CHƯƠNG 17: KẾT CỤC
Du Tiểu Mặc và Lăng Tiêu đều phát hiện ra quả bóng rổ này, nhưng cả hai đều lờ đi.
Chỉ là bước chân càng ngày càng nhẹ nhàng, một bước như biến thành hai bước, cuối cùng bóng rổ bay vút qua sau lưng Lăng Tiêu, nện vào lan can sắt ven đường, một tiếng “RẦM” vang lên, âm thanh vô cùng lớn.
Quả bóng lăn ngược tới bên chân Lăng Tiêu, hai người cùng dừng lại.
“Này, người anh em, làm phiền cậu ném bóng lại.” Một thanh niên tóc vàng mắt xanh đứng sau lưới sắt phất phất tay với họ, khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy sức sống, mặc dù người nọ đang cười, nhưng khóe mắt lại nhếch lên, đó là vẻ khiêu khích không biết trời cao đất rộng.
Lăng Tiêu nhìn người nọ một cái, lại quay đầu nhìn phu nhân nhà mình, “Phu nhân, ta có thể coi là hắn đang gây hấn với ta không?” Y biết rõ thứ tròn tròn dưới chân gọi là bóng rổ, trong đội bóng của phu nhân cũng có một con mà, y cũng đã từng xem trên TV, bóng rổ là một loại vận động sổi nổi trên Trái Đất, chỉ cần ném bóng vào trong rổ là được.
Du Tiểu Mặc toát mồ hôi lạnh, “Không cần coi như, rõ ràng tên này đang gây hấn với chúng ta.”
Khóe môi Lăng Tiêu nhếch lên thành một nụ cười thản nhiên, xoay người nhặt quả bóng rổ bên chân, ngón tay khẽ xoay, quả bóng rổ lập tức xoay tròn trên đầu ngón trỏ.
Xung quanh lập tức vang lên tiếng kinh hô, người đi ngang qua đồng loạt dừng lại xem cảnh tượng này, nhìn một hồi mới phát hiện quả bóng rổ trên tay nam nhân không hề có dấu hiệu dừng lại, thậm chí vẫn giữ nguyên tốc độ xoay tròn.
Thanh niên sau lưới sắt biến sắc.
Ngay lúc hắn chuẩn bị lên tiếng, quả bóng trên tay Lăng Tiêu đột ngột dừng lại, y nâng quả bóng lên cao, nhẹ nhàng quăng về phía sân bóng, quả bóng bay vút ra ngoài, tạo thành một đường cong trên không trung rồi nhẹ nhàng chui vào rổ, thậm chí còn không đụng vào lưới.
Tất cả cùng ngơ ngác, kể cả thanh niên đã khiêu khích họ, nét mặt thoáng chốc đã sững lại.
Du Tiểu Mặc không nhịn được mà cười lớn, nếu là kiếp trước, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy bóng rổ là một môn thể thao rất sôi nổi, rất gay cấn, nhưng bây giờ hắn lại thấy trò này có chút trẻ con, bởi vì mặc kệ rổ có cách họ bao xa, quả bóng trong tay vẫn dễ dàng lọt vào rổ.
Thanh niên kia bị tiếng cười của hắn làm thẹn quá hóa giận, đột nhiên đi về phía họ, nói: “Có dám đánh một trận street ball với chúng tôi không?”
Du Tiểu Mặc ngơ ngác, còn dám thách họ luôn? Hắn đột nhiên phát hiện thanh niên này rất có dũng khí, người bình thường vừa chứng kiến chiêu kia của Lăng Tiêu chắc phải giật mình ghê lắm, làm gì còn dám khiêu khích họ.
“Tiểu quỷ, nếu thua thì đừng khóc nhè!” Lăng Tiêu khoanh tay trêu chọc hắn.
Thanh niên kiêu ngạo hất cằm, vô cùng tự tin: “Đây là địa bàn của bọn tôi, chúng tôi sẽ không thua đâu.” Cuối cùng ánh mắt nhìn về phía Du Tiểu Mặc có vẻ thấp bé.
Nụ cười nơi khóe miệng Du Tiểu Mặc giật giật, đang coi thường chiều cao của hắn sao?
Lăng Tiêu nhún vai thờ ơ, “Vậy thì tới đi.”
Mười phút sau, bên ngoài sân bóng rổ đầy ắp người, tin tức mới truyền đi không bao lâu, đã có nhiều người chạy tới, đa số đều mang tâm trạng xem trò vui, cũng có một phần ủng hộ thanh niên tới cổ vũ, không bao lâu còn kiếm được một đội cổ động viên bảy người.
