Từ Bi Thành

Chương 17: Cuộc Trả Thù Máu Lạnh

Châu Á Trạch ngồi trên một chiếc ghế sofa đơn vừa bẩn vừa rách, khắp mặt anh ta vẫn nổi rõ vài vết sẹo hồng hồng.

 

Anh ta khép hờ mi mắt rít một hơi thuốc lá: “Anh Dương Tam, tiểu đệ tôi thích nhất người xương cứng như anh”.

 

Sau đó Châu Á Trạch phất tay, hai người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh anh ta gật đầu đi lên phía trước.

 

Đây là một nhà để xe bỏ hoang cũ kỹ. Trong đêm tối đen, bức tường loang lổ ẩn hiện dưới ánh đèn pha ô tô càng trở nên rùng rợn.

 

Một người đàn ông trung niên thấp bé gầy gò bị trói trên ghế. Sợi dây thừng thô ráp thít chặt vào da anh ta, tạo thành từng vệt đỏ đậm. Miệng anh ta bị nhét chiếc khăn mặt, nghe Châu Á Trạch nói vậy, đôi mắt vốn trợn trừng vì tức giận của anh ta vụt qua tia kinh hãi.

 

Hai thuộc hạ trẻ tuổi của Châu Á Trạch đeo bao tay và đi đến trước mặt anh ta. Một người ở đằng trước, một người đứng sau kẻ bị trói trên ghế và cúi xuống bắt đầu công việc của họ.

 

Châu Á Trạch rút di động cắm cúi chơi game, cứ như cảnh tượng trước mắt không liên quan gì đến anh ta.

 

Theo động tác của hai người đàn ông ngày càng kịch liệt, người đàn ông trung niên tên Dương Tam vặn vẹo dữ dội, anh ta giống con cá bị bỏ vào chảo dầu rán sống, đôi mắt lộ vẻ kinh hoàng, người đầy mồ hôi, sắc mặt đỏ bừng.

 

Khoảng năm phút sau, một thuộc hạ trẻ tuổi cất giọng cung kính: “Đại ca, anh xem được chưa ạ?”

 

Châu Á Trạch đến lúc này mới ngẩng đầu nhìn Dương Tam.

 

Thuộc hạ đứng phía trước giơ tay, rút một sợi dây nhỏ từ giữa hai đùi Dương Tam. Hóa ra đầu một sợi dây là một quả mìn muỗi màu bạc buộc chặt vào dương vật của Dương Tam.

 

“Được rồi đấy”. Châu Á Trạch nhíu mày.

 

Tên thuộc hạ đứng phía sau tháo găng tay dính đầy máu, anh ta nhìn bàn tay mình bằng ánh mắt kinh tởm: “Đằng sau còn nhét một quả nữa?”.

 

Châu Á Trạch gật đầu.

 

Một thuộc hạ rút khăn mặt ra khỏi miệng Dương Tam, Châu Á Trạch còn chưa lên tiếng, Dương Tam cất giọng phẫn nộ: “Châu Á Trạch, thằng khốn khiếp…”.

 

Châu Á Trạch cau mày, thuộc hạ đứng phía trước đoán ý qua sắc mặt anh ta liền nhét khăn vào miệng Dương Tam. Châu Á Trạch không nhiều lời, đứng dậy ra lệnh: “Làm đi!”

 

Nói xong anh ta đi ra ngoài khép cửa nhà xe. Anh ta đứng tựa vào cửa xe ô tô hút thuốc. Từ trong xe vọng ra giọng hát nam cao mượt mà, tiếng hát truyền đi rất xa, như muốn đánh thức cả nhà xe bỏ hoang trước mặt. Châu Á Trạch khép mi mắt, thả hồn theo điệu nhạc. Tuy anh ta không hiểu nghĩa lời bài hát nhưng mỗi lần hành sự mở đúng bài hát này, anh ta cảm thấy tương đối kích thích.

 

Nhà xe phía sau đột nhiên có tiếng nổ bùm, cửa xe ô tô màu trắng bạc rung nhẹ như bị chạm điện.

