CHƯƠNG 542: “ĂN TRỘM”
Có hơn hai mươi thủ vệ đang canh gác cửa thành, mỗi thủ vệ đều có tu vi Hoàng cảnh đến Đế cảnh. Lúc này, thủ vệ đang kiểm tra nghiêm ngặt những người muốn vào thành.
Tuy chỉ cho vào không cho ra, nhưng thành Tự Nhiên đâu thể giữ nguyên hiện trạng thế này mãi được.
Một người có thể nghĩ thì những người khác cũng nghĩ ra được, chính vì vậy có không ít người muốn vào thành, trước mắt ngoại trừ một đống người lớn đứng ngoài hóng hớt, thì những người khác đều quy củ xếp hàng.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cũng là một trong những thành viên đứng nhìn.
Hắn nghĩ hắn biết vì sao Mạc Cảnh lại hẹn gặp bọn họ trong thành Tự Nhiên rồi.
Hóa ra là bị nhốt bên trong không ra được, cho nên đành phải nhờ người truyền tin cho hắn, bảo sao hắn đã đến đây mà Mạc Cảnh lại không xuất hiện.
“Muốn vào không?”
Người nói câu này không phải là Du Tiểu Mặc, mà là Lăng Tiêu.
Tình hình thế này chứng tỏ trong thành Tự Nhiên đang phát sinh chuyện phiền toái gì đó, mà việc bọn hắn cần làm nhất lúc này chính là tránh phiền toái, vì thế Lăng Tiêu mới đưa quyền quyết định cho Du Tiểu Mặc, xem hắn muốn vì linh thảo của Mạc Cảnh mà dính vào phiền toái, hay là rời đi ngay bây giờ.
Du Tiểu Mặc do dự hai giây, gật gật đầu.
Trên người họ đã có đủ thứ phiền toái rồi, thêm một chuyện cũng chẳng khác gì.
Huống chi cách đây không lâu bọn hắn mới rời khỏi thành Tự Nhiên, mà kẻ mạnh nhất thành chính là bại tướng dưới tay Lăng Tiêu, muốn đi ra cũng quá đơn giản.
“Vậy thì thì vào thôi.”
Lăng Tiêu không có ý kiến, y hiểu suy nghĩ của Du Tiểu Mặc, nếu bỏ qua cơ hội lần này, chẳng biết tới khi nào mới liên lạc được với Mạc Cảnh.
Hai người đi tới cuối đội ngũ, xếp hàng.
Tuy kiểm tra nghiêm ngặt, nhưng tốc độ rất nhanh, chỉ tầm ba mươi phút đã tới lượt họ, thủ vệ đánh giá Du Tiểu Mặc từ đầu đến chân rồi để hắn vào, chỉ đơn giản như vậy.
“Ngươi tên là gì?”
Du Tiểu Mặc vừa đi vào, chợt nghe thấy âm thanh của thủ vệ, phía sau hắn chính là Lăng Tiêu, nhìn lại, quả nhiên thủ vệ đang hỏi Lăng Tiêu, rõ ràng mới nãy có hỏi han gì đâu.
“Lăng Tứ.” Lăng Tiêu nghiêm túc trả lời.
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái.
Xét thấy bây giờ bọn hắn đang là danh nhân, hơn nữa còn là danh nhân vinh quang đột đỉnh luôn ấy, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu quyết định không để lộ tên, nếu có người hỏi thì nói bừa một danh tự là được.
Thủ vệ dùng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc đánh giá y, “Từ đâu tới, muốn vào thành làm gì?”
Lăng Tiêu đáp: “Tới từ sông Hoạt Thủy, vào thành tìm bạn.”
Du Tiểu Mặc cảm thấy thủ vệ này tốt số ghê, hiếm lắm Lăng Tiêu mới trả lời thành thật như vậy đó nha, hâm mộ quá đi mất!
Thủ vệ lại hỏi thêm mấy câu, Lăng Tiêu đều trả lời hời hợt, cuối cùng đại khái là tìm mãi không thấy điểm gì đáng nghi vấn, cuối cùng thủ vệ cũng để cho y vào thành.
Mạc Cảnh nói cho họ biết hắn ở thành Tự Nhiên, nhưng không nhắc gì đến địa điểm và giờ giấc, chỉ nhờ Huyền Minh nói đợi họ vào thành, tự hắn sẽ tới tìm họ.
Hai người liền chọn một quán rượu náo nhiệt nhất.
Đại sảnh quán rượu đang có rất nhiều người tụ tập, một bàn ít nhất cũng phải có hai người, đang líu ríu thảo luận chuyện đóng thành mấy hôm nay, có vẻ không ai biết lí do vì sao, rất nhiều người đang suy đoán nguyên nhân.
Lệnh đóng thành do Hắc Hùng hạ xuống.
Có người nói Hắc Hùng muốn tìm người đã đánh bại gã ngày ấy, cũng có người nói là đang bắt trộm, hình như Hắc Hùng bị mất thứ gì đó rất quan trọng.
Tóm lại đều do mọi người suy đoán, nhưng suy đoán nào cũng bị phản đối.
“Không thể nào định tìm chúng ta được, chẳng lẽ gặp ăn trộm thật?” Du Tiểu Mặc vừa rót cho Lăng Tiêu một chén trà nóng, vừa phấn khích suy đoán, nói tới ăn trộm, hắn bỗng nhớ ra một người.
Người mà bọn họ gặp ở hành lang không gian – Đạo Vân, tên này từng nói hắn là đồ đệ của Đạo Thần trên Thập Thần Bảng, nhưng từ sau khi rời khỏi Bắc Động, bọn họ chưa từng gặp lại, cũng không nghe nói tin tức gì về Đạo Thần, không biết Đạo Vân đã tìm được sư phụ chưa, cũng chẳng biết đã vượt qua thử thách của sư phụ hắn chưa.
Lăng Tiêu nhấp trà, “Trộm là giả, tìm người mới là thật.”
Du Tiểu Mặc vừa định thốt lên ‘Chẳng lẽ đang tìm chúng ta’, nhưng lại cảm thấy câu này rất ngu xuẩn, vội vàng che miệng mình lại.
“Anh cho rằng Hắc Hùng đang tìm ai?”
“Không biết!”
Du Tiểu Mặc bị sự dứt khoát của Lăng Tiêu làm cứng họng, hắn còn đang chờ mong Lăng Tiêu liệu sự như thần cơ mà, uổng công ghê, nghĩ nghĩ, hắn lại không cam lòng hỏi thêm: “Sao anh chắc chắn là đang tìm người?”
“Nếu không phải tìm người thì việc gì phải cho vào những không cho ra, hơn nữa vào thành còn kiểm tra nghiêm ngặt như vậy, rõ ràng bọn hắn không chỉ muốn tìm một người, mà còn lo lắng có người sẽ tới tiếp ứng cho người kia.”
“Anh thông minh ghê!” Du Tiểu Mặc khen ngợi, hai mắt sáng lấp lánh.
“Không, là do em quá ngốc.”
“…”
Chờ đợi trong quán rượu khoảng một canh giờ, mặt trời đã xuống núi, bầu trời được ráng chiều nhuộm thành một màu đỏ rực, khiến khuôn mặt mọi người bị phản chiếu cũng trở trên hồng hồng.
