Phiên Ngoại - Chuyện ở Trái Đất
CHƯƠNG 01: NHIỆM VỤ
Bộ Quốc phòng nước Z có một binh chủng đặc biệt tên là Bạch Sa, rất ít người biết tới sự hiện diện của nó, mà ngay trong bộ Quốc phòng cũng chỉ có năm người biết rõ sự hiện hữu của nó mà thôi, bởi vì thành viên của binh chủng này đều là tu chân giả.
Nhưng so với thế giới của người bình thường, tu chân giả tương đương với dị năng giả.
Binh chủng đặc biệt này phục vụ cho quốc gia, họ chỉ xuất hiện khi cảnh sát hoặc quân đội đặc chủng không giải quyết được, hành động bí mật và không được bại lộ thân phận, trừ phi gặp được vụ án khó giải quyết, bất đắc dĩ lắm họ mới lộ mặt, nhưng ngay sau đó sẽ có người ra tay xóa sạch dấu vết họ từng xuất hiện.
Sáng nay, người phụ trách Bạch Sa nhận được một nhiệm vụ đặc biệt.
Nội dung của nhiệm vụ là nhờ họ phái người áp giải một gã phạm nhân mới bắt được nửa tháng trước tới học viện Lôi Đình.
Học viện Lôi Đình cũng không phải là một ngôi trường bình thường, mà là đại học dành riêng cho tu luyện giả, tất cả các học sinh trúng tuyển đều là người tu chân, không chỉ có quý tộc mà còn có không ít bình dân, mặc dù đẳng cấp và thân phận khác nhau, nhưng nội quy của học viện Lôi Đình phi thường nghiêm khắc, cũng yêu cầu nghiêm ngặt đối với những học sinh muốn nhập học.
Trong thế giới của tu luyện giả, uy vọng của học viện Lôi Đình cực kỳ cao, vậy nên dù yêu cầu có khó đến mấy, kỳ tuyển sinh được tổ chức ba năm một lần đều có rất nhiều người đến báo danh.
Phạm nhân trong nhiệm vụ này có liên quan tới học viện Lôi Đình.
Bởi vì hệ số nguy hiểm của phạm nhân quá cao, cảnh sát bình thường không đối phó được, cho nên cần họ ra mặt.
Người phụ trách Lưu Ưng đưa tư liệu mà phía trên gửi tới cho Kiều Sâm đang đứng trước mặt, “Nhiệm vụ áp giải phạm nhân lần này giao cho hai người mới vào kia đi.”
Kiều Sâm nhìn qua liền nhíu mày lại, không cần hỏi cũng biết hai người kia là ai, liền nói: “Thân nhận của phạm nhân đặc thù, hơn nữa thực lực rất mạnh, hai người kia mới gia nhập Bạch Sa không lâu, tôi sợ họ không thể đảm nhiệm nhiệm vụ này.”
Lưu Ưng lại phất phất tay, dùng giọng điệu khẳng định nói: “Cũng bởi vì họ mới gia nhập Bạch Sa, bây giờ chính là cơ hội để thử thách và chứng minh thực lực của họ, cấp trên rất chú ý tới họ, nếu như qua nhiệm vụ lần này họ biểu hiện không tệ sẽ được phê duyệt chính thức gia nhập Bạch Sa ngay.”
Kiều Sâm còn định phản bác, vừa nghe thấy hai từ cấp trên lập tức ngậm miệng, ông đã đảm nhiệm chức vị đội trưởng Bạch Sa vài chục năm, cho tới bây giờ những gì cấp trên nói chỉ có thể tuân thủ, không cho phép kháng nghị hay phản bác, nếu không thì sao ông có thể làm đội trưởng tới vài chục năm, dù gì cũng có rất nhiều người muốn vị trí này.
Buổi chiều, Kiều Sâm công bố nhiệm vụ áp giải phạm nhân, thông báo này lập tức gây tiếng vang khắp nội bộ.
Một số người đã nghe nói tới nhiệm vụ lần này, cũng có chú ý, bởi vì tính nhất của nhiệm vụ được phán định là cấp S, thường thì những nhiệm vụ từ cấp S trở lên đều có khen thưởng, đa số là những thứ tốt mà có tiền cũng không mua được, cho nên các thành viên Bạch Sa đều chờ mong mình sẽ là một thành viên trong đoàn áp giải.
Chỉ là khi họ nghe được cả hai suất đều bị hai thành viên mới cướp mất, bầu không khí lập tức chìm vào yên lặng.
Kiều Sâm đã dự đoán được tình huống hiện tại.
Sở dĩ lúc trước ông sẽ cảm thấy kinh ngạc cũng bởi vì nguyên nhân này.
Thường thì nhiệm vụ cấp S sẽ không được giao cho thành viên mới, quyết định lần này của cấp trên khiến họ rất bất ngờ, đồng thời cũng hơi bất mãn, ai cũng có cảm giác mình không bằng hai tay lính mới.
“Đội trưởng, liệu danh sách có gì nhầm lẫn không?”
Cuối cùng Hạ Nhất Minh là người mất kiên nhẫn đầu tiên, những người còn lại cũng ngừng nói chuyện, đồng loạt nhìn về phía Kiều Sâm, họ cũng hy vọng danh sách bị nhầm lẫn, như vậy họ vẫn có cơ hội.
Kiều Sâm cất danh sách đi, ánh mắt bình tĩnh lướt qua từng khuôn mặt, “Không lầm, đây là quyết định của cấp trên.”
Một câu chặn họng tất cả mọi người.
“Những thành viên được gọi tên sáng mai hãy tập hợp ở chỗ này, tan họp!”
Kiều Sâm bổ sung thêm một câu, nói xong đưa mắt nhìn hai người đứng đằng sau, từ đầu tới cuối, hai người này không hề thay đổi nét mặt, trong lòng không khỏi coi trọng họ thêm vài phần, định lực không tệ.
Những người được gọi tên đều tươi cười hớn hở rời khỏi phòng họp để chuẩn bị, chỉ còn lại những thành viên không được gọi tên mà cảm thấy không cam lòng, trong số đó, Hạ Nhất Minh là người có phản ứng gay gắt nhất, hắn đưa mắt nhìn bóng lưng hai người cùng rời khỏi phòng họp, gắt một tiếng.
“Đúng là mẹ nó may mắn, lại là mấy thằng thiếu gia binh nhảy dù chứ gì.”
Bạn hắn vỗ vai nhắc nhở: “Nói nhỏ thôi, bị bọn hắn nghe được, cậu lại nếm mùi đau khổ đấy, đám thiếu gia binh kia thằng nào mà chẳng cao ngạo khinh người.”
“Nghe được thì sao, tôi việc quái gì phải sợ bọn nó, chẳng lẽ còn làm khó dễ tôi.” Hạ Nhất Minh không những không nghe, ngược lại còn lớn giọng hơn, như thể cố ý muốn họ nghe thấy.
Người bạn kia lắc đầu.
Cái gọi là thiếu gia binh chính là con cháu của các gia tộc lớn có thân phận có chỗ dựa, họ đều là người tu chân, thường thì mục đích vào Bạch Sa chỉ là để mạ vàng cho bản thân.
Ví dụ những đám con cháu gia tộc có ý định vào quân giới nhưng lại muốn có khởi điểm tốt và muốn lập công, Bạch Sa sẽ là lựa chọn tốt nhất của họ, bởi vì nơi này chuyên phụ trách những vụ án khó giải quyết, nếu may mắn hoàn thành được nhiệm vụ cấp A trở lên, con đường phát triển sau này của họ sẽ thuận lợi hơn.
Tình huống này không hiếm, Hạ Nhất Minh nói những lời này cũng không phải là không có căn cứ.
Trước kia những chuyện kiểu này đã xuất hiện mấy lần, thường thì đám thiếu gia binh kia không có ai là không rời khỏi Bạch Sa ngay sau khi đã “lập công”, thậm chí còn có chuyện cướp công nữa kìa, bởi vậy họ mới chán ghét đám thiếu gia binh này đến cực điểm.
Ngày hôm sau.
Kiều Sâm đi vào phòng họp, đưa mắt nhìn tất cả các thành viên đã tập hợp, đột nhiên nhíu mày, ông liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, còn hai phút.
Những người khác lập tức bày ra vẻ mặt hả hê.