 

Một lúc sau, cửa nhà xe mở ra, một thuộc hạ đi ra ngoài: “Đại ca, hắn chịu mở miệng rồi”.

 

Châu Á Trạch mỉm cười: “Không bị hỏng đấy chứ? Anh ta là tâm phúc của Lữ Triệu Ngôn, nếu anh có vấn đề gì, Lữ Triệu Ngôn sẽ sinh nghi đó”.

 

Thuộc hạ trẻ tuổi nhếch mép: “Đại ca yên tâm đi, chúng em đã tính toán kỹ lượng thuốc nổ. Vừa rồi em mới đốt quả ở đằng sau, anh ta đã không chịu nổi rồi”.

 

Châu Á Trạch đi vào trong nhà xe.

 

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau đó, Châu Á Trạch ra khỏi nhà xe. Anh ta rút điện thoại, thần sắc nghiêm trang hiếm thấy: “Dương Tam cứng miệng vô cùng, em không thể cạy miệng anh ta nên đành phải cạy “cúc hoa” của anh ta. Tin tức em vừa moi được chắc đáng tin cậy, đám Hồ Nam sẽ đến thành phố Lâm. Em hỏi ra địa điểm rồi, em định ra tay luôn…Cần chứ, làm gì cũng phải sạch sẽ đâu vào đấy, y như thủ đoạn của đám Hồ Nam. Em sẽ cẩn thận không để động đến cả băng nhóm Hồ Nam. Vâng, em biết rồi…cũng phải, em hiểu rồi ạ”.

 

Sau khi cúp điện thoại, Châu Á Trạch lại đi vào nhà xe, anh ta cúi xuống vỗ vai Dương Tam đang nằm úp mặt dưới đất: “Anh Dương Tam, tiểu đệ đắc tội với anh. Nhưng anh yên tâm đi, thủ hạ của tôi rất chuyên nghiệp, ruột và “cúc hoa” của anh có thể khâu lại được. Anh thấy bây giờ có phải hay hơn không, chỉ cần chúng tôi thành công, gia đình anh từ già trẻ lớn bé không cần chơi mìn muỗi với chúng tôi, anh lại có thể nhận năm mươi triệu. Anh đi theo Lữ Triệu Ngôn nhiều năm, anh ta đã khi nào hào phóng với anh như vậy chưa?”

 

Sắc mặt Dương Tam trắng bệch, anh ta gật mạnh đầu như thể hạ quyết tâm nào đó.

 

Trong lúc Dương Tam nằm trong tay Châu Á Trạch, Lữ Triệu Ngôn tưởng anh ta ở Nga giao dịch vẫn chưa trở về.

 

Đinh Hành càng không chú ý đến việc một thuộc hạ của Lữ Triệu Ngôn mất tích. Lúc này anh đang đứng cổng nhà cậu ruột Ôn Tệ Trân, chuẩn bị sẵn tinh thần bị cậu mắng.

 

Cánh cổng lớn mở ra, Đinh Hành hơi ngây người.

 

Thần sắc Ôn Tệ Trân không hề có sự tức giận như anh tưởng tượng. Gương mặt ông ta thậm chí còn hơi đỏ ửng, nhìn thấy Đinh Hành, ông ta lập tức lạnh te: “Vào trong đi”.

 

Khi hai người ngồi trong thư phòng, Đinh Hành mới chú ý đến Ôn Tệ Trân, hai cúc áo sơ mi bung ra, áo sơ mi luôn được là phẳng phiu lúc này hơi nhàu nát. Đinh Hành nói nhỏ: “Cháu xin lỗi cậu, cuối tuần còn đến làm phiền cậu”.

 

“Làm phiền?” Ôn Tệ Trân nheo mắt nhìn Đinh Hành: “Cháu nói thật đi, vụ Trần Bắc Nghiêu có phải do cháu gây ra không? Cháu cũng vô thiên vô pháp quá”.

 

Đinh Hành cười cười: “Vụ đó cháu thật sự không biết. Bây giờ cháu đâu có bản lĩnh thuê nhiều sát thủ như vậy. Lữ Triệu Ngôn chẳng hề nói với cháu những chuyện anh ta làm”.

