CHƯƠNG 602: LAU MẮT MÀ NHÌN
Nơi càng nguy hiểm, không gian lại càng yếu.
Nhờ năng lực của Hoàng Thử thú, ba ngày sau bọn hắn đã tìm được một nơi.
Đó là một vùng biển nổi danh hung hiểm trên biển Đại Thông, đứng từ xa xa cũng có thể nhìn thấy thời tiết khác thường, cả vùng biển đều bị mây đen bao trùm, tia chớp, vòi rồng liên tiếp xuất hiện, tới càng gần hải lưu càng chảy xiết, nếu có thuyền đi qua nơi này, nhất định sẽ bị cuốn vào.
Người không có tu vi Thần cảnh đều phải né xa xa, bởi vì hải vực này không chỉ có hiện tượng thời tiết kỳ quái, mà ngẫu nhiên trên mặt biển còn xoáy lên từng đợt hải lưu mạnh mẽ đến muốn chọc trời, chẳng khác nào vòi rồng, lực phá hoại kinh người, nghe nói chưa từng có chiếc thuyền nào đi qua hải vực này mà an toàn thoát khỏi, hơn nữa đây cũng chỉ là một nguyên nhân trong số đó thôi.
Trong hải vực tràn ngập rất nhiều năng lượng không gian bạo loạn, bởi vì không gian quá yếu, sấm chớp lại nổ vang khiến cho vết nứt không gian càng lúc càng lớn, dù có tu vi Thần cảnh cũng không dám tùy tiện xông vào.
Nhưng đối với cường giả Thánh cảnh, đây chúng là một nơi lý tưởng để lấy năng lượng không gian.
Bọn họ không vào trong mà chỉ đứng ngoài, nếu cần năng lượng không gian để chế tác không gian phù thì lấy ở bên ngoài cũng được, nếu lúc này có người đi qua chắc phải khiếp sợ lắm, người bình thường có trốn cũng không kịp, chớ nói chi là tới gần.
Ba ngày sau, một đám không gian phù được Lăng Tiêu chế tác trong vội vã đã ra lò.
Trong đó có hai mươi miếng ngọc dùng làm không gian phù trung đẳng, nhưng mà chỉ thành công được mười bốn miếng, không gian phù cấp thấp khá nhiều, dù sao cũng từng có kinh nghiệm, cả ba mươi miếng đều thành công.
Nói về không gian phù trung đẳng, ngoại trừ khoảng cách truyền tống dài hơn thì tính ổn định của nó cũng cao hơn. Ví dụ như cường giả muốn nhiễu loạn không gian phù cấp thấp chỉ cần dùng đến một hoặc hai phần sức mạnh, thì với không gian phù trung đẳng lại phải dùng tới năm sáu phần, cho nên Lăng Tiêu mới làm ra mười bốn miếng không gian phù trung đẳng.
Sau đó hai người liền rời đi.
Hoàng Thử thú đã bị Du Tiểu Mặc đưa vào không gian, đi cùng còn có ba tên nhóc kia, công việc của chúng là giải thích cho Hoàng Thử thú về một vài quy định không thể phạm vào trong không gian.
Dựa theo lệ cũ, Du Tiểu Mặc đặt cho nó một cái tên gọi là Khí Cầu.
Hoàng Thử thú là khế ước thú duy nhất trong đội bóng không kháng cự với cái tên hắn đặt cho, ngược lại còn sung sướng cảm tạ hắn, bộ dáng kích động kia như thể hắn là phụ mẫu tái sinh của nó không bằng, tạ tới nỗi hắn cũng thấy ngượng ngùng dễ sợ.
Có không gian phù, cộng thêm bản đồ Hoàng Thử thú phái thuộc hạ thu thập, bọn hắn ra khỏi biển Đại Thông rất nhanh, lần xuất hiện tiếp theo đã là ở Động Vực.
So với lần trước, lần này rất ít người tới thám hiểm, đại khái là tin tức về động phủ siêu cấp đã phai nhạt trong lòng mọi người, đi nửa canh giờ vậy mà chẳng đụng phải mấy người.
Về tình hình hiện tại ở đại lục Thông Thiên, bất ngờ làm sao, nơi gay gắt nhất lúc này không phải là Nam Lục mà lại là Tây Cảnh, hậu bối bị mất tích của Tứ Linh vẫn chưa tìm được, nhưng có thể khẳng định họ đã chết hết. Vì truy tìm hung thủ, cả Tây Cảnh lúc này đang rối ren hỗn loạn, cứ cách một đoạn thời gian lại có tin ở nơi nào đó phát sinh đánh nhau.
Ngoài ra, Trung Thiên cũng không bình tĩnh lắm.
Trung Thiên không phát sinh náo động như chỗ khác, mà trong lúc tình hình những nơi khác trở nên gay cấn, Thông Thiên Điện lại quyết định tổ chức sớm kỳ tỉ thí trăm năm một lần kia, còn nhớ lần tỉ thí gần nhất diễn ra vào bốn mươi năm trước, thoáng cái đã rút ngắn sáu mươi năm, đúng là làm cho người ta bất ngờ.
Yêu cầu tuyển chọn vô cùng nghiêm khắc, chỉ có đan sư thải cấp mới có tư cách tham gia, hơn nữa nghe nói là bắt buộc.
Dù Du Tiểu Mặc đã rời khỏi Tiêu Dao Viện một thời gian ngắn, hơn nữa cũng không có ý định trở về, nhưng hắn vẫn được coi là viện sinh của Tiêu Dao Viện, cũng có tư cách dự thi. Có điều cha hờ nhà hắn đã từng nói, động cơ để Thông Thiên Điện tuyển nhận đan sư thải cấp có gì đó rất mờ ám.
Cho nên sau khi biết được tin tức này, Du Tiểu Mặc không định đi, một là hắn không có hứng thú với Thông Thiên Điện, hai là hắn có quá nhiều chuyện phải làm, trong lòng còn mang nặng lo nghĩ, cho nên không hăng hái lắm.
Chỉ là sự việc này đối với Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công Hội đều là đại sự, ngay cả sư phụ của Kiều Vô Tinh và Cửu Dạ đều không hiểu hết về sự thần bí của Thông Thiên Điện, nhưng không ngoại lệ, hình tượng của Thông Thiên Điện trong lòng họ rất vĩ đại, cho nên lúc này họ đều đang bận rộn cho chuyện thi tuyển.
“Bây giờ chúng ta phải đi đâu?”
Du Tiểu Mặc nghiêng đầu nhìn về phía Lăng Tiêu, ban đầu hắn định đợi lên tứ phẩm rồi mới rời khỏi biển Đại Thông, có điều Lăng Tiêu muốn đi sớm, hắn cũng không có ý kiến gì.
Bước chân của Lăng Tiêu đột nhiên ngừng lại.
