CHƯƠNG 706: HÌNH ẢNH VÀ RỜI KHỎI
Với tư cách là chủ nhà, Du Tiểu Mặc cũng không đoán được đó là cái gì.
Trong nhà gỗ có rất nhiều thứ, hỗn tạp lẫn lộn, có một số món là đồ chơi mua được từ hàng rong, vì nhiều đồ quá nên không sắp xếp gọn gàng được, thường thì mua xong sẽ bị hắn chất đống vào trong tủ.
Du Tiểu Mặc đang do dự có nên tới xem sao không thì Lăng Tiêu đã đứng dậy đi tới, hắn vội vàng đuổi theo, khi bọn họ đẩy cửa ra, vừa nhìn thấy cảnh tượng bên trong, Du Tiểu Mặc đã phải dùng tay che mắt lại, quá chói mắt.
Một lát sau, hắn mới bỏ tay xuống.
Hào quang bạo phát từ trong hộc tủ trưng bày vật phẩm, tổng cộng có mười hai luồng.
Nhìn thấy những thứ này, một đoạn trí nhớ xa xôi lập tức hiện lên trong đầu Du Tiểu Mặc, đó là ký ức từ rất lâu trước kia, khi ấy hắn vẫn chưa rời khỏi vùng phía nam của đại lục Long Tường.
Hắn nhớ lúc ấy để mua đá khảo nghiệm linh hồn, hai người mới tới một nơi nổi tiếng với nghề điêu khắc gọi là Tứ Phương trấn, bên trong thị trấn nhỏ, hắn và Lăng Tiêu gặp được một bé trai, bé trai kia bán cho bọn hắn mười hai cái chạm ngọc gia truyền với giá rất rẻ.
Khi ấy do hắn thấy mười hai cái chạm ngọc có vẻ rất giống mười hai con giáp, cảm thấy rất đẹp, ai mà ngờ đám chạm ngọc này lại không tầm thường đến thế.
Trong ánh mắt chăm chú của họ, mười hai cái chạm ngọc đột nhiên bay lên, đúng là ánh sáng chói lòa kia phát ra từ chúng, tạm thời có thể nhìn ra được.
Du Tiểu Mặc nắm chặt tay áo Lăng Tiêu, “Cái cái cái này…”
Bởi vì quá kích động, hắn gần như không nói được một câu đầy đủ, Du Tiểu Mặc đột nhiên có trực giác, có lẽ mười hai cái chạm ngọc này sẽ trở thành điểm mấu chốt giúp Lăng Tiêu đột phá.
Lăng Tiêu ôm chặt hắn, ánh mắt lại không hề rời khỏi chạm ngọc, y cảm nhận được một dòng khí tức lạ lẫm rất mạnh mẽ, nhưng rồi lại cảm thấy tương thích và tỉnh táo đến kì lạ, mấy loại huyết mạch trong cơ thể đang rục rịch, như thể đang cộng hưởng.
Mười hai cái chạm ngọc xoay tròn trên không trung, ánh sáng càng ngày càng mãnh liệt, cuối cùng Du Tiểu Mặc cũng phải nhắm mắt lại, kết quả đợi khi hắn mở mắt ra, trước mặt chỉ còn một chiếc chạm ngọc mà thôi.
Chạm ngọc có hình dạng giống Tứ Bất Tượng*.
Đây là suy nghĩ đầu tiên của Du Tiểu Mặc.
Đương nhiên, Tứ Bất Tượng mà hắn nói ở đây không phải là con hay xuất hiện trong thế giới động vật, nguyên danh của Tứ Bất Tượng là con nai, còn Tứ Bất Tượng trong truyền thuyết không hề giống nai.
Tứ Bất Lượng im lặng lơ lửng giữa không trung.
Ngay thời điểm Du Tiểu Mặc muốn đi qua, Lăng Tiêu đột nhiên giữ chặt hắn lại, vừa định quay đầu hỏi thăm, chạm ngọc Tứ Bất Tượng đã phát sinh biến hóa.
Chạm ngọc tản ra ánh sáng lờ mờ, một giây sau, hào quang kéo dài rồi huyễn hóa thành một hình người, hình người bị ánh sáng bao quanh, không nhìn ra hình dáng.
Du Tiểu Mặc hoảng hốt, quay người nhào vào trong lòng Lăng Tiêu, mà Lăng Tiêu cũng thuận thế ôm eo hắn.
Một lát sau, một tiếng thở dài vọng tới từ xa xưa, như đã lắng đọng ngàn vạn năm, bóng người mờ ảo kia lên tiếng, giọng điệu vô cùng nghiêm nghị.
“Nếu mười hai cái chạm ngọc đã khởi động, vậy tức là người sở hữu bốn loại huyết mạch lại xuất hiện, bất luận ngươi là ai, lời kế tiếp ta chỉ nói một lần, nói xong ta sẽ biến mất, vì vậy xin hãy chăm chú nghe kỹ…”
Đối phương càng nói, nét mặt Lăng Tiêu cũng thay đổi.
Hóa ra bóng người xa lạ này lại là người đã đồng quy vu tận với Thông Thiên Đế tiền nhiệm trong đại chiến viễn cổ, cũng là người thừa kế bốn loại huyết mạch, mười hai cái chạm ngọc chính là hình ảnh mà ông để lại, chỉ có người sở hữu bốn loại huyết mạch mới đủ điều kiện mở ra, nếu không thì đám chạm ngọc này vĩnh viễn chỉ là vật bình thường.
Đương nhiên, mặc dù người nọ để lại hình ảnh, nhưng không ngờ huyết mạch trong người Lăng Tiêu đã không phải là bốn loại, mà là năm, mặc dù thế, những lời dạy bảo của ông vẫn mang lại lợi ích không nhỏ cho Lăng Tiêu.
Khi nãy y gặp vấn đề khi tu luyện, đúng là vì thiếu một cái chìa khóa.
Mà giờ đây, chìa khóa đã nằm trong tay y!
Hình ảnh của người kia giảng giải về kinh nghiệm dung hợp bốn loại huyết mạch thành công của bản thân, ông không may mắn như Lăng Tiêu, để phát triển tới độ cao ấy, người nọ đều dùng sức mình tìm kiếm từng chút từng chút một, quá trình rất gian khổ, cuối cùng vẫn thành công.
Người nọ không biết liệu sau này có xuất hiện một người sở hữu bốn loại huyết mạch như mình không, nhưng ông biết người ấy sẽ bị xa lánh, vì vậy quyết định để lại hình ảnh này, có thể đạt được hay không thì phải xem tạo hóa rồi.
——— ————
Địa bàn của Kỳ Lân tộc.
Rốt cuộc thì Lân Thiên cũng chạy tới, lão chỉ bị thương nhẹ, không có trở ngại gì, cuối cùng Lân Minh không ra tay giết lão, nhưng cũng vì vậy mà Lân Thiên lại càng ghét Lân Minh hơn.
Lão và Tổ Mã cùng cản bước tiến của Lân Minh, giúp Lân Thiếu Dật tranh thủ chút thời gian.
Thực ra Lân Minh đã đoán được, chắc chắn Lân Thiên cũng biết rõ chuyện Lân Thiếu Dật đập nát thi cốt của Kỳ Lân chủ, sau đó dùng nó để bố trí kết giới, bởi vì Lân Thiên chính là kẻ căm hận Kỳ Lân chủ nhất, thấy Kỳ Lân chủ chết không toàn thây, lão sẽ là người vui vẻ nhất cũng nên, còn các tộc nhân khác, chắc đa số đều bị giấu nhẹm.
“Các ngươi nói xem, nếu như ta nói tin tức thi cốt của Kỳ Lân chủ không còn với những người khác, kết cục sẽ ra sao?” Lân Minh nhìn chằm chằm vào Tổ Mã và Lân Thiên uy hiếp, tiếp theo, ông sẽ không hạ thủ lưu tình nữa.
Tổ Mã nhíu mày.
Lân Thiên lại rất bình tĩnh, thấy Lân Minh nói vậy, nét mặt không hề thay đổi, khóe môi nhếch lên một đường cong lạnh lùng, “Không ai tin tưởng ngươi đâu, ngươi là phản đồ của Kỳ Lân tộc, chính ngươi đã giết chết Kỳ Lân chủ.”
Nghe lão nói vậy, Tổ Mã đứng cạnh liền yên tâm, nàng chỉ sợ ngay tại thời khắc mấu chốt này Kỳ Lân tộc lại đổi phe, tất cả các thành viên Hắc Tri Chu đều bị phái đi, nàng chỉ có thể dựa vào Kỳ Lân tộc, nhưng mà…
Tổ Mã nhíu mày, đáng lẽ lúc này đám Đào Ôn Lương phải phát hiện ra cái bẫy rồi chứ, vì sao vẫn chưa trở lại, chẳng lẽ trên đường đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?
Lân Minh biết rõ Lân Thiên nói không sai, hiện tại tộc nhân của Kỳ Lân tộc đã không còn tin ông, cho dù ông nói cái gì, họ cũng sẽ coi rằng ông đang châm ngòi ly gián, căn bản không tin tưởng, nhưng Lân Minh cho rằng chắc chắn phải có người nghi ngờ.
Chỉ cần ông gieo hạt giống ngờ vực xuống, vùi sâu mầm mống tai họa trong lòng họ, đợi họ ngẫm ra, hạt giống sẽ phát triển.
Dường như giữa Lân Cổ và Lân Minh tâm linh tương thông, không cần Lân Minh lên tiếng, Lân Cổ đã phái người lan rộng tin tức ra ngoài.