 

“Còn chối nữa”. Ôn Tệ Trân cất giọng tức giận: “Đinh Hành, cậu biết vụ này một mình Lữ Triệu Ngôn không làm nổi. May mà mấy tên sát thủ đều chết sạch, nếu không cháu làm cách nào để thoát thân? Cháu còn trẻ tuổi nên nông nổi quá, giết người nhất định phải dùng súng hay sao?"

 

Đinh Hành ngoan ngoãn cúi đầu nghe Ôn Tệ Trân dạy dỗ, anh không nói thêm một tiếng nào.

 

Ôn Tệ Trân mắng xong liền thở hắt ra: “Cậu đã thu xếp để một số “hung thủ” lọt lưới, cháu hãy bảo Lữ Triệu Ngôn sau này đừng gây chuyện nữa. Thời gian tới thành phố Lâm sẽ trời yên biển lặng, cháu đừng sốt ruột quá”.

 

“Trần Bắc Nghiêu sẽ không qua khỏi đúng không cậu?”

 

Ôn Tệ Trân gật đầu: “Bác sỹ phụ trách chữa trị cho thằng đó là bạn học của cậu. Anh ta tiết lộ nó đúng là không qua khỏi, nếu không chết cũng không bao giờ tỉnh lại, cháu yên tâm đi”.

 

Đinh Hành mỉm cười.

 

Đúng lúc này có người gõ cửa thư phòng.

 

“Vào đi!” Ôn Tệ Trân đưa mắt nhìn Đinh Hành. Đinh Hành ngẩng đầu, anh ta hơi sững lại.

 

Một cô gái trẻ trung có gương mặt thuần khiết như đóa hoa sen đầu hạ đi vào. Mái tóc dài mượt mà của cô xõa xuống vai, vài sợi lòa xòa trước mặt.

 

Cô gái rót trà cho hai người, sau đó cô đưa mắt nhìn Ôn Tệ Trân và cất giọng trong trẻo nũng nịu: “Phó thị trưởng Ôn, tôi trổ tài pha trà, hãy thử tay nghề của tôi đi”.

 

Ôn Tệ Trân nhìn cô, khóe mắt ông ta lộ ý cười nhưng giọng nói tương đối nghiêm nghị: “Cô bé này, tôi đang bàn công chuyện, ai cho cô vào đây?”.

 

Cô gái giậm chân quay người đi ra ngoài. Động tác hờn dỗi có vẻ trẻ con này hoàn toàn không thích hợp với người ngoài hai mươi tuổi, nhưng xuất phát từ cô gái trẻ lại trở nên ngây thơ cuốn hút vô cùng.

 

Không đợi Đinh Hành mở miệng, Ôn Tệ Trân giải thích: “Gia sư của Tiểu Chí, tên là Điền Điềm, nghiên cứu sinh khoa vật lý hạt nhân đại học Lâm. Cô bé là sư muội của thư ký Vương trong thành ủy. Một cô gái trẻ tuổi như vậy theo học ngành vật lý hạt nhân đúng là hiếm có khó tìm”.

 

Tiểu Chí là cháu trai của Ôn Tệ Trân, gia đình cậu bé sống ở huyện nhỏ nên cậu bé ở nhờ nhà Ôn Tệ Trân khi học cấp hai. Đinh Hành biết Ôn Tệ Trân không bao giờ dính đến đàn bà nhưng thái độ của ông ta đối với cô Điền Điềm này có vẻ không bình thường. Tuy nhiên ông ta từ trước đến nay làm chuyện gì cũng có chừng mực nên anh không cần tìm hiểu sâu hơn.

 

Đinh Hành gật đầu: “Trông cũng không tồi”.

 

Ôn Tệ Trân nhớ ra điều gì, sắc mặt trở nên nghiêm nghị: “Cậu biết bây giờ cháu và Lữ Triệu Ngôn kết nghĩa anh em, nhưng có một điểm cháu phải ghi nhớ, cậu nghe nói Lữ gia buôn bán ma túy, cháu làm việc gì cậu cũng không can thiệp, nhưng ma túy cháu không được dính vào. Bây giờ cả nước đang bắt ma túy rất chặt, nếu cháu dám động đến, cậu sẽ đích thân ra lệnh đội chống ma túy đi bắt cháu”.