Thế mới biết, Manhattan đã từng xuất hiện rất nhiều anh hùng và thần thoại bóng rổ đường phố, và nơi đây cũng được coi là nơi khởi điểm bóng rổ đường phố, mà đội của thanh niên chính là đội bóng nổi tiếng nhất khu vực này, họ đã chiếm sân bóng dưới chân hơn ba năm, đến nay vẫn chưa gặp được đối thủ, quả nhiên là có thực lực, bảo sao dám khiêu khích bọn hắn.
Bởi vì bọn hắn chỉ có hai người, thanh niên quyết định hình thức hai đấu hai, nhưng Lăng Tiêu lại bảo tốt nhất là cả đội bên đó cùng lên đi, tức là hai đấu với sáu, làm họ bực quá sức, quyết định cho hai người đẹp mặt.
“Chúng ta làm thế này có được coi là khi dễ người ta không?” Du Tiểu Mặc đưa mắt nhìn sáu người phía đối diện đang khởi động làm nóng người.
Lăng Tiêu xoay quả bóng trên tay, cười xấu xa: “Không phải em nói bóng rổ là một loại vận động để giải trí sao, chơi vui thôi mà, không thể coi là khi dễ người.”
Du Tiểu Mặc không nói gì.
Thời gian vừa đến, trận đấu chính thức bắt đầu, sáu thanh niên xoay tay chờ mong dạy cho hai người một bài học khó quên, lại không biết, thứ chờ đợi họ là một sự đả kích suốt đời không quên nổi.
Bóng rổ đường phố không có quy tắc, sân bóng cũng chỉ lớn bằng nửa sân bóng chính quy, toàn bộ dựa vào khả năng của bản thân, cho dù làm đối thủ bị thương cũng không bị coi là phạm quy, nhưng không thể phủ nhận, bóng rổ đường phố có vẻ ngầu hơn nhiều.
“Các cậu không cần làm nóng người sao?” Thanh niên thấy hai người vẫn mặc bộ đồ thường ngày kia, thái độ rất thản nhiên, không khỏi nhíu mày.
“Không cần.” Lăng Tiêu ném quả bóng trong tay cho họ, “Các cậu bắt đầu trước đi.”
Thanh niên chợt cảm giác mình bị xem thường, tức giận chỉ vào họ: “Coi thường chúng tôi, các cậu sẽ phải hối hận!” Nói xong liền ném bóng cho đồng đội sau lưng, theo tiếng cười bên ngoài vang lên, trận đấu đã bắt đầu.
Đồng đội của thanh niên – tiểu A ôm bóng lao về phía Lăng Tiêu, ngay lúc hắn tới gần y lại nhanh nhẹn ném bóng cho tiểu B đã chạy tới gần rổ, tiểu B bắt được bóng, không hề dừng lại nửa giây liền nhảy lên làm một cú úp rổ, theo động tác của tiểu B đám đông vây xem phát ra tiếng hét kích động.
Ngay khi mọi người cho rằng bóng rổ sẽ lọt qua khung, một bóng người bay vút tới trước mặt tiểu B, một tiếng “BỘP” vang lên, bóng trong tay tiểu B đã bị đánh rơi, bóng vừa nảy lên đã bị một người nhanh chóng chặn lại, thời điểm không ai kịp phản ứng, người kia đã nhảy lên, đồng thời giơ bóng lên cao, ném ra ngoài, trong ánh mắt khiếp sợ của đám đông, bóng rơi vào rổ thật chuẩn xác —— bóng ba điểm!
Im lặng vài giây, bên ngoài sân bóng lập tức vang lên tiếng thét chói tai.
Tiếng nam nữ hoan hô như muốn phá tan bầu trời, mặc kệ là ai thì trận cầu này cũng vô cùng đặc sắc, làm họ xem mà kích động không ngừng.
Khuôn mắt sáu thanh niên đã trắng bệch, đây là tốc độ kinh khủng gì thế, họ chưa kịp phản ứng, toàn bộ quá trình diễn ra trong vòng ba giây, họ đã thua trái thứ nhất, cuối cùng sáu người cũng biết mình gặp cao thủ rồi.
Du Tiểu Mặc vừa ném bóng liền hiểu tâm trạng của Lăng Tiêu, cảm giác một giây biến thành siêu nhân này quá tuyệt vời!
Hai người nhanh chóng liếc nhau, cười rộ lên đầy mờ ám.
Có một nam nhân e sợ thiên hạ không loạn không biết có phải là chuyện tốt không, nhưng có một người đi cùng y gây tai họa cho người khác thì chắc chắn không phải là chuyện tốt rồi.
Sáu thanh niên còn không biết đây chỉ là món khai vị, trò vui chính thức vẫn còn ở sau.
