Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 566-569: Chuyển sinh đan

CHƯƠNG 566: CHUYỂN SINH ĐAN

Sở dĩ người ở Tập Cửu trấn dám đùa cợt người ngoài, không phải là vì họ ỷ mình có thực lực, mà là bình thường những người có thực lực không ai lại tới thị trấn nhỏ xa xôi này, còn nữa, Tập Cửu trấn đã có lịch sử hơn ngàn năm, từ sau khi mọi người nhất trí với việc bài ngoại, Tập Cửu trấn chưa hề xảy ra sự việc nghiêm trọng nào.

Dần dà, loại hiện tượng này khắc sâu vào thế giới quan của đám người ở Tập Cửu trấn, chúng ta lừa ngươi thì sao, ngươi dám trở đối địch với toàn dân ở Tập Cửu trấn không?

Tất cả người sống ở đây đều ôm loại suy nghĩ ngu xuẩn tới cực điểm này, cũng có thể nói là ếch ngồi đáy giếng.

Trên thực tế, đúng là tu luyện giả bình thường không dám phản kháng, tất cả mọi người đều thấy nhiều một chuyên không bằng bớt một chuyện, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, mà cường giả chân chính lại không có hứng thú so đo với một bầy kiến hôi, mà cũng chẳng có cường giả nào muốn dừng chân ở nơi xa xôi này, đủ loại nguyên nhân hình thành cục diện bây giờ.

Cho nên hôm nay đột nhiên gặp phải một kẻ dám phản kháng, tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Đám người trong hiệu may đã bị khí thế của Du Tiểu Mặc dọa cho phát sợ, cả đám không kịp phản ứng, người trên phố phát hiện dị trạng bên trong, nhao nhao chạy tới vây xem.

Bà chủ trợn tròn mắt khiếp sợ nhìn Du Tiểu Mặc chằm chằm, nếu như bình thường, ả phải thỏa hiệp với khí thế này mới đúng, nhưng ả không hề, ngược lại còn chỉ ngón tay trỏ vào mặt Du Tiểu Mặc, gào rú:

“Chỉ là một kẻ từ ngoài tới mà dám giương oai trên địa bàn của lão nương, thật sự cho rằng ngươi có chút thực lực là dám động thủ ở Tập Cửu trấn sao, lão nương nói cho ngươi biết, trượng phu của lão nương là người mạnh nhất Tập Cửu trấn này, dám ra tay với ta, chồng ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Bà chủ không nói dối, đúng là chồng của ả cũng có vài phần thực lực, nếu không sao cả cái Tập Cửu trấn lớn thế này mà chỉ có mỗi một hiệu may.

Đây là chỗ tốt của việc mạnh mẽ hơn người, người khác cũng sợ đắc tội tới chồng của bà chủ cho nên không dám mở hiệu may, hơn nữa bà chủ còn là một người rất hẹp hòi, ả không cho phép bất cứ ai tranh giành mối làm ăn của mình, may mà quần áo ả bán ra có giá cả tạm chấp nhận được.

Du Tiểu Mặc liếc nhìn bà chủ, “Ta cũng muốn biết chồng ngươi không buông tha cho ta thế nào.”

Bả chủ tức tới nỗi mặt xanh mét.

“Thật là lớn lối, lão tử tung hoành khắp Tập Cửu trấn này vài chục năm, đây là lần đầu tiên gặp kẻ dám khiêu khích lão tử, lá gan không nhỏ!”

Phía cửa vào có một gã nam tử dáng người khôi ngô đi tới.

Ánh mắt bà chủ sáng lên, lập tức nhào vào trong ngực gã nọ, làm nững: “Tướng công, hắn dám bắt nạt người ta, chàng nhất định phải báo thù cho người ta đó.”

Nam tử này chính là trượng phu của bà chủ, tình cờ hôm nay rảnh rỗi tới xem vợ mình làm ăn thế nào, ai ngờ lại gặp được cảnh tượng này.

Du Tiểu Mặc bị cái giọng điệu quay phắt một trăm tám mươi độ của bà chủ làm cho rùng mình ớn lạnh, lúc nãy còn phát rồ như mụ điên, thế mà giờ đã biến thành liễu rủ trong gió, nét mặt cũng thay đổi như chớp, tài diễn xuất đủ để nhận giải ảnh hậu rồi đấy.

Du Tiểu Mặc lấy ra hai mươi linh tinh đặt lên quầy, nói: “Ta đã trả linh tinh, chắc hai vị không có dị nghị gì nữa, tạm biệt và không hẹn gặp lại.”

Nam tử thấy hắn muốn đi, khinh miệt hừ lạnh một tiếng, “Dám bắt nạt nương tử của ta? Còn định chạy? Để mạng của ngươi lại!”

Nói xong, gã nhanh chóng rút đại đao lên lưng ra, tiện tay bổ xuống một nhát, lưỡi đao xẹt qua giữa không trung, bổ về phía Du Tiểu Mặc, khí thế như muốn chém hắn thành hai khúc.

Nhưng ngay thời điểm lưỡi đao sắp đụng vào lưng Du Tiểu Mặc, một ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện ngăn nó lại, lưỡi đao như chìm vào trong bọt biển, dừng lại một giây, đột nhiên bắn ngược trở về, nam tử không ngờ, cũng không trốn kịp, đành phải vội vội vàng vàng giơ đao lên đỡ.

Nam tử bị nện cho lùi lại mấy bước, bà chủ đang tựa trên người gã không kịp trở tay, kêu thảm một tiếng ngã lăn ra sàn.

Du Tiểu Mặc quay lại, nện một quyền tới, mặc dù so đo với kẻ yếu có tí mất thân phận, nhưng loại người này cần một bài học, nếu không chỉ làm cả đám càng trở nên lố bịch hơn, người mạnh nhất Tập Cửu trấn sao? Tiện thể giết gà dọa khỉ luôn.

Vì vậy, nam tử và bà chủ đã thành kết quả bi thảm đầu tiên trong tay Du Tiểu Mặc.

Vừa giơ tay đã đánh ngã nam tử mạnh nhất Tập Cửu trấn, hơn nữa đối phương còn không thể ho he một tiếng, điều này nói nên cái gì? Nói rằng thực lực của người ta cao hơn nam tử rất nhiều.

Đám người vây xem xung quanh vội vàng chạy mất dạng.

“Đừng, tiểu nhân không dám nữa, đừng!”

Bà chủ ôm đầu nằm sấp trên mặt đất, run run rẩy rẩy, ả thật sự sợ hãi, nam nhân của ả đang nằm sau lưng ả, bị một quyền của Du Tiểu Mặc nện cho không đứng dậy được nữa.

Gã nam nhân này cũng như vợ gã chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, thấy nắm đấm của Du Tiểu Mặc cứng hơn gã nhiều, lập tức bò ra cầu xin tha thứ, nào còn phong phạm của cao thủ đệ nhất Tập Cửu trấn nữa, cái thứ phong phạm đó hả, vứt thẳng vào hầm phân rồi.

