Truyền Thuyết Chi Chủ Đích Phu Nhân

Chương 641-645: Khôi phục

CHƯƠNG 641: KHÔI PHỤC

Sau trận chiến này, kết cục của Thông Thiên Điện cực kỳ thảm hại, theo các nhân sĩ vây xem miêu tả thì, một trận nổ khiến trời rung đất chuyển san trọn tòa cung điện của Thông Thiên Điện thành đất bằng, lúc ấy không có nhiều người trốn thoát, chẳng biết bao nhiêu người đã thiệt mạng.

Nhưng có thể khẳng định một điều, Thông Thiên Điện thật sự bị phá hủy, hơn nữa không chỉ là cung điện và cả người cũng bị phá hủy gần hết.

Chuyện này đã trở thành chủ đề sốt dẻo nhất đại lục Thông Thiên.

Đoàn quân của Lăng Tiêu chính thức dương danh khắp đại lục, nhất là bản thân Lăng Tiêu, lúc trước có thể trốn thoát hai lần khỏi tay Du Chấn Thiên đã gọi là cực kỳ có bản lĩnh rồi, bây giờ còn đào tẩu trước mặt thông thiên đế, thậm chí còn hủy diệt Thông Thiên Điện, bản lĩnh này đúng là khiến mọi người muốn theo cũng không kịp.

Mặc dù nguyên nhân lớn nhất là có các thế lực khác âm thầm hỗ trợ, nhưng không thể phủ nhận yếu tố quan trọng nhất vẫn là Lăng Tiêu, hiện tại, các cường giả ở đại lục Thông Thiên đã chân chính coi y là cường giả đỉnh cao.

Nói tới chuyện này thì không thể không đề cập tới, thậm chí có ít người còn dự đoán Lăng Tiêu sẽ đứng đầu dựng nên một thế lực để so đấu với các thế lực lớn kiểu như gia tộc Xích Huyết, tựa như con hắc mã mới xuất hiện Hắc Tri Chu vậy.

Kết quả là có một số người muốn đầu quân cho Lăng Tiêu, trong lúc thế lực của Lăng Tiêu còn ở giai đoạn đầu thành lập, nếu đầu quân vào thế lực của y, chắc chắn sau này sẽ là nhân vật cấp nguyên lão cho xem.

Suy nghĩ này không tệ, nhưng điều kiện đầu tiên là phải tìm được Lăng Tiêu đã, không tìm thấy người thì gia nhập cái gì chớ, đương nhiên những chuyện này đều là nói sau.

Dưới mắt, dư uy của đại chiến vẫn chưa qua đi.

Thông qua chiến dịch này, Thông Thiên điện đã bị hủy một nửa.

Mấy gã áo choàng trắng chết thì chết, trốn thì trốn, tù nhân trong địa lao cũng trốn hết phân nửa, chỉ có số ít bị liên lụy, nhưng tổn thất lớn nhất vẫn là bệ đá bị Du Tiểu Mặc phá hủy, tâm huyết mấy vặn năm của Thông Thiên Đế, chỉ chốc lát đã bị hủy sạch.

Xét tình huống này, có lẽ đại hội đan sư vào một năm sau không thể tổ chức được rồi.

Nhưng lại có lời đồn, rất có thể Tiêu Dao Viện sẽ đích thân đảm nhận đại hội đan sư, xưa nay luôn có Thông Thiên Điện sau lưng ủng hộ, mặc dù lần này không còn nữa, nhưng vẫn có Đan Sư Công Hội và Ngự Thú Công hội, hai đại công hội vô cùng giàu có, vẫn đủ sức đem phần thưởng ra được.

Hơn nữa đại hội đan sư là một sự kiện trọng đại, mỗi khi đại hội diễn đều có vô số đan sư báo danh, mặc dù cạnh tranh kịch liệt, nhưng cũng coi như một cơ hội tốt để kết giao, cũng là cơ hội tốt để các đệ tử trong công hội rèn luyện, giúp họ biết trời cao vô tận, người giỏi còn có người giỏi hơn.

Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán của mọi người mà thôi, đến cùng thì đại hội đan sư có được tổ chức hay không, còn phải xem ý Tiêu Dao Viện đã, nếu như không làm, mọi người cũng chỉ có thể tỏ vẻ tiếc nuối.



Sơn mạch Quỷ Trủng yên ổn mấy vạn năm, gần đây đột nhiên liên tiếp xuất hiện rất nhiều tu luyện giả ra vào Bạch Cốt trấn, sơn mạch vắng vẻ nhờ những người này mà trở nên náo nhiệt, Bạch Cốt trấn dần dần phồn vinh, con đường ngày ngày đông nghịt, các quán rượu khách sạn gần như ngày nào cũng trong trạng thái kín khách.

Dùng Vương lão bản làm gương, các vị lão bản thừa cơ nâng giá ăn ở, nghỉ chân, ai ai cũng kiếm được đầy túi, doanh thu một ngày tương đương với thu nhập một tháng trong những năm qua.

Nguyên nhân của hiện tượng này đúng là trận chiến trên Thông Thiên Điện.

Không biết là do ai truyền tin tức đi, có người nói Lăng Tiêu sẽ sống ở sơn mạch Quỷ Trủng, mặc dù không rõ vị trí cụ thể, nhưng chỉ cần biết người ở sơn mạch Quỷ Trủng là dễ làm việc hơn rồi.

Vì gia nhập thế lực của Lăng Tiêu, gần như mỗi này đều có người vào sơn mạch Quỷ Trủng tìm họ, theo lời Du Tiểu Mặc nói thì đúng là một đám ăn no rỗi việc.

Chỉ là không ai quan tâm đến những truyện này.

Trong trận chiến này, mặc dù Du Tiểu Mặc thành công bỏ trốn, nhưng tất cả đều bị thương không nhẹ, có người còn suýt không giữ được tính mạng, ví dụ như nam tử áo đen mà Du Tiểu Mặc thuận tay cứu giúp.

Đối thủ của nam tử mạnh hơn hắn một sao, giết chết được đối thủ đã là bản lĩnh cực lớn, bị thương nặng cũng coi như hợp tình hợp lý, cũng may về sau được Du Tiểu Mặc cứu, hơn nữa còn dùng linh đan kéo dài mạng sống của hắn, lúc này mới bảo vệ được tính mạng.

Về phần những người khác, trải qua một thời gian tĩnh dưỡng, ngoại trừ những người còn phải nằm trên giường, đa số đã khỏe mạnh rồi.

Chớ nhìn họ khiến Thông Thiên Điện thê thảm như vậy, thực ra cả đám đều phải trả một cái giá không nhỏ, mà thảm nhất thì nên kể đến Thiên Cẩu, ví dụ Thiên Hận vẫn luôn thích đánh nhau với Thiên Minh đó, y đã mất luôn cả cơ thể, chỉ còn lại một đám linh hồn, nghe nói là đánh đến quên mình, chạy chậm một bước, mất luôn thân xác.

Cũng may, chỉ cần linh hồn an toàn thì người vẫn có thể phục sinh, sau đó còn bị Thiên Minh mắng rất nhiều, bởi vì rõ ràng thời điểm y đánh với đám áo choàng trắng là một chọi năm, dù cái sự điên này không lợi hại bằng nam tử áo đen, nhưng cũng đủ làm người ta thấy mà hãi hùng.

So với thành viên của Thiên Cẩu, người được các thế lực khác phái tới đỡ hơn nhiều, cả một đám thân kinh bách chiến, hiểu được tiến thoái, người bị thương nặng nhất cũng không nguy hiểm tới tính mạng, sau khi sự kiện kết thúc, ai về nhà nấy.

Tạm thời không nói đến Thương Minh, nhưng ngoại trừ Kỳ Lân tộc thì Lăng Tiêu đã nợ Tứ Linh một ân tình cực lớn, ngày sau cần phải trả.

Trong không gian, Du Tiểu Mặc nằm bên hồ linh thủy, cặp mắt tròn xoe sáng ngời nhìn chằm chằm vào nam nhân trong hồ, đã gần ba tháng rồi.

Từ khi nam nhân được đặt ở trong hồ, mỗi ngày linh thủy đều giảm bớt, hôm nay hồ linh thủy còn chưa đầy một phần ba.

Ban đầu Du Tiểu Mặc còn lo lắng, đến bây giờ đã bình tĩnh hơn nhiều.

Tốc độ linh thủy giảm bớt cũng chậm lại, điều này chứng tỏ thương thế của nam nhân đã dần dần ổn định, hoặc là đã khôi phục.

Ngay thời điểm hắn nhìn đến xuất thần, nam nhân đột nhiên cử động.

Du Tiểu Mặc mừng rỡ đứng lên, đúng là vất vả ghê, hắn đã đợi ba tháng rồi đó, nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lập tức nhảy vào hồ bơi tới bên người nam nhân, nhìn cặp mắt sáng chói của y đã mở ra, vui mừng thốt lên: “Lăng Tiêu, cuối cùng anh cũng tỉnh rồi.”

Ngày ấy hắn trốn ra khỏi Thông Thiên Điện cũng không lập tức rời đi, nếu đã biết động tĩnh kia do Lăng Tiêu làm, sao hắn có thể bỏ trốn một mình.

Du Tiểu Mặc bay theo hướng vụ nổ xảy ra, hắn nhìn thấy Lăng Tiêu quỳ gối trong một vùng phế tích, toàn thân nhuộm đầy máu tươi, xem ra là bị nội thương rất nghiêm trọng, Thông Thiên Đế đã biến mất từ bao giờ.

