Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 578-581: Hỗn cầu mọc lệch

CHƯƠNG 578: HỖN CẦU MỌC LỆCH

Bách Điểu cốc, thánh địa của Yêu Hoàng tộc.

Trên bầu trời mênh mông bát ngát bỗng xẹt qua một tiếng thét, bầu trời như bị chia làm hai nửa, các loại chim sống bên ngoài Bách Điểu cốc đột nhiên phát ra tiếng kêu ầm ĩ, sau đó rối rít bay ra ngoài như bị kinh sợ.

Hơn ba bốn trăm con chim bay khắp bốn phương tám hướng, hình ảnh cực kỳ đồ sộ.

Cùng lúc đó, tại một trúc lâu trong Bách Điểu cốc.

Lầu các rộng lớn tràn ngập áp suất cực thấp, đưa lưng về phía thang lầu, tổ phụ của Cơ Vân Lang – Cơ Hách đang tràn đầy nộ khí, bàn tay phải đặt trên mặt bàn, ngón tay vặn vẹo, tóc như muốn dựng ngược tới nơi.

Tiếng thét dọa chim chóc bên ngoài Bách Điểu cốc chính là tác phẩm của lão, vừa nhìn đã thấy tức giận ghê lắm.

“Đại trưởng lão, ý của ông là muốn để đứa cháu đáng thương của ta chết một cách không minh bạch như thế sao?” Cơ Hách giận tới nỗi không kịp thở, nếu đại trưởng lão không cho lão một lời giải thích hợp lý, lão quyết không từ bỏ ý đồ.

Người ngoài chỉ cho rằng Cơ Vân Lang mất tích thôi, trên thực tế, chỉ có người của Yêu Hoàng tộc mới biết rõ, Cơ Vân Lang đã chết.

Yêu Hoàng tộc có một căn lầu bản mệnh, trong lầu thờ cúng tâm hỏa bản mệnh của tất cả các thành viên trong Yêu Hoàng tộc, mà cái gọi là tâm hỏa có ý nghĩa là người chết đèn tắt.

Cơ Vân Lang chết rồi, tâm hỏa của hắn sẽ tắt ngay trong giây phút ấy.

Nếu nói tức giận nhất chắc không ai hơn được Cơ Hách, người đã đặt tất cả hi vọng vào Cơ Vân Lang.

Về sau nghe nói rất có thể là do Thiên Cẩu giở trò quỷ, tam nhân thành hổ, càng ngày càng có nhiều người nói về chuyện này, Cơ Hách cũng tin tưởng Thiên Cẩu thực sự sát hại Cơ Vân Lang, lão hy vọng Yêu Hoàng tộc phải lập tức phái quân ngay tới sơn mạch Quỷ Trủng để thảo phạt Thiên Cẩu.

Có điều, thành động của Cơ Hách đã bị đại trưởng lão Cơ Ông ngăn cản.

Cơ Ông là người có địa vị cao nhất trong Yêu Hoàng tộc, cũng là người có uy tín tuyệt đối, địa vị đã gần ngang bằng cốc chủ Yêu Hoàng cốc bế quan năm trăm năm nay. Hiện tại, tất cả những việc trong cốc đều phải có sự cho phép của Cơ Ông mới có thể làm, nếu ông ta phản đối, thì dù là Cơ Hách cũng không thể trực tiếp phản kháng.

Vì vậy mới có cảnh tượng hôm nay.

Mọi người tụ tập ở đây cũng là vì thương nghị về chuyện này.

Cơ Ông như một lão tăng, mở đôi mắt hơi khép hờ ra, nét mặt như một miệng giếng cổ đã lắng đọng ngàn vạn năm, hoàn toàn không có chút gợn sóng, mãi một lát sau, ông mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt lan tràn khắp lầu các, “Cơ Vân Lang không bị Thiên Cẩu giết.”

“Đại trưởng lão căn cứ vào cái gì để khẳng định Cơ Vân Lang không phải do Thiên Cẩu giết?” Khuôn mặt Cơ Hách vô cùng hung tàn, mặc dù Vân Lang đã bị hủy hai chân, nhưng tu vi của hắn vẫn còn, chỉ cần bồi dưỡng thêm một thời gian nữa, mục đích của lão vẫn có thể hoàn thành. Vậy mà giờ người đã mất, chẳng lẽ lại để Cơ Ninh Vũ được lời?

Cơ Ông thong dong nói: “Trước khi Cơ Vân Lang mất tích vẫn ở trong Bách Điểu cốc dưỡng thương, nếu có người lén vào trong Bách Điểu cốc gọi hắn ra, sao ta lại không phát hiện được, giải thích hợp lý duy nhất là, chính bản thân hắn tự đi ra khỏi Bách Điểu cốc.”

Mặc dù Cơ Vân Lang đã mất chân, nhưng hắn muốn rời khỏi Bách Điểu cốc chỉ là chuyện nhỏ.

Cơ Hách không thể nào phản bác lại.

“Cho dù Vân Lang tự rời khỏi Bách Điểu cốc, nhưng đại trưởng lão căn cứ vào đâu để kết luận không phải Thiên Cẩu bắt hắn đi?”

Cơ Ông vuốt chòm râu màu hoa râm, đang định mở miệng giải thích, một cái tay bé bé trắng nõn như ngó sen, mập ơi là mập đột nhiên vươn lên từ dưới bàn.

Thấy cánh tay kia muốn tóm râu mình, Cơ Ông đột nhiên né ra, con mắt bình tĩnh mang theo ý cười, nhìn chủ nhân của bàn tay nhỏ bé kia, “Quỷ nghịch ngợm, gia gia đang nói chuyện, không được ngắt lời.”

Những người khác sững sờ, rối rít nhìn xuống dưới bàn.

Đến lúc này mọi người mới phát hiện, có một đứa bé trắng trắng mập mập đang trốn dưới mặt bàn, toàn thân nó chỉ mặc một cái yếm màu đỏ, đứa bé khoảng hai tuổi, khuôn mặt mập mập tròn tròn, nó mở to cặp mắt đen láy ngập nước, trong miệng còn phun bong bóng, đáng yêu vô cùng.

Người có thể khiến đại trưởng lão mỉm cười, cũng chỉ có đứa bé này.

Cục cưng quý giá của đại trưởng lão – Cơ Ninh Vũ, mặc dù không phải cháu trai ruột, nhưng đại trưởng lão rất thích tự xưng mình là gia gia, mà còn gọi không biết mệt cơ, yêu thương che chở cho Cơ Ninh Vũ như cháu ruột.

Ngoại trừ biểu lộ cực kỳ khó coi của Cơ Hách, những người khác đều cười cười như ngầm hiểu, từ sau khi nhóc mập này đến, Bách Điểu cốc có thêm rất nhiều tiếng cười vui vẻ.

Hơn nữa đừng nhìn nhóc mập mới có hai tuổi, tu vi của nó cao lắm nhé.

