Từ binh lính đột kích bắt đầu Phật hệ đội quân mũi nhọn

Chương 210: Đây là cái cậu gọi túng binh

Editor: trucxinh0505

Tô Tề đứng trong chốc lát, lúc này mới chậm rì rì hướng sân huấn luyện đi.

Bất quá anh không phải lộn xộn đứng đó, mà có dụng ý, đứng nhận kinh nghiệm hệ thống, mới đứng trong chốc lát, nhìn trong chốc lát, suy nghĩ trong chốc lát, về kinh nghiệm cùng phương pháp huấn luyện tiểu đội đặc chiến, cho nên lúc này anh mới đi qua, liền có vẻ vân đạm phong khinh hơn, bởi vì đã có tự tin.

Thời điểm Tô Tề đi đến sân huấn luyện, Tề Hoàn đã mang mọi người huấn luyện một hai ngày, tất cả mọi người đã mệt đến thở hồng hộc, mồ hôi như mưa rơi, quần áo đều ướt đẫm.

Bất quá thành tích mọi người lại không làm Tề Hoàn vừa lòng, trên mặt anh âm trầm, tựa như mưa to muốn hạ xuống, bắt được Thác Vĩnh Cương sai lầm một cái liền mắng: “Thác Vĩnh Cương, anh làm gì vậy? Võ trang trèo lên kêu lớn tiếng như vậy làm gì, anh sợ địch nhân không nghe thấy à? Các anh đang thẩm thấu! Hiểu không? Cái gì là thẩm thấu? Là lén lút đi vào, bí mật đi trở ra!”

Thấy Tô Tề lại đây, Tề Hoàn hầm hừ đi tới nói: “Mấy tên này —— Làm tôi tức chết!”

“Lão thất, xin bớt giận, tân binh mà, sai lầm luôn nhiều một chút!” Tô Tề đem một chai nước khoáng ném cho Tề Hoàn.

Tề Hoàn vặn ra uống một ngụm, lau miệng: “Cậu tới vừa lúc, cậu tới giảng dạy bọn họ, tôi đi bộ một chút, nếu không bị bọn họ làm cho nổ tung mất!”

Tề Hoàn đem mấy chỗ mấu chốt nói cho Tô Tề xong, hầm hừ rời đi, Tô Tề cười nhìn theo anh đi xa, lúc này mới đi đến trước đám người Thành Tài.

Lúc này, bốn người kia đang bò đến giữa vách đá, dừng nửa vời, mệt đến mồ hôi đầy đầu, nhìn thấy Tô Tề lại đây, vài người đều ba ba nhìn anh, hy vọng Tô Tề cho bọn họ xuống dưới nghỉ ngơi một chút.

Tô Tề ngẩng đầu hướng mọi người hô một tiếng: “Đều mệt mỏi đi? Xuống dưới nghỉ ngơi trong chốc lát!”

Bá, bá, bá, bá!

Nghe được Tô Tề mệnh lệnh, bốn người theo dây thừng từng người tụt xuống, như sợ chậm một bước Tô Tề liền thay đổi chủ ý.

Tô Tề nhìn không khỏi buồn cười: “Chậm một chút chậm một chút, mọi người không cần gấp, tôi sẽ không thay đổi chủ ý!”

“Tề ca, không phải chúng em sợ anh, chúng em là sợ đồ tể lại đây!” Thành Tài cười ha hả giải thích.

“Đúng vậy, 42, chúng tôi không phải sợ cậu, chúng tôi là sợ đồ tể!”

“Đều nói hiện tại không phải tập huấn đội, sao còn gọi là đồ tể, hoặc kêu đội trưởng, hoặc kêu linh bảy, hoặc kêu lão thất cũng được.” Tô Tề sửa đúng.

“Tề ca, chúng em không dám kêu anh ta lão thất, chúng em không giống anh, chúng em nên kêu linh bảy đi!” Thành Tài nói.