Chỉ cần là thành viên của Bạch Sa đều biết đội trưởng ghét nhất người không tuân thủ giờ giấc, nếu để lại ấn tượng xấu với ông một lần, đảm bảo sau này sẽ thảm phải biết, đương nhiên không phải thảm do bị làm khó dễ, nhưng khi có nhiệm vụ, đội trưởng sẽ ưu tiên những người khác hơn.
Hai phút rất ngắn, khi thời gian tập hợp chỉ còn lại hai mươi giây, tất cả mọi người nhìn thấy sắc mặt đội trưởng càng ngày càng đen, có người còn huýt sáo một tiếng, rõ ràng là định xem trò hay.
Mặt Kiều Sâm đã đen thui, giơ tay nhìn đồng hồ bắt đầu đọc giây, mười giây, chín giây, tám giây, bảy giây…
“Ầm!”
Ngay thời điểm ba giây cuối cùng, cửa phòng bị người bên ngoài mở ra, sau đó là hai bóng người khoan thai đến chậm, đúng là hai nhân vật mới bị xa lánh trong Bạch Sa, chẳng qua người ta gia nhập Bạch Sa năm ngày rồi, lại chưa từng biểu hiện sự cô độc khi bị bài xích, ngược lại còn thường xuyên dính vào nhau, có vài người còn lén trào phúng mấy lần.
“Đội trưởng, không tới trễ chứ?” Nam nhân cao lớn sở hữu khuôn mặt tuấn mỹ vô song khiến vô số người ghen tị nhìn về phía Kiều Sâm, mỉm cười thong dong hỏi.
“Không, đến rồi thì vào chỗ đi.” Kiều Sâm nhíu mày rất khẽ, chỉ cần tới trước thời gian tập hợp một giây thì không thể coi là muộn, ông cũng không nói gì họ được, mặc dù ông không tán thành việc cử lính mới đi chấp hành nhiệm vụ cấp S, nhưng nếu đã là lệnh của cấp trên, Kiều Sâm đành phải phục tùng.
Nam nhân kéo thiếu niên vóc dáng nhỏ gầy đi qua.
Tầm mắt mọi người lập tức rơi vào bàn tay họ, từ ban đầu kinh ngạc đến bây giờ đã vô cùng bình tĩnh, mặc dù xã hội hiện nay vẫn chưa thoáng tới mức ấy, nhưng đa số thành viên Bạch Sa đều là người kiến thức rộng rãi, cho dù không thấy tận mắt, nhưng tai nghe không ít lần.
Tiếp theo, Kiều Sâm nói qua về những điều cần chú ý khi làm nhiệm vụ, sau đó dẫn họ xuất phát, mục đích chính là trọng ngục.
Trọng ngục là nơi dùng để giam giữ trọng phạm của nước Z, trọng phạm ở nơi này không phải là những kẻ gian dâm cướp bóc hay giết người phóng hỏa, ở thế giới tu chân, những tội danh vừa nêu trên chỉ được coi là bình thường của bình thường, những kẻ bị giam trong trọng ngục thường là tu chân giả phạm những tội khủng khiếp, bởi vì nhà tù bình thường không thể nào giam giữ chúng, cho nên trọng ngục mới ra đời.
Trọng ngục nằm trên một hòn đảo nhỏ biệt lập, phòng ngự trùng điệp, cực kỳ nghiêm ngặt, rất ít người có khả năng xông vào, mà hiện tại cũng không mấy ai biết rõ trên thế giới này còn có một nhà tù đặc biệt như vậy, chỉ cần thả bất kỳ một tên tội phạm nào ở nơi này ra cũng đủ để khiến toàn thế giới chấn động.
Xế chiều hôm đó, bọn họ cập bến tới đảo nhỏ.
CHƯƠNG 02: TẬP KÍCH
Xung quanh đảo nhỏ đều là biển, đối với những tu chân giả có thể phi thiên độn địa mà nói thì chút khó khăn này không là gì, họ có thể trở lại đất liền bất cứ lúc nào, đương nhiên điều kiện tiên quyết là phải chạy ra khỏi trọng ngục được canh giữ nghiêm ngặt này đã.
Nhận được tin tức Bạch Sa sắp tới, ngục trưởng của trọng ngục lập tức bảo người ta áp giải phạm nhân ra khỏi nhà tù.
Ngoài dự tính của mọi người, phạm nhân không phải là một người đàn ông đô con, mà ngược lại là một thanh niên sắc mặt tái nhợt nhìn có vẻ rất ốm yếu, bề ngoài khoảng trên dưới ba mươi tuổi.
Hai tay gã bị còng lại, mặc dù không biết còng được làm từ vật liệu gì, nhưng có thể xích tu chân giả lại thì hẳn là không phải vật liệu tầm thường.
Kiều Sâm bàn giao một số thủ tục với phía nhà tù, thời gian không lâu, sau đó họ ngồi lên tàu thủy rời khỏi đảo nhỏ.
Mặc dù tất cả những người ở đây đều là tu chân giả, có thể bay nhảy trên bầu trời, nhưng dù ở vùng biển ít thuyền bè qua lại nhưng vẫn phải cẩn thận, nếu bị ai đó bắt gặp sẽ gây náo loạn ngay.
“Đội trưởng, đến cùng thì thân phận của phạm nhân là gì? Còn khiến chúng ta phải điều động mười người chỉ để áp giải hắn.” Trương Long đi ra khỏi khoang thuyền, thắc mắc.
Nghe được câu hỏi, mọi người đồng loạt nhìn về phía Kiều Sâm đang đứng trên boong tàu, họ cũng rất muốn biết, trước mắt chỉ biết phạm nhân tên là Hà Bình, đã từng làm giáo viên ở học viện Lôi Đình và sát hại học sinh, còn cụ thể nghiêm trọng đến mức nào thì không ai biết, nhưng nếu đã khiến học viện Lôi Đình chỉ đích danh hắn, nhất định phải có tình huống gì đặc biệt.
Bạch Sa có tổng cộng hai mươi lăm thành viên, con số vẫn cố định như vậy.
Nếu như có người được điều đến, thì nhất định sẽ có người bị điều đi, mà người bị điều đi nếu không được thăng chức, thì chắc chắn là do vi phạm mà bị giáng chức.
Lần này điều động tới mười người, con số không hề nhỏ, bởi vì nhiệm vụ cấp S từ xưa tới nay tối đa cũng chỉ cử đi tám người thôi, thế nên họ mới cảm thấy kỳ quái.
Kiều Sâm không hề bất ngờ, “Tư liệu tôi đưa cho các cậu đã nói rất rõ, thủ phạm không chỉ có một người, ngoài hắn ra còn có mấy tên đồng bọn, hơn nữa mấy kẻ kia nhất định sẽ tới cứu hắn, thực lực của chúng khá mạnh, cấp nên không muốn thấy nhiệm vụ thất bại.”
“Đội trưởng, học sinh bị chúng sát hại là ai?” Trương Long nói thẳng vào trọng điểm.
Kiều Sâm đáp: “Bọn chúng không chỉ sát hại một học sinh, theo tôi được biết, có hơn mười nạn nhân, hai người trong đó là con cháu gia tộc ở kinh đô.”
“Khó trách.”
Mọi người bày ra nét mặt giật mình tỉnh ngộ.
Con cháu gia tộc không đơn giản như người thường, mỗi người đều rất quan trọng, bởi vì ở thế giới thiếu hụt linh khí này, tu luyện là một việc rất khó khăn, mà những nhân tài tu luyện cũng càng ngày càng ít, nhất là mấy đại gia tộc ở kinh đô, mỗi người có thiên phú tu luyện đều nhận được sự coi trọng cực kỳ lớn.
Quan trọng nhất là, họ là học sinh của học viện Lôi Đình, mỗi học sinh trong học viện đều có thiên phú không tệ, nếu không thì sao có thể nhập học chứ, vậy mà mới một lần đã tổn thất hai người, không tức giận mới là lạ.
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa, các cậu chú ý xung quanh, bất cứ lúc nào đồng bọn của hắn cũng có thể xông tới.” Kiều Sâm đã thỏa mãn sự tò mò của họ, dứt khoát kết thúc cuộc nói chuyện.
