Từ Bi Thành

Chương 76: Ngoại Truyện 4: Bắc Thiện Thời Niên Thiếu (III)

 

"Ngày kia là ngày giỗ bà anh, anh về dọn dẹp mộ của bà." Giọng nói Trần Bắc Nghiêu dễ nghe như tiếng nước suối chảy. Đôi mắt đen của anh nhìn Mộ Thiện chăm chú.

 

Mộ Thiện thầm nghĩ, đây là lần thứ hai anh nói chuyện với mình.

 

"Anh có hiếu thật đấy." Mộ Thiện khen Trần Bắc Nghiêu: "Có điều trùng hợp thật."

 

Anh đứng cách cô một mét, khóe miệng hơi nhếch lên: "Đúng là rất trùng hợp."

 

Gió đêm mát mẻ, lá cây xào xạc, hai người đều không lên tiếng.

 

"Sau núi có một hồ chứa nước rất đẹp, em có muốn đi xem không?" Ngữ khí của Trần Bắc Nghiêu có vẻ hơi căng thẳng.

 

Mộ Thiện ngược lại cảm thấy toàn thân bay bổng: "Được ạ."

 

Lúc này là chín giờ tối, cô nam quả nữ ở nơi rừng núi hoang vắng. Cậu thiếu niên trước mặt tuy là bạn học cùng trường, nhưng là phần tử bất hảo thường hút thuốc đánh nhau. Đi theo Trần Bắc Nghiêu xuống núi, tim Mộ Thiện đập mạnh, đồng thời cả người cô cũng căng thẳng vô cùng.

 

Những vụ hãm hiếp giết người hình như thường xảy ra trong các tình huống tương tự.

 

Mộ Thiện hoàn toàn không biết gì về Trần Bắc Nghiêu, tính cách của anh hình như lầm lì cô độc. Tại sao anh đột nhiên xuất hiện ở nơi này, đúng lúc cô chỉ có một mình?

 

Mộ Thiện nắm chặt hai tay, nhưng chân vẫn lặng lẽ đi theo anh. Cô liếc xung quanh, tìm thứ làm vũ khí phòng thân, nếu anh có mưu đồ hãm hại cô.

 

Ngộ nhỡ anh chỉ định hôn cô thì cô phải làm thế nào? Có nên cự tuyệt anh không?

 

Trong lòng đầy ý nghĩ phức tạp, Mộ Thiện không dám thở mạnh. Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống khu rừng, khiến mỗi ngọn cây như có linh hồn lắc lư trong đêm tối. Bốn bề tĩnh mịch, phảng phất thế gian chỉ còn lại hai người.

 

Trần Bắc Nghiêu đi trước đột ngột dừng lại. Anh quay người, giơ tay về phía cô.

 

"Nào, đưa tay cho anh." Anh nói rất thản nhiên.

 

"Tại...tại sao?"

 

Hình như anh mỉm cười, ngữ khí của anh hơi bất lực: "Cô bé, đằng trước khá dốc, để anh đỡ em xuống."

 

Mộ Thiện lập tức đặt tay vào lòng bàn tay anh.

 

Mười ngón tay đan xen, hai người đều im lặng. Trần Bắc Nghiêu nắm chặt bàn tay mềm mại của Mộ Thiện, ngón tay anh bỗng trở nên cứng nhắc. Tim anh đập rộn ràng, trong đầu anh xuất hiện ý nghĩ: tay cô nhỏ nhắn và mềm mại quá.

 

Còn Mộ Thiện cảm thấy cả bàn tay không phải của cô. Các sợi dây thần kinh của toàn thân cô căng lên như dây đàn, hai má cô cũng bắt đầu nóng ran.

 

Dáng vẻ của anh rất cuốn hút. Cô nghĩ, không biết...không biết anh đã từng nắm tay người con gái nào chưa?

 

Hai người tay trong tay đi bộ khoảng mười mấy phút, cuối cùng tầm nhìn cũng rõ ràng hơn. Khi Trần Bắc Nghiêu buông tay Mộ Thiện, trong lòng cô hơi mất mát. Thế nhưng cô nhanh chóng bị cảnh đẹp trước mắt thu hút.

 

Đêm hôm đó sao đầy trời, mặt trăng tỏa ánh sáng dìu dịu khắp không gian.

 

Phía xa xa là đồi núi nhấp nhô, giống một bức thủy mặc. Dưới chân bọn họ là hồ nước rộng lớn, mặt nước im lìm như chiếc gương cực lớn, bên trên phản chiếu ánh trăng như được phủ một lớp bạc.