Trên đỉnh núi xuất hiện kết giới là một việc rất kỳ quái, họ chưa từng nghe nói tới sự hiện diện của nó, tộc nhân của Kỳ Lân tộc không phải là người mù quáng, lúc trước họ tin tưởng Lân Thiếu Dật vô điều kiện cũng vì hình tượng xưa nay của gã quá đi vào lòng người, vậy là dù bên ngoài đồn đại Lân Thiếu Dật xấu xa tới cỡ nào, họ cũng không muốn tin.
Thế nhưng trải qua rất nhiều chuyện, một số người bắt đầu nghi ngờ, Lân Thiếu Dật thường xuyên mưu đồ mấy việc bí mật với Hắc Tri Chu, không biết sau lưng đã làm đủ thứ chuyện mờ ám gì, vậy mà họ hoàn toàn không hay biết.
Bây giờ khai chiến với ba tộc còn lại, một vài lão gia hỏa trong tộc không đồng ý, họ cho rằng họa này do Hắc Tri Chu gây ra, tại sao Kỳ Lân tộc lại phải gánh chịu, nhưng vì uy nghiêm của Lân Thiếu Dật, họ không thể nói gì, tình huống liền biến thành hiện tại.
Nhận thấy cảm xúc của tộc nhân thay đổi, Lân Thiên giận tái mặt, nhưng lão trời sinh đã không hợp làm người lãnh đạo, cho nên có tức đến mấy cũng chẳng biết nói gì cho phải.
Chỉ có Tổ Mã là sốt ruột, mắt thấy kết giới sắp bị phá vỡ, đúng lúc này, đám người Đào Ôn Lương cũng chạy về, chỉ là khác với suy nghĩ của Tổ Mã, đám này còn chật vật hơn cả nàng, nhân số cũng ít hơn lúc rời đi.
Tổ Mã tranh thủ lúc Lân Thiên và Lân Minh đánh nhau, lao tới trước mặt họ, “Có chuyện gì thế, các ngươi bị phục kích?”
“Là hai đại công hội, còn có người của Thương Minh, không biết làm sao bọn chúng nhận được tin tức, mai phục chúng ta ngay giữa đường, vất vả lắm chúng ta mới thoát thân được.” Trên mặt Đào Ôn Lương đã không còn vẻ thong dong như trước.
Vừa nói xong, người của hai đại công hội và Thương Minh liên tiếp xông vào địa bàn của Kỳ Lân tộc, sự xuất hiện của họ khiến hình tình bên phe Tổ Mã đang rét vì tuyết lại lạnh vì sương, cứ tưởng cuối cùng thế cục sẽ được cải thiện, kết quả lại dẫn thêm đối thủ tới, hết thảy, đều đã được Lân Minh lên kế hoạch từ trước!
Bởi vì Lân Minh sắp đặt quá tài tình, bọn hắn không hề nghi ngờ bên trong còn có nội ứng, tình cảnh trở nên hỗn loạn khủng khiếp, tiếng chém giết, tiếng gào giận dữ đan lẫn vào nhau.
Bị bảy thế lực lớn ở đại lục Thông Thiên liên hợp vây công, cuối cùng Hắc Tri Chu và Kỳ Lân tộc không trụ nổi nữa, kết giới đã bị Lân Cổ dẫn người phá hủy, ánh sáng màu vàng đại biểu cho Kỳ Lân chủ từ từ bay lên, cuối cùng biến mất.
Dường như cảm giác được điều gì đó, người của Kỳ Lân tộc đột nhiên ngẩng đầu.
Mấy vị trưởng lão của Kỳ Lân tộc lập tức rời khỏi chiến trường, trên mặt là vẻ bi thương, trong miệng thì thào điều gì đó, nếu cẩn thận nghe sẽ thấy nó liên quan đến Kỳ Lân chủ, sau đó họ làm ra một quyết định khiến mọi người đều khiếp sợ.
“Kỳ Lân tộc tuyên bố rời khỏi trận chiến tranh này!”
Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời.
Ngoại trừ Lân Minh và Lân cổ, những người khác đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, nhất là Tổ Mã và Hắc Tri Chu, hành động này trực tiếp khiến bọn hắn bị đả kích nghiêm trọng.
“Mấy lão già, các ngươi điên rồi, có biết các ngươi đang nói gì không, ngay thời khắc mấu chốt này các ngươi ruồng bỏ Kỳ Lân chủ của các ngươi à? Chẳng lẽ các ngươi không sợ sau khi Thiếu Dật xuất quan sẽ tìm các ngươi tính sổ sao?”
Tổ Mã phát điên rồi, từ sau khi Thiếu Dật bế quan, nàng không có lấy một ngày vui vẻ.
Mấy vị trưởng lão lạnh lùng liếc nàng, không nói lời nào, chỉ dẫn tộc nhân rời khỏi nơi này, người duy nhất không nhúc nhích là Lân Thiên, cho dù bị vạch trần thì nét mặt lạnh lùng kia vẫn chưa từng thay đổi, không thể không nói, lão già này lãnh huyết vô tình tới cực điểm.
Kỳ Lân tộc vừa rời khỏi, tình hình chiến đấu lập tức nghiêng hẳn về một bên.
CHƯƠNG 707: THẤT BẠI
Kỳ Lân tộc vừa rời khỏi trận chiến, Hắc Tri Chu lập tức trở thành hổ mất móng vuốt.
Lân Minh giao Hắc Tri Chu cho sáu thế lực lớn, bằng thực lực của họ hiện tại, muốn bắt Hắc Tri Chu chỉ là chuyện sớm hay muộn, còn ông và Lân Cổ thì leo lên đỉnh núi.
Hai người nhanh chóng đi vào đại điện.
Lân Minh từng ở trong tòa đại điện này mấy ngàn năm, cực kỳ tường tận tình huống bên trong, chỉ hơi suy tư một lát là biết ngay Lân Thiếu Dật đang bế quan ở chỗ nào.
Ngoài việc làm chỗ ở của Kỳ Lân chủ thì nơi này còn là chỗ để mai táng tổ tiên của Kỳ Lân tộc, Kỳ Lân tộc là đế vương trong các Đế Vương thú, sau khi chết thi cốt cũng ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ, bởi vậy nơi mai táng cũng là nơi dồi dào năng lượng nhất.
Lân Thiếu Dật muốn đột phá tới cảnh giới Chí Tôn giả, địa điểm bế quan tốt nhất chính là nơi an nghỉ phía sau chủ điện.
Nghĩ vậy, sắc mặt Lân Minh hết sức khó coi, với hành vi phát rồ của Lân Thiếu Dật, ai có thể đảm bảo gã sẽ không làm những việc tồi tệ với tổ tiên.
Hai người vội vã chạy tới, đứng từ xa xa đã thấy một đám khí đen đậm đặc ngưng tụ phía sau chủ điện, nơi mai táng tổ tiên, vậy mà hôm nay lại bị bao phủ bởi một làn tà khí.
Lân Minh ngẩng đầu nhìn trời, mặc dù thời tiết rất nắng ráo sáng sủa, nhưng có thể mơ hồ cảm giác được linh khí trong trời đất đang xao động, mây trắng cũng hơi vặn vẹo, gió bắt đầu trở nên khô nóng, dường như toàn bộ thế giới đều có dấu hiệu bất thường, không chỉ có thế, ông còn nhìn thấy những sợi màu trắng nhỏ rậm rạp chằng chịt giao thoa trong không khí, như mạng nhện.
Nhìn thấy cảnh này, Lân Minh không nén nổi khiếp sợ.
Ông nhớ tới những việc mình từng được nghe kể, rất có thể những sợi dây nhỏ màu trắng này chính là quy tắc, sinh ra khi Chí Tôn giả mới được bổ nhiệm, quy tắc sẽ một lần nữa tiến hóa.
Bởi vì chưa từng được chứng kiến cho nên ông không rõ ràng lắm, ai ngờ hóa ra lại là thật.
Chẳng lẽ Lân Thiếu Dật thật sự thành công?
“Chúng ta phải ngăn cản hắn ngay!” Lân Cổ cũng có lo lắng như vậy, tu vi của ông thấp hơn Lân Minh, cho nên không nhìn thấy quy tắc huyễn hóa thành những sợi dây nhỏ, chỉ là Lân Cổ có thể cảm giác được sự bất an mãnh liệt, trực giác nói cho ông biết nhất định phải phá hủy kế hoạch của Lân Thiếu Dật.
Hai người lập tức chạy tới, nơi tổ tiên an nghỉ không có kết giới, hai người một trước một sau đá tung cửa chạy vào, nhưng lại bị cảnh tượng bên trong làm cho khiếp sợ.
Lân Thiếu Dật ngồi xếp bằng ở trung tâm của trận pháp, quanh thân là những làn khí màu đỏ thẫm, đang kịch liệt xoay tròn xung quanh, trận pháp phía trước đã ngừng xoay tròn, bởi vì phía trước gã là Thông Thiên Đế chỉ còn lại một bộ xương khô, mặc dù không nhìn rõ hình dạng của bộ xương khô ấy, nhưng cũng có thể đoán ra được là ai, một đời Thông Thiên Đế, lại rơi vào kết cục như vậy!
Lân Minh vừa nhìn thấy trận pháp, ánh mắt lạnh lẽo.
Ông rất quen thuộc với trận pháp này, bởi vì đã từng xem qua nó ở cấm địa của Kỳ Lân tộc. Trận pháp này cực kỳ tà ác, phải hấp thu tu vi của người khác mới khởi động được, sau này đã bị Kỳ Lân tộc cấm tuyệt đối.
