Nhưng sau khi lên cấp tới giờ, hắn vẫn chưa kịp củng cố.
Du Tiểu Mặc đi lên giường, thấy Lăng Tiêu đã chiếm hết hai phần ba diện tich, “Anh dịch qua một chút, chừa chỗ cho em với.”
Lăng Tiêu đột nhiên kéo hắn vào trong lòng, “Chừa chỗ nào. Ngồi đây là được.”
Cái mông thịt thịt vừa ngồi lên đùi nam nhân, Du Tiểu Mặc lập tức hiểu tu luyện mà Lăng Tiêu nói là gì, hóa ra sóng điện não của hai người không kết nối, hắn cứ tưởng tu luyện bình thường chứ.
Du Tiểu Mặc vội vàng đứng kết, kết quả lại bị kéo về, đành phải quay người cười ngu với y: “Bây giờ là ban ngày, hơn nữa còn đang trên giường người khác, anh đừng làm loạn, không phải buổi tối anh còn muốn em làm đồ ăn sao, sẽ chậm trễ đó.”
Lăng Tiêu nhíu mày suy tư một giây, chợt tiếc nuối nói: “Cũng đúng, vậy thì đành… Không ăn bữa tối nữa, dù sao không ăn một bữa cũng không sao, em nói có đúng không?”
Lúc nói đến câu sau tên này còn cười với hắn.
Du Tiểu Mặc, “…” Đúng cái đầu anh!
Cuối cùng Du Tiểu Mặc vẫn không chạy trốn được, may mà Lăng Tiêu chỉ cởi mỗi quần hắn làm đúng một lần, ngay từ đầu hắn tưởng rằng Lăng Tiêu chỉ muốn thỏa mãn thú tính thôi, nhưng sau khi thấy những tinh thể có màu sắc đang vận chuyển trong biển ý thức của hắn, Du Tiểu Mặc mới phát hiện Lăng Tiêu thật sự muốn tu luyện với hắn… Mới là lạ, hắn dám cam đoan, tu luyện chỉ là việc phụ, thỏa mãn thú tính mới là mục đích chính.
CHƯƠNG 536: PHONG BA TRONG PHÒNG BẾP
Bữa tối, Vạn đầu bếp và trợ thủ không đợi được Du Tiểu Mặc mượn phòng bếp, không phải là do hắn không xuống giường được, mà là bị Lăng Tiêu giày vò một trận, hắn không có tâm trạng nấu cơm.
Sáng ngày hôm sau, hắn làm cho mình một nồi cháo thịt, bởi vì làm nhiều, cuối cùng Vạn đầu bếp và trợ thủ cũng được ăn đồ ăn Du Tiểu Mặc làm.
Giữa trưa, Du Tiểu Mặc lại tới phòng bếp, gặp được hai cặp mắt trông mong của Vạn đầu bếp và trợ thủ.
Ẩm thực ở Hà trấn không có quá nhiều yêu cầu, từ trước đến nay họ chỉ cần ăn no là được, Vạn đầu bếp làm đầu bếp ở Hà trấn đã lâu, quanh năm chỉ nấu cơm cho một đám người, bởi vì lần nào cũng nấu một nồi lớn, cho nên không thể nấu được vừa tinh tế vừa ngon.
Vì thế, tài nấu nướng của Vạn đầu bếp chỉ giới hạn ở mấy món bình thường hay thấy trên bàn cơm, như món gà xé chua cay kia, đừng nói là nếm qua, thậm chí ông ta còn chưa từng gặp.
Hai người tự nguyện làm trợ thủ cho Du Tiểu Mặc, hơn nữa lần này cũng không thu phí sử dụng phòng bếp, chỉ hy vọng Du Tiểu Mặc để lại cho họ chút đồ ăn là được.
Du Tiểu Mặc không suy nghĩ nhiều liền đồng ý.
Nấu cơm một mình tốn không ít thời gian, như ngày hôm qua chẳng hạn, hắn phải tự mình giết gà, tự rửa nguyên liệu, còn phải chú ý đồ ăn đang nấu trong nồi, bận tối mắt tối mũi, cho nên có người chịu giúp, thời gian có thể giảm đi một phần ba.
