Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 550-553: Không có mắt

CHƯƠNG 550: KHÔNG CÓ MẮT

Chuyện đổi linh tinh ở sở giao dịch hiếm khi xảy ra.

Mà vị đạo sư yêu cầu đổi linh tinh này là một bị đạo sư ở tầng bảy mươi họ Dương, người này được xem như người tiên phong đầu tiên, cứ cách một đoạn thời gian ngắn lão sẽ đến, thỉnh thoảng có vài người giàu có trao đổi với lão, nhưng không nhiều.

Hành vi của người này luôn rất quái dị, lại làm cho mọi người cảm thấy rất mới lạ, nhưng không phải lần nào cũng thuận lợi, dù tháng này lão đã mở quán đã ba ngày nhưng vẫn không có ai đổi.

Ai cũng biết, linh tinh là tiền tệ lưu thông ở đại lục Thông Thiên, nhưng giá trị của nó rất cao, bởi vì ngoại trừ làm tiền để giao dịch, linh tinh còn có thể hấp thu năng lượng từ đó khiến tu vi tăng trưởng.

Dương đạo sư này là một tu luyện giả, lão rất thích hấp thu năng lượng trong linh tinh để tăng cao tu vi của mình, hơn nữa cứ mỗi lần hấp thu chẳng khác nào tiêu tiền như nước, khiến cho linh tinh trong tay lão không còn mấy, đành phải nghĩ ra biện pháp này.

Sau khi nếm được ngon ngọt, cứ cách một đoạn thời gian, Dương đạo sư sẽ tới nơi này bày quầy một lần.

Cửu Dạ đã từng được nghe kể về sự tích của vị đạo sư này.

Tuy viện sinh của Tiêu Dao Viện đều là đan sư, nhưng nghề nghiệp này kiếm tiền thì nhiều, nhưng đốt tiền cũng không kém, ngoại trừ những người thực sự có năng lực, có của cải kia, đa số đều không có nhiều linh tinh trong tay, huống chi yêu cầu của vị đạo sư này không thấp.

Cũng vì nguyên nhân này, cho nên Dương đạo sư đã mở quầy ba ngày mà không có ai tới hỏi.

Du Tiểu Mặc vừa đi qua, không chỉ mình Cửu Dạ cảm thấy kinh ngạc, ai để ý đều tỏ vẻ ngạc nhiên, đại khái là không ngờ có người tự nguyện hại mình.

“Đạo sư, ngài đổi bao nhiêu linh tinh để lấy một điểm tích lũy?”

Dương đạo sư nhếch mí mắt, thời điểm nhìn thấy Du Tiểu Mặc hơi ngơ ngác một chút, lão đã ngồi đây ba ngày mà không ai hỏi thăm, cũng quen rồi, đột nhiên có người tới hỏi, Dương đạo sư không kịp phản ứng.

Du Tiểu Mặc có thể hiểu được, vì vậy lặp lại một lần nữa.

Cuối cùng Dương đạo sư cũng tỉnh táo, nở nụ cười thành khẩn: “Ta chỉ có hai điểm tích lũy, nếu ngươi muốn hết, ta có thể bớt cho ngươi, một điểm tích lũy đổi hai mươi vạn linh tinh.”

Con số này không thấp, có nhiều người còn chẳng có nổi mấy vạn linh tinh trong túi.

Cửu Dạ đứng cạnh Du Tiểu Mặc lạnh lùng nhíu mày, y nghe nói giá cả ban đầu không phải là hai mươi vạn, mà là mười vạn, thế mà lần này lại tăng lên gấp đôi, làm cho y nhớ tới một vài lời đồn nghe được trước kia.

“Đạo sư, cái giá này liệu có quá cao không?” Du Tiểu Mặc vẫn giữ nguyên biểu lộ, bây giờ hắn có rất nhiều linh tinh, nhưng không có nghĩa là khi người khác lừa hắn, hắn còn phải ngoan ngoãn chui đầu vào rọ, đầu sinh ra không phải để cho lừa đá.

Dương đạo sư nói, không chút hoang mang: “Thế ngươi cho rằng điểm tích lũy quan trọng, hay linh tinh quan trọng?” Ngụ ý là muốn bắt chẹt hắn.

Du Tiểu Mặc đều đều đáp lại: “Tuy bây giờ điểm tích lũy khá quan trọng đối với ta, nhưng ta có rất nhiều lựa chọn, không phải sao. Chỉ bằng hai mươi vạn linh tinh kia ta có thể mua hai ba cây linh thảo cấp chín, trao đổi với các đạo sư khác, ta cũng có thể lấy được hai đến ba điểm, ngài cảm thấy thế nào?”

Dương đạo sư bị hắn nói mất hết cả mặt mũi, suýt nữa thì không nhịn được, “Vậy ngươi nói bao nhiêu?”

Đúng là lão thấy Du Tiểu Mặc giống một con dê béo nên mới nảy ý định làm thịt hắn, bình thường mấy kẻ giàu có không bao giờ để ý đến chút linh tinh ấy, hơn nữa nói sao lão cũng là đạo sư của Tiêu Dao Viện, ít nhất cũng phải nể mặt vài ba phần đúng không?

Có điều đại khái là do lần trước lão làm thịt hơi quá tay, thanh danh xấu đã truyền ra, cho nên tháng này đã mở quầy ba ngày mà vẫn không có người tới hỏi, bây giờ vất vả lắm mới bắt được một con dê béo, trong lòng luôn nghĩ có khi lần sau sẽ không may mắn thế này, liền chặt chém triệt để, nào đoán được, đối phương cũng là người không thích chịu thiệt, thậm chí còn chẳng nể mặt lão.

“Một điểm đổi năm vạn linh tinh.”

Nghe được câu hỏi kia, Du Tiểu Mặc không thèm khách khí nữa.

“Ngươi nói cái gì?” Dương đạo sư lên giọng, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, như thể mình vừa nghe lầm, âm thanh hơi lớn, mấy người gần đó đều quay sang nhìn.

Du Tiểu Mặc kiên nhẫn lặp lại: “Một điểm tích lũy đổi năm vạn linh tinh.”

Cửu Dạ nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Du Tiểu Mặc là biết hắn không cần sự giúp đỡ của y.

Dương đạo sư cười lạnh, “Ta ra giá hai mươi vạn, ngươi lại nói năm vạn, ngươi cho rằng điểm tích lũy từ trên trời rơi xuống hay sao?”

“Thế đạo sư cho rằng linh tinh từ trên trời rơi xuống à?” Du Tiểu Mặc buông tay, hắn có thể khẳng định 100%, vị đạo sư này đang coi hắn như một con dê béo, cái giá hai mươi vạn kia cũng đã được tăng lên không ít.

Dương đạo sư cứng họng, đảo mắt vài vòng mới nói: “Ít nhất là mười tám vạn, ta biết ngươi là viện sinh ở trên tầng tám mươi trở lên, một điểm tích lũy đối với ngươi còn quý giá hơn số linh tinh này rất nhiều, cả ta và ngươi cùng được lợi.”

Du Tiểu Mặc nhìn Dương đạo sư, chẳng lẽ câu nói sau cùng kia là để uy hiếp hắn đó hả?

Đúng như lão nói, số tầng càng cao, điểm tích lũy càng quan trọng, một vài đạo sư thấy được điểm này, cho nên họ sẽ căn cứ vào số tầng khác nhau để tăng giá.

Một số viện sinh nghĩ tới lợi ích mà điểm tích lũy mang lại, cho nên nhiều người đều tình nguyện bị lừa, mọi người đã thấy mà không thể trách, hơn nữa đối phương là đạo sư và trưởng lão, tranh luận với họ chẳng khác nào đắc tội họ.

Dương đạo sư dám ra cái giá này cũng vì có suy nghĩ ấy, nhưng đáng tiếc, hôm nay lão không may rồi.

Tuy Du Tiểu Mặc và Cửu Dạ cùng tiến vào Tiêu Dao Viện một ngày, nhưng phần lớn thời gian hắn không ở trong Cự Vô Phách, sở giao dịch này cũng phải nhờ Cửu Dạ nói cho hắn biết.

Gặp phải một viện sinh không hiểu “quy củ” như vậy, Dương đạo sư sao có thể chiếm lợi từ hắn.

Cửu Dạ biết rõ những việc này, nhưng y không nói với Du Tiểu Mặc.

Bởi vì rất ít người biết Du Tiểu Mặc là viện sinh ở tầng chín mươi, lúc không phán đoán được viện sinh này ở tầng nào, các đạo sư và trưởng lão sẽ không nâng giá lên trời.

Cửu Dạ cũng nghĩ vậy, ai mà ngờ lại xuất hiện một đạo sư không có mắt thế này.

