Editor: trucxinh0505
Ngày này kết thúc huấn luyện trở lại ký túc xá, sắc mặt Thành Tài có chút khó coi, đầy âm trầm.
Phía trước Tô Tề làm trò trước mọi người trừ điểm anh, anh rất bực bội, bởi vì sau khi bị trừ điểm, anh chỉ còn lại tám điểm, hơi không chú ý, liền có khả năng bị trừ sạch, nói vậy, anh phải cuốn gói cút đi, cho nên, cảm xúc anh đầy kịch liệt, tức giận cùng phẫn nộ, trên mặt âm trầm tựa như trời muốn mưa.
Bất quá sắc mặt những người khác cũng không được tốt, bởi vì hôm nay huấn luyện, mọi người đều ăn mệt, uy lực xe tăng chủ pháo quá lớn, mang cho mọi người áp lực quá đáng sợ, rất nhiều người bị dọa vỡ gan, tuy rất nhiều người hiểu rõ xe tăng chủ pháo sẽ không phóng ra đạn thật, nhưng vẫn bị dọa.
Cho tới bây giờ, khi mọi người hồi tưởng xe tăng chủ chiến, pháo khẩu đen nhánh nhắm ngay chính mình, sau đó oanh một tiếng pháo bên người, cảnh tượng nổ mạnh mãnh liệt lúc nãy trong lòng còn sợ hãi, cứ nghĩ tới mà sợ.
Nếu trên chiến trường thật sự gặp phải loại tình huống này, vậy... Chỉ sợ bị dọa đến tiểu ra quần.
Cho nên tâm tình mọi người đều không tốt.
Sau khi trở lại ký túc xá, mọi người đều trầm mặc, từng người làm chuyện của mình, không giao lưu với nhau.
Không biết khi nào, Ngô Triết đứng lên, bưng bình nước đổ cho mỗi người một chén nước trà, sau lại đưa ly nước tới trong tay từng người, cuối cùng anh một cái, đưa cho Thành Tài một cái, nhưng Thành Tài không nhận, anh ta giống như đầu gỗ ngồi ở mép giường, cũng mặc kệ điều lệ nội vụ, ngồi rũ người, hai mắt thất thần nhìn sàn nhà trắng như tuyết.
“Còn chưa nghĩ ra sao?” Ngô Triết buồn cười liếc mắt nhìn Thành Tài một cái, kéo cái ghế gấp nhỏ ngồi xuống trước mặt anh, sau đó đem chén trà đưa cho Thành Tài.
Thành Tài vẫn không nhận, vì thế Ngô Triết lại duỗi tay một chút, thành Tài lạnh mặt liếc mắt nhìn Ngô Triết một cái, Ngô triết vẫn kiên trì, lúc này Thành Tài mới nhận ly nước, nhưng vẫn không nói một lời, cũng không uống.
“Còn tức giận số 42!” Ngô Triết chủ động kéo đề tài ra.
Rốt cuộc Thành Tài ngẩng đầu, bất mãn nói: “Tề ca biết em có bao nhiêu muốn vào Lão A, mà anh ấy... Trừ liền mười điểm! Mười điểm đó... Hiện tại em chỉ còn tám điểm, hơi không chú ý liền bị đào thải, số 39, đổi lại là anh, anh có thể bình tĩnh được không? Tề ca là bằng hữu tốt nhất của em... Em xem anh ấy như anh trai... Mà anh ấy...S”
Ngô Triết than một tiếng, vạn ngàn cảm khái nói: “Cảm tình cậu cùng 42 đúng là tốt, thời buổi này, bạn nhậu khắp nơi đều có, mà huynh đệ, rất khó gặp được.”
“Em xem Tề ca như huynh đệ, nhưng Tề ca không xem em là người một nhà!” Thành Tài bực bội nói.
“Sai!” Ngô Triết nói.
Cái gì?
Thành Tài khó hiểu nhìn Ngô triết.
“Tôi nói cậu nói sai rồi, là bởi vì số 42 xem cậu là huynh đệ tốt, mới có thể trừ cậu mười điểm.”
Thành Tài nhíu mày một chút.
“Nếu cậu ta không trừ cậu mười điểm, khả năng cậu không có cơ hội bị trừ nữa đâu!”
“Có ý tứ gì?” Thành Tài càng thêm khó hiểu.
“Cậu có biết thương - sát - phu - lỗ, ban chế tài thấy thế nào không?” Ngô Triết nghiêm túc hỏi.
“Em không có! Bọn họ không tính tù binh!” Thành Tài mạnh miệng biện giải.
Ngô triết cười lạnh một tiếng: “Có tính không, cậu định đoạt được? Cậu đại biểu quân - sự - pháp – đình à?”