Du Tiểu Mặc nhìn sắc trời một chút, chắc đêm nay phải ở lại rồi, đành phải thuê một phòng từ chỗ chưởng quầy. Thực ra hắn rất nghi ngờ không biết liệu Mạc Cảnh có tìm được bọn hắn hay không, dù sao thành Tự Nhiên cũng khá đông người, nhất là sau khi đóng thành, mặt trời đã xuống núi nhưng vẫn có thể thấy một đám người đi đi lại lại trên đường.
Màn đêm buông xuống, tối lửa tắt đèn.
Đúng là thời khắc tuyệt vời để ăn trộm.
Vì vậy, căn phòng của Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu được trộm ưu ái rồi.
“Đừng, ta không phải là ăn trộm.” Âm thanh khổ sở vì bị Du Tiểu Mặc
dẫm chân lên người của ‘tên trộm’ truyền tới, vừa mới mò vào cửa sổ, đã bị Du Tiểu Mặc cảnh giác vạn phần đạp lăn.
Du Tiểu Mặc sững sờ, sao giọng nói này quen tai thế nhỉ.
Cả phòng chỉ có ánh trăng mờ ảo chiếu sáng, Lăng Tiêu ngồi trên giường, một tay chống cằm, phát ra tiếng cười trầm thấp, “Hắn là Mạc Cảnh.”
Du Tiểu Mặc lập tức buông tay, nhìn kỹ mới thấy đúng là Mạc Cảnh, lúng túng đỡ người ta dậy, Du Tiểu Mặc vỗ vỗ y phục của hắn, ngượng ngùng cười nói: “Ngươi không sao chứ?”
Mạc Cảnh vặn vặn cái eo tội nghiệp, nhe răng nói: “Ngươi có thể thử bị đạp một phát xem, ta cam đoan tư vị kia sẽ để cho ngươi cả đời khó quên.”
Du Tiểu Mặc càng ngượng ngùng hơn, nhưng vẫn không nhịn được mà cãi lại: “Ai bảo ngươi không đi cửa chính, còn bày đặt nhảy cửa sổ, ta cứ tưởng là người xấu chứ.”
“Nếu ta không nhảy từ cửa sổ vào, chắc giờ đã bị bắt lại.” Mạc Cảnh đâu có muốn, nhưng hiện tại hắn đang bị truy nã, lại không thể ra khỏi thành, nếu không cẩn thận một chút sao có thể đợi được hai người này.
“Sao ngươi lại bị truy nã?”
Nghe đến đây, Du Tiểu Mặc lập tức hiểu người mà thành Tự Nhiên đang tìm chính là Mạc Cảnh, hắn không ngờ được, Mạc Cảnh thân mang trọng trách, sao lại vô duyên vô cớ đi gây phiền toái.
Mạc Cảnh khoát tay, ngồi xuống bên cạnh bàn, “Hình Thất và Cao Ân đã đuổi tới, có vẻ bọn chúng có giao tình với Hắc Hùng, ngay thời điểm ta muốn ra khỏi thành, Hắc Hùng liền hạ lệnh phong tỏa, cho nên ta đã bị nhốt ở đây gần bảy ngày rồi.”
“Ngươi thật đáng thương!” Du Tiểu Mặc đồng tình nói.
Mạc Cảnh tràn đầy đồng cảm, đang muốn nói đôi lời cho hợp với bầu không khí, chợt nghe thấy Du Tiểu Mặc hỏi.
“Linh thảo của ta đâu?”
“…”
Mạc Cảnh khụ một tiếng, lấy một cái túi trữ vật ra ném cho Du Tiểu Mặc, “Linh thảo bên trong không nhiều lắm, là những gì ta lấy được lúc này, dựa theo lời ngươi nói, có hạt giống, có cây non, cũng có thành thục, nhưng thành thục rất ít.”
Du Tiểu Mặc nhìn một chút, linh thảo ở Tây Cảnh thật phong phú, trong số linh thảo Mạc Cảnh thu thập được, có nhiều loại hắn chưa từng gặp qua, đa số là hạt giống, nhưng cũng không thiếu cây non, chỉ cần thêm tâm tư bồi dưỡng, thời gian sẽ ngắn hơn trồng từ hạt giống nhiều.
Không ngờ trong khoảng thời gian ngắn thế này, Mạc Cảnh đã thu thập được nhiều như vậy, sau khi trải qua đả kích liên tiếp, cuối cùng hắn cũng được kinh hỉ.
“Đồng chí, vất vả cho ngươi rồi.” Du Tiểu Mặc quả quyết thu túi trữ vật lại, cầm chặt tay Mạc Cảnh kích động nói cảm tạ, ánh mắt nhìn Mạc Cảnh như đang nhìn kho báu.
Mạc Cảnh bị hắn cảm tạ mà xấu hổ quá chừng, thật ra cũng không vất vả lắm.
Linh thảo thành thục là trên người có mang theo, hạt giống và cây non đều mua ở ven đường, giá trị của mấy thứ này thấp hơn linh thảo thành thục nhiều, tuy không có thị trường mấy, nhưng vẫn mua được, lúc trước hắn còn lo lắng Du Tiểu Mặc sẽ mất hứng.
“Những thứ này chỉ là một phần nhỏ, đợi sau khi yên ổn, ta sẽ giúp các ngươi tìm tiếp.”
“Vậy nhờ ngươi cả đấy.” Du Tiểu Mặc hưng phấn vỗ vỗ vai Mạc Cảnh, “Đúng rồi, tiểu chủ nhân của ngươi đã được tằng tổ phụ đón đi, ngươi không cần lo lắng.”
Mạc Cảnh gật gật đầu, thấy hai người xuất hiện ở thành Tự Nhiên, hắn cũng đã đoán được, âm thầm thở phào một tiếng, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
“Tiếp theo chúng ta phải rời khỏi thành Tự Nhiên, ngươi thì sao?”
Mạc Cảnh mong mãi mấy câu này của Du Tiểu Mặc, với hắn mà nói thì câu này như âm thanh của thiên nhiên ấy.
Vì sao hắn phải ở lại trong thành Tự Nhiên? Là vì không đủ thực lực, Hình Thất và đồng bọn của gã, giờ còn thêm cả Hắc Hùng, Mạc Cảnh dám cam đoan bây giờ chỉ cần hắn dám xông ra cửa thành, ba kẻ kia sẽ tóm đầu hắn ngay và luôn.
Cho nên hắn vẫn đợi Lăng Tiêu đến.
CHƯƠNG 543: XÔNG RA
Từ sau khi hạ lệnh đóng thành, phủ Hắc Hùng vẫn bị bao phủ bởi áp suất thấp.
Đóng thành là một chuyện, nhưng oán khí của người trong thành Tự Nhiên cũng rất nặng, nhất là mấy người vội vàng muốn ra khỏi thành đều đang bị nhốt trong thành, bọn họ có oán khí cũng nhằm vào người hạ lệnh đóng thành - Hắc Hùng.
Hắc Hùng rất khó chịu, rõ ràng chuyện này không liên quan gì đến gã, nhưng gã lại phải gánh chịu hậu quả, bất mãn đối với Hình Thất và Cao Ân càng ngày càng nặng.
“Nếu như mai vẫn không tìm thấy người, đến chạng vạng tối ta sẽ hạ lệnh giải trừ lệnh cấm.”