“Tối đa là năm vạn, không cần thì ta đi tìm chỗ khác, đâu phải sở giao dịch chỉ có mỗi quầy hàng của ông.” Du Tiểu Mặc không để ý tới uy hiếp của Dương đạo sư, loại người này mà mềm mỏng thì được một tấc là lại muốn tiến một thước ngay.

Dương đạo sư cười lạnh thành tiếng, “Tiểu tử, ngươi lỳ lợm đấy, chúng ta cứ chờ xem!”

Nghe được câu này, Du Tiểu Mặc biết rõ lựa chọn của người nọ rồi, xoay người rời đi, hắn cũng không muốn trao đổi nữa, làm ăn với loại người này chỉ thiệt mình.

Cửu Dạ đưa mắt nhìn nụ cười trào phúng trên mặt Dương đạo sư rồi mới đi theo Du Tiểu Mặc.

Về sau hắn đi tới ba quầy, nhưng bị tới hai quầy từ chối, lúc này Du Tiểu Mặc mới hiểu cái câu “chờ xem” kia là có ý gì, hoá ra đạo sư khu một đều cùng một duộc.

Cuối cùng chọn trúng một quầy, vốn định trao đổi, ai ngờ đối phương lại bày ra cái vẻ ‘Ngươi đắc tội Dương đạo sư, ta không muốn trao đổi với ngươi’, hắn nhìn lại Dương đạo sư, đối phương ném cho hắn ánh mắt khiêu khích.

Ngây thơ!

Du Tiểu Mặc chửi thề trong lòng.

Thực ra chủ yếu là do hắn khá xui, chọn trúng mấy người có giao tình với Dương đạo sư, dù Dương đạo sư có được hoan nghênh thế nào, cũng không thể khiến tất cả các đạo sư ở khu một đều có đức hạnh như lão.

Người xung quanh đều nhìn ra được, một số người còn đồng tình với hắn.

“Chúng ta lên khu hai, giá cả ở khu hai là khoảng ba đến năm điểm, giao dịch một lần đủ cho ngươi dùng một tháng.” Cửu Dạ bình tĩnh nói.

Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Thế có phải giá cả ở khu ba là sáu đến chín điểm tích lũy không?”

Cửu Dạ đáp: “Không, giá còn hơn thế, cao nhất là không giới hạn.”

“Thế thì tốt, chúng ta tới khu ba xem sao.” Du Tiểu Mặc nhanh chóng quyết định, hắn rất tò mò với yêu cầu của đạo sư và trưởng lão ở khu ba, nếu là linh thảo thì dễ rồi.

Lúc này hai người rời khỏi khu một.

Nhưng người xung quanh đã nghe thấy đối thoại của họ, không khỏi quay sang nhìn nhau.

Khu ba là nơi nào chứ, đó chính là nơi chỉ có viện sinh ở tầng chín mươi mới được vào, đây cũng là những viện sinh có tiềm lực nhất Tiêu Dao Viện, có đôi khi đạo sư cũng phải nhường họ ba phần.

Tuy Dương đạo sư đoán được Du Tiểu Mặc ở trên tầng tám mươi, nhưng lão lại cho rằng cùng lắm cũng chỉ là tầng tám mươi chín thôi, bây giờ trong lòng Dương đạo sư đang rối loạn, tự an ủi, lão không xui xẻo như vậy đâu, hơn nữa việc gì cũng không tuyệt đối mà, có một số viện sinh ở tầng thấp hơn cũng muốn tới khu ba.

Đúng lúc này, một vị trưởng lão ngồi bên cạnh Dương đạo sư đột nhiên cười khẽ.

Dương đạo sư tình cờ nghe thấy, không nhịn được mà hỏi: “Cung trưởng lão, ông cười gì?”

“Dương đạo sư, có đôi khi làm người không nên quá tự cao tự đại, dù đa số viện sinh ở nơi này không có bối cảnh, nhưng có một số người ngươi không thể chọc nổi đâu.” Cung trưởng lão cho Dương đạo sư một cái nhìn khinh thị, thân phận của ông cao hơn, đương nhiên không cần nể mặt.

“Cung trưởng lão, ông có ý gì, chẳng lẽ thiếu niên kia có bối cảnh?” Dương đạo sư bất mãn, nhưng không dám biểu hiệu trên mặt.

Cung trưởng lão biết người này không tin, “Ta không biết hắn có bối cảnh hay không, nhưng người đi cùng với hắn ấy mà, dù ngươi có một trăm cái mạng cũng không chọc nổi, ngươi biết hắn tên gì không?”

Du Tiểu Mặc đã đổi về gương mặt của mình, rất ít người biết hắn là ai, mà vị Cung trưởng lão này cũng chưa từng gặp Du Tiểu Mặc bao giờ, chỉ là, ông lại biết đại danh của Cửu Dạ và Đan Sư Công Hội sau lưng y.

Tuy Cửu Dạ đã tới sở giao dịch mấy lần, nhưng lần nào y cũng tới khu hai và khu ba, cho nên Dương đạo sư chưa từng gặp y.

“Tên gì?” Trong lòng Dương đạo sư dâng lên một chút bất an.

Người xung quanh rối rít vểnh tai nghe, nhất là mấy người mới giúp Dương đạo sư, sau khi nghe Cung trưởng lão nói, trong lòng cũng không nén nổi bất an.

Cung trưởng lão cố ý làm cho mọi người hồi hộp, thật lâu sau mới nhếch khóe miệng nói: “Hắn tên là Cửu Dạ.”

Dương đạo sư chỉ cảm thấy có cái gì nổ bùm trong đầu.

Đối với những đạo sư như họ, cái tên Cửu Dạ này như sấm bên tai, bởi vì ai cũng biết Lôi lão của Đan Sư Công Hội có một vị đồ đệ đắc ý nhất tên là Cửu Dạ, tên của y khá đặc biệt, bình thường nghe qua một lần sẽ không bao giờ quên, hơn nữa có lời đồn, trong tương lai, Cửu Dạ sẽ là người thừa kế Đan Sư Công Hội.

Tuy bọn họ không đắc tội với Cửu Dạ, nhưng người có thể kết giao với thiên chi kiêu tử như Cửu Dạ, sao có thể tầm thường được đây?

Quả nhiên, làm người không thể quá tham lam!

Hai người giúp đỡ Dương đạo sư đang hối hận muốn chết.

Bên kia, Du Tiểu Mặc vừa bước vào khu ba không hề biết, đã có người báo thù cho hắn, chắc là trong một đoạn thời gian ngắn sau này, vị Dương đạo sư kia sẽ lo lắng hãi hùng ghê lắm đây.

Khu ba chỉ nhỏ bằng một nửa khu một, bên trong có khoảng mười quầy hàng, chủ nhân của những quầy hàng này đều là trưởng lão ở tầng chín mươi trở lên, trong một tháng họ chỉ tới khoảng năm ngày, mà đến rồi cũng chỉ ở lại đến giữa trưa, nếu muốn tìm họ mà không kịp thì đành phải đợi tới hôm sau hoặc tháng sau.

Hai người mới đi vào, đã có vài ánh mắt đảo qua người bọn hắn.

Lão giả ngồi gần nhất đột nhiên mở cặp mắt hơi khép ra, nở nụ cười thản nhiên: “Hóa ra là Cửu Dạ, chẳng lẽ lần này lại có thứ tốt gì muốn “tặng” cho mấy lão già chúng ta hả?”

Đúng là trên người Cửu Dạ có không ít đồ tốt, y đã giao dịch ở nơi này ba lần, mà những trưởng lão ở đây cũng hoan nghênh Cửu Dạ và Kiều Vô Tinh dữ lắm, toàn con cưng của các công hội mà, thiếu gì đồ tốt.

“Cửu Dạ bái kiến Cam trưởng lão, lần này con dẫn một người bạn tới, người muốn trao đổi không phải là con.” Cửu Dạ chắp tay, cung kính giải thích.

Ánh mắt của Cam trưởng lão lập tức chuyển về phía Du Tiểu Mặc, vừa nhìn đã phát ra âm thanh nghi ngờ, “Thải cấp nhất phẩm, còn sắp đột phá tới nhị phẩm, vị bằng hữu của ngươi tên gì thế, sao ta chưa từng gặp nhỉ?”

Cam trưởng lão chỉ dùng một câu đã nói ra tu vi của Du Tiểu Mặc.

Ánh mắt Cửu Dạ lóe lên vẻ khiếp sợ, tu vi hôm nay của y chỉ là cấp mười thượng phẩm đỉnh phong, chỉ kém một chút nữa thôi là có thể đột phá, vậy mà Du Tiểu Mặc đã đột phá tới thải cấp rồi sao?

“Bái kiến Cam trưởng lão, con là Du Tiểu Mặc.”

Du Tiểu Mặc thấy Cửu Dạ cung kính như vậy, liền suy đoán chắc thân phận của ông ta không tầm thường.