Du Tiểu Mặc bảo hai người làm thịt hai con gà, lấy đùi làm gà xé chua tay, bởi vì Lăng Tiêu thích món này, trước khi đi còn cố y dặn dò hắn.
Món thứ hai là vịt hấp mè, món này khá mỹ quan, bởi vì nó vừa tươi vừa mềm, hương vị tuyệt vời.
Lúc sáng hắn đã nghĩ tới món này cho nên nhờ Vạn đầu bếp, rửa sạch vịt và ướp gia vị hộ, dùng rượu, muối, đường trắng, hạt hiêu, hành, gừng,… ướp khoảng hai giờ.
Du Tiểu Mặc vừa tới liền bỏ lên trên lồng hấp.
Lúc này mỗi món hắn đều làm nhiều hơn, ngoài phần của hắn và Lăng Tiêu, còn dư lại đều để cho Vạn đầu bếp và tiểu trợ thủ.
Tuy càng ngày càng thuần thục, nhưng tốn thời gian hơn hôm qua một chút.
Lần này do tiểu trợ thủ bê đồ ăn hộ Du Tiểu Mặc, còn Vạn đầu bếp ngồi lại trông đồ, miễn gặp phải cảnh như hôm qua, nếu thế thì họ sẽ khóc chết mất.
Tiểu trợ thụ đưa hết đồ ăn lên phòng liền vội vội vàng vàng chạy, thậm chí còn quên đóng cửa phòng, Du Tiểu Mặc đành phải tự đóng.
Cửa phòng vừa đóng không bao lâu, cửa phòng cách vách đột nhiên mở ra.
Một gã nam tử đi tới, là một trong ba người Du Tiểu Mặc gặp vào trưa hôm qua, gã khịt khịt mũi, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cửa phòng Du Tiểu Mặc.
Đúng lúc này, một người nữa cũng đi ra khỏi phòng, là bạn của nam tử Vương Hoa, ngửi được mùi thơm lưu lại trong không khí, không nhịn được mà sợ hãi tha: “Hương vị thơm quá! Ta nhớ đồ ăn chúng ta ăn tối qua cũng là mùi này.”
“Ta cũng nhớ ra rồi, không ngờ đồ ăn của người phàm lại ngon như vậy.” Dương Đinh gật gật đầu, hắn cũng bị cái mùi thơm này quyến rũ, số đồ ăn ngày hôm qua quá ít, bọn hắn ăn mà không bõ dính răng, nhưng cũng khiến cả đám cảm thấy dư vị.
“Hay là chúng ta đi gọi đầu bếp kia làm cho chúng ta một bàn?” Vương Hoa đề nghị.
“Được đấy, gọi Triệu Nhị tới luôn.”
Triệu Nhị ngồi trong phòng cũng ngửi được mùi thơm, nghe bạn mình nói muốn đi tìm đầu bếp liền đi theo, nhưng bọn hắn tới hơi chậm, chờ cả ba tới, Vạn đầu bếp và tiểu trợ thủ đã ăn sạch rồi.
Thứ ngon ai lại ngại nhiều, chỉ biết ngại chân tay quá chậm.
Vạn đầu bếp và tiểu trợ thủ ăn như cướp từng miếng, ba người này vừa nói vài câu, chạy tới đã gặp cảnh bọn họ đang thu dọn đồ đạc.
Trong phòng bếp còn lưu lại mùi thức ăn thơm chưa kịp tản.
Mấy món Du Tiểu Mặc làm đều rất đậm, cho nên mùi tán khá chậm.
“Này, làm cho chúng ta một bàn đồ ăn.” Dương Đinh ném một tinh linh cho Vạn đầu bếp, trong mắt mang theo sự khinh thị, đối mặt với phàm nhân, bọn hắn luôn có cảm giác mình rất cao sang, nói chuyện cũng như mệnh lệnh.
Vạn đầu bếp liếc bọn hắn, nhận ra là đám người ngày hôm qua, trong lòng không bất ngờ, bởi vì ông đã gặp loại người này quá nhiều, cứ cho rằng mình tu luyện thành công là được quyền xem thường người phàm tục như họ, nói trắng thì tự cho là cao sang lắm.