Hắc Hùng bảo thuộc hạ gọi Hình Thất và Cao Ân tới, đi thẳng vào vấn đề, lần trước bị nam nhân kia đánh bại trước mặt bao người, thanh danh của gã đã bị hao tổn, lần này thêm chuyện đóng thành nữa, nếu cứ tiếp diễn thế này, gã khó mà giữ nổi vị trí thành chủ của mình.
Hơn nữa, rất nhiều nơi trong thành Tự Nhiên đã chật kín, mỗi này đều có thuộc hạ báo cáo ở đâu ở đâu phát sinh ẩu đả.
“Hắc Hùng, ngươi đừng quên, chuyện này do phía trên phân phó.”
Hình Thất mất một cánh tay lập tức nheo mắt lại, nhìn Hắc Hùng càng ngày càng nóng tính, trong lòng lại cảm thấy không bất ngờ.
Ánh mắt Hắc Hùng rơi vào cánh tay cụt của Hình Thất, cười lạnh một tiếng, “Chính bởi vì do vị kia phân phó, nếu không thì ta đời nào lại đi phối hợp với các ngươi, bây giờ đã phong tỏa thành bảy ngày rồi, ta cũng phối hợp đủ rồi, là do các ngươi không có bản lãnh tìm người, hậu quả tự mình gánh chịu, ta không liên quan.”
Hắc Hùng khác với Hình Thất.
Lúc ấy Hắc Hùng tự chặt đứt tay mình, cho nên chỉ cần dùng một viên Sinh Cốt đan là có một cánh tay mới toanh lành lặn, còn cánh tay của Hình Thất vĩnh viễn không mọc ra được, trừ khi đi lắp tay giả.
Biết được cánh tay Hình Thất cũng bị lửa đốt trụi, Hắc Hùng lập tức liên tưởng đến Lăng Tiêu, nhưng gã không nói ra, bởi vì Hắc Hùng biết dù cả ba người họ cùng xông lên cũng không phải là đối thủ của nam nhân kia, cho nên Hắc Hùng chỉ lén bảo thuộc hạ chú ý thêm một chút.
Vất vả lắm mới tránh được một kiếp, Hắc Hùng không muốn trêu chọc Lăng Tiêu thêm lần nữa.
“Hắc Hùng!” Hình Thất đứng phắt dậy, trong mắt dấy lên lửa giận, bực bội nhìn chằm chằm vào Hắc Hùng.
Hắc Hùng không có gì để sợ hai người này, chẳng lẽ còn sợ hai tên này giết mình chắc, hơn nữa chuyện này vốn chẳng liên quan tới gã.
“Các ngươi có thời gian rảnh rỗi đừng đây tranh luận với ta, còn không bằng nghĩ cách làm sao tìm ra được kẻ kia trước tối mai.”
Hắc Hùng ném lại những lời này liền rời khỏi phòng Hình Thất.
“Khốn nạn!” Hình Thất nện một chưởng lên bàn, cái bàn vỡ vụn.
Cao Ân nhíu mày, “Xem ra Hắc Hùng nói thật đấy, nhưng ta có cảm giác, hắn đang che giấu chuyện gì, như thể hắn đang lo lắng đồng bọn của Mạc Cảnh sẽ tìm tới.”
Hình Thất rùng mình, “Chẳng lẽ Mạc Cảnh đã truyền tin tức ra ngoài?”
“Có khả năng.”
“Vậy bây giờ phải làm sao, chỉ bằng hai người chúng ta không thể nào tìm được Mạc Cảnh, chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn cửa thành mở ra?”
“Sợ là chỉ có thể làm thế.” Khuôn mặt Hình Thất tối sầm.
Hôm sau, tin tức cửa thành sẽ mởi vào chạng vạng tối nhanh chóng lan truyền khắp thành tự nhiên, cuối cùng sự lo lắng quanh quẩn khắp thành trong bảy ngày cũng lắng xuống, mọi người không phàn nàn nữa, những người nóng lòng ra khỏi thành đã thu dọn đồ từ sáng sớm, chuẩn bị rời thành ngay trong ngày đầu tiên.
Mọi người bất chấp tin tức là thật hay giả, không ít người rục rịch, đại đa số đều tập trung gần cửa thành, đường nơi ấy chen chúc tới nỗi nửa bước khó đi.
Du Tiểu Mặc nhìn qua cửa sổ mở rộng thấy trên đường không ngừng có người đi về phía cửa thành, cứ tiếp tục thế này, mấy con đường gần cửa thành sẽ kín người mất.
“Chúng ta đợi cửa thành mở rồi đi, hay là xông ra?”
Mạc Cảnh suy tư một lát: “Nếu đợi cửa thành mở, có lẽ ba tên kia sẽ đích thân tới gác, phát hiện nhân vận khả nghi là động thủ ngay, tuy nói dùng thực lực của Lăng huynh thì không cần để ý tới chúng, nhưng không thể cam đoan chúng có tiếp viện không, nếu có sẽ rất phiền toái.”
“Còn xông ra thì khả thi hơn, thực lực của thủ vệ không cao, đợi đám Hình Thất chạy tới, chúng ta đã ra khỏi thành.”
Du Tiểu Mặc vuốt cằm gật đầu, nói quá có lý.
Có điều đây là lần đầu tiên hắn thấy có người không đi cửa chính, mà muốn xông ra á.
Lăng Tiêu đứng dậy, chậm rãi đi tới trước cửa, đứng lại, gương mặt anh tuấn tới mức nhân thần cộng phẫn chậm rãi lộ ra nụ cười vui vẻ tà ý, sau đó lại dùng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng: “Chọn ngày không bằng gặp ngày!”
Tại thời khắc mỗi người đều vội vã muốn ra khỏi thành.
Tại thời khắc khắp nơi đều kín người thế này.
Tại thời khắc không ai ngờ cửa thành sắp mở mà vẫn có người xông ra.
Du Tiểu Mặc cảm thấy, hành động này sẽ tạo ra chấn động rất lớn á, đến lúc ấy tình hình cực kỳ hỗn loạn, cửa thành Tự Nhiên sẽ bị chen sập luôn.
Mặt trời nóng hừng hực lên giữa trời, nắng chói chang như lửa, chiếu vào dòng người vây quanh cửa thành, như thêm một mồi lửa vào đóng củi, lửa giận trong lòng mọi người càng bùng cháy.
Nơi này còn ồn ào hơn cả chợ vỡ.
Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng được mở mang tầm mắt, hắn cho rằng chợ là nơi có lực sát thương mạnh nhất thế giới, ai ngờ núi cao có núi cao hơn, chỉ có ngươi không nghĩ tới, không có người không làm được.
Thành Tự Nhiên có hai cổng lớn, theo thứ tự ở phía bắc và phía nam.
Tuy nói cửa nam là cửa vào thành, nhưng mỗi ngày vẫn có rất nhiều người ra khỏi thành từ cửa nam, đương nhiên cửa bắc cũng không ít, hơn nữa dòng người ra vào còn nhiều hơn cả cửa nam.
Để đảm bảo trật tự trong thành, cửa nam và cửa bắc đều có thủ vệ canh gác, nhưng mà, Hình Thất cho rằng Mạc Cảnh muốn rời đi từ phía bắc, bởi vì phía bắc là nơi hướng về sông Hoạt Thủy, cho nên thủ vệ ở cửa bắc động hơn cửa nam nhiều.
