Từ sau đó, cô trở thành người pha trà chuyên trách của Thiên giới. Thế là thế giới của cô chỉ còn lại phòng trà nho nhỏ này. Mỗi lần Thiên giới có yến hội gì người ta cũng sẽ thông báo cho cô. Cô không cần biết bất cứ chuyện gì, chỉ cần nấu tr, một mnh ở trong căn phòng thơm ngt mùi tr.
Một hm Tt Phơng thợng thần đi vo, ngồi đi diện vi c cời đau cả bụng. C rt thm tr cho anh ta. Anh ta cầm chén tr nhỏ ln, cời đến run rẩy. Rồi anh ta ni cho c biết, hm nay T Chiến Thợng THần cũng tham gia yến hội. C khng hiu nổi, T Chiến Thợng Thần tham gia yến hội của Thin gii th c g đng cời? Nhưng anh lại tiếp tục nói: "Tên kia ngửi mùi trà, thèm quá không chịu được, lén uống một chén, thế là cả người đỏ rực."
. . . . . .
Cô không nói gì, nhưng lần đầu tiên, nảy sinh hảo cảm với Tư Chiến Thượng Thần lạnh lùng cổ hủ này, thật là giống trẻ con.
Cả một tối suy nghĩ, ngày hôm sau cô xin Vương Mẫu một ít bàn đào, cô nói thử chế loại trà mới vô cùng đặc biệt. Cô nếm thử nửa tháng. Có lẽ người pha trà thường có yêu cầu rất cao với trà của mình. Cũng như dung nhan của mỹ nhân, chưa trang điểm đẹp thì không thể gặp người. Tất Phương thượng thần tới nhiều lần như thế, cũng chưa từng được thưởng thức.
Lúc trà mới làm xong, ở một yến hội nào đó của Thiên giới, loại trà hoa quả này được người ta tán tụng. Sau này Tất Phương thượng thần nói với cô: "Không xong, sợ là sau này cái tên Tư Chiến thượng thần sẽ thường xuyên đến tìm cô rồi."
Lúc ấy cô cũng không nhanh ý, cho đến tận khi tan hội, đi về phía phòng trà cô mới nhìn thấy kẻ lông xanh kia. Khi ấy ánh mắt của anh không hờ hững như trước, không chờ cô chào hỏi đã đến trước mặt cô: "Cám ơn trà của cô." Anh nói như thế.
Sau này, Tư Chiến Thượng Thần trở thành khách quen của cô. Mặc dù thật ra cũng hơi có chút hiềm nghi, nhưng cô cũng không chán ghét anh, ở phòng trà một mình cả ngày, cô cũng rất cô đơn.
"Khụ, bạn hữu, hôm nay sao lại ngơ ngẩn thế này?" Mỗi lần anh tới, đều hỏi như thế. Cô rất tự giác đi pha trà cho anh. Sau đó anh liền nhanh chóng uống xong một chén trà rồi đi, có đôi khi còn cầm theo hai ba chén nhỏ . . . . . . =
Đương nhiên là có trà không thể ngồi không. Cho nên lại tâm sự, nói một chút chuyện lý thú lúc anh tu dạo, hoặc là kể những thứ kì thú trong thiên hạ. Hằng năm anh đều đi du lịch ở nhân gian, tất nhiên biết rất nhiều chuyện lạ trong thiên hạ, thế cũng đủ làm cho một tiểu yêu chẳng có kiến thức gì như cô sửng sốt rồi. Cho nên không biết từ khi nào, cô bắt đầu chờ đợi anh.
Sau này bởi vì tới quá thường xuyên, anh cũng hơi áy náy, nên thường xuyên mang theo một ít quà biếu, nhiều nhất là ánh trăng. Anh là kiểu người rất có bản lĩnh giành được trái tim của thiếu nữ. Anh mang đến ánh trăng đã được tích thành tơ, mang cảm giác lạnh như nước, trong đêm tối mịt mùng phát ra ánh sáng mờ ảo. Cho nên cô thường dùng tơ ánh trăng kia dệt thành dây buộc tóc, anh cũng đòi một cái để dùng nó buộc tóc.
Cô cũng không cho rằng dây buộc tóc này xinh đẹp. Anh vốn sẵn đã đẹp rồi, cho dù là lấy rơm rạ cài lên cũng không kém đi. Chẳng qua người của Thiên giới gặp anh lại cứ thích hỏi thăm dây buộc tóc này mua ở đâu.
Cô thấy thật may anh chỉ cười không đáp, nếu không rất có thể cô từ người pha trà sẽ đổi nghề thành người dệt mũ rơm. =
Cứ như thế, không biết là qua bao nhiêu năm tháng.