Lúc ấy Du Tiểu Mặc lập tức đưa y vào không gian, ven đường hắn còn tìm được mấy thành viên Thiên Cẩu cũng bị trọng thương không kém.

Từ đấy về sau, cứ nhắc tới Thiên Cẩu là hắn lại cảm thấy đúng là một lũ điên, những người khác đã nghe lời Lăng Tiêu sớm chạy ra khỏi Thông Thiên Điện, chỉ có mấy tên này, tất cả đều điên cuồng chiến đấu, kéo dài tới phút chót mới chịu bỏ chạy, kết quả bị dư chấn của vụ nổ lan vào, nếu như không có hắn, có khi cả một đám đều rơi vào tay Thông Thiên Điện cũng không chừng.

Về phần nam tử áo đen kia, lúc xác định hắn không có nguy hiểm về tính mạng, Du Tiểu Mặc liền đưa hắn ra khỏi không gian, để cho Hoàng Thử thú chăm sóc.

Mà thương thế của Lăng Tiêu có vẻ quá nghiêm trọng, Du Tiểu Mặc sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn liền đặt y vào trong hồ linh thủy, mãi ba tháng mới đợi tới lúc y tỉnh lại.

“Đã không còn gì đáng ngại rồi.” Lăng Tiêu đưa tay vuốt tóc Du Tiểu Mặc, vỗ về cho hắn yên tâm.

Ngày ấy, lúc y triển khai lĩnh vực tự bạo, dù đã thật sự khiến Thông Thiên Đế bị thương nặng, còn y cũng kịp chuyển hết tổn hại mà lĩnh vực tự bạo gây ra vào bí pháp của Yêu Hoàng tộc. Chỉ là lúc trước đã từng sử dụng lĩnh vực tự bạo một lần, sau lần ấy vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, vì vậy lần này bản thể y cũng bị tổn thương ít nhiều.

May mà phu nhân nhà y rất thông minh, kịp thời đặt y vào trong hồ linh thủy, nếu không chắc trong một năm y cũng chưa thể khôi phục được, hơn nữa về sau cũng không thể dùng Dục Hỏa Trùng Sinh của Yêu Hoàng tộc nữa, ít nhất là năm năm không thể sử dụng lại.

Du Tiểu Mặc nhìn sắc mặt y, đúng là tốt hơn ba tháng trước nhiều, cuối cùng cũng thở phào một tiếng.

Lăng Tiêu kéo hắn lên bờ, vừa nói: “Trong ba tháng ta dưỡng thương, bên ngoài có xảy ra chuyện gì không?”

“Xảy ra nhiều chuyện lắm…” Du Tiểu Mặc nói.

Sau khi trận chiến với Thông Thiên Điện nổ ra, tình thế ở đại lục Thông Thiên giống y như trước khi đại chiến viễn cổ bộc phát, mâu thuẫn giữa các thế lực càng ngày càng diễn ra mãnh liệt.

Như Nam Lục, ngay từ đầu gia tộc Xích Huyết và Thương Minh đã không hòa thuận, bây giờ Thương Minh lại có thêm một cường giả Thánh cảnh, sao có thể bỏ qua cơ hội tốt thế này, vì thế cuộc chiến với gia tộc Xích Huyết càng ngày càng gay gắt.

Trung Thiên cũng không yên ổn, sau khi tín ngưỡng Thông Thiên Điện sụp đổ, có vẻ hai đại công hội đã quyết định phân rõ giới hạn với Thông Thiên Điện, đối với mấy gã áo choàng trắng tìm tới tận cửa nhờ giúp đỡ coi như không thấy, cách thế lực ở Trung Thiên tránh họ như rắn rết, nếu không phải còn kiêng kị Thông Thiên Đế, khẳng định có không ít người muốn đuổi đánh hết đám này ra khỏi Trung Thiên.

Từ sau khi đa số tù nhân trốn thoát, chuyện Thông Thiên Điện làm mấy vạn năm này rốt cục cũng lộ ra khắp thiên hạ, bởi vì trong những người bị nhốt còn có cả cường giả các cường giả đứng đầu Tiêu Dao Viện lúc trước, có không ít người ở Trung Thiên đều biết họ.

Lại nói tới Đông Châu, mọi người đã sớm biết tới ân oán giữa bộ lạc Thủy Tây và bộ lạc Cổ Mã, lúc này hai bên đã đánh nhau rất dữ dội, hai bộ lạc Thủy Tây và Vạn Sa cùng liên minh, thánh nữ của bộ lạc Cổ Mã cũng âm thầm liên hệ với họ, Đông Châu lúc này rất không yên ổn.

Nhưng loạn nhất thì phải kể tới Tây Cảnh.

Từ sau khi Hắc Tri Chu công khai mấy việc làm ăn phi pháp của mình, bọn chúng bắt đầu làm ác ở Tây Cảnh, không ít các tộc yêu thú đều bị hãm hại, nhẫn nhịn một năm, cuối cùng cũng tức nước vỡ bờ, họ đành phải cầu cứu Tứ Linh.

Tứ Linh đã sớm ngứa mắt với tác phong của Hắc Tri Chu, tự nhiên có thêm một thế lực chia cắt địa bàn đã khiến họ bất mãn, thế mà Hắc Tri Chu còn không biết thu liễm, một năm qua không ngừng khuếch trương thế lực, mở động địa bàn, nếu họ còn im lặng thì có khi sẽ bị Hắc Tri Chu leo lên đầu mất.

Những việc này đều là Du Tiểu Mặc hỏi thăm mới biết, kể cả những chuyện xảy ra trong ba tháng Lăng Tiêu dưỡng thương.

CHƯƠNG 642: TIỂU BIỆT THẮNG TÂN HÔN

Lăng Tiêu nhìn hồ linh thủy bị hấp thu chỉ còn lại chưa đầy một phần ba, quay đầu lại thích thú nhìn phu nhân nhà y, “Phải làm sao bây giờ, linh thủy chỉ còn lại có chút xíu như vậy, sau này phải dùng ít đi rồi, em không đau lòng sao?”

Du Tiểu Mặc lập tức nhếch miệng cười, ôm cánh tay y cọ đi cọ lại, “Cho anh thì không đau lòng, nếu là người khác, một ngụm em cũng không cho.”

Tựa như nam nhân áo đen kia, mặc dù người nọ cũng bị trọng thương, nhưng Du Tiểu Mặc không dám ném hắn vào hồ linh thủy, sau khi tính mạng của nam nhân được đảm bảo, Du Tiểu Mặc liền đưa hắn ra khỏi không gian, còn chẳng cho cơ hội chờ tỉnh lại, đây là sự khác biệt.

Lăng Tiêu nhéo mũi hắn, “Sao ta cảm sao lần này tỉnh lại em càng ngày càng bám người hơn thế hả? Còn biết làm nũng, có phải trong lòng đã làm sai cái gì không?”

Bị y nói thế, Du Tiểu Mặc vô thức nhớ tới những chuyện có thể chột dạ, ban đầu hắn không có ý này, chỉ là đơn thuần nhìn thấy Lăng Tiêu tỉnh lại nên rất vui thôi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Lăng Tiêu hôn mê ba tháng không nhúc nhích mà, tính chất khác hoàn toàn với bế quan.

Du Tiểu Mặc đảo mắt một vòng, “Nào có, trong lúc anh hôn mê em lo lắng lắm luôn ấy, hơn nữa anh mà không tỉnh lại, sơn mạch Quỷ Trủng sẽ bị người ta san bằng luôn kìa.”

“Ai dám đến san bằng sơn mạch Quỷ Trủng?” Lăng Tiêu lơ đễnh nhướn mày, mặc dù y hôn mê ba tháng, nhưng đối với tình hình hiện tại chỉ cần một chút thông tin là hiểu ngay.

San bằng này đương nhiên không phải là kiểu san bằng kia.

Du Tiểu Mặc tràn đầy phấn khởi nói cho y biết có rất nhiều người muốn gia nhập thế lực của họ, đây là lần đầu tiên có quá trời người nóng lòng muốn làm đồng bạn với họ như thế đấy, từ sau khi tin đồn họ xích mích với gia tộc Xích Huyết và Kỳ Lân tộc, rất nhiều cường giả nhìn thấy bọn họ là không dám đứng quá gần, chỉ sợ bị liên lụy.

Lăng Tiêu nghe xong không có phản ứng gì, chỉ thản nhiên nói: “Đồng bạn và thuộc hạ ấy mà, chỉ quý tinh chứ không quý đa, hơn nữa bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, tùy tiện tuyển người sẽ chỉ khiến cho mấy kẻ có dã tâm cơ hội để lợi dụng thôi.”

Đây là chân lý thực tế, nếu không thì Lăng Tiêu đâu chỉ dẫn dần hơn mười cường giả mà có thể khiến cho Thông Thiên Điện thiệt hại nặng nề.

“Quên đi, dù sao em cũng không muốn cung điện của chúng ta có quá nhiều người.” Du Tiểu Mặc không hào hứng lắm với việc trở thành lão đại, bởi vì việc này còn đại biểu cho trách nhiệm nữa, khá là phiền toái.

Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng, “Nhưng có một tin tức tốt phải nói cho em.”

Ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng lên, “Tin tức tốt gì?”

Lăng Tiêu vừa cười vừa nói: “Cổ thúc đã giao Thiên Cẩu cho ta, sau này chúng ta sẽ trở thành đồng bạn rồi.”