Sau khi Du Tiểu Mặc quyết tâm chơi tới bến, liền phối hợp với Lăng Tiêu không ngừng chuyền bóng với tốc độ cao, triệt để phá vỡ sự phong tỏa của sáu người, họ còn định ỷ vào đông người để phong tỏa động tác của đối thủ, kết quả tốc độ của mình không bằng người ta, cho dù ngẫu nhiên thấy bóng bay qua trước mắt, nhưng động tác không theo kịp thì cũng vô dụng thôi, bởi vì thủ đoạn của hai người kia rất cao tay, cuối cùng đều là mình chịu thua thiệt, kết quả nhìn bóng bay qua mặt mình bao lần, khỏi phải nói, cảm giác này vô cùng khó chịu luôn, suýt nữa đã làm họ sụp đổ.
Trận đấu chia làm hai hiệp, mỗi hiệp mười lăm phút.
Nửa hiệp vừa chấm dứt, sáu mười đã đổ mồ hôi đầm đìa, mệt lả ngồi bệt xuống mặt đất, thể lực của họ bị tiêu hao gần hết, nhưng lại chỉ lấy nổi một điểm, thể diện bị ném về tận nhà rồi, họ không còn mặt mũi chơi tiếp.
Du Tiểu Mặc đi tới trước mặt họ, không hề thở gấp, khen ngợi: “Có thể ăn một điểm từ trong tay bọn tôi, các cậu chơi không tệ chút nào.”
Sáu người: “…”
Bởi vì sáu người không còn sức mà chơi tiếp, cuối cùng trận đấu chỉ đánh tới hơn nửa hiệp với kết quả là 100:1, khán giả vây xem vẫn chưa thỏa mãn, họ còn chưa xem đủ mà, thật sự quá đặc sắc, mặc dù tình thế nghiêng hẳn về một bên, nhưng động tác dẫn bóng của hai người bao gồm rất nhiều kỹ xảo ảo diệu, chỉ có góc độ họ không tưởng tượng nổi, không có động tác họ không làm được.
Du Tiểu Mặc cũng chép miệng chưa thỏa mãn.
Lăng Tiêu đưa cho hắn một chai nước khoáng, “Có muốn đánh nữa không?”
Du Tiểu Mặc thấy y còn có vẻ muốn đi khi dễ người khác, lừ mắt khinh bỉ: “Khi dễ người bình thường thì có bản lĩnh gì chớ, có giỏi thì anh đợi lúc về tìm người khác chơi đi, lúc ấy mà thắng mới gọi là bản lĩnh thật sự!”
Lăng Tiêu từ chối cho ý kiến: “Nghe em nói thế này, hình như là nghĩ ta có khả năng thất bại?”
Du Tiểu Mặc khoe hàm răng trắng bóng, đắc ý nói: “Không dùng linh lực, tất cả đều có khả năng.”
Lăng Tiêu đột nhiên bật cười, “Phu nhân à, xem ra em rất muốn thắng vi phu.”
Du Tiểu Mặc hừ hừ, đương nhiên rồi!
“Sư phụ, xin nhận tôi làm đồ đệ!” Đúng lúc này, thnah niên đột nhiên lao tới trước mặt họ, nhanh nhẹn quỳ xuống, cặp mắt xanh lục sáng ngời như bảo thạch, nhìn họ vừa kích động vừa chờ mong, sự càn quấy khi xưa đã bị ném vào bụi rậm rồi, từ bắt đầu hắn đã nghĩ tới chuyện này, đồng đội gọi trở về cũng không chịu.
Du Tiểu Mặc hết hồn, cho tới bây giờ hắn cũng không muốn nhận một đồ đệ nước ngoài, huống chi hắn không có ý định nhận đồ đệ, cơ mà… Hắn lôi một cái bình ngọc trong túi ra, bên trong chứa một viên linh đan, tiện tay ném cho thanh niên, “Cứ ăn hết nó, cậu có thể trở nên rất lợi hại!” Coi như là cám ơn.
Thanh niên bán tín bán nghi, lúc còn định nói gì, hai người đã quay đi, vừa cười vừa nói vui vẻ.
Cuối cùng thanh niên quyết tâm ăn viên linh đan kia, sau này hắn đã trở thành một nhân vật mang tính truyền kỳ trong làng bóng rổ, dù tới hai trăm năm sau cũng không có người đánh bại được sự siêu việt của hắn.
Không ai biết, vị nhân vật truyền kỳ này luôn cảm kích hai người, không có họ sẽ không có hắn ngày hôm nay.
Mà giờ phút này, đối tượng được cảm kích đang tiêu dao ở thế giới khác.