Vừa dứt lời, Cam trưởng lão vốn mang biểu lộ thờ ơ đột nhiên đứng thẳng lưng, ánh mắt dò xét lại quét tới, kể cả các trưởng lão khác.

Gần đây họ được nghe tới cái tên Du Tiểu Mặc này rất nhiều, hơn nữa nghe đồn cả Lôi lão và Thân lão đầu đều có hứng thú với hắn, họ đã sớm muốn gặp hắn một lần.

CHƯƠNG 551: GIAO DỊCH ĐƠN THUỐC

Hàn huyên khách sáo với Cam trưởng lão vài câu, Du Tiểu Mặc bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.

Vì những người như Cam trưởng lão có thân phận địa vị khá cao, mỗi tháng họ được phân cho rất nhiều điểm tích lũy.

Có điều những đồ vật họ muốn đổi đều rất khó tìm, nhiều khi không ai đáp ứng nổi, bởi vậy điểm tích lũy họ tồn trữ tới giờ không hề ít.

Cửu Dạ nói với Du Tiểu Mặc, nếu hắn có thể lấy ra được món đồ họ muốn, chắc chắn các trưởng lão sẽ không bạc đãi hắn đâu, hoàn toàn khác với khu một và khu hai.

Du Tiểu Mặc nhìn yêu cầu của mấy vị trưởng lão, đúng như Cửu Dạ nói, yêu cầu của họ vô cùng cao.

Có người muốn nội đan của yêu thú cấp mười một, có người thì muốn một cây linh thảo đỉnh cấp, thậm chí là linh đan đỉnh cấp, người yêu cầu linh đan chắc là do thực lực không đủ, hoặc là nguyên liệu vẫn còn thiếu.

Đáng tiếc là đa số linh thảo họ yêu cầu, Du Tiểu Mặc đều không có.

Mà dù hắn có, thì cũng chỉ ở dạng chưa thành thục, tình hình này, Du Tiểu Mặc đành phải lực bất tòng tâm thôi.

“Sao rồi?” Hai người dạo qua một vòng, Cửu Dạ dò hỏi.

Du Tiểu Mặc hơi thất vọng, đang định lắc đầu, khóe mắt đột nhiên liếc qua một chiếc bảng tinh thạch trong một cửa tiệm vắng vẻ, sửng sốt một lát.

Cửu Dạ nhìn theo tầm mắt của hắn, lập tức hiểu: “Vị Lỗ trưởng lão này là người phụ trách tầng chín mươi sáu, tính tình có chút quái dị, mỗi tháng ông ấy sẽ tới hai ba ngày, thời gian bất định, bởi vì những thứ ông ta yêu cầu ít ai có, cho nên cũng ít người trao đổi.

“Yêu cầu của ông ấy là đơn thuốc đúng không?” Đúng là lúc nãy Du Tiểu Mặc vừa nhìn thấy chữ đơn thuốc trên bảng tinh thạch.

Cửu Dạ gật đầu, “Đúng vậy, hơn nữa không phải là đơn thuốc bình thường, Lỗ trưởng lão chỉ trao đổi đơn thuốc thải cấp thôi, bởi vì ông ấy là một đan sư thải cấp nhị phẩm.”

Du Tiểu Mặc giật mình tỉnh ngộ, không nói tới đơn thuốc thải cấp, người bình thường có khi còn chẳng chịu lấy đơn thuốc cấp chín cấp mười ra ấy chứ, đúng là yêu cầu của vị Lỗ trưởng lão này cao thật đấy.

Du Tiểu Mặc suy đi ngẫm lại, cuối cùng vẫn đi qua.

Trong mắt Cửu Dạ lóe lên vẻ kinh ngạc, nhưng không ngăn cản hắn.

Hai người đi đến trước cửa hàng, Lỗ trưởng lão được Cửu Dạ nhắc tới đang ngủ gà ngủ gật, thậm chí mí mắt còn chẳng thèm nhếch lên.

Du Tiểu Mặc nhìn chữ trên bảng tinh thạch, trên đó viết không đổi cái gì ngoại trừ đơn thuốc thải cấp, nhìn là biết đây là một lão đầu rất cố chấp.

Nét mặt Cửu Dạ trở nên quái dị: “Ngươi muốn đổi?”

Vừa đi dạo mấy cửa hàng mà không thấy hắn tiến lên, hiển nhiên là không có hứng, cửa hàng của Lỗ trưởng lão là nơi đầu tiên mà Du Tiểu Mặc tới gần.

Du Tiểu Mặc từ chối cho ý kiến, “Phải xem có thích hợp hay không đã, nếu như có thể đổi, vậy thì đổi cũng được.”

Cửu Dạ không đáp lời, Lỗ trưởng lão đang ngủ gà ngủ gật lập tức mở to mắt, ánh mắt có vẻ đục ngầu nhưng lại rất tinh minh lia về phía Du Tiểu Mặc, nhanh chóng đánh giá hắn một lần, sau khi biết tu vi của hắn là đỉnh cấp nhất phẩm, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.

“Nhóc con, ngươi nói thật chứ?”

Du Tiểu Mặc đoán được người này đang giả bộ ngủ, cười tủm tỉm: “Đương nhiên là thật rồi, chắc hẳn Lỗ trưởng lão cũng biết, đơn thuốc thải cấp đâu có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra để đùa giỡn.”

“Được, chỉ cần ngươi có thể lấy ra một đơn thuốc thải cấp nhất phẩm, lão đầu ta sẽ không để ngươi thua thiệt.”

Giọng điệu của Lỗ trưởng lão có chút kích động, lão biết mình là người rất có chấp, mà yêu cầu của mình cũng hơi hão huyền, nhưng lão vẫn muốn đánh cuộc một phen, không ngờ vậy mà là đợi được, nếu nhóc con này tình nguyện, sao lão có thể để cho hắn chạy thoát.

Các trưởng lão cũng nghe được đối thoại của họ, đồng loạt khiếp sợ.

Vậy mà thời cơ của Lỗ trưởng lão lại đến thật, cuối cùng cũng gặp được một tên nhóc cam lòng chịu lấy ra đơn thuốc thải cấp, trong giây lát ấy, mọi người đều cảm thấy hâm mộ đến không thể tả bằng lời.

Bây giờ Du Tiểu Mặc có thể thiếu cái gì, chứ không bao giờ thiếu đơn thuốc, nhưng nếu không phải điều kiện của các trưởng lão khác quá khó, thì hắn cũng không muốn lấy đơn thuốc ra, nhỡ bị người khác nhớ thương thì phải làm sao bây giờ.

Phải biết đơn thuốc thải cấp không phải là đơn thuốc bình thường, rất nhiều đơn thuốc đã thất truyền từ viễn cổ, hơn nữa hiệu quả của linh đan càng tốt hơn.

Du Tiểu Mặc lấy một chiếc ngọc giản ra, bên trong có ghi chép một đơn thuốc thải cấp nhất phẩm.

Đơn thuốc này là loại đơn giản nhất trong số các đơn thuốc thải cấp, cho dù người khác nhìn thấy cũng không nghi ngờ nó là đơn thuốc từ viễn cổ.

“Đơn thuốc của con là một loại thải đan nhất phẩm có tên là Xích Hỏa đan, tác dụng của nó là tăng tu vi lên hai sao trong lúc chiến đấu, thời gian truy trì khoảng hai canh giờ.”

Du Tiểu Mặc không đưa ngọc giản cho Lỗ trưởng lão, chỉ giới thiệu sơ qua về Xích Hỏa đan.

Ánh mắt Lỗ trưởng lão nhìn ngọc giản mà nóng rực, đã thế còn lóe ra hào quang hưng phấn, như thể nhất định phải có được, dù chỉ là một loại linh đan phát tác trong lúc ngắn ngủi, nhưng thời gian duy trì của nó lại làm cho lão sợ hãi thán phục.

Bình thường kiểu linh đan làm tu ti tăng cao tạm thời thế này, chắc chắn chỉ duy trì được khoảng một canh giờ, lão cũng tin là Du Tiểu Mặc không dám lừa mình, hơn nữa thứ kiến người ta sợ hãi thán phục nhất ở đơn thuốc này chính là giá trị của nó.

Đơn thuốc có thể bảo vệ tính mạng quý giá hơn đơn thuốc chỉ tăng cao tu vi nhiều lắm.

Lỗ trưởng lão hít sâu một hơi, “Ta cho ngươi ba mươi điểm tích lũy, còn tặng kèm một viên Cố Tâm đan cùng một cây linh thảo cấp mười hai trung phẩm, sao nào?”