Thực lực của y đã cao hơn Cổ thúc, Lân Cổ hết sức vui mừng, ông đã chờ đợi ngày này rất lâu, về sau có thể giao Thiên Cẩu cho Lăng Tiêu rồi. Các thành viên của Thiên Cẩu cũng rất phối hợp với vị thiếu chủ này, ngay cả mấy người cứng đầu nhất cũng bị y thu phục.

Du Tiểu Mặc mừng thay cho Lăng Tiêu, vậy thì khả năng cứu được phụ thân của y sẽ tăng thêm vài phần rồi, mặc dù các thành viên Thiên Cẩu đều có tính cách rất kỳ quái, nhưng sức chiến đấu không tệ, nghĩ vậy, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, nhưng tốc độ quá nhanh, hắn chưa kịp tóm được thì nó đã biến mất rồi.

Hai người cùng lên bờ, trên người Lăng Tiêu chỉ mặc một cái quần dài màu trắng, mái tóc đen dài tán loạn tùy ý dán vào lồng ngực rắn chắc gợi cảm, Lăng Tiêu ướt át hình như càng gợi cảm đầy sức quyến rũ hơn.

Lúc này Du Tiểu Mặc mới chú ý đến việc Lăng Tiêu không mặc y phục, hơn nữa còn là do hắn cởi hết đó, cúi đầu nhìn nhìn, mặt đỏ bừng. Lúc trước hắn sợ y phục làm cản trở việc hấp thu linh thủy, liền cởi sạch tới lúc chỉ còn lại một cái quần, bây giờ quần đang trong trạng thái ẩm ướt, dính sát vào cặp đùi săn chắc thẳng tắp kia, thứ khổng lồ giữa hai chân dù đang ngủ say cũng hiện lên cực kỳ rõ nét.

“Thích những gì em thấy không?” Lăng Tiêu đột nhiên áp môi vào lỗ tai đỏ bừng của hắn, thấp giọng nói.

Mặc dù đã là lão phu lão phê, nhưng Du Tiểu Mặc vẫn không nhịn được mà đỏ mặt, ánh mắt đảo quanh, không dám nhìn y.

Lăng Tiêu nâng cằm hắn lên, thân mật cọ mũi hắn, “Phu nhân, tính ra thì chúng ta đã không gặp một năm ba tháng rồi đấy, ta rất nhớ em, còn em thì sao, có nhớ ta không?”

Du Tiểu Mặc xấu hổ gật đầu.

Cảm giác nhớ nhung của hắn có chút khác với Lăng Tiêu.

Trong lúc vượt qua thử thách thứ hai, hắn cứ tưởng một năm trong thế giới kia rất ngắn, khi ấy từ đầu tới đuôi hắn chỉ nghĩ rằng đó là thử thách, bởi vậy không cảm giác được sự khó chịu khi thời gian cứ trôi qua dài đằng đẵng, nhưng Lăng Tiêu thì khác.

Y sống trong một năm thực sự, hơn nữa một năm này y phải dùng hết sức lực để cứu hắn, loại cảm giác này không cần tự trải nghiệm cũng có thể cảm giác được, nói cho cùng, vẫn là do Thông Thiên Điện quá ghê tởm.

Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc lập tức ngẩng đầu nói: “Em nói cho anh biết, hóa ra cái gã Thông Thiên Đế kia… Ưm…”

Chưa nói hết lời, Lăng Tiêu đã cúi đầu hôn hắn, bầu không khí tốt đẹp như vậy sao có thể nói những chuyện gây mất hứng chứ, y vô cùng vô cùng nhớ phu nhân nhà mình, trong một năm ấy, không đêm nào y không nhớ hắn.

Du Tiểu Mặc nhanh chóng chìm đắm trong dục vọng được Lăng Tiêu khơi gợi, ôm lấy cổ y, chủ động hé miệng mời y tiến vào.

Chia cách một năm, tình cảm mãnh liệt dâng trào cứ như mới tân hôn, mặc dù hai bên đã hiểu rõ cơ thể đối phương cực kỳ tường tận, nhưng ngọn lửa dục vọng bùng cháy hơn bao giờ hết.

Hai cơ thể dính thật chặt vào nhau, y phục chỉnh tề của Du Tiểu Mặc đã nhanh chóng bị lột sạch, ngay cả quần cũng không thoát, mà quần dài của Lăng Tiêu vẫn nằm nguyên vị trí, chỉ là thanh kiếm khổng lồ kia đã hoàn toàn ngẩng đầu, vươn lên thẳng tắp, như muốn đâm rách lớp quần vướng viu kia ấy, nhiệt độ nóng nổi của nó khiến Du Tiểu Mặc run rẩy.

Ngay lúc hai người lăn lộn trên bãi cổ, hưởng thụ khoảnh khắc thu phê thân mật như cá với nước, phía bên ngoài lại không êm ấm như vậy.

Mặc dù sơn mạch Quỷ Trủng náo nhiệt cũng có chỗ tốt, nhưng chỗ xấu cũng không thiếu, đó chính là dễ xảy ra chuyện vì một lời không hợp mà đánh nhau, nhất là Bạch Cốt trấn.

Bây giờ Bạch Cốt trấn cũng có thể coi như sản nghiệp của Thiên Cẩu, nhưng từ sau khi thị trấn nhỏ trở nên hưng thịnh, mỗi ngày thỉnh thoảng lại có tin nơi nào đó xảy ra đánh nhau, ban đầu vì không gây nguy hiểm cho Bạch Cốt trấn, Thiên Cẩu cũng liền mở một con mắt nhắm một con mắt.

Không biết có phải do hành vi thờ ơ này khiến đám người ngoài kia coi thường Thiên Cẩu hay không, mấy sự vụ đánh nhau cứ tăng vọt, cuối cùng còn độc phát thành đoàn chiến.

Nói đến cái sự đoàn chiến này, phải nói là Lăng Tiêu tạo “nghiệt”.

Từ sau khi Lăng Tiêu nổi tiếng vang dội, mỗi tháng tu luyện giả mộ danh tới sơn mạch Quỷ Trủng chỉ nhiều hơn chứ không ít, có điều nơi này là hiểm địa, họ muốn tìm tới cung điện kia không chỉ phải xuyên qua núi Nhuyễn Cốt, mà còn phải vượt qua kết giới Lăng Tiêu bày ra mới được, hiển nhiên là bất khả thi.

Vì vậy Bạch Cốt trấn liền phát triển, diện tích lớn gấp hai ba lần.

Đám tu luyện giả kia đều ở lì lại Bạch Cốt trấn không chịu đi, về sau không biết là do ý xấu của tên nào, cả đám tự gây dựng thế lực nhỏ của mình, đều tự xưng là thuộc hạ chân chính của Lăng Tiêu, nguyên một đám tranh giành tới nỗi mặt đỏ tía tai.

Mới ba tháng trôi qua mà đã đánh nhau ầm ầm.

Nếu như xích mích nhỏ thì thôi, vấn đề là không hề đơn giản như vậy, bởi vì có một thế lực nhỏ mạnh nhất đột nhiên quét sạch rất nhiều thế lực nhỏ khác trong Bạch Cốt trấn.

Tình trạng này xảy ra liên tiếp mấy ngày, tới Thiên Cẩu cũng không thể coi thường, bởi vì nghe nói bản thế của đoàn trưởng thế lực nhỏ kia là một cường giả cấp mười hai, thiên hạ đồn rằng người này muốn đầu quân cho Lăng Tiêu, để tỏ thành ý, gã dọn sạch hết tôm cá nhãi nhép trong Bạch Cốt trấn.

Tuy rằng có cường giả cấp mười hai muốn gia nhập là chuyện tốt, nhưng yêu thú cấp mười hai đều là sinh vật cao ngạo, hơn nữa chỉ bằng tu vi của bản thân đã đủ lập hẳn một thế lực không thua kém gì ai tại tây Cảnh, cần gì phải chạy tới làm thuộc hạ cho người khác. Vì thế Thiên Cẩu hoài nghi động cơ của gã này có chút mờ ám.

Đợi Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu rời khỏi không gian đã là ngày hôm sau.

Chỉ là không ai biết Lăng Tiêu đã tỉnh, cho nên ra sớm hay muộn cũng thế, ai mà ngờ hai người hoang đường cả một ngày trong không gian.

Ba tháng này Du Tiểu Mặc không ra khỏi nhà, lúc hai người đi ra là xuất hiện trong phòng ngủ của họ, không biết những người khác đang ở đâu.

Đội bóng không có ai nhàn rỗi, nếu Lân Cổ đã giao Thiên Cẩu cho Lăng Tiêu, vậy thì việc đám Tiểu Cầu đi theo Thiên Đao làm việc càng thêm danh chính ngôn thuận rồi, bởi vì chuyện xảy ra ở Bạch Cốt trấn, còn có những sự kiện hỗn loạn xảy ra tại Tây Cảnh dạo gần đây, cả đám đều bề bộn nhiều việc.

Lăng Tiêu đang thay quần áo, Du Tiểu Mặc đã chạy ra ngoài.

Cửa đột nhiên mở ra, một bóng màu xanh đột nhiên bổ nhào vào trong lòng hắn, vì bất ngờ không kịp đề phòng, Du Tiểu Mặc bị vồ trúng, suýt nữa thì đã bị đè bẹp rồi, một âm thanh quen thuộc đồng thời vang lên trên đỉnh đầu hắn.

“Con trai, con trai, cuối cùng con cũng đi ra rồi, cha rất nhớ con đó!”