 

Đinh Hành cười cười: “Cậu yên tâm đi, cháu dính đến thứ đó làm gì?”

 

Sau khi rời khỏi nhà Ôn Tệ Trân, đầu óc Đinh Hành lóe lên dung mạo xinh đẹp ngời ngời của Điền Điềm, làm anh nhớ đến một người phụ nữ khác: Mộ Thiện.

 

Hành tung của cô thời gian gần đây rất dễ nắm bắt, mỗi ngày cô chỉ có ba địa điểm duy nhất: công ty- nhà- bệnh viện. Điều này khiến Đinh Hành không khỏi tức giận, rõ ràng cô đã từ chối Trần Bắc Nghiêu, còn nói sẽ tạm thời rời khỏi thành phố Lâm. Vậy mà Trần Bắc Nghiêu vừa xảy ra chuyện, cô biến thành một người khác hoàn toàn.

 

Trước đây từng có người đề nghị Đinh Hành ra tay với Mộ Thiện nhưng bị anh gạt đi ngay lập tức. Lý do của anh là: tuy Trần Bắc Nghiêu từng theo đuổi Mộ Thiện nhưng anh ta tuyệt đối không vì một người đàn bà hy sinh thứ khác; hơn nữa làm vậy với một người phụ nữ vô tội thì không phải là phong cách của Đinh Hành.

 

Cũng vì nể mặt Đinh Hành nên Lữ Triệu Ngôn mới không động đến Mộ Thiện. Thế mà bây giờ Mộ Thiện làm anh mất sạch thể diện trước Lữ Triệu Ngôn.

 

Nghĩ đến đây, Đinh Hành không kìm chế nổi liền rút điện thoại gọi cho Mộ Thiện. Thế nhưng điện thoại đổ một hồi chuông dài mà không ai bắt máy. Đinh Hành cau mày ném điện thoại sang ghế phụ.

 

Hai ngày sau, ánh nắng chan hòa của buổi chiều chiếu xuống sân vườn rộng rãi của một nông trang. Trong sân có một cái lều bằng tre nứa mới dựng, cái lều tinh xảo đến từng ngọn tre, từng sợi lạt.

 

Đinh Hành đứng dưới lều tre, gương mặt tuấn tú của anh nổi bật giữa đám đàn ông mặc áo sơ mi đen.

 

Một đám người từ ngoài cửa đi vào, Lữ Triệu Ngôn đích thân ra đón tiếp. Người đàn ông trung niên đi đầu trông rất cường tráng, anh ta tỏ ra vui vẻ khi nhìn thấy Đinh Hành: “Đinh thiếu, nghe danh đã lâu”.

 

Đinh Hành mỉm cười đồng thời giơ tay: “Tên tuổi của Anh Cầu mới vang dội khắp nơi”.

 

Đoàn người bật cười ha hả, ai nấy ngồi vào chỗ của mình. Lữ Triệu Ngôn hôm nay diện bộ comple trắng, cả người bộc lộ tiên phong đạo cốt không phù hợp với độ tuổi. Anh ta nói với người đàn ông trung niên: “Anh Cầu, sau này Đinh thiếu sẽ chuyên làm việc với anh”.

 

Anh Cầu gật đầu hài lòng.

 

Đây là khách hàng mua ma túy lớn nhất của Lữ thị trong năm nay, cũng là vụ giao dịch ma túy đầu tiên do Đinh Hành phụ trách kể từ khi anh gia nhập Lữ thị.

 

Lữ thị buôn bán ma túy tổng hợp với nước Nga một thời gian dài. Người Nga rất thận trọng, họ chỉ có rất ít khách hàng ở trong nước. Mấy năm nay Lữ kiếm được rất nhiều tiền nhờ làm ăn với bên Nga.

