Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 558-561: Nâng giá ào ào

CHƯƠNG 558: NÂNG GIÁ ÀO ÀO

Dùng ba trăm triệu để mua một viên nội đan cấp mười hai vẫn lời lắm.

Người chủ trì nghĩ như vậy, nhưng giờ gã chỉ muốn không có thứ gì bị tồn đọng trên tay gã là được, ai quan tâm giá tiền là bao nhiêu, dù sao cũng không phải gã mang nội đan này ra đấu giá.

Du Tiểu Mặc cảm thấy nếu đã biết nội đan này là huynh đệ của Lam Cầu, hắn cũng không muốn để người khác mua nó, nhất là đối tượng kia chính là Du Chấn Thiên, dù sao bọn hắn và gia tộc Xích Huyết đã tới tình trạng không chết không xong rồi, đắc tội thêm lần nữa cũng thế, chẳng lẽ lão định nhào tới giết hắn sao?

Du Tiểu Mặc dùng vẻ mặt kiên định nhìn Lăng Tiêu, há miệng: “Em…”

Lăng Tiêu ném cho hắn hai chữ: “Mua đi.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Lại nữa rồi, tâm linh tương thông thật là đáng ghét quá đi mà, ít nhất cũng phải để hắn nói hết lời đã chứ.

Du Tiểu Mặc dùng danh nghĩa cá nhân đưa giá vào trong bảng tinh thạch, lâu lắm hắn mới hào phóng thế này đấy, hắn thừa nhận hắn muốn nhìn xem biểu lộ của Du Chấn Thiên, dù sao trên huyết thống thì bọn họ chính là bác cháu đó.

Người chủ trì thấy Du Tiểu Mặc ra giá, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra nụ cười hài lòng, “Số mười lăm ra giá bốn trăm triệu.” Sau đó gã lại nhìn về phía Du Chấn Thiên.

Nét mặt Du Chấn Thiên không thay đổi, nhưng hai mắt lại cực kỳ âm u.

Lại nghe thấy con số mười lăm quen thuộc kia, đầu tiên mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, sau đó lại lộ ra biểu lộ đã hiểu rõ, họ biết rồi nhé.

Nâng giá ác ý, mục đích là muốn làm gia tộc Xích Huyết chảy máu nhiều nhiều ấy mà.

Du Chấn Thiên bình tĩnh tăng giá, bốn trăm triệu đã biến thành bốn trăm năm mươi triệu.

Lúc này đã không có thế lực nào muốn gia nhập cuộc tranh giành này nữa, xem tư thế của Du Chấn Thiên thì có vẻ đã quyết phải mua được viên nội đan này, hơn nữa họ cũng không cần lo lắng Du Chấn Thiên sẽ dễ dàng có được viên nội đan này.

Còn phải nói, kẻ thù của lão đang nâng giá đầy ác ý kia kìa.

Du Tiểu Mặc bỏ qua ánh mắt u ám của Du Chấn Thiên, lại để tay lên bảng tinh thạch, ngẫm nghĩ một lát liền mạnh tay hơn.

Ánh mắt người chủ trì càng ngày càng sáng, lên tiếng: “Số mười lăm ra sáu trăm triệu, có người ra giá cao hơn không?”

Du Chấn Thiên đen mặt.

Toàn bộ phòng đấu giá hoàn toàn yên tĩnh.

Họ cũng cảm nhận được ác ý từ phía Du Tiểu Mặc, xem ra hắn rất hận gia tộc Xích Huyết, mặc dù đa số không hiểu rõ về ân oán giữa hắn và gia tộc Xích Huyết, nhưng nọ đều biết sự thật không phải như những gì gia tộc Xích Huyết đã tuyên bố.

“Muốn chết đó hả?

“Cái tên Du Tiểu Mặc này to gan quá, hắn không sợ người ta đột nhiên buông tay đẩy hắn vào hố sao?”

“Ta thấy hắn đang đinh ninh rằng Du Chấn Thiên sẽ không bỏ cuộc.”

“Chưa chắc, nếu Du Chấn Thiên ép quá, có lẽ hắn cũng phải bỏ cuộc thôi.”

“Bây giờ phải xem ai trong hai người này nhận thua trước.”

“Đợi Du Chấn Thiên bỏ cuộc, chắc chắn Du Tiểu Mặc sẽ bị Hắc Tri Chu lột da hủy cốt.” Một vị huynh đài mang nét mặt hả hê, đa số cũng có cùng suy nghĩ giống hắn, đều không cho rằng trong tay Du Tiểu Mặc có đủ linh tinh.

Sắc mặt Du Chấn Thiên đã tái xanh, ra giá lần thứ ba, sáu trăm triệu đã vượt qua giá trị của nội đan rất nhiều, lão không thể tăng giá quá cao, đành phải báo một cái giá vừa chừng, ánh mắt âm tàn nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc, như đang nói ‘Có gan thì ngươi cứ tăng giá nữa đi’.

Du Tiểu Mặc nhích nhích về phía Lăng Tiêu, để y chia sẻ bớt áp lực, sau đó tiếp tục tăng giá không chút do dự, từ sáu trăm hai mươi triệu lên sáu trăm năm mươi triệu.

Thời điểm người chủ trì hô cái giá này, Du Chấn Thiên đứng phắt dậy, uy áp từ cường giả Thánh cảnh bảy sao đánh thẳng về phía Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, thanh thế to lớn, không chút lưu tình.

Trong đấu giá hội của Hắc Tri Chu, chỉ cần không trực tiếp động thủ, vẫn có thể dùng khí thế để áp bức người khác, cho nên bọn hắn không can thiệp.

Không đợi Lăng Tiêu đáp trả, một luồng khí thế không thua gì Du Chấn Thiên đột nhiên phóng ra từ bên cạnh họ, chặn đứng công kích của Du Chấn Thiên, hai luồng khí thế này làm cho cả phòng đấu giá chìm trong cảm giác áp bách.

Người ra tay đúng là Phó Thương Khung.

Mọi người vốn sững sờ, chợt nghĩ đến tuyên bố của Thương Minh từ nửa tháng trước, quả nhiên không nói ngoa, xem ra Thương Minh đã quyết tâm bảo vệ Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu rồi.

“Du Chấn Thiên, ngươi là trưởng bối đấy, lại thẹn quá hóa giận ra tay với hai tiểu bối sao, đây không phải là phong phạm của cường giả đâu, chẳng lẽ ngươi là người không chịu được khi thấy người ta hơn mình hả?” Phó Thương Khung cười vang, lời nói mang theo đả kích mạng mẽ.

Du Chấn Thiên tức giận nói: “Phó Thương Khung, nếu ngươi nhất định muốn bảo vệ chúng thì chính ngươi sẽ trở thành kẻ địch của gia tộc Xích Huyết, vì hai tên kia, ngươi nhất định phải khơi mào chiến tranh giữa gia tộc Xích Huyết và Thương Minh sao?”

“Du Chấn Thiên, hôm nay ta sẽ tuyên bố tại đây, ta nhất định phải bảo vệ họ, dù phải trở thành địch với gia tộc Xích Huyết, muốn động tới họ phải qua cửa ải của ta.” Giọng nói của Phó Thương Khung hoàn toàn bình tĩnh, chẳng hề giống tuyên ngôn, mà như đang nói chuyện phiếm.

Sắc mặt Du Chấn Thiên âm u khó đoán, mặt xanh mét, hô ba chữ “được” liên tục, “Phó Thương Khung, Du Chấn Thiên ta nhớ kỹ những lời ngươi nói hôm nay.”

Nói xong liền thu uy áp.

Phó Thương Khung không để lời nói của lão ở trong lòng, từ lúc đáp ứng yêu cầu của Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, ông đã dự tới cảnh tượng này, mặc dù chiến tranh giữa Thương Minh và gia tộc Xích Huyết xảy ra sớm hơn ông dự đoán, nhưng vì tiểu đồ đệ, ông cam tâm tình nguyện!