Du Quân Kỳ dùng sức ôm đầu con trai cưng, loại tâm trạng cứ tưởng mất bỗng có lại tuyệt đối không hề thua kém Lăng Tiêu. Lúc trước, sau khi biết Du Tiểu Mặc bị Thông Thiên Điện giam cầm, thậm chí còn nói con ông chết rồi, nếu không có Lăng Tiêu cản lại, có khi Du Quân Kỳ đã chạy đến liều chết với Thông Thiên Điện.

Du Tiểu Mặc đạp cho vị kia một cái, “Rõ ràng hôm qua mới gặp, cha muốn ghìm chết con hả?”

Du Quân Kỳ ủy khuất xoắn ngón tay, “Con trai, một ngày không gặp như ba năm mà~”

Du Tiểu Mặc lừ mắt khinh bỉ.

Nói đến vị cha hờ này, vận khí của ông không phải chỉ dùng để trưng cho đẹp, những người khác kể cả Lăng Tiêu đều bị tổn thương, vậy mà chỉ có một mình Du Quân Kỳ là bình an vô sự, hơn nữa nghe nói trong số đám áo choàng trắng bị tử thương kia có tới một phần ba là kiệt tác của ông. Nguyên nhân là cha hắn có bản lĩnh đánh lén siêu việt, nghe nói là luyện được khi bị Du Chấn Thiên đuổi giết.

Có điều Du Tiểu Mặc vẫn rất vui mừng khi cha bình an.

CHƯƠNG 643: KHỞI NGUỒN CỦA ĐẠI CHIẾN

Hoàng Thử thú biết chủ nhân mới rời khỏi không gian, vì vậy không bao lâu cũng chạy qua, còn có Tiểu Cầu và Miêu Cầu, thực lực của hai đứa khá thấp, cho nên không tới bên Quỷ Khốc Nhai, ở lại cùng chúng còn có Thôn Kim thú.

Mấy đứa liên tiếp chạy vào, nhưng khi nhìn thấy Lăng Tiêu ngồi bên cạnh chủ nhân, cả đám đều tự giác an phận.

Trong khoảng thời gian này chủ chân luôn ở trong không gian chăm sóc Lăng Tiêu lão đại, không có ai quản lý, bọn chúng chơi đến quên luôn trời đất luôn rồi, ban đầu còn có người lớn là Du Quân Kỳ kìa, ai mà ngờ vị này cũng ham chơi không kém.

Cuối cùng người ổn trọng nhất lại là Hoàng Thử thú có thực lực thấp nhất, nhưng có linh đan và nội đan mà Du Tiểu Mặc cho, thực lực của nó đã tăng lên không ít, đến bây giờ càng ngày càng sai khiến được nhiều Thử thú, thực lực cũng càng ngày càng cao.

Mặc dù sơn mạch Quỷ Trủng ngày nay vẫn là chiến trường viễn cổ đầy rủi ro và nguy hiểm lúc trước, nhưng rất nhiều nơi đã có tai mắt của Hoàng Thử thú, bất cứ chuyện gì xảy ra nó đều có thể nhận tin tức đầu tiên, còn nhanh hơn cả mạng lưới tình báo của Thiên Đao.

Bây giờ Du Tiểu Mặc thích Hoàng Thử thú nhất luôn đó, nhìn thấy nó liền nhớ tới nam tử áo đen mà hắn giao cho nó chăm sóc, từ sau khi trở về, hắn thường xuyên ở trong không gian cùng Lăng Tiêu, không biết nhiều về chuyện bên ngoài cho lắm.

“Bây giờ người kia thế nào rồi?”

Hoàng Thử thú thấy chủ nhân đang nhìn mình, liền trả lời: “Người nọ vẫn chưa tỉnh, nhưng thương thế đã khôi phục hơn phân nữa rồi, chỉ cần dưỡng thêm mấy tháng là có thể khôi phục hoàn toàn.”

“Nếu thương thế đã sắp khỏi rồi, sao vẫn chưa tỉnh?” Du Tiểu Mặc kinh ngạc hỏi, lúc trước hắn có nghe Hoàng Thử thú kể, mặc dù người kia bị thương rất nặng, nhưng khả năng khôi phục và sinh mệnh lực lại vô cùng mạnh mẽ, theo lý thuyết thì nên tỉnh rồi mới phải.

Hoàng Thử thú gãi gãi đầu, “Việc này ta cũng không rõ lắm, chủ nhân có muốn mau mau đến thăm hắn không?”

Du Tiểu Mặc nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu hỏi: “Người nọ mà hai người nói là ai?”

Du Tiểu Mặc lập tức hưng phấn: “Anh còn nhớ nam tử áo đen chúng ta gặp ở di tích Đào Nguyên không? Chính là hắn, lúc em trốn khỏi Thông Thiên Điện đã thuận tiện cứu hắn đó, hắn là người anh mời tới giúp đỡ đúng không?”

Lúc ấy Du Tiểu Mặc không chỉ cứu được nam tử áo đen, mà còn có hai thành viên khác của Thiên Cẩu, mặc dù họ đều bị thương, nhưng không nặng lắm, cho nên hai người đi thẳng về Quỷ Khốc Nhai, bởi vậy bỏ lỡ nam nhân áo đen vẫn còn trong không gian của Du Tiểu Mặc.

Nét mặt Lăng Tiêu có chút kì quái, “Em không báo cho Thiên Cẩu hả? Khế ước thú của em đâu rồi, mấy đứa không có ở nhà à?”

Du Tiểu Mặc chớp mắt mấy cái, “Báo cho Thiên Cẩu làm gì? Anh nói đám Xà Cầu sao, em vừa trở về chưa được hai ngày thì cả đám đã bị Thiên Đao mượn đi hết rồi, nói là có chuyện quan trọng muốn nhờ chúng giúp, em thấy có vẻ gấp gáp lắm, liền cho mượn rồi.”

Lăng Tiêu không trả lời hắn, quay ra nói thẳng với Hoàng Thử thú: “Ngươi đến Quỷ Khốc Nhai một chuyến, nói là người nọ muốn tìm đang ở chỗ chúng ta.”

Hoàng Thử thú nhìn về phía Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc rất vui mừng gật đầu, ý bảo nó hãy nghe theo, đây là lần đầu tiên Lăng Tiêu ra lệnh cho khế ước thú của hắn, nhưng khế ước thú lại không lập tức chấp hành mệnh lệnh của y, mà trưng cầu ý kiến của hắn đó, thật vất vả quá đi mà.

“Đừng bảo ý của anh là nam nhân áo đen này chính là thành viên Thiên Cẩu nha? A, chẳng lẽ là Thiên Quỷ kia?”

Hoàng Thử thú đi rồi, Du Tiểu Mặc mới bắt đầu xâu chuỗi từng lời Lăng Tiêu nói, cuối cùng hắn cũng biết được thân phận của nam tử áo đen, đúng là thành viên thần bí nhất trong Thiên Cẩu – Thiên Quỷ, bởi vì vô tung vô ảnh, cho nên ngay cả đồng bạn cũng rất ít khi nhìn thấy hắn, chứ đừng nói là đám Tiểu Cầu.

Bảo sao lúc Tiểu Cầu và Miêu Cầu nhìn thấy nam nhân áo đen mà chẳng có phản ứng gì, mà những đứa đã từng gặp lại bị Thiên Đao dẫn đi hết, vậy là đến bây giờ Thiên Cẩu vẫn không biết Thiên Quỷ đang ở chỗ hắn.

Về phần Du Quân Kỳ, vị này chỉ quan tâm tới con trai cưng nhà mình thôi, việc của người khác không liên quan tới ông, cho dù biết Thiên Quỷ là thành viên của Thiên Cẩu, nhưng người kia cũng có bị gì đâu, thế thì cần gì phải báo cho Thiên Cẩu ngay há.

“Thật mừng khi cuối cùng em cũng đoán được hắn là ai.” Lăng Tiêu nói, cực kỳ thiếu thành tâm.

Nếu lần này không có y ngồi đây, rất có thể Thiên Quỷ sẽ bị giấu đến lúc tự hắn tỉnh lại mới thôi, Lăng Tiêu nhớ ngày đó đối thủ của Thiên Quỷ là một gã Thánh cảnh ba sao, xem ra hắn liều mạng khiến bản thân mình trọng thương để giết chết đối thủ.

Ánh mắt Du Tiểu Mặc bắt đầu dao động, trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện luôn á, làm sao hắn còn thời giờ suy nghĩ việc khác chớ.

Tốc độ truyền tin của Hoàng Thử thú rất nhanh, cùng ngày Thiên Cẩu đã biết, bởi vì tìm mãi vẫn không thấy Thiên Quỷ, suýt nữa thì Thiên Đao còn tưởng rằng Thiên Quỷ đã bị Thông Thiên Điện bắt đi, ba tháng qua phái không biết bao nhiêu người tìm kiếm, giờ biết Thiên Quỷ đang ở trong cung điện, Thiên Đao lại không nóng nảy, chỉ bảo Hoàng Thử thú nói cho họ biết, tạm thời cứ để Thiên Quỷ ở bên này dưỡng thương.

Cơ mà sau đó Hoàng Thử thú còn lén nói cho Du Tiểu Mặc một điều, lúc nó báo tin tức cho các thành viên Thiên Cẩu ấy mà, nét mặt của họ vừa dữ tợn vừa vặn vẹo thấy ghê lắm luôn.