Ba mươi điểm tích lũy là số điểm lão đã tích trữ cả năm trời, Lỗ trưởng lão chỉ để lại cho mình năm điểm, nhưng lão biết rõ ba mươi điểm ấy còn kém xa giá trị của Xích Hỏa đan, vì thế lại tặng kèm thêm hai thứ nữa.

Không đợi Du Tiểu Mặc tỏ thái độ, các trưởng lão khác đã không thể bình tĩnh.

Vì đơn thuốc này, Lỗ trưởng lão đã bỏ hết cả vốn lẫn lãi, ai mà không biết viên Cố Tâm đan này là viên linh đan duy nhất lão luyện thành công sau khi trở thành đan sư thải cấp nhị phẩm.

Nhưng không ai cảm thấy Lỗ trưởng lão thua thiệt, bây giờ mọi người đều nghĩ lão đầu này quá quá may mắn.

Du Tiểu Mặc đã ngơ ngác, hắn không ngờ Lỗ trưởng lão lại bỏ ra nhiều điểm tích lũy tới vậy, thậm chí còn tặng kèm thêm hai thứ không kém phần long trọng, nhưng cứ nghĩ tới sự coi trọng của họ đối với đơn thuốc, hắn đã bình tĩnh.

Lại nói tiếp, đối với hắn lúc này, Cố Tâm đan mà Lỗ trưởng lão nói tới đúng là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.

Cố Tâm đan là một loại linh đan thải cấp nhị phẩm, các dụng chủ yếu là củng cố và tránh tác hại khi tu vi tăng quá nhanh, hoàn toàn hợp với Du Tiểu Mặc lúc này, mấy hôm trước hắn cũng nghĩ tới việc luyện một viên Cố Tâm đan, nhưng tu vi không đủ, mà nguyên liệu cũng không có.

Du Tiểu Mặc nhìn biểu lộ thấp tha thấp thỏm của Lỗ trưởng lão, cuối cùng cũng nở nụ cười, “Được!”

Một chữ, không nhiều lời.

Lỗ trưởng lão cảm thấy nhẹ cả người, bỗng cảm giác nhóc con này rất hợp với sở thích của lão, tác phong ăn nói không có chút dây dưa dài dòng chút nào, sau đó Lỗ trưởng lão lấy linh thảo và Cố Tâm đan ra, còn ba mươi điểm đã chuyển vào thẻ của hắn.

Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn linh thảo trong hộp ngọc, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng.

Cây linh thảo cấp mười hai này tên là la quả thảo, trong mấy cái lá cây sẽ kết ra một loại quả màu đỏ, đúng là linh thảo hắn không có.

Lần giao dịch này thật là quá hợp với tâm ý của hắn.

Nhận lấy linh đan và linh thảo, Du Tiểu Mặc đưa ngọc giản cho Lỗ trưởng lão.

Lỗ trưởng lão vội vã nhận lấy học giản xem xét, quả nhiên là Xích Hỏa đan, lập tức hài lòng khẽ gật đầu, sau khi cất ngọc giản đi liền cười với Du Tiểu Mặc: “Nhóc con, lão phu rất thích ngươi, nếu lần sau có đơn thuốc, cứ tùy thời đến tìm lão phu, ha ha.”

Du Tiểu Mặc lúc này cũng rất sảng khoái, “Lỗ trưởng lão đề cao con quá rồi, con không có nhiều đơn thuốc thải cấp như vậy.” Làm người nên có lòng phòng bị, điểm ấy hắn vẫn hiểu.

Hai người rời khỏi sở giao dịch.

Khu ba lại trở nên náo nhiệt, mà Lỗ trưởng lão cũng được nở mày nở mặt.

Bởi vì yêu cầu quá cao, cho nên không có viện sinh nào tới tiệm của lão, thế là một vài trưởng lão rất thích dùng chuyện này để trêu chọc Lỗ tươnrg lão.

Lỗ trưởng lão đã rất nhiều lần tức giận dựng râu trợn mắt luôn ấy chứ.

Du Tiểu Mặc tạm biệt Cửu Dạ ở cầu thang vào tầng chín mươi, sau đó vừa vào phòng đã vào không gian, đầu tiên là tưới đủ nước cho ruộng linh thảo, nhổ hết cỏ dại mới mọc, rồi mới rời khỏi không gian.

Sau khi chuẩn bị xong những đồ vật cần thiết, Du Tiểu Mặc lập tức lên đường tới tới Minh Tưởng thất và Ngự Thú thất, có lẽ hai mươi ngày tiếp theo, hắn sẽ ở trong hai thạch thất này, trước khi đến hắn đã thông báo cho Lăng Tiêu rồi.

Du Tiểu Mặc đi vào Ngự Thú thất trước, sàng lọc được một vài loại Ngự Thú pháp thực dụng rồi mới chuyển tới Minh Tưởng thất bên cạnh, hắn chuẩn bị ở trong này khá lâu, sở dĩ phải xác định số ngày là vì phải tính số điểm tích lũy sẽ tiêu tốn.

Cấu tạo của Minh Tưởng thất khác với Ngự Thú thất, Ngự Thú thất là một gian phòng vuông vắn rộng rãi, còn Minh Tưởng thất lại chia ra thành nhiều gian thạch thất nhỏ hơn, mỗi gian thạch thất chứa được một người.

Thứ dùng để xây dựng Minh Tưởng thất là một loại đá có tên minh thạch, loại đá này có thể giúp người ta mau chóng tiến vào trạng thái tu luyện rất linh hoạt kỳ ảo, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn bình thường gấp hai ba lần, nghe nói linh khí trong thạch thất cũng đậm đặc gấp đôi bên ngoài.

Có điều đây mới chỉ là một lần của Minh Tưởng thất thôi.

Lúc vừa tiến vào, đạo sư trông coi có nói cho hắn biết ba thạch thất cuối cùng khá đặc biệt, hiệu quả tốt hơn thạch thất bình thường nhiều lắm, nhưng một ngày tốn một điểm tích lũy.

Còn thạch thất bình thường chỉ tốn một điểm tích lũy cho ba ngày thôi.

Du Tiểu Mặc không lựa chọn thạch thất đặc biệt, thứ hắn cần lúc này là củng cố tu vi chứ không phải là tăng tu vi nhanh chóng, nếu cứ gấp gáp thế này, hắn sẽ tự tạo trở lại to lớn cho sự phát triển trong tương lại.

Du Tiểu Mặc nhìn một chút, quả nhiên chỉ có mỗi một cái giường đá.

Du Tiểu Mặc thả Thôn Kim thú và Kim Sí trùng ra, sau khi trở về Trung Thiên, hành vi của mấy đứa lại bị hạn chế, đại khái là ngột ngạt ghê lắm.

Vừa đạt được tự do, ba đứa đã bắt đầu nhảy lên nhảy xuống.

“Lúc ta tu luyện không được quấy rầy, còn nữa, các ngươi chỉ có thể hoạt động trong gian thạch thất này, nếu để ta phát hiện ra đứa nào chui ra ngoài, hậu quả rất nghiêm trọng đó!”

Cảnh cáo đám khế ước thú xong, Du Tiểu Mặc ngồi xếp bằng trên giường, hắn lấy ra viện Cố Tâm đan, nuốt vào, sau đó nhắm mắt lại tu luyện.

Linh khí trong thạch thất chậm rãi vận chuyển, thẩm thấu từng chút từng chút vào trong da hắn, tốc độ hấp thu không nhanh, rất phù hợp với tình trạng hiện nay của Du Tiểu Mặc, Cố Tâm đan bắt đầu phát huy tác dụng trong cơ thể hắn, dược lực dần dần tản ra, thẩm thấu khắp cơ thể, ngay cả linh hồn cũng được xoa dịu.

Ba đứa sau khi bị chủ nhân cảnh cáo liền chạy quanh chơi một lát, cuối cùng nằm yên tĩnh, đáp xuống chỗ trống bên trái giường đá, ba cặp mắt vô tội yên lặng nhìn chủ nhân nhà mình.

Quá trình củng cố thuận lợi hơn lên cấp nhiều, hoàn toàn không hề có trở ngại, nhưng để hấp thu hoàn toàn dược liệu của Cố Tâm đan, Du Tiểu Mặc ngồi tu luyện hết gần mười ngày, quá trình như nước chảy thành sông, thời điểm hắn chuẩn bị dừng lại thì bất ngờ đột phá.

Linh khí trong thạch thất bắt đầu quay cuồng kịch liệt, liên tiếp thấm vào trong lỗ chân lông của hắn, những ngọn lửa nhiều màu trong biển ý thức cũng nhanh chóng chuyển động.

Thời điểm Du Tiểu Mặc mở mắt ra, linh khí trong thạch thất đã bình thường trở lại.