Trương Long có vẻ lơ đễnh, “Đội trưởng, đừng lo lắng quá, kể cả bọn chúng thực sự xông tới thì phía chúng ta cũng có mười người mà, chẳng lẽ còn phải sợ, ngược lại là một số người, đến lúc đó đừng có không giúp gì được, còn làm vướng tay chân bọn tôi.”
Mấy câu cuối cùng ám chỉ quá rõ ràng.
Mặc dù những người còn lại không nói gì, nhưng nét mặt lại tán thành với lời nói của Trương Long, tất cả đều ném ánh nhìn như có như không về phía hai người ngồi ở đuôi thuyền.
Kiều Sâm nhíu mày, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng.
Phía đuôi thuyền, hai người không cần vểnh vai cũng nghe được đối thoại của họ.
Nam nhân cao lớn nhẹ nhàng vuốt mái tóc màu đen của thiếu niên, nụ cười nơi khóe miệng rất thích thú, hoàn toàn không thèm để tâm tới lời mỉa mai của họ.
Từ khi hai người gia nhập Bạch Sa đến giờ, ngày nào cũng xảy ra cảnh tượng xa lánh này.
“Anh xem anh xem kìa, hình như phía dưới có một con cá nhỏ.” Thiếu nhiên đột nhiên kéo kéo tay áo nam nhân, cặp mắt màu đen sáng ngời nhìn về phía biển, nước biển xanh đậm gần như không thể nhìn rõ tình huống dưới mặt nước, vậy mà hắn lại biểu hiện như thật sự nhìn thấy.
Nam nhân vuốt cằm, “Ta thấy không chỉ có một con.”
Thiếu niên lại tìm kiếm, cuối cùng mới tìm được con thứ hai ở phía kia của thuyền, lập tức cảm thán: “Quả là một con cá bự!”
Vừa nói dứt lời, không đợi hắn nói nốt câu thứ hai, tàu thủy đột nhiên đung đưa kịch liệt.
Tất cả mọi người đều biến sắc.
“Địch tới, tất cả tiến vào trạng thái đề phòng cấp một!” Kiều Sâm quát lớn, có một thành viên chưa đợi ông hô xong đã lập tức canh gác ở cửa vào khoang thuyền, hai người khác vội vã tiến vào trong khoang, phía dưới còn có hai người nữa đang canh chừng phạm nhân, nhưng kế hoạch của họ là lúc nào cũng phải có bốn người xung quanh gã, cốt để đối phó với bất cứ tình huống bất ngờ nào xảy ra.
Một cột nước khổng lồ vọt lên từ dưới đáy biển, va chạm mạnh vào thân tàu, con tàu lung la lung lay bị đẩy về phía bên phải, mà chẳng biết tự khi nào, ở một nơi cách bên phải hơn trăm mét cũng xuất hiện một vòng nước xoáy, nước xoáy khổng lồ không ngừng cuốn tàu thủy về phía nó, nếu như không kịp thời ngăn lại, tàu thủy sẽ bị dìm xuống đáy biển trong tích tắc.
Hai thành viên lập tức bay xuống ổn định thân tàu, vừa ổn định, một cái đuôi cá khổng lồ đột nhiên vụt tới, sóng lớn dâng trào, đuôi cá hung hăng đập vào hai người.
Cả hai không ngờ tới, muốn cản cũng không kịp, vội vàng trốn tránh, kết quả là đuôi cá đập vào lan can của tàu thủy, chiếc tàu được tạo từ sắt thép cứng rắn bị đập dúm dó chỉ trong một cái vỗ đuôi, tạo nên một vết lõm thật lớn, những người khác tranh thủ chạy tới giúp đỡ, nhưng cái đuôi cá kia đã nhanh chóng chìm vào đáy biển.
Kiều Sâm xanh mặt, ra lệnh cho người khác canh gác trên thuyền, còn mình thì dẫn theo ba thành viên nòng cốt, nếu không tiêu diệt được đám này, bọn chúng sẽ không bỏ cuộc, nhưng có một điều khiến ông ngạc nhiên, không ngờ đồng bọn của Hà Bình còn có cường giả hải tộc, điểm này không được liệt kê trong tư liệu, nếu không thì sao họ có thể bị đánh lén không kịp trở tay như thế chứ, hơn nữa cũng sẽ không sử dụng tàu thủy làm phương tiện di chuyển.
Ba người nhảy xuống biển.
Ngoại trừ ba người đang canh chừng Hà Bình trong khoang thuyền, phía trên boong tàu cũng chỉ còn lại có ba người, một người đang giữ nhiệm vụ canh cửa khoang, hai người khác lại là nam nhân và thiếu niên bị xa lánh lúc nãy.
“Hai người các cậu cẩn thận cho tôi, nhiệm vụ lần này không phải là trò đùa!” Thành viên mặc quân trang màu xanh thấy chỉ còn lại mỗi ba người họ, thật sự không thể nào ôm kỳ vọng với hai người kia, bây giờ hắn chỉ hy vọng hai tên này đừng làm vướng chân mình.
Thiếu niên không để ý đến người nọ, hắn vẫn tựa vào lan can nhìn đáy biển, một cái đuôi cá khổng lồ như ẩn như hiện, thỉnh thoảng đập một cái làm bọt nước văng tung tóe, nhưng ngay sau khi Kiều Sâm và mấy người khác đi xuống đáy biển, mặt biển đột ngột trở lên bình lặng, xoáy nước khủng khiếp cũng biến mất không chút dấu vết.
Một lát sau, âm thanh ầm ầm truyền tới từ phía sau thuyền.
Ba người đồng thời nhìn qua, cách đuôi thuyền khoảng ba đến bốn trăm hải lý, từng đợt sóng lớn đang dâng lên, thỉnh thoảng còn có cột nước phun trào, hai bên đánh nhau vô cùng kịch liệt.
Thành viên mặc quân trang thở phào một tiếng, xem ra đồng bọn của Hà Bình không nhiều lắm.
Ý nghĩ này vừa lóe lên, tàu thủy đột nhiên lắc lư dữ dội, còn chưa kịp phản ứng, một tiếng ầm vang dội, dưới chân họ đột nhiên mất trọng lực, sau đó tầm mắt trở lên trống trải, một cột nước khổng lồ phun mạnh từ dưới chân, khiến cả con tàu bay vút lên bầu trời.
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên, tàu thủy bị cắt thành hai nửa, sau đó vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ rồi rơi vào mặt biển, nước biển ùn ùn tràn vào, tất cả mọi người bị tình huống này làm cho trở tay không kịp, ba người canh giữ Hà Bình chỉ có một thành viên kịp thời tóm lấy gã, nhưng cả hai đều rơi vào trong biển.
Chỉ có hai thành viên mới hoàn toàn không hề hấn, nhưng vì không khiến bản thân trở nên quá đặc biệt, họ cũng cùng lặn vào lòng đại dương, phía dưới, một con hải thú khổng lồ đang há cái miệng lớn của nó ra chờ đợi họ.
Biển là thiên hạ của hải thú, mặc dù đây không phải là lần đầu tiên các thành viên Bạch Sa chiến đấu trong biển, nhưng cũng không quen thuộc cho lắm, khó thi triển chiêu thức, cả một đám đành phải bay lên khỏi mặt nước, thậm chí còn một người đã bị thương dù chưa chiến đấu.
Nhưng khi họ nhìn thấy người bị thương kia là thành viên đã tóm lấy Hà Bình, sắc mặt mọi người đều đen thui, “Có chuyện gì xảy ra, người đâu?”
“Hai tên lính mới cũng không thấy đâu.” Một người khác đột nhiên kinh hô.
Mọi người xem xét xung quanh, quả nhiên không thấy bóng dáng họ, mặt biển cũng dần dần yên ả, hoàn toàn không giống như có người đang chiến đấu dưới đáy biển, tất cả không khỏi phỏng đoán, chẳng lẽ hai tên đó đã bị hải thú xơi tái rồi?
Lúc này, hai người tưởng bị ăn thịt vẫn đang ở trong biển, trước mắt họ chính là con hải thú kia.
Hải thú dùng cặp mắt màu xanh lục của nó nhìn chằm chằm vào hai người đầy âm tàn, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Hà Bình bị thiếu niên tóm gọn trong tay, ánh mắt lộ ra vẻ nhân tính hóa.
