Bõm!!!
Trên trời rớt xuống một bóng người rơi thẳng vào hồ nước xanh biếc.
Đỉnh đầu ngập trong nước lạnh thấu xương, Du Tiểu Mặc sợ tới mức hoảng hốt, hắn nghĩ mình đã rơi vào trong biển rồi, cố gắng vùng vẫy vô vọng trong làn nước.
Thế nhưng mà, hắn không biết bơi!!! Du Tiểu Mặc tuyệt vọng mà nghĩ, chẳng lẽ hắn vừa xuyên tới đây không được bao lâu đã bị chết đuối sao?
Trong lòng không nén nổi đau thương, xem ra cả hai đời hắn đều phải làm quỷ đoản mệnh. Nghĩ như vậy, Du Tiểu Mặc dứt khoát không vùng vẫy nữa, dù sao sớm muộn gì cũng chết, chết thì chết chứ sao, chỉ mong đời sau đừng làm quỷ đoạn mệnh nữa thì tốt rồi.
Toàn thân buông lỏng, Du Tiểu Mặc chờ đợi thời khắc mình chết chìm.
Chỉ là tâm lý không còn áp lực nữa, hắn rốt cục phát hiện ra chuyện khác thường, mở to mắt, không khỏi ngạc nhiên, thì ra nước chỉ sâu tới eo hắn, -_-||….
Lúc này Du Tiểu Mặc mới phát hiện, hắn đã không còn ở trong phòng nữa, lọt vào tầm mắt là một khung cảnh xa lạ, vị trị hắn đang đứng bây giờ là một hồ nước, chiếm diện tích khoảng một phần năm vùng không gian này.
Đây là một vùng không gian rất kì lạ, trời xanh mây trắng, rất sáng, nhưng không nhìn thấy mặt trời. Nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ nhận ra rằng tất cả mọi thứ ở đây đều bất động, mây trắng không bay, không trung cũng không hề có tiếng gió, cỏ trong đất rất xanh tươi, nhưng không hề lay động, tới hồ nước hắn đang đứng cũng phẳng lặng không có một gợn sóng.
Du Tiểu Mặc cúi đầu, giọt nước mắt màu xanh vẫn lẳng lặng gắn trên ngực hắn.
Không biết có phải do lúc nãy vô ý sờ vào nó hay không, cho nên mới xuất hiện ở trong không gian này không. Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc không kiềm chế được giơ tay sờ một cái.
Không ngờ trước mắt hắn tối sầm lại, ‘Bịch’ một tiếng, hắn lại quay về thùng nước nóng. Thân thể vừa bị hồ nước ngâm cho lạnh như băng, đã từ từ ấm lại rồi.
Du Tiểu Mặc nhìn giọt lệ trước ngực, sau nửa ngày suy đi nghĩ lại, hắn không sờ vào nó lần nữa, tắm qua loa rồi đứng dậy mặc quần áo.
Chẳng biết có phải do ảo giác không, hắn cảm thấy sắc mặt của mình dường như có tinh thần hơn so với trước.
Vì muốn đổ nước đã tắm đi, Du Tiểu Mặc lại chạy đi chạy lại thêm vài chuyến, lúc này sắc trời cũng dần dần đen, bên ngoài gần như không nhìn thấy bóng người, ngẫu nhiên có thấy mấy người, nhưng đều đệ tử có nhiệm vụ đi tuần tra.
Bởi vì đây là ngày đầu tiên đến, cho nên hắn không quen thuộc với tình hình ở Đô Phong cho lắm, bởi vậy Du Tiểu Mặc cũng không dám chạy loạn khắp nơi.
Sau khi đổ hết nước tắm, hắn trở về phòng, đốt một ngọn nến để cho căn phòng sáng sủa một chút, lúc này mới cầm sách lên đọc lại một lần.
Nói đến cái nghề nghiệp đan sư này, đừng thấy phái Thiên Tâm có tận ba ngọn núi lớn chỉ dành riêng cho Đan Hệ, trên thực tế những người có thể trở thành đan sư đã ít lại càng thêm ít.
Không phải do bọn họ không cố gắng, mà là vấn đề về tư chất.
Muốn xem một người có thể trở thành đan sư hay không, cách nhanh nhất là dò xét linh hồn của người đó, chỉ những người mang linh hồn màu sắc mới có thể thành đan sư, mà linh hồn của tu luyện giả đều trong suốt không màu.
Trong số ngàn ngàn vạn vạn người của đại lục Long Tường, những người mang linh hồn có màu sắc chỉ chiếm không tới 1%.
Nói cách khác, trong một trăm người, chỉ có một người có thể trở thành đan sư, hơn nữa người này không nhất định có thể trở thành đan sư cao cấp, có khả năng chỉ có thể làm đan sư cấp thấp, vậy mới biết đan sư ở đại lục Long Tường thật là hiếm hoi.
Nhưng khi phương pháp dò xét linh hồn bắt đầu được mở rộng ra và được sử dụng ở khắp nơi, số lượng đan sư cũng dần nhiều hơn, cho nên hiện tại rất nhiều môn phái đều tùy thân mang theo bạch thủy tinh dùng để dò xét linh hồn, mà thứ bạch thủy tinh này chỉ nhỏ cỡ một cái chén mà thôi.
Cũng nhờ thế cho nên Du Tiểu Mặc mới tránh thoát được một kiếp.
Sau khi trở thành đệ tử ký danh của phái Thiên Tâm, bọn hắn cũng không cần phải kiểm tra lại linh hồn, nhưng con đường sau đó muốn đi như thế nào, vẫn phải tùy vào bản thân mình.