Du Tiểu Mặc kinh ngạc nhìn y, vừa định hỏi có chuyện gì thế, Lăng Tiêu đã đưa tay che miệng hắn lại, chỉ một lát sau Du Tiểu Mặc đã nhận được câu trả lời. Mấy âm thanh rất nhỏ truyền tới sau màn sương mù dày đặc, một giọng nói trong đó khiến hắn vô cùng kinh ngạc, bởi vì theo hắn biết, người kia không có khả năng xuất hiện ở nơi này mới đúng.
…
“Nhan Huy, chúng ta nhất định phải thành kẻ địch sao?” Trình Hướng Vinh hơi phiền muộn nhìn Nhan Huy đứng phía đối diện, hắn là một người trọng tình, trở thành bằng hữu với Nhan Huy vài năm, Trình Hướng Vinh đã thật sự coi Nhan Huy là bạn tốt.
Nhan Huy lại cảm thấy vẻ đáng tiếc trên khuôn mặt Trình Hướng Vinh rất khôi hài, khác với Trình Hướng Vinh, Nhan Huy là một người bạc tình, tình thân còn có thể bỏ, huống chi là tình bạn, cho nên hắn cảm thấy suy nghĩ của Trình Hướng Vinh vô cùng nực cười, từ lần đầu gặp mặt, bọn họ đã không có khả năng làm bằng hữu.
“Việc tranh đấu giữa bộ lạc Thủy Tây và bộ lạc Cổ Mã đã không phải một hai năm, chúng ta vĩnh viễn không thể làm bằng hữu, trong lòng ngươi phải rõ ràng điểm này chứ, vậy mà ngươi vẫn coi ta thành bằng hữu à, có phải ngươi quá ngây thơ rồi không, đại thúc, hoặc là ta cần gọi ngươi là Mặc Sĩ Vinh?”
Trình Hướng Vinh nhíu mày, bất ngờ nói: “Ta biết ngươi không phải.”
“Cái gì?” Nhan Huy không hiểu rõ ý của Trình Hướng Vinh cho lắm.
Trình Hướng Vinh khẳng định: “Ta biết ngươi không phải là người của bộ lạc Cổ Mã, ngay từ ban đầu cũng không phải, hơn nữa ta còn biết ngươi không phải là người Đông Châu.”
Sắc mặt Nhan Huy thay đổi, “Làm sao ngươi biết được, ngươi biết từ lúc nào?”
Trình Hướng Vinh cười: “Ngay sau khi ta tiếp xúc với ngươi không bao lâu đã biết, mặc dù ta không phải là người của bộ lạc Cổ Mã, nhưng ta hiểu rõ về họ, vậy mà ta quan sát ngươi vài ngày, lại phát hiện ngươi hoàn toàn không giống người Đông Châu, nói ví dụ người Đông Châu, nhất là những người sinh trưởng trong một bộ lạc đều có một loại lòng trung thành mãnh liệt, nhưng ta phát hiện ngươi chưa từng nói về bộ lạc.”
“Chỉ dựa vào điểm này mà ngươi khẳng định ta không phải là người của bộ lạc Cổ Mã không khỏi quá võ đoán chứ?” Sắc mặt Nhan Huy âm u khó đoán, hiển nhiên là không ngờ Trình Hướng Vinh đã phát hiện ra bí mật của mình từ sớm như vậy.
Trình Hướng Vinh tự tin nói: “Đương nhiên, đây chỉ là một trong những nguyên nhân khiến ta nghi ngờ ngươi, thứ chính thức để ta xác định ngươi không phải là người của bộ lạc Cổ Mã chính là tập tính sinh hoạt của ngươi, nếu ngươi đúng như những gì ngươi nói, một chút chi tiết khi sinh hoạt sẽ hiện ra, nhưng ta toàn hoàn không thấy được điều ấy từ ngươi, thử hỏi một người quanh năm sinh sống trong bộ lạc mới thoáng cái đã thay đổi?”
Nhan Huy cười lạnh một tiếng, “Ngươi đã sớm biết, vì sao không vạch trần ta?”
Nhan Huy đột nhiên phát hiện Trình Hướng Vinh không hề dễ dắt mũi như vẻ bề ngoài, sau vẻ bề ngoài chất phác hay xấu hổ ấy là một cái đầu biết tính toán tỉ mỉ, có lẽ tất cả mọi người đã bị lừa.
Trình Hướng Vinh do dự nhìn Nhan Huy, “Bởi vì người nói dối chưa hẳn đã là người xấu, hơn nữa ta cũng muốn biết ngươi có mục đích gì.”
“Vậy ngươi thấy gì?” Khuôn mặt Nhan Huy vô cùng u ám.
Trình Hướng Vinh chần chừ nói: “Ta đoán hình như mục tiêu của ngươi là Du Tiểu Mặc, có đôi khi ngươi đặc biệt ân cần với hắn, đại khái là vì che giấu mục đích của mình, cho nên mỗi lần ngươi đều kéo ta tới để làm lá chắn đúng không?”
Nhan Huy đột nhiên bật cười, “Lần này là ta nhìn lầm, ngươi không ngốc, ngược lại còn rất thông minh.”
“Đa tạ khích lệ.” Dường như Trình Hướng Vinh lại biến thành đại thúc xấu hổ hôm nào, nét mặt đúng là có chút ngượng ngùng, đại khái vì đây là người thứ hai khen hắn thông minh.
“Nếu ngươi đã biết thì ta không thể bỏ qua cho ngươi nữa rồi, miễn cho ngươi phá hỏng kế hoạch của ta.” Trong mắt Nhan Huy lóe lên một tia âm tàn, nghiêm túc mà nói thì nhiệm vụ của hắn vẫn chưa thất bại, Du Tiểu Mặc còn chưa biết về thân phận của hắn, cho nên lúc nào hắn cũng có thể diễn trò trước mặt Du Tiểu Mặc, hôm nay lại bị Trình Hướng Vinh vạch trần, hắn không thể bỏ qua.
Du Tiểu Mặc im lặng lừ mắt khinh bỉ, đại ca, kế hoạch của ngươi đã phá sản từ mấy tháng trước rồi á, đừng mơ hão nữa đi.
“Lăng Tiêu, xung quanh chỉ có mấy người họ sao?”
Bên phía Trình Hướng Vinh chỉ có hai người, phía Nhan Huy có ba người, hơn nữa hai người phía sau hắn có thực lực khá cao, căn bản là một chọi hai không thể đánh lại được. Hắn rất có thiện cảm với đại thúc, ngại ngùng nhưng có lý tưởng, nhìn thì có vẻ trung hậu thật thà, thực ra lại rất có chủ kiến, vì thế hắn không muốn đại thúc phải chết ở đây.
Nói thật, hắn cũng không ngờ đại thúc lại sớm biết Nhan Huy có vấn đề, không nói ra chắc là vì đoạn thời gian kia Nhan Huy không làm chuyện gì bất lợi cho hắn.
Lăng Tiêu quan sát xung quanh, “Không có, chắc là vô tình gặp mặt, cũng có khả năng là Nhan Huy đứng đây để phục kích Trình Hướng Vinh.”