Dưới nền đất là nơi mai táng tổ tiên của Kỳ Lân tộc, vậy mà Lân Thiếu Dật lại đặt trận pháp ở chỗ này, hiển nhiên là lợi dụng năng lượng mà tổ tiên lưu lại để khởi động trận pháp, ở Kỳ Lân tộc, hành vi này không khác gì phản đồ, bình thường sẽ bị trục xuất ra khỏi tộc.
Ở nơi này, Lân Thiếu Dật ngồi giữa trung tâm của trận pháp mở mắt ra, cặp mắt đen biến thành màu đỏ thẫm của máu, nhìn chằm chằm vào Lân Minh và Lân Cổ, khuôn mặt tuấn tú nở một nụ cười tà ác, thoạt nhìn như một tà ma, Lân Thiếu Dật đột nhiên cười ha hả.
“Lân Minh, tới đúng lúc đấy, nhưng đáng tiếc, ngươi đã đến chậm!”
“Có chậm hay không, thử rồi mới biết!” Lân Minh trầm giọng nói, đồng thời giơ tay lên, một quả cầu ánh sáng ngưng tụ bằng linh lực xuất hiện trên tay ông, mãi tới khi được nén lại chỉ nhỏ bằng cỡ nắm tay mới dừng lại, ném thẳng về phía Lân Thiếu Dật, gã nọ giữ nguyên vẻ mặt cuồng ngạo và bình tĩnh.
Khi quang cầu tiến vào phạm vi của Lân Thiếu Dật, gã đột nhiên mở to miệng, quang cầu bị một lực nào đó hút lấy, vô thức bay vào trong cơ thể gã, sau đó không có động tĩnh.
Lân Thiếu Dật cười lớn, “Ta đã nói rồi, ngươi đến chậm, bây giờ công kích của ngươi chỉ ngang gãi ngứa cho ta thôi, hết hy vọng đi, nếu như bây giờ các ngươi van xin ta, có khi ta lại tha cho các ngươi một mạng.”
Nói thì có vẻ ngông cuồng oai oách lắm, nhưng hai người ở đây không ai có tâm trạng mà thưởng thức.
Lân Cổ quay sang nói thẳng với Lân Minh: “Minh, thử công kích vật lý đi.”
Lân Minh cũng nghĩ như vậy, nếu công kích bằng linh lực không có tác dụng mà còn tiếp thêm năng lượng cho gã, vậy thì có khi công kích vật lý sẽ có hiệu quả, hơn nữa trong tay ông đang có một thanh vũ khí rất tốt, sau đó, một thanh trường đao màu bạc xuất hiện.
Nói tới thanh trường đao này, bản thân nó cũng có một câu chuyện ngắn.
Sự tích Du Tiểu Mặc dùng xẻng như vũ khí ở đại hội đan sư, mạnh tay đập cho Tổ Mã chật vật tới không kịp trở tay đã được truyền đi khắp nơi, ngay cả Lân Minh cũng nghe nói tới.
Xẻng sắt bình thường không thể nào đối phó được với vũ khí linh hồn của Tổ Mã, mãi về sau ông mới được biết, cái xẻng kia là tác phẩm của Thôn Kim thú, mà thứ đã được Thôn Kim thú nuốt vào bụng tuyệt đối phải là kim loại cứng rắn nhất trên đời, tình cờ làm sao, vũ khí của ông còn thiếu đúng một cái lưỡi, vì vậy mặt dày mày dạn đòi con dâu nhà mình một cái.
Thôn Kim thú rất không tình nguyện, cuối cùng Du Tiểu Mặc đành phải dùng chất lỏng vàng óng tích trữ đã lâu ra để đền bù tổn thất thì nó mới chịu đó.
Lân Thiếu Dật thấy hai người này không biết tốt xấu, sầm mặt lại, “Các ngươi đã muốn chết, ta sẽ để các ngươi trở thành tế phẩm đầu tiên khi bước vào con đường Chí Tôn giả.”
Vừa dứt lời, trường đao trên tay Lân Minh đã chém tới.
Hắc khí trên đỉnh đầu Lân Thiếu Dật nhanh chóng ngưng tụ thành một lá chắn rắn chắc, “CHOANG” một tiếng, nhưng lá chắn chỉ có thể kiên trì một lát, sau đó bị trường đao đánh tan thành thể khí, lưỡi đao chém thẳng xuống đầu Lân Thiếu Dật, khí thế sắc bén.
Lân Thiếu Dật bỗng nhiên ngẩng đầu, cặp mắt đỏ lòm kia lóe lên hào quang, trường đao lập tức dừng lại ở một nơi chỉ cách gã có mười phân, dù có làm thế nào cũng không thể chém xuống được.
Lân Minh hét lớn một tiếng, linh lực trong cơ thể điên cuồng vận chuyện, hai tay dùng sức chém xuống, cuối cùng cũng nhích thêm được vài phân, bên kia, Lân Cổ cũng rút vũ khí của mình ra, mặc dù không được làm từ kim loại của Thôn Kim thú, nhưng cũng rất tốt, tranh thủ lúc hai người giằng co mà đâm một kiếm tới.
Khi mũi kiếm sắp đâm xuyên qua gã, Lân Thiếu Dật nổi giận gầm một tiếng, hắc khí quanh thân nhanh chóng xoay tròn, trận pháp dưới mặt đất đột nhiên lóe lên từng đợt ánh sáng đỏ mãnh liệt, một luồng năng lượng mênh mông bạo phát ra khỏi cơ thể gã, khuếch tán ra khắp xung quanh, cả Lân Minh và Lân Cổ đều bị chấn động phải lui về phía sau vài chục bước.
“Ha ha ha!!!”
Đợi khi họ định tiến lên, Lân Thiếu Dật đột nhiên cười chói tai như nổi điên, tiếng cười lớn gấp mấy trăm lần, công kích như muốn làm thủng màng nghĩ người khác, ngay cả những người đứng dưới núi cũng nghe thấy, người có thực lực yếu còn khổ sở bịt tai.
Theo tiếng cười của Lân Thiếu Dật vang lên, trận pháp không ngừng hấp thu năng lượng dưới mặt đất rồi tràn vào cơ thể gã, thậm chí còn có thể chứng kiến mạch máu lưu động bên dưới lớp da kia, màu máu không phải là màu đỏ tươi bình thường, từ sau khi Lân Thiếu Dật cướp đi tín ngưỡng trong cơ thể của Thông Thiên Đế, máu của gã cũng biến thành màu vàng kim óng ánh.
Cả Lân Minh và Lân Cổ đều biến sắc, chẳng lẽ đã thành công?
Lân Thiếu Dật bây giờ đã thay đổi đến mức khủng khiếp dị thường, uy áp trên người gã đã không phải là bảy sao đỉnh phong nữa mà là một loại uy áp khiến Lân Minh cũng có cảm giác khó thở.
“Chạy mau!”
Lân Minh lập tức kéo Lân Cổ chạy ra bên ngoài.
“Muốn chạy? Đã muộn!” Khóe miệng Lân Thiếu Dật nở một nụ cười tàn nhẫn khát máu, hiện tại gã cảm thấy vô cùng sảng khoái, thoải mái tới nỗi gã có xúc động muốn giết người, năng lượng trong cơ thể bành trướng đến dị thường, mà gã thì rất muốn phát tiết ngay bây giờ. Hai kẻ này sẽ là con mồi đầu tiên của gã, Lân Thiếu Dật rất muốn biết, khi Lăng Tiêu phát hiện người thân của y chết trong tay gã sẽ có biểu hiện gì nhỉ, chắc chắn là phải thú vị lắm.
Sau đó, chỉ thấy Lân Thiếu Dật nhẹ nhàng phẩy tay, một dòng sức mạnh mênh mông cũng bị đẩy ra, như chỉ tiện tay là đã lấy được ngần ấy năng lượng, tốc độ rất nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt đã tới sát họ, đây là sự khác nhau khi chênh lệch cảnh giới, căn bản không cần chuẩn bị.
Lân Minh lập tức kéo Lân Cổ tới sau lưng mình, linh lực trong cơ thể bùng nổ, lập tức nhào tới như mãnh hổ, nhưng một giây sau, Lân Minh phun ra một ngụm máu tươi, sự chênh lệch kia khiến ông bây giờ không thể chịu nổi một kích của Lân Thiếu Dật, Lân Minh cố nén huyết khí quay cuồng trong cơ thể, kéo Lân Cổ chạy ra ngoài.
Bên ngoài ngọn núi, mọi người cũng bị uy áp hào hùng và mênh mông này làm sợ tới mức trợn tròn mắt.
Sức mạnh này vô cùng lạ lẫm, họ có cảm giác bị chèn ép tới nỗi không thể ngóc đầu lên được, trong lòng khẽ run, cũng có xúc động muốn quỳ xuống.
Không giống với người của các thế lực khác, biểu lộ của Tổ Mã chuyển từ kinh ngạc đến cuồng hỉ, cuối cùng nàng cũng đợi được giờ phút này rồi.
Sau đó, họ nhìn thấy hai luồng sáng bay xuống từ trên đỉnh núi, phía sau họ, chủ diện dần dần sụp đổ, tòa cung điện biểu trưng của Kỳ Lân tộc, nơi ở của mỗi đời Kỳ Lân chủ đã bị phá hủy ngay thời khắc này.