Một hôm bỗng nhiên nghe thấy Thiên giới có tin đồn, nói rằng Thiên đế định gả công chúa Bích Dao cho anh. Khi ấy cô cũng không thấy mất mát lắm. Dù sao anh cũng là thượng thần, có thể xứng với anh cũng chỉ có công chúa bẩm sinh cao quý này thôi. Giống như trà hoa quả, dù ngon hơn nữa cũng cũng không thể sánh với trà thực sự, dù không tổn hại vị trà cũng làm mất giá trị của nó.
Chẳng qua là thường cảm thấy hơi chút tiếc nuối, thế này thì anh không thể thường xuyên đến đây rồi. Qua một thời gian ở cùng nhau, giờ lại chỉ còn mình cô một người một phòng, cũng không tránh khỏi có chút buồn bã.
Nghĩ kĩ quả nhiên Thiên đế và Tất Phương thượng thần nói cũng không sai. Tu vi của cô quá nông cạn, hoàn toàn không có cơ đạo, tâm cũng không tịch mịch.
Cho nên lần sau anh tới, cô liền hỏi lại anh, khi anh nghe thấy thì tay cầm trà chững lại, sau đó dùng đôi mắt màu băng lam nhìn cô: "Cô không muốn tôi cưới cô ấy sao?"
Cô chỉ thấy buồn cười, cứ im lặng như thế một lúc lâu, anh lại cười nhạt một tiếng. Bình thường anh đã quá mức đẹp đẽ, lại bỗng dưng cười một tiếng liền làm cho cả phòng trà sáng rực lên, ngay cả lò lửa pha trà cũng có vẻ ảm đạm đi.
Cô vốn chưa quen nhìn người đẹp nên hơi mê mẩn, anh lại thừa dịp cô hoa mắt mà đặt tay lên trán cô, vẫn cười nói: "Nếu bạn hữu không muốn, thì Mi Sênh không lập gia đình."
Quả thật lúc ấy cô nghe không hiểu, ý chỉ của Thiên đế, đâu phải cứ không muốn là không lập gia đình?
Thế nhưng sự việc cứ thế chìm xuống, có lần cô cũng nghe tiên tỳ nào đó nói công chúa Bích Dao đã đại náo mấy lần. Tính tình của Vương Mẫu cô rất hiểu, nàng lại là con gái được yêu chiều nhất, sợ là việc này sẽ rất khó khăn, nhưng anh vẫn không đề cập tới, cô cũng không hỏi.
Quan hệ như thế trong mắt người khác hết sức mập mờ, nhưng trên thực tế cũng chỉ là quan hệ với một chén trà mà thôi. Thân thiết với người lạ, chung quy là không tốt.
Nhưng mà có một ngày cô lại phải tiếp đón vị công chúa tôn quý này. Cô ta vênh váo tự đắc ở trong phòng trà, chẳng có lý do gì lại đập phá, rồi chỉ vào mặt mắng cô là hồ ly tinh câu dẫn thượng thần. Cô cảm thấy rất tủi thân, rõ ràng cô là yêu tinh hoa sơn trà mà.
Mắng cô xong, cô ta lại làm phép tát cô một cái. Cái tát rất kêu, nhưng mà đôi tay ngọc kia dù sao cũng chưa có kinh nghiệm thực chiến, nên cũng không đau lắm. Cô thức thời quỳ xuống, làm ra vẻ cực kì vâng lời. Khi đó cô đã đến Thiên giới một thời gian rồi, hiểu cách nhìn nét mặt người ta, thực ra thì đôi khi cũng nhìn sai, không phải tuyệt đối.
Theo như lời Tất Phương thượng thần, cho dù là náo loạn đến trước mặt Thiên đế thì cũng có làm sao? Nên cô rất rộng lượng, khụ, được rồi, rất AQ chọn lùi một bước trời cao biển rộng. Dĩ nhiên cũng có thể mắng cô không có chí khí, nhưng ở dưới mái hiên nhà người ta, thì phải làm sao?
Cái hay của tình huống này là, lần đầu tiên trong đời, cô bi tráng thực hiện được phép co được dãn được.
Công chúa Bích Dao đại náo một hồi, sợ là giết cô hay chặt tay cô thì yến hội của Thiên giới lại không có trà hoa quả, nên cuối cùng bực bội bỏ đi. Cô vẫn còn rất u buồn, cứ ba ngày đến hai lượt thế này, cuộc sống có vẻ khó khăn đây.