Đương nhiên, tu vi không cao mới là chuyện lạ, lúc nó sinh ra đã nuốt trọn cả nửa hồ linh thủy của Du Tiểu Mặc cơ mà, suýt nữa thì bị Du Tiểu Mặc nướng lên ăn rồi.

Cơ Ông bảo nó ngoan ngoãn không được quấy rồi, rồi mới trả lời câu hỏi của Cơ Hách: “Cơ Vân Lang luôn ở trong cốc dưỡng thương, bản thân hắn cũng biết tình trạng của mình không thể tùy tiện ra ngoài, huống chi vết thương của hắn chưa khỏi hoàn toàn, như vậy thì vì sao hắn lại xuất cốc một mình, thậm chí còn không mang theo Cơ Văn và Cơ Vũ, nhị trưởng lão có cân nhắc đến vấn đề này chưa?”

Sắc mặt Cơ Hách âm u khó đoán, đúng là lão chưa nghĩ tới vấn đề này, kể từ sau khi biết tin cháu trai đã chết, tâm trạng của lão vô cùng nóng nảy, sao có thể nghĩ nhiều như vậy.

Cơ Ông nói tiếp: “Giải thích duy nhất là, có người lấy cớ gọi Cơ Vân Lang ra, hơn nữa còn dặn hắn đi một mình, người này nhất định phải là người quen của Cơ Vân Lang, mà còn là quan hệ không tệ.”

“Đại trưởng lão nói rất đúng, Cơ Vân Lang và thành viên của Thiên Cẩu chưa gặp gỡ cũng chưa va chạm bao giờ, nếu đúng như thế, hẳn là có người muốn giá họa cho Thiên Cẩu, để chúng ta tập trung ánh mắt về phía Thiên Cẩu.” Tứ trưởng lão là người phụ họa đầu tiên.

Tam trưởng lão nói: “Ta thấy Kỳ Lân tộc, Chân Long tộc và Huyền Quy tộc đều có hậu bối mất tích, xét theo tình hình này, bọn họ cũng bị giết hại như Cơ Vân Lang rồi, mà dù Thiên Cẩu có mạnh, cũng không mạnh tới mức đồng thời đối kháng được với cả bốn tộc, ta nghi trong việc này có một âm mưu kinh thiên động địa.”

Nói rất có lý, những người khác cùng phụ họa theo.

Cơ Ông cũng nhẹ gật đầu, nhóc béo trong lòng ông cũng gật đầu theo như người lớn.

Không khí nghiêm túc trong lầu các lại bị nó phá vỡ.

Cơ Ông cười cười sờ cái đầu nhỏ của nó, ánh mắt lại nhìn về Cơ Hách và sắc mặt càng ngày càng âm u của lão, “Nếu ông cố ý muốn đi tìm Thiên Cẩu để tính sổ thì chẳng khác nào bước vào bẫy của kẻ địch, hôm nay bọn chúng trong tối chúng ta ngoài sáng, phải cẩn thận e dè hơn.”

Cơ Hách thấy tất cả đều đồng ý với suy nghĩ của đại trưởng lão, trong lòng biết lão không thể nào thuyết phục được họ, ban đầu còn có Tam trưởng lão ủng hộ, nhưng từ khi Vân Lang gặp chuyện không may, phe của Tam trưởng lão đã triệt để nghiêng về phía đại trưởng lão, bây giờ sức một mình lão chẳng làm nên việc gì, cũng đành phải thỏa hiệp.

“Chẳng lẽ thù của Vân Lang không thể báo sao? Hơn nữa nếu chúng ta không có động tác gì, người khác sẽ nhìn Yêu Hoàng tộc thế nào?” Cơ Hách càng nghĩ càng không cam lòng, cháu lão đã chết, tất cả hy vọng cũng mất theo.

“Cơ Hách, ông tỉnh táo một chút, không chỉ có chúng ta mất đi hậu bối, ba tộc khác cũng sẽ có động tác thôi, chúng ta nên xem họ định làm gì, chuyện này liên lụy rất rộng, không thể có đáp án trong chốc lát.” Cơ Ông ung dung giải thích, hai tay bắt đầu ôm chặt nhóc béo càng ngày càng không an phận trong lòng mình.

Cơ Hách nhìn tổ tôn hai người chơi đùa với nhau, động tác qua lại, trong mắt lóe lên lãnh ý.

Lão già chết tiệt, bây giờ chắc trong lòng lão đắc ý lắm chứ gì, Vân Lang chết rồi không có ai gây phiền phức cho bảo bối của lão, cũng không có ai tranh đoạt Yêu Hoàng tộc nữa, nếu như người chết là Cơ Ninh Vũ, Cơ Hách không tin Cơ Ông còn có thể bình tĩnh ngồi đây.

Hơn nữa, tại sao người chết lại là cháu mình?

Từ sau khi Cơ Vân Lang gặp phải Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, ban đầu thì bị cướp nguyên tố chi tâm Hỏa, rồi mất luôn cả hai chân, bây giờ mạng cũng không còn.

Nghĩ tới đây, Cơ Hách giận sôi máu, trong lòng chỉ hận không thể làm thịt Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, tất cả sự việc đều bắt đầu từ chúng, không có chúng, Vân Lang cũng không chết.

Giờ khắc này, Cơ Hách đã đổ toàn bộ sai lầm và tội trạng lên đầu Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu, nộ khí trong người như muốn lao về phía chân trời.

Cặp mắt tròn đen láy của nhóc béo nhìn chằm chằm vào vẻ mặt oán hận của Cơ Hách, đồng tử đen bóng phản chiếu thân hình của lão già kia, khuôn mặt tròn phúng phính lộ ra một nụ cười quỷ dị.

Nụ cười này chỉ duy trì trong một giây, hai tay Cơ Ông đã véo má nó, cưng chiều nói: “Tiểu hỗn đãn, không phải gia gia đã dạy con, có ý nghĩ gì cứ để trong lòng thôi, bằng không thì dễ dàng bị người ta nhìn thấu lắm.”

Nhóc béo chỉ nghe được ba từ đầu tiền, ba từ này gợi cho nó nhớ đến cái tên mà nó vẫn muốn quên —— Hỗn Cầu, đây là tên đại nhân ban thưởng cho nó, đúng là làm nó vừa yêu vừa hận!

Yêu là vì mấy người kia không được vinh hạnh đặc biệt này, nó là người duy nhất được đại nhân ban tên đó, còn hận vì cái tên này quá khó nghe!

Nhưng kẻ dám đối nghịch với chủ nhân và đại nhân, nó không muốn buông tha dù chỉ một tên.

Vì vậy trong lúc Du Tiểu Mặc không hay biết, Hỗn Cầu của hắn đã mọc lệch rồi.

CHƯƠNG 579: ĐỘNG VỰC

Sơn mạch Quỷ Trủng, Quỷ Khốc Nhai.

Đội bóng được Du Tiểu Mặc phái đi làm nhiệm vụ đã tụ tập toàn bộ ở Quỷ Khốc Nhai, trong đó có cả Lam Cầu vẫn luôn đi tìm kiếm Tham Lang, năm huynh đệ còn lại cũng bị hắn tiện thể dụ tới luôn.