 

Đây đâu phải là làng quê nghèo khổ trong ấn tượng của Mộ Thiện, nơi này rõ ràng là cõi mộng bí ẩn.

 

"Đẹp quá!" Mộ Thiện reo lên.

 

"Ừm." Trần Bắc Nghiêu đứng bên cạnh cô, khóe miệng mỉm cười, gương mặt anh đẹp đẽ không giống người phàm trần, mà giống công tử ẩn cư trên ngọn núi tiên.

 

"Hôm trước anh mới phát hiện ra nơi này. Lúc đó anh nghĩ, nhất định em sẽ thích." Anh nói từ tốn.

 

"Anh nói đúng, em rất thích!" Mộ Thiện cười tươi. Sau đó cô há hốc mồm khi nhận ra ý tứ trong câu nói của Trần Bắc Nghiêu. Mặt cô càng đỏ hơn, trái tim càng không yên. Cô đột nhiên cảm thấy một niềm hạnh phúc không thể miêu tả bằng lời mà cô chưa từng nếm trải bao giờ.

 

Hai người đứng bên hồ nước một lúc, Trần Bắc Nghiêu nói: "Đã mười giờ rồi, để anh đưa em về."

 

"Được ạ." Mộ Thiện cũng sợ về muộn, các bạn sẽ lo lắng. Cô thầm tiếc nuối: một buổi tối thật tuyệt vời, đáng tiếc là sắp kết thúc.

 

"Lại đây." Trần Bắc Nghiêu một lần nữa giơ tay.

 

"Phía trước có con dốc, đường khó đi sao ạ?" Mộ Thiện hỏi.

 

"Không, hết dốc núi rồi, phía trước là đường thẳng tắp." Trần Bắc Nghiêu bình thản trả lời bình thản, nhưng đáy mắt anh có thứ gì đó lay động.

 

Mộ Thiện đặt tay vào lòng bàn tay anh như một cái máy.

 

Lần này, Trần Bắc Nghiêu đã có kinh nghiệm, anh dùng lực vừa phải, không nắm chặt tay cô như ban nãy. Trên đường về anh thậm chí còn đổi sang tay bên kia. Đến cổng ký túc xá của nhà máy, lòng bàn tay hai người đổ đầy mồ hôi.

 

"Em đi đây". Mộ Thiện nói lí nhí.

 

"Ừ, chào em." Trần Bắc Nghiêu vẫn đứng nguyên một chỗ.

 

Mộ Thiện vừa đi vài bước, Trần Bắc Nghiêu bỗng dưng gọi cô: "Mộ Thiện, tối mai anh đi hồ nước câu cá, em có muốn đi không?"

 

Mộ Thiện vốn vẫn còn lưu luyến, nghe câu nói này, lòng cô như nở hoa, cô gật đầu lia lịa: "Em đi, chỉ cần tối mai không có hoạt động tập thể."

 

"Anh đợi em." Trần Bắc Nghiêu cười, Mộ Thiện chưa bao giờ nhìn thấy nụ cười rạng rỡ như vậy trên gương mặt anh. Bình thường anh chỉ cười lạnh lùng.

 

"Vâng ạ."

 

"Ngủ ngon nhé, Mộ Thiện, chúc em có giấc mơ đẹp."

 

Mộ Thiện về đến ký túc, các bạn học nhanh chóng nhận ra sự thay đổi của cô. Trước đó, cô không mấy vui vẻ, ra ngoài một lúc tự nhiên mặt mày rạng rỡ hẳn.

 

"Mộ Thiện, ngoài kia có thứ gì hay khiến cậu vui như vậy?" Một người hỏi.

 

"Đâu có gì?" Mộ Thiện mỉm cười: "Tớ leo lên cây ngủ một giấc, mơ một giấc mơ tuyệt đỉnh."

 

Chín giờ tối ngày hôm sau, hoạt động tập thể mới kết thúc. Mộ Thiện nói với cô giáo có họ hàng sống ở khu vực phụ cận, muốn đến nhà họ hàng chơi một lúc. Cô giáo cảm thấy hơi kỳ lạ, cô thầm nghĩ: "chưa bao giờ nghe nói thầy hiệu phó Mộ có người nhà ở xã này". Nhưng từ trước đến nay Mộ Thiện luôn chiếm được lòng tin yêu của thầy cô, vì vậy cô giáo do dự vài giây rồi cho phép Mộ Thiện ra ngoài.

 

Tối hôm đó, Mộ Thiện như con ngựa hoang tuột dây cương.