Nguyên danh của Trình Hướng Vinh là Mặc Sĩ Vinh, như vậy rất có thể là con trai của Mặc Sĩ Tây Nguyên, thân phận địa vị không phải là người bình thường có thể so, cho nên mai danh ẩn tích là chuyện rất bình thường.
Hôm nay ân oán của hai bộ lạc đã phơi bày, Nhan Huy lại hợp tác với bộ lạc Cổ Mã, đứng đây phục kích Trình Hướng Vinh cũng là chuyện dễ hiểu.
CHƯƠNG 603: DI TÍCH ĐÀO NGUYÊN
Hai bên rất nhanh đã ẩu đả.
Sát khí rõ rệt từ đáy mắt Nhan Huy nói cho Trình Hướng Vinh đáp án trong lòng hắn, có điều thực lực của Nhan Huy cao hơn Trình Hướng Vinh, lúc ở Tiêu Dao Viện hắn đều che giấu thực lực.
Mặc dù Trình Hướng Vinh có tiềm lực, nhưng tu vi hiện tại cũng chỉ có nhất phẩm mà thôi, Nhan Huy đã là nhị phẩm. May mà Trình Hướng Vinh không phải là đan sư thông thường, con trai của Mặc Sĩ Tây Nguyên phải có chút thủ đoạn bảo mệnh chứ, chỉ bằng vào điểm ấy, hai nên đã giằng co được một lúc.
Có điều thuộc hạ của Trình Hướng Vinh không được tốt số như vậy, một chọi hai rất vất vả.
Nét mặt của hộ vệ kia vô cùng phẫn hận và không cam lòng, đưa mắt nhìn đao của đối phương bổ xuống đỉnh đầu mình, nếu hắn chết ở đây, chủ tử phải làm sao bây giờ?
Lúc ranh giới chỉ còn như ngàn cân treo sợi tóc, một hòn đá nhỏ không biết bay từ chỗ nào tới đánh trúng vào huyệt thái dương của đối phương, người nọ kêu thảm một tiếng rồi ngã văng ra ngoài, bị đánh bay hơn mười thước, mặt mũi bê bết máu, không bò dậy nổi.
Tất cả bị tiếng kêu thảm thiết của gã làm hoảng sợ.
Nhan Huy vội vàng kéo dài khoảng cách với Trình Hướng Vinh, cảnh giác nhìn xung quanh, trong lòng vô cùng thấp thỏm không yên, chẳng lẽ họ bị phục kích? Nhưng khi hắn thấy vẻ mặt mờ mịt của Trình Hướng Vinh liền biết rõ người ra tay không phải là người của bộ lạc Thủy Tây.
Suy nghĩ này mới hiện trong đầu Nhan Huy, một gã thuộc hạ khác của hắn cũng xảy ra chuyện.
Một hòn đá nhỏ bay ra khỏi sương mù đánh trúng lồng ngực không được bảo hộ của gã nọ, thoáng chốc đã hất tung gã khỏi mặt đất, miệng đầy máu tươi, có vẻ bị thương không nhẹ.
Thoáng cái đã có hai người bị trọng thương, hơn nữa kẻ địch trong tối bọn họ ngoài sáng, Nhan Huy không còn tâm trạng nào để chiến đấu nữa rồi, hắn không thích cái cảm giác không thể khống chế tình huống như lúc này, cắn răng một cái, Nhan Huy bỏ lại hai người kia chạy thoát một mình.
Hộ vệ của Trình Hướng Vinh không chần chừ, lập tức tiến lên đâm cho hai người kia mỗi người một đao.
Bộ lạc Cổ Mã đã giết nhiều bạn bè của họ như vậy, bây giờ chỉ giết có hai tên, thói đời này, nhân từ là thứ vô dụng nhất.
Nhìn động tác của hộ vệ, Trình Hướng Vinh thở dài lắc đầu nhưng không ngăn cản.
“Không biết là vị cao nhân nào ra tay tương trợ, có thể hiện thân để chúng ta gặp mặt được không?” Trình Hướng Vinh chắp tay nhìn về hướng hòn đá thứ hai bay ra ngoài, người sẽ ra tay cứu họ, hắn tin tưởng ít nhất đối phương cũng không phải là địch.
Du Tiểu Mặc đi ra khỏi làn sương mù, cười tươi rói, còn mang theo chút vui sướng khi được gặp lại, “Đại thúc, lâu lắm không gặp, ngươi càng ngày càng ngầu đó, đúng là khiến ta lau mắt mà nhìn.”
Trình Hướng Vinh triệt để ngơ ngác.
Giọng nói quen thuộc, bóng người quen thuộc kia chính là nhân vật chính trong cuộc đối thoại của hắn và Nhan Huy cách đây không lâu, người này còn sống sờ sờ xuất hiện trước mặt hắn.
Sự trùng hợp này làm Trình Hướng Vinh khó mà tin nổi, trong giây lát không biết phải phản ứng thế nào.
“Tiểu, Tiểu Mặc… Ngươi ngươi…” Mãi tới khi Du Tiểu Mặc đi tới trước mặt hắn, Trình Hướng Vinh mới kịp tỉnh táo lại, đôi má hơi ửng hồng, cảm xúc vô cùng kích động, đến nói chuyện mà cũng cà lăm.
Du Tiểu Mặc cười hì hì, đại thúc vẫn không thay đổi chút nào, “Đại thúc, có chuyện gì từ từ nói, đừng gấp gáp, chúng ta vẫn ở đây, không chạy đâu.”
Trình Hướng Vinh đưa mắt nhìn Lăng Tiêu không thể làm người khác sao lãng đang đi tới từ phía sau, lại nhìn Du Tiểu Mặc, hơi ngượng ngùng nói: “Thực xin lỗi, ta không cố ý muốn giấu giếm ngươi.”
Du Tiểu Mặc ngây ra một lúc mới hiểu Trình Hướng Vinh đang nói gì, thoải mái trả lời: “Ta không để trong lòng đâu, nếu là ta thì ta cũng sẽ làm vậy, ngươi không cần phải xin lỗi, có điều sao ngươi lại ở đây, ta nghe nói Thông Thiên Điện đang tổ chức thi tuyển mà, ngươi không tham gia hả?”
“Gay go rồi, suýt nữa thì quên mất.”
Có người nhắc nhở, lúc này Trình Hướng Vinh mới nhớ tới chính sự, biến sắc.
“Có chuyện gì thế?” Du Tiểu Mặc hỏi.
Trình Hướng Vinh không trả lời ngay, chỉ nói trên đường sẽ kể cho hắn nghe, sau đó một đoàn người vội vội vàng vàng lên đường, phương hướng khác với đường đi ra, ngược lại càng đi vào sâu hơn trong Động Vực.
Trên đường nghe Trình Hướng Vinh nói mới biết, trong khoảng thời gian bọn hắn ở biển Đại Thông, phía Động Vực đã xảy ra một đại sự.
Đúng là có động phủ siêu cấp tồn tại, nhưng không phải là cung điện của Bạch Hổ, rất ít người biết rõ sự tồn tại của cung điện này, thứ họ nhắc tới là động phủ của cường giả tại viễn cổ, hơn nữa còn là một quần thể động phủ của cường giả.