Suy nghĩ này vô tình làm lợi cho đám Du Tiểu Mặc.
Cửa nam, dùng cửa thành làm trung tâm, mười mét xung quanh cửa thành đều bị thủ vệ dùng hàng rào tạo thành một khu vực an toàn, ngoại trừ thủ vệ, nếu có người không phận sự bước vào khu vực an toàn này, sẽ bị coi thành nhân vật khả nghi, tóm gọn tại chỗ.
Lúc nãy còn có người không tin, cố ý đi lấn vào bước, kết quả bị hai thủ vệ giải đi trước mặt mọi người, sau này không có ai dám làm mẫu nữa rồi.
Thời điểm tất cả mọi người đều cho rằng không còn chuyện gì xảy ra nữa.
Một thiếu niên mặc y phục trắng chậm rãi bước về phía khu vực an toàn.
Mọi ánh mắt đều tập trung trên người hắn, nóng rực nhất thì phải để đến mười lăm thủ vệ, trong mắt ẩn ẩn sát khí, nhìn thiếu niên không rời mắt.
“Đứng lại, tới gần chút nữa thì đừng trách ta không khách khí.”
Đội trưởng bước về phía trước, giơ trường thương trong tay lên, khuôn mặt vô cảm, trong miệng phát ra âm thanh nghiêm nghị cảnh cáo thiếu niên.
Dường như thiếu niên không nghe thấy, bước chân không hề dừng lại.
Đội trưởng thấy thế không nói thêm nữa, quơ trường thương trong tay, hét lớn một tiếng muốn công kích hắn.
Đúng lúc này, thiếu niên cử động.
Thoáng cái đã lao vào trong khu vực an toàn, trên người bộc phát khí thế mạnh mẽ hơn cả đội trưởng, mặt đội trưởng kia tái nhợt.
Tuy gã là đội trưởng, nhưng thực lực cũng chỉ ở mức Đế cảnh năm sao, còn kém Thần cảnh xa lắm.
Không chỉ có một mình đội trưởng khiếp sợ, những người chuẩn bị xem thiếu niên bị giải đi cùng bày ra khuôn mặt khó tin, thiếu niên thoạt nhìn nhỏ bé yếu ớt này lại có thực lực cao như vậy, muốn nghịch thiên hả?
Thủ vệ không dám đánh với thiếu niên, vội vàng quát: “Mọi người cùng nhau… A”
Chưa kịp nói hết câu, thiếu niên đã xuất hiện trước mặt gã, giơ chân lên đạp đội trưởng nọ bay ra xa, đám thủ vệ kia thậm chí còn không kịp phản ứng.
Đợi cả đám tỉnh táo, xa xa đột nhiên truyền tới sát ý làm họ sợ hãi.
Lúc mọi người quay đầu nhìn lại, khuôn mặt đỏ rực vì bị chiếu sáng, một mũi tên màu đỏ như ngọn lửa lao về phía họ, nhiệt độ nóng như mặt trời, chỉ trong nháy mắt đã đánh trúng cửa thành.
Tiếng nổ mạnh làm đất rung núi chuyển, chỉ một mũi tên đã làm cửa thành vỡ vạn, mấy người đứng gần đền bị lan tới, có người bị đá vụn nện vào, đau tới nhe răng.
Thiếu niên đá bay đội trưởng đã biến mất.
Khi khói bụi tán đi, cửa thành đóng chặt biến thành một lỗ thủng cực lớn, rộng khoảng mười một mười hai mét, ngay cả tường thành cũng sụp mất một phần, thủ vệ là người bị liên lụy nghiêm trọng nhất, nguyên một đám nằm trong đống đá vụn la oai oái.
Xung quanh chìm vào yên tĩnh mười giây.
Bỗng một tiếng rống rung trời đột nhiên vang lên, không khí căng thẳng đứt phựt như dây đàn, chỉ một giây sau, đám đông hưng phấn kích động lao ra ngoài cửa thành.
Người sau tiếp người trước, như đại quân kiến.
Có người còn dẫm lên thủ vệ để leo ra, hỗn loạn thế này, đến chợ vỡ cũng phải sợ hãi, tiếng la hét chói tai, tiếng mắng chửi điên cuồng vang lên.
Tuy có thể cửa thành sẽ mở ra lúc chạng vạng tối, nhưng ai mà biết tin đồn này có thật hay không, bây giờ có cơ hội để ra khỏi thành thì cần gì phải đợi tới tối.
Đám đông như phát điên, mãi tới khi một tiếng gầm rú giận dữ vang lên.
“Mạc Cảnh, tên vô liêm sỉ! Mau cút ra đây cho ta!”
CHƯƠNG 544: RA KHỎI THÀNH
Người đến đúng là Hình Thất, Cao Ân không đi cùng gã.
Lúc biết Hắc Hùng chỉ dồn trọng binh vào cửa bắc, Hình Thất và Cao Ân càng nghĩ càng thấy không đúng, ai nói Mạc Cảnh nhất định phải tới sông Hoạt Thủy, hắn có thể rời đi từ cửa nam, tạm thời không tới sông Hoạt Thủy nữa.
Vì vậy, Hình Thất và Cao Ân quyết định chia làm hai ngả.
Cửa nam do Hình Thất canh chừng, Cao Ân và Hắc Hùng trông coi cửa bắc.
Tính toán thì dễ dàng lắm, ai mà đoán được Hình Thất đang trên đường tới, cửa nam đã xảy ra hỗn loạn, có người làm cửa thành nổ tung, dẫn tới bạo động, Hình Thất cảm giác việc này có liên quan tới Mạc Cảnh.
Hình Thất đáp xuống tường thành, cặp mắt ngoan lệ nhìn chằm chằm vào đám người đổ xô ra ngoài thành, một người rồi lại một người, ánh mắt như radar, ý đồ tìm ra Mạc Cảnh trong đống hỗn loạn ấy.
Gã không muốn ngăn tất cả mọi người lại, chưa nói tới việc sẽ khiến đám đông tức giận, mà chính gã cũng không thể phân thân ra để đối phó với ngần ấy người được.
“A, Hình Thất, ngươi dai quá đấy.”
Đúng lúc này, một tiếng cười trầm trầm đột nhiên vang lên sau lưng gã.
Hình Thất hoảng hốt, không nghĩ ngợi đã tung một chưởng về phía sau lưng, nét mặt mười phần âm tàn, nhưng một chưởng này chỉ để thăm dò.
Mạc Cảnh nhẹ nhàng cản lại.
Hai người nhanh chóng tách ra.
Thực ra Mạc Cảnh không muốn đấu với Hình Thất, nội thương của hắn vẫn chưa khỏi, tuy nói Hình Thất đã mất một cánh tay, nhưng đợi Cao Ân và Hắc Hùng chạy tới, hắn sẽ thành cá trong chậu.
Mạc Cảnh không ngừng lại, nhanh chóng bay ra khỏi thành.
Lúc trước hắn không ngờ Hình Thất lại tới nhanh như vậy, đang muốn len theo dòng người chạy ra khỏi cửa thành thì nghe thấy tiếng quát của Hình Thất, động tác hơi chậm một chút đã bị gã đuổi kịp.