Vạn đầu bếp bảo họ chờ bên ngoài, sau đó bận rộn trong phòng bếp.
Vạn đầu bếp đoán được bọn hắn sẽ thích món mặn, cho nên làm năm món mặn và ba món chay, xếp đầy một bàn, làm xong mới gọi ba người đến.
Ba người nghe được mùi chua cay tỏa ra từ đồ ăn, cũng không kém mùi vị họ ngửi thấy là bao nhiêu.
Phải biết, Vạn đầu bếp học theo Du Tiểu Mặc đó.
Lúc trước làm trợ thủ cho Du Tiểu Mặc, Vạn đầu bếp cũng học được mấy phần, liền làm thử hai món, thời điểm làm xong cũng nếm qua, dù không thể sánh bằng món Du Tiểu Mặc nấu, nhưng ông đã rất hài lòng.
Không ngờ ông và tiểu trợ thủ vừa đi ra khỏi bếp, bên trong đã truyền ra một âm thanh tức giận, hai người không khỏi nhìn nhau.
Dương Đinh ném đũa lên đất, chiếc đũa lăn tới chân Vạn đầu bếp và tiểu trợ thủ, hừ lạnh một tiếng, bực bội nói: “Ngươi nấu cái thứ gì đây, sao khó ăn thế này?”
Sắc mặt của Vương Hoa và Triệu Nhị cũng đen xì, có vẻ hương vị của đồ ăn không giống với tưởng tượng của họ, món gà xé chua cay của Vạn đầu bếp đã bị hất xuống đất, gà văng tứ lung sắp sàn, mấy món khác cũng được chạm đũa, nhưng hiển nhiên là bị chê thê thảm.
Tuy bọn hắn ghét bỏ món ăn mình làm khiến Vạn đầu bếp rất giận dữ, nhưng ông không dám biểu hiện ra ngoài, ông không đắc tội nổi mấy kẻ này, đành phải nén giận giải thích: “Ba vị tiên sư, đồ ăn ta làm chỉ có hương vị thế này thôi.”
“Ta thấy ngươi bất mãn với chúng ta, cho nên cố ý đùa giỡn chúng ta chứ gì?”
Triệu Nhị xụ mặt, khí thế trên người đột nhiên bộc phát, lại ra tay với người phàm, nếu truyền đi, chắc chắn gã sẽ bị tu luyện giả khinh bỉ.
Vạn đầu bếp và tiểu trợ thủ ngã sõng xoài trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch.
“Tiên, tiên sư, tiểu nhân tuyệt đối không có ý đùa giỡn các ngài, đồ ăn ta làm thật sự có vị như vậy.” Vạn đầu bếp lắp bắp giải thích.
Dương Đinh nheo mắt lại, một kẻ phàm nhân có lớn gan tới mấy cũng không dám nói dối gã, “Thế ngươi nói xem, vì sao hương vị món ăn lại khác với ngày hôm qua.”
Bọn hắn không nghĩ đến món ăn hôm qua là do Du Tiểu Mặc làm.
Thứ nhất là vì tu luyện giả ít khi xuống bếp, ai mà ngờ Du Tiểu Mặc lại làm cơm chỉ để thỏa mãn ham muốn ăn uống, thứ hai là bọn hắn nhìn thấy Vạn đầu bếp bưng đồ ăn tới phòng Du Tiểu Mặc, cuối cùng là món xà xé chua cay kia.
Bởi vì hôm qua chén nhỏ không đựng được nhiều, chút đồ còn thừa lại đã bị bọn hắn ăn mất.
Vạn đầu bếp trợn tròn mắt, cuối cùng ông cũng hiểu, hóa ra mấy người này đang so sánh đồ ăn của ông với Du Tiểu Mặc, bảo sao lại bị ghét bỏ, căn bản là không thể so sánh, oan uổng quá đi mà.
“Tiên sư, món ăn hôm qua không phải là tiểu nhân làm.”
“Không phải ngươi thì là ai?” Dương Đinh nhíu mày lại, gã chỉ tin câu này được ba phần, cả thuyền hàng này chỉ có một mình Vạn đầu bếp, không phải ông ta thì còn là ai.