Thời kỳ viễn cổ, Đông Châu chính là thiên đường của tu luyện giả và đan sư. Nghe đồn có một thế ngoại Đào Nguyên dành cho cường giả đang tồn tại trong Động Vực. Nhưng sau khi đại chiến nổ ra, cường giả trong Đào Nguyên tránh cho nơi ở của mình bị lan tới, nhiều cường giả đã hợp tác cùng ngăn cách Động Vực với Đào Nguyên, hình thành một không gian riêng biệt, có điều cửa vào vẫn nằm ở Động Vực.
Thời gian Đào Nguyên mở ra là một tháng sau khi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu bị truyền tống tới biển Đại Thông, sau khi bọn hắn rời đi, rất nhiều cường giả và thế lực đều tràn vào Động Vực, không chỉ có ba bộ lạc của Đông Châu, còn có Thương Minh, gia tộc Xích Huyết và các thế lực khác, bây giờ đã qua hai tháng rồi.
Cho dù hai tháng trôi qua, sự việc vẫn chưa kết thúc.
Dù sao Đào Nguyên cũng là di tích mà các cường giả siêu cấp thời kỳ viễn cổ đích thân ra tay cô lập, tu vi của những cường giả lúc ấy tuyệt đối ở đẳng cấp mà những người bây giờ không thể so sánh được, cấm chế họ bày ra cực kỳ mạnh mẽ, đến bây giờ, có rất nhiều cấm chế đã thất truyền.
Chỉ là sau này họ phát hiện có một cấm chế ở Đào Nguyên sẽ trở nên chập chờn trong một thời gian nhất định, chỉ cần mấy cường giả Thánh cảnh liên thủ là có thể mở ra. Nhưng thời gian mở ra chỉ có nửa năm, nửa năm sau thời kì chập chờn của cấm chế sẽ qua đi. Đến lúc đó cấm chế trong Đào Nguyên sẽ tự động truyền tống người ở bên trong ra, không có ngoại lệ.
Trừ khi ngươi có thực lực chống lại cấm chế, cơ mà đó là chuyện không thể xảy ra, những cấm chế kia được bày đặt trùng trùng điệp điệp, vô cùng phức tạp, nếu mất thời gian đi nghiên cứu chúng, còn không bằng dành thời gian tìm bảo bối.
Du Tiểu Mặc nghe mà trợn mắt há miệng, không ngờ khoảng thời gian bọn hắn không có mặt lại xảy ra nhiều chuyện trong đại như vậy, nếu không phải Lăng Tiêu quyết định rời đi sớm, chỉ sợ hắn còn muốn ở lại đảo nhỏ mấy tháng để nghỉ ngơi thêm rồi, chắc chắn sẽ bỏ qua chuyện tốt như di tích Đào Nguyên.
“May mà chúng ta trở về.”
Du Tiểu Mặc hưng phấn túm lấy tay áo Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu gật đầu, “Ừm, may mà không nghe lời em.”
“…”
Du Tiểu Mặc quyết định không thèm so đo với y, thế giới này vẫn tốt đẹp lắm, có nhiều kho báu đang chờ hắn đi khai quật như vậy mà, hắn cần phải nghĩ tới tương lai.
Trình Hướng Vinh cười cười, cảm thấy cách hai người này ở bên nhau rất đặc biệt.
“Khụ khụ, đại thúc, có một vài điểm ta không hiểu lắm.” Du Tiểu Mặc vừa quay đầu đã thấy nụ cười của Trình Hướng Vinh, hơi bối rối, vội vàng nói sang chuyện khác, “Bây giờ là thời kì căng thẳng, rất nhiều thế lực đang đối địch với nhau, họ sẽ tình nguyện hợp tác sao?”
Phải biết, nếu không có cường giả Thánh cảnh tọa trấn, các thế lực khác có khả năng thừa lúc vắng nhà lẻn vào, nhìn sao cũng thấy nguy hiểm không nhỏ, trừ khi họ tình nguyện ngồi xuống cùng đàm phán.
“Cái này thì ngươi không biết rồi.” Trình Hướng Vinh giải thích: “Ta nghe cha ta nói, trong Đào Nguyên có rất nhiều động phủ của cường giả siêu cấp, nhất là đan sư thải cấp, động phủ của họ có giá trị cao hơn tu luyện giả nhiều, nghe đồn trong những động phủ kia còn có linh đan thải cấp ngũ, lục phẩm, trước mắt vẫn chưa nghe nói có thất phẩm, nhưng vẫn có khả năng tồn tại.”
Không chỉ có thế, nguyên liệu để luyện linh đan ngũ lục phẩm cực kỳ khan hiếm, có nhiều đan sư tuy có tu vi, nhưng lại không có linh thảo đỉnh cấp, còn cả việc luyện đan chưa chắc đã thành công ngay lần đầu. Đào Nguyên bị phong ấn nhiều năm như vậy, chắc chắn linh thảo bên trong sẽ dồi dào lắm, lực hấp dẫn với đan sư to lớn đến nhường nào.
Với sức hấp dẫn khổng lồ như thế, tất cả các thế lực quyết định tạm thời gác ân oán qua một bên cũng là chuyện dễ hiểu.
Trình Hướng Vinh nói: “Còn có một chỗ tốt nữa, linh khí bên trong Đào Nguyên cực kỳ đậm đặc, tu luyện ở đó có thể làm chơi ăn thật, có nhiều người lâu dài không đột phá nổi, lúc trở ra đa số đã đột phá rồi.”
Nghe thế, ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng lên.
Bây giờ hắn đang ở tình cảnh muốn đột phá mà không đột phá được đây, nếu Đào Nguyên thực sự thần kỳ như vậy, thế thì làm hắn chết sống cũng phải vào.
“Việc này đã qua hai tháng, bây giờ còn có thể vào không?” Du Tiểu Mặc vội hỏi.
“Trên lý luận là không thể.” Trình Hướng Vinh cau mày, “Lúc này lối vào kia có tất cả các thế lực lớn canh chừng, vì có cha ta nên ta mới được vào, có điều họ chỉ cho phép ta dẫn theo một người, nhiều hơn chỉ sợ bọn họ không đồng ý.”
Vậy thì là không được rồi.
Hắn nhất định phải đi cùng Lăng Tiêu.
Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu.
Không phụ kỳ vọng của phu nhân nhà mình, Lăng Tiêu khí phách nói: “Cái này không phải do chúng quyết định.”
Du Tiểu Mặc lập tức cười hớn hở.
Trình Hướng Vinh bật cười lắc đầu, hắn biết kết quả sẽ thế này mà, trong lòng không hề bất ngờ, một trong hai người họ chịu ở bên ngoài mới là bất ngờ ấy.
Sau đó bốn người dùng tốc độ cao nhất để chạy tới đích.