Hình Thất thấy Mạc Cảnh muốn chạy trốn, đang định đuổi theo, bỗng thoáng nhìn thấy một bóng người màu trắng quen thuộc đang đi qua cửa thành, giống như đã gặp ở đâu rồi.
Chủ nhân của bóng trắng kia là một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi.
Thiếu niên nhìn trái nhìn phải như hồ ly, có vẻ gian trá lắm, cuối cùng xác định được một phương hướng, giơ chân chạy về hướng đó.
Hình Thất nheo mắt lại, gã phát hiện hướng thiếu niên chạy trốn cũng là hướng Mạc Cảnh bỏ đi.
Có gì đó lóe lên trong đầu gã, bóng người mơ hồ càng ngày càng rõ ràng, Hình Thất không vội làm rõ ngay, vô thức đuổi theo bóng thiếu niên.
Cũng không lâu lắm, Hắc Hùng và Cao Ân nhận được tin tức vội vàng chạy tới.
Hắc Hùng hỏi rõ tình huống mới biết thủ phạn là một thiếu niên nhìn thường thường, trên thực tế đã có tu vi Thần cảnh.
“Hình Thất đi theo hướng kia, chúng ta mau đuổi theo!” Cao Ân phát hiện Hình Thất đã ra khỏi thành, vội vàng ném lại những lời này, bởi vì quá mức sốt ruột, gã không chú ý tới vẻ mặt cổ quái của Hắc Hùng.
Hắc Hùng đột nhiên mở miệng nói: “Ngươi đi trước đi, với thực lực của ngươi và Hình Thất là đủ đối phó với một mình Mạc Cảnh rồi, ta phải xử lý chuyện ở đây trước đã, xong xuôi sẽ chạy tới ngay.”
Cao Ân không nghĩ nhiều, gã lo Hình Thất đánh nhau với Mạc Cảnh sẽ bị thua thiệt, bởi vì Hình Thất đã mất một tay, không thể trở về bản thể, lực chiến đấu của Hình Thất sẽ giảm không chỉ một bậc. Hơn nữa Hắc Hùng nói cũng có lý, bản thân Mạc Cảnh bị trọng thương chưa khôi phục hẳn, bọn hắn có tới hai người, chẳng lẽ còn sợ một mình Mạc Cảnh.
Nghĩ vậy, Cao Ân vội vàng đuổi theo.
Hắc Hùng nhìn bóng Cao Ân biến mất, cười lạnh, “Lão tử không muốn đi chịu chết với các ngươi.”
Thiếu niên, lửa.
Tuy tin tức rất ít, nhưng chèo thuyền cẩn thận có thể đi được vạn năm.
Nhờ sự cẩn thận này mà Hắc Hùng mới có thể thống tĩnh thành Tự Nhiên hơn ngàn năm nay.
Bên kia, thiếu niên bị Hình Thất theo dõi vẫn đang chạy trốn, trong chớp mắt đã chạy xa mấy ngàn mét, tuyến đường của hắn giống như đúc với tuyến đường của Mạc Cảnh, khiến cho sự nghi ngờ trong lòng Hình Thất càng ngày càng sâu, xét theo dáng người, gã có thể xác định mình đã gặp thiếu niên này.
Mười lăm phút sau, thiếu niên đột nhiên thả chậm bước chân, cuối cùng ngừng lại dưới một cây đại thụ.
Thời điểm Hình Thất còn đang nghi hoặc, thiếu niên bỗng quay đầu lại, cặp mắt to tròn đen láy nhìn thẳng về phía gã, xoáy thẳng vào ánh mắt của gã.
Thiếu niên đột nhiên cười thật ngọt ngào.
Trong đầu Hình Thất như có tia chớp lóe lên, một nụ cười rực rỡ đang dần dần hiện rõ trong đầu gã, tuy khuôn mặt hơi khác, nhưng cái cảm giác quen thuộc này làm cho người ta không thể bỏ qua được.
Sắc mặt Hình Thất đại biến, nếu đúng như gã đoán, vậy thì người nam nhân kia, người làm gã mất một cánh tay chắc chắn cũng đang ở gần đây, gã trúng kế rồi!
“Chính xác, ngươi đã trúng kế!”
Giọng nói quen thuộc tới tận xương tủy, mang theo âm hưởng thâm trầm kèm theo tiếng cười khoái trá vang lên phía sau gã, như đã đợi từ lâu rồi, đợi gã lọt lưới.
Lúc nam nhân nói chuyện, một tay đặt lên đầu gã, vui vẻ nói: “Cho nên, nội đan của ngươi, ta sẽ nhận không khách khí.”
Hình ảnh cuối cùng Hình Thất thấy là một màu đỏ tươi.
Gã chưa từng nghĩ mình sẽ chết dứt khoát và đơn giản đến thế, nhưng đáng tiếc hối hận đã muộn, nội đan bị lấy đi, sao gã có thể sống tiếp đây.
Thời điểm Cao Ân đuổi đến, trùng hợp nhìn thấy nội đan của Hình Thất rơi vào trong tay nam nhân, đó là một viên nội đan màu đỏ sậm, bên trong ẩn chứa tu vi cả đời của Hình Thất, tương đương với một viên thải đan nhị phẩm, có thể làm cho rất nhiều người trong đại lục Thông Thiên này đỏ mắt.
Cao Ân cũng đỏ mắt, nhưng không phải tham lam, mà là phẫn nộ.
Gã và Hình Thất đã làm đồng bọn hai vạn năm nay, cả hai luôn ở cạnh nhau, cùng làm đủ loại chuyện ác, cho tới bây giờ Cao Ân vẫn không thể ngờ được Hình Thất sẽ chết trước mặt gã.
Phẫn nộ quá mức đã để lộ sát khí của gã.
Nam nhân đá bay thi thể Hình Thất, quay lại nhìn Cao Ân, ánh mắt sâu thẳm như đáy hồ lóe lên sự hứng thú, sát khí trần trụi làm cho toàn thân Cao Ân lạnh lẽo, mồ hôi túa ra như mưa.
Sắc mặt Cao Ân trắng bệch, sao gã lại quên mất, thực lực của gã còn thấp hơn cả Hình Thất. Mà tới Hình Thất cũng chết rồi, gã có thể là đối thủ của nam nhân được sao, lại còn vọng tưởng báo thù cho Hình Thất, đúng là không biết tự lượng sức mình! Hẳn là bây giờ người nam nhân kia đang có suy nghĩ này đúng không?
Cao Ân nhìn thi thể Hình Thất, từ từ lui về sau, một giây tiếp theo, gã chạy.
Cuối cùng, tình nghĩa huynh đệ vạn năm cũng không quan trọng hơn tính mạng mình, gã không muốn rơi vào kết cục giống Hình Thất.
Nam nhân nhìn bóng lưng của Cao Ân, không đuổi theo, nét mặt trào phúng.
Mạc Cảnh nhảy xuống, vừa vặn đáp xuống bên cạnh Du Tiểu Mặc, hắn tận mắt nhìn Lăng Tiêu giết chết Hình Thất thế nào, móc nội đan của gã ra sao, trong lòng không bình tĩnh nổi, có lẽ Mạc Cảnh nên thấy may mắn mình không phải là Hình Thất, hơn nữa có mối liên hệ với Huyền Quy tộc, nếu không có khi người bị đào nội đan chính là hắn cũng nên.
