Từ binh lính đột kích bắt đầu Phật hệ đội quân mũi nhọn

Chương 213: Thành Tài nằm mơ

Editor: trucxinh0505

Buổi tối ngày này, tiếng còi báo tắt đèn vang lên Thành Tài liền đi ngủ.

Ban ngày huấn luyện làm anh vô cùng mỏi mệt, một chiến hữu khác trong ký túc xá anh, Võ Đằng, người này còn lợi hại hơn anh, vừa ngã xuống liền ngáy như sấm.

Bất quá Thành Tài vừa mới ngủ đã bị một tiếng rống to đánh thức dậy.

“Thành Tài, dậy mau, địch nhân đánh tới nhà cửa rồi mà cậu còn ngủ được?”

Thành tài mơ màng mở to mắt, cảm thấy thanh âm này vô cùng quen thuộc, mỗi một âm điệu đều rất quen thuộc, chính là một chốc lại không nghĩ ra người kia rốt cuộc là ai.

Anh chậm rãi mở to mắt.

“Thành Tài, tôi kêu cậu mau dậy! Lỗ tai cậu điếc sao?”

Anh vừa mở to mắt, liền thấy một gương mặt chữ điền thình lình xuất hiện trước mắt, má ơi —— anh hoảng sợ, khoảnh khắc bừng tỉnh, không còn buồn ngủ, lúc này, anh mới phát hiện, người kia không ai khác, chính là liền trường tân binh, Cao Thành!

Cao Thành căm tức nhìn anh: “Nhìn cái gì mà nhìn! Nói cậu đó ——”

Lúc này Thành Tài mới phản ứng lại một chút, vội vàng nhảy lên, hoảng loạn sửa sang lại quân tư: “Liền... Liền trường... Sao lại là anh?”

“Vì sao không phải là tôi? Tôi là liền trường của cậu, không phải tôi còn có thể là ai?” Cao Thành nổi giận quát lớn, sau đó trừng mắt nói: “Còn thất thần làm gì? Chạy nhanh võ trang đi ——”

“Dạ —— dạ ——” Lúc này Thành Tài mới phản ứng lại, vội vàng đeo khẩu súng lên vai.

“Viên đạn! Còn có viên đạn! Không lấy viên đạn cậu lấy cái gì bắn?” Cao Thành rống to.

“Đánh giặc?” Thành Tài sửng sốt, không rõ nguyên do.

Bất quá Cao Thành cũng không có giải thích, Cao Thành đã xoay người đi rồi, mơ mơ màng màng, Thành Tài bị lôi cuốn đi tới bộ đội phía trước.

Nhưng mới đi mười mấy phút, oanh, oanh, oanh, tiếng nổ mạnh vang lên, Thành Tài còn chưa phản ứng lại đây là chuyện gì, liền nghe có người hô to: “Địch nhân đến —— địch nhân đến! Mau thành lập trận địa! Mau thành lập trận địa!”

Thành Tài bản năng xông về phía trước, ghé vào sau một chỗ đống đất, cầm súng đánh trả.

Phanh phanh phanh.

Tiếng súng đột nhiên vang lên.

“Thành Tài, cứu tôi, tôi trúng đạn!” Có một thanh âm quen thuộc kêu to, nhưng một chốc Thành Tài không nghĩ ra là ai, anh đang sững sờ, oanh một tiếng, một quả đạn pháo rơi xuống, lúc này, anh mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại: “Hứa Tam —— Hứa Tam ——”

Nhưng không nghe được đáp lại!

Hưu, hưu, hưu!

Ba viên viên đạn phía trước bay đến, cơ hồ bay sượt qua người anh, doạn anh thiếu chút nữa bay hồn lạc phách.

“Tề ca —— Tề ca ——” Thành Tài kinh hoảng hô to, đột nhiên anh nhớ tới, Tô Tề hẳn ở phụ cận, chính là mặc cho anh gọi khàn cả giọng, không có đáp lại lời nào.