Trên trời rớt xuống một bóng người rơi thẳng vào hồ nước xanh biếc.
Đỉnh đầu ngập trong nước lạnh thấu xương, Du Tiểu Mặc sợ tới mức hoảng hốt, hắn nghĩ mình đã rơi vào trong biển rồi, cố gắng vùng vẫy vô vọng trong làn nước.
Thế nhưng mà, hắn không biết bơi!!! Du Tiểu Mặc tuyệt vọng mà nghĩ, chẳng lẽ hắn vừa xuyên tới đây không được bao lâu đã bị chết đuối sao?
Trong lòng không nén nổi đau thương, xem ra cả hai đời hắn đều phải làm quỷ đoản mệnh. Nghĩ như vậy, Du Tiểu Mặc dứt khoát không vùng vẫy nữa, dù sao sớm muộn gì cũng chết, chết thì chết chứ sao, chỉ mong đời sau đừng làm quỷ đoạn mệnh nữa thì tốt rồi.
Toàn thân buông lỏng, Du Tiểu Mặc chờ đợi thời khắc mình chết chìm.
Chỉ là tâm lý không còn áp lực nữa, hắn rốt cục phát hiện ra chuyện khác thường, mở to mắt, không khỏi ngạc nhiên, thì ra nước chỉ sâu tới eo hắn, -_-||….
Lúc này Du Tiểu Mặc mới phát hiện, hắn đã không còn ở trong phòng nữa, lọt vào tầm mắt là một khung cảnh xa lạ, vị trị hắn đang đứng bây giờ là một hồ nước, chiếm diện tích khoảng một phần năm vùng không gian này.
Đây là một vùng không gian rất kì lạ, trời xanh mây trắng, rất sáng, nhưng không nhìn thấy mặt trời. Nhưng nếu nhìn kĩ, sẽ nhận ra rằng tất cả mọi thứ ở đây đều bất động, mây trắng không bay, không trung cũng không hề có tiếng gió, cỏ trong đất rất xanh tươi, nhưng không hề lay động, tới hồ nước hắn đang đứng cũng phẳng lặng không có một gợn sóng.
Du Tiểu Mặc cúi đầu, giọt nước mắt màu xanh vẫn lẳng lặng gắn trên ngực hắn.
Không biết có phải do lúc nãy vô ý sờ vào nó hay không, cho nên mới xuất hiện ở trong không gian này không. Nghĩ vậy, Du Tiểu Mặc không kiềm chế được giơ tay sờ một cái.
Không ngờ trước mắt hắn tối sầm lại, ‘Bịch’ một tiếng, hắn lại quay về thùng nước nóng. Thân thể vừa bị hồ nước ngâm cho lạnh như băng, đã từ từ ấm lại rồi.
Du Tiểu Mặc nhìn giọt lệ trước ngực, sau nửa ngày suy đi nghĩ lại, hắn không sờ vào nó lần nữa, tắm qua loa rồi đứng dậy mặc quần áo.
Chẳng biết có phải do ảo giác không, hắn cảm thấy sắc mặt của mình dường như có tinh thần hơn so với trước.
Vì muốn đổ nước đã tắm đi, Du Tiểu Mặc lại chạy đi chạy lại thêm vài chuyến, lúc này sắc trời cũng dần dần đen, bên ngoài gần như không nhìn thấy bóng người, ngẫu nhiên có thấy mấy người, nhưng đều đệ tử có nhiệm vụ đi tuần tra.
Bởi vì đây là ngày đầu tiên đến, cho nên hắn không quen thuộc với tình hình ở Đô Phong cho lắm, bởi vậy Du Tiểu Mặc cũng không dám chạy loạn khắp nơi.
Sau khi đổ hết nước tắm, hắn trở về phòng, đốt một ngọn nến để cho căn phòng sáng sủa một chút, lúc này mới cầm sách lên đọc lại một lần.
Nói đến cái nghề nghiệp đan sư này, đừng thấy phái Thiên Tâm có tận ba ngọn núi lớn chỉ dành riêng cho Đan Hệ, trên thực tế những người có thể trở thành đan sư đã ít lại càng thêm ít.
Không phải do bọn họ không cố gắng, mà là vấn đề về tư chất.
Muốn xem một người có thể trở thành đan sư hay không, cách nhanh nhất là dò xét linh hồn của người đó, chỉ những người mang linh hồn màu sắc mới có thể thành đan sư, mà linh hồn của tu luyện giả đều trong suốt không màu.
Trong số ngàn ngàn vạn vạn người của đại lục Long Tường, những người mang linh hồn có màu sắc chỉ chiếm không tới 1%.
Nói cách khác, trong một trăm người, chỉ có một người có thể trở thành đan sư, hơn nữa người này không nhất định có thể trở thành đan sư cao cấp, có khả năng chỉ có thể làm đan sư cấp thấp, vậy mới biết đan sư ở đại lục Long Tường thật là hiếm hoi.
Nhưng khi phương pháp dò xét linh hồn bắt đầu được mở rộng ra và được sử dụng ở khắp nơi, số lượng đan sư cũng dần nhiều hơn, cho nên hiện tại rất nhiều môn phái đều tùy thân mang theo bạch thủy tinh dùng để dò xét linh hồn, mà thứ bạch thủy tinh này chỉ nhỏ cỡ một cái chén mà thôi.
Cũng nhờ thế cho nên Du Tiểu Mặc mới tránh thoát được một kiếp.
Sau khi trở thành đệ tử ký danh của phái Thiên Tâm, bọn hắn cũng không cần phải kiểm tra lại linh hồn, nhưng con đường sau đó muốn đi như thế nào, vẫn phải tùy vào bản thân mình.