Hai tia sáng đáp xuống trước mặt Thiên Minh và Thiên Hận, không đợi họ kịp lên tiếng, Lân Cổ lập tức nói: “Kế hoạch đã thất bại, lập tức lui lại ngay!”
Nghe xong những lời này, mọi người đều hiểu được sự nghiêm trọng của vấn đề.
Cũng may, trước đó họ đã thương nghị qua hậu quả nếu như thất bại, bây giờ thấy Lân Minh có vẻ bị thương, lập tức rút lui.
Đúng lúc này, âm thanh khát máu truyền tới từ trên đỉnh núi.
“Nếu đã đến, đừng kẻ nào hy vọng thoát khỏi nơi này, tất cả các ngươi sẽ trở thành tế phẩm của ta!”
CHƯƠNG 708: ĐUỔI KỊP
Nghe âm thanh này, cường giả của bảy thế lực đồng loạt biến sắc, mặc dù trước khi lên đường họ cũng đã cân nhắc đến tình huống này, nhưng thật ra vẫn không có chuẩn bị tâm lý kỹ càng, vậy mà hôm nay, linh hồn họ đang thực sự run rẩy vì Lân Thiếu Dật.
Cảm giác này tuyệt đối không sai được.
Biểu lộ của một cường giả Huyền Quy tộc đã trải qua đại chiến viễn cổ đột nhiên kích động, tay cũng khẽ run, trợn tròn mắt nhìn về phía đỉnh núi, trong miệng thì thào.
“Người kia… Lại xuất hiện…”
Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng những người đứng xung quanh vẫn nghe được.
Trong lòng mọi người đều nghi hoặc, người kia là ai?
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, chạy mau!” Cường giả Chân Long tộc xông lại, nét mặt hoảng hốt, mặc dù Chân Long tộc phát tới không nhiều cường giả, nhưng những người có mặt ở đây đều rất tinh nhuệ, nếu bị tổn thất tất cả, Chân Long tộc sẽ gặp đả kích lớn.
Vốn tưởng rằng dù Hắc Tri Chu và Kỳ Lân tộc có liên thủ, chỉ bằng mấy thế lực lớn bọn họ liên minh lại cũng đủ để đối phó, kể cả Lân Thiếu Dật cũng thế, gã có lợi hại đến mấy cũng chỉ là bảy sao đỉnh phong, mà bên phía họ cũng có bảy sao, chẳng lẽ còn sợ một tên Lân Thiếu Dật?
Nhưng điều kiện tiên quyết là kế hoạch của Lân Thiếu Dật không thành công, phải biết, rất khó để đột phá tới cảnh giới Chí Tôn giả, chỉ là họ không ngờ được vận khí của Lân Thiếu Dật lại tốt đến thế, thành công ngay thời khắc mấu chốt.
Sắc mặt mọi người đều rất tệ.
Thực lực yếu chạy trước, thực lực mạnh chạy cuối cùng.
Chỉ là họ đã đánh giá sai khả năng của Chí Tôn giả, sau khi Lân Thiếu Dật đột phá thành Chí Tôn giả, việc đầu tiên gã muốn làm chính là giết gà dọa khỉ, mà họ rất xui xẻo vì đã tự dẫn thân tới đây, sẽ trở thành đám vong hồn đầu tiên trong tay gã.
Thời điểm bọn họ chạy tới biên giới của Kỳ Lân tộc, lối ra đột nhiên bị bịt lại.
Tộc địa của Kỳ Lân tộc là không gian mà tổ tiên mở ra, với năng lực của bọn họ muốn phá cửa không khó, nhưng đóng lại cũng rất dễ, thời điểm họ phát hiện dù mình có công kích đến mấy, lối ra đều không sứt mẻ, cuối cùng cũng biết đại sự không ổn.
Tiếng cười lớn của Lân Thiếu Dật truyền tới từ phía sau.
Mọi người quay lại, tất cả các thành viên của Hắc Tri Chu cũng không đuổi theo, bọn chúng ít nhiều đều bị tổn thương, dù sao lúc trước cũng bị bảy thế lực lớn vây công, tử thương không ít, lúc này cả đám đều đứng dưới chân núi, trên đỉnh đầu chúng là Lân Thiếu Dật như thần linh giáng thế.
Lân Thiếu Dật trước kia mạnh đến nỗi khiến người ta khiếp sợ, còn Lân Thiếu Dật của hiện tại lại khiến người ta cảm thấy bị áp bách tới không thở nổi, dường như có một bàn tay vô hình đang bóp cổ họ và có thể cướp đoạt tính mạng của họ bất cứ lúc nào.
“Ta nói rồi, không kẻ nào trốn thoát đâu.” Lân Thiếu Dật cười khẽ, tiếng gã chậm rãi vang vọng khắp không gian, cặp mắt đỏ như máu đang nhìn họ chằm chằm, áp lực vô hình đè nặng lên vai họ, “Từ giờ trở đi, ta sẽ là chúa tể của các vị diện, tất cả các ngươi sẽ phải sống dưới quy tắc của ta, giết các ngươi, chẳng qua chỉ là một ý nghĩ.”
Nói xong, tay Lân Thiếu Dật duỗi về phía trước, nhẹ nhàng xiết lại, một sợi dây mảnh màu trắng dần dần hiện ra rồi bị gã nghiền thành tro bụi, tan biến trong thiên địa ngay.
Đây là quy tắc của thế giới này, quy tắc trói buộc họ từ xưa tới nay, vậy mà lại bị bóp nát dưới bàn tay Lân Thiếu Dật, cảm giác vạn vật nằm trong lòng bàn tay khiến toàn thân gã khoan khoái tới nỗi không nhịn được mà thở phào, đây chính là sức mạnh mà gã theo đuổi bấy lâu nay.
Sau khi có được sức mạnh này, Lân Thiếu Dật quay sang nhìn những người khác và thấy họ nhỏ bé đến cực điểm, đương nhiên cũng yếu đuối đến cực điểm, bởi vì hiện tại gã chỉ cần dùng một đầu ngón tay cũng có thể làm tất cả những kẻ này hoàn toàn biến mất.
Nhìn từng khuôn mặt mờ mịt dưới chân, Lân Thiếu Dật xùy một tiếng bật cười, đúng là một đám người ngu muội, không có kiến thức!
“Để chúc mừng ta trở thành chúa tể thế giới, ta cho các ngươi một cơ hội, quỳ xuống, thần phục ta, ta sẽ tha cho các ngươi một mạng, kẻ nào trái lời, chết!”
Âm thanh tàn nhẫn của Lân Thiếu Dật vang lên bên tai mọi người, chấn động tới nỗi chỉ nghe thấy tiếng vù vù, giờ khắc này rất nhiều người mới giác ngộ được, có lẽ họ thực sự thua trận chiến này rồi.
Sau khi Lân Thiếu Dật dứt lời, phía dưới không ai đáp lại.
Mặc dù biết mình sẽ chết, nhưng không ai tình nguyện làm một kẻ tham sống sợ chết.
Lân Thiếu Dật không giận, khóe môi nhếch lên, ánh mắt thích thú chậm rãi chuyển về phía Lân Minh và Lân Cổ, hiện tại gã rất muốn giải quyết hai người này, không chỉ vì họ là người thân của Lăng Tiêu, mà đã muốn giết gà dọa khỉ, phải dùng người mạnh nhất để khai đao chứ! Nghĩ vậy, gã chậm rãi vươn tay.
Đúng lúc này, một tiếng nổ mạnh đột nhiên vang lên.
Không gian đột nhiên chấn động dữ dội, dường như bên ngoài có một luồng sức mạnh khổng lồ đang công kích nó, mặt đất cũng rung động từng hồi, một lát sau, không gian được mở ra, vài luồng sáng ngang tàng cực điểm xông vào, lập tức đáp xuống trước mặt bọn họ, trong luồng sáng hiện ra sáu người.
“Cốc chủ, là cốc chủ!”
Cường giả của Yêu Hoàng tộc kinh ngạc thốt lên, ngoài họ ra, cường giả của các tộc khác cũng đồng loạt dùng nét mặt vừa sợ hãi vừa vui mừng nhìn chằm chằm vào sáu người kia.
Sáu người nọ chính là Phó Thương Khung, cường giả mạnh nhất trong ba tộc, cùng Lôi Long và Thân lão đầu, nhưng nét mặt họ không hề có sự vui sướng vì công phá được, ngược lại đều nghiêm túc nhìn về phía Lân Thiếu Dật, từ trên người gã, họ có thể cảm giác được sức mạnh kinh khủng, đây là thực lực của Chí Tôn giả sao?
“Ha ha, ta không đi tìm các ngươi, các ngươi lại vội vàng muốn chết!” Lân Thiếu Dật nhìn thấy họ, sung sướng nhếch khóe miệng, tất cả những người này đều là những người gã muốn giải quyết, vốn định đợi mọi chuyện ở đây xong xuôi gã sẽ đi tìm từng tên một, nhưng giờ cũng tốt, đỡ tốn một phen công phu.
Phó Thương Khung bước lên phía trước, ánh mắt sắc bén nhìn Lân Thiếu Dật, “Không đến giết ngươi, chẳng lẽ còn ngồi đợi ngươi giải quyết chúng ta sao, Lân Thiếu Dật, người ngay không nói vòng vèo, dã tâm thống nhất đại lục Thông Thiên của ngươi chúng ta đều biết, nhưng ta nói cho ngươi hay, không đời nào!”