Hai luồng uy áp tản ra, mọi người bỗng cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.

Thực lực của cường giả Thánh cảnh bảy sao quả là khủng khiếp, chỉ uy áp thôi mà họ đã chịu không nổi.

Sau đó, Du Chấn Thiên hành động như vò đã mẻ thì cho nó sứt luôn, ném ra một cái giá trên trời - bảy trăm triệu, mọi người hiểu, đây cũng là lần ra tay cuối cùng của Du Chấn Thiên.

Đám đông nhao nhao nhìn về phía Du Tiểu Mặc, rốt cuộc là hắn quyết nhổ lông trên người hổ dữ, hay là sẽ bỏ cuộc như vậy?

Du Tiểu Mặc không để mọi người chờ đợi quá lâu, hắn rất không thức thời tăng thêm hai mươi triệu, mặc dù mỗi lần tăng giá không thấp hơn năm triệu, nhưng hắn không muốn người khác cho rằng hắn có ý định mua viên nội đan, cho nên liền bỏ thêm hai mươi triệu kia.

Sau đó hắn đã được toại nguyện khi chọc giận Du Chấn Thiên và người chủ trì.

Người chủ trì có cùng suy nghĩ với đám đông, không ai cho rằng trên người Du Tiểu Mặc có bảy trăm hai mươi triệu linh tinh, cử động này của hắn chẳng khác nào đang ném bảy trăm triệu của Hắc Tri Chu vào sọt rác, hơn nữa nội đan của Tham Lang đành phải tồn lại rồi, nếu rơi vào trong tai Thất Tội thú, Hắc Tri Chu sẽ có thêm thật nhiều phiền toái.

Bây giờ Hắc Tri Chu không thể bại lộ thực lực.

Thấy mình đã mua được nội đan, cả khuôn mặt Du Tiểu Mặc đều trùng xuống, nét mặt khó đoán không biết là đang nghĩ gì, mọi ngươi cảm thấy hắn đã hối hận.

Về sau người đấu giá liên tục đưa ra mấy món bảo bối áp trục, có công pháp và kỹ pháp đỉnh cấp, cũng có linh đan và đơn thuốc thải cấp, đặc biệt là rất đa dạng, làm các thế lực lớn tranh đến ngươi chết ta sống, còn Tứ Linh chỉ cạnh tranh chủ yếu hai món cuối cùng.

Có người vui, cũng có người buồn.

Dù sao vật phẩm cũng chỉ có ngần ấy, không phải thế lực nào cũng được như nguyện.

Thời điểm Du Chấn Thiên tham gia đấu giá những món khác, Du Tiểu Mặc không hề châm ngòi thổi gió nữa, ai cũng tưởng hắn đã sợ.

Thời khắc khẩn trương đến rồi đi như sóng sau xô sóng trước, mọi người chẳng được thư giãn quá lâu, bởi vì cuối cùng cũng tới kiện vật phẩm áp trục cuối cùng, cũng là báu vật từ viễn cổ mà Du Tiểu Mặc thấy trên giấy mời, không có giới thiệu cụ thể.

“Kế tiếp chính là món bảo bối áp trục cuối cùng…” Theo lời người chủ trì truyền ra, trên bàn đấu giá xuất hiện một chiếc khay được phủ bởi vải đỏ, nhìn cũng không tưởng tượng ra được hình dạng của nó.

Người chủ trì lật tấm vải đỏ lên, trên khay xuất hiện một tấm da dê màu nâu, rất giống đơn thuốc, cố ý đặt đơn thuốc ở cuối cùng, chẳng lẽ là đơn thuốc thải cấp tứ hoặc ngũ phẩm?

Đám đông nuốt nước miếng, nếu là thật thì cũng đáng được đặt cuối cùng lắm.

Người chủ trì nói: “Ta biết có lẽ mọi người sẽ cho rằng đây là đơn thuốc, nhưng rất tiếc khi bảo thông báo với các vị, đây không phải là đơn thuốc, nhưng ta tin sau khi mọi người biết rõ sự thật về nó, nhất định sẽ cảm thấy lần này không hề uổng phí.

Lúc này, Du Tiểu Mặc hoàn toàn không nghe lọt tai những lời gã nói, thân là một người sở hữu ba tấm da dê giống như đúc, hắn sẽ không bao giờ nhận lầm thứ này, chắc chắn đây chính là miếng bản đồ cuối cùng hắn vẫn còn thiếu, món đồ này, hắn nhất định phải có.

Trong lòng Du Tiểu Mặc thầm nghĩ: Cha hờ à, cha đúng là phúc tinh của con đấy, đợi sau khi con mua được tấm da dê này, con sẽ đối xử với cha tốt hơn.

Nghĩ vậy, hắn hồi hộp giật giật tay áo Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu kéo tay áo lại, “Ta biết rồi.”

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, “Anh biết em muốn nói gì hả?” Hắn vẫn chưa nói gì cơ mà, hắn không tin lần này Lăng Tiêu có thể đoán được suy nghĩ của mình.

Lăng Tiêu im lặng.

Du Tiểu Mặc nói: “Thực ra em muốn nói, đợi lát nữa anh nên kiềm chế một chút, đừng quá xúc động, cứ để em, vậy nha.”

Lăng Tiêu: “…”

Kết quả chứng minh người xúc động chính là Du Tiểu Mặc.

Trên đài đấu giá, mọi người đã thảo luận ầm ĩ về những gì có trong tấm da dê, thực ra cũng chỉ có một câu: “Đây là một tấm bản đồ kho báu lưu truyền từ viễn cổ, bình thường các loại đồ vật từ viễn cổ nếu không bảo trân bảo tuyệt thế, thì chính là các loại động phủ.”

Trải qua sự xem xét của Hắc Tri Chu, họ chỉ có thể phát hiện địa hình được vẽ trên tấm bản đồ nằm ở vùng phía nam của Đông Châu, bởi vì còn thiếu ba mảnh nữa, cho nên không thể xác định được vị trí cụ thể, có điều nếu ở vùng phía nam của Đông Châu, đã đoán được đại khái trong kho báu cất giấu cái gì rồi.

Ở thời viễn cổ, tình hình của Đông Châu khác hoàn toàn với hiện tại.

Lúc ấy chưa phát sinh cuộc đại chiến giữa yêu thú và loài người, rất nhiều cường giả chưa ngã xuống, mà Đông Châu lại là nơi nổi tiếng vì linh khí đậm đặc nhất đại lục Thông Thiên, nghe nói có một dãy núi khổng lồ ngăn cách Đông Châu với bên ngoài, đó cũng là nguyên do vì sao Đông Châu là nơi sinh ra rất nhiều cường giả đỉnh cao.

Sau đại chiến, Đông Châu lúc trước đã thay đổi hoàn toàn, không hiểu vì sao linh khí nơi này còn mong manh hơn cả bên ngoài, không những thế, số lượng đan sư càng ngày càng ít.

Dù là vậy, nhưng không ai có thể thay đổi được sự thật: Đông Châu đã từng là thế giới của cường giả, nếu bản đồ kho báu thật sự chỉ về Đông Châu, vậy thì 99% là đồ tốt, nói không chừng là động phủ của vị cường giả tiền bối nào để lại từ thời viễn cổ cũng nên.

Nghĩ tới đây, tâm trạng của mọi người đã trở nên kích động.

Mấy trò như truy tìm kho báu này luôn là hoạt động giải trí khiến người ta nóng lòng nhất.

Người chủ trì thấy bầu không khí đã thay đổi, thở phào một tiếng đồng thời tuyên bố: “Giá khởi điểm là hai trăm triệu, mọi người có thể ra giá.”