Vạn đầu bếp vừa muốn trả lời, phía cửa phòng bếp đột nhiên xuất hiện thêm một bóng người.
Người đến là Du Tiểu Mặc, trên tay hắn bưng khay bát đũa đã ăn xong, không ngờ còn gặp được cảnh này, trong mắt không nén nổi kinh ngạc.
Vạn đầu bếp như nhìn thấy cứu tinh, chỉ vào hắn nói: “Là vị công tử này, đồ ăn kia do vị công tử này nấu.”
Du Tiểu Mặc nhìn thấy gà xé trên sàn bếp và mấy món còn nguyên trên bàn ăn, kết hợp với lời của Vạn đầu bếp, một câu chuyện liền hình thành trong đầu hắn, hóa ra ba người này chính là đám người tiểu trợ thủ nói hôm qua.
Ánh mắt hồ nghi của Dương Đinh rơi vào trên người Du Tiểu Mặc, lại nói tiếp, đúng là hôm qua bọn hắn có thấy tiểu tử này bưng điểm tâm về phòng, hơn nữa hai lần ngửi thấy mùi thơm đều bay ra khỏi phòng hắn, rất có thể Vạn đầu bếp đang nói thật.
“Tiểu tử, đồ ăn ngươi ăn đều là ngươi tự làm?”
Dương Đinh đánh giá Du Tiểu Mặc từ đầu tới chân, không chút khách khí, bọn hắn không nhìn ra tu vi của Du Tiểu Mặc, nhưng ấn tượng ban đầu khiến bọn hắn cho rằng Du Tiểu Mặc chẳng lợi hại là mấy.
Du Tiểu Mặc đi vào đặt bát đũa lên bồn rửa, sau đó mới rảnh rỗi đáp lại, “Có vấn đề gì?”
Dương Đinh ném hai linh tinh lên bàn, ngạo mạn nói: “Làm cho ta một bàn đồ ăn thật ngon, hai linh tinh này sẽ là của ngươi.”
Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn hai miếng linh tinh trên bàn, cảm thấy hành vi của người này thật lạ lùng, chưa nói tới việc hắn không có hứng nấu cơm, thì cái thái độ thỉnh cầu người khác kiểu kia làm cho hắn nhìn mà thấy khó chịu quá chừng, mà chỉ hai linh tinh mà đòi thuê hắn nấu cơm á? Nằm mơ còn tạm được!
“Xin lỗi, ta không muốn làm!” Du Tiểu Mặc từ chối không chút nghĩ ngợi.
Dương Đinh tưởng hắn thấy hai linh tinh quá ít, lại lấy ra thêm ba miếng, dùng giọng điệu mất kiên nhẫn nói: “Ta cho ngươi năm linh tinh, đủ rồi phải không.”
Du Tiểu Mặc cười mỉm, “Ta thấy ngươi không hiểu ý ta rồi, ta nói là, ta không muốn làm cho các ngươi, KHÔNG MUỐN, rõ chưa?”
Ba người Dương Đinh biến sắc.
Triệu Nhị cười lạnh một tiếng, “Tiểu quỷ, cho ngươi thể diện mà không cần, rượu mời không muốn lại đòi uống rượu phạt, bảo ngươi nấu cơm là đã coi trọng ngươi lắm rồi đấy.”
“Ta cần các ngươi coi trọng hả? Các ngươi là cái thá gì?” Du Tiểu Mặc bây giờ không phải là Du Tiểu Mặc kiếp trước nữa rồi, người ta cũng nóng tính lắm đó.
Nhưng lời này thật sự kích thích tới ba kẻ kia, Triệu Nhị là tên lên cơn đầu lên, vỗ mạnh tay xuống mặt bàn, cái bàn còn chưa vỡ, bóng gã đã biến mất.
Lúc xuất hiện lại đã ở trước mặt Du Tiểu Mặc.
Du Tiểu Mặc thừa nhận, thực lực ba kẻ này cũng không tệ, ví dụ như Triệu Nhị đang giương oai trước mặt hắn, gã là tu luyện giả loài người, tu vi Đế cảnh một sao, cũng tàm tạm, nếu đến chỗ hẻo lánh thì tu vi này đủ để xưng vương xưng bá.