 

Cô vốn thích câu cá, thường cùng bố ra bờ hồ câu cá. Không ngờ Trần Bắc Nghiêu cũng thích trò này, anh còn là cao thủ. Anh đã chuẩn bị trước hai cần câu rất hiện đại.

 

Hồ nước có vẻ nhiều cá, chưa đến nửa tiếng đồng hồ, hai người đã câu được mấy cân. Chỉ có điều cá ở đây không ăn được, chỉ có thể thả về hồ. Trong lúc cầm con cá ném xuống hồ, Mộ Thiện lẩm bẩm: "Thần cá, thần cá, xin hãy phù hộ cho con sang năm thi đại học thuận lợi!"

 

Trần Bắc Nghiêu ngồi bên cạnh cô, anh rất buồn cười khi nghe cô nhắc đến thần cá gì đó.

 

Ai ngờ chuẩn bị ném con cá thứ hai xuống hồ, Mộ Thiện nhìn anh: "Thần cá, xin hãy phù hộ anh Bắc Nghiêu năm nay thi đỗ đại học." (Mộ Thiện gọi Bắc Nghiêu ca ca rất dễ thương)

 

Trần Bắc Nghiêu đờ người, trái tim anh co rút.

 

Anh Bắc Nghiêu.

 

Lần đầu tiên có người gọi anh như vậy, hơn nữa người đó lại là cô.

 

Trần Bắc Nghiêu nhướng mắt nhìn Mộ Thiện, không nói một lời nào.

 

Mộ Thiện vừa thốt ra đã biết lỡ lời, sao cô có thể gọi anh như suy nghĩ trong lòng cô. Mộ Thiện vừa thẹn thùng vừa khẩn trương, cô cười hì hì: "A, anh lớn tuổi hơn em...gọi như thế là em chịu thiệt...Không được, anh hãy gọi em một tiếng chị, chúng ta hòa nhau..." Cô càng nói càng loạn, đánh phải đánh trống lảng: "Muộn rồi, em về ký túc đây."

 

Trần Bắc Nghiêu đời nào chịu buông tha Mộ Thiện, anh lật lại vấn đề, quyết tâm dồn cô đến cùng.

 

"Mau gọi một tiếng anh Bắc Nghiêu, anh sẽ đưa em về." Anh nhìn cô chăm chú, dưới ánh trăng, thần sắc anh rực rỡ lạ thường.

 

Mộ Thiện mặt đỏ đến tận mang tai: "Anh giở trò lưu manh! Còn ra điều kiện nữa!"

 

"Ờ, anh giở trò lưu manh đấy." Trần Bắc Nghiêu cũng đỏ mặt.

 

Mộ Thiện ngượng chết đi được, cô đứng dậy bỏ đi. Trần Bắc Nghiêu vội buông cần câu đuổi theo cô. Anh từ đằng sau túm tay cô: "Anh nói đùa ấy mà, em đừng giận."

 

"Em không giận". Hai má Mộ Thiện nóng rẫy.

 

"Thế thì tại sao?" Anh cười khẽ trên đỉnh đầu cô.

 

Mộ Thiện cảm thấy nói chuyện với anh đúng là mất mặt quá. Cô thường nói sai, còn anh luôn nhạy bén nắm bắt sai lầm của cô, khiến cô chỉ hận không thể đào một cái hố chôn mình.

 

"Thiện Thiện, anh nhiều tuổi hơn em. Em gọi anh là "anh" thì có gì không đúng?" Trần Bắc Nghiêu hỏi thẳng.

 

"Chẳng có gì không đúng! Anh Bắc Nghiêu! Anh Bắc Nghiêu! Anh đã hài lòng chưa?" Cô muốn giật khỏi tay anh, nhưng bị anh nắm chặt hơn.

 

"Con nhím nhỏ này..." Trần Bắc Nghiêu đột nhiên giơ tay vuốt tóc Mộ Thiện: "Tối mai em có rảnh không? Anh Bắc Nghiêu sẽ đưa em lên rừng hái hạt dẻ."

 

Động tác tay anh vô cùng dịu dàng, Mộ Thiện nhất thời không dám thở mạnh: "Em sẽ cố gắng."

 

Hoạt động "về nông thôn" thấm thoát đã tám ngày trôi qua.

 

Buổi tối hôm nay, Mộ Thiện tắm rửa sạch sẽ, thay bộ váy dài cô tự cho là đẹp nhất. Đang định lén lút trốn ra ngoài, Mộ Thiện vô tình đụng phải cô giáo phụ đạo ở ngoài hành lang.