“Không phải người phía ngoài nào cũng dễ bắt nạt, có một số người không phản kháng là vì không muốn so đo với mấy kẻ yếu ớt như các ngươi thôi, đừng tự cho là đúng, có một ngày nếu đụng phải người nóng tính hơn ta, lúc ấy hành vi của các ngươi chỉ mang đến tai họa ngập đầu cho cả Tập Cửu trấn.”

Chuyện hiệu may có người ngoài tới quấy rồi đã lan truyền khắp trấn, đợi lúc hắn trở lại, đám người chưởng quầy và tiểu nhị cũng đã nghe nói tới sự kiện kia, bọn hắn nghi ngờ liệu có phải là Du Tiểu Mặc không, vừa vào phòng không lâu, chưởng quầy đã chạy lên dò xét.

“Khách quan, ta nghe nói hiệu may ở phố Ngũ Hoa xảy ra đại sự, có người ngoài vào đó quấy rối, không biết là có chuyện gì, ngài biết không?” Chưởng quầy nghe người ta hình dung là một thiếu niên, có chút thấp thỏm lo âu.

Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhướn mày, “Ta cũng nghe loáng thoáng, nhưng ta không tới phố Ngũ Hoa, không biết rõ lắm, vừa xảy ra việc này, người trên phố đều mang ánh mắt căm thù nhìn người ngoài, thế nên ta mới quay về.”

Nghe vậy, chưởng quầy thở phào nhẹ nhõm.

Không phải là hắn thì tốt, bằng không lại phải hủy bỏ kế hoạch.

“Chắc từ lúc khách quan trở về tới giờ vẫn chưa ăn gì, ngài có muốn tiểu nhân bảo phòng bếp làm mấy món không?” Chưởng quầy vội vàng nói sang chuyện khác.

Du Tiểu Mặc nói, “Tạm thời không cần, trước giờ cơm tối ta sẽ gọi ngươi.”

“Vậy tiểu nhân không quấy rầy khách quan nữa.”

Chưởng quầy đi rồi, Du Tiểu Mặc đóng cửa lại, khóe môi lộ ra nét cười mờ ám.

“Đang cười gì thế?” Tiếng Lăng Tiêu bỗng truyền tới từ phía sau tấm bình phong, có vẻ đã lâu không nói chuyện, trong giọng còn mang âm khàn khàn trầm thấp rất hiếm gặp, có vẻ gì đó thành thục chững chạc lắm.

Du Tiểu Mặc mừng rỡ chạy vào, quả nhiên Lăng Tiêu đã mở mắt, “Bây giờ anh cảm thấy thế nào, nội thương đã đỡ hơn nhiều chưa?”

“Đỡ hơn một chút, nhưng nếu muốn khỏi hẳn vẫn cần có linh đan phụ trợ.” Lăng Tiêu che ngực, muốn áp chế bốn loại huyết mạch đang bạo loạn là một việc rất khó khăn, trừ phi y có thể dung hợp cả bốn loại huyết mạch lại với nhau, nếu không trong tương lai, mỗi lần y vận dụng sát chiêu sẽ khiến huyết mạch bạo động dữ dội, rất nguy hiểm. Có điều trước mắt y vẫn chưa có cách gì để dung hợp bốn loại huyết mạch này.

Luyện đan là nghề của chàng mà.

Du Tiểu Mặc vội hỏi: “Linh đan gì?”

Lăng Tiêu nói: “Một loại linh đan thải cấp tứ phẩm.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Chưa nói tên linh đan mà nói luôn cấp bậc, đại ca à, thương lượng đi, có thể giảm yêu cầu một chút không hả? Bây giờ tu vi của tiểu nhân mới có nhị phẩm thôi mà.

Lăng Tiêu gõ nhẹ đầu hắn, “Không thể?”

Du Tiểu Mặc bĩu môi, thật nhỏ mọn, “Linh đan anh cần tên là gì?”

Lăng Tiêu đáp: “Là chuyển Sinh đan, chắc trong số đơn thuốc mà tổ tiên của em để lại cho em sé có loại linh đan này.”

Du Đan Thanh đúng là tổ tiên của Du Tiểu Mặc, nhưng dùng chữ để lại thì mặt dày quá cơ, rõ ràng là lấy được nhờ cơ duyên xảo hợp, nếu như không có Đoàn Kỳ Thiên, chỉ sợ cả đời Du Tiểu Mặc cũng không biết có cái thứ gọi là đơn thuốc mà tổ tiên “để lại” cho hắn.

Du Tiểu Mặc lấy ra chiếc ngọc giản mà hắn đã phỏng chế lại lúc trước, quả nhiên tìm thấy Chuyển Sinh đan ở bên trong.

Chuyển Sinh đan là linh đan thải cấp tứ phẩm, hiệu quả rất nghịch thiên, nghe đồn người nào mà kinh mạch trong cơ thể bị đứt ra từng khúc ấy, chỉ cần dùng viên linh đan này, có thể biến từ phế nhân về lại trạng thái lành lặn như ban đầu. Nếu mà may mắn thì còn có cơ hội mở rộng kinh mạch, lúc tu luyện sẽ đơn giản như làm chơi ăn thật, vô cùng khó gặp, tương đương với một bước ngoặt lớn trong cuộc đời, cho nên mới được gọi là Chuyển Sinh đan.

Có điều Du Tiểu Mặc phát hiện ra một sự thật rất đáng ghét, mặc dù linh thảo cần dùng cho Chuyển Sinh đan không quý và hiếm như nguyên liệu của Luân Hồi đan, nhưng cũng khó tìm lắm, trong không gian của hắn cũng có, chỉ là không gom đủ một bộ, còn có một số loại đang được trồng trong ruộng linh thảo, hơn nữa hắn vẫn còn thiếu mất hai cây.

Tu vi không đủ thì thôi đi, tới linh thảo cũng muốn khi dễ hắn.

Du Tiểu Mặc ôm vẻ mặt đau khổ, tới năm nào tháng nào hắn mới luyện được Chuyển Sinh đan đây?

“Hay là, chúng ta tìm người luyện giúp anh?”

“Không được!” Lăng Tiêu từ chối rất dứt khoát.

Du Tiểu Mặc khó hiểu, “Vì sao chớ?” Nếu đợi hắn thành đan sư tứ phẩm thì chẳng biết phải đợi đến khi nào, chỉ có cách này mới không làm trễ nải việc trị nội thương.

Lăng Tiêu nghiêm túc nói: “Cả Đông Châu chỉ có một đan sư thải cấp ngũ phẩm, đó là người của bộ lạc Cổ Mã, muốn mời người này ra tay rất khó, phải biết bộ lạc Cổ Mã và gia tộc Xích Huyết có qua lại làm ăn với nhau, hơn nữa nhờ người khác giúp cũng ngang với việc phải cho người nọ xem đơn thuốc Chuyển Sinh đan, em có nỡ không? Cuối cùng, ta không thích ăn linh đan người khác luyện.”

Du Tiểu Mặc chề môi, nói nhiều như vậy, câu cuối cùng mới là trọng điểm chứ gì?