“Ôi chao, đây là lần đầu tiên em được thấy hải thú ‘nhỏ’ như thế này đó.” Thiếu niên hưng phấn kinh hô, bản thân hắn đã từng đi tới sông Hoạt Thủy, bất cứ động vật thủy cư nào ở đó cũng lớn hơn con trước mắt mấy lần, thế là đột nhiên nhìn thấy một con loại nhỏ như vậy, hắn có chút kích động, giống như được nhìn thấy hải thú phiên bản mini ấy.
Mặt con hải thú kia lập tức đen thui.
CHƯƠNG 03: XUẤT HIỆN VÀ CẢM TẠ
“Bọn chúng xa lánh các ngươi như vậy, các ngươi việc gì phải liều mạng thế này?”
Đúng lúc này, Hà Bình bị thiếu niên tóm lấy đột nhiên lên tiếng, giọng nói có cảm giác rất trầm lặng, như thể chỉ lơ đãng nói ra, nhưng kỳ dị hơn cả là bên trong âm thanh ấy còn ẩn chứa ý đồ tiêm nhiễm đầu độc.
Hai người không khỏi quay sang nhìn nhau.
Thiếu niên nghiêng đầu thắc mắc: “Chúng ta có vẻ gì dốc sức liều mạng sao?”
Hà Bình: “…”
Chẳng lẽ không phải? Đám thành viên lão luyện của Bạch Sa đều vội vã chạy lên mặt nước, chỉ sợ đánh nhau dưới đáy biển sẽ bị thiệt thòi, chỉ có hai người các ngươi là đuổi theo như không muốn sống, quan trọng nhất là, chú ý nhầm trọng điểm rồi đó, gã muốn hai người này đồng cảm với câu nói đầu tiên cơ mà.
“Ta cảm thấy rất vui mà, mấy việc này như trò trẻ con á.” Thiếu niên không hiểu dụng ý của gã, lơ đễnh đáp, mà cũng phải thôi, chẳng lẽ còn hy vọng cường giả siêu cấp đi sợ hãi một con hải thú bé bé? Không được đâu nha, nhỡ việc này bị truyền tới đại lục Thông Thiên, người ta sẽ cười rớt hàm mất.
“Chẳng lẽ các ngươi không tức giận sao?” Hà Bình khô khốc nói một câu tối nghĩa.
Thiếu niên nhướn mày: “Tức cái gì?”
Hà Bình lại cứng họng, rốt cuộc thì hắn ngu thật hay giả vờ ngu? Không biết vì sao nét mặt của thiếu niên rất nghiêm túc, gã căn bản không biết hắn đang nghĩ gì.
“Đừng đùa nữa, ‘chính sự’ quan trọng hơn.” Lúc này, nam nhân cao lớn mới lên tiếng, giọng điệu mang theo sự cưng chiều và thích thú.
Thiếu niên lập tức bĩu môi, “Ai chơi chớ, em không hiểu thật mà, được rồi…”
Đối diện, hải thú cảm giác được sự khinh thị gầm lên giận dữ, nước biển cuồn cuộn, vòng xoáy khổng lồ lại hình thành trên mặt biển, thiếu niên còn chưa nói hết lời, nó đã quẫy cái thân dài mấy chục mét lao về phía họ, tốc độ rất nhanh, nhưng trong mắt hai người thì chậm lắm lắm ấy.
Hà Bình thấy thiếu niên giao gã cho nam nhân, sau đó bước lên phía trước vài bước, cơ thể gầy yếu đưa lưng về phía gã, tại thời khắc này, thiếu nhiên bỗng cho gã cảm giác hắn chính là chúa tể của thế giới này, cảm giác này rất kì quái, nhưng cảnh tượng kế tiếp đã khiến hai mắt gã trợn thật lớn.
Các thành viên Bạch Sa đứng trên mặt biển cũng chứng kiến xoáy nước khổng lồ thình lình xuất hiện, hiển nhiên là con hải thú kia vẫn chưa đi, không khỏi lộ vẻ sốt ruột, tình hình này có vẻ vẫn chưa giải cứu phạm nhân thành công, nếu không thì hải thú đã sớm đào tẩu.
“Chúng ta mau xuống hỗ trợ, không thể để cho Hà Bình đào tẩu.”
Một người vừa dứt lời, bốn người lập tức bay về phía nước xoáy, họ không muốn thừa nhận, lần này Hà Bình không đào tẩu được rất có thể là nhờ công lao của hai tay lính mới, giờ chỉ còn cách lập công chuộc tội, nhưng họ vừa khởi hành, một tiếng ầm ầm đột nhiên truyền tới từ dưới đáy biển, mực nước biển bắt dầu dâng lên bằng tốc độ chóng mặt, nói không chừng đứng hơi gần sẽ bị vạ lây.
“Mau tránh ra!”
Bốn người cảm ứng được nguy hiểm vọt tới, vội vã lui lại.
Vừa dứt lời, một con hải thú phá vỡ mặt biển, như thể nó vừa bị ai đó đá ra khỏi đáy biển vậy, kèm theo là bọt nước văng tung tóe, hải thú phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi rơi xuống và đập mạnh vào mặt biển.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người choáng váng tới không nói lên lời.
Hải thú không chìm xuống đáy biển, một lát sau liền hóa thành hình người, bị một người nam nhân xách tới, nam nhân chính là Lăng Tiêu mà họ đã xa lánh, còn phạm nhân Hà Bình đang nằm trong tay Du Tiểu Mặc.
Thấy hình ảnh đó, cả bốn người đều trầm mặc, nếu hiện tại vẫn không rõ cơ sự thì họ đúng là kẻ đần, chỉ dựa vào hai người đã bắt được cả Hà Bình và hải thú, hiển nhiên thực lực của hai người cao hơn họ nhiều lắm, thế mà trước kia họ còn nói gì mà đừng làm vướng chân chúng tôi, kết quả thì sao, sự thật đã tát cho họ một cú như trời giáng.
Cách xa mấy trăm mét, dưới sự hợp lực của Kiều Sâm và ba người khác, cuối cùng một con hải thú khác cũng bị chém chết, nhưng có hai người bị thương nhẹ, may mà không có gì đáng ngại.
Khi họ chạy tới đã thấy tình cảnh này, ánh mắt Kiều Sâm rơi vào Hà Bình và đồng bọn nằm trong tay lính mới, ánh mắt lóe lên, bầu không khí chìm vào sự im lặng kì lạ.
“Đội… Đội trưởng, mất thuyền rồi.”
Thành viên mặc quân trang hổ thẹn phá vỡ sự trầm mặc, nhưng hiển nhiên là nội dung có chút lãng nhách, người có mắt đều biết thuyền đã mất rồi.
Kiều Sâm gật đầu, sau đó nhìn về phía Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc, “Làm tốt lắm.”
Bởi vì không thể phái người điều tàu thủy tới lần nữa, Kiều Sâm quyết định rời khỏi vùng hải vực này, đương nhiên phải cẩn thận không để ai phát hiện, sau đó, bọn họ bắt đầu xuất phát.
Trên đường, những thành viên cũ của Bạch Sa đều không lên tiếng, cả một đám im lặng như không có gì để nói, nhất là Trương Long và một người nữa lúc trước còn lớn tiếng nói lính mới vướng víu nặng nợ, quả thực chỉ hận không thể làm cho bản thân biến mất, mà người nói không ngừng lại biến thành Du Tiểu Mặc.
Hắn lúc này trở thành một thiếu niên ngây thơ lãng mạn, líu ra líu ríu như thể chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng trên Trái Đất, mà nam nhân bên cạnh hắn vĩnh viễn nhìn hắn với nét mặt dịu dàng và nụ cười bao dung.
Trên thực tế, không ai biết tình huống phải đổi ngược lại mới phải.
Là một người Trái Đất chính hiệu, đáng lẽ ra lòng hiếu kỳ của Du Tiểu Mặc không thể lớn hơn Lăng Tiêu đúng không, nhưng hắn đã rời khỏi nơi này quá lâu, rất nhiều chuyện đều mang lại cảm giác rất xa xôi, hơn nữa vừa trở về đã gặp phải sự kiện kiểu này, hắn cảm giác cả đời trước mình sống quá vô dụng, và cánh cửa thế giới mới đã mở ra như vậy đó!
Tuy trong lần hành động này bị hai con hải thú đánh lén, tới thuyền cũng mất, nhưng thu hoạch rất phong phú.