Từ sau khi tin tức nội đan của Tham Lang xuất hiện ở đấu giá hội của Hắc Tri Chu bị truyền đi, sáu huynh đệ suýt nữa thì nổi điên, mãi sau Lam Cầu mới biết người mua nội đan Tham Lang chính là chủ nhân của hắn, Lam Cầu an tâm, đồng thời làm yên lòng các huynh đệ khác.

Nhưng thù của Tham Lang không thể không báo.

Hiềm nghi lớn nhất là Hắc Tri Chu, ai cũng biết, bên ngoài Hắc Tri Chu nói rằng đấu giá hội của mình rất công bằng, nhưng thực chất bên trong toàn mấy kẻ âm hiểm hèn hạ, rất nhiều thứ đều không từ thủ đoạn để lấy được, rất có thể cái chết của Tham Lang cũng liên quan tới chúng.

Mọi người đều biết.

Thất Tội thú là một yêu thú đặc biệt từ viễn cổ, nội đan của họ cũng đặc biệt như thế.

Bởi vì bất kể là loài người hay yêu thú, chỉ cần hấp thu nội đan của Tham Lang, trên người sẽ mang theo khí tức của Tham Lang vĩnh viễn, mãi cho tới khi Tham Lang tiếp theo xuất thế mới thôi.

Trừ khi có người muốn chết, nếu không thì làm gì có ai dám hấp thu nội đan của Tham Lang.

Đây cũng là lý do vì sao Hắc Tri Chu lại mang nội đan của Tham Lang ra đấu giá, bản thân mình không dùng được, để đó cũng vô dụng, mang ra bán còn được một đống linh tinh, tiện thể giá họa cho người, nhưng điều kiện tiên quyết là chính Hắc Tri Chu đã giết chết Tham Lang.

“Ta cho rằng không việc gì phải điều tra chuyện này, chắc chắn Tham Lang đã bị Hắc Tri Chu giết, bọn chúng chỉ muốn chúng ta suy nghĩ theo quán tính, làm chúng ta nghĩ chúng dám đấu giá nội đan của Tham Lang vì chúng không phải là thủ phạm.” Cảm xúc của Bạo Nộ vừa kích động lên, lại đập vỡ một cái bàn nữa.

Đây là cái bàn hội nghị thứ chín trong Tiếu các bị đập vỡ rồi.

Mọi người rất bình tĩnh.

Thiên Đao – người đồng ý cho họ vào Quỷ Khốc Nhai đang yên lặng ký sổ nợ cho Bạo Nộ, trong khoảng thời gian này Thất Tội thú phá hỏng cái gì trong Quỷ Khốc Nhai, tương lai sẽ phải trả lại hết.

Thế nhưng Thất Tội thú rất nghèo, đây là sự thật mà ai ai cũng biết.

Vì vậy, Thiên Đao tính hết tổng nợ vào cho Du Tiểu Mặc, ai bảo Ngạo Mạn điểu là khế ước của Du Tiểu Mặc cơ chứ, mà Ngạo Mạn điểu lại là một trong Thất Tội thú, theo tính chất bắc cầu, nợ nần sẽ do Du Tiểu Mặc gánh.

Có thể đoán được, lúc Du Tiểu Mặc biết mình vô duyên vô cớ gánh nợ thay người khác, chắc hắn sẽ hối hận vì đã đưa nội đan của Tham Lang cho Thất Tội thú ghê lắm.

“Bạo Nộ, ngươi khống chế tâm trạng một chút cho ta!” Ngạo Mạn điểu vừa thấy nét mặt bình tĩnh của Thiên Đao là đoán ngay y đang âm thầm tính sổ trong lòng, vội vàng quát Bạo Nộ còn đang muốn đập phá.

Bạo Nộ thả mình xuống ghế, lơ đễnh nói, “Chẳng phải ngươi cũng biết tính ta không thể khống chế được mà, bằng không thì sao tên của ta lại là Bạo Nộ.”

“Nếu ngươi vẫn muốn lấy lại nội đan của Tham Lang thì tốt nhất là nên khống chế từng lời ăn tiếng nói của mình, bằng không chủ nhân đã điên lên thì cái gì cũng làm được.” Ngạo Mạn điểu nói vậy.

Bạo Nộ bĩu môi khinh thường, nhưng không trút giận bừa bãi nữa.

Mượn mạng lưới tình báo của Thiên Đao, bọn họ càng ngày càng hiểu sâu hơn về Hắc Tri Chu.

Hắc Tri Chu là một trong những thế lực thần bí nhất ở đại lục Thông Thiên này, rất nhiều cường giả đều phải e sợ. Nếu Thất Tội thú mà muốn tìm Hắc Tri Chu để gây chuyện thì còn phải bàn bạc kỹ lưỡng hơn nữa.

“Thiên Đao tiên sinh, bên Hoa tỷ có tin tức truyền tới.”

Một thanh niên đi vào từ bên ngoài, người mới bước qua cánh cửa mà giọng đã vang cả phòng, hắn là một trong hai tiểu đệ của Hoa Cô – Hoa Điêu.

“Tin tức gì?”

Thiên Đao chỉnh lại sắc mặt, từ sau khi thu nhận Hoa Cô và hai tiểu đệ, y phát hiện Hoa Cô đúng là một nhân tài, vì vậy sau khi huấn luyện bọn họ mấy tháng, Thiên Đao để Hoa Cô đi theo Thiên Nguyên thu thập tình báo.

Họ đã sớm nhận được tin tức về lời đồn xôn xao khắp Tây Cảnh gần đây, rõ ràng là có người đang giở trò quỷ, hãm hại Thiên Cẩu, nhưng không phải ai cũng nghĩ được như vậy, thời gian gần đây, rất nhiều nhân vật bí ẩn xuất hiện quanh sơn mạch Quỷ Trủng.

“Cho tới bây giờ Bách Điểu cốc vẫn giữ yên lặng, Hoa Cô nói họ cũng như các chủng tộc khác, không tin chúng ta gây ra sự kiện kia, bây giờ đang điều tra, trước mắt thì tình hình vẫn tương đối có lợi cho chúng ta.” Hoa Điêu nhanh chóng nói.

Phải biết, đến bây giờ vẫn chưa tìm được Thiên Quỷ, nếu Tứ Linh thật sự muốn tìm họ đòi công đạo, Quỷ Khốc Nhai bị phát hiện chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.

“Ta biết rồi, tiếp tục tìm tin tức của Thiên Quỷ.” Thiên Đao đưa cho Hoa Điêu một ngọc giản có cấm chế, “Ngươi giao ngọc giản này cho Thiên Nguyên, trong này có tin tức rất quan trọng, ngoại trừ Thiên Nguyên, không ai được phép đọc nó.”

Hoa Điêu nhận lấy ngọc giản, sau đó trịnh trọng cất đi.

Bên kia, Thiên Nguyên nhanh chóng nhận được ngọc giản Thiên Đao giao cho hắn, nghe Hoa Điêu thuật lại lời của Thiên Đao, lập tức đoán được tầm quan trọng của sự việc.