Quả nhiên ngày thứ hai lại có một vài tiên tử nào đấy được phái đến, đứng chung quanh vây cô ở giữa. Các cô này mắng chính xác hơn công chúa Bích Dao, họ mắng cô là một yêu tinh hoa sơn trà hạ tiện phóng đãng. Mặc dù cô không thể chấp nhận các tính từ kia, nhưng mà danh từ thì cực kì chính xác.
Người tới lần này tương đối văn minh, cũng không động thủ. Dù là các cô ấy nói là sợ bẩn tay, nhưng cô cũng rất cảm kích nghĩ xem lần sau có nên chuẩn bị ít sáp bôi lên mặt, có thể sẽ an toàn hơn. Thật ra điều làm cô đau lòng là các nàng ấy làm hỏng chén trà cô vừa mới nấu, vốn dĩ khay trà có ba chén, các nàng ném một chén, cầm một chén trong tay, rồi thả lại chỗ cũ, nói rằng cô là yêu, căn bản không xứng sống ở Thiên giới, trà và người đều giống nhau.
Cô hơi không rõ, ở Thiên giới cũng không phải là ý nguyện của cô. Nếu cho cô chọn, cô tình nguyện trở về cốc hoa sơn trà. Chẳng qua trước khi đi sẽ nói cho Tư Chiến thượng thần một tiếng. Sau này anh còn có thể tới đó uống trà, không có đào thì cũng có thể có nước trái cây khác.
Còn chuyện trà và người đều giống nhau, thì càng kì cục rồi. Cho dù cô thật sự phóng đãng dâm loạn, nhưng trà phóng đãng dâm loạn thì cả Thiên giới đến tận Nguyên Thủy Thiên Tôn ở Tây Thiên đều uống. Nếu như có vấn đề gì, sao bọn họ lại khen không dứt miệng thế?
Điều này cũng tốt, trước kia là mỗi ngày mong đợi có người tới nhìn phòng trà này một chút, hiện tại đã có một đám người tới đây làm chuyện mất tôn nghiêm như thế. Cô lại mong người ta đừng đến nữa, đúng là con người thay đổi thất thường, rất khó thỏa mãn.
Hôm đó lúc Tư Chiến Thượng Thần tới cô đang thu dọn trên mặt đất, anh lẳng lặng đứng yên bên cạnh nhìn. Cô hơi mất tự nhiên, cười cười nói xin lỗi với anh: "Chờ một chút nha, tối nay mới có để uống."
Anh khoanh tay trước ngực, rất nhiều năm sau này cô vẫn nhớ bộ dáng của anh ngày hôm đó, hai con ngươi màu băng lam xanh như bảo thạch. Trước kia lúc anh ngẩn người, trông giống như một bức tượng từ viễn cổ, là từ thời hồng hoang viễn cổ còn lại nguội lạnh vô tình. Nhưng trong nháy mắt đó, cô lại thấy được vẻ ấm áp trên người anh.
Từ màu Băng Lam lạnh lại nhìn thấy màu ấm, cô sờ sờ đầu, không phải là lại bị cửa kẹp chứ? =
Sau đó có một ngày, anh chạy tới phòng trà của cô, uống đến chén trà thứ sáu mới mím môi cúi đầu nói: "Bạn hữu, ? #¥? #¥%." Mấy chữ phía sau nói quá nhỏ, cô phải hỏi lại đến lần thứ sáu mới nghe rõ, anh nói, nàng có đồng ý gả cho ta không?
Sau đó cô liền ngây người một hồi lâu, mới hiểu rõ ý tứ của lời nói này.
Người nào? Cô ư? ?
Lúc anh đi về, trên gương mặt đẹp như ngọc, có phảng phất màu hồng.
Đó là lần duy nhất trong cuộc đời này, cô nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của anh.
Bạn nhất định là nghe rất nhiều chuyện xưa về chim sẻ bay lên thành phượng hoàng, nhưng chuyện thực sự trải qua lại cực kì cực kì ít. Bởi vì cho dù có bay lên tận đầu cành cây nguyệt quế trong cung Quảng Hằng, thì chim sẻ vẫn cứ là chim sẻ, không thể trở thành phượng hoàng.
Cô cũng không thật sự có lòng tin đối với chuyện này.
Nhưng rồi một ngày, anh dẫn cô ra khỏi phòng trà, bắt tay làm lễ cúi đầu nói với cô: "Sau này nàng tên là Mộng Cơ."
Ở lúc 600 tuổi, cô đã có tên của mình.
Nhưng mà cô còn chưa kịp vui mừng, thì người ta đã gọi cô là Tiểu Cơ, càng nghe càng giống là đang gọi con gà con vậy.