Đợi bọn họ tới, xa xa đã thấy bên ngoài lối vào di tích đào Nguyên có rất nhiều người canh giữ, ngoại trừ người của một số thế lực lớn, thì còn có những người thám hiểm Động Vực, có điều do thân phận và thực lực của họ không đủ, cho nên đành phải đứng bên ngoài trông xem thế nào, dù là vậy cũng không ít người vây xem.
Du Tiểu Mặc và Trình Hướng Vinh tách ra thành hai hướng, dù sao Trình Hướng Vinh cũng là đại biểu của bộ lạc Thủy Tây, nếu để những người kia cho rằng bộ lạc Thủy Tây dẫn người tới quấy rối, việc này sẽ gây bất lợi cho Trình Hướng Vinh và bộ lạc của hắn, hơn nữa truyền tống trận truyền tống ngẫu nhiên, ai có thể đảm bảo họ sẽ được truyền tống vào cùng một nơi.
CHƯƠNG 604: LINH SƠN BÁT PHỦ
Người canh gác cửa vào di tích là ba cường giả Thần cảnh, khí thế rất mạnh, còn người vây xem tu vi cao nhất cũng chỉ là Đế cảnh mà thôi, bởi vì những người có tu vi trên Đế cảnh đều tiến vào di tích rồi.
Mặc dù các thế lực lớn khá cường thế, nhưng nếu không cho những tán tu này cơ hội rất dễ khiến họ sinh ra cảm xúc phản kháng.
Trình Hướng Vinh đi trước Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu một bước, danh hiệu con trai của Mặc Sĩ Tây Nguyên rất có lực uy hiếp, ba cường giả Thần cảnh kia lập tức cho vào.
Có điều Mặc Sĩ Tây Nguyên lo con mình gặp nguy hiểm ở cửa vào, cho nên phái người đứng đây chờ họ, mặc dù không có tu vi Thánh cảnh, nhưng cũng là Thần cảnh bốn sao, người kia cũng được vào cho nên vừa tới chốc lát, ba người đã cùng tiến vào.
Ba cường giả Thần cảnh tiếp tục canh giữ cửa.
Cả ba hướng đều bị chặn thế này, người bình thường đừng mơ tới gần, chỉ cảm nhận uy áp của họ thôi cũng đủ sợ hãi rồi.
Người vây xem xì xào bàn tán, không ai không phàn nàn, dù sao kho báu đang ở trước mặt, nếu có thể đi vào, nói không chừng họ cũng có được cơ duyên, vậy mà mấy kẻ này lại chặn cửa vào, đúng là phát rồ, dựa vào cái gì để cấm họ vào chứ.
Mặc dù trong lòng biết rõ có thể mở lối vào là công lao của cường giả Thánh cảnh, nhưng họ vẫn không nén được oán niệm, đám đông nhìn chằm chằm vào cửa di tích, chỉ hận không thể bay vào.
Ngay lúc mọi người bàn tán ầm ĩ, có hai người đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của họ, ban đầu không mấy ai chú ý tới, mãi tới khi hai người kia cách cửa di tích chỉ còn mười mét mới phát hiện.
Mười mét chính là phạm vi canh gác của họ, nếu muốn lại gần chút nữa nhất định phải phá bỏ phòng ngự của thủ vệ, mà rõ ràng hai người này không có vẻ gì là muốn dừng lại.
“Đứng lại, lại gần chút nữa thì đừng trách chúng ta không khách khí!”
Một gã thủ vệ đột nhiên hét lớn, khí thế trên người bùng nổ lao thẳng về phía hai người nọ, tiếng quát của gã làm cho đám đông chú ý.
Đám người vây xem lập tức sôi trào.
Cảnh tượng này quá kích động lòng người, đợi hơn mười này rốt cục lại xuất hiện thêm hai người nữa rồi.
Ban đầu không thiếu người không phục với quyết định của các thế lực lớn, nhất là mấy ngày đầu, không ít người phản kháng, có điều đều bị trấn áp, càng về sau càng ít người dám đứng ra, cho tới bây giờ, mọi người cũng chỉ dám phàn nàn vài câu mà thôi.
Ba gã cường giả Thần cảnh cũng chú ý tới tình huống bên này, nhưng cả ba chỉ cử động mí mắt, thái độ khá kiêu ngạo, ba người này không cùng một phe, hai tháng qua đã gặp rất nhiều tình huống thế này rồi, không ai có phản ứng quá lớn, vừa nhìn thoáng qua đã lạnh nhạt thu ánh mắt.
Thủ vệ thấy hai người kia không nghe “khuyên bảo”, đáy mắt lạnh lẽo, quát lớn một tiếng liền phát động công kích về phía hai người, trường thương sắc bén trong tay đâm về phía Du Tiểu Mặc đứng gần nhất, mũi thương đâm thẳng vào yết hầu. Chỉ trong giây lát trường thương sắp đâm trúng hắn, đám đông đột nhiên phát lên âm thanh thảng thốt.
Bóng Du Tiểu Mặc lóe lên tránh thoát mũi thương, cái tay rảnh rỗi nắm lấy mũi thương dùng sức lay một chút, thủ vệ bị lung lay tới nỗi hai tay run bần bật, không khống chế nổi phải lùi về phía sau mấy bước, nhưng không đợi thủ vệ kịp phản ứng, ngực đã bị chuôi thương thúc vào, thủ vệ phun máu, bay thẳng xuống dưới chân một gã cường giả Thần cảnh.
Những thủ vệ khác lập sức sôi sục, cả mười mấy người cùng xông lên.
Du Tiểu Mặc ném trường thương đi, hai tay nhanh chóng kết thủ ấn, một chiêu Lưu Ly thủ đánh ra, mười thủ vệ lập tức ngã trái ngã phải.
Cảnh tượng này làm mọi người choáng váng đến ngơ ngác.
Một tay đã đánh bay mười cường giả Đế cảnh, ít nhất cũng phải có tu vi Thần cảnh.
Rốt cục thì ba gã cường giả Thần cảnh cũng nhìn thẳng vào họ, ngay sau đó gã cường giả Thần cảnh bên trái kia thấy rõ dung mạo của Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc thì lập tức hít vào một hơi, cặp mắt cũng trợn tròn như chuông đồng, hiển nhiên là có biết hai người.
Mặc dù Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc đã không xuất hiện trước đám đông một thời gian ngắn, nhưng dù sao cả hai đều là nhân vật phong vân mà, vẫn có người nhận ra họ, mà cường giả Thần cảnh nhận ra họ đầu tiên đúng là người của gia tộc Xích Huyết.
Ân oán giữa gia tộc Xích Huyết và Lăng Tiêu còn lớn hơn cả Yêu Hoàng tộc, từ sau khi ân oán giữa hai bên được bơi bày ra ánh sáng, tướng mạo của hai người đã bị truyền khắp gia tộc Xích Huyết, ban đầu gã không chú ý, bây giờ mới phát hiện hóa ra là “người quen cũ”, hơn nữa còn là người quen vô cùng nguy hiểm.
Nghĩ tới tu vi Thánh cảnh của Lăng Tiêu, sắc mặt người kia trắng bệch.