Ngoại trừ bản thân Hà Bình thì cả đồng bọn của gã đều bị tóm gọn, đợi khi bọn họ giải phạm nhân tới học viện Lôi Đình, quả nhiên cấp trên rất vui mừng, nghe nói rất có thể khen thưởng sẽ tăng gấp bội.
Nghe thế, nét mặt đám người Trương Long đều mang một vẻ phức tạp, nhìn về phía Lăng Tiêu và Du Tiểu Mặc.
“Kiều đội trưởng, xin dừng bước.”
Phó hiệu trưởng của học viện Lôi Đình đột nhiên đi ra khỏi cổng trường, vội vội vàng vàng gọi họ lại.
Kiều Sâm dừng bước, nghi hoặc quay đầu hỏi, “Phó hiệu trưởng còn có chuyện gì?”
Khuôn mặt đôn hậu của phó hiệu trưởng nở một nụ cười rất tươi, ánh mắt lại liếc nhìn thành viên phía sau Kiều Sâm, sau đó mới giải thích: “Là thế này, mấy học sinh bị hai gã phạm nhân mà các cậu áp giải sát hại đó, tình cờ là hiện tại gia đình của một người trong số đó đang có mặt ở học viện Lôi Đình, họ biết rõ các cậu có công bắt người, cho nên muốn nói lời cảm tạ trước mặt.”
“Việc này…” Kiều Sâm do dự nói, “Phó hiệu trưởng, chúng tôi chỉ phụ trách áp giải thôi, người thực sự bắt được phạm nhân là một người khác.”
Phó viện trưởng cười ha hả: “Nhưng tên phạm nhân còn lại do các cậu bắt được đúng không.”
Kiều Sâm lập tức hiểu rõ nguyên nhân, liền nói: “Phó hiệu trưởng, thật ra người bắt được phạm nhân là hai thành viên mới của Bạch Sa, người nhà nạn nhân nên cảm tạ họ mới phải.”
“Hả? Vậy họ là?” Phó hiệu trưởng kinh ngạc nhướn mày, nhìn theo tầm mắt Kiều Sâm thấy hai người đứng cuối cùng, một nam nhân cao lớn và một thiếu niên có vẻ rất vô hại.
Kiều Sâm không nói rõ tình huống cụ thể, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ biết, nếu người nhà nạn nhân đã muốn ra mặt nói lời cảm tạ, ông liền để Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đi theo họ.
Hai người có vẻ rất bất ngờ, nhưng bọn hắn không nói gì thêm, lên tiếng chào hỏi Kiều Sâm một câu rồi đi theo phó hiệu trưởng vào học viện Lôi Đình.
Du Tiểu Mặc vừa đi vừa tò mò, đây là lần đầu tiên hắn biết trên Trái Đất còn có nơi như thế này đó, quy cách cũng na ná như học viện Đạo Tâm, đều là nơi dạy học, nhưng bản chất khác nhau, hơn nữa nơi này đều được xây dựng theo lối kiến trúc hiện đại, mang lại cho hắn cảm giác rất thân thiết.
“Nếu như gia tộc của em thật sự là Du tộc, với thân phận của em, nên tới học ở những chỗ như thế này mới phải.” Giọng nói mang cười của Lăng Tiêu vang lên bên tai hắn.
Du Tiểu Mặc dẩu môi, “Sự thật chứng minh, dù gia tộc của em thật sự là Du tộc, nhưng với thân phận của em, em cũng không thể vào những chỗ như thế này.” Nếu không thì sao hắn lại đi học mười mấy năm như một người bình thường chứ, hắn đâu có chết lúc ba tuổi, hắn nhớ rõ mình học từ tiểu học đến trung học đều là những tri thức của người bình thường.
Lăng Tiêu nghe hắn phàn nàn, không khỏi cười cười, “Phu nhân thân yêu, nếu lúc trước em tới những chỗ như thế, em cũng không gặp được ta.”
“Cho nên anh phải coi trọng em đó nha, chỉ vì gặp được anh mà em đã phải chết một lần đó, em đây đã hy sinh cả cuộc đời quý giá của mình, anh phải đền bù tổn thất cho em.” Du Tiểu Mặc dõng dạc nói.
“Yên tâm, vi phu nhất định sẽ đền bù tổn thất cho em thật nhiệt tình!” Lăng Tiêu cười tủm tỉm.
Du Tiểu Mặc cảm thấy lạnh hết cả người, hắn xoa xoa da gà nổi lên hai cánh tay, dùng hoa cúc để nghĩ cũng biết đền bù tổn thất của y có ý gì, lập tức bổ sung: “Em muốn được đền bù bằng vật chất.”
Lăng Tiêu gật gật đầu, “Ừm, chắc chắn sẽ đền bù bằng vật chất.”
Nghe y nói dứt khoát như vậy, Du Tiểu Mặc thấy nghi ngờ sao đó, hắn nói không sai chứ hả? Nhưng thái độ của Lăng Tiêu lại khiến hắn có cảm giác mình đã hớ miệng, không khỏi cắn cắn môi, vẫn không nghĩ ra được!
Không đợi hắn xoắn xuýt xong, bọn họ đã tới nơi.
Phó hiệu trưởng đưa họ tới cửa phòng hiệu trưởng, vừa gõ cửa, trong phòng lập tức vang lên âm thanh trầm ổn lão luyện, hẳn là hiệu trưởng học viện Lôi Đình.
Đẩy cửa đi vào.
Du Tiểu Mặc nhìn thoáng qua, trong đầu lập tức hiện lên suy nghĩ duy nhất.
Hắn vẫn chưa chẩn bị kỹ càng mà!
CHƯƠNG 04: ANH TRAI VÀ EM TRAI
Mục đích chủ yếu của Du Tiểu Mặc khi cố ý đi từ vị diện cao cấp tới vị diện cấp thấp như Trái Đất là cởi bỏ hết nghi vấn trong lòng, đương nhiên là còn để gặp lại người nhà đã xa cách hơn chục năm, lúc nào trong lòng hắn cũng nhớ họ, nhưng mà…
Du Tiểu Mặc không ngờ mình lại gặp được người nhà sớm như vậy, nếu như hắn nôn nóng muốn gặp lại họ thì đã đi gặp ngay từ lúc hắn và Lăng Tiêu đặt chân tới nơi này rồi, cần gì phải chờ tới bây giờ, hắn chần chừ là vì cho mình thêm thời gian giảm xóc, hơn nữa không biết vì nguyên nhân gì mà gia đình hắn lại dọn nhà tới nơi khác sống.
Không thể phủ nhận, trong lòng Du Tiểu Mặc có chút lạc lõng.
Hẳn đã nghe ngóng ở khu biệt thự thượng đẳng này, từ sau khi hắn qua đời, Du gia liền chuyển nhà tới kinh đô, có lẽ là vì không muốn nhìn vật nhớ người, mặc dù Du Tiểu Mặc cảm thấy lý do này không có sức thuyết phục cho lắm.
Từ sau lần tìm hụt ngày đó, Du Tiểu Mặc liền dằn ý định đi tìm họ xuống, ít nhất đợi cho tới khi hắn thích nghi với sinh hoạt ở thế kỷ 21 một lần nữa đã, sau khi ổn định lại sẽ quyết định sau, kết quả, tất cả kế hoạch đều bị làm cho rối tung.
Du Tiểu Mặc nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi trên ghế sa lon trong phòng hiệu trưởng, gần mười năm không gặp, Du Bách đã không còn là nam sinh mười bảy tuổi luôn quấn quít lấy hắn, dùng giọng điệu dữ tợn để quan tâm tới hắn nữa, mà trở thành một người đàn ông tràn ngập sức quyến rũ, ngũ quan xuất chúng, hắn đã sớm biết bề ngoài của Du Bách vô cùng xuất sắc, cũng đã từng tưởng tượng bộ dạng sau khi Du Bách trưởng thành sẽ thế nào, nhưng tận mắt nhìn vẫn không nén nổi rung động, trong giây lát đã nhìn đến ngây người.
“Phu nhân, em mà còn nhìn nữa là vi phu sẽ ghen đấy.” Giọng nói trầm thấp của Lăng Tiêu vang lên bên tai hắn, làm hắn giật thót, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, ban đầu còn hơi chột dạ, nhưng nghĩ đến việc Du Bách là em trai hắn, Du Tiểu Mặc rất thản nhiên.