CHƯƠNG 567: GIẢI QUYẾT

Cuối cùng Du Tiểu Mặc không ép buộc nữa.

Nhờ đan sư khác luyện đan rất mạo hiểm, phải suy tính quá nhiều việc, nào là nguy hiểm rồi thì bại lộ, chẳng thà mình tự luyện cho an tâm.

“Em nói xem, vừa nãy em cười gì thế?” Thương lượng xong chuyện linh đan, Lăng Tiêu lại hỏi lại, hiển nhiên là tâm trạng tốt hơn Du Tiểu Mặc nhiều, còn biết kéo lại chủ đề đã lạc từ hồi nào.

Du Tiểu Mặc kể sơ qua về những chuyện đã xảy ra hai ngày nay, kể cả việc chưởng quầy sát hại người phía ngoài, băm họ ra làm bánh bao nhân thịt người, còn hại hắn suýt thì ăn thịt người ta luôn nữa chứ.

“Trước kia anh tới Đông Châu bao giờ chưa, em thấy người ở Tập Cửu trấn này thật đáng ghê tởm.”

Lăng Tiêu đáp: “Có đến một lần, nhưng không ở lâu, hơn nữa đó là chuyện từ vạn năm trước rồi, Đông Châu sẽ thay đổi, nhưng sự thật là người Đông Châu bài ngoại, nhất là thành trấn của tu luyện giả, đa số không phải là người thuộc bộ lạc nào.”

“Em cảm thấy đám người kia sẽ không từ bỏ ý đồ đâu, hay là anh vào trong không gian của em đợi?” Du Tiểu Mặc đề nghị, hắn rất muốn ném Lăng Tiêu vào không gian cho bớt việc.

Lăng Tiêu từ chối không chút nghĩ ngợi, “Không cần, tình trạng của ta vẫn chưa nghiêm trọng tới mức không có năng lực tự bảo vệ mình, chỉ là một bầy kiến hôi thôi mà, có gì phải lo lắng, nếu chúng muốn hăm dọa, giết luôn, hơn nữa em ngốc như vậy, ta lo lắng!”

Nói nghe nhẹ nhàng quá nhỉ!

Du Tiểu Mặc khinh bỉ, nếu mấy người thì thôi đi, nhưng vấn đề là cả Tập Cửu trấn này phải có hơn vạn người, sao có thể không để lộ tiếng gió.

Hắn không muốn chịu cảnh vừa chạy tới Đông Châu đã bị khắp nơi đuổi giết.

Bây giờ còn thêm chuyện phiền não về Chuyển Sinh đan nữa, nếu làm hỏng quan hệ, một ngày còn ở Đông Châu, hắn đừng mơ tưởng xuất hiện ở nơi đông người, phải tìm hai cây linh thảo còn thiếu ở đâu đây? Cuối cùng…

Anh mới ngốc! Cả nhà anh đều ngốc!

“Đi được bước nào hay bước ấy, đợi tối nay giải quyết xong chưởng quầy và tiểu nhị rồi nói sau, cứ quyết định vui vẻ thế đi, anh tiếp tục điều dưỡng.” Du Tiểu Mặc tự tiện quyết định, làm đàn ông phải có phong phạm của người chủ một gia đình chứ.

Lăng Tiêu gõ đầu hắn một cái, “Vui vẻ cái đầu em.”

Du Tiểu Mặc ôm đầu, bỗng cảm thấy làm chủ một gia đình thật không dễ, hở chút là bị gia bạo, mà hắn chỉ dám trách cứ trong lòng.

Mặc dù sự kiện xảy ra ban ngày đã gây chấn động, nhưng trước mắt vẫn chưa có ai dám tới gây sự với Du Tiểu Mặc, ngay cả nam nhân lợi hại nhất Tập Cửu trấn cũng bị hắn đánh cho co đầu rút cổ, họ có tìm tới cửa cũng chỉ bị đánh thêm, cho nên phải bàn bạc kỹ hơn.

Nhưng những người từ ngoài tới khác lại bị vạ lây, bởi vì đám người này còn bài xích họ khủng khiếp hơn, bây giờ có linh tinh cũng không bán cho họ, nhiều người không chịu nổi không khí nơi này, lập tức rời đi.

Một buổi tối nữa lại đến.

Lần này chưởng quầy của khách sạn Hảo Lai đã học hỏi được từ kinh nghiệm thất bại lần trước, sợ họ không ăn khuya, cho nên dứt khoát hạ dược vào bữa tối.

Chưởng quầy bảo đầu bếp làm một mâm đồ ăn, sau đó đích thân mang lên phòng, quan trọng nhất là, lão phải đảm bảo hai người kia phải ăn hết mới được, nếu chỉ có thiếu niên kia ăn, kế hoạch sẽ thất bại, còn bị phát hiện.

Lúc chưởng quầy đẩy cửa đi vào, lão bất ngờ khi thấy cả thiếu niên và bạn hắn đều ngồi cạnh bàn, trong lòng không nén nổi vui mừng, xem ra ông trời đang giúp lão rồi, như vậy lão cũng không cần mạo hiểm tìm đủ mọi cách để gọi người kia ra ăn nữa.

“Hai vị khách quan, đây là đồ ăn các vị đã gọi!”

Chưởng quầy còn chịu khó đặt từng món lên bàn, sắc mặt cực kì hí hửng, cuối cùng còn đặt một bình trà bên cạnh, nói một câu: “Mời dùng.” Rồi nhẹ nhàng đi ra.

Du Tiểu Mặc nhìn một mâm đồ ăn đủ cả sắc hương vị, trong lòng lại thấy ghê tởm muốn ói, nhất là mấy món mặn kia, ai mà biết có được làm từ thịt người không, vừa nghĩ đã thấy gớm.

Lăng Tiêu dùng đũa gẩy gẩy mấy miếng thịt, dùng vẻ mặt vô cảm nhận xét: “Mùi này hẳn là thịt người.”

Du Tiểu Mặc nôn.

Lăng Tiêu rót chén trà ngửi ngửi, cũng bị hạ được.

Cả một bàn đồ ăn, bất cứ món nào cũng bị hạ dược, đúng là quyết tâm đánh gục họ.

Nếu không phải làm từ thịt người, thì dù biết bên trong có thuốc, Du Tiểu Mặc cũng sẽ ăn cho no bụng luôn, dù sao thuốc kia đâu thể làm gì được họ, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không có cảm xúc để ăn uống.

Lầu một, chưởng quầy thấy thời gian đã tới, liền dẫn thuộc hạ lên lầu hai.

Vì đảm bảo phải bắt được hai con dê béo này trót lọt, lão đã hạ thuốc mê tất cả những vị khách khác rồi, miễn cho có kẻ đột nhiên xuất hiện làm hỏng kế hoạch.

Đầu bếp cầm một con dao phay, bất luận là giết người hay làm đồ ăn, mụ chỉ dùng con dao trên tay.

Hai tên tiểu nhị đều cầm đại đao.