“Đúng vậy, về sau kêu anh ta linh bảy.” Thác Vĩnh Cương nhếch miệng cười ha hả.

Ngô Triết xoa xoa mồ hôi trên trán: “42, linh bảy còn sẽ trở về sao?”

“Đương nhiên sẽ trở về, chuyện huấn luyện, anh ta phụ trách chủ yếu, đương nhiên phải trở về rồi.”

“A? Anh ta còn phải về à?” Thành Tài cùng Thác Vĩnh Cương vừa nghe, tức khắc khổ mặt.

“Bất quá khả năng còn trong chốc lát.” Tô Tề nói.

“Thật sự?” Vài người nghe xong, trước mắt đều sáng ngời.

“Đều ngồi xuống, uống nước, nghỉ ngơi một chút.” Tô Tề gọi mọi người ngồi xuống.

Đợi mọi người đều uống đủ nước rồi, cũng nghỉ ngơi trong chốc lát, thể lực cũng khôi phục một ít, lúc này Tô Tề mới đứng lên, đi vào phía dưới vách đá, bắt lấy một sợi dây thừng thô, nói: “Mọi người, tôi giảng một chút để mọi người hiểu biết một ít kinh nghiệm võ trang trèo lên.”

Mấy người Ngô Triết, Thành Tài, Thác Vĩnh Cương, Võ Đằng động tác nhất trí ngẩng đầu, tập trung tinh thần nghe Tô Tề giảng giải.

“Nhớ kỹ, lên núi giả sẽ không tới gần tường.” Tô Tề thực nghiêm túc, cường điệu nói: “Cho nên bước đầu tiên leo núi, là tìm được một chỗ tiếp tốt nhất!”

“Chân là cơ sở trèo lên. Rất nhiều người luôn muốn nhanh chóng trèo len trên tường, cho nên sử dụng đôi tay quá nhiều, hơn nữa sẽ nhanh chóng mỏi mệt chịu không nổi.

41, 39, vấn đề chủ yếu hai người, chính là dùng tay dùng chân nhiều quá, trèo lên tựa như bò lên cây thang, bò cây thang là bò như thế nào, không phải dùng đôi tay đem thân thể của mình kéo lên đi, đúng không, cánh tay cùng tay là dùng để cân bằng thân thể, mà chân là để anh đi lên, chân. Trèo lên cũng như thế.”

“Sử dụng kỹ thuật chân cơ bản, có bên cạnh cùng bôi.....”

Đinh ——  Cậu dụng tâm giảng giải bí quyết võ trang trèo lên, cậu không giữ lại, mang mọi người cùng nhau trưởng thành, kinh nghiệm bình quân thành viên tiểu tổ võ trang trèo lên +122, uy vọng cá nhân +88, tập thể trưởng thành +66

Khoảnh khắc Tô Tề dụng tâm giảng giải kinh nghiệm cùng kỹ xảo võ trang trèo lên, Tề Hoàn tìm được Viên Lãng, vẻ mặt đau khổ oán giận: “Đội trưởng, lúc này anh cho em đúng là một nan đề, anh kêu em trong vòng một năm huấn luyện mấy tân binh thành Lão A mũi nhọn, thật sự quá khó khăn, anh không biết, vừa rồi cho bọn họ luyện võ trang trèo lên, bộ dạng bọn họ... Em đều không nỡ nhìn thẳng...”

Viên Lãng không có ngẩng đầu, mà là vùi đầu ký tên một phần văn kiện, ký tên xong, đậy nắp bút máy lại, lúc này mới ngẩng đầu nhìn Tề Hoàn: “Cậu gấp cái gì? Không phải còn có Tô Tề sao?”