Quả nhiên, sau khi hắn đọc tin tức trong ngọc giản thì không nén nổi khiếp sợ, theo lý thuyết không thể là bọn chúng, nhưng hắn tin tưởng vào suy tính của Thiên Đao, từ sau khi Thiên Cẩu thành lập đến giờ, Thiên Đao chưa bao giờ sai lầm.

Hoa Cô mặc một bộ đồ màu đỏ bước đến, bây giờ nàng đã khác xưa rất nhiều rồi, khí thế càng ngày càng sắc bén, thỉnh thoảng cặp mắt sáng ngời kia cũng lóe lên vẻ tính toán, cả người được bộc lộ tài năng, y như Thiên Đao lúc còn trẻ, hiển nhiên là một vị ngự tỷ.

Bảo sao Thiên Đao biết Lăng Tiêu cố ý nhét Hoa Cô cho mình nhưng vẫn nhận lấy.

“Nguyên đại ca, Thiên Đao tiên sinh có dặn dò gì không?”

Giọng điệu Hoa Cô nói chuyện với Thiên Nguyên quen thuộc tới nỗi như đã thân mấy trăm năm rồi ấy, không hề ngại ngùng, cả nửa trái tim đã hướng về Thiên Cẩu rồi.

“Thay đổi hướng điều tra, nếu Thiên Đao không đoán sai, tiếp theo Tây Cảnh sẽ có gió tanh mưa máu đây.” Thiên Nguyên tiện tay tiêu hủy tin tức trong ngọc giản, trước khi chưa có chứng cứ, càng ít người biết chuyện này càng tốt.

Cùng lúc đó, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đã tới vùng đông nam.

Bởi vì vùng đông nam có rất nhiều động phủ của tiền bối thời viễn cổ, cho nên nơi này còn có danh xưng là Động Vực , nhưng từ sau trận đại chiến viễn cổ kia, địa thế của Động Vực cũng bị phá hư bảy tám phần.

Hôm nay đã không còn thấy được địa hình bị Bạch Hổ đồng hóa lúc trước, khắp nơi là khe rãnh tung hoành, dốc đứng đầy đá lởm chởm.

Đây là lần đầu tiên Du Tiểu Mặc cảm nhận được cái sự trong tay đang nắm một tấm bản đồ, mà không thể tìm thấy kho báu ở đây, lừa đảo quá rồi đó nha!

“Xem ra phải ở nơi này một thời gian ngắn thật.”

Hào hứng tràn đầy của Du Tiểu Mặc bị sự thật đánh cho tan nát, đúng là trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí mà, ba mảnh bản đồ hắn tình cờ có được, còn một mảnh cuối cùng tốn của hắn tới tám trăm triệu linh tinh đó, nếu cuối cùng không tìm được, chẳng phải tám trăm triệu linh tinh của hắn tan theo mây khói sao, thế thì chẳng khác nào bị cắt một cân thịt trên người, à mà không chỉ một cân đâu!

Động Vực hoang vắng, nhưng vì ngày nào cũng có người tới đây thám hiểm, dần dà, xung quanh Động Vực, nhất là những nơi giáp nhau liền xuất hiện rất nhiều thị trấn nhỏ.

Diện tích của thị trấn nhỏ này không lớn, có điều lưu lượng người ra vào rất nhiều.

Thời điểm đi qua cửa trấn, Du Tiểu Mặc nghe thấy có người nói nhỏ một câu ‘sao năm nay người đến thám hiểm Động Vực còn nhiều hơn cả năm trước thế nhỉ’.

Ngay từ đầu hắn không để trong lòng, nhưng về sau mới biết ai đó đã truyền tin tức nơi này có động phủ siêu cấp ra ngoài.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu thuê phòng của một khách sạn, hơn nữa đã dự chi tiền thuê một tháng, điều kiện ở thị trấn nhỏ này khá lạc hậu, cái gì cũng rẻ.

Sáng sớm hôm sau, hai người liền xuất phát.

Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu tới cửa hàng mua một tấm bản đồ định vị, tối qua bọn hắn đã nghe ngóng, có một số tu luyện giả nổi danh là mạo hiểm giả, sau khi họ thám hiểm trở về sẽ vẽ địa hình mình mới đi qua xuống, về sau lại phát hiện đây là một cách buôn bán rất lời, vì vậy liền chế tác thành bản đồ.

Bản đồ được chia thành ba cấp bậc, theo thứ tự là giáp ất bính, bản đồ cấp bính rẻ nhất, cấp giáp đắt nhất, bởi vì địa hình phía trên hoàn chỉnh nhất, hơn nữa còn có đánh dấu nơi nào nguy hiểm, nơi nào an toàn, đa số những nơi an toàn đều là động phủ bị vơ vét hết.

Du Tiểu Mặc mua một tấm bản đồ cấp giáp, sau khi đối chiếu với bản đồ Bạch Hổ của hắn, Du Tiểu Mặc phát hiện địa hình đã thay đổi hoàn toàn rồi.

“Bắt đầu từ đây.” Ngón tay Lăng Tiêu chỉ vào đuôi của Bạch Hổ, trên thực tế đây không phải là đuôi, nó là một dãy núi rất dài, uốn lượn hình thành cái đuôi của Bạch Hổ, lên trên nữa sẽ là lưng, kéo dài cho tới đầu, nếu có thể tìm ra dãy núi này, những việc tiếp theo sẽ dễ hơn nhiều.

Du Tiểu Mặc cẩn thận so sánh.

Cuộc đại chiến ảnh hưởng tới Động Vực cực kỳ khủng khiếp, dãy núi kia đã bị phân cách bảy tám lần, so sánh suốt một canh giờ, hắn mới miễn cưỡng kết nối được địa hình bây giờ.

Sau khi xác định được phần lưng, những nơi khác có thể suy đoán rồi.

“Em hận bản đồ.” Du Tiểu Mặc vừa dùng bút vẽ đến vẽ đi trên bản đồ, vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, hắn đúng là người khổ nhất thế giới này, rõ ràng đã đạt được một tấm bản đồ kho báu hoàn chỉnh rồi, mà còn phải mệt mỏi muốn chết để vẽ ra một tấm khác.

“Cố gắng lên!” Lăng Tiêu ngồi phía đối diện, nhàn nhã cổ vũ hắn, nếu khóe miệng y không mang nụ cười kia, có lẽ càng thuyết phục hơn.

Du Tiểu Mặc trợn mắt lườm y một cái, em không cần ủng hộ trên thinh thần.

Ba canh giờ trôi qua, cuối cùng tấm bản đồ mới cũng hoàn thành.

CHƯƠNG 580: HOA TỶ MUỘI

“Em vẽ cái gì đấy?” Lăng Tiêu cầm tấm bản đồ được Du Tiểu Mặc vẽ vời hí hoáy suốt nãy giờ, một tấm bản đồ nguyên vẹn bây giờ lại có thêm mấy đường cong loạn xì ngậu, nhìn mà không hiểu ra sao.