Bốn người rón rén tới gần căn phòng, tu vi của chưởng quầy là cao nhất, phát hiện trong phòng hoàn toàn không có động tĩnh, giả ý gõ cửa, không có ai đáp lại, liền đoán họ đã trúng thuốc rồi.

Lão đẩy cửa đi vào, quả nhiên thấy Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đang gục trên bàn, thức ăn đã hết một nửa, ấm trà bị hất đổ, nước trà chảy xuống đất, lênh láng.

“Chưởng quầy, bọn chúng gục rồi.”

Tiểu nhị giáp giơ đại đao lên, hưng phấn chạy qua, phát hiện bọn họ thật sự không nhúc nhích.

Tiểu nhị ất bị câm, chỉ có thể vung vẩy đại đao hai cái tỏ vẻ hưng phấn.

Mụ đầu bếp dắt dao phay vào hông, sau đó lấy dây thừng đã chuẩn bị sẵn, hỏi: “Chưởng quầy, có trói chúng lại ngay không?”

“Không cần.” Chưởng quầy nói: “Khách ở phòng khác đã bị hạ thuốc mê, tạm thời không có ai phát hiện đâu, tìm túi trữ vật của chúng trước đã.”

Chưởng quầy nói xong liền đi tới bên cạnh Du Tiểu Mặc, nhấc trường bào của hắn lên, tìm một vòng quanh hông, ai ngờ tìm mãi tìm mãi mà chẳng thấy tung tích của túi trữ vật, không nén nổi kinh ngạc, “Kỳ lạ, sao lại không có?”

Rõ ràng lúc trước chính thiếu niên này trả linh tinh, lão tận mắt nhìn thấy hắn lấy linh tinh ra mà, cho nên mới lục lọi túi trữ vật của hắn đầu tiên.

Chưởng quầy lại tới trước mặt Lăng Tiêu, quả nhiên tìm mãi cũng không thấy túi trữ vật đâu, linh cơ trong đầu lão lóe lên, kéo tay bọn hắn ra, kết quả vẫn không có gì.

“Chưởng quầy, có chuyện gì thế này?” Đầu bếp vội vàng hỏi.

Chưởng quầy lắc đầu, “Ta cũng cảm thấy kỳ quái, không có túi trữ vật, cũng không có không gian giới chỉ, vậy linh tinh của chúng từ đâu ra?”

“Lấy trong không gian ấy mà!”

Bốn người giật mình tỉnh ngộ, gật gật đầu.

Chưởng quầy biến sắc, cúi đầu đã thấy thiếu niên nằm sấp trên bàn đang mở to cặp mắt vừa đen vừa sáng kia, dùng ánh mắt tràn ngập ý cười nhìn chằm chằm vào họ, nam nhân bên cạnh cũng đã tỉnh, một tay chống cằm không thèm đếm xỉa tới họ, khuôn mặt vô cảm kia làm cho cả đám cảm thấy áp lực như núi.

“CHẠY MAU!”

Chưởng quầy hét lớn, xoay người bỏ chạy.

Không gian là thứ gì? Là thứ chỉ cường giả mới có!

Tốc độ của Du Tiểu Mặc nhanh hơn lão nhiều, mới chớp mắt một cái, hắn đã xuất hiện ở cửa phòng, chưởng quầy hoảng hốt, vội vàng dừng lại, kết quả là khiến tiểu nhị ất và tiểu nhị giáp chạy đằng sau không kịp phanh lại, cả hai lao vào người lão, đè lão muốn bẹp dí.

Mụ đầu bếp kia hơi nhiều mỡ, tốc độ không nhanh như ba người, thấy Du Tiểu Mặc chặn cửa liền rút dao phay của mình ra, chém về phía hắn, vẻ mặt cực kỳ hung ác.

Du Tiểu Mặc chỉ dùng một bước đã đá bay con dao phay của mụ, lúc này, con dao kia đang cắm trên khung cửa.

Mụ đầu bếp giận dữ gào lớn, bổ nhào về phía hắn, thịt mỡ trên người rung rung từng đợt, vẻ mặt dữ tợn như muốn dùng thịt đè người.

Du Tiểu Mặc cảm thấy con mụ này chính là kẻ đáng ghê tởm nhất, bởi vì chính mụ làm ra mấy món ăn từ thịt người kia, có trời mới biết đậu phộng và mứt củ sen hắn ăn hôm đầu có dính phải thứ gì không, vừa nghĩ tới là đã thấy muốn ói, đá ra một cước không chút lưu tình.

Mụ đầu bếp kêu thảm thiết, cả người bắn ngược ra ngoài, có vẻ phải bay ra tận ngoài đường luôn ấy chứ, nhưng ngay lúc mụ sắp đụng vào cửa sổ đóng chặt, một lớp màng trong suốt cản lại cái thân thể to tướng kia.

Chưởng quầy và hai gã tiểu nhị mới lóp ngóp bò dậy, thấy cảnh tượng này lại lặng lẽ nằm xuống.

Du Tiểu Mặc đi qua đá cho mỗi tên một cước, “Định giả chết hả, có tin ta cho các ngươi một vé tới gặp Diêm Vương luôn không?”

Diêm Vương là ai?

Cả ba không biết, nhưng nghe là hiểu không có gì tốt lành, vội vội vàng vàng đứng lên rúc vào trong góc.

“Khách quan, đại hiệp, hảo hán, chúng ta sai rồi, cầu xin ngài hãy buông tha cho chúng ta! Chúng ta phải bất đắc dĩ lắm mới làm hành động trộm cướp này thôi, ta cam đoan sau này tuyệt đối không tái phạm nữa.” Chưởng quầy bị sự hung tàn của hắn dọa cho sợ chết khiếp, lão càng khẳng định Du Tiểu Mặc chính là thiếu niên đã đại náo hiệu may sáng nay.

Nếu không biết chuyện mấy kẻ này làm bánh bao nhân thịt người, có khi Du Tiểu Mặc sẽ dao động một chút đấy, loại chuyện giết người và cướp bóc này đã có nhiều người làm rồi, nhưng không phải ai cũng giống nhau.

Du Tiểu Mặc căm hận đạp cho lão một cái, “Đúng rồi, ngươi cam đoan không cướp bóc nữa, thế giết người làm bánh bao làm đồ ăn thì sao? Ngươi nghĩ ta ngu chắc! Lại còn hoàn toàn bất đắc dĩ, bất cái con mẹ ngươi ấy, ngươi cho rằng ta không nhìn ra được các ngươi đã làm mấy việc này ít nhất mấy năm rồi à?”

Vừa xem xét là biết cái gã A Xuyên kia đã hợp tác với mấy kẻ này nhiều lần rồi.

Xét theo bề ngoài thì khách sạn Hảo Lai đã hoạt động tối thiểu là mười năm, lại thấy đám người này phạm tội mà động tác cực kỳ nhanh nhẹn, thậm chí dùng thuốc cũng biết phải dùng loại có thể hạ được tu luyện giả, bất đắc dĩ gì chứ, bất cái lông.

Cũng chỉ có mấy kẻ phát rồ mới làm được mấy chuyện này.