Vốn bọn hắn không có ý định giết Hình Thất, nhưng một câu của nam nhân ‘Có lẽ nội đan của hắn cũng tốt’ liền quyết định sinh tử của gã, vì vậy mới có cảnh này.
Hình Thất xui xẻo, ai bảo gã canh giữ cửa nam một mình, toàn bộ sự việc này, trong đầu Mạc Cảnh có một suy nghĩ, Hình Thất nhất định phải chết.
Để lại tin tức liên lạc, Mạc Cảnh tạm biệt họ ngay ở ngoại ô.
Tiểu chủ nhân đã được đưa về Huyền Quy tộc, hắn không cần phải tới sông Hoạt Thủy nữa.
Du Tiểu Mặc đưa cặp mắt trông mong nhìn nội đan trong tay Lăng Tiêu, mặc dù nó mới được moi ra từ trong cơ thể làm cho hắn có chút gớm gớm, nhưng vẫn không cản nổi sự hấp dẫn từ năng lượng khổng lồ trong viên nội đan này.
“Muốn?” Lăng Tiêu đưa nội đan đến trước mặt hắn.
Du Tiểu Mặc thò tay muốn giật lấy, “Đương nhiên là muốn.”
Lăng Tiêu lập tức chuyển tay, làm hắn bị vồ ếch: “Nhưng em mới lên cấp trước đó không lâu, bây giờ không dùng được viên nội đan này, cho em cũng vô dụng.”
Du Tiểu Mặc đứng tại chỗ nhíu mũi, có vẻ sắp bỏ cuộc, nhưng hắn đột nhiên nhào về phía Lăng Tiêu, mục tiêu là nội đan trong tay y.
Người bình thường chắc đã bị hắn nhào vào rồi, nhưng Lăng Tiêu không phải là người bình thường.
Lăng Tiêu thu tay lại, thân thể lui về phía sau hai bước, Du Tiểu Mặc không tóm được nội đan, mà bổ nhào vào trên đùi y.
Du Tiểu Mặc nhăn mặt, đầu gối đau quá.
Lăng Tiêu nhìn biểu lộ ẩn nhẫn của hắn, phì cười, lại đưa nội đan đến trước mặt hắn lần nữa, “Em đã quỳ xuống cầu xin ta thế này, ta đây đành miễn cưỡng đưa nội đan này cho em vậy.”
Dưới đầu gối đàn ông là vàng!
Du Tiểu Mặc điên cuồng gào thét trong lòng, còn lâu hắn mới quỳ xuống cầu xin y nhé, nhưng một giây sau đã giật lấy nội đan.
Thực ra hắn muốn lấy viên nội đan này cũng không phải là vô duyên vô cớ.
Lăng Tiêu lên cấp còn nhanh hơn hắn, người khác hâm mộ tốc độ lên cấp của hắn, nhưng hắn còn hâm mộ Lăng Tiêu hơn, không cần tu luyện cũng lên cấp được. Tuy không hiểu vì sao y phải luyện hóa thi thể Huyền Trạch, nhưng hắn có thể đoán được một chút.
Vì không bị bỏ lại quá xa, hắn phải tích lũy nội đan trong tay, lúc cần thiết sẽ dùng để lên cấp.
Về phần ba viên nội đan cấp mười mua lần trước, hắn đã cho Tiểu Cầu, Tiểu Hắc và Mao Cầu, vì cả ba đứa đều có tu vi cấp mười, đúng lúc cần dùng, còn Miêu Cầu, sau này sẽ đền bù cho nó.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc bảo Lăng Tiêu thả cả đám ra, vốn định để chúng hoạt động tự do, kết quả lúc này lại xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, sợ là lần này không thể dẫn chúng về Trung Thiên rồi, càng đông mục tiêu càng lớn.
Ngoại trừ Lam Cầu và Tiểu Kê, tất cả mọi người đều ở nơi này.
Du Tiểu Mặc liếc nhìn, đột nhiên phát hiện có một người lẻn vào trong đám khế ước thú của hắn, Du Tiểu Mặc trợn to mắt nhìn ông ta, “Ông ông ông, ông là ai thế?”
Du Quân Kỳ vác cái bản mặt tủi thân đi tới, đau đớn che ngực: “Con trai à, con quên ta rồi sao? Ta là…”
“Mẹ!” Du Tiểu Mặc đột nhiên hét lớn một tiếng.
Du Quân Kỳ hộc máu.
Đám khế ước thú có định lực kém, ví dụ như Đại Bàng mới gia nhập cũng hộc máu.
Những người khác thì thấy mà không thể trách rồi, thỉnh thoảng chủ nhân của chúng sẽ phát điên ấy mà, quen dần là được.
Du Tiểu Mặc bảo Lăng Tiêu đưa đám khế ước thú vào không gian của y, thực ra cũng vì Du Quân Kỳ, tuy cảm thấy ông ta có lỗi, nhưng cũng đáng thương, ở một mình trong không gian, cho nên mới để đám khế ước thú đi vào, coi như có người làm bạn, xem đi, hắn mới tốt bụng làm sao.
Kết quả lúc Lăng Tiêu đưa chúng ra, Tiểu Cầu và Miêu Cầu đang lôi kéo Du Quân Kỳ kể chuyện, vì vậy đưa cả ông ta ra cùng.
Du Quân Kỳ đặt hai tay lên vai Du Tiểu Mặc, trịnh trọng nói: “Con trai à, con phải nhớ kỹ, ta là cha của con, không phải là mẹ, trên người con có gì ta cũng có cái đó, trên người con không có gì ta cũng có… A phi, nói sai rồi, con không có, ta cũng không có.”
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật muốn tê liệt luôn.
Vẻ mặt của đám khế ước thú cũng hết chỗ nói, quả nhiên là hai cha con.
Lăng Tiêu đã cười tới mức bả vai cứ run run từng hồi.
“Con trai, con phải tin ta, ta thật sự là cha con.” Du Quân Kỳ nghiêm trang nói.
Ông bảo tui phải tin tưởng thế nào đây, sao tui lại có một người cha nhị như vậy chứ, nếu như Lăng Tiêu biết cách cộng trừ nhân chia, y sẽ bảo hai chia hai bằng không, sự đứng đắn của tui sẽ bị cái sự nhị của ông làm cho mất hết.
Du Tiểu Mặc cố làm mặt vô cảm, nhìn thì có vẻ không gì lung lay được, nhưng trong lòng hắn đang điên cuồng gào thét.
“Con trai~”
“Ngừng, nói chuyện chính.”
“Được.”
Du Tiểu Mặc chờ đợi nhìn về phía Lăng Tiêu, chớp mắt mấy cái.
Lăng Tiêu hiểu ý, nói đại khái về chuyện ở Nam Lục và Trung Thiên, cuối cùng tổng kết lại là, cả đám vẫn phải ở lại Tây Cảnh, nhưng lần này cho chúng thêm một nhiệm vụ nữa, đó chính là đi tìm Lam Cầu, tiện thể nghe ngóng tin tức về Tiểu Kê.
Du Tiểu Mặc còn hứa hẹn, đợi lần sau gặp lại, hắn sẽ cho mỗi đứa một viên thải đan.
“Có mỗi một viên?”