 

Cô giáo phụ đạo dạy môn Vật lý, tuổi đời còn rất trẻ. Bình thường, cô đặc biệt thích Mộ Thiện. Nhìn thấy bộ dạng Mộ Thiện lúc này, cô giáo biết cô lại đi ra ngoài, liền nghiêm mặt nói: "Mộ Thiện, em hãy cùng cô đến văn phòng."

 

Mộ Thiên đi theo cô giáo, trong lòng cô hồi hộp không yên.

 

Văn phòng không có người, một cô phụ đạo khác không biết đi đâu. Cô giáo vật lý ngồi xuống liền hỏi ngay: "Mộ Thiện, có phải em lại đi gặp Trần Bắc Nghiêu?"

 

Mộ Thiện không ngờ cô giáo biết rõ hành tung của mình nên hơi hoảng hốt. Mộ Thiện không phải là đứa trẻ hay nói dối, vì vậy cô lặng lẽ gật đầu.

 

Cô giáo cau mày: "Em nói đến nhà họ hàng, nhưng cô nghe nói nhà em không có họ hàng ở vùng này. Tối qua cô lưu ý, mới biết Trần Bắc Nghiêu đến đón em. Cậu ta chẳng phải học sinh lớp mười hai? Cậu ta bỏ học à?"

 

"Sắp đến ngày giỗ bà anh ấy nên anh ấy xin nghỉ phép vài ngày ạ."

 

"Hoang đường!" Cô giáo mắng một câu, thấy Mộ Thiện cứng đờ người, cô giáo biết mình hơi nặng lời, thế là cô bắt đầu khuyên nhủ: "Cô với chưa nói với thầy hiệu phó Mộ chuyện này. Từ trước đến nay em là cô bé ngoan ngoãn. Hãy nghe lời cô, cắt đứt quan hệ với cậu ta. Em còn nhỏ, lại là hạt giống trọng điểm của nhà trường. Sao em có thể yêu sớm để rồi làm hỏng tiền đồ của mình?"

 

"Chúng em có làm gì đâu ạ?" Mộ Thiện phản bác: "Chúng em chỉ đi chơi cùng nhau, chúng em không phải là người yêu." Trên thực tế, Mộ Thiện quả thật có ý nghĩ đó, cô và Trần Bắc Nghiêu chỉ vui chơi vài ngày, cô cảm thấy như vậy cũng rất tốt. Năm nay anh thi đại học, cô chỉ muốn thân thiết với anh hơn mối quan hệ bạn bè một chút, tương lai...tương lai tính sau.

 

"Cô tin em." Cô giáo tỏ ra mềm mỏng: "Mộ Thiện, cô chỉ lớn hơn em vài tuổi, cô cũng từng trải qua độ tuổi của em. Ở độ tuổi của em, có cảm tình với con trai cũng là lẽ thường tình. Trần Bắc Nghiêu tuy hành vi không ra gì nhưng thành tích học tập khá tốt, lại có ngoại hình tuấn tú. Nhưng hai em bây giờ rất nguy hiểm. Trần Bắc Nghiêu học lớp mười hai, chỉ vì việc về quê giỗ bà mà cả chục ngày không đến trường. em thấy có lý không? Thành tích của cậu ta không toàn diện như em, phải chăm chỉ và phát huy tốt mới có thể thi đỗ Bắc Đại Thanh Hoa. Bây giờ các em suốt ngày dính lấy nhau, tương lai của cậu ta sẽ bị ảnh hưởng đầu tiên." (Bắc Đại Thanh Hoa tức Đại học Bắc Kinh và Đại học Thanh hoa, hai trường hàng đầu của Trung Quốc)

 

Mộ Thiện giật mình, cô giáo nói rất đúng. Yêu một người là phải nghĩ cho người đó.

 

Biết Mộ Thiện đã nghe ra, cô giáo tiếp tục khuyên bảo: "Em nên cất giấu tình cảm tốt đẹp đó ở trong lòng. Đợi thi đại học xong xuôi, em liên lạc với cậu ấy sau, được không em? Hơn nữa, nếu em không nghe lời cô, đừng trách cô báo cáo chuyện này với thầy hiệu phó..."

 

Mộ Thiện hoảng hồn, lại hơi ấm ức. Cô và Trần Bắc Nghiêu vốn chẳng có gì. Nếu đến tai ông bố uy nghiêm của cô, hậu quả rất khó lường.

 

"Được ạ." Mộ Thiện không còn sự lựa chọn nào khác, đành phải gật đầu: "Em sẽ không gặp anh ấy nữa."

 

Cô giáo tỏ ra hài lòng: "Em hãy về phòng đi."