Trải qua hơn mười ngày củng cố, Du Tiểu Mặc có thể cảm giác linh hồn của mình ngưng tụ hơn trước kia nhiều, Cố Tâm đan này tốt thật, bởi vì lên cấp quá nhanh, có thời gian Du Tiểu Mặc còn cảm giác mỗi khi sức mạnh linh hồn vận chuyển sẽ hơi đờ đẫn, nếu cứ thế mãi, hắn thậm chí còn không dám luyện đan, bởi vì mỗi lần thất bại là một bộ nguyên liệu sẽ ra đi mãi mãi.

Du Tiểu Mặc hưng phấn nhảy xuống giường, ôm Thôn Kim thú và Kim Sí trùng lên, chạy ra khỏi thạch thất.

Thời gian vẫn còn dư một ngày so với dự tính, nếu ở lại cũng chẳng có ích gì, bởi vì luyện đan ở đâu mà chẳng được, có điều hắn còn muốn báo tin tức tốt này cho Lăng Tiêu.

Về phần cha hờ của hắn, xin lỗi nha, nhất thời không nhớ được.

Tửu lâu mà Lăng Tiêu và cha hắn ở ngay bên cạnh Tiêu Dao Viện.

Không đến hai mươi phút, Du Tiểu Mặc đã xuất hiện trên con phố kia, nơi này vẫn náo nhiệt như trước, nhưng rất nhanh, Du Tiểu Mặc đã phát hiện ra sự kì lạ.

Người trên phố tuôn ra ào ạt từ bốn phương tám hướng, tất cả đều chạy về một nơi.

CHƯƠNG 552: CÁI GỌI LÀ Ý DÂM

Du Tiểu Mặc vỗ vỗ Thôn Kim thú đang ngọ nguậy không ngừng trong lòng hắn, chạy theo dòng người, thời điểm mục tiêu càng ngày càng gần, hắn mới phát hiện đó là hướng đi tới tửu lâu.

Tửu lâu nằm trong mấy con phố trung tâm, có thể nói là giao thông đi về bốn hướng, nhưng lúc này lại bị dòng người vây quanh chật như nêm cối.

Không biết vì cái gì, quán rượu xa hoa đã nghiêng hẳn qua một bên.

Nếu ở tửu lâu Song Ngư thì chẳng việc gì phải lo có người dám đến gây sự, nhưng tửu lâu Song Ngư lại không nằm cạnh Tiêu Dao Viện, vì tiện hơn, lúc trước Du Tiểu Mặc cố ý chọn tửu lâu này.

Bối cảnh của tửu lâu này không bằng Song Ngư, bị gây sự cũng chẳng có ai ra mặt.

Du Tiểu Mặc muốn lách vào xem đã có chuyện gì xảy ra, nhưng đám đông đã vây trong vây ngoài tới vài lớp, trong giây lát không thể chen nổi.

Đang lúc hắn khổ sở nghĩ có nên dùng bạo lực không, cuộc đối thoại của hai người bên cạnh đã thu hút sự chú ý của hắn, Du Tiểu Mặc vểnh lại lên nghe.

“Không ngờ được, ta cứ tưởng người tìm tới cửa đầu tiên phải là gia tộc Xích Huyết, thậm chí ta còn cân nhắc luôn cả Kỳ Lân tộc nữa kia, ai mà ngờ lại là Yêu Hoàng tộc chứ.”

“Ta không hiểu, việc đấy có liên quan gì đến Yêu Hoàng tộc.”

“Ngươi không biết đó thôi, trong khoảng thời gian ngươi bế quan, đại lục Thông Thiên xảy ra rất nhiều sự kiện gây chấn động, chuyện có liên quan đến một nam nhân tên là Lăng Tiêu, trên người hắn có huyết mạch của Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc, có điều cả hai tộc này đều không muốn thừa nhận hắn.”

“À, thế việc đó có liên quan gì đến chuyện này?”

“Đương nhiên là có, ngươi cũng biết đấy, Yêu Hoàng tộc cực kỳ hận Kỳ Lân tộc, mặc dù không khoa trương đến mức gặp mặt là chém chém giết giết, nhưng vẫn lén lút ngáng chân nhau, thế là Yêu Hoàng tộc liền lấy cớ huyết mạch của nam nhân tên Lăng Tiêu này làm ô nhục huyết mạch tinh khiết của Yêu Hoàng tộc nhà họ, trên thực tế chỉ là vì trên người hắn có một nửa huyết mạch của Kỳ Lân tộc, cho nên mới thừa cơ muốn giết hắn thôi.”

“Hành vi này như thể đang giận chó đánh mèo ấy nhỉ?”

Người nọ đột nhiên lộ ra nụ cười tà ác, “Cái gì mà giận chó đánh mèo, ta thấy phải kêu là ý dâm.”

“Có ý gì?” Đồng bạn của hắn nhíu mày lại, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu.

“Ha ha, bởi vì Yêu Hoàng tộc không giết được người của Kỳ Lân tộc, cho nên coi Lăng Tiêu như thế thân, ảo tưởng là mình giết người của Kỳ Lân tộc, cái này không phải gọi là ý dâm sao, ha ha!”

Du Tiểu Mặc xạm mặt lại.

Nam nhân của hắn lại bị người khác coi thành đối tượng để ý dâm sao? Tuy ý dâm này không phải là ý dâm kia, nhưng các thúc nhịn được, chứ thẩm không thể nhẫn!

Tuyệt đối, tuyệt đối không thể bỏ qua cho đám người này.

Du Tiểu Mặc mang vẻ mặt đằng đằng sát khí, hai người đang bàn tán kia như có cảm giác, đột nhiên nhìn qua, thấy hắn có biểu lộ như muốn giết người nhìn hằm hằm về phía tửu lâu kia, giống như hận không thể tháo tửu lâu thành tám khối, không khỏi nhìn nhau.

Người phát hiện ra sát khí không chỉ có họ, mà đám người đứng trước mặt Du Tiểu Mặc cũng cảm thấy ớn lạnh hết cả sống lưng, nguyên một đám nhìn về phía sau, ai vừa nhìn thấy biểu lộ của Du Tiểu Mặc cũng vô thức nhích qua một bên.

Du Tiểu Mặc lập tức xông tới cửa, có điều hắn cũng không tùy tiện xông vào.

Gần đây tửu lâu đang ăn nên làm ra, giờ phút này khách nhân đang rối rít trốn ở mấy hơi hẻo lánh hoặc đóng cửa tự nhốt mình trong phòng, cả đại sảnh trống rỗng chỉ có đúng năm người.

Nhóm người đứng gần cửa nhất có tất cả năm người, mà tình cờ làm sao, Du Tiểu Mặc có ấn tượng với cả bốn người trong số đó.

Bốn người nào không phải ai xa lạ, ba người Du Tiểu Mặc đã gặp ở giao dịch hội Trung Đình, đúng là Cơ Vân Lang, hai người kia là Cơ Văn và Cơ Vũ, thuộc hạ của hắn.

Người thứ tư đã gặp ở tiệc sinh nhật của Vệ Bạch – Cơ Phượng, so với vẻ mặt ngạo mạn khinh thị của ba người Cơ Vân Lang, Cơ Phượng chỉ bình tĩnh đứng phía sau cùng, ánh mắt mang cười kia hoàn toàn là biểu lộ xem trò vui.

Về phần người thứ năm, tuy không biết, nhưng Du Tiểu Mặc có thể cảm giác được luồng năng lượng cực mạnh từ người này, người này còn mạnh hơn cả hắn, hơn nữa mạnh hơn rất nhiều.

Mà người đứng đối diện năm người kia đúng là Lăng Tiêu.

So với năm người ngẩng đầu đứng thẳng, biểu hiện của Lăng Tiêu rất chi là hời hợt, như không thèm đếm xỉa tới họ.

Cái bàn trước mặt y đã biến thành một đống mảnh vụn, dùng Lăng Tiêu làm trung tâm, ngoại trừ ghế dài đang được y ngồi lên thì bàn ghế trong phạm vi ba mét xung quanh đều nát bét

Cặp chân thon dài của Lăng Tiêu đang đặt lên trên ghế, tư thế lười biếng, nhưng cả người lại lộ ra hào khí vô cùng hiên ngang, phối hợp với khuôn mặt tuấn tú làm cho người ta hoa mắt váng đầu, đúng là kẻ thù chung của cả thế giới này mà.

Trong thời khắc căng thẳng như thế này, một số chị em đứng trong đám đông còn mang vẻ mặt thẹn thùng, che mắt, như chỉ cần liếc nhìn là sẽ bị mê đắm tới choáng váng ấy.

Đến lúc này rồi mà còn đùa giỡn.

Trong lòng Du Tiểu Mặc ứa ra dấm chua, chua chát oán thầm.

“Lăng Tiêu, đã có rượu mời không uống, đừng có uống rượu phạt, thành thành thật thật quay về Yêu Hoàng tộc cùng chúng ta, nếu ta cao hứng, sẽ cố gắng cầu tình cho ngươi trước mặt các trưởng lão, tha cho ngươi một cái mạng chó!”