 

Anh Cầu là một tên côn đồ chinh phục cả thành phố Trường Sa ở thập niên chín mươi. Sau đó anh ta đổi nghề đi bán ma túy, cũng là nhân vật tên tuổi trong giới hắc đạo. Bên ngoài đồn anh ta thủ đoạn tàn nhẫn nhưng rất giữ chữ tín. Tuy anh ta buôn bán ma túy nhưng thực lực và nguồn hàng đều không bằng Lữ gia. Anh ta muốn hợp tác với Lữ gia, thậm chí đồng ý mua một lượng hàng lớn từ Lữ Triệu Ngôn với giá cao.

 

Vì đối phương là nhân vật không tầm thường nên Lữ Triệu Ngôn rất coi trọng sự hợp với với Anh Cầu, anh ta thậm chí còn cho Đinh Hành tham gia cuộc đàm phán.

 

Hai bên đàm phán khoảng nửa tiếng đồng hồ, các điều khoản về cơ bản đạt được thỏa thuận. Anh Cầu tặng Lữ Triệu Ngôn một miếng ngọc Quan Âm, còn Lữ Triệu Ngôn tặng lại một con cóc vàng khá lớn.

 

Anh Cầu tuy cách nói chuyện hào sảng nhưng hành sự thận trọng, anh ta từ chối lời mời ăn tối để về Hồ Nam ngay sau khi cuộc thương lượng kết thúc.

 

Lữ Triệu Ngôn và Đinh Hành cũng không níu kéo. Đến khi năm chiếc xe ô tô con của đối phương khuất bóng trên đường quốc lộ, bọn họ mới ngồi lên xe chuẩn bị rời khỏi nơi đó.

 

Hôm nay Lữ Triệu Ngôn đem theo hai mươi thuộc hạ, đi sáu chiếc xe con. Nông trại này là một họ hàng của Lữ Triệu Ngôn mở, trước khi ra về chủ nông trại còn tặng mấy con cá lớn. Đinh Hành cẩn thận sai người mổ bụng cá kiểm tra. Đinh Hành nhìn anh bằng ánh mắt tán thưởng nhưng miệng cười nhạo anh quá cẩn thận.

 

Đinh Hành không lên tiếng, nhưng anh nghĩ thầm, con người sau khi trải qua một lần thập tử nhất sinh sẽ dễ bị tâm lý căng thẳng.

 

Lữ Triệu Ngôn ngồi lên hàng ghế sau chiếc xe chống đạn, Đinh Hành vừa mở cửa xe định ngồi lên ghế lái phụ, điện thoại của anh đột ngột reo vang.

 

Đinh Hành nhìn điện thoại rồi quay sang nói với Lữ Triệu Ngôn: “Tôi nghe điện thoại đã”. Nói xong anh xuống xe nói nhỏ: “Mộ Thiện, chuyện gì vậy?”

 

Lữ Triệu Ngôn nghe thấy liền quay sang người bên cạnh: “Anh hùng khó qua cửa ải mỹ nhân”.

 

Đinh Hành đi vài bước tới ngôi lều tre. Đầu kia điện thoại im lặng như tờ, Đinh Hành hỏi thêm vài câu nhưng đầu kia vẫn không lên tiếng.

 

Đinh Hành sinh nghi, anh cúp điện thoại rồi bấm số gọi lại. Di động nối máy nhưng không có ai nghe.

 

Tim Đinh Hành trầm xuống. Anh ngẩng đầu nhìn về phía xe ô tô của Lữ Triệu Ngôn, đầu tiên anh gọi điện cho người của anh ở thành phố, bảo họ đi điều tra xem Mộ Thiện liệu có xảy ra chuyện gì; đồng thời anh tiếp tục gọi điện về nhà riêng và vào máy di động của Mộ Thiện.

 

Vẫn không có ai nghe máy.

 

Lữ Triệu Ngôn có lẽ hết kiên nhẫn chờ đợi, Đinh Hành thấy có người thò tay ra khỏi cửa xe ô tô vẫy vẫy, ra hiệu bọn họ đi trước.

 

Năm chiếc xe lần lượt lăn bánh, chỉ để lại một chiếc đợi Đinh Hành.

 

Đinh Hành lại bấm số di động một lần nữa, sau một hồi chuông dài, cuối cùng cũng có người bắt máy.