Cho nên, cuối cùng cô không thể biến thành Phượng Hoàng, chẳng qua là biến thành con gà con. Sau đó nghĩ đi nghĩ lại thì thỏa hiệp, thôi, coi như hình thức ban đầu của phượng hoàng đi.
Gả cho anh, cô không hề chắc chắn, thậm chí không xác định được là anh có thực sự yêu thích cô không? Hay chỉ là thấy cô tứ cố vô thân mà thương hại?
Ở Tư Chiến Thần Điện, hai người cũng chẳng có đề tài để nói chuyện, chỉ là anh nói cô nghe, tiện thì pha ấm trà để anh thấm giọng. Thỉnh thoảng cũng bắt đầu hoài nghi, anh lấy cô về nhà, có phải cũng giống với thích ăn táo, nên cưới yêu tinh quả táo? ( Tư Chiến Thượng Thần: =.=)
Dù sao điều này cũng không sao hết, đám người kia không đến làm phiền nữa là cô liền vui mừng. Mà Tư Chiến Thần Điện, đúng là cực ít người đến đó chuốc phiền phức.
Khi đã thực sự ở chung với anh rồi, cô mới biết anh cực kì bận rộn, thời gian ở Thiên giới mỗi ngày vô cùng ít ỏi. Mỗi ngày anh đều để cô chờ, chờ mãi chờ mãi, qua ngày anh mới chậm rãi đi về.
Cứ thế mấy lần, cô cảm thấy dường như anh không muốn lấy cô, nào có người bận đến mức thời gian hôn một cái cũng không có? Cho nên cô thức thời không nói đến chuyện này nữa.
Cô một mình ở trong Tư Chiến Thần Điện, cũng không khác gì ở phòng trà. Nếu Thiên giới có yến hội cô vẫn pha trà, chỉ có lúc này mới có tiên tỳ lui tới phủ. Nhưng các cô ấy cũng chẳng nói gì. Không phải là không tiếp tục nói chuyện với cô hay các cô ấy khinh thường cô, mà là đang ở trong phủ này, nên không dám mở miệng nói bất cứ cái gì.
Cô hơi buồn bực, đến đây ngay cả chuyện bà tám cũng không được nghe.
Đương nhiên Tư Chiến Thượng Thần thỉnh thoảng cũng trở về, cô vẫn đun một ấm trà, nghe anh nói chuyện xưa trong thiên hạ. Anh nói rất hay, cô nghe cũng thấy có hứng thú, tự nhiên cũng có chút mong ngóng với phong cảnh tự nhiên của rừng núi, thảo nguyên sa mạc. Đáng tiếc là thế giới của cô lại là Tư Chiến Thần Điện lạnh như băng.
Anh ngày nào cũng vội vàng như thế, khi ấy cô cũng không để ý lắm, cô nghĩ cô không yêu anh, cô chỉ không chịu nổi loại cô đơn vô hạn này.
Lúc các giới bất hòa, chiến tranh thiên tai không ngừng lan tràn, thì người làm anh hùng lại càng mệt mỏi. Cho nên anh đi nơi nào, ở bao lâu, cũng không định trước, cô cũng không bao giờ hỏi.
Có đôi khi có thần tiên đến tìm anh, cô sẽ rất áy náy mà nói cho họ biết là cô cũng rất lâu chưa gặp anh rồi. Nếu như anh trở về Tư Chiến Thần Điện..., cô sẽ báo lại cho anh, người ta liền dùng ánh mắt vạn phần thương hại nhìn cô.
Mà khi anh trở về, cùng lắm là uống cạn một chén trà, lại vội vã chạy đi xử lý công chuyện.
Cô nghĩ, anh lấy cô cũng quá lời rồi. Cưới vợ tương đương với mượn người trông nhà miễn phí, kiêm người pha trà, kiêm người làm vườn, kiêm người dọn vệ sinh, kiêm thư kí, đúng là thiếu mỗi chức năng làm ấm giường. A, sai rồi sai rồi, hai người còn chưa thành thân. =
Hình như từ trước tới giờ người này toàn buôn bán không cần tiền vốn! !
Thật ra thì nếu như vẫn tiếp tục như vậy, có lẽ cũng không làm hỏng một đoạn giai thoại. Bên trong có vai nam chính cao cao tại thượng, có cô bé lọ lem tầm thường, có tình tiết vợ chồng tương kính như tân, tự nhiên cũng có một cái kết cục trăm năm vô cùng tốt đẹp. Sau đó thì kết thúc.
Nhưng mà anh chọc đến cô là sai lầm của sai lầm rồi.