Nhưng hắn không muốn để Lăng Tiêu hiểu lầm, liền truyền âm cho y: “Chẳng phải trước kia em đã nói với anh là ở thế giới này em có hai người anh em ruột sao, nó chính là Du Bách, em trai của em.”
Lăng Tiêu kinh ngạc nhướn mày, ánh mắt chuyển về phía Du Bách, hai giây sau, lại rơi vào trên người phu nhân nhà mình, dùng giọng điệu hoài nghi mà hỏi: “Phu nhân, chẳng lẽ em được nhặt về?”
Du Tiểu Mặc buồn phiền, “Anh mới bị nhặt về, cả nhà anh đều bị nhặt về.” Nhưng hắn là người nhà họ Du thứ thiệt, từ nhỏ đã lớn lên ở Du gia.
Lăng Tiêu nhìn hắn, ánh mắt đầy hàm ý.
Du Tiểu Mặc biết rõ y không tin, đang định nói gì, Du Bách ngồi trên sa lon đột nhiên đứng dậy, sải bước tiêu sái đến trước mặt hắn, làm hắn giật thót, vô thức muốn lui lại phía sau. Lăng Tiêu đứng sau lưng dùng một tay chống lưng hắn, khiến hắn không thể lui được, nét mặt Du Tiểu Mặc cứng đờ.
Du Bách đột nhiên bước lại gần hắn, khuôn mặt anh tuấn càng lúc càng sát, dường như hắn có thể cảm giác được hơi thở nóng rực mà đối phương phả ra.
Đúng lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên lôi hắn về phía sau, kéo dài khoảng cách với Du Bách, bây giờ người đối diện với Du Bách là y, Du Tiểu Mặc vừa đứng vững đã nghe thấy Lăng Tiêu nói.
“Cám ơn thì không cần áp sát như thế.”
Du Bách nheo mắt lại, ánh mắt dò xét chuyển qua người Lăng Tiêu, ánh mắt kia rất sắc bén, có lẽ người bình thường sẽ cảm thấy áp lực, nhưng đáng tiếc người đang đứng ở đây lại là Lăng Tiêu, “Phạm nhân là do hai người bắt được hả.” Giọng nói bình tĩnh trần thuật.
“Nếu như không có gì bất ngờ, đúng là chúng tôi.” Lăng Tiêu cướp lời Du Tiểu Mặc.
Nét mặt Du Bách đột nhiên trở nên nghiêm túc, giọng điệu mang theo cảm giác như đang giải quyết việc chung: “Rất cám ơn hai người đã bắt được phạm nhân, tôi thay mặt Du gia cám ơn các anh.”
Lăng Tiêu thờ ơ đáp: “Đây là nhiệm vụ của chúng tôi, không cần khách khí.”
Cuối cùng Du Tiểu Mặc mới kịp phản ứng, lập tức trợn tròn mắt nhìn vào Du Bách, hắn nhớ rõ Kiều Sâm từng nói, trong số học sinh bị đám Hà Bình sát hại có hai người là con cháu của gia tộc lớn, lúc nãy phó hiệu trưởng cũng nói, người nhà của nạn nhân muốn nói lời cảm tạ với họ, nhưng sao Du Bách lại xuất hiện ở đây? Vì sao Du Bách lại muốn cảm tạ?
Du Tiểu Mặc cảm giác một cái đầu của mình đã không đủ dùng rồi.
Mười vạn từ vì sao bay viu viu qua đầu hắn, hắn nghĩ tới một loại khả năng mà hắn không muốn chấp nhận.
Nếu người phó viện trưởng nói là Du Bách, vậy thì một trong hai nạn nhân phải là người nhà họ Du, mà Du gia có bao nhiêu người hắn đều biết, ngoài hắn ra, cũng chỉ có Du Lộ và Du Bách là còn trẻ, chẳng lẽ người bị tên kia giết chính là Du Lộ?
Du Tiểu Mặc bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng.
Bản án của Hà Bình và đám đồng bọn không phải mới xảy ra gần đây, thực ra vụ án phát sinh được gần mười năm rồi, sau khi Hà Bình sát hại những học sinh kia liền trốn không thấy tăm hơi, thủ đoạn che giấu của chúng rất xảo trá, mặc dù quốc gia đã phát lệnh truy nã, mười năm qua không ngừng điều tra cả ngoài sáng lẫn trong tối, nhưng không có hiệu quả gì, mãi đến hai tháng trước Hà Bình mới sa lưới.
Nếu như sự kiện kia thật sự phát sinh vào mười năm trước, vậy thì tình huống không hề trùng hợp.
Hắn nhớ rất rõ lúc mình chưa chết, Du Lộ và Du Bách đang theo học tại một trường quý tộc khác, hắn còn đi tới ngôi trường kia mấy lần rồi cơ mà, nơi đó hoàn toàn không nằm trong núi sâu, cho nên tuyệt đối không phải là học viện Lôi Đình, nhưng Kiều Sâm và phó hiệu trưởng đều nói, người bị sát hại là học sinh của học viện Lôi Đình.
Hắn hồ đồ luôn rồi, chẳng lẽ người chết không phải là Du Lộ, mà là họ hàng xa nào đó?
Du Tiểu Mặc tự lừa mình dối người, Du gia không có họ hàng xa, điều này thì hắn chắc chắn, nhưng hắn đành phải nghĩ như vậy, cho dù trước kia cả Du Lộ và Du Bách đều bắt nạt hắn, nhưng hắn tuyệt đối không muốn thấy họ gặp chuyện không may, hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi, sau khi hắn qua đời, Du Lộ cũng chết, đại ca lợi hại như vậy cơ mà.
“Đây là chút quà tạ lễ của Du gia, hy vọng các vị có thể nhận.”
Linh hồn bay rất xa của Du Tiểu Mặc bị câu nói bình thản này của Du Bách kéo về, hắn thấy Du Bách đưa cho mình một chiếc bình ngọc, bên trong có chứa hai viên linh đan màu đen.
Còn đang nghi ngờ, đã thấy phó viện trưởng dùng ánh mắt hâm mộ nhìn chằm chằm vào bình ngọc, nói: “Có thể nhận được linh đan Du gia đích thân luyện chế, hai vị quả là có phúc lớn.”
“Vậy gặp lại!”
Lăng Tiêu không khách khí nhận lấy cái chai, sau khi ném lại một câu ngắn gọn như thế rồi kéo Du Tiểu Mặc rời khỏi phòng hiệu trưởng ngay, tốc độ nhanh đến nỗi Du Tiểu Mặc chẳng kịp nói một câu, cửa văn phòng đóng sập trước mặt hắn, suýt nữa thì đụng mũi.
“Anh làm gì mà gấp gáp thế?” Mãi tới khi đi xuống lầu, Du Tiểu Mặc mới thắc mắc, hắn cảm thấy thái độ vừa rồi của Lăng Tiêu rất kì quái, rõ ràng lúc đầu còn thản nhiên, đột nhiên lại thay đổi, giống như có việc gì vội vã lắm.
Lăng Tiêu buông tay ra, liếc nhìn hắn, bình tĩnh đáp: “Nếu như em muốn để cho hắn nhận ra, em cứ quay lại đi, tiếp tục đối mặt với hắn, không cần nửa giờ, ta cam đoan hắn sẽ nhận ra em chính là anh trai mình ngay.”
“Cái gì, làm sao nó có thể nhận ra?” Du Tiểu Mặc càng hoảng sợ hơn.
Lăng Tiêu hừ hừ, “Sao lại không thể, ta cũng rất tò mò, rõ ràng em với hắn là anh em cùng cha cùng mẹ, vì sao cấu tạo bộ não của hai người chênh lệch nhiều đến thế?”
Ánh mắt Du Tiểu Mặc lập tức trở lên vô cùng u oán, đây là công kích thân thể, làm sao hắn biết bọn hắn lại khác nhau như vậy chứ, hắn cũng muốn biết, hắn đã suy nghĩ về vấn đề này hai mươi mấy năm trời, nhưng mãi mà không có đáp án!
