Editor: trucxinh0505
Tô Tề yên lặng đi theo phía sau Tề Hoàn.
Tề Hoàn không giải thích nguyên nhân là cái gì, Tô Tề cũng lười hỏi, Tề Hoàn chỉ đi qua nói với anh: “Số 42, cậu đi cùng tôi.”
Anh sửng sốt một chút, nhưng thực mau liền đứng lên, đi theo Tề Hoàn, lưu lại một đám đội viên tham huấn không thể hiểu được.
Tề Hoàn dẫn Tô Tề tới bên cạnh Viên Lãng, nói: “Đội trưởng, số 42 đưa tới!”
“Đã biết!” Viên Lãng cũng không quay đầu lại nói một câu: “Cậu đi trước vội chuyện của mình đi!”
“Vâng!” Tề Hoàn lên tiếng, xoay người liền đi.
Vì thế bốn phía chỉ còn lại Tô Tề cùng Viên Lãng.
Viên Lãng đưa lưng về phía Tô Tề, đứng ở một chỗ cao, tựa như nhìn ra nơi xa, lại tựa như trầm mặc tự hỏi, bóng dáng anh thẳng tắp đĩnh bạt, như một gốc cây lớn xông thẳng trời xanh, cho người ta một loại cảm giác cường tráng, nhưng kỳ thật, nếu phân tích từ hình thể đơn, dáng người anh không tính cường tráng.
Anh cứ như vậy đưa lưng về phía Tô Tề, yên lặng đứng đó, không nói lời nào, cũng không có động tác dư thừa gì, tựa như một cái điêu khắc đứng đó.
Anh đứng bất động, đứng không nói lời nào, Tô Tề cũng đứng bất động, không nói lời nào, an tĩnh chờ, tựa như hai cao thủ quyết đấu trên chiến trường, địch không động, ta cũng không động.
Viên Lãng đứng như vậy mười phút, sau đó mới xoay người lại, thời điểm anh xoay người lại, ánh mắt nhìn Tô Tề có chút ý vị thâm trường, thực mau, trên mặt anh rốt cuộc khôi phục cái loại ý cười ngày xưa, có chút nghịch ngợm, có chút hư, nhưng kỳ thật ẩn chứa chân thành cùng thiện lương.
“Cậu cũng thật trầm ổn!” Viên Lãng cười nói, sau đó ngồi xuống trên cái ghế xếp nhỏ, nhích nhích, xê dịch, tìm được vị trí thoải mái, lúc này mới chỉ ghế dựa bên cạnh: “Ngồi đi!”
Tô Tề an tĩnh ngồi xuống, không nói chuyện, không khẩn trương, không bất an, giống như lão tăng nhập định, an tĩnh chờ đợi, phảng phất trời có sập anh cũng bất động như núi.
Viên Lãng là người thiếu kiên nhẫn trước, anh nguyên bản muốn Tô Tề chủ động dò hỏi rồi mới nói, bất quá lúc này anh thay đổi chủ ý, bởi vì anh cảm thấy chơi loại trò chơi người gỗ này bản thân không phải đối thủ Tô Tề, anh sẽ thua tuyệt đối, ở phương diện này, anh vĩnh viễn không có khả năng là đối thủ Tô Tề, cho nên thực dứt khoát nhận thua.
“Huấn luyện tiếp theo cậu đừng tham gia!” Viên Lãng tung ra một câu long trời lở đất.
Kỳ thật Tô Tề cũng không biết tính toán của Viên Lãng, cũng không biết Viên Lãng là không cho anh tiếp tục huấn luyện, cho nên nghe những lời này, ý tứ chính là “Cậu bị đào thải”, cho nên tâm tình bình tĩnh rốt cuộc động một chút, anh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Viên Lãng, nhìn đối phương khoảng một giây, liền không hề nói cái gì, chỉ đứng lên, bang nghiêm một tiếng, bình tĩnh nói một câu: “Vâng!”
“...”
Viên Lãng giương miệng, không biết nên nói cái gì.
Anh cảm thấy một người bình thường, phản ứng lúc này nên mãnh liệt mới đúng, cho dù Ngô Triết bình thường tùy thời tâm treo ngoài miệng người, ít nhất cũng muốn trợn tròn đôi mắt giận dữ hỏi một câu: “Vì sao?”
Chính là trên người Tô Tề lại không có nhìn thấy được.
Khoảnh khắc Viên Lãng có một loại tích tụ lực lượng toàn thân đánh một quyền vào không khí, chờ đánh tan không khí, kỳ thật không khí không có phản ứng cảm giác gì, một loại cảm giác vô lực thật sâu, một loại thất bại làm người tuyệt vọng cùng uể oải.