“Muốn xử lý chúng thế nào?” Du Tiểu Mặc đạp thêm mấy cước để phát tiết cơn bực bội trong lòng, sau đó mới đi tới bên cạnh Lăng Tiêu, vẫn còn thở phì phò.

Lăng Tiêu thản nhiên nói: “Còn cần phải xử lý thế nào nữa, giết là được!”

Du Tiểu Mặc gãi đầu, “Nghe lời anh.”

Đây là lần đầu tiên hắn đồng ý với quan điểm giết người của Lăng Tiêu không chút do dự, thật đáng mừng!

Rạng sáng ngày hôm sau, những người sống xung quanh vừa tỉnh dậy đã phát hiện khách sạn Hảo Lai bị thiêu rụi rồi, vậy mà họ chẳng hề hay biết, ngoại trừ chưởng quầy và ba kẻ còn lại đã mất tích, những vị khách ở trong khách sạn cùng ngày đều bị ném ra đường, hoàn toàn không có một chút tổn thương.

CHƯƠNG 568: LINH THẢO ĐƯỜNG TRONG THỊ TRẤN.

Đông Châu dùng hình thức bộ lạc để sinh tồn, nơi này có tổng cộng ba bộ lạc.

Hai bộ lạc trong đó đã được Trình Hướng Vinh kể qua là bộ lạc Cổ Mã và bộ lạc Thủy Tây, bộ lạc cuối cùng có tên Quan Châu, trong số đó bộ lạc Cổ Mã có thế lực mạnh nhất, chiếm lĩnh địa bàn lớn nhất.

Thị trấn lớn nhất Đông Châu – thị trấn Ô Sơn cũng thuộc địa bàn của bộ lạc Cổ Mã.

Vì kiếm đủ hai cây linh thảo còn thiếu của Chuyển Sinh đan, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu căn cứ theo nguyên tắc tới nơi gần nhất, đi đến thị trấn Ô Sơn, vì địa hình có nhiều dãy núi kéo dài, rất nhiều bộ lạc nhỏ được hình thành ở đây, nhưng cũng do xây dựa vào lưng núi, cho nên nhìn thành thị của họ không giống mấy thành trì lớn lắm.

Thị trấn Ô Sơn là đại bản doanh của bộ lạc Cổ Mã, ở đây có rất nhiều cường giả mạnh mẽ trông coi, cho nên không thể gây trấn động như Tập Cửu trấn được.

Hơn nữa bộ lạc Cổ Mã còn có quan hệ với gia tộc Xích Huyết, bọn hắn không thể nào nghênh ngang đi vào thị trấn Ô Sơn.

Dưới một gốc đại thụ bên ngoài thị trấn Ô Sơn.

Du Tiểu Mặc nhìn về hướng thị trấn, quả nhiên là cực kỳ náo nhiệt.

“Lăng Tiêu, hay là anh đứng đây đợi em… Em chạy vào đó nghe ngóng xem có hai loại linh thảo kia không, như vậy tỷ lệ bị phát hiện sẽ thấp hơn, sao nào?” Du Tiểu Mặc quay đầu nhìn Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, “Em hy vọng ta trả lời được có đúng không?”

Du Tiểu Mặc chột dạ sờ mũi, đúng là hắn đã nghĩ thế.

“Đáng tiếc, phải để em thất vọng rồi.” Lăng Tiêu nói, “Với bản lĩnh gây rắc rối của em, ta lo lắng đợi em chạy ra sẽ mang theo cả cao thủ của bộ lạc Cổ Mã ra cùng.”

Du Tiểu Mặc: “…”

Bị phản bác tới á khẩu, Du Tiểu Mặc đành phải đi vào thị trấn Ô Sơn cùng phu quân nhà hắn, chỉ là để tránh bị nhận ra, Du Tiểu Mặc lấy ra hai bộ quần áo hắn đã mua ở Tập Cửu trấn, một bộ đưa cho Lăng Tiêu, một bộ của hắn, như vậy người khác nhìn qua sẽ không biết họ là người ngoài.

Thay quần áo xong, Du Tiểu Mặc bảo Lăng Tiêu đeo chiếc mặt nạ màu bạc đã bị bỏ xó rất lâu lên, dù hơi gây chú ý, nhưng còn đỡ hơn là bị nhận ra.

Còn bản thân hắn đành miễn cưỡng đeo cái mặt nạ xấu đau xấu đớn kia lên, nếu không phải không có Miêu Cầu ở cạnh, hắn cần gì phải ủy khuất biến mình thành xấu xí như vậy chứ.

Tạo hình của hai người một đẹp một xấu.

Vừa xuất hiện ở cửa trấn đã thu hút vô số sự chú ý.

Ở đại lục Thông Thiên không bao giờ thiếu những người mang mặt nạ để che khuôn mặt mình, ngay ở thị trấn Ô Sơn cũng có thể nhìn thấy thường xuyên, nhưng rất ít ai gặp phải kiểu hóa trang cực đoan như vậy. Cảm giác càng gây sự chú ý hơn ấy.

Du Tiểu Mặc chột dạ dễ sợ, hình như hắn làm người ta chú ý hơn thì phải.

Lăng Tiêu đi qua trước mặt hắn, “Ngốc thật.”

Phí nhập trấn ở đây rất rẻ, chỉ tốn có một linh tinh. Đại khái là vì họ mặc quần áo của người bản địa, cho nên người giữ cửa nghĩ rằng họ là người Đông Châu.

Du Tiểu Mặc cảm thấy may dễ sợ.

Hai người đi theo dòng người tới nơi đông đúc nhất, phong tục của thị trấn Ô Sơn khác với bên ngoài, làm Du Tiểu Mặc nhìn không rời mắt.

“Cảm giác như đến địa bàn của thổ dân ấy nhỉ.”

Du Tiểu Mặc khẽ thì thào, đương nhiên, hắn không cho rằng mình lại xuyên việt tiếp, mà là thị trấn này mang đến cho hắn cảm giác ấy. Xét cho cùng thì nơi này làm sao sánh nổi với sự phồn vinh của những thị trấn phía ngoài, nhưng các cửa hàng cũng không chịu thua kém, trưng bày đủ thứ hàng hóa rực rỡ muôn màu.

Du Tiểu Mặc buồn phiền dừng bước, “Muốn mua linh thảo thì phải đến đâu, đi dạo lâu như vậy mà không thấy, chẳng lẽ thị trấn Ô Sơn không có cửa hàng bán linh thảo?”

“Chắc không phải.” Lăng Tiêu nói: “Đan sư ở Đông Châu cực ít, thị trường linh thảo không bằng linh đan, đương nhiên số lượng của hàng bán linh thảo cũng sẽ ít đi.”

“Thế phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ phải quay về Trung Thiên?” Du Tiểu Mặc nghe xong mà câm nín, nếu sớm biết Lăng Tiêu cần Chuyển Sinh đan, hắn sẽ bất chấp tất cả tìm cho đủ linh thảo.