Bỗng anh nghe có người hô to: “Liền trường, chúng ta rút đi, chúng ta thương vong quá lớn, bỏ mình vượt hai phần ba, không rút liền không kịp nữa rồi!”

Bỏ mình vượt hai phần ba?

Thành Tài cả kinh.

Thương vong lớn như vậy, thắng lợi vô vọng, làm sao bây giờ?

“Lui đi! Tôi cũng tính lui!” Thành Tài cầm súng, lén lút lui về phía sau đi ra ngoài, nương khói thuốc súng yểm hộ, anh nghĩ chạy nhanh thoát thân.

“Thành Tài!”

Anh mới vừa xoay người, liền nghe gọi giựt một tiếng.

“Liền... Liền trường?” Thành Tài sợ tới mức nhảy dựng lên.

“Lâm trận chạy thoát, xử trí quân pháp, Thành Tài, cậu đi tìm chết đi!” Rống to một tiếng, cùng với một tiếng tiếng súng bén nhọn vang lên.

“Liền trường tha mạng ——” Thành Tài sợ tới mức đột nhiên ngồi dậy, làm cho Võ Đằng ngủ như lợn chết cũng giật mình thức giấc, khẩn trương hỏi: “Thành Tài, làm sao vậy? Cậu làm sao vậy?”

“...” Thành Tài ngốc một trận, không nói nên lời.

“Làm ác mộng?” Võ Đằng xoa xoa đôi mắt hỏi.

“...” Thành Tài vẫn không nói chuyện, anh chỉ vỗ vỗ ngực, sợ hãi vẫn chưa tiêu.

Từ buổi tối đó, anh suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được, không biết vì sao, những lời Tô Tề từng nói qua, tựa như một hồi trống, một lần lại một lần quanh quẩn trong đầu anh, cứ nổi lên không ngừng.

Sau này, cơ hồ mỗi buổi tối anh đều gặp phải ác mộng như thế.

Mỗi ngày đều gặp.

Không hề gián đoạn!

Nhưng anh không dám nói, không dám lộ ra, chỉ yên lặng chịu đựng.

Từng ngày cứ vậy trôi đi.

Tô Tề cùng Tề Hoàn cùng nhau nỗ lực, cùng nhau mang mọi người huấn luyện.

Bọn họ huấn luyện độc - lập, không giống những nhân viên Lão A khác.

Hôm nay bọn họ huấn luyện cái gì ngày mai huấn luyện cái gì, mỗi một chương trình dạy muốn huấn luyện thế nào, toàn bộ tự mình định đoạt, tất cả đều là Tô Tề, Tề Hoàn cùng thương lượng định ra.

Mà chưởng quầy Viên Lãng, hoàn toàn mặc kệ đối với mấy người bọn họ.

Đương nhiên, nghiêm khắc mà nói, cũng không tính mặc kệ, chỉ là cho Tô Tề cùng Tề Hoàn hoàn toàn đủ tự do cùng đủ tự chủ.

Vì sao muốn làm như thế, Viên Lãng chưa nói, nhưng Tô Tề đại khái có thể đoán ra một ít, phỏng chừng Viên Lãng muốn dùng tiểu đội bọn họ làm một thí nghiệm, nghĩ một lần nữa tổng kết ra một bộ phương pháp huấn luyện có hiệu suất tác chiến cao hơn.

Cho nên mỗi buổi tối, Tề Hoàn đều phải làm một việc, chính là viết nhật ký huấn luyện, đem hôm nay huấn cái gì, từ giờ nào đến giờ nào, huấn như thế nào, hiệu quả thế nào, vân vân, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, ghi lại toàn bộ.

Thời điểm vừa mới bắt đầu, Tề Hoàn làm chuyện này có chút lén lút, như sợ Tô Tề biết.

Bất quá sau bốn năm ngày, anh không hề kiêng dè, thậm chí làm trò viết trước mặt Tô Tề, đôi khi có một ít chi tiết không rõ ràng lắm, anh còn trực tiếp dò hỏi, tỷ như hôm nay vì sao muốn mọi người làm như vậy, mục đích là cái gì, căn cứ cái gì, vân vân. Nhưng anh không giải thích nguyên nhân làm như vậy, anh không giải thích, Tô Tề tự nhiên cũng lười hỏi.