Dù tấm da dê là vật phẩm cuối cùng, nhưng do giá trị không thể nào ước lượng được, cho nên giá khởi điểm của nó thấp hơn mấy vật phẩm phía trước, mức giá này sẽ làm cho tất cả các thế lực lớn cảm thấy chấp nhận được.

“Số mười lăm ra giá năm trăm triệu, có ai ra giá cao hơn không?”

Giọng điệu kích động đi kèm chút nghiến răng nghiến lợi của người chủ trì bỗng nhiên vang lên.

Toàn bộ hội trường bị bao phủ bởi sự yên tĩnh.

Lại là số mười lăm!

Mọi người thấy Du Tiểu Mặc bày ra thái độ không liên quan đến mình, như đang nói ‘Ta chỉ muốn giúp các ngươi nâng giá cao cao một chút thôi mà, dù sao sớm muộn gì cũng tăng lên, không cần cảm tạ ta đâu!’

Có mấy người đã bắn ra ánh mắt muốn phun lửa.

Trong mấy món vật phẩm áp trục phía trước, Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc đều không mua được gì, bây giờ họ đang có hứng thú không nhỏ với tấm bản đồ này, ai ngờ chưa bắt đầu đã bị Du Tiểu Mặc tăng một lèo lên tới năm trăm triệu.

“Chắc chắn tên oắt này đang cố ý.” Cơ Nhuế cắn răng nghiến lợi rít lên, nàng đang chuẩn bị ra giá, ai ngờ chết yểu.

Những người khác cũng nghĩ thế.

Bầu không khí im lặng vài giây, lại bắt đầu sôi nổi, nhưng từ đầu đến cuối không có ai tham dự cạnh tranh ngay, bảo họ bỏ năm trăm triệu ra mua một tấm bản đồ không rõ nội dung, làm gì có ai hào phóng như vậy.

Trong giây lát, ngoại trừ giá cả bị Du Tiểu Mặc tăng vọt lên, hoàn toàn không có ai tiếp tục ra giá.

CHƯƠNG 559: THỦ TỤC

“Em kiềm chế một chút, đừng xúc động quá!”

Thời điểm phòng đấu giá chìm vào yên lặng, Lăng Tiêu dùng giọng điệu bình tĩnh nói những lời mà Du Tiểu Mặc nghe thấy quen lắm cơ, đúng là có thù tất báo.

Du Tiểu Mặc chôn mặt trong cánh tay, thực ra hắn không cố ý mà, lúc nãy cứ đặt tay trên bảng tinh thạch mãi, trong lòng cứ không ngừng nghĩ xem nên ra giá bao nhiêu, kết quả trong giây lát kích động biến thành như bây giờ, hắn tình nguyện chen chân vào giai đoạn cuối, để cho người khác nghĩ rằng hắn muốn nâng giá ác ý.

Nhưng xem ra, hiệu quả còn vượt ngoài sự mong đợi của hăn.

“Lần sau đừng có run tay nữa đấy.”

Dường như Lăng Tiêu không hề cảm giác được mấy ánh mắt nóng rực đang lia về phía họ, cầm lấy bàn tay vừa đưa giá vào của Du Tiểu Mặc, bóp bóp.

Du Tiểu Mặc gãi đầu, “Em có cố ý đâu mà.”

Run, run tay?

Người ngồi xung quanh họ đều mang vẻ mặt ngạc nhiên, hóa ra cái giá năm trăm triệu này là kết quả của một lần run tay sao, nhưng người hận việc này nhất thì phải kể tới người chủ trì, nếu tầm bản đồ này cũng bị tồn, tất cả sẽ tính toán trên người gã.

“Số mười lăm ra giá năm trăm triệu, có ai ra giá cao hơn không?”

Người chủ trì lập lại lần nữa, thực ra trong lòng gã biết không có khả năng, những thế lực như tửu lâu Song Ngư, năm trăm triệu chính là toàn bộ tài sản của họ, tổng tài sản của gia tộc xích huyết cũng chỉ cỡ một tỷ, bảo họ ném đi năm trăm triệu, thậm chí là nhiều hơn chỉ để mua một phần tư tấm bản đồ, quả là chuyện hão huyền.

Người chủ trì lặp lại hai lần, đang lần thứ ba chuẩn bị kết thúc, bảng tinh thạch của gã lại thay đổi.

Người chủ trì sửng sốt một chút, ngạc nhiên hô: “Số hai trăm mười ra giá năm trăm mười triệu.” Hô xong liền nhìn về hướng đó, kết quả lại phát hiện ra người mặc áo choàng đen kia.

Mọi người ngơ ngác.

Không đợi họ phát biểu cảm tượng, lại một cử động nữa làm họ kinh ngạc tới rớt cả hàm.

“Số một ra giá năm trăm hai mươi triệu.”

Mặc dù chỉ thêm có mười triệu, nhưng mấu chốt là cuối cùng Du Chấn Thiên cũng ra tay, chẳng lẽ lão muốn mua tấm bản đồ này, hay là nói lão cũng muốn giải vây giúp cho Du Tiểu Mặc? Cơ mà sao nghe phương án thứ hai vớ vẩn quá vậy!

Rất nhanh, động tác của Yêu Hoàng tộc cũng làm họ suy nghĩ sâu xa hơn.

“Số ba ra giá năm trăm ba mươi triệu.” Người chủ trì la lớn.

Người đứng ra không phải là Cơ Nhuế, mà là tổ phụ của Cơ Vân Lang – Cơ Hách, từ đầu tới giờ lão biểu hiện rất bình tĩnh, toàn bộ quá trình đều giao cho Cơ Nhuế, vậy mà bây giờ lại ra tay ngay phút chót.

Mọi người chìm vào tự hỏi, chẳng lẽ tấm bản đồ này cất giấu bí mật trọng đại gì mới khiến cho Du Chấn Thiên và Cơ Hách lần lượt ra tay?

Nếu thật là vậy…

Ánh mắt mọi người nhìn tấm bản đồ lập tức thay đổi, từ ánh mắt nhìn một khối vải rách biến thành ánh mắt nhìn một miếng bánh ngon lành, hơn nữa còn tản ra mùi thơm hấp dẫn họ.

Trong lòng Du Tiểu Mặc đang ảo tưởng mình vung đao điên cuồng chém chết ba người này, cứ tưởng tấm bản đồ sẽ rơi vào tay hắn thật nhẹ nhàng, ai ngờ không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã kéo tới tận ba người, phiền toái quá đi mất.

Nếu như tranh giành cùng họ, người khác sẽ biết mục tiêu của hắn là tấm bản đồ này, nhưng nghĩ đến chuyện hắn ‘nâng giá’ lúc trước, cho dù món đồ được mua thật sự là mục tiêu của hắn, nhưng người khác sẽ không nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc bỗng cảm thấy có chút hối hận.

Lăng Tiêu bỗng nắm chặt tay hắn: “Không nóng nảy.”

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, tĩnh tâm.

Bởi vì đã có ba người gia nhập, giá của tấm bản đồ đã vượt qua sáu trăm triệu, mọi người cũng tương đối bảo thủ, mỗi lần tăng giá đều trong phạm vi hai mươi triệu.

Giá cả càng cao, người mặc áo choàng đen kia cũng bỏ cuộc, hắn vừa lui, giờ chỉ còn lại Du Chấn Thiên và Cơ Hách, cả hai người không ai nhượng bộ ai,nhưng cuối cùng tốc độ cũng chậm lại, Cơ Hách im lặng.

Du Tiểu Mặc thấy người chủ trì chuẩn bị đếm, tay đang định sờ vào bảng tinh thạch, đột nhiên bị Lăng Tiêu giữ lại, quay đầu liền thấy y lắc đầu, vừa định hỏi tại sao, hắn đã thấy Lăng Tiêu nhập mấy con số vào trong bảng tinh thạch.

Định làm náo động sao?