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu chạy tới trước mặt họ, người lên tiếng là Du Tiểu Mặc, chỉ thấy hắn nhìn ba người, cười tủm tỉm hỏi: “Xin hỏi chúng ta có thể vào không?”
Thấy chưa, hắn đúng là một người rất lễ phép mà, vỗ tay khen đi nào!
Khóe miệng người nọ giật một cái.
Hai người còn lại không nhận ra họ đã giận tái mặt, đây tuyệt tối là khiêu khích!
“Chúng ta phụng mệnh canh gác ở đây, nếu hai vị muốn xông qua, trừ khi qua được cửa ải của chúng ta.” Cường giả A ném ra những lời này.
Du Tiểu Mặc cười nói: “Đây là chính ngươi nói đó.”
Cường giả A cười khẩy, cực kỳ lơ đễnh.
Đúng lúc này, cường giả B đứng bên tay phải gã lại lui về một bước, mặc dù động tác rất nhỏ nhưng cường giả A vẫn phát hiện, không khỏi nhíu mày lại.
“Đừng bảo là người sợ bọn chúng?”
Cường giả B nở một nụ cười cứng ngắc, “Họ muốn vào thì vào, ta không có ý kiến.”
Không biết người biết ta tức là không có mắt, khi hắn phát hiện mình không nhìn thấu tu vi của Lăng Tiêu, hắn liền cảm giác mọi chuyện không ổn. Không chỉ có thế, thực lực của thiếu niên trước mắt cũng có vẻ cao hơn họ, mặc dù hắn phụng mệnh trông cửa, nhưng không đánh lại cũng không cần phải liều chết.
Cuối cùng cường giả A cũng phát hiện ra sự kì quái, sắc mặt trở nên khó coi hơn rất nhiều.
Lúc này, Du Tiểu Mặc lui về phía sau hai bước, Lăng Tiêu bước lên thay vị trí của hắn, đứng ngay đối diện với cường giả A, nói đến thân phận của gã, đúng là không cần hạ thủ lưu tình, bởi vì người nọ là người của bộ lạc Cổ Mã. Số người tiến vào di tích của các thế lực lớn được căn cứ theo số lượng cường giả, bộ lạc Cổ Mã và gia tộc Xích Huyết mang thừa một người, cho nên bị giữ lại canh cửa.
Lăng Tiêu không nói gì đã ra tay, nắm đấm vung tới đánh thẳng vào mục tiêu, mặt gã nọ trắng bệch, khí tức đã bị áp chế, gã chưa kịp trốn đã bị đánh bay ra ngoài, trước mặt mọi người, thể diện gì đó đều mất hết, một nửa bên mặt còn sưng như đầu heo.
Mọi người xôn xao.
Hai cường giả khác lập tức lui lại, họ đã hiểu đủ về thực lực của Lăng Tiêu rồi, bây giờ mà còn cố giữ chút sĩ diện thì đúng là muốn chết.
Vì vậy, Lăng Tiêu nghênh ngang nắm tay phu nhân nhà y, quang minh chính đại tiến vào di tích.
Cường giả A nhanh chóng bò về, sắc mặt tái xanh, ngay cả thực lực cao hơn thì gã cũng là người của bộ lạc Cổ Mã, bị bẽ mặt trước mặt bao nhiêu người thế này làm cho gã giận điên.
“Cơn tức này ngươi muốn nuốt thì từ từ nuốt, còn không muốn nuốt thì cũng phải cố mà nuốt.”
Cường giả của gia tộc Xích Huyết nể tình bọn họ và bộ lạc Cổ Mã là đồng minh, lập tức tốt bụng đề nghị một câu, ngay cả gia tộc Xích Huyết cũng phải bó tay với hai người kia thì bộ lạc Cổ Mã sẽ làm được gì, hơn nữa bây giờ không đối phó với họ được, không có nghĩa là sau này không được, nhịn một chút là tốt rồi.
“Ngươi không phải là người bị đánh, đương nhiên ngươi sẽ nói như vậy.” Cường giả A không thèm cảm kích, nếu muốn giúp thì phải nói với gã ngay từ đầu, chứ đừng đợi đến lúc việc đã rồi mới tỏ vẻ tốt tính.
Tốt bụng mà bị coi thành lòng lang dạ thú, đã như vậy thì gã cũng không nhiều lời nữa.
Cường giả B nhìn hai người, hắn nghĩ mình đã đoán được hai người kia là ai rồi, không ngờ họ lại xuất hiện ở đây, lâu lắm rồi chưa nghe nói về tung tích của họ.
…
Di tích Đào Nguyên đã tồn tại ngàn vạn năm, tài nguyên được tích lũy lại không thể nào dùng một từ dồi dào để hình dung hết, tùy ý nhìn cũng có thể thấy từng bụi từng bụi linh thảo lớn trồng xung quanh động phủ, từ linh thảo cấp thấp tới linh thảo cao cấp, thành thục hay không thành thục, trong đó đa số đều là linh thảo thượng phẩm. Từ trước tới nay tìm khắp một mảnh ruộng linh thảo cũng chỉ có thể nhìn thấy vài cây linh thảo thượng phẩm lẻ tẻ, vậy mà hôm sau số lượng ấy lại chiếm tới 30 - 40%.
Có điều dù là động phủ loại nhỏ ở Đào Nguyên thì bên ngoài cũng bố trí tới mấy tầng cấm chế, thậm chí có động phủ còn được yêu thú cao cấp trông coi, yêu thú hung mãnh cản trở không ít người, nhưng vẫn không cản được sự nhiệt tình hướng về linh đan của mọi người.
Tổng thể của di tích Đào Nguyên chính là một tòa Linh Sơn, động phủ ở địa thế càng cao, tu vi của chủ nhân càng cao, bảo bối lại càng nhiều, nguy hiểm cũng cũng tăng lên gấp bội, chỉ là cũng có ngoại lệ.
Nói ví dụ như Linh Sơn Bát Phủ.
Thời kỳ viễn cổ, Linh Sơn Đào Nguyên cực kỳ nổi danh, mặc dù sách vở thời nay không có mấy nơi ghi lại, nhưng nếu cố tình hỏi thăm vẫn có thể biết một vài tin tức.
Linh Sơn Bát Phủ chính là biểu tượng của Đào Nguyên, đại biểu cho tám cửa trong Kỳ Môn Độn Giáp*, tọa lạc ở tám góc hẻo lánh của Linh Sơn, cả tòa Linh Sơn này cũng chỉ có mình Bát Phủ không tuân theo địa thế cao thấp để phân chia. Bởi vậy cũng có phủ nằm ở chân núi, giữa sườn núi, cũng có phủ có bề ngoài hoa lệ chói mắt tới cực điểm, lại có phủ chẳng có chút thu hút nào, tình huống này cũng liên quan tới hai chữ cơ duyên, đương nhiên cũng có cơ duyên đi nhầm vào cửa tử.