“...” Thành Tài há miệng thở dốc, bất quá không được một chữ.
Ngô Triết nhìn Thành Tài chằm chằm, lạnh giọng nói: “Hiện tại chúng ta làm một giả thiết, thượng cấp phái cậu đi chấp hành một nhiệm vụ, thượng cấp yêu cầu không được giết người, bởi vì thượng cấp suy tính, nếu xuất hiện thương vong, cho dù là đối thủ, cũng sẽ tạo thành áp lực cực đại.
Nhưng thời điểm cậu chấp hành nhiệm vụ, phát hiện không giết người rất khó hoàn thành, cho nên tự mình quyết định đánh gục mục tiêu, nhưng chưa từng nghĩ, một màn này vừa lúc bị người nào đó chụp được, phát lên trên mạng, hoặc là phát lên trên TV.
Sau chuyện này lên men, chúng ta bị động lâm vào trong lòng địch, cuối cùng tổn thất cao tới mấy trăm triệu, nhưng tổn thất lớn nhất, vẫn là danh dự quốc tế.
Số 41, cậu cảm thấy, cái quyết định này của cậu là đúng hay sai?
Cậu luôn thích từ góc độ bản thân tự hỏi, cậu cảm thấy như vậy không sai, cho nên có thể không nghe lãnh đạo, nhưng, số 41, cậu chỉ là một binh, không phải tướng quân, cho nên cậu chỉ là một cái đinh ốc, đinh ốc có thể có tư tưởng của mình sao? Đinh ốc chỉ có thể bên trên kêu cậu đóng chỗ nào thì đóng chỗ đó?
Huống chi, cho dù cậu là một tướng quân, cũng chỉ có thể nghe mệnh lệnh bên trên, bởi vì bên trên suy tính vấn đề là từ mặt chiến lược, mà cậu, nhiều lắm chỉ là mặt chiến thuật, ích lợi mặt chiến thuật, rất nhiều thời điểm không nhất trí cùng chiến lược, số 41, lúc này nếu không phải số 42 kịp thời ngăn lại, rất có thể, cậu bị ban chế tài trực tiếp đá ra ngoài!”
“...” Thành Tài lại há miệng thở dốc, nhưng vẫn không nên một chữ.
Lúc này, Thác Vĩnh Cương cũng nói: “Số 41, 39 nói đúng, 42 thật là đang giúp cậu! Tôi nhìn ra được, ban chế tài rất là tức giận!”
“Kỳ thật số 42 không chỉ giúp mình cậu, mà là giúp ba người chúng ta!” Ngô Triết than một tiếng, nói.
“Đúng vậy, nếu không phải 42, khả năng tôi sớm cuốn gói cút đi.” Thác Vĩnh Cương nói: “Con người của tôi tương đối xúc động, kỳ thật căn nguyên không phải vấn đề tính cách, mà là nguyên nhân tôi nhận thức.
Bởi vì tôi luôn cho rằng bản thân mình ghê gớm, cho nên phàm quan điểm không giống mình, tôi đều không ủng hộ, phản đối kịch liệt, phàm tôi không làm được, tôi đều cho rằng người khác cũng không làm được.
Nhưng số 42 làm tôi hiểu một đạo lý, bất quá tôi là ếch ngồi đáy giếng, sở dĩ tôi cảm thấy bản thân rất có bản lĩnh, bởi vì tôi chưa thấy qua người chân chính có bản lĩnh, sau khi gặp được 42, tôi mới hiểu được nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Kỳ thật tật xấu tôi cùng 39 giống nhau, đều tự cho là đúng, quá tự phụ, chẳng qua tôi biểu hiện là xúc động, mà 39 biểu hiện, là cố chấp!”
Ngô Triết gật đầu, than một tiếng: “Đúng vậy, tuy không muốn thừa nhận, nhưng sự thật chính là vậy, cho nên... Hiện tại tôi cũng nghĩ thông suốt, cho nên quyết định muốn nghiêm túc huấn luyện, phải lưu lại Lão A. Tôi muốn nhìn xem trên thế giới rốt cuộc có bao nhiêu người trâu, tôi muốn nhìn xem Ngô Triết tôi... Trên thế giới này, rốt cuộc ở vào vị trí nào?”
“Tôi cũng vẫy, tôi cũng nghĩ lưu lại Lão A! Cho nên tôi nguyện ý thay đổi bản thân!” Thác Vĩnh Cương nói.
Lúc này, Ngô Triết đứng lên, vươn tay: “Như vậy, mấy chúng ta, cùng nhau nỗ lực!”
“Đúng vậy, chúng ta cùng nhau nỗ lực, cùng đi tìm số 42! Cố lên ——”
“Cố lên!”