Du Tiểu Mặc cướp lại tấm bản đồ, “Không giúp đỡ thì không có tư cách ghét bỏ, em vất vả lắm mới vẽ ra được địa hình Bạch Hổ bị phá vỡ đó, đây là tâm huyết của em.”

“Cái em gọi là vất vả chính là một đống đường nét kì quái nhìn như tranh của trẻ con ấy hả?” Lăng Tiêu gật gật đầu cười mờ ám, y không nhìn ra đấy.

Du Tiểu Mặc bảo vệ bản đồ trong ngực, đương nhiên hắn biết mấy nơi hắn vẽ nhìn xấu như cái thứ được hự từ hoa cúc ra, nhưng đó cũng là tâm huyết của hắn mà, lập tức giải thích: “Anh thì biết cái gì, phải thế này mới hay chứ, người khác có nhìn vào cũng không biết em đang vẽ gì, chỉ có mỗi mình em hiểu thôi.”

Lần này Lăng Tiêu không phản bác lại.

Du Tiểu Mặc bỗng cảm nhận được chiến thắng đã lâu lắm rồi chưa đến với hắn.

Ngày hôm sau, hai người cùng tiến vào Động Vực.

Có điều thời điểm đang chuẩn bị tiến lên lại bị mấy người xa lạ chặn đường, một nam hai nữ, nam thì cũng tàm tạm, nữ lại có dáng vẻ rất phiêu lượng, tướng mạo giống nhau tới chín phần, có vẻ là một đôi hoa tỷ muội song sinh.

Du Tiểu Mặc không khỏi nhíu mày lại.

“Tại hạ Ngưu Từ Dương.” Nam tử chắp tay cười sang sảng, như không hề thấy sự khó chịu trên nét mặt hắn, sau đó lại chỉ vào hoa tỷ muội kia giới thiệu: “Các nàng là Mạc Tuyết và Mạc Phỉ.”

“Các ngươi có chuyện gì?” Du Tiểu Mặc hồ nghi, đừng bảo lại bị Lăng Tiêu hấp dẫn tới nhá, bởi vì ở đây ít người nhận ra họ, cho nên hắn và Lăng Tiêu không đeo mặt nạ.

Ngưu Từ Dương lập tức nói: “Hẳn là hai vị đã nghe nói tới cường đạo Động Vực đúng không?”

Du Tiểu Mặc hiểu rõ mục đích của người này rồi.

Cường đạo Động Vực là một loại nghề nghiệp rất đặc thù phát triển ở nơi này.

Bởi vì không phải ai đến Động Vực cũng là người có tinh thần thám hiểm, có nhiều người không nghĩ thế, hoặc nói trắng ra thì bọn hắn muốn không làm mà hưởng, cho nên thường xuyên mai phục ở nơi có người qua lại, cướp bóc của con gà lạc đàn nào đó hoặc một nhóm yếu hơn mình.

Việc này rất thường gặp ở Động Vực, khiến cho thanh danh của cường đạo Động Vực cực kỳ vang dội, khiến cho rất nhiều mạo hiểm giả đến đây kiêng dè không thôi.

Hiện nay lại có tin đồn xuất hiện động phủ siêu cấp, người tới Động Vực nhiều hơn gấp bội, đám cường đạo kia nhất định sẽ lợi dụng cơ hội này để phát tài.

Vì thế nhiều người mới nghĩ đến việc cùng tổ đội để thám hiểm, chỉ cần thực lực của đoàn đội mạnh mẽ, cường đạo Động Vực cũng không dám có ý đồ với họ nữa.

Ngưu Từ Dương và hai tỷ muội Mạc Tuyết đã đợi ở đây từ sáng sớm, họ vẫn xem xét ứng cử viên cho tổ đội, bởi vì điều kiện đầu tiên là vẻ ngoài không được quá khó nhìn, đây là yêu cầu của hai tỷ muội Mạc Tuyết, Ngưu Từ Dương thích tỷ tỷ Mạc Tuyết, đương nhiên nàng nói gì cũng nghe theo, điều kiện thứ hai mới là mạnh mẽ, tu vi không thể thấp hơn Hoàng cảnh, cuối cùng là không nhận nữ.

Điều kiện thứ hai và ba thì rất dễ, bởi vì đa số mạo hiểm giả dám đến Động Vực đều là người có thực lực, hơn nữa phần nhiều là phái nam, khó là khó ở điều kiện thứ nhất.

Mặc dù chỉ nói không quá khó nhìn, nhưng trên thực tế yêu cầu cực kỳ cao.

Mạc Tuyết và Mạc Phỉ vô cùng bắt bẻ, Ngưu Từ Dương chọn được một người thực lực khá mạnh, vẻ ngoài cũng không quá khó nhìn, ai ngờ Mạc Tuyết mất hứng, nói mũi người ta bị lệch, nếu để người này gia nhập vào đội ngũ sẽ phá hỏng tâm trạng của nàng.

Ngưu Từ Dương nhẫn nại tiếp tục chọn, kết quả nếu Mạc Tuyết không bắt bẻ thì Mạc Phỉ lại đành hanh, lý do kì quái gì cũng nói ra được, đến giờ đã hơn một canh giờ trôi qua, bọn họ vẫn chưa mời được đồng đội nào.

Ngay lúc Ngưu Từ Dương sốt ruột không biết phải làm sao bây giờ, bỗng thấy tay mình bị Mạc Tuyết véo thật mạnh, sau đó hắn phát hiện hai tỷ muội này đang nhìn một người nam nhân với bề ngoài như thần tiên hạ phàm, con mắt của hai cô nàng này sắp dính vào người ta đến nơi, tiếp theo lại nghe thấy Mạc Tuyết bắt hắn phải mời bằng được người nam nhân này gia nhập vào đội ngũ.

Trong lòng Ngưu Từ Dương hơi khó chịu, nam nhân này quá đẹp, nếu Mạc Tuyết thích y, hắn phải làm sao đây?

Ngưu Từ Dương không tình nguyện lắm, nhưng chịu áp lực của hai tỷ muội kia, hắn đành phải chặn nam nhân lại, nói ra mấy lời trái lương tâm, cho nên Du Tiểu Mặc đoán không sai, mấy người này đến là vì tướng mạo của Lăng Tiêu.

“Cho nên các ngươi cảm thấy thực lực của chúng ta không tệ, vì thế mới muốn mời chúng ta gia nhập vào đội ngũ của các ngươi hả?” Du Tiểu Mặc phát hiện từ khi bắt đầu ánh mắt của hai cô ả kia không hề rời khỏi khuôn mặt Lăng Tiêu, thực lực cái con khỉ, rõ ràng là mò tới vì Lăng Tiêu mà.

Ngưu Từ Dương nói: “Chắc hai vị mới đến Động Vực lần đầu, người tới đây lần đầu tiên đều không rõ nhiều thứ, tình huống trong Động Vực rất nguy hiểm, mà đám cường đạo kia đều có tu vi Đế cảnh, thường đi theo nhóm bốn đến năm tên, nếu không có người cùng kết bạn đồng hành, chắc chắn bọn hắn sẽ nhằm vào các ngươi.”