Đáng lúc cả đám kích động không thôi, Tiểu Hắc cao quý lãnh diễm nhíu mày, thờ ơ nói một câu nghi vấn.
Những người khác lập tức trầm mặc.
Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, “Ngại ít?”
Mọi người tiếp tục trầm mặc, tương đương với cam chịu.
Du Tiểu Mặc nghiêm túc nói: “Thôi cũng được, đợi sau khi các ngươi trở về, ta sẽ cho mỗi đứa ba viên linh đan cấp mười, quyết định vậy đi ha.”
Mọi người: “…”
CHƯƠNG 545: DÙNG TINH HUYẾT
Tình thế ở Trung Thiên không nghiêm trọng như Du Tiểu Mặc tưởng tượng.
Tuy gia tộc Xích Huyết tuyên bố muốn tóm tên “phản đồ” Du Tiểu Mặc này lại, nhưng nhân vật chính không có mặt, dù ngươi có làm trò múa may tưng bừng đến mấy cũng chẳng có người cổ động.
Thế là sự việc chỉ gây xôn xao náo loạn mười ngày, cuối cùng cũng hơi bình thường trở lại.
Dù là thế, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cũng không có ý định trở về Trung Thiên ngay.
Ngoại trừ Du Quân Kỳ mặt dày mày dạn bám dính lấy Du Tiểu Mặc, thì đám Tiểu Cầu đều đi hết, kể cả Miêu Cầu rất cần kinh nghiệm thực tế, trước khi rời đi, Du Tiểu Mặc nén đau chia cho mỗi đứa ba miếng không gian phù và mười viên linh đan trị thương, phòng ngừa lúc mấy đứa bị thương mà xung quanh chẳng có thuốc thang gì hết.
Dù nói thế này như trù ẻo, nhưng cũng gọi là phòng ngừa chu đáo.
Lăng Tiêu để chúng chia làm hai nhóm, sáu đứa vừa đủ mỗi đội ba người, đội của Đại Bàng có thực lực khá cao, cho nên nhiệm vụ được giao là đi tìm Lam Cầu, tuy nói Lam Cầu và mấy huynh đệ khác đi tìm một vị huynh đệ mất tích, nhưng sự mất tích của vị huynh đệ kia có gì đó rất kỳ quặc.
Việc này Thiên Đao có đề cập qua một chút.
Nghe nói ở Tây Cảnh có một thế lực tuyển nhận rất nhiều yêu thú thực lực mạnh mẽ, trước kia còn che giấu chút, nhưng gần đây hành động vô cùng trắng trợn, Thiên Đao nghi ngờ đám người này đang muốn gây ra việc gì đó rất lớn.
Đội khác do Mao Cầu cầm đầu, kể cả Tiểu Cầu và Miêu Cầu vẫn thường thích gây chuyện.
Nhiệm vụ của ba đứa là trở về Quỷ Khốc Nhai, mạng lưới tình báo của Thiên Đao khá đầy đủ tin tức, có thể nghe ngóng nhiều thứ, hơn nữa Lăng Tiêu còn giao cho mấy đứa một nhiệm vụ đặc biệt.
Trong rừng Tử Vong ở thành Tinh La, Lăng Tiêu từng thu nhận Hoa Cô và hai tiểu đệ của nàng, bảo họ tới Quỷ Khốc Nhai, nhưng giờ tới Quỷ Khốc Nhai không thấy họ đâu, hiển nhiên là lạc đường rồi.
Nhiệm vụ Lăng Tiêu giao cho mấy đứa là nếu tìm được Hoa Cô và tiểu đệ thì hãy giao họ cho Thiên Đao, Hoa Cô là mầm mống tốt, tiểu đệ của nàng cũng là sự trợ giúp lớn. Để Hoa Cô theo Thiên Đao học tập, tương lai có thể dùng tới họ, cho nên nhiệm vụ này cũng có tên là kỳ huấn luyện rảnh rỗi, cơ mà vẫn có một tên khác là người tài giỏi quá bận rộn.
Du Tiểu Mặc đánh giá về nhiệm vụ này, chỗ lợi hại nhất của nó là có thể kiếm được lời từ Thiên Đao.
Về phần Thiên Đao có nhận Hoa Cô hay không, không nằm trong suy tính của bọn hắn, chỉ cần dùng sức mài mài mài, gậy sắt cũng có thể thành kim.
“Con trai, bây giờ chúng ta muốn đi đâu?”
Du Quân Kỳ rất là vui, cuối cùng con trai cũng không nhét ông vào không gian nữa, tuy ở trong không gian cũng có thể đi theo con trai, nhưng lại không có cơ hội tiếp xúc thân mật.
Không phải Du Tiểu Mặc không muốn, mà do hắn bị quấn lấy, “Đương nhiên là quay về Trung Thiên.” Nói xong, hắn quay lại nhìn Lăng Tiêu như muốn trưng cầu ý kiến.
Lăng Tiêu trầm ngâm nói: “Bây giờ tìm nơi nào không người rồi nói sau.”
Du Tiểu Mặc lập tức gật đầu.
Du Quân Kỳ trợn mắt, ông phát hiện con mình không chỉ là người bị đè, mà còn vô cùng nghe lời nam nhân này, chẳng lẽ… Thực ra ông sinh con gái hả?
Du Tiểu Mặc cố gắng bỏ qua ánh mắt kì quái của cha hờ, nhưng mà bị Du Quân Kỳ nhìn cả buổi làm hắn nổi hết cả da gà da vịt, không nhịn được nữa, cũng không cần nhịn nữa.
“Ông nhìn gì đó?”
Du Quân Kỳ đi tới, đánh giá hắn từ đầu đến chân, thận trọng nói: “Con trai, con hãy thành thật với cha, thực ra cái cha có con không có đúng không?”
Cái gì mà có với chả không có.
Du Tiểu Mặc không hiểu Du Quân Kỳ đang nói gì, đúng lúc Lăng Tiêu gọi, hắn liền chạy về phía Lăng Tiêu.
Du Quân Kỳ rơi lệ đầy mặt, đúng là ông sinh ra con gái rồi.
Nơi họ đi tới là sơn cốc mà Lăng Tiêu đã lên cấp lần trước, sơn tốc vốn xanh um tươi tốt, sau khi Lăng Tiêu rời đi đã biến thành một vùng đất cằn cỗi, yêu thú sinh sống ở đây không chết thì cũng chạy hết, nhưng sau đó vẫn có người tới đây dò xét tình huống.
Lúc tấn cấp lên Thánh cảnh sẽ phát ra một hồi sóng năng lượng, hơn nữa thiên biến dị tướng còn khủng khiếp hơn lôi vân nhiều, lúc ấy thật sự đã làm kinh động đến nhiều cường giả, có điều chờ họ chạy tới, Lăng Tiêu đã bỏ đi.
Ba người đứng bên cạnh sơn cốc, chỉ thấy cảnh tượng hoang tàn, chính giữa có một hố sâu không biết do cái gì để lại, như một cái sơn cốc nhỏ hình thành giữa sơn cốc lớn, bên cạnh là cây cối nghiêng ngả, cái gãy cái khô, hoàn toàn không còn sinh cơ nữa.
“Chúng ta tới nơi này làm gì?”