Bảo sao đám người này lại kiêu ngạo như vậy, cũng coi như là có lý có cứ.
Nhưng lần này cả ba đụng nhầm chỗ rồi, bóng Triệu Nhị vừa xuất hiện, một cước không chút nhân nhượng của Du Tiểu Mặc đã đạp tới, ân cần hỏi thăm hai trái trứng của gã, người thì không bay, nhưng nặng nề quỵ xuống sàn ngay gần Du Tiểu Mặc, lực còn mạnh, sàn nhà đã bị đầu gối đục thành hai cái lỗ thủng.
Triệu Nhị gào thảm thiết, vẻ mặt thống khổ vặn vẹo hôm lấy trứng trứng của mình, mẹ nó—— Nát!
Dương Đinh và Vương Hoa đờ đẫn, mười mấy giây sau mới phản ứng được, hai người liếc nhau, đều thấy phẫn nộ và sát ý từ phía đối phương, bọn hắn cho rằng Du Tiểu Mặc đánh bậy đánh bạ mới đá trúng Triệu Nhị, cả hai liên thủ, một trái một phải quyết đưa Du Tiểu Mặc vào chỗ chết.
Một gã Đế cảnh ba sao, một gã Đế cảnh hai sao.
Mà dù có thêm mười tên nữa thì Du Tiểu Mặc cũng chấp tuốt.
Vạn đầu bếp và tiểu trợ thủ đã sợ tới mức ôm nhau run rẩy, trong lòng lo lắng không thôi, mấy cường giả đánh nhau trên thuyền của họ, nhỡ đâu đánh thủng thuyền thì sao.
Động tác tiếp theo của Du Tiểu Mặc nói cho hai người biết mình lo quá thừa, nếu cả Dương Đinh và Vương Hoa mà hắn cũng không giải quyết được, Lăng Tiêu sẽ cười nhạo hắn tới chết, mà hắn không để cho y cơ hội cười nhạo đâu.
Một quyền của Du Tiểu Mặc đánh trúng mũi Dương Đinh, nhanh tới nỗi gã không kịp phản ứng, sau đó thừa dịp Dương Đinh đau tê tái liền túm y phục của gã kéo qua, trao đổi vị trí, thời điểm Vương Hoa nhìn thấy đã không kịp thu chân, một chiêu tàn nhẫn dùng gần chín phần thực lực đá trúng… Mông của Dương Đinh.
“A!!!!”
Nghe nói tiếng kêu của Dương Đinh thảm thiết tới nỗi vọng cả sang chiếc thuyền hàng bên cạnh.
CHƯƠNG 537: ĐẢO KÌNH
Bốn ngày rưỡi trôi qua, thuyền hàng cập bến an toàn tại đảo Kình.
Trên đường họ không gặp phải hải tặc, Du Tiểu Mặc còn ôm hy vọng muốn xem xem hải tặc ở thế giới này ra sao cơ.
Thuyền cập bờ, thuyền viên vội vàng dỡ dàng.
Bến cảng ở đảo Kình lớn hơn bến cảng ở Hà trấn gấp ba bốn lần, thuyền hàng bên cạnh cảnh khẩu khá nhiều, vô cùng náo nhiệt, đúng như lão nhân nói, tình hình trên Kình đảo thực sự tốt hơn Hà trấn.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu không vội vã rời thuyền, cơ mà thuyền vừa cập bến thì Dương Đinh và bạn của gã đã chạy như có lửa đốt sau mông, từ hôm bị Du Tiểu Mặc dạy cho một bài học, bọn hắn không dám đến gây sự nữa, trên thuyền có vô tình nhìn thấy Du Tiểu Mặc cũng như chim sợ cành cong, về sau còn trốn trong phòng không dám ra ngoài.
Hàng vừa đỡ được một phần ba, thuyền trưởng leo lên gọi hai người xuống, nói có người tìm.
Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn Lăng Tiêu, y lại nói đúng rồi, quả nhiên lão nhân ở Hà trấn kia có vấn đề, hiện tại không cần bọn hắn chủ động đi tìm, lão đã sắp xếp xong xuôi.
Vừa rời khỏi thuyền, hai người đã nhìn thấy người tìm bọn hắn, là một thanh niên tướng mạo có vẻ non nớt, ngoài ý liệu là, bản thể của thanh niên này đúng là Quy tộc.
Thanh niên chủ động nói cho họ biết mình tới đây là do lão nhân nói.
Tuy thanh niên không phải là Linh Quy, cũng chẳng phải Huyền Quy, nhưng địa vị trong Quy tộc không hề kém, hơn nữa người này rất quen thuộc với Kình đảo, đi một cường đều có người chào hỏi hắn.
Thanh niên không phải là người giữ được bình thản, đi được một lát đã bắt đầu thăm dò.
“Nghe Long lão nói, các ngươi được Linh Quy tộc ủy thác mới tới sông Hoạt Thủy, có thể cho hỏi, người ủy thác các ngươi tên gọi là gì không?” Long lão là lão nhân nọ, bản thể của lão là Long Quy.
Du Tiểu Mặc sớm đoán được người này sẽ hỏi như vậy, có lẽ thông linh Huyền Quy đã biết Mạc Cảnh đưa tiểu ô quy về nhưng bị tập kích giữa đường, dù sao tiểu ô quy cũng là hậu duệ của Huyền Quy tộc, địa vị thân phận không giống bình thường, đợi lâu vậy mà chưa thấy về, chỉ sợ Huyền Quy tộc đang lo lắng không thôi.
Nhưng chuyện này cũng quá mức kỳ quặc, dù tiếp xúc đã biết bọn họ có khả năng liên quan tới Mạc Cảnh và tiểu ô quy, nhưng Quy tộc vẫn không dám tùy tiện đưa họ tới Huyền Quy tộc.
“Nói cho ngươi biết cũng không sao.” Du Tiểu Mặc dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Lăng Tiêu, sau đó nói: “Người kia tên là Mạc Cảnh.”
Nói xong, Du Tiểu Mặc liền mắt được sự kích động lóe lên trên gương mặt thanh niên.
Đến đây, bọn hắn có thể xác định một điều, lão nhân và thanh niên đều là thám tử của Huyền Quy tộc, nếu không thì bằng thân phận của họ sao có thể biết được chuyện của Mạc Cảnh.
Nhưng, Du Tiểu Mặc không có ý định đưa tiểu ô quy cho thanh niên.
Thanh niên châm chước cả buổi, “Nam nhân tên Mạc Cảnh kia, hắn chỉ bảo các ngươi truyền đạt cho Huyền Quy tộc mấy câu thôi hả? Ngoài ra không có gì khác sao?”
“Đương nhiên, bằng không thì ngươi cho rằng còn có cái gì nữa?” Du Tiểu Mặc chớp chớp mắt đầy vô tội, hắn thật sự không biết gì hết nha.
“À, không phải không phải, ta chỉ thuận miệng hỏi chút mà thôi.”
Thanh niên vội vàng lắc đầu, đồng thời buông lỏng, hắn đã cảm thấy không có khả năng mà, tiểu chủ tử quan trọng như vậy, sao Mạc Cảnh lại giao cho hai người xa lạ được, thế mà Long lão cứ bắt hắn phải hỏi.
“Lại nói tiếp, có một chuyện ngươi đừng để bụng nha, ta có tiểu sủng vật cũng cùng loài với ngươi đó.” Du Tiểu Mặc đột nhiên cười rộ lên, sau đó lôi tiểu ô quy ra, “Ngươi xem, chính là con rùa nhỏ này nè, đáng yêu đúng không?”
Tiểu ô quy chậm rãi bò trong tay hắn, móng vuốt nhẹ nhàng ôm ngón Du Tiểu Mặc, lực rất nhẹ, như đang gãi ngứa, động tác này tỏ vẻ nó đang rất vui.
Thanh niên vừa nghe đến tiểu ô quy, con mắt trợn tròn, nhưng khi hắn nhìn thấy tiểu ô quy trên tay Du Tiểu Mặc liền bình tĩnh lại.