Phủ thứ sáu ở Linh Sơn, nguyên chủ nhân của nó là một đan sư thải cấp lục phẩm, phẩm giai cực cao.
Nhưng lúc còn sống, đan sư đỉnh cấp này lại là một người tính tình cổ quái, tình cách âm u, bởi vậy ông ta xây dựng động phủ của mình trong một vùng chướng khí.
Phủ thứ sáu chính là một trong tam đại hung môn – Tử Môn, tỉ lệ tử vong cực kỳ cao.
Lúc này, trước cửa phủ thứ sáu có xuất hiện một đám người.
CHƯƠNG 605: THỦY YÊU LẠI XUẤT HIỆN
Trong làn chướng khí màu đen mù mịt là một động phủ lóng lánh ánh bạc, không giống với những động phủ khác ẩn giấu trong lòng núi, chỉ hận không để bất cứ ai biết được, tòa động phủ này hoàn toàn khác biệt.
Động phủ cao bảy tám trượng, toàn bộ được tạo thành từ một loại tinh thạch phát sáng, bên ngoài bao phủ một lớp cấm chế trong suốt ngăn cản tất cả ở bên ngoài, kỳ lạ là, chủ nhân của động phủ không gieo trồng linh thảo trong cấm chế.
Phía sau động phủ có một hồ nước thanh tịnh, xung quanh được mở mấy mảnh ruộng linh thảo, trong ruộng trồng rất nhiều linh thảo đỉnh cấp, đại khái là bị chướng khí ăn mòn quanh năm, cả lá và rễ của linh thảo đều có màu xám đen, trong đó còn có một mảnh ruộng linh thảo nhỏ nhìn rất u ám.
Mảnh ruộng linh thảo kia chỉ khoảng nửa trượng, trồng hơn mười cây linh thảo cùng một giống, chính giữa có nơi hơi mấp mô, nhưng mọi người không để tâm, tất cả đều bị hình dạng của linh thảo thu hút sự chú ý.
Linh thảo chỉ có ba lá, mỗi lá có hình dạng vô cùng giống đầu lâu, lá cây có màu xám bạc, bên trên là mấy đường tơ mỏng, nhìn rất giống mắt mũi miệng của đầu lâu.
Ở giữa ba lá cây kia là một nụ hoa chưa nở, nghe đồn lúc nụ hoa sắp nở, ba cái lá cây hình đầu lâu vây quanh nó sẽ biến thành một khuôn mặt cười, vô cùng dễ sợ.
Loại linh thảo này chính là khô lâu thảo trong truyền thuyết, chỉ trưởng thành ở nơi có hoàn cảnh khắc nghiệt, ví dụ như cổ mộ hoặc bên trong chướng khí.
Mặc dù điều kiện sinh trưởng vô cùng hà khắc và âm tà, nhưng khô lâu thảo lại là nguyên liệu chủ yếu để luyện ra linh đan thải cấp Dục Hỏa Bảo đan.
Dục Hỏa Bảo đan là linh đan lục phẩm, nó là một trong số ít đơn thuốc lục phẩm còn tồn tại trên đời này, tuy cách luyện chế khác nhau nhưng công hiệu cụ thể lại giống Luân Hồi đan đến kì diệu, như Phượng Hoàng trùng sinh trong dục hỏa, còn có ý nghĩa tìm đường sống trong cõi chết.
Bởi vì điều kiện khô lâu thảo sinh trưởng cực kỳ ác liệt, cho nên nó là một loại linh thảo đỉnh cấp có tiền cũng không mua được.
Có lẽ Tây Cảnh cũng có loại linh thảo này, ví dụ như Mộ Yêu ở sơn mạch Quỷ Trủng, cơ mà chẳng mấy ai dám vào Mộ Yêu, phần mộ chôn cất nhiều yêu thú đại thần thông như vậy, chỉ lỡ chân một bước là chết ngay, đến thành viên của Thiên Cẩu cũng ít khi đi vào đó.
Ngoại trừ khô lâu thảo, xung quanh hồ còn trồng mười mấy loại linh thảo đỉnh cấp nữa, mỗi loại đều có mười mấy cây, đong đưa đón gió, toàn bộ đã thành thục.
Có điều dù linh thảo không ít, nhưng lòng tham của con người cũng không vừa.
Không khí âm u bỗng trở nên căng thẳng hơn khi có thêm mấy đội ngũ nữa đến.
“Xem ra tất cả mọi người đều muốn chiếm mảnh linh thảo này, mà chắc mọi người cũng không muốn lãng phí thời gian ở đây, nếu không hãy nghe lão phu nói một lời, số linh thảo này không ít, chúng ta theo nhu cầu, chia đều được không?” Người lên tiếng là một đan sư thải cấp của Đan Sư Công Hội, mặc dù phẩm cấp không cao lắm, nhưng trong đám người ở đây, thực lực của lão cũng phải số một số hai.
Người của Hắc Tri Chu đột nhiên xùy một tiếng, “Chia đều? Chẳng phải là để mấy kẻ khác được lời sao?” Nói đến những người khác, gã còn ẩn ý liếc nhìn mấy người của gia tộc Xích Huyết.
Gia tộc Xích Huyết cũng biết gã đang ám chỉ mình, nét mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Ở đây chỉ có năm thế lực, theo thứ tự là Đan Sư Công Hội, gia tộc Xích Huyết, Hắc Tri Chu, Chân Long tộc và Kỳ Lân tộc. Bởi vì sau khi vào di tích Đào Nguyên, các thế lực đều chia nhỏ ra, cho nên thực lực không đều, trong năm nhóm thế lực ở đây thì thực lực tổng thể của gia tộc Xích Huyết là kém nhất, bảo sao Hắc Tri Chu không muốn chia đều.
“Như vậy các hạ có cao kiến gì?” Đại biểu của Kỳ Lân tộc thờ ơ mở miệng, xem ra cũng đồng ý với lời nói của Hắc Tri Chu, có thể lấy thêm phần ai lại từ chối.
Đại biểu của Hắc Tri Chu nói: “Có tổng cộng mười tám cây khô lâu thảo, chúng ta mỗi phe bốn cây, hai cây còn lại cho gia tộc Xích Huyết là được.”
Vừa nói xong, ngoại trừ gia tộc Xích Huyết, ba thế lực khác đều đồng ý.
Trước mặt lợi ích thì gia tộc Xích Huyết là cái thá gì, để kẻ khác bị thiệt tạo phúc cho bản thân, nếu từ chối chuyện tốt như vậy thì đúng là kẻ đần.
Cho nên dù gia tộc Xích Huyết không phục, nhưng đối mặt với bốn thế lực lớn cùng nhất trí, bọn hắn cũng chỉ nuốt tất cả bất mãn vào trong bụng, ai bảo người của họ ít hơn, chưa tới năm người, trong đó còn có một tên “mù”.
Phân chia xong khô lâu thảo, bốn thế lực lại bắt đầu chia những loại linh thảo khác, nếu gặp phải loại linh thảo không đủ để chia đều, có khi thậm chí còn hi sinh lợi ích của gia tộc Xích Huyết.