Lăng Tiêu lấy ra cái chai đựng tinh huyết của Huyền Quy, bên trong chỉ có ba giọt, y vẫn chưa có thời gian luyện hóa thi thể của Huyền Trạch, nhưng y cũng chỉ cần một giọt một, hai giọt còn dư lại đưa cho Du Tiểu Mặc.
“Tinh huyết của Huyền Quy tộc bao hàm toàn bộ tu vi của bản thể, em có thể hấp thu tinh hoa từ nó, sẽ có trợ giúp, nhưng không được dùng nó để rèn luyện thể chất của em, sẽ bị Huyền Quy tộc phát hiện.”
Du Tiểu Mặc thấy Lăng Tiêu lấy tinh huyết ra là biết y định làm gì rồi, nhận lấy cái chai trịnh trọng gật đầu.
Từ lần Lăng Tiêu lên cấp lần trước tới giờ đã mấy tháng, gần sơn cốc này không có ai, bởi vậy không cần lo lắng có người xông vào, hơn nữa họ còn có một vị hộ vệ miễn phí kia mà.
Du Quân Kỳ lại cảm thán, hai đứa nhỏ này vì tinh huyết mà sát hại hai con Huyền Quy, nếu chuyện này không thể trở thành bí mật vĩnh viễn, trong tương lai họ sẽ có một kẻ địch rất mạnh. Ông chỉ có thể yên lặng giữ bí mật cho con trai yêu dấu, trong mắt Du Quân Kỳ, con trai có làm sai cũng là đúng.
Chỉ là, có một điều Du Quân Kỳ nghĩ mãi mà không hiểu.
Với thực lực của Lăng Tiêu, cộng với huyết mạch Kỳ Lân và Yêu Hoàng trong người y, tinh huyết của Huyền Quy hoàn toàn không có tác dụng với y, mà có cũng chỉ như muối bỏ biển.
Vậy thì vì sao y lại dùng tinh huyết của Huyền Quy?
Cũng không lâu lắm, Du Quân Kỳ đã nhận được đáp án.
Du Tiểu Mặc đã từng thấy bộ dạng của Lăng Tiêu khi kích phát huyết mạch Long tộc, chỉ một lần đã lên hai cấp làm hắn hâm mộ quá chừng luôn ấy, quả nhiên ưu thế bẩm sinh, không cách nào bì nổi.
Du Tiểu Mặc vừa than thở, vừa dùng hai giọt tinh huyết, bắt đầu chuyên tâm hấp tu tinh hoa từ trong đó, thực lực của Huyền Trạch không cao, hai giọt tinh huyết không thể nào giúp hắn đột phá được, cơ mà có còn hơn không.
Đứng cách đó không xa, Du Quân Kỳ đang kinh ngạc há hốc miệng.
Ông lại có thể cảm nhận được huyết mạch của Huyền Quy tộc trên người Lăng Tiêu, tuy không đậm, nhưng vẫn không thể bỏ qua được, hơn nữa thời gian dần trôi qua, chút huyết mạch kia đang thức tỉnh, ông có thể ẩn ẩn cảm giác được, huyết mạch này không hề thua kém sức mạch của Huyền Quy tộc.
Một con Huyền Quy lớn gấp đôi tiểu ô quy đang nằm trên vai Lăng Tiêu, Huyền Quy khép hờ mắt, có vẻ mí mắt cũng biết lười biếng, nhưng trong ánh mắt ấy lại lộ ra trí tuệ đã lắng đọng suốt trăm triệu năm.
Du Quân Kỳ đột nhiên nhớ tới một truyền thuyết xa xưa, trong lòng đang điên cuồng như lật lên một cơn sóng gió động trời.
Theo truyền thuyết, thủy tổ của Huyền Quy tộc là trí giả đệ nhất đại lục Thông Thiên, người này có trí tuệ rộng lớn, một người dương danh thiên hạ với trí tuệ mênh mông.
Liệu Lăng Tiêu này có phải là hậu duệ của thủy tổ Huyền Quy tộc không?
Du Quân Kỳ vô thức bác bỏ.
Dù trí tuệ có mênh mông, thì được truyền tới đời Lăng Tiêu cũng không nhìn ra được nữa rồi.
Thời điểm Du Tiểu Mặc mở mắt thấy cha hờ của hắn đang nhăn mặt, một lát thì gật đầu, một lát thì lắc đầu, sao nãy vẫn còn bình thường mà giờ đã hâm hâm dở dở rồi.
“Con trai, cha hỏi con một câu.” Du Quân Kỳ thấy hắn tỉnh lại, lập tức giương mắt nhìn hắn.
Không biết vì sao, Du Tiểu Mặc bỗng có cảm giác mình đang nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của bản thân, cảm giác thật kỳ diệu, vì sao hắn lại cảm thấy rất vô sỉ thế này?
“Sao trên người hắn lại có huyết mạch của Huyền Quy tộc?”
Du Tiểu Mặc đứng lên phủi mông một câu, trả lời rất thâm sâu, “Câu hỏi rất hay, chân tướng chỉ có thể dùng mấy chữ để khái quát.”
Du Quân Kỳ không kịp chờ đợi mà hỏi: “Mấy chữ nào?”
Du Tiểu Mặc đáp: “Tui cũng không biết!”
Du Quân Kỳ: “…”
Con trai à, con có bất mãn với cha thì cứ việc nói thẳng.
Bất mãn có vẻ lớn!
Lăng Tiêu kích phát huyết mạch của Huyền Quy tộc, lần này không có cột sáng màu vàng cao chọc trời, nhưng dùng y làm trung tâm, trong không khí xuất hiện từng đường vân rung động khuếch tán ra bốn phía như thủy triều, kèm theo khí tức mênh mông, ngay cả yêu thú phương xa cũng có thể cảm giác được, yêu thú nào thực lực hơi yếu đã quỳ rạp xuống.
Du Tiểu Mặc đột nhiên có xúc động muốn quỳ xuống.
Du Quân Kỳ vội vàng đỡ lấy trai cưng nhà mình, “Ở viễn cổ của viễn cổ, thủy tổ của Huyền Quy tộc rất được yêu thú tôn kính, là một trí giả duy nhất khiến vạn thú thuần phục, cho nên huyết mạch của ông ta, dù người hay yêu thú đều sẽ bị ảnh hưởng.”
“Viễn cổ của viễn cổ?” Khóe miệng Du Tiểu Mặc co giật, cách đây bao lâu vậy hả.
Du Quân Kỳ ho một tiếng, “Không nên thắc mắc về thời gian, dù sao là một thời đại cách bây giờ rất xa rất xa.”
Du Tiểu Mặc đã thấy thực lực của Lăng Tiêu tăng lên liên tục, không biết lần này có tăng nhiều không, thủy tổ của Huyền Quy tộc hả, nghe có vẻ đáng gờm lắm.
Ước chừng ba mươi phút sau, cuối cùng những khí tức tiết ra ngoài kia cũng được Lăng Tiêu thu lại trong cơ thể, xung quanh lại trở nên im lặng, như thể cảnh tượng làm người ta rung động kia chỉ là ảo ảnh.
Thời điểm Lăng Tiêu mở mắt, Du Tiểu Mặc có thể cảm giác được sự khác biệt rõ ràng, cái sự khác biệt này được tả bằng một câu làm cho hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi —— Tràn đầy trí tuệ!