Du Tiểu Mặc lắc đầu một cái, mấu chốt không phải ở đây, mà là đến cùng thì Lăng Tiêu đã tăng giá lên bao nhiêu, tình huống này cũng có thể gọi là gây náo động.

Người đấu giá nhìn thấy con số trên bảng tinh thạch, nụ cười cứng lại, mặc dù không phải số mười lăm, nhưng số mười bốn cũng cùng một duộc với số mười lăm cả, rốt cuộc thì hai người này tới đây để quấy rối, hay là thật sự muốn đấu giá những vật phẩm này.

Người chủ trì dừng hai giây, đành phải tuyên bố, “Số mười bốn ra giá tám trăm triệu.”

Dù Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc đi cùng nhau, nhưng ý nghĩa vẫn khác. Từ đầu tới giờ, đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu ra tay, cho nên mọi người không biết y đang nghĩ gì.

Có vài người quan sát nét mặt Du Tiểu Mặc, thấy hắn cũng kinh ngạc không kém, lập tức phỏng đoán có khi chính hắn cũng không biết bạn mình sẽ ra tay.

Phải biết, trong lòng Du Tiểu Mặc đang oán thầm Lăng Tiêu.

Đã lên tới tám trăm triệu, ngay cả Du Chấn Thiên cũng phải do dự, không phải gia tộc Xích Huyết không bỏ ra nổi, mà là đang nghĩ có đáng hay không.

Tình huống thế này không ai dám lên giá lung tung, ngay cả Du Chấn Thiên cũng vậy, trừ khi giống như Du Tiểu Mặc, trên người không có gánh nặng của gia tộc, hơn nữa nếu đưa ra một cái giá lớn, người khác lại cho rằng lão nâng giá ác ý.

Lân Hạo Vũ và Cơ Nhuế coi Lăng Tiêu là kẻ địch, dù họ rất muốn tăng giá cho thật cao, nhưng lỡ thất bại, đối phương an toàn, còn họ lại tự đẩy bản thân vào hố thì làm sao đây? Bọn họ tuyệt đối không gánh nổi hậu quả.

Du Chấn Thiên cân nhắc liên tục, cuối cùng không ra giá nữa.

Tấm bản đồ được Lăng Tiêu mua bằng giá tám trăm triệu.

Cuối cùng đấu giá hội cũng kết thúc, thời điểm người chủ trì tuyên bố giải tán, rất ít người rời đi, đa số đều ngồi tại chỗ trông ngóng ngóng trông như đang chờ đợi gì đó, kể cả các thế lực lớn cũng không có ai rời đi.

Du Tiểu Mặc phát hiện ánh mắt nhiều người cứ lia về phía hắn như có như không, còn có một số ít mang ánh mắt sáng quắc, nhất thời không kịp phản ứng, nét mặt có chút mờ mịt.

Lăng Tiêu lại hoàn toàn bình tĩnh.

Mấy phút sau, người chủ trì lấy tinh tửu và cách điều chế, một bó linh thảo và hạt giống đi kèm, nội đan của tham lang và tấm bản đồ ra, vừa nhìn, cũng nhiều đồ phết.

Định làm thủ tục tại chỗ ấy hả?

Du Tiểu Mặc không hiểu gì, chẳng phải bình thường nên làm thủ tục ở phía sau đài sao?

“Tiểu sư đệ, các ngươi không biết đến thủ tục này hả?” Giọng nói hơi yếu của Vệ Bạch vang lên, mang theo chút khó tin và lo âu.

Du Tiểu Mặc mờ mịt hỏi: “Thủ tục gì?”

Vệ Bạch nhíu mày lại, thế này thì nguy rồi, liền giải thích: “Các ngươi tham gia đấu giá hội mà trước khi đi không tìm hiểu về quá trình sao? Bình thường nếu được nhận định là có hành vi nâng giá ác ý, Hắc Tri Chu sẽ không cho phép làm thủ tục ở hậu trường, chỉ có thể xử lý ngay sau khi đấu giá hội kết thúc, nếu ngươi không có đủ linh tinh, Hắc Tri Chu sẽ trừng phạt ngươi, sau đó bán đấu giá những món đồ ngươi mua được với một nửa giá trị, cái giá cuối cùng sẽ không cao hơn cái giá thành giao lần đầu.”

Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng hiểu vì sao nhiều người lại dùng ánh mắt kỳ kỳ quái quái như vậy để nhìn hắn rồi, hóa ra là cho rằng hắn không có đủ linh tinh, đợi xem hắn bị xử lý, sau đó tiếp tục cạnh tranh để giành lấy đồ của hắn đúng không.

Có điều tổng giá trị những món đồ hắn mua được đúng là một con số không nhỏ, người khác nghĩ vậy cũng là có lý có cứ.

“Đã phiền toái như vậy, vì sao đấu giá hội không cấm người khác nâng giá ào ào?” Du Tiểu Mặc cảm thấy có thể cấm việc này ngay từ đầu mà.

Vệ Bạch bật cười lắc đầu, ánh mắt nhìn hắn còn mang theo ý trêu chọc, “Chuyện này cũng có mặt tốt, trên thực tế Hắc Tri Chu cũng có lợi, không phải ai cũng dám lên giá bất chất tất cả như ngươi.”

Du Tiểu Mặc ngượng ngùng cười hì hì.

Người chủ trì đã mang mấy món đồ tới, đặt xuống mặt họ, ngoại trừ linh thảo được đựng trong túi trữ vật, những món khác vừa nhìn là kiểm chứng được ngay.

Người chủ trì đưa túi trữ vật cho Du Tiểu Mặc, “Xin mời hai vị kiểm tra lại, xem xem số lượng có chính xác không.”

Du Tiểu Mặc nhanh chóng kiểm lại một chút, xác định không có vấn đề mới gật đầu.

Người chủ trì cười tủm tỉm, nheo mắt lại nói: “Tổng cộng là một tỷ bảy trăm tám mươi lăm triệu năm trăm ngàn linh tinh.”

Tiết mục chính đến rồi!

Trong đầu mọi người đều hiện lên suy nghĩ này, gần một tỷ tám linh tinh, chỉ có gia tộc Xích Huyết và Thương Minh bán sạch tất cả gia sản mới lấy ra được.

Du Tiểu Mặc lấy ra không gian giới chỉ mà cha hắn đưa cho, bình thường thì một linh mạch hoàn chỉnh sẽ có khoảng hai tỷ linh tinh, lúc trước mua linh thảo bỏ ra một trăm triệu, còn có số tiền cha hờ của hắn tiêu trong ngần ấy năm lang thang, bên trong còn thừa đúng một tỷ tám.

Không thừa không thiếu, nếu như lúc ấy Du Chấn Thiên nổi hứng ném ra chín trăm triệu linh tinh, vậy thì hắn đành phải bỏ lỡ tấm bản đồ kia rồi, sau đó hắn đành phải đợi tới lúc thực lực của Lăng Tiêu cao hơn Du Chấn Thiên mới có thể cướp lại tấm bản đồ.

CHƯƠNG 560: ĐỐI CHỌI GAY GẮT

Sự chú ý của mọi người vô thức bị chuyển qua không gian giới chỉ trên tay hắn.

Không gian giới chỉ cũng hiếm có như không gian, điểm khác nhau là không gian giới chỉ chỉ có thể đựng vật chết, mà không gian có thể để cho bất cứ vật gì còn sống đi vào, có linh khí, còn có thể gieo trồng các loại đồ vật.

Mọi người mang vẻ mặt tò mò.

Sau khi Du Chấn Thiên nhìn thấy chiếc không gian giới chỉ này liền nhíu mày lại, chiếc nhẫn này làm lão nghĩ tới người em trai bị lão hãm hại, sau khi Du Quân Kỳ được chọn làm người kế nghiệm cho ngôi vị tộc trưởng tiếp theo, các trưởng lão đã giao cho Du Quân Kỳ một cái nhẫn, chính là cái trong tay Du Tiểu Mặc.