Có lẽ người khác không hiểu, nhưng Hoàng Thử thú biết rõ, vì việc tìm kiếm Thiên Quỷ, Thiên Cẩu đã bận rộn ba tháng nay, chẳng qua lúc đó nó đâu có biết Thiên Quỷ chính là nam nhân áo đen nọ.

Du Tiểu Mặc cảm thấy, trong thời gian ngắn hắn không nên tới Quỷ Khốc Nhai thì tốt hơn.

Lăng Tiêu đã khỏe hẳn, sau ba tháng dưỡng thương, nội thương cũng đỡ được bảy tám phần, y cũng nghe nói về cường giả Thánh cảnh ở Bạch Cốt trấn, nhưng tạm thời y không có ý định để ý tới mấy việc vặt thế này.

Điều khiến y để tâm chính là tình thế lúc này của đại lục Thông Thiên.

“Lăng Tiêu, em cho anh xem cái này nè.” Du Tiểu Mặc nhớ tới viên linh đan hắn lấy được từ trong bệ đá, sau đó còn điều tra ngọc giản của tổ tiên Đan Thanh, nhưng chẳng hề tra ra được một chút dấu vết, vì thế hắn bắt đầu hoài nghi thứ này không phải là linh đan.

Lăng Tiêu nhận lấy viên linh đan kia, “Đây là cái gì?”

Du Tiểu Mặc thấy Lăng Tiêu vẫn chưa biết, lập tức hào hứng bừng bừng, kể hết những chân tướng mà nam tử trung niên nói cho hắn nghe, kể cả quy tắc và chủ nhân, đây chính là điểm hắn thấy khó hiểu nhất đó.

“Ta hiểu.” Lăng Tiêu nắm lấy viên linh đan kia, chỉnh sửa lại thông tin vừa nghe một cách rõ ràng, nhìn ánh mắt của Du Tiểu Mặc, hỏi: “Em có nghi vấn gì?”

Du Tiểu Mặc chậm chạp nói: “Viên linh đan này…”

Lăng Tiêu hiểu ngay hắn muốn nói gì, giơ cái thứ giống linh đan trong tay lên trước mặt hắn, “Nói chính xác thì đây không phải là linh đan, nhưng nếu hiểu rộng ra thì cũng có thể coi nó như linh đan cũng được, ta chưa từng nhìn thấy thứ này, đây hẳn là biện pháp và Thông Thiên Đế và gã trung niên kia nghĩ ra, lợi dụng nó để đột phá tới cảnh giới Chí Tôn giả.”

“Chí Tôn giả?” Ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng lên.

“Cảnh giới sau Thánh cảnh được gọi là Chí Tôn giả, nhưng chỉ tồn tại một Chí Tôn giả duy nhất, cho nên nếu có ai đó đột phá tới cảnh giới này, hoàn toàn không thể xuất hiện người thứ hai, Chí Tôn giả thượng nhiệm đã chết, Thông Thiên Đế ngấp nghé ngôi vị này cũng là chuyện dễ hiểu.”

Du Tiểu Mặc chép miệng một cái: “Thế nhưng mà nam tử trung niên kia từng nói chủ nhân của quy tắc đã chết rồi, nhưng sao một người mạnh đến nhường ấy lại có thể chết được?”

“Đây là một bí mật được chôn giấu rất sâu, vô cùng ít người biết, tuyệt đối không nhiều hơn năm, mà ngay cả Thông Thiên Đế cũng chưa chắc đã biết rõ chân tướng.” Giọng điệu của Lăng Tiêu đột nhiên trở nên thần bí.

Ánh mắt Du Tiểu Mặc sáng rực, hạ giọng thì thào hỏi: “Vậy sao anh biết được?”

Lăng Tiêu liếc nhìn hắn, “Đương nhiên là ta biết, em muốn biết không?”

Du Tiểu Mặc lập tức gật đầu lia lịa, “Anh mau nói cho em nghe đi.”

Lăng Tiêu ngoắc ngoắc ngón tay.

Du Tiểu Mặc xáp lại gần y, vừa đưa tai qua đã bị cắn, đầu lưỡi mềm mềm ẩm ẩm làm ướt vành tai hắn, thậm chí còn muốn luồn vào, hắn giật nảy, muốn đẩy ra lại bị kéo về, một đôi tay đang giở trò trên người hắn, còn hắn đã bị sờ tới mức xương cốt đều mềm nhũn rồi đây này.

“Anh có nói không hả?” Du Tiểu Mặc kéo kéo áo y, hôm qua vừa mới phát tình xong, mà một lần còn là mấy canh giờ, hắn sắp chịu hết nổi rồi.

Lăng Tiêu đành phải tha cho hắn, vừa đưa mắt ngắm nhìn vẻ đẹp dưới lớp quần áo kia, vừa kể: “Hẳn là em đã nghe nói về Chí Tôn giả thượng nhiệm, người này chính là điện chủ đầu tiên của Thông Thiên Điện, mặc dù thế giới hạn chế chỉ có một Chí Tôn giả xuất hiện, nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối…”

Điện chủ đầu tiên của Thông Thiên Điện cũng không khác gì Thông Thiên Đế bây giờ, là kẻ bề ngoài ra vẻ đạo mạo, sau lưng lại có một bộ mặt khác, lão trở thành Chí Tôn giả trước khi đại chiến viễn cổ bắt đầu nổ ra khoảng một ngàn năm, bởi vì kiêng kị thực lực của Tứ Linh, cho nên lão đã phát động đại chiến viễn cổ, ý đồ tiêu diệt Tứ Linh.

Nguyên nhân của việc này là do huyết mạch của Tứ Linh, sau khi trở thành Chí Tôn giả, lão suy tính được Tứ Linh là sự tồn tại có khả năng uy hiếp địa vị của mình nhất.

Tại sao Tứ Linh lại có thể uy hiếp được một người đã trở thành Chí Tôn giả như lão ư, nguyên nhân chính là ở bốn loại huyết mạch. Từ một thời điểm còn xa xưa hơn viễn cổ, đã có một truyền thuyết về Tứ Linh, đợi khi bốn loại huyết mạch được kết hợp hoàn mỹ sẽ xuất hiện một cường giả có thể ngự trị cả Tứ Linh, thậm chí thực lực của cường giả này còn có thể sánh ngang với Chí Tôn giả.

Thứ thực sự khiến Chí Tôn giả cảm thấy bị uy hiếp chính là cường giả này.

Nhưng không xét đến suy nghĩ của điện chủ kia, bản thân Tứ Linh cũng không thể để cho cường giả này xuất hiện, ai lại muốn bị lãnh đạo chứ?

Tứ Linh đều là những người cao ngạo, họ tung hoành khắp đại lục Thông Thiên này đã lâu, lâu đến mức thậm chí còn bỏ qua cả Chí Tôn giả, chưa kể, cường giả này được kết hợp từ bốn loại huyết mạch, cũng đương tương với việc có được một phần tư huyết mạch của mỗi tộc. Mà Tứ Linh rất xem trọng vấn đề huyết mạch tinh khiết, có thể nghĩ, cường giả này không thể nào xuất hiện.

Nhưng Chí Tôn giả lại lo lắng, việc Tứ Linh vẫn tồn tại chính là một sự uy hiếp.

Vì vậy lão âm thầm khơi dậy đại chiến viễn cổ.

CHƯƠNG 644: KHÔNG CHỊU TRÁCH NHIỆM

Rất ít người biết nguyên nhân thực sự của đại chiến viễn cổ, tình cờ làm sao, một trong số những người ấy chính là tổ tiên của Du tộc mà họ từng gặp tại Mộ Yêu trong sơn mạch Quỷ Trủng, và cũng chính ông đã nói cho Lăng Tiêu biết, nếu không thì sao y có thể biết được những chuyện này.

Chuyện bốn loại huyết mạch kết hợp lại có thể sánh ngang với Chí Tôn giả cũng là ông nói, lúc trước nam tử áo trắng mới liếc mắt nhìn đã nhận ra trong người Lăng Tiêu có bốn loại huyết mạch, chẳng qua là nếu không biết quan hệ giữa y mà Du Tiểu Mặc, chắc nam nhân áo trắng cũng không có ý định nói cho y.

Có nhân tất có quả, đại khái là đạo lý này.

Về phần tại sao Thông Thiên Đế đầu tiên lại chết, đương nhiên là có liên quan đến truyền thuyết về Tứ Linh rồi.

Thông Thiên Đế đầu tiên là người có dã tâm bừng bừng, không chỉ muốn hủy diệt Tứ Linh, thậm chí còn muốn hủy diệt luôn cả các gia tộc và thế lực lớn khi ấy, bao gồm Du tộc, sau đó chỉnh đốn lại thực lực chung ở đại lục Thông Thiên, đạt tới mục đích thống nhất.

Chỉ là cuối cùng âm mưu của lão vẫn bị lật tẩy.

Thời kỳ viễn cổ cũng từng xuất hiện một người có huyết mạch Tứ Linh như Lăng Tiêu, cũng là một người không được coi trọng, khí ấy Tứ Linh còn chưa biết việc huyết mạch của họ được kết hợp hoàn mỹ sẽ tạo ra một sự tồn tại ngang hàng với Chí Tôn giả.

Mãi tới khi âm mưu của Thông Thiên Đế đầu tiên bị vạch trần, người kia mới bắt đầu tỏa sáng. Chỉ tiếc là đến trận đấu cuối cùng, người kia vẫn đồng quy vu tận với Chí Tôn giả.