“Anh đừng nhắc đến tiểu tử này, nhắc tới em liền tức giận, anh biết vừa rồi cậu ta làm cái gì sao, cậu ta hướng mỗi người chọn cho bản thân một danh hiệu, còn đặt cho tiểu tổ một danh hiệu, hơn nữa cậu ta còn nói, nếu mọi người thật sự thành Lão A đao nhọn, anh sẽ thiết kế cho mỗi người một băng tay riêng, đội trưởng, em nhớ trước nay anh không có đáp ứng qua chuyện này, cậu ta tự mình đề một phiếu không trước mọi người...”

Tề Hoàn nói nói, chợt phát hiện có chút không thích hợp, nhìn kỹ, lại thấy đôi mắt Viên Lãng sáng lấp lánh.

“Đội trưởng, làm sao vậy?”

“Thiết kế băng tay riêng mỗi người? Cái chủ ý này hay, tôi xem có thể mở rộng trong toàn đội!”

“Gì?” Tề Hoàn mở to hai mắt, trực tiếp trợn tròn.

Viên Lãng đứng lên, vỗ vỗ bả vai Tề Hoàn: “Biết vì sao muốn cho cậu cộng sự cùng Tô Tề sao?”

“Biết! Kinh nghiệm chiến đấu em tương đối phong phú!”

“Cậu đó à —— chỉ biết một mà không biết hai!”

“Cái gì?”

“Sở dĩ tôi để cậu cộng sự cùng Tô Tề, một phương diện, các phương diện năng lực cậu là mạnh nhất, một phương diện khác, hy vọng cậu học tập tốt cùng Tô Tề, về sau làm việc, cần dùng đầu óc nhiều, suy nghĩ nhiều biện pháp, dùng đa dụng cái cậu gọi là những đường ngang ngõ tắt đó! Tề Hoàn, nếu muốn ở bộ đội tiến thêm một bước, chỉ biết mang binh đánh giặc, là không được.”

Tề Hoàn há miệng thở dốc, bất quá cuối cùng giận dỗi nói: “Dù sao con người của em cứ như vậy, cả đời không thay đổi được, em biết một cái, đi theo đội trưởng làm thật tốt! Đội trưởng đi đâu, em liền đi đó!”

“Tôi đi chỗ nào cậu liền đi chỗ đó?” Viên Lãng nghe xong, bật cười.

“Sao thế? Đội trưởng muốn quăng em?” Tề Hoàn sửng sốt.

“Tề Hoàn, tôi đi chỗ nào, cậu liền đi đó, đây là tôi hy vọng nhất, cho nên mới cho cậu học tập cùng Tô Tề, cậu cảm thấy cả đời này tôi có thể làm cái trung đội trưởng này sao? Khẳng định không có khả năng, đúng không, như vậy, khi có một ngày tôi hướng đi lên, nếu phương diện kia cậu không có kinh nghiệm, vậy sao cậu đi theo tôi? Cậu dựa vào cái gì đi theo tôi?”

“Đội trưởng, em...” Tề Hoàn há miệng thở dốc, không nói nên một lời.

“Đi thôi, đi xem đám tân binh khiến cậu tức giận suýt phi thăng thế nào!” Viên Lãng đặt bút máy trên bàn, đi nhanh đi ra ngoài.

Tề Hoàn nhắm mắt đi theo đuôi.

Hai người bước đi, chỉ chốc lát sau liền đi tới sân huấn luyện, Viên Lãng ngẩng đầu nhìn từ xa, sau đó đột nhiên quay đầu lại, trợn to mắt nhìn Tề Hoàn: “Đây là bộ dạng không ra sao cậu nói à?”

“Đội trưởng, em... Em...” Tề Hoàn lắp bắp, nói không ra lời.

Lúc này, chỉ thấy đám người Thành Tài tựa như những cao thủ trong tiểu thuyết võ hiệp, vượt nóc băng tường, quay lại tự nhiên, rất nhẹ nhàng, tình cảnh như thế, không khác những lão binh Lão A!

Cái tình cảnh này, cùng vừa rồi Tề Hoàn miêu tả hoàn toàn không giống nhau!

 

back top