Chiếc nhẫn này cũng là một trong những tín vật của gia chủ, Du Chấn Thiên chỉ biết mấy lão già kia đưa cho Du Quân Kỳ một vài thứ để cổ vũ, nghe nói bên trong chứa không ít linh tinh.

Du Chấn Thiên không biết bên trong chiếc nhẫn kia có bao nhiêu linh tinh, nhưng có lẽ không quá nhiều, tám phần là tiền riêng của mấy lão già kia.

Du Tiểu Mặc đếm tổng số linh tinh có trong giới chỉ, rồi lại lấy thêm mười bốn triệu lẻ ra đếm đếm, sau đó chuyển hết gần một tỷ tám linh tinh vào mấy cái túi trữ vật đã chuẩn bị sẵn, đưa cho người chủ trì, cười thật tươi khoe hàm răng trắng bóng chói lóa.

“Tất cả linh tinh đều ở đây, không thiếu một viên, tặng cho các ngươi luôn ba túi trữ vật này đó.”

Phản ứng của người chủ trì chậm mất một nhịp.

Đám người đợi xem kịch vui thì trợn tròn mắt, sao phương hướng phát triển này lại khác xa với tưởng tượng của họ vậy, chẳng lẽ hắn thật sự lấy ra được ngần ấy linh tinh?

Người chủ trì nhanh chóng nhận lấy mấy túi trữ vật, mở ra xem, tất cả đều là linh tinh trắng bóng, tràn đầy, thiếu chút nữa đã chói lòa mắt gã. Gã thề, cả đời gã chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều linh tinh thế này.

Cuối cùng thì khuôn mặt thúi thúi của người chủ trì cũng lộ ra vẻ tươi cười.

Khắp phòng đấu giá vang lên âm thanh thổn thức.

Vị trí gia tộc Xích Huyết đang ngồi, Giang Lưu vội vàng níu tay náo người bên cạnh, lo lắng hỏi: “Sao rồi?”

Người nọ liếm đôi môi khô ran, “Hắn đã thanh toán rồi, gần một tỷ tám, nhiều linh tinh quá, không biết vì sao hắn lại có nhiều linh tinh như vậy.”

Giang Lưu buông tay, môi đã bị cắn tới chảy máu.

Còn có vài người nữa có tâm trạng giống hắn, không thể chịu được khi thấy Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc bình an.

Tới đây, đấu giá hội kéo dài một ngày một đêm cuối cùng cũng thật sự kết thúc, có lưu luyến nữa cũng phải rời đi.

Du Tiểu Mặc mua được thứ tốt, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng đấu giá với Lăng Tiêu, vừa mới xoay người, Lăng Tiêu đột nhiên giữ chặt tay hắn lại, còn đang định hỏi y, đã thấy người của Chân Long tộc ở góc đối diện đang đi về phía họ.

Người được Chân Long tộc phái tới dự đấu giá hội là Long Thái Bạch và thúc công của hắn Long Ngạo, Du Tiểu Mặc nhớ bọn họ chưa từng chạm mặt Chân Long tộc bao giờ.

Long Ngạo tự giới thiệu sau đó đi thẳng vào vấn đề chính, hoàn toàn không dài dòng, “Vị Du tiểu hữu này, lão phu muốn thỉnh cầu ngươi một việc, hy vọng ngươi đáp ứng.”

Du Tiểu Mặc ngượng ngùng gãi đầu một cái, đây là lần đầu tiên hắn gặp được một lão nhân khách khí và chân thành như vậy đó, hóa ra Tứ Linh không hoàn toàn ngạo mạn và vô lễ như trong tưởng tượng của mọi người nhỉ.

“Yêu cầu gì?” Người lên tiếng là Lăng Tiêu.

Long Ngạo nói: “Trong đám linh thảo hai vị mua được tình cờ có một cây linh thảo chúng ta vẫn luôn tìm, lão phu biết làm thế này rất vô lý, nhưng cây linh thảo này rất quan trọng với chúng ta, hy vọng hai vị có thể nhượng lại, chúng ta sẽ mua gấp đôi giá thị trường.”

Lăng Tiêu không trả lời, y không hiểu về linh thảo lắm.

Du Tiểu Mặc không đáp ứng ngay, “Các vị muốn tìm cây linh thảo nào?” Nếu hắn có hai cây trở nên thì nhường một cho Chân Long tộc cũng được.

Lúc này Long Ngạo nói ra một cái tên.

Du Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, hắn từng nhìn thấy cây linh thảo này lúc đấu giá, đó là một cây linh thảo trung phẩm đã thành thục, chất lượng khá ổn.

Không may làm sao, hắn chỉ có mỗi cây linh thảo mới mua được là thành thục, đương nhiên, trong không gian của hắn cũng có, chỉ là vẫn đang trên đường thành thục ở trong ruộng mà thôi.

Long Ngạo thấy hắn nhíu mày lại, biết rõ hy vọng không nhiều, trong lòng không nén nổi thất vọng.

“Thôi cũng được.”

Nhưng vào lúc này, Du Tiểu Mặc bất ngờ đáp ứng, linh thảo muốn tìm lúc nào cũng được, nhưng ân tình của Chân Long tộc không thể tùy tùy tiện tiện mà thiếu đâu.

Vẻ mừng rỡ của Long Ngạo lộ rõ trên mặt, bản thân ông là một người rất ngay thẳng, cao hứng nói: “Thế thì phải cảm ơn Du tiểu hữu rồi.”

Du Tiểu Mặc khoát khoát tay, cười nói: “Không cần cám ơn, ngoài ra các vị cũng không cần mua bằng giá gấp đôi, cứ đưa cho ta theo giá thị trường là được.” Mặc dù thanh toán sòng phẳng, nhưng hắn tin chắc Chân Long tộc sẽ nhớ kỹ chuyện này, một cuộc mua bán chỉ có lời chứ không có lỗ.

Long Ngạo khách sáo từ chối vài câu liền đồng ý.

Sau khi giao dịch xong họ mới rời khỏi phòng đấu giá, lối đi cũng giống như lúc tới.

Phó Thương Khung và Vệ Bạch đi cùng họ, Thương Minh không mua gì nhiều trong buổi đấu giá hôm nay, cơ mà cũng phải thôi, bản thân Thương Minh cũng tổ chức đấu giá hội, nếu luận theo thực lực, Hắc Tri Chu còn kém xa Thương Minh.

Nhưng Phó Thương Khung vẫn mua một đơn thuốc áp trục trong đấu giá hội, mấy thứ như đơn thuốc ấy mà, chẳng ai lại ngại vì có nhiều cả.

Vừa ra khỏi phòng đấu giá, người nào nhạy bén là phát giác ngay bầu không khí bên ngoài có gì đó rất kỳ quái.

Những người cứ tưởng đã rời đi đều đứng ở cửa vào, ví dụ như Du Chấn Thiên đã đi trước họ một bước, còn có Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc.

Mặc dù họ không đứng cùng một chỗ, nhưng vừa nhìn là thấy hiện tượng kiểu này không tốt đẹp chút nào.

Du Tiểu Mặc nép sát vào bên người Lăng Tiêu, thì thào: “Tiết tấu gì thế này?”

Lăng Tiêu bình tĩnh: “Tiết tấu bắt em.”

Du Tiểu Mặc cãi lại: “Cũng là tiết tấu đánh anh nữa.”

Vệ Bạch nghe đối thoại của hai người mà dở khóc dở cười, rõ ràng gia tộc Xích Huyết đang đợi để xử lý họ, vậy mà hai người này vẫn còn rảnh rỗi để đấu võ mồm, hắn thật sự bái phục họ rồi đấy, nhưng cuối cùng Vệ Bạch cũng hiểu vì sao sư phụ lại nhận Du Tiểu Mặc làm đồ đệ rồi, tính cách kiểu này rất được sư phụ ưa thích nè.