“Không nói đến việc này nữa, vì sao anh lại cảm thấy nó sắp nhận ra xem?” Du Tiểu Mặc lo lắng hỏi, nếu như chỉ cần đối mặt đã làm Du Bách nhận ra hắn, vậy hắn có cần đi tìm người nhà nữa không?
Lăng Tiêu từ bi giải thích: “Một người dù có thay đổi bề ngoài thế nào, khí chất cũng không thay đổi, em trai của em đã sống với em mười mấy năm, có cảm thấy quen thuộc cũng là chuyện bình thường.”
Du Tiểu Mặc thấy y nói vậy, lập tức chột dạ, hắn nghĩ đi nghĩ lại, quyết định không nói sự thật cho Lăng Tiêu thì tốt hơn, hắn cảm thấy sở dĩ Du Bách lại nhạy cảm với sự hiện diện của hắn như vậy, rất có thể là vì mười bảy trăm trời nó luôn kè kè bên cạnh hắn, hai bên hiểu rõ nhau có thể nói là đến tận xương tủy ấy chứ.
“Em có điều gì gạt ta?” Lăng Tiêu đột nhiên hỏi.
“Nào có!” Du Tiểu Mặc hết hồn, vội vàng phủ nhận, hôm nay hắn đã bị giật mình ba lần, nếu thêm mấy lần nữa thì trái tim bé nhỏ của hắn không chịu nổi mất.
“Thật sao?” Lăng Tiêu nhướn mày nhìn hắn, rõ ràng không tin.
Du Tiểu Mặc đảo mắt một vòng, đột nhiên cúi đầu: “Em chỉ lo lắng thôi mà.”
Lăng Tiêu biết ngay hắn đang lo lắng điều gì, Du Bách xuất hiện ở phòng hiệu trưởng chứng tỏ trong Du gia có người chết, Du Lộ không có mặt ở đây, rất có thể người gặp chuyện không may sẽ là hắn, liền an ủi: “Muốn biết, sau khi trở về hỏi Kiều Sâm danh sách nạn nhân là rõ ngay.”
Nhờ Lăng Tiêu gợi ý, Du Tiểu Mặc mới biết hóa ra còn có cách này, nếu đứng ở văn phòng mà hỏi sẽ khiến người ta sinh nghi, hơn nữa Du Bách cũng không trả lời, cho nên tìm Kiều Sâm là phương pháp tốt nhất.
Sau đó, hai người rời khỏi học viện.
Du Tiểu Mặc không chú ý tới, Du Bách đang đứng bên cửa sổ phòng hiệu trưởng, nét mặt vô cảm nhìn chằm chằm vào bóng lưng hắn, hai hàng mày nhíu lại thật chặt, tràn đầy sự khó hiểu, vì sao cậu lại nhìn thấy bóng dáng của Du Tiểu Mặc trên người thiếu niên này, đã mười năm rồi, cậu phát hiện quả nhiên mình vẫn không quên được người anh trai đã mất sớm kia.
CHƯƠNG 05: LÀ AI ĐÂY
Sau khi trở về, quả nhiên Du Tiểu Mặc đã đi tìm Kiều Sâm, nhờ ông điều tra về tư liệu của những nạn nhân lúc trước.
Mặc dù Kiều Sâm rất kinh ngạc, dù sao nhiệm vụ của họ cũng xong rồi, giờ còn xem tư liệu làm gì? Nhưng nể tình họ vừa lập công, Kiều Sâm nhanh chóng chuyển tư liệu cho hắn, mặc dù bản án mười năm trước gây chấn động, nhưng danh sách người bị hại cũng không phải là bí mật gì cần che giấu.
Du Tiểu Mặc cầm tư liệu chạy đi tìm Lăng Tiêu, hắn không xem ngay, gặp phải chuyện thế này hắn cần một người ở bên cạnh làm thuốc an thần.
Lăng Tiêu rất bó tay với việc này, nhưng vẫn chiều theo phu nhân nhà mình.
Hai người khóa cửa phòng, Du Tiểu Mặc run run rẩy rẩy đặt tư liệu lên mặt bàn, mở ra, lật giấy, sau đó nói với Lăng Tiêu: “Anh… Xem hộ em đi.”
“Nhát chết.” Lăng Tiêu mắng một câu, sau đó nhanh chóng nhìn lướt qua tư liệu, trong ánh mắt chờ mong của Du Tiểu Mặc, y dứt khoát đáp: “Không có.”
Hai mắt Du Tiểu Mặc sáng rực, “Không có tên Du Lộ thật chứ?”
Lăng Tiêu ném tư liệu qua một bên, “Không những không có tên Du Lộ, mà trong này không có bất cứ ai mang họ Du.”
“Một người cũng không?”
Du Tiểu Mặc ngơ ngác, hắn lập tức vớ lấy tư liệu, đúng là không có học sinh nào mang họ Du, vô lý! Rõ ràng hôm nay Du Bách xuất hiện ngay trước mặt hắn, hơn nữa nó cũng đại biểu cho Du gia cảm tạ bọn hắn cơ mà, còn đưa linh đan để tỏ lòng, nhìn biểu hiện của vị phó hiệu trưởng kia là biết linh đan rất quý giá.
Nếu như không có ai trong Du gia bị sát hại, vậy thì Du Bách việc gì phải cảm tạ hắn, còn đại biểu cho Du gia, hắn không nghĩ Du Bách sẽ làm việc này vì người khác họ, trong ấn tượng của hắn, Du Bách rất cao ngạo, trừ phi là người nhà, nếu không nó sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy, nhất định là có nguyên nhân.
Nhưng mà, Du Lộ không có trong danh sách đúng là một tin mừng, cuối cùng hắn cũng thở phào một tiếng.
“Đến cùng thì đã có chuyện gì xảy ra thế, em muốn hồ đồ luôn rồi!” Du Tiểu Mặc không biết nên nghĩ sao cho phải.
“Đừng nghĩ nữa.” Lăng Tiêu nói, “Tình huống này có hai khả năng, thứ nhất là trên danh sách không liệt kê toàn bộ số người chết, rất có thể vì nguyên nhân nào đó một hoặc là vài cái tên đã bị xóa đi, khả năng thứ hai là một trong số những học sinh đó có quan hệ mật thiết với Du gia, rất có thể Du gia coi người này như người nhà.”
Du Tiểu Mặc bắt đầu tự hỏi.
Nếu loại trừ khả năng thứ nhất thì khả năng thứ hai cũng không hợp lý lắm, nếu như học sinh kia thật sự thân thiết với Du gia đến thế, khả năng lớn nhất chính là Du Lộ hoặc Du Bách đã lấy vợ, sinh con rồi.
Với sự hiểu biết về những người trong Du gia của hắn, chỉ có khả năng này là cao nhất, bởi vì nếu như là thân thích, người nhà hắn sẽ không tích cực tìm kiếm sát thủ như vậy đâu, còn ra mặt nói cảm tạ nữa chứ, tối đa là tỏ vẻ một chút, bởi vì người nhà của hắn ấy mà, ngoại trừ hắn ra thì ai cũng kì lạ hết.
Mặc dù bình thường người nhà hắn đều tương đối lạnh nhạt, ít khi biểu đạt tình cảm, nhưng họ sẽ dùng hành động sẽ chứng minh sự quan tâm với người thân trong gia đình, mà chỉ có người nhận được sự đãi ngộ này mới thực sự là người một nhà.
Du Tiểu Mặc tra thêm tư liệu, Du Lộ và Du Bách đều sắp ba mươi, coi như sau khi hắn qua đời hai người này liền lấy vợ sinh con chẳng hạn, vậy thì đứa bé kia cùng lắm là dưới mười tuổi, cho nên có thể loại bỏ phương án này, bởi vì giới hạn tuổi nhỏ nhất của học viện Lôi Đình là mười hai tuổi.
Sau đó là vợ của hai người, giới tính nữ.
Du Tiểu Mặc dùng bút đỏ gạch chân những người có giới tính nữ trong danh sách, tổng cộng có ba người, thoạt nhìn đều có bộ dáng trẻ trung xinh đẹp, nhưng hắn nhanh chóng tập trung vào người đẹp nhất, cô bé trong tấm ảnh mang nét mặt hưng phấn, có vẻ rực rỡ lắm, tuyệt đối phù hợp với thẩm mỹ của Du Bách và Du Lộ, nhưng đây không phải là nguyên nhân thực sự làm hắn chú ý tới cô bé này, quan trọng nhất là cô bé này là con gái cưng của một gia tộc ở kinh đô, mấy chuyện như quan hệ thông gia ấy mà, hắn hiểu hết.