Lân Thiếu Dật dang hai tay ra, cười một tiếng, bộ dạng cực kỳ ngạo mạn: “Thống nhất đại lục Thông Thiên? Các ngươi cảm thấy bây giờ ta còn cần không? Ta nói cho các ngươi biết, ta đã là người thống trị các vị diện, kể cả đại lục Thông Thiên, còn các ngươi, chẳng qua chỉ là con kiến nhỏ bé dưới chân ta mà thôi!”
“Đừng nói nhảm với hắn, chúng ta cùng xông lên!” Huyền Tông lạnh mặt, nói xong, lão lập tức hiện ra bản thể, một con Huyền Quy khổng lồ bao trùm cả một vùng trời, Huyền Quy tộc rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, nhất là bản thể, gần như chẳng mấy ai có cơ hội chứng kiến.
Cốc chủ của Yêu Hoàng tộc và Long chủ của Chân Long tộc cũng không kém cạnh, hai người lần lượt hóa thành một con Yêu Hoàng đỏ rực và một con Kim Long ngũ trảo, dường như bầu trời đã bị ba người họ bao trùm tới nỗi không thấy một áng mây, uy áp mênh mông hào hùng tràn lan khắp nơi.
Đối phó với Lân Thiếu Dật phải dùng hết toàn lực, càng kéo dài càng bất lợi cho họ, ba Đế Vương thú gầm một tiếng, một lát sau, cả ba cùng xuất ra tuyệt chiêu, quả cầu lửa cháy lực, hơi thở nóng rát của rồng và sóng âm nhức óc…
Lân Thiếu Dật nhìn ba Đế Vương thú trên bầu trời, cười khẩy, nhìn sức mạnh cường đại làm cho người ta kinh hãi không thôi chẳng chịu nổi một kích trước mặt gã, nếu như Chí Tôn giả sẽ thua khi bị vài cường giả bảy sao vây công thì còn gì là Chí Tôn giả nữa, chỉ thấy tay gã nhẹ nhàng vồ về phía trước, đồng thời nói: “Ngưng, PHÁ!”
Ngưng tụ lại rồi phá vỡ.
Ba loại năng lượng cường đại đột nhiên sững lại giữa không trung và vỡ vụn như thủy tinh, mảnh vụn rơi đầy trời như ánh sao lấp lánh, thoáng chốc đã biến mất giữa thiên địa.
Nhưng đây không phải là kết quả.
Tay Lân Thiếu Dật thản nhiên chuyển động, chỉ trong chốc lát, ba người như bị va chạm mạnh, bản thể khổng lồ chợt bay ra xa một khoảng không nhỏ, cả ba phun ra một búng máu, máu tươi nhỏ xuống mặt đất như mưa.
Đám người Hắc Tri Chu nhìn mà kích động không thôi, đây chính là sức mạnh của người nam nhân mà họ phục tùng, chỉ phẩy tay mấy cái đã nhẹ nhàng đánh bại người mạnh nhất của ba tộc, hơn nữa chỉ dùng một chiêu, cặp mắt đẹp đẽ của Tổ Mã lóe sáng, ánh mắt nhìn Lân Thiếu Dật tràn đầy ái mộ và sùng bái, đây là nam nhân mà nàng ái mộ!
Ngược lại, bên phía liên minh bị bao phủ bởi mây đen mù mịt.
Mọi người cứ tưởng có cường giả góp sức, ít nhất cũng phải giằng co với Lân Thiếu Dật một hồi, kết quả những người mạnh nhất cũng chẳng chịu nổi một kích, cuối cùng họ cũng thấm thía thực lực của Chí Tôn giả, thực sự quá khủng khiếp!
Có vài người bắt đầu tuyệt vọng, xem ra họ khó tránh khỏi tai họa rồi.
Ánh mắt của Phó Thương Khung, Lôi Long và Thân lão đầu cũng lộ ra sự bàng hoàng, nhưng họ không lùi bước, ba người liếc nhau, chợt hóa thành ba luồng sáng bay tới, ba loại sức mạnh cường đại phóng trên trời, dừng lại bên cạnh Huyền Tông và hai vị tộc trưởng, nếu ba người không được, vậy sáu người thì sao.
Nhưng họ vẫn đánh giá thấp thực lực của Chí Tôn giả.
Chí Tôn giả nắm giữ quy tắc, chi phối sinh mệnh của vạn vật trên thế gian này, gã không sử dụng linh lực trong cơ thể như những người khác mà có thể hấp thu linh khí trong thiên địa, cũng như Du Tiểu Mặc khống chế không gian của hắn, chỉ cần một ý nghĩ lóe lên là thứ hắn muốn sẽ hiện ra ngay trước mặt, hoặc có thể tùy ý xuất hiện ở bất cứ ngõ ngách nào trong không gian.
Lân Thiếu Dật cũng vậy, mặc dù gã không thể xuyên qua các vị diện trong nháy mắt, nhưng chỉ cần gã đứng trên đại lục Thông Thiên, khi ấy gã muốn đi đâu cũng chỉ cần nghĩ một cái mà thôi.
Đây là sự khác nhau giữa Chí Tôn giả và cường giả Thánh cảnh.
“ẦM ẦM!”
Trên không trung vang lên tiếng nổ khi mấy loại sức mạnh va vào nhau, trong ánh mắt sợ hãi của mọi người, sáu cường giả cùng liên thủ cũng không địch nổi Lân Thiếu Dật.
Từng người liên tiếp bị đánh bay, đập vào dãy núi phía xa, sức mạnh khồng lồ khiến dãy núi trùng trùng đứt đoạn, trên bầu trời là bóng dáng ngạo nghễ của Lân Thiếu Dật.
Tất cả chìm vào yên lặng.
Xung quanh lặng ngắt như tờ.
Ánh mắt hờ hững vô tình của Lân Thiếu Dật chậm rãi chuyển qua Lân Minh và Lân Cổ đang mang vẻ mặt căng thẳng, trong ánh mắt tràn ngập sát ý, gã nói khẽ: “Đến phiên các ngươi!”
Nói xong, Lân Thiếu Dật không cho hai người cơ hội đáp lại, nhẹ nhàng chỉ tay về phía họ, linh khí xung quanh lập tức rung chuyển, không gian bắt đầu vặn vẹo, vết nứt không gian liên tiếp xuất hiện, năng lượng không gian lan tràn khắp nơi, còn những vết nứt kia kia dần dần mở ra như lỗ đen, đang há cái miệng lớn dính máu muốn nuốt chửng hai người.
Dưới sự điều khiển của Lân Thiếu Dật, đám năng lượng không gian vốn yếu ớt với Lân Minh bỗng trở thành lưỡi dao sắc bén đoạt mệnh, hai người không hề nghi ngờ, một khi bị đánh trúng chắc chắn sẽ khó giữ được tính mạng.
Thấy cảnh tượng này, các thành viên Thiên Cẩu tức đến đỏ mắt, hàm răng nghiến chặt, chỉ hận không thể xé nát Lân Thiếu Dật.
Cảm nhận được sát ý của họ, Lân Thiếu Dật ngửa mặt lên trời cười ha hả, “Lũ ngu xuẩn, không cần vội, đợi ta giải quyết chủ tử của các ngươi, tiếp theo sẽ tới lượt các ngươi.”
Gã vừa dứt lời, nết vứt không gian đột nhiên phát ra tiếng xì xì, lao về phía Lân Cổ và Lân Minh.
Ngay khi hai người sắp bị lỗ đen không gian cuốn vào, xé nát thành từng mảnh, năng lượng không gian và vết nứt vốn đang giương nanh múa vuốt bất chợt dừng lại trong nháy mắt, một lát sau, một dòng sức mạnh đột ngột phun lên từ dưới mặt đất, như được một bàn tay nhẹ nhàng vỗ về, không gian vặn vẹo thoáng chốc đã khôi phục lại trạng thái như cũ, năng lượng không gian tàn sát đầy trời như chuột gặp mèo, lập tức rút về trong vết nứt không gian, sau đó biến mất hoàn toàn.
Khi vạn vật chìm vào yên lặng, một bóng người, cũng có lẽ là hai đột ngột xuất hiện trên không…
Tất cả mọi người như bị bóp chặt yếu hầu, kể cả Lân Thiếu Dật, vẻ mặt đạm mạc cao quý rốt cục cũng tan vỡ.
CHƯƠNG 709: CHIẾN
“Lăng Tiêu, quả nhiên là ngươi!”
Tiếng quát giận dữ của Lân Thiếu Dật vang vọng khắp không gian, gã nhìn chòng chọc vào hai bóng người đột nhiên xuất hiện, dù có hóa thành tro, gã cũng có thể nhận ra bọn hắn! Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc! Hai người lại xuất hiện vào đúng lúc này, quả thật đã nằm ngoài dự liệu của gã, nhưng thứ khiến Lân Thiếu Dật khiếp sợ không chỉ có vậy.
Gã có thể cảm giác được sức mạnh không thua kém gì mình từ trên người Lăng Tiêu, sao loại chuyện này có thể xảy ra, nhưng sự khó tin chỉ thoáng qua trong đầu gã, Lân Thiếu Dật lập tức liên tưởng đến lần mà gã và Thông Thiên Đế đã liên thủ để đối phó với Lăng Tiêu.
Khi ấy Lăng Tiêu đã từng bày ra ba loại huyết mạch ngay trước mặt gã, chỉ là lúc đó Lăng Tiêu không mạnh bằng gã, năng lượng từ huyết mạch cũng yếu thế hơn.