 

Mộ Thiện ra khỏi văn phòng, ngước nhìn bầu trời tối mịt, cô đột nhiên cảm thấy đau lòng. Cô biết cô giáo nói đúng, cô cũng biết không nên yêu đương vào thời điểm này. Nhưng cô không thể khống chế bản thân, cô ngày càng lún sâu. Cô rất muốn gặp Trần Bắc Nghiêu, nhưng nếu cô đi gặp anh, cô giáo sẽ nói cho bố mẹ cô biết...

 

Mộ Thiện không dám, thật sự không dám.

 

Cô ngồi trong phòng ký túc, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ đến tận đêm khuya.

 

Ba ngày tiếp theo, Mộ Thiện buổi tối không ra ngoài, cũng không thể thông báo với Trần Bắc Nghiêu. Cô nghĩ, anh thông minh như vậy, chắc anh cũng đoán ra lý do.

 

Cô và anh còn chưa bắt đầu đã kết thúc hay sao?

 

Sáng sớm ngày thứ tư, chiếc xe buýt đưa nhóm học sinh quay về huyện. Mộ Thiện về đến nhà, mẹ cô rất ngạc nhiên: "Con bé này, mới đi có mười ngày, sao gầy thế con? Không hợp đồ ăn ở đó à?" Ông Mộ nhìn con gái mỉm cười: "Em đừng thương xót quá, trẻ con cần rèn luyện mới có ích cho tương lai."

 

Chứng kiến sự quan tâm của bố mẹ, Mộ Thiện cảm thấy việc cô suýt yêu sớm quả thật có lỗi với bố mẹ. Cô ôm chặt bà Mộ làm bà không khỏi ngạc nhiên.

 

Buổi tối bố mẹ ra ngoài đi dạo, Mộ Thiện ở nhà một mình. Cô lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng cũng bấm số điện thoại nhà Trần Bắc Nghiêu.

 

Điện thoại chỉ đổ một hồi chuông, có người bắt máy ngay.

 

"A lo!" Giọng nói của anh như từ một nơi rất xa vọng tới.

 

Mộ Thiện im lặng, mãi cũng không thể mở miệng.

 

"Thiện Thiện?" Anh hỏi.

 

Mộ Thiện hít một hơi sâu: "Anh Bắc Nghiêu, mấy ngày ở xã, cô giáo phát hiện em đi gặp anh nên không cho em ra ngoài."

 

Trần Bắc Nghiêu trầm mặc vài giây, sau đó anh cười: "Không sao đâu. Hôm đó anh bắt được một con sóc, nuôi nó vài ngày. Nó rất đáng yêu, đáng tiếc là em không nhìn thấy."

 

Mộ Thiện mỉm cười: "Con sóc trông thế nào?"

 

"Màu xám, tròn tròn". Anh ngẫm nghĩ rồi bổ sung một câu: "Rất giống em."

 

Mộ Thiện thẫn thờ, tay nắm chặt ống nghe điện thoại.

 

Hai người lại im lặng một lúc.

 

"Anh Bắc Nghiêu, anh sắp thi đại học rồi, sang năm em cũng thi. Có lẽ sau này em không thể ra ngoài chơi cùng anh."

 

Lại trầm mặc.

 

"Anh hiểu." Trần Bắc Nghiêu trả lời.

 

Mắt Mộ Thiện nhòe đi, cô chợt nghe giọng nói nhẹ nhàng của anh: "Chúng ta cùng đi Bắc Kinh."

 

Tâm trạng vốn rất nặng nề của Mộ Thiện phảng phất như được ánh mặt trời chiếu sáng.

 

"Được!" Cô nói thêm: "Không được nuốt lời đâu đấy nhé!"

 

"Anh tuyệt đối không nuốt lời." Trần Bắc Nghiêu cười.

 

"Nhỡ em thi trượt không thể đi Bắc Kinh thì sao?" Mộ Thiện tinh nghịch: "Em lại phải ôn thêm một năm nữa."

 

"Anh sẽ đợi em." Có lẽ rất hiếm khi nói những lời tình cảm, thanh âm của anh trở nên nhẹ bẫng: "Anh sẽ luôn đợi em."

 

Mộ Thiện cúp điện thoại, trong lòng vui sướng vô cùng.

 

Chỉ cần đợi thêm một năm rưỡi, cô nghĩ thầm, không phải là chuyện khó khăn.

 

Đợi đến lúc lên đại học, cô và anh có thể đường đường chính chính ở bên nhau. Tốt nghiệp đại học sẽ lập tức kết hôn, hai người đều có công việc tốt, cô sẽ sinh cho anh những đứa con xinh xắn, hai người sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau trọn đời trọn kiếp.

back top