“Xem ra là cô ta.” Du Tiểu Mặc âm thầm khen ngợi mình một chút.
Lăng Tiêu chống cằm, lần này không tham gia thảo luận.
Để khẳng định suy đoán của mình, Du Tiểu Mặc chạy tới cơ sở dữ liệu tra hết tất cả những gì liên quan tới cô bé kia, kết quả sau khi xem xong, hắn lập tức trợn tròn mắt.
Cô bé kia đúng là con cháu của gia tộc ở kinh đô, nhưng người ta đã có vị hôn phu rồi, vị hôn phu đó không phải là Du Bách mà cũng chẳng phải là Du Lộ, trong ô vợ chồng viết một cái tên hoàn toàn xa lạ, bận rộn cả buổi, hóa ra hắn đoán sai!
Du Tiểu Mặc bực bội tới nỗi gãi đầu tới muốn hói luôn.
Lăng Tiêu bình tĩnh nhận xét: “Xem ra là khả năng thứ nhất rồi.”
Du Tiểu Mặc quyết định phải tìm hiểu xem đã có chuyện gì xảy ra, nếu như là khả năng thứ nhất, tại sao Du gia phải che giấu thân phận của người nọ, chẳng lẽ bên trong có bí mật gì không thể cho ai biết.
“Muốn làm rõ, có thể hỏi Kiều Sâm, cho dù ông ta không biết, chắc cũng có manh mối về người hiểu rõ chuyện này.” Lăng Tiêu đứng lên nói với hắn.
“Được.”
Vì vậy, hai người cùng đi tìm Kiều Sâm.
Kiều Sâm rất ngạc nhiên với sự ghé thăm của họ, hơn nữa cũng không ngờ họ lại cảm thấy hứng thú với sự kiện kia như vậy, đầu tiên thì hỏi ông về tư liệu, bây giờ lại hỏi danh sách nạn nhân, đây là lần đầu tiên hai người tỏ vẻ hứng thú với thứ gì đó từ sau khi gia nhập Bạch Sa, việc này làm Kiều Sâm có chút tò mò.
“Ý của các cậu là danh sách không ghi đủ số nạn nhân, có thể còn thiếu một người nữa, nhưng vì một vài nguyên nhân nên không được liệt kê, cho nên các cậu muốn biết học sinh kia là ai, phải không?” Sau khi Kiều Sâm nghe rõ ý định của lần ghé thăm này, bình tĩnh thuật lại.
Du Tiểu Mặc lập tức gật đầu.
Kiều Sâm lập tức bật cười: “Tôi nghĩ các cậu đã lầm rồi, theo tôi biết, những học sinh bị Hà Bình sát hại đều có tên trong danh sách, không thiếu một ai, cũng không có một học sinh khác như các cậu tưởng đâu.”
“Không thể nào!” Du Tiểu Mặc lập tức phủ nhận.
Kiều Sâm không giận, nói thẳng, “Vậy cậu nói cho tôi biết, vì sao các cậu lại cho là còn một học sinh nữa?”
Du Tiểu Mặc đáp: “Bởi vì lúc ở học viện Lôi Đình, người nói lời cảm tạ với tôi là người của Du gia, nhưng tôi đã xem qua tài liệu, trong đó không có bất cứ học sinh nào họ Du, vậy tại sao họ lại muốn cảm tạ chúng tôi, việc này rất khó hiểu, đúng không?”
“Đúng là khó hiểu, nhưng mà…” Kiều Sâm dừng một chút, “Chuyện này có liên quan gì tới cậu? Người ta nói cảm ơn, cậu nhận là được rồi, không phải sao?”
Du Tiểu Mặc đã sớm nghĩ ra một cái cớ thật hay, lập tức ưỡn ngực hùng hồn trả lời: “Tôi hiếu kỳ, không được hả?”
Kiều Sâm: “… Được.”
“Cho nên, đến cùng thì đội trưởng có biết người Du gia bị sát kia là ai không?” Giọng điệu Du Tiểu Mặc bắt đầu trở lên thiếu kiên nhẫn, hắn rất rất muốn biết đáp án, vậy mà Kiều Sâm cứ thong thả.
Kiều Sâm rất muốn nói một câu “đây là thái độ đối đãi với thủ trưởng của cậu hả”, nhưng nghĩ nghĩ, thôi được rồi, liền đáp: “Việc này tôi thật sự không biết, nhưng nếu sự thật đúng như cậu nói, trên danh sách còn thiếu một học sinh nữa, vậy thì mức độ bảo mật của người đó hẳn là cấp A trở lên, không có quyền hạn không được biết.”
Du Tiểu Mặc quan sát Kiều Sâm, “Ngay cả đội trưởng cũng không được?”
Nụ cười của Kiều Sâm cứng lại, “… Phải.”
Du Tiểu Mặc thất vọng, nghĩ đi nghĩ lại, hắn không cam lòng: “Bình thường tài liệu kia được đặt ở đâu, trong kho hồ sơ cơ mật của quốc gia à?”
Kiều Sâm cố gắng để khóe miệng không giật giật, nói ra thì được gì, chẳng lẽ còn định đi trộm hồ sơ của quốc gia sao?
Cuối cùng, Lăng Tiêu nhìn không được đành phải lôi hắn đi, tránh mất mặt thêm nữa, mãi tới khi đi tới chỗ không có ai, y mới buông tay, quay người nhìn hắn, “Thật không hiểu em cố chấp như vậy để làm gì, mặc kệ người bị giết là ai, ít nhất có thể xác định người kia không phải là anh trai em, em còn gì mà vướng mắc nữa?”
Du Tiểu Mặc lắc đầu, “Anh không hiểu đâu, Du Bách là một người rất kiêu ngạo, nếu như người kia không phải là người quan trọng với nó, chắc chắn nó sẽ không đích thân ra mặt nói lời cảm tạ, cho dù không phải là Du Lộ thì cũng là một người khác rất trọng yếu với nó, bởi vậy em mới muốn biết người kia là ai!”
“Nói thế, em hoàn toàn không cần phải hỏi Kiều Sâm, đã là tài liệu cơ mật, cho dù ông ta có quyền hạn cũng không cho em xem.” Lăng Tiêu nói.
“Vậy phải làm sao đây?” Du Tiểu Mặc bực bội gãi gãi đầu, mái tóc vốn không trật tự đã bị hắn gãi cho bù xù rồi, may mà tóc đã được cắt ngắn, dù sao muốn tóc dài thì có thể dùng linh đan thúc đẩy sinh trưởng, chỉ cần một viên là dài lại như xưa ngay, cho nên hắn cắt tóc không chút tiếc nuối.
Lăng Tiêu không nói gì thêm, cầm tay hắn kéo ra ngoài, hai người nhanh chóng rời khỏi căn cứ, không ai phát hiện được, cho dù có người tới kiểm tra cũng sẽ cho rằng họ đang ở trong phòng.
Một phút sau.
Du Tiểu Mặc nhìn tòa nhà hùng vĩ trước mắt, im lặng: “Anh dẫn em tới học viện Lôi Đình làm gì? Chẳng lẽ nơi này có tài liệu cơ mật kia?”
“Cuối cùng cũng thông minh, người chết là học sinh của học viện Lôi Đình, chắc chắn trong học viện sẽ có một bản tư liệu, vào thăm dò một chút là biết ngay.” Lăng Tiêu ung dung đáp, như thể học viện Lôi Đình trước mắt họ là một tòa nhà cho phép ra vào tự do, phải biết trong mắt tu chân giả, các giáo sư của học viện Lôi Đình đều là cường giả hết, độ nguy hiểm và nghiêm ngặt của nó không thua kém gì cơ quan chính phủ.
“Vậy còn chờ gì nữa, chúng ta mau mau vào thôi.”
Du Tiểu Mặc lại hăng hái, kéo y xông vào bên trong.
Hồ sơ học sinh đều được đặt trong phòng hồ sơ của học viện Lôi Đình, trong ngàn vạn tài liệu, ngoại trừ học sinh của năm này thì còn có cả học sinh của các năm khác.
Hai người không cần tốn nhiều sức đã tìm được phòng hồ sơ.