Tiểu chủ tử là thông linh Huyền Quy, trên mai có đường vân, con rùa nhỏ này không có, chắc là rùa đen thông thường, thanh niên liếc mắt một cái rồi không để ý nữa.
Du Tiểu Mặc âm thầm cười trộm, bây giờ càng thêm khẳng định thanh niên biết rõ về tiểu ô quy.
Về phần tại sao đường vân trên mai của tiểu ô quy biến mất, thực ra rất đơn giản, bởi vì hắn dùng màu mực giống màu mai che giấu rồi.
Sau đó, Du Tiểu Mặc nghênh ngang để cho tiểu ô quy đứng trên vai hắn.
Đến bây giờ thanh niên vẫn chưa phát hiện, cơ mà có thể tưởng tượng đợi tới khi hắn biết được chân tướng sẽ ảo não tới cỡ nào.
Thanh niên cũng là người của Long Quy tộc, tên là Hải Sơ, bề ngoài ngại ngùng nhưng lại là một người rất hay nói, hắn có chút thiện cảm với Du Tiểu Mặc, vừa đi vừa giới thiệu về đảo Kình cho hai người.
Đảo Kình là một hòn đảo trung đẳng ở sông Hoạt Thủy, hòn đảo này có tác dụng trung chuyển, ví dụ như một vài đảo mang hàng hóa họ muốn mua tới đảo Kình, sau đó lại nhờ thuyền hàng của đảo Kình chuyển những hàng hóa này sang đảo khác, đây cũng là lý do vì sao nơi này lại náo nhiệt như vậy.
Hải Sơ đưa hai người tới một khách sạn.
Yêu thú ở biển không quá chú trọng đến nơi ở, cho nên kiến trúc ở nơi này cũng đơn sơ như Hà trấn, nhưng xem xét thì có vẻ rất rắn chắc thực dụng.
“Hai vị cứ an tâm ở lại đây, chuyện các ngươi muốn tìm Huyền Quy tộc, ta đã truyền đạt rồi, không lâu nữa sẽ có người tới tìm các ngươi để hỏi rõ tình huống.” Hải Sơ đưa họ lên phòng.
Du Tiểu Mặc gật gật đầu, “Được, nhưng đừng lâu quá đó, chúng ta không thể ở đây quá lâu.” Hắn vẫn chưa biết chuyện xảy ra bên ngoài, cho nên vẫn đang nôn nóng trở về.
“Ta hiểu rồi, xin công tử yên tâm.”
Hải Sơ nói xong liền đi.
Du Tiểu Mặc tiến vào gian phòng đã nhìn thấy cái giường lớn kia, không nén nổi tiếng thở dài, lại là một tấm phản cứng đơ đơ, xem ra sau này hắn phải chuẩn bị chăn bông mới được, bằng không thời điểm Lăng Tiêu đè xuống giường làm sẽ bị cái giường này lột mấy lớp da luôn quá, thô ráp khó chịu.
Du Tiểu Mặc đặt tiểu ô quy lên bàn, Thôn Kim thú và Kim Sí trùng đều chạy đến, Miêu Cầu đã bị đám Tiểu Cầu mang đi, cho nên bên cạnh hắn lúc này đều là tiểu yêu thú không thể hoặc không biến hóa.
Kim Sí trùng rất thích đứng trên mai của tiểu ô quy, đôi khi còn đập cánh, như thể chúng đang được cưỡi rùa vậy đó.
Thôn Kim thú thì xấu xa nhất, bởi vì động tác của tiểu ô quy rất chậm, cho nên Thôn Kim thú rất thích chơi trò đợi tiểu ô quy leo được một đoạn ngắn sẽ đẩy nó về chỗ cũ, làm nó bò lại, chơi vui vẻ dễ sợ, sau đó tiểu ô quy sẽ tức giận, quay đầu đi tìm Du Tiểu Mặc cầu an ủi.
Lần nào Du Tiểu Mặc cũng đập cho mấy đứa một trận, nhưng ngay sau đó lại tái phạm.
Tiểu ô quy từ từ bò lại vào trong tay Du Tiểu Mặc, bắt đầu trèo lên ngón tay hắn, thái độ ‘Không thèm chơi với các ngươi nữa’.