Lăng Tiêu tiếp tục đi về phía trước, thờ ơ nói: “Em vội làm gì, tuy ít nơi bán linh thảo, nhưng không thể nào không có nổi một tiệm, nếu thị trấn Ô Sơn đã là đại bản doanh của bộ lạc Cổ Mã, chắc chắn ở đây sẽ có chỗ bán linh thảo thôi.”

Du Tiểu Mặc vội vàng đuổi theo, xem ra đành phải hỏi đường rồi.

Xét thấy thân phận của họ rất đặc thù, không nên bại lộ quá sớm.

Du Tiểu Mặc chọn mãi chọn mãi mới xác định mục tiêu đang ngồi ở góc đường, là một đứa bé trai tầm bảy tám tuổi đang ăn kẹo hồ lô.

Lúc Du Tiểu Mặc định chạy qua, Lăng Tiêu duỗi tay tóm cổ áo hắn, cười mắng: “Em ngốc thật đấy, chọn người cũng phải xem người ta có biết hay không chứ.”

Du Tiểu Mặc rụt cổ lại.

Lăng Tiêu buông hắn ra, sau đó đi tới lão đầu bán kẹo hồ lô bên cạnh, y đưa tay về phía Du Tiểu Mặc, “Đưa cho ta hai linh tinh.”

Du Tiểu Mặc hơi sửng sốt, đưa hai linh tinh cho y, lẩm bẩm: “Anh đã bao lớn rồi, lại còn đòi ăn kẹo hồ lô, đó là đồ ăn của trẻ con cơ mà?” Có điều hắn không ngờ thế giới của tu luyện giả cũng có bán kẹo hồ lô.

Lăng Tiêu không để ý tới hắn, đưa hai linh tinh cho lão đầu, “Cho ta mấy chuỗi kẹo hồ lô.”

Lão đầu cười tủm tỉm, lập tức rút năm chuỗi hồ lô ra đưa cho y, nói: “Công tử, năm chuỗi kẹo hồ lô không cần nhiều linh tinh như vậy.”

Lăng Tiêu kín đáo đưa hai linh tinh cho lão: “Hỏi ngươi một câu, có chỗ nào bán linh thảo ở thị trấn Ô Sơn không?”

Lão đầu sững sờ, lúc này mới hiểu ý của Lăng Tiêu, nhận linh tinh xong liền nói đáp án cho y biết.

Lăng Tiêu lại quay qua lén đưa cho Du Tiểu Mặc năm chuỗi kẹo hồ lô, xoay người rời đi.

Du Tiểu Mặc cầm chặt hồ lô, vội vàng đuổi theo.

Tuân thủ nguyên tắc không lãng phí, Du Tiểu Mặc vừa đi vừa ăn một chuỗi, hắn sẽ không bao giờ thừa nhận nước miếng của mình sắp vỡ đê khi nhìn thấy đứa bé kia đang ăn kẹo đâu.

Lúc trước hắn cứ tưởng hồ lô này cũng giống loại hắn vẫn ăn, quả được bọc đường là quả mận, nhưng cắn rồi mới biết đây là một loại trái cây hơi giống quả mận, kích cỡ lớn gấp hai ba lần, mọng nước, ngọt ngào ngon miệng.

Nghe thấy tiếng chóp chép vang lên từ phía sau, Lăng Tiêu đột nhiên quay đầu lại.

Du Tiểu Mặc vội vàng dừng bước, nhìn y chớp chớp mắt mấy cái.

Lăng Tiêu nghiêm trang nói: “Đây là đồ ăn của trẻ con cơ mà, em đã bao lớn rồi!”

Du Tiểu Mặc: “…”

Lại còn đem cả câu trả lại nguyên dạng cho hắn!

Hai người tiếp tục đi về phía trước, Du Tiểu Mặc nhìn hồ lô đã ăn hết một nửa trong tay, mất cả ngon, nhưng hắn lại không muốn vứt đi.

Đúng lúc này, Thôn Kim thú và Kim Sí trùng còn ngáy khò khò trong vạt áo hắn nãy giờ đột nhiên thò đầu ra, mấy cặp mắt to nhìn chằm chằm vào chuỗi hồ lô, tranh thủ lúc Du Tiểu Mặc không chú ý tới, Thôn Kim thú đột nhiên rướn cổ lên cắn một viên, sau đó lại rụt về chia xẻ cho hai con Kim Sí trùng.

Du Tiểu Mặc hết hồn, vội vàng nhìn xung quanh, thấy không ai phát hiện mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ Thôn Kim thú lại tái phạm, hắn vội vã vứt chỗ kẹo hồ lô còn dư lại đi, không chú ý tới cái vẻ mặt tiếc nuối của đám tiểu yêu thú nhà mình.

Không lâu sau, hai người đã tới nơi.

Những nơi bán linh thảo ở thị trấn Ô Sơn được gọi chung là linh thảo đường, chỗ dựa sau lưng chính là bộ lạc Cổ Mã.

Toàn bộ thị trấn Ô Sơn chỉ có đúng một linh thảo đường mà thôi, cửa hàng chiếm diện tích cực lớn, linh thảo cũng rất đầy đủ, hơn nữa giá cả không quá đắt.

Thời viễn cổ, rất nhiều đan sư đều khai khẩn ruộng linh thảo ở Đông Châu, mặc dù bây giờ linh thảo không còn thịnh hành và thừa thãi như viễn cổ nữa, nhưng các thế lực lớn như bộ lạc Cổ Mã đều gieo trồng linh thảo hàng loạt, đây cũng là một trong những nguồn thu nhập quan trọng của họ.

Xác định được mục tiêu, Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc mới bước vào.

Xem từ ngoài còn chưa rõ, vào rồi mới phát hiện nơi này như một khu chợ nhỏ, khắp nơi đều là quầy bán linh thảo, hơn nữa càng đi vào trong, cấp bậc của linh thảo càng cao.

Hai người đi một đường, chủ quán xung quanh đang định mời gọi họ, thấy hai người đi nhanh quá, liền nuốt lại mấy câu mời chào.

Linh thảo đường được chia thành bốn khu, theo thứ tự là khu cấp thấp, khu trung cấp, khu cao cấp và khu đỉnh cấp, tương đương với cấp bậc của linh thảo, vừa tới khu cao cấp, đã thấy có người đứng canh gác ngay ở cửa.

Hai người đi vào, thủ vệ không cản bọn hắn lại.

Du Tiểu Mặc quay đầu liếc nhìn, hắn cứ tưởng phải kiểm tra thân phận các kiểu, hóa ra là dùng để trang trí.

Lăng Tiêu không liếc nhìn linh thảo ở khu cao cấp, đi thẳng tới hướng khu đỉnh cấp. Du Tiểu Mặc cảm thấy Lăng Tiêu còn giống đan sư hơn hắn nữa, đã thế còn là một vị đan sư rất dứt khoát, tốc độ đi nhanh tới nỗi hắn đã chuyển sang chạy chậm rồi.

Đến đây, cuối cùng bọn hắn cũng bị ngăn lại.

“Các ngươi là ai? Đây không phải là chỗ có thể tùy tiện ra vào.” Một gã thủ vệ nghiêm túc nói.