 

Giọng nói mệt mỏi của Mộ Thiện ở đầu kia vọng tới: “Đinh Hành?”

 

Đinh Hành hỏi với ngữ điệu đầy cảnh giác: “Em tìm tôi có việc gì?”

 

Mộ Thiện cất giọng nghi hoặc: “Tôi tìm anh?”

 

“Em vừa gọi điện thoại cho tôi?”

 

Mộ Thiện im lặng trong giây lát rồi mở miệng: “Tôi xin lỗi, vừa rồi tôi ngủ quên mất. Có lẽ không cẩn thận đè vào điện thoại bật đúng số của anh”.

 

Đinh Hành trầm mặc.

 

Loại chuyện vớ vẩn này trước đây cũng từng xảy ra, anh họ Đinh, thường đứng đầu trong danh bạ điện thoại của nhiều người nên rất dễ bấm nhầm. Nhưng cách xa nhiều ngày, nghe thấy giọng nói mệt mỏi thất thần của Mộ Thiện vì một người đàn ông khác, Đinh Hành phát hiện anh khó chịu hơn anh tưởng tượng nhiều.

 

“Em đang ở đâu?” Anh cất giọng trầm trầm.

 

Mộ Thiện im lặng một vài giây: “Bệnh viện”.

 

Ngữ khí của Đinh Hành hơi thay đổi: “Được, lát nữa tôi sẽ đón em đi ăn tối”

 

“Không cần đâu Đinh Hành”. Giọng Mộ Thiện lạnh hơn lúc nào hết, cô gọi thẳng tên anh, ngữ khí đầy vẻ xa cách khiến trong lòng Đinh Hành khó chịu vô cùng.

 

Là vì Trần Bắc Nghiêu?

 

Đinh Hành cất giọng lãnh đạm không dễ từ chối: “Sáu giờ, đợi tôi”. Sau đó anh lập tức cúp điện thoại.

 

Mặc dù không vui nhưng giọng nói của cô vẫn khiến anh nhớ lại mùi vị của nụ hôn buổi tối hôm đó.

 

Nếu cô đã làm trái nguyên tắc trước, vậy thì anh còn có lý do gì không ra tay?

 

Đinh Hành ngẩng đầu đưa mắt về phía chiếc xe ô tô và định cất bước.

 

Đúng lúc này, một loạt tiếng nổ ầm ầm như tiếng sấm trên bầu trời vang lên.

 

Một luồng khí nóng từ phía xa cuộn tới, lều tre như rung lên. Đinh Hành toàn thân cứng đờ, anh nhận ra tiếng nổ đó là thuốc nổ, từ phương hướng của đoàn xe Lữ Triệu Ngôn trên đường quốc lộ.

 

Đinh Hành chạy nhanh về phía đường quốc lộ. Mấy người đàn ông thò đầu ra khỏi chiếc ô tô đang chờ anh bên lề đường, một người hét lớn: “Đinh thiếu, phía trước xảy ra chuyện rồi!”

 

Đinh Hành phản ứng nhanh, anh gầm lên: “Xuống xe!”

 

Mấy thuộc hạ sững sờ, có người lập tức định thần mở cửa xe nhảy xuống.

 

“Ầm!”, lại một tiếng nổ cực lớn vang lên. Chiếc xe con trước mặt nổ tung và trở thành một quả cầu lửa ngay lập tức, vài người đàn ông vẫn bị mắc kẹt trong xe chìm trong ngọn lửa.

 

Đinh Hành chỉ cảm thấy một lực đẩy rất mạnh như sóng lớn xô tới, làm anh ngã dúi về phía sau, theo phản xạ hai tay anh ôm chặt bảo vệ đầu. Sau đó, Đinh Hành cảm thấy lưng anh đau buốt, anh lơ mơ nghĩ, cuộc điện thoại của Mộ Thiện đúng lúc cứu mạng anh, liệu có phải tình cờ?

 

Tiếp đó đầu óc Đinh Hành tê liệt, anh lập tức mất đi tri giác như bị một nhát chày sắt đập mạnh vào đầu.

back top