Nói tóm lại, Tô Tề cùng Tề Hoàn hợp tác ngày càng mượt mà, ngày càng ăn ý.

Tề Hoàn thoạt nhìn không thích nói chuyện, nhưng đó là trong tình huống bình thường, một khi đúng thời điểm, lời nói cũng tự nhiên nhiều lên, có đôi khi lời nói còn rất có ý tứ.

Con người này vốn không tồi, không khó ở chung, hơn nữa đối người rất chân thành, mà Tô Tề cũng không phải một kẻ khó xử người, cho nên sau một đoạn thời gian ở chung, hai người đã trở thành bằng hữu tốt không có gì giấu nhau, có đôi khi Tề Hoàn sẽ hướng Tô Tề nói buồn rầu trong lòng, tỷ như tiền lại không đủ dùng, hoặc là không tìm thấy bạn gái chỉ sợ phải cô độc cả đời gì đó.

Từng ngày cứ như vậy trôi qua, tiểu đội bốn người một ngày so với một ngày mạnh mẽ hơn, xuất sắc hơn, ngay cả rất nhiều lão binh Lão A cũng dần dần biết Lão A có một tiểu đội tác chiến đặc biệt, ngoài đội trưởng cùng phó đội trưởng, toàn bộ đều là tân binh, nhưng sức chiến đấu lại chuẩn cmnr, thậm chí rất nhiều lão binh đều không bằng.

Mọi người dần dần có danh khí, bất quá hết thảy này đối với Tô Tề mà nói, vẫn chưa đủ, đối với yêu cầu còn cách xa rất nhiều, lúc này, năng lực tiểu đội còn một khoảng cách rất dài, bởi vì anh hiểu, sở dĩ Viên Lãng muốn bọn họ thành lập một tiểu đội như vậy, khẳng định là bởi vì có bối cảnh đặc thù, nhu cầu đặc thù, nhiệm vụ đặc thù.

Cho nên anh còn đang khua chiêng gõ mõ chế định kế hoạch huấn luyện.

Bất tri bất giác, lịch xé đến ngày cuối tháng.

Buổi tối ngày này, Tô Tề đang chế định kế hoạch huấn luyện tuần tiếp theo, anh còn đang viết viết, kẽo kẹt một tiếng, Tề Hoàn vặn mở cửa đi vào.

Tô Tề cũng không có ngẩng đầu, thậm chí không có liếc mắt nhìn ra cửa một cái, bất quá anh vẫn biết người tới là Tề Hoàn, lúc này, nghe tiếng mở cửa anh có thể phán đoán người tới có phải là Tề Hoàn hay không.

Cửa vừa mới mở ra, Tề Hoàn liền đầy thần bí hơi mang hưng phấn đi nhanh vào: “Tô Tề, Tô Tề, nói cho cậu một bí mật!”

Tô Tề ngẩng đầu nhìn thoáng qua, anh ta cười tủm tỉm, rất giống một thím nông thôn thích bát quái.

“Từ khi nào anh trở nên bát quái như vậy?” Tô Tề lắc lắc đầu, có chút buồn cười.

“Thế cậu có muốn nghe hay không!” Tề Hoàn ngồi xuống bên cạnh Tô Tề, một bộ khát vọng muốn Tô Tề cầu xin anh nói.

Tô Tề cúi đầu tiếp tục viết chữ, một bộ thích nói hay không thì tùy anh.

Tề Hoàn thấy vậy gấp không chờ nổi đã mở miệng: “Cuối tuần có nhiệm vụ!”

“Nhiệm vụ?” Tô Tề ngẩng đầu một chút.

“Phía trên an bài cho chúng ta một nhiệm vụ, có quan hệ cùng bộ đội cũ của cậu.”

“Đoàn 702?” Tô Tề rốt cuộc có chút kinh ngạc, vội vàng thả bút xuống.

 

back top