“Chúng ta không muốn tìm đồng bạn.”

Du Tiểu Mặc từ chối rất quyết đoán, bọn họ đi tìm kho báu mà, có người ngoài thì vướng chân vướng tay lắm, hơn nữa quan trọng nhất là, hắn cực kỳ cực kỳ chán ghét ánh mắt hai ả kia nhìn Lăng Tiêu.

Nếu thật sự để các nàng theo, hắn không thể đảm bảo rằng mình sẽ không nhào tới đâm mù mắt các nàng đâu.

Ngưu Từ Dương sửng sốt một chút, ngoài mặt lộ ra vẻ thất vọng, thực ra trong lòng đang thở phào nhẹ nhõm, từ chối thì hắn cũng đỡ phải lo nghĩ.

“Hai vị công tử không suy tính lại sao?” Ngưu Từ Dương không muốn để Mạc Tuyết nghĩ hắn đang vui vẻ, cho nên vờ vịt hỏi thêm một câu.

Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Không cần…”

“Đợi một chút.” Mạc Tuyết vội vàng cắt ngang lời Du Tiểu Mặc, “Vị công tử này, đồng bạn của ngươi vẫn chưa lên tiếng, hơn nữa chúng ta chủ yếu là mời hắn, chẳng lẽ ngươi còn có thể đại biểu thay cho quyết định của hắn sao?”

Du Tiểu Mặc biết rõ hai cô nàng sẽ không từ bỏ ý đồ, nghe thấy thế cũng không bất ngờ, khẽ nhếch khóe miệng, nói: “Ngươi nói chuẩn rồi đấy, đúng là ta có thể đại biểu cho bất cứ quyết định gì của hắn.”

“Chúng ta muốn nghe ý kiến của hắn.” Mạc Phỉ kiêu ngạo hất cằm, so với một tên nam nhân thối không thèm đi cùng họ, nàng tin tưởng bằng mỹ mạo của nàng, nam nhân kia sẽ muốn đi cùng các nàng thôi.

Tỷ tỷ Mạc Tuyết đứng cạnh lập tức ưỡn ngực, khoe ra đường cong quyến rũ.

Khóe miệng Du Tiểu Mặc giật một cái, đúng là tự tin quá thành ra não tàn, nhưng đầu sỏ gây lên vẫn là Lăng Tiêu, vừa bỏ mặt nạ ra đã trêu hoa ghẹo nguyệt, cứ tưởng Động Vực ít nữ, ai ngờ vận khí tới có muốn cản lại cũng không được.

Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc trợn mắt lườm Lăng Tiêu một cái sắc lẻm.

Lăng Tiêu sờ mũi, không thèm nhìn hai tỷ muội kia, chỉ nhún nhún vai nói: “Trên đời này vẫn còn nhiều kẻ có vấn đề về đầu óc, nếu lần nào cũng so đo với chúng, em không sợ chúng sẽ kéo tụt chỉ số thông minh của em xuống còn âm ba số sao?”

Du Tiểu Mặc: “…”

Đây đúng là một kích trí mạng!

Du Tiểu Mặc đã bị âm hai số kiên quyết từ chối cơ hội được âm ba số, thôi thôi, ông đây đại nhân đại lượng, không thèm so đo với mấy con mụ có vấn đề về đầu óc.

Vì vậy, Du Tiểu Mặc với chỉ số thông minh âm hai số bị hai ba câu của phu quân nhà hắn dỗ dành xong rồi, hai người tay cầm tay, vui vẻ tiến vào Động Vực.

Sau lưng, hai tỷ muội Mạc Tuyết cũng nghe hiểu ý châm chọc của Lăng Tiêu, sắc mặt cực kỳ khó coi, ánh mắt ái mộ lập tức biến thành ánh mắt thù hận. Thế mới nói phụ nữ rất giỏi thay đổi, “Dám nói bản cô nương có vấn đề về đầu óc, tuyệt đối không thể bỏ qua chúng, chúng ta theo sau.”

Mạc Tuyết vừa dứt lời đã nhận được sự hưởng ứng của Mạc Phỉ, hai người hoàn toàn không để ý tới Ngưu Từ Dương, vội vã bám theo. Ngưu Từ Dương bất đắc dĩ, đành phải theo sát.

Giữa Động Vực và thị trấn nhỏ bị ngăn cách bởi một ngọn núi, sau lưng thị trấn nhỏ náo nhiệt kia là một mảnh trời đất hoang vu nguyên thủy, dù có rất nhiều bóng người xông vào cũng không thể thay đổi được cảm giác cô quạnh này, đúng là một phó bản đang chờ đợi khai hoang.

Bản đồ hoàn chỉnh cho thấy mục tiêu của họ chính là mắt phải của Bạch Hổ, thoạt nhìn thì có vẻ không khó tìm, trên thực tế phần đầu của Bạch Hổ chính là nơi bị tàn phá nghiêm trọng nhất, phần này hao phí rất nhiều thời gian của Du Tiểu Mặc, đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm được vị trí chính xác, chỉ có thể áng chừng phạm vi.

Cũng may vị trí mắt cố định, nếu nó di động chắc phải tìm đến sông cạn đá mòn quá.

Du Tiểu Mặc căn cứ vào mắt phải, xác định được hai vị trí, bởi vì trận đại chiến kia đã bổ đôi vùng đất có hình đầu Bạch Hổ thành một hẻm núi rất sâu, hắn không rõ mắt sẽ ở bên nào, chỉ chỉ vào những chỗ tương ứng của bản đồ nói với Lăng Tiêu: “Chúng ta chia nhau ra hành động đi, anh qua bên này, em sẽ tới đây…”

“Đi cùng.” Lăng Tiêu cắt ngang lời hắn.

Mặc kệ tin tức về động phủ siêu cấp là thật hay giả, nhưng mấy người thích mạo hiểm lại thèm thuồng bảo bối trong động phủ sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu, mà mạo hiểm giả dám tới đây đều có chút thực lực, hành động một mình dễ dẫn tới mấy kẻ có ý xấu.

Du Tiểu Mặc không cần hỏi cũng đoán được băn khoăn của Lăng Tiêu, hắn lại nhớ tới cái đôi hoa tỷ muội vẫn còn đi theo sau lưng họ, kiên nhẫn theo chân họ tới tận nơi này, xem ra hắn phải giám sát Lăng Tiêu thật chặt.

Bởi vì địa hình phần đầu bị phân liệt cực kỳ khéo léo, bắt đầu từ vị trí mắt trái đã bị vỡ thành hai phần bắc nam, sau đó kéo dài tới tận mắt phải, cho nên không thể xác định mắt phải nằm ở phía nam hay phía bắc của hẻm núi.

Hai người quyết định tới phía nam trước, còn hoa tỷ muội hả, không bao lâu đã bị cắt đuôi.