Thôn Kim thú và Kim Sí trùng vừa bị mắng xong liền quay ra tự chơi với nhau.
“Bây giờ chúng ta đợi Huyền Quy tộc tìm tới tận cửa hả?” Du Tiểu Mặc rót cho Lăng Tiêu một chén trà nóng, trà là do khách sạn cung cấp, Hải Sơ đã sớm an bài gian phòng cho họ, hiển nhiên là đã dự mưu từ trước.
“Ừm.” Lăng Tiêu đáp, tích chữ như vàng.
Du Tiểu Mặc vuốt vuốt tiểu ô quy tiếc nuối: “Đến lúc đó phải đưa tiểu ô quy cho họ rồi.” Tiểu ô quy rất ngốc lại còn đáng yêu, mà nuôi đỡ tốn sức hơn Thôn Kim thú và Kim Sí trùng nhiều nhiều.
Lăng Tiêu nhướn mày: “Em thích?”
Du Tiểu Mặc biết nếu mình mà trả lời là thích, chắc chắn câu nói tiếp theo của y sẽ là ‘Vậy thì giữ nó lại’ hoặc là ‘Ta sẽ bắt cho em một con khác’.
Vốn quan hệ với Kỳ Lân tộc đã không ổn, nếu thêm một Huyền Quy tộc nữa thì không dễ chơi đâu.
Du Tiểu Mặc nghĩ nghĩ, “Thôi được rồi, em không muốn làm bảo mẫu.”
Tiểu ô quy vừa sinh ra không lâu, hắn không biết Huyền Quy tộc bồi dưỡng đời sau thế nào, trong khoảng thời gian này hắn vẫn cho nó ăn linh quả, nhỡ hắn nuôi hỏng tiểu ô quy, tội lỗi sẽ lớn lắm.
“Tùy em.” Lăng Tiêu nói.
Sau đó cả hai vẫn ngồi trong khách sạn, Hải Sơ đến thăm một lần, nói là đã liên hệ được với Huyền Quy tộc, chắc khoảng ba ngày nữa họ sẽ tới, còn dặn hai người hãy kiên nhẫn chờ đợi.
Du Tiểu Mặc rãnh rỗi muốn chết liền mang theo tiểu đội ngốc manh và Lăng Tiêu đi dạo xung quanh đảo Kình, trên đường mua được không ít đặc sản, dùng được hay không cũng mua một đống, có vài món là đồ chơi của tiểu đội ngốc manh.
Dạo quanh hai con phố, Du Tiểu Mặc kéo Lăng Tiêu tiến vào một lều trà.
Lão bản vui vẻ bưng lên cho họ một bình trà nóng, Du Tiểu Mặc rót một chén trà, bưng tới cửa đưa cho một thanh niên đang làm bộ nhìn tới nhìn lui, cười tủm tỉm: “Ngươi đi theo chúng ta nãy giờ vất vả quá, ta mời ngươi uống chén trà nè!”
Người trẻ tuổi ngạc nhiên, sau khi kịp phản ứng vội vàng lúng túng chạy mất.
Người này được Hải Sơ phái tới để giám sát họ, một là vẫn nghi ngờ họ, hai là sợ họ rời khỏi nơi này.
Người trẻ tuổi còn cho rằng kỹ thuật theo dõi của mình không tệ.
Phải biết, lúc bọn hắn ra khỏi khách sạn, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã phát giác được sự hiện diện của hắn, chỉ là hai người không thèm để ý tới, cũng coi như người nọ không tồn tại.
Du Tiểu Mặc uống cạn chén trà, quay lại ngồi cạnh Lăng Tiêu, cười hì hì: “Tâm lý người kia kém quá, em chỉ mời hắn uống chén trà thôi mà, có phải muốn ăn hắn đâu.”
“Cho em ăn cũng không ăn hết.” Lăng Tiêu giội cho hắn một chậu nước lạnh.
Du Tiểu Mặc bĩu môi, lưng ly đút trà cho tiểu ô quy, Thôn Kim thú cũng chạy tới góp vui.