Lân Thiếu Dật chưa từng để chuyện này trong lòng, bởi vì Lăng Tiêu chỉ có tu vi sáu sao, cho dù mục tiêu của y có là Chí Tôn giả đi chăng nữa thì vẫn còn một khoảng cách lớn để vượt qua, mà kế hoạch của gã đã sắp thành công, bất kể thế nào, Lân Thiếu Dật cũng không tin Lăng Tiêu sẽ có biện pháp vượt qua mình.
Bây giờ, Lăng Tiêu lại tặng cho gã một sự “kinh hỉ lớn”.
Lân Thiếu Dật nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, có nằm mơ cũng không ngờ vận khí của y lại tốt đến thế, quả nhiên lúc ở Đông Châu gã nên tự thân xuất mã mới phải.
Tiếng quát của Lân Thiếu Dật cũng đánh thức mọi người, cuối cùng họ cũng kịp tỉnh táo lại, ai nấy đều trợn tròn mắt, khiếp sợ nhìn chằm chằm vào hai bóng người trên không, nếu không phải Lân Thiếu Dật hô tên của một trong hai người, chắc đa số sẽ không thể nhận ra bọn hắn ngay.
“Thật sự là Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc sao?” Lôi Long đẩy tảng đá đang đè trên người mình ra, lập tức đứng dậy, nhìn chằm chằm vào bọn hắn cũng như những người xung quanh, bởi vì lão chỉ gặp hai người có vài lần, không dám xác định chắc chắn, có điều khí tức của họ mạnh mẽ hơn tất cả những người ở đây nhiều lắm.
Thân lão đầu nhíu mày, đưa mắt nhìn phản ứng của những người khác, “Hẳn là họ.”
“Cuối cùng hai tên tiểu tử cũng đuổi kịp, ta cứ tưởng là hai đứa sẽ tới trễ chứ, thật may mắn, tiếp theo, chỉ có thể giao Lân Thiếu Dật cho họ giải quyết thôi, thiên hạ của người trẻ!” Phó Thương Khung cảm khái một câu, ông đã sớm nhận được tin tức hai người vẫn luôn bế quan từ Thiên Cẩu, lúc ấy liền đoán được rất có thể bọn hắn đang nghĩ biện pháp đối phó với Lân Thiếu Dật.
“Có chuyện gì xảy ra với họ thế?” Nét mặt Huyền Tông ngạc nhiên, mặc dù rất vui mừng vì họ có thể đối phó với Lân Thiếu Dật, nhưng đối với việc tu vi của hai người đột nhiên tăng mạnh, Huyền Tông rất nghi hoặc, nhất là Du Tiểu Mặc.
Thực lực của Lăng Tiêu đột nhiên tăng vọt thì còn có chút manh mối, bởi vì lão là đại trưởng lão của Huyền Quy tộc, cũng may mắn được nghe lời tiên đoán của tổ tiên.
“Bất kể có chuyện gì xảy ra, chung quy vẫn là chuyện tốt!” Long chủ tiếp lời, trong mắt ông, chỉ cần có thể giảm thiểu thương vong của Chân Long tộc, bất cứ chuyện gì cũng là chuyện tốt.
Cốc chủ Yêu Hoàng tộc bên cạnh cũng gật đầu đồng ý.
Mặc kệ hai người đã làm gì nhưng họ có thể nhìn ra thực lực của Lăng Tiêu lúc này cũng ngang ngửa với Lân Thiếu Dật, dường như hai người đều sở hữu huyết mạch Tứ Linh, chỉ có điều, nếu bảo họ phải lựa chọn một trong hai người này, không thể nghi ngờ, chắc chắn họ sẽ dứt khoát đứng về phía Lăng Tiêu, ít nhất là Lăng Tiêu không giống người có dã tâm cho lắm.
…
Hai bóng người trên không trung chậm rãi đáp xuống trong ánh nhìn của mọi người, cuối cùng đi tới trước mặt Lân Minh và Lân Cổ, còn chưa đi hết, bả vai Lăng Tiêu đã bị Lân Minh đập mạnh, sau đó giận dữ mắng.
“Xú tiểu tử, ngươi biết chọn thời gian ghê nhỉ, cố gắng xuất hiện đúng thời khắc mấu chốt, có phải cảm thấy rất uy phong rất ngầu rất suất không? Sao lão tử có cảm giác thật ra các ngươi đã tới từ sớm, cố ý trốn trong xó nhìn lén, khai thật đi, có phải thế không?”
Lăng Tiêu liếc nhìn ông già nhà mình.
Du Tiểu Mặc nghe Lân Minh nói mà đổ mồ hôi hột, không phải do chột dạ mà chẳng qua hắn cảm thấy suy nghĩ của Lân phụ thân thật là kỳ lạ, thời khắc nguy hiểm như vậy cơ mà, sao bọn hắn có thể trốn một bên để nhìn lén chứ, nghĩ vậy, hắn lập tức túm lấy tay áo Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đáp, vô cùng bình tĩnh: “Nếu như chỉ có một mình phụ thân, con nhất định sẽ hoàn thành “tâm nguyện” của ngài, nhưng vì có Cổ thúc ở đây, con không dám mạo hiểm như vậy.”
Lân Cổ nghe mà trong lòng rối bời, vui vì Tiêu nhi rất xem trọng mình, bất đắc dĩ vì đến bây giờ con trai vẫn gọi ông là Cổ thúc, thực ra ông rất muốn nghe một kiểu xưng hô khác từ trong miệng y.
Lân Minh bị chọc giận quá mà cười lớn, ông biết mà, tên tiểu tử thúi này một ngày không làm ông khó chịu là không thoải mái đâu, nhưng Lân Minh không bực bội, bởi vì suy nghĩ của ông cũng giống Lân Cổ, lúc trước ông vẫn lo con trai không chịu nhận A Cổ, bây giờ xem ra vẫn còn có cơ hội, quả nhiên lúc trước nhờ vả con dâu là quyết định chính xác mà, có vẻ con trai chỉ nghe mỗi mình con dâu thôi.
Lại nói tiếp, Lân Minh bắt đầu cảm thấy não cả lòng, con trai luôn xem nhẹ người phụ thân như ông, cơ mà Lân Minh không phải là người thích âu sầu, tính cách của ông rất ngang tàng, dù sao con trai cũng bị tách ra khỏi ông từ nhỏ, muốn bắt y lập tức nhìn thẳng vào người phụ thân này hơi khó, cho nên Lân Minh không có gì phải ai oán.
“Không ngờ con lại thành công thật nha!” Lân Minh đổi đề tài, nét mặt rất kích động, thái độ của Lân Thiếu Dật lúc nãy làm ông nén giận lắm rồi, trước mắt chỉ có thể dựa vào con trai cưng để trả lại hết cục tức này cho gã.
Lân Cổ thì không lạc quan như vậy, ngược lại nghiêm túc dặn dò: “Tiêu nhi, con và Lân Thiếu Dật đều vừa đột phá, thực lực tương đương, nhất định phải coi chừng!”
Lăng Tiêu nhìn ông không chớp mắt, khóe miệng đột nhiên khẽ cong, nụ cười cực kỳ phách lối và tự tin nở trên khuôn mặt y, “Ngài cứ đợi mà xem đi, Cổ thúc.”
Nói xong, y quay người bay lên không trung, đối mặt với Lân Thiếu Dật.
Lăng Tiêu mỉm cười nhìn Lân Thiếu Dật đứng đối diện với mình, chậm rãi nói: “Mặc dù dung mạo của ngươi chỉ kém ta một chút, nhưng mỗi lần nhìn thấy cái bản mặt của ngươi là ta lại cảm thấy khó ở vô cùng, ta chán cảm giác này lắm rồi, thôi thì ân oán của chúng ta vẫn nên giải quyết một lần cho xong đi.”
“Phì!”
Du Tiểu Mặc không nhịn cười nổi, trước kia hắn đã được chiêm ngưỡng khả năng làm Lân Thiếu Dật khó chịu của Lăng Tiêu, hắn rất chờ mong lần chạm trán này, quả nhiên Lăng Tiêu không làm hắn thất vọng.
Có điều những người khác thì không may mắn như vậy, từng khuôn mặt đều bày ra biểu lộ nghẹn họng nhìn trân trối.
Khóe mắt Lân Thiếu Dật giật giật, gã phát hiện dù mình đã thành công trở thành Chí Tôn giả nhưng vẫn có thể bị Lăng Tiêu làm cho giận điên, mỗi lần gặp gỡ là tên này lại phun ra mấy câu khiến gã chỉ hy vọng có thể giết quách y đi cho rồi, Lân Thiếu Dật lạnh mặt, siết chặt nắm đấm: “Lăng Tiêu, ngươi cũng chỉ khua môi múa mép được vài câu bây giờ thôi, đợi lát nữa ta sẽ cho ngươi biết ai mới là Chí Tôn giả thực sự!”
“Khua môi múa mép?”
Lăng Tiêu cười khẽ, ánh mắt nhìn Lân Thiếu Dật lóe lên vẻ thích thú, biểu lộ còn giống một vị Chí Tôn giả ngự trị chúng sinh hơn, thong dong bình tĩnh, dù người khác nói gì cũng không hề dao động.
Du Tiểu Mặc ngửa đầu sùng bái nhìn nam nhân của mình, hắn cũng nghe thấy Lân Thiếu Dật nói gì, cơ mà Du Tiểu Mặc là người hiểu Lăng Tiêu nhất, y không chỉ có kỹ năng khua môi múa mép đâu, thực ra bản lĩnh đấu đá còn lợi hại hơn cả mồm mép ấy chứ, nghĩ tới đây, hắn lập tức hô lớn: “Lăng Tiêu, đánh chết hắn, để cho hắn thấy được sự lợi hại của anh, lột sạch quần áo hắn, để cho hắn nếm thử cảm giác cởi chuồng!”