“Du Chấn Thiên, ngươi định làm gì đấy? Không mua được thứ mình muốn nên thẹn quá hóa giận, muốn ra tay cướp giật hả?” Phó Thương Khung kéo tiểu đồ đệ của mình ra phía sau, dùng nét mặt cười mỉa mai nhìn Du Chấn Thiên đang chuẩn bị tiến tới.

Hai tay Du Chấn Thiên chắp sau lưng, nét mặt nghiêm túc đến cực điểm, thấy Phó Thương Khung nói mới liếc một cái, lạnh nhạt đáp: “Phó Thương Khung, đây là “việc nhà” của gia tộc Xích Huyết, hoàn toàn không liên quan tới ngươi, tốt nhất là ngươi đừng có nhúng tay vào.”

Du Tiểu Mặc hết hồn à nha, còn chưa có chương trình nhận tổ quy tông cơ mà, hắn thành người nhà của Du Chấn Thiên từ khi nào vậy, đừng có nhận vơ chứ!

Lăng Tiêu vỗ vỗ vai hắn như đang trấn an: “Đừng kinh ngạc, có vài người da mặt dày ghê lắm, quen là tốt rồi.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Thực ra không liên quan gì đến da mặt, chủ yếu là hắn đang suy nghĩ về vấn đề bối phận kìa.

Du gia ở viễn cổ được chia theo chủ tộc và phân tộc, mặc dù phân tộc có một chút huyết mạch mỏng manh của Du tộc, nhưng nghiêm khắc mà nói, phân tộc tương đương với người hầu của chủ tộc.

Du Tiểu Mặc cảm thấy dù thân thể của hắn là phân tộc, nhưng linh hồn vẫn thuộc về chủ tộc nhé, nếu không thì làm sao có thể kế thừa không gian, từ đó có thể chứng minh, tất cả người trong gia tộc Xích Huyết đều là người hầu của hắn, há há há, sao cuộc đời lại tốt đẹp thế này!

Càng nghĩ càng hưng phấn, Du Tiểu Mặc bắt đầu cười ngây ngô.

Đang mải cười thì bị Lăng Tiêu gõ đầu một cái.

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu muốn lườm y trách cứ, lại phát hiện không khí xung quanh hơi kì cục, sao mọi người lại dùng ánh mắt kì dị nhìn hắn thế nhở?

“Nghĩ gì mà cười ngu thế?” Lăng Tiêu hỏi thẳng.

Du Tiểu Mặc há hốc miệng, đột nhiên cảm thấy bây giờ không phải là thời điểm để nói chuyện, liền lắc đầu: “Sau này em sẽ kể cho anh nghe.”

Lăng Tiêu không hỏi thêm.

Còn Du Chấn Thiên phía đối diện, sắc mặt đã đen đến mức không thể đen hơn được nữa, lão đang nói chuyện đứng đắn, mà người trong cuộc lại cười cười nói nói như thể lão không hề tồn tại, rõ ràng là không để lão vào mắt.

Lúc này, một âm thanh giễu chợt bỗng vang lên trước khi Du Chấn Thiên kịp nổi giận.

“Du Chấn Thiên, ngươi còn biết xấu hổ không hả, sao mà miệng thối hoắc ghê vậy, ta đứng từ xa mà cũng có thể ngửi được cái mùi thối phát ra từ miệng ngươi đó, đừng bảo là mới uống nước cống xong nha?”

Giọng nói quen thuộc kia làm Du Chấn Thiên ngơ ngác trong giây lát, mấy giây sau lại bị lời nói của người nọ làm cho giận sôi máu, sắc mặt tái xanh, mắt trợn lên điên cuồng nhìn về phía âm thanh truyền tới, nghiến răng nghiến lợi gào: “DU QUÂN KỲ! Ngươi còn dám xuất hiện nữa hả!”

Du Quân Kỳ không thèm ẩn thân nữa, ông không cho phép bất cứ kẻ nào vu oan cho con mình, bản thân ông là cường giả Thánh cảnh, cũng là cường giả cùng thời kỳ với Du Chấn Thiên, lúc trước không muốn gặp lại Du Chấn Thiên là vì không muốn thấy cái bản mặt của lão thôi, đâu phải ông sợ.

Mọi người chỉ thấy một nam tử áo trắng đang nhàn nhã đi ra khỏi đám đông.

Lại là một người của gia tộc Xích Huyết, nhưng rất ít người nhận ra Du Quân Kỳ.

Trước kia Du Quân Kỳ rất lười, sau này vì chạy nạn nên mới đi du lịch bốn phía, đợi tới lúc trở về đại lục Thông Thiên chưa được tự do mấy ngày đã bị nhốt vào cấm địa, cho nên ít ai biết rõ thực ra gia tộc Xích Huyết còn có một cường giả Thánh cảnh thứ hai.

Có điều Du Quân Kỳ bây giờ không còn lợi hại như trước.

Sau khi bị Du Chấn Thiên nhốt vào cấm địa, còn bị lão ám hại, tu vi thụt lùi mỗi năm, dù bây giờ đã đỡ nhiều, nhưng không thể nào khôi phục lại trạng thái tột cùng khi xưa.

“Du Chấn Thiên, không biết ngươi lấy đâu ra tự tin mà nói được mấy câu này, năm đó ngươi chiếm vị trí gia chủ của ta, ta không so đo với ngươi thì thôi đi, bây giờ còn ngấp nghé đồ vật của con trai ta, thân là gia chủ của một tộc mà trở thành như vậy, ta cũng ngại thay ngươi đó, ngươi có còn chút xấu hổ nào không thế?”

Du Quân Kỳ thở dài, ông luôn biết rõ Du Chấn Thiên là một kẻ khốn nạn, trong mắt lão, tình huynh đệ chỉ là đồ bỏ, cho nên lão mới có thể thản nhiên ra tay với em trai và cháu trai mình thế này, nhưng Du Quân Kỳ không ngờ Du Chấn Thiên lại là một kẻ cực phẩm như vậy, nói trắng thành đen mà mặt không đỏ tim không đập.

Giọng điệu của Du Quân Kỳ mang lại cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Mọi người không còn tâm trạng mà để ý điều này, tất cả đều bị câu vị trí gia chủ kia làm hết hồn.

Có rất ít người biết bí mật khi Du Chấn Thiên trở thành tộc trưởng, cũng chỉ nghe đồn lão đã giành được vị trí gia chủ kia, trong lòng có chút khiếp sợ, càng thêm tò mò về quan hệ giữa họ.

Du Chấn Thiên hừ lạnh một tiếng, “Chính ngươi vô dụng còn trách người khác, hôm nay ta sẽ tuyên bố luôn, con ngươi phải đi theo ta.”

“Muốn mang con ta đi, trừ phi bước qua được cửa ải của ta!” Ánh mắt Du Quân Kỳ lạnh lẽo, cả người bỗng trở nên lăng lệ, khác xa xa với hình tượng không đáng tin cậy lúc bình thường.

“Chỉ bằng ngươi?” Du Chấn Thiên bày ra vẻ mặt khinh miệt, người khác không biết tình trạng của Du Quân Kỳ, nhưng lão lại rất rõ, có lẽ trước kia Du Quân Kỳ có thể liều mạng với lão, nhưng bây giờ lão chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng bóp chết được Du Quân Kỳ.

Phó Thương Khung đi tới, vừa định lên tiếng.

Cơ Hách đứng ở góc đối diện đột nhiên mở to mắt, ánh mắt bén nhọn: “Phó minh chủ, nếu là “việc nhà” của họ, lão phu cho rằng ngươi đừng quan tâm thì tốt hơn, nếu Phó minh chủ nhất định phải nhúng tay, lão phu sẽ không để ý mà lãnh giáo một hai với ngươi.”