Vì Chí Tôn giả đã biến mất, cho nên mặc dù thế giới vẫn nguyên vẹn, nhưng quy tắc chưa được hoàn tiện, thứ tàn lưu còn tồn tại tới ngày hôm nay chỉ là quy tắc của Chí Tôn giả trước kia để lại, nếu như vị Chí Tôn giả thứ hai không xuất hiện nữa, chẳng bao lâu sau, quy tắc của Chí Tôn giả tiền nhiệm sẽ biến mất.

Chỉ là dù đại chiến viễn cổ là âm mưu của Chí Tôn giả, nhưng không mấy ai biết chuyện này, bởi vì người thực sự phát hiện ra âm mưu này đã đồng quy vu tận với lão.

Người nọ chưa kịp nói đã chết, còn vì sao tổ tiên của Du tộc biết rõ, đó là vì ông cũng có mặt ở hiện trường lúc ấy, chưa kể những cường giả như họ đâu có ngốc, sự bùng nổ của đại chiến viễn cổ có quá nhiều điểm đáng ngờ, chỉ là người biết chân tướng đều bỏ mạng trong trận chiến ấy hết rồi.

Cho đến bây giờ vẫn chưa có ai biết thực ra bên trong Thông Thiên Điện chỉ toàn là đen tối và xấu xa, hoàn toàn không đáng để mọi người phải tín ngưỡng. May mà hiện tại Thông Thiên Điện đã bị hủy, thanh danh cũng bị bôi đen, sự thực về đại chiến viễn cổ cũng không cần phải nói ra nữa.

Thông Thiên Đế hiện tại quật khởi là sau khi đại chiến viễn cổ xảy ra vạn năm, bởi vì lúc ấy Thông Thiên Điện cũng tử thương không nhỏ. Vì rất ít người biết đến âm mưu kia, cho nên Thông Thiên Đế hiện tại không biết gì nhiều, mà gã cũng chỉ cần biết Thông Thiên Đế đầu tiên là Chí Tôn giả thôi, như vậy là đủ rồi.

Lúc Du Tiểu Mặc nghe xong trong đầu chỉ có một suy nghĩ, quả nhiên trên đời chẳng có chuyện gì là tuyệt đối, dù ngươi có lợi hại đến mấy thì cũng có một ngày phải chết, có điều cái lão Chí Tôn giả kia đúng là tự tìm đường chui vào chỗ chết.

Làm Chí Tôn giả cho tốt thì không chịu, hết lần này tới lần khác phải đòi thống nhất cái quỷ gì, đúng là vẽ vời cho thêm chuyện, kết quả ép người mạnh nhất phải xuất hiện, đúng là chết cũng không ngẩng đầu lên được, phải nói cái thứ như dục vọng và quyền lợi đúng là hại chết người.

“Vậy viên linh đan này phải làm sao bây giờ?” Du Tiểu Mặc chỉ vào viên linh đan trên tay Lăng Tiêu, viên linh đan màu đỏ sậm đang nằm yên lặng trong lòng bàn tay y.

Ngay từ đầu hắn cũng suy nghĩ liệu Lăng Tiêu có dùng không, nhưng ngẫm tỉ mỉ, hắn lại cảm thấy không ổn, bản thân Lăng Tiêu đã có bốn loại huyết mạch, không bắt buộc phải đột phá thành Chí Tôn giả như Thông Thiên Đế, hơn nữa thứ này hấp thu tính mạng của nhiều người như vậy, quá âm tà, cuối cùng viên linh đan này chỉ là bán thành phẩm.

Hiển nhiên Lăng Tiêu cũng không có cảm tình gì với nó, dứt khoát nghiền nát thành tro bụi, vừa rơi xuống đã bị gió cuốn đi.

“Thứ dị đoan tà đạo, có thời gian làm thứ này, còn không bằng tu luyện đứng đắn.”

Du Tiểu Mặc đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Anh nói liệu cái lão Chí Tôn giả kia có phải cũng dùng phương pháp này để trở thành Chí Tôn giả không?”

“Có lẽ là không phải.” Ngoài dự đoán của hắn, Lăng Tiêu bác bỏ, “Theo lời gã trung niên kia nói với em thì hẳn là loại phương pháp này được sáng tạo sau khi gã và Thông Thiên Đế cấu kết với nhau, có thể thành công hay không vẫn là ẩn số.”

“Vậy ước định giữa anh và người kia phải làm sao bây giờ?” Du Tiểu Mặc còn nhớ rõ Lăng Tiêu đã ước định với Lân Thiếu Dật, hôm nay Thông Thiên Điện bị hủy, có lẽ đại hội đan sư cũng không được tổ chức nữa.

Lăng Tiêu đột nhiên bật cười, “Liên quan gì đến ta, ngay từ đầu kẻ đánh cuộc với ta cũng là hắn, có phát sinh sự cố ngoài ý muốn gì cũng là chuyện của hắn.”

Du Tiểu Mặc cảm thấy phu quân nhà mình thật là gian trá.

Có lẽ cái tên Lân Thiếu Dật kia sẽ tức chết cho coi, Thông Thiên Điện do Lăng Tiêu hủy, vậy mà cuối cùng lại bắt gã đi dọn dẹp.

Cơ mà đây đúng là một việc đáng mừng!

Buổi chiều, Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu cùng đi xem tình hình của Thiên Quỷ, nhờ có Lăng Tiêu nói mà Du Tiểu Mặc mới biết, hóa ra tên này không phải bị hôn mê, mà là đang lên cấp.

Thiên Quỷ là một kẻ cuồng chiến đấu, thường xuyên lên cấp trong khi đánh nhau, mặc dù hắn bị trọng thương trong trận chiến sinh ở Thông Thiên Điện, nhưng cũng tình cờ đột phá khỏi hai sao, có lẽ một thời gian hắn nữa tu vi của Thiên Quỷ sẽ là ba sao rồi.

Trong ba tháng trở về này, Du Tiểu Mặc còn nhận được tin tức của đại sư huynh và nhị sư huynh.

Sau khi biết hắn bị Thông Thiên Đế bắt đi, hai vị sư huynh rất lo lắng, liên tục nhờ Đại Bàng nghe ngóng tin tức cho họ, nghe nói Lăng Tiêu đang mời rất nhiều cường giả để xông vào Thông Thiên Điện, họ cũng muốn giúp đỡ, nhưng lại không thể rời khỏi Đông Châu.

Đọc thư của họ lúc này Du Tiểu Mặc mới biết tình hình ở Đông Châu rất tệ.

Mặc dù bộ lạc Thủy Tây và bộ lạc Vạn Sa cùng liên minh lại để đối phó với bộ lạc Cổ Mã, nhưng họ không hề thắng thế, bởi vì có một thế lực đang âm thầm giúp đỡ bộ lạc Cổ Mã.

Thế lực này không phải là gia tộc Xích Huyết, hiện tại gia tộc Xích Huyết còn khó bảo toàn bản thân, làm gì còn cường giả mà điều tới Đông Châu.

Nhưng Du Tiểu Mặc lại biết thế lực này, nghe nói sư phụ của Nhan Huy và Tô Lãng rất mạnh, thận phận không đơn giản, hơn nữa còn có thánh nữ tiền nhiệm Tổ Mã, thực lực của người này cao hơn cả Hạ Âm.

Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, Du Tiểu Mặc liền nói chuyện này cho các sư huynh biết, mặc dù thân phận của người nọ vẫn rất bí ẩn, nhưng nói sao cũng có phương hướng để điều tra.

Ngày hôm sau, Du Tiểu Mặc nghe Lăng Tiêu nói muốn qua Quỷ Khốc Nhai một chuyến.

Từ sau khi y trở thành thiếu chủ thực sự của Thiên Cẩu, dù rất nhiều chuyện đã có Thiên Đao giúp đỡ, không cần đích thân xử lý, nhưng nói sao thì cũng phải tìm hiểu một chút.

Du Tiểu Mặc lại nhớ tới những gì Hoàng Thử thú kể lại cho hắn nghe, vì vậy bỏ cuộc giữa chừng.

“Lăng Tiêu này, hay là anh đi một mình đi, em đột nhiên nhớ ra mình còn có một số việc phải làm, ba tháng qua chỉ lo chăm sóc anh, em ít khi tu luyện hay luyện đan quá.”

Trong một năm này, Du Tiểu Mặc vẫn dậm chân ở tu vi tứ phẩm, chủ yếu là không có thời gian để tu luyện, nhưng cũng không thể bảo là không có tiến bộ. Trong một năm ở trong thế giới kia, vì linh khí cực kỳ đậm đặc, mặc dù mỗi lần hắn đều bị đuổi giết không yên thân, nhưng cũng coi như là có tu luyện trong quá trình bỏ trốn.

Lăng Tiêu dứt khoát kéo hắn rời khỏi cung điện, bọn họ chỉ tới Quỷ Khốc Nhai xem sao thôi, căn bản là không tốn bao nhiêu thời gian, tưởng y không biết phu nhân đang kiếm cớ sao?

Du Tiểu Mặc ủ rũ cúi đầu, hy vọng mọi người trong Thiên Cẩu đều bận rộn.

Chỉ là nguyện vọng của hắn hoàn toàn không thể thực hiện.

Không đến nửa canh giờ, hai người đã tới Quỷ Khốc Nhai, nguyên nhân là một năm Du Tiểu Mặc bị giam, đã có một truyền tống trận giữa Quỷ Khốc Nhai của Thiên Cẩu và cung điện nhà hắn, đúng là truyền tống trận hay gặp ở đại lục Long Tường, dùng để tiến thành truyền tống trong khoảng cách ngắn thì không còn gì thích hợp hơn.