“Hắc Tri Chu, ngươi đừng quá phận, mặc dù gia tộc Xích Huyết ít người, nhưng chúng ta không phải ngồi không, khinh người quá đáng, cùng lắm thì liều mạng đánh với các ngươi là được chứ gì!” Đại biểu của gia tộc Xích Huyết quát lớn với kẻ đầu sỏ.
Mặt của đại biểu Hắc Tri Chu đã đen thui.
Dù đại biểu của gia tộc Xích Huyết có tức giận nhưng vẫn chưa tới nỗi choáng váng đầu óc, hắn cố ý chỉ thẳng mặt Hắc Tri Chu, không để cập tới ba thế lực khác là cố ý cả, miễn cho họ tưởng gia tộc Xích Huyết muốn đối chọi với cả bốn phe.
Về phần tại sao lại nhằm vào Hắc Tri Chu, một là vì Hắc Tri Chu đưa ra đề nghị giảm bớt lợi ích của gia tộc Xích Huyết, hai thì là bởi vì hắn lường trước giờ phút này Hắc Tri Chu không dám đánh nhau với họ, một khi hai bên cùng thiệt hại, Hắc Tri Chu sẽ bị ba phe còn lại đá ra khỏi bàn đàm phán.
“Ta nghĩ hai vị không nên tranh cãi, hai cây thừa ra sẽ thuộc về Đan Sư Công Hội của chúng ta.” Đang lúc bầu không khí càng ngày càng căng thẳng hơn, đại biểu của Đan Sư Công Hội đột nhiên lên tiếng.
Bất ngờ là không ai phản đối.
Mặc dù Hắc Tri Chu bất mãn, nhưng Chân Long tộc và Kỳ Lân tộc đều không phản đối, nếu gã dị nghị, ngược lại sẽ khiến cho mình thành cái đích để mọi người chỉ trích. Đại biểu của Hắc Tri Chu không nhịn được mà gắt một tiếng, đừng tưởng rằng gã không biết suy nghĩ của Chân Long tộc và Kỳ Lân tộc.
Đan Sư Công Hội là nơi nhiều đan sư nhất đại lục Thông Thiên, số lượng đan sư thải cấp cũng hơn các thế lực khác, mà Chân Long tộc và Kỳ Lân tộc vì điều kiện bẩm sinh không thể nào luyện đan, họ thường xuyên tìm Đan Sư Công Hội để nhờ luyện đan hộ, dùng hai cây linh thảo đổi lấy nhân tình, đối với họ mà nói cuộc mua bán này chỉ có lời không có lỗ.
Ngoại trừ Chân Long tộc và Kỳ Lân tộc mời Đan Sư Công Hội đào linh thảo giúp, những người khác tự mình động thủ, khi bọn họ tới gần ruộng linh thảo, hồ nước yên ả đột nhiên nổi lên bong bóng rất nhỏ.
Tính cảnh giác của mọi người cực kỳ cao, gần như là chú ý ngay lập tức, không đến mười giây, hồ nước trong vắt bỗng biến thành hồ nước màu ngà sữa đậm đặc băng độc, bong bóng càng lúc càng lớn, như nước lạnh đột nhiên bị đun sôi.
Dường như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt mọi người cùng thay đổi.
“Tất cả mau lui về phía sau!” Đại biểu của Chân Long tộc đột nhiên hét lớn một tiếng, sau đó nhanh chóng lui về phía sau, động tác và tốc độ cực kỳ nghiêm túc.
Nhưng không đợi hắn dứt lời, một tiếng kêu chói tai như tiếng mèo rít đột nhiên truyền tới từ đáy hồ, nước trong hồ dâng lên cao hơn một mét, một giây sau, một con quái vật toàn thân trong suốt điểm thêm màu lam quỷ dị xuất hiện từ dưới mặt nước, gào thét điên cuồng bổ nhào về phía mọi người.
“Không ổn, là Thủy yêu.”
Nhưng không phải là Thủy yêu bình thường, đám Thủy yêu này có cấp bậc rất cao.
Mọi người cũng không đoái hoài gì tới linh thảo bên hồ nữa, họ chỉ biết rằng Thủy yêu là một sinh vật hết sức nguy hiểm, dù linh thảo quý hiếm cũng không quan trọng bằng mạng sống, nếu không muốn biến thành đồng loại của chúng thì phải dùng toàn lực để đối phó, mà không ngờ hồ nước kia lại là hàn đàm mà Thủy yêu sinh sống.
Đang lúc bọn họ lui về phía sau, một con Thủy yêu đột nhiên bò vào trong ruộng linh thảo, tiện tay nhổ một cây khô lâu thảo lên nhét vào miệng.
Nhìn cảnh này mọi người trợn tròn mắt, họ đột nhiên hiểu vì sao trong ruộng lại có nhiều nơi lỗ chỗ mấp mô như vậy, cứ tưởng rằng chủ nhân của động phủ đã đào đi, bây giờ nhìn mới biết thủ phạm thực sự chính là đám Thủy yêu này.
Linh thảo đỉnh cấp có tác dụng áp chế yêu thú, ngay cả yêu thú cấp cao cũng chẳng dám tùy tiện nuốt linh thảo đỉnh cấp vào bụng, nhưng Thủy yêu là một loại bán yêu thú, khó trách họ không nghĩ tới việc này.
Thời điểm mọi người ở đây kéo dài khoảng cách với Thủy yêu, một bóng người lại thừa dịp lúc không ai chú ý lén chạy về phía ruộng linh thảo, người này chính là Giang Lưu.
Thật ra với thân phận của Giang Lưu hoàn toàn không có tư cách tiến vào di tích Đào Nguyên, nhưng không biết hắn dùng cách gì, vậy mà có thể lấy được sự tín nhiệm của Du Chấn Thiên, chỉ bằng chút bản lĩnh ấy đã đủ để mọi người lau mắt mà nhìn.
Vì chữa mắt, hắn đã tìm kiếm rất nhiều tư liệu, cuối cùng mới phát hiện được sự tồn tại của Dục Hỏa Bảo đan, loại linh đan này có thể giúp người trùng sinh từ dục hỏa như Phượng Hoàng, chắc sẽ trị được mắt của hắn, nhưng nguyên liệu để luyện chế ra linh đan có một loại làm hắn vô cùng bi thương.
Giang Lưu vẫn tưởng cả đời này sẽ không thể thu thập đủ nguyên liệu, tâm trí đã như tro tàn, ai ngờ lại phát hiện khô lâu thảo ở đây, có thể đoán được tâm trạng của hắn bây giờ phấn khích đến mức nào.
Vì để cặp mắt có thể mau chóng khôi phục, cho dù có nguy hiểm hắn cũng phải thử một lần, thế nên mới có cảnh tượng hiện tại.
Cặp mắt mù lòa không gây trở ngại nhiều cho hắn, Giang Lưu nhanh chóng mò tới mảnh ruộng trồng khô lâu thảo, linh thảo chập chờn như đang vẫy gọi hắn.