Mặc dù Cơ Hách không nói gì, nhưng trong lòng vẫn ghi hận chuyện Cơ Vân Lang bị hủy mất hai chân, đương nhiên sẽ không để cho Phó Thương Khung giúp họ.

Đúng là Du Chấn Thiên đã đạt thành nghiệp nghị với mấy người này nên mới dám chặn đường ở đây, hơn nữa nếu bây giờ để cho Du Tiểu Mặc chạy mất, lần sau muốn tìm hắn sẽ rất khó.

“Cơ Hách, từ khi nào ngươi lại quan tâm đến chuyện của người khác thế?”

Huyền Chính bước ra, ông và tằng tổ phụ của tiểu ô quy cùng một phe, ông sẽ sớm nghe nói về việc Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cứu mạng của tiểu ô quy, tằng tổ phụ của tiểu ô quy còn dặn dò ông, nếu thấy họ gặp khó hăn có thể hợp thời mà giúp một lần.

Cơ Hách nhíu mày, “Huyền Chính, chuyện này có liên quan gì tới ngươi?”

Huyền Chính cười nói: “Họ là ân nhân của Huyền Quy tộc, ân nhân gặp nạn, sao Huyền Quy tộc chúng ta lại ngồi yên không quan tâm được?”

Thoạt nhìn thì có vẻ phía Du Tiểu Mặc đang thắng thế, nhưng bên cạnh vẫn còn một Kỳ Lân tộc đang nhìn chằm chằm.

CHƯƠNG 561: KHIÊU CHIẾN VƯỢT CẤP

Các thế lực lớn ở đại lục Thông Thiên đều tập trung hết bên ngoài Ô Mai trấn, nếu như bị người nhìn thấy chắc sẽ chấn động ghê lắm, mỗi người ở đây đều là người chỉ cần dậm chân cũng có thể gây chấn động giữa các thế lực trong đại lục này.

Du Tiểu Mặc không ngờ vì sự việc của họ mà kéo tới nhiều thế lực như vậy, nếu thật sự đánh nhau, nhất định sẽ không cản nổi.

“Bây giờ phải làm sao đây?

Du Tiểu Mặc giật giật tay áo Lăng Tiêu, lặng lẽ truyền âm cho y.

“Không đánh một trận thì không được.” Giọng nói của Lăng Tiêu vang lên trong đầu hắn.

Du Tiểu Mặc khó hiểu, “Vì sao?”

Phía họ có Phó Thương Khung và Huyền Quy tộc, còn có cả cha hờ của hắn nữa, mặc dù thực lực không cao như trước, nhưng dù gì người ta cũng là cường giả Thánh cảnh à nha, vừa bắt đầu bên họ đã có bốn cường giả Thánh cảnh, mà phe của Du Chấn Thiên chỉ có mỗi Yêu Hoàng tộc, đến giờ vẫn chưa thấy Kỳ Lân tộc tỏ thái độ, mà cho dù có thỏ thái độ cũng gần như cân đối.

Lăng Tiêu nói: “Mặc dù Ô Mai trấn là biên giới của Trung Thiên, nhưng Trung Thiên là địa bàn của Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công hội, phía trên còn có một Thông Thiên Điện nữa, chắc chắn hai đại công hội sẽ không để họ đánh nhau, hơn nữa nguy hại mà cường giả Thánh cảnh tạo thành ấy mà, em không thể tưởng tượng được đâu.”

“Chẳng phải anh mới nói không đánh một trận thì không được sao?” Du Tiểu Mặc nghe mà muốn hồ đồ luôn, xét theo lời nói thì có vẻ là không cần đánh, như câu sau không khớp với câu trước.

“Ta nói người đánh một trận là chúng ta, không phải là Phó Thương Khung và mấy tộc khác.” Lăng Tiêu kiên nhẫn giải thích, từ xưa đến nay y không có nhiều kì vọng vào chỉ số thông minh của hắn.

Thời điểm họ đối thoại, Kỳ Lân tộc đã bày tỏ thái độ rồi.

Ông nội của Lăng Tiêu – Lân Thiên tỏ vẻ Huyền Quy tộc và Phó Thương Khung không nên tham gia vào ân oán cá nhân của người khác, nếu không sẽ mất hết phong phạm của cường giả, vân vân và mây mây…

Còn Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công hội thì tỏ vẻ sẽ không để mọi người động thủ ở đây.

Như Lăng Tiêu vừa nói, họ lo lắng nếu cường giả Thánh cảnh đánh nhau sẽ tạo cho Trung Thiên tổn thất cực lớn không thể bù lại, hơn nữa trong Ô Mai trấn còn có rất nhiều người.

Du Quân Kỳ lặng lẽ truyền âm cho Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, “Đợi lát nữa cha chặn Du Chấn Thiên, hai đứa tranh thủ bỏ chạy đi.”

Du Tiểu Mặc ngơ ngác, “Vậy còn cha?”

“Con trai, cha biết con quan tâm tới ta, cha rất vui, nhưng hai đứa tạm thời không cần quan tâm tới ta, Du Chấn Thiên sẽ không giết ta đâu.” Du Quân Kỳ nháy mắt mấy cái với hắn.

Lần này Du Tiểu Mặc không phối hợp với vẻ mặt thấy gớm của Du Quân Kỳ nữa: “Không được, con không thể bỏ cha lại một mình, dù lão không giết nhưng cũng không thể cam đoan lão sẽ không làm việc khác với cha.”

Sau khi giật mình qua đi, khuôn mặt Du Quân Kỳ có thêm chút xấu hổ, “Con trai, sao con có thể như vậy, như vậy…”

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, da gà da vịt nổi lên ầm ầm, không nhịn được mà nói: “Ngài đang suy nghĩ gì thế hả, con nói là lão có thể phế tu vi đó, ngài đây vừa nghĩ thành cái gì thế hả?”

Du Quân Kỳ lập tức thu lại biểu lộ trên mặt, nghiêm túc nói: “Nào có nào có, thực ra ta cũng có ý này.”

Nói dối!

Du Tiểu Mặc không muốn vạch mặt con người kia.

“Hai người nói đủ chưa?” Đại khái là không nghe nổi nữa, cuối cùng Lăng Tiêu cũng lên tiếng ngắt lời họ, giọng điệu còn mang theo chút vô lực.

Du Tiểu Mặc nói: “Cha nói ông ấy sẽ yểm hộ cho chúng ta chạy trước.”

“Không cần phiền toái như vậy.” Lăng Tiêu nhanh chóng nói: “Dù có cha em yểm hộ, cũng không cản được bao lâu, ngược lại còn để ông ấy tự rơi vào nguy hiểm, nếu em lo lắng thì để cha em đi theo Phó Thương Khung, Du Chấn Thiên sẽ không động thủ với Phó Thương Khung, dù lão muốn, các công hội khác cũng không chịu.”

Du Tiểu Mặc gật gật đầu, đột nhiên nhớ ra, “Thế còn chúng ta thì sao?”

Lăng Tiêu không trả lời, bờ môi khẽ nhúc nhích, như đang truyền âm cho ai, một giây sau, Du Tiểu Mặc thấy hoa mắt, khung cảnh xung quanh đang lui lại với tốc độ chóng mặt, hắn chỉ thấy một màu trắng lóa, sau đó hắn nghe thấy một tiếng hô giận dữ vang bên tai như sấm nổ.

Hắn nghe được tiếng của Du Chấn Thiên.

Tốc độ của Lăng Tiêu quá nhanh, Du Tiểu Mặc khổ sở lắm mới nhìn thấy rõ cảnh vật, Ô Mai trấn đã rời ta khỏi tầm mắt rồi, cảnh vật chuyển thành một bóng người giận dữ, ban đầu là một chấm đen nhỏ, nhưng càng ngày càng gần, tuy rằng nhìn không rõ, nhưng hắn có thể xác định chắc chắn người kia là Du Chấn Thiên, bây giờ có thể yên tâm về an toàn của cha hờ nhà hắn rồi.

Cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng hiểu vì sao Lăng Tiêu lại khẳng định rằng cha hắn an toàn, trong lòng Du Chấn Thiên, so với hắn thì phân lượng của cha hờ vẫn chưa đủ.

“Lần sau có thể nói trước một tiếng được không?”

Du Tiểu Mặc tựa vào vai Lăng Tiêu, nhìn Du Chấn Thiên càng ngày càng gần, chưng cầu ý kiến.

“Được!” Lăng Tiêu đáp cực kỳ dứt khoát.

Du Tiểu Mặc nhìn Du Chấn Thiên chỉ cách họ không tới mấy ngàn mét, nghĩ sao cũng không vui nổi, muốn liều mạng hả, hắn không thích đâu.

“Lão sắp đuổi kịp rồi kìa.”

“Ta biết, em có muốn vào không gian của ta đợi không?” Lăng Tiêu không quay đầu lại, chỉ hỏi như vậy.

Du Tiểu Mặc do dự một chút, “Không vào được không?”

“Được!”

Du Tiểu Mặc cảm thấy mấy câu còn lại nghẹn ứ trong miệng, hắn phát hiện tại thời khắc nguy cấp, Lăng Tiêu luôn tích chữ như vàng, còn chẳng muốn giải thích với hắn luôn kìa, “Em không quầy rầy anh chạy trối chết nữa nữa.”

“Rất vui khi em nhận ra điểm này, nhưng ta muốn sửa lại một chút, chính em cũng đang theo ta chạy trối chết, cuối cùng, chúng ta không cần bỏ chạy.” Nói xong câu sau cùng, Lăng Tiêu ngừng lại.

Du Tiểu Mặc ngẩng đầu, không thấy Du Chấn Thiên đâu, chẳng lẽ thời điểm bọn họ nói chuyện phếm, Lăng Tiêu đã cắt đuôi được rồi hả.

Lăng Tiêu buông hắn ra, xoay đầu của hắn về hướng chính diện, “Bởi vì lão đã đuổi kịp.”

Miệng Du Tiểu Mặc cứ hé ra rồi lại khép vào.

Du Chấn Thiên chắp hai tay sau lưng, sắc mặt âm u có thể nhỏ ra nước đen được ấy, nhưng ánh mắt lại như đang bùng cháy, ánh mắt kia sáng quắc nhìn chằm chằm vào Du Tiểu Mặc, Lăng Tiêu đã bị lão bỏ qua triệt để, trong mắt Du Chấn Thiên, hai người chỉ là cá trong chậu, bây giờ thứ lão muốn biết nhất là đến cùng thì Du Tiểu Mặc đã mở được món đồ kia chưa.

“Để người lại, ta sẽ tha cho ngươi một mạng!”

Du Chấn Thiên nhìn thấy Du Tiểu Mặc núp sau lưng Lăng Tiêu, lúc này mới chuyển ánh mắt tới trên người Lăng Tiêu, tự tin của cường giả Thánh cảnh bảy sao làm lão hoàn toàn khinh bỉ sức chiến đấu của Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu không để ý tới lão, đây là lần đầu tiên y đấu với cường giả Thánh cảnh vượt cấp, đúng là có áp lực thật, nhưng kích động và hưng phấn còn nhiều hơn, y muốn lợi dụng cơ hội này để thử uy lực của bốn loại huyết mạch, sở dĩ phải chạy tới tận đây là vì không muốn để quá nhiều người nhìn thấy.

“Em lui ra sau, mặt kệ bất cứ chuyện gì xảy ra, không được tới gần!”

Du Tiểu Mặc bị y đẩy ra sau mấy bước, “Anh cẩn thận một chút.”

Du Chấn Thiên nhìn thấu ý đồ của Lăng Tiêu, hừ lạnh một tiếng, “Không biết tự lượng sức mình! Ngươi đã muốn chết, lão phu sẽ thành toàn cho ngươi.” Sau đó liền trực tiếp ra tay, hoàn toàn không muốn cho Lăng Tiêu một chút thời gian để phản ứng, động tác vội vàng như muốn tốc chiến tốc thắng.

Du Chấn Thiên không có vũ khí thành danh, nhưng quả đấm của lão còn mạnh mẽ hơn bất cứ loại vũ khí nào, một quyền bao hàm chấn động như muốn hủy thiên diệt địa, những nơi nắm đấm đi qua, không gian xung quanh bắt đầu vặn vẹo.

Một quyền này chỉ để thăm dò, nhưng nó đã tương đương với bảy phần thực lực của Du Chấn Thiên.

Lăng Tiêu không phòng ngự, hai loại lửa nhảy múa trên tay y, thời điểm nắm đấu kia sắp đụng tới mình, xung quanh Lăng Tiêu bỗng chốc dâng lên một làn sóng lửa dữ dội, sóng lửa như lưỡi hái bổ từ trên cao xuống thăng nắm đấm mà Du Chấn Thiên vung tới.

Lúc này không xảy ra hiện tượng công kích của đối thủ bị đánh tan hay bổ đôi như lúc trước nữa, hai luồng năng lượng không ngừng giằng co, cũng không ngừng tiêu hao, giằng co ước chừng hai phút, cả hai cùng tiêu tán, trên mặt đất xuất hiện một cái hố sâu.

Du Chấn Thiên nhướn cặp mày rậm, “Cũng có bản lĩnh đấy.”

Nhưng lão cho rằng việc Lăng Tiêu tiếp được quyền này của lão là do y đã dùng đến chín mười phần thực lực, tiếp theo sẽ không may mắn như vậy đâu.

“Có bản lĩnh mới đánh cho ngươi nằm bò luôn chứ.” Lăng Tiêu đáp.

Du Chấn Thiên coi y như con vịt chết mạnh miệng, nét mặt âm tàn, “Nể mặt huyết mạch của Kỳ Lân tộc và Yêu Hoàng tộc trong người ngươi, ta sẽ mở lòng từ bi để cho ngươi toàn thây là được, ta phải cho ngươi biết thực lực chân chính của Du Chấn Thiên ta!”

Du Chấn Thiên muốn tóm Du Tiểu Mặc trước khi Phó Thương Khung và những người khác đuổi tới, tránh cho có ai tự nhiên đâm ngang xương, nếu chuyện về báu vật truyền tộc bị lộ ra ngoài, thì kẻ lão phải đối mặt không chỉ là Phó Thương Khung và Huyền Chính, mà kể cả Yêu Hoàng tộc, Kỳ Lân tộc và những thế lực khác.

Vừa dứt lời, cơ thể Du Chấn Thiên đột nhiên tuôn ra một dòng linh lực làm cho người ta sợ hãi, thời khắc này nếu có ai nhìn thấy sẽ rung động như gặp phải núi lửa phun trào, đây mới là thực lực của Thánh cảnh bảy sao, linh lực của Du Chấn Thiên có màu đỏ, nếu nhìn kỹ có thể thấy sau lưng lão xuất hiện hình ảnh lờ mờ của một con mãnh hổ đang gầm thét, bao hàm lấy khí thế của quân lâm thiên hạ.

Nét mặt của Lăng Tiêu đã trở nên nghiêm túc, cách đây vạn năm, y đã từng được nghe kể về Du Chấn Thiên, lão có một tuyệt chiêu liên quan tới mãnh hổ, nghe nói có năng lực nuốt trời diệt đất, rất nhiều cường giả đều thua dưới chiêu này.

Vừa bắt đầu đã tung ra tuyệt chiêu, Lăng Tiêu cũng đoán được lão muốn tốc chiến tốc thẳng, đã thế, y đành phải dùng tới chiêu kia thôi.

back top