CHƯƠNG 581: ANH HÙNG CỨU MỸ NHÂN

“Thật là một đôi hoa tỷ muội xinh đẹp!”

Một câu nói quen thuộc như oan hồn bất tán đột nhiên lọt vào tai Du Tiểu Mặc, nhất là ba chữ đằng sau, rõ ràng mới thoát khỏi cách đây không lâu mà, sao lại chạy tới trước mặt họ một cách thần kỳ đến dễ sợ vậy hả, có khi lại là một đôi hoa tỷ muội khác cũng nên?

Du Tiểu Mặc an ủi mình.

Có điều khi hắn tận mắt thấy cái bản mặt của Mạc Tuyết và Mạc Phỉ, rốt cục Du Tiểu Mặc cũng hiểu trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp như thế đấy.

Ở phía trước cách một trăm mét, Ngưu Từ Dương và hai tỷ muội Mạc Tuyết đang bị một nhóm người vây quanh, xét theo hành vi và cách ăn mặc của nhóm người này, hẳn là cường đạo Động Vực.

“Sao bọn họ lại chạy tới trước mặt chúng ta rồi?”

Du Tiểu Mặc không nhịn được quay sang hỏi Lăng Tiêu, cho dù chạy hết sức cũng không thể thoáng cái đã tới trước mặt họ chứ.

“Đại khái là dùng phương pháp nào đó.” Chuyện này Lăng Tiêu không đoán chính xác được, mỗi người đều có một vài thủ đoạn bí mật, có lẽ bọn họ có thứ gì đó có thể tiến hành di chuyển trong cự ly ngắn.

Du Tiểu Mặc gật đầu cái hiểu cái không, cơ mà hình như đây là lần đầu tiên hắn gặp phải tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân thế này đấy, nhưng đáng tiếc là hắn không muốn cứu, đúng là cơ hội khó gặp mà!

Du Tiểu Mặc lấy mấy trái linh quả trong không gian ra đưa cho Lăng Tiêu, “Chúng ta vừa xem vừa ăn trái cây đi.”

Lăng Tiêu nhận lấy linh quả, hỏi: “Không phải muốn đi tìm mắt phải của Bạch Hổ sao?”

Du Tiểu Mặc thản nhiên đáp: “Không cần nóng nảy, dù sao trừ cũng ta cũng có ai biết nơi ấy đâu, vụ anh hùng cứu mỹ nhân này em mới gặp lần đầu nè, phải xem cho kỹ chớ.”

Nói xong, bắt đầu cắn trái cây rôm rốp.

Phía trước, ba người kia cũng mới gặp phải cường đạo Động Vực không lâu, mặc dù ba người cảm thấy thật bất ngờ, nhưng trên mặt hoàn toàn không có vẻ hoảng hốt, nhất là hai tỷ muội này, sắc mặt bình tĩnh như thể đám cường đạo xung quanh đều là nam nhân ái mộ các nàng không bằng.

“Xấu quá, cút ngay ra khỏi tầm mắt của bản tiểu thư, nếu không các ngươi sẽ biết tay ta đấy!” Mạc Tuyết mở miệng trước, vẻ mặt ngạo mạn lãnh diễm, ánh mắt nhìn cường đạo toàn vẻ chán ghét.

Mạc Tuyết cực kỳ chú trọng về vấn đề thẩm mỹ, trong mắt nàng, nam nhân mà xấu thì toàn là thứ bẩn thỉu, mà mấy thứ bẩn thỉu nên cút cho xa, còn tiêu chuẩn xấu ấy hả, các bạn có thể tham khảo Du Tiểu Mặc thanh tú khả ái đằng kia.

Về phần Mạc Phỉ, mặc dù nàng không có yêu cầu bắt buộc đối với ngoại hình như Mạc Tuyết, nhưng nhiều năm được tỷ tỷ ảnh hưởng như mưa dầm thấm đất, yêu cầu về ngoại hình của Mạc Phỉ cũng tăng nhanh như tên lửa, ví dụ như Ngưu Từ Dương, thực ra có thể miễn cưỡng coi hắn là trai đẹp, nhưng trong mắt hai tỷ muội này chỉ là bình thường thôi.

Nam nhân có tướng mạo bình thường ấy hả, hai người thoải mái nô dịch họ như chuyện đương nhiên, trong lòng còn cảm thấy đó là vinh hạnh của Ngưu Từ Dương nữa.

Loại nữ nhân thế này rất khủng khiếp, bản lĩnh gây phiền toái của các nàng cũng có quan hệ trực tiếp với sự bắt bẻ với vẻ bề ngoài. Ngưu Từ Dương tự làm tự chịu thôi, ai bảo hắn thích loại nữ nhân cực phẩm như Mạc Tuyết chứ.

“Lão đại, tiểu nương này lì lợm nóng tính quá cơ!”

Một đám cường đạo nghe thấy Mạc Tuyết nói xong liền bật cười ha hả, an toàn của bản thân còn khó đảm bảo mà dám nói chúng biến, đúng là không biết sống chết!

Một gã đàn ông râu ria xồm xoàm đưa tay vuốt râu, cười dâm đãng: “Không sao không sao, lão tử thích nhất loại nữ nhân mạnh mẽ như thế này đấy, lúc lên giường mới đủ thoải mái!”

Đám thuộc hạ lập tức lộ ra vẻ mặt dâm đãng, nhao nhao cười lớn.

Mạc Tuyết tức giận tới nỗi mặt tối sầm lại, ngực phập phồng kịch liệt, làm đám cường đạo thấy mà thèm thuồng quá chừng, trong lòng rục rịch.

“Một đám bẩn thỉu không biết sống chết, còn dám nói năng lỗ mạng với tỷ tỷ của ta, các ngươi không biết chúng ta là ai sao, nói ra thì các ngươi sợ chết khiếp cho mà xem!” Mạc Phỉ lập tức nhảy ra, mặc dù là sinh đôi, nhưng thân hình Mạc Phỉ không đầy đặn như Mạc Tuyết, thoạt nhìn có vẻ gầy yếu, nhưng trong mắt đám cường đạo lại rất hoạt bát đáng yêu.

“Lão tử vẫn chưa thử chơi sinh đôi bao giờ!” Gã thủ lĩnh nhìn thấy Mạc Phỉ, ánh mắt lập tức sáng lên, “Tiểu nương, nàng nói xem, các nàng là ai nào?”

Mạc Phỉ bị câu đầu của gã làm cho tức tới nỗi hai má đỏ bừng, nghe tới câu sau mới hung hãn nói: “Nghe cho kỹ, bản cô nương chính là nhị tiểu thư Mạc Phỉ của bộ lạc Cổ Mã, tù trưởng vĩ đại Mạc Mã chính là cha ta.”

“Ối cha, hóa ra là nhị tiểu thư, thật là thất kính thất kính, tiểu nhân có mắt như mù rồi nè.” Gã thủ lĩnh bày ra vẻ mặt như giật mình tỉnh ngộ.