Du Tiểu Mặc lập tức thả ra một chút sức mạnh linh hồn, “Ta là đan sư, muốn vào xem có linh thảo đỉnh cấp nào hợp mắt không, có thể chứ?”

Chút sức mạnh linh hồn này mang tới áp lực không nhỏ cho hai gã thủ vệ.

Dù thực lực của họ đã nổi bật so với đám đông, nhưng đương nhiên không thể bằng đan sư thải cấp như Du Tiểu Mặc, sau khi phát hiện hắn là đan sư đỉnh cấp, cả hai hoảng hốt.

“Thật sự rất xin lỗi, hai vị có thể tiến vào.”

Ở Đông Châu, đan sư đỉnh cấp còn nhận được sự kính sợ hơn cả cường giả Thần cảnh, thậm chí là Thánh cảnh, nếu để Đông Châu lựa chọn giữa cường giả Thánh cảnh và đan sư đỉnh cấp, chắc phải hơn 80% sẽ chọn đan sư đỉnh cấp kia.

CHƯƠNG 569: MUA SẮM BẰNG GIÁ CAO

Nhận được sự cho phép, Du Tiểu Mặc kéo Lăng Tiêu vào cùng.

Khu linh thảo đỉnh cấp do linh thảo đường quản lý, khác hoàn toàn với ba khu trước, những quầy hàng ngoài kia đều là người khác thuê để bán linh thảo ở chỗ này.

Linh thảo khu đỉnh cấp do người của linh thảo đường thu mua và bày bán.

Hai người vừa vào, những người bên trong cùng nhìn lại.

Dù không chỉ có đan sư đỉnh cấp mới được bước chân vào đây, nhưng ai được phép tới nơi này đều là cường giả, một lúc mà có tận hai người đi vào, hơn nữa còn đeo mặt nạ xấu đẹp khác nhau, không gây chú ý mới là lạ.

Nhìn một lát không thấy manh mối gì, mọi người lại rời ánh mắt, tranh thủ thời gian tìm kiếm mục tiêu của mình, tránh bị người khác mua mất.

Du Tiểu Mặc tìm một vòng phát hiện giá cả linh thảo đã được ước định trước, nói cách khác ai đến trước thì được, nếu có hai người cùng vừa ý một cây linh thảo, vậy thì phải so đấu.

“Hai vị công tử, tiểu nhân là Lý quản sự, có gì cần biết cứ hỏi ta.”

Một người đàn ông trung niên bỗng bước tới trước mặt họ, lúc hai người bước vào ông ta đã thấy, vốn còn định xem xem thực lực của hai người thế nào, kết quả là không thể phán đoán, Lý quản sự không dám thất lễ nữa.

Du Tiểu Mặc cũng đang muốn tìm ai đó để hỏi một chút, “Ở chỗ các ngươi có tâm linh thảo và hắc liên thảo không?”

Lý quản sự im lặng hai giây, đột nhiên lộ ra vẻ mặt khó xử.

Du Tiểu Mặc hỏi: “Có vấn đề gì à?”

Lý quản sự bất đắc dĩ trả lời: “Cũng không biết có nên nói công tử may mắn không nữa, đúng là chỗ chúng ta không có hắc liên thảo, nhưng đúng lúc đang có một cây tâm linh thảo, chỉ là cây này đã bị người ta định trước.”

Vất vả lắm mới tìm được một cây mà bị định trước rồi sao?

“Không phải linh thảo đường của các vị sẽ bán cho người tới trước sao? Chuyện dự định này là thế nào?”

Nếu như có thể, Du Tiểu Mặc không muốn bỏ qua cây tâm linh hoa này, bởi vì linh thảo có cấp bậc càng cao, càng khó tìm, Chuyển Sinh đan là thải đan tứ phẩm, hơn nữa nơi này khác với Trung Thiên, thị trường không lớn như vậy.

Cho nên nếu để lỡ cây tâm linh thảo này, có lẽ lần sau không còn may mắn thế nữa rồi.

Lý quản sự giải thích: “Công tử, chuyện là thế này, vài ngày trước cũng có người đến tìm tâm linh thảo như các ngươi, có điều lúc ấy linh thảo đường vẫn chưa có cây linh thảo này, hắn đã nhờ chúng ta lưu ý, nếu có phải báo cho hắn ngay, cây linh thảo này vừa được chuyển tới buổi sáng, tiểu nhân đang định phái người đi báo cho người kia.”

Ban đầu còn đang thất vọng, nhưng khi nghe được câu cuối, Du Tiểu Mặc lại cảm thấy có hy vọng rồi.

Nếu quản sự không muốn bán tâm linh thảo cho bọn hắn, vậy thì căn bản đâu cần nói câu cuối cùng, bây giờ đã nói ra, có phải hắn cũng có cơ hội đúng không?

“Lý quản sự, người kia ra giá bao nhiêu, ta sẽ trả cao hơn mười triệu linh tinh, sao nào?” Du Tiểu Mặc tính toán một chút, tiền tài chỉ là vật ngoài thân, mặc dù linh tinh của hắn không còn dư bao nhiêu, bây giờ còn đang đi về phía con đường nghèo khó, nhưng qua thôn này không còn tiệm kia nữa, đỡ được chút nào hay chút ấy.

“Việc này…”

Lý quản sự do dự, đối với bộ lạc Cổ Mã mà nói, mười triệu linh tinh là một con số lớn, bởi vì tổng tài sản của họ chỉ có vài trăm triệu mà thôi.”

Đừng nhìn bộ lạc Cổ Mã là bộ lạc lớn nhất Đông Châu, nếu so với người khác thì họ rất nghèo, số linh tinh kiếm được hàng năm còn chưa đủ để chi tiêu, bởi vì họ phải nuôi rất nhiều người.

Du Tiểu Mặc đoán được đại khái về băn khoăn của Lý quản sự, “Thế này, ta lại tăng thêm lần cuối, năm triệu linh tinh nữa.” hắn cố gằng cường điệu hai chữ ‘lần cuối’.

Lý quản sự giả bộ khó xử, cuối cùng cũng gật đầu.

Mặc dù ông có hứa hẹn với người kia có tâm linh thảo sẽ báo lại cho người nọ biết, nhưng hiện tại cũng chỉ có người của linh thảo đường biết tin này, không ai nói, người kia sẽ không biết, đợi sau này có một cây tâm linh thảo khác được chuyển tới thì báo cho hắn sau, chắc không sao.

Vứt bỏ mấy chuyện phức tạp, hai bên tiến hành giao dịch rất sảng khoái.

Du Tiểu Mặc ôm lấy cây tâm linh thảo được hắn bỏ ra ba mươi triệu linh tinh để mua, đây là cây linh thảo đắt nhất hắn từng mua đó, linh tinh trên người đã cạn kiệt, bây giờ cả nhà cả cửa chỉ còn lại năm sáu triệu linh tinh mà thôi, căn bản không mua nổi hắc liên thảo.