Nếu như không có hai câu cuối thì đây đúng là một lời cổ động tuyệt vời!
Ai ngờ hắn đã nói lời kinh người thì chớ, còn phải đế thêm hai câu nữa, lúc này không ít người đã bị dọa cho choáng váng.
Sắc mặt Lân Thiếu Dật tái xanh, ánh mắt giết người chuyển từ Lăng Tiêu qua Du Tiểu Mặc, ánh nhìn chỉ hận không thể ăn thịt người, ai ngờ bạn nhỏ nào đó còn hất cằm vênh mặt lên thách thức “Ngươi tới ăn thử coi”.
Thái độ phách lối này lập tức kích cho sát khí của Lân Thiếu Dật dâng lên tới đỉnh điểm, gã không nói không rằng liền ra chiêu, một quyền đập tới, đương nhiên đã bị Lăng Tiêu cản lại, một quyền mà các cường giả phải dùng hết toàn lực mới tiếp được lại bị y cản dễ dàng.
Đến tận lúc này, mọi người mới tin tưởng thực lực của Lăng Tiêu đã mạnh tới mức có thể so đấu với Lân Thiếu Dật, cảm giác tuyệt vọng đã được hy vọng thay thế, khuôn mặt mọi người lộ ra vẻ kích động.
Ánh mắt âm lãnh của Lân Thiếu Dật nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, hai tay dang ra, sau đó siết lại thật chặt, những sợi dây màu trắng kia lại xuất hiện.
Có lẽ người khác không nhìn thấy, nhưng Lăng Tiêu lại thấy rất rõ, xung quanh y là những sợi quy tắc từ từ hiện ra nguyên hình, lao tới tấn công y như những lưỡi dao sắc bén, Lăng Tiêu cười khẩy, chỉ thấy y siết tay lại, đám quy tắc hùng hổ kia lập tức bị cố định, một giây sau liền hóa thành hư vô, tựa như Lân Thiếu Dật lúc nãy, chỉ tiện tay cũng có thể phá hủy quy tắc hiện tại.
“Thủ đoạn tầm thường thế này mà ngươi cũng đem ra được, nếu là ta thì ta sẽ cảm thấy mất mặt lắm!” Tiếp chiêu xong, Lăng Tiêu vẫn không quên đả kích gã, nhưng lần này y không cho Lân Thiếu Dật cơ hội mà giật khóe mắt, thân hình lóe lên, lập tức biến mất.
Mọi người vội vã nhìn về phía Lân Thiếu Dật, quả nhiên thấy hai bóng người đang lao vào nhau, tốc độ nhanh tới nỗi mắt họ không thể bắt kịp.
Hai vị Chí Tôn giả giao thủ, trận chiến kinh thiên động địa.
Để tránh bị lan tới gần, Phó Thương Khung và các cường giả nhanh chóng dẫn mọi người rút khỏi Kỳ Lân tộc, rất có thể không gian sẽ không chịu nổi sự tàn phá của hai người, cho dù mọi người rất muốn xem tình hình chiến đấu, nhưng vì cái mạng nhỏ, tốt nhất cứ nghe theo lời họ đi.
Đám Hắc Tri Chu thì không may mắn như vậy, lối ra bị người của Thương Minh canh giữ, trừ phi vượt qua được, còn không thì đành phải xem tiếp thôi.
Tổ Mã hừ lạnh một tiếng, không cử động, nàng tin chắc rằng Thiếu Dật nhất định sẽ thắng, đến lúc đó tất cả những kẻ này, một tên cũng không thể trốn thoát.
“Chủ nhân!”
Du Tiểu Mặc đang nhìn không rời mắt, một giọng nói quen thuộc đột ngột vang lên bên tai.
CHƯƠNG 710: SỨC MẠNH ĐỤNG ĐỘ
Giọng nói truyền tới phía sau lưng vô cùng kích động, nhưng Du Tiểu Mặc không nghe thấy, trong mắt hắn chỉ có hai người đang đánh nhau phía kia, mãi tới khi đối phương gào vào tai hắn, Du Tiểu Mặc hoảng sợ giật thót, đến khi tập trung nhìn mới phát hiện cả đội bóng của hắn đang đứng ở nơi này, không thiếu một đứa.
“Sao các ngươi vẫn chưa đi?” Du Tiểu Mặc vô thức hỏi.
Mấy đứa nhìn nhau, cuối cùng Xà Cầu bước ra làm đại biểu, hít sâu một hơi, “Chủ nhân chưa chạy, sao chúng ta có thể đi.”
Du Tiểu Mặc trợn tròn mắt, “Vì sao lại không thể?”
Xà Cầu thở dài, “Bởi vì chúng ta là khế ước thú của ngươi, ngươi là chủ nhân của chúng ta.”
Ngoại trừ Hoàng Thử thú, tất cả đều đi theo Lân Minh tới, có thể coi bọn chúng là thành viên của Thiên Cẩu, bởi vì ân oán giữa Lân Thiếu Dật và chủ nhân của chúng khá sâu, cho nên trong trận chiến này đội bóng xuất lực không nhỏ, may mà thực lực của cả đám đều tăng lên kha khá, vì thế cũng chém giết được không ít thành viên của Hắc Tri Chu, tuy có bị thương nhưng không đáng ngại.
Du Tiểu Mặc nhìn cả đám, lần đầu tiên hắn phát hiện mình khế ước không ít yêu thú.
Cả đám đứng cùng một chỗ, bỏ qua Tiểu Kê đã tạm thời giải trừ khế ước với hắn, còn có tiểu ô quy không biết có nên tính vào không, thì hiện tại nơi này có đúng mười một người, vừa đủ một đội bóng.
Lại nói tiếp, từ sau khi bọn hắn tới đại lục Thông Thiên, hắn và đội bóng của mình chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tuy rằng đi theo hắn chúng cũng được hưởng phúc đấy, nhưng đa phần đều phải bôn ba làm việc cho hắn, bây giờ xem xét, phát hiện đứa nào đứa nấy cũng thay đổi nhiều.
“Các ngươi không cần ở đây, đi ra ngoài giúp những người khác đi.” Du Tiểu Mặc phẩy phẩy tay, “Lúc đến đây, ta và Lăng Tiêu có nhìn thấy không ít yêu thú mạnh mẽ ở bên ngoài, phát hiện chúng là những thế lực nhỏ, hơn nữa toàn bộ đều đầu quân cho Lân Thiếu Dật, hẳn là Tổ Mã gọi chúng tới đây, dự định phục kích chúng ta.”
Lân Minh có tính toán, Tổ Mã cũng có hậu chiêu.
Đó chính là những thế lực nhỏ dựa vào Hắc Tri Chu, mặc dù đa số đều là một đám ô hợp, nhưng tập trung lại cũng là một nguồn sức mạnh không kém gì ai, ban đầu nàng định để chúng núp ở bên ngoài phục kích người lạc đàn hoặc bị thương, không ngờ tình huống lại phát triển ra thế này.
“Ta hiểu rồi.” Xà Cầu lập tức hiểu ý hắn, dù sao bọn chúng có ở đây cũng không giúp gì được, chẳng thà ra bên ngoài giết địch cho thống khoái.”
“Chúng ta thi đi, xem ai giết được nhiều hơn!” Hai mắt Tiểu Cầu không còn ngây thơ đang sáng lấp lánh.
Đám còn lại lập tức phụ họa, đầu tiên phải kể tới Miêu Cầu, hai đứa này thường xuyên chơi với nhau, tốt thì chẳng học được bao nhiêu, nhưng xấu thì cả một đống, lúc ấy Du Tiểu Mặc không có thời gian để ý tới chúng, kết quả là biến thành thế này đây.
Lam Cầu cũng dẫn huynh đệ của mình đi giết địch, từ sau khi Du Tiểu Mặc cứu được Tham Lang, sáu huynh đệ bọn hắn phải gọi là bán mạng, Hắc Tri Chu tổn thất thuộc hạ có hai, ba phần do mấy huynh đệ họ làm ra, lúc trước Du Tiểu Mặc nghe Thiên Đao nói lại, suýt nữa thì đã rớt cả tròng mắt.
Không bao lâu, mười mấy người đã đi sạch.
Du Tiểu Mặc thở phào một tiếng, đúng là hắn không muốn mấy đứa ở lại, nhỡ bị lan tới rồi bị thương, hắn sẽ bối rối lắm.
Lúc này, hắn đột nhiên cảm giác mấy ánh mắt nóng rực đang lia về phía hắn, nhìn về phía đó, hắn phát hiện ba người quen, lập tức nhếch miệng cười.
Hai trong ba người ném cho hắn ánh nhìn sắc như dao.
Tiếng nổ đột ngột vang trên bầu trời bỗng thu hút sự chú ý của họ, chỉ thấy hai bóng người đang chiến đấu kịch liệt nhanh chóng tách ra, một xanh một trắng, sát khí ngút trời.
Hai người đều là Chí Tôn giả, khi giao thủ không cần dùng linh lực như trước đây nữa, trong không gian liên tiếp truyền tới tiếng nổ, không gian vặn vẹo, vết nứt không gian xuất hiện tràn lan, dường như không gian riêng của Kỳ Lân tộc đang bị thủng lỗ chỗ, trên đỉnh đầu đã xuất hiện khe hở, chắc không bao lâu nữa sẽ sụp đổ.