“Biết rõ là tốt rồi, bây giờ các ngươi tự vả một trăm cái cho bản tiểu thư, sau đó cút đi thật xa, bản tiểu thư nhìn các ngươi rất chướng mắt.” Mạc Phỉ thấy gã a dua nịnh hót rất vừa tai.

Mạc Tuyết cũng lạnh lùng liếc nhìn đám cường đạo.

Gã thủ lĩnh đột nhiên hừ lạnh một tiếng, lập tức thu hồi vẻ mặt lúc nãy, “Cho ngươi mặt mũi mà còn coi mình là nhị tiểu thư thật, các huynh đệ, lên cho ta, bắt hai tiểu nương này lại, đợi sau khi lão tử hưởng xong sẽ đến phần các ngươi, còn nam, giết!”

Đám thuộc hạ hưng phấn hô to, lập tức xông về phía Mạc Tuyết và Mạc Phỉ, từ sau khi bọn chúng trở thành cường đạo Động Vực, đã lâu lắm rồi không gặp được loại nữ nhân chất lượng thượng đẳng thế này.

Ngưu Từ Dương quá sợ hãi, không ngờ bọn chúng nói động thủ là động thủ ngay, đang định xông tới, gã thủ lĩnh đã chặn trước mặt hắn.

“Tiểu tử, thực lực không tệ, đáng tiếc là gặp phải lão tử.”

Gã đã sớm nhìn ra tu vi của Ngưu Từ Dương, chỉ thấp hơn gã đúng một sao, mặc dù chênh lệch không lớn, nhưng vẫn chưa phải đối thủ của gã.

Ngưu Từ Dương lập tức đề phòng.

Đúng lúc này, giọng nói hổn hển vì giận dữ của Mạc Tuyết đột nhiên vang lên, “Ngưu Từ Dương, ngươi còn đứng ngây ra đấy làm gì, không mau tới cứu ta.”

Thực lực của Mạc Tuyết chỉ có Đế cảnh ba sao, thực ra cũng tàm tạm, nhưng đám cường đạo tên nào cũng có tu vi xấp xỉ nàng, có lẽ đánh một chọi một sẽ bất phân thắng bại, nhưng một đánh hai thì không còn đường lui rồi.

Lúc này mới đấu mà Mạc Tuyết đã rơi vào yếu thế.

Ngưu Từ Dương sốt ruột tới nỗi mắt đỏ ngầu, hắn muốn xông qua cứu Mạc Tuyết, nhưng gã thủ lĩnh đột nhiên tấn công, chiêu nào cũng trí mạng, làm hắn không có thời gian rảnh tay.

Tình huống của Mạc Phỉ còn thảm hơn Mạc Tuyết, thực lực của nàng vốn yếu hơn Mạc Tuyết, thoáng cái đã bị bắt được, hai gã cường đạo cười dâm đãng tay thì giở trò, tiểu cô nương sợ tới mức nước mắt sắp rơi, không ngừng kêu tỷ tỷ cứu nàng.

Mạc Tuyết làm gì có năng lực để cứu Mạc Phỉ, bản thân nàng ta đã khó bảo toàn, nghe thấy tiếng muội muội kêu cứu chợt mất tập trung, nhoáng cái đã bị một gã cường đạo tóm cổ, cả khuôn mặt xinh đẹp đều đỏ bừng.

“Lão đại, bắt được rồi.”

Tên cường đạo kia hưng phấn hô lớn.

Ngưu Từ Dương thấy Mạc Tuyết đã rơi vào tay chúng, trong lòng rối bời, khó tránh khỏi sai lầm, không cẩn thận bị gã thủ lĩnh đánh trúng vào ngực, thổ huyết ngã văng ra ngoài, suýt nữa thì lục phủ ngũ tạng đã lệch vị trí.

“Phế vật vô dụng mà cũng muốn làm anh hùng, cẩu hùng còn tạm được.” Gã thủ lĩnh hừ lạnh một tiếng, sau đó đi về phía Mạc Tuyết mới bị bắt, đến giờ phút này thì cô nàng cũng biết sợ hãi.

“Đến cùng thì các ngươi muốn làm gì, nếu cha ta biết, cha sẽ không bỏ qua cho các ngươi đâu.” Mạc Tuyết tức giận quát lớn, nhưng thân thể đã run lên vì sợ hãi.

Phải biết, gã thủ lĩnh chưa bao giờ nghe lọt mấy câu đe dọa của nàng, cũng chẳng quan tâm là thật hay giả, dù sao cũng đắc tội rồi, đã làm thì làm cho trót, hơn nữa có thể nếm thử tư vị đại tiểu thư và nhị tiểu thư của bộ lạc Cổ Mã cũng đáng lắm.

Gã thủ lĩnh nhe răng cười, đưa tay tấn công bộ ngực của Mạc Tuyết, xoẹt một cái, y phục trước ngực bị xé trách, lộ ra cái yếm màu hồng nhạt và hai cái bánh bao trắng được miêu tả rất sinh động sau làn yếm mỏng manh.

Mạc Tuyết hét rầm trời, sắp ngất đi luôn rồi.

“Súc sinh!”

Mắt Ngưu Từ Dương vằn vện tơ máu, như một con trâu điên.

Ma chưởng của gã thủ lĩnh lại vươn về phía cái yếm của Mạc Tuyết, Mạc Tuyết sắp ngất tới nơi, nhưng ngay lúc ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, một hạt trái cây bất ngờ đánh trúng vào tay gã, lực không nhỏ, chỉ đập một cái mà toàn bộ tay gã đã tê rần.

“LÀ AI?”

Gã thủ lĩnh ôm tay khiếp sợ nhìn về phía hạt trái cây bắn tới, gã không hề nhận ra sự hiện diện của người này, chẳng lẽ thực lực của đối phương còn cao hơn gã?

Tu vi của gã là Thần cảnh hai sao, đủ để người phía ngoài mời gã ở lại làm khách quý, nhưng gã chỉ muốn ở trong Động Vực này làm mưa làm gió, một là vì nơi này tự tại hơn những chỗ khác nhiều, gian dâm cướp bóc cũng không có ai quản, hơn nữa với thực lực này, ít ai có thể làm đối thủ của gã.

“Em làm gì thế?”

Lăng Tiêu cầm linh quả đã bị gặm một nửa, nhìn về phía hai tay trống trơn của Du Tiểu Mặc, bất ngờ nhướn mày.

Du Tiểu Mặc chột dạ vuốt mũi, “Mặc dù em không thích hai người kia, nhưng ban ngày ban mặt mà cường bạo phụ nữ thì bỉ ổi quá.”

Lăng Tiêu đột nhiên nở một nụ cười thâm sâu khó đoán.

Bên ngoài, gã thủ lĩnh không nhận được câu trả lời, đang định bảo thuộc hạ đi xem xét, đột nhiên lại có một đội ngũ nữa xuất hiện, bọn họ không phải là cường đạo, mà là một đội thám hiểm mười người, sau khi phát hiện ra tình huống này liền lao tới ngay.

“Là cường đạo Động Vực, mọi người nhanh lên.”

back top