Trước khi đi, Du Tiểu Mặc vẫn nhờ Lý quản sự lưu ý hộ hắn xem có hắc liên thảo không.

Ngay sau khi hai người rời khỏi không bao lâu, chủ nhân ban đầu của tâm linh thảo bỗng tìm tới cửa, hóa ra là có một tiểu nhị của linh thảo đường lỡ miệng, trước khi quản sự kịp dặn dò người khác, tin tức tâm linh thảo được chuyển đến đã rơi vào tai người kia.

Nhìn thanh niên bất ngờ tìm tới cửa, Lý quản sự hung dữ liếc nhìn tiểu nhị kia, đúng là miệng rộng ngu xuẩn.

“Lý quản sự, ta nghe nói tâm linh thảo đã tới, có việc này không?” Thanh niên mặc một bộ đạo bào màu xanh, bộ dạng thanh tú, thoạt nhìn có vẻ lanh lợi, dùng khuôn mặt mong đợi nhìn Lý quản sự.

Lý quản sự ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nghe hắn hỏi liền khiên tốn đáp: “Công tử, thật ngại quá, tiểu nhị này mới tới, ta bảo hắn đi phân biệt linh thảo, ai ngờ hắn nhìn lầm linh thảo khác thành tâm linh thảo rồi.”

Thanh niên ‘À’ một tiếng, ánh mắt nghi ngờ đảo qua đảo lại giữa hai người.

Tiểu nhị biết mình đã gây họa, không dám nói một câu.

Lý quản sự vội vàng cười làm lành, quản lý khu đỉnh cấp đã vài thập niên, có sóng to gió lớn gì là ông chưa từng thấy, biểu lộ trên mặt được khống chế rất tốt, nhưng tiểu nhị thì khác.

Nghĩ vậy, Lý quản sự vội vàng quát lớn: “Đồ vô dụng, còn không mau xuống dưới, thật là xấu hổ, lần sau còn phạm sai lầm như vậy nữa thì ngươi biến ngay cho ta.”

“Dạ, sau này tiểu nhân không dám nữa.” Tiểu nhị căng thẳng lui ra ngoài.

Thanh niên không thấy được sơ hở của họ, đành phải nói: “Nếu là hiểu lầm thì quên đi, nhưng lần sau Lý quản sự phải báo cho ta biết đầu tiên đấy, linh tinh không phải là vấn đề.”

Lý quản sự vỗ ngực cam đoan chắc chắn sẽ báo cho hắn đầu tiên, rồi dùng vẻ mặt tươi cười tiễn hắn ra khỏi linh thảo đường.

Ra khỏi linh thảo đường, thanh niên quay người đi về phía đám đông, chỉ trong giây lát ấy, sắc mặt gã đã trở nên cực kỳ âm u, Lý quản sự đang may mắn vì tránh được một kiếp hoàn toàn không nhận ra.

Trở lại chỗ ở, thanh niên gạt nguyên cả bàn trà xuống đất, thậm chí có mảnh vỡ còn bay ra ngoài, đập tanh bành của một phòng rồi nhưng cơn giận của hắn vẫn không thể nào hết được.

“Sư đệ, ngươi lại làm sao thế, ai chọc giận ngươi thế này?”

Nghe thấy tiếng ầm ĩ, một người đi tới cửa tình cờ gặp cảnh này, người này có tuổi bề ngoài xấp xỉ với thanh niên, nhưng bất đồng là, trên người hắn có thêm khí chất thành thục rất khác biệt.

Nhìn thấy hắn, cặp mày rậm của Tô Lãng nhướn lên, “Đại sư huynh? Chẳng phải sư phụ đã giao nhiệm vụ cho huynh sao, sao huynh lại xuất hiện ở đây?”

Nam tử giẫm lên những mảnh vụn rơi vãi lung tung để bước vào, “Mục tiêu của nhiệm vụ không còn ở đó, ta ở lại cũng không có tác dụng gì, sư phụ cũng nói thế, cho nên để ta về trước, nói là có nhiệm vụ khác.”

“Sư phụ đối tốt với huynh quá nhỉ, có nhiệm vụ gì cũng giao cho huynh.” Tô Lãng nói, giọng điệu mờ ám khó chịu, còn mang theo cả sự ghen ghét lờ mờ, gã cũng muốn giúp sư phụ, nhưng lúc nào có nhiệm vụ, sư phụ cũng nghĩ ngay đến đại sư huynh, chỉ trừ khi không đủ người mới tìm hắn, làm hắn ghen ghét không thôi.

Nam tử không quan tâm tới giọng điệu của hắn, tiếp tục chủ đề lúc nãy, “Ngươi vẫn chưa nói, có phải đã có người chọc giận ngươi rồi không?”

Nói đến đây, Tô Lãng lại giận điên, “Mấy tháng này ta vẫn tìm tâm linh thảo, còn cố ý dặn dò linh thảo đường nếu có thì phải báo cho ta biết ngay, ấy vậy mà bọn họ dám gạt ta bán cây linh thảo kia cho người khác, còn tưởng ta không biết, định che mắt ta.”

“Biết là ai không?” Nam tử hứng thú hỏi.

Tô Lãng lắc đầu, “Lý quản sự kia không dám nói cho ta biết, nhưng ta đoán có thể để Lý quản sự gật đầu đáp ứng, người kia sẽ phải bỏ rất nhiều linh tinh, không mấy ai trong thị trấn Ô Sơn này đủ vốn để mua linh thảo đắt như thế, cho nên ta đoán có lẽ hắn không phải là người nơi này.”

Nam tử đứng lên đi ra ngoài, đi tới cửa mới dừng lại, quay người nói: “Đã có nhiều sơ hở như vậy, điều tra một chút là biết ngay.”

Tô Lãng không cam lòng, không cần đại sư huynh nói thì hắn cũng sẽ điều tra.



Lại nói về Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, sau khi rời khỏi linh thảo đường, hai người không đi dạo nữa mà đi thẳng ra khỏi thị trấn Ô Sơn, hoàn toàn không biết mưa gió đã nổi lên.

Ban đầu họ định ở tạm trong một khách sạn nào đó, nhưng Du Tiểu Mặc đang xoắn xuýt làm sao để kiếm linh tinh, trong tay hắn chỉ còn có năm sáu triệu linh tinh mà thôi, hoàn toàn không đủ, mà một cây linh thảo đỉnh cấp cũng có giá hơn chục triệu rồi.

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ còn con đường luyện đan kiếm tiền. Cho nên hai người vừa rời khỏi thị trấn đã đi tìm một thâm sơn không người.

Du Tiểu Mặc định luyện đan trong không gian, nhưng một khi linh đan đỉnh cấp thành đan sẽ dẫn lôi vân tới, nếu chỉ vì việc này mà làm không gian bị bại lộ, đúng là cái được không bù nổi cho cái mất, hắn không dám thử.

Đông Châu nhiều núi, khá ít đất bằng.

Hai người đi mãi đi mãi, cố gắng rời xa thị trấn Ô Sơn, cuối cùng cũng tìm được một nơi bí ẩn trước khi mặt trời lặn.

back top