Lân Thiếu Dật hằm hằm nhìn Lăng Tiêu, dưới chân gã bùng lên ngọn lửa hừng hực, một con Hỏa Kỳ Lân ngưng tụ trong nháy mắt, ngoại hình giống y hệt con Hỏa Kỳ Lân từng giằng co với Lăng Tiêu lần trước, có điều khí thế đã thay đổi.
Chỉ thấy Hỏa Kỳ Lân mở hai mắt, ngọn lửa đã ngưng tụ lại thành một cặp đồng tử màu đỏ sâu thẳm, vô cùng sống động, như thể con Hỏa Kỳ Lân này cũng có sinh mệnh riêng, nó hung mãnh nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, cũng như chủ nhân của nó, Hỏa Kỳ Lân gầm lên uy hiếp, móng trước mài vào không khí, đột nhiên hóa thành một luồng sáng lao tới tấn công Lăng Tiêu.
Khóe miệng Lăng Tiêu nhếch lên nở nụ cười lãnh khốc, nắm tay siết lại, năng lượng mênh mông lập tức ngưng tụ trong tay y, thời điểm Hỏa Kỳ Lân lao tới đây, một quyền của y nện thẳng vào đỉnh đầu nó, cảnh tượng dừng lại trong giây lát, Hỏa Kỳ Lân gào thét rồi hóa thành những đốm lửa nhỏ, biến mất hoàn toàn.
Ánh mắt Lân Thiếu Dật phía đối diện hơi sững lại, nhưng gã còn chưa kịp làm gì, công kích của Lăng Tiêu đã lao tới, sau khi y tiêu diệt Hỏa Kỳ Lân, bàn tay trái nhanh chóng thi triển mấy thủ ấn, từng quả cầu màu trắng hiện ra trong tay y, bắn về phía Lân Thiếu Dật.
Lân Thiếu Dật hừ lạnh một tiếng, định dùng một chưởng tiếp chiêu, nhưng tim gã đột nhiên đập nhanh một cách khó hiểu, Lân Thiếu Dật biến sắc, gió dưới chân đột ngột thổi mạnh như bị ai đó điều khiển, nào ngờ quả cầu ánh sáng kia đột nhiên tăng tốc, nhanh chóng lao tới trước mặt gã…
“ẦM ẦM!!”
Mấy quả cầu nổ tung như pháo hoa rực rỡ, tạo thành cảnh tượng đẹp đẽ trên bầu trời, tới giờ phút này không gian của Kỳ Lân tộc cũng không trụ nổi, từng mảnh vụn lả tả rơi xuống như mảnh thủy tinh.
“Mau rời khỏi nơi này!”
Tiếng Phó Thương Khung vang lên, tất cả mọi người lập tức hóa thành từng luồng sáng, vội vã lao về lối ra, họ đứng rất gần, không bao lâu đã tới cửa.
Phía sau họ là người của Hắc Tri Chu, nhưng không ai để ý tới chúng, không gian sắp sụp đổ, nếu chậm chễ một chút, tất cả sẽ bị cuốn vào hư vô, khắp hư vô là năng lượng không gian tàn sát, uy lực của nó mạnh gấp đôi bão không gian.
Tốc độ không gian sụp đổ rất nhanh.
Du Tiểu Mặc trốn một bên âm thầm cảm thấy may mắn vì mình đã có dự kiến trước, kêu đám Xà Cầu ra ngoài hết, bằng không phải để tâm tới chúng thì có khi chính hắn cũng khó mà trốn thoát được.
Những người khác hắn không cần lo lắng, bởi vì nếu để người sau biết chết do chậm chân, chỉ sợ thể diện sẽ bị ném tới nhà bà ngoại luôn ấy chứ.
Toàn bộ quá trình phát sinh trong vòng mười lăm giây, Du Tiểu Mặc quay người, không gian đã rơi vào thế giới hư vô không thấy đáy, toàn bộ tộc địa của Kỳ Lân tộc biến mất không còn tăm hơi.
Ngẩng đầu, Du Tiểu Mặc chứng kiến Lăng Tiêu đang đứng trên một ngọn núi, Lân Thiếu Dật xuất hiện ngay sau đó, chỉ có điều hơi chật vật, áo gấm đẹp đẽ quý giá đã rách tung tóe, bản thân gã thì không có vẻ gì là bị thương, nhưng có thể khiến Lân Thiếu Dật chật vật như vậy cũng coi như có chút thành tựu rồi.
Xung quanh Lân Thiếu Dật là áp xuất cực thấp, ánh mắt bị mây mù che phủ, trời đất cũng bị tâm trạng của gã làm thay đổi, dường như không khí bị trộn lẫn một loại tâm trạng tiêu cực, trên trời là từng cụm mây đỏ như máu bao trùm. Thủ đoạn để trở thành Chí Tôn giả cả gã không tầm thường, cụm mây máu khổng lồ này chính là năng lượng mà Lân Thiếu Dật đã hấp thu được từ tổ tiên của Kỳ Lân tộc, năng lượng vô cùng khủng khiếp, có thể lờ mờ cảm nhận được nộ khí quấn quanh, tiếng sấm vang rền, kèm theo là từng tia chớp lóe lên, phía đối diện, đám người Phó Thương Khung đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Không ngờ Lân Thiếu Dật còn có thủ đoạn thế này, hình như thứ này là đòn sát thủ của gã, mỗi tia chớp đều ẩn chứa sức mạnh cuồng bạo mười phần, dù là họ cũng phải tự hỏi liệu mình có thể đỡ được một tia chớp kia không, vì quá chuyên tâm nên không ai chú ý, sắc mặt các cường giả của Kỳ Lân tộc đồng loạt thay đổi, từng ánh mắt tràn ngập sát khí nhìn chằm chằm vào Lân Thiếu Dật.
Mọi người nhìn Lăng Tiêu đầy lo lắng.
Lăng Tiêu lại bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng, sắc mặt không hề thay đổi, sự thong dong ấy của y khiến mọi người an lòng, một giây sau, lửa dưới chân y bùng lên đầy trời, tụ thành một biển lửa không thua thì huyết vân.
Điều khiến mọi người khiếp sợ là ngọn lửa này không mang màu tím, cũng không phải màu đỏ mà là một màu trắng như sương mù, nó đúng là lửa nhưng thoạt nhìn lại toát ra sự lạnh lẽo, dường như còn có hơi lạnh đang toát ra, nhưng lạ thay, họ vẫn cảm nhận được sự bỏng rát, không phải bỏng vì làn da tiếp xúc với nhiệt độ mà chính là linh hồn, giống như đang trần trụi đứng trong ngọn lửa, lờ mờ cảm giác linh hồn sắp lìa khỏi thân thể.
Tim mọi người đập thình thịch, đồng loạt suy đoán đây là lửa gì, thậm chí còn người còn nhìn Du Tiểu Mặc hỏi thăm.
Du Tiểu Mặc cũng không hiểu ra sao, sau khi Lăng Tiêu lên cấp, bọn hắn lập tức chạy tới, vì thế chính hắn cũng không được chứng kiến khả năng của Lăng Tiêu.
Không có đáp án, mọi người đành quay đầu lại tiếp tục quan sát.
Có vẻ đám huyết vân ùn ùn kéo đến đã chuẩn bị xong, tiếng sấm rền vang khiến xung quanh tràn đầy áp lực năng nề, trái tim mọi người đều hẫng một nhịp, sau đó dưới sự sai sử của Lân Thiếu Dật, huyết vân hình thành một khuôn mặt quỷ dị, vặn vẹo dữ tợn lao tới với ý định cắn xé Lăng Tiêu.
Huyết vân chưa kịp lao tới, biển lửa lạnh lẽo quay cuồng xung quanh Lăng Tiêu đã hình thành một con Kỳ Lân màu trắng, Kỳ Lân lập tức xông lên, một bước nhảy của nó cực kỳ lớn, chỉ trong nháy mắt đã đụng vào đám mây mặt quỷ kia, mặt quỷ mở cái miệng dính máu, có vẻ muốn nuốt chửng Kỳ Lân, chỉ thấy Kỳ Lân nhảy lên, phóng qua đỉnh đầu của mặt quỷ, há miệng lộ ra hàm răng bén nhọn, cắn thẳng vào đầu đám mây mặt quỷ…
Mặt quỷ bắt đầu vặn vẹo, tức tốc đáp trả, ngươi tới ta đi, hai bên cắn xé nhau sắp không thành hình, hình dạng biến ảo chấn động kịch liệt, như thể không duy trì nổi mấy giây, hai loại sức mạnh đụng độ, năng lượng không ngừng khuếch tán ra xung quanh, những dãy núi gần đây đều bị san thành đất bằng, rung chuyển trời đất.
Không ai còn tâm trí đánh nhau nữa, họ cùng tìm hướng an toàn để rút lui, ai mà biết liệu năng lượng kia có đột nhiên lan về phía mình hay không.
Trong thời khắc căng thẳng này, Hỏa Kỳ Lân lờ mờ đột nhiên ngẩng đầu gầm lớn một tiếng, rất nhiều lửa trắng lại tụ tập về phía nó, hình thể cao mười mấy mét của Kỳ Lân lập tức biến thành hơn trăm mét, năng lượng càng ngưng tụ hơn, Kỳ Lân nhìn chằm chằm vào đám mây mặt quỷ như thợ săn nhìn con mồi.
Lân Thiếu Dật biến sắc.