Từ sau khi Hoa Cô và khế ước thú của Du Tiểu Mặc gia nhập vào Quỷ Khốc Nhai, cơ cấu trong Thiên Cẩu càng ngày càng cặn kẽ, càng ngày càng rõ ràng, mọi người phân công hợp tác, hoàn toàn không dông dài.

Bởi vì Lăng Tiêu đã sớm thông báo, cho nên lúc hai người tới nơi, đa số các thành viên đều có mặt trong Tiếu các.

Hai người vừa vào, một đống cặp mắt bên trong đã đồng loạt nhìn lại.

Bởi vì Du Tiểu Mặc hơi bị chột dạ, cho nên lồng ngực ưỡn không được thẳng cho lắm, mắt cũng nhìn quanh bốn phía, vì vậy mà nhìn thấy Hoa Cô đã thành công biến hóa thành ngự tỷ.

Lần đầu gặp mặt, Hoa Cô là một đàn chị gan dạ và sáng suốt hơn người, thủ đoạn khôn khéo, nhưng khi ấy trên người nàng vẫn có vẻ tục khí, ăn mặc cũng chỉ như một cô gái nông thôn, vậy là dù thấy Hoa Cô rất giống một nữ nhân mạnh mẽ, nhưng Du Tiểu Mặc chưa từng nghĩ nàng theo hướng ngự tỷ.

Bây giờ Hoa Cô mặc một bộ váy màu đỏ tươi, cặp môi cũng đỏ mọng rực lửa, khuôn mặt càng thêm diễm lệ, một chiếc đai lưng mô tả hết vòng eo thôn của nàng, càng khiến thứ trên ngực thêm mấp mô chập chùng, bên hông còn đeo một cây roi nhỏ.

Bộ dáng này khiến Du Tiểu Mặc vô thức nghĩ tới một ngự tỷ đang quơ roi, cười ha ha quất một lũ đàn ông. Hết hồn à nha, Du Tiểu Mặc cảm giác mình bị sét đánh đen thui rồi.

“Thiếu chủ.”

Đang mải nghĩ ngợi, Hoa Cô đã lên tiếng chào hỏi.

Du Tiểu Mặc vội tỉnh táo lại, ngẩng đầu thấy Lăng Tiêu đang cười mờ ám nhìn hắn, không khỏi chột dạ sờ mũi một cái.

Hoa Cô đột nhiên nhìn về phía hắn, do dự một lát mới lên tiếng: “Phu nhân.”

Dường như lại có một tiếng sét đánh trúng đầu Du Tiểu Mặc, hắn tiếp tục hết hồn tập hai, cái từ phu nhân này luôn luôn thuộc sở hữu của Lăng Tiêu, lúc y nói ra chắc chắn sẽ có cảm giác dịu dàng tán tỉnh, ngay từ đầu Du Tiểu Mặc còn ngại ngùng, dần dần thành quen.

Nhưng đột nhiên nghe được hai chữ “phu nhân” từ trong miệng một người phụ nữ, trong lòng hắn bỗng sinh ra cảm giác vi diệu, cứ như thể hắn cũng là nữ nhân vậy.

CHƯƠNG 645: CẤM ĐỊA

Chỉ là từ phu nhân này đã bị Lăng Tiêu phản bác ngay lập tức.

Nguyên nhân hả, đương nhiên là chỉ y mới được gọi như thế, Lăng Tiêu thích nhất dùng giọng điệu tán tỉnh để gọi phu nhân nhà mình, đây là niềm vui thú giữa phu phu mà, không thể để Hoa Cô làm hỏng được.

Hiếm lắm mới thấy Hoa Cô lộ vẻ lúng túng, nàng vốn là người tỉ mỉ, nhìn nét mặt như táo bón của Du Tiểu Mặc là biết ngay mình nói sai rồi, cuối dùng Du Tiểu Mặc bảo Hoa Cô cứ gọi Du thiếu gia là được, bởi vì hắn thích cái danh xưng này lắm lắm ấy.

Hoa Cô thấy thiếu chủ không phản bác, liền thuận thế gọi một tiếng Du thiếu gia.

Trong Tiếu các có bốn thành viên Thiên Cẩu, cũng có khế ước thú của Du Tiểu Mặc là Xà Cầu và Tiểu Hắc, tính cách của hai đứa này đều thuộc kiểu chững chạc, nhìn thấy họ tới nét mặt rất bình tĩnh.

Du Tiểu Mặc còn định chạy tới ôn chuyện với hai đứa, cơ mà giữa đường lại bị Lăng Tiêu kéo đến chủ vị, trên chủ vị có hai chiếc ghế, một là của Lăng Tiêu, còn một cái không biết là của ai.

Sau khi ngồi xuống, Lăng Tiêu liền đi thẳng vào vấn đề.

Mọi người cũng quen ngắn gọn không dài dòng, hiệu suất khá cao, chưa tới một giờ đã giải quyết xong vài vấn đề.

Du Tiểu Mặc chán muốn chết, mãi tới một lát sau mới nghe được chuyện có liên quan đến mình.

Thiên Đao đề nghị: “Thiếu chủ, ta hy vọng mạng lưới tình báo của Thiên Cẩu có thể kết hợp với năng lực của khế ước thú Hoàng Thử thú của Du thiếu gia, bản thân mạng lưới tình báo có quá ít nhân viên, nếu cả hai có thể kết hợp lại, hiệu suất sẽ rất cao.”

Lăng Tiêu không trả lời ngay mà quay sang trưng cầu ý kiến của Du Tiểu Mặc.

Du Tiểu Mặc nghĩ dù sao cũng là “người một nhà” rồi, thích kết hợp thì cứ kết hợp đi, “Các ngươi cứ xem rồi làm, lúc về ta sẽ nói với Khí Cầu một tiếng.”

Mọi người sững sờ.

Nhưng rất nhanh đã kịp nhận ra Khí Cầu mà hắn nói chính là Hoàng Thử thú, đối với sở thích đặt nhũ danh cho khế ước thú của Du Tiểu Mặc, tất cả người ngồi ở đây đều đã biết hết, đừng thấy đám Xà Cầu không đứa nào thích nhũ danh của mình, nhưng tên nào tên nấy rất khoái trá chọc ghẹo đồng bàn, vậy là cứ đứa này gọi nhũ danh của đứa kia trước mặt người khác, đứa bị gọi liền mất hứng, cũng trả thù lại, sau đó huyên náo tới nỗi ai ai cũng biết.

Vấn đề tiếp theo liên quan tới cường giả cấp mười hai ở Bạch Cốt trấn.

Đối phương là một gã Thánh cảnh một sao, trong thế cục hỗn loạn này, một gã cường giả cấp mười hai cũng có tác dụng rất quan trọng, nếu như có thể mời gã vào, thực lực của Thiên Cẩu sẽ tăng thêm một bậc.

Nhưng động tâm cũng chỉ là động tâm thôi, phải xác định người kia không có vấn đề mới được.

Kẻ này xuất hiện vào khoảng hai tháng trước, gã là người có thực lực mạnh nhất Bạch Cốt trấn, những người khác bị gã đàn áp chỉ biết giận mà không dám nói gì, cũng có không ít người gia nhập vào thế lực của gã, tới hôm nay đã phát triển thành một thế lực nhỏ có khoảng ba mươi đến bốn mươi người, còn nhiều hơn cả Thiên Cẩu nữa, thực lực thấp nhất cũng cỡ Đế cảnh.

Trong khoảng thời gian Lăng Tiêu dưỡng thương, Thiên Đao đã sớm phái người giám sát gã kia, nhưng hành vi của gã không có chỗ nào khả nghi, cơ bản là không tìm được manh mối gì.

Thoạt nhìn thì đúng là không có vấn đề, nhưng Thiên Đao đâu dễ bị lừa, càng không có vấn đề càng khả nghi.

Thiên Đao đã sớm điều tra lai lịch của gã, không ngờ việc này còn liên quan tới Cửu Đầu Xà Hoàng phụ thân của Ngân Qua.

Cả tộc Cửu Đầu Xà Hoàng chỉ còn lại mỗi Ngân Qua và phụ thân của y, ở Tây Cảnh này có thể coi là Đế Vương thú cấp mười hai khiêm tốn nhất, không mở rộng địa bàn, không tham dự vào đấu tranh trong Tây Cảnh.

Thường thì các thế lực khác cũng không muốn gây sự với nhân vật nóng tính như Cửu Đầu Xà Hoàng, ấy thế mà có một người lại dám, người này chính là thiên địch của Cửu Đầu Xà Hoàng – Xà Điêu, thực lực của lão này tương đương với Cửu Đầu Xà Hoàng, dưới trướng có không ít tiểu đệ, cường giả cấp mười hai ở Bạch Cốt trấn cũng là một trong số đó.

Nhưng không phải gã tự nguyện, mà là Xà Điêu lạm dụng quyền uy khiến gã không thể không khuất phục lão.

Mãi tới một đoạn thời gian trước, Xà Điêu chạy tới gây sự với Cửu Đầu Xà Hoàng, đại khái là lần này đã làm lão Xà Hoàng phát bực, lúc xông tới thì hăng hái tự tin lắm, khi về thì sắc mặt tái nhợt, có vẻ bị trọng thương, cùng ngày phải đi bế quan.