Bầu không khí tĩnh lặng trong đại đường bị âm thanh ngạo mạn của Cơ Vân Lang phá vỡ, bộ dạng y hệt lần gặp mặt đầu tiên, bởi vì có núi dựa lớn như Yêu Hoàng tộc, từ xưa tới nay Cơ Vân Lang nói chuyện chưa bao giờ biết cố kỵ.

Không chỉ có mình Du Tiểu Mặc nhíu mày.

Các cô nương xung quanh cũng lộ ra vẻ mặt chán ghét.

Không biết làm người gì hết, cho dù địa vị và thân phận của bọn hắn có cao tới đâu, cũng chẳng có mấy ai tình nguyện tôn kính họ.

“Ta mới bị ù tai, làm phiền ngươi lặp lại lần nữa.”

Lăng Tiêu làm bộ ngoáy ngoáy tai, không thể tìm thấy chút bối rối vào trên khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ kia, ngược lại chỉ có vẻ mặt trêu ngươi như đang chơi đùa với chó con ấy, đương nhiên Cơ Vân Lang chính là con chó nhỏ kia.

Cơ Vân Lang không nhận ra, há miệng định lặp lại lần nữa, Cơ Văn đột nhiên cản hắn lại, nhỏ giọng thì thầm: “Công tử, không được, hắn đang đùa giỡn ngươi.”

Cơ Vân Lang khẽ giật mình, trên mặt bỗng hiện lên vẻ tức giận.

Thù mới hận cũ, sự phẫn nộ của hắn đối với Lăng Tiêu sắp ngang bằng với cái tên Cơ Ninh Vũ dám cướp địa vị của hắn trong tộc rồi, Cơ Ninh Vũ này cũng là Tiểu Kê của Du Tiểu Mặc.

“Công tử, chuyện lần này hãy giao cho Nhuế trưởng lão đi, không thể để ấn tượng của Nhuế trưởng lão đối với ngươi trở nên tệ hơn.”

Cơ Vân Lang liếc mắt nhìn Cơ Nhuế, trầm lặng như giếng cổ, bề ngoài lại vô cùng diễm lệ, hơi rùng mình, lập tức đồng ý.

Cơ Nhuế là một cường giả cấp mười hai, nàng là một trong số những phái nữ hiếm hoi của Yêu Hoàng tộc, địa vị trong tộc có thể nói là dưới một người trên vạn người, lần này cử nàng đi là để đảm bảo nhiệm vụ không có chút sơ hở, mà nhiệm vụ của họ chính là đưa Lăng Tiêu về, nếu phản kháng quá lợi hại, có thể giải quyết tại chỗ.

Cơ Nhuế hờ hững liếc nhìn Cơ Vân Lang, không nói một từ về hành vi của hắn, ánh mắt lại rơi vào trên người Lăng Tiêu, mặc dù rất có phong phạm cường giả, nhưng trong đáy mắt vẫn cất giấu sự ngạo mạn và khinh thị y hệt Cơ Vân Lang, sau đó Cơ Nhuế nói: “Thực lực cũng không tệ, chỉ tiếc là vẫn chưa phải đối thủ của ta.”

Ngụ ý là khuyên Lăng Tiêu nên ngoan ngoãn đưa tay chịu trói.

Du Tiểu Mặc trốn ở cửa vào lén nhìn lập tức xì mũi coi thường.

Cơ Nhuế rất lợi hại, từ xưa đến nay cường giả Thánh cảnh đều là cường giả đứng trên đỉnh đại lục Thông Thiên, họ lật tay làm mây úp tay làm mưa, nhưng giữa cường giả Thánh cảnh cũng có phân chia mạnh yếu.

Dù hắn không thể xác định Cơ Nhuế này là Thánh cảnh mấy sao, nhưng hắn có thể khẳng định một điều, nữ nhân trên Cơ Nhuế này không thể mạnh bằng Lăng Tiêu.

Sở dĩ Cơ Nhuế không phát hiện ra tu vi thật sự của Lăng Tiêu là vì tu vi của nàng thấp hơn Lăng Tiêu, hơn nữa Lăng Tiêu luôn có thói quen áp chế tu vi thực sự, trước mắt người ta chỉ thấy y có tu vi cấp mười hai một sao mà thôi.

Lăng Tiêu không tiếp lời, ánh mắt đột nhiên nhìn lướt qua phía cửa, đúng lúc đụng phải cặp mắt gian xảo của Du Tiểu Mặc, hắn chột dạ lùi về theo bản năng.

Có điều cũng may là hắn đã rụt lại rồi, bởi vì ý cười nhẹ nhàng trong ánh mắt Lăng Tiêu đã bị Cơ Nhuế phát hiện, một giây sau liền cảnh giác nhìn về phía cửa, có điều nàng chỉ gặp được một đám người vây xem giáp ất bính đinh nào đó.

Đám đông hỗn tạp, cộng với việc Du Tiểu Mặc cố gắng che giấu, trong giây lát Cơ Nhuế không thể phát hiện ra được.

Cơ Nhuế không nhận được câu trả lời của Lăng Tiêu, ánh mắt hơi trầm xuống, “Nếu không muốn đồng bạn của ngươi gặp chuyện, hiện tại đi theo chúng ta, ta có thể cam đoan tuyệt đối không động tới một cọng lông măng của đồng bạn ngươi.”

Nhưng mất đi chỗ dựa vững chắc như Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc tuyệt đối không an toàn nổi.

Rất nhiều người đều cho rằng nhờ có sự che chở của Lăng Tiêu nên Du Tiểu Mặc mới đi được đến hôm nay, trên lý luận thì cũng đúng, nhưng chỉ đúng được một nửa.

“Bà già, bà dài dòng quá, muốn đánh thì đánh đi.”

Lăng Tiêu đột nhiên mất kiên nhẫn, ánh mắt nhìn Cơ Nhuế tràn đầy sát ý ác liệt.

Mặt Cơ Nhuế như bị bôi một lớp than đen, ánh mặt trở nên âm lãnh, tuy tuổi của nàng đã rất cao, nhưng nàng vẫn là nữ nhân đẹp nhất Yêu Hoàng tộc, cũng kiêng kị nhất là bị người ta gọi thành bà già, Lăng Tiêu công kích trúng vào chỗ đau.

“Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ thành toàn cho ngươi.”

Vừa nói xong, bóng Cơ Nhuế lập tức xuất hiện bên cạnh Lăng Tiêu, không ngừng lại một giây, sau đó một ngọn lửa màu đỏ cực nóng đánh thẳng vào một bên mặt của Lăng Tiêu.

Ngọn lửa giống như Lăng Tiêu thường xuyên sử dụng, vừa xuất hiện đã mang theo một cái đuôi lóa mắt, mang theo sóng lửa cực nóng, chiếu cho khuôn mặt của người xung quanh hồng mực.

Ngay lúc ngọn lửa sắp quấn lên người Lăng Tiêu, chỉ trong giây lát ấy, mọi người nghe được tiếng “Xì xì”, một ngọn lửa màu đỏ khác hung mãnh hơn đột nhiên bạo phát, nhào tới ngọn lửa của Cơ Nhuế như một con hung thú…

CHƯƠNG 553: THẦN HỎA THÔN PHỆ

Đồng dạng là Yêu Hoàng Thần Hỏa, nhưng rất ít người biết, cho dù là cùng đẳng cấp, Yêu Hoàng Thần Hỏa cũng có sự phân chia mạnh yếu.

Cơ Nhuế biết rõ điểm này, cho nên bà ta mới cho rằng dù tu vi của hai người ngang nhau, thì thần hỏa của mình cũng sẽ mạnh hơn Lăng Tiêu, không liên quan tới tu vi, mà là vì huyết mạch, một người thuần chủng, một người là tạp chủng, ai mạnh ai yếu vừa nhìn đã biết.

Nhưng sau khi Cơ Nhuế nhìn thấy thần hỏa của mình bị thần hỏa của Lăng Tiêu cắn nuốt không còn chút gì, cả người chìm vào trạng thái đờ đẫn, thần hỏa của nàng không phải bị đánh tan, mà là bị cắn nuốt sao?

Chỉ có thần hỏa thực sự mạnh và có được năng lực thôn phệ mới có thể cắn nuốt được thần hỏa của nàng, nhưng trong yêu hoàng tộc chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy, thần hỏa của họ không có khả năng thôn phệ, chỉ có phân chia mạnh yếu.

Yết hầu của Cơ Nhuế nồng nặc mùi máu, vị rỉ sắt đang lan tràn khắp trong miệng nàng.