Vì thế anh quyết định không chơi trò chơi văn tự, mà là nói thẳng: “Thông qua quan sát cùng khảo sát một đoạn thời gian này, tôi cảm thấy các phương diện năng lực của cậu đều rất mạnh, không cần tham gia tập huấn, có thể trực tiếp trở thành Lão A, hơn nữa, tôi muốn cậu tiến vào tổ huấn luyện viên, đảm nhiệm tập huấn huấn luyện viên, cùng tôi Tề Hoàn huấn luyện đám bí đỏ kia, cậu có ý kiến gì?”
“Báo cáo huấn luyện viên, em phục tùng an bài!” Tô Tề bang nghiêm một tiếng, cúi chào, lại một lần nữa dùng thanh âm bình tĩnh giống như biển sâu trả lời.
Lúc này, Viên Lãng không hề có phản ứng gì, chỉ gật gật đầu, dừng một chút, anh nói: “Bất quá vì để mọi người tâm phục khẩu phục, đồng thời cũng để những Lão A chính thức khác hiểu biết cậu một chút, tôi quyết định, tiến hành khảo hạch công khai cậu một lần!”
“Có thể!” Tô Tề bình tĩnh nói ra hai chữ.
Viên Lãng đứng lên, hướng Tề Hoàn vẫy vẫy tay, Tề Hoàn một tay ôm mũ vội vàng chạy chậm qua.
Viên Lãng cười nói với Tô Tề: “Đây là Tề Hoàn, cậu đã biết rồi, về sau hai cậu cùng nhau hiệp trợ tôi tổ chức huấn luyện!”
“Đồng chí Tô Tề, hoan nghênh cậu gia nhập Lão A!” Tề Hoàn xoay người, đối mặt Tô Tề, bang nghiêm một tiếng, kính Tô Tề một cái quân lễ trang trọng, sau đó mới vươn tay, nhiệt tình nắm tay Tô Tề.
Tô Tề tự nhiên cũng vội vàng đáp lễ, vội vàng vươn tay bắt tay.
Dựa quân hàm, Tô Tề là thượng úy, mà Tề Hoàn chỉ là trung úy, cho nên Tề Hoàn phải hướng anh cúi chào.
Ba người hàn huyên một phen, lúc này Viên Lãng mới nói với Tề Hoàn: “Tập hợp đi!”
“Vâng ——”
Tích ——
Tiếng còi thanh thúy vang lên, đem một đám đội viên đang vất vả huấn luyện huấn luyện xạ kích giang khổ mà khổ khan túm ra, mọi người sôi nổi buông vũ khí trong tay, ngừng huấn luyện, sau đó nhanh chóng đi tới trước người Tề Hoàn, tập đội, điểm số, trầm mặc chờ đợi.
Mọi người thấy Tô Tề đứng cùng Viên Lãng, đều có chút kỳ quái, bất quá giờ khắc này, mọi người đều quá mỏi mệt, hơn nữa rất nhiều người sớm bị huấn luyện trước đó đả kích đều không còn tính tình, không khác gì người gỗ, đầu óc không dùng được, chỉ chất phác đứng đó.
Tề Hoàn tập hợp xong đội ngũ, xoay người, chạy chậm đi tới trước mặt Viên Lãng, lớn tiếng hội báo: “Đồng chí đội trưởng, tập hợp đội tập huấn xong, tổng 41 người, đến 41 người, xin chỉ thị!”
“Nghỉ!”
“Nghiêm!”
Viên Lãng chậm rì rì đi tới phía trước đội ngũ, nhìn một vòng chung quanh, lúc này mới cười nói: “Tuyên bố một chuyện!”
Thanh âm anh không tính lớn, bất quá chẳng sợ người xếp hàng sau cùng cũng nghe được rõ ràng.
“Từ giờ trở đi, số 42 không huấn luyện cùng mọi người! Từ giờ trở đi, số 42 chính thức gia nhập Lão A, trở thành mộ thành viên Lão A, hơn nữa, cậu ta còn sẽ gia nhập tổ tập huấn, trở thành một huấn luyện viên.
Cho nên, từ giờ trở đi, nhiệm vụ cậu ta, là cùng tôi, nhóm Tề Hoàn, tra tấn đàn bí đỏ các cậu!”
Tạm dừng ba giây, Viên Lãng cười ha ha: “Chỗ này hẳn có vỗ tay đi!”
Bạch bạch bạch bạch, anh nâng bàn tay, dùng sức vỗ, đám người Tề Hoàn cũng bắt đầu vỗ lễn, mấy huấn luyện viên khác cũng đi theo vỗ, nhưng tổng thể mà nói, tiếng vỗ tay thưa thớt, không có đồ sộ, bởi vì các đội viên tập huấn đều đang sợ ngây người, mọi người như bị đông cứng lại, không có một chút phản ứng nào, không có vỗ tay, không có người reo hò, thậm chí không có người phát ra một tiếng nghi ngờ, tất cả đều lặng ngắt như tờ.