Gã nọ tranh thủ cơ hội này để bỏ trốn, gã biết rõ lần này Xà Điêu sẽ phải bế quan rất lâu, cho nên gã muốn mượn khoảng thời gian này tìm một chỗ dựa vừa mạnh vừa vững chắc.

Chỉ là những cường giả thành danh đã lâu kia không cần thêm thuộc hạ, vì thế gã quyết định gia nhập vào thế lực của Lăng Tiêu mới nổi danh gần đầy, với chiến tích làm Du Chấn Thiên và Thông Thiên Đế trọng thương của y, Xà Điêu tuyệt đối không phải là đối thủ, chưa kể Lăng Tiêu vẫn chưa thành lập thế lực, lúc này mà gia nhập rất dễ nhận được tín nhiệm từ y.

Tuy nói với thực lực của Lăng Tiêu thì không để Xà Điêu vào mắt cũng là chuyện bình thường, nhưng Thiên Đao cứ có cảm giác miếng thịt từ trên trời rơi xuống này không dễ gặm, cho nên vẫn chần chừ không đưa ra quyết định.

“Tiếp tục quan sát, tìm hiểu rõ mục đích thực sự của hắn.” Sau khi nghe xong Lăng Tiêu im lặng vài giây mới quyết định.

Thiên Đao không cảm thấy bất ngờ, trên thực tế suy nghĩ của hắn và Lăng Tiêu đều giống nhau, người này có một vài chỗ rất kì lạ, không biết rõ ràng, bọn họ tuyệt đối không thể cho gã gia nhập Thiên Cẩu.

“Thiên Đao, ngươi có nghe được tin tức của Ngân Qua và Phong Trì Vân không?” Du Tiểu Mặc thấy có vẻ họ đã bàn ổn thỏa, liền hỏi một vấn đề mà mình khá quan tâm.

Bởi vì tình cảm giữa Ngân Qua và Phong Trì Vân không được lão Xà Hoàng chấp nhận, cho nên ngay từ lúc được tự do, hai người đã dắt tay nhau bỏ trốn, nghe nói là định đi du lịch, lâu lắm rồi hắn không nhận được tin tức của hai người.

Thiên Đao đáp: “Không có.”

Du Tiểu Mặc hơi buồn phiền một chút, xem ra Ngân Qua và Phong Trì Vân vẫn chưa trở về.

Thiên Đao nói: “Nếu như Du thiếu gia muốn biết, ta có thể phái người đi nghe ngóng, chỉ là tình thế ở đại lục Thông Thiên hiện nay rất hỗn loạn, muốn tìm được họ sẽ rất khó.”

“Thôi, không cần đâu.” Du Tiểu Mặc lắc đầu, không muốn làm phiền mọi người, hiện tại nhân số của Thiên Cẩu còn không đủ dùng, nếu phái người đi tìm nữa thì đúng là càng eo hẹp hơn, chưa kể bây giờ cả hắn và Lăng Tiêu đều rất nổi danh, Ngân Qua và Phong Trì Vân mà muốn gặp hắn lúc nào cũng có thể tới sơn mạch Quỷ Trủng.

Thiên Đao gật đầu, hoàn toàn không ngạc nhiên, thực ra hắn đã sớm đoán được rồi, hỏi tiếp: “Du thiếu gia, không biết tình hình hiện tại của Thiên Quỷ thế nào rồi?”

“À, hắn sắp đột phá rồi, chắc không bao lâu nữa sẽ tỉnh lại.” Du Tiểu Mặc một tay chống cằm, nét mặt bắt đầu ra vẻ thờ ơ.

Lăng Tiêu đứng lên, nhìn Thiên Đao rồi nói: “Hội nghị hôm nay đến đây thôi, những việc khác ngươi cứ tự xem mà an bài.”

Mặc dù y được Lân Cổ giao cho tiếp quản Thiên Cẩu, nhưng cái sự chỉ tay năm ngón này thì học cũng học được triệt để lắm cơ, rất là xứng chức.

May mà Thiên Đao đã sớm quen cái tác phong này từ Lân Cổ, bây giờ đổi thành Lăng Tiêu, có thể nói là thích nghi đến không thể thích nghi hơn.

Sau đó hai người trở về cung điện.

Mặc dù không biết đại hội đan sư có được tổ chức nữa không, nhưng Du Tiểu Mặc cảm thấy ước định của Lăng Tiêu và người nọ chưa chắc đã bị hủy bỏ.

Trước mắt thì chỉ còn chín tháng nữa là đến thời hạn rồi, tu vi của hắn vẫn chỉ là tứ phẩm, hoàn toàn không đủ nhìn, cho nên tiếp theo hắn cần phải cố gắng phấn đấu.

Cùng lúc đó, Bách Điểu cốc.

Tiểu Kê đã ba bốn tuổi vẫn là một em bé trắng trắng mập mập, khờ khạo hồn nhiên, đáng yêu vô cùng, nhưng nhờ có sự dạy bảo của đại trưởng lão, trái tim bé nhỏ kia đã đen đến nỗi không thể đen hơn.

Mặc dù người ở Bách Điểu cốc đều đối xử với nó rất tốt, đương nhiên là ngoại trừ phe của nhị trưởng lão Cơ Hách, nhưng Tiểu Kê vẫn chưa bao giờ quên mục đích thực sự khi trở lại Yêu Hoàng tộc, là để làm mật thám cho chủ nhân và lão đại, hơn nữa nó còn nhận được nhiệm vụ lão đại giao cho.

Từ khi Tiểu Kê nói thẳng về việc nó đã bị khế ước, phe của Cơ Hách vẫn coi đây là cái cớ để kéo nó xuống ngựa, lý do là Yêu Hoàng tộc không thể có một cốc chủ đã khế ước với loài người, còn là khế ước bình thường nữa chứ, họ cho rằng đây là sự sỉ nhục đối với Yêu Hoàng tộc.

Nhưng phe của Cơ Hách khá yếu, tiếng phải đối của họ chưa kịp dâng lên nổi sóng gió gì trong Yêu Hoàng tộc thì đã bị đại trưởng lão Cơ Ông thẳng tay trấn áp, nguyên nhân chính là vì đây là khế ước bình thường.

Nếu là khế ước bản mệnh, có lẽ Cơ Ông thật sự sẽ phải suy ngẫm xem có nên để Cơ Ninh Vũ kế thừa vị trí cốc chủ hay không, bởi vì khế ước bản mệnh không thể giải trừ được, cho nên tình huống mà Tiêu Kể gặp phải bây giờ chính là nó bị bắt phải giải trừ khế ước với Du Tiểu Mặc.

Tiểu Kê ngoài miệng đã đồng ý, thực tế thì không ai biết trong đầu nó đang nghĩ gì.

Từ khi trở lại Yêu Hoàng tộc, Cơ Ông đã dạy nó rất nhiều thứ, làm một bé trai ngoan ngoãn ngây thơ đã mọc lệch mất rồi, có thể tưởng tượng nó đã được học những gì.

Có lẽ Cơ Ông tuyệt đối không thể ngờ được, có một ngày những thứ ông dạy cho Tiểu Kê lại được nó áp dụng với chính mình.

Cũng bởi vì chuyện này khiến trong tộc vang lên không ít tiếng phản đối, nhưng sự sủng ái của Cơ Ông dành cho Tiểu Kê vẫn không hề giảm. Tiểu Kê đã trở về Yêu Hoàng tộc mấy năm rồi, đã sớm không phải là đứa bé chỉ có thể ngồi trong lòng Cơ Ông như lúc trước nữa.

Một ngày đẹp trời.

Hai tộc nhân của Yêu Hoàng tộc đang dùng vẻ mặt khổ sở nhìn đứa bé trước mặt họ, hiện tại có ai còn không biết tâm can bảo bối của đại trưởng lão - Cơ Ninh Vũ chứ, đúng là hứng như hứng hoa, nâng trong tay sợ ngã, không dám đuổi, cũng không thể chạm vào, làm bọn họ thật khó xử.

“Thiếu cốc chủ, ngài đừng làm khó dễ chúng ta nữa, thật sự không phải là chúng ta không cho ngài vào, chỉ là nơi này là cấm địa, đại trưởng lão đã từng căn dặn, bất luận kể nào cũng không được phép vào.” Tộc nhân lên tiếng có mái tóc màu nâu nhạt, giờ phút này mặt nhăn nheo chẳng khác nào khổ qua.

“Ta mặc kệ, ta cứ muốn vào đấy.”

Bé trai phun ra mấy câu non nớt, mặc dù bé xíu vậy thôi nhưng không ai dám xem thường nó, phàm là người xem thường đứa nhỏ này đều đã nằm trên giường hết rồi. Dường như cái câu nhìn người không thể nhìn bề ngoài được dành riêng cho Cơ Ninh Vũ ấy, ai mà ngờ cục thịt mập mập nhỏ nhỏ này lại có tu vi Thần cảnh chứ? Phải biết từ lúc nó sinh ra đến giờ mới có vài năm ngắn ngủn mà thôi.

Nhưng họ càng không ngờ được, tu vi của Tiểu Kê có hơn phân nửa là lấy được từ hồ linh thủy của Du Tiểu Mặc, đương nhiên cũng không thể vì chuyện này mà phủ nhận thiên phú của nó.

Thấy nó nói như vậy, hai người không biết làm sao cho phải, xem ra phải đi tìm đại trưởng lão.

Đúng lúc này, trong cấm địa truyền ra một giọng nói lạnh lùng mà uy nghiêm.

“Kẻ nào dám huyên náo ở chỗ này?”

back top