Thần hỏa bị cắn nuốt sẽ gây nên tổn thương nặng hơn bị đánh tan nhiều, tuy nội thương không nặng, nhưng khi biết rõ thần hỏa của đối phương có khả năng thôn phệ, Cơ Nhuế không dám đối nghịch với Lăng Tiêu nữa.

Phải truyền tin tức này cho các trưởng lão trong Yêu Hoàng tộc.

Thần hỏa có khả năng thôn phệ chính là bảo vật với tộc nhân, nhưng nếu người sở hữu bảo vật này có thù oán với họ, đây tuyệt đối là họa lớn.

“Chúng ta đi!” Cơ Nhuế nuốt máu vào bụng.

Khi Cơ Vân Lang tưởng Cơ Nhuế sẽ phát động công kích lần nữa, nàng lại hạ lệnh lui binh, giọng điệu còn rất gấp gáp, Cơ Vân Lang ngơ ngác, tình huống gì thế này?

Cơ Văn và Cơ Vũ không ngốc, họ nhìn ra được Nhuế trưởng lão đã bị nội thương.

Tình hình này nếu có đánh tiếp cũng bất lợi.

Cơ Vũ không nói gì thêm, vội vã kéo Cơ Vân Lang chạy theo Cơ Nhuế, Cơ Văn theo sát phía sau, người duy nhất không có động tác là Cơ Phượng, đưa mắt nhìn theo, như thể mình chỉ là một người ngoài cuộc.

Lăng Tiêu lộ ra một tia cười lạnh.

Y không có ý định buông tha cho mấy kẻ này như vậy, con mồi tự đưa tới cửa sao có thể buông tha, hơn nữa nếu là đối thủ của con gà kia, y sẽ tiện tay diệt trừ mấy cái giúp nó vậy.

Sát ý rõ ràng lập tức tập trung vào đối tượng, búng nhẹ ngón tay, một ngọn lửa xuất hiện.

Bốn người biến sắc, Cơ Nhuế là người phản ứng nhanh nhất, bên tay phải lập tức xuất hiện một miếng không gian phù, đây là không gian phù trung đẳng, ngoại trừ khoảng cách truyền tống dài hơn không gian phù cấp thấp, thì số người được truyền đi cũng nhiều hơn, quan trọng nhất là tính an toàn và tính ổn định khá cao.

Năng lượng không gian lan tràn ra sau khi phù bị bóp nát, chuẩn bị bao lấy bốn người, ngoại trừ Cơ Phượng, Cơ Nhuế hoàn toàn quên mất hắn rồi.

Nhưng chỉ một giây sau, một đám lửa đột nhiên luồn lên từ dưới chân họ, chỉ trong nháy mắt đã quấn lên bắp đùi, mùi cháy khét lan tỏa trong không khí, kèm theo là tiếng Cơ Vân Lang gào thảm thiết.

Trong bốn người, chỉ có Cơ Vân Lang không có sức phản kháng nên bị ngọn lửa cuốn chặt.

Thực ra không phải là hắn phản ứng không kịp, mà là không ai chú ý Du Tiểu Mặc đang lén lút cho hắn một chiêu ngay sau cánh cửa, suy nghĩ của Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu giống nhau đến kì diệu.

Đã là kẻ địch của Tiểu Kê, vậy thì không thể buông tha được rồi.

Thế là, lúc Cơ Vân Lang chuẩn bị chống cự lại ngọn lửa của Lăng Tiêu, Du Tiểu Mặc âm thầm công kích hắn, động tác của Cơ Vân Lang chỉ dừng lại một chút đã bị ngọn lửa quấn lấy.

Ngọn lửa như có ý thức, cảnh tượng cánh tay Hắc Hùng bị đốt lại tái hiện, hai cái chân của Cơ Vân Lang bị hòa tan, có thể đoán được, tên này sẽ mất chân vĩnh viễn rồi.

Chỉ mình Cơ Vân Lang bị nặng nhất không có nghĩa là người khác sẽ an toàn.

Cơ Văn và Cơ Vũ đã được chứng kiến hình ảnh thần hỏa của Cơ Nhuế bị thần hỏa của Lăng Tiêu cắn nuốt, tuy sợ hãi, nhưng vì bảo vệ tính mạng, cả hai đành phải dùng thần hỏa của mình ngăn cản, kết quả đã bị cắn nuốt, cả hai cùng bị nội thương.

Hình ảnh này chỉ duy trì trong vòng hai giây, sau đó năng lượng không gian đã cuốn bốn người đi mất.

Cả tửu lâu lặng ngắt như tờ.

Bất kể là người ở trong hay ngoài tửu lâu.

Phái nam thì sợ hãi than thở nhìn Lăng Tiêu, phái nữ thì mang vẻ mặt ái mộ, trên đời này có ai không thích cường giả, người có thực lực thường được mọi người hoan nghênh mà.

Lăng Tiêu không nhìn Cơ Phượng, y liếc về phía cửa, bình tĩnh nói: “Còn không mau tới.”

Đám người vây xem ngoài cửa quay sang nhìn nhau.

Đừng bảo là gọi họ nhé? Đúng là vớ vẩn!

Lúc này, phía dưới họ, một người đột nhiên chui ra từ nơi hẻo lánh đã trả lời cho họ, đó là một thiếu niên mặc áo trắng, da dẻ trắng bóc, sau khi chạy vào tửu lâu liền bổ nhào về phía Lăng Tiêu, ôm eo y, lộ ra khuôn mặt cười ngây ngô.

“Sao nào, em thông minh chứ?”

Lăng Tiêu búng trán hắn một cái, “Thời cơ nắm bắt rất tốt, nhưng chưa tới tình trạng thông minh.”

Du Tiểu Mặc lơ đễnh, dù sao hắn cảm giác mình đã đủ thông minh rồi.

“Con trai~” Du Quân Kỳ đứng trên lầu hai quan sát nãy giờ, vừa thấy con mình tới là vội chạy xuống ngay, học bộ dạng của Du Tiểu Mặc lúc nhào về phía Lăng Tiêu, vẻ mặt ngây thơ hết sức.

Du Tiểu Mặc nghe được hai chữ quen thuộc tới nỗi tai sắp mọc kén tới nơi, việc đầu tiên hắn làm là trốn sau lưng Lăng Tiêu, động tác không chút do dự.

Thời điểm Du Quân Kỳ sắp bổ nhào vào Lăng Tiêu, hai chân vội vàng phanh lại.

Mấy chuyện nhạc phụ quỳ lạy con rể thế này tuyệt đối không thể xảy ra với ông, lỡ chân cũng không!

Du Tiểu Mặc thất vọng.

Du Quân Kỳ làm bộ không nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của con trai, cũng không thèm hiểu vì sao con trai yêu dấu của mình lại thất vọng, nói sang chuyện khác, ông duỗi ngón tay chỉ vào Cơ Phượng đứng ở cửa, hoàn toàn không lo lắng vì mình bị bỏ lại, “Con trai, tên kia cũng là người của Yêu Hoàng tộc này, muốn xử lý hắn thế nào?”

Ấn tượng của Du Tiểu Mặc về Cơ Phượng rất tốt, hơn nữa từ đầu tới đuôi người này đều không tham dự vào vụ gây sự kia, cuối cùng còn bị Cơ Nhuế bỏ rơi, đáng thương quá chừng!

Cơ Phượng biết đã đến lượt mình ra sân, thấy họ nhìn qua liền ung dung cười nói: “Lăng huynh, Du huynh đệ, có thể nói vài câu được không?”

“Được!”

Trực giác nói cho Du Tiểu Mặc biết, chuyện này không hề đơn giản, nhưng người trả lời lại là Lăng Tiêu, chỉ suy nghĩ có một chút thôi mà, lại dám cướp lời của hắn.

Nhưng tại sao hắn lại là Du huynh đệ, mà Lăng Tiêu lại được làm Lăng huynh?

Cả sự kiện này, người xui xẻo nhất vẫn là lão bản của tửu lâu, bàn ghế trong đại sảnh bị đập gần hết, ngay cả quầy hàng cũng không thoát khỏi vận rủi, ánh mắt nhìn mấy người u oán tới nhường nào.

Du Tiểu Mặc nghĩ một chút vẫn bồi thường một số linh tinh cho lão, coi như là trả cho phần Lăng Tiêu đã phá, còn mấy thứ tổn thất kia hả, tìm Yêu Hoàng tộc đi nha.

Hai phút sau, bốn người đã tụ tập trong phòng của Lăng Tiêu.

Ba cặp mắt đều nhìn vào Cơ Phượng.

Cơ Phượng không chút hoang mang, bình tĩnh lấy ra một chiếc lông vũ màu đỏ, “Đây là tín vật!”

Ba người: “…”

Lăng Tiêu là người kịp phản ứng đầu tiên, nhướn mày hỏi: “Con gà kia?”

“Đúng.” Cơ Phượng khụ một tiếng, tên nhóc Cơ Ninh Vũ kia nói cho hắn biết Lăng Tiêu thích gọi mình là “con gà kia”, lúc ấy hắn còn không tin, bây giờ chính tai nghe thấy, cuối cùng hắn cũng tin tưởng.

“Sao ngươi biết Tiểu Kê có quan hệ với chúng ta?” Du Tiểu Mặc nghe thấy Lăng Tiêu thừa nhận, cũng không phủ nhận nữa, hắn cảm thấy Cơ Phượng đã có chuẩn bị trước khi đến.

Cơ Phượng nói: “Ta từng chứng kiến hắn muốn truyền tin tức cho các ngươi, về sau hắn mới nói cho ta biết là nhờ các ngươi cứu hắn, không có các ngươi sẽ không có hắn.”

Câu nói sau cùng hơi bị xoắn xuýt, như thể bọn họ là phụ mẫu tái sinh của Cơ Ninh Vũ không bằng, nhưng sau khi hắn được nghe kể về những gì Cơ Ninh Vũ đã trải qua, Cơ Phượng cảm thấy Cơ Ninh Vũ nên cảm kích họ, với tình hình của Cơ Ninh Vũ, nếu không có hai người cứu ra, sớm muộn gì cũng sẽ phải chết.

“Cho nên?” Du Tiểu Mặc không ngờ con gà kia lại bất cẩn như vậy, không chỉ bị phát hiện hành vi mờ ám, mà còn chủ động nói bí mật của mình cho Cơ Phượng biết, ây, liệu hắn có nên giết người diệt khẩu không nhỉ?

Cơ Phượng không hề có cảm giác, hắn nhìn Du Tiểu Mặc thật lâu, do do dự dự nói: “Hắn nhờ ta chuyển cho các ngươi vài lời, nội dung là —— Bây giờ ta sống trong Yêu Hoàng tộc rất tốt, tuy rằng mỗi ngày đều có một tên có mắt không tròng tới khiêu khích ta, nhưng hắn ngu lắm, còn ngu xuẩn hơn ai đó kìa, ta chỉ cần khóc lóc kể lể với đại trưởng lão một câu thôi là hắn thảm hết biết, cho nên các ngươi không cần lo lắng cho ta đâu nha, đợi ta trưởng thành, ta sẽ đi tìm các ngươi, chiếp.”

Du Tiểu Mặc nghe mà mặt xạm lại, thẹn quá hóa giận: “Gì mà còn ngu xuẩn hơn cả ai đó, ai đó này là chỉ ai?” Sao hắn cảm giác con gà này đang ám chỉ hắn thế?

Cơ Phượng lắc đầu, “Cái này thì ta cũng không biết, hỏi hắn hắn cũng không nói cho ta, chỉ nói là ngươi nghe xong sẽ hiểu.”

Hiểu cái đầu ngươi ấy, Hỗn Cầu!

Lại còn dám nói hắn ngu xuẩn, đợi ngươi trở về đây xem, ngươi nhất đính ẽ chết.

“Ngoài ra, nó còn nói gì không?” Du Tiểu Mặc oán hận hỏi.

“Không có.” Sao Cơ Phượng cảm giác tâm trạng của Du Tiểu Mặc lúc này hơi tệ? Đừng bảo là… Hắn nên vì cái mạng nhỏ của mình mà phi lễ chớ nhìn chứ.

Du Tiểu Mặc càng nghĩ càng không cam lòng: “Vậy ngươi về nói cho nó biết, bảo nó rửa sạch mông đợi ta nguyền rủa nó đi.”

Cơ Phượng: “…”

Đến cùng thì Cơ Phượng có truyền đạt lại câu này cho Cơ Ninh Vũ hay không, Du Tiểu Mặc không biết, nhưng dù sao cũng không thể thay đổi quyết tâm muốn đánh Cơ Ninh Vũ của hắn.

Tên nhóc này rời khỏi hắn mới bao lâu mà đã trở nên hư đốn như thế, đúng là thiếu đòn mà, bảo sao Lăng Tiêu lại đặt tên cho nó là Hỗn Cầu, đúng là tên nhóc khốn nạn!

Về phần thái độ của Cơ Phượng là gì, tuy thân phận của Cơ Phượng ở Yêu Hoàng tộc khá cao, nhưng lại không có quyền kế thừa, bởi vì hắn thuộc dòng dõi của tứ trưởng lão.

Trong dòng dõi của tứ trưởng lão, nhiều thế hệ đều là người phụ trợ tộc trưởng của Yêu Hoàng tộc, nếu được tộc trưởng tín nhiệm, tương đương với việc có được địa vị bất phàm tại Yêu Hoàng tộc, nhưng đến thế hệ của Cơ Phượng, phe của tứ trưởng lão vẫn ở trong trạng thái bị áp chế, cho nên họ cần một cơ hội, mà sự xuất hiện của Cơ Ninh Vũ đúng là kỳ ngộ dành cho họ.

Nếu Cơ Ninh Vũ là người thừa kế của Yêu Hoàng tộc, vậy thì đây chính là cợ hội để Cơ Phượng lấy được tín nhiệm từ tộc trưởng tương lai, cho nên Cơ Phượng mới chủ động giúp Cơ Ninh Vũ truyền tin tức.

Sự việc ở tửu lâu xảy ra ngay trước mặt mọi người, chỉ trong chốc lát đã lan tràn khắp địa lục Thông Thiên, Lăng Tiêu đang là nhân vật phong vân, Yêu Hoàng tộc lại là tộc có địa vị trong Tứ Linh, vừa va chạm tia lửa đã bắn tung tóe.

Chỉ là ai mà ngờ được, va chạm đã xảy ra, tia lửa bắn tứ tung, nhưng quá trình chỉ ngắn ngủi không đến năm phút, cường giả cấp mười hai Cơ Nhuế của Yêu Hoàng tộc đã dứt khoát rút lui, câu chuyện này như cú nổ mạnh trong mặt hồ yên ả.

Thám tử của gia tộc Xích Huyết còn dự định đợi Lăng Tiêu và Yêu Hoàng tộc đánh cho ngươi chết ta sống, họ sẽ làm chim sẻ núp đằng sau, ai mà ngờ ngay cả Cơ Nhuế của Yêu Hoàng tộc cũng thất bại, phải báo tin này cho gia chủ gấp.

Tin tức nhanh chóng truyền đến tai Du Chấn Thiên.

Du Chấn Thiên là người có kiến thức rộng rãi, vừa nghe hình dung của thuộc hạ đã liên tưởng ngay tới Thần Hỏa thôn phệ, chỉ có nguyên nhân này mới giải thích được vì sao Cơ Nhuế lại thất bại.

“Đại sự không ổn rồi phu nhân.” Du Chấn Thiên đi qua đi lại.

Ngân phu nhân bình tĩnh nói: “Phu quân chớ loạn, mặc dù người nọ sở hữu Thần Hỏa thôn phệ, thì Yêu Hoàng tộc cũng không bỏ qua cho hắn, chỉ cần chúng ta làm bọn lửa cháy mạnh hơn, không lo thiếu người đối phó với hắn.”

Du Chấn Thiên thấy cũng có lý, “Vậy theo ý kiến của phu nhân, chúng ta nên làm như thế nào?”

“Chuyện này cứ giao cho thiếp xử lý.” Cặp mắt lạnh nhạt của Ngân phu nhân bỗng nổi lên âm mưu như gió lốc.

Nhưng không đợi kế hoạch của bà ta được áp dụng, một tin tức bất ngờ vô tình đánh cho kế hoạch kia tan nát.

Hai ngày sau khi Lăng Tiêu và Yêu Hoàng tộc va chạm, Thương Minh tuyên bố một câu chủ yếu để nhằm vào gia tộc Xích Huyết, nội dung của tuyên bố là, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc và bằng hữu của Thương Minh, bất cứ ai đối địch với họ cũng là kẻ địch của Thương Minh.

Từ xưa tới nay Thương Minh đều đứng ở thế trung lập.

Dù trước kia có hai thế lực lớn đánh nhau, Thương Minh cũng không hề tỏ thái độ sẽ ủng hộ bên nào, luôn mang thái độ không đếm xỉa gì tới việc chẳng liên quan tới mình.

Hành động lần này thực sự đã làm mọi người giật nẩy.

Không ai tin tưởng Thương Minh lại vô duyên vô cớ mà làm thế, chắc chắn giữa bọn họ có giao dịch không ai biết, cũng chỉ có vậy mới giải thích được, thậm chí có nhiều người còn nghi ngờ việc này liên quan tới tiểu đồ đệ của Phó Thương Khung, như lúc ở bữa tiệc sinh nhật ấy, quan hệ của họ không hề tầm thường.

back top